Osa vừa mới dùng xong chút điểm tâm sáng.
Cậu thong thả nhấp chút trà, đưa mắt nhìn toàn bộ khu vườn lộng lẫy của trang viên qua cửa sổ.Lạch cạch.Cửa phòng mở ra, Karson trong, bộ trang phục màu trắng cười cười bước vào.
- Chào buổi sáng.
Đêm qua ngủ ngon chứ?
Osa?Osa khẽ nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân, mím môi không đáp.
- Ngươi rõ ràng không bị câm, lại không thèm mở miệng.
Xem thường ta đến vậy.
Ngươi không nghĩ rằng khiến ta hài lòng chút nào, ngươi sẽ bớt đi đau đớn chút đó sao?-.......- Thôi đành vậy.
Theo ta.Hắn cởi xích khỏi chân cậu rồi dẫn cậu đi qua những dãy hành lang dài, đến một căn phòng ở tòa tháp phía Nam trang viên.
Căn phòng này chính là một play room vô cùng rộng lớn với đủ loại máy móc, công cụ tra tấn, đủ để một người có tâm lý bình thường cảm thấy khiếp đảm khi bước vào.Hắn ra lệnh cho cậu cởi bỏ toàn bộ y phục, ngồi vào một chiếc ghế đặc biệt.
Tiếp theo, chân cậu bị tách ra, trói vào những bệ đỡ bên cạnh, để lộ nơi kín đáo kia một cách hoàn hảo.
Hai cánh tay cậu cũng bị cố định trên đỉnh đầu, hoàn toàn không thể cử động.
Karson điều chỉnh độ cao của ghế cùng với nhiệt độ phòng một lát, rồi mỉm cười hài lòng.- Cảnh tượng đẹp mắt đấy.Hắn đưa mắt ngắm nhìn cặp đùi nõn nà trước mặt.
Tính khí hồng hào ở giữa vẫn đang ngủ yên, nổi bật trên nền da nhợt nhạt của cậu.
Dời tầm mắt một chút là hai nhũ hoa nhỏ xinh.
Bên trái còn có điểm một chiếc nhũ hoàn ánh bạc.Osa nhìn hắn, ánh mắt lại trở nên vô hồn, không chút dao động.
Kể từ khi bị hắn đưa đến trang viên này, cậu không một lần có ý chống cự hay chạy trốn.
Không van xin cũng không chửi rủa.
Cậu hoàn toàn phục tùng những mệnh lệnh của hắn, chỉ trừ việc ngoan cố không chịu mở miệng nói chuyện.- Sau ngày hôm qua, ta có thể xác nhận ngươi không phải là M.
Tuy nhiên, khả năng chịu đau của ngươi cũng không phải tệ.
Hmm....thế nào nhỉ?
Ta muốn ngươi ít nhất đạt được một chút khoái cảm.Nói rồi hắn mang đến một lọ thuốc, đưa lên miệng cậu.
Osa biết thứ đó là gì, hắn muốn dùng thuốc kích dục để hạ nhục cậu.
Thế nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn ngẩng cổ uống hết.
Đợi thuốc ngấm xuống, cảm giác bỏng rát bắt đầu dâng lên từ trong cơ thể.
Karson đeo găng tay bằng da vào, từ từ vuốt ve bờ môi cậu.
Hắn đưa hai ngón tay vào trong khuôn miệng cậu, ra lệnh cho cậu làm ướt chúng.
Osa ra sức dùng lưỡi quấn lấy hai ngón tay kia, mút mát từng tấc một.
- Kĩ năng tốt đấy, chàng kĩ nam à.
Ta tự hỏi ngươi đã từng làm qua bao nhiêu người rồi?
Nói rồi hắn thô bạo rút tay khỏi miệng cậu, chuyển xuống huyệt nhỏ đang phập phồng mời gọi kia mà xuyên vào.
- Ahh...~Khoái cảm dâng trào khiến Osa không kìm được tiếng rên rỉ.
Karson không kiêng dè khuấy đảo bên trong cậu, có ý định tìm ra điểm mẫn cảm nhất kia.
Dưới tác dụng của thuốc, hạ bộ của cậu bắt đầu có phản ứng, ngay lập tức bị Kason dùng tay còn lại bắt lấy, ma sát không ngừng.
Cả hai nơi tư mật đều bị kích thích như thế, khiến cảm giác hưng phấn trong cậu bị đẩy lên đến tột độ.
- A..hứcc...Karson vẫn luôn quan sát phản ứng của cậu, hắn nhanh chóng tìm ra vị trí mẫn cảm kia, lại ra sức kích vào nơi đó.
- Arghh.....Bạch trọc đặc sệt bắn ra.
Vương vãi khắp bàn tay mang găng đen của hắn.
Osa thở dốc, còn mơ màng chưa kịp định thần lại đã thấy bàn tay dính bạch trọc kia trờ tới trước mặt, xộc vào miệng cậu.- Liếm cho sạch.
- Hắn ra lệnh.Osa ngoan ngoãn nghe lệnh hắn.
Liếm láp một hồi rồi nuốt toàn bộ số bạch dịch tanh tưởi của mình vào trong.Karson lấy ra hai cái kẹp nhũ hoa nối với nhau bằng một sợi xích mỏng.
Kẹp vào hai nhũ hoa ửng đỏ của cậu.
Nhũ hoa trái hôm qua bị hắn xuyên sỏ còn chưa lành hẳn, bây giờ lại bị hành hạ lập tức rướm máu.
Karson cuối người liếm mút chút máu tươi chảy ra từ nhũ hoa.
Vẻ mặt vô cùng thõa mãn hưởng thụ.
Hai tay hắn lả lướt khắp người cậu mà sờ soạng.
Những cái chạm đầy mẫn cảm khiến cậu khoan khoái đến tê dại, bắt đầu khao khát nhiều hơn nữa.- Thuốc kích dục đúng là có tác dụng lợi hại thật.
Xem ai đang khao khát ta kìa.Dương vật của cậu lại ngóc đầu dậy.
Dù không muốn thừa nhận nhưng cậu đang vô cùng ước ao được hắn chạm vào.
Huyệt nhỏ trống rỗng không ngừng co rút thèm khát cự vật.
Cơ thể dường như không còn nghe lời cậu nữa mà liên tục cựa quậy, ra sức ma sát vào mặt ghế da.Karson nhìn thấy cảnh tượng như mèo động dục ấy thì mỉm cười hài lòng.
Hắn đưa tay mơn chiếc cổ gầy guộc của cậu vài cái, trao cho cậu chút khoan khái ngắn ngủi rồi nhanh chóng rút tay về.- Mở miệng cầu xin ta.
Ta sẽ cho ngươi được thỏa mãn.- Hức....- Được rồi để ta xem sức chịu đựng của ngươi đến đâu.
Mèo con động dục à.Rồi hắn đem đến một chiếc khóa dương vật bằng kim loại, cưỡng chế đeo vào.
Tiếp theo là một dương cụ thô ráp nối liền với một thanh kim loại dài.
Hắn rưới gel phủ khắp toàn bộ dương cụ rồi dễ dàng đem nó xâm nhập hậu huyệt cậu.
Phần kim loại còn lại được cố định vào ghế ở một vị trí phù hợp, khiến cậu có muốn không thể đẩy dị vật ra khỏi hậu huyệt.- Ư..ah- Chuyển động đi.
- Karson nhìn nước mắt ứa ra trên gương mặt cậu, lên giọng khích bác - Không phải ngươi muốn sướng sao?Sự xâm nhập mạnh mẽ của cự vật mang lại áp bức không nhỏ nhưng kèm với đó là sự thống khoái tột độ.
Osa không thể nhịn được mà đem hông mình chuyển động triệt để, xem cự vật kia là báu vật mà không ngừng nuốt ra nuốt vào.
Hòa với tiếng rên rỉ nhịp nhàng, cảnh tượng bây giờ còn dâm đãng và gợi dục hơn gấp vài lần.Mặc dù bên dưới đã được thõa mãn tính khí của cậu bị giam giữ trong chiếc gọng sắt bắt đầu nhức nhối điên cuồng.
Dù đã đạt đến cao trào, cậu không có cách nào phát tiết cả.
Cảm giác sắp chạm đến thiên đường lại phải nhịn xuống khiến cậu khó chịu đến phát điên.
Chuyển động cũng dần chậm lại.- Hức...hức...
- Cậu giương cặp mắt ướt về phía Karson, vẻ mặt tha thiết cầu xin.Hắn lại chẳng đếm xỉa gì, yên vị tại chỗ mà xem cảnh đẹp.- Dùng cái miệng của ngươi mà cầu xin ta.Karson tiến về phía cậu, dùng chút kiên nhẫn cuối cùng của mình mà nắm tóc cậu, ghì xuống ghế:- Nếu ngươi không biết phải cầu xin thế nào.
Ta rất vui lòng dạy ngươi.
- Nói rồi hắn thì thầm vào tai cậu - Ngươi có thể nói thế này.
" Thưa ngài, tôi là một con đĩ dâm dục.
Tôi vô cùng hối lỗi vì đã xúc phạm ngài.
Xin ngài hãy cho phép con đĩ này được bắn..."
Osa khép mắt, dòng lệ vì thế mà tuôn trào.
Cậu thả người, mặc cho trọng lượng cơ thể đẩy dị vật kia vào sâu trong cơ thể.
Cậu không còn sức để vùng vẫy nữa.
Đau đớn và khoái cảm hòa lẫn đã cùng lúc vắt kiệt cậu.
Karson thấy cậu như thế lại bình tĩnh đến lạ thường.
Hắn buông cậu ra, với tay lấy cây roi da từ trên kệ.- Ta đã cho ngươi rất nhiều cơ hội, vậy mà..CHÁTMột roi giáng xuống cạnh sườn cậu.CHÁTLại một roi giáng xuống bả vai.
Cơn đau xé da thịt khiến cậu tỉnh khỏi những khoái cảm hư ảo.
Cậu nhìn thấy hắn lạnh lùng xoay cây roi da trong tay, hờ hững buông một mệnh lệnh.- Bắt đầu đếm đi.
Hiểu chứ?Hắn ghé sát mặt mình vào cậu.
Dữ tợn trừng mắt, nói:- Ta biết là ngươi có thể nói chuyện.
Từ bây giờ, đếm đủ mười hai roi mà ta quất xuống.
Đếm sai một roi cũng phải bắt đầu lại.
Chừng nào ngươi chưa đếm đủ, ta sẽ không dừng lại.Osa nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của hắn.
Cậu biết hắn không nói đùa.
Những phát vụt nhanh như chớp bắt đầu giáng xuống.
Ban đầu là tạo ra tiếng thét xé gió trên không trung, khi quật vào da thịt cậu lại vang lên âm thanh chát chúa kinh hãi.
Nhưng nỗi thống khổ truyền đến mới chính là một cơn ác mộng không dứt.Tiếng kêu thất thanh của cậu hòa cùng với tiếng roi da khiến người ta nhức óc.
Karson dừng lại một nhịp, thấy nước mắt ứa ra từ khuôn mặt cậu.
Hắn dường như đã mất hết kiên nhẫn:- Đếm!!Rồi lại một roi nữa vụt xuống trên bắp đùi.Cậu không đếm.
Qua hàng nước mắt giàn dụa, cậu nhìn thấy hắn.
Tàn bạo và vô tình.
Cậu sẽ chết.
Cơn đau đã khiến cậu mất hết lý trí.
Màu đỏ tươi loang ra trên da thịt.
Đau...Đau quá...Không biết bao nhiêu roi đã quất xuống, Lưu lại dấu vết ở mọi nơi chúng đi qua.
Từ cánh tay, ngực, bụng đến hai bắp đùi.
Hắn chẳng muốn bỏ sót nơi nào.
Osa ngất rồi lại tỉnh, mỗi lần như vậy, cậu chỉ mong khi mở mắt ra, cơn ác mộng này đã chấm dứt, nhưng không.
Thứ xuất hiện trước mắt cậu vẫn là khuôn mặt dữ tợn đó, cùng với chiếc roi da lăm lăm hướng vào người cậu.Trong cơn mê sảng, cậu chợt nhìn thấy một gương mặt khác.
Người này vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ của cậu, là người mà cậu vẫn luôn chờ đợi.
Anh đến cứu cậu sao?
Là anh, có phải không?- Kan..- Kan...Anh đến cứu tôi sao?
Tôi đau.. hức..
đau quá...Tiếng quất roi dừng lại.
Karson trừng trừng nhìn cậu.
Rồi ghé xuống đối mặt với cậu, gằn giọng:- Sẽ không có ai tới cứu ngươi đâu.
- .....Kan...Anh không còn nhớ tôi sao?
Anh quên rồi sao?- Câm miê.....
- Trước sự ngỡ ngàng của hắn, Osa rướn người, mê muội đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Đó cũng là chút sức lực cuối cùng của cậu, trước khi cậu hoàn toàn lả đi......Năm đó Osa 10 tuổi đang ngồi khóc thút thít ở một gốc cây trong khu rừng gần nhà.
Quý tộc nhà cậu đang tiếp đãi một đoàn khách quý từ phương xa, mà cậu không được phép lảng vảng lại gần.- Này, sao lại khóc thế?Osa ngước mắt lên, bắt gặp một cậu trẻ, nhìn qua có vẻ lớn hơn cậu vài tuổi.
Mái tóc đen dày, đôi mắt cũng đen láy.- Tôi muốn học ma thuật.- Cậu có dòng dõi quý tộc à?- Phải.- Thế thì có thể học mà, sao thế?- Họ không cho phép tôi học.
Vì tôi chỉ là hạng tạp chủng, một quyển sách cũng không thể chạm vào.Cậu trai có mái tóc đen kia ngồi xuống cạnh cậu.- Nhà Medici sao?- Phải.- Cha mẹ tới nói rằng, nhà Medici cần một người lãnh đạo tốt hơn.
Lũ hống hách đó đúng là rất đáng ghét.
Ngay cả người nhà cũng có thể đối xử như vậy.
Nhưng nguyên tắc của giới quý tộc không cho phép chúng tôi can dự vào chuyện của nhà khác.
Trừ khi họ đi quá giới hạn.- Tôi biết.Osa rút trong túi ra một con dao găm.- Tôi là Benjamin.
Anh tên là gì thế?- Ùmm, gọi tôi là Kan đi.
Là nhị thiếu gia nhà Karson.Cậu đưa con dao găm của mình cho anh.- Anh dạy tôi ma thuật đi.
Tôi muốn một thứ ma thuật có thể giết người trong chớp mắt.
Anh thành thạo ma pháp có phải không?
Tôi sẽ tặng anh con dao này để đáp lễ.
Nó là một con dao tốt đấy.- Haha.
Được thôi, tôi sẽ cho cậu xem tôi lợi hại thế nào.Hai đứa trẻ đi vào trong rừng.
Nhanh chóng bắt được một con thỏ.
Kan dùng ma lực khống chế nó, khiến nó đau đớn giãy dụa.- Thế nào.
Nhóc xem, có muốn biết cách làm không?- Xì...Thứ tôi cần là ma thuật giết người trong chớp mắt cơ.
Thế này thì có tác dụng gì chứ!Kan bĩu môi.- Nhóc không thấy thế này thú vị hơn sao?
Nhìn con mồi đau đớn giãy giụa đến chết.
Giết trong chớp nhoáng thì còn gì thú vị nữa chứ.Thấy Osa không thèm nhìn "tác phẩm" đang thoi thóp kia nữa mà quay đầu bỏ đi, cuối cùng Kan cũng đồng ý dạy cho cậu ma thuật giết người.Khổ nỗi Osa chưa từng được học cách thi triển ma lực.
Mất cả buổi trời cặp thầy trò mới có thể thành công học được một chiêu này.Osa bắt đầu dùng ma lực của mình, khoái chí gặp đâu chém đó.- Cảm ơn anh nhé.- Không có gì đâu.
Hình như lúc tôi phải về rồi.
Rất vui được gặp cậu, Ben.
Cơ mà chiêu này không thể dùng để đối phó với người lớn được đâu.
Ma pháp của họ rất uy lực.
Đừng dùng bừa bãi đó.- Tôi biết mà.Vậy là hai đứa nhóc chia tay nhau.Đó là một buổi chiều tà.
Nắng ấm khoan khoái.Osa bơi lội dưới sông một lát, tiện tay giết được vài con cá.
Đoạn, cậu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình dưới dòng nước.
Cơ thể gầy gò chằng chịt những vết sẹo và vết bầm tím.Phải rồi.Cậu định chết cơ mà.
Mang theo một con dao găm vào rừng để tự lấy mạng mình.Chắc là sẽ đau lắm, cần phải ra tay thật dứt khoát.Nhưng mà, nếu đã có ma lực kết liễu chớp nhoáng thì không phải sợ nữa.Osa mỉm cười, vận ma lực trong tay mình.