- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 434,846
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #91
[Đam Mỹ/Trans] Đồng Tước Tỏa Kim Thoa - Thế Vị Chử Trà
Chương 88
Chương 88
Một người phụ nữ say rượu, canh ba nửa đêm có thể bình yên không bị gì mò đến nửa ngọn núi, cứ phải đến trước cửa chùa mới ngất bất tỉnh nhân sự, một lần cũng thôi, lần nào cũng vậy, đúng thật là ý say của túy ông không ở rượu.Khả năng cũng chỉ có đệ tử Phật môn lòng dạ đơn thuần tràn đầy lương thiện mới tin thôi.“Con nghe ta nói”, Hứa Hàng thả thấp giọng nói, cúi xuống bên cạnh tai tiểu sa di, “
Sau này nếu cô ấy có đến tìm sư phụ con, con có thể cản được thì cứ cản lại, đừng để sư phụ con gặp cô ấy nhiều.”
“Vì sao ạ?”
“Cô ấy là một người con gái, nửa đêm ra vào chùa miếu, người biết được thì nói lòng sư phụ con lương thiện, người không biết thì nói vấy bẩn làm loạn nơi cửa Phật.
Huống hồ, cô ấy là người có thân phận, muốn tốt cho sự phụ con thì con cứ nghe lời ta là được.”
Tiểu sa di cảm thấy lời này nói cực có đạo lý, nhưng qua một lúc lại sầu não: “Nhưng mà, nếu nữ thí chủ ấy lại say rượu rồi đến thì sao ạ?
Con cũng không thể để mặc không lo được.”
Hứa Hàng im lặng một lúc, mới nói: “Con viết một câu đối, vế trên viết “đàn nhầm chỉ mong Chu lang ngoái*”, vế sau con viết “Hiếu, đễ, trung, tín, lễ, nghĩa, liêm*”, sau đó mỗi tối lén lút treo lên trước cửa chùa, nếu cô ấy nhìn thấy sẽ không nửa đêm uống rượu tìm đến đây nữa đâu.”*Đàn nhầm chỉ mong Chu lang ngoái误抚琴为周郎顾: chuyện kể Chu Du thời Tam quốc có gương mặt anh tuấn điển trai, văn võ song toàn, hiểu âm nhạc, những cô gái đánh đàn thường cố ý gảy sai để thu thút ánh mắt của y.*Hiếu, đễ, trung, tín, lễ, nghĩa, liêm 孝悌忠信礼义廉xuất phát từ Luận ngữ, chỉ những đức tính cơ bản khi làm người, hiếu là lòng hiếu thảo với cha mẹ, đễ là lòng kính trọng anh trai, trung là trung thành với vua, tín là phải giữ chữ tín với bạn bè, lễ nghĩa là phải biết lịch sự, chính nghĩa, liêm là phải biết xấu hổ.Tiểu sa di không thông kinh thư, nên kinh ngạc vô cùng, miệng mở lớn không ngậm lại được: “Đây nào phải là câu đối… là phù chú hay sao ạ?
Thật sự có tác dụng sao?”
Đương nhiên Hứa Hàng sẽ không nói cho chú tiểu nhỏ biết, đôi câu đối này là đang chế giễu Hắc Cung Huệ Tử đơn phương tình nguyện, không biết liêm sỉ.
Hắc Cung Huệ Tử từng là khuê nữ nhà quyền quý, chút chữ này nàng chắc chắn sẽ hiểu, đương nhiên sẽ xấu hổ mà đi.Không phải y cảm thấy phần tình cảm này của nàng bất kham ra sao, nếu như hai bên tình nguyện, thì lại là một việc đẹp đẽ, mặc cho thế tục chỉ chỉ trỏ trỏ, đóng cửa lại chẳng nghe thấy gì hết, ai sẽ quan tâm đây?Dù sao, bản thân y cũng chẳng phải nhân vật sạch sẽ gì cho cam.Chỉ là hoa rơi có ý mà nước chảy vô tình, thần nữ có mộng nhưng Phật tổ vô tâm.So với việc dây dưa rồi ngày sau gây ra rắc rối lớn thì không bằng hôm nay y làm kẻ ác, cắt đứt niệm tưởng của nàng.Chỉ có trong lời kịch mới nói, tình khiến cho kẻ sống tìm đến cái chết, người muốn chết lại khát vọng sống.
Người đã trải qua nhiều bận sống sống chết chết mới biết, sống được, là điều đáng quý như thế nào.Đời này của y chứng kiến rất nhiều sát nghiệp, sau này, hi vọng có thể bớt một chút hay một chút.Khi Hứa Hàng về đến Kim Yến Đường, Thuyền Y nói Viên Dã ở trong sảnh chính đợi y đã rất lâu rồi.
Hứa Hàng không hề có chút cảm xúc thấy lạ nào, mà giống như chưa bói đã biết trước mà nói: “Ồ?
Cuối cùng cũng đến.”
Trong sảnh, Viên Dã đứng trước bức tranh chim yến bay khỏi biển lửa, đến hôm nay mới biết ý nghĩa sâu xa trong đó.Nghe thấy tiếng bước chân của Hứa Hàng, anh chỉ vào bức tranh: “…
Từ sớm như vậy, cậu đã để lại manh mối, nhưng tôi quá ngốc, không hề nhìn thấu cậu.”
Hứa Hàng đứng cách sau lưng anh hai bước chân: “Anh đang nói gì?”
“Chỗ này chỉ có hai chúng ra, tại sao còn không nói sự thật?”
“Anh muốn nghe điều gì?”
Viên Dã quay người lại, vào thẳng vấn đề: “Tôi biết mọi chuyện đều do cậu làm, người ẩn thân thấy đầu không thấy đuôi làm thành Hạ Châu trời long đất lở, là cậu, Hứa Hàng.”
Hứa Hàng hơi nhướn mày, tìm cái ghế ngồi xuống, chỉnh lại quần áo: “Xem ra hôm nay anh đến để thẩm vấn tôi?”
“Cậu không nhận?”
“Anh cũng phải nói ra vài lời khiến tôi ngậm miệng không cãi được chứ.”
Viên Dã gật đầu, chầm chậm ngồi xuống trước cái ghế ở đối diện y, ánh mắt chưa từng rời khỏi người Hứa Hàng: “…
Từ võ đài đen cậu ra tay đã khiến tôi kinh ngạc, tôi cảm thấy cậu không phải người thường, nói thật lòng, tôi vẫn luôn rất mẫu thuẫn, tôi coi cậu là bạn, lại cảm thấy cậu nguy hiểm mười phần, tôi đã từng có một dạo chán ghét bản thân.
Nhưng mỗi khi có huyết án kim thoa xuất hiện, tôi đều không nhịn được mà chú ý đến động tĩnh bên phía cậu.”
Anh nói đến những chuyện cũ này, khiến cho cả hai đều cảm khái cảnh còn người mất, thời thế thay đổi, nghĩ về ngày đầu gặp nhau vẫn còn là tình bạn đơn thuần biết mấy, giờ đây thế mà đã cách nhau huyết hải thâm thù.Vận mệnh trêu đùa, dưới bầu trời này nhiều người đến thế, tại sao việc này lại rơi vào hai người họ.Im lặng thật lâu, Viên Dã mới nói: “Án Uông Vinh Hoả, cậu lấy thời gian để che mắt, để Phương Phi và thợ kim hoàn đều làm chứng cho việc cậu không có ở hiện trường.
Tôi vốn muốn hỏi cậu, nghe cậu giải thích, nhưng cậu cứu tôi một mạng ở lãnh sự quán Nhật Bản, điều đó khiến tôi cảm thấy mình như lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Chưa từng nghĩ, chỉ là lệch một ý nghĩ, rốt cuộc vẫn là do tôi bất cẩn.”
Tay Hứa Hàng sờ lên bàn trà, ma sát tới lui: “Viên Dã, tôi ngược lại thì không ngờ tới, anh đã nghi ngờ tôi sớm như vậy.
Ban nãy anh nói mình ngốc, thật là khiêm tốn quá.
Chỉ là, bắt tận tay, day tận trán, anh không thể nói suông mà được.”
“Cậu muốn chứng cứ đúng không?
Được!”
Viên Dã đợi chính là câu nói này của Hứa Hàng, anh lấy sổ ghi chép trong lòng ra, vứt lên trên bàn, “Tôi đã kiểm tra hết các mỏ khoáng sản của thành Hạ Châu, tất cả những người có hiềm nghi tôi đều thăm dò rồi, toàn bộ đều ghi chép lại hết, nhưng không hề có sơ hở nào.
Cho đến một hôm tôi đột nhiên nghĩ ra, bản thân tôi đã bỏ xót mất một điểm, đó chính là dược đường này!
Vàng lá cũng là một vị thuốc, cả thành Hạ Châu chỉ có mỗi Hứa đại phu cậu đích thân đi hái thuốc, mà ngọn núi phía sau đó là mỏ khoáng sản!”
Nói đến cũng khéo, chủ nhân của mỏ khoáng đã đổi mấy lần, chủ nhân nhiệm trước qua đời vì bệnh, đương nhiên sẽ không ai điều tra ra được ông ấy đã giao dịch với những ai.
Duy chỉ có thể biết được là, trong thời gian ông ấy lâm bệnh, vẫn luôn được điều trị trong Hạc Minh dược đường.Tất cả liên hệ lại với nhau, có thể nói là trùng hợp, cũng có thể nói là trùng hợp quá mức ly kỳ.Hứa Hàng hỏi ngược lại một câu: “Vậy anh có tận mắt thấy tôi đi lấy vàng về không?”
Viên Dã cắn răng: “Không có, tôi chỉ đang chứng minh cậu có điều kiện làm như vậy.
Cậu rất thông minh, giết người xong còn có thể tới không bóng về không hình, thậm chí còn có thể biến mất không dấu vết trước mắt truy binh, thời gian một vở kịch, cậu chơi rất tốt, nhưng cậu vẫn để lộ ra sơ hở.”
Đây là đang nói đến việc biến mất bí ẩn trong con hẻm hôm đó.“Nói nghe xem.”
Viên Dã đứng lên, từng bước tiến gần Hứa Hàng: “Ở trong con hẻm, hung thủ mở nắp cống, lẻn vào nhà kho đã tu sửa xong ở dưới hầm đất, thuận theo đường cống mà trốn thoát, nhưng hung thủ không có dụng cụ, sao lại có thể trong chớp mắt đó tay không đấm gãy được chốt thép kia chứ?
Người khác có lẽ không hiểu được, nhưng tôi lại quá hiểu rõ rồi.”
Anh đã đi đến trước mặt Hứa Hàng, hai tay chống trên mặt bàn, từ trên cao nhìn xuống Hứa Hàng, ánh mắt hung dữ quét từ trên xuống dưới.“Tôi từng tặng cho cậu một chiếc bút máy, chiếc bút máy đó có khảm một viên kim cương lớn, đó là thứ có độ cứng lớn nhất, chỉ là một cái khoá thép mỏng, chọc mạnh là gãy!
Khi tôi tặng cậu, chưa từng nghĩ tới nó sẽ được cậu dùng trong trường hợp này, đương nhiên, cũng có thể do tôi nghĩ nhiều rồi, vậy thì… cậu có dám lấy chiếc bút đó ra cho tôi xem không, lấy ra để chứng minh là tôi vu oan cho cậu?”
Kim cương đương nhiên cứng rắn, nhưng bút máy thì lại mềm, dùng lực mạnh như vậy giày vò, đương nhiên sẽ bị cong gãy hư tổn.Chiếc bút máy đó, còn đang nằm trong ngăn kéo của Hứa Hàng, thân bút cong queo, lớp sơn bong tróc, bên trên cơ man là vết xước, cho dù muốn tìm thợ sửa cũng không thể sửa lại được.Cả sảnh rơi vào cảm giác yên ắng chết chóc như bãi tha ma.Loại im lặng này giống như một cây kéo, cắt rời tách lìa một mối quan hệ khăng khít với nhau trong sự đau đớn, không chút xót thương.
Chiếc kéo đó, gọi là chân tướng.Hết chương 88.