[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 83,221
- 0
- 0
[Đang Chỉnh Sửa 2025] Hạ Sốt - Thư Ngu
CHƯƠNG 57
CHƯƠNG 57
Edit: Tiểu MiêuBeta: Tiểu HươngWattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)TYT: Hương Của Cỏ Thơm~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Thật sự là bạn bè thì sẽ không vì mấy chuyện như thế mà cạch mặt.Kiểu như một đứa thích ăn rau thơm, một đứa chỉ cần ngửi thấy mùi thôi là muốn ói, đi ăn chung có khi còn cãi nhau ầm ĩ vì cái đĩa rau, nhưng cuối cùng vẫn chơi thân được với nhau.Vu Hi Nhi với A Thích đến sàn nhảy.Lộ Vô Khả không đi.Dưới ánh đèn rực rỡ lung linh, nhấp nháy mơ hồ như ảo ảnh, các linh hồn bị trói buộc suốt ban ngày giờ đây đều lộ nguyên hình.Trên sàn nhảy, cơ thể nhún nhảy, tóc xõa bay.Mang hình dáng sống, nhưng lòng đã hoang vu.Từ góc ngồi của mình, Lộ Vô Khả đương nhiên không nhìn thấy A Thích và Vu Hi Nhi giữa biển người chen chúc đen kịt, âm thanh từ dàn loa đập thẳng vào tai.Từ ngày trở về, Lộ Vô Khả hay uống rượu, nhưng tửu lượng vẫn chẳng khá hơn bao nhiêu.Một ly rượu mà uống rất chậm.Rượu còn chưa uống hết nửa ly, trong ánh nhìn mơ hồ lờ mờ, Vu Hi Nhi mang giày cao gót xô đám đông ra, bước đến.Vạt áo lay động theo từng bước đi, bước chân đầy giận dữ, trên gương mặt hiện rõ bốn chữ: chớ chọc bà đây.Gót giày cao gót nện cồm cộp xuống đất, cô ấy đi thẳng đến chỗ ngồi, cầm một chai rượu rồi quay người bỏ đi.Hành động nhanh đến mức Lộ Vô Khả thậm chí còn chưa kịp hỏi cô ấy định làm gì.A Thích thì vẫn chưa ra khỏi sàn nhảy.Ly rượu vừa đưa đến miệng, Lộ Vô Khả khựng lại, chậm rãi hạ tay xuống.
Cảm thấy có gì đó không đúng, cô đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy đi theo.Vu Hi Nhi đi rất nhanh, chớp mắt đã chen lại vào đám đông.Lộ Vô Khả còn chưa kịp lại gần, bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ trên sàn nhảy đã nổi lên một trận hỗn loạn, kèm theo tiếng hét của mấy cô gái.Đám người không tản ra mà lại đứng chen chật ních, vừa sợ dính líu vào chuyện vừa tò mò muốn xem náo nhiệt, tạo thành một vòng tròn kín quanh chỗ xảy ra chuyện.Lộ Vô Khả nghe rõ tiếng Vu Hi Nhi chửi mắng sắc bén và tiếng A Thích quát lớn như thổi kèn.Cô chen qua đám đông, vai kề vai, người sát người mà đi vào giữa.Cuối cùng, khi vượt qua được vòng vây, Lộ Vô Khả thấy Vu Hi Nhi ngồi trên người một tên đàn ông đầu đang chảy máu, liên tục tát vào mặt hắn ta, móng tay đỏ đang cào cấu không ngừng.A Thích cũng kéo giữ người đàn ông đó lại, không để hắn chạy thoát."
Đ*m* mày, tao là người mày muốn sờ là sờ à?!"
"Đ*m* trước khi sờ tao, tự nhìn lại xem mày có xứng không!"
Vu Hi Nhi chửi người rất tàn nhẫn, lại giương nanh múa vuốt với tên đó, nhìn là biết cô nàng không phải là người dễ chọc.Phụ nữ đôi khi khó nói lý lắm, nổi điên lên là kéo cả đám bạn cùng nhập trận.
Nếu bạn định tiến lại can ngăn thì cũng dễ bị thương, ít nhất cũng phải bị cào xước vài vết trên mặt, như bị mèo cào vậy.Huống hồ chi gã đàn ông kia cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, giữa chốn đông người giở trò sàm sỡ con gái người ta.Dù có bị chặt tay, chặt chân cũng là đáng đời.Lộ Vô Khả là người duy nhất bước đến gần.Mọi người đều tưởng có kẻ không sợ chết muốn lo chuyện bao đồng.Ai ngờ cô gái ấy chỉ bước đến, rồi ngồi xuống bên cạnh.Cô ngồi ôm gối, tà váy nhung đen dài thướt tha quét trên mặt đất, tôn lên phần xương quai xanh và cổ ngực trắng mịn đến lóa mắt, như có ai vừa dốc cả một hộp sữa bò đổ tràn lên làn da ấy.Vẻ mặt bình thản, cái mũi nhỏ nhắn thanh tú, dưới ánh đèn nhấp nháy hàng mi dài in bóng nhẹ dưới mắt.
Đường mí mắt cong mềm một cách tự nhiên, vẽ nên đôi mắt vừa ngoan ngoãn vừa trong trẻo đến lạ.Thế nhưng lúc này, cô chỉ ngồi đó, lạnh lùng hơn tất cả mọi người ở đây.
Dù nét mặt trông rất ngoan ngoãn, nhưng rõ ràng là đang thản nhiên xem cảnh mèo cào người, hoàn toàn không có ý định can ngăn.Gã đàn ông đầu đầy máu, thân hình béo nặng đến mức muốn bò dậy cũng không nổi.
Vừa tức vừa xấu hổ, mặt đỏ bừng, cổ nổi gân, gào lên với Vu Hi Nhi đòi báo cảnh sát, dọa sẽ cho cô nàng ngồi tù.Vu Hi Nhi lại "chát chát" tát thêm hai cái vào mặt hắn: "Thế thì mày tốt nhất nên đếm kỹ vào, xem tao đã tát mày mấy cái, kẻo lát nữa đến đồn cảnh sát lại khai không ra!"
Ban đầu gã còn hơi chột dạ, nhưng bị đánh đến mức ấy thì cũng bốc hỏa: "Con đĩ điên!
Tao không tống mày vào tù thì tao không mang họ Lý nữa!"
Tiếng "con đĩ" kia khiến Vu Hi Nhi giận bừng máu: "Không có gái để sờ nên mày chạy ra ngoài sờ bậy à?
Sao không tự soi gương xem mình là cái thứ chó gì!
Ngón tay tao còn dài hơn cả cái mặt mày, mà mày cũng dám chui ra ngoài làm loạn à?"
Tính A Thích xưa nay đâu phải kiểu biết khuyên can, liền hùa theo Vu Hi Nhi mà chửi tới tấp.Vu Hi Nhi đang trong cơn giận, ra tay chẳng kiêng nể gì, hết cào đến tát, rồi lại túm tóc xé áo, cả hiện trường lập tức loạn thành một mớ hỗn chiến.Lộ Vô Khả chỉ lặng lẽ nhìn.--------------------Thẩm Ngật Tây bị tiếng gõ cửa của nhân viên đánh thức.Nói là có người gây rối.Tầm chiều tối anh trở về Lan Giang, để đám người của đội xe tự sinh tự diệt, đám thanh niên kia không có anh cũng chẳng sao, chặng thi tiếp theo anh sẽ đến.Người anh đang để trần, mang áo vào, mở cửa bước xuống tầng dưới.Thẩm Ngật Tây vừa thức dậy, cả người mang theo vẻ lười biếng, thảnh thơi bước xuống cầu thang, khóe mắt đuôi mày còn vương chút mơ màng.Anh xoay xoay cổ, vận động xương cốt cho tỉnh táo một chút.Khi đi xuống quán, Thẩm Ngật Tây gặp mấy khách quen, toàn con ông cháu cha của địa phương, đều thân quen với anh."
Ông chủ Thẩm, cuối cùng cũng chịu rời khỏi cái ổ êm ái đó rồi hả."
"Cẩn thận giữ sức nhé, thân thể là vốn liếng để xây dựng sự nghiệp đấy!"
Thẩm Ngật Tây cười, không thèm giải thích, rút điếu thuốc quăng lên người bọn họ: "Lo cho bản thân mấy người trước đi, đừng có mà chơi quá sức."
Rồi anh rút thêm vài điếu chia cho mọi người, sau đó mới cầm điếu thuốc đưa lên miệng.Có người rót cho anh ly rượu, mời anh ngồi xuống cùng uống vài ly.Anh không từ chối, năm ngón tay khớp xương thon dài cầm ly rượu, khẽ nâng lên, lấy điếu thuốc ra rồi nhấp một ngụm, sau đó lại đặt ly xuống."
Bên sàn nhảy không biết người nào lại kiếm chuyện cho tôi làm, tôi đi xem chút."
Nói vậy thôi chứ rõ ràng anh không để ý mấy, giọng điệu thờ ơ như không quan tâm.Bảo vệ quán đến khá nhanh, Vu Hi Nhi bọn họ mới đánh được một chút đã bị kéo ra.Tên bảo vệ cao to chắn ngang trước mặt cô ấy, không cho cô ấy tiếp tục lao vào đánh gã đàn ông kia.Gã kia mặt mày đỏ bừng, ầm ĩ nói sẽ không tha cho cô ấy, tay ôm lấy đầu đang chảy máu, hét rằng hôm nay nhất định phải đến đồn cảnh sát.Đôi giày cao gót mười phân của cô nàng sắp đá thẳng vào hạ bộ của hắn, cô nàng thách thức có gan thì giờ mày báo cảnh sát đi.
Nhưng đã bị bảo vệ cản lại, luôn miệng bảo cô ấy bình tĩnh một chút.Bây giờ Vu Hi Nhi không buông tha cho ai, cứ thấy người là chửi.
Cô ấy chỉ thẳng mặt gã đàn ông kia rồi quát bảo vệ: "Quán các người làm ăn kiểu gì thế?
Để mặc cái loại biến thái ngày nào cũng lởn vởn trong sàn nhảy sờ soạng phụ nữ hả!"
"Không phải đâu cô, xin cô hãy bớt giận, bọn tôi không có ý đó."
Đúng lúc ấy, một giọng nói từ sau đám đông xuyên vào giữa mớ hỗn loạn: "Không có ý đó thật.
Nhưng nếu có chứng cứ rõ ràng, chúng tôi sẽ thay cô đuổi hắn ra ngoài."
Giọng nói mạnh mẽ, bình tĩnh ung dung, nghe rất tự nhiên, không hề khách sáo hay quan cách.Lời vừa dứt, đám người hóng chuyện ngó đầu nhìn sang, cả Vu Hi Nhi và A Thích cũng thế.Thẩm Ngật Tây bước qua đám đông đi vào, miệng vẫn ngậm điếu thuốc, tay đút túi quần, dáng vẻ chẳng ra kiểu người đứng đắn gì cho cam.
Nhìn qua cứ tưởng dân lưu manh đường phố, hoàn toàn không giống hình tượng ông chủ quán bar nghiêm túc chút nào.Lộ Vô Khả cũng nhìn sang, ánh mắt không chạm phải Thẩm Ngật Tây.Anh không nhìn cô.Thẩm Ngật Tây thấy các cô mà vẻ mặt vẫn không đổi, trong mắt chẳng có ý gì gọi là gặp lại bạn cũ.Anh nói với Vu Hi Nhi: "Bên quán bar sẽ cung cấp camera giám sát cho cô.
Muốn giải quyết riêng hay đến cảnh sát ầm ĩ là chuyện của mấy người."
Anh nhìn gã đàn ông đầu đầy máu: "Nhưng tôi khuyên cô nên báo cảnh sát.
Loại này đã dám ra tay một lần thì sẽ có lần thứ hai."
Tên kia ban đầu thấy chủ quán bar xuất hiện, còn định nói mấy câu để tự bào chữa, nhưng vừa nghe anh nói xong, sắc mặt lập tức sa sầm.Thẩm Ngật Tây lại như thể không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Loại này tốt nhất nhốt vài hôm cho nhớ đời, còn hơn bắt xin lỗi hay đền tiền."
Vu Hi Nhi vốn đã tức đến nghẹn, vừa thấy Thẩm Ngật Tây thì càng sôi máu hơn, bật thẳng: "Không cần anh nói, tôi tự biết.
Anh chỉ cần bảo đám bảo vệ quán anh cút ra chỗ khác.
Tôi đánh người là việc của tôi, mấy người quản cái chó gì!"
Thẩm Ngật Tây biết lí do vì sao Vu Hi Nhi lại không thích và nhắm vào mình, nhưng anh cũng không có tức giận.Anh lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, cúi đầu, khẽ nhả ra một làn khói: "Yêu cầu này không thể đồng ý.
Cô gây chuyện trên địa bàn của tôi, tôi không quản ai quản?
Muốn đánh người, ra ngoài đường mà đánh, xem lúc đó tôi có quản hay không."
Lộ Vô Khả vẫn luôn nhìn Thẩm Ngật Tây.Cuối cùng, ánh mắt Thẩm Ngật Tây cũng dừng trên khuôn mặt cô nhưng chỉ là thoáng qua.Ánh đèn quét qua đôi mắt đen của anh, sâu trong đáy mắt chỉ gợn lên vẻ thờ ơ, thản nhiên.Chỉ vỏn vẹn một giây, ánh mắt anh đã rời khỏi gương mặt cô, không mang theo chút cảm xúc nào.Ngón tay Lộ Vô Khả khẽ run lên.Song cô vẫn bình tĩnh như cũ, vẫn dõi theo anh trong bóng tối.Thẩm Ngật Tây nói: "Tôi nghĩ có lẽ các người không biết, quán bar chúng tôi có một quy định.
Khách gây gổ đánh nhau, chúng tôi cũng không phải không chào đón, chỉ cần đừng đánh đập ở đây là được.
Bất kể là ai, chỉ cần động tay động chân trong quán...mời ra ngoài hết."
Anh hất cằm chỉ về phía cửa: "Mời đi cho."
Vu Hi Nhi tức đến phát điên, mối hận xưa lẫn mối thù mới dồn dập kéo đến, nhưng bị A Thích kéo giữ lại."
Tên họ Thẩm kia, đừng tưởng bây giờ mình ghê gớm lắm.
Loại như anh đừng mong được sống yên thân.
Anh không được làm tay đua nữa, là quả báo cả đấy!"
Không biết từ khi nào, nhạc trên sàn nhảy đã ngừng lại.Trong khoảnh khắc ấy, không gian lặng ngắt như tờ.Vốn dĩ chỉ là một trận đánh nhau, vậy mà chẳng hiểu sao lại kéo sang chuyện khác.
Con người mà, càng loạn càng thích xem, chẳng bao lâu sau đã rộ lên những tiếng thì thầm bàn tán.Lời của Vu Hi Nhi đúng là quá đáng, ai nấy đều nghĩ Thẩm Ngật Tây thế nào cũng nổi giận.Kết quả lại thấy anh chỉ kẹp điếu thuốc đưa lên miệng, rít một hơi, cười nhạt, có chút bất cần: "Cô nói đúng."
Ngược lại chính Vu Hi Nhi lại bị câu nói ấy của anh làm cho nghẹn họng, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng.Lời vừa dứt, Thẩm Ngật Tây cũng chẳng có ý định nán lại, quay người bước qua đám đông: "Lát nữa sẽ có người gửi camera giám sát cho cô."
Anh không nhìn Lộ Vô Khả thêm lấy một lần.Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm), TYT: Hương Của Cỏ Thơm.--------------------Lúc Vu Hi Nhi cầm túi xách đi ra khỏi quán bar vẫn còn tức giận.Lộ Vô Khả và A Thích cùng cô ấy đi ra ngoài.Vu Hi Nhi không phải là kiểu người một điều nhịn chín điều lành.
Chuyện xảy ra ở quán bar hôm nay, bảo cô ấy đừng tính toán thì hoàn toàn không thể.Còn tên dâm tặc kia vừa chửi bới vừa bắt taxi đi bệnh viện.
Cô ấy còn không quên nói với hắn, cứ chờ đấy.Quán bar chưa gửi video giám sát, còn đang trích xuất.Giờ mới chỉ đầu xuân, trong gió vẫn còn sót lại cái lạnh của mùa đông, lạnh thấu xương.
Gió thổi qua, những ngọn cây khô héo khẽ lay động.A Thích sợ lạnh, giậm giậm chân: "Kiếm chỗ nào ngồi đi, tránh gió chút, lạnh muốn chết."
Lúc này vẫn chưa đến nửa đêm, trên phố nhiều hàng quán vẫn còn mở.
Mấy quán ăn khuya đã nhóm bếp, khói lửa bốc lên lẫn vào mùi thơm đồ ăn.
Cả con phố rộn ràng mùi vị, muốn ăn gì ở đây đều có.Vu Hi Nhi nhìn quanh một vòng: "Đi thôi, kiếm gì ăn khuya đi."
"Ừ."
Họ chuẩn bị sang bên kia đường thì Lộ Vô Khả đột nhiên lên tiếng: "Các cậu đi trước đi, lát nữa tớ qua tìm các cậu."
Vu Hi Nhi và A Thích đều quay lại nhìn cô."
Đi tìm Thẩm Ngật Tây à?"
Vu Hi Nhi hỏi, giọng không hề tức giận.Lộ Vô Khả vẫn còn để tâm đến Thẩm Ngật Tây là một chuyện, nhưng bản thân cô ấy lại không ưa anh là một chuyện khác.A Thích không chờ Lộ Vô Khả trả lời đã chặn lời Vu Hi Nhi: "Vu Hi Nhi, cậu phiền ghê, đi đi đi."
Thực ra Lộ Vô Khả cảm thấy không có gì không thể nói, nhưng nghe A Thích nói vậy, cô cũng thôi không đáp lại nữa.Vu Hi Nhi và A Thích băng qua đường.
Đi được nửa chừng, A Thích quay lại gọi cô: "Lộ Vô Khả, tụi tớ đi ăn cá nướng, quán kia kìa, lát nữa cậu sang tìm tụi tớ nhé."
Lộ Vô Khả nói biết rồi.Gió thổi lạnh buốt cả đầu ngón tay, cô uống không nhiều rượu nên chưa say, nhưng đầu có hơi nặng trĩu.Lộ Vô Khả đứng một lúc, không quay vào quán bar mà men theo con đường phía trước bước đi.Ở đây từng là khu phố tồi tàn với những ngôi lụp xụp.
Bốn, năm năm trước vì cải tạo trái phép nên bị tháo dỡ phần lớn.
Mãi về sau mới dần dần phát triển thành dáng vẻ như bây giờ, từ một khu ổ chuột hỗn loạn biến thành phố xá buôn bán sầm uất.Dọc đường vẫn còn vài chỗ giữ nguyên cấu trúc cũ, hẻm sâu đường hẹp, đi sâu vào trong vẫn còn lác đác vài ngôi nhà cũ lợp tôn.Trời không còn mưa, nhưng mây dày đặc giăng kín, không trăng không sao.Lộ Vô Khả quẹo vào một con hẻm sâu.Đầu hẻm không có đèn đường, bên trong âm u, lạnh lẽo, chỉ le lói ánh sáng mờ nhòe ở cuối hẻm.Gần đó, bên tường có một đốm đỏ thấp thoáng.Trong bóng tối lờ mờ thấy một bóng người.Lộ Vô Khả xưa nay làm gì cũng chưa từng do dự hay sợ sệt, chỉ cần cô muốn.Cô bước đến gần.Đốm đỏ ấy khi sáng khi tối, rực nóng và chói mắt.Bước lại gần, khuôn mặt sắc nét dần hiện rõ trong bóng tối.Thẩm Ngật Tây đang tựa vào tường, hút thuốc.Lộ Vô Khả đi đến đối diện, cũng dựa lưng vào tường.Thẩm Ngật Tây như vừa phát hiện ra có người, khẽ nâng mí mắt lên.Lộ Vô Khả không né tránh, nhìn thẳng vào mắt anh.Thẩm Ngật Tây dời mắt đi, không nhìn cô nữa.Anh đưa điếu thuốc lên miệng, hít một hơi thật sâu, khói thuốc đi vào phổi rồi nhẹ nhàng phả ra ngoài.Có vẻ anh hoàn toàn không quan tâm tại sao cô lại xuất hiện ở đây, cũng không bỏ đi, chỉ lặng lẽ hút thuốc như vậy.Cả hai im lặng.Xung quanh vang vọng tiếng côn trùng vô danh từ đám cỏ ngoài hẻm.Điếu thuốc cháy dần ngắn lại, cho đến khi điểm đỏ cháy tới đầu lọc, Thẩm Ngật Tây dụi tắt thuốc trên thùng rác bên cạnh rồi vứt điếu thuốc vào trong.Anh giống như đến đây chỉ để hút thuốc.Anh rời đi.Lộ Vô Khả cuối cùng cũng lên tiếng: "Thẩm Ngật Tây."
Thẩm Ngật Tây mới đi được vài bước, nghe thấy liền dừng bước.Lộ Vô Khả nhìn bóng lưng anh: "Chúng ta nói chuyện đi."
Một lúc sau Thẩm Ngật Tây mới xoay người lại, nhìn cô.Anh dứt khoát không đi nữa, như thể đang chờ xem kịch vui, nhấc chân bước về phía cô: "Nói gì?"
Lộ Vô Khả tựa lưng vào tường, không hề lùi bước.Thẩm Ngật Tây đến gần cô, bất chợt nhếch môi cười: "Nói năm năm qua cô sống thế nào à?"
Tay Lộ Vô Khả để sau lưng vô thức cào cào bức tường sau lưng.
Thẩm Ngật Tây dừng lại trước mặt cô, cúi đầu xuống.Hơi thở anh phả lên mặt cô, cô vẫn bình tĩnh, hô hấp không hề loạn một nhịp.Tìm người thôi mà vẫn cái kiểu cứng đầu đấy.Thẩm Ngật Tây đưa tay bóp cằm cô: "Không phải nói không về nữa mà?"
"Lộ Vô Khả, sao không cứng rắn thêm chút nữa?
Đừng có bước chân về cái đất này luôn đi."
Lời anh nói mang đầy gai nhọn, hòa vào trong không khí lạnh lẽo.Lộ Vô Khả chỉ cảm thấy luồng không khí hít vào mũi lạnh buốt đến thấu xương."
Hay là..."
Đầu ngón tay anh vuốt ve da thịt cô, như thể cảm thấy chuyện này thật nực cười, "Cô trở về là vì tôi?"
Lộ Vô Khả không vì lời anh nói mà dao động.Thẩm Ngật Tây nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Thù trả rồi, dao đâm rồi, bây giờ lại thấy trước kia tốt đẹp hơn, nên muốn tìm người quay lại?"
Lộ Vô Khả vốn không phải người dễ chịu, bị anh nói vậy, cô cũng giận, muốn giãy ra khỏi tay anh.Hai người đều mang đầy gai nhọn.Thẩm Ngật Tây siết chặt tay, không để cô thoát, bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt mình: "Lộ Vô Khả, năm năm trước lúc chia tay, tôi nhớ tôi không chỉ một lần níu kéo cô."
Lộ Vô Khả nhìn thẳng vào anh.Thẩm Ngật Tây hờ hững hạ mi, ánh mắt không giận, cũng không chứa hận: "Là chính cô không cần."
Tim Lộ Vô Khả đập lặng đi một nhịp, nhưng gương mặt vẫn bình thản như không."
Là cô nhất quyết đòi chia tay."
Gió thổi xuyên qua con hẻm.Bên tường chất đống mấy thùng nhựa xanh đựng chai rượu rỗng, thùng trên cùng do nhân viên xếp không cẩn thận, bị gió thổi mạnh rớt xuống đất.Âm thanh chói tai, sắc bén."
Lộ Vô Khả," Thẩm Ngật Tây từ từ buông cô ra, "Ngày đó tôi đã nói, qua cầu rồi đừng tính quay lại."
Hình như anh đã nói hết những gì muốn nói, không còn gì để nói thêm, đứng thẳng người dậy, rời đi.Lộ Vô Khả cũng không đuổi theo, chỉ dựa vào tường, không nhìn anh nữa.Đi được nửa, Thẩm Ngật Tây bỗng dừng lại, hơi nghiêng đầu nói: "Còn nữa, ngoài nhân viên ra thì không được ai đi tới đây, không có việc gì thì đừng ở đây lâu."
Nói xong, anh mở cửa sau của quán bar, rời khỏi con hẻm.Ngày chỉnh sửa: 3/6/2025