- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 424,939
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #81
[Đam Xn] Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người
Chương 50-1
Chương 50-1
Dự tính ngủ bảy tiếng, nhưng cuối cùng Thưởng Nam chỉ ngủ được chưa đầy hai tiếng.
Chỉ cần biết ngày mai có việc gì đó chờ đợi mình, việc chìm vào giấc ngủ đã trở thành một thử thách lớn.Ngoài cửa, tiếng chim hót trong trẻo vang lên vài tiếng, báo hiệu trời đã sáng.14 nhắc nhở Thưởng Nam: “Đã chín giờ rồi.”
“Nhanh vậy sao?”
Thưởng Nam cuộn chăn, lăn một vòng trên giường trước khi khó khăn ngồi dậy.
Nhìn ra bãi cỏ bên ngoài, một lớp sương trắng dày đã phủ kín.
“Hôm nay không thích hợp để tỏ tình.”
Lạnh quá, cậu còn muốn ngủ nướng thêm.[14: Không phải cậu tỏ tình, là cậu nhận lời tỏ tình.]“Đúng vậy, ta là người nhận lời tỏ tình.”
Thưởng Nam vén chăn xỏ dép, lao tới bàn học.
Cậu mở ngăn kéo lấy ra bức "thư tình" mà Lục Thân đã viết.
“Hai phần ba tài sản đấy.”[14: Thực dụng.]Không khí lạnh tràn ngập hành lang, bước chân trên sàn gỗ hầu như không phát ra tiếng.
Càng tiến gần đến phòng của Lục Cập, tim Thưởng Nam càng đập nhanh.Cậu gõ cửa phòng Lục Cập, một lúc lâu sau cửa mới mở.
Đứng trước mặt cậu là Lục Cập – đây hình như là lần đầu tiên Thưởng Nam thấy dáng vẻ vừa mới thức dậy của hắn.Ánh mắt của Lục Cập lướt từ đôi mắt Thưởng Nam tới mái tóc rối bù, rồi lại trở về gương mặt cậu, cuối cùng dừng lại ở bức thư quen thuộc đang nằm trong tay cậu.Lục Cập mở lời trước: “Đọc thư rồi.”
Mép phong bì hơi cong lên, hiển nhiên là đã được mở ra.Thưởng Nam gật đầu: “Đọc rồi, từng trang đều đọc kỹ.”
Cậu chỉ trả lời là đọc xong rồi, chứ không nói thêm “rồi sao nữa.”
Ngày trước khi còn là Lục Thân, Lục Cập từng giúp các chị em trong nhà xem mắt các chàng trai mà họ sắp đính hôn.
Hắn thấy họ trốn sau tấm bình phong, hồi hộp đến mức tay chân lúng túng.
Mọi nghi thức trước hôn lễ đều diễn ra suôn sẻ, tất cả là “lệnh cha mẹ, lời mai mối”.
Lúc đó, hắn không hiểu được cảm giác của họ.
Nhưng giờ đây, khi chính mình đang ở trong hoàn cảnh đó, hắn mới thực sự cảm nhận sâu sắc.
Nhất là người hắn đối mặt lại là một nam sinh vừa mới trưởng thành.
Không biết những dòng dài trong thư liệu có khiến cậu ấy cảm thấy phiền lòng không.Thưởng Nam bước lên trước, khẽ choàng tay qua cổ Lục Cập, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu chủ động.
Trước giờ Lục Cập luôn là người chủ động, nhưng sự chủ động của hắn luôn mang phong thái của một người lớn tuổi hơn.Cơ thể Lục Cập cứng đờ.“Đầu tiên,” Thưởng Nam cũng hồi hộp, nhưng không đến mức như Lục Cập giờ đã căng cứng như tượng đá.
Cậu lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách giữa cả hai, thở ra một hơi rồi mới tiếp tục, “Lục Cập, cảm ơn anh đã thích em, và cảm ơn anh vì đã vất vả như vậy.”
Tuy Thưởng Nam chưa từng yêu ai, nhưng cậu đã từng thấy người khác yêu đơn phương.
Thứ tình cảm đó thực sự rất khó khăn, đủ để biến đổi một người bình tĩnh và thông tuệ thành người khác.Đặt vào hoàn cảnh của bất kỳ ai cũng vậy, Lục Cập không phải ngoại lệ.
Nếu không, hắn đã chẳng nghiêm túc viết bức thư này.“Anh không chê em trẻ tuổi, tay trắng...”
Thưởng Nam nghĩ.
Điều kiện của cậu ở thế giới này thật sự tệ hại, vậy mà Lục Cập lại cảm thấy cậu tốt đến thế.
“Lục Cập, cảm ơn anh.”
Đôi mắt cậu hơi ươn ướt, viền mắt ánh lên chút nước long lanh.“Vậy...
ý em muốn nói là...”
Lục Cập cố gắng kiềm chế không đưa tay chạm vào đôi mắt ấy.“Em đồng ý với anh.”
Thưởng Nam dứt khoát trả lời.Lục Cập giật mình, trên mặt thoáng hiện biểu cảm hiếm thấy như vậy.Không để Thưởng Nam kịp chuẩn bị tinh thần, hắn bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng ôm cậu một cái.
“Cảm ơn.”
Bàn tay hắn áp nhẹ vào sau gáy của Thưởng Nam.Lục Cập đã từng chứng kiến bao nhiêu cặp đôi yêu nhau thật lòng bị chia cắt bởi tiêu chuẩn “môn đăng hộ đối”.
Trong xã hội hiện đại, ngoài sự cân xứng về vật chất, người ta còn thêm cả sự đồng điệu về tinh thần, nâng cái tiêu chuẩn ấy lên một tầm cao mới.
Giữa hắn và Thưởng Nam thực sự không có sự “cân xứng” nào cả.
Chuyện gia thế có thể bỏ qua, những gì Thưởng Nam thiếu, hắn đều có thể bù đắp.Nhưng hắn hiểu rõ bản thân mình, hắn biết sự u uất và lạnh lẽo trong tâm hồn mình.
Nếu không có Thưởng Nam, hắn chẳng thể sống nổi.
Nếu phải nói ai cao giá hơn trong mối quan hệ này, thì rõ ràng chính hắn mới là người trèo cao đến vị trí của cậu.Sau cái ôm ngắn ngủi, Lục Cập vỗ nhẹ lên vai Thưởng Nam.
“Đi ăn cơm thôi.”
Hai người cùng đi xuống lầu, vừa đi Lục Cập vừa nói về kế hoạch sắp tới.
“Lục Hương đã xem vài căn nhà ở thành phố Mỹ Trạch.
Lát nữa em nói chuyện với bà ấy, chọn căn nào em thích.
Chúng đều ở ngoại ô, hơi xa trung tâm, nhưng anh sẽ sắp xếp tài xế cho em.”
Nghe đến phần tài xế, Thưởng Nam hỏi: “Sắp xếp tài xế làm gì?”
“Em sắp vào đại học rồi, anh đã liên hệ với trường học.
Họ có kỳ thi tuyển sinh riêng cho những học sinh như em, mặc dù bài thi khá khó, nhưng anh tin em sẽ không có vấn đề gì.”
Lục Cập nói như không có gì quan trọng, nhưng Thưởng Nam nghe mà đầu ong ong.“Căn nhà cũ này, anh sẽ nhờ người trông nom.
Nó không thích hợp để ở nữa.”
Lục Cập tiếp lời.“Còn anh thì sao?
Anh nỡ rời khỏi nơi này à?”
Thưởng Nam nhìn khung cửa sổ hành lang đã nhuốm màu thời gian.
Số năm Lục Cập sống ở đây chắc hẳn còn dài hơn cả tuổi đời của căn nhà.
Dù ngôi nhà đã qua nhiều lần trùng tu, trải qua bao biến cố thời gian, nhưng đất vẫn là đất cũ, người vẫn là người cũ.
Chỉ có ngôi nhà là không còn như xưa nữa.“Anh nỡ chứ.”
Lục Cập đáp.Khi rẽ vào góc hành lang, hắn tiếp tục: “Sách không nhất thiết phải học, con người sống mấy chục năm, hãy chọn những gì mình thích mà làm.
Nhưng trước khi chọn, hãy thử mọi thứ, để biết mình thật sự thích điều gì.
Những thứ khác, anh gánh vác cho.”
Căn nhà cũ nằm ở nơi hẻo lánh, chẳng thể mang lại một cuộc sống thú vị.
Với Lục Cập, nó chứa nhiều đau khổ hơn là niềm vui.
Còn với Thưởng Nam, đây sẽ là khởi đầu cho một cuộc sống mới.
.Hương phu nhân đưa cho Thưởng Nam xem hình ảnh nội ngoại thất của vài căn nhà qua một chiếc máy tính bảng.
Tất cả đều không ở trung tâm thành phố, nhưng cảnh quan rất đẹ, những hàng cây ngô đồng cao lớn, những bụi hoa nở rộ, và những dây thường xuân xanh mướt đầy sức sống.
Hương phu nhân rất biết cách chọn nhà.“Diện tích khá rộng, quan trọng là cháu thích căn nào.”
Vừa lướt qua các bức ảnh, bà vừa nói, “Ta thấy căn nào cũng ổn cả, cháu chọn theo ý mình đi.
Cậu chủ thích hay không không quan trọng, vì cậu ấy ở đâu cũng được.
Dù sao, nếu cháu đi học, phần lớn thời gian cậu ấy sẽ ở công ty.”
Tập đoàn Lục thị hiện giờ không thể thiếu người điều hành, việc cải tổ sâu rộng đang làm mọi nhân viên bất an, lo rằng sẽ dẫn đến việc cắt giảm nhân sự.Thưởng Nam chọn căn nhà có sân rộng nhất, giải thích: “Sẽ tiện hơn cho đám Cờ Lê chạy nhảy.”
Hương phu nhân thở dài: “Đâu phải cháu chọn nhà mình thích, mà là chọn nhà... lũ chó thích.”
Nói vậy nhưng bà chợt nghĩ ra điều gì đó bèn đặt máy tính bảng xuống sofa.
Dù lúc này Lục Cập không có ở phòng khách, bà vẫn hạ giọng thì thầm: “Hôm qua cháu bảo muốn suy nghĩ, vậy giờ cháu đã nghĩ ra chưa?”
“Cháu đồng ý với Lục Cập rồi.”
“Đồng ý rồi?!”
Hương phu nhân hít sâu một hơi.
Sắc mặt bà không rõ là vui hay hoảng hốt, sau khi kiểm soát được cảm xúc, bà hỏi thêm: “Thế cháu có yêu cầu gì không?
Chẳng hạn mỗi tháng cậu ấy cho cháu một triệu?”
Thưởng Nam kể lại những gì Lục Cập đã hứa với mình.Biểu cảm của Hương phu nhân trở nên phức tạp, một lúc lâu sau bà mới thốt lên: “Xem chừng, ông chủ của ta sắp đổi người rồi nhỉ.”
Hương phu nhân ấm ức hồi lâu, không phải bà không thích Thưởng Nam, mà là đột nhiên nhận ra người mình phục vụ bao lâu nay sắp thay đổi, bà cần chút thời gian để quen với điều đó.
Trong mắt bà, Thưởng Nam vẫn chỉ là một đứa trẻ.Tuy nhiên, sau khi Thưởng Nam giải thích rằng người quản lý tập đoàn vẫn là Lục Cập, cậu chỉ phụ trách... lĩnh tiền, không phải ông chủ.Hương phu nhân: "......”
Sau khi trò chuyện với Hương phu nhân, Thưởng Nam đi tới nhà chính để học bài.
Thầy Tô Ý đã đợi sẵn trong thư phòng từ lâu.Trong thời gian này, bữa sáng của Lục Cập cũng được giải quyết ngay tại thư phòng vì công việc bận rộn của hắn.Mùa đông ở Mỹ Trạch đã đến, lò sưởi trong phòng làm đỏ bừng khuôn mặt của thầy Tô Ý.
Thấy Thưởng Nam, anh liền quan tâm: “Em ngủ mê mệt thế này, không chỉ anh mà cả mẹ và em gái anh đều lo lắng.
Có vài lần họ muốn anh gọi điện hỏi thăm, nhưng anh sợ làm phiền em nên không gọi.”
Thấy sắc mặt của cậu khá hơn, anh mới yên tâm.Ngồi xuống ghế, Thưởng Nam nghe thầy Tô Ý tiếp lời: “Em đúng là nhiều tai ương thật.
Đi chơi ở trấn cũng gặp cướp, về nhà ngủ cũng gặp hỏa hoạn.
Có khi nào nên bảo anh Lục mời thầy về trừ tà cho em không nhỉ, kẻo lại dính phải thứ gì không sạch sẽ.”
Thưởng Nam cầm bút cười mỉa, thực ra, nói đến “trừ tà”, thì Lục Cập chính là tà khí.
Vậy chẳng cần thiết trừ làm gì.Lo ngại sức khỏe của Thưởng Nam chưa hồi phục hẳn, thầy Tô Ý dạy chậm hơn thường lệ.
Những nội dung anh giảng đều là các môn bắt buộc trong kỳ thi đầu vào của Đại học Mỹ Trạch.Trong bữa trưa với Tô Ý, hai người trò chuyện.“Em từng thích ai bao giờ chưa?”
Gương mặt của Tô Ý khuất sau làn hơi nước bốc lên từ nồi lẩu nóng, giọng nói vang đến tai Thưởng Nam.Với hai người đồng trang lứa như họ, việc hỏi han về chuyện tình cảm thế này cũng không có gì lạ.Thưởng Nam vốn định lắc đầu phủ nhận, nhưng nghĩ đến Lục Cập, lại khẽ gật đầu.
“Có.”
“Là ai vậy?
Có phải một trong những người đi cùng em đến nhà họ Lục không?”
Tô Ý dùng đũa gắp cho Thưởng Nam một miếng sườn.“Không phải.”
Thưởng Nam không chắc nói ra danh tính người ấy sẽ ảnh hưởng thế nào đến nhà họ Lục, nên đành lảng tránh hỏi ngược lại.
“Anh thì sao, có không?”
“Tạm thời anh chưa nghĩ đến chuyện đó.”
“Vậy sao tự nhiên anh lại hỏi em?”
Tô Ý hơi ngượng ngùng đáp, “Cũng là do em họ anh.
Lần trước em đến nhà anh chơi, em ấy nhìn thấy em từ trên lầu, rồi mãi không quên được.
Anh nghĩ nghỉ hè xong chắc em ấy sẽ quên, nhưng không ngờ đến giờ em ấy vẫn liên tục nhắn tin, giục anh hỏi em.”
Lo rằng Thưởng Nam sẽ nghĩ em họ mình chỉ để ý đến gia thế của cậu, Tô Ý vội vàng bổ sung, “Nhà em anh cũng mở công ty ở Mỹ Trạch, tuy công ty không lớn, nhưng điều kiện cũng không tệ.
Chỉ là em ấy mê vẻ ngoài thôi.”
Thưởng Nam chỉ khẽ “Ồ” một tiếng rồi gật đầu.
“Em hiểu mà.”
Gần cuối bữa ăn, Tô Ý buồn bã nói, “Nghe nói không lâu nữa em và mọi người sẽ rời khỏi đây?”
“Dạ?”
Thưởng Nam có hơi nghi hoặc, không rõ sao Tô Ý lại biết chuyện này.“Khi anh Lục gọi điện nhờ anh quay về dạy học cho em, anh ấy tiện miệng nhắc tới.”
Tô Ý giải thích, ánh mắt nhìn quanh căn phòng ăn sang trọng, có chút cảm thán.
“Nơi này từng náo nhiệt đến vậy, giờ lại nhanh chóng trở nên lạnh lẽo sau khi ông Lục Tiêu qua đời.”
Những lời cảm thán của Tô Ý nghe rất đỗi bình thường, người ngoài đâu biết nơi này từng được xem như một đấu trường sinh tử, nơi các chủ nhân nhà họ Lục bị nhốt lại, đấu tranh sống sót.
Nơi này hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, ai ở đây lâu ngày cũng dễ phát điên.Có lẽ vì vậy mà Lục Cập muốn tất cả rời đi.
Họ xứng đáng có một cuộc sống thật sự, thuộc về riêng mình.
.Buổi học chiều kết thúc, Thưởng Nam tiễn Tô Ý ra về.
Đang định quay về chỗ Lục Cập, cậu bắt gặp Mạnh quản gia đứng trước cửa chính của căn nhà chính.Mạnh quản gia cúi người chào cậu, sau đó nói, “Cậu chủ Nam, phu nhân muốn gặp cậu.”
“Phu nhân?”[14: Mai Mi, mẹ của Lục Cập, sau khi Lục Tiêu chết bà vẫn ở đây, lần này các người rời đi, có lẽ bà ấy sẽ không đi cùng.]Mai Mi tự tay pha hồng trà cho Thưởng Nam, nghe từ Mạnh quản gia rằng cậu thích ăn vặt, bà còn chuẩn bị thêm một đĩa bánh quy nhỏ.“Khi nghe tin cháu tỉnh lại, Mạnh quản gia đã lập tức báo cho ta.
Chỉ là dạo gần đây sức khỏe ta không tốt, hôm nay tinh thần khá hơn mới có thể gặp cháu.”
Mai Mi dịu dàng mỉm cười.
Bà có gương mặt trứng ngỗng chuẩn mực, mái tóc dài búi gọn sau đầu, khoác trên vai chiếc khăn lụa.
Nhìn qua, trông bà chẳng khác nào một thiếu phụ ngoài hai mươi.Như lời bà nói, ánh mắt bà chăm chú dõi theo Thưởng Nam, nhìn rất kỹ.Cảm giác đầu tiên của Thưởng Nam là bà không hề mềm yếu hay vô hại như vẻ bề ngoài.“Trông cháu rất thông minh.”
Mai Mi dừng lại sau khi quan sát đủ, quay sang Mạnh quản gia mỉm cười.
“Không trách được Lục Cập lại coi cháu như con mình.”
Thưởng Nam không biết trả lời thế nào, nghĩ một lúc lâu mới nói, “Anh cháu... rất tốt bụng.”
Trong mắt người ngoài, Lục Cập vẫn là anh trai của cậu, không phải một người nào khác.Vậy nên, trước mặt người ngoài, cậu vẫn phải gọi hắn là anh.Mai Mi vẫn luôn cười nhưng trong nụ cười dường như mang theo chút tiếc nuối.
“ Từ nhỏ Lục Cập đã rất hiểu chuyện, chỉ là trưởng thành sớm.
Quan hệ giữa nó và các anh chị em luôn nhạt nhòa, vốn ta và ba nó nghĩ nên sinh thêm em trai hay em gái cho nó.
Nhưng Lục Cập lại nói, một mình nó cũng không cảm thấy cô đơn.”
“Khi ấy ta và ba nó đã tin lời nó.
Ai ngờ sau lưng chúng ta, nó tự tìm cho mình một cậu em trai.”
Nói xong Mai Mi khẽ cười, sau đó hỏi nhỏ, “Tiểu Nam, cháu có từng nghĩ về ba mẹ ruột của mình không?
Cháu có nhớ họ không?”
Thưởng Nam lắc đầu.
“Không.
Lúc mới sinh ra không lâu, họ đã bỏ cháu trước cổng cô nhi viện, cháu còn không biết mặt họ.”
“Cháu hận họ à?”
“Không hẳn.”
Mai Mi thở dài, hai tay đặt trên đùi, bàn tay bên trên nhẹ gõ lên mu bàn tay bên dưới như đang cân nhắc điều gì.
Một lúc sau, bà mới trầm giọng nói, “Dù thế nào đi nữa, họ sinh ra cháu, họ vẫn là cha mẹ cháu.
Nếu họ biết bây giờ cháu sống tốt thế này, hẳn sẽ rất vui.”
Thưởng Nam bình thản đáp lại, “Có lẽ vậy.”
Mai Mi ngừng một chút dịch lại gần Thưởng Nam, giọng nói chậm rãi hơn, “Dạo này, ta có một chuyện bận tâm mãi, không giải quyết được khiến ta ăn không ngon ngủ không yên.”
Nếu như Thưởng Nam nghe không ra đây là đang ám chỉ chính mình, vậy cậu thật sự quá ngu xuẩn, vì vậy cậu cầm bánh bích quy, làm ra biểu cảm nghi hoặc, "Chuyện gì quấy nhiễu bà như thế ạ?"[14: Thu lại, đừng diễn quá mức.]Thực ra, cậu thật sự có chút tò mò, chỉ là không biểu lộ ra quá rõ.Mai Mi dường như hài lòng với phản ứng của cậu, từ tốn nói, “Lục Cập đã 27 tuổi rồi, không còn trẻ nữa.
Nhưng chuyện hôn sự mãi vẫn chưa đâu vào đâu.
Trước kia ta có thể để mặc nó, nhưng giờ thì không.
Dẫu sao, nó cũng là gia chủ của nhà họ Lục, chẳng lẽ gần ba mươi rồi vẫn không có con nối dõi?”
“Nhưng nó không chịu nghe lời ta.
Có lẽ vì ta không phải người cùng thế hệ với nó, cũng không ở bên cạnh nó từ nhỏ.
Không như cháu, cháu và Lục Cập thân thiết hơn.”
Lo lắng trên mặt Mai Mi không phải giả bộ, bà nắm lấy tay Thưởng Nam, “Nếu cháu tiện, hãy giúp ta khuyên nó sớm tìm người mình yêu, sớm kết hôn.
Có người thương yêu và con cái rồi, mới được xem là có một gia đình trọn vẹn.”
Thưởng Nam nghe đến mức đầu óc có chút mơ hồ.
Mai Mi hoàn toàn không biết gì cả, bà ấy tưởng rằng mình và Lục Cập chỉ là anh em thân thiết, vì vậy mới nghĩ rằng lời cậu nói, Lục Cập có thể sẽ nghe vào.
Nhưng vấn đề ở đây là, cậu không đời nào khuyên Lục Cập đi kết hôn, bởi vì Lục Cập bây giờ đã là người của cậu rồi.Vì vậy, Thưởng Nam trả lời rất mơ hồ.
May mắn là Mai Mi không bắt cậu thề độc.