- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #91
[Đam Xn] Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người
Chương 56-1
Chương 56-1
Từ phòng ngủ phụ đi ra, Đồng Hỉ luôn miệng lẩm bẩm rằng giấc mơ này thật sự quá chân thực.
Cậu ta nói cả đời mình chỉ từng mơ hai giấc mơ chân thực nhất: một lần là mơ thấy mình chỉ được 78 điểm trong kỳ thi tốt nghiệp cấp hai, và lần còn lại chính là bây giờ.Đồng Hỉ bước vào phòng khách, uống liền hai ngụm nước khoáng lớn, rồi bóp nhẹ chai nước rỗng.
Cậu ta hướng về phía Thưởng Nam vẫn đang ở trong phòng ngủ phụ, nói to: "Tôi đi gọi hai thùng nước, mua thêm một cái bơm nước, máy nước nóng chắc không cần đâu nhỉ?
Dù sao chúng ta cũng đâu uống nước nóng."
Vừa nói cậu ta vừa bước ra ngoài, cố gắng tìm số điện thoại giao nước trong đống quảng cáo nhỏ dán trên tường hành lang.Thưởng Nam không nghe rõ Đồng Hỉ ở bên ngoài đang lải nhải điều gì, cậu đẩy cửa nhà kho một lần nữa.So với cảnh bụi bặm mờ mịt ban ngày, giờ phút này nhà kho rất yên lặng.
Ánh đèn bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào, chỉ đủ để lộ ra những đường nét mờ mịt của đồ đạc bên trong.Tấm trần nhô ra vẫn giữ nguyên góc độ như ban ngày, nhưng nhìn vào trong lại tối đen như mực, tựa hồ chỉ chờ giây tiếp theo sẽ bật ra một cánh tay xanh xao kéo dài vô tận.Thưởng Nam bật đèn, nhưng ánh sáng trước mắt không có nhiều thay đổi.
Tay cậu vẫn giữ trên công tắc, ngước lên mờ mịt nhìn chỗ gắn đèn – chỉ có một bóng đèn nhỏ, ánh sáng vàng nhạt từ sợi dây tóc chỉ đủ chiếu sáng phạm vi vài chục cm xung quanh.
Phần còn lại, vẫn là bóng tối dày đặc."
Chạch."
"Cạch."
"Chạch cạch."
Thưởng Nam bật tắt đèn vài lần, nhưng độ sáng của bóng đèn không có gì thay đổi.“Tốt xấu gì cũng phải lắp một cái đèn sáng hơn chứ, cho dù là nhà kho, nếu ban đêm muốn tìm đồ thì với tầm nhìn thế này ai mà tìm được?”
Không phát hiện điều gì khác thường, Thưởng Nam đặt món đồ treo thú bông lông xù trong tay lại lên ngăn tủ.
Khi bước ra ngoài, cậu nắm lấy tay nắm cửa, không hiểu sao lại buột miệng nói với kho chứa vắng tanh: “Có gì thì nhắm vào tôi, đừng động đến bạn tôi.”
Cánh cửa khép lại, cậu đi ra.Một cánh tay xanh xao bất ngờ thò ra từ sau ngăn tủ, nắm lấy thú bông lông xù rồi biến mất.Ở bên ngoài, Đồng Hỉ đã đập cửa cả buổi.
Khi nãy cậu ta ra hành lang tìm số điện thoại giao nước, ngay ở cửa nên cậu ta không đóng hẳn cũng chẳng mang theo chìa khóa, ai ngờ cửa lại bị đóng từ bên trong!Cậu ta gọi nửa ngày cũng không thấy Thưởng Nam ra mở.Đến khi cánh cửa mở ra, Đồng Hỉ hầm hầm xông vào, xù lông nói: “Tôi đứng ngay trước cửa cậu không thấy à?
Còn đóng cửa lại nữa!”
Thưởng Nam nhìn Đồng Hỉ, theo phản xạ muốn đáp: “Tôi ở trong phòng ngủ, ai đóng cửa của cậu chứ?”
Nhưng rõ là cửa đã bị đóng, mà chắc chắn không phải do cậu.
Câu trả lời rất hiển nhiên.
Thưởng Nam biết nhưng Đồng Hỉ thì không.“Tôi không thấy.”
Thưởng Nam đành nhận trách nhiệm.Lúc này Đồng Hỉ mới thôi không cằn nhằn, rút từ trong balo ra một xấp đề thi: “Chút nữa thợ giao nước tới, trước hết làm một bộ đề.
Làm xong rồi chúng ta đổi phòng.”
Trong mối quan hệ của họ, Đồng Hỉ luôn đóng vai người chăm sóc.
Cậu ta to lớn khỏe mạnh, lại sinh trước Thưởng Nam, nên cảm thấy bản thân có trách nhiệm quan tâm đối phương.
Nhưng Thưởng Nam cứ thích đùa ác, cậu ta làm anh trai, cũng phải nói vài câu dạy bảo: “Lần sau đừng có tự nhiên đóng cửa, rợn người lắm ấy.”
Đồng Hỉ đưa đề thi cho Thưởng Nam, vừa cắn bút vừa hỏi: “Thật lòng đi, cậu đói không?”
“…”
Thưởng Nam lắc đầu: “Không đói.”
“Tôi thì hơi đói, tôi gọi đồ ăn nhé, muốn ăn xiên nướng không?”
Đồng Hỉ đặt đồ ăn xong, quay qua thấy Thưởng Nam đã bắt đầu làm bài: “Cậu làm rồi à?”
“Ngồi không cũng chẳng làm gì, nên làm vài câu.”
Thưởng Nam ngồi co chân trên ghế ôm đầu gối, nhìn vào đề thi.
Những bài này khá giống với đề thi cấp ba ở thế giới ban đầu của cậu, cậu đã làm đến mức thuộc lòng.
Nhưng làm được một lúc cậu bắt đầu thấy mơ màng, liên tục nghe trong nhà vệ sinh có tiếng nước nhỏ giọt tí tách.Giọng nói của Đồng Hỉ lúc rõ ràng, lúc mơ hồ.
Khi tiếng nước tí tách nhỏ đi, giọng cậu ta rõ ràng hơn, còn khi tiếng nước lớn hơn, giọng lại mờ đi.
“Cậu biết không, hoa khôi lớp bên cạnh chúng ta, lén mẹ bỏ trống một tờ bài thi, còn đăng ký vào một trường cao đẳng.
Thành tích của cậu ấy bình thường có thể vào được đại học trọng điểm mà, nhưng nghe nói là vì muốn ở bên thằng bạn trai vô tích sự đó.
May sao, mẹ cậu ấy không nói gì, chỉ bảo cắt đứt quan hệ, còn tự lái xe đưa cậu ấy đến tận nhà thằng kia.
Thằng đó sợ mất vía, không dám xuống nhà, còn bảo không có tiền, kêu cậu ấy về đi.”
“Thế là hoa khôi cũng phải quay lại học lại như chúng ta.”
“Cậu có nghe không?
Lớp 10, hoa khôi từng tỏ tình với cậu đấy, chỉ là cậu từ chối, bảo muốn tập trung học hành...”
Thưởng Nam nhìn chằm chằm vào tờ đề, thấy mực đen dần chuyển thành màu đỏ, loang ra như dung nham, chảy khắp mặt bàn, sau cùng nhỏ xuống đất như thác, tanh hôi không chịu nổi.Nhìn dòng “dung nham” sắp tràn đến chân mình, Thưởng Nam vội xỏ giày, lùi lại mấy bước, vô tình làm đổ cả ghế.Lúc này, giọng Đồng Hỉ vang lên rõ ràng hơn bao giờ hết: “Cậu làm gì thế?”
Thưởng Nam giật mình tỉnh lại, nhìn khuôn mặt tròn trĩnh và đôi mắt đen láy của Đồng Hỉ mới biết tất cả chỉ là ảo giác.
Cũng có thể căn phòng này vốn không bình thường, làm ảnh hưởng đến cậu.“Không sao, chỉ là nhớ lại cơn ác mộng cậu kể, thấy hơi rùng mình.”
Thưởng Nam dựng ghế lên, bịa bừa một lý do để trả lời.May sao, bất kể cậu nói gì, Đồng Hỉ cũng tin sái cổ.
Nhìn sắc mặt Thưởng Nam không tốt, Đồng Hỉ gật đầu đồng tình:
“Đúng thế, rất đáng sợ.
Cậu còn thấy sợ, tôi trải qua rồi, càng thấy sợ hơn.”
Thưởng Nam biết thứ trong căn phòng này đang giở trò, nhưng đối phương chưa lộ mặt, cậu cũng không biết đó là cái gì."
Sự sợ hãi lớn nhất bắt nguồn từ điều chưa biết."
Câu nói này chợt hiện lên trong đầu cậu.May thay, mọi chuyện sau đó đều diễn ra bình thường.Thợ giao hai thùng nước đến, họ chuyển phòng xong.
Hai người giao hàng mang tới một máy bơm nước và đồ ăn của Đồng Hỉ.
Thưởng Nam không đói nên không ăn nên đi tắm rửa.“Tôi làm thêm một bộ nữa rồi ngủ đây, mai còn đến trường.”
Nhìn Đồng Hỉ cầm ba xiên nướng ăn một lúc, Thưởng Nam không nhịn được nói: “Ăn ít thôi.”
Đồng Hỉ đáp: “Sắp xong rồi, gần hết rồi đây.”
Để chờ Đồng Hỉ, Thưởng Nam làm thêm một bộ đề.
Khi so đáp án, cậu gần như làm đúng toàn bộ.
Đồng Hỉ trố mắt nhìn tờ đề: “Cậu chép đáp án đấy à?”
“Tôi tự làm.”
Thưởng Nam làm đề với tâm trạng không tập trung, nhưng vô tình lại để lộ thực lực thật sự.
Với thân thể này, không thể nào có thành tích tốt đến vậy.
Không thì Đồng Hỉ đã chẳng tròn mắt nhìn cậu như thế.Đồng Hỉ lật qua lật lại bài kiểm tra hai lần, "Cậu giấu tôi đi học lớp đào tạo nào à?
Sao tiến bộ nhanh vậy?"
Thưởng Nam lấy bài kiểm tra từ tay cậu ta, đặt lên bàn, "Chỉ cần nhớ hết công thức là được."
"Cậu nói dễ nhỉ, mấy bài tập đó mỗi bộ phải dùng sáu, bảy, tám công thức..."
"Mệt rồi, đi ngủ đi."
Thưởng Nam dọn hết đống đề thi và bài tập đang bày trên bàn, xếp vào góc tường rồi tắt đèn, "Ngủ ngon."
"Này, trong mắt cậu còn có tôi không?
Tôi vẫn đang ngồi trên ghế đây!”
Thưởng Nam bỏ đi, Đồng Hỉ cũng không dám ngồi lại phòng khách một mình, cậu ta ôm điện thoại chạy tót vào phòng ngủ chính.Máy lạnh kêu ầm ầm phả ra từng đợt hơi lạnh.
Thưởng Nam cuộn tròn trong chăn, quấn kín người như một chiếc chả giò dài, đến ngón chân cũng không để lộ.Tuy bình thường rất gan dạ, nhưng trải qua liên tiếp những chuyện kinh hãi và đầu óc không kiểm soát được việc tua lại đủ loại cảnh trong phim kinh dị, cậu cũng không khỏi run sợ.[14: Ngôi nhà này đúng là có điểm kỳ lạ, đặc biệt là căn phòng ngủ phụ.]Thưởng Nam trùm kín chăn, nói chuyện với hệ thống 14 qua chăn, "Nói nghe thử xem."[14: Phòng ngủ phụ này có phong thủy cực tốt, từ góc độ huyền học mà nói, phong thủy căn phòng này đủ tốt để nuôi dưỡng ba thủ khoa đại học.][14: Nhưng sát khí và âm khí lại rất nặng.
Hai luồng khí này vốn không nên cùng tồn tại ở một nơi, giống như nước và lửa không thể ở cạnh nhau vậy.
Chúng đối nghịch nhau nên tôi mới thấy kỳ lạ.][14: Hơn nữa, ngay cả khi hai luồng khí này cùng xuất hiện, cũng sẽ là một mạnh một yếu, không bao giờ có chuyện chúng cân bằng nhau như thế này.][14: Vì vậy, hãy tìm hiểu đi, cậu trai!]
Thưởng Nam siết chặt chăn, "Câm miệng đi."
Cậu chỉ mong trời mau sáng, lần đầu tiên cậu thấm thía ý nghĩa của cụm từ "một giây dài như một năm".Mục tiêu nhiệm vụ lần này thực sự khiến cậu mở rộng tầm mắt, chắc chắn sau khi hoàn thành thế giới này, lòng can đảm của cậu sẽ tăng thêm không ít.Cậu thậm chí không dám quay mặt về phía cửa kho, chỉ dám nằm quay lưng về đó, hướng mặt ra cửa sổ, nhắm chặt mắt, nín thở.Bộ dạng của cậu không giống đang ngủ, mà như đang vượt qua kiếp nạn.
Cũng may cho đến khi cơn buồn ngủ kéo tới, Thưởng Nam không cảm thấy gì bất thường.
Cậu yên tâm ngủ thiếp đi, chìm vào giấc mơ.Ngoài phòng khách.Trên chiếc ghế mà trước đó Thưởng Nam từng ngồi xuất hiện một bóng người mờ mờ, bị bao phủ bởi màn sương đen dày đặc, khuôn mặt trắng bệch, lúc ẩn lúc hiện.Cậu ta đưa tay lật tìm trong đống bài kiểm tra, lấy ra bài thi vừa rồi Thưởng Nam làm được điểm tuyệt đối, trải trên bàn rồi lấy bút của Đồng Hỉ, cẩn thận giải từng bài.
Sương đen tụ lại trên đầu cậu ta, cậu ta mím môi, biểu cảm nghiêm túc, mặc kệ máu rỉ ra từ mắt.[14: Giá trị hắc hóa giảm 5.
Nó có tới 80 điểm hắc hóa cơ đấy, sao lại cao như vậy?
Khoan đã, tại sao giá trị hắc hóa lại tự giảm?
Cậu đâu có làm gì!
Chuyện này quá kỳ lạ!]Nhưng Thưởng Nam đã ngủ say, hoàn toàn không nghe được tiếng la của hệ thống.Cậu chỉ cảm thấy đột nhiên khó thở, như có một tảng đá lớn đè lên ngực.
Cậu cố sức đẩy ra, mồ hôi túa đầy đầu, cả người kiệt sức, nhưng tảng đá vẫn không nhúc nhích, thậm chí càng ngày càng nặng.
Ngón tay Thưởng Nam bám chặt vào chăn, mặt cậu đỏ bừng vì ngạt thở.
Khi chăn tụt ra khỏi người, chân cậu không bị đè nặng nên dùng cả chân để đẩy.Nhưng dưới đất bỗng mọc ra những dây leo quấn chặt lấy mắt cá chân, kéo mạnh xuống như muốn lôi cả người cậu xuống đất.Ngay khi Thưởng Nam nghĩ mình sắp bị đè bẹp thành một cái bánh, tảng đá đột nhiên biến mất.
Cậu bừng tỉnh từ cơn ác mộng, nhìn căn phòng tối om và ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ.Cậu nhanh chóng tỉnh táo lại, nhận ra không phải đá đè, mà là quái vật, là bóng đè.Cậu lật người, kéo chăn lên, đưa tay lau trán, cả tay đầy mồ hôi.Cùng lúc đó, cậu nhận được tin vui là giá trị hắc hóa giảm thêm 5 điểm."
Tại sao?"
Thưởng Nam vừa bất ngờ vừa vui mừng, "Lẽ nào vì có người chịu chơi trò bóng đè với nó?
Không thể nào, nghe trẻ con quá, lại còn rùng rợn nữa."[14: Không rõ, vì khi giá trị hắc hóa giảm cậu vẫn đang ngủ.][14: Tuy nhiên, nhờ lần bị nó tiếp xúc gần vừa rồi, tôi đã thu thập được một số thông tin về nó.][14: Giang Tức, chết năm 17 tuổi, do sức khỏe yếu.
Kết quả học tập của cậu ta từng rất xuất sắc, là nhân vật nổi bật ở trường.][14: Ba mẹ cậu ta từng làm nghề đào mỏ than.
Khi xuống giếng, ba cậu ta xuống trước rồi mất liên lạc, mẹ cậu ta xuống tìm, kết quả dây thừng đứt, cả hai đều chết dưới giếng.
Vì không còn nhiều người thân, Giang Tức sống với dì và dượng cho đến khi mất lúc 17 tuổi.]Thưởng Nam lắng nghe chăm chú, nhưng 14 dừng lại.
Cậu vội hỏi, "Rồi sao nữa?"[14: Hết rồi, thông tin tôi có được chỉ đến đây.]Thưởng Nam: "......”
"Thôi vậy, mai ta có thể hỏi thử cư dân lâu năm ở đây.
Chắc họ biết nhiều hơn."
Dù không hỏi, Thưởng Nam cũng đoán được phần nào câu chuyện sau đó.Không ngoài dự đoán, sau tai nạn như vậy, đơn vị hoặc công ty liên quan thường phải bồi thường cho gia đình.
Khoản bồi thường đó khả năng cao đã rơi vào tay dì và dượng của Giang Tức.Theo những gì Thưởng Nam từng nghe và thấy, thường thì người thân không mấy khi tử tế với đứa trẻ được thừa hưởng khoản bồi thường.
Nhìn Giang Tức ốm yếu mà chết, chắc hẳn cậu không được chăm sóc tốt.
Thì ra là một đứa trẻ đáng thương như vậy.Thưởng Nam thở dài trong lòng, cậu cuộn chăn lại, nghĩ, thôi ngủ đã rồi tính sau.
Nhưng vừa ngẩng lên, sống lưng cậu lạnh toát, tay chân lập tức cứng đờ.Vì mải nghe 14 nói, cậu đã vô thức quay mặt về phía cửa kho mà không hay biết.
Lúc này, vật trang trí cậu vừa đặt lại trong kho đã xuất hiện trên tay nắm cửa.Tựa như có cơn gió thoảng qua, vật trang trí lắc lư không ngừng.Thưởng Nam nhìn vật trang trí kia hồi lâu, từ từ nhắm mắt lại, không nhúc nhích.Cho đến khi trời sáng, Thưởng Nam vẫn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.-Khi nhìn thấy sắc mặt của Thưởng Nam, Đồng Hỉ sợ đến nhảy dựng lên: “Sao mặt cậu nhợt nhạt thế này?
Không phải cậu cũng gặp ác mộng đấy chứ?”
Thưởng Nam nói: “Không phải ác mộng, chỉ là nửa đêm tỉnh dậy, sau đó không ngủ lại được.”
Nghe vậy, Đồng Hỉ mới yên tâm, “Vậy thì mau rửa mặt đánh răng rồi đi đến trường báo danh thôi.”
Việc báo danh ở trường cần mang theo giấy bảng điểm của những năm trước, cùng với các bảng điểm của các kỳ thi thử.
Như vậy trường sẽ không cần phải in bài kiểm tra để kiểm tra ngẫu nhiên, mà có thể trực tiếp phân lớp để bắt đầu dạy trọng tâm.
Đồng Hỉ làm gì cũng chậm rì rì, trong lúc đợi Thưởng Nam đeo ba lô lên định dọn dẹp lại bàn.
Khi dọn được một nửa, cậu chợt nhận ra: Tối qua trước khi đi ngủ, cả cậu và Đồng Hỉ đều đã dọn dẹp gọn gàng rồi!Sự thay đổi nhỏ này lúc đầu cả hai đều không để ý, nhưng đến bây giờ, chỉ có mình Thưởng Nam nhận ra điều đó.Thưởng Nam không nói với Đồng Hỉ, lẳng lặng xếp lại các tập bài kiểm tra không biết đã bị mở tung từ lúc nào, đặt ngay ngắn vào góc tường.
Nhưng khi nhìn thấy một tờ nháp viết đầy chữ ở dưới cùng, cậu thoáng sững người.Tờ giấy nháp thì không có gì lạ.Nhưng vấn đề là, Đồng Hỉ ngồi ở phía đối diện, còn Thưởng Nam khi làm các bài kiểm tra cấp 3, rất ít khi dùng giấy nháp để viết vẽ lung tung, huống chi lại là kiểu gần như làm lại cả đề thi trên giấy nháp như thế này.Thưởng Nam nhìn chữ viết trên tờ giấy, mượt mà trôi chảy, nét bút dứt khoát, kết thúc gọn gàng.
Nhân lúc Đồng Hỉ không để ý, cậu lấy tập bài kiểm tra hôm qua của Đồng Hỉ ra so.
Đồng Hỉ làm sai hai trong mười câu, nét chữ ngay ngắn chỉnh tề, là kiểu chữ chính khải nắn nót từng nét.
Nhưng hoàn toàn khác với chữ viết trên tờ giấy nháp này.Càng không thể là Thưởng Nam viết ra trong lúc thần trí mơ hồ, vì cách giải từng bài trên tờ giấy nháp hoàn toàn khác với phương pháp của cậu.Do đó, người viết đầy tờ giấy nháp này chỉ có thể là Giang Tức.Giang Tức là học sinh cấp 3, mất ở tuổi 17, chắc hẳn đang học lớp 11 hoặc 12.
Chẳng lẽ chấp niệm của cậu ta là làm bài tập sao?“Đi thôi, tôi dọn xong rồi, chìa khóa, điện thoại, bảng điểm, phiếu thông tin cá nhân… không thiếu gì cả.”
Đồng Hỉ từ phía sau bước tới.Thưởng Nam cất tờ giấy nháp, “Đi thôi.”
Lúc này trời vẫn còn sớm, không khí chưa nóng lên, trong công viên của khu dân cư có vài ông lão đang dắt chó đi dạo.
Lũ chó lớn nhỏ quây thành một nhóm, chạy đuổi nhau ầm ĩ.Khu dân cư này cái gì cũng tốt, chỉ là các tầng xây khá thấp, diện tích trải rộng.
Khi thiết kế, kiến trúc sư hẳn đã đặt trọng tâm vào sự "tự do", các con đường nhỏ giao nhau phức tạp, cầu thang lên xuống xen kẽ giữa công viên hồ nước và rừng trúc.
Nếu không cẩn thận, rất dễ lạc đường.Thưởng Nam và Đồng Hỉ phải dùng định vị mới đi ra được.
Ra khỏi cổng chính của khu dân cư, Đồng Hỉ kéo Thưởng Nam chạy thẳng đến quán mì gần đó.Nồi nước dùng lớn trong quán mì bốc hơi trắng xóa, che khuất cả người chủ quán.
Chỉ có thể thấy được cái muỗng mà ông đang cầm và cái đầu bóng loáng của ông.“Muốn ăn gì tự chọn đi!”
Giọng chủ quán oang oang.“Cháu muốn một tô mì sốt tương thêm thịt bò và đậu phụ khô,” Đồng Hỉ gọi xong thì đưa thực đơn cho Thưởng Nam, “Cậu cũng chọn đi.”
Không ngủ được, Thưởng Nam chẳng có khẩu vị.
Cậu đặt thực đơn xuống bàn, “Hai cái bánh bao nhân đậu phụ và một ly sữa đậu nành là được.”
“Gì cơ, cậu ăn ít vậy?”
Đồng Hỉ không thể tin nổi, biểu cảm của cậu ta giống hệt như hôm qua bị bóng đè.Trong lòng Đồng Hỉ, ăn ngon quan trọng chẳng kém gì mạng sống.
“Không thấy đói.”
Thưởng Nam nhận bánh bao từ tay chủ quán, lúc này mì của Đồng Hỉ cũng đã xong.
“Đi thôi.”
Trường trung học số 16 lớn hơn họ tưởng, mỗi tòa nhà đều được đặt tên.
Nhưng không phải kiểu tên như lầu Tĩnh Tư hay lầu Hội Tri, mà toàn dùng tên các loài động vật: Phượng Hoàng, Công, Thiên Nga, Bạch Long...
Ngoài ra trên tường còn có tranh vẽ liên quan đến các loài động vật này, trông rất đẹp, vừa không u ám vừa không quá nghiêm trang.Trường có rất nhiều học sinh mặc đồng phục.
Học sinh học lại phải báo danh xong mới nhận được đồng phục mùa hè của mình.Đồng Hỉ đi bên cạnh Thưởng Nam, nói: “Cậu nói xem, tôi nên mặc size mấy x cho hợp nhỉ?”
Thưởng Nam nhìn bắp tay của Đồng Hỉ còn to hơn cả bắp chân mình, “3x chắc là vừa.”
“Hay 4x đi, tôi thích rộng rãi một chút.”
Khu báo danh dành cho học sinh học lại được trường dựng một cái lều lớn.
Thưởng Nam vốn nghĩ cậu và Đồng Hỉ đã đến sớm, không ngờ còn có người đến sớm hơn, hàng người phía trước đã uốn lượn thành hai khúc quanh.Lúc này, mặt trời cũng đã ló dạng, vừa xuất hiện là nhiệt độ không khí lập tức tăng lên.
Đồng Hỉ nhiều thịt, sợ nóng, không ngừng dùng túi tài liệu trong tay quạt lấy quạt để.
Thưởng Nam sợ cậu ta bị say nắng, lấy nước trong ba lô của mình đưa cho cậu ta uống.Đồng Hỉ tu ừng ực, liếc mắt sang, thấy hoa khôi của lớp bên cạnh đang đi về phía hàng của họ.
Cô mặc trang phục rất giản dị, áo phông trắng và váy ngắn xếp ly màu xanh đậm.
Đôi chân dài của cô dưới ánh nắng trắng nõn đến chói mắt.
Các nhóm người đi qua, bất kể nam hay nữ, đều ngoái đầu nhìn liên tục.“Nam, hoa khôi kìa!”
Đồng Hỉ khẽ thúc một cú vào người Thưởng Nam, suýt làm cậu mất thăng bằng.Khi Thưởng Nam quay đầu lại, Nghê Đình đã xếp hàng ngay sau họ.
Biểu cảm của Nghê Đình cũng khá bất ngờ: “Sớm nghe nói hai cậu cũng đăng ký học lại ở trường số 16, không ngờ tình cờ vậy, báo danh cũng gặp nhau.”
Đồng Hỉ cười hì hì, “Duyên phận mà.”
Mỗi thớ thịt trên mặt cậu ta đều viết rõ ràng “Tôi muốn làm hoa khôi vui.”
May mà cậu ta trắng trẻo, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, nếu không nụ cười này mà đi kèm mấy thớ thịt đè lên nhau, thực sự không mấy đẹp mắt.“Thưởng Nam, nghe nói nguyện vọng một của cậu là Đại học Nam Kinh, nguyện vọng hai là Đại học Mỹ thuật.
Tôi thấy Đại học Mỹ thuật cũng rất tốt mà.”
Mặc dù Nghê Đình tỏ ra tự nhiên thân thiết, nhưng đôi mắt thâm quầng và vẻ tiều tụy của cô, dù đã phủ phấn vẫn không thể che đi được.
Tin tức cô hoa khôi lớp bên bỏ qua trường trọng điểm, chọn học cao đẳng chỉ để theo bạn trai đã lan truyền khắp trường cấp ba của họ.
Bạn trai cô là học sinh lớp thể thao, nếu cậu ta có chút trách nhiệm, Nghê Đình đã không rơi vào cảnh bị người đời cười chê như vậy."
Thật ra, tôi vẫn thích Đại học Nam Kinh hơn."
Thưởng Nam mỉm cười.Cậu đã đi đến chỗ mái hiên tránh được ánh nắng mặt trời, liền chủ động lùi lại vài bước, nói với Nghê Đình: "Cậu đứng lên trước đi, bên ngoài nắng gắt quá."
Bất kể là với ai – người già, trẻ con, con gái hay thậm chí là mèo – chỉ cần có thể giúp được Thưởng Nam đều sẽ giúp một tay.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có ý gì đặc biệt với ai cả.Chỉ là Đồng Hỉ hiểu lầm, cậu ta ảo não nói: "Cậu cũng thích hoa khôi lớp à?
Nếu cậu thích cô ấy, thì tôi hết cơ hội rồi.”
Thưởng Nam véo phần thịt trên bụng Đồng Hỉ, cười nói: "Tôi không thích hoa khôi, nhưng nếu cậu không giảm cân, cậu cũng đừng mơ."
Đồng Hỉ đứng cạnh hoa khôi lớp, trông như một chú gấu đen.Các thầy cô xử lý thủ tục rất nhanh.
Dù hàng dài, trời nóng nực, nhưng nghe Đồng Hỉ thỉnh thoảng buông ra vài câu để làm Nghê Đình vui, Thưởng Nam cảm thấy thời gian chờ đợi cũng không đến mức khó chịu.Đến lượt Nghê Đình, giáo viên nhìn bảng điểm của cô rồi hỏi: "Sao lại thế này?”
Nghê Đình chỉ có thể đáp là có chút vấn đề.