Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây

[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 39 - Sức mạnh


"Hắn suy yếu rồi, mọi người lên đi "Thú nhân nhiều đến tầng tầng lớp lớp, không buông tha cho Tạ Phi nghỉ giây phút nào.

Máu đã thấm đỏ cả người hắn, liên tục trào ra khỏi miệng Tạ Phi.

Hắn biết mình không thể chịu nổi nữa rồi, rất muốn ngã xuống, nhưng quay qua thấy Hải Lưu sợ hãi co người lại, Tạ Phi thật sự không nhẫn tâm làm thế.

Ấu tể còn nhỏ nên được đối xử tốt hơn, không nên vì hắn mà chịu tổn thương như vậy.

Vừa né đòn miệng Tạ Phi vừa nói " Chỉ cần các ngươi tha cho Hải Lưu, ta sẽ tự buông tay chịu trói " đó đã là sự nhường nhịn cuối cùng của hắn rồi.

Thế mà đám thú nhân lại cười khẩy, khuôn mặt không có gì là thiện cảm "Ha, nhìn lại ngươi đi, giờ thân mình lại lo chưa xong lại muốn lo cho nó ""Chỉ cần ngươi tự đầu thú, trả lại Ngọc Giản và khai ra người năm xưa cấu kết với ngươi.

Ta tất sẽ xin đế thú tha cho nó một mạng.Nhưng về nó có được sống ở thành không là một chuyện khác" Lần này mở miệng ra điều kiện chính là Gia Hưng Trí.

Các thú nhân nghe thấy đồng loạt sửng sốt, dừng lại nhìn ông, có người không nhịn được mà mở miệng "Gia trưởng lão, chúng ta cần gì chừa cho hắn một con đường.

Chỉ bằng lực lượng của thành chúng ta, tất sẽ tìm thấy Ngọc Giản thôi.

Có phải ngài... vì nhân nghĩa năm xưa không ""Câm mồm, người không được nói Gia trưởng lão như vậy, người chính là công tư phân minh.

Khi xưa cũng không yêu thương Gia Nam Bình chứ nói gì bây giờ " một thú nhân lên tiếng phản bác, sỉ nhục hoàng tộc tội không hề nhỏ, cậu cũng chỉ muốn tốt cho bạn mình.

Gia Hưng Trí không để ý đến việc đó, nhìn qua Tạ Phi nói "Ngươi có đồng ý không ?"

Tạ Phi nhăn mày lại, gương mặt trắng bệch không tơ máu nhưng vẫn xinh đẹp hớp hồn, nhấn mạnh trả lời "Ta không đồng ý!"

"Đúng là không biết tốt xấu, trưởng lão đã tha chết cho ấu tể đó như lời ngươi mong muốn rồi mà!

"Nhìn thú nhân vừa nói, hắn nhướn đôi mày xinh đẹp, cười nhếch mép "Các ngươi nghĩ ta ngu sao, đuổi khỏi thành có khác gì chết đâu, với lại ta đã không biết ngọc giản ở đâu rồi, nếu muốn tìm tự đi mà tìm " Tạ Phi lạnh lùng nói.

Các giống cái mất thú nhân ở mùa đông 5 năm trước, đang rất sốt ruột mà nhìn qua bên này.

Ai cũng rất hận Tạ Phi, chỉ bởi vì hắn mà bầu bạn của mình chết đi, không nơi nương tựa.

Càng sợ hơn là các thú nhân sẽ tha cho hắn một mạng, người như hắn nên sớm chết đi.

Không ai biết rằng, chỗ đứng của một giống cái từ lâu đã trống trơn, không thấy bóng dáng.

Hải Lưu nấp sau lưng Tạ Phi, cả người run rẩy khóc lóc "Ta.. sẽ không đi đâu, chỉ muốn ở bên huynh thôi.

Dù có chết đi cũng được"Tạ Phi quay qua ôm lấy ấu tể bé nhỏ "Ngươi phải sống, dù có chuyện gì đi nữa, ta cũng sẽ không để ngươi chết đâu "Vươn tay ôm chặt lấy người hắn, đụng chạm vào nhiều chỗ bị thuơng của Tạ Phi mà khóc nấc "Huhu ta... ta không muốn!"

Tuy đau, nhưng Tạ Phi vẫn không mở miệng kêu rên, trán chảy mồ hôi hột rơi tích tắc.

Mà không biết rằng cái ôm này đã là cuối cùng của hai người .

---------------------------Theo sự tính toán ban đầu của Trạch Lôi, sẽ đến được thành Lăng Châu trong một ngày nữa.

Nhưng không biết vì sao, trong một khoảng khắc nào đó, cơ thể lại tràn đầy năng lượng hơn bao giờ hết.

Đồng tử vàng như phát sáng, tốc độ chạy nhanh gấp đôi lúc trước.Trạch Lôi thấy rất khó hiểu về điều này, thay vào đó trong trái tim mình giống như có kết sợi dây liên kết với Tạ Phi.

Nhưng lòng lại thấy không yên, nhói đau liên tục, dự cảm không tốt trong lòng tăng cao.

Sự lo lắng cho Tạ Phi chiếm tất cả, nên những nghi vấn này Trạch Lôi đã gạt qua một bên, điều quan trọng bây giờ chính là đi cứu Tạ Phi, không thể để em ấy chịu khổ thêm một giây phút nào nữa.

Vậy là hành trình một ngày tới nơi đã rút xuống còn nửa ngày, rất nhanh bọn họ sẽ gặp nhau hay sao.

Đáng lẽ Trạch Lôi sẽ thuận buồn suôi gió đến thành Lăng Châu, nhưng sự thật luôn trớ trêu.

Một con mãng xà không có mắt, nhảy ra trong lúc Trạch Lôi đang gấp gáp.

Nhìn hình thể to lớn của nó, khiến người ta cũng phải líu lưỡi.

Con mãng xà này tính ra rất mạnh, khó đối phó cực kỳ, âm hiểm hơn bao giờ hết.Thú nhân đi săn luôn tận lực tránh mặt nó, không muốn đụng chạm gì nhiều.

Bởi nếu không đi theo bầy đàn sẽ bị nó ăn thịt, bầy đàn có yếu cũng khó tránh khỏi vận xui.

Nhóm Trạch Lôi lúc trước có lần đi săn, suýt chút nữa bỏ mạng vì nó, tuy giết được con mãng xà nhưng cũng có thú nhân bị thương trầm trọng.

Do không xử lý kịp rồi bị nhiễm trùng, không lâu sau đó đã ra đi.

Nói gì đến Trạch Lôi bây giờ, chỉ đi có một mình, chính là miếng mồi béo bổ trong mắt nó.

Trạch Lôi không vì thấy nó mà sợ hãi, uy áp khủng bố tỏa ra, giọng nói lạnh lùng giống như mệnh lệnh "Trách ra, tao không muốn đấu với mày "Trước sự khủng bố của thú nhân, mãnh xà có phần thế hơn.

Các động vật yếu thế sợ hãi chạy trốn đông tây, mãnh xà vẫn chưa sợ hãi hoàn toàn, phát ra tiếng 'xì xì ' tấn công.

Biết không thể dùng lời nói đuổi nó đi, Trạch Lôi cận cực giải quyết nhanh chóng.

Nhưng không ngờ, sức mạnh trong cơ thể như bộc phát, mỗi một chiêu thức hạ xuống đều hết sức nhẹ nhàng.

Trong mấy chiêu mãng xà đã ngã rầm xuống, không còn ngồi dậy được nữa.

Trạch Lôi nghi vấn càng cao, biết đây không thật sự là sức mạnh của mình, lòng dấy lên nhiều thắc mắc chỉ chờ để giải đáp.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 40 - Chết


"Ôm đủ chưa, ra quyết định nhanh đi, đừng ở đây kéo dài thời gian nữa."

Gia Hưng Trí mở miệng thúc giục, nhìn qua đế thú đang mong chờ kết quả.

Buông Hải Lưu ra, Tạ Phi từ từ đứng dậy, lạnh lùng nói với ông: "Ta đồng ý cũng được, nhưng các ngươi phải đảm bảo sự sống cho Hải Lưu đến khi trưởng thành."

Gia Hưng Trí ra lệnh cho xuống đám thuộc hạ lại còng tay Tạ Phi, hắn cũng không phản kháng như lúc đầu."

Đưa vào nhà lao trước đi, những manh mối trong miệng hắn rất quan trọng, chúng ta sẽ từ từ khai thác."

"Vâng!"

Ấu tể bám víu lấy Tạ Phi không buông, nói: "Đừng mà...ta...ta muốn đi cùng ca ca cơ, không có huynh ta biết sống làm sao."

Vuốt đầu Hải Lưu lần cuối, Tạ Phi đi thẳng không quay đầu lại, biết chỉ có thể dùng cách lạnh lùng nhất cậu mới đỡ đau khổ hơn.Trong lúc mọi người nghĩ mọi việc đã xong xuôi, dần thả lỏng cơ thể, thì một tiếng hét vang lên: "Đi chết đi!"

"Ưm..."

Tiếng kêu này là của Hải Lưu, Tạ Phi sợ hãi quay đầu nhìn lại, thấy một giống cái xa lạ dùng con dao sắc nhọn đâm vào bụng Hải Lưu.

Mà cậu lại cố gắn đứng chắn sau lưng hắn không rời.

Giống cái giống như bị hành động này dọa sợ, mạnh mẽ rút con dao ra khỏi người ấu tể.

Lúc đầu, cậu muốn đâm một phát cho tên ác quỷ kia chết đi, nhưng không ngờ tên ấu tể này lại nhảy ra đỡ cho hắn.

Vì giống cái rút dao ra khỏi người, máu Hải Lưu không được gì ngăn cản nữa chảy ào ra như suối, cả người không chịu được nằm gục xuống.

Tạ Phi cả người run rẩy, chạy lại nâng ấu tể vào trong lòng mình."

Hải...Hải Lưu...Ngươi có đau lắm không, ta...ta xin lỗi vì không bảo vệ được ngươi!"

Hắn đã không kìm nén được nước mắt, rơi tí tách lên mặt ấu tể.

Hải Lưu cố chịu đựng cảm giác khó thở, cố nâng tay lên vuốt má Tạ Phi.

"Khụ...ta không muốn làm gánh nặng cho ca ca đâu."

"Không ngươi sẽ không sao đâu mà, ta nhất định sẽ cứu ngươi!"

Tạ Phi quay qua hét vào mặt Gia Hưng Trí."

Gọi y sư đến, nhanh lên cho ta!"

Nhưng Gia Hưng Trí vẫn đứng yên một chỗ không ra lệnh, Ta Phi nhìn Hải Lưu, hơi thở dần yếu đi."

Nhanh lên, ngươi còn chờ gì nữa!"

Hắn đã không cầm cự được lâu nữa rồi.Đối với vết thương của Hải Lưu, Tạ Phi cũng không khá hơn là bao, nhưng do hắn đã trưởng thành, vết thương có thể tự động kép lại từ từ.Hiệu quả không đáng kể lắm, chỉ khi nào được y sư chữa thương hiệu quả mới tốt hơn.

"Không phải ta không muốn cứu, nhưng mà ấu tể sẽ không chịu nổi bằng thú nhân đâu.

Ngươi nhìn xuống vết thương cậu ta xem, đó là ở tim điểu yếu hại nhất.

Thú nhân cũng khó chịu nổi nhát dao đó nói gì đến ấu tể."

Gia Hưng Trí nói xong, liếc nhìn các thú nhân khác với ánh mắt giận dữ.

Biết mình thật sự làm sai, lúc đó thật sự thú nhân nào cũng nghĩ Tạ Phi bị bắt rồi, thả lỏng cơ thể ra sau cuộc chiến căng thẳng.

Nhưng ai ngờ một giống cái nhảy ra muốn đâm lén Tạ Phi, ấu tể bảo vệ hắn nên nhảy ra đỡ đòn.

Mọi người ở đây đều thấy mình thả lỏng cảnh giác quá sớm, mới không kịp ngăn cản hành vi của giống cái đó, làm phá hoại hết kế hoạch của mọi người.

Bây giờ may mắn Tạ Phi đã bị còng tay, hắn khó có thể trốn thoát lần nữa.

Hải Lưu ở trong lòng Tạ Phi dần hấp hối, hắn càng hoảng loạn hơn."

Đừng mà Hải Lưu, ngươi đã hứa với ta là sẽ sống tốt mà đúng không, ngươi...còn nói đợi ngươi lớn lên muốn lấy ta làm giống cái của mình sao, ngươi đừng chết mà!"

Dùng hơi thở cuối cùng của mình, Hải Lưu nói lên tâm sự bấy lâu nay."

Ta...chỉ hối hận nhất, năm xưa sao không ngăn cản ngươi đi theo tên thú nhân đó...khụ...ta rất xin lỗi đã không thể mạnh mẽ lên trong lúc đợi ngươi trở..."

Chưa nói hết câu, ấu tể đã tắt thở hoàn toàn, từ biệt coi trần này để đi về nơi tốt đẹp hơn.

Cảm giác cả người ấu tể dần dần lạnh đi, Tạ Phi ôm chặt người cậu lại, miệng vẫn nỉ non: "Ngươi đừng đi mà, ta...ta không muốn ngươi đi đâu, ta vẫn có nhiều điều muốn cho ngươi xem mà, khi xưa ngươi cũng từng nói muốn ở bên ta cả đời mà, sao bây giờ ngươi lại bỏ đi!"

Ôm lấy mặt Hải Lưu trong đôi tay bị còng xích, những giọt nước mắt rơi liên tục xuống không ngừng, ngươi là đồ lừa dối, ngươi đã hứa rồi mà, tại sao lại lừa dối ta.

Người dân đứng xa xa cũng có thể nhìn rõ, nhiều người cảm thấy thương tiếc cho ấu tể đó."

Dù gì hắn cũng còn nhỏ mà, chết đi cũng..ai."

"Nghe nói tên giống cái kia muốn đâm Gia Nam Bình, nhưng mà lại bị ấu tể đó chạy vô ngăn cản."

"Giống cái?"

Mọi người nghe đến đây mới để ý giống cái mặt mày dữ tợn đứng ở trên.

"Ô tôi biết giống cái đó, hắn chính là tên bi thảm nhất trong chúng ta.

Mùa đông năm đó hắn mất cả bầu bạn lẫn A Phụ của mình, đứa con chưa ra đời cũng khó chịu nổi mà chết ỉu, nhan sắc cũng bình thường...nên chưa có thú nhân nào đến kết bầu bạn.

Cho dù có trợ cấp của thành nhưng quá trình sống rất cực khổ.

Hỏi sao giờ lại gan như vậy, muốn tự tay giết chết Gia Nam Bình, cũng đáng lắm!"
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 41 - Chạy trốn


Giống cái không vì điều đó mà cảm thấy áy nấy, miệng chửi Tạ Phi không dứt: "Ai bảo hắn đỡ dùm ngươi làm gì, chết thì có sao, nhưng ai là đồng lõa với ngươi đều phải chết, một người cũng không được sống!"

Mọi người cũng rùng mình trước câu nói của giống cái, nhất là người hay chơi với hắn.

Đối với họ, ấu tể đó tuy làm điều sai trái nhưng chưa đến nổi chết như vậy.

Đến khi thật sự không còn nữa cũng không nên nói vậy.

Gia Hưng Trí không muốn chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra nữa, lệnh cho các thú nhân lại bắt giống cái, đừng để hắn làm điều gì tổn thất đến chúng ta.

Đế thú từ chuyện khi nãy đã giận lôi đình, Bạch Duệ Thần đứng bên cạnh cũng chảy mồ hôi hột thay cho mọi người ở dưới.

Nhưng đám thú nhân làm sao nhanh bằng Tạ Phi, hắn đang bóp cổ giống cái từ từ nâng mặt lên nhìn.Từ lúc Hải Lưu trút hơi thở cuối cùng, đầu Tạ Phi đau đớn không còn nghe thấy gì nữa, chỉ có tiếng 'ong' kéo dài liên tục, cả người mơ hồ sắp gục ngã.

Nhưng lúc giống cái giống nói lên điều đáng chết ấy, Tạ Phi lại phá lệ nghe được, nó như lập đi lập lại trong đầu khiến hắn muốn phát điên lên, cơ thể không chịu được nữa nhưng ý chí vẫn còn.Nó thôi thúc Tạ Phi nên giết gã đi, báo thù cho Hải Lưu trước, đến lúc hắn thật sự không trụ được nữa ngã xuống lòng cũng nhẹ nhàng.Dùng sức mạnh còn lại mạnh mẽ phá xích còng tay, không thừa giây phút nào đã chết trụ được giống cái.

Giống cái thấy Tạ Phi tự đưa người đến cửa, cổ tuy bị bóp chặt khó thở nhưng tay ở dưới vẫn mạnh mẽ, cố gắng để đâm trúng Tạ Phi.

Hắn tuy bây giờ đã không còn sức, một thú nhân yếu nhất cũng có thể giết chết Tạ Phi, nhưng đối với giống cái hắn vẫn thừa sức đối phó.

Tay nhanh nhẹn giật con dao khỏi tay giống cái, các thú nhân đứng bao vây hốt hoảng: "Ngươi định làm gì, đó là giống cái của thành ngươi không được tổn hại, thả hắn ra đi!"

Tạ Phi cười khinh bỉ thật to, dùng con dao sắc nhọn, trên còn dính máu của ấu tể mà vỗ lên má hắn, hỏi mọi người: "Các ngươi nghĩ xem, nếu ta rạch một đường lên khuôn mặt này thì nó có phải là một tuyệt tác không.

"Không khí tự nhiên trầm xuống, im ắng hẳn ra, giống cái cố giẫy giụa, nói: "Không ngươi đừng làm vậy không..."

"Im mồm nhanh không đừng trách ta!"

Giống cái lập tức im lặng thật, đối với họ khuôn mặt còn quan trọng hơn là cái chết, không ai muốn phải mang khuôn mặt xấu xí cả, nó như gián tiếp gây nên cái chết cho nhiều người.Nhìn khuôn mặt phóng đại của Tạ Phi, vẻ mỹ lệ trên gương mặt hắn càng hiện rõ, nhất là cánh họa phượng vĩ trên trán, nó là điểm nổi bật nhất.

Tuy bị thương là thế, khuôn mặt vẫn không bị lấn át, mà nó còn một vẻ đẹp khiến người ta cảm thấy thương cảm, muốn ôm vào vào lòng bảo vệ.

Đó chính là vẻ đẹp của người tộc Phượng Vĩ, tộc người có nét mỹ lệ đẹp nhất dị giới.

Giống cái càng nhìn càng thấy ghen tị, một tên ác quỷ như vậy mà lại được ban cho khuôn mặt như thế, đúng thật là không công bằng.

Chán ghét ánh mặt giống cái đến cực điểm, giọng Tạ Phi lạnh lùng nói: "Cất cái ánh mắt đó vào đi, đừng khiến ta cảm thấy ghê tởm hơn nữa."

Giống cái giống như bị nổi ghen tị che mờ mắt, khạt nước miếng nhổ thẳng vào mặt Tạ Phi với lời khiêu khích: "Có ngon gì giết ta đi cái đồ ác quỷ dối trá, loại như ngươi khi chết cũng sẽ xuống địa ngục thôi haha..."

Tạ Phi cười khẩy một cái, đưa tay lau qua nước nước trên mặt, nụ cười hắn giờ đã nguy hiểm cực điểm, có một chút tàn bạo trong đó."

Nếu ngươi đã gọi ta thì ác quỷ thì ta xin làm theo lời người."

Dứt lời, con dao trên tay hắn liền đâm mạnh vào tim giống cái, trước ánh mắt ngỡ ngàng của từng người, Tạ Phi không chút do dự rút dao ra, buông cổ giống cái xuống làm gã ngã rầm xuống nền, hấp hối mấy cái liền chết.

Ánh mắt gã khi chết cũng khiến người ta sợ hãi, trợn tròn mắt lên với lòng trắng đã đỏ tươi.

Làm xong hành động đó, Tạ Phi còn làm ra vẻ vô ý sợ hãi, pha chúng chút tiếng cười trong đó."

Chết ta...ta lỡ giết hắn rồi làm sao đây mọi người, sợ quá huhu, ai cứu với...ta không phải cố ý, nhưng ta là ác quỷ không phải sao, làm vậy chắc khi chết xuống dưới cũng không yên đâu đúng không...haha!"

Các thú nhân trước hành động của hắn cũng có chút đề phòng, các giống cái sợ hãi ôm nhau khóc, có người không chịu nổi phải la lên.

Gia Nam Dương cũng ngạc nhiên với việc làm của hắn, đúng là có chút thay đổi nhưng lại có sự hứng thú cao hơn.

Đế thú mặt đã đen bây giờ còn đen hơn, dám giết giống cái trong thành trước mặt các binh lính, đúng là chán sống."

Gia Hưng Trí, ngươi làm việc kiểu vậy đấy à, còn không bắt lại cho ta nhanh lên!"

Có mệnh lệnh của đế thú, Gia Hưng Trí không dám chậm trễ nữa, ra lệnh bao vây Tạ Phi rồi bắt hắn lại, lần này nà để trốn thoát nữa là sẽ bị lãnh phạt.

Biết bây giờ không thể chần chừ đùa giỡn được nữa, Tạ Phi trước đó đã nhân lúc không ai để ý chạy đến ôm xác Hải Lưu chạy qua phía giống cái.Gia Hưng Trí ở sau đuổi theo."

Đứng lại cho ta, dám bỏ trốn sao!"

Người dân thành thấy Tạ Phi chạy đến hướng mình, thì sợ hãi chạy toán loạn, gây ra hiện trường hỗn độn.

Đợi hắn thành công chạy qua thì đám người Gia Hưng Trí lại bị kẹt ở đó.

"Các ngươi tránh ra cho ta, đừng ở đây chắn đường nữa không thì đừng trách!"

Tạ Phi chạy càng lúc càng xa, cảm giác hoa mắt hiện rõ hơn nữa.

Ôm ấu tể trong người lúc chạy có hơi lảo đảo, vấp trúng cục đá không ngoài dự đoán Tạ Phi ngã rầm xuống nền, Hải Lưu bay ra nằm bên cạnh.

Cố nâng người ngồi dậy, nhìn qua thấy bọn Gia Hưng Trí đã gần đuổi tới.

Hắn cố ôm Hải Lưu chạy tiếp, gần tới rồi một tí nữa thôi.

Nhưng đến nơi, đối diện chính tòa thành, ha thì ra hắn chạy nãy giờ chỉ là chạy tới tới tòa thành chính.

Nhìn xuống dưới, Tạ Phi chỉ thấy tòa thành này rất cao, nếu nhảy xuống không biết có sống được không.

Quay lại thấy Gia Hưng Trí đã đến nơi, ông mở miệng nói: "Cụt đường rồi, giơ tay chịu trói đi, sẽ đỡ đau đớn hơn đấy!"

Nhưng Tạ Phi chỉ nở một nụ cười bí ẩn."

Thật sao?"

Sau đó trước ánh mắt của mọi người, Tạ Phi ôm Hải Lưu phi thẳng xuống dưới.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 42 - Nguy hiểm


Ôm Hải Lưu nhảy xuống là một quyết định vô cùng nguy hiểm, nhưng hết cách rồi, nếu muốn sống sót thì phải mạo hiểm, Tạ Phi còn nhớ đến Trạch Lôi vẫn luôn yêu mình, không muốn vì một lý do vô lý mà bỏ mạng tại đây.

Gần chạm tới mặt đấy, Tạ Phi dùng tư thế ít tổn thương nhất để tiếp đất.

Tuy nhiên chứng thương rất rõ ràng, cả người gãy ít nhất phải ba bốn cái xương.

Tạ Phi sợ tổn thương đến ấu tể trong lòng nên đã dùng cơ thể mình che chắn cẩn thật, không muốn cậu oán trách mình, cả một thân xác cũng không bảo vệ được.

Nhưng trong lòng hắn biết Hải Lưu không bao giờ nghĩ như thế, ấu tể thà chết cũng quyết không cho ai làm tổn thương Tạ Phi.

Phải nằm ở đó ít nhất mấy giây, Tạ Phi mới đè nén được đau đớn bước tiếp, đi sâu vào rừng.

Gia Hưng Trí trên cao nhìn xuống, trong lòng không biết cảm giác như thế nào, nhưng không mấy thoải mái.

Thấy Tạ Phi cõng Hải Lưu trên lưng, từng bước đi cà nhắc để trốn khỏi đây, mỗi bước đi đều khiến Tạ Phi phải nhíu mày.

Ông nhìn cũng biết hắn sẽ không trụ nổi nữa đâu, từ nãy đến giờ bao nhiêu cái giới hạn đều vượt qua, nhưng lúc này chính là rừng rập, không ai nói trước được điều gì.

Đám thú nhân thấy trưởng lão không đuổi theo, có chút thắc mắc nói: "Gia trưởng lão, chúng ta không đuổi theo sao, để hắn trốn thoát như vậy thì có hay sao không?"

Nhìn thú nhân vừa hỏi, Gia Hưng Trí từ từ giải đáp: "Ngươi nghĩ với vết thương của hắn mà có thể sống sót sao, mãnh thú trong rừng đâu phải để trưng, chúng cũng đói khát lắm rồi, bây giờ Gia Nam Bình chỉ có một đi không trở lại."

Tạ Phi đi càng lúc càng sâu, thể lực yếu dần, không còn cõng nổi Hải Lưu nữa, nhưng hắn vẫn cố vác trên lưng, không muốn buông xuôi.

Ý chí vẫn vững chắc nhưng tình trạng cơ thể lại không cho phép, cuối cùng hắn kiệt sức, đầu óc mơ hồ, ngã xuống ngất đi.

Buổi đêm xuống, dã thú trong rừng lần lượt đi tìm thức ăn, mùi máu tươi nồng đậm của hai người như thu hút chúng nó, con nào con nấy tập trung bao vậy Tạ Phi và ấu tể, không biết đối tượng là ai nên còn đề phòng.

Những con nhỏ yếu khác chỉ dám đứng từ xa nhìn trộm, sợ chỉ lại gần một chút sẽ bị bọn thú lớn hơn làm mồi.Tạ Phi cả người lạnh buốt, hai tay ôm lấy người sưởi ấm, nhưng đụng vào vết thương không khỏi nhíu mày vì đau.

Cảm giác có người đang nhìn mình, tính đề phòng của hắn rất cao, cố mở mắt ra nhìn xem, thấy đâu đâu cũng là những đôi mắt sáng rực trong bóng đêm, chúng nó đói khát cực kỳ, đã có con không nhịn được nữa mà ló mặt ra.Tạ Phi hốt hoảng nhìn chúng nó, cố lê thân bò qua bên Hải Lưu.

Chạm vào thân thể đã đông cứng lại không còn chút độ ấm nào nữa.

Nhưng hắn vẫn rút dao ra bảo vệ thân xác của ấu tể, chỉ có việc này ta mới có thể làm cho ngươi, ta sẽ không để chúng nó xé xác ngươi đâu Hải Lưu.Chân hắn giờ đã hết khả năng chiến đấu, chỉ còn có tay có thể hoạt động, cầm con dao chỉa mũi nhọn vào chúng nó, giọng khàn đục vang lên: "Đừng qua đây, không thì đừng trách ta."

Đám thú dữ đã đói đến nổi đi bước nào nước miếng chảy ròng ròng bước đó, một con sói gan dạ đã đói đến teo cả bụng, hú một cái liền chạy bay vào Tạ Phi.

Hắn đã đề phòng nãy giờ, thấy con sói đến lập tức dùng con dao đâm nó.Do lực không đủ, nên trượt qua một bên, còn gây nên cánh tay bị trật khớp, khó hoạt động.

Trong lòng thầm chửi mẹ nó không lẽ hôm nay là ngày tàn của mình.

Con sói thấy thời cơ đã đến, cắn mạnh vào tay cầm dao của Tạ Phi mà lôi cả người hắn đi.

Bị kéo đi, cơ thể ma sát với đất khiến các vết thương lại nứt toạt ra, chảy máu nhiều hơn làm dậy lên tham vọng của mãnh thú.

Cánh tay hắn giống như bị đứt lìa ra vậy, răng sói sắt như dao, cắn Tạ Phi không buông cho dù hắn vùng vẫy cỡ nào.

Một con mãng xà thấy miếng mồi bị đoạt mất có chút tiếc nuối, nhưng nhìn thấy ấu tể nằm đó không nhúc nhích, lại cẩn thận bò qua xem xét, thấy cậu vẫn không cử động liền có ý ăn vào.

Đúng lúc Tạ Phi ngó qua, thấy cảnh này lòng tức giận tràn ngập.

Cố xoay cánh tay cầm con dao, da thịt vì thế rách to ra, hắn vẫn không ngại cầm con dao đâm thẳng vào người con sói.

Hắn nhanh nhẹn chạy qua bên Hải Lưu, muốn ngăn cản mãng xà,nhưng nó đâu phải là không đề phòng, chỉ cần lách người qua là đã né được.

Tạ Phi vì cú đó mà rầm xuống, bò lại ôm xác Hải Lưu bảo vệ.

Con sói tức giận đứng dậy đến chỗ con mồi mình, cùng với mãng xà hợp sức.

Tạ Phi vẫn một mực giơ dao ra: "Ta đã bảo là đừng qua đây, không...thì ta sẽ..."

Mãng xà không làm hành động dư thừa, dùng đuôi quật ngã Tạ Phi bay ra chỗ khác, hắn ôm cơ thể ấu tể mà đập mạnh vào gốc cây.

Mở mắt ra chỉ thấy hai con mãnh thú đã đến trước mặt, hắn chỉ đành nhắm mắt chịu chết, điều hối hận nhất chính là Trạch Lôi, vẫn không thể gặp được ngươi lần cuối rồi.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 43 - Gặp lại


Nhắm mắt chờ đợi cái chết đến, nhưng ngoài dự đoán là không có gì xảy ra, chỉ nghe thấy một tiếng gầm gừ thật lớn.

Tạ Phi thắc mắc mà mở ra, đập vào mắt lại là bóng lưng của một con sư tử trắng, hùng vĩ che trước người mình.Tạ Phi vui mừng đến khóc nức nở: "Trạch...Trạch Lôi!"

Trạch Lôi chỉ bỏ lại một câu ngắn gọn: "Chờ ta."

Sau đó phát động sức mạnh lại đấu với bọn mãnh thú, tàn nhẫn mà hung ác, hắn nhìn liền biết Trạch Lôi đang rất tức giận.

Mãnh thú hốt hoảng bỏ trốn, uy hiếp này cực kỳ khủng bố, đám thú nhỏ đã sợ chạy toáng loạn, không ai muốn trở thành mồi ngon tối nay của y cả.

Ai Trạch Lôi có thể bỏ qua, nhưng riêng hai con sói và mãng xà lại chết dưới móng guốc của y, dám đụng vào người của ta, chỉ có một chữ chết.Giải quyết xong chúng nó, Trạch Lôi biến về hình người đi lại gần Tạ Phi.

Vẫn gương mặt đó, tình yêu đó, nhưng khí chất đã khác hoàn toàn, mới mấy ngày không gặp mà đã thay đổi như vậy, từ một con sư tử bình thường mà giờ lại lợi hại như vậy rồi.

Hắn mở miệng nghẹn ngào: "Trạch Lôi à, ta...ta nhớ ngươi lắm, thật sự rất nhớ ngươi!", Tạ Phi đã không ngăn nổi nước mắt tuôn trào, những nổi uất ức tất cả đều ùa ra.

Trạch Lôi nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể Tạ Phi, hôn lên những giọt nước mắt đó, như dùng cả thâm tâm nói ra tình yêu của mình."

Có ta ở đây rồi, không ai có thể tổn thương ngươi nữa đâu, một người cũng không."

"Hức hức, ta...ta tin mà."

Nổi khao khát gặp lại nhau đã hoàn thành, cả hai đều có những điều muốn nói với đối phương, nhưng lúc này họ lại trao nhau nụ hôn nồng cháy, như nói lên niềm vui mừng mình mong muốn.

Vị tanh ngọt tràn qua cổ họng hai người, nhưng không ai để ý vì điều đó đều tập trưng dồn dập lấy nhau.

Tạ Phi vì đụng vào vết thương mà buông ra đầu tiên.

Cơ thể đau nhức không còn sức, nằm trong lòng Trạch Lôi mà nghỉ ngơi, chỉ khi ở trước mặt người này, hắn mới có thể buông lỏng bản thân thể hiện mặt yếu kém nhất.Nhìn những vết thương từ trên xuống dưới của Tạ Phi, Trạch Lôi không thể không nhíu mày.

Nhìn bên ngoài có thể là rất bình thường nhưng trong lòng lại như giông mưa bão táp, thật sự rất muốn giết chết bọn chúng để trả mối thù.

"Tạ Phi ngươi có hận bọn chúng không, chỉ cần ngươi nói ta quyết không từ chối."

Tạ Phi lắc đầu, những điều nên làm thì cũng đã làm: "Đã không muốn liên quan đến bọn họ nữa, nói cho cùng cũng vì ta năm xưa ngu dốt, mới hại họ, coi như cắt đứt quan hệ từ đây."

Nói xong hắn nhìn qua ấu tể bên cạnh, giọng nói trở nên rét lạnh: "Người đã giết thì cũng đã giết, nhưng không vì thế mà ta bỏ qua hoàn toàn.

Ngày sau, nếu bọn họ mà đến sinh sự, ta tuyệt đối là người đầu tiên giết chúng."

Trạch Lôi ôm chặt Tạ Lôi hơn, thì thào: "Không cần người ra tay, chỉ cần ta bọn họ cũng khó sống được."

"Ta biết mà yêu người lắm!"

Nhìn xác ấu tể bên cạnh, Trạch Lôi không biết tại sao Tạ Phi lại bảo vệ như vậy, vì hy sinh tính mạng mình cũng phải bảo vệ ,không lẽ là người quan trọng."

Hắn là ai?"

Nghe Trạch Lôi nói về Hải Lưu, mặt Tạ Phi có chút ưu buồn, kể lại hết câu chuyện từ năm năm trước đến hiện tại.

Nhưng hắn đã lượt bớt một số nội dung, nhất là hoàn cảnh sau khi Quý Tân thả mãnh thú ra giết hắn, Tạ Phi không muốn Trạch Lôi biết điều đó, cũng sẽ cất trong lòng không bao giờ nói ra.

Nghe hết câu chuyện, lòng Trạch Lôi dậy sóng hoàn toàn, càng thương yêu Tạ Phi hơn.

Chán ghét nhưng ai làm tổn thương hắn, khiến cho hắn khóc, khiến cho hắn buồn.Y cũng sẽ tận lực trở nên mạnh mẽ hơn, để lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu bảo vệ người mình thương, bảo vệ nhưng gì mình trân quý.

Nhớ đến tên Quý Tân trong lời nói của Tạ Phi, Trạch Lôi chỉ muốn biết tên này là ai, dám cả gan lừa dối tình cảm của giống cái y sao, cũng gan đấy, chỉ cần gặp mặt coi như hắn xong đời, ngày này năm sau sẽ là ngày dỗ của ngươi.

Tạ Phi kể xong, cũng kiệt sức ngất đi.

Trạch Lôi thấy ngươi trong lòng không còn động đậy gì nữa, thử xem hơn thở thì vẫn còn, nhưng các vết thương không được xử lý kịp, đang dần nhiễm trùng thối rửa.

Nhớ lại cảnh có thú nhân chết vì bị nhiễm trùng, tim Trạch Lôi lại thắc lại, ôm Tạ Phi bay đi thật nhanh để tìm y sư ở các bộ lạc, bây giờ y không còn bình tĩnh như trước nữa.

Người đã tìm được mà y cũng không giữ, y có đáng gì làm bầu bạn của Tạ Phi.

Cũng may gần đó có một bộ lạc nhỏ, nhưng bọn họ lại không có y sư, y sư rất hiếm không phải đâu đâu cũng tìm được.

Trạch Lôi đành phải bay xa hơn, tìm được một thành nhỏ.

Cũng may nơi này phát triển hơn, họ có tận mấy y sư.

Y gấp gáp bắt họ phải chữa cho bằng được.

Nhưng ai cũng lắc đầu: "Ngươi nhìn xem, bầu bạn của ngươi thành ra như vậy, ai mà cứu được."

"Ông có cứu không, không cứu thì cút ra chỗ khác!"

Y sư chỉ biết sợ hãi gật đầu, lại băng bó đắp thuốc xong xuôi cho Tạ Phi, nhưng ông vẫn lắc đầu: "Ngoại thương thì có thể chữa được, nhưng tỉnh lại hay không thì phải xem tạo hóa của hắn."
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 44 - Sự thật chuẩn bị tiết lộ


Trạch Lôi đợi Tạ Phi nguyên một ngày nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, y cũng hết cách chỉ biết cầu mong cho hắn sớm tỉnh lại, nếu bây giờ Tạ Phi không tỉnh lại được nữa thì y nguyện cũng đi theo hắn.

Ngày mà Trạch Lôi ôm theo Tạ Phi bay đến thành, lúc đó trời đã khuya ai cũng bận đi ngủ, chỉ có các binh lính thú nhân là vẫn tỉnh táo canh giữ thành.

Lúc y đến, hai thú nhân canh cổng rất hốt hoảng, tưởng có địch xâm nhập nên vào thông báo cho mọi người dậy chuẩn bị tác chiến.

Ai ngờ đến nơi, chỉ thấy một thú nhân tuấn mĩ ôm trong người một giống cái.

Biết mình bị hiểu lầm, Trạch Lôi cũng lên tiếng giải thích rõ ràng, mong thành chủ có thể cung cấp y sư để chữa thương cho bầu bạn mình, có gì sẽ báo ơn sau.

Ai cũng thương cảm cho thú nhân này, nhìn sơ qua giống cái đó chắc chắn đã bị thương rất nặng, hẳn là bị mãnh thú cắn đi.

Thành chủ của một thành nhỏ, tất nhiên không có ý kiến gì, tận tình chiêu đãi họ đến nhà trống trong thành dành cho khách để tiếp đãi, ra lệnh cho các y sư đến xem bệnh cho giống cái luôn.

Mọi người trong thành cũng rất náo nhiệt dậy sớm, hiếm khi nào thành Giang Mai có khách, lại là một đôi bầu bạn nữa chứ, ai cũng hưng phấn đến chào hỏi.

Đối với cả người thành Giang Mai, họ chỉ là thành được xây dựng với quy mô nhỏ, nên không có toan tính vụ lợi gì, chỉ biết dùng tính cách chân thật nhất để đối đãi với mọi người.

Trên dị giới, rất nhiều thành nhỏ giống bọn họ, nhưng nếu nói về thành đứng đầu mỗi phương thì chỉ có mỗi bốn thành.

Thành Lăng Châu cũng là một trong tứ thành, nằm ở phía bắc, nhưng lực lượng của họ là yếu nhất, luôn bị ba thành kia chèn ép.Mọi chuyện diễn ra rất bình thường cho tới khi Tạ Phi được một giống cái lau sạch người, toàn thân được xử lý hết cái vết máu cặn bẩn, lộ ra gương mặt bên trong.

Các thú nhân nhìn vào cũng phải nín thở, cái vẻ đẹp nghịch thiên này cũng quá dữ dội đi.

Khi Trạch Lôi mang Tạ Phi đến thì đã đêm khuya, không còn ánh sáng nên mọi người không nhìn rõ được mặt của giống cái này.

Bây giờ vừa được xử lý sạch sẽ, còn được ánh đèn chiếu rọi vào, khiến tim các thú nhân ở đây đập nhanh.

Thành chủ thì vẫn còn đỡ, hắn đã có bầu bạn và con của mình, tất nhiên sẽ không dòm ngó đến giống cái khác, chỉ có hơi ngạc nhiên vì vẻ đẹp của giống cái này.

Hai thú nhân hộ vệ cho thành chủ thì khác, họ là thú nhân đã trưởng thành với hoocmon giống đực tràn trề, trước vẻ đẹp này làm sao không xao xuyến cho được.

Tất cả những biểu cảm này Trạch Lôi đều không bỏ sót một chút nào, biết bọn họ cũng là người cứu Tạ Phi, nên cũng nhẹ giọng cảnh báo."

Hắn là bầu bạn của ta, phiền các ngươi không nhìn quá nhiều, được không?"

Tuy nói là nhẹ giọng cảnh báo, nhưng uy áp khủng bố của Trạch Lôi lại thả ùa ra như mây lũ, hai thú nhân kia sợ đến nổi phải chảy mồ hôi hột, gật đầu lia lịa đồng ý.

Hai người cũng biết giống cái này đã có bầu bạn, chỉ dám nhìn thôi cũng không dám mơ ước gì nhiều.Nói xong hai thú nhân đó, quay mặt qua xem Tạ Phi thế nào, nhưng lại bắt gặp ánh mắt ba y sư nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt không buông.

Hai thú nhân hộ vệ thầm phù hộ ba lão già này, vừa không nghe thú nhân người ta nói sao, vậy mà còn lộ ra vẻ thèm khát như vậy, đúng là không có tiền đồ.

Hai người đứng khinh bỉ người ta, mà không nhớ rằng mình cũng bị vẻ đẹp đó mê hoặc đến điên đảo.

Ba y sư tuy đã già, nhưng cũng rất yêu cái đẹp, còn Tạ Phi đã đẹp mà bây giờ còn đẹp hơn nữa, ai có thể chịu nổi chứ.

Một trong ba y sư cảm thấy không ổn, hình như thấy cái đó sai sai, cứ cảm thấy sau lưng có chút không thoải mái.

"Hùng, ông có cảm thấy có gì đó rất khó chịu không?"

"Ông nói tôi mới để ý, nhưng không sao, giống cái này ôi chao đẹp quá đi, ta muốn đụng thử mặt hắn một cái, chắc mềm lắm!"

"Mặt ai vậy, cho ta đụng thử đụng không hử?"

Lông gà lông vịt ba người nổi lên, giọng nói này không ai khác chính là của Trạch Lôi, mới quay mặt đi một chút mà ba lão già này đã muốn chiếm tiện nghi của giống cái y, đâu dễ.

Ba y sư sợ hãi quay mặt đi chỗ khác, nhìn lên trần cao lẩm bẩm: "Thần thú trên cao, con không có ý gì xấu hết, chỉ muốn nựng...không không con chỉ muốn chữa bệnh cứu người, người trên cao nhớ phù hộ con."

"Đúng đúng!"

Thành chủ cũng hết cách với mấy lão già này, lại vỗ vai Trạch Lôi an ủi: "Giống cái của ngươi sẽ không dễ chết thế đâu, nếu là giống cái bình thường sớm đã chết lâu rồi, nhưng người của tộc Phượng Vĩ thì khác, họ có sinh mạng dài đằng đẵng muốn chết cũng khó."

Trạch Lôi hơi ngạc nhiên với lời nói của ông, quay qua hỏi: "Ông biết hoa văn trên trán bầu bạn ta sao?"

"Ngươi không biết sao?"

Thành chủ ngạc nhiên với câu hỏi của hắn.

Y lắc đầu, nói ra sự việc: "Trước lúc ta và hắn xa nhau, ta không thấy ấn kí đó trên trán hắn.

Không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì, mà lúc gặp lại Tạ Phi đã có vết đó trên trán."

Thành chủ cười nói: "Chẳng trách ngươi lại có uy áp lớn như vậy, thì ra là vậy."

Thì ra là vậy, không lẽ ông ta biết điều gì sao, nhìn xuống Tạ Phi đang nằm bất động tại đó, y thật sự muốn biết cội nguồn của ấn kí trên trán hắn.

"Nếu ngươi muốn biết, ta cũng sẽ nói ra, nhưng phải nói từ ngàn năm trước."
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 45 - Sự thật


"Tỉnh, tỉnh lại đi."

Ai đang kêu đấy!

"Tạ Phi, tỉnh lại, đừng ngủ nữa còn rất nhiều việc cần làm."

Giọng nói này cực kì quen thuộc, hình như Tạ Phi đã nghe ở đâu đó rồi.

"Người đừng ngủ nữa, không lẽ ngươi không muốn báo thù sao?"

Báo thù, đúng phải báo thù!

Tạ Phi cố mở mắt ra, không muốn như này chết đi nữa, hắn còn có rất nhiều điều còn chưa làm, còn Trạch Lôi nữa.

Hắn sẽ không để y sống một mình trên đời này đâu.

Hé mở đôi mắt có chút mờ nhòa của mình, Tạ Phi thấy cả một mảnh trắng xóa bao quanh mình.

Nhưng lại có một thiếu niên nhu mì đứng cách đó không xa.

Cố dụi mắt nhìn kĩ, thấy thiếu niên đó đang mỉm cười nhìn mình.

Người này sao lại giống mình như vậy, không hắn không phải, hắn chính là...Gia Nam Bình.

Tạ Phi mở miệng hỏi ra thắc mắc của mình: "Ngươi.. là Gia Nam Bình?"

Thiếu niên cười tươi trả lời: "Đúng ta là Gia Nam Bình "Gia Nam Bình, không phải mình chính là Gia Nam Bình sao, không mình là Tạ Phi, Tạ Phi, Tạ Phi là ai.

Tạ Phi ôm đầu la hét không ngừng: "Mình là ai, mình là ai vậy!"

Thiếu niên đi lại ôm người Tạ Phi vào lòng, vỗ về an ủi, nói ra sự thật năm xưa: "Người là Tạ Phi không phải là Gia Nam Bình, ta mới chính là Gia Nam Bình."

"Vậy sao ta lại có ký ức của ngươi!"

Tạ Phi xô người thiếu niên ra mà nói.

Thiếu niên cũng không tức giận, đứng dậy đi từng bước rồi nói, như ôn lại chuyện cũ năm xưa.

"Về điều này ta rất chân thành xin lỗi ngươi, chỉ vì một ước nguyện của đời ta, mà đã kéo ngươi vào dị giới này."

"Ngươi nói vậy là sao, không lẽ cái chết của ta..."

Tạ Phi trợn tròn mắt chất vấn, cái chết của mình không phải là một vụ tai nạn hay sao.

Thiếu niên lắc đầu, ra vẻ bí ẩn nói về chuyện năm xưa, mà không cho Tạ Phi một câu trả mà hắn mong đợi.

"Ngàn năm trước, khi trên dị giới giống cái vẫn chưa ít ỏi như thế này, họ chưa chưa trân quý như hiện tại, khi đó chỉ cần nhà nào có thú nhân thì đều có thể lấy giống cái về nhà."

"Điều này không phải điều ta muốn biết."

Tạ Phi lên tiếng ngắt câu, muốn biết trọng điểm đều câu thiếu niên muốn nói.

Thiếu niên bật cười nhìn hắn: "Ngươi cũng quá gấp gáp quá rồi, không muốn biết tại sao mình có cánh hoa phượng vĩ trên trán sao, hay nguồn gốc của nó?"

Nghe thiếu niên nói, tay Tạ Phi theo suy nghĩ giơ tay lên sờ, đúng thật là hắn vẫn chưa biết gì về ấn kí này.

Nhưng Tạ Phi vẫn nhớ, lúc tỉnh dậy từ thiên lôi thì hắn đã bắt đầu xuất hiện cánh hoa này trên trán, sức mạnh từ đó cũng tăng lên, lúc đánh nhau nhẹ nhàng rất nhiều.

Đặt biệt đám thú nhân lúc trước trong mắt hắn như là thần thánh, giờ lại như con rùa, đều thấy rõ từng động tác của bọn họ, dễ dàng né tránh như ăn cháo.

Nếu thật sự như vậy Tạ Phi cũng muốn biết tất là đều này là như thế nào, không muốn như một đứa mịt mù không biết gì về bản thân.

Thiếu niên thấy hắn không còn ý kiến gì nữa, bắt đầu nói tiếp: " Nhưng do thể chất của giống cái, tuy tuổi thọ họ rất dài, họ vẫn khó có thể thụ thai, có khi cả đời cũng không thể có nổi đứa con, nếu có thể sinh cũng là thú nhân, tỷ lệ giống cái ít càng thêm ít, nhiều thú nhân từ đó bắt đầu không có nổi bầu bạn."

"Nhưng sâu trong rừng, một phần lãnh thổ bị cô lập khỏi dị giới, trong đó có những giống cái đẹp mỹ lệ, ai ai đều có những những hoa văn phượng vĩ, họ quanh năm đều sống ở nơi đó.

Bao quanh lãnh thổ tất cả đều là những cây hoa phượng vĩ nở rộ, tỏa mùi thơm bát ngát mọi nơi, động vật quanh năm đều sinh sống gần đó, đủ để nó sinh sống qua ngàn năm."

"Ý ngươi nói ta là người tộc phượng vĩ?"

Tạ Phi thắc mắc hỏi."

Đúng vậy."

Gia Nam Bình trả lời."

Vậy tại sao ta không phải ở bộ lạc?"

Thiếu niên nói chuyện như nhớ tới chuyện cũ năm xưa, nét ưu buồn hiện ra trên mặt."

Tộc Phượng Vĩ đáng lẽ có thể sống như vậy qua bao đời, chỉ vì một giống cái ham chơi, hắn tò mò về thế giới bên ngoài, nên lẻn ra ngoài, kết quả bộ lạc Phượng Vĩ bị nhiều thú nhân phát hiện."

"Nếu thật sự như vậy, thì giống cái đó mang tội rất lớn, nhưng không lẽ tộc Phương Vĩ lại không có thú nhân, họ sinh sản kiểu gì mới có thể có đời sau."

"Ngươi nói đúng rồi, tộc Phượng Vĩ chỉ có giống cái không có thú nhân, đối với người tộc Phượng Vĩ họ chỉ sống và chết đi.

Nhưng linh hồn của họ vẫn còn, khi chết đi, linh hồn sẽ dùng nhiều năm để hình thành lại thân hình của trẻ nhỏ, xuất hiện lại trong bộ lạc và được các giống cái nuôi lớn.

Nhiệm vụ của họ cứ lập đi lập mãi theo nhiều ngàn năm như thế."

Môi Tạ Phi run rẩy, chết đi và sống lại như thế, có phải hơi phi lý rồi không.

Nhìn mặt Tạ Phi, thiếu niên cũng biết hắn đang nghĩ gì, lên tiếng nói: "Kỳ diệu lắm đúng không, nhưng điều này chính là của thần thú ban cho tộc người Phượng Vĩ.

Không cần thú nhân họ cũng sinh sống được, nhưng có cái lợi thì cũng có điều không tốt, chính là những giống cái trưởng thành mỗi năm đều sẽ trải qua cơn động dục, nhưng họ không có thú nhân nên đều dùng cách giao chiến để giảm bớt cơn động dục, vì trải qua rèn luyện như vậy, thế nên tộc Phượng Vĩ mới có sức mạnh nghịch thiên mà ngươi đang có."
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 46 - Sự thật (2)


"Vậy ý ông là Tạ Phi là người của tộc Phượng Vĩ."

Trạch Lôi lên tiếng hỏi.

Thành chủ gật đầu, chỉ vào hoa văn trên trán hắn."

Ấn ký trên đó, ta sẽ không bao giờ có thể nhận nhầm."

Trạch Lôi vẫn cảm thấy có rất nhiều nghi vấn chưa được giải đáp, nhịn không được đưa ra nghi vấn."

Ta vẫn không hiểu, nếu ông nói Tạ Phi thật sự là người của bộ tộc, vậy tại sao hắn lại không ở trong bộ lạc mà lưu lạc đến đây.

Ta vẫn nhớ, lúc mới gặp Tạ Phi vẫn chưa có ấn ký này, nói cách khác hắn lúc đó không phải người của tộc Phượng Vĩ."

Nét mặt thành chủ ra vẻ tán thưởng, hiếm khi nào có thú nhân mưu trí thế này, nếu giữ được người này ở thành tất sẽ làm được việc trọng đại, nhưng cũng tiếc thật, chắc y đã có bộ lạc của mình rồi."

Ngươi suy luận rất đúng, chính là cái gì cũng có tạo hóa của nó, không gì có thể là hoàn hảo nhất.

Mà sự luân hồi của bộ tộc Phượng Vĩ, cũng không tốt như ngoài mặt.

Thông thường khi linh hồn đi vào con đường đã được định sẵn, thì nó sẽ theo đúng suy nghĩ của người tạo ra, nhưng không phải cái gì cũng làm theo quy luật.

Nếu có 100% là người tộc Phượng Vĩ, thì chỉ có 60 % là có thể sinh sống tiếp ở bộ lạc, cũng vì thế mà người không tăng lên
mà còn giảm."

Mặt Trạch Lôi đăm chiêu suy nghĩ, vậy tức là Tạ Phi chính là 40% còn lại.

Cũng rất dễ nghĩ ra, đó là linh hồn không tuân theo phép tắc, nên khi chuyển kiếp không còn ở bộ lạc mình từng sinh sống nữa, mà sẽ được sinh ra và lớn lên như một giống cái bình thường.

Nhưng nếu thật sư như vậy, thế sao ấn ký của tộc vẫn mang trên người, đáng lẽ đã mất đi trong lúc chuyển kiếp rồi chứ.

"Ông nói Tạ Phi là 40% còn lại, sẽ làm một giống cái bình thường ở dị giới , vậy sao cánh hoa lại không biến mất, không lẽ dòng máu trong người vẫn còn?"

Thành chủ trả lời: "Nó thật sự vẫn còn, dù có chuyển kiếp đi đâu cũng không thể thay đổi."

"Vậy tại sao lúc trước Tạ Phi lại chưa từng xuất hiện ấn ký đó?"

Trạch Lôi lên tiếng hỏi.

Thành chủ bật cười: "Ta chưa nói hết mà, tuy vẫn giữ lại được dòng máu cường đại đó, nhưng không phải ai cũng có thể thức tỉnh được.

Nhìn giống cái của ngươi xem, bị thương khắp người, chắc chắn đã phải chịu đả kích rất lớn, đó cũng là một phần nguyên do phục hồi lại sức mạnh "Nhìn Tạ Phi nằm mê mang không cử động, Trạch Lôi mím môi tự trách."

Là ta không đủ mạnh, để có thể bảo vệ hắn."

Hai thú nhân hộ vệ cảm động lau nước mắt."

Đúng thật là câu chuyện buồn, ta rất cảm thông cho họ."

"Huhu ta cũng mà!"

"À mà giống cái kia biết tộc mình còn giống cái như vậy nữa không nhỉ, ta cũng muốn một người."

"Ngươi bị ngu à, giống cái người ta đẹp như vậy mà đòi ngó đến ngươi, phải ta trước mới đúng!"

Thú nhân đắc ý nói câu cuối.

"Ngươi...ngươi cái tên này!"

Giống như bị nói trúng tim đen, thú nhân kia nói chuyện có chút lắp bắp không rõ.

"Ta gì mà ta!"

Thú thân tức giận, nói lí nhí: "Cái đồ chó đẻ, ta không chấp!"

Thú nhân tai rất thính, tất nhiên sẽ nghe được, hùng hồn chất vấn: "Ngươi vừa nói cái gì đấy, có tin ta..."

"Im lặng hết cho ta, không thấy có người ở đây à, còn ra thể thống gì nữa!"

Thành chủ lên tiếng quát tháo, đúng là nuông chiều đến mức hư rồi, sau này phải từ từ dạy bảo mới được.

Ông quay mặt qua xin lỗi Trạch Lôi.

"Ngươi đừng để ý bọn họ, chúng chỉ nói vui thôi."

Ánh mắt Trạch Lôi vẫn không rời khỏi Tạ Phi một tất, chứa đầy tình cảm trong đó."

Ta không quan tâm, chỉ mong Tạ Phi có thể tỉnh, sau đó thật mãnh mẽ lên để có thể bảo vệ được hắn."

"Điểm này ngươi không cần lo lắng, khi giống cái này thức tỉnh hoàn toàn, người được lợi nhất chính là ngươi, sẽ nắm giữ sức mạnh hơn cả bầu bạn mình, đó là cái lợi khi kết bầu bạn với người tộc Phượng Vĩ."

Thì ra là vậy, hỏi sao lúc đó sức mạnh mình lại gia tăng liên tục không ngừng nghỉ.

Tất cả đều dựa vào Tạ Phi sao, cũng là lúc đó hắn phải chịu đả kích mãnh cỡ nào, mới có thể hồi phục lại được sức mạnh, chỉ có thể trách ta, lúc trước quá yếu đuối không thể bảo vệ người mình thương.

Thành Lăng Châu ta sẽ ghi nhớ kĩ ngươi, cho dù Tạ Phi có nói gì thì món nợ này ta tất sẽ trả.

"Cũng vì thế, mà lúc tộc Phượng Vĩ bị nhiều thú nhân phát hiện, tất cả mọi người đều đổ dồn vô bộ tộc họ, chỉ mong có thể bắt giống cái này về nhà.

Vừa được tăng sức mạnh, sức sinh sản còn mạnh mẽ, ai lại không ham muốn chứ.

Cũng vì thế mà giờ đã không biết tộc Phượng Vĩ còn nữa không, đã qua ngàn năm rồi, câu hỏi này vẫn là chưa có sự giải đáp.

Nhưng trên dị giới này thì nhiều vô số, có thể giống cái bên cạnh các ngươi là người bộ tộc đó, nhưng không thể thức tỉnh cũng chỉ có thể làm giống cái bình thường."

Nói đến đây ông thở dài, chỉ vì mong muốn cá nhân mà đối xử với một bộ tộc như thế, còn là giống cái nữa, nhiều người lúc đó đã rất bức xúc vì sự việc này.

Nhưng nhiều người lại kiên quyết ủng hộ, chỉ có như thế nòi giống mới được duy trì.

Trạch Lôi trả lời thật lòng từ đấy lòng mình."

Cho dù Tạ Phi là ai, dòng máu thế nào ta đều không quan tâm, chỉ mong đôi ta có thể bình yên sống đến cuối đời, mãi không chia lìa."
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 47 - Tỉnh lại


Thành Giang Mai, tuy thành nhỏ người đông, nhưng lại phồn hoa náo nhiệt.

Người người trên đường reo bán, trao đổi đồ.

Đa số đều là giống cái, muốn dùng đồ mình làm ra để đổi lấy chút thịt với thú nhân, mọi người sống qua ngày rất hạnh phúc.

Với sự lãnh đạo tài tình của thành chủ, nhóm thú nhân đi săn luôn an toàn trở về, an ninh ở thành chắc chắn đủ để bảo vệ các giống cái.

Ở trước phủ thành chủ, tập trung một nhóm giống cái trẻ trung xinh đẹp, đứng xì xào bàn tán.

Hai thú nhân canh cửa có hơi ngại ngùng đỏ mặt, nhưng vì chức trách của mình, nên không dám lơ là.

Lòng lại có hơi vui sướng nghĩ: " Không lẽ nhóm giống cái này nhìn mình, vậy..."

Nghĩ tới lòng thú nhân liền nở hoa tưng bừng.

"Ngươi biết gì chưa, buổi tối hôm trước có thú nhân đến thành mình cầu cứu thành chủ á, nghe nói bầu bạn y bị dã thú cắn bị thương thì phải."

Một giống cái hơi xinh đẹp nói.

"Ta cũng nghe nói từ sáng rồi, nhớ mọi người bảo rằng y là một thú nhân dũng mãnh, đầy nam tính!"

Nói xong không nhịn được la lên, nhóm giống cái này mới trưởng thành, còn chưa trải qua sự đời, chỉ biết cái nào tốt nhất là sẽ nhìn cái đấy, nhiều thú nhân theo đuổi họ, nhưng vì không phải người mạnh nhất nên họ vẫn lưỡng lự chưa chọn.

Một giống cái có chút yếu ớt lên tiếng, giọng nói pha vào sự nhút nhát trong đó."

Nhưng...nhưng mà hắn đã có bầu bạn của mình rồi mà, chúng ta làm thế có chút không hay cho lắm."

Vừa dứt lời, liền bị một giống cái khác quát tháo, nhìn Nguyệt Tư với ánh mắt kinh bỉ, Nguyệt Tư chỉ biết sợ hãi rụt đầu lại, nghe hết những lời bản thân không muốn nghe nhất."

Nguyệt Tư à, ngươi xem lại bản thân mình đi, vừa xấu lại không có A Phụ A Mạt, bọn ta cho ngươi đi chung làm sai vặt đã là phúc của người.

Ngươi đừng xen mồm vào khi bản thân không xứng!"

"Đủ rồi đấy Mộng Ảnh, hắn cũng không có ý xấu mà."

Giống cái nhìn có vẻ hiền dịu lên tiếng, lại xoa đầu Nguyệt Tư với lời trấn an, "Không sao đâu, Mộng Ảnh không có ý xấu, ngươi không cần để ý."

Giống cái được gọi là Mộng Ảnh hừ lạnh một phát, lườm Nguyệt Tư với ánh mắt không vui, nhưng nhìn qua Kì Nam lại là ánh mắt khác."

Ngươi đừng có khi nào cũng bao che hắn, hắn cũng chỉ là người sai vặt của chúng ta, nếu khi nào cũng được đối tốt thì còn gì là chủ tử với hạ nhân."

Nét mặt Kì Nam chuyển qua nghiêm khắc, dùng ánh mắt răng dạy với Mộng Ảnh."

Trước giờ ta đâu nhớ ngươi có tính cách này, chúng ta là giống cái giống nhau, bình đẳng không phân biệt gì hết, mà giờ ngươi lại như thế này sao, ta mong ngươi sẽ thay đổi."

Nói xong có ý muốn đi.

Mộng Ảnh chạy lại nắm tay Kì Nam, cận lực xin lỗi: "Ta chỉ là nhất thời vô ý, ngươi đừng giận mà!"

Nguyệt Tư cũng không thua kém, cố dỗ hắn nhưng giọng nói vẫn có chút run: "Mộng Ảnh chắc không cố ý đó đâu, ngươi đừng bỏ đi mà, không phải bảo đến đây để nhìn thử mặt thú nhân kia sao."

Mấy giống cái xung quanh cũng vào khuyên can, không muốn sự việc rách to ra."

Đúng đấy, tất cả là giống cái với nhau chỉ là nhất thời chơi đùa mà thôi."

Mọi người đang đợi câu trả lời, chỉ nghe thấy câu: "Được rồi, ta không có giận."

Ai cũng thả lòng mình ra, tiếp tục bàn chuyện về Trạch Lôi.

Nhưng trong một số biểu cảm nào đó, không ai nhìn thấy Kì Nam nghe câu xin lỗi xong, đã cười nhếch mép rồi hạ xuống rất nhanh, quay mặt qua nói chuyện là với nụ cười hiền hậu.

Trong phủ thành chủ.

Trạch Lôi đã ngồi ở đây với Tạ Phi cả một ngày một đêm, nhưng tình trạng vẫn như thế, không thay đổi.

Thành chủ đúng lúc đi ngang qua, nhìn thử thì vẫn chưa tỉnh lại, có chút thương cảm dành cho Trạch Lôi."

Nếu hắn không tỉnh lại thì sao?"

Trạch Lôi không quay mặt lại mà vẫn duy trì tư thế nhìn Tạ Phi nói chuyện.

"Hắn sẽ tỉnh."

Không bất ngờ với câu trả lời của y cho lắm, đến bây giờ dù hỏi bao nhiêu lần hay đợi lâu thế nào, câu trả lời vẫn sẽ là: "Hắn sẽ tỉnh."

Giống như ông trời nghe được tiếng lòng Trạch Lôi, Tạ Phi đang nằm dần cử động ngón tay, gương mặt nhăn nhó biểu cảm khó chịu.Chi tiết nhỏ này lọt vào mắt y, Trạch Lôi liền đứng dậy nắm chặt tay Tạ Phi mà chờ đợi.

Thành chủ đi lại đứng xem, cũng mong hắn có thể tỉnh lại để không phụ tấm lòng thú nhân vào đó.

Không ngoài dự đoán, Tạ Phi hé mở đôi mắt của mình mà nhìn xung quanh, đôi môi khô khốc nứt nẻ mấp máy: "Đây là đâu?"

Chưa nhận được sự trả lời mà mình mong muốn, một cái ôm ấm áp quen thuộc đã xà vào lòng, ôm chặt lấy hắn, sự vui mừng không ngăn nổi trong giọng nói mà vang lên."

Ngươi đã tỉnh Tạ Phi, ngươi đã tỉnh rồi!"

Biết người trong lòng vui sướng cỡ nào khi Tạ Phi tỉnh dậy, biết y rất đau buồn khi phải xa hắn, nhưng bây giờ thì không như thế nữa, số mệnh của hắn sẽ để mình tự định đoạt."

Ngươi tỉnh rồi, tỉnh thật rồi!"

Tạ Phi vỗ về đôi vai rắn chắc ấy, không muốn buông ra...nhưng mà "Á đau đau đau, Đừng ôm nữa ta đau quá đi huhu."

Buông Tạ Phi ra, Trạch Lôi có chút hối hận khi nãy mình quá hấp tấp, biết hắn đang bị thương còn làm như vậy, thương thay cho Tạ Phi, mong người nằm ở đây là mình thì tốt.

Biết cả cơ thể đang bị thuơng, đụng chỗ nào thì đau chỗ đấy, nhưng gương mặt thì khác.

Môi có chút nứt nẻ, Tạ Phi liền vừa liếm môi vừa nói "Trạch Lôi à, môi ta nứt quá, có cách nào cho nó hết nứt..."

Lời còn chưa nói xong đã bị đôi môi ấp nóng phủ lên, môi chạm môi, lưỡi quấn quýt nhau không ngừng, dây dưa đến nổi nước bọt chảy ra tuột dài xuống cổ Tạ Phi.

Hai người không để ý gì mà thể hiện sự thân mật với nhau, chỉ có thành chủ chưa nói được câu nào mà đã ngậm ngùi đi ra, mặt thì đỏ chót hồng hào, miệng nói: "Mấy đứa trẻ dạo này bạo quá, đúng là khó theo kịp, nhưng mà ta có ở đó thì cũng phải biết chừa mặt mũi chứ.

Mới nói một câu mà đã hấp tấp hôn nhau, vậy khi không có ai...không không mình là thành chủ không được nghĩ bậy!"

Đúng lúc có thú nhân đi qua, thấy mặt thành chủ có chút khác thường, liền mở miệng hỏi: "Thành chủ người có sao không đấy, tôi nhìn người có chút không khỏe "Bị lời thú nhân kéo về hiện tại, thành chủ trả lời nhanh gọn."

Ta.. ta không có nghĩ bậy!"

"Hả bậy gì cơ?"

Thú nhân thắc mắc.

Bị lời nói của mình dọa sợ sợ, thành chủ uy nghiêm khôi phục."

Bậy cái gì mà bậy, ngươi chạy ra kia làm việc vặt trong phủ cho ta, không làm xong đừng hòng ăn cơm!"

Nói xong phất tay áo rời đi, hết sức phong độ đi ra khỏi phủ, lưu lại thú nhân vẫn chưa biết tại sao mình bị phạt, ngơ ngác đứng đó cả buổi.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 48 - Gặp gỡ


"Ưm..

" Nụ hôn này kéo dài rất lâu, đợi đến khi Tạ Phi hết hơi, Trạch Lôi mới nỡ buông ra, ánh mắt nhìn hắn vẫn có chút chưa đã thèm.

Mà Tạ Phi đã hết sức lực, chỉ biết mềm nhũn ngã vào lòng Trạch Lôi, thở hổn hển lấy lại sức.

Hai ngươi đắm đuối nhìn nhau, tình cảm chan chứa, ai nấy bây giờ đều có rất nhiều điều chưa nói hết.

Nhưng tiếng ọt ọt từ đâu phát ra đã phá vỡ bầu không khí này.

Tạ Phi chỉ biết cúi đầu xấu hổ, chỉ là hắn đã lâu không được ăn cơm.

Trạch Lôi cũng ý thức được điều này, đau lòng nhìn hắn không thôi, mở miệng nói: " Ta đi xuống kia xem có gì có thể ăn không, không có thì chỉ có thể đi săn, ngươi cũng đói lắm rồi không thể nhịn nữa."

"Ta không đói lắm!"

Tạ Phi lắc đầu nhưng cái bụng hắn lại kêu ọt, ọt tỏ vẻ kháng nghị.

Trạch Lôi xoa xoa bụng hắn, hôn lên trán: "Ngoan đợi ta về, ngươi đang bị thương không thể đi lại nên cứ ở đây đi, ta sẽ về sớm."

Hắn gật đầu rồi đợi Trạch Lôi đi, người ngã xuống giường da thú mềm mại mà suy nghĩ.

Gia Nam Bình ngươi chỉ mong muốn một tình yêu đơn giản cũng không có, đến khi chết đi lại không cam tâm, dùng cả linh hồn chỉ để cho ta sống tiếp trong thân thể ngươi, muốn ta bước tiếp mang lại hạnh phúc, nối tiếp con đường của người sao.

Nghĩ tới là nực cười, một người quá đau khổ không chịu chấp nhận phận đời của mình, luôn khao khát tình yêu hơn bao giờ hết.

Nếu ngươi đã giao phó cho ta, thì tất nhiên ta sẽ không từ chối, dù bất cứ giá nào ngươi cũng sẽ báo được báo thù thôi.

Tay Tạ Phi đặt lên trái tim, cảm nhận từng nhịp đập của nó."

Ở đây đã quá mệt mỏi rồi, bây giờ hãy yên nghỉ đi, ta sẽ lo hết mọi việc, những giọt nước mắt sẽ không rơi xuống nữa đâu, tin ta thật sự sẽ không."

Hai thú nhân canh cửa thấy Trạch Lôi có ý định đi ra, có ý ngăn lại: "Không biết ngài muốn đi đâu, cứ sai bảo bọn tôi."

Trạch Lôi cũng không muốn phí thời gian, nói ra "Chỗ các ngươi có nơi nào đổi được thức ăn không, bầu bạn ta mới tỉnh vẫn chưa có gì lót dạ."

"Tỉnh, tỉnh rồi!"

Nghe giống cái kia tỉnh, hai thú nhân có chút vui mừng.

Từ lúc hai người vào thành đều đã truyền khắp nơi, nhưng chuyện giống cái kia là người của tộc Phượng Vĩ thì chỉ có người trong phủ biết.

Thành chủ đã ra lệnh như vậy, ít người biết càng tốt, không phiền phức sẽ kéo tới.

Nên hai người vẫn luôn trông chờ để được xem nhan sắc của giống cái, phải biết là giống cái tộc người đó đều có nhan sắc mỹ lệ khiến bao người ganh tị, mơ ước.

Nhất là thú nhân, đều muốn bầu bạn mình là người tộc phượng vĩ.

Nghĩ đến đây có hơi tiếc, nhưng hai người nhìn lên khí chất phát ra của Trạch Lôi, thì cũng biết tại sao rồi.

Đúng là dạng như mình thật không có cửa.

Khí chất càng cao, sẽ được nhiều người tôn kính, không dám lơ là."

Ở ngoài đường phố thành Giang Mai luôn diễn ra các cuộc trao đổi hàng hóa, thức ăn ở đó rất là nhiều nên ngài cứ đi thẳng là tới."

Thú nhân vừa nói tay vừa chỉ đường cho Trạch Lôi.

Trạch Lôi chỉ gật đầu rồi đi thẳng, mà không nghe thấy lời nói phía sau.

Mới đến khu trao đổi đồ, người người tấp nập, giống cái thú nhân cười nói vô tư, rạng rỡ.

Y cũng không rảnh lo mấy thứ đó, mà tập trung tìm kiếm khu đồ ăn.

Lia mắt một chút liền nhìn thấy, Trạch Lôi đi thẳng qua bên, không vì Tạ Phi đang cần gấp thì y đã chạy đi săn bắt rồi.

Thú nhân bán thịt thấy Trạch Lôi đi qua hướng mình, có chút vui mừng nở nụ cười."

Ngươi muốn đổi gì?"

"Đổi?"

Thú nhân gật đầu: "Chứ gì nữa, không lẽ cho sao, đây là của A Phụ ta đi săn mới có đấy, không đổi thì lui ra hướng khác."

Trạch Lôi nhăn mày, mặt tỏ vẻ không vui, lúc đầu y quên hỏi hai thú nhân kia.

"Thế có đổi không?"

Thú nhân hỏi lại .Trạch Lôi sờ soạn trên người mình, đụng tới miếng ngọc thì dừng lại, dùng ngón tay bóp vào.

Nhưng Tạ Phi đang đói, y không muốn hắn đợi lâu, có ý định rút ra.

Đúng lúc này, có một bàn tay nhỏ gọn trắng trẻo bắt lại: "Khoan đã!"

Bị người xa lạ chạm vào, Trạch Lôi có chút không vừa ý, muôn gạt tay ra thì nghe tiếng giống cái phát ra:" Không bằng ngươi qua chỗ ta, được không nào?"
 
Back
Top Bottom