- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,599
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #111
[Đam Mỹ/Trans] Đồng Tước Tỏa Kim Thoa - Thế Vị Chử Trà
Chương 108
Chương 108
Khách sạn Xương Long.Trên bàn ăn, Thẩm Kinh Mặc ăn cơm trưa rất lâu, thật sự ăn không nổi nữa mới lắc đầu.Tiêu Diêm cho người dọn đi.Lần đầu Thẩm Kinh Mặc ăn cơm ở đây, Tiêu Diêm tựa như bày ra một bàn Mãn Hàn toàn tịch, Thẩm Kinh Mặc căng da đầu ăn, sau đó dạ dày khó chịu, nửa đêm phải mời Hứa Hàng chui ra khỏi ổ chăn chạy đến trị cho mới khỏi.Thì ra năm năm Thẩm Kinh Mặc bị nhốt, luôn là tình trạng có bữa trước không có bữa sau, ăn đều là cơm thừa canh cặn, dạ dày đã không khoẻ vô cùng.Hứa Hàng điều dưỡng cho y một thời gian, vẫn luôn đút cho y uống canh uống nước, cho dù là đồ ăn cố định, cũng là làm những thứ dễ tiêu hoá.Cho nên giờ đây Tiêu Diêm cũng uống những vị canh vị cháo được bỏ những vị thuốc quý dưỡng dạ dày cùng với Thẩm Kinh Mặc, dần dần Thẩm Kinh Mặc cũng đã bắt đầu ăn được một ít bánh dẻo.Chỉ là sức ăn vẫn ít đến đáng thương.“Cơm tối anh uống thêm một bát canh.”
Tiêu Diêm nói tựa như ra lệnh.Thẩm Kinh Mặc có cảm giác như mình bị ép ăn cơm, nhưng không nói được đây có phải là một loại trừng phạt hay không, chỉ có thể nói: “…
Ừm.”
Tiêu Diêm cầm một lọ thuốc, cởi áo ngoài của Thẩm Kinh Mặc rồi vén tay áo y lên, bắt đầu bôi thuốc lên những vết tím xanh kia.
Cao thuốc lạnh lạnh ướt ướt được bôi lên da, đầu ngón tay tán thuốc, không chỉ không đau mà còn rất thoải mái.Thấy Thẩm Kinh Mặc ngoan ngoãn, Tiêu Diêm đưa tay lên sờ mặt y, đầu ngón tay và hồ khẩu có vết chai cọ xát trên gò má của y, khiến cho Thẩm Kinh Mặc run lên.Lại thế, người này luôn đột nhiên làm ra những hành vi quỷ dị.Nói đến cũng thẹn, Thẩm Kinh Mặc năm nay ba mươi hai tuổi nhưng có lẽ tuổi tâm lý của y vẫn dừng lại ở hai bảy tuổi, ngay cả rung động đầu đời còn chưa có huống chi nói đến tình yêu nam nữ.Nhưng cho dù trì độn nhưng y vẫn cảm thấy những hành động này quá mức thân mật.Thậm chí tối hôm qua, họ đã ngủ chung trong một chiếc chăn.Rõ ràng Liệu Cần nói, tâm lý đề phòng cảnh giác của Quỷ gia nhà bọn họ rất nặng, trước giờ chưa từng chung phòng với ai, càng đừng nói là cùng giường cùng ngủ.
Nhưng tối hôm qua, người này lật tung chăn ra rồi sán đến bên cạnh mình ngủ say, hành động tự nhiên đến mức không cần làm quen.Đã nói là thích ở riêng mà?Nửa đêm về sau, y còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của người đó phả vào sau gáy.Người này rốt cuộc là ai đây?Lẽ nào là học sinh mà mình từng dạy?Không đúng.
Những âu yếm như này, giọng điệu nói chuyện như thế, không hề giống thái độ của một học sinh đối với thầy của mình.Vậy… là đồng nghiệp trước đây sao?Thẩm Kinh Mặc lại lắc lắc đầu, những đồng nghiệp trước đây của y đều yếu ớt mảnh mai, nói chuyện nhỏ nhẹ, tuyệt đối không phải dáng vẻ dữ dằn như vậy.Thấy Thẩm Kinh Mặc chìm vào suy nghĩ, Tiêu Diêm buông tay hỏi y: “Nghĩ gì vậy?”
“Đang nghĩ về cậu…”
Tiêu Diêm vô thức nuốt một ngụm nước bọt.“…
Đang nghĩ cậu là ai đây, tại sao lại muốn chữa bệnh cho tôi, lại chẳng chịu thả tôi đi.”
Tiêu Diêm vứt lọ thuốc sang một bên: “Anh ghét tôi vậy sao?
Muốn rời đi như thế.”
Thẩm Kinh Mặc nào dám nói phải, lắc đầu như trống bỏi, căng thẳng đến mức tốc độ nói cũng nhanh lên: “Không phải không phải, tôi… tôi chỉ không muốn làm phiền đến người khác… hai hôm nay tôi vẫn luôn nghĩ, nhưng tôi vẫn cảm thấy có lẽ cậu đã nhận nhầm người rồi?
Hai chúng ta có lẽ không quen nhau, nếu chỉ là người xa lạ, không bằng cậu thả tôi đi đi…”
Ồ, người xa lạ.Nhìn dáng vẻ sợ hãi giải thích của Thẩm Kinh Mặc, Tiêu Diêm thật sự hận không thể móc hai mắt mình xuống lắp lên cho Thẩm Kinh Mặc để cho y nhìn xem mình rốt cuộc có phải người xa lạ hay không?Hắn mỉa mai châm chọc hỏi ngược lại: “Nhưng tôi không muốn để anh đi thì sao?”
“Hả?
Tại sao?”
“Tôi nuôi anh ăn ngon uống đủ, chữa bệnh cho anh, giúp anh dưỡng lại cơ thể, anh nói xem tôi là vì điều gì?”
Tiêu Diêm nhìn chằm chằm vào Thẩm Kinh Mặc, dẫn dắt y, muốn khiến cho y hiểu ra điều gì đó.Bàn tay hắn chống lên hai bên ghế đã sắp bóp nát ra hai miếng gỗ rồi, nhưng tiếc rằng Thẩm Kinh Mặc chẳng nhìn ra chút nào tín hiệu nguy hiểm này.Câu hỏi dồn dập như pháo liên thanh hỏi cho Thẩm Kinh Mặc ngơ ra, môi y run lên, thử mở miệng mấy lần, lời nói ngậm trong miệng rất lâu, sau đó mới chầm chậm nhả ra.Vừa mở miệng, đã suýt chút làm Tiêu Diêm tức đến thất khiếu bốc khói.“Lẽ nào cậu coi tôi là một kho máu để nuôi, sau đó dùng máu của tôi?”
Rắc!Tiêu Diêm bóp gãy tay cầm của cái ghế, độ ấm của cả căn phòng rớt ngay về không.Biết mình nói sai rồi, Thẩm Kinh Mặc có chút rối lòng, sau lưng bắt đầu toát ra một tầng mồ hôi lạnh, tiếng thở cũng có mấy giây ngừng lại.
Này hỏng bét rồi, Hứa Hàng đã nhắc nhở y cẩn thận phải cẩn thận, thế mà y vẫn nói chuyện không biết suy nghĩ gì cả.Hô hấp của đối phương nghe hơi nặng nề, khiến người ta cảm nhận được sự thái bình yên ổn trước những cơn bão tố.Cho nên Thẩm Kinh Mặc lại làm ra thêm một động tác sai lầm đó chính là chốn về phía sau, động tác như muốn chạy trốn.Tiêu Diêm bị tức đến bật cười, y nhốt Thẩm Kinh Mặc trên ghế, đưa tay nâng cằm y lên.“Được lắm, vậy để tôi nói cho anh biết, tôi muốn giữ anh lại là vì điều gì.”
Sau đó nghiêng đầu hôn Thẩm Kinh Mặc.Thẩm Kinh Mặc trước giờ chưa từng nghĩ mình cũng có ngày này, bị một người đàn ông mình mới quen có mấy ngày khinh bạc.Khi cảm nhận được đối phương đang tiến sát lại gần y đã nghiêng đầu tránh, nhưng nụ hôn đó vẫn rơi xuống một cách chính xác.Người đó liếm hôn bên má y, sau đó là tai y, dần dần tiến lên trên, luồn lưỡi vào trong tai.
Nhưng không gian có thể trốn của y có hạn, phía sau là thành ghế, phía trước là người đó có đẩy cũng không ra, y bị cố định trong không gian bé xỉu trốn qua trốn lại, trốn bên này lại lộ bên kia, cuối cùng đã bị hôn hết một lượt.“Xin lỗi, tôi nói sai rồi… cậu… cậu đánh tôi là được, đừng như vậy!”
Có lẽ là không muốn y lắc qua lắc lại trốn tránh mà hắn dùng sức hôn rất lớn, gáy của Thẩm Kinh Mặc đã hoàn toàn bị áp chặt lên thành ghế, trên môi là xúc cảm nóng bỏng, không đau nhưng cũng không hẳn thoải mái.Điều đáng sợ là Thẩm Kinh Mặc chưa từng trải nghiệm qua tình sắc môi lưỡi đan xen, y giống như một đệ tử trong sáng thanh cao bị bắt xem Xuân cung đồ vậy, lúng túng bất an lại xấu hổ không thôi.“Ư…
ưm!”
Nghe thấy âm thanh Thẩm Kinh Mặc hình như sắp bị sặc, Tiêu Diêm cuối cùng cũng tỉnh táo lại trong sự phẫn nộ, thả y ra.Thẩm Kinh Mặc được tự do, lập tức co dúm mình lại, che miệng thở dốc, tựa hồ vẫn mãi chưa thể tin được những gì vừa xảy ra.Tiêu Diêm sờ lên môi mình, hắn biết mình đã không lý trí rồi.Hắn vốn là người tính nết không tốt, thời niên thiếu đã làm quá nhiều chuyện chém chém giết giết, chỉ dùng nắm đấm chứ không nói lời thừa, y cảm thấy mình đúng là tên thổ phỉ trong lời kể cho các bé con nghe.Năm đó Thẩm Kinh Mặc làm thầy của hắn, khi dùng đôi tay ấy nâng niu gương mặt hắn, hắn đã rục rịch động lòng rồi.Cho dù có biết, đó là chuyện đại nghịch bất đạo, đó là chuyện khi sư diệt tổ, đó là chuyện đi trái luân thường.
Nhưng thế thì đã sao?Tiêu Diêm hắn, cha không thương mẹ không yêu, sinh ra đã như kẻ không có gia đình, hắn không tin Phật cũng không cầu Thần, giết người phóng hoả chuyện gì cũng làm, sợ rằng trên sổ của Diêm Vương sớm đã phán hắn chết phải vào vạc dầu, giờ đây thêm một tội danh khinh bạc sư trưởng, ha ha, hắn chịu được.Chỉ cần người đó là Thẩm Kinh Mặc.Nhưng Thẩm Kinh Mặc không nhận ra hắn, còn nghi ngờ hắn.Hô hấp của Tiêu Diêm nặng hơn vài phần, cúi thấp đầu nhìn Thẩm Kinh Mặc đang phát run, hỏi: “Giờ thì biết rồi?”
Gương mặt Thẩm Kinh Mặc đỏ rực như quả dưa hấu mới bổ: “Cậu bắt tôi lại, chính, chính là vì chuyện này sao?”
Tiêu Diêm không nói, nhìn y một lát sau đó rời đi.Thẩm Kinh Mặc ngồi cứng đờ trên ghế trông có chút ngốc ngốc ngơ ngơ, nơi này và người bá đạo kia khiến y cảm thấy có chút sợ hãi.Thôi…
Thẩm Kinh Mặc thở dài, sao mình lại luôn gặp phải những chuyện quái quái lạ lạ như vậy?Mà Tiêu Diêm đang đứng ngoài cửa, lấy tờ giấy Thuyền Y đưa cho mình từ trong túi áo ra, nhìn một lúc rồi lại cất lại, lấy thuốc ra hút.Từng hơi khói được nhả ra, tượng trưng cho tâm trạng phức tạp lúc này của hắn.Tuy vẫn có chút gấp gáp nhưng hắn đã nhịn rất lâu rồi, sớm muộn cũng sẽ phải biết, như vậy cũng tốt.Hết chương 108.