- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 434,858
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
[Đam Mỹ/Trans] Đồng Tước Tỏa Kim Thoa - Thế Vị Chử Trà
Chương 68
Chương 68
Trong Tiểu Đồng Quan, Đoạn Chiến Châu cãi nhau với Đoạn Diệp Lâm xong thì đá cửa chạy ra ngoài.Đoạn Chiến Châu một bên vừa đá bay hòn đá ngáng chân một bên vừa chửi: “Đệt!”
Ngày mai là ngày hành hình rồi, mà hôm nay tựa hồ tất cả mọi người đều nói cho anh biết, vô dụng thôi, đây đã là kết cục.
Ngay cả Đoạn Diệp Lâm cũng không ủng hộ anh, chém đinh chặt sắt cự tuyệt không cho phép anh có suy nghĩ đến phủ Quân thống.Tên ngốc kia, thật sự phải chết sao?Bụp một tiếng, Đoạn Chiến Châu lại hung hăng đá thêm hòn đá ven đường, dọa cho người đi đường trốn đến thật xa, sắc mặt anh xanh như đồng, chẳng biết lửa giận bốc đến từ đâu.Người của anh, có chết có sống cũng phải do anh làm chủ.Đeo gương mặt lạnh lẽo đi khắp thành, dần dần đi đến cửa Đông Môn.Lúc này trời còn sớm, sạp bán bánh còn chưa hấp nóng bánh bao, nhưng hàng người xếp hàng rời khỏi thành đã rất dài rồi, mỗi một người đều đang đợi được ban lệnh thông hành.Trong đội ngũ người chờ có một lão hán đang kéo xe gỗ, khắp đầu đầy mồi hôi, đang kéo xe về phía trước, trên xe tựa hồ như nằm một người chết, trên người đắp một tấm vải trắng, chỉ lộ mái tóc vàng khô và một cổ tay huyết nhục mơ hồ ra ngoài, nhìn màu da xám xịt nổi đầy gân xanh chỗ tay lộ ra là biết được người này không được chết tử tế.Binh sĩ canh cổng tiến đến, ngửi được mùi hôi, lập tức chau hết ngũ quan lắc lắc đầu: “Thứ gì không biết…”
Lão hán kéo xe cúi người: “Quan gia, tôi là người chuyên đưa xác của phạm nhân chết trong ngục đi loạn táng cương, người này mới chết hai hôm trước, còn không chôn là sẽ bốc mùi.”
“Vậy sao, không giấu thứ gì trong đó chứ?”
Binh sĩ canh cổng đến kéo tấm vải ra một chút, lập tức chau mày, “Mẹ nó, chết cũng quá thảm rồi, mau lôi đi vứt đi!
Nhổ nhổ nhổ, đen đủi!”
Những người khác cũng mắng theo đôi câu, mới sáng sớm đã gặp xác chết, ai vui cho nổi.Nhưng lời này nói khiến cho Đoạn Chiến Châu không vui, ngực thắt lại, bước lên lớn giọng: “Nói gì đó?”
Binh sĩ canh cổng vừa nhìn thấy Đoạn Chiến Châu lập tức thu súng, đứng nghiêm kính lễ: “Chào trưởng quan.”
“Người chết cũng là người, tích chút khẩu đức đi.”
“Dạ… tôi sai rồi!”
Đoạn Chiến Châu nhìn thi thể bị che vải trắng, hỏi: “Phạm nhân trong nhà lao nào vậy, phạm tội gì mà chết?”
“Ôi, quan gia, câu hỏi của ngài làm khó tôi quá, tôi chỉ là một người đi dọn xác, nào có biết người ta phạm tội gì.
Tóm lại trong lao ngục, đều là kẻ tự tạo nghiệt, không đáng tiếc.”
Mấy ngày này trong thành Hạ Châu người chết quá nhiều, khó tránh sẽ khiến cho lòng người sinh ra thương tiếc, Đoạn Chiến Châu lấy trong túi áo ra vài đồng tiền đại dương đưa cho lão hán, “Ông cũng vất vả rồi, đi làm việc của ông đi, chôn người ta cho tử tế vào.”
Được chỗ tốt lão hán tự nhiên ngoan hẳn, miệng mồm liên tiếp chúc cái gì mà an khang mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi, ngàn ơn vạn tạ rồi kéo xe rời đi.Xe gỗ được kéo ra khỏi cổng, bánh xe va vào một hòn đá, rung lắc trái phải khiến cho cánh tay lộ ra ngoài kia đung đưa, từ lòng bàn tay rơi ra một vật, vừa rơi xuống đấy liền bị bánh xe chèn qua, vỡ thành bột.Ánh mắt của Đoạn Chiến Châu vừa hay dừng ở đó, nhìn kỹ lại, dường như là một cây nến nhỏ.Gió vừa thổi, liền tan biến không còn dấu vết.Giống như bị thứ gì thiêu đốt trái tim, Đoạn Chiến Châu cảm thấy hô hấp khó khăn, bèn kéo lỏng cà vạt rồi đi về.Nếu như anh không cứu Tùng Lâm, tên ngốc đó cũng sẽ giống như thi thể kia, không tên không họ, đến một tấm bia mộ cũng không có, bị người ta lôi ra loạn táng cương tùy tiện chôn sao?Nghĩ đến đây, anh không không chế được lạnh hết cả người.Về đến Tiểu Đồng Quan, anh lại giận đùng đùng đạp cửa phòng Đoạn Diệp Lâm, vừa nhìn thấy người liền nói: “Mặc kệ anh có ủng hộ hay không, ngày mai em cũng sẽ đi cướp pháp trường.
Nếu như anh không muốn nhìn thấy em xảy ra chuyện, thì để em dẫn binh đi, nếu như mặc kệ sống chết của em, thì một mình em đi.”
Mấy ngày này Đoạn Chiến Châu náo loạn chỉ vì chuyện của Tùng Lâm, Đoạn Diệp Lâm đã không còn kinh ngạc nữa, nghe lời anh nói, chỉ thở dài một hơi.“Lúc cậu ấy ở trong tay em, em dùng đủ trò để đẩy người ta vào chỗ chết, giờ đây cậu ấy rơi vào tay người khác, em lại đau lòng đến không chịu được, thật sự không hiểu em đang làm gì?”
“Ai đau lòng?”
Đoạn Chiến Châu vẫn cứng miệng, “Em không ưa thủ đoạn đê tiện của đám thục hạ dưới tay Viên Sâm, người của em, em phải làm chủ.”
Đoạn Diệp Lâm ý vị sâu xa mà nhìn anh một cái, có vài lời nói đến bên miệng rồi lại nuốt vào, nhả nhả nuốt nuốt chẳng trôi, nhất thời chỉ biết im lặng.Sự im lặng này trong mắt Đoạn Chiến Châu hiển nhiên là một loại từ chối, anh cười lạnh gật đầu: “Được, anh không chịu, em tự mình đi.”
Anh xoay người muốn đi, Đoạn Diệp Lâm đập bàn quát anh lại: “Em đứng lại cho anh.”
“Đoạn đại tư lệnh, ngài còn có gì sai bảo?”
Đoạn Chiến Châu hiển nhiên đã không còn tốt tính, châm dùi chĩa giáo vào hắn.(Cáu lên cái là không thèm gọi anh luôn, xưng ngài luôn á)Đoạn Diệp Lâm nhìn bóng lưng cố chấp không khuất phục của anh, chỉ biết bất lực hạ mi mắt, lời hắn sắp nói ra đây, có chút tàn nhẫn, hắn không biết rằng sau khi ra khỏi cánh cửa này, sẽ đổi lại được phản ứng ra sao.“Chiến Châu, đã không kịp rồi.”
Đoạn Chiến Châu từ từ xoay người, anh cảm thấy nỗi hoảng sợ như một chiếc khóa biết động đậy, ầm ầm chui lên từ dưới đất, khóa chặt lấy thân thể anh, khiến anh không thể hô hấp, đến giọng nói cũng bắt đầu run lên: “…Ý anh là gì?”
Ngón tay anh run rẩy, lông mi rung động, trán đầy mồ hôi… mỗi một chi tiết đều bị Đoạn Diệp Lâm nhìn thấy, hắn áp lại chút không nhẫn tâm này, nghiêm túc nói: “Viên Dã vừa gọi điện đến, Tùng Lâm trong nhà lao phủ Quân thống không chịu nổi giày vò… chết bất đắc kỳ tử rồi”Đoạn Chiến Châu nghe thấy tiếng tim mình đập, đầu tiên là gấp gáp như tiếng trống nhỏ, sau lại như tiếng chiêng, dần dần ầm ầm như tiếng sấm.
Đột nhiên bùm lên một tiếng, ngừng đập.Chết, bất, đắc, kỳ, tử?Mấy chữ này nghĩa là đã chết rồi ư?
Anh thậm chí vắt óc nghĩ để xem nó còn có ý nghĩa khác không.“Không thể nào!
Viên Sâm, Viên Sâm chưa hề ra thông báo phạm nhân đã chết…”
“Đó là lão muốn ép em ra tay, lão giấu giếm tin tử vong, muốn xem chúng ta tự loạn thế trận, nếu em thật sự đi cướp pháp trường, lão sẽ hắt nước bẩn lên người chúng ta.”
Đoạn Diệp Lâm đứng dậy, đi từng bước đến bên cạnh Đoạn Chiến Châu, bàn tay to lớn đáp trên vai anh an ủi, khó khăn nghẹn ngào nói: “Chiến Châu…”
Thế nhưng gọi ra hai chữ này, lại không biết nên nói tiếp như thế nào.Đoạn Chiến Châu lúc này thật ra chẳng nghe thấy điều gì, phảng phất như có một đôi bàn tay lớn che kín mắt anh, tai anh, mũi anh… khiến anh mê mang như rơi vào biển sâu, chẳng biết mình là ai.“Xác nhận là vậy… sao?
Cậu ấy, tên ngốc đó xương cốt cứng, nói không chừng chỉ là chết giả!”
“Đã ngừng thở hai ngày rồi.”
“…”
Đoạn Chiến Châu mím mím môi, “Viên Dã là người nhà họ Viên, lời cậu ta nói… cũng không thể tin được hết.”
“Nếu như không phải mùi thi thể lan ra ngoài, không che được nữa chỉ có thể lôi đi chôn, Viên Dã cũng không dám xác định như vậy.”
Người sống sẽ không có mùi thi thể, chỉ cần còn một chút một hơi sinh cơ, cũng sẽ không cơ thể mục nát.Huống hồ, nếu như Viên Dã thật sự chung một lòng với Viên Sâm, vậy cũng chẳng cần nói ra tin tức Tùng Lâm đã chết.Chuyện này, thật hơn cả vàng. (đoạn này tác giả viết là “thật hơn trân châu”, mà nghe nó ngang ngang nên thôi để như người Việt mình hay dùng ha)Qua một lúc, Đoạn Chiến Châu cúi đầu, sắc mặt xanh tái rời khỏi phòng Đoạn Diệp Lâm, về phòng ngủ của mình.Anh ngồi phát ngốc trên ghế sô pha, là kiểu ngồi nghiêm chỉnh, không động đậy gì, hai tay không biết nên đặt ở đâu.
Anh buộc phải thừa nhận, có một cảm giác không thực tế bủa vây lấy anh.Ban đầu giống như mất đi một bộ phận trên cơ thể, nhưng anh sờ chân tay, rõ ràng đều đầy đủ, không nói rõ được đau đớn ở đâu, nhưng mỗi một tấc da dường như đều bị xé rách, tra tấn anh không chịu được.Khi người đó còn ở bên cạnh, không muốn gặp thì không gặp, giờ đây muốn gặp… lại không gặp được nữa.Không phải nên vỗ tay hoan hô sao?
Không phải nên vui mừng thay Tùng Vi sao?
Không phải nên uống một ly rượu sao?Không có.
Anh không có chút cảm xúc nào như vậy.Thời tiết lập hạ, anh ở một căn phòng đón ánh nắng, vậy mà lại lạnh như trong nhà tang lễ, là cảm giác sởn gai ốc nhất trong trời đất.Trong cơn mê mang, anh cảm thấy bản thân ra một tầng mồ hôi, muốn cởi quần áo, nhưng ngón tay lại ngốc đến mức không cởi nổi một cúc áo, anh càng dùng sức càng gấp gáp, thậm chí bàn tay run đến mức xô đổ đèn bàn.Ánh đèn đập xuống đất, kéo theo tấm thảm trải bàn, chiếc rương gỗ đặt trên bàn rơi theo, khóa bật ra, những đồ vật trong rương rơi ra ngoài.Đó là đồ của Tùng Lâm… không, nên gọi đó là di vật.Đoạn Chiến Châu ngồi xổm xuống, lật rương gỗ ra.
Đồ đạc trong rương ít đến đáng thương, mấy bộ đồ để thay đổi, còn có một chiếc khăn tay gấp gọn.
Trên chiếc khăn tay thêu hoa tử vi, là đồ của Tùng Vi, được giặt sạch sẽ, vừa nhìn đã biết được chủ nhân trân trọng không dám dùng nhiều.
Mà vài bộ quần áo đó, cũng là Tùng Vi may cho Tùng Lâm khi nàng còn sống.Lần đầu tiên, anh cảm nhận được sự ỷ lại lưu luyến của Tùng Lâm đối với Tùng Vi.Anh cẩn thận mở chiếc khăn tay ra, bên trong lộ ra một thứ màu đen, anh đưa lên nhìn, là một vỏ đạn.Bên ngoài vỏ đạn, có vết chữ được khắc bằng đao – Đoạn Chiến Châu.Nghĩ đến đây, đó là vỏ viên đạn đầu tiên Đoạn Chiến Châu bắn vào người Tùng Lâm, anh chẳng có thứ gì tốt cho Tùng Lâm cả, chẳng ngờ rằng đến cuối cùng, cậu lại trân trọng cất giữ vỏ đạn lạnh lẽo đã từng làm mình bị thương này.Thích một người đến mức độ này, thật sự rất đáng sợ, cũng rất chấn động.Cổ họng Đoạn Chiến Châu cứ như đổ chì, anh thu dọn đồ đạc như cũ, ôm ở trong lòng, nằm trên sô pha, nhắm mắt lại.Thật sự giống như nhập ma, cho dù là chết, người này cũng như hình như bóng ảnh hưởng đến anh.Không kìm được nghĩ tới, trước đây mỗi lần anh trở về, bất luận có nguyện ý hay không, Tùng Lâm đều xuất hiện ở những nơi anh với tay là có thể thấy, nhút nhút nhát nhát, tự ti đáng thương.Thói quen là ma quỷ, giờ anh cô độc một người, cho dù có cất tiếng gọi, cũng chẳng có ai đáp lại.Anh cảm thấy như có một con trùng bò ra từ nỗi cô độc, cắn lên đầu quả tim mình, dùng sức mà cắn, nuốt sạch máu thịt, anh dơ tay muốn bắt, con trùng đó liền chui ngay vào tim, ăn đến không còn gì.Vì sao chứ?Bất quá chỉ là một tên phản đồ chết đi mà thôi, tại sao lại khiến cho cuộc sống trở nên vô vị như vậy?Cảm xúc lên xuống cùng với suy nghĩ hỗn loạn khiến ý thức anh dần dần rơi vào cơn mê, đến khi anh hồi thần lại, đã phát hiện bản thân ôm cái rương gỗ ngủ sâu, nhìn sắc trời ngoài cửa, có lẽ đã hoàng hôn.Đột nhiên đồng tử anh co lại, vì anh phát hiện bản thân mình không phải tỉnh lại từ sô pha trong phòng, mà tỉnh dậy trên chiếc giường nhỏ xứng với từ tồi tàn đơn giản.Là phòng của Tùng Lâm.“Anh tỉnh rồi?”
Một âm thanh quen tai xuất hiện trong phòng.Đoạn Chiến Châu ngẩng phắt đầu, ở chiếc ghế đối diện với giường, Hứa Hàng đang ngồi ở đó, tay bưng một chén trà, nhẹ nhàng thổi thổi lá trà, bộ dáng nhàn nhã.
Đoạn Chiến Châu còn đang chưa hiểu gì cúi người ôm đầu muốn để cho mình tỉnh táo, anh còn ngỡ như đang trong mộng: “Cậu đưa tôi đến đây?”
Hứa Hàng uống một hớp trà, cười nói: “Anh cảm thấy tôi có bản lĩnh lôi anh sang đây trong lúc anh đang ngủ, mà anh lại chẳng hề hay biết gì sao?”
Đương nhiên không có khả năng này, anh vẫn chưa hồ đồ đến mức đó.“Vậy sao tôi lại ở đây?”
“Rất lạ sao?”
Hứa Hàng hỏi ngược, sau đó lại đổi một giọng nói nửa là trào phúng, nửa là bi ai, “Cho dù là trong giấc mộng cũng tìm đường đến phòng của cậu ấy, xem ra, trong tiềm thức, chấp niệm của anh với cậu ấy cũng sâu thật.”
“Cậu rốt cuộc muốn nói gì?!”
Tâm trạng Đoạn Chiến Châu vốn đã không tốt, nghe Hứa Hàng nói chuyện lời trước không khớp với lời sau, càng không có kiên nhẫn.Trời rất nhanh sẽ tối đi, Hứa Hàng muốn nói cho xong chuyện trước khi trời tối, cho nên đặt chén trà xuống, hai mắt lãnh đạm ngước lên, giống như ánh đèn chiếu sâu, chiếu vào trong lòng Đoạn Chiến Châu.Y hỏi: “Có phải anh thường xuyên giống như bây giờ, cứ tỉnh lại, liền thấy bản thân không ở trong phòng của mình, mà nằm trên giường người khác?”
Y hỏi: “Anh có phải thấy rất kỳ lạ, luôn cảm thấy trong giấc mơ mình thấy điều gì đó, như thật như giả, nhưng khi tỉnh lại thì lại chẳng nhớ gì?”
Y hỏi: “Anh có phải thấy rất tò mò, năm đó chỉ uống có chút rượu như vậy, tại sao sau khi tỉnh lại bên cạnh lại có thêm một Tùng Vi?”
Mỗi một câu hỏi Hứa Hàng hỏi ra, sau lưng Đoạn Chiến Châu lại run rẩy lên một cái, thậm chí các khớp xương cũng bắt đầu đau lên.Anh tựa hồ sinh ra một suy nghĩ mâu thuẫn, muốn bịt chặt miệng Hứa Hàng lại, để y không thể nói ra những lời đáng sợ nữa, lại gấp không kịp đợi muốn Hứa Hàng nói tiếp những lời phía sau.“Cậu rốt cuộc muốn nói điều gì?
Đừng làm ra vẻ thần bí nữa!”
Anh tựa hồ như thấp giọng gằn lên.Càng nhìn anh như vậy, biểu cảm trên mặt Hứa Hàng càng lạnh lùng, tựa như Diêm Vương vô tình đến phán tội trạng, tư thế thì lại giống như người kể chuyện: “Đừng vội, tôi sẽ nói hết cho anh biết.
Câu chuyện rất dài, anh phải nghe từ từ đấy.”
Hết chương 69.