- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #111
[Đam Xn] Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người
Chương 75
Chương 75
Thưởng Nam nói: "Quần áo rách thì cứ rách thôi, lát nữa mua cái mới là được, không sao cả."
Có lẽ cậu cũng nghe thấy tiếng ồn ào bất thường bên phía Giang Tức, bèn hỏi: "Anh đang ở đâu?"
"Ở bệnh viện, dì nhảy lầu rồi."
Giang Tức cầm điện thoại nhìn thấy bác sĩ và y tá vội vã lao ra từ cánh cửa kính, trên tay họ là đủ loại thiết bị cấp cứu.Anh cúp máy lặng lẽ dõi theo cảnh tượng trước mắt, không biết trong lòng là lạnh lùng nhiều hơn hay đau thương nhiều hơn.Ống thở thô bằng ngón tay được luồn vào khí quản, túi khí không ngừng hô hấp cho bà, kim tiêm xuyên qua tĩnh mạch...
Nhưng dù thế nào, sự sống của bà vẫn đang trôi đi từng giây một.
Lọn tóc vương máu dính trên gương mặt tái nhợt, đôi mắt hé mở nhìn chằm chằm vào Giang Tức cách đó không xa.Giang Tức nhớ lại những ngày ngay sau khi cha mẹ qua đời, bà ngoại không chịu nổi cú sốc cũng ra đi theo.
Khi đó dì đã ôm anh, dịu dàng nói: "Không sao đâu, còn có dì đây."
Giờ dì cũng không còn nữa.
Người dì từng mạnh mẽ và dịu dàng ấy nhảy xuống từ cửa sổ, nhẹ như một chiếc lá rơi.
Nhưng khi cơ thể chạm đất, lại nặng nề như một miếng thịt nặng trịch.Dù khi sống là người như thế nào, thì khi chết đi cũng đều thê thảm như nhau.[14: Giá trị hắc hóa về 0.]Trường của Thưởng Nam đang tổ chức kỳ thi ngẫu nhiên.
Đây là ý tưởng của thầy đầu trọc, học sinh bị chọn sẽ phải làm bài ngay lập tức, không được chuẩn bị trước.
Thưởng Nam bốc trúng một câu hỏi cực khó, mất tận nửa tiếng mới giải xong.Vừa viết xong, cậu nhận được thông báo từ hệ thống 14: Giá trị hắc hóa về 0.Cậu nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa nãy với Giang Tức—dì của anh đã nhảy lầu.
Có lẽ đó chính là lý do khiến giá trị hắc hóa biến mất.
Nhưng điều kỳ lạ là một người như Lý Lan, tại sao lại đột nhiên nhảy lầu?Lý Lan vốn là kẻ không từ thủ đoạn để tồn tại, thậm chí còn muốn sống tốt hơn bất kỳ ai.
Đó mới là bản chất của bà ta.Cậu cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến Giang Tức.
Trong lớp, mọi người đều đang bàn tán về buổi giải đáp thắc mắc sắp diễn ra.
Cảnh tượng này giống hệt lần trước, chỉ khác là nhân vật chính đã đổi từ Giang Lâm sang Giang Tức.
Giang Lâm giờ đã không còn tồn tại.Thưởng Nam nhìn khung cảnh này, lòng thoáng cảm khái.
Cậu không hề thương hại gia đình Giang Lâm, chỉ là... dù tin vào số mệnh hay không, thực ra cũng chẳng thay đổi được gì.
Có người không tin mệnh, tự mình lăn lộn để thoát khỏi xiềng xích; có người, như Lý Lan thì chỉ muốn ngồi hưởng thành quả.
Có lẽ Lý Lan thật sự yêu thương con trai bà ta, nhưng tình yêu méo mó ấy không chỉ hủy hoại bản thân bà, mà còn hủy hoại luôn cuộc đời con trai mình."
Đừng ngẩn ra nữa, nghĩ xem trưa nay ăn gì đi?"
Đồng Hỉ vừa làm bài tập vừa kêu đau lưng, đói đến mức bụng dán vào lưng."
Ăn gì cũng được."
Thưởng Nam đáp.
"Tôi chưa đói lắm, cậu ăn nhiều vào."
"Đương nhiên là tôi sẽ ăn nhiều, còn cần cậu nhắc sao?”
-Áo của Giang Tức quả thật đã rách, cả chiếc áo len bên trong cũng bị đâm thủng một lỗ lớn.Thưởng Nam nghe anh kể mới biết, thì ra là do Lý Lan dùng dao đâm.May mà Giang Tức không phải con người, nếu không, nhát dao đó đủ để lấy đi nửa mạng của anh.Lý Lan đúng là độc ác, một lần nữa Thưởng Nam cảm thấy bất bình thay Giang Tức—trên đời này có những người còn đáng sợ hơn cả ác linh.Lý Lan đã chết, nhưng Giang Tức trông không hề vui vẻ, thậm chí có chút sa sút.Đồng Hỉ chẳng hề để tâm: "Dao đâm không thủng anh à?
Đỉnh thật đấy, Giang Tức!"
May mà tâm trạng chán nản của Giang Tức chỉ kéo dài chưa đầy một tiếng, anh mua một quyển sách dạy nấu ăn thật dày bắt đầu nghiên cứu công thức nấu nướng.Giống như tình yêu của Lý Lan dành cho anh chỉ là giả dối, thì có lẽ nỗi buồn mà Giang Tức thể hiện cũng chỉ là giả dối mà thôi.Buổi giải đáp thắc mắc ngày hôm sau.Nhân vật chính lần này là Giang Tức.Vẫn như lần trước, hội trường chật kín học sinh kéo đến xem, thậm chí ngay cả vị trí chữ "Giải Đáp Thắc Mắc" trên phông nền cũng không hề thay đổi.Thưởng Nam vẫn bình tĩnh như cũ, còn Đồng Hỉ thì lại tỏ ra như một nhà tiên tri.
Đặc biệt là khi Nghê Đình nói ra đúng những lời y hệt buổi giải đáp trước.Nhưng có một điểm khác biệt—lần trước, người ngồi bên cạnh Giang Lâm là chủ nhiệm khối.
Còn lần này, người ngồi bên cạnh Giang Tức lại là Kiều Tân.Thưởng Nam nhớ lại vẻ mặt của Kiều Tân khi nhắc đến Giang Tức trước đây—đó là sự tiếc nuối, đau lòng và cả tự trách.Dường như ngay cả cô cũng nhận ra, cuộc đời này vốn không nên là của Giang Tức.Hiện tại cô ngồi ở bên trái Giang Tức, mái tóc được chải ngay ngắn, thậm chí những sợi tóc bạc cũng ít hơn trước, khuôn mặt đầy vẻ kiêu hãnh và tự hào.Giang Tức quay đầu lại, tìm kiếm bóng dáng của Thưởng Nam giữa đám đông.Cũng giống lần trước, ba người họ lại bị ép sát vào nhau.Trong lúc buổi giải đáp thắc mắc diễn ra, câu hỏi lần này dài dòng và sắc bén hơn trước.
Vì Giang Tức là học sinh khối tự nhiên, nên phần lớn câu hỏi cũng đến từ học sinh khối này, tuy nhiên vẫn có một số học sinh khối xã hội đặt câu hỏi, nhưng không liên quan đến chuyên môn.Kiều Tân có chút lo lắng khi có người hỏi rằng liệu có thể trồng khoai tây trong hố đen không.Nhưng Giang Tức lại đối đáp vô cùng trôi chảy, anh trả lời với phong thái điềm tĩnh, không kiêu ngạo cũng không hạ mình, dần dần biến cuộc đối thoại giữa người hỏi và người bị hỏi thành một cuộc thảo luận chung."
Anh có khuyên con gái học khối tự nhiên không?"
Giang Tức hoàn toàn không hề căng thẳng:"Anh khuyên mọi người chọn ngành mình giỏi và yêu thích, điều đó không liên quan đến giới tính."
Trước khi Giang Tức trả lời, Thưởng Nam đã âm thầm lo lắng.
Những người có chút tài năng thường mang chút kiêu ngạo, và Giang Tức cũng không ngoại lệ.
Cậu sợ rằng Giang Tức sẽ nói ra một quan điểm quá cá nhân.Nhưng câu trả lời của Giang Tức khiến Thưởng Nam thở phào nhẹ nhõm, điều đó cũng gián tiếp chứng minh rằng cậu và Giang Tức là cùng một kiểu người.Chị gái cậu cũng học khối tự nhiên, từ nhỏ đã hơn hẳn đám con trai cùng tuổi, đến khi đi làm thì lại áp đảo cả đồng nghiệp.
Chị ấy làm trong lĩnh vực hàng không vũ trụ...Còn chưa nghĩ xong, Thưởng Nam bỗng khựng lại: "Mình có chị gái sao?"[14: Đúng vậy, cậu vừa mở khóa một phần ký ức của mình.
Ở thế giới ban đầu, cậu có một người chị gái tên là Thưởng Thu, lớn hơn cậu mười tuổi, hết rồi.]Ít vậy sao?Nhưng có cũng tốt.Buổi giải đáp kéo dài hơn dự kiến, ban đầu chỉ định tổ chức trong hai tiếng, nhưng rồi suýt nữa đã chạm mốc ba tiếng.
Sau khi kết thúc, mấy người từng khiến Giang Lâm oán hận không nói lên lời lần trước nay lại biến thành fan cuồng của Giang Tức, bám riết lấy anh mãi không buông.Thưởng Nam nhắn tin cho Giang Tức: "Em về lớp trước, còn phải làm bài tập."
Ánh mắt Giang Tức lướt qua bóng lưng Thưởng Nam rồi quay đi.Sau khi cuối cùng cũng thoát khỏi đám "học sinh hiếu học" kia, Kiều Tân lại đề nghị đi ăn tối.
Có mấy người bạn cũ cùng lớp cũng sẽ tham gia.Giang Tức không từ chối: "Được thôi, cũng lâu rồi em chưa gặp mọi người."
Hồi Kiều Tân quản lý lớp, lớp họ rất có nề nếp, không hề xảy ra bạo lực học đường hay ẩu đả.
Mọi người có quan hệ khá tốt, sau khi tốt nghiệp vẫn thường xuyên giữ liên lạc.Lần này nghe tin Giang Tức quay về thành phố Đạt Nhĩ, mấy người bạn cũ đang học đại học tại địa phương lập tức tụ tập nói muốn cùng nhau ăn một bữa cơm.
[Giang Tức: Tối nay em muốn ăn gì?
Anh sẽ nấu sẵn đợi em về.]Lúc này Thưởng Nam đang ngồi trong lớp học, nhìn tin nhắn mà suy nghĩ xem mình muốn ăn gì.
Cậu muốn ăn thịt bò hầm khoai tây cay tê, nhưng lại thấy món này có vẻ hơi khó với Giang Tức—bò cần khử mùi, khoai phải hầm cho mềm...
Quan trọng là, Thưởng Nam không biết nấu ăn, nên cậu cảm thấy món mặn nào cũng khó nấu cả."
Đồng Hỉ, tối nay cậu muốn ăn gì?
Giang Tức đang hỏi.”
"Hả?
Ăn gì á?"
Chỉ cần là chuyện liên quan đến ăn uống, Đồng Hỉ chẳng cần suy nghĩ lâu:"Ớt xanh nướng kiểu hổ bì, tôm om dầu, cà tím nhồi thịt.
À, tôi có thể gọi thêm một suất sủi cảo nhân thịt bò hành không?"
"Cậu tự làm đi, Giang Tức mới học nấu ăn thôi."
Thưởng Nam mặt không cảm xúc trả lời.Lúc Thưởng Nam và Đồng Hỉ còn đang tranh cãi, Giang Tức đã kết thúc buổi gặp mặt với bạn học cũ.
Khi vừa bước ra khỏi nhà hàng, đang đứng đợi taxi thì phía sau vang lên tiếng bước chân gấp gáp.Một người vỗ vai Giang Tức: "Này, có thể cho tôi xin phương thức liên lạc không?”
Đó là một chàng trai, có lẽ đã uống chút rượu, hơi thở vẫn còn phảng phất mùi cồn.Giang Tức lắc đầu: "Không."
"Cậu không phải người độc thân sao?"
Người kia nghi hoặc."
Đúng vậy, tôi có bạn trai rồi."
Người nọ nghe Giang Tức có bạn trai liền phẫn nộ bỏ đi.
Nhưng mấy người bạn chưa gọi được xe lại hoàn toàn bị tin tức Giang Tức không còn độc thân làm cho nổ tung.
"Mẹ nó, cậu có người yêu còn là con trai cơ á?!"
Một chàng trai đấm lên vai Giang Tức.
"Sao cậu không dẫn người ta đi ăn cùng luôn?"
Giang Tức hơi cong khóe môi: "Em ấy còn đang học."
"Học?
Giờ này còn học gì nữa?"
Một người nhỏ con nghi ngờ, cảm thấy Giang Tức đang viện cớ."
Thật mà, em ấy học ở trường số 16."
Trường số 16?Học sinh cấp ba?
"...Cậu đúng là cầm thú!"
Chàng trai kia vô cùng đau đớn."
Em ấy là học sinh ôn thi lại, không nhỏ như mấy cậu nghĩ đâu."
Người nhỏ con nhíu mày: "Còn là học sinh ôn thi lại?
Thành tích kém lắm à?"
Giang Tức bật cười: "Không hẳn.
Có lẽ em ấy đỗ Đại học Thủ đô cũng không thành vấn đề."
Sau khi câu này được thốt ra, bầu không khí không chỉ đông cứng, mà còn giống như bị nén lại thành một tấm thép chắc chắn."
Cáo từ.”
Dù trong lòng đầy hâm mộ cũng như ghen tị, nhưng cuối cùng họ vẫn gửi lời chúc phúc đến Giang Tức và người bạn trai là học sinh ôn thi lại nhưng đủ khả năng đỗ Đại học Thủ đô của anh.
Từng người một lần lượt lên xe, cuối cùng chỉ còn lại Giang Tức.
---Ngồi trong taxi, nhìn những ánh đèn neon không ngừng lướt qua ngoài cửa kính, Giang Tức cảm thấy như đang lạc vào thế giới của một trò chơi cyberpunk.
Nếu thêm cả sự hiện diện của bản thân, thì phải nói đây là một thế giới cyber kỳ bí mới hợp lý.(Cyberpunk là một thể loại con của khoa học viễn tưởng về thế giới tương lai xoay quanh sự "kết hợp giữa đời sống bần hàn và công nghệ cao" bao gồm công nghệ hiện đại và các thành tựu khoa học, gồm trí thông minh nhân tạo và điều khiển học, đi kèm với sự suy tàn hoặc sự thay đổi cấp tiến trong tầng lớp xã hội.)Giang Tức cảm thấy tất cả đều là công lao của Thưởng NamLà Thưởng Nam đã kéo anh dần trở thành một con người bình thường, giúp anh có cơ hội bắt đầu lại cuộc đời mình.Thưởng Nam nhất định là người mà ông trời gửi đến để cứu rỗi anh.Anh không về thẳng khu chung cư, mà ghé qua siêu thị mua đồ.Hai cân tôm tươi, thêm mật ong và dâu tây.Hiện tại, anh có rất nhiều tiền.Thẻ ngân hàng là của anh, mật khẩu là ngày sinh của anh.
Toàn bộ tiền tiết kiệm của nhà dì đều đã chuyển vào tài khoản của anh.
Giống như cách họ từng chiếm đoạt tiền bồi thường của ba mẹ anh, giờ đây anh cũng nuốt tiền bồi thường của bọn họ.Tay xách túi đồ, bước qua rừng trúc, hồ nhân tạo, những dãy núi giả, cuối cùng anh nhìn thấy ánh đèn sáng của cửa hàng tạp hóa nhỏ.Trước cửa, trên chiếc ghế gỗ có một chàng trai đang ngồi vắt vẻo, tay cầm lon Coca.Cậu ấy mặc áo lông vũ đen, đôi mắt không lớn, gương mặt gầy gò, trông có chút dữ tợn."
Triệu Hi."
Giang Tức đứng trước mặt đối phương.Lon nước ngọt trong tay Triệu Hi rơi xuống đất, nước trào ra, lon lăn đi một quãng xa.Ông chủ tiệm tạp hóa thò đầu ra, cười nói:"Giang Tức, thằng nhóc Triệu Hi vừa nghe tin cháu về là lập tức chạy về đây đấy.
Không định mời nó một bữa à?"
Triệu Hi ngẩng đầu nhìn Giang Tức, xác nhận đúng là người thật, hơi thở cậu ta đột nhiên trở nên gấp gáp, ngón tay siết chặt trên đầu gối đến trắng bệch.
Một lúc lâu sau, cậu ta mới khàn giọng hỏi: "Cậu… chưa chết sao?"
Giang Tức chỉ mờ mịt vài giây, vì Triệu Hi không bị ảnh hưởng bởi sự "chỉnh sửa" của thế giới này.
Là người bạn thân duy nhất, có lẽ cũng là người duy nhất ngoài ba mẹ và bà ngoại từng thật lòng yêu thương anh, Triệu Hi không hề quên đi ký ức của mình.
Trong trí nhớ của cậu ta, Giang Tức đã chết cách đây ba năm."
Mẹ tôi bảo cậu quay lại, tôi còn cãi rằng cậu đã chết rồi.
Kết quả là bị mẹ mắng cho một trận, bảo tôi đúng là miệng chó không nhổ ra được ngà voi."
Triệu Hi đứng bật dậy, nói năng lộn xộn, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: "Cậu còn sống, tại sao không liên lạc với tôi?
Cậu có còn coi tôi là anh em không hả?"
Ông chủ tiệm tạp hóa lại thò đầu ra: "Hai đứa anh em sao cứ phải cãi nhau vậy?”
"Triệu Hi, tôi thực sự đã chết rồi."
Giang Tức đặt túi đồ xuống đất, đưa tay thọc vào bụng mình rồi rút ra:"Nhưng tôi cũng đang sống đây."
Triệu Hi ôm chầm lấy Giang Tức, khóc rưng rức.Từ sau cái chết của Giang Tức, cậu ta luôn tin rằng gia đình Lý Lan đã hại chết anh, nhưng không có bằng chứng, chẳng ai tin.
Vì làm loạn ở đồn cảnh sát mà cậu ta còn bị tạm giam mười lăm ngày.
Sau đó, nhập học đại học, cậu ta chưa từng quay về thành phố Đạt Nhĩ.
Lần này trở về là vì nghe được tin tức về Giang Tức.-Lúc Thưởng Nam về đến nhà, cậu suýt giật mình vì người có đôi mắt ti hí trong phòng khách.
Trông như một tay du côn vậy.
Vừa nhìn, cậu liền nghĩ ngay đến chuyện Giang Lâm phái người đến gây sự với Giang Tức."
Bạn anh, Triệu Hi."
Giang Tức kéo tay Thưởng Nam:"Còn đây là bạn trai tôi, Thưởng Nam."
Triệu Hi suýt nghẹn nước bọt, lắp bắp: "Cậu làm ma rồi mà vẫn kiếm được bạn trai à?"
Lại còn đẹp trai chết đi được nữa chứ.Thưởng Nam sững sờ: "Anh biết thân phận của Giang Tức?”
"Cậu ấy kể hết cho tôi rồi."
Sau màn giới thiệu, Giang Tức chui ngay vào bếp loay hoay với mấy món ăn tối.Trong khi Đồng Hỉ vùi đầu vào đống bài tập, Thưởng Nam ngồi tiếp Triệu Hi.Triệu Hi tựa người lên ghế sofa: "Giang Tức kể tôi nghe hết rồi.
Nếu không nhờ cậu, chắc giờ này cậu ấy vẫn còn mắc kẹt trong căn nhà đó, chẳng dám bước ra ngoài...
Cảm ơn nhé."
Thưởng Nam hơi ngập ngừng: "Không có gì, tiện làm thôi."
Triệu Hi: "..."
Tiện thôi?
Giao tiếp với ma mà cũng là tiện làm thôi à?
"Giang Tức từ nhỏ đã rất hiền lành, nhưng bây giờ thay đổi nhiều quá."
Triệu Hi liếc nhìn vào bếp.
"Cậu ấy vẫn là người tốt.
Tôi đã từng cảnh báo cậu ấy về mụ dì của mình, bảo bà ta là loại cáo già đội lốt người, mà cậu ấy không tin.
Không biết giờ mụ đó có còn—""Chết rồi, nhảy lầu tự tử."
Thưởng Nam bình thản đáp."
Chết rồi?!"
Triệu Hi sững sờ, một lúc lâu mới buông một câu: "Đáng đời."
Hai người trò chuyện một lúc, Triệu Hi kể rất nhiều chuyện về Giang Tức trước đây.
Cậu ta bảo ngày xưa Giang Tức hiền đến mức ai nói gì cũng gật đầu đồng ý, chẳng khác nào cục bột mềm.
Có lần có người tỏ tình với cậu ấy, vậy mà đêm đó hoảng đến gặp ác mộng liên miên.Thưởng Nam thì kể cho Triệu Hi nghe về khả năng hiện tại của Giang Tức—có thể nhập hồn, đi xuyên tường, dao kéo bình thường cũng không làm anh bị thương.Hai người bàn tán rôm rả, đến khi Giang Tức bưng ra đĩa trái cây đã rửa sạch, cả hai mới vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại.Ánh mắt Giang Tức quét qua hai người họ, khẽ cười: "Đang nói chuyện gì thế?"
Triệu Hi thản nhiên nhặt một quả dâu tây bỏ vào miệng, chậm rãi nhai rồi đáp: "Tôi hỏi cậu ấy hôn ma thì có cảm giác thế nào."
Thưởng Nam: "?"
Giang Tức quay sang nhìn Thưởng Nam, đôi mắt sáng long lanh: "Cảm giác thế nào?”