Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ] Nhóm Nam Trời Chọn - Điệp Chi Linh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
419,128
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
392143995-256-k472661.jpg

[Đam Mỹ] Nhóm Nam Trời Chọn - Điệp Chi Linh
Tác giả: JanJan0903
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Điệp Chi Linh
Tình trạng bản gốc: đã hoàn thành
Tình trạng bản edit: đang lết (01.04.2025 - xx.yy.zzzz)
Editor: Jan
Giới thiệu truyện:
FTM là nhóm nhạc nam thuộc dự án thí điểm của Thanh Diệu Media, giám đốc sáng tạo chỉ đại vài cái tên lập thành danh sách, rồi cứ thế không chuẩn bị gì đã ra mắt.

Cuối cùng, nhóm được nhắc đến như 'Gánh hát rong hoành tráng nhất lịch sử'
Sau khi ra mắt, FTM 'ba chìm bảy nổi' giữa giới giải trí.

Cho đến một lần nọ, Phù Phi - thành viên nhỏ tuổi nhất nhóm - tham gia chương trình thực tế 'Cuộc đua tiếp sức' trượt chân té ngã.

Phù Phi ngã đè lên Đàm Tuấn Văn, Đường Triệt, Phương Ẩn Niên và Mạc Tuần, năm người ngã nhào ra đất như domino.

Người gây chuyện - Phù Phi 'nứt ra' tại chỗ.
# Phải là nhân tài thế nào mới có thể gây chuyện lớn như vậy #
# Cùng đồng đội feed mạng #
Bị giang cư mận cười cho lên hotsearch.

Nhóm nam FTM nổi lên từ đó.

Giang cư mận thích hóng chuyện nhạy bén phát hiện, hát chính Phương Ẩn Niên ngay lúc ngã đã nhào vào lòng nhóm trưởng Mạc Tuần.

Cái size gap này, sự cà phê sữa này, hình ảnh hai người ôm nhau nhìn sao cũng thấy rất hài hoà?
# Thiên địa lập phương # (Thiên địa Rubik) Siêu thoại CP lặng lẽ ra đời
Dance leader x main visual main vocal
Nhìn đẹp đôi ghê, cơ mà, hình như cp này reallll
...

 
[Đam Mỹ] Nhóm Nam Trời Chọn - Điệp Chi Linh
Giới thiệu truyện (đầy đủ)


Tên

Hán Việt: Đỉnh Xứng Nam Đoàn

Tác giả: Điệp Chi Linh Số chương: 88 chương chính truyện + 7 chương ngoại truyệnTình trạng bản gốc: Đã hoàn thànhTình trạng edit: đang lết (01.04.2025 - xx.yy.zzzz)CP chính: Mạc Tuần - Phương Ẩn NiênĐội trưởng kiêm nhảy chính x Hát chính kiêm visualGiới thiệu truyện:FTM là nhóm nhạc nam thuộc dự án thí điểm của Thanh Diệu Media, giám đốc sáng tạo chỉ đại vài cái tên lập thành danh sách, rồi cứ thế không chuẩn bị gì đã ra mắt.

Cuối cùng, nhóm được nhắc đến như 'Gánh hát rong hoành tráng nhất lịch sử'Sau khi ra mắt, FTM 'ba chìm bảy nổi' giữa giới giải trí.

Cho đến một lần nọ, Phù Phi - thành viên nhỏ tuổi nhất nhóm - chơi 'Cuộc đua tiếp sức' rồi trượt chân té.Phù Phi ngã đè lên Đàm Tuấn Văn, Đường Triệt, Phương Ẩn Niên và Mạc Tuần, năm người ngã nhào ra đất như domino.

Người gây chuyện - Phù Phi 'nứt ra' tại chỗ.# Phải là nhân tài thế nào mới có thể gây chuyện lớn như vậy #
# Cùng đồng đội feed mạng #Bị giang cư mận cười cho lên hotsearch.

Nhóm nam FTM nổi lên từ đó.

Giang cư mận thích hóng chuyện nhạy bén phát hiện, hát chính Phương Ẩn Niên ngay lúc ngã đã nhào vào lòng nhóm trưởng Mạc Tuần.

Cái size gap này, sự cà phê sữa này, hình ảnh hai người ôm nhau nhìn sao cũng thấy rất hài hoà?# Rubik # Siêu thoại CP lặng lẽ ra đờiĐội trưởng kiêm nhảy chính x Hát chính kiêm visual
Nhìn đẹp đôi ghê, cơ mà, hình như cp này reallll...

Cứ tưởng rằng FTM đi theo con đường nổi tiếng nhờ scandal hài hước, ai ngờ mọi người bất ngờ phát hiện...Main vocal Phương Ẩn Niên có âm vực lên đến 3 quãng 8, bài siêu khó cũng hát ngon ơ, mở miệng ra là phang nốt cao?Nhóm trưởng Mạc Tuần học nhảy từ nhỏ, có danh tiếng trong giới nhảy, ra đấu trường thế giới còn nhận được vô số lời khen?Rapper Đàm Tuấn Văn xử đẹp từ tiếng Trung đến tiếng Anh; số nhạc cụ Đường Triệt chơi được nhiều không đếm xuể; chúa xui xẻo Phù Phi là thực tập sinh nhiều lần được đánh giá là toàn năng.

Mấy người không phải gánh hài à?

Đcm cái này là nhóm nhạc năng lực đỉnh chóp được trời chọn mà!
...

Năm thành viên với tính cách khác biệt ngoài ý muốn lại hợp thành một nhóm.

Từ một nhóm nhạc nhỏ tuyến 18 không ai quan tâm, trở thành nhóm nhạc hàng đầu người người nhà nhà đều biết.

Từ sự xa cách, bài xích ban đầu đến sự tin tưởng, là điểm tựa cho nhau bước tiếp, ỷ lại nhau như thành viên trong gia đình.

-- dù thế giới có hỗn loạn nhường nào, tớ vẫn sẽ là chỗ dựa vững chãi đến cho cậu.

⚠️ Warning:1.

Truyện không có nguyên mẫu, nhân vật chính chỉ là nhân vật chính, không cue người không liên quan.2.

Jan không biết tiếng Trung, edit dựa trên QT, chắc chắn sẽ có sai sót.

Rất hoan nghênh các bạn góp ý thiện chí, những comment gây khó chịu cho tui thì tui block nha.3.

Jan đã hứa với một người bạn là sẽ hoàn truyện sớm nhất có thể để người đó đọc, vì vậy hiện tại Jan đang cố gắng update 1 chương / ngày.

4.

Mọi người thương tui thì nhớ bình chọn với comment tạo động lực cho tui nha.

Yêu
 
[Đam Mỹ] Nhóm Nam Trời Chọn - Điệp Chi Linh
Chương 1: Kế hoạch thành lập nhóm nam thí điểm


Phương Ẩn Niên vừa tan học, đang muốn trở về kí túc xá thì nhận được cuộc gọi từ giám đốc Lâm của Thanh Diệu Media: "Ẩn Niên, cậu tan học thì đến công ty một chuyến, tổng giám đốc Từ có chuyện quan trọng muốn thương lượng với cậu."

"Dạ được, giám đốc Lâm.

Tôi sẽ đến ngay."

Phương Ẩn Niên giữ điện thoại, xoay người đi về hướng cổng trường.

Phương Ẩn Niên năm nay 18 tuổi, là sinh viên năm nhất của Học viện Âm nhạc Giang Châu.Học kỳ 1 cậu tham gia cuộc thi ca hát do trường tổ chức, lấy về danh hiệu quán quân, người của ban tìm kiếm tài năng nào đó đã nói rằng cậu hát rất hay, hỏi cậu có hứng thú làm ca sĩ chuyên nghiệp không, đề nghị cậu gia nhập Thanh Diệu Media.

Ước mơ từ nhỏ của Phương Ẩn Niên chính là trở thành ca sĩ, tuy vậy, việc sinh ra ở một vùng quê nhỏ, hẻo lánh đã cho cậu biết rằng cậu không thể tiếp xúc với các công ty giải trí, hơn nữa, khi học cấp 3 Phương Ẩn Niên đặt hết tâm sức vào việc học, không có thời gian nghĩ đến những chuyện này.Vốn dĩ cậu định đi Giang Châu học đại học trước, rồi lại từ từ tìm cơ hội, nếu không được nữa thì cùng lắm là lập tài khoản livestream rồi thành streamer ở khu ca hát.Không nghĩ tới, tham gia cuộc thi rồi lại có cơ hội từ trên trời rớt xuống.Giang Châu là đô thị cấp 1 của quốc gia, có nhiều công ty giải trí, thị trường giải trí làm ăn cực tốt, chỉ cần bạn đẹp, hát không dở thì đều có thể được chiêu mộ, đưa vào các công ty giải trí để bồi dưỡng, hên hên còn có thể ra mắt, làm ngôi sao.Khi được chiêu mộ vào Thanh Diệu Media, Phương Ẩn Niên cảm giác như mình trúng độc đắc - dù sao thì Thanh Diệu Media cũng là công ty có số má, là một trong ba công ty âm nhạc lớn nhất trong nước, từng tạo ra không ít ca sĩ nổi tiếng hạng S.Trong cuộc điện thoại vừa nãy có nhắc đến tên tổng giám đốc Từ, người này là cấp trên trong công ty, cậu chỉ từng gặp một lần.

Hôm nay lại đột nhiên nói có việc cần thương lượng với cậu, chuyện gì đây?Phương Ẩn Niên mang tâm tình thấp thỏm bước lên tàu điện ngầm.Một tiếng sau, Phương Ẩn Niên đi vào trụ sở chính của Thanh Diệu Media.

Trợ lý của tổng giám đốc Từ đã chờ sẵn dưới lầu, dẫn cậu vào thang máy lên thẳng tầng 10.Phương Ẩn Niên đi cùng trợ lý gõ cửa, mở ra bước vào phòng.Tổng giám đốc Từ đang nhẹ giọng nói chuyện cùng giám đốc Lâm, cậu nghe phong phanh "nhóm nam" gì gì đó, một đống chữ linh tinh làm cậu không phân biệt nổi chữ nào với chữ nào.Trợ lý báo cáo: "Tổng giám đốc Từ, Phương Ẩn Niên tới rồi."

Tổng giám đốc Từ vẫy tay về phía Phương Ẩn Niên: "Ẩn Niên, lại đây ngồi."

Phương Ẩn Niên ngồi xuống sofa, hỏi một cách lễ phép: " Tổng giám đốc Từ, ngài tìm tôi?"

Tổng giám đốc Từ dứt khoát nói: "Chuyện là thế này, công ty đang tính thành lập một nhóm nhạc nam cho hạng mục cấp S của công ty.

Tôi tìm cậu tới là muốn hỏi ý kiến của cậu, cậu có muốn trở thành main vocal của nhóm không?"

Phương Ẩn Niên sửng sốt: "...Nhóm nhạc nam?"

Cậu có nằm mơ cũng chưa từng mơ đến việc mình sẽ là thành viên nhóm nhạc nam.

Trong ấn tượng của Phương Ẩn Niên, nhóm nhạc nam phải là những nhóm người tràn đầy sức sống, hát hát nhảy nhảy cùng nhau, phong cách vũ đạo cũng là phong cách cũng là mấy kiểu Street Dance ngầu lòi.

Hồi còn nhỏ, cậu đã từng học múa ba lê vài năm, rồi lại tập trung toàn bộ vào việc học piano, bỏ dở khóa học múa giữa chừng, nhóm nhạc nam này hoàn toàn không phải phong cách vũ đạo cậu sẽ nhảy được.Muốn cậu trở thành thành viên của một nhóm nhạc nam?

Đùa nhau à?Phương Ẩn Niên lấy lại tinh thần, nghiêm túc nói: "Tổng giám đốc Từ, tôi gần như chưa từng nhảy."

Tổng giám đốc Từ cười nói: "Không hề gì, tôi đã xem qua tư liệu, cậu có nhiều năm học múa, tay chân phối hợp cũng coi như là nhịp nhàng, những bài nhảy ngắn có thể từ từ dạy lại cho cậu.

Tôi tìm cậu đến, chủ yếu là do thấy được giọng hát và nhan sắc của cậu rất có tiềm năng, nhóm nhạc nam cần phải có một thành viên mặt đẹp hát hay, trước mắt, cậu chính là người thích hợp nhất."

Mặt đẹp hát hay?

Phương Ẩn Niên chẳng hiểu gì hết.Ca hát thì cậu còn làm được, nhưng mà nhảy trong nhóm nhạc nam thì cậu hoàn toàn không thể, cũng chưa từng hợp tác cùng ai, càng không thể để cậu đứng hát, còn những người đồng đội khác lại đứng nhảy ì xì đùng bên cạnh được.

Cậu luôn không thích gây phiền toái cho người khác, nên đương nhiên, cậu không hề nghĩ đến việc "kéo chân" đồng đội.Thấy cậu do dự, giám đốc Lâm đột ngột nói: "Ẩn Niên, cậu nghĩ sao về kế hoạch cấp S lần này?"

Phương Ẩn Niên gật đầu: "Đây là dự án trọng điểm của công ty?"

Giám đốc Lâm nói: "Không sai.

Thanh Diệu Media chúng ta có rất nhiều người mới, số lượng hạt giống tốt nhiều không đếm xuể, rất nhiều người thực tập nhiều năm vẫn không có cơ hội ra mắt.

Mà cậu, là người tổng giám đốc Từ chỉ điểm để trở thành main vocal cho nhóm nhạc nam mới, đây chính là cơ hội ngàn năm có một."

"Công ty muốn cho nhóm ra mắt vào cuối năm nay trước, rồi sẽ từ từ dùng tài nguyên trọng điểm bồi dưỡng cho nhóm, đưa nhóm trở thành con bài mạnh nhất công ty có.

Thầy Dư Tử Lạc, người chịu trách nhiệm sáng tác và hòa âm phối khí cũng sẽ theo nhóm trong toàn bộ hành trình, thực hiện album riêng cho các cậu."

Phương Ẩn Niên mở to hai mắt: "Thầy Dư Tử Lạc?"

Dư Tử Lạc là người rất có tài năng sáng tác, từng viết rất nhiều ca khúc nổi đình đám, cũng là nhạc sĩ Phương Ẩn Niên thích nhất.

Bài hát "Sẽ không quên" nổi tiếng gần đây cũng là do thầy Dư sáng tác, ca sĩ nữ hàng đầu hát, đã được Phương Ẩn Niên cài làm nhạc chuông điện thoại.Thầy Dư tự mình thực hiện album nhạc cho nhóm nhạc này?Trái tim Phương Ẩn Niên đập thình thịch.

Cậu có hơi không thể tin, một người không có tí danh tiếng nào như mình mà lại được thần tượng viết nhạc cho?Nhóm nhạc nam - ra mắt kiểu này dù là ngoài ý muốn của cậu, nhưng làm ca sĩ trong nhóm nhạc nam thì cũng là ca sĩ mà, hoàn toàn chẳng có tí xung đột nào với ước mơ ban đầu của cậu.

Huống chi dự án cấp S Thanh Diệu Ent., rất nhiều người nằm mơ cũng không có cơ hội.Phương Ẩn Niên nắm chặt tay lại, hít thở sâu nói: "Cho tôi chút thời gian suy nghĩ, có được không?"

Giám đốc Lâm cười hiền: "Đương nhiên là được."

Tổng giám đốc Từ cầm một bản văn kiện đưa cho cậu: "Cậu cầm về xem một chút, cậu trả lời giám đốc Lâm trước thứ sáu là được.

Nếu cậu đồng ý gia nhập nhóm nhạc, 9h sáng thứ bảy đến phòng họp cuối lầu 10 của công ty, đến lúc đó, cậu sẽ gặp đồng đội tương lai của mình."

Phương Ẩn Niên nhận lấy văn kiện, đứng lên, lễ phép cúi người: "Cảm ơn tổng giám đốc Từ, cảm ơn giám đốc Lâm."

Tổng giám đốc Từ: "Được, cậu về đi."

Phương Ẩn Niên xoay người rời khỏi văn phòng.Chờ cậu đi rồi, Lâm Tuệ Cầm mới thở dài, cảm thấy hơi bất đắc dĩ: "Lão Từ, ông chọn mấy người tính cách trái ngược này gộp lại với nhau thành nhóm, có ổn không đây?"

Từ Bách Xuyên lấy một chồng văn kiện ra khỏi ngăn kéo, cau mày nói: "Không còn cách nào khác, ông chủ cứ hối thúc mãi.

Lần này thành lập nhóm nhạc nam là để đối đầu với nhóm Twelve-Star của công ty đối thủ, nhóm bên kia đã ra mắt, nếu chúng ta quá mức chậm trễ, tương lai sẽ gặp nhiều bất lợi lắm."

Thị trường lớn như thế, người đi đầu luôn là người ăn được nhiều lợi nhất.Thanh Diệu Media chủ yếu đào tạo ra ca sĩ solo, chưa từng đào tạo nhóm nhạc nam, lần này hội đồng quản trị của công ty để Từ Bách Xuyên đích thân đảm nhận vai trò giám đốc kế hoạch cho nhóm, hiển nhiên là vô cùng xem trọng thị trường nhóm nhạc nam này, muốn ăn được một miếng thịt to từ thị trường này.Để đạt được thành tích từ lần thử đầu tiên, Từ Bách Xuyên chỉ đành cắn răng ghép các hạt giống tiềm năng có thể solo thành một nhóm.

Ông đứng gần cửa sổ sát đất, nhìn xuống phía dưới lầu, vừa hay thấy được Phương Ẩn Niên đang rời đi.Một nam sinh 18 tuổi ngũ quan vừa mới nẩy nở, nhìn sơ qua còn thấy có nét hơi ngây ngô.

Ngũ quan tinh xảo, cả gương mặt gần như không có tì vết, kết hợp với thân hình thon thả xinh đẹp, cho người ta ấn tượng đầu tiên rằng cậu là một người vô cùng sạch sẽ dịu dàng, cứ như cậu là nhân vật chính bước ra từ truyện tranh.Ngoại hình của Phương Ẩn Niên là loại rất dễ khiến người ta yêu thích, hoàn toàn không có tính công kích, khi cười rộ lên cong cong mắt rất đẹp.Nhan sắc như vậy, là loại nhan sắc nam nữ già trẻ đều thích.Phương Ẩn Niên là hạt giống hàng đầu trong số những người có xếp hạng nhan sắc đạt S+ trong công ty, người chiêu mộ cậu cũng nhận được một khoản hoa hồng không nhỏ.

Từ Bách Xuyên vốn định cho cậu ra mắt với tư cách nghệ sĩ solo vào năm sau, nhưng hiện tại, công ty càng cần một người đẹp mã làm gương mặt đại diện cho nhóm nhạc nam hơn, cho nên mới thay đổi quyết định lâm thời, để Phương Ẩn Niên trở thành một phần của nhóm nhạc nam.

Từ Bách Xuyên không nhìn tiếp nữa, rút ra một phần lý lịch từ tập văn kiện: "Người tiếp theo, Mạc Tuần, nói cậu ấy đến tìm tôi."

---Phương Ẩn Niên cũng không biết đến kế hoạch của hội đồng quản trị công ty.

Sau khi rời khỏi công ty, cậu nhìn kỹ bản kế hoạch tổng giám đốc Từ đưa cho mình, càng nghĩ càng cảm thấy có lẽ chính mình sẽ đồng ý tham dự kế hoạch này.Cậu đã có căn bản từ việc học múa nhiều năm, có thế thử bắt đầu tập luyện trở lại, cũng sẽ được các giáo viên vũ đạo có chuyên môn dạy dỗ, chỉ cần cậu nghiêm túc nỗ lực luyện tập, hẳn là không đến mức cậu kéo chân đồng đội.Huống chi cậu thực sự rất yêu ca hát, ra mắt trong nhóm nhạc, còn được thần tượng nổi danh sáng tác ca khúc cho, cơ hội khó có được như vậy, làm gì có chuyện không thử một lần?Buổi sáng thứ bảy, Phương Ẩn Niên đến Thanh Diệu Media từ sớm.Khi cậu gõ cửa phòng họp ở cuối lầu 10, bên trong đã có một nam sinh đang chờ.Tuổi trẻ tích cực thật, đến còn sớm hơn mình.

Cậu nam sinh này có gương mặt búng ra sữa, nhìn không khác trẻ con là mấy, đôi mắt to linh động lại đáng yêu, mặc một chiếc hoodie rộng thùng thình cùng một chiếc quần baggy, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.Hai người bốn mắt nhìn nhau, Phương Ẩn Niên đang do dự có nên chào hỏi trước hay không người cậu nam sinh đã chủ động chạy đến, tươi cười chào hỏi: "Chào anh, tôi là Phù Phi, phù trong phù hiệu, phi trong bay lượn!"

Cậu trai tự nhiên như người quen, 10 điểm nhiệt tình, nhưng nhờ vậy mà Phương Ẩn Niên đỡ xấu hổ hơn.Đúng lúc này, cửa mở ra, có một nam sinh cao to khác bước vào.

Cậu bạn này hẳn là cao trên 188cm, cao hơn Phương Ẩn Niên nửa cái đầu, quần ôm sát vào hông, khiến người ta thấy rõ vòng eo rắn chắc.

Bên eo mang một dây xích màu bạc rất thời thượng, chân mang giày da, trang điểm rất ngầu.Đôi mắt cậu ta sáng rực, màu da hơi ngăm, tóc cắt ngắn, ngũ quan sắc bén cực kì đẹp.Phù Phi vừa thấy cậu ta lập tức chạy đến bên cạnh, giọng nói hưng phấn: "Anh Mạc, anh trở lại rồi!"

Cậu bạn cười khẽ vỗ vai Phù Phi : "Ừ, em cũng vào nhóm này à?"

Giọng cậu ấy rất êm tai, là loại giọng trầm rõ, giọng rất sạch (không bị ồm ồm).

Hai người này có vẻ rất thân thiết, chắc là bạn tốt nhỉ?

Phương Ẩn Niên đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát.Phù Phi nói: "Không phải lão Từ nói muốn tạo nhóm nam hả?

Nghe ổng nói xong em vào nhóm luôn.

Còn anh?"

"Cũng thế, lão Từ gọi anh về, anh vừa về nước cách đây mấy hôm."

Có lẽ cậu bạn này nhận ra ánh mắt Phương Ẩn Niên đang nhìn mình, quay đầu hỏi "Cậu là..."

Phương Ẩn Niên nói: "Tôi cũng được tổng giám đốc Từ gọi đến."

Cậu bạn nghe câu trả lời thì cười sảng khoái lộ cả hàm răng, đưa tay nói: "Về sau chúng ta sẽ là đồng đội nhỉ?

Chào cậu, tôi là Mạc Tuần."

"Phương Ẩn Niên."

Phương Ẩn Niên là kiểu người trầm lặng, không dễ bắt chuyện như Phù Phi, cũng không thẳng thắn, thoải mái như Mạc Tuần.Lần đầu gặp mặt những người xa lạ này, thật ra cậu có chút hồi hộp.

Cậu nói không nhiều, nụ cười cũng mang chút rụt rè, bẽn lẽn.Chính vì thế, ấn tượng đầu tiên của Mạc Tuần về cậu là một chàng trai nhẹ nhàng, lịch sự, vẻ ngoài sạch sẽ và dễ nhìn, cười lên trông rất hiền.

Hoàn toàn khác với mấy thực tập sinh năng động, ồn ào mà anh thường thấy.Mạc Tuần rút tay lại, nhìn cậu với vẻ nghi ngờ: "Cậu là thực tập sinh của công ty à?

Trước giờ tôi chưa từng thấy cậu."

Phương Ẩn Niên trả lời: "Không, tôi chưa từng làm thực tập sinh."

Mạc Tuần và Phù Phi liếc nhìn nhau.Phù Phi tò mò hỏi tiếp: "Vậy sao lão Từ lại gọi cậu vào nhóm nam tụi mình...

Cậu biết nhảy chứ?

Thích phong cách nào?"

Phương Ẩn Niên nghiêm túc đáp: "Hồi nhỏ tôi từng học múa ba lê mấy năm."

Mạc Tuần: "...?"

Phù Phi: "...?"

Lão Từ, ông bị gì thế?

Gọi một người học múa ba lê tham gia nhóm nhạc nam, định cho cả nhóm lên sân khấu cosplay thiên nga trắng à?- Jan -
05.04.2025
 
[Đam Mỹ] Nhóm Nam Trời Chọn - Điệp Chi Linh
Chương 2: Tổ hợp năm người


Múa ba lê vốn là bộ môn cần nhón chân, xoay tròn, nhảy lên uyển chuyển, nhẹ nhàng như thiên nga, nói chung là cực kì nặng tính nghệ thuật.

Trong khi đó, vũ đạo của nhóm nam thần tượng thường là phong cách đường phố cool ngầu, các yếu tố như tiết tấu nhanh, động tác mạnh cùng cảm giác bùng nổ được xem như các yếu tố then chốt.

Nhạc nền cũng phải mạnh, động tác dứt khoát, đồng bộ, đánh mạnh vào thị giác người xem, khiến người xem nhìn vào là thấy "cháy" mắt liền.Mạc Tuần và Phù Phi thật sự không hiểu lão Từ nghĩ gì mà lại kéo một người học múa ba lê vào nhóm nam thần tượng.

Hai thế giới luôn đó trời đất ơi?Trong lúc cả hai còn đang hoang mang, thì phía sau vang lên một giọng nói quen quen: "Đủ người rồi hả?"

Là tổng giám đốc Từ.Cả ba đồng loạt quay đầu chào: "Chào Từ tổng!"

Từ Bách Xuyên dẫn theo một người vào phòng họp.Người đó có khí chất rất... khác.

Tóc nâu đậm, dài chấm vai, phía sau còn tết một bím tóc nhỏ, khuôn mặt tinh xảo, mang hơi hướng trung tính.

Nhưng với thân hình cao hơn 180cm cùng phong cách ăn mặc này, có thể thấy đây rõ ràng là một chàng nam sinh.Đôi mắt sắc lẹm, ánh nhìn rất có sát thương, ai yếu bóng vía chắc chắn không dám nhìn trực diện vào anh chàng này.Từ Bách Xuyên giới thiệu: "Đây là đồng đội của các cậu – Đường Triệt."

Phù Phi lập tức bật chế độ "thân thiện", mặt cười toe toét bước ra muốn bắt tay làm quen.

Ai ngờ Đường Triệt mặt lạnh như tiền, đi ngang qua cậu ta mà không thèm liếc lấy một cái.Phù Phi cũng chẳng thấy quê, chỉ gãi đầu rồi về đứng cạnh Mạc Tuần.Từ Bách Xuyên nhìn mọi người: "Ngồi xuống đi."

Phương Ẩn Niên vẫn chưa quen ai trong nhóm, lẳng lặng tìm một góc yên tĩnh ngồi, cố gắng "tàng hình".Ngay lúc này, giám đốc Lâm Tuệ Cầm ôm một chồng tài liệu bước vào phòng họp.

Giám đốc nhìn lướt qua mọi người, hơi nghi hoặc: "Tiểu Đàm chưa tới à?"

Từ Bách Xuyên đáp: "Chưa."

Giám đốc Lâm lấy điện thoại ra: "Để tôi gọi hối nó."

Cuộc gọi được kết nối, Phương Ẩn Niên ngồi gần chỗ của giám đốc Lâm nên có thể nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia điện thoại.Giọng cậu nam sinh khàn khàn, giống như đang bị cảm: "Giám đốc Lâm, em đang ở khuôn viên dưới lầu, em vào bằng cổng nào đây?"

Giám đốc Lâm nói: "Cậu đi cổng Bắc, rẽ trái, đi thẳng tầm 100m là tới."

Nam sinh lại hỏi: "Cổng Bắc ở đâu vậy?

Em đi vòng vòng dưới lầu nãy giờ mà không thấy."

Giám đốc Lâm im lặng hai giây rồi trả lời: "Cậu có thấy cái tượng lớn giữa khuôn viên không?

Đứng đó đi, tôi bảo trợ lý xuống đón."

Nam sinh: "Em thấy rồi, em đứng đây chờ."

Cúp máy, giám đốc Lâm cười bất lực:
"Tiểu Đàm... bị lạc đường."

Mọi người: "......"

Mười phút sau, nam sinh lạc đường được trợ lý dẫn vào.Cậu chàng có mái tóc xoăn màu hạt dẻ rất bắt mắt, mắt nhắm mắt mở, mặt mũi như vừa bị kéo ra khỏi giường, nhìn đúng kiểu chưa tỉnh ngủ.Cậu chàng này hẳn là một chill guy, suýt đến trễ cuộc họp đầu tiên mà lại hoàn toàn không nóng nảy, còn cười tươi rói chào Từ tổng: "Ngại quá, em đi lộn đường."

Từ Bách Xuyên ngước lên nhìn: "Cậu tới công ty không biết bao nhiêu lần rồi, còn đi nhầm đường?"

Cậu trả lời tỉnh bơ: "Em định hướng hơi kém.

Mà cái khuôn viên này thiết kế quá phức tạp đối với em."

Mọi người: "......"

Một cái ngã tư mà phức tạp dữ vậy luôn?

Chắc là trong mắt người mù đường thì ngã tư phức tạp thật.Từ Bách Xuyên hít sâu: "Ngồi đi."

Cậu chàng đảo mắt một vòng, thấy chỗ cạnh Phương Ẩn Niên còn trống nhiều liền đi tới, nở nụ cười thân thiện với Phương Ẩn Niên: "Chào cậu, mình ngồi đây được chứ?"

Giọng cậu trầm thấp, dịu nhẹ, khàn khàn rất có "tình cảm", là kiểu giọng nghe một lần là nhớ, siêu hút fan.Phương Ẩn Niên dịch qua bên cạnh: "Cậu ngồi đi."

Cậu ta vừa ngồi xuống vừa ngáp, nhỏ giọng thì thầm với Phương Ẩn Niên: "Cuối tuần mình thường ngủ tới 12h trưa, sao lại bắt người ta phải họp sớm dữ vậy trời?

Buồn ngủ muốn xỉu luôn."

Phương Ẩn Niên: "......"

Ủa mình thân lắm hả?

Mắc gì cậu tám chuyện hăng thế?Cậu không biết trả lời sao, nên chọn im lặng.Từ Bách Xuyên lúc này mới lên tiếng: "Được rồi, cuối cùng cũng đủ người.

Hẳn là các cậu đều biết rõ lý do chúng tôi mở cuộc họp ngày hôm nay.

Công ty muốn thành lập một nhóm nhạc nam, năm người các cậu là những người cuối cùng được chọn.

Giờ tôi giới thiệu cho mọi người làm quen một chút."

Ông chỉ vào nam sinh lạc đường mới tới: "Đàm Tuấn Văn – năm ngoái đoạt huy chương đồng toàn quốc ở cuộc thi rap.

Nền tảng vũ đạo cũng rất vững.

Sau này sẽ là rapper chính của nhóm."

Đàm Tuấn Văn cười tươi gật đầu: "Chào mọi người, mong được giúp đỡ."

Từ Bách Xuyên lại nhìn sang chàng trai tóc dài ngồi đối diện: "Đường Triệt – vocal chính của ban nhạc rock 'n roll, vừa mới tan rã vì nguyên nhân nội bộ.

Đường Triệt hiện đã ký hợp đồng với công ty và sẽ gia nhập nhóm nam để tiếp tục hoạt động."

Đường Triệt mặt lạnh như tiền, không nói gì.

Trông tâm trạng đang rất tệ, chắc có liên quan tới việc ban nhạc tan rã?

Phương Ẩn Niên âm thầm đoán vậy.Ông tiếp tục giới thiệu: "Phù Phi – thực tập sinh 5 năm của công ty, luôn đứng nhất các kỳ đánh giá tổng hợp.

Là all-rounder chính hiệu."

Phù Phi cười tươi như hoa, mặt vui thấy rõ."

Mạc Tuần – là thực tập sinh được đào về từ công ty KTE ở Hàn Quốc, vừa đoạt giải cuộc thi nhảy quốc tế mấy ngày trước, sau này sẽ là leader vũ đạo của nhóm."

Mạc Tuần gật đầu chào mọi người.Phương Ẩn Niên càng nghe càng kinh ngạc.Chẳng trách giám đốc Lâm gọi đây là "dự án cấp S".

Toàn là dân top tier.Huy chương đồng toàn quốc – Rap.

Giải nhảy quốc tế – Vũ đạo.

Hát chính ban nhạc rock.

Thực tập sinh 5 năm, nhiều lần đứng đầu.Đội hình này chính là "all-star" trong truyền thuyết.Còn mình... thì sao?Không có huy chương toàn quốc, càng chưa từng thi đấu quốc tế như Mạc Tuần, đến cả kinh nghiệm thực tập cũng không có.

Chỉ là sinh viên trường nhạc, đi thi hát trong trường rồi may mắn được phát hiện.So ra thì... profile của mình chẳng có gì để nói.Cuối cùng, mọi ánh mắt đều hướng về Phương Ẩn Niên.Cậu lịch sự mỉm cười chào mọi người.

Đôi mắt cong cong, nụ cười tươi tắn – khí chất dịu dàng hoàn toàn khác biệt với các thành viên còn lại.Từ Bách Xuyên giới thiệu: "Phương Ẩn Niên – sinh viên Học viện Âm nhạc Giang Châu.

Sau này sẽ là main vocal và visual của nhóm."

Bốn người còn lại đều hơi sững sờ.Đường Triệt hỏi trực tiếp: "Dựa vào đâu mà để cậu ta làm main vocal?" – Giọng có phần không phục.Từ Bách Xuyên giải thích: "Ẩn Niên là học trò được chính thầy Kiều An Hoa của tổ thanh nhạc đích thân đề cử.

Cậu ấy có âm vực kéo dài ba quãng tám, xử lý tốt nhiều phong cách hát khác nhau.

Đường Triệt cậu tuy hát hay, nhưng giọng thiên về dòng nhạc riêng, so về khả năng thanh nhạc tổng hợp thì không mạnh bằng Ẩn Niên."

Ông nói thêm: "Chuyện main vocal, đợi vào phòng thu, mấy cậu nghe thử là biết."

Đường Triệt nhún vai – thôi thì cũng chịu, vì đúng là ba quãng tám thì anh đây chịu thua.Tuy nhiên, mọi người chưa ai từng nghe Phương Ẩn Niên hát, từ miêu tả của Từ tổng cũng chưa thật sự hình dung được trình độ thực của Phương Ẩn Niên.

Hơn nữa, đa số các nhóm nhạc nam hiện nay chia đều các phần, mỗi người hát một đoạn, kết bài thì hòa ca một xíu là xong.

Nếu không làm thế, dễ có việc fan nội chiến với nhau, thành ra "main vocal" cũng chỉ là cái danh.Trong lòng bốn người kia vẫn không tán thành quyết định này.

Thậm chí có người hoài nghi: Người này được chọn vì giỏi thật?

Hay là con ông cháu cha?Từ Bách Xuyên thấy không khí hơi ngưng trệ, liền nói tiếp: "Quyết định vậy đi, đội hình nhóm chính thức bước đầu được xác lập."

Cả nhóm: "......"

Sao như làm cho có vậy?

Tự nhiên gom năm đứa không quen không biết vào chung là thành nhóm hả?Như hiểu tâm trạng cả bọn, ông nói: "Các cậu là năm gương mặt nổi bật nhất trong dàn tân binh của Thanh Diệu Media.

Ngoại hình, giọng hát, khí chất – mỗi người một kiểu, nhưng đều có sức hút riêng.

Sau khi cân nhắc nhiều yếu tố, chúng tôi quyết định chọn các cậu."

"FTM – tên nhóm của các cậu."

Ông đặt tờ logo có dấu mộc lên bàn.Nền đen, chữ "FTM" màu xanh lá.

Thiết kế khá trau chuốt, chữ T có phần kéo dài như hình chiếc ô, khá là đẹp.Phù Phi giơ tay hỏi: "Từ tổng, FTM nghĩa là gì vậy?

Tên viết tắt tiếng Anh à?"

Mọi người đều nhìn về phía ông, tò mò.Từ Bách Xuyên chỉ vào logo:
"F – là Phương Ẩn Niên và Phù Phi.

T – là Đàm Tuấn Văn và Đường Triệt.

M – là Mạc Tuần.FTM là chữ cái đầu trong họ của các cậu.

Nghĩa là nhóm này – chính là các cậu."(Cái này các bạn nào đọc truyện Trung nhiều chắc biết rồi ha, đây là phiên âm pinyin họ của các thành viên trong nhóm á)—— Chính là các cậu.Câu nói đó khiến cả nhóm có chút chấn động.Tên của các nhóm khác thường mang ý nghĩa đặc thù như nhóm FreeWind, tượng trưng cho sự tự do như cơn gió; tên nhóm Twelve-Star vừa ra mắt gần đây tượng trưng cho 12 chòm sao tỏa sáng trên bầu trời.

Phần lớn tên các nhóm nhạc mang theo rất nhiều ý nghĩa cao đẹp, ước mơ được gửi gắm hoặc là từ tiếng Anh đồng nghĩa.Còn FTM... chỉ đơn giản là họ của năm người.Tên này mang nhiều rủi ro.

Nếu sau này ai đó rời nhóm, hoặc có thành viên mới, thì còn đâu FTM?

Lấy đâu ra người mang họ "F", "T", "M" nữa?

Fan cũng sẽ không đồng ý.Một khi cái tên này ra mắt, nó sẽ gắn chặt với năm người hiện tại.Vậy mà Từ tổng lại tin tưởng đến thế?

Tin rằng năm người xa lạ có thể gắn bó dài lâu?Trong khi hôm nay là lần đầu họ gặp nhau.

Và... một vài người nhìn thôi là biết... không dễ ở chung rồi.Ai cũng có cùng một câu hỏi trong lòng:
"Liệu có được không đây?"

Nhưng Từ Bách Xuyên chỉ mỉm cười, nhìn năm gương mặt trẻ:
"Hy vọng từ hôm nay, các cậu sẽ dần hiểu được ý nghĩa của từ 'nhóm'.

Tin tôi đi – năm người các cậu, sẽ tạo ra hiệu ứng 1+1+1+1+1 > 5."

- Jan -09.04.2025
 
[Đam Mỹ] Nhóm Nam Trời Chọn - Điệp Chi Linh
Chương 3: Người đại diện


Phương Ẩn Niên trước giờ mù tịt về các nhóm nhạc nam.

Từ khi nghe Từ tổng phán một câu xanh rờn "Cho cậu làm hát chính nhóm nam", cậu về trường cái là mở máy lục tung internet.

Tra cứu cuồng nhiệt, tra từ "nam đoàn" tới "cách cầm mic sao cho ra dáng idol", kiến thức bay vào đầu ào ào như nước lũ.Hiện tại, các công ty giải trí nổi tiếng nhất trong nước hình thành thế kiềng ba chân, ba ông lớn là Tinh Mang Entertainment, Hoa Duyệt Thế Kỷ và Thanh Diệu Media.Tinh Mang Entertainment là lò luyện idol thứ thiệt, cha đẻ của nhóm FreeWind – nhóm gồm sáu chàng trai, debut ba năm, fans đông như kiến, gameshow nhà trồng cứ chiếu là hot, là nhóm nhạc mở đường cho thị trường nhóm nam.Hoa Duyệt thì chơi bài chiêu mộ trên show sống còn, thông qua show thành lập nhóm nhạc có độ hot tương đối cao.

Nhóm nhạc gần đây của họ tên là Sonic, gồm bảy thành viên, đang khá hot.Còn Thanh Diệu...

Ờm, trước giờ chỉ đào tạo ca sĩ solo, căn bản là chưa từng có kinh nghiệm đào tạo nhóm nhạc.

Phương Ẩn Niên đoán chắc mấy sếp trên thấy "miếng bánh" thị trường nhóm nam này béo quá, nên mới lập nhóm nam này để cắn một miếng.Muốn nuôi nhóm idol như trồng cây sứ quý, thường mất 7–8 năm đào tạo trong âm thầm; tổ chức show tuyển tú thì đã sớm bị Hoa Duyệt nẫng tay trên.

Không còn đường tắt, đành dùng chiêu "gom nội bộ – thành lập cấp tốc" cho nhanh.Nhóm này được tuyển cụ thể thế nào thì Phương Ẩn Niên đương nhiên không biết, nhưng trong lòng cậu rất rõ, năm người bọn họ chẳng qua cũng chỉ là "vật thí nghiệm" công ty đẩy ra mà thôi.

Tương lai họ đối đầu cùng các nhóm nam nổi đình nổi đám của Tinh Mang, Hoa Duyệt có được bao nhiêu phần thắng?Chắc chỉ có Phù Phi vô tâm vô phế là không quan tâm nhiều đến những vấn đề phía sau, chỉ cần được ra mắt là cậu ta đã vui lắm rồi.Trong khi mọi người còn đang hoang mang thì Phù Phi đã cầm cái bảng tên in logo "FTM" lên ngắm nghía, hớn hở hỏi: "Ủa Từ tổng, người đại diện tụi em ai vậy?

Có chốt chưa?"

Từ Bách Xuyên thản nhiên: "Tôi."

Cả năm người: "?!"

Giám đốc Lâm : "Mọi người đều biết Tạ Thi Kỳ nhỉ?"

"Biết chứ."

Tên của Tạ Thi Kỳ không ai không biết, cô là ca sĩ tuyến đầu của Thanh Diệu, là một trong số ít những nữ ca sĩ có thể lấp đầy toàn bộ khán đài trong chuyến lưu diễn toàn quốc của mình, nhạc chuông điện thoại của Phương Ẩn Niên hiện tại chính là bài hát mới ra mắt của cô.

Giám đốc Lâm nói: "Người đại diện của cô ấy cũng là Từ tổng đó."

Năm người: "..."

Từ tổng đỉnh vậy à?Giám đốc Lâm lại khai sáng: "Từ tổng vốn là người đại diện vương bài của Thanh Diệu chúng ta, vài năm trước được thăng chức làm sếp thì không còn quản lí nghệ sĩ nào nữa.

Lần này ông ấy đồng ý phá lệ làm người đại diện cho các cậu chính là vì coi trọng nhóm nhạc này."

Từ Bách Xuyên nhìn mọi người: "Các cậu là nhóm nam đầu tiên của Thanh Diệu, có phải tự các cậu cảm thấy mình chỉ là vật thí nghiệm của công ty?"

'Ông nhìn về phía Phương Ẩn Niên như nhìn thấu suy nghĩ của cậu.

Kỳ thật không chỉ có Phương Ẩn Niên, cả Đường Triệt, Đàm Tuấn Văn và Mạc Tuần đều có cùng suy nghĩ, chỉ có mình Phù Phi là không nghĩ gì.Từ Bách Xuyên trực tiếp thừa nhận: "Không sai, các cậu chính xác là vật thí nghiệm, trước giờ công ty chưa từng đào tạo nhóm nhạc nam."

Ông nghiêm mặt tiếp tục "Các cậu là nhóm nam đầu tiên của công ty, càng không thể làm ẩu.

Vì vậy, tôi sẽ dốc toàn lực nâng đỡ các cậu, cũng hi vọng các cậu có thể hợp tác với tôi."

Mọi người vốn đang bất an nghe tới đây, cảm giác như được truyền buff từ người chơi cấp S.

Người đại diện vương bài từng quản lý nữ ca sĩ hàng đầu đồng ý phá lệ nâng đỡ nhóm, còn gì để ý kiến đây?

Dù có là chuột bạch, ít ra cũng có "lão đại" dẫn đường, không chừng còn có thể làm nên chuyện.Từ Bách Xuyên nhìn sang Mạc Tuần: "Cậu làm đội trưởng FTM, được chứ?"

Mạc Tuần đáp gọn: "Được."

Từ Bách Xuyên: "Có ai phản đối không?"

Mọi người im phăng phắc.

Chức đội trưởng nghe thì oách nhưng toàn trách nhiệm với áp lực, ai cũng né.Từ Bách Xuyên dặn tiếp: "Năm người các cậu tranh thủ thời gian, chiều nay dọn vào ký túc xá công ty, ba tháng tới sẽ là thời gian huấn luyện địa ngục dành riêng cho các cậu.

Mạc Tuần, cậu phối hợp với trợ lý Trần sắp xếp ký túc xá nhé.

Tôi bây giờ còn có cuộc họp, không thể đi cùng các cậu.

Ngày mai 9 giờ sáng, cả nhóm tới phòng họp gặp tôi."

Dứt lời, sếp Từ vèo cái biến mất như cơn gió.

Giám đốc Lâm cũng té nhanh: "Mọi người làm quen nhau đi nhé, tôi cũng có việc, đi trước đây.

Có gì cứ hỏi đội trưởng hoặc nhắn cho trợ lý Trần."

Phòng họp chỉ còn năm người.

Không ai lên tiếng, bầu không khí cực kì gượng gạo.Một lúc sau, đội trưởng Mạc Tuần đứng dậy, chủ động nói: "Kết bạn đi, tôi kéo mọi người vào nhóm."

Anh giơ mã QR ra giữa bàn.

Phương Ẩn Niên, Đường Triệt và Đàm Tuấn Văn quét mã nhanh như chớp.

Phù Phi ngồi im, hẳn là đã kết bạn trước rồi.

Yêu cầu kết bạn được chấp nhận, Phương Ẩn Niên lẳng lặng đổi ghi chú thành "Đội trưởng Mạc Tuần".Mạc Tuần tạo nhóm chat tên "FTM", tên nick ai cũng lộn xộn nhìn y như gánh hát rong.Anh nhắc: "Đổi nickname, lưu danh bạ nhau đi cho dễ liên lạc."

Mọi người nhanh chóng sửa lại tên, Phương Ẩn Niên liên tục nhận được hai yêu cầu kết bạn đến từ Phù Phi và Đàm Tuấn Văn, nhấn đồng ý rồi thuận tay sửa ghi chú tên của họ.

Đường Triệt không chủ động kết bạn với cậu, hẳn là cũng không kết bạn với ai, chỉ ngồi yên ở đó, vẻ mặt cool ngầu.

Phương Ẩn Niên chủ động gửi yêu cầu kết bạn cho Đường Triệt, rất nhanh đã thấy thông báo yêu cầu thông qua.

Sau khi mọi người kết bạn, Mạc Tuần cất điện thoại đi, nói: "Chúng ta chỉ vừa làm quen với nhau, không thân thiết đương nhiên sẽ hơi khó khăn bước đầu.

Không sao, chúng ta từ từ làm quen là được.

Tôi là dân bản địa, ai cần gì cứ hỏi, tôi sẽ cố gắng hỗ trợ.

Trước tiên mọi người dọn đến ký túc đã, địa chỉ tôi đã gửi trong nhóm, có thể gọi xe trực tiếp đến.

Ai đi tàu điện ngầm thì đến trạm C Galaxy Garden là gần nhất."

Anh quay sang Đàm Tuấn Văn: "Tuấn Văn, nếu lạc đường thì nhắn tôi, tôi ra đón."

"Dạaa đượccc" – Tuấn Văn cười tủm tỉm.Mạc Tuần: "Tôi đã nhắn số điện thoại vào nhóm, mọi người lưu lại để tiện liên lạc."

Thế là trong nhóm nhảy lên định vị địa chỉ ký túc xá cùng với số điện thoại của Mạc Tuần.Mạc Tuần là kiểu người có năng lực lãnh đạo, trước kia hẳn cũng từng làm lớp trưởng, phong cách làm việc dứt khoát, nhanh nhẹn.

Phương Ẩn Niên rất nể dạng người như vậy, có thể nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh, đồng thời gánh vác trách nhiệm lãnh đạo.

Nếu là cậu, cậu thậm chí còn chẳng biết phải mở miệng thế nào với những người đồng đội mới quen.Chiều nay đã phải dọn đến ký túc, thời gian gấp rút, phải nhanh chóng trở về dọn hành lý.

Phương Ẩn Niên định bụng về trường báo với thầy phụ trách rồi thu xếp đồ đạc.

Đang lặng lẽ đi thì sau lưng có người gọi:"Ẩn Niên."

Phương Ẩn Niên quay lại, thấy Mạc Tuần:
"Trường cậu xa.

Tôi lái xe đưa cậu đi, sẵn giúp cậu chở đồ."

Ẩn Niên vội từ chối: "Không cần đâu, tôi đi tàu điện ngầm là được."

Cậu chưa bao giờ muốn làm phiền người khác nhưng Mạc Tuần lại nói: "Trường tôi ở cạnh trường cậu.

Tiện mà."

"...Vậy phiền đội trưởng rồi."

"Đừng khách sáo."

Mạc Tuần quay đầu lại, nhìn về phía Phù Phi "Tiểu Phi, em ở gần nhất, dọn hành lý đến thì chụp ký túc xá cho mọi người xem nhé."

Phù Phi lập tức trả lời: "Ok Mạc ca!"(Những từ Hán Việt thuộc về phương diện xưng hô mình sẽ không sửa nhé!)Năm người cùng đi thang máy xuống bãi xe.

Phương Ẩn Niên đi cùng Mạc Tuần xuống B2, trong khi ba người kia đỗ xe ở B1.Phương Ẩn Niên đi theo Mạc Tuần một đoạn, tại góc trong cùng, cậu thấy chiếc SUV đen bóng loáng đậu lù lù ở đó.

Nhìn mà muốn hỏi "xe anh hay công ty tài trợ?", nhưng ngại nên thôi.Mạc Tuần mở cửa ghế phụ: "Lên xe đi."

Phương Ẩn Niên ngồi vào ghế phụ, cài chắc dây an toàn.

Trong xe sạch sẽ, mùi gỗ nhè nhẹ.

Nhạc mở lên, là một bài nhạc Hàn tiết tấu dồn dập, trống đánh như gọi hồn.

Phương Ẩn Niên chưa từng nghe qua bài hát này.Mạc Tuần khởi động xe, nhìn Phương Ẩn Niên yên tĩnh ngồi bên cạnh, Mạc Tuần không khỏi tò mò: "Thường thì cậu thích nghe nhạc gì?"

Phương Ẩn Niên nói: "Tôi nghe ballad khá nhiều."

Mạc Tuần: "..."

Người ngồi bên cạnh rất khác so với tưởng tượng của Mạc Tuần về thành viên nhóm nhạc nam.

Người thích yên lặng như cậu bạn này hẳn là nên solo, trở thành một ca sĩ chuyên trị dòng nhạc ballad chứ không phải vào một nhóm nhạc nam hát hát nhảy nhảy, trở thành idol.

Thật khó tưởng tượng được cậu bạn này sẽ vừa hát vừa nhảy vừa rap thế nào.Nói gì thì nói, nếu lão Từ đã để cậu ấy làm main vocal, hẳn là cũng có lí do riêng, vẫn nên tin tưởng mắt của người đại diện.Mạc Tuần không tiếp tục hoài nghi, chủ động giới thiệu với Phương Ẩn Niên: "Đây là bài hát vừa ra mắt của nhóm nhạc BNC đến từ Hàn Quốc, bài hát này cũng được xem như là tác phẩm tiêu biểu trong vài năm gần đây của KPop.

Vũ đạo được biên đạo rất đẹp, cậu có thể thử tìm hiểu một chút."

"Được, tôi sẽ về coi thử." – Ẩn Niên gật đầu ngoan ngoãn như học sinh được giáo viên chủ nhiệm giao bài tập.Thấy cậu ngồi im ngoan ngoãn thế kia, Mạc Tuần cũng phải nở nụ cười: "Cậu không cần lo lắng quá.

Sau này chúng ta là đồng đội, cậu có cái gì không hiểu về "nhóm nhạc nam" thì có thể trực tiếp hỏi tôi."

Phương Ẩn Niên hơi do dự, cuối cùng vẫn hỏi: "Vũ đạo của nhóm nam rất khó phải không?

Yêu cầu đặt ra là phải nhảy cho đều đúng không?"

"Còn phải xem thầy biên đạo bài nhảy thế nào, có bài dễ, cũng có bài khó.

Nhưng yên tâm, tôi có thể cầm tay dạy cậu nhảy.

Cậu có nền tảng rồi, chỉ cần người không đơ như khúc gỗ thì học cũng không quá khó.

Cậu cũng không đi thi nhảy, chỉ cần chăm tập là ."

Ẩn Niên gật đầu nghiêm túc: "Tôi sẽ cố gắng theo kịp mọi người."

Mạc Tuần nhìn sang, bắt gặp ánh mắt sáng rực của cậu.

Mặc kệ trình độ thế nào, ít nhất Phương Ẩn Niên thành tâm, cầu tiến, chịu học – thế là đủ.

Anh ghét nhất kiểu làm biếng còn kéo chân người khác.

Dĩ nhiên, Phương Ẩn Niên không phải loại người này."

Còn ba tháng nữa.

Từ từ tập."

Mạc Tuần không nói chuyện nữa, tập trung lái xe.Hôm nay là thứ bảy, xe lưu thông trên đường không nhiều, 11 giờ đã tới nơi.Mạc Tuần thả Phương Ẩn Niên ở cổng trường, dặn: "Thu dọn xong thì gọi tôi đón."

"Ok đội trưởng!"

Vừa tạm biệt Mạc Tuần, điện thoại Phương Ẩn Niên đã ting ting liên tục.

Mở ra thì thấy năm tin nhắn, tất cả đều từ Phù Phi:"Anh em coi nè!

Ký túc mình xịn lắm luôn á!"

Clip gửi tới quay từ mọi góc.

Công ty sắp xếp cho bọn họ một căn nhà lớn, dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng, phòng khách còn có một cái cửa sổ sát đất, có thể dễ dàng nhìn thấy toàn bộ phong cảnh bên ngoài, điều kiện ở quả thật là rất tốt.Ẩn Niên tắt điện thoại, quay lưng đi về văn phòng của thầy phụ đạo.

Từ ngày mai, cậu sẽ sống cùng các đồng đội mới chỉ biết , thành lập nhóm thần tốc, tên nhóm thì qua loa như chơi oẳn tù tì thua – đúng chuẩn "gánh hát rong".Nhưng người đại diện thì lại là hàng xịn, có thể thử ra được quả ngọt thật.Hi vọng ba tháng huấn luyện địa ngục có thể giúp mọi người hình thành một chút ăn ý.- Jan - 10.04.2025
 
[Đam Mỹ] Nhóm Nam Trời Chọn - Điệp Chi Linh
Chương 4: Ký túc xá mới


Học viện Âm nhạc Giang Châu từng đào tạo ra không ít ca sĩ nổi tiếng, nhiều sinh viên sau khi ký hợp đồng với các công ty giải trí lập tức được cho ra mắt.

Chỉ cần mỗi học kì qua môn, còn lại có học hay không thì... nhà trường cũng chẳng để tâm.

Ban lãnh đạo thậm chí còn mong có thêm nhiều minh tinh, vừa góp phần quảng bá tuyển sinh, vừa giúp nâng tầm thương hiệu trường.Phương Ẩn Niên đã ký hợp đồng với Thanh Diệu Media, nên thủ tục phía trường diễn ra rất thuận lợi, phê duyệt cái rụp.

Sau này, ban quản lý ký túc xá sẽ không ghi tên cậu nữa.Trở về từ phòng giáo vụ, Phương Ẩn Niên tranh thủ dọn đồ.

Đồ đạc của cậu không nhiều, chỉ vài bộ quần áo, mười mấy cuốn sách và mấy vật dụng sinh hoạt cơ bản.

Một cái vali cỡ lớn là nhét vừa tất cả.Ba giờ chiều, cậu nhắn tin cho Mạc Tuần: "Đội trưởng, em dọn xong rồi."

Mạc Tuần nhắn lại ngắn gọn: "15 phút nữa, gặp ở cổng trường."

Phương Ẩn Niên kéo vali ra đến cổng, quả nhiên thấy chiếc SUV quen thuộc đang đậu chờ sẵn.Mạc Tuần thấy cậu liền bước nhanh tới, tiện tay kéo lấy vali, nhét thẳng vào cốp xe rồi nói: "Đi thôi."

Phương Ẩn Niên ngồi vào ghế phụ, lập tức nhận ra trong xe có sự thay đổi – không còn mấy bài nhạc Hàn tiết tấu mạnh như trước nữa, mà là tình ca mới của "thiên hậu" Tạ Thi Kỳ – bài "Sẽ Không Quên" đang nổi khắp nơi.Giọng ca dịu dàng của Tạ Thi Kỳ vang lên bên tai, Phương Ẩn Niên yên lặng ngồi nghe.Mạc Tuần bỗng hỏi: "Cậu thích Tạ Thi Kỳ à?"

Trong giới hiện tại, ngoài các tiền bối kỳ cựu, thì người hát ballad nổi bật nhất chính là Tạ Thi Kỳ.

Mạc Tuần đoán Phương Ẩn Niên cũng thích chị ấy.Quả nhiên, Phương Ẩn Niên gật đầu: "Chị ấy xử lý giọng rất tốt, âm sắc cũng rất hay."

Mạc Tuần gật gù: "Giọng của Tạ Thi Kỳ đúng là rất hay, chị ấy dùng thực lực để nổi tiếng, điểm này tôi rất phục.

"Anh ngừng một chút rồi nói thêm: "Tất nhiên cũng phải nhắc đến công lao của lão Từ.

Người đại diện giỏi là người biết định hướng [hát triển cho nghệ sĩ.

Nghe nói thời điểm Tạ Thi Kỳ vẫn còn vô danh, cũng là một tay lão Từ dìu dắt."

Nghe tới đó, Phương Ẩn Niên nhìn qua Mạc Tuần:
"Tôi cũng không ngờ Tổng Từ lại đích thân dẫn dắt nhóm mình."

Mạc Tuần cong môi cười: "Thế nên, dù nhóm mình được lập có phần hơi vội, nhưng vẫn có hy vọng bật lên."

Nghe đến đây, Phương Ẩn Niên cảm thấy lòng mình vững vàng hơn hẳn.Năm người bọn họ, mỗi người đều có tài năng riêng, có sở trường đặc biệt, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là những gương mặt mới toanh, chưa có tiếng tăm, không tài nguyên, không chống lưng.

Muốn tham gia chương trình nào, nhận quảng cáo ra sao, đi theo phong cách âm nhạc gì – tất cả đều cần người đài định hướng và sắp xếp.Với họ, lão Từ giống như định hải thần châm*.(Định Hải Thần Châm là cây gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không á)Có người kinh nghiệm như vậy dẫn đường, trong lòng ai cũng có thêm chút tự tin.Một lúc sau, xe dừng ở bãi đỗ dưới chung cư.Vừa tắt máy, điện thoại của Mạc Tuần reo lên – là Đàm Tuấn Văn gọi tới:
"Đội trưởng ơi, tôi đang ở dưới lầu.

Cái chung cư này có bốn thang máy đông, tây, nam, bắc.

Tôi nên đi cái nào đây?"

Trùm ạc đường lại phát huy truyền thống quý báu.Mạc Tuần nói: "Cậu chụp ảnh chỗ đang đứng gửi qua đây, tôi đón ."

Đàm Tuấn Văn lập tức gửi qua một bức ảnh chụp vội.Mạc Tuần nói Phương Ẩn Niên chờ ở thang máy, bản thân đi đón Đàm Tuấn Văn vào.Đàm Tuấn Văn xuất hiện với mái tóc xoăn bù xù như tổ quạ.

Không biết lúc thu dọn hành lý đã trải qua biến cố gì, trên quần áo còn lấm tấm vài vết màu sắc kỳ lạ, trông như mới choảng nhau với một bảng màu.Phương Ẩn Niên liếc nhìn cậu ta, Đàm Tuấn Văn thì vô cùng vô tư, híp mắt cười, còn chủ động chào: "Ẩn Niên!

Hành lý của cậu ít ghê ha?"

Phương Ẩn Niên gật đầu: "Ừ, tôi chỉ mang theo ít quần áo với sách thôi."

Đàm Tuấn Văn gãi đầu, mớ tóc rối càng thêm tơi tả: "Cậu như đi du lịch nghỉ dưỡng, còn tôi như đang chuyển nhà trốn nợ."

Nói rồi cậu ta kéo ra hai cái vali siêu to khổng lồ, trên mỗi cái lại chồng thêm một ba lô bự chẳng kém gì balô lính đặc nhiệm.Ký túc xá nằm ở tầng 17, phòng số 1.

Ba người vừa tìm được phòng, Mạc Tuần liền nhập mật mã mở cửa.Phù Phi đang ngồi vắt vẻo trên sofa, mắt dán vào điện thoại chơi game, thấy ba người bước vào thì chào đón: "Mạc ca, mọi người tới rồi!

Chờ tí, tui đánh nốt ván này!"

Mạc Tuần nói: "Cứ chơi đi.

Bọn anh đi xem phòng trước."

Nói rồi anh đặt hành lý xuống, bắt đầu đi một vòng khảo sát lãnh thổ.

Phương Ẩn Niên và Đàm Tuấn Văn cũng đi theo sau, cùng nhau "vi hành" ký túc xá.

Cả ba người đi lòng vòng như mấy ông địa chủ đi thăm ruộng, đi hết một lượt, Đàm Tuấn Văn ngơ ngác hỏi: "Ủa, sao có ba phòng ngủ vậy?"

Mạc Tuần giải thích: "Chung cư này phần lớn là dân văn phòng ở, thường thì chỉ có căn một phòng hoặc hai phòng ngủ thôi, ba phòng là lớn lắm rồi, chứ năm phòng thì trong nội thành gần như không có."

Đàm Tuấn Văn vò đầu gãi tai: "Vậy phòng ngủ chia sao đây?"

Mạc Tuần nói: "Để hành lý ngoài phòng khách đã, đợi Đường Triệt tới rồi tính tiếp."

Mạc xoay người đi tìm máy lọc nước để lấy nước uống, nhưng mở ra thì không thấy cái ly nào, tủ lạn cũng sạch bóng.

Thấy vẫn còn sớm, anh quay lại nói: "Tôi xuống siêu thị dưới lầu mua ít đồ dùng sinh hoạt, ai đi chung không?"

Phương Ẩn Niên đáp ngay: "Tôi cũng cần mua vài thứ."

Đàm Tuấn Văn cũng hào hứng: "Vậy tôi theo luôn!"

Mạc Tuần liếc sang Phù Phi: "Tiểu Phi... thôi khỏi, em cứ chơi tiếp đi.

Ở đây em rành đường, cần gì thì tự đi mua sau."

Phù Phi giơ tay vẫy vẫy: "Ok, ok, em giữ nhà cho!

Mấy anh cứ đi đi!"

Ba người đi thang máy siêu thị nằm ở tầng hai chung cư.

Nơi này rộng rãi, đồ gì cũng có: từ rau củ trái cây tới mấy món gia dụng lặt vặt.Mạc Tuần mua khăn tắm, dép đi trong nhà, ly uống nước, mấy thứ thiết yếu.

Rất nhanh, chiếc xe đẩy của anh đã chất đầy hơn nửa.Phương Ẩn Niên thì đẩy một xe khác, không nói không rằng cứ thế cho vào xe: dao, chén bát, thớt, nồi , đầy đủ như chuẩn bị mở tiệc.Đàm Tuấn Văn trợn tròn mắt nhìn cái nồi: "Ủa cậu mua nồi làm gì?

Cậu nấu ăn hả?"

Phương Ẩn Niên quay lại hỏi tỉnh bơ: "Hai người không nấu à?"

Mạc Tuần với Đàm Tuấn Văn nhìn nhau, đồng thời lắc đầu: "Không nấu ."

Phương Ẩn Niên bật cười: "Tôi biết nấu.

Trong nhà không có dụng cụ nấu ăn gì cả, nên tiện thì tôi mua luôn chảo, nồi, chén đũa, dao kéo.

Bếp cũng rộng rãi, để trống thì phí quá.

Lúc nào ngán cơm hộp thì có thể tự nấu ăn, đổi món một chút."

Hai người kia nhìn cậu với ánh mắt đầy tôn kính.Một người biết nấu ăn trong đội!

Trời đất ơi, kho báu sống đây rồi.

Phải ôm đùi Phương Ẩn Niên thật chặt!Sau đó, ba người kéo nhau tới khu đồ ăn vặt.

Phương Ẩn Niên lấy một hộp chocolate bỏ vào xe.

Đàm Tuấn Văn thì ôm cả đống hạt dưa, khoai tây chiên, miệng cười toe toét: "Coi phim thì phải có mấy món này mới được!"

Phương Ẩn Niên tò mò: "Cậu coi phim gì vậy?"

"Gần đây có bộ "Quá Yêu" đang hot á, đô thị tình cảm.

Diễn viên chính là Tần Lạc, xinh khỏi bàn!"

Phương Ẩn Niên vốn rất ít coi phim truyền hình, mấy diễn viên trẻ thì lại càng không biết.

Trong giới giải trí, trừ các diễn viên quốc dân người người nhà nhà đều biết, còn lại cậu đều... mù mặt, iễn viên mà Đàm Tuấn Văn vừa nhắc đến cũng không ngoại lệ.Rõ ràng, gu của hai người này khác nhau một trời một vực.Ba người sau khi mua sắm đã đời, lôi cả đống túi lớn túi nhỏ về ký túc xá.

Đồ quá nhiều nên tạm đặt xuống sàn phòng khách.Phù Phi thấy cả một bãi chiến trường toàn túi siêu thị, chạy ra nhón từng món lên coi, mắt mở trừng trừng: "Trời má!

Sao mấy anh mua cả chảo sắt về luôn vậy?

Ủa ủa ủa, có cả thớt, chén đũa, cái xẻng nữa?!

Đây là tính khai trương bếp, nấu cơm luôn hả?!"

Mạc Tuần cười, chỉ tay về phía mấy cái nồi chảo Phương Ẩn Niên vừa mua: "Là Ẩn Niên mua đó, cậu ấy sẽ nấu cơm!"

Phù Phi lập tức trở mặt nhanh như lật bánh tráng, nhảy tới ôm lấy tay Phương Ẩn Niên, mắt sáng rực như thấy kho báu: "Anh!

Từ nay em xin đi theo anh hành tẩu giang hồ!

Em nguyện làm trợ thủ dưới trướng anh!"

Phương Ẩn Niên: " ...Ờ, có thời gian thì tụ nấu ăn ở ký túc xá một bữa cũng hay."

Đúng lúc đó, cửa mở ra cái "tinh", Đường Triệt bước vào, quét mắt một vòng phòng khách đang bừa bộn như vừa có chiến tranh vừa xảy ra, hỏi ngắn gọn: "Tôi ở phòng nào?"

Phù Phi nhớ ra một vấn đề to bự, liền lên tiếng: "Đúng rồi ha, năm người mà có ba phòng ngủ, chia sao đây?"

Mạc Tuần gật đầu: "Căn hộ này có ba phòng ngủ, hai phòng khách, hai nhà vệ sinh, trong đó có hai phòng lớn y chang nhau, mỗi phòng có hai giường.

Phòng còn lại thì nhỏ hơn một chút, chỉ có một giường."

Phòng ngủ nào cũng theo kiểu giường tầng: bên trên là giường ngủ, bên dưới là bàn học kiêm bàn làm việc.

Mỗi người còn có một tủ quần áo riêng và một khoảng trống nhỏ để để đồ linh tinh.Tuy là ở chung, nhưng mỗi người vẫn có không gian riêng.

Chưa kể phòng khách, nhà bếp, nhà vệ sinh tách biệt ướt – khô hẳn hoi.

So với ký túc xá trường học thì đây đúng là thiên đường.Mạc Tuần xé năm tờ giấy nhớ, viết lẹ lên đó mấy chữ A, B, C rồi vò tròn lại, bỏ vào hộp.Mạc Tuần chỉ vào ba phòng ngủ, giải thích: "Phòng này là phòng A, kia là B, phòng cuối cùng là C.

Mỗi người bốc thăm, ai bốc được phòng nào thì ở phòng đó.

Nếu ở không quen thì sau này đổi cũng được."

Phương án này đúng chuẩn công bằng – văn minh – không khiếu nại.Phù Phi nhún vai cười tươi rói: "Em ở với ai cũng được hết trơn."

Mạc Tuần gật đầu: "Vậy em bốc trước đi."

Phù Phi nhét tay vô hộp, rút ra một cục giấy, mở ra nhìn – mặt đơ ra trong hai giây rồi reo lên: "Phòng C!

Hình như là phòng đơn đúng không?"

Bốn người còn lại: "........."

Chuẩn không cần chỉnh.

Phòng C đúng là phòng đơn – diện tích nhỏ nhưng yên tĩnh, một mình một cõi.

Phù Phi đúng kiểu hên như trúng số.Phù Phi đã lấy được phòng đơn, tức là bốn người còn lại phải chia đều cho hai phòng.Trong hộp còn lại hai lá B, hai lá A.Mạc Tuần quay sang: "Đường Triệt, cậu bốc đi."

Đường Triệt rút một tờ ra xem – phòng B.Mạc Tuần lại nói: "Tuấn Văn, tới lượt cậu."

Đàm Tuấn Văn cũng không chần chừ, rút luôn – cũng là phòng B.Hai người liếc nhau một cái, kiểu "à, vậy là chung phòng rồi đó", rồi kéo hành lý đi về phía phòng ngủ.Phương Ẩn Niên: "..."

Mạc Tuần: "..."

Không cần bốc cũng biết: hai người còn lại là một cặp phòng A.Mạc Tuần liếc cái vali trắng của Phương Ẩn Niên, tiện tay xách vào phòng: "Cậu yên tâm, tôi sinh hoạt rất điều độ, không có ngáy, không nói mớ, không có mấy cái tật linh tinh đâu."

Anh quay đầu lại, hỏi: "Cậu thích ngủ giường nào?"

Phương Ẩn Niên nói: "Đâu cũng được."

"Vậy tôi ngủ giường ngoài, cậu lấy giường gần cửa sổ nha."

Phương Ẩn Niên gật đầu, mở thùng giấy bắt đầu sắp xếp sách vở lên kệ.

Phần lớn là giáo trình, thêm mấy cuốn tài liệu âm nhạc mượn từ thư viện.Mạc Tuần cũng bận rộn sắp xếp đồ đạc bên mình.

Cả hai người đều gọn gàng, hành lý ít, nên chỉ tốn chưa tới nửa tiếng đã xong.Cả hai cùng ra phòng khách.Đường Triệt đã ngồi sẵn trên sofa, mặt lạnh như tiền, chăm chú lướt điện thoại như đang nghiên cứu thời sự.Trong khi đó, Đàm Tuấn Văn vẫn đang lúi húi trong phòng ngủ, loay hoay như đang đào mỏ.

Tóc tai thì rối như tổ chim, nhìn từ xa không khác gì một bụi cỏ màu hạt dẻ mọc hoang.Mạc Tuần vỗ tay ra hiệu: "Tối nay cả nhóm đi ăn một bữa, tôi mời.

Mọi người muốn ăn gì, có món nào không ăn được không?"

Giọng Đàm Tuấn Văn vang lên từ phòng ngủ, nghe như vọng từ hang động: "Đội trưởng ơi, tôi không ăn cay, dễ bị nóng trong người.

Với lại ghét rau thơm, hành và gừng luôn!"

Đường Triệt thản nhiên nói: "Tôi thích ăn cay, đặc biệt là cay xé lưỡi.

Đồ ngọt thì khỏi cần, chưa bao giờ đụng vô."

Phù Phi giơ tay lên như học sinh phát biểu: "Em thì ngược lại, đồ ngọt là chân ái!

Em có thể gọi riêng một phần tráng miệng không?Phương Ẩn Niên nhẹ nhàng:" Tôi thì sao cũng được, không kiêng món gì."

Mạc Tuần thở dài trong lòng một hơi.Làm đội trưởng mà ai cũng như Phương Ẩn Niên thì cuộc đời sẽ nở hoa biết mấy...Anh quyết định nhanh gọn: "Đi thôi, đi ăn buffet.

Cay, không cay, mặn, ngọt gì có hết.

Ai ăn gì thì tự gắp."

Tạ ơn trời đất vì trên đời này còn có cái gọi là buffet.Chứ nếu không, với cái nhóm năm ông nội mỗi người một sở thích này, ăn một bữa cơm chắc phải bốc thăm rồi đấu trí như chơi game sinh tồn luôn quá.- Jan -11.04.2025
 
[Đam Mỹ] Nhóm Nam Trời Chọn - Điệp Chi Linh
Chương 5: Chuyển nhà - chuyện số 1


Năm người rồng rắn kéo nhau ra trung tâm thương mại gần đó.

Mạc Tuần đi đầu, quen cửa quen nẻo dẫn đồng đội của mình vào quán, tìm một chiếc bàn tròn trong góc ngồi xuống.Ai nấy đều xách đĩa đi lấy đồ ăn.

Một lúc sau, bàn ăn đã biến thành liên hợp quốc: Bắc có, Nam có, Tây có, Đông cũng có – đủ loại món từ lẩu, đồ nướng, đến steak và bánh kem.Đàm Tuấn Văn cầm dao nĩa ăn bò bít tết, vừa cắt vừa xuýt xoa như đang thưởng thức nghệ thuật.

Phù Phi hí hửng xúc bánh mousse bằng muỗng như trẻ con.

Phương Ẩn Niên bưng lên một mâm tôm hùm đất, đeo bao tay rồi ngồi lọ mọ bóc vỏ.

Mạc Tuần thì đang gặm cánh gà, nhai tới đâu dầu mỡ bóng loáng tới đó.

Còn Đường Triệt thì khỏi nói, ngồi bên nồi lẩu đỏ lè đỏ lẹt, đầy ớt cay.Điều khiến Phương Ẩn Niên nể nhất là Đường Triệt ăn lẩu siêu cay mà mặt không biến sắc, không nhíu mày cũng chẳng hít hà, như thể đang uống nước lọc.Bữa liên hoan đầu tiên của nhóm khá là vui vẻ.

Buffet đa dạng các chủng loại đồ , ai ăn theo khẩu vị nấy, không ai phải hy sinh gì.Ăn no về đến ký túc xá mới có tám giờ tối.

Mạc Tuần đứng giữa phòng khách phân chia rất bài bản:"Có hai phòng tắm.

Tôi với Ẩn Niên, Tiểu Phi xài phòng tắm bên kia hành lang.

Đường Triệt với Tuấn Văn xài cái ở phòng khách.

Đồ dùng vệ sinh để riêng ra, ai muốn tắm thì tắm không chia lượt."

Thấy Mạc Tuần chưa vào tắm ngay, Phù Phi lập tức bật máy chơi game, Phương Ẩn Niên bèn xách đồ đi tắm trước.Đồ dùng tắm rửa của cậu toàn là từ ký túc xá cũ mang qua, gọn gàng sạch sẽ.

Tắm xong, thay áo ngủ thoải mái rồi trở về phòng.Cửa phòng vừa mở ra, Mạc Tuần ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Phương Ẩn Niên tóc ướt đẫm, từng sợi đen nhánh mềm mại dính vào hai bên tai.

Áo ngủ trắng đơn giản tay ngắn, lộ ra xương quai xanh thanh tú.

Có lẽ vì hồi nhỏ từng học múa ba-lê, dáng đứng của cậu luôn thẳng tắp, vai cổ thon gọn, nhìn vừa dịu dàng vừa có khí chất.Dưới ánh đèn, làn da cậu trắng đến chói mắt, nổi bật hẳn lên khi đứng cạnh Mạc Tuần – người có da ngăm.Mạc Tuần quen nhiều người, nhưng chưa gặp ai có khí chất an tĩnh, ôn hòa như Phương Ẩn Niên.

Trong lòng thầm gật gù: Lão Từ đúng là có con mắt tinh đời.

Chọn đúng hát chính rồi – đẹp trai lại khí chất, hoàn toàn gánh được cái danh "mặt tiền của nhóm".Cái mặt tiền này mà đứng giữa C vị, khí chất nguyên nhóm thể nào cũng nâng tầm.Cảm nhận được Mạc Tuần đang nhìn mình, Phương Ẩn Niên nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy, đội trưởng?"

Mạc Tuần hoàn hồn, cười thu hồi ánh mắt: "Không có gì, tôi đi tắm đây."

Phương Ẩn Niên ngồi xuống bàn, đeo tai nghe Bluetooth, mở laptop tra tìm bài hát tiếng Hàn vừa nghe ban nãy.Chưa được bao lâu, cửa phòng đột ngột bật mở.

Phù Phi hớt hải xông vào, thở hổn hển: "Mẹ nó mẹ nó!

Anh Mạc đâu rồi?

Đường Triệt với Tuấn Văn cãi nhau to!"

Phương Ẩn Niên tháo tai nghe, quay lại: "Gì cơ?"

"Ủa, anh đâu rồi anh?" – Phù Phi nhìn quanh, mặt ngơ ngác."

Cậu ấy đi tắm rồi." – Phương Ẩn Niên đáp.Phù Phi nhăn nhó gãi đầu.Phương Ẩn Niên nhìn cậu lo lắng: "Sao vậy?"

Phù Phi thì thầm: "Đường Triệt với Tuấn Văn cãi nhau to rồi.

Em không biết khuyên nhủ.

Hay là... anh đi thử xem?"

Phương Ẩn Niên: "..."

Cậu cũng có biết khuyên nhủ đâu.

Nhưng vẫn phải đi , lỡ hai người đó nổi máu thiệt, động tay động chân thì mệt lắm.Phương Ẩn Niên đứng dậy, theo Phù Phi đi sang phòng bên.

Chưa kịp vào, đã nghe bên trong vọng ra tiếng cãi vã ầm ĩ."

Bao nhiêu lần tôi nói đừng đụng vô đồ trên bàn tôi, cậu nghe không hiểu tiếng người à?" – giọng Đường Triệt lạnh như băng."

Tôi đâu có cố ý!

Bao nhiêu tiền, tôi đền là được chứ gì?" – giọng Đàm Tuấn Văn cất lên, lộ rõ vẻ bất lực."

Đền tiền?

Cậu nghĩ tôi thiếu chút tiền đó hả?"

"Tai nghe của cậu xưa như trái đất, từ thời đồ cổ tới giờ còn giữ làm gì.

Mai tôi mua cho cái xịn nhất, mới nhất, được chưa!

Đêm hôm rồi đừng kiếm chuyện nữa, tôi còn phải dọn đồ."

- Đàm Tuấn Văn mất kiên nhẫn nói."

Kiếm chuyện?

ĐM, cậu mới là người kiếm chuyện trước đó!

Mắt cậu là đèn ngủ hay gì?

Ban ngày đi lạc trong công ty, ban đêm về phòng cũng lạc.

Giường của mình mà còn nhận không ra, cậu chưa cai sữa à?"

"...

Đường Triệt, mẹ nó, cậu vừa nói ai chưa cai sữa?"

"Đùng!" – Một tiếng động lớn vang lên, hình như ai đó đập đồ xuống sàn.Phương Ẩn Niên vội đẩy cửa ra: "Hai người, có chuyện gì vậy!?"

Phù Phi len lén đi sau lưng Phương Ẩn Niên, vừa liếc mắt nhìn vô phòng ngủ, vừa thì thầm: "Má ơi, hỗn chiến kìa."

Cái cảnh trước mắt thiệt chẳng khác gì bị cướp lục soát nhà – đồ đạc trong phòng loạn hết cả lên, nhìn thôi cũng thấy rối loạn tiền đình.Đàm Tuấn Văn mặt hầm hầm quay đầu lại nhìn hai người họ, bực mình kể: "Lúc nãy tui lỡ giẫm trúng tai nghe của Đường Triệt, cậu ta chửi tôi một tràng.

Lỡ làm hư thì tôi đền cho cái mới, không phải vậy là xong rồi à?

Cần gì phải nổi nóng đến thế?"

Đường Triệt mặt mày trắng bệch, khóe mắt đỏ ửng.Hắn cố hít một hơi sâu để kiềm chế cảm xúc, không nói gì, chỉ cúi xuống nhặt cái tai nghe đã bị giẫm nát dưới đất.

Phương Ẩn Niên để ý thấy, lúc nhặt lên, tay của Đường Triệt run lên bần bật."

Đường Triệt," Phương Ẩn Niên nhẹ nhàng hỏi, "Cái tai nghe đó quan trọng với cậu lắm hả?"

Đường Triệt không trả lời, chỉ lặng lẽ cầm tai nghe đã hư bước ra khỏi phòng.Phương Ẩn Niên quay sang nhìn Đàm Tuấn Văn, giọng vẫn ôn hòa: "Tuấn Văn."

"Không phải cái gì cũng cân đo đong đếm bằng tiền được đâu.

Với cậu thì cái tai nghe đó cũ kỹ, chẳng đáng mấy đồng, hư rồi thì mua cái mới.

Nhưng với Đường Triệt, có thể nó có ý nghĩa rất quan trọng.

Nếu nó là món quà từ người thân hoặc bạn bè thân thiết, là vật Đường Triệt rất quý trọng thì có bao nhiêu tiền cũng chẳng thể mua lại được."

" Vậy nên, chi bằng cậu chủ động xin lỗi Đường Triệt đi?"

Tuấn Văn im lặng, mặt căng như dây đàn.Người Đường Triệt cứng đờ, Phương Ẩn Niên biết mình đã nói đúng.

Nếu chỉ là tai nghe bình thường, cũ kỹ lại chẳng đáng tiền, mua trả lại cái mới là xong thì chẳng ai nổi trận lôi đình như vậy.

Rõ ràng là vì nó có ý nghĩa đặc biệt với Đường Triệt.

Trong khi đó, Tuấn Văn lại mang cái thái độ kiểu: "Chỉ là cái tai nghe thôi mà, hư thì mua cái mới", nên mới khiến Đường bùng nổ.Hôm nay, Đàm Tuấn Văn vác theo cả đống đồ đến ký túc xá, thu dọn cả buổi chiều vẫn chưa xong, phòng thì bừa bộn khỏi nói.

Anh cũng không cố ý làm hỏng tai nghe, càng không ngờ Đường Triệt lại phản ứng dữ dội như vậy.

Cãi nhau mấy câu, anh cũng bốc hỏa theo, trong bụng còn lầm bầm: "Làm gì ghê vậy, có mỗi cái tai nghe!"

Lúc này, giọng nói của Phương Ẩn Niên như gáo nước lạnh tạt thẳng vô đầu, dập tắt cái đầu đang nổi điên.

Đàm Tuấn Văn dừng lại suy nghĩ, rồi cũng gật gù – thấy Phương Ẩn Niên nói không sai.Bản thân mình cũng đang khó chịu, lúc nãy rõ ràng thái độ không tốt.Đàm Tuấn Văn hít sâu, điều chỉnh lại biểu cảm, đi đến trước mặt Đường Triệt: "Đường Triệt, xin lỗi nha, tui không cố ý đâu."

Đường Triệt vẫn giữ gương mặt lạnh tanh, không đáp.Đàm Tuấn Văn nói tiếp: "Nếu cái tai nghe đó có ý nghĩa đặc biệt với cậu, thì tui không biết nên đền sao cho phải.

Hay ngày mai tui mang đi sửa thử xem còn cứu được không?

Còn không thì...

để tui tìm mua đúng loại đó cho cậu?"

Lần này, Đàm Tuấn Văn xin lỗi rất thành .Đường Triệt cũng dịu lại, chậm rãi nói: "Thôi, dù sao tui cũng định mua cái mới."

Đàm Tuấn Văn vội nói: "Để tui mua cho cậu."

Lúc Mạc Tuần tắm rửa xong đi ra thì thấy không khí phòng khách nặng như chì.

Vừa lau tóc, anh vừa hỏi: "Mọi người sao vậy?

Mới cãi nhau hả?"

Phù Phi ghé sát lại, thì thào: "Mới chiến nhau xong."

Mạc Tuần nhíu mày: "...Ai với ai?"

Phù Phi chỉ hai gương mặt đang đơ ra ở kia: "Lúc anh không có ở đây, Ẩn Niên là người dập lửa đó."

Mạc Tuần nhìn Phương Ẩn Niên một cái đầy bất ngờ, khó mà tin nổi – cậu ấy mà cũng biết hòa giải sao?Phương Ẩn Niên giọng điềm tĩnh: "Tuấn Văn mang hơi nhiều đồ, tui thì ít, chi bằng tui ở cùng Tuấn Văn, để dành không gian chung cho cậu ấy.

Còn Đường Triệt thì chuyển sang ở với cậu nhé, đội trưởng?"

Mạc Tuần chen vào nói: "Không cần đổi đâu, để Tiểu Phi đổi qua."

Phù Phi ngơ ngác: "Hả?

Vậy em ở với ai?"

Mạc Tuần dứt khoát: "Em ở với Tuấn Văn.

Hai người giống nhau – thức khuya, xem phim, chơi game, hợp cạ.

Còn Đường Triệt thì ở một mình cho yên tĩnh.

Như vậy ai cũng dễ chịu."

Trong phòng rơi im lặng.Một lúc sau, Đường Triệt gật đầu: "Được, tôi đổi."

Phù Phi cũng nói: "Vậy em ở với Tuấn Văn.

Nhà em gần đây, cũng không mang nhiều đồ."

Đàm Tuấn Văn gật đầu: "OK."

Mạc Tuần tiến lên, cười vỗ vai cả hai người: "Cả hai bớt giận đi.

Mới dọn vào ký túc xá, chưa quen nhau, có chút mâu thuẫn là chuyện thường.

Lời nói lúc giận, mọi người đừng để bụng."

Đường Triệt gật đầu rồi quay vào phòng.Mạc Tuần nói tiếp: "Tuấn Văn, mấy thứ này dọn không xong thì cứ để mai tính tiếp.

Không giống trường học, ở đây không ai tới kiểm tra vệ sinh đâu."

Đàm Tuấn Văn: "Được."

Mỗi người lại về phòng mình tiếp tục việc đang dang dở.Đường Triệt và Phù Phi đổi phòng, Đàm Tuấn Văn thì lo dọn đồ, Phương Ẩn Niên cùng Mạc Tuần quay lại phòng riêng.Vừa đóng cửa, Mạc Tuần quay lại nhìn Phương Ẩn Niên, nửa đùa nửa thật: "Không ngờ cậu biết can người ta nữa ha, lại còn khuyên tới nơi tới chốn."

Phương Ẩn Niên nghiêm túc đáp: "Không ai can thì cãi tới tóe lửa, tới lúc đó khó xử cả đám."

Bình thường cậu không thích lo chuyện bao đồng, nhưng đây là đồng đội của mình, FTM mới lập nhóm hôm nay, không thể tan rã ngay ngày vì một trận cãi nhau.Vả lại, Phương Ẩn Niên luôn rất nhạy với cảm xúc của người khác.

Lúc vào phòng, cậu đã cảm thấy Đường Triệt như sắp khóc đến nơi.Tuy bình thường Đường Triệt lúc nào cũng mang vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng Phương Ẩn Niên cảm nhận được cậu ấy đang dùng lớp vỏ sắc bén để bảo vệ bản thân.

Vừa nãy cảm xúc đã sắp bùng nổ, nên mới kịp thời lên tiếng ngăn lại trước khi mọi chuyện đi quá xa.Nghĩ đến đôi mắt đỏ hoe và bàn tay run rẩy của Đường Triệt, Phương Ẩn Niên chắc chắn cái tai nghe đó rất quan trọng với cậu ấy.

Bị hỏng như vậy, chắc chắn đau lòng hơn bất kỳ ai.Bây giờ để Đường Triệt ở một mình, nhìn kiểu gì cũng giống bị cả nhóm cô lập, có vẻ không hay lắm...Nghĩ vậy, Phương Ẩn Niên cúi người lục ngăn kéo.Mạc Tuần tò mò: "Cậu tìm gì đó?"

Phương Ẩn Niên đáp: "Tôi lấy ít đồ mang qua cho Đường Triệt."

Một lát sau, Đường Triệt nghe tiếng gõ cửa.

Cậu cau mày ra mở thì thấy một đôi mắt cười đứng trước mặt.Phương Ẩn Niên đưa cho cậu một lọ thủy tinh to bằng bàn tay: "Đường Triệt, cái này cho cậu."

Đường Triệt cứng đơ mặt: "......

Cái gì vậy?"

Trong lọ hình như là thịt viên với ớt?Phương Ẩn Niên giải thích: "Đây là món thịt cay tôi tự làm ở quê, mang lên trường ăn dần.

Thỉnh thoảng trộn cơm ăn ngon lắm.

Cho cậu một ít nếm thử."

Đường Triệt: "......"

Cậu cười tươi rói, mà còn chủ động mang đồ ăn tới, mình cũng không thể mặt lạnh từ chối.Đường Triệt nhận lấy lọ thủy tinh, ngượng nghịu nói: "Cảm ơn."

Phương Ẩn Niên cười: "Không có gì.

Thích ăn thì nói với , tôi còn nhiều."

Đưa xong lọ tương ớt, Phương Ẩn Niên xoay người bước sang phòng bên cạnh.

Cửa vừa mở ra, thấy đồ đạc Tuấn Văn vẫn ngổn ngang, quần áo vắt khắp nơi, không có chỗ để đứng.Tiểu Phi thì nằm bò trên giường chơi game, lâu lâu bên đó lại vọng ra tiếng "Double kill".Phương Ẩn Niên thở dài trong bụng: "Tuấn Văn, để tôi giúp cậu dọn."

Tuấn Văn gãi đầu, tóc tai rối bù: "Thôi khỏi, phiền ông ..."

Chưa nói xong đã thấy Phương Ẩn Niên như cơn gió lướt qua, nhanh tay móc quần áo lên móc, cái nào không treo được thì xếp gọn như mới mua về, phẳng lì như chưa từng đụng tới.Chỉ mất vài phút, cái ổ chuột hỗn độn biến thành phòng mẫu sạch bong kin kít, có thể lập tức cho khách vào tham quan.Tuấn Văn: "............"

Phù Phi chơi xong trận, ngẩng đầu thấy cảnh tượng trước mắt, buột miệng: "Đờ , tốc độ ánh sáng!"

Phương Ẩn Niên bình thản: "Hồi nhỏ tôi lo hết việc dọn nhà."

Vừa nói vừa gom đống lặt vặt của Tuấn Văn bỏ vào hộp phân loại, dán nhãn rõ ràng, bên trong có gì là viết tên đầy đủ.Tuấn Văn nhìn cái tủ đồ chỉnh tề mà rưng rưng xúc động, giơ ngón cái: "Cậu đúng là ân nhân cứu mạng của !"

Phương Ẩn Niên liếc thấy bộ bút màu lộ ra từ balo, nói: "Cái hộp màu với bảng vẽ này tôi cũng đem cất luôn nha.

Không cẩn thận đổ ra, dính màu lên quần áo thì khổ."

Tuấn Văn chắp tay cảm tạ: "Cảm ơn cảm ơn, ngàn lần cảm ơn!"

Phương Ẩn Niên gom hết hoạ ra phòng khách, sắp xếp gọn gàng từng món.

Sau đó vào bếp, phân loại đồ sinh hoạt Mạc Tuần mới mua, xếp đồ uống và đồ ăn vặt vào tủ lạnh, nồi niêu chén bát cũng cất sạch sẽ.

Cuối cùng thu dọn cả phòng khách.Phù Phi tò mò thò đầu ra nhìn.Chỉ thấy Phương Ẩn Niên như con quay, quay đến đâu là phòng ốc sạch sẽ đến đấy.Còn hơn cả mấy chuyên gia dọn nhà, gấp đồ gọn như quân nhân, thẳng tưng tới mức không nỡ mở ra.Đúng lúc đó, Mạc Tuần từ phòng bước ra, Phù Phi nhanh chân chạy tới, thì thào: "Trời má, Phương Ẩn Niên lợi hại thật!"

Mạc Tuần ngạc nhiên: "Sao vậy?"

Phù Phi phấn khích: "Nếu không có cậu ấy, cái ký túc xá này đêm nay sẽ tiêu tùng!"

- Jan - 11.04.2025
 
[Đam Mỹ] Nhóm Nam Trời Chọn - Điệp Chi Linh
Chương 6: Đàm đạo đêm khuya


Phương Ẩn Niên từ nhỏ đã có máu sạch sẽ.

Thấy Đàm Tuấn Văn loay hoay dọn cả buổi trời mà đống đồ vẫn như cái chợ, cậu quyết định tự ra tay còn hơn.

Quả nhiên, vừa vào cuộc, mấy cái vali bự chảng mà Đàm Tuấn Văn tha đến bị Phương Ẩn Niên thu dọn gọn ghẽ trong tích tắc.Đàm Tuấn Văn hai tay chắp lại, vẻ mặt thành kính như gặp đại hiệp: "Đại lão, hay là tui theo cậu học việc luôn nha?"

Phương Ẩn Niên nói: "

Sau này có món gì tìm không ra, cứ hỏi tôi, tôi tìm giùm cậu."

Đàm Tuấn Văn lại chắp tay lần nữa, giọng đầy biết ơn:
"Cảm ơn cảm ơn, cậu dán nhãn hết rồi, chắc tui tự mò cũng tìm được, khi nào thật sự kiếm không ra tui lại nhờ cậu."

Lúc này Mạc Tuần đi tới, cười vỗ vai Phương Ẩn Niên:
"Vất vả rồi."

Ấn tượng ban đầu của Mạc Tuần về Phương Ẩn Niên là một người hiền hiền, điềm đạm, kiểu học sinh ngoan mà thầy cô nào cũng thích.

Nhưng giờ nhìn lại, cậu còn có một ưu điểm nổi bật hơn cả —— tâm lý cực kỳ ổn định, nội lực vững như bàn thạch.Mấy đứa con trai tầm 17-18 tuổi, phần lớn còn bốc đồng, cảm xúc dễ bùng phát.

Hơi chút là nổi nóng, cãi nhau, thậm chí động tay động chân cũng chẳng hiếm.

Nhưng Phương Ẩn Niên dù có gặp cảnh ngổn ngang cách mấy, cũng luôn giữ bình tĩnh, nhìn trúng ngay chỗ cần gỡ rối.Ngoài mặt thì dịu dàng, bên trong lại rất vững vàng.Lúc nãy Đường Triệt và Đàm Tuấn Văn cãi nhau căng như dây đàn, chính cậu là người đứng ra hòa giải.

Một ký túc xá mà tụ về đủ kiểu tính cách, chuyện có mâu thuẫn là điều không tránh khỏi.

Nhưng may mà có Phương Ẩn Niên đủ tỉnh táo đứng giữa làm cầu nối.Chỉ cần cậu giữ vững tâm lý, mấy người còn lại cũng sẽ không dễ gì phát rồ rồi gây ra chuyện không cứu vãn nổi.Nói thật, lúc nãy Tiểu Phi nói không sai chút nào —— không có Ẩn Niên, đêm nay cái nhà này toang thật rồi.Lúc Đường Triệt ôm đồ ngủ ra chuẩn bị đi tắm, thấy mấy người kia đang ngồi phòng khách, còn cả căn phòng thì sạch bóng sáng loáng, khác hẳn lúc nãy một trời một vực, hơi ngẩn người —— ai dọn vậy?

Nhìn quanh mấy người này chẳng ai giống kiểu chịu khó lau chùi dọn dẹp, chẳng lẽ là Phương Ẩn Niên?Quả nhiên, Phương Ẩn Niên thấy cậu ra thì lên tiếng ngay:
"Đường Triệt, mấy đồ dùng vệ sinh tôi xếp ở kệ trong nhà tắm rồi.

Cậu dùng tầng trên, Tuấn Văn dùng tầng dưới, như vậy đỡ lộn xộn mà lấy cũng tiện hơn."

Đường Triệt đáp: "Cảm ơn."

Ngẩng đầu, mắt chạm mắt với Đàm Tuấn Văn, cả hai lập tức quay đi chỗ khác, ngượng chín mặt —— mới cãi nhau một trận, giờ đụng mặt đúng là quê thấy bà.Mạc Tuần ngồi bên buông một câu đùa:
"Hai cậu làm hòa chưa đó?

Đừng nói là đến phòng tắm cũng phải chia lại lần nữa nha?"

Đường Triệt và Đàm Tuấn Văn đồng thanh trả lời:"Không sao cả." – "Không cần đổi."

Ba người còn lại: "......"

Hai ông tướng này hồi nãy còn suýt choảng nhau, mà giờ lại đồng thanh trả lời thế kia, ăn ý dữ.

Hiển nhiên cả hai cũng không muốn làm phiền đến đồng đội nữa.Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa leng keng."

Ai vậy ta?" – Phù Phi tò mò chạy ra, áp mắt vào mắt mèo ngó thử, rồi quay đầu hét lớn: "Các anh em, chủ nhiệm lớp tới kiểm tra phòng!"

Mạc Tuần nghi : "Cái gì chủ nhiệm lớp?"

Phù Phi vội sửa lại: "Là lão Từ!

Lão Từ tới đó!"

Ngoài cửa vang lên giọng Từ Bách Xuyên: "Tôi là quản lý của mấy người, ai nói tôi là chủ nhiệm lớp vậy?"

Phù Phi: "......"

Mạc Tuần lập tức bước ra mở cửa, cung kính hẳn hoi:
"Từ tổng, khuya rồi sao ngài lại tới đây?"

Từ Bách Xuyên xách theo một túi hoa quả, vừa đi vào vừa nói: "Mang cho mấy đứa chút đồ ăn, tiện thể xem thử mấy đứa chuyển nhà thế nào rồi."

Ông đảo mắt nhìn quanh phòng khách sạch bóng, lại ghé qua cửa các phòng ngủ dòm sơ một lượt, sau đó gật đầu hài lòng: "Không tệ không tệ, dọn rất gọn gàng!"

Cả đám mồ hôi túa ra như tắm.Vừa nãy Mạc Tuần còn mạnh miệng nói ở đây đâu phải trường học, chẳng ai rảnh mà đi kiểm tra ký túc xá.

Ai ngờ vừa dứt lời thì người đại diện tới thiệt.May là có Phương Ẩn Niên ra tay cứu giá, chứ không thì Từ tổng vừa bước vô mà thấy cái cảnh nhà tan hoang như bị thổ phỉ ghé nhà chắc chửi cả bọn sấp mặt.Từ Bách Xuyên hỏi han: "Mới dọn vô chỗ mới, mọi người thích nghi ổn không?"

Hai ông cố mới cãi nhau im re không dám hé răng.Mạc Tuần cười trừ: "Cũng ổn lắm, tụi em mới làm quen xong, tối còn tính tụ tập ăn uống nữa kìa."

Từ Bách Xuyên liếc nhìn từng người một, rồi đưa cho Mạc Tuần một xấp tài liệu, cười như không cười nói: "Hôm nay chuyển nhà, làm rất tốt.

Chủ nhiệm lớp xin phép về ngủ trước, mấy bạn học cũng nghỉ sớm nha.

Mai gặp."

Mạc Tuần cung kính tiễn ra cửa: "Từ tổng đi thong thả."

Vừa tiễn xong, Mạc Tuần quay sang lườm Phù Phi một cái đầy nghiêm túc: "Mắc gì mày gọi ổng là chủ nhiệm lớp vậy ?"

Phù Phi cười gượng, gãi đầu:
"He he... em lỡ miệng thôi, hồi cấp ba thầy chủ nhiệm của em hay kiểm tra ký túc ban đêm lắm.

Mà nói chứ, mấy anh không thấy lão Từ giống y chang chủ nhiệm lớp tụi mình sao?

Nửa đêm không ngủ còn phải bận tâm mấy đứa học sinh rách việc như mình."

Mọi người: "......"

Tội nghiệp lão Từ, làm quản lý mà như gánh nguyên cái đoàn hát.Mạc Tuần quay sang nói với Đường Triệt:
"Đường Triệt, cậu đi tắm trước đi.

Xong rồi ra phòng khách, tụi mình nói chuyện chút."

Một lát sau, Đường Triệt tắm xong đi ra.Phòng khách có bộ ghế sofa dạng tổ hợp 3+2+1, lúc này Mạc Tuần, Phù Phi và Đàm Tuấn Văn ngồi ở ghế ba chỗ, Phương Ẩn Niên ngồi ở ghế đôi.

Trên bàn bày sẵn ít đậu phộng, hạt dưa, trái cây – nhìn chẳng khác gì đang chuẩn bị mở hội "Tọa đàm đêm khuya ký túc xá".Đường Triệt vòng qua Phương Ẩn Niên, chọn ghế đơn ngồi đối diện.

Tính cậu ấy không thích ngồi quá gần ai.Mạc Tuần đặt xấp tài liệu lên bàn: "Đây là hồ sơ lão Từ đưa cho tôi, có thông tin về chiều cao, cân nặng, nhóm máu, cung hoàng đạo, sở trường, sở thích của từng người.

Sau này tụi mình debut sẽ được đưa vào profile chính thức.

Cả nhóm xem qua một lượt, hiểu nhau thêm chút."

Thì ra hôm nay Từ tổng tới không chỉ đem trái cây và "kiểm tra phòng", mà còn âm thầm giao cho Mạc Tuần một bộ tài liệu chi tiết về từng thành viên trong nhóm.Phương Ẩn Niên cầm lên, nghiêm túc xem.Trong nhóm năm người, Mạc Tuần là lớn tuổi nhất – 19 tuổi, Phương Ẩn Niên, Đàm Tuấn Văn và Đường Triệt đều 18, Phù Phi là nhỏ tuổi nhất, chưa đủ 18.Nhưng Tiểu Phi học sớm, 17 tuổi đã đậu đại học, giờ cũng đang là sinh viên năm nhất.Cơ mà trường của Tiểu Phi thì... không có tiếng tăm gì cho lắm.

Rõ ràng là không mê học hành rồi.Đàm Tuấn Văn thì học ở Học viện Mỹ thuật Hoa An, vẽ vời không chỉ là sở thích mà là chuyên nghiệp.Trường của Đường Triệt khiến Phương Ẩn Niên hơi bất ngờ —— vậy mà lại là trường trọng điểm duy nhất ở thành phố Giang Châu.Phù Phi cũng nhận ra điều đó, quay sang nhìn Đường Triệt với ánh mắt ngưỡng mộ: "Uầy, anh Triệt là học bá hàng thật nè!

Đại học Giang Châu điểm chuẩn cao lắm đúng không?"

Phương Ẩn Niên tiếp lời: "Ừ, anh nhớ năm ngoái thấp nhất cũng phải 550 điểm.

Đường Triệt, cậu thi được bao nhiêu?"

Đường Triệt đáp gọn lỏn: "650."

"......"

Cả bốn người còn lại im bặt, mặt đầy kính nể.Mạc Tuần nhìn về phía Đường Triệt, hỏi như phỏng vấn: "Học bá, sao cậu lại ký hợp đồng làm ca sĩ ở Thanh Diệu vậy?"

Đường Triệt giọng nhàn nhạt, như điểm danh: "Thích hát."

Phù Phi tò mò chen vô: "Ơ nhưng em nhớ trước kia anh là... hát chính của ban nhạc rock gì đó mà?"

Đường Triệt đáp tỉnh queo: "Giải tán lâu rồi."

Nhìn vẻ mặt "không muốn trả lời" của Đường Triệt, cả nhóm cũng ngầm hiểu là nên dừng lại ở đây thôi.Mạc Tuần học cùng khu với Phương Ẩn Niên, là sinh viên Học viện Điện ảnh, một trường tầm trung nổi tiếng vui nhộn, không thuộc hàng top nhưng đủ ổn.

Trước đây Mạc Tuần từng là thực tập sinh ở Hàn, giờ về còn đậu được đại học đã là cố gắng nhiều lắm rồi.Phương Ẩn Niên thì khác, đứng nhất khối văn hoá, đậu thẳng vào hệ thanh nhạc của Nhạc viện.

Cả năm người hiện đều đang học tại Giang Châu.Về chiều cao, theo hồ sơ thì: Mạc Tuần và Đàm Tuấn Văn cao 1m88, Đường Triệt 1m83, Phương Ẩn Niên 1m81, còn Phù Phi 1m79.Phù Phi đọc tới đó, mặt xị xuống: "Tính ra em là người duy nhất chưa tới 1m80 luôn?

Sửa số liệu tí được không?

Em không mang giày là 1m79, mang giày lên ít nhất cũng hơn 1m80 mà.

Mấy ngôi sao khác cũng khai gian chiều cao đầy đấy thôi?Mạc Tuần vỗ đầu cậu, cười an ủi: "Không sao, có một centimet thôi mà.

Em còn nhỏ, vẫn có thể cao thêm."

Đàm Tuấn Văn cũng góp lời: "Ba tháng tới ăn nhiều chút, biết đâu đến lúc debut lại nhảy lên được 1m80 thiệt."

Phù Phi nghe xong thì gãi đầu, thầm nghĩ ba tháng này phải tập duỗi người thật nhiều, biết đâu thật sự cao thêm được một chút.Mạc Tuần nghiêm túc đứng ra tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi, tụi mình chính thức là một nhóm.

Mọi người ráng sống hoà thuận với nhau.

Có gì khó chịu thì nói thẳng, đừng ôm trong lòng."

"Chỉ cần chúng ta đồng lòng, khó khăn nào cũng có thể cùng nhau vượt qua.

Năm người chung sức, hơn một người đơn độc."

Nói tới đây, anh dừng lại một chút rồi nói như phát biểu nghị quyết: "Giới giải trí rối rắm lắm, hy vọng tụi mình sẽ là những người đồng đội đáng tin nhất của nhau."

Nghe rất "chính thống", nhưng đúng là lúc cần thiết thì đội trưởng cũng phải ra dáng đội trưởng chứ.Năm người bị công ty gộp lại thành nhóm trong một nốt nhạc, dọn vô ký túc xá cũng lung ta lung tung, ai nấy trong lòng đều lo lắng: Liệu có hòa hợp được không?

Có quen được với việc chia sẻ cuộc sống cùng đồng đội không?

Cái nhóm này sẽ đi được bao xa?

Tương lai chẳng ai biết trước.Nhưng như lời Mạc Tuần nói — chỉ cần cả nhóm đồng lòng, khó khăn gì rồi cũng vượt qua thôi.Phù Phi gật đầu đầu tiên: "Đúng đúng!

Anh em với nhau thì có gì cứ nói, thương lượng được hết!"

Đàm Tuấn Văn nằm ườn trên sofa, cười toe: "Tui hơi lười, thói quen sinh hoạt cũng không tốt lắm, mọi người thông cảm nhen."

Hắn nhìn về phía Đường Triệt "Có gì tui làm sai thì cứ mắng, mặt tui dày lắm, không giận đâu."

Đường Triệt chỉ nhướng mày, im re không đáp.Mạc Tuần nói tiếp: "Còn chuyện vệ sinh ký túc xá, do chưa có trợ lý sinh hoạt nên tụi mình phải tự lo.

Mấy chuyện này, để Ẩn Niên phụ trách điều phối nha."

Phương Ẩn Niên gật đầu: "Mỗi ngày dọn dẹp phòng mình cho gọn là được, mỗi tuần tụi mình làm một buổi tổng vệ sinh, tui sẽ lo phần đó.

Cơm hộp ăn xong đừng vứt lung tung, gom lại một chỗ trong bếp, ai trực nhật thì đem vứt ở thùng rác dưới lầu.

Tui sẽ làm bảng trực nhật, dán lên cho mọi người cùng xem."

Phù Phi trợn mắt: "Có cả bảng trực nhật luôn?

Nghiêm khắc vậy ?"

Phương Ẩn Niên nhìn sang, hỏi ngược: "Ở chung thì phải có quy củ chút chứ.

Mọi người đồng ý không?"

Cả nhóm không ai phản đối.

Năm người sống chung thì phải có nguyên tắc, mỗi ngày quét tước, dọn dẹp vệ sinh cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Chứ nếu không có quy tắc thì ký túc xá chẳng mấy mà thành ổ cướp.Mạc Tuần đứng dậy cười: "Giờ thử hô khẩu hiệu cái nhỉ, đặt tay lên nào."

Anh đưa tay lên bàn giữa, nhìn sang Phương Ẩn Niên.

Ẩn Niên cũng đặt tay lên.

Tiếp theo là Đàm Tuấn Văn, Đường Triệt, và cuối cùng là Phù Phi.Mạc Tuần hô: "FTM!"

Dù sao vẫn là lần đầu tiên đội trưởng hô tên nhóm, ả đám đáp lại không đồng đều:
— Cố lên!
— Tất thắng!Bốn người đồng loạt quay qua nhìn Phù Phi, người vừa gào "Tất thắng".Mạc Tuần bó tay: "Tiểu Phi, em tưởng tụi mình vô giải đấu xếp hạng à?

Tất thắng cái qq á?"

Phương Ẩn Niên cố nhịn cười, Đường Triệt lườm một cái, còn Đàm Tuấn Văn cười phá lên.Phù Phi gãi đầu cười ngượng: "Tại gần đây em cày game, leo rank tới phát điên, quen miệng rồi.

Cố lên!

Cố lên nha!

Hay mình làm lại?"

Mọi người: "..."

Tiểu Phi đúng là con nghiện game, rảnh là ôm điện thoại quẹt quẹt.Đàm Tuấn Văn hỏi đại: "Nãy giờ thấy ông chơi hoài, lên rank gì rồi?"

Phù Phi tỉnh rụi: "Kim cương 3."

Đàm Tuấn Văn không nể nang: "Quèn vậy.

Muốn anh mày kéo lên Vương giả không?"

Phù Phi nghi ngờ liếc qua: "Ông chém gió hả?"

Đàm Tuấn Văn híp mắt đưa điện thoại khoe: "Anh mày chuyên đi rừng, vài con tướng top server đấy."

Phù Phi: "Thật hay giả?"

Đàm Tuấn Văn mở tài khoản lên cho cậu xem thử.Phù Phi trố mắt, nhào tới ôm đùi hắn: "Trời đất Vip10!

Đại gia đốt bao nhiêu tiền mới mua được từng đó skin vậy?

Mau add đi, từ nay em theo đại ca cày rank luôn!"

Mạc Tuần bật cười: "Hồi chiều còn nói theo Ẩn Niên cơ mà?"

Phù Phi đổi giọng liền: "Ăn cơm thì theo anh Niên, chơi game theo anh Tuấn Văn, nhảy nhót thì theo đội trưởng, còn học hành thì theo anh Triệt.

Ôm nhiều đùi vậy, mỗi ngày em đều có cười tỉnh luôn đó ha ha!"

Phương Ẩn Niên: "..."

Tiểu Phi đúng là ngây ngô, chuyện gì cũng nghĩ đơn giản.

Nhưng cậu đáng yêu, tính cách hoạt bát, cũng nhờ vậy mà không khí trong ký túc xá dễ chịu hơn hẳn.Tán gẫu xong, ai về phòng nấy.Phương Ẩn Niên mở laptop tra cứu tư liệu.

Mạc Tuần đi ngang qua thấy cậu đang tìm MV Kpop của BNC họ nghe trên xe hôm qua, là bài mà mình đã nói nên xem để tìm hiểu vũ đạo nhóm nam.Quả nhiên về tới là bắt đầu nghiên cứu liền.Thấy cậu nhìn chăm chú, Mạc Tuần cười nhẹ, đi tới sau lưng nói: "Ẩn Niên, video đó kiếm trên mạng khó lắm, cậu đăng nhập tài khoản Bilibili của tôi đi, trong đó lưu trữ đầy đủ."

Phương Ẩn Niên quay lại: "Cậu cho tôi xài tài khoản của cậu luôn hả?"

Mạc Tuần gật đầu: "Ừ, không có gì riêng tư.

Xài thoải mái."

Anh cúi người đăng nhập, còn chọn "ghi nhớ mật khẩu" để lần sau có thể đăng nhập trực tiếp, không cần hỏi lại anh.Mạc Tuần mở bookmark, chỉ từng mục: "Đây đều là MV các nhóm nổi tiếng, đây là live tổng hợp, còn đây là mấy clip bình luận.

Rảnh thì coi từ từ.

Dưới nữa là mấy series tui đang xem dở, có hứng thì coi, không thì bỏ qua cũng được."

Giọng anh trầm ấm, vang bên tai.

Phương Ẩn Niên nhìn đống video được lưu sẵn thì khoái chí: "Cảm ơn nha, như này tiện hơn tra từng cái nhiều."

Cậu bắt đầu nghiêm túc xem video — mấy vũ đạo nhóm nhảy đều tăm tắp.

Nghĩ bụng: Mai mốt phải rủ Mạc Tuần tập riêng, chứ không thì không theo kịp mấy người kia mất.Sáng hôm sau, Đàm Tuấn Văn lò dò vào nhà ăn với đôi mắt thâm như gấu trúc, ngáp muốn rớt hàm.Bữa sáng đã bày sẵn: cháo hạt kê, sữa đậu nành, sữa bò, bánh mì nướng, trứng chiên.Phù Phi vừa nhai trứng vừa khen: "Ngon quá trời!

Mua ở đâu vậy?"

Mạc Tuần đáp tỉnh queo: "Ẩn Niên làm đó."

Ba người cùng lúc ngẩng đầu nhìn về phía Phương Ẩn Niên.Cậu nói: "Tui với Mạc Tuần dậy sớm đi mua nguyên liệu, rồi nấu sơ một chút.

Mọi người ăn đỡ nhé."

Đàm Tuấn Văn xúc động: "Đây là lần đầu trong nửa năm nay tui ăn sáng đó."

Phù Phi ngạc nhiên: "Bình thường anh không ăn sáng à?"

Đàm Tuấn Văn ngậm nửa miếng trứng rán, vừa nhai vừa nói: "Anh không dậy sớm nổi đâu.

Rời giường là cực hình á.

Nhưng công nhận ngon thiệt, nấu ăn đỉnh đó!"

Đường Triệt mặt không biểu cảm, im lặng cuốn bánh, còn tự thêm tí thịt cay Phương Ẩn Niên làm.Sáng nay hai người kia dậy từ 7h, Phương Ẩn Niên nói muốn nấu bữa sáng nên Mạc Tuần lật đật đi theo mua đồ.

Dù chưa từng vô bếp, thấy người ta bận bịu cũng không nỡ để một mình.Dẫu sao cũng không thể để Ẩn Niên làm hết mọi việc.Hai người lần đầu xuống bếp phối hợp, vậy mà lại khá ăn ý, may mà bữa sáng làm cũng không quá phức tạp.Sáng sớm trong bếp vừa có khói bếp vừa có mùi đồ ăn mới nấu, khiến cho cái ký túc xá này thoáng cái có chút... mùi vị gia đình.Cảm giác này là lạ mà cũng dễ chịu thật.Mạc Tuần đang nghĩ ngợi lan man thì điện thoại bất ngờ đổ chuông, hắn nhấc máy:
"Alo, Từ tổng...

Vâng, bọn em đang ăn sáng.

Ăn xong sẽ ra ngay gara tầng hầm khu phụ 2 chờ ngài."

Bốn người còn lại đồng loạt quay sang nhìn đội trưởng, ánh mắt đầy dấu chấm hỏi.Mạc Tuần cúp máy xong mới nói: "Kế hoạch thay đổi rồi.

Hôm nay không đến công ty họp nữa.

Lão Từ nói đã hẹn nhiếp ảnh gia chụp ảnh chung cho tụi mình, lát nữa ra thẳng gara, sẽ có xe bảo mẫu tới đón."

Đàm Tuấn Văn không hiểu: "Hôm qua mới lập nhóm, hôm nay đã chụp ảnh tuyên truyền?

Tiến độ rượt ngay sau mông ?"

Mạc Tuần cũng không rõ ràng lắm chuyện gì đang xảy ra, đành nói: "Chưa chắc là chụp ảnh tuyên truyền đâu, cứ nghe theo người đại diện sắp xếp đi."_______- Mình giải thích một chút cách xưng hô của các thành viên trong nhóm nha.

Thứ tự tuổi như sau: Mạc Tuần (19) > Phương Ẩn Niên = Đường Triệt = Đàm Tuấn Văn (18) > Phù Phi (17)Phương Ẩn Niên: do tính cách bạn nhỏ dịu dàng, hiền hòa, nhưng lại rất giữ khoảng cách nên mình sẽ để bạn nhỏ xưng anh - em với Phù Phi và xưng tôi - cậu với các thành viên còn lại.Mạc Tuần: do tính của ĐT và PAN khá hướng nội, khó thân thiết nên MT sẽ xưng là tôi - cậu, với ĐTV và PP thì là anh - em hoặc là anh - mày (tùy vào trường hợp đùa giỡn).Đường Triệt: xưng tôi - cậu với tất cả các thành viên.Đàm Tuấn Văn: xưng tui, gọi lớn hơn là anh, nhỏ hơn là em, bằng tuổi là ông.Phù Phi: xưng em, gọi anh.-

Sau này, khi các thành viên ra mắt, mình sẽ đổi xưng hô như sau:Phương Ẩn Niên, Đường Triệt, Đàm Tuấn Văn: xưng tui hoặc tôi, gọi bạn bằng tuổi là ông, gọi MT là anh và PP là em.Mạc Tuần: xưng anh gọi em.Phù Phi: xưng em gọi anh.- Jan -12.04.2025
 
[Đam Mỹ] Nhóm Nam Trời Chọn - Điệp Chi Linh
Chương 7: Ảnh nhóm đầu tiên


Ăn sáng xong, năm người cùng nhau đi xuống gara ngầm.

Quả nhiên, một chiếc xe van màu đen đã đậu sẵn gần thang máy phụ, chờ bọn họ.Người đại diện – Từ Bách Xuyên – mở cửa ghế phụ, đi đến trước mặt cả nhóm, nói: "Ghi nhớ chiếc xe này nhé, biển số Giang Châu A74355.

Từ nay về sau, đây chính là xe bảo mẫu của mấy đứa.

Mọi hoạt động ở Giang Châu và các thành phố lân cận đều dùng xe này để đưa đón."

Mạc Tuần tiện tay rút điện thoại ra chụp ngay biển số xe, gửi vào group chat FTM.Anh Từ lại tiếp tục giới thiệu: "Đây là bác Giang – tài xế lâu năm, bác có kinh nghiệm mười mấy năm lái xe rồi.

Cả nhóm chào bác đi."

Năm người đồng thanh: "Chào bác Giang ạ!"

Người đàn ông trung niên ngồi sau tay lái cười hiền hậu:
"Chào mấy đứa!"

Anh Từ mở cửa sau xe, nhấn nút điện tử cho cánh cửa trượt ra, rồi dặn tiếp: "Từ giờ đi chạy show, Mạc Tuần ngồi ở hàng hai, phía tay phải.

Mấy đứa còn lại ngồi sao cũng được.

Mạc Tuần là người đầu tiên xuống xe, là người cuối cùng lên xe.

Nếu gặp truyền thông hay fan ra đón thì đội trưởng ra mặt trước.

Hiểu chưa?"

Mạc Tuần gật đầu cái rụp: "Rõ rồi ạ."

Anh Từ xoay người leo lên ghế phụ, nói với lại: "Lên xe hết đi."

Mọi người xếp hàng lên xe tìm chỗ ngồi, đội trưởng Mạc Tuần là người cuối cùng bước lên rồi đóng cửa lại.Chiếc xe van đen nhìn ngoài thì đơn giản, mà bên trong đúng là "giả nghèo chơi trội" – sang chảnh hết nấc.Ghế nào cũng có chức năng massage, làm mát, sưởi ấm đủ cả.

Hàng ghế thứ hai còn có thể xoay vòng, chuyển tư thế là có thể ngồi họp nhóm ngay trên xe.

Trần xe được gắn đèn LED kiểu sao trời, cửa kính nào cũng có rèm che kín đáo, ngăn paparazzi rình mò chụp trộm.Năm đứa "vô danh" lần đầu ngồi xe bảo mẫu chuyên dụng, ai nấy đều rạo rực trong lòng.Trời ơi, tụi mình mới vào nghề mà đã có xe riêng chở đi làm rồi hả?Phù Phi hí hửng gửi tin nhắn vào group: "Ghế ngồi sướng quá trời, hàng ba rộng lắm, không chật tẹo nào luôn!"

Mạc Tuần cũng phụ hoạ: "Xe được độ lại hết rồi.

Thanh Diệu đúng là công ty lớn, có tiền thật."

Phù Phi: "Hắc hắc, có cảm giác như sắp rời khỏi Tân Thủ thôn rồi!"

Đàm Tuấn Văn: "Anh ảm giác này giống kiểu mới bước vào phụ bản đầu tiên ở Tân Thủ thôn hơn ấy."

Phù Phi: "Anh nói đúng.

Bây giờ tụi mình vẫn đang ở giai đoạn cày cấp với farm đồ.

Phải debut xong mới tính là ra khỏi Tân Thủ thôn nha!"

Đàm Tuấn Văn: "Cái game này gọi là 'Năm người lập nhóm phiêu bạt giới giải trí' hả?

Liệu tụi mình có cày được max level không?"

Phù Phi: "Nhất định là có!"

Đường Triệt liếc điện thoại, nhíu mày, rồi thẳng tay bật chế độ 'Không làm phiền' cho cái group chat.

Lắm người nói nhiều thật sự.Phương Ẩn Niên thì không chen vào nói gì, nhưng ngồi đọc mấy đoạn chat mà thấy cũng thú vị.

Đây là lần đầu cậu ngồi xe bảo mẫu, lại hoàn toàn mù tịt về giới giải trí, nên tất cả với cậu đều vừa lạ lẫm vừa mới mẻ.Nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Phi với Đàm Tuấn Văn nói đúng thật — bọn đúng kiểu gà con mới nở, nắm tay nhau bước vào phụ bản đầu tiên của giới giải trí, vừa tò mò vừa hồi hộp.Xe vừa lăn bánh vào nội thành, Từ Bách Xuyên đã rút điện thoại gọi một cú, rồi quay đầu lại nhắc nhở: "Lát nữa mấy đứa nhớ giữ lễ phép, khiêm tốn chút.

Thấy nhân viên là phải chủ động cúi đầu chào hỏi.

Không biết nên gọi là gì thì cứ gọi là 'thầy' hoặc 'cô'."

Gọi "thầy cô" với nhiếp ảnh gia, chuyên viên trang điểm... là cách xưng hô lịch sự phổ biến trong giới giải trí, không sai đâu mà lo.Có không ít ngôi sao mới nổi cứ tưởng mình là vua, coi nhân viên như osin, lúc nào cũng mặt cau mày có.

Từ Bách Xuyên không muốn mấy đứa nhỏ học theo cái thói "chảnh chọe", nên ngay từ đầu đã phải dạy dỗ đâu ra đấy.Thấy ai nấy mặt mày căng thẳng như đi thi, ông mới dịu giọng trấn an: "Đừng lo quá, hôm nay chỉ chụp thử thôi, chưa phải ảnh tuyên truyền chính thức.

Nhiếp ảnh gia là bạn , mấy đứa cứ phối hợp tốt là được."

Mọi người răm rắp gật đầu, ngoan như học sinh tiểu học ngày đầu đi học.Nửa tiếng sau, xe bảo mẫu chạy thẳng vào gara của một tòa nhà to đùng.

Từ Bách Xuyên dẫn cả đội lên thang máy, bấm tầng 3.Trên đó là một studio dựng tạm thời.Từ Bách Xuyên nhỏ giọng giới thiệu: "Nhiếp ảnh gia hôm nay chụp cho mấy đứa tên là Chu Việt, trong giới nổi lắm.

May cho mấy đứa, lần này cậu ấy đến Giang Châu chụp ảnh tạp chí cho mấy minh tinh đang hot, chỉ rảnh vài ngày, vừa đúng lúc có thể chụp hình cho mấy đứa."

Năm người: "......"

Nhiếp ảnh gia chuyên chụp bìa tạp chí mà tụi mình mới debut đã được chụp luôn, có phải hơi... nhảy vọt không?Từ Bách Xuyên nhìn ra ánh mắt ngỡ ngàng của cả bọn, chỉ cười cười: "Đi thôi, thể hiện cho tốt vào."

Ông đại diện dẫn đội bước vào studio.Mạc Tuần là người đầu tiên lên tiếng chào, thấy có người đang lúi húi chỉnh máy ảnh thì cúi đầu: "Chào thầy Chu ạ."

Bốn người còn lại cũng vội vàng khom người, chào theo:
"Thầy Chu, chào thầy ạ!"

Tuy động tác hơi lệch pha, nhưng thái độ lễ phép khỏi chê.Chu Việt ngẩng đầu, đảo mắt nhìn đám nhóc:
"Lão Từ, nhóm nam ông dẫn dắt đây à?"

Từ Bách Xuyên cười tươi, bắt tay hắn:
"Chuẩn.

Cả nhóm này giờ do tôi phụ trách.

Nhờ anh chụp cho bọn nhỏ đẹp trai vào.

Ảnh debut là tôi đặt cọc với anh trước đấy, đừng làm tôi mất mặt nha."

Chu Việt khoát tay: "Vào tay tôi mà ông còn lo à?

Được rồi, cho tụi nhỏ qua phòng bên tạo hình trước đi, tranh thủ chụp nốt cho xong kịp lịch."

Cả đám lại lon ton theo người đại diện sang phòng makeup.Những chuyên gia tạo hình và nhiếp ảnh gia có tiếng trong giới vốn không dễ gì mời được.

Nhưng nhờ lão Từ quan hệ rộng, lăn lộn nhiều năm trong nghề, người ta mới nể mặt mà tranh thủ sắp lịch cho nhóm nhạc chưa debut này.Năm người ai nấy ngồi ngoan ngoãn, không dám thở mạnh, cố gắng phối hợp với nhân viên.

Ai nấy đều có cảm giác chỉ cần mình sai một ly, là liên lụy đồng đội và cả người đại diện luôn.Vì chỉ là buổi chụp thử, nên trang điểm cũng đơn giản, kiểu nhẹ nhàng như đi học.

Làm cái rụp là xong.Chỉ có phần tóc là cần chỉnh sửa đôi chút.

Từ Bách Xuyên đứng bên cạnh vừa quan sát, vừa đề xuất: "Cho Đường Triệt thử kiểu tóc một phần rũ, một phần vuốt lên xem thế nào?"

Nhà tạo mẫu tóc gật đầu: "Được thôi.

Anh là người đại diện, muốn tạo hình thế nào cứ nói."

Từ Bách Xuyên cười: "Nhóm tụi tôi theo phong cách tươi sáng tự nhiên, không chơi mấy kiểu lố lăng đâu.

Mấy anh chị giúp chọn kiểu tóc sao cho hợp khí chất mỗi người là tốt rồi."

Nhà tạo mẫu tóc liếc nhìn Phương Ẩn Niên: "Cậu này là Phương Ẩn Niên phải không?

Cắt bớt phần mái đi là đẹp.

Mặt đẹp trai thế mà cứ che lông mày thì uổng quá."

Từ Bách Xuyên: "Cắt đi cũng được."

Ông dừng một chút rồi chỉ Đàm Tuấn Văn: "Tuấn Văn học vẽ từ nhỏ, trên người có chút khí chất nghệ sĩ.

Tóc cậu ấy tạo kiểu theo hướng đó xem?"

Nhà tạo mẫu đáp: "Ok.

Tóc cậu ấy hơi xoăn tự nhiên, chất tóc cũng ổn, tôi chỉnh nhẹ thôi."

"Mạc Tuần thì giữ style lạnh lùng đẹp trai như cũ, tóc cắt ngắn thêm chút.

Tiểu Phi tóc để dài, đừng cắt vội."

Nhà tạo mẫu nói: "Lão Từ à, ông như bà mẹ đưa con đi cắt tóc vậy đó, lo tới lo ."

Từ Bách Xuyên nhún vai: "Hết cách rồi.

Công ty không ai dám dẫn nhóm, tôi cũng chỉ là tay không bắt giặc."

Năm người: "........."

Cảm ơn thầy chủ nhiệm lớp ưu tú đã chịu xuống nông thôn chỉ đạo thực địa.Đội thợ làm tóc tay nghề khỏi chê, vài đường kéo là kiểu tóc lột xác hẳn.

Cả nhóm nhìn nhau mà suýt không nhận ra luôn.Tuy chỉ là thay đổi nhỏ, nhưng làm bởi chuyên gia tạo hình thì đúng là khác bọt.

Gương mặt ai cũng như sáng lên, nhìn giống idol thật sự.Khi cả nhóm quay lại studio, vừa lúc một nữ minh tinh chụp xong ảnh rời đi.

Chu Việt rảnh tay.Từ Bách Xuyên: "Xong rồi hả?

Vất vả rồi nha."

Chu Việt vẫy tay: "Ừ, tới mấy đứa.

Lên lần lượt, tôi chụp vài kiểu trước xem hiệu ứng."

Từ Bách Xuyên ra hiệu bằng mắt với Mạc Tuần, cậu lập tức bước vào phông nền trắng, đứng vào vị trí.Chu Việt vừa bấm máy, vừa chỉ đạo pose: "Nghiêng người nhìn bàn, được đấy...

Xoay người, tay phải chạm mép bàn... chất quá!

Nhìn vào máy, cười nhẹ cái...

Nice!"

Tính tình Chu Việt rất dễ chịu, còn hay thốt ra mấy lời như "đỉnh quá", "soái thế" để cổ vũ.Mạc Tuần càng chụp càng tự tin, liên tục đổi pose, hoàn thành phần cá nhân rất suôn sẻ.Tới lượt Phương Ẩn Niên, cậu có vẻ căng thẳng hơn, nhưng vẫn cố gắng làm theo hướng dẫn.Cúi đầu, xoay người, mỉm cười...Đây là lần đầu cậu chụp ảnh chính diện ở studio nên y như robot điều khiển từ xa – không có lệnh là không biết làm gì, mắt tròn xoe nhìn vào máy.Đúng kiểu "gà bông" mới vào nghề.Chu Việt vừa chụp vừa bật cười: "Thả lỏng chút đi , đừng dán mắt vào ống kính như chụp ảnh thẻ.

Coi như tôi không tồn tại, nghiêng người thử xem."

Phương Ẩn Niên gật đầu, làm theo.Chụp xong, Chu Việt xem lại rồi khen: "Làn da nhóc này đẹp quá, ảnh chưa chỉnh cũng chẳng thấy tì vết."

Từ Bách Xuyên kiêu ngạo như ba mẹ nghe người khác khen con mình: "Đương nhiên rồi, tôi chọn con còn cần cậu hoài nghi ."

Đàm Tuấn Văn là người thả lỏng nhất, cười tươi rói, pose đủ kiểu, còn wink vài phát vào máy ảnh.Phù Phi cũng rất nhanh nhạy, thích nghi ánh sáng studio cực tốt, cười càng lúc càng rạng rỡ.Đến lượt Đường Triệt, Chu Việt chụp vài kiểu rồi nói: "Soái ca nhìn vào máy, cười nhẹ nào."

Đường Triệt cười... một nụ cười méo mó kỳ dị khiến người ta rợn sống lưng.Từ Bách Xuyên: "......"

Bốn người đồng đội: "............"

Chu Việt cạn lời: "Sao em cười còn đáng sợ hơn cả khóc vậy?"

Đường Triệt lập tức cúi đầu lễ phép: "Xin lỗi , từ nhỏ em đã không biết cách cười."

Cậu căng thẳng tới mức hai tay nắm chặt, như đang chịu cực hình.Chu Việt nhẹ nhàng: "Thử cười nhẹ thêm lần nữa xem?"oVà kết quả là... một nụ cười lạnh toát như đang tính kế hủy diệt thế giới.Mọi người: "............"

Kêu cười, chứ có ai bảo cười kiểu sát thủ đâu!Chu Việt bất lực: "Thôi, em đừng cười nữa.

Mặt lạnh đi!"

Mặt lạnh là biểu cảm thoải mái nhất của Đường Triệt.

Nhưng dù vậy, trong ảnh cậu vẫn hơi đơ, cả người như rối cót, hơi nghiêng phát là muốn đổ.Cuối cùng Chu Việt phải tự mình ra tay chỉnh pose.Tai Đường Triệt đỏ lựng, rõ ràng là rất xấu hổ.Chụp xong, cậu cúi đầu ngượng nghịu: "Em không giỏi tạo dáng, cảm ơn thầy đã vất vả chỉnh dáng cho ."

Từ Bách Xuyên vội vàng giải thích: "Khụ, tụi nhỏ mới lần đầu chụp chính diện, chưa có kinh nghiệm.

Cậu thông cảm cho tụi nhỏ ."

Chu Việt cười hiền: "Không sao đâu, tân binh mà, chụp nhiều sẽ quen thôi.

Giờ cả nhóm lên chụp chung vài tấm nào."

Từ Bách Xuyên nói: "Đứng theo thứ tự chiều cao để tôi xem."

Cả nhóm xếp hàng từ cao đến thấp.Từ Bách Xuyên ngẫm nghĩ một hồi:
"Đường Triệt, Mạc Tuần, Phương Ẩn Niên, Đàm Tuấn Văn, Phù Phi – đứng từ trái qua phải."

Năm người nhanh chóng đổi vị trí theo chỉ dẫn.Từ Bách Xuyên hỏi nhỏ Chu Việt: "Cậu thấy thế nào?"

Chu Việt nhìn kỹ rồi gật gù: "Ổn đấy.

Nhìn vào rất hài hòa."

Từ Bách Xuyên chốt luôn: "Vậy giữ đội hình này nhé.

Về sau đi phỏng vấn, đi thảm đỏ, bất kể đứng chụp hay sóng vai, đều theo thứ tự này!"

Năm người gật gù ra vẻ đã hiểu.Chu Việt tiếp tục cho mọi người di chuyển tự nhiên, chụp mấy tấm ảnh chung cho cả nhóm.Chụp xong, hắn nhìn kỹ loạt ảnh thô trong máy, gật gù khen ngợi: "Lão Từ à, phải nói là nhóm ông mang tới lần này ai cũng đẹp!

Đúng là nhan sắc hiếm có, sau này không nổi mới lạ!"

Từ Bách Xuyên cười vỗ vai hắn: "Tôi nhận lời chúc của cậu.

Hôm nay vất vả rồi, mấy tấm ảnh gửi cho tôi với."

Chu Việt phất tay: "Ok luôn, để tôi sắp xếp lại chút.

Dạo này bận muốn xỉu, không có thời gian chỉnh ảnh đâu, ông tự kiếm người chỉnh nha."

Từ Bách Xuyên gật đầu: "Không sao, cảm ơn nhiều."___Chụp xong thì cũng tới trưa, Từ Bách Xuyên dắt năm người đi ăn trưa gần đó.Chẳng bao lâu sau, ảnh chụp đã gửi lại.

Từ Bách Xuyên liền chuyển ảnh thô cho Mạc Tuần, Mạc Tuần nhanh tay đăng lên nhóm chat nội bộ.Cả nhóm vừa xem vừa tròn xoe mắt.Phù Phi hét lên như vừa trúng số: "Má ơi!

Cái gì vậy trời?

Tui đẹp trai dữ vậy luôn hả??"

Phương Ẩn Niên cũng không giấu nổi ngạc nhiên.

Đồng trong hình nhìn ai cũng chuyên nghiệp, nhiếp ảnh gia có khác, chụp cực đẹp.Mạc Tuần vốn đã đẹp trai, đổi kiểu tóc cái nhìn càng sáng sủa.

Đường nét gương mặt rõ ràng, đường viền hàm rất sắc, vai rộng tay chắc, cơ bắp lấp ló nhìn rất "ra gì".

Trong hình, đội trưởng cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy tự tin.Đường Triệt thường ngày tóc che hết mặt, nay được tạo hình lại, vuốt lên một nửa, để rũ một nửa.

Ngũ quan của hắn vốn sắc nét, phối với ánh mắt lạnh lùng, nhìn phát là nhớ liền, đúng kiểu "đẹp trai khó gần".Đàm Tuấn Văn hôm qua còn tóc tai rối như tổ quạ, hôm nay được "phù phép" xong, tóc xoăn nhẹ rủ xuống bên vành , cười lên thì ra dáng "nam thần nhà bên" – vừa hiền lành vừa dễ mến.Tiểu Phi cười toe toét như nắng mùa hè, "thanh xuân năng động", bảo sao không thu hút mấy fan chị gái với fan !Còn Phương Ẩn Niên thì được chỉnh lại tóc mái.

Trước kia ngoan hiền như học sinh giỏi, giờ thay kiểu tóc thời thượng, khác hẳn – lông mày lộ rõ, ngũ quan tinh tế, mắt cười cong cong, khí chất mềm mại và dễ chịu hết biết.Quan trọng là... mấy tấm này là ảnh gốc chưa qua chỉnh sửa!Ánh sáng rất quang trọng – không bị đánh sáng quá đà như mấy ông "hại người" trong showbiz.

Chu Việt mới lần đầu gặp tụi nhỏ mà đã bắt đúng góc, đúng ánh sáng, làm ai nhìn cũng tươi tắn, tự nhiên.Nhìn loạt ảnh chung, trong lòng cả nhóm bất giác nảy ra một suy nghĩ – "Ủa khoan... sao nhóm mình không có ai xấu vậy ta?"

Chiều cao cũng đồng đều, năm người đứng cạnh nhau nhìn cực kỳ hài hòa, nhìn vô là thấy bắt mắt liền.Nghe thầy Chu nói "nói không chừng nổi tiếng á", giờ thấy có lý ghê!Từ Bách Xuyên cười hỏi: "Thế nào?

Ảnh thầy Chu chụp cũng được phải không?"

Đàm Tuấn Văn gật gù: "Đúng là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp có khác, mắt thẩm mỹ đỉnh quá, bắt góc siêu chuẩn luôn."

Phù Phi phấn khích hỏi ngay: "Từ tổng, mấy tấm này mình có được chỉnh nhẹ rồi đăng mạng không?

Ảnh nhóm dùng cho Wikipedia được không?

Với lại tấm solo của tui đẹp lắm, tui muốn lấy làm ảnh đại diện Weibo, được không vậy?"

Từ Bách Xuyên lắc đầu cười: "Đây chỉ là chụp thử thôi, chưa công khai đâu.

Thầy Chu hôm nay bận lắm, tôi chỉ dẫn mấy cậu qua gặp để làm quen trước.

Sau này khi tạo hình chính thức xong, trước khi debut, ông ấy sẽ dành hẳn một ngày chụp bộ ảnh tuyên truyền riêng cho nhóm mình."

"Trong giới nhiếp ảnh, phong cách của Chu Việt là tươi tắn, tự nhiên nhất – rất hợp với mấy .

Sau này còn hợp tác dài dài.

Bộ ảnh hôm nay thì mọi người cứ giữ làm kỷ niệm, đừng đăng nhé."

"Weibo tạm thời chưa đăng gì cả.

Trước khi debut, tổ truyền thông sẽ thống nhất thiết kế ảnh đại diện cho từng người.

Nhớ kỹ: ảnh hôm nay đừng gửi lung tung cho người nhà bạn bè, lỡ lọt hình ra ngoài là phiền lắm đấy."

Năm người gật đầu như gà mổ thóc, tay thì nhanh như chớp download ảnh về máy.Tương lai họ sẽ còn nhiều lần lên hình, nhưng buổi chụp đầu tiên luôn mang ý nghĩa rất riêng.

Hôm nay chỉ là thay kiểu tóc nhẹ nhàng, mặc đồ cá nhân, trang điểm siêu nhẹ – gần như nguyên bản đời thường của họ.Không công khai, nhưng là một cột mốc.

Những bức ảnh đánh dấu thời kỳ "non tơ" và ngây ngô nhất của cả nhóm, ai cũng muốn giữ lại để làm kỷ niệm.Sắp tới họ sẽ bắt đầu tập huấn.

Cả nhóm cần nhanh chóng rèn luyện sự ăn ý, để rồi trong tương lai, có thể thật sự trở thành một "đội hình" xứng đáng xuất hiện trước công chúng.- Jan -12.04.2025
 
[Đam Mỹ] Nhóm Nam Trời Chọn - Điệp Chi Linh
Chương 8: Lớp thanh nhạc


Tổng bộ Thanh Diệu Media được xây dựng từ hai toà nhà A và B, nối nhau bằng hành lang kính giữa không trung, tạo thành một "chòm Song Tử" giữa lòng thành phố.

Toà A là văn phòng làm việc, còn toà B chính là thiên đường của nghệ sĩ – từ phòng tập nhảy, phòng đàn piano, phòng thu âm... album của nghệ sĩ trong công ty đều được sản xuất ở đây.Từ Bách Xuyên dẫn cả nhóm tới tầng 5 của toà B.

Cuối hành lang có một cánh cửa, bên trên dán dòng chữ "Phòng tập của FTM"."

Sau này đây sẽ là phòng luyện nhảy riêng của mấy đứa.

Tôi đã xin công ty cấp riêng, sẽ không ai vào làm phiền đâu." – Từ Bách Xuyên vừa mở cửa, vừa đưa năm người vào trong.Phòng tập siêu rộng, ba mặt tường là gương, còn có cả phòng thay đồ và kho cất đồ riêng biệt.Phòng riêng nha, VIP quá còn gì!

Mắt Phù Phi sáng như đèn pha, hệt như đang đi dạo ở Tân Thủ Thôn mà vô tình nhặt được trang bị cấp thần.Từ Bách Xuyên quay đầu nhìn nhóm năm người: "Mạc Tuần với Tiểu Phi thì từ nhỏ đã học nhảy, Tuấn Văn cũng có nền tảng kha khá.

Ẩn Niên với Đường Triệt thì... chân tay còn cứng, hai đứa phải tranh thủ luyện nhiều hơn.

Cách luyện cụ thể sao thì nghe giáo viên dạy nhảy hướng dẫn."

Hai người cùng gật đầu: "Dạ rõ."

Từ Bách Xuyên dẫn cả bọn đi tới hành lang bên cạnh: "Bên này là phòng học thanh nhạc.

Chiều nay từ 2 giờ rưỡi đến 5 giờ rưỡi, cô Kiều sẽ tới dạy."

Anh cúi nhìn đồng hồ, nói tiếp: "Tôi có việc đi trước, mấy đứa ở đây chờ cô Kiều.

Lát nữa tôi gửi thời khoá biểu cho Mạc Tuần."

Nói xong, người đại diện quay người rời đi rất chi là vội vã.Một lúc sau, Mạc Tuần nhận được thời khoá biểu do Từ Bách Xuyên gửi, chuyển thẳng vào group chat.Từ thứ Hai đến thứ Sáu, cả nhóm còn phải học ở trường nên chỉ học công ty vào buổi tối: 8 giờ tới 9 giờ học nhảy, 9 giờ tới 10 giờ học thanh nhạc.Thứ Bảy từ 8 giờ sáng đến trưa học lớp nghi thức, chiều 2:30 đến 5:30 học thanh nhạc, tối 7 giờ đến 10 giờ học nhảy.

Chủ Nhật cả buổi sáng là thanh nhạc, tối lại nhảy tiếp.Lịch học dày đặc tới mức nhìn vào là thấy nghẹt thở, còn hơn cả lúc ôn thi đại học.Đàm Tuấn Văn thở dài thườn thượt: "Ui da, cuối tuần 8 giờ học là 7 giờ phải dậy rồi hả?

Có khác gì lấy mạng tui đâu trời..."

Mạc Tuần nói: "Ít ra tối 10 giờ là xong, về cái là ngủ luôn.

Hồi anh ở nước ngoài, luyện tới nửa đêm là bình thường, mỗi ngày chỉ ngủ bốn năm tiếng."

Đàm Tuấn Văn tròn mắt: "Bên đó khắc nghiệt dữ vậy?"

Mạc Tuần cười bất lực: "Cạnh tranh dữ dội, môi trường thì áp lực cao.

Mà cực như vậy rồi, vẫn ít ai được debut."

Phù Phi gãi đầu: "Thật ra trong nước cũng chẳng dễ hơn bao nhiêu.

Đợt xét luyện tập sinh đợt đó có hơn hai mươi người, cuối cùng chỉ có em với anh Mạc được debut.

Mấy người còn lại hoặc đang chờ cơ hội, hoặc bỏ luôn rồi."

Không khí bỗng trầm hẳn xuống.Showbiz vốn đã là nơi khốc liệt.

Có bao nhiêu bạn nhỏ ôm mộng nghệ sĩ, luyện suốt mấy năm vẫn không có cơ hội ra mắt.Ít ra hiện tại cả nhóm đang có cơ hội debut, được công ty chọn lựa, như vậy đã là rất may mắn rồi.Là người may mắn được chọn, nếu còn không biết trân trọng cơ hội này, thì thật có lỗi với những người đã bị loại.Đàm Tuấn Văn nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn Mạc Tuần với vẻ nghiêm túc hiếm thấy: "Tui sẽ cố sửa thói ngủ nướng, không kéo chân mọi người."

Mạc Tuần vỗ vai cậu, cười: "Sửa được thì tốt.

Không thì anh giám sát tận răng luôn."

Đúng 2 giờ 30, một bóng người quen thuộc xuất hiện cuối hành lang.Cô Kiều An Hoa – hôm nay mặc váy liền màu xanh nhạt, tóc búi gọn sau đầu, khí chất dịu dàng, tri thức.

Cô hơn bốn mươi tuổi, là giáo viên thanh nhạc kỳ cựu của Thanh Diệu, từng dạy nhiều ca sĩ nổi tiếng.Cả nhóm đều từng học cô, vừa thấy cô là đồng thanh cúi chào: "Chào cô Kiều ạ!"

Cô Kiều bước tới, giọng nói nhẹ nhàng: "Năm đứa tụi em là nhóm mới phải không?"

Mạc Tuần đáp: "Dạ đúng rồi cô.

Từ hôm nay trở đi, tụi em sẽ học cùng nhau."

Cô Kiều mỉm cười: "Cô biết.

Trong mấy đứa có người do cô và Từ tổng cùng đề cử đó."

Cả nhóm sững người.Mọi người đột nhiên nhớ ra, lúc họp nhóm lần đầu, Đường Triệt từng hỏi: "Dựa vào đâu mà Phương Ẩn Niên làm main ?"

Khi đó Từ tổng đáp: "Do cô Kiều An Hoa bên thanh nhạc đích thân chọn."

Cô Kiều đề cử hát chính?

Vậy là do cô đề cử Phương Ẩn Niên vào nhóm nam thần tượng này sao?Trong lòng ai cũng dấy lên một tia nghi vấn.Cô Kiều nhập mật mã mở cửa phòng học, bật đèn: "Vào đi, hôm nay là buổi học thanh nhạc đầu tiên của cả nhóm, nội dung sẽ khác với mấy buổi trước các em học riêng lẻ."

Cả nhóm theo cô vào lớp.Dù gì Thanh Diệu ban đầu cũng đi lên từ công ty âm , rất coi trọng kỹ năng thanh nhạc của nghệ sĩ.

Phòng học thanh nhạc được trang bị cực kỳ xịn sò, thiết bị thu âm hiện đại.Phòng học rộng rãi, năm người đứng chung vẫn thoải mái.Cô Kiều đưa cho Mạc Tuần năm bản nhạc : "Đội trưởng chia cho mọi người nhé."

Mạc Tuần nhận lấy thì phát hiện mỗi bản nhạc đều ghi rõ tên từng người, mà bản nào cũng khác nhau.

Chưa kịp xem kỹ, anh đã chia theo tên cho từng người, ai nấy đều kẹp bản nhạc lên giá.Là hợp xướng hả ta?

Cả nhóm cúi đầu chăm chú xem nhạc .Một lúc sau, cô Kiều cầm gậy chỉ huy: "Nhịp phách cô dạy rồi, giờ cùng cô đánh nhịp, thử hát một đoạn."

Bản nhạc hôm nay là ca khúc ballad đình đám gần đây của diva Tạ Thi Kỳ – "Sẽ Không Quên".

Trước đó, Mạc Tuần và Phương Ẩn Niên còn từng nghe bài này trong xe trên đường về ký túc xá.

Nhạc phổ này chỉ lấy một đoạn ngắn là phần điệp khúc của bài.Theo nhịp tay cô Kiều giơ lên, cả nhóm bắt đầu hát:"Sẽ không quên, sẽ không quênDù thời gian có rửa trôi kí ứcNgười vẫn tồn tại trong tâm trí tôi, không thể thay ..."

"Dừng."

Cả nhóm đổ mồ hôi như vừa chạy 800 mét tiếp sức.

Cái quỷ gì đây?

Nghe như năm người đang thi chạy nốt nhạc...Cô Kiều bấm nút phát lại: "Đeo tai nghe vào, nghe bản thu lại vừa rồi."

Năm người đeo tai nghe, nghe bản thu âm từ thiết bị chuyên dụng trong phòng.

Nghe lại mới thấy, đúng là hỗn loạn thiệt... ai hát nấy nghe, mỗi người một tông, mỗi người một cõi riêng.Nhưng – giọng Phương Ẩn Niên lại nổi bật một cách rõ ràng.Nếu bỏ bốn giọng còn lại, chỉ nghe một mình Phương Ẩn Niên thì đúng là... giọng ca chính.

Không lạc tông, không lệch nhịp, lại còn hát rất hay.Tạ Thi Kỳ là ca sĩ phái thực lực thế hệ mới, bài của cô tưởng dễ, thực chất toàn biến âm và chuyển giọng khó nhằn, rất khó hát.

Vậy mà Phương Ẩn Niên xử lý trơn tru, đoạn chuyển giọng thứ hai còn hát hoàn hảo.Cô Kiều hỏi: "Các em biết hát chính có ý nghĩa thế nào không?"

Phù Phi hăng hái giơ tay: "Là người được hát nhiều nhất trong bài?"

Cô Kiều nói tỉnh bơ: "Đó là ở mấy nhóm khác.

Chia đều các phần , hát chính với không hát chính cũng chẳng khác biệt là bao, vì đa số idol nam... giọng na ná nhau, không ai nhận ra ai."

Cả nhóm: "..."

Cô Kiều nói trúng tim đen.

Rất nhiều idol giọng không có nhận diện, biểu diễn sân khấu chỉ xem nhảy đều hay không, vũ đạo đẹp hay chưa, người hâm mộ cùng người qua đường chẳng có tí kì vọng nào với trình độ ca hát của họ.Nếu tắt hình đi, nhắm mắt nghe hát, toàn giọng na ná như nhau, không biết ai là ai.Nhưng năm người này vừa rồi dù hát loạn lên, vẫn có thể phân biệt từng người.Mạc Tuần giọng trầm, bắt tai, giọng Đàm Tuấn Văn thì khàn khàn, quyến rũ nhẹ, giọng Đường Triệt cao nhưng khá lạnh, sắc, giọng Tiểu Phi thì sáng, đầy sức sống.Còn Phương Ẩn Niên là người có âm sắc đẹp nhất.Giọng cậu ấy ấm, mượt mà, mềm mại nhưng lại giàu cảm xúc.

Rất hợp với thể loại ballad, là loại giọng hát có thể thấm sâu vào lòng người.

Nghe giọng cậu, đúng kiểu "tẩy tai" luôn ấy chứ.Trong giới ca sĩ, hiển nhiên sẽ có người có âm sắc giống với Phương Ẩn Niên, có người đã đạt đến tầm thiên vương, là huyền thoại sống của làng nhạc.

So với người ta, Phương Ẩn Niên hiện tại vẫn chỉ là một tân binh không tên không tuổi, kỹ thuật thanh nhạc còn cách tiền bối cả chặng đường dài.
—— Nhưng âm sắc là trời cho, mà đó lại là lợi thế lớn nhất của Phương Ẩn Niên.Kiều An Hoa nói: "Các em trong nhóm này, giọng nhóc nào cũng rất dễ được nhận ra.

Để Phương Ẩn Niên làm hát chính là vì giọng em ấy có sức bật mạnh nhất.

Đoạn hồi nãy chắc mấy đứa cũng nghe ra rồi, khi nhiều giọng hát cùng lúc, thì vì giọng Ẩn Niên có độ nén cao, âm thanh của em ấy sẽ tự động nổi bật lên, trở thành âm chính của đoạn ."

Cô mở lại đoạn thu vừa nãy: "Nghe lại lần nữa, cảm nhận thử đi."

Cả nhóm đeo tai nghe lên, nghiêm túc lắng nghe.

Quả nhiên, giọng Phương Ẩn Niên nổi bật hoàn toàn, như thể đè bẹp hết bốn người còn lại, biến họ thành dàn bè của .Bốn người: "......"

Nhìn không ra, người ôn hòa dễ nói chuyện như Phương Ẩn Niên, giọng hát lại có độ xuyên thấu cao đến .Người có "sức nén giọng" cao, khi hát ở cùng tông, cùng cách xử lý, không cần phải gào hay rướn cổ, chỉ cần mở miệng là át được người khác, ép giọng người ta thành bè nền một cách rất tự nhiên.Vậy nên đoạn hợp xướng vừa nãy, nhờ Phương Ẩn Niên không lạc tông, cả phần hòa giọng năm người nghe vẫn rất ổn, không bị phô, không bị lạc, mà giống như là bốn người đang hát bè đệm cho một mình Phương Ẩn Niên vậy.Chỉ có điều, phần bè hơi... loạn.Kiều An Hoa mỉm cười giải thích: "Cô đưa cho các em bản nhạc thật ra là bản hòa thanh, mỗi người một phần khác nhau."

Cả nhóm cúi đầu so lại bản nhạc, quả nhiên năm bản khác nhau hoàn toàn.

Phương Ẩn Niên được giao phần giai điệu gốc, còn bốn người kia toàn bị "bẻ tông" làm biến điệu.Hóa ra đoạn hồi nãy không phải bị lạc tông, mà là năm người đang thử kỹ thuật hòa thanh.Kiều An Hoa tiếp lời: "Lần đầu hát hòa thanh, dễ bị kéo theo giọng Ẩn Niên, hồi nãy có vài người trong số các em vô thức hát theo tông của bạn ấy.

Lần sau chú ý, phải bỏ qua giọng đồng đội, chỉ được hát phần nhạc của mình."

Cô giơ gậy chỉ huy lên: "Hát lại lần nữa.

Ẩn Niên, em mở đầu lấy giọng chủ âm nhé."

Không có nhạc cụ, không có beat nhạc phụ trợ, mà còn phải xướng chính xác thì không dễ tí nào.

Nhưng khả năng cảm âm của Phương Ẩn Niên rất tốt, thêm việc bản thân cậu rất thích bài hát này, nên chỉ cần cất nhẹ vài âm là đã định được tông chính xác.Cậu cất giọng hát câu đầu tiên.Đến câu thứ hai, cô Kiều ra hiệu cho bốn người còn lại cùng hòa giọng.Lần này đỡ hơn nhiều.

Ai nấy đều theo đúng bản nhạc của mình, hát suôn sẻ, chỉ có vài nốt lệch nhẹ.Cô Kiều ấn nút phát lại: "Nghe lại xem nào, cảm giác thế ?"

Cả nhóm: "......" thần kỳ.Giọng chủ âm của Phương Ẩn Niên vừa nhẹ nhàng, vừa có cảm xúc rõ ràng, dẫn dắt được toàn bộ bài hát.

Giọng trầm của Mạc Tuần và Đàm Tuấn Văn làm nền chắc chắn.

Đường Triệt giọng lạnh như gió mùa đông, còn Phù Phi thì ấm như nắng mùa xuân — mỗi người một màu, khiến phần bè phong phú hẳn lên.Cả nhóm hòa giọng nghe cực kỳ êm tai.Cứ như tự mang hiệu ứng echo vậy đó.Cô Kiều cười tươi như hoa: "Giọng năm đứa rất hợp nhau, hát chung tạo được phản ứng hóa học luôn đó!"

Cô tháo tai nghe xuống, quay lại nhìn bọn họ: "Giờ thì hiểu tại sao thầy Từ lại nhất định gom đủ năm đứa rồi lập nhóm chưa?"

Năm người nhìn nhau, tim đập rộn ràng.Lúc đầu, bọn họ cũng không hiểu kiểu "quay xe" của thầy Từ.

Tự nhiên lôi một người học ballet như Phương Ẩn Niên, với một tay chơi rock lạnh như băng là Đường Triệt vô làm nhóm nam thần tượng?

Hai người này người cứng ngắc, hiển nhiên là không biết nhảy, có khi không bằng mấy bạn thực tập sinh còn chưa debut.Nhưng bây giờ nghĩ lại, nhóm của họ có vẻ như được tạo ra theo một hướng hoàn toàn khác.So với những nhóm thiên về vũ đạo, hát thì chả biết ai là ai, nhóm bọn họ có 5 màu giọng hoàn toàn khác , dễ phân biệt.

Họ có thể phối bè, tập trung vào phần "hát" chứ không phải "nhảy".Cô Kiều hỏi: "Thầy Từ có nói cho các em ý nghĩa của cái tên FTM ?"

Phù Phi giơ tay nhanh như chớp:
"F là Phương Ẩn Niên và em, T là Đàm Tuấn Văn với Đường Triệt, M là Mạc Tuần."

Cô Kiều bật cười: "Vậy FTM hợp lại nghĩa là gì?"

Cả nhóm nhìn nhau ngơ ngác, Phù Phi lí nhí: "Là... tụi em hả cô?"

Cô Kiều mỉm cười: "For the Music, sinh ra vì âm ."

Năm người: "A???"

Trời ơi đất hỡi, thầy Từ đã dắt mũi họ từ đầu đến cuối, thì ra cái tên FTM không chỉ là viết tắt tên từng người, mà còn có tầng ý nghĩa sâu xa vậy đó?!Cô Kiều nói tiếp: "Nhóm tụi em có hai người hoàn toàn có thể phát triển theo hướng ca sĩ solo, hai giọng ca thiên phú — Phương Ẩn Niên và Đường Triệt.

Trong hệ thống đánh giá của tụi cô, hai bạn này đều thuộc cấp S.

Đường Triệt dù chỉ làm lead vocal trong nhóm, nhưng đem qua nhóm khác thì thừa sức K.O cả nhóm."

Đường Triệt: "......"

"Lúc công ty lên kế hoạch làm nhóm nam đầu tiên, ban đầu đã định hình là một 'nhóm hát'.

Mặc dù công ty chưa có kinh nghiệm đào tạo idol, nhưng lại có thế mạnh về thanh nhạc, nên tụi cô quyết định tập trung chọn người dựa trên giọng hát."

Cả nhóm: "........."

Vào đến lớp học thanh nhạc, cuối cùng bọn họ cũng hiểu vì sao chọn Phương Ẩn Niên làm hát chính, vì sao lôi Đường Triệt vào nhóm.Bởi vì nhóm bọn họ sinh ra vì âm nhạc, bọn họ là nhóm hát, không phải nhóm nhạc chỉ biết nhảy.

Vậy nên, dù main và lead vocal nhảy kém thì có sao?

Họ là "nhóm hát" mà!Cô Kiều nhìn năm gương mặt tân binh đầy hy vọng, cười hiền: "Thị trường nhóm nam cạnh tranh rất khốc liệt, trong đó rất nhiều nhóm đều có trình độ thanh nhạc ở mức hát karaoke mà thôi, thậm chí có những nhóm không dám hát live, chỉ nhép theo bản audio thu sẵn."

"

Sau này tụi em phải hát live 100%.

Chỉ có giọng hát độc đáo, kỹ năng thanh nhạc vững, và khả năng vừa hát vừa nhảy thật tốt, mới có thể tạo được một con đường không ai bắt chước được."

"Vũ đạo thì cô không giúp được, nhưng ở phương diện thanh nhạc thì cô sẽ cực kỳ nghiêm khắc.

Nghe cho kỹ đây, mỗi tuần sẽ kiểm tra một lần, ai không đạt thì dù có thức trắng cũng phải luyện cho ."

"Tất cả bài hát đều sẽ có hòa thanh: hai người, ba người, bốn người, rồi cả nhóm cùng bè.

Kỹ thuật hòa thanh sẽ làm cho bài hát của tụi em có chiều sâu và cảm xúc hơn."

"Nhớ kỹ — sau này khi đứng trên sân khấu."

"Giọng hát của đồng đội sẽ là nhạc đệm tốt nhất của các em."

- Jan - 13.04.2025
 
Back
Top Bottom