Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây

[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 49 - Nghi ngờ


Trạch Lôi quay lại nhìn giống cái, mở miệng nói: "Ngươi có bán?"

Giống cái chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nhưng cũng thấy hết sức tao nhã, nhan sắc cũng rất xinh đẹp.

Nếu so sánh với tất cả các giống cái ở đây, thì người nổi bật nhất chính là hắn.

Nhiều thú nhân xung quanh từ nãy giờ đều lia mắt nhìn đến giống cái, nhưng thấy hắn đến nói chuyện với một thú nhân khác, ai nấy cũng chỉ biết ngậm ngùi tiếc nuối.

Mà đối với Trạch Lôi, giống cái dù có xinh đẹp cỡ nào cũng không là gì trong mắt y, một lòng chỉ hướng về Tạ Phi không thay đổi.

Giống cái này không ai khác chính là Kì Nam, luôn mong ước có thể gặp được Trạch Lôi, bây giờ thấy y ở chỗ trao đổi đồ, làm sao có thể bỏ qua.

Kì Nam nắm tay Trạch Lôi kéo qua sạp hàng của nhà mình, các thú nhân nhìn thấy mà đỏ mắt.

Ở đây cũng rất nhiều người từng theo đuổi Kì Nam, nhưng một cái liếc mắt cũng không có, vậy mà tên thú nhân này mới đến mà đã được chiếu cố như vậy, đúng là không công bằng, nỗi lòng từng thú nhân nổi lên ganh tị.

Nghĩ giống cái này không có ý xấu, chắc chỉ muốn đổi chút đồ với mình, nên Trạch Lôi cũng đi phía sau, tay nhẹ nhàng thoát ly khỏi tay giống cái.

Cảm nhận được độ ấm bên tay không còn, Kì Nam cũng không để ý, tiếp tục dẫn đường.

Đến nơi, không phải nhà một sạp đổi đồ như Trạch Lôi nghĩ, mà là một cửa hàng chính hiệu, người ra vào tấp nập, đa số đều là thú nhân muốn đổi chút trang sức cho giống cái nhà mình.

Cũng không thể thiếu các thú nhân trẻ tuổi, họ đến đây chỉ có mục đích là theo đuổi Kì Nam.

Kì Nam thấy đã đến nơi, làm tư thế mời với Trạch Lôi, vừa đi vào vừa giới thiệu."

Ở đây của chúng tôi có rất nhiều thứ, cái gì cũng có, ngươi cứ vô chọn thỏa thích."

"Các ngươi ở đây trao đổi kiểu gì?"

Y hỏi thử, nhưng cũng biết trên người mình không có nhiều đồ.

Sạp hàng hồi nãy chính là ví dụ, Trạch Lôi lúc đó chỉ biết đứng yên lưỡng lự không mang đồ ra.

Cũng không trách đươc Trạch Lôi, y sinh ra và lớn lên ở một bộ lạc nhỏ, hiểu biết còn rất ít.

Chỉ biết những thứ cơ bản nhất về dị giới này, đói thì đi săn, đến tuổi phải tìm bầu bạn, cứ sống và chết đi như vậy.

Chỉ đến kia gặp Tạ Phi, y mới giải mã được nhiều thứ, biết hơn về dị dới này.

Cũng như thế, biết được dị giới này có bao nhiêu tàn khốc.Kì Nam nhìn Trạch Lôi mà cười tươi trả lời, làm động tác dễ thương khơi gợi con tim yêu thương của nhiều thú nhân đang nhìn."

Ưm thì...đồ vật gì cũng được, chỉ cần hợp với yêu cầu sự đồng ý của hai bên."

"Vậy được, ta muốn qua chỗ trao đổi thịt mãnh thú."

Hai người đi vào cửa, trước ánh mắt nóng bỏng của nhiều người, một thú nhân soái khí bức người, giống cái lại xinh đẹp dễ thương, đây chính là sự kết hợp hoàn hảo của nhiều người mong ước.

Nhưng một bộ phận nhỏ thú nhân lại tức giận không chịu nổi."

Đáng chết, tên thú nhân kia là ai vậy?"

Thú nhân anh tuấn tức giận đấm bàn gỗ, ánh mắt thù hận dán mắt kín lên lưng Trạch Lôi.

Tuy không biết ai nhìn mình, nhưng Trạch Lôi vẫn có thể cảm ứng được, liền lia mắt lại nhìn vào nhóm Hùng Tử.

Hùng Tử có hơi kinh ngạc, pha lẫn chút khiếp đản, ánh mắt đó thật đáng sợ.

Kì Nam thấy y dừng chân không đi nữa, có chút thắc mắc hỏi: "Sao thế?"

Trạch Lôi lắc đầu đi tiếp, Kì Nam thấy không có gì nên tiếp tục đi.

Mẫn thấy mặt Hùng Tử có chút xanh tím, quan tâm hỏi: "Hùng ca, huynh sao thế, không phải lúc nãy nói muốn tìm ra tên thú nhân kia lai lịch như thế nào sao?"

Hùng Tử thoát ra hỏi cơn khiếp sợ, nhưng nghĩ lại A Phụ mình cũng có chút danh tiếng trong thành, thế là khí phách ngời ngời không sợ trời không sợ đất."

Đúng, phải tìm ra cho ta tên thú nhân đó là ai, dám có quan hệ thân thiết với Nam Nam, ta sẽ cho hắn biết ngùi "Tay Mẫn đập lên ngực tuyên bố."

Đại ca cứ yên tâm, mấy việc cỏn con này cứ để em giải quyết, Kì thiếu gia tương lai gì cũng sẽ làm bầu bạn của người, nên không cần lo lắng đâu."

Được thuộc hạ nịnh nọt, Hùng Tử càng thấy mình chắc chắn sẽ lấy được Kì Nam, với địa vị của cha gã, tất mọi việc đều sẽ được.

"Không được sao?

"Trạch Lôi lên tiếng nói, lông mày nhíu lại thành một đường, ai nhìn cũng biết y đang rất tức giận.

Thú nhân đối diện cũng toát hồ hôi, dù gì ông cũng già rồi, nhìn khí thế của thiếu niên này phát ra, cũng biết y mạnh cỡ nào.

Người trẻ tuổi đúng thật là khác mấy lão giờ này a.

Nhưng thật sự Trạch Lôi lại nghĩ đến việc khác, cũng biết đồ mình tỉ lệ đổi được rất nhỏ, nhưng cũng muốn thử một lần.

Bây giờ chỉ còn cách đi săn, lòng y lo lắng Tạ Phi đói bụng ỉu xìu mà chờ y, nếu Trạch Lôi biết được hắn tỉnh sớm vậy thì mấy người trước đã đi săn rồi.

Kì Nam dù gì cũng là người trong nghề, liếc mắt một cái liền nhận ra, hắn liền đưa ra một vụ mua bán có lời cho Trạch Lôi."

Không bằng ngươi lấy trước, mai sau có gì trả ta cũng được."

Lão thú nhân nghe vậy nhíu mày, đây là thiếu gia để ý thú nhân này sao, vậy phải báo cho đại nhân biết, để còn xem xét tìm hiểu.

Tuy người được lợi là mình, Trạch Lôi lại không có nửa điểm vui mừng, mà còn nổi lên nghi nghờ, không có ai cho không cái gì trừ khi có mục đích riêng.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 50 - Kết bạn


Nghĩ rồi Trạch Lôi cũng không muốn dính vô phiền phức, quay người rời đi.

Kì Nam chạy lại nắm tay Trạch Lôi, gấp gáp nói: "Ngươi đừng đi mà!"

Hành động thân mật này lọt vào mắt mọi người, ai cũng dừng việc làm rồi đứng nhìn.

Thấy y vẫn có ý định muốn đi, Kì Nam cố bám chặt không buông, đôi mắt đỏ hoe, mặt có chút ngại ngùng."

Ta...ta không có ý gì hết!"

Trạch Lôi thẳng thừng từ chối: "Tuy không biết mục đích của ngươi là gì, nhưng cũng đừng tưởng vài giọt nước mắt là lừa được ta!"

Nói xong ánh mắt y nhìn xuống đôi tay mềm mại đang nắm tay mình, giọng lạnh lùng."

Buông ra!"

Khó ai có thể tưởng tượng thú nhân trẻ tuổi như vậy mà dám buông lời nhục mạ giống cái, còn là con của người có địa vị cao trong thành, đúng là gan rất to bằng trời mà.

Hùng Tử nhìn một màn này xong, khó nhịn được nữa, bay vào nhanh như chớp đấm vào mặt Trạch Lôi.

Ai cũng chưa nhìn rõ động tác của Hùng Tử, nhưng y lại rất nhẹ nhàng tránh né mà không tốn sức.

Nếu khi xưa, chắc chắn Trạch Lôi sẽ không thể lường trước được, nhưng bây giờ đã khác, thừa hưởng sức mạnh to lớn từ Tạ Phi, điều này giờ đã trở nên dễ dàng.

Sau mấy giây ngắn ngủi, mọi người đều nhìn thấy phản ứng của Trạch Lôi, phải tấm tắc khen ngợi, một thú nhân vừa trẻ vừa có thân thủ tốt như thế chính là niềm ao ước của nhiều giống cái.

Mà Hùng Tử đã đánh mà còn không trúng, chính là điều nhục nhã đối với hắn.

Thấy y lại một lần nữa bỏ đi, Hùng Tử không màn mọi người chỉ trỏ, chạy đến đánh lén sau lưng Trạch Lôi.

Y cũng dự đoán được, chuẩn bị né tránh như lúc nãy, nhưng đợi mãi cũng không thấy.

Quay đầu lại thì thấy Kì Nam nằm ngã trên đất, Hùng Tử ở bên cạnh đỡ giống cái dậy."

Nam Nam, ngươi cần gì phải làm gì thế, may lúc đó ta thu kịp lúc không giờ ngươi đã đi toang rồi!"

"Im đi!

"Kì Nam quát, tiếng quát này chứng tỏ rõ ràng là bảo vệ Trạch Lôi.

Hùng Tử trong lòng càng ganh ghét hơn, hận không thể giết chết y luôn, nhưng bây giờ Kì Nam lại cấm cản, hắn chỉ biết im lặng chờ thời cơ thích hợp.

Trạch Lôi thấy Kì Nam tuy bị một chưởng của thú nhân, nhưng chắc không nặng lắm, y cũng phải đi hỏi thử, dù gì cũng vì mình cậu ta mới bị thương."

Ngươi có sao không?"

Nghe Trạch Lôi quan tâm mình, lòng có chút vui sướng nổi lên, Kì Nam lắc đầu: "Ta không sao!"

Hùng Tử nổi nóng, không muốn y lại gần Kì Nam, lên tiếng ngăn cản, chỉ có hắn mới được lại gần Nam Nam, y tuyệt đối không được.

"Ngươi đừng lại đây nữa, chỉ vì ngươi mà Nam Nam mới bị thương, nên không có ngươi Nam Nam mới tốt."

Bó tay với con người này, Kì Nam cũng hết cách, kệ hắn qua một bên, nói giọng mềm mỏng ngọt ngào với Trạch Lôi."

Ta thật ra không có ý gì khác, chỉ muốn kết bạn với người thôi!"

Nói xong hắn chỉ qua đám thịt mãnh thú, "Là bạn mà đống thịt này ngươi cứ lấy đi, không cần khách khí!"

"Bạn?"

"Đúng bạn, ta với ngươi sẽ là bạn thì tất nhiên cái gì cũng có thể."

Vậy không lẽ từ nãy giờ Trạch Lôi lại nghĩ sai về bọn Kì Nam, lại nghĩ đến Tạ Phi trong nhà đang đói, Trạch Lôi không quan tâm gì nữa, bạn thôi mà, dù gì có cũng không sao.

Xong suôi mọi việc, Trạch Lôi gấp gáp về phủ thành chủ, mà không biết lúc y đi Kì Nam lại cười một nụ cười bí hiểm.Về đến phủ thành chủ, Trạch Lôi đưa thịt mãnh thú cho vài thú nhân xử lý, còn mình thì đi xem Tạ Phi thế nào.

Lúc vô phòng Trạch Lôi chỉ thấy một tấm lưu trắng ngần lồi ra khỏi chăn da thú, nó quyến rũ động lòng người khiến y phải nuốt nước bọt bao nhiêu lần.

Tay sờ vào tấm lưng trần đấy, cảm xúc vẫn như cũ nhưng tiếc lại không được làm, sờ được ngắm được đã tốt.

Nhưng y trợt nhận ra vấn đề."

Cái lưng của Tạ Phi đâu có trơn mượt như vậy, rõ ràng hắn đang bị thuơng mà!"
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 51 - Ảo giác


Nhận ra sự thật này, lòng Trạch Lôi nổi lên nhiều nghi vấn, lay nhẹ Tạ Phi dậy, để hỏi xem sử thật.

Nhưng kêu mãi Tạ Phi vẫn cúi đầu ở trong chăn, không đáp lại một lần.

Thắc mắc trong lòng càng cao, y cảm thấy có nhiều cái không đúng ở đây.

Liền cầm vai hắn quay qua hướng Trạch Lôi.

Nhìn vào gương mặt người trong lòng mình, Trạch Lôi sợ hãi lùi ra sau.

Đây không vào gương mặt mà Tạ Phi, mà chính là khuôn mặt Kì Nam, giống cái hôm nay y mới gặp.Kì Nam ngồi dậy với thân hình xích lõa, đi lại đến gần Trạch Lôi, bày ra tư thế mị hoặc mà nói: "Trạch Lôi à, ta nhớ ngươi lắm Trạch Lôi."

Trạch Lôi nhìn giống cái trước mặt nói ra điều ghê tởm, ngăn chặn cơn buồn nôn dâng lên, mở miệng lạnh lùng nói: "Tạ Phi đâu?"

"Tạ Phi nào, ta chính là bầu bạn của ngươi mà!"

Kì Nam làm ra biểu tình ngây ngơ, nắm lấy tay y sờ lên người mình.

Khó có thể chịu nổi nữa, Trạch Lôi mạnh mẽ vung tát, Kì Nam ôm gương mặt đau đớn ngã quỵ xuống nền, miệng cười to toàn máu chảy ra.

"Hắn chết rồi, chết rồi haha!"

Nhíu mày nhìn giống cái điên loạn trước mặt, Trạch Lôi không hiểu tại sao sự việc lại xảy ra như thế này, rõ ràng y chỉ mới rời khỏi chỗ đó được một lúc, nhưng bây giờ Kì Nam lại ở đây.Khung cảnh trước mắt đột nhiên vỡ vụn, biến thành màu đen sau đó về lại với hình ảnh cũ.

Y vẫn đang đứng trước cửa phòng chưa đi vô, thở một hơi thật sâu, Trạch Lôi nhẹ nhàng đi vào.

Khi vào chỉ thấy một cái đầu tóc đen, cổ và thân được băng bó kĩ càng, nhìn hình ảnh này Trạch Lôi chắc người đó là Tạ Phi.

Không biết có phải do chuyện lúc nãy không, mà giờ y đặt biệt muốn ôm Tạ Phi.

Nằm xuống bên cạnh hắn, nhìn chiếc lưng đơn bạc gầy gò này, Trạch Lôi chỉ sợ đụng tới vết thương Tạ Phi nên không dám ôm mạnh.

Nhưng ai biết rằng người trong lòng xoay mặt qua, dụi vào lòng y ôm chặt lấy không buông, mở miệng khàn đặc."

Về rồi."

"Ừm, ta mới kêu mấy thú nhân nấu mấy món cho ngươi."

Nói rồi có ý ngồi dậy.Tạ Phi lại ôm chặt lấy, nỉ non: "Đừng đi, nằm với ta một lúc đi mà."

Trạch Lôi lại nằm xuống, hôn vào trán Tạ Phi."

Ngủ đi, ta luôn ở đây."

Đợi hắn thật sự ngủ lại, Trạch Lôi ngồi dậy suy nghĩ, việc mình bị ảo giác nhìn thấy Kì Nam chắc chắn là đã có gì không đúng.

Sự việc hôm nay nữa, không thể nào gặp người mới quen mà đã muốn kết bạn, việc mình đồng ý luôn không phải theo suy nghĩ, mà nó đã bị một tác động nào đó.

Việc này y sẽ không xem nhẹ, ảo giác không phải thứ muốn có thì sẽ làm ra được, Kì Nam cũng không phải giống cái đơn giản, đều là tên âm hiểm khó lường trước được.

Qua những biểu hiện hôm nay của cậu ta, những kẻ hở đều đã bị y nhìn ra, muốn lừa gạt người thì đừng giả bộ lộ liễu như vậy.Thành Giang Mai cứ tưởng là nơi yên bình, vui tươi nhưng sâu bên trong đều thối rửa như nhau không khác biệt gì.

Đợi thức ăn lên, Trạch Lôi đút cho hắn ăn xong thì qua phòng thành chủ, y muốn hỏi rõ sự việc.

Tạ Phi do bị thương nên phải nghỉ ngơi dài dài, y sư nói do hắn là người của tộc Phượng Vĩ nên sức hồi phục nhanh hơn, nên chỉ cần một tháng là có thể khỏi bệnh, nhưng bây giờ không được xuống giường chỉ có thể ăn với ngủ.

Trạch Lôi đi qua hành lan, đến phòng thành chủ thì bị ngăn lại, phải có người đi vào thông báo.

Y cũng thành thật đứng ngoài chờ đợi.

Được lệnh đi vào, Trạch Lôi đi thẳng vào trong, thấy thành chủ đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

"Thành chủ"Mở mắt ngồi dậy, trong một khoảng khắc nhỏ Trạch Lôi lại nhìn thấy sự tàn ác trong đôi mắt thành chủ, nhưng rất nhanh nó lại thay đổi thành gương mặt hiền hòa."

Ngươi đến tìm ra có việc gì à?"

Gạt chuyện khi nãy ra khỏi đầu, Trạch Lôi hỏi thành chủ."

Ông có biết giống cái tên Kì Nam không?"

Thành chủ thấy ngạc nhiên, hỏi lại: "Ngươi biết nó?"

Trạch Lôi gật đầu, kể lại sự việc hôm nay, nhưng lại không có ra sự việc mình bị ảo giác.

Thành chủ nghe xong, gương mặt có chút nghiêm trọng, mở miệng khuyên bảo: "Ta khuyên ngươi nên tránh xa nó ra, đối với nó có nhiều cái rất cố chấp không buông dù có chết cũng phải hoàn thành."
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 52 - Di chứng


Ra khỏi phòng thành chủ lòng Trạch Lôi vẫn còn nhiều nghi vấn không được giải đáp, bất tri bất giác đã đi về lại phòng mình.

Đi lại ngồi xuống bên cạnh giường gỗ, tay Trạch Lôi nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc của Tạ Phi, nhìn xuống giống cái xinh đẹp đang ngủ say, không biết có phải bị tay Trạch Lôi làm ồn không mà hắn đã mơ màn mở mắt.

Thấy ánh mắt mơ hồ chưa tỉnh giấc của Tạ Phi, hiếm khi nào Trạch Lôi lại bật cười nhẹ một cái, tay kéo chăn da thú lên cao cho hắn, cất giọng ôn nhu: "Ngủ đi."

Tạ Phi cũng chưa tỉnh hoàn toàn, nghe vậy cũng buông mắt ngủ ngon.

Nhìn bầu bạn mình ngoan ngoãn như vậy, y chợt nghĩ dù có là chuyện gì xảy ra nhưng nếu không liên quan đến Tạ Phi thì Trạch Lôi cũng sẽ không can thiệp để tâm vào nữa.Một tháng cứ thế trôi qua, từ sự việc Trạch Lôi gặp ảo giác thì đã không gặp lại Kì Nam từ lúc đó đến giờ, sự việc đó cứ thế mờ nhạt trong y.

Trong một tháng qua, thành Giang Mai vẫn diễn ra như cũ nhưng trong thời gian gần đây, một sự việc chấn động đã xảy ra.

Cùng thời gian ấy Tạ Phi đã có thể xuống giường chạy nhảy như bình thường, sức khoẻ đang dần hồi phục tốt lên, điều đáng ngại nhất là hắn xuất hiện di chứng.

Lúc Trạch Lôi biết tin này gương mặt cứng đờ một lúc, cổ họng như nghẹn ắng lại, một lúc sau mới khó khăn mở miệng hỏi y sư: "Tạ Phi.. sẽ để lại di chứng về sau sao?"

Ông cũng rất tiếc về việc này, lúc đầu ông và các y sư khác kiểm tra cho giống cái đó vẫn bình thường.

Chỉ khi Tạ Phi hồi phục sức khỏe tình trạng mới xuất hiện rõ ràng, càng ngày càng khó giả vờ không biết.

Trạch Lôi cũng lòng rõ như một, những hành động kì lạ mấy ngày nay của Tạ Phi đã chứng minh tất cả.

Đến bây giờ chính y sư nói ra y mới chấp nhận sự thật.

Tạ Phi đã bị chứng rối loạn nhân cách, không còn nhớ ra y là ai nữa, cả ngày cứ nói chuyện vu vơ một mình.

Trạch Lôi nhìn mà lòng đau như cắt, nhưng không biết làm sao chỉ biết đứng nhìn hắn như thế.

Tuy có hỏi hay uy hiếp y sư nhưng họ đều lắc đầu, thật sự không có cách nào chữa được, chỉ có thể Tạ Phi tự mình phá bỏ hết lớp vỏ mà thôi.

Nghe xong câu này, Trạch Lôi nhìn qua Tạ Phi đang ngồi trên giường ngẩn người nhìn ngón tay rồi cười hì hì như đứa trẻ.

Y bước từng bước đến đến bên hắn, hai chân quỳ gối trước mặt Tạ Phi, tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt ấy rồi đặt lên má mình, cất tiếng có hơi nghẹn ngào."

Tạ Phi à..."

Nhìn đến cảnh này ai cũng không nỡ nhìn, tất cả mọi người chỉ biết đi ra khỏi phòng để lại không gian riêng tư cho hai người, trong lòng tiếc thương cho một đôi bầu bạn đẹp.

Thành chủ vừa xoa trán mình vừa đi, sự việc trong thành đã đau đầu lắm rồi, giờ còn thêm việc này nữa, đúng là thật là...ai.Trong phòng Tạ Phi nghiêng đầu nhìn xuống Trạch Lôi, gương mặt hiện vẻ trẻ con ngây ngơ, nhưng giọng nói là một người trưởng thành."

Ừm.. ngươi là tiểu thú nhân nào vậy?"

Nói hết câu Tạ Phi làm vẻ mặt không đúng, lắc đầu: "Không...không phải!"

Lấy tay khác chỉ vào mặt Trạch Lôi nói to: "Ngươi chính là một đại thú nhân trưởng thành...

ừm đúng không?"

Ánh mắt y chứ đầy sự đau thuơng, đôi mắt có chút phiếm hồng nhưng vẫn cố rặng ra nụ cười miễn cưỡng, lắc đầu giống Tạ Phi."

Không, không phải, ta là thú nhân của ngươi, là bầu bạn của ngươi!"

Tạ Phi mạnh mẽ rút cánh tay kia ra khỏi tay Trạch Lôi bởi nghĩ y nói dối mình, làm ra nét tinh nghịch hờn dỗi nhưng có vẻ gương mặt mỹ lệ này không đáp ứng được điều đó, nhưng giống cái trước mặt lại không quan tâm chỉ muốn giảng đạo lý cho thú nhân trước mặt."

Ngươi đây là nối dối ta, A Phụ ta đã dạy ta rồi nên người đừng hòng lừa được ta."

"Ta...ta không có lừa ngươi, chúng ta đã là bầu bạn với nhau, chuyện nên làm giữa bầu bạn cũng đã làm hết rồi, ngươi thật sự không nhớ sao?"

Nghe xong Tạ Phi đỏ mặt quay mặt đi rồi phồng má thở hổn hển, một lúc sau quay lại nhìn mặt Trạch Lôi chửi y: "Ngươi...ngươi cái tên thú nhân này, ngươi biết mình vừa nói gì không hả, cái...cái chuyện như thế mà cũng đem ra nói cho tiểu giống cái như ta nghe được, vậy sau này còn có giống cái nào chịu lấy ngươi chứ!"

Trạch Lôi nhìn thẳng vào mắt giống cái xinh đẹp trong lòng mình, một câu nói chắc nịch phát ra: "Ta chỉ kết bầu bạn với mỗi người, chỉ mỗi ngươi thôi và mãi mãi."

Giống cái nhẹ giọng nói lại, gương mặt ngại ngùng trả lời: "Ngươi...muốn lấy ta làm bầu bạn thật hả?"

"Thật."

Không biết có phải hoa mắt hay không, Trạch Lôi thấy rõ trong mắt Tạ Phi đọng chứa tình yêu thật lòng, khiến Trạch Lôi nghĩ là Tạ Phi đã nhớ ra chút gì tình cảm giữa cả hai người.

Tay giống cái đưa ra làm hiệu ngoắc tay với y, miệng ngọt ngào nói: "Vậy ngươi phải hứa với ta đó, không được thất hứa đâu biết không, đợi ta lớn lên liền cùng ngươi kết bầu bạn nha."

Nói xong chưa đợi đáp lại hắn đã ngáp dài rồi nằm xuống giường da thụ mềm mại mà ngủ.

Trạch Lôi đau khổ trong lòng cuồn cực, chân từ từ đứng dậy, do quỳ lâu nên còn hơi tê.

Y bước lên giường da thụ, cả người nằm xuống bên cạnh Tạ Phi mà ôm chặt hắn vào lòng.

Chỉ có thời gian này Trạch Lôi mới có thể thỏa mái ôm hắn, những lúc Tạ Phi tỉnh lại đều chuyển đổi nhân cách, không phải là tiểu giống cái thì sẽ là giống cái lúc sống trong thành Lăng Châu.

Đều có chung đặc điểm cũ chính là không nhận ra y, mà chỉ sống trong những kí ức cũ không thoát được.

Hỏi gì cũng không biết, Trạch Lôi vì thế đau khổ chỉ mong Tạ Phi nhanh nhớ ra y đi, đừng chơi trò mất trí nữa, y không thể chịu nổi những đả kích đó nữa đâu.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 53 - Giống cái mất tích


*Cốc cốc*"Vào đi."

Thú nhân trẻ tuổi hành lễ, nhìn người ngồi trên cao."

Thành chủ."

Thành chủ mệt mỏi dựa vào bàn nghỉ ngơi, mắt nhắm nghiền lại."

Chuyện gì?"

"Là chuyện...chuyện giống cái mất tích nữa thành chủ!"

Đáp lại thú nhân là một cái đập bàn phát ra tiếng thật to, hắn không dám ngẩn mặt lên mà chỉ dám cúi đầu thấp hơn.

Thành chủ mở mắt to quát tháo: "Sao lại tiếp tục để giống cái mất tích nữa, ta đã dặn dò các ngươi thế nào hả!"

Trước cơn thịnh nộ ngập trời của Tấn Phong, thú nhân không biết trả lời làm sao, lắp bắp giả thích: "Nhưng...nhưng mà chúng t...tôi đã làm theo..."

"Im ngay, ra ngoài gọi Triệu Dương vào đây!"

Thú nhân sợ hãi lui ra, cũng biết sự việc này nghiêm trọng nên cũng nhanh chóng tìm được Triệu trưởng lão.

Lúc đó Triệu Dương ở phòng sách cùng với một giống cái.

Mà thú nhân được sai bảo tìm hắn cũng mạnh mẽ xông vào phòng mà không có sự cho phép, hớt ha hớt hãi kêu Triệu trưởng lão.

Nhìn hành động vô lẽ của thú nhân, Triệu Dương thân là một trưởng lão làm sao có thể đứng nhìn.

Ánh mắt trách phạt thú nhân hiện ra, nhíu mày lên tiếng quở trách: "Ngươi không thấy có người ở đây sao mà còn làm ra hành động thiếu suy nghĩ như vậy!"

"Xin lỗi, xin lỗi trưởng lão, cả Kì thiếu gia nữa!"

Thú nhân sợ hãi hấp tấp xin lỗi, giờ hắn mới để ý có giống cái ở đây.

Kì Nam cũng gật đầu đối đáp lại thú nhân, thú nhân thấy vậy lòng như nở hoa quên đi sự việc cần nói.

Thấy thú nhân cũng nhận sai rồi, Triệu Dường hừ một tiếng, để sách lại lên kệ bảo: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Nghe trưởng lão nhắc nhở thú nhân mới nhớ ra sự việc ban nãy, hết sức tỉ mỉ mà kể lại sự việc.

Nghe xong mặt Triệu Dương biến sắc, đi đi lại lại nghĩ kế sách giúp thành chủ."

Lại có giống cái mất tích sao, cũng quá không hợp lí rồi, không lẽ..."

Nói đến đây Triệu Dương lắc đầu mạnh, thầm nghĩ chắc không phải đâu, trên đời này làm gì có quỷ, nếu không chính một tên gan to tày trời nào đó đã bắt cóc giống cái.

"A chắc chắn là thế!"

Thú nhân nhìn trưởng lão suy nghĩ đến chảy cả mồ hôi hột, mong rằng người nghĩ nhanh nhanh tí không thì thành chủ càng giận chó đánh mèo hơn.

Ngược lại với thú nhân, Kì Nam ngồi trên bàn ngắm nhìn Triệu Dương suy tư, im lặng nghe những dẫn chứng của hắn, lâu lâu sẽ gợi ý thêm vài điều.

Được giúp sức từ Kì Nam, Triệu Dương cuối cùng cũng nghĩ ra được ít nhiều điều, nhanh chân đi mất để lại hai người phía sau.

Thú nhân hối hả chạy theo sau, nhìn từ xa đã không thấy bóng dáng của hai người.

Kì Nam mỉm cười gấp sách lại, thoải mái ở trên ghé gỗ nghỉ ngơi.

Từ mấy ngày trước trong thành đã lan truyền tin tức giống cái bị bắt cóc, ai cũng hoang mang sợ hãi không biết làm sao, nhất là giống cái.

Lúc thành chủ biết tin này thì cũng phái các thú nhân tuần tra kĩ càng hơn, tránh để tình trạng biến mất giống cái nữa.

Các hộ gia đình luôn cảnh giác cao, không dám để giống cái của mình ra ngoài nữa.

Mới đầu cũng chỉ một hai giống cái, nhưng về sau số lượng tăng lên khiến thành chủ hoang mang hơn, cũng đã điều động các thú nhân canh gác không kể ngày đêm, chặt chẽ bảo vệ giống cái.

Ai cũng muốn bắt tên đã cả gan bắt cóc giống cái, người đã ít lắm rồi giờ còn thêm việc này nữa, các thú nhân tức giận đến cực điểm.

Đụng tới ai thì đụng chứ đừng đụng vào giống cái.

----"Tạ Phi ngươi thấy sao rồi, có nhớ ra cái gì không?"

Tạ Phi nhíu mày nhìn thú nhân trước mặt, không có hảo cảm mà nói: "Ta không hiểu ngươi đang nói gì hết nên đừng làm phiền ta nữa!"

Trạch Lôi lòng có hơi chấn động nhưng cũng đã ổn định cảm xúc sau đó, quay đầu nhìn y sư đứng sau lưng.

Ông cũng lắc đầu không biết làm sao, chỉ có thể lên tiếng nói: "Ta cũng đã hết cách rồi, muốn tỉnh lại chỉ có thể tự dựa vào hắn, thật sự thuốc không thể chữa được!

"Tạ Phi nhìn những người xa lạ trước mặt, trong lòng như nổi sóng giông bão không biết làm sao.

Từ lúc hắn tỉnh lại đã không nhớ gì hết, chỉ mang máng nhớ rằng mình là người ở thành Lăng Châu, cũng là con của trưởng lão.

Mà tên thú nhân trước mặt luôn khiến hắn cảm thấy phiền toái, luôn hỏi đông hỏi tây không chịu để cho hắn yên.

Đã thấy mình ở nơi xa lạ này, Tạ Phi không tài nào thích ứng được, suy nghĩ muốn trở về lại thành nhưng bản năng lại sợ hãi không cho phép.

Đồng thời một thế lực nào đó luôn nói rằng ở đây rất an toàn, thú nhân trước mặt hắn cũng vậy, y tạo ra một cảm giác an toàn cho Tạ Phi khiến hắn tuy ngoài mặt tỏ vẻ chán ghét nhưng trong lòng luôn tìm cớ gần gũi.

"Được rồi, ông lui ra đi."

Biết dù có thử cách gì cũng không hiệu quả, Trạch Lôi cũng cản thấy mệt mỏi nên lên tiếng đuổi người.

Y sư cũng không để ý, liền cùng hai đồng bạn mình đi ra.

Thấy bọn họ đều đi, trong phòng chỉ còn lại Trạch Lôi với hắn.

Tạ Phi liền có hơi đỏ mặt nói: "Ngươi..

Ngươi cũng đi ra đi chứ, một thú nhân cứ ở trong phòng giống cái làm gì!"

Trạch Lôi mặt dịu dàng đi lại, không để ý lời hắn nói: "Ngươi có đói chưa, ta mang đồ ăn lên."

Ta nói thế rồi mà hắn còn mặt dày lại gần ta, đúng...đúng là không có liêm sỉ mà!!!

Tay Tạ Phi đẩy cơ thể của y ra xa, mặt quay qua chỗ khác, răng cắn lấy môi dưới như đang nhẫn nhịn điều gì đó.

"Ngươi đừng có mà lại gần ta, không ta...ta..."

Chưa nói xong hắn đã cảm thấy một hơi thở cứ phả phả vào tai mình, quay đầu lại thì thấy đầu tên thú nhân đang áp sát vào mặt mình, liền nghe thấy giọng thú nhân trầm ấm.

"Ta cái gì cơ?"
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 54 - Trốn ra ngoài


"Ây...ngươi đi ra đi, dựa sát ta vậy làm gì!"

Tạ Phi dùng hai tay cố đẩy Trạch Lôi tránh xa mình, gương mặt quay qua chỗ khác, tim không thể khống chế mà đập liên hồi.A...chết tiệt!

Mình bị làm sao vậy, chắc chắn là tên thú nhân này cố ý.

Nghĩ rồi trừng mắt nhìn y, không cố kỵ mà tỏa ra sự chán ghét.

"Đi ra, lập tức!"

Thấy Tạ Phi thật sự tức giận, nụ cười trên mặt Trạch Lôi cũng không hạ xuống, đứng dậy rời khỏi người hắn.

"Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi lấy cơm cho ngươi!"

Nói rồi cũng lập tức đi ra khỏi phòng, sau cánh cửa nụ cười trên mặt không còn nữa.

Trong phòng, Tạ Phi nằm trên giường da thú mà không yên, hắn suy nghĩ rất nhiều thứ.

Bây giờ nếu cứ ngốc ở đây mãi thì không được, phải tìm mọi cách để có thể về thành Lăng Châu.

Đúng bây giờ chỉ cần về là được rồi.

Mới nghĩ đến về thành Lăng Châu không hiểu sao Tạ Phi thấy trong tim nhói đau, nhất là một vị trí nào đấy, nhưng hắn cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, việc trước mắt cứ trốn khỏi đây rồi tính.

Nghĩ rồi cũng làm luôn, Tạ Phi ngồi bật dậy nhìn mọi thứ xung quanh, cố tìm xem có cái gì đáng giá để mang theo mới được.

Đi qua kệ sách nhìn cả một lược, ánh mắt hắn phát sáng khi nhìn vào cục đá màu đen được dấu sau hàng sách, cả người liền nhanh chân đi đến.

Tạ Phi khéo hết tất cả sách ở ngoài kệ ra, rồi hình dạng cả cục đá kia mới hiện ra ngoài toàn.

Nhìn hình dạng xung quanh nó, hắn mở một nụ cười gian xảo, nguyên lai lại có người dấu cái này ở đây, cũng quá gian xảo rồi, hắn chắc chắn người kia trong lúc cấp bách mới bỏ ở đây, sớm muộn gì cũng đến lấy.

Nhưng mà...Tạ Phi cười thầm trong lòng, dù gì mình cũng từng sống trong thành Lăng Châu, tuy nhiều ý ức đã không nhớ nhưng tay nghề nhận hàng vẫn không bị phai màu.

Nhìn sơ qua màu sắc...hình như hơi kì tí nhưng không sao, với độ nhìn hàng chuẩn thì Tạ Phi khẳng định cái cục đá này có giá trị cao, không thể sai biệt lắm.

Run rẩy vuốt ve cục đá này, hắn nhẹ nhàng nâng niu nó rồi bỏ vào người, cục cưng à, từ nay số phận baba con có được ăn no ngủ ấm không thì phải dựa vào con đấy.

-----"Trạch Lôi, người đi lấy cơm cho Tạ Phi à?"

Trạch Lôi nhìn thú nhân trước mặt, đơn giản giật đầu một cái rồi đi vào trong.

"Ây ây, người đi nhanh vậy là làm gì, có chuyện này ta muốn hỏi ngươi!"

Thú nhân chạy đến bên Trạch Lôi, tay quàng qua cổ y, ôm ôm cười cười mà hỏi.

Trạch Lôi nhíu mày lại, tay gạt chiếc móng gà hắn ra, quay đầu nhìn hắn."

Chuyện gì?

""Thì là chuyện của Kì Nam thiếu gia và ngươi đấy, mới mấy ngày mà đồn ầm lên hết cả rồi!"

Nhìn ánh mắt càng tối đen của Trạch Lôi, Thiên Vũ tặc lưỡi nói không xong trong lòng.

Chuyện gì thế này, không phải chỉ là báo tin tức cho y thôi mà, có cần nhìn hắn ác liệt vậy không.

Cứ nghĩ Trạch Lôi sẽ nổi giận lên hoặc chối cãi, bởi trong phủ ai cũng biết y đã có giống cái là Tạ Phi rồi, nghe bảo là một giống cái xinh đẹp mĩ lệ.

Mà còn bị đồn ăn vụng bên ngoài nữa, ai mà có thể chịu đựng được phải không.

Đến nổi khi Thiên Vũ hắn nghe tin, cũng hơi giận lên, bởi tính khí thú nhân là như thế, ghét nhất là bắt cá hai tay, trơ trẽn cùng nhiều giống cái.

Nhưng suy nghĩ lại mới thấy không đúng, Trạch Lôi đâu phải là con người như thế, theo hắn biết y còn rất yêu thương giống cái nhà mình.

Ngày y mới đến thành chính là sự chứng minh rõ nhất, một thú nhân đầy nghị lực.

Đúng là hình mẫu hắn theo đuổi bấy lâu nay nên nhất quyết nói cho y biết tin tức.

Trạch Lôi chỉ hừ lạnh cái, không quan tâm mà đi thẳng vào phòng bếp, bỏ lại Thiên Vũ mù quán sùng bái y, trong lòng thầm nghĩ y đúng là quá dũng mãnh, quyết đoán, chắc chắn bây giờ y đang nghĩ ké sách giải thích vụ việc cho giống cái mình.

-----
"Ê ê lấy hộ ta cái dao kia với!"

"Đây tới đây!"

Nhận được con dao, giống cái tiếp tục băm thịt vừa than thở."

Ai!

Trong thành mấy ngày này thật sự không yên bình, hết chuyện này đến chuyện khác, đúng là làm ta sợ hãi mà!"

Giống cái bên cạnh khinh thường, liếc nhìn nhẹ Quân Thụy bảo: "Ngươi nhìn lại ngươi xem, có tí nhan sắc mà cứ khoe khoang, nhìn xem Kì Nam thiếu gia người ta kia!"

Quân Thụy đang chặt miếng xương, nghe vậy xém tí cắt trúng tay, hùng hồn vứt con dao mạnh xuống thớt, chỉ tay qua giống cái mập mạp bên cạnh " Ngươi đừng có quá đáng, ta với ngươi tốt xấu gì cũng từng cùng nhau bước vô phủ này, từng là bạn tốt của nhau.

Mà ngươi suốt ngày cũng chỉ biết đi sau mông Kì Nam thiếu gia, miệng ngày càng chanh chua!

""Ngươi, ngươi...ta liền mạng với ngươi!"

Không khí căng thẳng dồn dập, mọi người trong nhà bếp nhìn chằm chằm hai ngươi, ai cũng sợ họ sẽ xảy ra đánh nhau thật.

Lúc họ mới vào phủ tình cảm rất bền chặt, nhưng không hiểu vì lí do gì mà Lai Mạc và Quân Thụy lại chấm dứt tình cảnh, quay qua xâu xé lẫn nhau mọi nơi.

Cuối cùng trong đám người đã có một giống cái không chịu được nữa, nước mắt đỏ hoe định chạy vào ngăn cản.

"Đủ rồi!"

Giọng thú nhân trầm lặng, ẩn chứa sự lạnh lùng trong đó.Trạch Lôi mới đi vô định lấy một ít thức ăn cho Tạ Phi thì thấy cảnh này, y đang đau đầu với rất nhiều chuyện, mà gặp cảnh vô nghĩa này nữa không khác gì chọc giận Trạch Lôi.

Vậy mà trong đám người lại có kẻ không thức thời, giọng điệu mỉa mai nói: "Ngươi là kẻ có tin đồn với Kì Nam thiếu gia sao?"
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 55 - Thành công trốn ra ngoài


"Lai Mạc ngươi câm mồm lại cho ta, ngươi biết ngươi vừa nói gì không hả?"

Quân Thụy không thể tin được mà nhìn Lai Mạc, dù biết cậu ta luôn xem Kì Nam thiếu gia chính là thần tượng của mình, nhưng không đến mức phải nói đến mức đó chứ.

Liếc nhìn mặt Trạch Lôi đang tối đen, Quân Thụy nuốt nước miếng trong lòng, tay cố gắng túm lấy Lai Mạc kéo ra chỗ khác.

Dù gì cũng từng là bạn tốt của nhau, hắn không muốn cậu ta lại chết đơn giản như vậy.

Chỉ cần nhìn khí chất cũng biết Trạch Lôi không phải thú nhân bình thường, chỉ cần liếc một phát ai cũng có thể nhận ra sự chênh lệnh rõ ràng, mà y còn là khách của thành chủ, đắc tội một chút cũng khó giữ mạng.Đừng ai nghĩ rằng giống cái trân quý sẽ không bị phạt, chỉ cần ở trong phủ này thì cái gì cũng có thể xảy ra.

Lai Mạc vùng vẫy ra khỏi cánh tay của Quân Thụy, mặt đỏ bừng hét lớn: "Ngươi buông ta ra nhanh, ta nói cái gì thì kệ ta không có liên quan gì tới ngươi!"

Giống cái nãy đỏ mắt giờ lại khóc nấc lên, cố gắng đứng xen giữa hai người mà hòa giả: "Các ngươi đừng cãi nhau nữa huhu...ta...ta sợ lắm!

"Mọi người đứng xem cũng không nhịn được nữa, liền có một thú nhân già đi đến trước mặt Trạch Lôi, cười hì hì nói: "À ngài cho chúng tôi xin lỗi, thằng nhóc đấy không hiểu chuyện, mong ngài thông cảm."

Thú nhân già nhìn mặt y âm trầm, rồi mãi mới lên tiếng: "Được rồi."

Nghe được câu trả lời, mọi người thở phào nhẹ nhõm, dù gì không xảy ra chuyện gì nữa là được.

Nhưng mà Lai Mạc lại càng tức giận nữa, mắt toàn là tơ máu liếc nhìn Trạch Lôi, đúng là thú nhân giả tạo, y như thế mới có thể lừa gạt Kì Nam thiếu gia.

Trạch Lôi muốn trả lời nhanh rồi đi, không muốn phí một chút thời gian gì nữa, không hiểu sao bây giờ lòng y có hơi bất an.

Thấy lấy xong cơm rồi, Trạch Lôi cất bước rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước lại nghe thấy tiếng hét vang trời của Lai Mạc."

Ngươi không được đi, mau đứng lại cho ta!"

Thú nhân già lúc này quay đầu trừng mắt Lai Mạc, chỉ biết gây thị phi, lão già này đã cố giúp ngươi nhưng ngươi một hai cứ đâm đầu vào, thì chỉ có trách ngươi.

"Lai Mạc ngươi lại làm sao nữa hả?

Mọi chuyện đã êm xuôi ngươi lại muốn làm lớn hơn sao?"

Quân Thụy quát mạnh vào mặt hắn, bàn tay đang nắm áo Lai Mạc rõ ràng run rẩy rất nhiều, đến nổi lớp mỡ trên ngươi cũng run theo.

Mà chủ nhân của bộ da thú lại dường như không biết, muốn phớt lờ mà đẩy nó ra.

Lai Mạc nhìn mọi ngươi xung quanh, giọng nói đầy sự kinh thường: "Các ngươi làm gì phải sợ hắn thế hả?

Hắn cũng nhiều nhất chỉ là thú nhân bình thường mà thôi!"

Nghe đến đấy, Trạch Lôi mới chính thức thật sự nhìn thẳng vào mặt Lai Mạc, cùng hắn nói chuyện."

Ngươi có ý gì?"

Nghe một câu thôi mọi ngươi cũng đủ thấy y đã mất hết sự kiên nhẫn, vậy mà Lai Mạc vẫn dõng dạc nói: "Ha ý gì là ý gì mà, ngươi cũng chỉ là một thú nhân lẳng lơ đi quyến rũ giống cái khác thôi!"

Quân Thụy kéo nhẹ tay áo hắn."

Đừng nói nữa..!"

Lai Mạc trừng mắt to ra."

Có gì mà không dám nói chứ!

Hắn ta chính là như thế mới có thể quyến rũ Kì Nam thiếu gia, giống cái của hắn chắc chắn cũng..."

Chưa kịp nói xong câu, mọi ngươi trong phòng bếp đã phải giật mình nhìn vào cảnh này.

"Ưm..ngươi...khụ khụ" Đến cả các thú nhân tự xưng là nhanh nhẹn cũng khó có thể nhìn rõ tốc độ của y, chỉ một cái chớp mắt mà bây giờ Trạch Lôi đang dùng tay bóp cổ Lai Mạc nâng lên cao.

Chỉ một cái bóp nhẹ nữa thôi, Lai Mạc đã có thể lìa đời tại đây.

"Ha ngươi là cái thá gì mà gì mà lại bôi nhọ Tạ Phi hả, ngươi là cái thá gì?"

Gân xanh trên trán Trạch Lôi nổi lên không ngừng, mặt y đáng sợ đến nổi Quân Thụy không chịu nổi mà phải quỳ bệt xuống sàn, các thú nhân đứng xem cũng không có ai dám đứng ra ngăn cản.

Trong căn phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng Lai Mạc kêu ca, tiếng kêu ngày càng nhỏ dần, mà Trạch Lôi vẫn không có ý định giảm sức tay đi.

Y chỉ đứng nhìn sinh mạng hấp hối đang sắp rời đi.

Đối với Trạch Lôi Tạ Phi bây giờ chính là tất cả, y có thể bỏ mặt mọi lời nói xấu về mình, chỉ riêng Tạ Phi chính là vảy ngược của mình, tuyệt không được đụng đến.

Ai cũng nghĩ rằng chuẩn bị có một giống cái ra đi nhưng không, một tiếng nói đã thức tỉnh Trạch Lôi ra khỏi bầy vũng máu.

Tiếng nói vang dội khắp phủ: "Có giống cái bỏ trốn!"
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 56 - Giống cái xinh đẹp


Nghe xong câu đó, Trạch Lôi càng thấy bất an trong lòng, liếc nhìn gương mặt đã tím đen vì thiếu dưỡng khí của Lai Mạc, đến cuối cùng ẩn sâu trong dòng máu thú nhân vẫn không thể thật sự giết chết giống cái, giống như việc này đã định sẵn là như vậy.

Nhận thức được sự việc này, tuy có thể đánh đập giống cái mọi lúc mọi nơi, nhưng để chính tay giết chết thì lại rất khó, như có một thế lực nào đó ngăn cản.Trạch Lôi nghĩ đến điều này càng chán ghét chính mình hơn.

Vứt mạnh cơ thể Lai Mạc xuống sàn, ghét bỏ nhìn hắn ho sặc sụa, Quân Thụy nhìn tên đó thì cũng bất lực, nhưng trong lòng lại thầm may mắn, nhìn Trạch Lôi cũng thuận mắt hơi, thầm nghĩ thú nhân này cũng chỉ là bên ngoài mặt lạnh.Nếu y nghe được nội tâm của Quân Thụy chắc càng tức giận hơn, vốn Trạch Lôi cảm thấy những sự việc từ lúc cứu Tạ Phi rất ly kì.Từ những sức mạnh không biết từ đâu mà đến hay là cả những bộ lạc hùng mạnh đều khiến y tò mò không thôi, nhưng sâu trong tâm trí Trạch Lôi lại chán ghét chúng nó.

Thần...luôn là một người cao quý trên mọi thú nhân, có được sự tín ngưỡng và phục tùng của mọi người trên lục địa.

Cũng càng không bao giờ ai dám nghi ngờ về ngài, đến nỗi bất kính với ngài.

Nhưng bây giờ Trạch Lôi lại nổi lên hứng thú muốn biết có phải thật sự là thần là người tạo ra thế giới hay không, nếu thật sự như vậy tại sao không làm cho các thú nhân và giống cái có cuộc sống tốt đẹp hơn, mà lại đem cho họ từ những khó khăn này đến những khó khăn khác.Đến cả Tạ Phi cũng bị Thần Thú trừng phạt, nghĩ đến đây Trạch Lôi lại căm hận, nghĩ rằng thần thú chính là không có mắt, không biết phân biệt đúng sai.

Khi mọi người định thần lại thì đã không thấy Trạch Lôi, y như một cơn lốc phi thẳng ra ngoài, chỉ thấy một bóng trắng sượt qua.

Các thú nhân trong lòng cũng tự giật mình, không ngờ rằng cũng có thú nhân lợi hại như vậy, ở trong cái thành nhỏ này cũng thật phí phạm, đáng lẽ y được hưởng đãi ngộ cao hơn từ các thành lớn khác.

----"Oa...canh gác ở đây cũng thật mệt mỏi!"

Một thú nhân canh gác ở cửa phủ uể oải nói.

Người bên cạnh hẩy hắn một cái nói: "Ngươi lo canh cho tốt, đừng có mà lơ là, ta đau bụng quá, qua kia làm một phát, cứ ở đây đợi ta!"

Trước khi đi hắn còn không quên nháy mắt.

Tên thú nhân được nói bịt mũi lại, tay xua xua lên tục."

Ngươi đi đi, đừng ở đây nói nhiều, thúi gần chết ta!"

Vì nguyên hình của thú nhân kia là chồn, mùi hương đặc biệt nồng hơn các thú nhân khác, mỗi lần hắn tới là không ai có thể chịu nổi mùi.

Trong lúc thú nhân đang than thở thì một bóng người lướt qua nhanh chóng, hắn chỉ kịp thấy tấm lưng, ngẩn đầu lên thì đã không thấy ai, trong đầu cũng nghĩ quái lạ, rõ ràng cảm thấy có mùi giống cái đi qua, còn đặt biệt rõ thơm.

Hay dạo gần đây không có giống cái nào để ý đến hắn nên mới sinh ra ảo giác nhỉ.---"Ê ê ngươi nhìn kìa, nhìn đi nhanh lên!"

"Bỏ ra, nhìn cái gì mà nhìn, ngươi không thấy chúng ta phải đi tuần tra à, dạo gần đây có nhiều giống cái bị bắt, chúng ta phải đảm bảo an toàn cho họ."

Thú nhân nghe đến nhiệm vụ, cũng nghiêm túc trở lại.

Nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bên đó.Đội trưởng thấy vậy liền không khỏi nhăn mày, quay qua trách bảo thú nhân."

Ngươi biết đây là giờ khắc quan trọng nào không, hiện nay rất nhiều giống cái bị bắt cóc, ngươi nên tập trung vào..."

Đội trưởng vừa nói vừa nhìn qua hướng của thú nhân, cũng bất ngờ trước những gì trước mắt.

Những người khác thấy vậy cũng nhìn qua, ai cũng phải há hốc mồm."

Đây...đây là giống cái nhà ai đây, cũng xinh đẹp quá rồi đó!"

Một tên thú nhân trong đội lên tiếng nói.

Mọi người đều gật đồng đầu ý."

Ưm ưm chính là quá xinh đẹp, lần đầu tiên ta mới thấy giống cái xinh đẹp như vậy!"

Người mọi người đang nói đúng là Tạ Phi mới trốn ra khỏi phủ.

Chính vì tính hiếu kì đồ lạ nên hắn đã lượn khắp đường phố, không ngại đoàn quân đang truy tìm."

Ây ông chủ, cái này đổi thế nào đây?"

Đi hết các sạp hàng, hắn mới thấy đây chính là sạp có đồ đẹp nhất.Thú nhân trẻ tuổi ngẩn đầu lên, thầm nghĩ cuối cùng cũng có người hỏi mua, không khỏi định nâng giá lên một chút.

Thế mà khi nhìn người đến mua, vậy lại là một giống cái cực kì xinh đẹp, đẹp đến mức kì lạ.Tạ Phi thấy thú nhân mãi không trả lời, cứ ngẩn người nhìn hắn, Tạ Phi thắc mắc hỏi: "Ây ông chủ, cái này bán thế nào?"

Nghe Tạ Phi hỏi, thú nhân mới hoàn hồn lại, không biết một thế lực nào như điều khiển y, thú nhân trả lời một cách phóng khoáng."

À ngươi thích gì thì cứ lấy đi, ta không lấy đồ của ngươi!"

"Ủa thật hả?"

Tạ Phi vui mừng hỏi, cũng không biết tại sao mình được đãi ngộ như vậy, cười tít mắt chọn một cái rồi rời đi.

Những người xung quanh đều dùng ánh mặt như viên đạn nhìn thú nhân.

"Đúng là tên mê sắc đẹp!"

Có giống cái nghe vậy liền phản bác: "Nếu là ngươi thì sao, có làm vậy không?

""Cái...cái này không giống!"

Tên thú nhân đỏ mặt nói.Nhìn biểu cảm của hắn, giống cái kia cũng lười đôi co, trong lòng nghĩ đúng cái bọn thú nhân chỉ có vậy.Đợi Tạ Phi đi xa, thú nhân của đội tuần tra mới yên ổn trở lại, thế nhưng mọi người để ý đại đội trưởng vẫn nhìn nơi khuất của giống cái.

Có thú nhân thấy không hợp lí liền nói: "Đội trưởng à, người ta đã đi xa rồi, đừng nhìn nữa!"

Đội trưởng nhăn trán, trầm tư suy nghĩ: "Không phải, ta nhìn hắn rất quen!"

"Ây da, quen thế nào được, giống cái xinh đẹp thế này chúng ta đây cũng lần đầu nhìn thấy!"

Mọi người cũng gật đầu lia lịa tán thành, thầm nghĩ đội trưởng chắc mê giống cái đó rồi.

Nhưng mới có ý nghĩ hiện lên, đội trưởng liền quát lớn: "Không đúng, hắn chính là giống cái mấy ngày trước vừa vào phủ chúng ta!"
 
Back
Top Bottom