Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Hai Mảnh Sapphire | Đam Mỹ | Sm

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
401288333-256-k473470.jpg

Hai Mảnh Sapphire | Đam Mỹ | Sm
Tác giả: bonnlapin
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thể loại: đam mỹ, bdsm, caoh, giam cầm, ngược thân
Bối cảnh: thế giới ma thuật, quý tộc, kỳ ảo Tags: bdsmblcaohchiếmhuudammydanmeigiamcamngượcthânsmđammỹ​
 
Hai Mảnh Sapphire | Đam Mỹ | Sm
Chapter 1


Quân Karson tràn vào biệt phủ nhà Medici.

Đây là căn cuối cùng rồi, một căn biệt phủ biệt lập ẩn nấp trên ngọn núi.

Nhà Medici đã bại trận hoàn toàn.

Cả gia tộc họ đều đã bị quân Karson quét sạch.

Họ ồ ạt tấn công vào từng trang viên, từng biệt phủ lộng lẫy.

Kiêu căng đến mức chẳng thèm động vào vàng bạc mà chỉ lấy mạng người.- Phá cửa !!Tốp lính xông vào căn phòng rộng lớn, thảm và tường rực rỡ ánh vàng.

Mái vòm phía trên có trổ những cửa sổ kiểu gothic đón lấy ánh sáng mặt trời.

Giữa phòng, trên chiếc sofa kiêu kì, là một chàng trai có mái tóc vàng nhạt và gương mặt ưa nhìn.

Có điều, khiến người ta đỏ mặt là cơ thể lõa lồ dưới lớp áo choàng mỏng phơi ra trước mặt tất cả mọi người.

Da thịt mềm mại với những điểm nhấn đỏ e thẹn lấp ló mời gọi khiến một số quân lính vừa nãy rất hùng hổ xông vào phải lánh mặt đi, số khác lại tặc lưỡi ghê tởm.- Có lời đồn rằng nhà Medici nuôi một con đĩ đực ở đây.

Xem ra tất cả đều là thật !

- Bước vào là một vị quý tộc trạc ba mươi tuổi.

Hắn khoác áo choàng đen lấp lánh kim sa, khoan thai bước vào phòng.

Ánh mắt hắn dán chặt vào nam tử kia không chút kiêng dè.

Hắn là con trai thứ của gia tộc Karson - Calisto Karson.- Nhan sắc thật không tồi !

- Nói rồi hắn tiếp cận cậu, cúi người đưa tay trêu ghẹo điểm nhỏ trên ngực người kia.

Chàng trai theo phản xạ mà nhẹ rụt người lại, song vẫn không tránh được bàn tay kia.

Toàn bộ phản ứng nhạy cảm đều lọt vào tầm mắt thiếu gia nhà Karson.

Hắn nở một nụ cười xảo trá:- Bắt sống, đem về trang viên cho ta !Nhị thiếu gia nhà Karson có hứng thú với nam nhân, không những vậy còn có thứ vui thú thác loạn hơn, đó chính là bạo dâm.

Tuy ăn chơi có tiếng, hắn ta lại sở hữu ma pháp tinh thông, là một con dao sắc bén của gia tộc.

Những công việc và nhiệm vụ gia tộc giao phó luôn được hắn hoàn thành xuất sắc, chẳng ai có thể lời ra tiếng vào.

Tiếng xích sắt vang vọng trong gian phòng lớn.

Nam tử vừa bị hắn bắt về kia đã hoàn toàn bị khống chế: hai tay bị xích kéo lên qua đầu, cơ thể mềm mại lộ rõ đường cong gợi dục.

Cậu cứ thế bị xích với tư thế quỳ đứng giữa phòng với chỉ một lớp vải mỏng trên người.

Karson xuất hiện, trên người là bộ vest đen chỉnh tề, tay đeo găng đen cầm theo một chiếc roi da.

Hắn bắt đầu cuộc chơi tình thú của mình:- Tên ngươi ?Chàng trai tóc vàng không trả lời.

Cậu hơi ngước lên nhìn vị công tử quý tộc trước mặt.

Trong ánh mắt hững hờ không có chút hoảng sợ.

Karson dùng cán roi nâng gương mặt cậu lên.

Hắn cúi người, ánh mắt hăm he như con báo đen nhìn ngắm con mồi nhỏ nhoi bên dưới.

Ra giọng tiếc rẻ:- Chẳng ngoan ngoãn chút nào."

CHÁT "Roi đầu tiên quất xuống trước ngực cậu, xé da rướm máu.

Karson xuống tay chẳng có chút thương tiếc nào.

Chàng trai run rẩy mà cảm nhận cơn đau.

Trong cổ họng cố ghìm một vài tiếng rên khe khẽ."

CHÁT "Lại một roi nữa hạ xuống phần cơ bụng.

Tuy lần này chỉ để lại một vệt đỏ nhưng cơn đau thấu xương vẫn ập đến khiến cậu không nhịn được mà rên lên thành tiếng.- Trả lời ta !Đáp lại Karson vẫn chỉ là khoảng không tĩnh lặng.

Hắn lại dùng tay nâng cằm cậu.

Tay còn lại xoa xoa mái tóc vàng mềm mại, thỉnh thoảng lại vỗ vỗ vào thái dương cậu:- Hay cho ngươi...Đúng là lớn gan.

Giả câm giả điếc với ta sao?Chàng trai run rẩy cảm nhận cơn đau, nhưng gương mặt vẫn chỉ có độc một biểu cảm hững hờ đó.

Cậu không cắn môi, cũng chẳng nghiến răng.

Tuy nhiên Karson đã thấy nhưng tia nhìn run rẩy trong đôi mắt lờ đờ đó.

Cậu quả nhiên đang sợ hãi.Karson bắt đầu trêu ghẹo nhũ hoa cậu.

Dày vò, mân mê cho đến khi chúng sưng đỏ.

- Nhạy cảm thật.

Ngươi thật sự là trai bao được huấn luyện kĩ càng nhỉ?

Nhìn biểu cảm chán sống của ngươi xem.

Ngươi không được bọn chúng huấn luyện cách vâng phục sao?Nói rồi bàn tay hắn di chuyển xuống phần eo cậu.

Nhẹ nhàng mơn trớn.

Tuy nói là nhẹ nhàng nhưng mỗi lần hắn lướt qua nơi có vệt roi, từng đợt đau rát dữ dội lại ập đến khiến cậu không khỏi run rẩy.- Ngươi xem.

Cơ thể ngươi đúng là thành thật hơn nhiều đấy.Rồi hắn thô bạo tách hai cánh mông trần trụi kia ra.

Không biết từ đâu lấy ra một dương cụ thô ráp, cứ thế ấn thẳng vào hậu huyệt cậu.

Dương cụ cũng không tính là quá lớn, có điều huyệt nhỏ không được nới lỏng, cũng không được bôi trơn đã phải tiếp nhận dị vật mang lại cảm giác đau đớn khô khốc như bị xé rách.- Aaah..ah..Chàng trai như muốn đổ gục, tuy nhiên hai cánh tay vẫn bị xích sắt kéo lên cao.

Cổ tay phải chịu đựng lực kéo giờ đây đã hằn đỏ những vệt lớn do chiếc còng lạnh lẽo kia mang lại.

Cậu thở dốc một hồi.

Cảm giác thống khổ lạ lẫm khi dương cụ xâm nhập vẫn chưa dừng lại.

Chẳng có một chút khoái lạc nào.

Tất cả đều chỉ là đau đớn.Karson ghì chặt cằm cậu, cưỡng ép cậu ngước lên nhìn hắn.

Mồ hôi lạnh chảy dài trên gương mặt cậu và đôi mắt đã ngân ngấn lệ.

Nhưng ngoài những tiếng rên rỉ phát ra, cậu chẳng có vẻ gì là định mở miệng xin tha.- Ôi trời !

Sao lại khóc rồi?

Ta tưởng rằng hậu huyệt của trai bao lúc nào cũng được chuẩn bị kĩ càng để tiếp nhận những thứ thô kệch này chứ.

Ngươi xem.

Dù sao ngươi cũng đã nuốt trọn nó rồi...Nếu ngươi mở miệng cầu xin, ta sẽ cho ngươi chút trơn dịch, sẽ thoải mái hơn một chút.Chàng trai khẽ nấc lên một tiếng, đôi mắt vừa nãy còn gượng nhìn hắn giờ đã cụp xuống, buông xuôi.- Ồ, xem ra ngươi vẫn hiểu những gì ta nói.

Dù câm những khả năng nghe hiểu vẫn hoạt động tốt đấy nhỉ.Thế nhưng, những món đồ tiếp theo hắn đem đến đã khiến cậu thật sự lạnh sống lưng.

Đó là một chiếc kim bạc, thuốc sát trùng, kẹp, băng gạc và một đôi nhũ hoàn lấp lánh.- Ta rất thích hai nhũ hoa nhỏ nhắn này của ngươi đấy.

Nhân đây, ta muốn tặng ngươi chút quà gặp mặt.

Rất nhanh thôi, ngươi sẽ thích chúng ngay.Thần sắc trên gương mặt chàng trai trở nên tái nhợt.

Cậu biết sắp tới sẽ diễn ra những gì.

Thân thể cậu trái lại bất động hoàn toàn.

Chỉ có cơ ngực dồn dập thở.- Bình tĩnh hơn ta tưởng nhiều đấy.

Nhân đây, ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối.

Mở miệng cầu xin ta.

Ta sẽ tha cho ngươi lần này....Còn nếu ngươi thật sự bị câm, vậy thì ra hiệu bằng cách gật đầu hai cái đi.-.......Không có lời cầu xin nào phát ra, cũng chẳng có cái gật đầu nào.Karson một tay giữ lấy nhũ hoa bên trái, tay kia dứt khoát đem chiếc kim bạc xuyên vào.- Haa...ahMáu tươi chảy xuống từ ngực cậu, vẽ một vệt dài đẹp mắt xuống cơ bụng đang phập phồng kia.

Cơn nhức nhối ập đến, lan tỏa khắp da thịt cậu.

Trong khi đó, Karson lạnh lùng khóa chiếc nhũ hoàn kia lại, rồi lùi một bước để ngắm nhìn cậu thống khổ vặn vẹo cơ thể mình.- Đẹp thật đấy - Hắn ám chỉ vệt máu đỏ tươi kia - Hình như ngươi có chút phân tâm rồi.

Dù thích món quà của ta đến thế nào cũng không nên lơ là nơi này chứ!Nói rồi hắn cúi xuống nơi hậu huyệt cậu, thúc mạnh dương cụ đang hơi trượt ra vào lại sâu bên trong.- Ahh..aaaa.- Chỉ biết rên rỉ thôi sao?

Ta đã hy vọng nhiều hơn ở một kĩ nam như ngươi đấy.

Một chiếc đai cố định dương cụ được mang tới.

Mục đích là để giữ dương cụ kia luôn được ghim sâu vào bên trong.

Hắn kích hoạt công tắc, dương cụ kia bắt đầu rung lên, khuấy đảo trong huyệt đạo khô khốc.Tiếng rên rỉ bắt tai lại vang lên dồn dập.

Hắn trầm ngâm đứng nhìn người bên dưới một lúc, thõa mãn cười.- Ít ra tiếng rên cũng không tệ, rất có cảm xúc.

Ta vốn còn định tặng ngươi thêm một cái khóa miệng, nhưng thôi, dù sao ngươi cũng không định nói chuyện.

Cứ việc rên rỉ cho thỏa thích.

Ta có chút việc cần giải quyết.

Chừng nào nhớ đến ngươi, ta sẽ quay lại ngay.Nói rồi hắn quay người đi thẳng.Chỉ còn lại một mình cậu giữa căn phòng này.

Đây thoạt nhìn là một căn phòng bình thường, có những khung cửa sổ lớn.

Ánh sáng chói chang rọi khắp ngóc ngách.

Một bộ sofa đẹp mắt đặt ở góc phòng, xung quanh là tủ lớn tủ bé, có lẽ chỉ dùng để chứa dương cụ, xiềng xích.

Từng cơn đau cứ truyền đến không dứt theo chuyển động của chiếc dương cụ kia.

Cả sự rát buốt tỏa ra từ nhũ hoa trái đã thật sự vắt kiệt sức lực của cậu.

Hạ bộ phía trước ỉu xìu chẳng có phản ứng gì.

Cậu không thể cảm nhận được một chút khoái cảm nào từ những thống khổ này.

Chỉ có thể lặng yên nhắm mắt chịu trận.

Không biết bao nhiêu lâu đã trôi qua.

Chiều xuống.

Ánh sáng đỏ rực qua cửa sổ rơi xuống mái tóc vàng lòa xòa, làm chúng óng ánh đẹp mắt.

Cậu từ từ hé mắt, nhìn thấy gương mặt của Karson đang nhìn chằm chằm mình, tim cậu bỗng nhói lên một nhịp.Hắn xoay người, bộ y phục ban nãy giờ đã nhuốm máu loang lổ.

Hắn cởi bỏ áo choàng, dùng cồn rửa tay một lượt rồi đeo găng tay vào, bắt đầu tháo bỏ dương cụ cho cậu.

Băng gạc, thuốc mỡ, thuốc khử trùng, kẹp gắp, hắn đều thành thạo sử dụng.

Đầu tiên là bôi thuốc vào hậu huyệt sưng đỏ của cậu, rồi lại đến sát trùng vết thương trên nhũ hoa, lau máu, cả những vết roi cũng được hắn bôi thuốc kĩ càng.

Cả quá trình hắn chẳng nói lời nào, chỉ chăm chú hành động.Xong xuôi, hắn cất toàn bộ bông băng vào tủ.

Cười cười nhìn cậu.- Ngày tháng sau này sẽ là địa ngục của ngươi đấy.

Vì ta không có ý định giết chết ngươi, mà hết giày vò rồi lại chữa trị cho ngươi.

Vết sẹo cũ còn chưa lành đã có những vết roi mới.

Ngày ngày chịu nhục, sống không bằng chết.

Ngươi thấy thế nào?Cậu lặng im ngước nhìn hắn.

Đôi cứ mắt dán chặt vào gương mặt tuấn tú ấy.

Rồi cậu cũng buông ánh nhìn, lặng lẽ cúi đầu.

- Ta đã hỏi ra tên ngươi rồi.

Benjamin Osa Felix nhà Medici.

Một đứa con ngoài gia thú bị người trong tộc ruồng bỏ, giam giữ ở biệt phủ ngoại ô.

Họ biến ngươi thành kĩ nam chuyên tiếp khách quý cho gia tộc.

Đúng là một đám ô hợp.Hắn tiếp tục:- Ta nên gọi ngươi là gì đây?

Osa nhé?

Haizz...Osa đáng thương.

Giờ ngươi là kẻ sống sót duy nhất của nhà Medici rồi.

Một gia tộc bị truy nã.

Những người từng ruồng bỏ ngươi giờ đã không còn nữa.

Ngươi ắt hẳn phải hạnh phúc lắm nhỉ?

Có lẽ ngươi cũng đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết.

Đáng buồn thay, ngươi lại rơi vào tay ta.Rồi hắn cởi xích cho cậu.

Hai cánh tay bị treo ngược quá lâu đã tê dại.

Cả người cậu đổ rạp xuống được hắn đỡ lấy.

Karson bế cậu vào một căn phòng ngủ gần đó.

Mang xích sắt vào chân cậu, nối với chân giường.

Dây xích đủ dài để cậu đi lại trong phòng.- Thức ăn sẽ có người hầu mang tới.

Nghỉ ngơi thoải mái nhé Osa.

Ngày mai sẽ là một ngày dài đấy.
 
Hai Mảnh Sapphire | Đam Mỹ | Sm
Chapter 2


Osa vừa mới dùng xong chút điểm tâm sáng.

Cậu thong thả nhấp chút trà, đưa mắt nhìn toàn bộ khu vườn lộng lẫy của trang viên qua cửa sổ.Lạch cạch.Cửa phòng mở ra, Karson trong, bộ trang phục màu trắng cười cười bước vào.

- Chào buổi sáng.

Đêm qua ngủ ngon chứ?

Osa?Osa khẽ nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân, mím môi không đáp.

- Ngươi rõ ràng không bị câm, lại không thèm mở miệng.

Xem thường ta đến vậy.

Ngươi không nghĩ rằng khiến ta hài lòng chút nào, ngươi sẽ bớt đi đau đớn chút đó sao?-.......- Thôi đành vậy.

Theo ta.Hắn cởi xích khỏi chân cậu rồi dẫn cậu đi qua những dãy hành lang dài, đến một căn phòng ở tòa tháp phía Nam trang viên.

Căn phòng này chính là một play room vô cùng rộng lớn với đủ loại máy móc, công cụ tra tấn, đủ để một người có tâm lý bình thường cảm thấy khiếp đảm khi bước vào.Hắn ra lệnh cho cậu cởi bỏ toàn bộ y phục, ngồi vào một chiếc ghế đặc biệt.

Tiếp theo, chân cậu bị tách ra, trói vào những bệ đỡ bên cạnh, để lộ nơi kín đáo kia một cách hoàn hảo.

Hai cánh tay cậu cũng bị cố định trên đỉnh đầu, hoàn toàn không thể cử động.

Karson điều chỉnh độ cao của ghế cùng với nhiệt độ phòng một lát, rồi mỉm cười hài lòng.- Cảnh tượng đẹp mắt đấy.Hắn đưa mắt ngắm nhìn cặp đùi nõn nà trước mặt.

Tính khí hồng hào ở giữa vẫn đang ngủ yên, nổi bật trên nền da nhợt nhạt của cậu.

Dời tầm mắt một chút là hai nhũ hoa nhỏ xinh.

Bên trái còn có điểm một chiếc nhũ hoàn ánh bạc.Osa nhìn hắn, ánh mắt lại trở nên vô hồn, không chút dao động.

Kể từ khi bị hắn đưa đến trang viên này, cậu không một lần có ý chống cự hay chạy trốn.

Không van xin cũng không chửi rủa.

Cậu hoàn toàn phục tùng những mệnh lệnh của hắn, chỉ trừ việc ngoan cố không chịu mở miệng nói chuyện.- Sau ngày hôm qua, ta có thể xác nhận ngươi không phải là M.

Tuy nhiên, khả năng chịu đau của ngươi cũng không phải tệ.

Hmm....thế nào nhỉ?

Ta muốn ngươi ít nhất đạt được một chút khoái cảm.Nói rồi hắn mang đến một lọ thuốc, đưa lên miệng cậu.

Osa biết thứ đó là gì, hắn muốn dùng thuốc kích dục để hạ nhục cậu.

Thế nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn ngẩng cổ uống hết.

Đợi thuốc ngấm xuống, cảm giác bỏng rát bắt đầu dâng lên từ trong cơ thể.

Karson đeo găng tay bằng da vào, từ từ vuốt ve bờ môi cậu.

Hắn đưa hai ngón tay vào trong khuôn miệng cậu, ra lệnh cho cậu làm ướt chúng.

Osa ra sức dùng lưỡi quấn lấy hai ngón tay kia, mút mát từng tấc một.

- Kĩ năng tốt đấy, chàng kĩ nam à.

Ta tự hỏi ngươi đã từng làm qua bao nhiêu người rồi?

Nói rồi hắn thô bạo rút tay khỏi miệng cậu, chuyển xuống huyệt nhỏ đang phập phồng mời gọi kia mà xuyên vào.

- Ahh...~Khoái cảm dâng trào khiến Osa không kìm được tiếng rên rỉ.

Karson không kiêng dè khuấy đảo bên trong cậu, có ý định tìm ra điểm mẫn cảm nhất kia.

Dưới tác dụng của thuốc, hạ bộ của cậu bắt đầu có phản ứng, ngay lập tức bị Kason dùng tay còn lại bắt lấy, ma sát không ngừng.

Cả hai nơi tư mật đều bị kích thích như thế, khiến cảm giác hưng phấn trong cậu bị đẩy lên đến tột độ.

- A..hứcc...Karson vẫn luôn quan sát phản ứng của cậu, hắn nhanh chóng tìm ra vị trí mẫn cảm kia, lại ra sức kích vào nơi đó.

- Arghh.....Bạch trọc đặc sệt bắn ra.

Vương vãi khắp bàn tay mang găng đen của hắn.

Osa thở dốc, còn mơ màng chưa kịp định thần lại đã thấy bàn tay dính bạch trọc kia trờ tới trước mặt, xộc vào miệng cậu.- Liếm cho sạch.

- Hắn ra lệnh.Osa ngoan ngoãn nghe lệnh hắn.

Liếm láp một hồi rồi nuốt toàn bộ số bạch dịch tanh tưởi của mình vào trong.Karson lấy ra hai cái kẹp nhũ hoa nối với nhau bằng một sợi xích mỏng.

Kẹp vào hai nhũ hoa ửng đỏ của cậu.

Nhũ hoa trái hôm qua bị hắn xuyên sỏ còn chưa lành hẳn, bây giờ lại bị hành hạ lập tức rướm máu.

Karson cuối người liếm mút chút máu tươi chảy ra từ nhũ hoa.

Vẻ mặt vô cùng thõa mãn hưởng thụ.

Hai tay hắn lả lướt khắp người cậu mà sờ soạng.

Những cái chạm đầy mẫn cảm khiến cậu khoan khoái đến tê dại, bắt đầu khao khát nhiều hơn nữa.- Thuốc kích dục đúng là có tác dụng lợi hại thật.

Xem ai đang khao khát ta kìa.Dương vật của cậu lại ngóc đầu dậy.

Dù không muốn thừa nhận nhưng cậu đang vô cùng ước ao được hắn chạm vào.

Huyệt nhỏ trống rỗng không ngừng co rút thèm khát cự vật.

Cơ thể dường như không còn nghe lời cậu nữa mà liên tục cựa quậy, ra sức ma sát vào mặt ghế da.Karson nhìn thấy cảnh tượng như mèo động dục ấy thì mỉm cười hài lòng.

Hắn đưa tay mơn chiếc cổ gầy guộc của cậu vài cái, trao cho cậu chút khoan khái ngắn ngủi rồi nhanh chóng rút tay về.- Mở miệng cầu xin ta.

Ta sẽ cho ngươi được thỏa mãn.- Hức....- Được rồi để ta xem sức chịu đựng của ngươi đến đâu.

Mèo con động dục à.Rồi hắn đem đến một chiếc khóa dương vật bằng kim loại, cưỡng chế đeo vào.

Tiếp theo là một dương cụ thô ráp nối liền với một thanh kim loại dài.

Hắn rưới gel phủ khắp toàn bộ dương cụ rồi dễ dàng đem nó xâm nhập hậu huyệt cậu.

Phần kim loại còn lại được cố định vào ghế ở một vị trí phù hợp, khiến cậu có muốn không thể đẩy dị vật ra khỏi hậu huyệt.- Ư..ah- Chuyển động đi.

- Karson nhìn nước mắt ứa ra trên gương mặt cậu, lên giọng khích bác - Không phải ngươi muốn sướng sao?Sự xâm nhập mạnh mẽ của cự vật mang lại áp bức không nhỏ nhưng kèm với đó là sự thống khoái tột độ.

Osa không thể nhịn được mà đem hông mình chuyển động triệt để, xem cự vật kia là báu vật mà không ngừng nuốt ra nuốt vào.

Hòa với tiếng rên rỉ nhịp nhàng, cảnh tượng bây giờ còn dâm đãng và gợi dục hơn gấp vài lần.Mặc dù bên dưới đã được thõa mãn tính khí của cậu bị giam giữ trong chiếc gọng sắt bắt đầu nhức nhối điên cuồng.

Dù đã đạt đến cao trào, cậu không có cách nào phát tiết cả.

Cảm giác sắp chạm đến thiên đường lại phải nhịn xuống khiến cậu khó chịu đến phát điên.

Chuyển động cũng dần chậm lại.- Hức...hức...

- Cậu giương cặp mắt ướt về phía Karson, vẻ mặt tha thiết cầu xin.Hắn lại chẳng đếm xỉa gì, yên vị tại chỗ mà xem cảnh đẹp.- Dùng cái miệng của ngươi mà cầu xin ta.Karson tiến về phía cậu, dùng chút kiên nhẫn cuối cùng của mình mà nắm tóc cậu, ghì xuống ghế:- Nếu ngươi không biết phải cầu xin thế nào.

Ta rất vui lòng dạy ngươi.

- Nói rồi hắn thì thầm vào tai cậu - Ngươi có thể nói thế này.

" Thưa ngài, tôi là một con đĩ dâm dục.

Tôi vô cùng hối lỗi vì đã xúc phạm ngài.

Xin ngài hãy cho phép con đĩ này được bắn..."

Osa khép mắt, dòng lệ vì thế mà tuôn trào.

Cậu thả người, mặc cho trọng lượng cơ thể đẩy dị vật kia vào sâu trong cơ thể.

Cậu không còn sức để vùng vẫy nữa.

Đau đớn và khoái cảm hòa lẫn đã cùng lúc vắt kiệt cậu.

Karson thấy cậu như thế lại bình tĩnh đến lạ thường.

Hắn buông cậu ra, với tay lấy cây roi da từ trên kệ.- Ta đã cho ngươi rất nhiều cơ hội, vậy mà..CHÁTMột roi giáng xuống cạnh sườn cậu.CHÁTLại một roi giáng xuống bả vai.

Cơn đau xé da thịt khiến cậu tỉnh khỏi những khoái cảm hư ảo.

Cậu nhìn thấy hắn lạnh lùng xoay cây roi da trong tay, hờ hững buông một mệnh lệnh.- Bắt đầu đếm đi.

Hiểu chứ?Hắn ghé sát mặt mình vào cậu.

Dữ tợn trừng mắt, nói:- Ta biết là ngươi có thể nói chuyện.

Từ bây giờ, đếm đủ mười hai roi mà ta quất xuống.

Đếm sai một roi cũng phải bắt đầu lại.

Chừng nào ngươi chưa đếm đủ, ta sẽ không dừng lại.Osa nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của hắn.

Cậu biết hắn không nói đùa.

Những phát vụt nhanh như chớp bắt đầu giáng xuống.

Ban đầu là tạo ra tiếng thét xé gió trên không trung, khi quật vào da thịt cậu lại vang lên âm thanh chát chúa kinh hãi.

Nhưng nỗi thống khổ truyền đến mới chính là một cơn ác mộng không dứt.Tiếng kêu thất thanh của cậu hòa cùng với tiếng roi da khiến người ta nhức óc.

Karson dừng lại một nhịp, thấy nước mắt ứa ra từ khuôn mặt cậu.

Hắn dường như đã mất hết kiên nhẫn:- Đếm!!Rồi lại một roi nữa vụt xuống trên bắp đùi.Cậu không đếm.

Qua hàng nước mắt giàn dụa, cậu nhìn thấy hắn.

Tàn bạo và vô tình.

Cậu sẽ chết.

Cơn đau đã khiến cậu mất hết lý trí.

Màu đỏ tươi loang ra trên da thịt.

Đau...Đau quá...Không biết bao nhiêu roi đã quất xuống, Lưu lại dấu vết ở mọi nơi chúng đi qua.

Từ cánh tay, ngực, bụng đến hai bắp đùi.

Hắn chẳng muốn bỏ sót nơi nào.

Osa ngất rồi lại tỉnh, mỗi lần như vậy, cậu chỉ mong khi mở mắt ra, cơn ác mộng này đã chấm dứt, nhưng không.

Thứ xuất hiện trước mắt cậu vẫn là khuôn mặt dữ tợn đó, cùng với chiếc roi da lăm lăm hướng vào người cậu.Trong cơn mê sảng, cậu chợt nhìn thấy một gương mặt khác.

Người này vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ của cậu, là người mà cậu vẫn luôn chờ đợi.

Anh đến cứu cậu sao?

Là anh, có phải không?- Kan..- Kan...Anh đến cứu tôi sao?

Tôi đau.. hức..

đau quá...Tiếng quất roi dừng lại.

Karson trừng trừng nhìn cậu.

Rồi ghé xuống đối mặt với cậu, gằn giọng:- Sẽ không có ai tới cứu ngươi đâu.

- .....Kan...Anh không còn nhớ tôi sao?

Anh quên rồi sao?- Câm miê.....

- Trước sự ngỡ ngàng của hắn, Osa rướn người, mê muội đặt lên môi hắn một nụ hôn.

Đó cũng là chút sức lực cuối cùng của cậu, trước khi cậu hoàn toàn lả đi......Năm đó Osa 10 tuổi đang ngồi khóc thút thít ở một gốc cây trong khu rừng gần nhà.

Quý tộc nhà cậu đang tiếp đãi một đoàn khách quý từ phương xa, mà cậu không được phép lảng vảng lại gần.- Này, sao lại khóc thế?Osa ngước mắt lên, bắt gặp một cậu trẻ, nhìn qua có vẻ lớn hơn cậu vài tuổi.

Mái tóc đen dày, đôi mắt cũng đen láy.- Tôi muốn học ma thuật.- Cậu có dòng dõi quý tộc à?- Phải.- Thế thì có thể học mà, sao thế?- Họ không cho phép tôi học.

Vì tôi chỉ là hạng tạp chủng, một quyển sách cũng không thể chạm vào.Cậu trai có mái tóc đen kia ngồi xuống cạnh cậu.- Nhà Medici sao?- Phải.- Cha mẹ tới nói rằng, nhà Medici cần một người lãnh đạo tốt hơn.

Lũ hống hách đó đúng là rất đáng ghét.

Ngay cả người nhà cũng có thể đối xử như vậy.

Nhưng nguyên tắc của giới quý tộc không cho phép chúng tôi can dự vào chuyện của nhà khác.

Trừ khi họ đi quá giới hạn.- Tôi biết.Osa rút trong túi ra một con dao găm.- Tôi là Benjamin.

Anh tên là gì thế?- Ùmm, gọi tôi là Kan đi.

Là nhị thiếu gia nhà Karson.Cậu đưa con dao găm của mình cho anh.- Anh dạy tôi ma thuật đi.

Tôi muốn một thứ ma thuật có thể giết người trong chớp mắt.

Anh thành thạo ma pháp có phải không?

Tôi sẽ tặng anh con dao này để đáp lễ.

Nó là một con dao tốt đấy.- Haha.

Được thôi, tôi sẽ cho cậu xem tôi lợi hại thế nào.Hai đứa trẻ đi vào trong rừng.

Nhanh chóng bắt được một con thỏ.

Kan dùng ma lực khống chế nó, khiến nó đau đớn giãy dụa.- Thế nào.

Nhóc xem, có muốn biết cách làm không?- Xì...Thứ tôi cần là ma thuật giết người trong chớp mắt cơ.

Thế này thì có tác dụng gì chứ!Kan bĩu môi.- Nhóc không thấy thế này thú vị hơn sao?

Nhìn con mồi đau đớn giãy giụa đến chết.

Giết trong chớp nhoáng thì còn gì thú vị nữa chứ.Thấy Osa không thèm nhìn "tác phẩm" đang thoi thóp kia nữa mà quay đầu bỏ đi, cuối cùng Kan cũng đồng ý dạy cho cậu ma thuật giết người.Khổ nỗi Osa chưa từng được học cách thi triển ma lực.

Mất cả buổi trời cặp thầy trò mới có thể thành công học được một chiêu này.Osa bắt đầu dùng ma lực của mình, khoái chí gặp đâu chém đó.- Cảm ơn anh nhé.- Không có gì đâu.

Hình như lúc tôi phải về rồi.

Rất vui được gặp cậu, Ben.

Cơ mà chiêu này không thể dùng để đối phó với người lớn được đâu.

Ma pháp của họ rất uy lực.

Đừng dùng bừa bãi đó.- Tôi biết mà.Vậy là hai đứa nhóc chia tay nhau.Đó là một buổi chiều tà.

Nắng ấm khoan khoái.Osa bơi lội dưới sông một lát, tiện tay giết được vài con cá.

Đoạn, cậu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình dưới dòng nước.

Cơ thể gầy gò chằng chịt những vết sẹo và vết bầm tím.Phải rồi.Cậu định chết cơ mà.

Mang theo một con dao găm vào rừng để tự lấy mạng mình.Chắc là sẽ đau lắm, cần phải ra tay thật dứt khoát.Nhưng mà, nếu đã có ma lực kết liễu chớp nhoáng thì không phải sợ nữa.Osa mỉm cười, vận ma lực trong tay mình.
 
Hai Mảnh Sapphire | Đam Mỹ | Sm
Chapter 3


Kan đã đi đến bìa rừng.

Anh phải quay lại sớm thôi, nếu không sẽ bị cha mẹ quở trách mất.

Anh nhìn con dao găm nhỏ được Osa tặng trong tay.

Cảm thấy cũng không có gì quá đặc biệt.Chợt anh dừng lại, suy nghĩ.

Tại sao Osa nhất quyết muốn học ma lực giết người trong chớp nhoáng trong khi biết rằng nó không có tác dụng với những người mà cậu ta căm hận?

Và cả con dao này...Kan rút vỏ dao ra.

Bên trong rơi ra một mảnh giấy nhàu nát.Là thư tuyệt mệnh....Kan quay người, phi như bay vào rừng.Osa đã tặng con dao cho Kan mà quên khuấy đi lá thư tuyệt mệnh còn trong đó.Bên bờ sông.Osa nhìn mình dưới dòng nước.

Lại nhìn bàn tay đã tích đủ ma lực của mình."

Chỉ cần một nhát thôi, mình sẽ chết, không hề đau đớn gì cả."

Nhưng khoảnh khắc cậu hạ quyết tâm, có ai đó đã giữ chặt cánh tay cậu.- Ben...Đừng mà...Benjamin.- Kan?

Anh quay lại làm gì thế?- Nếu tôi không quay lại, cậu sẽ chết.- Anh....Anh nói gì thế?- Đừng giả ngốc nữa.

Tôi nhìn thấy lá thư rồi.-......Osa không nói gì nữa.

Cậu cúi mặt, cố tránh ánh mắt anh.- Ben à.

Cậu biết không?

Cậu có thể làm được mà.

Nghe tôi nói đây.

Cậu rất có thiên phú ma thuật đấy.

Sau này cậu nhất định sẽ đứng đầu gia tộc.

Chỉ là đừng bỏ cuộc.

Có được không?- Không có cách nào đâu Kan, không có đâu.....- Ben.

Tôi không biết cậu đã phải trải qua những gì - Kan do dự hướng ánh nhìn về cơ thể chi chít vết thương của cậu - Nếu cậu đã không tin tưởng vào bản thân, vậy ít nhất hãy chờ tôi có được không?

Tôi sẽ trở nên thật mạnh.

Sớm thôi, tôi sẽ đến cứu cậu.

Có được không?

Đừng chết.

Tôi sẽ đến mang cậu đi.

Nhé ?- Không cần đâu, Kan.

Anh không cần phải quan tâm đến tôi đâu...- Ben....nhìn tôi này.Kan nhìn thẳng vào mắt cậu, mỉm cười rạng rỡ.- Ben, tôi thích cậu lắm.

Dù chúng ta chỉ mới gặp nhau thôi nhưng rất lâu rồi tôi mới có cảm giác vui vẻ thế này.Nói rồi anh ôm cậu vào lòng.- Đừng chết nhé, Ben.

Cậu đã thấy rồi mà.

Tôi mạnh lắm đó.

Xin cậu hãy tin vào tôi, và tin cả vào bản thân cậu nữa.

Cậu làm được mà?

Đúng không?Osa ngượng ngùng đưa tay ôm anh.- Anh nói thật sao...- Chắc chắn đấy.

- Vậy......Tôi sẽ đợi.- Con dao găm này, tôi sẽ giữ nó để luôn nhớ về cậu.

Hãy sống và chờ tôi nhé.Nhưng Kan chưa từng quay lại.

Trong địa ngục của cậu tưởng như đã có một tia sáng, thế nhưng tia sáng le lói đó chỉ xuất hiện đúng một lần, sau đó vĩnh viễn tắt ngấm.Bóng tối lại bao trùm.

Cho dù cậu có phần tin tưởng Kan nhưng trong thâm tâm, cậu biết rõ rằng nếu muốn sống và trả thù, cậu chỉ có thể dựa vào bản thân mình.Những kẻ khác đều chỉ là những kẻ bịp bợm mà thôi.----------Lúc Osa lấy lại ý thức đã là tối muộn.

Cơ thể nhức nhối âm ỷ.

Cậu đang ở trong phòng ngủ với một chân bị xích lại.Cậu tưởng rằng mình đã chết.

Ít ra thì, cậu chỉ chờ có vậy.

Cậu rõ ràng đã chọc giận hắn.Màn đêm tĩnh lặng vô cùng nhưng không mang lại cảm giác yên bình mà trái lại khiến người khác dấy lên một cảm giác bất an.

CHOANG!!!!Cửa sổ phòng vỡ tan, cùng với đó là sự xuất hiện của hai sát thủ với y phục đen tuyền và đôi mặt nạ quái dị.Hai kẻ này nhìn ra được người nằm trên giường đang bị thương.

Tuy nhiên, chúng vẫn không hề buông lỏng cảnh giác.- Nếu còn muốn sống thì mau nói cho bọn ta biết hai mảnh Sapphire ở đâu!!Ở hầm ngục của gia tộc Karson.Karson dùng một tay bóp vỡ xương hàm của một tù bình.

Những kẻ còn lại chứng kiến cảnh tượng đó lập tức mặt cắt không còn một giọt máu.- Các ngươi.

Khai?

Hay còn không khai?

HẢ??Cánh tay Karson túm lấy kẻ thứ hai.

Hắn lập tức thảm thiết khóc lóc xin tha.Karson nổi tiếng là kẻ biến thái tàn bạo.

Công việc tra tấn - lấy lời khai con tin của gia tộc Karson trước giờ đều do hắn làm chủ.

Thủ đoạn tra tấn đối với hắn nhiều không đếm xuể.

Những công cụ do hắn chế tạo ra, những kẻ nào đã thử qua thì tuyệt đối không thể chỉ chết yên ổn mà không phát điên.

Bình thường, kiểu tra tấn tinh thần khiến đối phương chết dần chết mòn mới là phong cách của hắn.

Có điều lần này tình thế cấp bách.

Hắn đành phải dùng chiêu giết gà dọa khỉ cũ rích cũ mèm này.

- Hahaha - Một trong số những tên tù binh bỗng bật cười khanh khách.

- Karson nhị thiếu gia không cần phải nhọc lòng nữa.

Bọn tao đã câu đủ thời gian rồi.

Giờ này chắc chắn người của bọn tao đã đến được trang viên Rosa Blanche của ngươi rồi.Karson gầm lên:
- Các ngươi mà lại tìm được nơi đó?- Sao lại không chứ?

Ngài thật sự xem thường bọn t....Máu tươi tung tóe bắn lên bức tường xỉn màu của nhà giam.

Cơ thể những tên tù binh đã hoàn toàn bị xé nát.Thấy hắn phi ra khỏi nhà ngục với khuôn mặt đằng đằng sát khí, đám thuộc hạ vội vã đuổi theo ngay tắp lự.- Điều động người quay về trang viên ngay lập tức.

Bọn chúng biết vị trí của Sapphire rồi.Lúc Karson quay về đến nơi, trang viên đã bị bọn cướp lục tung cả lên.

Vườn cây xinh đẹp bao quanh giờ đã trở thành một đống đổ nát.Một con báo đen khổng lồ từ đâu lao tới, điên cuồng cắn xé tất cả những kẻ xâm nhập.

Karson hừ một tiếng, dùng ma lực khống chế con báo.

Tuy nhiên nó chỉ cần cựa người một cái là có thể thoát ra.

Karson lập tức hiểu ra con báo này là do ma pháp tạo thành.

Hắn rút kiếm, truyền kịch độc từ ma pháp vào rồi phóng đến, một nhát chém nó tan biến.

Xong xuôi, hắn lập tức lao xuống dưới hầm bí mật - nơi cất giữ hai mảnh Sapphire.

Bên đường, xác lính gác nằm la liệt."

Đúng là bọn vô dụng!"

- Hắn nhủ thầm.

Thế nhưng càng đi sâu, xác bọn cướp áo đen lại xuất hiện nhiều hơn cả.

Hắn bắt đầu cảm thấy nghi hoặc.

Đến khi chính mắt nhìn thấy hai viên Sapphire vẫn còn nguyên vẹn, phát sáng lấp lánh trên bệ đá, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.Nhưng khoan đã, lính gác của trang viên đã bị hạ hết, toán cướp tràn vào cũng bị giết sạch.

Sapphire thì vẫn bình an vô sự.

Đây là tình huống gì thế này?Nhất định phải còn một kẻ khác - một kẻ thứ ba can dự vào việc này.- Ngài Karson...Đám thuộc hạ của hắn bây giờ mới đuổi tới nơi.

Chúng hớt ha hớt hải nói:- Ở sảnh phòng khách...là nô lệ của ngài...- Ai cơ?Lúc này hắn mới chợt nhớ ra Osa.Hắn bước vào phòng khách, Osa đang ngồi trên sofa, mái tóc vàng lòa xòa che khuất đôi mắt cậu.

Cơ thể khoác một lớp choàng mỏng manh.

Xuyên qua đó có thể nhìn thấy lớp băng gạc dày cộm.

Tay cậu bế một con mèo đen.

Đằng sau lưng cũng có một con mèo đen...khổng lồ.

Trông không khác gì con báo đen mà Karson vừa hạ ban nãy.- Ngươi...

- Hắn nhìn cậu bằng ánh mắt nghi hoặc.Osa ngẩng đầu nhìn anh.

Lần đầu cất tiếng nói- Hai mảnh Sapphire vẫn an toàn, ngài Karson nên cảm ơn tôi một tiếng chứ nhỉ?Trong căn phòng tối chỉ có một vài ánh nến nhấp nháy, Osa đang bị trói đứng vào một cây cột sắt lạnh ngắt.

Hai tay vòng ra sau bị khóa chặt vào cây cột bằng một lớp ma lực.

Cơ thể bị phơi bày toàn bộ, chỉ còn một lớp băng gạc quấn chặt ở cạnh sườn.Karson đang ung dung ngồi trên ở sofa đối diện với cậu.

Tay cầm một ly vang đỏ sóng sánh.- Ngươi vẫn có thể sử dụng ma thuật, nhưng ngay từ lúc đến đây vẫn luôn nhịn nhục, để mặc ta chà đạp tra tấn.

Mục đích của ngươi là gì?Osa không đáp.Karson tiến đến chỗ cậu, đưa tay vuốt ve cơ thể trần trụi.

Hắn lại cố tình lướt qua những vết roi còn hở miệng kia, khiến cơn đau rát lan ra khắp cơ thể cậu.- Ngài Karson, tôi hoàn toàn không có ma lực.

Ngài cũng cảm nhận được chuyện này.- Đúng là ta không cảm nhận được chút ma pháp nào từ ngươi.

Đó là lý do ta không hề đề phòng ngươi.

Nhưng những con mèo đen kia, ngươi giải thích thế nào?- Đó là linh thú của tôi.Karson nắm lấy cằm cậu, khẽ thì thầm:- Có thể triệu hồi và điều khiển linh thú mà không cần đến ma pháp sao?- Có thể.

- Osa đáp - Vì tôi là loài tạp chủng, là sản phẩm giữa con người và ma thú.

Bọn chúng nghe lời tôi, cũng không phải chuyện khó hiểu.- Ra là vậy.Karson nâng ly rượu trong tay lên, lắc lắc một chút rồi đổ thẳng vào miệng cậu.- Chúng ta nên làm tiếp những chuyện dang dở chứ nhỉ?

Lần trước, ngươi ngất đi sớm quá đó.Bất ngờ bị đổ rượu vang vào miệng khiến cậu không kịp phản ứng mà ho sặc sụa.

Đến lúc bình tĩnh lại, một quả trứng rung đã được nhét vào trong hậu huyệt.- Nói ta nghe mục đích của ngươi!Giọng cậu khàn khàn.- Tôi muốn ngài.Karson bật trứng rung lên.

Hậu huyệt sau khi bị tra tấn dữ dội vào ngày hôm trước, giờ đây vẫn vô cùng mẫn cảm.

Chân cậu bắt đầu nhũn ra.

Thế những toàn thân đã bị hắn dùng ma lực trói chặt vào cột sắt, không thể ngã xuống.- Ta đã nói sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.

Nếu muốn ra đi nhanh gọn, thì nên thành thật một chút mới phải.- Ah..hah...- Osa nhận ra cơ thể mình bỗng nhiên nóng lên bất thường.

E là trong rượu vừa rồi có chứa một liều kích dục.Karson mân mê nhũ hoa của cậu, thỉnh thoảng lại dùng ngón tay bấu mạnh, khiến cậu rên rỉ không dứt.- Tôi muốn giết ngài...Karson ngừng tay lại.

Hắn quẹt bớt những giọt nước mắt đang bắt đầu ứa ra từ đôi mắt cậu.- Nói rõ ta nghe xem.Osa cười cười.

Cậu kể cho hắn nghe chuyện ở bờ sông năm đó.Hắn nheo mắt nghĩ ngợi.

Năm đó hắn 12 tuổi, giờ đã là một nam nhân 29 tuổi.

Những chuyện thế này, hắn không còn nhớ cũng chằng có gì là lạ.- Thì ra là có chuyện như vậy.

Hắn đưa tay nắm lấy vật nhỏ vừa ngóc đầu lên của cậu, bắt đầu không ngừng vuốt ve.

- Vậy ra hôm đó, trước lúc ngất đi, ngươi thực sự đã cầu xin ta đến cứu ngươi sao?

Đứa trẻ đáng thương.....ngươi nghĩ rằng một đứa nhóc 12 tuổi có thể trở lại cứu ngươi sao?- Haa...

- Osa thở dốc, vừa cảm nhận được chút khoái cảm truyền đến từ phía dưới lại bị những thống khổ từ vết thương giày vò trong từng nhịp thở.

- Tôi không tin ngài...nhưng ngoài việc chết đi, tôi còn sự lựa chọn nào khác sao?

Ngài chính là hy vọng sống duy nhất của tôi lúc đó.

Ngài đã nói rằng ngài tin vào tôi.

Chính vì vậy tôi đã cố gắng rất nhiều.

Tôi đã lén lút lĩnh hội ma thuật với sự trợ giúp của các linh thú.

Tôi đã chăm chỉ ngày đêm luyện tập.

Tôi đã trở thành kẻ có tư chất tốt nhất trong đám công tử hư hỏng đó..hức...- Ồ...

- Karson dùng tay xoa xoa đầu khấc của cậu.

Rồi dùng một thanh chặn niệu đạo, thô bạo cắm vào ngay thời điểm cậu sắp bắn ra.

Dòng tinh dịch sắp được giải phóng lại bị cưỡng chế ngăn lại.

Cảm giác khoái cảm sắp dâng tràn lại tắt ngấm..- Aaa...không...Osa gục đầu xuống.

Cạn kiệt sức lực.

Thuốc ngấm vào người khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy vô cùng.

Nước mắt lại cứ thế dâng lên.- Mèo ngoan, đừng khóc.

Kể ta nghe xem, chuyện sau đó diễn ra thế nào..- Tôi đã lĩnh hội được Sapphire..- Sao cơ?

Ngươi nói gì?Karson bàng hoàng nhìn cậu.

Hắn nâng mặt cậu lên đối diện với mình.

Lấy tay quẹt đi nước mắt trên mặt cậu.Tộc Medici từ ngàn năm trước được Ma Thần ban cho một cặp mắt ánh kim có sức mạnh vượt trội, gọi là Sapphire.

Nó là năng lực được khắc vào dòng máu của người trong tộc.

Sapphire được truyền từ đời này sang đời khác.

Tuy nhiên, không phải là kiểu từ cha mẹ sang con cái.

Cả một gia tộc lớn như vậy chỉ xuất hiện một cặp Sapphire trong cùng một thời điểm.

Điều này có nghĩa là ai có được nó sẽ lập tức trở thành người đứng đầu gia tộc.

Khi người mang Sapphire đương nhiệm chết đi, năng lực của nó cũng sẽ tạm thời biến mất.

Cho đến khi có một người đủ tư chất xuất hiện trong tộc, Sapphire sẽ tự động xuất hiện trên người đó.

Đây chính là động lực cho muôn thế hệ trong tộc.

Họ phải đảm bảo rèn luyện tư chất thật tốt để được Sapphire chọn làm người kế nhiệm.Có những trường hợp người tiền nhiệm vừa mất đi.

Sapphire đã xuất hiện trên một người khác trong tộc.

Nhưng cũng có những trường hợp Sapphire mãi không chọn được người vừa ý.

Khiến cho sức mạnh của toàn bộ gia tộc bị giảm đi không ít.- Haha...Ngài cũng không thể ngờ được phải không?

Năm đó sau khi cha tôi chết đi, Long Nhãn đã chọn tôi.

Thế nhưng, điều đó đã khiến cho mọi nỗ lực tu luyện ma pháp của tôi tan biến hết.

Họ đã nhận ra sự khác thường từ tôi.

Và...Osa thở dốc, hơi thở của cậu nóng hừng hực.

Cậu nhìn hắn, mỉm cười.

Nụ cười khiến hắn phải lạnh sống lưng...- Ngài đoán xem họ đã làm gì tôi?

Tại sao đôi mắt Sapphire của nhà Medici hiện giờ lại trở thành hai mảnh đá vô dụng như vậy.

Tại sao không ai có thể kích hoạt sức mạnh của nó được nữa....Đó là vì họ đã phạm phải một tội ác tối kỵ.HỌ ĐÃ MÓC MẮT TÔI
 
Hai Mảnh Sapphire | Đam Mỹ | Sm
Chapter 4


Osa mỉm cười:- Những kẻ đó, họ không thể chấp nhận người được chọn lại chính là một tên lai tạp nghiệt chủng.

Họ đã quyết định làm điều cấm kị đó và hahaha....

Đôi mắt Sapphire đầy uy lực sau khi bị tách khỏi cơ thể người thì không thể sử dụng được nữa.

Nó đã trở thành vật trưng bày.

Cho dù họ có cố gắng cấy nó vào bất cứ ai cũng đều không cho ra kết quả.

Nhưng còn tôi...còn đôi mắt của tôi....Cậu thổn thức:- Tôi đã trở nên mù lòa, sau khi Sapphire bị lấy đi, tôi đã mất hết toàn bộ ma lực mà bao năm tu luyện có được.

Bọn họ lại sợ rằng nếu tôi chết, hai mảnh Sapphire kia cũng sẽ biến mất.

Vì thế họ đã ếm ma pháp chú lên tôi, cho người canh giữ tôi ngày đêm.

Bọn họ giam tôi lại như một kỹ nam và để bọn quý tộc nhơ nhớp đó hành hạ tôi mỗi ngày......Karson nhìn cậu chật vật tựa vào cột sắt.

Sau một hồi kích động, các vết thương cũ đã nứt ra, máu tươi thấm đẫm cả băng gạc.- Anh biết không...tất cả là tại anh.

Nếu lúc đó anh để tôi chết đi.

Nếu lúc đó anh đừng trao cho tôi hy vọng...- Không đâu... tôi không hề tin rằng anh sẽ quay lại.. chỉ là do tôi quá cần một lý do để sống tiếp.

Đến khi bị họ đẩy vào vực thẳm, tôi đã gọi tên anh không biết bao nhiêu lần.

Nhưng anh không hề xuất hiện.

Làm thế nào đây?

Chỉ vì ở trong bóng tối đó, tôi chẳng còn có thể cầu xin ai được nữa.

Vì bản thân tôi đã trở nên tàn phế.

Chỉ có thể bất lực để người khác hạ nhục, chà đạp.

Chứng kiến từng mảnh da thịt của bản thân trở nên tanh tưởi...- Tôi hận anh...Lúc tôi không cần, anh lại xuất hiện.

Để rồi lúc tôi cần anh nhất, anh đang ở đâu chứ?Nước mắt đã dàn dụa trên gương mặt cậu....- Xin lỗi anh.

Anh không hề làm gì sai cả.

Chỉ là do tôi đã quá mê muội.

Ít ra thì, anh cũng đã cho tôi một tia hy vọng.

Ít ra thì, tôi đã làm hết những gì có thể, đổi lại ít phút huy hoàng ngắn ngủi..

Giờ thì.. thân xác nhơ nhớp này...anh có thể tùy ý chà đạp.

Tôi sẽ không chống cự....- Lúc anh bước vào biệt phủ nhà Medici, trái tim tôi đã muốn vỡ tung.

Tôi biết mình sẽ chết dưới tay nhà Karson.

Chỉ không ngờ rằng người đến chính là anh.

Tôi đã luôn thắc mắc rằng Ngài Karson yêu quý của tôi đã trở thành một người như thế nào.

Giờ thì tôi đã biết rồi.

Đúng là không uổng công đến nơi này.

- Ngươi vẫn có thể sử dụng linh thú.

Nếu đã muốn giết ta.

Tại sao đến giờ vẫn không ra tay?Osa giương mắt nhìn hắn, gương mặt ửng hồng đầy nước mắt lẫn mồ hôi.

Sau một thoáng chần chừ, cậu cũng cất tiếng:- Kan à....Anh có thể....cho tôi được không?- Ý ngươi là gì...Osa thở dốc:- Tôi không thể chịu được nữa, cầu xin anh....ah....dương vật của anh...một lần thôi..có được không?Cậu biết hắn vẫn luôn xem cậu như một con đĩ đực.

Chỉ là thuận mắt lấy về chơi đùa chán chê rồi sẽ giết chết, giống như bao nô lệ trước đây của hắn.

Những ngày qua, dù hắn có dùng bao nhiêu thứ đồ lên người cậu, cũng chưa từng để cậu chạm vào cơ thể hắn một lần nào.

Cậu biết hắn cũng ghê tởm cậu như những người khác.

Ghê tởm thân xác bẩn thỉu hoang dâm này.Hahaha, trên đời có kẻ nào như cậu đâu chứ.

Đến lúc sắp chết vẫn mở miệng cầu xin dương vật của người khác.

Đúng là một con đĩ đực vô liêm sĩ mà...Cậu nhớ nhung hắn, khao khát hắn.

Có gì là sai sao.

Cậu đã gọi tên hắn cho dù bao năm không gặp, cậu đã chẳng còn nhớ nổi gương mặt ấy nữa, vậy nên, chỉ một lần thôi, một lần được hắn ôm lấy.

Xem như một kết thúc nhục nhã cho cuộc đời cậu vậy.Nhưng Karson, hắn lại chẳng có chút dao động mà quay người đi thẳng.Lại một lần nữa.Chỉ còn mình cậu trong căn phòng lạnh ngắt.

Chân tay không thể cử động.

Nhũ hoàn xuyên qua cơ thể và những vết thương đẫm máu luôn nhức nhối không ngừng.

Tác dụng của thuốc vẫn chưa dứt.

Trứng rung ma sát trong hậu huyệt khiến khoái cảm trào dâng nhưng niệu đạo đã bị chặn lại khiến cậu không cách nào xuất được.

Cậu đã hoàn toàn bị ruồng bỏ.Đáng lẽ cậu phải hận hắn, nhưng khi gặp lại hắn, cậu lại thấy hạnh phúc nhen nhóm.

Có giết hắn cũng chẳng thay đổi được gì.

Vì thế cậu đã chọn chết trong tay hắn.

Cậu ngoan cố không chịu mở miệng, chỉ vì sợ sẽ không nhịn được mà gọi tên hắn, thổ lộ tình cảm cuối cùng với hắn một cách đầy nhục nhã và nực cười.Dù sao cậu cũng đã bị đối xử như cỏ rác suốt cả cuộc đời, để một kẻ bạo dâm giày vò thêm vài ngày thì có là gì.

Đổi lại cậu đã được ở bên cạnh hắn, trộm của hắn được một nụ hôn...Giờ thì chỉ một vài tiếng nữa thôi cậu sẽ kiệt sức mà chết tại nơi này.Thật đáng mong chờ....--------Ánh sáng rọi qua ô cửa sổ, tràn ngập ùa vào gian phòng.- Kan...?Gì đây?

Cậu lại vô thức gọi hắn.

Giống như gọi một chấp niệm không thể buông bỏ.

Nhưng hắn thật sự đang ở bên cậu.

Nhìn cậu bằng cặp mắt đen sâu thẳm.

Cả những lọn tóc đen óng cũng khiến cả người hắn toát ra vẻ đẹp huyền hoặc, tàn nhẫn và lạnh nhạt.- Ngươi hôn mê hai ngày rồi.

Hiện giờ cảm thấy thế nào?Osa khẽ cử động, khắp người truyền đến đau nhức.

- Dược y sĩ chuẩn rằng ngươi dùng quá liều kích dục.

Ta lại sử dụng ma pháp có độc tố để khống chế ngươi....Hiện giờ độc đã được ta rút hết.

Vết thương sẽ lành sớm thôi...- Ngài....không giết tôi...- Ta không nhớ có nói rằng sẽ giết ngươi.- Vậy ngài cần gì ở tôi.

Ngài vẫn muốn giữ tôi lại mà tiếp tục hành hạ?Osa gắng gượng trở mình, muốn ngồi dậy.

Karson vươn tay đỡ cậu, kê gối giúp cậu tựa lưng.

- Chắc ngươi cũng biết, sau cuộc càn quét và tiêu diệt nhà Medici.

Ta đã thu được chiến lợi phẩm là một cặp Sapphire.

Nghe đồn rằng nó có uy lực kinh người.

Tuy nhiên, ta lại không có phương pháp nào để khai thác sức mạnh này.- Vậy nên ngài cần tôi giúp ngài?

Trên cơ sở tôi là người mang dòng máu Medici và cũng là chủ nhân của cặp Sapphire đó?- Chính xác.- Nếu như tôi cự tuyệt thì sao?- Ngươi có quyền cự tuyệt sao?

Nếu ta không muốn thì ngươi không thể chết.- Tên khốn...Karson giữ chặt cằm cậu, ép cậu đối diện với hắn.- Kẻ nào mới hôm trước còn mở miệng cầu dương vật của ta.

Hôm nay đã mặc sức mắng chửi thế này.

Đúng là không biết xấu hổ...- Buông ra!Karson hất tay đẩy cậu sang một bên.

Đoạn, hắn chợt nhớ đến điều gì lại cau mày:- Ngươi nói họ đã móc mắt ngươi và khiến ngươi mù lòa.

Vậy đôi mắt của ngươi bây giờ...- Đây là mắt của linh miêu.

Đã mất ba năm để ta âm thầm cấy nó và lấy lại thị lực.- Linh miêu của ngươi đúng là không tầm thường.

Đưa tay ngươi đây cho ta.Osa chẳng thèm động đây.

Karson cũng không tức giận.

Hắn ngồi xuống cạnh giường mà giật lấy tay cậu.

Một vòng tròn ma pháp đầy những kí tự cổ quái hiện ra trong thoáng chốc rồi, sau đó hòa vào cơ thể cậu.- Năng lực điều khiển linh thú này của ngươi thật khá phiền phức.

Ta đã giới hạn nó bằng ma pháp của mình.

Nghe đây, hiện giờ tất cả những kẻ mang họ Medici đều đang bị truy nã.

Để giữ mạng cái mạng của ngươi, ta sẽ cho ngươi một thân phận mới.-........- Từ giờ ngươi sẽ là Osa Karson.

Là nô lệ của ta.

Gọi ta là chủ nhân.

Đã hiểu chưa?Cái gì cơ?

Nô lệ?

Chủ nhân?

- Ngươi nghĩ ngươi là ai mà có thể tùy tiện quyê...Nụ hôn ập đến thật bất ngờ, dồn dập nhưng dịu dàng.

Hắn đã chủ động hôn cậu, là một nụ hôn sâu, dai dẳng, nhưng khiến cậu cảm thấy đau...

Nụ hôn kết thúc.

Karson mỉm cười hài lòng.- Osa.

Nô lệ của ta.

Từ giờ ta sẽ dạy ngươi cách phục vụ chủ nhân của mình.

Học tốt sẽ có thưởng, ngoan cố sẽ phải chịu trừng phạt.Nói rồi hắn tháo xiềng xích dưới chân cậu, đổi lại đeo vào một cái lắc chân bằng bạc.- Với thứ này, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể chạy thoát.

Mèo con, nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa đi rồi theo ta dự một yến tiệc.

Một cuộc giao dịch sẽ diễn ra tại đó.

Có khi ngươi sẽ gặp được một vài nhân vật quen thuộc đấy.Vài ngày nữa đã trôi qua, chẳng mấy chốc Osa đã đến trang viên đồ sộ này được một tuần.

Vết thương trên người cậu đã hồi phục rất tốt.

Hôm nay, khi vừa tỉnh dậy vào lúc sáng sớm, cậu cảm nhận được tiếng bước chân tiến lại gần.Osa lặng yên nhắm nghiền mắt.

Có bàn tay khẽ chạm vào cậu, từng chút tháo dây áo, sau đó bắt đầu mơn trớn, chơi đùa trên da thịt cậu.- Ngài làm gì vậy?

- Osa mở mắt.- Ồ, ta làm ngươi tỉnh giấc sao?

Nô lệ?- Tránh ra!

- Cậu hất tay, nhưng chẳng làm khó được hắn.

Động tác của hắn vẫn không hề ngừng lại.- Ở đây ai mới là chủ thế nhỉ?

Nô lệ à.

Ngươi muốn lãnh hình phạt sao?Nghe đến hai chữ hình phạt.

Cơ thể cậu bỗng dưng lạnh toát.

Những vết thương này, hôm nay chỉ vừa mới khép miệng.Karson tháo băng gạc trên người cậu xuống.

Lấy thuốc sát trùng và thuốc mỡ từ trên bàn, cẩn thận lau chùi băng bó.

Ban nãy trên bàn hoàn toàn không hề có mấy thứ này.

Có lẽ là hắn chỉ vừa mang tới.

Cậu chợt nhớ ngày đầu tiên đến đây, hắn cũng đã tự tay băng bó cho cậu.- Ngài làm việc này cho tất cả nô lệ của ngài sao?- Tùy vào tâm trạng thôi.- Ngài có bao nhiêu nô lệ?- Làm sao ta nhớ nổi chứ?

Nhưng ta không có hai nô lệ cùng một lúc.

Khi nào chơi chán rồi, ta sẽ giết rồi tìm kẻ khác.- Bọn họ đều chết hết rồi?

- Osa bàng hoàng.- Không cần phải ngạc nhiên vậy.

Nô lệ là những kẻ thấp kém, là tội nhân ta mang từ trong ngục ra chơi đùa qua ngày.

Kết cục của chúng đằng nào cũng chỉ có đường chết.

Còn tình nhân ta cũng có rất nhiều.

Bọn chúng đa phần là lũ quý tộc sa đọa thích chơi bời dâm loạn.

Đa số tiếp cận ta để được hưởng lợi hoặc có mưu đồ bất chính.

Thể loại nào ta cũng từng nếm trải rồi.

Thế nào, ta là kẻ rất có kinh nghiệm đấy.Cách ăn nói huênh hoang này, thật không khác so với lúc nhỏ là bao.Karson nhếch mép gian xảo.

Hắn lật tung tấm chăn đắp hờ nửa thân dưới của cậu, không chút do dự luồn tay vào trong quần ngủ.- Này....ngài.....Bây giờ lúc sáng sớm, Karson chỉ mới kéo lớp quần ngủ ra, tính khí của cậu đã dựng thẳng dậy.- Ai mới là kẻ dâm đãng ở đây vậy?

- Hắn giễu cợt.Gương mặt cậu bỗng chốc trở nên đỏ lựng, vừa thẹn vừa tức.

Mới sáng sớm hắn mò đến đây, chắc chắn không chỉ có một mục đích duy nhất là thay băng gạc cho cậu.Thấy cậu định vùng vẫy chạy thoát, Karson một tay dùng ma lực ghì cậu xuống giường.

Không còn đường lui, cậu chỉ đành nằm yên mặc hắn tung hoành.

Karson mân mê vật nhỏ kia từ gốc đến ngọn.

Đoạn, hắn đột ngột cúi người, thản nhiên đem dương vật cậu mà ngậm vào miệng.- A...ngài.....Osa không ngờ được hành động này của hắn.

Đường đường là chủ nhân lại đi khẩu giao cho nô lệ của mình.

Thế nhưng cảm giác khoan khoái ập đến khiến cậu chẳng thể nghĩ nhiều nữa.

Tiếng rên rỉ cất lên khiến không gian tăng thêm vài phần ái muội.

Khoang miệng hắn ấm nóng và ẩm ướt vô kể.

Khoái lạc cứ thế càng lúc càng dâng cao.- Ngài...dừng lại đi...a..ah....tôi sắp bắn...Karson buông dương vật cậu ra, dùng tay tuốt thêm vài lần nữa, tinh dịch nóng hổi lập tức bắn ra, vương vãi khắp nơi.

Osa nằm yên thở dốc, cảm nhận được ma lực khống chế mình đã bị gỡ bỏ.

Cậu nhìn hắn, chỉ có vậy mà hắn đã hiểu ý cậu.- Muốn đáp lễ?

Còn nhiều dịp lắm.

Ta không phải loại người để bản thân chịu thiệt đâu.

Nhưng giờ chưa phải lúc.Nói rồi hắn bỏ ra khỏi phòng.
 
Back
Top Bottom