Giữa trưa ngày 18, năm người cùng nhau ăn buffet ở khách sạn.
Đang ăn Phù Phi bỗng dưng lên tiếng:
"Mấy anh biết gì chưa?
Lần này an ninh nghiêm ngặt lắm, không cho mang bảng đèn vào đâu."
Phương Ẩn Niên ngẩng đầu hỏi: "Tức là mấy cái bảng đèn các bạn fan cầm mà chúng ta thấy hôm qua, hôm nay không được đem vào sân vận động à?"
Phù Phi gật đầu, vừa ăn vừa thần bí nói nhỏ:
"Tối qua fan nhà Đào Nhất Chu với Hạ Diễm làm loạn, hình như còn xô xát, khiến công an phải vào cuộc.
Tình hình mà căng thêm thì có khi bị hủy luôn chương trình.
Sếp lớn của công ty nổi trận lôi đình, bắt hai người đó phải tự thân ra mặt trấn an fan.
Tạ Thi Kỳ cũng bị vạ lây, sáng sớm nay hậu viện hội của cả ba nhà đều thông báo: không mang bảng đèn vào."
Phương Ẩn Niên sững người: "Căng dữ vậy luôn hả?"
Phù Phi hạ giọng bổ sung:
"Nghe nói tối nay lực lượng an ninh sẽ kiểm tra nhiều vòng lắm, tất cả ba lô đều phải gửi lại, dù là mang dù hay bình nước cũng không được.
Ai muốn vào thì chỉ có tay không đi vào thôi."
Phương Ẩn Niên: "......"
Tối qua sau khi tổng duyệt về khách sạn, họ có thấy fan đứng chờ bên đường, lúc đó cũng gần sáng rồi.
Fan đứng lâu như thế, chắc chắn rất mệt, có vài ca sĩ còn xuống xe chào hỏi.Không chừng vì chờ lâu quá, tâm trạng tụt dốc, hai bên fan lại chọc nhau rồi gây chuyện?
Đến mức phải gọi công an can thiệp luôn.Buổi biểu diễn này là sự kiện offline lớn, có đến bốn mươi nghìn người tham dự, bên chính quyền của thành phố A An cũng phải vào cuộc giám sát.
Nếu mà ầm ĩ quá, khả năng cao bị hủy thật.
Để đề phòng rủi ro, siết chặt an ninh là điều cần thiết.Đường Triệt nhàn nhạt buông một câu: "Fan mấy minh tinh nổi tiếng đánh nhau máu chảy đầy đầu.
Như tụi mình thì khỏe, không có fan nên chẳng có phiền phức gì."
Cả nhóm: "......"
Bọn mình nên vui hay nên buồn đây?Phù Phi gãi đầu cười toe: "Mà bị cấm bảng đèn cũng có cái lợi, toàn bộ khán giả dùng gậy huỳnh quang thống nhất do công ty phát, dễ chỉnh màu hơn, tổng thể sân khấu cũng đẹp hơn nhiều."
Đàm Tuấn Văn tò mò hỏi: "Chỉnh màu gậy huỳnh quang là thế nào vậy?
Ai lên sân khấu thì cả hội trường sẽ đồng loạt đổi màu theo người đó hả?"
Phù Phi đáp: "Để em xem thông báo của công ty đã."
Nói xong cậu lôi điện thoại ra, mở tài khoản phụ, vào trang Weibo của "Thanh Diệu Media" – kênh thông tin chính thức của công ty – rồi thấy một bài thanh minh được ghim trên đầu.Thông báo kêu gọi mọi người "đu idol văn minh", không được mang bảng đèn vào.
Hôm nay, mỗi người xem đều sẽ được phát một cây "Gậy huỳnh quang mừng mười năm thành lập Thanh Diệu", loại gậy này có thể đổi được hơn chục màu và do ban tổ chức điều khiển.Phù Phi đưa điện thoại cho mọi người xem: "Gậy huỳnh quang do ban tổ chức điều khiển.
Ai lên sân khấu thì hệ thống sẽ tự đổi thành màu tiếp ứng của người đó, tạo hiệu ứng như biển đèn ấy mà —— hoà bình là trên hết, ai cũng sẽ có một tương lai sáng ngời."
Mọi người: "......"
Chắc là sếp lớn bị bên trên gọi lên "uống trà" rồi, sợ chương trình bị hủy nên quyết định siết chặt luôn —— ai cũng khỏi mang bảng đèn, tránh cảnh đánh nhau ì xì đùng.
Thôi thì mọi người nhường nhịn nhau một chút, hòa bình cho qua cái concert mười năm.
Vậy nên sáng nay mới có vụ hậu viện hội ba nhà cùng ra thông báo chung.Fan các nhà lớn có xung đột, nhưng chuyện đó thì chả liên quan gì tới nhóm bé xíu như bọn họ.Đàm Tuấn Văn hỏi: "Màu tiếp ứng của nhóm mình có hơi đặc biệt, là màu hổ phách, gậy huỳnh quang có thể đổi thành màu này không?"
Đang tám chuyện thì Từ Bách Xuyên bưng một dĩa đồ ăn tới ngồi xuống, nói: "Trung tâm điều khiển sáng nay có gọi hỏi có muốn chuẩn bị sẵn biển đèn cho mấy đứa không, nhưng bị anh từ chối rồi.
Mới debut mà đòi trung tâm bật đèn tiếp ứng riêng là bị fan nhà khác chửi cho tan nát đó."
Năm người liếc mắt nhìn nhau.
Ờ thì cũng đúng, buổi biểu diễn này chẳng có fan của họ đến.
Nếu mà cả hội trường đang yên đang lành tự nhiên đổi thành biển đèn màu hổ phách thì chính họ cũng thấy kỳ.Huống chi fan nhà khác đông nghẹt, người ta đã khó chịu chuyện nhóm nhỏ như họ được lên sân khấu ké rồi.
Giờ mà còn cố đấm ăn xôi giành hiệu ứng đèn riêng, khác nào tự nâng giá trị "bị ghét" lên max level?Mạc Tuần hỏi: "Vậy giờ tụi mình phải hát trong bóng tối à?"
Từ Bách Xuyên đáp: "Anh bảo bên trung tâm cho mấy đứa đèn trắng rồi.
Đến lúc diễn, dưới sân khấu sẽ là một biển trắng."
Mọi người tưởng tượng cảnh đứng giữa sân vận động, xung quanh là những ánh sáng trắng lấp lánh, cũng không tệ lắm.
Ít nhất còn đỡ hơn cảnh đen xì.Mạc Tuần gật gù: "Cũng đúng.
Trắng là màu cơ bản, tinh khiết nhất.
Vậy thì tụi mình bắt đầu từ đó đi."
Từ Bách Xuyên nói tiếp: "Còn biển đèn màu hổ phách của mấy đứa, phải tự mình cố gắng mà tạo ra.
Anh hy vọng một ngày không xa, các em có thể đường đường chính chính tổ chức concert riêng của FTM, để hàng chục ngàn fan thật sự bật lên biển đèn riêng cho mấy đứa."
Phương Ẩn Niên nghiêm túc nói: "Anh Từ nói đúng, mình cứ dựa vào thực lực mà tích góp fan dần dần thôi."
Từ Bách Xuyên gật đầu: "Ừ, chiều nay ăn cơm sớm lúc 4 rưỡi, ăn xong thì đi trang điểm thay quần áo, tranh thủ đến sân khấu sớm chút."
Anh lại liếc Phù Phi một cái: "Tiểu Phi, em mê hóng drama thì cũng nhớ dùng tài khoản phụ.
Đừng đăng nhập nhầm tài khoản chính, lỡ tay like hay bình luận là toi."
Phù Phi rụt cổ lại: "Em biết rồi, tài khoản chính Weibo để anh giữ giùm em."
Ăn tối từ 4 rưỡi, ai cũng không quá chú trọng, ăn qua loa rồi lập tức đi trang điểm.Tầm 5 rưỡi, cả nhóm khởi hành đến sân vận động sớm để tránh tắc đường.Phương Ẩn Niên ngồi ghế sau, kéo rèm cửa nhìn ra ngoài.
Hôm nay ngoài 40 nghìn khán giả có vé vào sân, còn có vô số fan không mua được vé cũng kéo đến cổ vũ từ bên ngoài.
Mặc dù không được vào trong, họ vẫn đứng bên ngoài tiếp sức cho idol của mình.
Fan nhiệt tình như vậy thật sự khiến người ta cảm động.Tất nhiên, mấy vụ cãi nhau hay ẩu đả gì đó thì thôi xin miễn, mong fan tương lai của FTM đều theo đuổi thần tượng một cách văn minh.Hai bên đường gần như cách ba bước lại có một bảo vệ, vỉa hè đều bị rào chắn vây kín.So với tưởng tượng của Ẩn Niên, cái gọi là "siết chặt an ninh" của Tiểu Phi kể còn nghiêm ngặt hơn nhiều.Từ xa đã thấy có bảo vệ đứng canh, mấy lối kiểm tra an ninh được xếp bảo vệ dày như bức tường, bảng hiệu to đùng "Ký gửi balo", nhân viên đeo bảng tên đứng khắp nơi, còn có nguyên dãy lều trại dựng lên tạm thời, nhìn qua cực kỳ hoành tráng.Máy quét ở chốt kiểm tra an ninh cũng thuộc loại xịn, gần như chẳng thua gì sân bay.Phương Ẩn Niên buông rèm xuống.
Xe họ đỗ tại cổng hậu trường, đi vào qua lối dành cho nhân viên.Bước vào sân vận động, Phương Ẩn Niên ngẩng đầu nhìn sân khấu còn trống trơn, phát hiện trên mỗi ghế ngồi đều được đặt sẵn một cây gậy huỳnh quang.Phòng nghỉ ở hậu trường cũng có sẵn vài cây dư.
Cậu cầm một cây lên xem kỹ.Cây gậy được thiết kế hình trụ, phần tay cầm màu đỏ dài khoảng 10cm, có thể lắp hai viên pin.
Phần thân đèn dài khoảng 30cm, làm bằng nhựa trong suốt, bên trong có những hạt lấp lánh như pha lê, nhìn vừa lung linh vừa sang trọng.Trên tay cầm in dòng chữ vàng to: "Concert mừng kỷ niệm 10 năm Thanh Diệu Media".Thiết kế gậy huỳnh quang khá đơn giản mà tinh tế, phần đèn trụ trong suốt óng ánh nhìn rất đẹp mắt.Phương Ẩn Niên đang chăm chú nghiên cứu thì cây gậy trong tay đột nhiên sáng lên, làm cậu giật cả mình.
Ngay sau đó toàn bộ gậy trong sân đồng loạt phát sáng, bắt đầu đổi màu.Từ đỏ, cam, vàng, lục,... thay phiên nhau hiện lên.
Có lúc nửa sân màu hồng, nửa sân màu xanh, có lúc lại mỗi khu một màu như cầu vồng — ánh sáng chuyển động đồng loạt khắp sân, đẹp đến mức muốn thét lên.Phù Phi hào hứng reo lên: "Là trung tâm điều khiển đang thử màu đúng không?
Trời ơi, cả sân đổi màu như cầu vồng kiểu này đẹp quá trời luôn!"
Đàm Tuấn Văn cũng gật gù: "Không còn mấy cái bảng đèn lung tung loạn xạ nữa, giờ có trung tâm điều khiển, 40 ngàn cây gậy đổi màu đồng bộ, đúng là hiệu ứng đỉnh hơn hẳn."
Phương Ẩn Niên quay sang hỏi người quản lý: "Từ ca, mấy cây gậy huỳnh quang này tụi em có được mang về không?"
Từ Bách Xuyên trả lời: "Trong gậy có thiết bị thu tín hiệu không dây, nó chỉ nhận lệnh từ trạm điều khiển ở hiện trường hôm nay thôi, mang về nhà cũng không sáng được đâu."
Phương Ẩn Niên vẫn tò mò: "Thế mình mở ra sửa lại chút được không?
Đã lắp pin rồi, chắc đấu dây lại là bật lên được chứ?"
Từ Bách Xuyên cạn lời: "Em cố chấp với cây gậy huỳnh quang này chi vậy?"
Phương Ẩn Niên cười cười: "Lần đầu thấy cái này, thấy hay hay nên tò mò thôi mà."
Từ Bách Xuyên: "......"
Đúng là tân binh chính hiệu, thấy cái gì cũng sáng mắt.Cậu chàng đang chăm chú mày mò cây gậy, trông cũng đáng yêu ghê.
Từ Bách Xuyên khẽ nhếch mép cười, nói: "Thích thì mang về làm kỷ niệm cũng được.
Mở ra chỉnh sửa lại xíu là sáng thôi, nối lại dây, gắn thêm công tắc điều khiển bằng tay là bật lên được."
Phương Ẩn Niên vui vẻ cất gậy huỳnh quang vào túi.Concert mười năm chỉ có một lần, gậy huỳnh quang giới hạn đặc biệt cho buổi biểu diễn debut, mang về làm kỷ niệm là quá hợp lý.Thêm công tắc điều khiển xong, xài làm đèn pin cũng được mà!Trời dần tối, đèn lớn trong sân vận động lần lượt bật sáng, người xem cũng bắt đầu lục tục kéo vào, tìm chỗ ngồi.Phương Ẩn Niên nhận được một tin nhắn: "Niên Niên, bọn ba vào được rồi, đang ngồi ở lô ghế tầng hai."
Là ba gửi đến, còn đính kèm thêm một tấm ảnh chụp từ lô ghế với góc nhìn hướng ra sân khấu: "Sân khấu thật sự rất đẹp."
Phương Ẩn Niên gửi lại một biểu cảm cười tươi: "Ba, mấy hôm nay con bận quá nên không kịp gặp mọi người.
Mẹ với bà ngoại cũng đi chung với ba hả?"
Ba trả lời: "Ừ, ba với mẹ con, bà ngoại, ba mẹ, ông bà nội của Phù Phi cũng đều ngồi cùng một lô.
Mấy cụ tối qua còn tụ lại đánh bài tới khuya nữa, biết tụi con phải luyện tập nhiều nên không dám làm phiền.
Con cứ yên tâm diễn, ở nhà ai cũng ổn hết, khỏi lo cho bọn ba.
Cố lên nha, tụi ba chờ nghe tụi con hát đó!"
Phương Ẩn Niên yên tâm, đáp lại: "Dạ, tụi con khoảng mười giờ sẽ lên sân khấu, kết thúc rồi con ra tìm mọi người."
Phù Phi cũng vừa nhận tin nhắn từ người nhà, liền nhìn sang Phương Ẩn Niên: "Ủa trời đất, Phương ca, nghe nói tối qua bà nội em với bà ngoại anh đánh mạt chược tới tận hai giờ sáng luôn đó!
Quá đỉnh!"
Phương Ẩn Niên cười: "Bà ngoại anh nghiện mạt chược lắm."
Phù Phi cười ha ha: "Trùng hợp ghê, bà nội em cũng là cao thủ đó!"
Đàm Tuấn Văn tò mò: "Mọi người vào hết chưa vậy?"
Mạc Tuần gật đầu: "Vào rồi.
Một lô ghế tối đa tám người.
Ba mẹ với em gái anh, ba mẹ em, còn có chị gái và anh rể của Đường Triệt đều ngồi cùng nhau.
Người nhà Ẩn Niên với Phù Phi thì ngồi lô kế bên.
Cả hai lô đều ở tầng hai, gần sát nhau."
Phương Ẩn Niên tinh ý nhận ra một điều — ba mẹ của Đường Triệt không tới sao?Lúc đọc danh sách người lớn, cậu chỉ đọc lướt qua, giờ mới biết là chỉ có chị gái và anh rể của Đường Triệt đến xem, còn ba mẹ thì có lẽ bận?Thấy nét mặt Đường Triệt vẫn bình thản như thường, cậu cũng không hỏi thêm.Thời gian trôi nhanh, đã là 18:58.Phần lớn khán giả đã ổn định chỗ ngồi, ghế trong sân chật kín gần như 99%.Đúng lúc đó, cả sân bất ngờ vang lên một tràng hò reo đinh tai nhức óc, cả năm người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía màn hình lớn — thì ra đèn trần của sân vận động vừa tắt, còn toàn bộ khán phòng thì gậy phát sáng đồng loạt bật lên.Trung tâm điều khiển bắt đầu chạy hiệu ứng "sóng ánh sáng".Gậy phát sáng lần lượt bật tắt theo từng dãy từ trái qua phải, trông như những đợt sóng vỗ quanh sân vận động, sau đó lại tiếp tục từ phải sang trái, cuối cùng đồng loạt sáng bừng.Ngay sau đó, các khu vực trong sân phát sáng đủ sắc cầu vồng rực rỡ, khiến tiếng reo hò lại vang dội lần nữa.Phù Phi phấn khích hét lên: "Trời ơi trung tâm điều khiển đỉnh quá!
Hiệu ứng khán phòng đẹp mê ly luôn!"
Đàm Tuấn Văn mở app Đào Hợp trên điện thoại: "Phát sóng trực tiếp trên mạng cũng bắt đầu rồi!
Góc nhìn từ flycam nhìn xuống cực kì ngầu!"
Cả nhóm liền túm tụm lại xem màn hình điện thoại của Đàm Tuấn Văn.Lúc này trên màn hình chiếu toàn cảnh từ trên cao nhìn xuống, cả sân vận động giống như viên ngọc sáng lấp lánh giữa đêm đen.Trong phòng phát sóng trực tiếp, phần bình luận bay liên tục như tuyết rơi:【Wow, đẹp thiệt sự!】
【Ghen tị với ai được đi xem trực tiếp, tui giành vé không được~】
【Thanh Diệu chơi lớn ghê!
Chương trình hoành tráng quá trời!】
【Tui coi các tiết mục diễn solo mà có cả tiền bối La Hoa nữa kìa】
【Hóng Hạ Diễm!】
【Đào Nhất Chu là chồng tui】
【Chờ chị Kỳ nhà tui lên sân khấu nè~】Bình luận dày đặc phủ trắng cả màn hình.Phương Ẩn Niên chỉ lên màn hình lớn treo trong phòng nghỉ: "Hình ảnh phát sóng của Đào Hợp chắc y chang cái này."
Đàm Tuấn Văn chợt hiểu ra: "À, cái màn hình trong hậu trường này chắc đồng bộ với app Đào Hợp luôn.
Nhìn cái này rõ hơn hẳn."
Thế là cả nhóm bỏ điện thoại, ngẩng đầu xem màn hình lớn.Đúng 19:00."
Xin chào các bạn đang có mặt tại hiện trường và các bạn đang xem trực tuyến, chúc mọi người một buổi tối vui vẻ, tôi là MC - Chu Phạn!"
Giọng một cô gái vang lên qua micro, lan khắp khán phòng."
Chào mọi người, tôi là MC - Lục Hướng Nhiên, hoan nghênh các bạn đến với concert mừng kỷ niệm 10 năm thành lập Thanh Diệu Media – 'Lấp lánh giữa mùa hè'!"
Hai MC đều là gương mặt sáng giá từ nền tảng video Đào Hợp, tuy không phải siêu sao showbiz nhưng cả ngoại hình lẫn tài ăn nói đều ổn, đứng cạnh nhau vô cùng ăn ý.Cả sân lại vang lên tràng pháo tay nồng nhiệt."
Hôm nay khách mời đến hiện trường đúng là lấp lánh như sao trời!"
Nữ MC tươi cười nói."
Chứ sao!
Kỷ niệm 10 năm thành lập Thanh Diệu, dàn ca sĩ của chúng ta cũng tụ hội về đây để mang đến những ca khúc tuyệt vời và lời chúc tốt đẹp nhất!"
"Tiếp theo, xin mời màn trình diễn mở màn – Đêm Dàn Nhạc!"
Đèn sân khấu đột ngột dồn hết về phía mái lâu đài bên phải, nơi "Đêm Dàn Nhạc" đã sẵn sàng biểu diễn.Nhạc rock sôi động vang lên khắp sân vận động."
Đêm Dàn Nhạc" là ban nhạc rock hiếm hoi ở giới nhạc Hoa có thể tổ chức tour diễn độc lập.
Ca sĩ chính Casen để tóc dài, thường buộc thành những bím tóc cầu kỳ, giọng hát được mệnh danh là "chất gây nghiện", vừa cất giọng là tỉnh cả người.Màn trình diễn mở màn nhanh chóng đốt cháy bầu không khí.Tiếng trống, tiếng bass, tiếng guitar điện dồn dập vang lên, giai điệu rực lửa khiến cả sân vận động như muốn nổ tung.Tiếng trống thình thịch làm cả da đầu tê rần.Phương Ẩn Niên bình thường ít nghe rock, nhưng anh để ý thấy Đường Triệt đặc biệt thích thể loại này.
Dù vẫn giữ mặt lạnh, ngón tay thon dài của cậu vẫn gõ nhịp nhẹ theo tiết tấu lên cạnh ghế sofa.Ca sĩ chính vừa gào vừa hát, đưa cả bài nhạc lên cao trào.Gậy phát sáng màu trắng bắt đầu chớp nháy liên tục, như tự tạo hiệu ứng nền cho bài hát.Đường Triệt nheo mắt nghe kỹ, trông như cực kỳ tận hưởng âm nhạc chấn động ấy.Phương Ẩn Niên cảm thấy người đồng đội này thật thú vị – ngoài mặt lạnh lùng, vậy mà lại mê loại nhạc mạnh mẽ, nhiệt huyết đến thế, đúng là bất ngờ không nhỏ."
Đêm Dàn Nhạc" biểu diễn liền hai bài, đốt cháy toàn bộ khán phòng.
Tiếp đó là một nữ ca sĩ hát ballad nhẹ nhàng.Chương trình cứ thế tiếp diễn, các ca sĩ lần lượt bước lên sân khấu.Gậy phát sáng không ngừng biến đổi màu sắc theo phân khu, ánh đèn từ ba tòa lâu đài cũng rực rỡ đến choáng ngợp, khiến không khí trong sân mỗi lúc một cuồng nhiệt hơn.Sân khấu hoành tráng như một thị trấn cổ tích, các màn ra sân của nghệ sĩ cũng vô cùng sáng tạo.Có người từ nóc lâu đài xuất hiện, vừa hát vừa đi xuống; có người bước ra từ cánh cổng chính giữa như thể được "giải phóng" khỏi toà lâu đài; có người được treo dây từ trên cao đáp xuống; hoặc từ sàn nâng ở phía xa sân khấu bất ngờ hiện ra giữa đám đông, khiến cả hội trường ré lên phấn khích.Thời gian dần trôi tới 21:40.Giọng nữ MC trong trẻo lại vang lên: "Tiếp theo là một ca sĩ mà ai cũng biết mặt nhớ tên."
Nam MC nói tiếp: "Đó chính là diva thế hệ mới của làng nhạc – Tạ Thi Kỳ!"
"Mời chị Thi Kỳ của chúng ta mang đến những ca khúc kinh điển!"
Cả sân nhanh chóng ngập trong ánh tím, tiếng hò reo vang trời.Tím nhạt là màu đại diện của fan Tạ Thi Kỳ.Fan cô nàng vốn đông đảo, tiếng hét phấn khích lần này còn lớn hơn cả các phần trước.Một ca sĩ tầm cỡ như Tạ Thi Kỳ tham gia sự kiện công ty là có cát-xê riêng, lịch trình của cô kín như nêm, nên lần này được sắp biểu diễn hẳn ba bài – một đãi ngộ đặc biệt.Ngay sau cô ấy chính là FTM.Từ Bách Xuyên mở cửa bước vào: "Mau chuẩn bị lên sân khấu!
Ai cần đi toilet thì tranh thủ!"
Năm người vội đứng dậy, đưa điện thoại cho quản lý, rủ nhau đi toilet rồi di chuyển ra khu vực sàn nâng.Vách ngăn quanh đàn piano đã được nhân viên dọn đi, Phương Ẩn Niên tiến tới, khẽ vuốt tấm che bàn phím – một thói quen trước khi biểu diễn.Lúc tập thì không thấy gì, nhưng hôm nay, tiếng hò reo từ ngoài sân, gậy phát sáng thay đổi liên tục... khiến cả nhóm đều cảm nhận rất rõ ràng — đêm nay, có 40 nghìn người thật đang ngồi dưới đó.Là 40 nghìn người bằng xương bằng thịt!Từ nhỏ tới lớn, bọn họ chưa từng thấy nhiều người như vậy bao giờ!Phù Phi căng thẳng đến mức chân khẽ run run: "Chết rồi chết rồi, giờ phải làm sao đây, tự nhiên thấy hồi hộp quá!
Đông người vầy nhìn phát khiếp!"
Đường Triệt mặt căng như dây đàn, môi tái nhợt.Mạc Tuần thì nghiêm túc đến độ trông như sắp lên tòa.Lúc tập luyện thì Đàm Tuấn Văn nhây lắm, giờ cũng chẳng cười nổi, cứ đứng ngẩn ra như tượng.Từ Bách Xuyên vẫy tay: "Ẩn Niên, em lên đi.
Mọi người nhớ mình đang mặc đồ diễn, tạo dáng với đàn piano cho đẹp vào, mặt đừng đơ, cười một cái nào...
Đường Triệt đừng cười, cười là nhìn như ma đuổi trong bản đồ cung điện kinh dị cao cấp."
Một câu đó làm cả đám phì cười.
Bầu không khí nhẹ đi hẳn.Đường Triệt nhếch mép một chút, lặng lẽ đứng vào vị trí.Từ Bách Xuyên chụp vài tấm, rồi an ủi: "Đừng lo, trình tự giống y chang lúc diễn tập.
Hít thở sâu...
đúng rồi... thêm vài hơi nữa, thả lỏng đi, hát cho tốt.
Mấy đứa chắc chắn làm được."
"Khán giả dưới sân, tụi em cứ coi họ là trí tuệ nhân tạo đi, kiểu như robot biết vỗ tay, biết bật đèn, vậy thôi."
"Thấy đỡ hơn chưa?"
Đường Triệt buông một câu mát lạnh: "40 nghìn con robot còn đáng sợ hơn chứ sao.
Nguyên bầy AI xâm lược, mở phó bản tận thế luôn rồi còn gì."
Phù Phi không nhịn được cười phá lên: "Haha, tụi mình mới bước chân ra khỏi thôn Tân Thủ mà đã phải vào phó bản robot, chuyển cảnh cái vèo qua khoa học viễn tưởng luôn!"
Mạc Tuần cũng bật cười.
Quản lý ban đầu còn định động viên vài câu, ai ngờ Đường Triệt buông một câu "40 nghìn con robot gào hét dưới khán đài"?
Thế tụi này còn hát cái gì nữa, không bỏ chạy kịp thì tiêu, mạng sống là quan trọng!Từ Bách Xuyên bất lực ôm trán: "Thiệt tình... thôi, mấy đứa tự điều chỉnh đi."
Anh quay sang Phương Ẩn Niên: "Ẩn Niên sao rồi, hồi hộp không?"
Phương Ẩn Niên cười: "Lúc nãy thì có, nhưng nghe mọi người bàn tới phó bản với người máy xong, thấy ổn hơn nhiều rồi."
Cậu xoa xoa tay, nhanh chóng ngồi xuống trước cây đàn piano.Phương Ẩn Niên hiểu rất rõ: có những ca sĩ cả đời cũng không có cơ hội đứng trên một sân khấu lớn như vậy.
FTM vừa debut đã là sân vận động 40 nghìn người – điểm xuất phát của họ thậm chí còn cao hơn nơi kết thúc của nhiều ca sĩ.Có chống lưng là công ty lớn như Thanh Diệu Media, bọn họ được nhiều thứ: debut bằng concert quy mô khủng, được tiền bối trong công ty dìu dắt, được thoải mái cover hit của nghệ sĩ cùng nhà mà chẳng lo bản quyền.Nhưng ngược lại, cũng có cái giá phải trả —— bọn họ bị định giá quá cao, nên càng bị soi và bị xét nét nhiều hơn.Nếu hôm nay hát không tốt, cư dân mạng sẽ mắng: "Tụi bây dựa vào đâu mà đứng đây?
Lên sân khấu để rước nhục à?"—— họ phải hát cho tốt, mới không phụ sự kỳ vọng này, mới xứng với một sân khấu lộng lẫy đến vậy.Phương Ẩn Niên hít sâu, ổn định nhịp tim đang đập rộn ràng, nhìn các thành viên còn lại, bình tĩnh nói: "Tôi bắt tông khá chuẩn, ít nhất sẽ không lệch nốt.
Tôi sẽ cố giữ giọng chính ổn định, ai căng quá thì cứ nhìn tôi hát theo."
Đường Triệt mím chặt môi, nhẹ gật đầu với Phương Ẩn Niên.Phù Phi hơi sững người.
Giọng Phương ca lúc nào cũng dịu dàng, nhưng vào thời khắc căng thẳng thế này, giọng nói đó lại như gột sạch mọi tạp niệm trong lòng, khiến người ta bình tĩnh hẳn.Đúng rồi, bình tĩnh lại, chỉ cần tập trung hát.Chỉ là hát thôi mà, có phải đang chơi phó bản "hát sai là chết" đâu, sợ cái gì?Phù Phi mỉm cười, thả lỏng tinh thần: "Phương ca có thể ổn định thế này thì bọn mình cũng có thể!"
Mạc Tuần nói nhỏ: "Đừng nhìn khán giả dưới sân khấu, nhìn đồng đội bên cạnh đi.
Nhớ lời cô Kiều —— đứng trên sân khấu, giọng của đồng đội chính là nhạc đệm tốt nhất của chúng ta."
Bọn họ là một nhóm nhạc.Không phải một người đứng hát, mà là năm người cùng nhau tỏa sáng.
Thiếu một người là không còn hoàn chỉnh.Giọng đồng đội chính là nhạc nền hay nhất, cũng là nguồn sức mạnh lớn nhất của họ.Mạc Tuần chủ động đưa tay ra, mỉm cười: "Nào, tụi mình cùng nhau, hát thật hay bài này."
Mấy người còn lại lập tức đặt tay lên.Mạc Tuần hét lớn: "FTM——"Cả năm người cùng hô vang: "Cố lên!"
Tiếng hô ấy như rống sạch căng thẳng trong lòng ra ngoài, cả nhóm nhìn nhau, thần sắc cũng dịu đi nhiều.Tạ Thi Kỳ vừa hát xong bài thứ ba, ngay sau là đến lượt họ.Năm người lập tức đứng vào đúng vị trí của mình.Người dẫn chương trình gọi Tạ Thi Kỳ ra sân khấu trung tâm, trò chuyện vài câu vu vơ, hỏi thăm tình hình tour diễn gần đây và kế hoạch ra album sắp tới.Đúng 10 giờ tối, người dẫn chương trình bỗng nhiên lên tiếng: "Mười giờ tối nay, đúng vào dịp kỷ niệm mười năm thành lập Thanh Diệu, tiếp theo sẽ là một tiết mục bất ngờ dành tặng mọi người!"
Tạ Thi Kỳ giả vờ tò mò: "Thật không?
Còn có cả bất ngờ nữa cơ à?"
MC nam cười đáp: "Mà bất ngờ màu này lại có chút liên quan đến chị Kỳ nữa đó.
Bởi vì, họ sẽ hát... chính là bài hát của chị!"
Tạ Thi Kỳ làm một biểu cảm tràn trề mong chờ với máy quay, rồi mỉm cười quay xuống khán giả, ra hiệu giữ im lặng: "Vậy thì chúng ta hãy cùng yên lặng, lắng nghe một chút nhé!"
Có lẽ lời kêu gọi của chị ấy có tác dụng thật, cả khán phòng dần dần trở nên im lặng.Đèn sân khấu lập tức tắt.
MC và Tạ Thi Kỳ tranh thủ rút lui khỏi sân khấu.Gậy huỳnh quang màu tím – biểu tượng của Tạ Thi Kỳ– cũng bị hệ thống điều khiển tắt theo, cả khán phòng chìm vào bóng tối.Tai nghe của năm người vang lên giọng thông báo: "FTM chuẩn bị, đếm ngược 3, 2, 1 – bệ nâng khởi động!"
Giọng thông báo này, họ đã nghe qua hàng trăm lần.Bệ nâng dưới chân bắt đầu rung nhẹ – cảm giác quen thuộc – trần nhà phía trên vụt mở ra, bệ nâng lập tức lao lên như tên bắn.Năm người liếc nhau một cái – tới lượt tụi mình rồi, cố lên!Ngay khoảnh khắc bệ nâng tiến vào trung tâm sân khấu, "bụp" một tiếng, ánh đèn sân khấu trắng tinh chiếu thẳng xuống, rọi sáng một khu vực đặt cây piano.Cả sân khấu chìm trong bóng tối, chỉ còn lại một vùng sáng duy nhất – tự nhiên trở thành tiêu điểm của cả khán phòng.Khung cảnh lúc đó, phải nói là đẹp đến nao lòng.Một thiếu niên mặc vest trắng tinh tươm ngồi trước cây đàn piano trắng, bốn chàng trai còn lại mặc vest đen xám đứng vây quanh.Có người nhẹ nhàng đặt tay lên đàn, có người dựa hờ vào thân đàn, cũng có người đứng xa chừng một mét, nghiêng đầu nhìn người đang ngồi chơi đàn.Năm người đứng thành đội hình như bốn vì sao vây quanh một ngôi sao chính."
Oaaa~" – khán giả phía dưới không kiềm được mà trầm trồ."
Gì đây?
Đàn hát à?" – có người nhỏ giọng hỏi bạn bên cạnh."
Không biết nữa.
Năm người đẹp trai thế này, là nhóm nam hả?
Hay ban nhạc?"
"Ôi trời má ơi, nhìn màn hình lớn đi, ai nấy đều đẹp trai quá trời!"
Gậy huỳnh quang lại đồng loạt sáng lên, lần này là ánh trắng quen thuộc – nhìn như biển đom đóm lấp lánh giữa sân vận động.Máy quay lia cận mặt – gương mặt nghiêng của Phương Ẩn Niên xuất hiện trên màn hình lớn – cằm thon gọn, đường nét sắc sảo, làn da trắng mịn, sống mũi cao thẳng, từng chi tiết trên khuôn mặt tinh xảo đến không có một chút tì vết nào, lông mi vừa dài vừa dày.Trong tiết mục biểu diễn lần này, Phương Ẩn Niên là người chơi piano chủ đạo nên không cần lo lắng bắt lệch nhịp.
Cậu chính là người kiểm soát toàn bộ tiết tấu bài hát – muốn đệm khi nào là đệm khi đó.Không gian im lặng chỉ kéo dài hai giây.Ngay khoảnh khắc máy quay lia cận cảnh, Phương Ẩn Niên khẽ nhắm mắt lại, để thích nghi với ánh đèn chói rọi từ trên đầu.Cậu điều chỉnh cảm xúc, hai tay bắt đầu lướt nhẹ trên phím đàn, một đoạn nhạc piano du dương vang lên khắp không gian.Phòng livestream Internet bắt đầu náo loạn:【 Gì đây?
Chuyện gì đang diễn ra thế này? 】【 Bất ngờ là vừa đàn piano vừa hát live á? 】【 Anh trai này là ai vậy?
Đẹp trai quá đáng! 】【 Một người ngồi, bốn người đứng, hát quanh đàn piano?
Lần đầu thấy luôn á trời! 】【 Trời đất ơi, đẹp trai quá, cho tui liếm màn hình cái đã~ 】Vì giai điệu piano quá dịu dàng, khán giả vừa định thì thầm bàn tán lại cũng bất giác im bặt.
Ai nấy đều bắt đầu chăm chú lắng nghe.Livestream vẫn đang nổ đạn liên tục, ai cũng đang thắc mắc...
đây rốt cuộc là gì vậy?Cho đến khi đoạn dạo đầu kết thúc, giọng hát trong trẻo, sáng ngời như dòng suối của Phương Ẩn Niên được micro khuếch đại khắp sân vận động:"Ánh mặt trời xuyên qua tán câyTrên mặt đất mùa hạ loang lổ bóng nắngTừng mảnh ghép nên câu chuyện của chúng ta"Vừa mở đầu bằng ba câu solo, giọng Phương Ẩn Niên đã tràn đầy cảm xúc, không hề có một chút run hay hồi hộp.Giọng hát này, vừa cất lên là muốn rửa sạch tai người nghe!Livestream bùng nổ ngay lập tức:【 Mẹ ơi, giọng này nghe muốn rụng tim luôn rồi đó trời! 】【 Giờ tôi hiểu cảm giác "vừa mở miệng đã khiến người ta quỳ" là thế nào rồi! 】【 Ủa cái gì vậy?
Thanh Diệu từ bao giờ giấu được vocal khủng như này? 】【 Hát live mà ổn tới mức này?
Hay là hát nhép? 】【 Muốn đẻ luôn rồi~ 】Khán giả chưa kịp hoàn hồn, bốn người đứng xung quanh cũng đồng loạt cầm micro lên, bắt đầu hòa giọng cùng Phương Ẩn Niên:"Cùng nhau đón ánh bình minh""Cùng nhau vượt qua bão giông"Năm giọng cùng vang lên khiến cả khán phòng sửng sốt.Giọng cao và thấp đan xen, tạo nên hiệu ứng vang dội như hợp xướng dàn nhạc chuyên nghiệp vậy!"
Anh sẽ không bao giờ quên"Phương Ẩn Niên lại solo thêm một câu, giọng hát dịu dàng như đang vẽ dấu chấm tròn khép lại phần điệp khúc đầu tiên.Phòng livestream lúc này tràn ngập câu hỏi: Cậu ấy là ai?【 Lập tức!
Tôi cần profile đầy đủ của anh trai này ngay và luôn! 】【 Tôi tuyên bố tôi là fan đầu tiên của cậu ấy, dù còn chưa biết tên! 】【 Là ai vậy trời?
Gửi info lẹ không là tôi đốt Giang Châu! 】Ai cũng tưởng cậu sẽ tiếp tục hát.Ai dè, sang đoạn thứ hai, đột nhiên vang lên một giọng hát lạnh lùng:"Gió nhẹ lướt qua vết tíchBầu trời đêm đầy sao lấp lánh ký ứcTừng vì sao viết nên đoạn đường của chúng ta"Đường Triệt là vocal chính của verse hai.Là lead vocal của FTM, chất giọng của Đường Triệt hoàn toàn trái ngược với Phương Ẩn Niên.Nếu giọng của Phương Ẩn Niên là suối trong dịu dàng, thì giọng Đường Triệt là lưỡi dao sắc bén, xuyên thẳng vào tâm can.Cùng một giai điệu, Phương Ẩn Niên hát lên hồi ức dịu êm, còn Đường Triệt lại mang đến nỗi đau âm ỉ trong tim.Tối nay, Đường Triệt cột tóc cao nửa đầu, khuôn mặt đẹp kiểu sắc sảo.
Vừa cất tiếng hát, cảnh quay lập tức chuyển sang cận mặt anh, hiện rõ trên màn hình lớn lẫn livestream.Khán giả mạng sục sôi tìm info:【 Tưởng là mỹ nữ, ai ngờ mở miệng ra là giọng nam! 】【 Anh trai tóc búi đẹp trai quá đi mất! 】【 Mỹ nhân này là ai vậy? 】【 Giọng hát kiểu nữ vương lạnh lùng này tôi mê quá! 】【 Visual quá đỉnh!
Xin thêm cảnh quay cận nữa đi! 】Máy quay như biết khán giả đang thèm khát điều gì, bắt đầu lần lượt quay cận cảnh từng người.Năm chàng trai – ai nấy đều đẹp theo một cách riêng...Không có một người nào làm tụt mood!Đoạn thứ hai vẫn là năm người cùng hòa giọng, kết thúc phần hát do Đường Triệt dẫn dắt.Hai vocal chính với hai chất giọng trái ngược, kết hợp cùng phần hòa âm chuẩn chỉnh của cả nhóm khiến người nghe hoàn toàn chìm đắm trong không gian hoài niệm.Khi chuyển sang điệp khúc, giai điệu bỗng cao trào."
Sẽ không quên, sẽ không quên..."
Ca khúc này gần đây nổi tiếng đến mức ai cũng biết hát, nhưng hôm nay, cả hội trường lại im phăng phắc – chẳng ai dám phá vỡ màn hòa âm tuyệt vời của năm người.Điệp khúc hoàn thành trọn vẹn.Sau đoạn dạo piano của Phương Ẩn Niên, đến lượt phần solo lần hai.Hậu trường, Từ Bách Xuyên đang chỉ huy kỹ thuật giữ nhịp, bệ nâng bắt đầu chậm rãi nâng lên.Phương Ẩn Niên và Mạc Tuần đứng ở đàn piano nhìn nhau.Mạc Tuần mỉm cười với cậu, Phương Ẩn Niên cũng đáp lại bằng một nụ cười, rồi cả hai cùng cất tiếng hòa âm:"Mở cuốn nhật ký cũ kỹ năm nào""Từng hàng chữ đều viết về em"Giọng Phương Ẩn Niên trong veo như nước suối từ trên núi chảy xuống, còn giọng Mạc Tuần lại trầm khàn như mặt đất rộng lớn bao dung.Hai chất giọng này hòa vào nhau, vừa nghe thôi tai đã được xoa dịu nhẹ nhàng, như có lông vũ vờn quanh — một người sáng, một người tối, một trầm, một bổng, hoà quyện gì mà mượt như bơ trộn mật ong!Mạc Tuần hát chính, sử dụng tông biến điệu, không hề có chuyện lấn át mà ngược lại còn nhẹ nhàng nâng đỡ giọng Phương Ẩn Niên lên như thảm nhung dưới chân mỹ nhân.Lá xanh kề bên hoa hồng, càng khiến chất giọng đẹp đến khó tin của Phương Ẩn Niên nổi bật hơn nữa.Trên đời sao lại có hai chất giọng hợp nhau đến thế chứ?!Ngay sau đó, Đường Triệt và Phù Phi cũng vào giọng.Một người lạnh tựa băng tuyết, một người ấm như nắng mai — âm sắc đối lập rõ rệt mà lại phối hợp đến xuất thần.Đường Triệt hát chủ âm, Phù Phi thì đảm nhiệm mấy đoạn chuyển giọng khá lắt léo.
Dù không phải phần dễ hát gì, nhưng nhờ luyện tập cực chăm, Phù Phi vẫn xử lý trơn tru, phối với Đường Triệt cực kỳ ăn ý, khiến bài hát vốn đã hay nay lại càng thêm sâu sắc, nhiều màu sắc cảm xúc.Phần kết đoạn này là của Đàm Tuấn Văn.Giọng của Đàm Tuấn Văn vang lên một cái là nhận ra ngay — lười biếng kiểu sexy, như thể anh trai nhà bên mới tỉnh ngủ, thì thầm bên tai mấy câu ngọt như mật.
Còn thêm tí khàn khàn nhẹ nữa chứ, nghe xong là muốn ngất tại chỗ!Rất nhiều người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đua nhau bình luận:"Đoạn này từng người vào giọng, phối hợp quá đỉnh aaaa!"
"Tui vừa bị hút vào, nằm im luôn rồi đây!"
"Xuất sắc quá!
Ai nghĩ ra việc cho cả năm người này cùng hòa giọng vậy?
Phải thưởng cờ!"(Thưởng cờ là hành động nhằm vinh danh những cá nhân hoặc tổ chức có đóng góp lớn cho xã hội như từ thiện, bắt cướp...
ở Trung Quốc, cũng giống như trao bằng khen người tốt việc tốt ở Việt Nam)"Lỗ tai tui được tôn trọng chưa từng thấy!"
"Đây có phải là tổ hợp hòa âm trong truyền thuyết không?
Trước giờ chưa từng thấy kiểu hát thế này đó nha!"
Đến đoạn điệp khúc thứ hai, cao trào kinh điển vang lên:"Sẽ không quên, sẽ không quên, dù thời gian xóa nhòa đi ký ức, em vẫn luôn là sự tồn tại duy nhất trong tâm trí anh."
Lúc này Mạc Tuần, Đàm Tuấn Văn và Phù Phi cùng nhau hòa giọng.
Cả ba có chất giọng khá trầm, đúng kiểu dọn đường cho hai vocal khủng phía sau chuẩn bị bùng nổ.Giàn nâng bắt đầu tiếp tục nâng lên cao hơn nữa.Phương Ẩn Niên chuyển sang chơi phần cao trào trên đàn piano, ngón tay cậu lướt nhanh dần, cùng lúc đó, trong lâu đài, tiếng trống vang lên hoà vào bản nhạc.Dàn nhạc dưới sự chỉ huy của cô Kiều phối nhạc vừa đúng lúc, khiến giai điệu bài hát bỗng dưng vút cao như sóng trào.Khi giàn nâng lên tới điểm cao nhất, nó đột ngột dừng lại.Ánh đèn giả sao trời và cực quang từ ba tòa lâu đài đồng loạt rọi xuống, tuyết nhân tạo nhẹ nhàng rơi xuống dưới ánh đèn, từng bông như những viên kim cương lấp lánh trong suốt!Sàn diễn bắt đầu xoay chậm rãi, như một hộp nhạc lơ lửng giữa không trung, đẹp đến ngẩn ngơ.Họ đứng giữa biển sao lấp lánh, như thể đang hát giữa trung tâm vũ trụ.Cùng lúc đó, Đường Triệt giả thanh hòa giọng với giọng thật của Phương Ẩn Niên, cùng nhau nhấn vào một nốt cao khiến người nghe sững sờ!"
Sẽ không quên ——"Nâng lên hẳn một tông so với bài gốc?!Cả hai kéo nốt cuối cực dài, riêng chữ "quên" của Phương Ẩn Niên ngân tận 7 giây, giọng ổn định đến mức không tưởng, như thể cậu không hít thở mà vẫn có thể hát liên tục.
Đường Triệt đệm bằng giọng giả thanh, như đưa giọng Phương Ẩn Niên bay thẳng lên trời!Âm thanh phát ra từ sân vận động vốn đã thuộc hàng thiết bị đỉnh trong giới.Nhưng tiếng hát này vừa vang lên, còn hay hơn cả trong phòng thu mấy lần!Khán giả tại chỗ nổi da gà từ đầu đến chân.Trong phòng livestream, cư dân mạng chỉ biết spam mấy từ như "Mẹ nó", "Trâu bò thật sự".Không ai nghĩ ra từ gì mô tả nổi cảm xúc lúc đó nữa, chỉ có thể dùng mấy từ đơn giản nhất, thô bạo nhất để diễn tả cú sốc tinh thần này."
Sẽ không quên ——"Hai lần kéo đuôi âm cao ngút trời, Phương Ẩn Niên và Đường Triệt phối giọng thật - giả thanh cực kỳ ăn ý, mang cả bài hát lên tới cao trào cảm xúc.Dưới sân khấu, có khán giả không kìm được mà rơi nước mắt.
Có lẽ trong khoảnh khắc ấy, họ cũng nhớ lại điều gì đó từng rất khó quên?Đoạn điệp khúc cao vút ấy, được Phương Ẩn Niên và Đường Triệt phối giọng thật - giả thanh hoàn hảo, kết thúc trọn vẹn đến nghẹt thở.Vừa mới xử lý xong cái đoạn cao chót vót đó, ai cũng nghĩ bọn họ chắc phải thở không ra hơi rồi.Ai dè ngay sau đó, Phương Ẩn Niên lại bất ngờ đổi tông hát.Mỗi lần Phương Ẩn Niên lên nốt cao là y như rằng giọng hát vừa vang vừa có lực xuyên phá, kiểu như chỉ cần một tiếng hát là có thể đập tan hết mọi rào cản, bay thẳng lên mây xanh.
Vậy mà nghe lại không hề có cảm giác căng hay bí, âm cao vẫn tròn và mượt như viên ngọc trai sáng loáng.Ngược lại, lúc hạ giọng hát đoạn trầm, giọng anh ấy lại cực kỳ dịu dàng, giống như cậu anh hàng xóm đang kề tai kể chuyện cổ tích lúc đêm khuya.Đến đoạn kết bài, toàn bộ nhạc cụ lần lượt rút khỏi sân khấu, chỉ còn lại tiếng đàn piano dịu dàng giữ nhịp.Phương Ẩn Niên nhắm mắt, giọng dịu dàng đến vô tận:
"Thời gian như con sông, chưa từng ngừng trôi."
Đường Triệt hòa theo: "Nỗi nhớ em, chưa bao giờ nguôi ngoai."
Ba người còn lại cũng hòa vào: "Những ký ức đó, đã sớm khắc sâu trong tim."
Âm thanh piano dần nhỏ lại, rồi bất ngờ tắt hẳn.Cả khán đài rơi vào im lặng tuyệt đối.Phương Ẩn Niên dừng một nhịp ngắn, rồi mở miệng lần nữa.Lúc này, trong cả sân vận động tĩnh lặng, chỉ còn một mình anh cất tiếng, âm thanh nhẹ nhàng lan ra khắp không gian."
Khắc sâu trong tim."
"Không bao giờ phai mờ."
Không nhạc, không bè, cực kỳ táo bạo — mà lại chọn kết bài bằng giọng mộc!Ca khúc vừa dứt, sân khấu xoay cũng dừng lại đúng lúc.
Tuyết giả và ánh sáng cực quang vẫn còn đang lơ lửng xung quanh như những viên kim cương lấp lánh giữa trời.Máy quay lập tức zoom cận mặt Phương Ẩn Niên.Cậu ấy hát cực kỳ nhập tâm, đến khi hoàn thành trọn vẹn bài hát, tay vừa rời khỏi phím đàn, khóe mắt đã cong cong, lộ ra nụ cười dịu dàng.Đây vốn là một bài ballad buồn, kể về hai người lớn lên cùng nhau, một người rời đi mãi mãi, một người ở lại sống tiếp cuộc đời.Nhưng vì những ký ức giữa họ quá đỗi đẹp đẽ, nên đoạn kết bài hát, cách Phương Ẩn Niên nhẹ nhàng cất tiếng, lại giống như đang truyền một chút ấm áp vào lòng người nghe.Ca sĩ đã khép lại một đoạn hồi ức, sửa sang lại cảm xúc, sẵn sàng bước tiếp.Ballad mà, quan trọng nhất là phải truyền tải được cảm xúc qua lời hát.
Phải công nhận một điều, năm người này đã thể hiện bài hát cực kỳ trọn vẹn.Đặc biệt là Phương Ẩn Niên.Là hát chính, cậu ấy luôn là người giữ nhịp và kiểm soát toàn bộ cảm xúc bài hát.
Và cú chốt cuối cùng bằng giọng mộc kia, đúng là "vẽ mắt cho rồng". (Vẽ mắt cho rồng: hoàn thiện một bức tranh đẹp đến nghẹt thở, kiểu vậy.
Mình không biết dùng câu thành ngữ nào khác của tiếng Việt nên đành giữ vậy luôn, bạn nào biết câu khác hay hơn có thể góp ý để mình chỉnh sửa nhé.)Tạ Thi Kỳ đứng sau cánh gà mỉm cười vỗ tay, còn quản lý Từ Bách Xuyên thì không kìm được mà mắt đỏ hoe.Khán phòng ban đầu còn sững người vài giây, rồi lập tức vỡ òa tiếng la hét, reo hò, vỗ tay rần rần!Hát hay dữ vậy!Thật sự là một bữa tiệc nghe nhìn hoàn hảo, đỉnh khỏi nói luôn đó!_________Hôm nay Chủ Nhật, cập nhật 2 chương cho mọi người nhaaaaaa.
Tui sẽ cố gắng update mỗi ngày 1 chương cho mọi người, tại tui lỡ hứa với 1 người bạn là hoàn cho nhanh để bạn tui còn đọc nữa.
Ai thương tui thì vote cho tui 1 sao để tui có động lực, hoặc là comment nói chuyện với tui nha!!- Jan -