[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 83,227
- 0
- 0
[Đang Chỉnh Sửa 2025] Hạ Sốt - Thư Ngu
CHƯƠNG 17
CHƯƠNG 17
Edit: Tiểu HươngBeta: Tiểu MiêuWattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)TYT: Hương Của Cỏ Thơm~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Lộ Vô Khả không đáp lại lời Thẩm Ngật Tây.Nhưng trông anh cũng không có vẻ sốt ruột đợi câu trả lời, chỉ rút điếu thuốc ra, châm lửa.Anh hơi cúi đầu, hàng mi rũ xuống, ánh mắt nhìn cô: "Để tôi đưa em về."
Mỗi lần làm việc xong, Lộ Vô Khả đều tự mình đi về, lần này cũng vậy, cô lắc đầu, bảo không cần.Thẩm Ngật Tây nhướng đôi mắt sâu thẳm nhìn cô.Lộ Vô Khả cũng nhìn lại anh, rồi rời mắt đi, muốn lách qua bên cạnh anh rời đi.Thẩm Ngật Tây không cản.Lộ Vô Khả lặng lẽ đi sát qua vai anh.Anh im lặng trong giây lát, cắn điếu thuốc cười nhẹ, xoay người nhìn theo bóng lưng cô.Giữa đêm khuya trên con phố vắng, có một loại cô đơn mơ hồ len lỏi vào lòng người.Bất kể là anh, là cô, hay những người đang say xỉn trong quán nướng, mượn men rượu biến mình thành kẻ trốn chạy thực tại...Họ, chung quy cũng chỉ là người trần mắt thịt.Trong không khí còn vương lại mùi hương thoang thoảng, là mùi của cô.Thẩm Ngật Tây ngửi thấy, ánh mắt bỗng sâu thêm vài phần, dõi theo bóng lưng kia, như có điều gì muốn nói mà không thể diễn đạt thành lời.Anh kẹp điếu thuốc, hít mạnh hai hơi, rồi chậm rãi bước theo sau.
Anh không bận tâm cô có đồng ý để mình đưa về hay không.Con đường về trường, Lộ Vô Khả đã đi qua vô số lần.Ngõ nhỏ có khu dân cư tồi tàn chật hẹp, ngã tư không có đèn giao thông.Cô bước đi trên vỉa hè, người kia vẫn lặng lẽ theo sau, không xa cũng không gần.Lộ Vô Khả không quay đầu lại.Lúc này, chỉ còn vài sinh viên mới từ thư viện trở về, nhỏ tiếng nói chuyện, dáng vẻ mỏi mệt.Đường về ký túc xá nữ yên tĩnh lạ thường, có tiếng cười nói lác đác truyền ra từ dãy phòng.Bóng cây lay động dưới ánh đèn.Hai người, một trước một sau, bóng dưới đèn khi ngắn khi dài.Rất nhanh, đã đến cổng ký túc xá.Lộ Vô Khả biết anh vẫn còn ở phía sau, cô cúi đầu.Cô quản lý đang ở phòng bảo vệ, mở phim truyền hình với âm lượng lớn.Cô bước vào ký túc xá.Thẩm Ngật Tây không gọi cô lại.
Điếu thuốc vẫn ngậm nơi môi, anh chỉ gạt tàn rồi lại ngậm vào như cũ.Gương mặt anh bình thản, bóng lưng lạnh lùng.Ký túc xá Lộ Vô Khả ở tầng hai, hành lang hướng ra mặt đường.Cô đi lên tầng, chẳng hiểu vì sao lại liếc mắt nhìn xuống dưới.Dưới kia, Thẩm Ngật Tây dựa người vào thân cây, cúi đầu bấm gì đó trên điện thoại.Dường như cảm nhận được ánh mắt một người, anh ngẩng đầu lên.Ánh mắt hai người chạm nhau.Anh nhướng mày, rồi giơ điện thoại lên ra hiệu gì đó với cô.Điện thoại trong túi Lộ Vô Khả "ting" một tiếng.Cô thu lại ánh nhìn, không để tâm, lấy chìa khóa mở cửa rồi bước vào phòng.Tiếng chìa khóa va chạm vang lên khẽ khàng.Cô bước vào, tựa lưng vào cánh cửa.Một lúc sau, cô lấy điện thoại ra.
Màn hình hiển thị một tin nhắn từ số lạ: [202]Lộ Vô Khả sửng sốt, đó là số phòng ký túc xá của cô.
Chưa kịp phản ứng, một tin nhắn khác lại đến: [Đoán đúng rồi]Chỉ ba chữ, có thể tưởng tượng ra vẻ mặt kiêu ngạo và biểu cảm không chút để ý của người nọ.Rõ ràng ba chữ này không có ẩn ý gì, nhưng Lộ Vô Khả lại ngẩn ra một lúc mà không thể giải thích được.Mãi đến khi A Thích gọi cô, cô mới hoàn hồn: "Lộ Vô Khả, cậu làm gì thế?
Cứ đứng ngây ra đó!?"
A Thích nằm trên giường chơi game, nhìn cô đầy nghi hoặc.Lộ Vô Khả trở lại bộ dáng bình thường không có gì, từ cánh cửa thẳng người dậy, bước về phía bàn học: "Não bị chập mạch."
Như một chú chó nhỏ đánh hơi thấy mùi, A Thích đột nhiên gọi cô lại: "Khoan đã Lộ Vô Khả, lại đây!"
Lộ Vô Khả bước lại gần: "Sao đấy?"
A Thích từ trên giường chồm người lại gần, ra sức hít hít quanh người cô: "Trên người cậu... sao lại có mùi thuốc lá?"
Lộ Vô Khả ngạc nhiên."
Mẹ ơi," A Thích kinh hãi, "Cậu lén sau lưng tớ qua lại với gã đàn ông nào phải không?"
Lộ Vô Khả: "......"
Tưởng Thanh đang ngồi làm bài, nghe vậy bật cười không ngừng.Lộ Vô Khả mặc kệ A Thích, cầm túi xách trở về chỗ bàn học.Phía sau, A Thích cười đến không dừng được: "Được rồi, được rồi, không chọc cậu nữa."
Rồi lại nói: "Trên người cậu có mùi khói thuốc nặng lắm luôn đấy.
Đi đâu mà gặp kẻ nghiện thuốc vậy, hút gì ghê thế không biết!?"
Lộ Vô Khả đang lấy đồ trong túi ra, nghe vậy tay khựng lại một chút.
Cô biết, đó là mùi thuốc lá của Thẩm Ngật Tây.Cô nhanh chóng dọn đồ đạc, không biết nghĩ đến điều gì, cởi chiếc áo khoác ám đầy mùi khói thuốc ra.Sau đó lấy quần áo vào phòng tắm.
Tắm xong đi ra, cô ngồi xuống bàn học, vừa chờ tóc khô vừa chuẩn bị bài.Tưởng Thanh từ ban công đi vào, hỏi cô có quần áo nào dơ cần giặt máy không.Lộ Vô Khả thuận miệng trả lời không có.Tưởng Thanh gật đầu.Lộ Vô Khả bỗng nhớ ra gì đó, gọi Tưởng Thanh: "Khoan đã."
Tưởng Thanh quay đầu lại, thắc mắc: "Sao vậy?"
Lộ Vô Khả cầm chiếc áo khoác vừa cởi: "Có cái áo này."
"Ừ, tớ cũng đi giặt đồ, để tớ bỏ vào máy giặt giúp cậu luôn."
Lộ Vô Khả đưa áo cho cô ấy, nói cảm ơn.Bọn họ lúc nào cũng giữ phòng sạch sẽ.A Thích từ trên giường hỏi Tưởng Thanh: "Tiểu công chúa hôm nay lại không về à?"
Tưởng Thanh là trưởng phòng, bình thường nếu ai ở bên ngoài không về cô sẽ hỏi một tiếng.
Ký túc xá vừa tắt đèn, cô ấy liền gọi điện cho Vu Hi Nhi."
Ừ, cậu ấy nói tối nay không về."
"Đi đâu thế?"
"Không biết," Tưởng Thanh cười nói, "Mà hồi nãy trong điện thoại, nghe thấy cậu ấy đang chửi người."
A Thích lập tức đoán ra Vu Hi Nhi chửi ai: "Chắc lại là ông ba ba mấy tuổi chứ gì."
Dạo gần đây, Vu Hi Nhi hay cằn nhằn về người kia, quản cô ấy cứ như quản con gái ruột, rõ ràng không phải ba mình, vậy mà cứ thích xen vào như thể có quyền gì đó.Cũng không biết người quản cô nàng là người như thế nào, làm cô nàng hay bực mình.Đêm nay tám, chín phần lại bị người ta quản thúc nên mới cáu kỉnh thế.A Thích thật sự rất tò mò, không biết người đó là ai mà có thể khiến Vu Hi Nhi phát điên như vậy, đến mức cô ấy cũng muốn học hỏi, lấy kinh nghiệm.Ngày mai Lộ Vô Khả có một tiết học, giảng viên yêu cầu chuẩn bị bài trước, cô mở sách, định đọc lướt một lượt rồi đi ngủ.Tưởng Thanh từ ban công quay lại, tay cầm một lọ thuốc nhỏ: "Vô Khả, cái này của cậu hả?
Nãy rớt ra từ túi áo của cậu đấy."
Lộ Vô Khả suýt nữa quên mất mình đã bỏ nó vào trong túi áo, đưa tay nhận lại từ Tưởng Thanh: "Ừ, của mình.
Cảm ơn cậu nhé."
A Thích ở trên giường nghe rõ, ngồi dậy hỏi: "Lộ Vô Khả, cậu lại sao nữa vậy?
Uống thuốc à?"
Lộ Vô Khả kéo ngăn bàn ra, ném lọ thuốc vào: "Tối qua không ngủ được, đau đầu."
Một căn bệnh cũ của cô.A Thích lo lắng nhìn cô: "Có cần hôm nào tớ dẫn cậu đi khám không?
Mất ngủ mãi như vậy, cơ thể chịu sao nổi."
Lộ Vô Khả cúi đầu, mở sách viết viết gì đó: "Không thường xuyên đâu, khám làm gì."
A Thích bĩu môi: "Cậu cứ hành xác đi.
Phá hư cơ thể, bà nội cậu đánh cho biết mặt."
Nói xong lại chui vào chăn.Có lẽ vì A Thích nhắc đến bà nội, đêm đó Lộ Vô Khả nằm mơ thấy bà.
Trong giấc mơ, cô chỉ mới bốn năm tuổi, gào khóc ôm lấy bà nội.Chỉ qua một đêm, tóc bà bạc trắng.
Bà ôm lấy cô, mắt hoe đỏ, dịu dàng dỗ Muội Muội ngoan, đừng khóc.Lộ Vô Khả không hiểu tại sao mọi người lại đau lòng đến vậy.Chỉ biết rằng rất buồn, rất đau khổ.Nỗi buồn trong mơ ấy như đè lên tim cô, nặng nề đến mức không thể thở nổi.Mà cái cảm giác ấy, cô từng trải qua.Trong mười mấy năm ngắn ngủi này, cô đã tại thế gian này lặng lẽ sống một cách tạm bợ mười năm rồi.Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm), TYT: Hương Của Cỏ Thơm.--------------------Chuyên ngành của Lộ Vô Khả mỗi tuần có ba buổi sáng là tiết tự đọc.Lãnh đạo trường vì chuyện học hành hận không thể ép khô cả tinh thần lẫn thể lực sinh viên.
Nếu không phải trường có chế độ tự chọn tự do, e là họ đã sớm tự tay sắp xếp thời khóa biểu kín mít cho từng đứa.Tiết tự đọc là khoảng thời gian bị "móc" ra từ đoạn giao thoa mỏng manh giữa lúc sinh viên rời giường và bắt đầu tiết học đầu tiên.Sinh viên phần lớn đều âm thầm phản đối, phàn nàn, dù gì đây cũng vốn là khung giờ lý tưởng để ngủ nướng.Nhưng Lộ Vô Khả thì không thấy phiền hà gì.
Đồng hồ sinh học của cô còn chính xác hơn đồng hồ treo tường.Hôm nay có tiết tự đọc, cô dậy sớm, rửa mặt xong là đi thẳng đến phòng học.Tiết này không có giảng viên trông, lớp tự học, tự điểm danh.Một tiết 40 phút, hết tiết cũng có chút thời gian đủ đi bộ, ăn sáng rồi trở lại kịp tiết chuyên ngành.Có điều, đôi khi Lộ Vô Khả hơi lười, không muốn đi mua đồ ăn, bèn vào thẳng lớp.Trong lớp đã có vài người tới rồi, vừa gặm bánh mì vừa trò chuyện, chút nữa vào học giảng viên yêu cầu lập nhóm nhỏ thảo luận, phát biểu ý kiến.Lộ Vô Khả chọn ngồi phía sau, cạnh cửa sổ.
Một lát sau, sinh viên lục tục kéo đến.Giảng viên vừa đến liền đứng trên bục cầm micro, chuông còn chưa reo vào tiết đã vỗ vỗ tay bảo mọi người chuẩn bị vào học.Sáng sớm, giảng viên nói tiếng Anh lưu loát, nhịp đều đều khiến sinh viên mơ màng buồn ngủ tới nơi.Trong lớp đã có vài người gục xuống bàn ngủ từ bao giờ.
Ở đại học, chuyện này quá đỗi bình thường, miễn thi qua môn là được, thầy cô cũng chẳng ai cằn nhằn.Giảng viên thấy cũng không nói gì, tiếp tục giảng bài.Thế rồi chưa được mười phút, bài giảng bị cắt ngang.
Cửa sau bị đẩy ra, một nam sinh bước vào.Tiếng động không nhỏ, hơn nửa lớp đều quay đầu nhìn.Lộ Vô Khả đang buồn chán, tự lấy giấy ra chơi caro.
Cô ngồi gần cửa sau, nghe tiếng động cô theo bản năng nhìn sang.Kết quả, đập vào mắt là Thẩm Ngật Tây, một tay đút túi, đứng dựa vào cửa.Anh như đang tìm người.
Ánh mắt lướt một vòng quanh lớp, cuối cùng dừng lại trên người cô.Ánh mắt hai người chạm nhau.Tìm thấy rồi.Học kỳ này mới chỉ bắt đầu được vài tuần, giảng viên còn chưa nhớ hết mặt từng người, tưởng Thẩm Ngật Tây đến muộn.
Thầy đẩy đẩy kính mắt, nói với người đang đứng ở cửa sau kia: "Em nhanh vào lớp đi, bài học được một nửa rồi đấy."
Thẩm Ngật Tây giả vờ ngoan ngoãn, từ tốn đứng thẳng người: "Thưa thầy biết rồi ạ."
Sau đó vô cùng tự nhiên bước vào lớp.Cả lớp biết anh không thuộc lớp này, dưới lớp vang lên mấy tiếng cười khúc khích.Lộ Vô Khả sớm đã quay đầu đi chỗ khác.Một lát sau, phía sau cô vang lên tiếng ghế bị kéo ra.Thẩm Ngật Tây ngồi ngay sau lưng cô.Anh vừa ngồi xuống, chân đã khẽ đá nhẹ vào ghế của cô.
Giọng nói còn mang theo chút ngái ngủ, cà lơ phất phơ: "Đưa thời khóa biểu của em đây."
Ngày chỉnh sửa: 13/5/2025