- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #101
[Đam Xn] Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người
Chương 65
Chương 65
Từ nhà vệ sinh bước ra, gã thanh niên gây rối đã bị đè xuống đất, gã xăm trổ cũng đang nhìn Đồng Hỉ bằng ánh mắt đầy thù hận.
Đồng Hỉ rùng mình, lúc nhìn thấy Thưởng Nam cậu ta lập tức trốn sau lưng cậu, lí nhí nói: “Ánh mắt gã đáng sợ quá.”
Tay Thưởng Nam cầm chặt chiếc móc treo lông thú, đeo cặp sách trong tay liếc nhìn gã xăm trổ rồi quay sang mấy người cảnh sát: “Nếu không còn chuyện gì nữa, chúng cháu có thể về được không?”
“Phải làm biên bản rồi để lại thông tin liên lạc của cha mẹ các cháu.”
Cảnh sát nhìn Đồng Hỉ, bổ sung: “À đúng rồi, cháu cần làm giám định thương tích nữa.”
Qua đến hơn nửa đêm cả bọn mới lết ra khỏi đồn cảnh sát, ai nấy mặt mày bơ phờ, ánh mắt cũng lõm vào.
Đồng Hỉ nhìn quanh con đường tối đen như mực, đề nghị: “Hay là chúng ta tìm chỗ nào ăn sáng đi?”
“Giờ này làm gì có ai bán bữa sáng chứ?”
Nghê Đình đáp, “Tôi buồn ngủ rồi, muốn về ngủ trước đã.”
Đồng Hỉ vừa định gật đầu thì Thưởng Nam phía sau nhéo một cái: “Tôi và Đồng Hỉ đưa cậu về.”
Nghê Đình cười rạng rỡ:“Được thôi.”
Đường phố vắng tanh, chỉ mất hơn hai mươi phút đi bộ để đưa Nghê Đình về.Tới cổng khu chung cư, Nghê Đình quay lại, nói: “Cảm ơn hai người đã đưa tôi về, hai người cũng mau về đi nhé.
Đồng Hỉ, nhớ bôi thuốc đó.”
“À, còn nữa, sinh nhật vui vẻ.”
Cô nhìn Đồng Hỉ rồi nói thêm.Thưởng Nam liếc qua Đồng Hỉ, thấy mặt cậu ta đỏ bừng như quả cà chua chín.
Nghê Đình đã khuất bóng từ lâu mà cậu ta vẫn đứng ngây người tại chỗ.“Đi thôi.”
Thưởng Nam cất tiếng.Mùa thu đông ở thành phố Đạt Nhĩ luôn khắc nghiệt, không chừa cho ai một chút nhân nhượng.
Hễ nói thu là thu, nói đông là đông, chẳng để lại chút thời gian chuẩn bị.
Thưởng Nam nhét tay vào túi áo khoác, mái tóc trước trán bị gió thổi tung lên.Cậu vốn nghĩ rằng trên đường về Đồng Hỉ sẽ huyên thuyên không ngớt về những cảm xúc sau sự việc vừa rồi.
Nhưng không, từ lúc Nghê Đình quay người vào khu chung cư đến giờ, cậu ta chẳng nói lời nào.Bóng hai người dưới ánh đèn đường lúc thì dài ra, lúc lại ngắn đi, có lúc còn biến mất hoàn toàn.“Đồng Hỉ?”
Thưởng Nam gọi cậu ta, nhìn vào mắt đối phương chỉ thấy bóng cây lay động.“Giang Tức…”
Khoảnh khắc nhận ra điều bất thường, Thưởng Nam siết chặt chiếc móc treo lông thú mềm trong tay.Giang Tức quay đầu nhìn lại phía sau, ánh đèn đường rải trên con đường họ vừa đi qua như thể mùa đông đã đến sớm, phủ lên đó một lớp tuyết trắng mỏng manh.Thưởng Nam cũng quay đầu lại cùng cậu:“Sao thế?”
“Không có gì.”
Giang Tức đáp, rồi rất tự nhiên vươn tay nắm lấy bàn tay Thưởng Nam đang nhét trong túi áo.
Tay Thưởng Nam được giữ ấm trong túi, còn tay Giang Tức lại lạnh như băng.
Cậu ta vốn không phải người, mà người đã chết thì làm gì có hơi ấm.
Dù cậu ta có nhập vào ai, thân nhiệt của người đó cũng lập tức giảm xuống.“Trước đây tan học tôi cũng đi con đường này.”
Tay Thưởng Nam nhanh chóng trở nên lạnh buốt như tay Giang Tức, nhưng vẫn trong mức chịu đựng được.
Cậu hỏi:“Cậu chui vào chiếc móc treo này từ lúc nào vậy?”
“Hàng ngày lúc cậu đi học, tôi đều ở đó mà.”
Giang Tức bắt chước giọng Thưởng Nam, “Chứ tôi ở nhà một mình buồn lắm.”
“Tôi tưởng tâm trạng cậu không tốt nên trốn mất rồi.”
Thưởng Nam thì thầm.Họ tiếp tục bước đi.Đôi mắt của Giang Tức như một mặt hồ tĩnh lặng, hoàn toàn khác với ánh mắt thường ngày của Đồng Hỉ.
Đồng Hỉ lúc nào cũng tràn đầy sức sống, đơn thuần và ngay thẳng.
Vì thế mà mỗi khi Giang Tức nhập vào cơ thể Đồng Hỉ, Thưởng Nam liền nhận ra ngay.“Không phải tâm trạng tôi không tốt, chỉ là muốn yên tĩnh vài ngày,” Giang Tức bóp nhẹ các ngón tay của Thưởng Nam, “Nếu không, tôi sợ mình sẽ ăn thịt anh họ.”
Thưởng Nam liếc nhìn Giang Tức, khi nói những lời này, vẻ mặt cậu ta rất bình thản, giọng điệu cũng tự nhiên như đang kể một câu chuyện thường nhật.
Điều đó cho thấy việc ăn thịt một người đối với cậu ta chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng cậu biết rằng đó là điều không thể làm.“Bây giờ thì sao?”
Thưởng Nam định nói với cậu ta rằng đừng lo lắng, giá trị hắc hóa càng thấp, những gì thuộc về cậu ta sẽ dần dần trở lại.
Nhưng đây không phải điều có thể dễ dàng tiết lộ.Khóe miệng Giang Tức cong lên một nụ cười quỷ dị: “Anh ấy là anh họ tôi, tôi không thể ăn thịt anh ấy.
Tôi phải đối xử tốt với anh ấy.”
Thưởng Nam: “...”
.
Đồng Hỉ trải qua một sinh nhật hỗn loạn nhất trong mười tám năm qua.
Ba mẹ hai bên vội vã từ nhà chạy đến, vừa nhìn thấy khuôn mặt sưng vù như đầu heo của Đồng Hỉ, mẹ cậu ta đã kêu trời kêu đất.
Còn ba cậu thì đập bàn hét lớn: “Bắn chết chúng đi!
Lũ bại hoại!
Lũ cặn bã!”
Đồng Hỉ có nhiều nét giống ba mẹ mình, họ đều cao lớn, mạnh mẽ đầy uy nghi.
Trái lại, gia đình Thưởng Nam thì nho nhã, dịu dàng.
Chính sự đối lập ấy khiến hai gia đình chơi thân với nhau suốt bao năm qua.Mẹ Thưởng Nam nắm tay con trai, nhìn cậu một lúc rồi quay sang Đồng Hỉ, cau mày hỏi:“Sao con lại không bị làm sao cả thế?”
Thưởng Nam: “...”
Đây là mẹ ruột sao?Lúc này mẹ Đồng Hỉ đang mạnh tay bôi thuốc lên mặt cậu ta, khiến cậu ta đau đến nhăn nhó.
Đồng Hỉ vẫn cố gắng nói đỡ cho Thưởng Nam: “Trước đây mấy người đó đã từng chặn đường Thưởng Nam một lần.
Cậu ấy bị đánh một trận vì bọn con đã bênh vực một bạn học bị cướp.
Từ đó, bọn chúng cứ bám lấy bọn con không buông.”
“Đây là người ngoài xã hội, lẽ ra các con nên báo cảnh sát từ sớm,” Ba Thưởng Nam nghiêm khắc nhìn cả hai, “Trước khi đi ba đã dặn đi dặn lại, gặp chuyện thế này không được ra mặt, không được huênh hoang…”
“Thôi đi, ông có thể im lặng được không?”
Mẹ Thưởng Nam lấy túi xách đập nhẹ vào vai chồng, “Đừng lắm lời như vậy.
Tiểu Nam và Đồng Hỉ cũng chỉ muốn giúp bạn học thôi mà.”
Hai cặp vợ chồng không ở lại nhà lâu đã lập tức kéo hai đứa con cùng luật sư đến đồn cảnh sát, ba Thưởng Nam khăng khăng cho rằng đây không phải chỉ là một vụ đánh nhau thông thường mà là hành vi cố ý giết người không thành.Đám thanh niên xăm trổ kia chỉ hơn Thưởng Nam vài tuổi, bình thường chẳng làm chuyện gì ghê gớm, cùng lắm là ăn cắp vặt hoặc cướp vặt tiền tiêu vặt của học sinh.
Nhưng khi thấy có nguy cơ phải ngồi tù, chúng lập tức đổ lỗi cho nhau rồi cầu xin tha thứ.Thưởng Nam nhìn những khuôn mặt đẫm nước mắt và nước mũi, không thấy chút gì đáng thương.
Nếu tối qua không có Giang Tức, có lẽ Đồng Hỉ đã mất nửa mạng.
Còn nếu không có Giang Tức từ đầu, chính cậu cũng đã bị lột đồ và vứt ra đường.Những giọt nước mắt kia chỉ vì họ xui xẻo, vì lo sợ phải vào tù chứ không phải vì biết lỗi.Buổi chiều ba mẹ của nhóm người đó cũng lục tục kéo đến.
Không chỉ ba mẹ, mà còn có ông bà nội ngoại, thậm chí cả bác lớn.
Họ vừa đến đã túm lấy con mình đánh không thương tiếc, vừa đánh vừa ép chúng xin lỗi Thưởng Nam và Đồng Hỉ.Phòng họp của đồn cảnh sát loạn thành một nồi cháo.
Phải đến khi các cảnh sát cùng nhau can thiệp, tình hình mới tạm ổn.Mẹ Thưởng Nam đỡ một thanh niên bị đánh chảy máu mũi đứng lên, còn đưa khăn giấy cho cậu ta, giọng nhẹ nhàng:
“Đánh mắng con cái có giải quyết được gì đâu?
Trẻ con không hiểu chuyện, những việc còn lại cứ để người lớn chúng ta giải quyết.”
Những thanh niên này xăm trổ đeo khuyên tai, quần rách gối tóc uốn xoăn kiểu giấy bạc.
Không phải cứ như thế là họ không phải người tốt, mà vấn đề là họ suốt ngày lêu lổng chẳng lo làm ăn.
Người nhà dù không biết hết ít nhất cũng nắm được phần nào, nhưng lại buông lỏng mặc kệ.Hễ nhắc đến thì chỉ bảo rằng con cái không nghe lời, họ không quản được, chết ngoài đường cũng không liên quan đến họ.
Con học tốt là công lao của cha mẹ, học dở thì đổ cho nhà trường, xã hội, hoặc bạn bè xấu.
Tóm lại, trên đời không có bậc cha mẹ nào sai cả.[14: Lúc cậu với Đồng Hỉ còn nhỏ cũng nghịch ngợm lắm, hồi mẫu giáo với tiểu học, hai người là đầu đàn của đám trẻ, hô mưa gọi gió trong trường, còn kéo theo mấy đứa đàn em nữa.]“Ta biết, Ta nhớ mà.”
Nguyên thân có quỹ tích trưởng thành của mình, “Hồi đó ta còn đòi làm đại ca xã hội đen nữa, đúng không?”
Mẹ Đồng Hỉ thấy cha mẹ nhóm thanh niên kia khóc lóc thảm thiết cũng mủi lòng, nhưng mẹ Thưởng Nam thì vẫn dửng dưng.
Bà nhẹ nhàng hỏi lại: “Tại sao phải đợi đến khi con cái gây họa, các vị mới hối hận và tự trách mình?
Chẳng lẽ con chúng tôi chỉ là công cụ giáo dục của các vị thôi sao?”
Thấy nói nhẹ không được, nhóm người đó bắt đầu chơi xấu, tố rằng gia đình Thưởng Nam ỷ thế hiếp người, đòi gọi người đến đối đầu.Mẹ Thưởng Nam xoa thái dương, quay sang Thưởng Nam, hỏi:“Con đói không?
Hay mình đi ăn trước?”
“Con vẫn ổn,” Thưởng Nam đứng bên cạnh, “Con thấy mẹ vất vả hơn.”
Mẹ Thưởng Nam bóp nhẹ cổ tay cậu, dịu dàng nói: “Yên tâm, mẹ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con.”
Nói rồi bà đứng dậy, ánh mắt sắc bén: “Nếu đã vậy, chúng ta cứ để luật sư giải quyết.
Hẹn gặp nhau ở tòa.”
Bà nói xong kéo Thưởng Nam và Đồng Hỉ rời đi, để lại cả phòng hai mặt nhìn nhau, sau đó tiếp tục là tiếng khóc than.
Đồng Hỉ nhìn bà với ánh mắt ngưỡng mộ: “Cô giỏi quá!”
Những việc còn lại, nếu cần sự có mặt của Thưởng Nam và Đồng Hỉ, cảnh sát sẽ thông báo sau.Hai người vốn đang học lại một năm, không đáng để chuyện này làm ảnh hưởng đến việc học.Bên ngoài đồn cảnh sát, mẹ Thưởng Nam đưa cho Đồng Hỉ một phong bao lì xì: “Chúc mừng sinh nhật.”
Mẹ Đồng Hỉ cũng đưa lì xì cho cậu, còn tiện tay đưa thêm một cái cho Thưởng Nam: “Hôm nay chúng ta ở khách sạn.
Hai đứa mau về nghỉ ngơi đi, mai còn phải đi học.”
Thưởng Nam và Đồng Hỉ vừa bước được một đoạn thì quay đầu nhìn lại.
Khi đi xa rồi Đồng Hỉ mới mở phong bì ra, đếm qua loa.
“Wow, nhiều quá!
Cô thật hào phóng.”
Cậu ta rút ra một xấp, đưa cho Thưởng Nam: “Cho cậu một phần.”
“Cậu cứ giữ lấy đi, coi như tiền thuốc của tôi.”
Thưởng Nam đẩy lại.“Cậu nói kiểu gì thế?”
Khi từ đồn cảnh sát về đến nhà, mặt trời gần như đã lặn.
Trước cửa nhà, Thưởng Nam nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là Nghê Đình, bên cạnh cô còn có một chiếc bánh kem.Đồng Hỉ phản ứng nhanh hơn Thưởng Nam, chạy tới trước: “Sao cậu lại tới đây?
Sao không gọi báo cho bọn tôi?”
“Tôi mới tới không lâu, nghe bảo vệ nói bọn cậu đi cùng ba mẹ đến đồn cảnh sát.
Tôi sợ làm phiền, nên đợi ở đây.”
Thế mà đã mấy tiếng đồng hồ rồi.“Sao lại có bánh kem?”
Đồng Hỉ mở cửa nhìn hộp bánh đặt trên đất.“À, một cái là tôi mua, một cái...”
Thưởng Nam cúi người nhấc từng hộp bánh lên: “Hai cái kia là tôi mua.
Một cái để cậu mừng sinh nhật, một cái...
ừm, tôi ăn.”
“Có cần đổi dép không?”
Nghê Đình ngập ngừng không bước vào nhà.“Tôi lấy dép cho cậu” Đồng Hỉ nhiệt tình lục lọi khắp nơi, cuối cùng lôi ra một đôi dép mới từ phòng ngủ chính, chuẩn bị riêng cho mùa đông.“Cỡ 47, hơi lớn một chút.
Nếu cậu đi được thì đi, không thì khỏi đổi dép cũng được.
Tôi với Thưởng Nam không cầu kỳ thế, đúng không Thưởng Nam?”
Đồng Hỉ ngẩng đầu, phát hiện Thưởng Nam đã thay dép chui vào phòng mình rồi.“Hay chúng ta đi mua đồ ăn trước nhé?”
Nghê Đình đề nghị.
Đồng Hỉ còn đang ngồi xổm, ngẩn người: “Hai người chúng ta?”
“Ừ, hai người chúng ta.”
Thưởng Nam biết Đồng Hỉ và Nghê Đình sớm muộn gì cũng thành đôi, nên không muốn phá bầu không khí của họ.Cậu xách bánh kem vào phòng ngủ của mình.
Phòng ngủ phụ hướng tây, ánh chiều tà như lá vàng vào thu, toàn bộ gian phòng đều bị ngâm trong đại dương màu vàng chói mắt.
Khi mở cửa phòng, Thưởng Nam lập tức nhìn thấy Giang Tức, cậu ta đứng bên cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài.Nghe tiếng mở cửa, Giang Tức quay đầu lại mím môi:“Cậu về rồi à?”
Lòng Thưởng Nam đau đớn, còn chưa kịp nói gì đã nghe Giang Tức tiếp lời: “Trước đây tôi chưa bao giờ thấy căn nhà này trống trải, cũng chưa từng cảm nhận thời gian...
Trước khi cậu đến, tôi không còn nhận thức được sự tồn tại của thời gian.
Ban ngày hay ban đêm đối với tôi chẳng khác gì nhau.
Tôi lơ lửng trong ánh sáng, thoải mái trong bóng tối.”
“Tôi luôn đợi cậu về nhà.
Tôi nghĩ, chẳng lẽ tôi sẽ mãi mãi ở đây đợi cậu về?”
“Mẹ cậu đẹp thật, đẹp hơn mẹ tôi nhiều.”
Giang Tức cụp mắt, khuôn mặt tái nhợt dưới ánh hoàng hôn dữ dội dường như có chút sắc hồng, lông mi cậu ta ánh lên những điểm sáng vàng: “Tay mẹ tôi đầy vết nứt và chai sần, mặt bà như vỏ cây già.
Mẹ cậu thì khác, trông bà giống như chị gái của cậu.”
“Tôi nghĩ, ngay cả khi tôi còn sống, khoảng cách giữa tôi và cậu cũng rất lớn.”
Ở nhà một mình dễ suy nghĩ lung tung, làm ma ở nhà một mình cũng vậy.[14: Nhắc nhở, chỉ số tình yêu đã đạt 50 rồi.][14: Thêm một nhắc nhở nữa, một khi quái vật nảy sinh tình cảm, dù chỉ là 0.1, thì đến 100 cũng rất nhanh.]Quái vật sẽ dồn phần lớn sự chú ý lên người mình yêu, dùng tình yêu mãnh liệt của cậu ta cùng mọi thứ của một ác linh, cậu ta đều nguyện ý cho người mình yêu.Thưởng Nam cầm chiếc bánh kem, bối rối không biết phải làm gì.
Cậu mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng mọi thứ dường như vẫn bị che phủ bởi một lớp sương mờ.
Giang Tức không nói ra, cậu cũng không thể chủ động vạch trần.Giang Tức thấy vẻ bối rối của Thưởng Nam, nghiêng đầu, rồi trong nháy mắt biến mất khỏi khung cửa sổ.
Nhưng chẳng bao lâu sau cậu ta lại xuất hiện ngay trước mặt Thưởng Nam, cúi đầu nhìn chiếc bánh kem màu xanh ngọc trong tay cậu: “Tôi chưa từng ăn bánh kem.”
Chưa từng ăn bánh kem, chưa từng ăn tôm hùm, sống lặng lẽ trong tầng lửng, đó là Giang Tức.“Tôi mua riêng cho cậu đấy.”
Thưởng Nam nói.
“Trong kho có cái bàn nhỏ, để tôi lôi ra, chúng ta cùng ăn bánh.”
Thưởng Nam đặt bánh kem lên tủ đầu giường, mở cửa kho định kéo bàn ra.Kho tối om, bóng đèn bật lên cũng như không nên cậu chẳng buồn bật.Khi kéo bàn nhỏ, phát ra tiếng “xoẹt” một cái.
Thưởng Nam cúi xuống nhìn phát hiện bị băng keo dính lại.
Băng keo vốn dùng để dán tờ giấy trắng trên tường, phần thừa dính vào bàn, kéo bàn ra làm tờ giấy trên tường bị rách một mảng lớn.Bóng Giang Tức xuất hiện ở cửa kho ngược sáng, đổ cái bóng dài lên sàn nhà.
“Đợi chút.”
Thưởng Nam đưa tay ra sau bàn định gỡ băng keo, mắt cậu nhìn lên tường, động tác dần khựng lại.Giấy trắng bị xé ra, lộ một góc ảnh bị che giấu bên dưới, uốn lượn trên tường.Thưởng Nam giơ tay bấu lấy mép giấy trắng, xé mạnh một đường tới cùng.Nếu không phải cậu hay chú ý tiểu tiết, có lẽ cũng sẽ chẳng quan tâm tới tờ giấy trắng dán trên tường.
Người bình thường chắc sẽ nghĩ đó là cách che đi vết bẩn do trẻ con vẽ hay lỗ hổng trên tường.Phía sau lớp giấy là những bức ảnh không sắp xếp theo trật tự nào, có tấm còn nghiêng ngả.
Nhưng chúng rất chắc chắn, vì trên trán mỗi nhân vật chính trong ảnh đều bị ghim một cây đinh.Người trong ảnh là Giang Tức, khuôn mặt thanh tú hiền lành hơn nhiều so với ảnh anh họ cậu ta trên WeChat, rõ ràng là một chàng trai chẳng có chút tâm cơ nào.Cổ họng Thưởng Nam như bị chẹn một tảng đá, tức giận tới không thở nổi.[14: Chắc là để ghim chặt Giang Tức, tránh việc sau khi cậu ta chết sinh ra oán hận cắn trả lại họ.]Ngón tay Thưởng Nam chạm vào những bức ảnh, tim như ngừng đập.
Những người đó thậm chí đã chuẩn bị đường lui cho mình?“Vậy tại sao Giang Tức vẫn xuất hiện?”[14: Có sinh ra oán hận không phải điều họ muốn là được.
Dùng bao nhiêu trò vặt này cũng vô dụng, chỉ để tự an ủi bản thân mà thôi.]Ngón tay Thưởng Nam đặt lên những chiếc đinh ghim, cậu quay người, xuyên qua cơ thể Giang Tức để ra phòng khách tìm dụng cụ.
Nhưng đây là nhà thuê, vật dụng đâu thể đầy đủ như ở nhà, nên cậu chỉ có thể lấy con dao rọc giấy trong ba lô ra.
Không thể rút đinh, thì phải nạy.Giang Tức đứng lặng lẽ bên cạnh, nhìn Thưởng Nam bận rộn.
Thưởng Nam dồn hết sức để nạy những chiếc đinh ghim, chúng không chỉ ghim ở giữa trán mà còn ở cổ tay, ở tim.
Chiếc nào cũng chặt khít, như gắn liền vào cơ thể Giang Tức.“Tại sao cậu lại khóc?”
Giang Tức nghi hoặc hỏi, giọng vang lên bên tai cậu.Thưởng Nam không biết mình đã khóc.
Cậu ngây người ngẩng đầu lên, dùng tay sờ mặt, chỉ thấy vài giọt nước mắt không phải khóc òa.Cậu nghĩ, có lẽ là vì quá tức giận, hoặc quá xót xa.“Xin lỗi, tôi không thể lau nước mắt cho cậu.”
Bàn tay Giang Tức xuyên qua gương mặt Thưởng Nam.Thưởng Nam khẽ cười, tiếp tục việc đang làm, “Không sao.
Thật ra, bây giờ tôi rất muốn ôm cậu, nhưng tôi cũng không thể làm được.”
Hàng mi của Giang Tức khẽ rung, không nói thêm lời nào.[14: Chỉ số hắc hóa giảm 10.]Thưởng Nam gỡ hết những chiếc đinh ghim ra, gom những bức ảnh lại một chỗ.
“Tặng tôi nhé?”
Giang Tức gật đầu, “Được.”
Bức tường trống trơn, chỉ còn lại những lỗ nhỏ do đinh ghim để lại....“Hôm nay là sinh nhật Đồng Hỉ.
Tôi mua bánh cho cậu ấy, cũng mua cho cậu một cái.
Nhưng tôi không biết cậu có thích nho xanh không.”
Thưởng Nam tháo lớp bao ngoài của chiếc bánh nhỏ, đẩy nó đến trước mặt Giang Tức.Giang Tức lấy một miếng, cho vào miệng rồi nhíu mày, “Hơi chua.”
“Chua à?”
Thưởng Nam cũng lấy một chiếc nĩa, chỉ nếm thử lớp kem bên trên.
Vị chua nhẹ lan trên đầu lưỡi.
“Hình như có pha nước cốt chanh.”
“Tôi biết chanh rất chua,” Giang Tức khẽ nói.Chiếc bánh nhỏ nhanh chóng được ăn hết.
Giang Tức cẩn thận ăn từng miếng, đôi mắt dừng lại nơi khóe môi Thưởng Nam.
Một chút kem vương trên đó.Bản năng khiến Giang Tức vươn tay, định lau đi.Cậu ta nghĩ lần này cũng sẽ xuyên qua cơ thể Thưởng Nam…
Nhưng đó là cảm giác ấm áp mềm mại, là nhiệt độ từ da thịt.Giang Tức giật mình sửng sốt, hiếm khi cậu ta xuất hiện biểu cảm như vậy, cậu ta là ác linh, đại đa số thời gian mặt cậu ta đều không có cảm xúc, cũng chỉ có ở trước mặt Thưởng Nam cậu ta mới có vẻ nhu thuận một chút.
Thưởng Nam cũng ngây dại, ngồi yên trên ghế quên cả chớp mắt.“Giang Tức?”
Thưởng Nam khẽ gọi.Giang Tức buông chiếc nĩa, chiếc nĩa rơi trên bàn phát ra một tiếng "loảng xoảng" nhẹ nhàng.Trước khi Thưởng Nam kịp phản ứng, cậu ta đã cúi xuống ôm chặt lấy cậu.
“Tôi chạm được vào cậu rồi.”
Giọng Giang Tức khàn đặc.Thưởng Nam bị siết đến nghẹt thở, nhưng trong tình cảnh này đẩy cậu ta ra thì thật không phải.Hơi thở của Giang Tức phả bên tai, lạnh buốt.
Cả người cậu ta như một khối băng hình người, mang theo hơi lạnh bao quanh.[14: Chắc là nhờ công lao những bức ảnh kia.][14: Nhưng Giang Tức vẫn là một ác linh.
Chỉ là bây giờ cậu ta có thể chạm vào con người mà thôi.]Với Giang Tức, đây đã là một niềm vui lớn lao không gì sánh được.Cậu ta buông Thưởng Nam ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét trên gương mặt cậu: từ lông mày, sống mũi, đến đôi môi.
Đôi mắt cậu ta ánh lên vẻ phấn khích, phần tròng trắng đỏ rực như máu.“Bây giờ thế này,” Giang Tức nghẹn ngào, ngừng lại thật lâu rồi mới nói, “Tôi sẽ tha cho Giang Lâm.”
Ban đầu cậu ta định giết anh họ mình, cướp lấy cơ thể hắn.Thưởng Nam không nghe rõ Giang Tức thì thầm điều gì, chỉ chỉ tay vào bánh, “Ăn nữa không?”
Giang Tức ăn nốt phần bánh kem còn lại, lau tay rồi chui tọt vào chăn của Thưởng Nam, cuộn tròn lăn lộn trên giường, ngập tràn mùi hương của cậu.Từ hôm nay, cậu ta có thể ôm Thưởng Nam ngủ rồi..Đồng Hỉ và Nghê Đình xách về mấy túi đồ ăn lớn về.
Đồng Hỉ reo lên: “Đại tiệc nào!!!”
Nghê Đình phụ trách mở cửa, còn Đồng Hỉ vội mang hết đồ vào bếp.
Thưởng Nam cũng theo vào, nhân lúc đó kể với Đồng Hỉ về chuyện của Giang Tức.“Đậu má sao mà bất ngờ vậy?”
Thưởng Nam gật đầu, “Đúng đấy, tôi cũng thấy bất ngờ.”
Đồng Hỉ trầm ngâm một lát, liếc Nghê Đình đang bận rộn trong phòng khách; “Hay là, tối nay chúng ta ăn cơm cùng nhau đi.
Nhưng trước hết, cậu phải bắt cậu ta thề đã.
Thề rằng không được dọa người.”
Thưởng Nam đưa cho Đồng Hỉ một cái chậu nhỏ để rửa rau, “Cậu tin lời thề của cậu ấy à?
Hơn nữa, còn có hoa khôi lớp ở đây nữa.”
“Nhưng tôi nghĩ, nếu chúng ta ăn uống vui vẻ bên ngoài, còn cậu ấy một mình trong căn phòng tối tăm kia thì hơi nhẫn tâm,” Đồng Hỉ bối rối nói.
“Giờ cậu ấy có thể chạm vào con người rồi, nhìn qua cũng chẳng khác gì chúng ta.
Chỉ cần cậu ấy không xuất hiện rồi biến mất đột ngột, hay cầm đầu hoặc mắt ra chơi, thì chắc Nghê Đình cũng không phát hiện ra.”
Đồng Hỉ rửa tay quay sang nói, “Để tôi đi nói với Nghê Đình.
Tôi sẽ bảo rằng cậu ấy là…
ừm, anh họ xa của cậu, đi cùng ba mẹ cậu hôm nay, được không?”
“Cũng được.”
Nói xong, Đồng Hỉ ra khỏi bếp, để lại Thưởng Nam tiếp tục chuẩn bị.May mắn là Nghê Đình rất tin tưởng họ, dù sao mối quan hệ giữa họ cũng đã vượt xa tình bạn thông thường.Thưởng Nam và Đồng Hỉ đứng bên, căng thẳng nhìn Nghê Đình và Giang Tức gặp mặt.Gương mặt Giang Tức vẫn trắng bệch, mang vẻ lạnh lẽo ma quái.
Nhưng Nghê Đình không nhận ra điều đó, cô mỉm cười nói: “Tôi là Nghê Đình, xin chào.”
“Giang Tức, chữ Tức trong từ cá diếc.”
Giang Tức đáp, giọng có chút không tự nhiên.
Đã lâu rồi cậu không nói chuyện hay giới thiệu bản thân với ai như vậy.Kết thúc câu chào, cậu khẽ cong môi cười, vẻ ngoài trông rất hiền lành.Nghê Đình có ấn tượng tốt cậu ta, nhẹ giọng nói với Thưởng Nam: “Trông có vẻ trạc tuổi chúng ta nhỉ.”
Thưởng Nam cũng đồng tình: “Đúng vậy, nhìn qua thì chắc cũng cỡ tuổi chúng ta thôi.”
“Nhưng sắc mặt anh ấy không tốt lắm, trông yếu ớt ghê.”
Thưởng Nam đáp: “…Anh ấy vốn như vậy, từ nhỏ đã thế rồi.”
“Ồ, thì ra là vậy.”
Bốn người cùng bận rộn trong bếp.
Thưởng Nam và Giang Tức không phải người giỏi nấu nướng, chỉ biết phụ giúp lặt vặt.
Dù vậy, hai đầu bếp chính vẫn không ngừng chê bai, khiến cả hai bị đuổi ra phòng khách để nhặt rau bóc tỏi.
Giang Tức có vẻ rất vui, bóc tỏi đến mức nát vụn.
Thưởng Nam vội vàng ngăn lại:
“Bóc tỏi thì đừng…
đừng dùng kiểu đó của cậu.”
“Đồng Hỉ sẽ hẹn hò với Nghê Đình à?”
Giang Tức nghe lời, bắt đầu bóc tỏi đàng hoàng.“Chắc là sẽ đấy,” Thưởng Nam liếc nhìn vào bếp rồi nhỏ giọng nói, “Trông hoa khôi lớp khó gần, nhưng thật ra rất đơn thuần.
Đồng Hỉ và cô ấy rất hợp, Đồng Hỉ cũng đơn thuần mà.”
“Hai người ngốc ở bên nhau thì dễ chịu thiệt thòi lắm.”
Giang Tức đặt một tép tỏi đã bóc xong vào tay Thưởng Nam.
Đầu ngón tay cậu ta chạm vào lòng bàn tay ấm áp của Thưởng Nam, khiến toàn thân nổi da gà vì hưng phấn.
Cậu ta nhìn Thưởng Nam đang chăm chú bóc tỏi, ánh mắt gần như muốn xé đối phương ra ăn vào bụng.
Thưởng Nam không đồng ý với nhận xét của Giang Tức:“Họ không ngốc, chỉ là đơn thuần thôi.
Cậu cũng rất đơn thuần mà.”
“Sao tôi lại đơn thuần?”
Giang Tức ngạc nhiên.Ánh mắt của Thưởng Nam nói lên tất cả.
Giang Tức thực sự rất đơn thuần, ai đối tốt với cậu, cậu cũng sẽ đối tốt lại.
Dù ghét kẻ ngốc, cậu ta vẫn bảo vệ Đồng Hỉ.Vì mua nhiều nguyên liệu nên bữa đại tiệc mất gần hai tiếng mới xong.
May mắn là hôm nay không có lớp, thời gian vẫn còn sớm.Nghê Đình tháo tạp dề, nói: “Hay là chúng ta thổi nến trước đi, không thì lát nữa hết sinh nhật mất.”
“Đúng đúng,” Đồng Hỉ vội phụ họa, “Thổi nến trước, thổi nến trước.”
Thưởng Nam và Giang Tức không phải nhân vật chính, họ ngồi yên ở chỗ đã bóc tỏi, không có ý kiến gì.Tìm bật lửa mất một lúc, cuối cùng Nghê Đình thắp nến xong, rồi tắt đèn.
Căn phòng chỉ còn ánh sáng lung linh của ngọn nến, khuôn mặt ai nấy đều bừng lên vẻ ấm áp.Chỉ có sắc mặt Giang Tức là trắng bệch, quầng thâm dưới mắt nổi rõ dưới ánh nến vàng cam, đôi mắt đen láy như đáy hồ.
Nghê Đình nhìn thoáng qua, trong lòng bất giác dâng lên chút bất an.
Cơ thể người anh họ của Thưởng Nam này thực sự rất yếu.“Vậy tôi ước đây.”
Đồng Hỉ chắp tay, nhắm mắt lại.Thưởng Nam chống cằm, dùng thìa lén xúc một chút kem cho vào miệng.Thời gian trôi chậm chạp, nến cháy gần hết.
Cuối cùng Thưởng Nam không chịu nổi, kéo Đồng Hỉ qua bàn: “Được rồi, được rồi, cậu định ước mấy trăm điều đấy à?”
Đồng Hỉ mở mắt: “Tôi ước cho mọi người nữa mà.”
Nói xong cậu ta hít sâu một hơi, thổi tắt nến.Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Nghê Đình gần công tắc nhất, không đi bật đèn ngay.Giang Tức trong bóng tối vẫn nhìn rõ, cậu ta thấy Nghê Đình khẽ hôn lên má Đồng Hỉ.Giang Tức không nói gì, đứng dậy đi bật đèn.Nghê Đình và Đồng Hỉ đều luống cuống, Đồng Hỉ đỏ mặt như cà chua chín, bưng bánh kem, vừa đi vừa lắp bắp: “Tôi… tôi… chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm trước.”
Trong bữa ăn, Đồng Hỉ nhiệt tình giới thiệu với Thưởng Nam và Giang Tức món nào do cậu ta làm, món nào do Nghê Đình làm.
Giới thiệu xong, cậu ta cẩn thận nhìn Giang Tức.Để Giang Tức ở một mình trong phòng thì cậu ta không đành, nhưng để Giang Tức ở chung với mọi người, cậu ta lại lo Giang Tức bất ngờ tháo đầu mình ra chơi.Thưởng Nam ăn rất no, hai bát cơm và một miếng bánh kem.Giang Tức không ăn nhiều cơm, nhưng thích bánh kem.Thấy Giang Tức thích, Đồng Hỉ hào phóng chia cho cậu ta một nửa cái bánh, cả đế bánh cũng đặt trước mặt Giang Tức.Thưởng Nam: “…”
Nghê Đình: “Ăn nhiều thế, không ngấy à?”
Đồng Hỉ: “Cậu không hiểu đâu, anh họ Thưởng Nam thích ăn bánh mà.”
Ăn xong bánh đã gần nửa đêm, Nghê Đình nói phải về nhà, Đồng Hỉ nhìn quanh không có chỗ nào giữ khách ở lại, bèn hiếm khi hiểu ý: “Tôi đưa cậu về.”
Còn lại Thưởng Nam và Giang Tức dọn dẹp bàn ăn, rửa bát.Giang Tức làm rất nhanh và thuần thục, còn sạch hơn cả Thưởng Nam.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy quanh cậu ta thoáng hiện làn sương đen mờ nhạt.
Khuôn mặt trắng bệch như vụn tường trắng, không giống người thường chút nào.
Lúc này, ác linh ấy đang chăm chỉ rửa bát.Thưởng Nam lau sạch bếp, đứng bên cạnh nhìn dòng nước chảy rào rào: “Giang Tức, cậu thường làm việc nhà lắm à?”
“Ừ, việc nhà đều do tôi làm.”
Hồi mới đến, Lý Lan không cho Giang Tức làm việc nhà, bảo nhiệm vụ chính của cậu ta là học hành.Giang Tức không quen ngồi không, vẫn giúp đỡ vài việc nhỏ.
Làm xong, dì và dượng đều khen cậu.
Khi đó cậu còn nhỏ, trong lòng còn có chút tự hào vui sướng khi được người lớn khen ngợi.Dần dần, việc nhà đều đổ lên vai Giang Tức, và những lời khen cũng biến mất.Có lúc bận học quá, cậu ta quên làm việc nhà, hoặc không kịp làm.
Dì cậu không trách, chỉ nói: “Giang Tức vừa học là mất ăn mất ngủ.”
Chỉ có dượng mới buông lời mỉa mai rằng cậu ăn bám.Thưởng Nam lấy một hộp cherry từ tủ lạnh, rửa sạch ở bồn nước bên cạnh rồi đẩy sang Giang Tức: “Nếm thử đi, Đồng Hỉ mua đấy.
Cũng là tôi mua cả.”
“Anh đào à?”
“Cũng gần giống vậy, nhưng cái này đắt hơn một chút.”
Giang Tức lau khô tay, cầm một quả đưa vào miệng.
Khi lớp vỏ mỏng bị cắn vỡ, nước đỏ thẫm chảy ra thấm lên môi cậu ta.
Dáng vẻ nghiêm túc của cậu ta khi làm bất cứ việc gì luôn khiến người khác chú ý.“Ngon.”
Cậu ta khẽ nói.Thưởng Nam lấy thêm một quả, nhét vào miệng Giang Tức.
“Những việc này, nếu cậu thích thì làm, không thích thì đừng làm.”
“Còn nữa, nếu... nếu những thứ vốn thuộc về cậu có thể lấy lại được, nếu cậu có thể sống như người bình thường...”
Thưởng Nam chậm rãi nói, “Tôi nghĩ có thể tạo lại danh phận cho cậu.
Sau đó, để mẹ tôi giúp tìm trường học cho cậu, chúng ta cùng vào đại học thủ đô, mang cả Đồng Hỉ theo.”
Những điều này... là thứ Giang Tức chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Cậu ta chưa từng nghĩ mình có thể sống như một con người bình thường.Thậm chí cậu ta nuốt luôn hạt trong miệng, sau đó nói: “Nhưng Đồng Hỉ không thể đỗ đại học thủ đô…”
Thưởng Nam: “……”
“Ê?!”
Không biết Đồng Hỉ đã quay lại từ lúc nào, cậu ta thò đầu vào bếp, có lẽ không nghe thấy những gì Thưởng Nam và Giang Tức vừa nói, nhưng câu cuối của Giang Tức chắc chắn đã lọt vào tai cậu ta.Đồng Hỉ nhìn đầy tức giận.
“Nói xấu người ta sau lưng à?”
Cậu ta lại nhìn thấy hộp cherry.
“Còn ăn trộm cherry của người ta nữa?”
“Không tính là trộm đâu?”
Thưởng Nam nhặt vài quả nhét vào tay Đồng Hỉ.
“Đi tắm rồi ngủ đi.”
Sau khi Đồng Hỉ tắm xong, Thưởng Nam đẩy Giang Tức vào phòng tắm.
Đồng Hỉ vừa lau tóc vừa thắc mắc, “Không phải, không phải, Giang Tức tắm làm gì?”
Giang Tức cũng không hiểu.
Thưởng Nam lấy bộ đồ ngủ của mình đưa cho Giang Tức: “Giang Tức của tôi, sau này phải chuẩn bị làm người.”
Giang Tức mới chịu bước vào phòng tắm, mọi góc trong căn nhà này cậu đều quen thuộc hơn Thưởng Nam và Đồng Hỉ.
Chỉ là, đồ đạc bên trong thì không quen thuộc lắm.So với gia đình dì, nhà của Thưởng Nam và Đồng Hỉ giàu hơn rất nhiều.Bộ đồ ngủ mà Thưởng Nam đưa là loại mặc vào mùa thu, dài tay dài chân, chất liệu mềm mại.
Nhưng quần hơi ngắn, tay áo cũng ngắn một chút – đó là bằng chứng cho thấy Giang Tức cao hơn Thưởng Nam.Khi Giang Tức ra khỏi phòng tắm, Thưởng Nam đang giảng bài cho Đồng Hỉ.
Nghe thấy tiếng động, Đồng Hỉ quay đầu nhanh hơn cả Thưởng Nam.
Nhìn thấy Giang Tức, cậu ta reo lên: “Chà, đồ mới à.”
“Viết tiếp đi.”
Thưởng Nam vỗ nhẹ vào đầu Đồng Hỉ, cậu ta lập tức bỏ bút xuống, “Tôi không viết nữa, tôi đi ngủ, không thì mai không dậy nổi.”
Đồng Hỉ vào phòng ngủ, Thưởng Nam cũng đứng dậy.
“Cậu lên giường tôi ngủ đi, tôi đi tắm.”
Giang Tức không cần ngủ, vì cậu ta không phải người, mà là quỷ.
Cậu ta không có nhu cầu nghỉ ngơi, nhưng vẫn gật đầu.Dù sao, nằm trên giường Thưởng Nam cũng không phải để ngủ.