Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ - Hoàn Thành] Giấu Đi - A Nguyễn Hữu Tửu

[Đam Mỹ - Hoàn Thành] Giấu Đi - A Nguyễn Hữu Tửu
Chương 100


Chương 100: Không bao giờ rời xa

***

Lâm Hòa Tây đóng gói tất cả đồ đạc trong căn hộ gửi về nước.

Thời gian gấp gáp không kịp hẹn Wells gặp mặt, chỉ đành gửi cho anh ta một email trước khi đi, nói với anh ta mình quyết định về nước đồng thời cũng mời anh ta có thời gian thì đến Trung Quốc chơi.Sau khi về nước, chiếc đồng hồ sửa xong đã được Du Trùng đến cửa hàng lấy về nhà.

Lâm Hòa Tây lại đeo nó lên.Du Trùng hỏi có cần đổi đồng hồ mới không nhưng Lâm Hòa Tây từ chối.

Theo như lời cậu nói thì đồng hồ cũ mới có ý nghĩa kỷ niệm.Huống hồ, chiếc đồng hồ này còn là món quà Du Trùng tặng cậu vào dịp Noel đầu tiên hai người ở bên nhau.Những ngày lễ lớn nhỏ tiếp theo, bọn họ tặng nhau nhiều món quà, Lâm Hòa Tây đều cất đi cẩn thận.

Dẫu vậy, cậu luôn cảm thấy chiếc đồng hồ này có ý nghĩa với cậu nhất.Ngoại trừ nó ra, Du Trùng còn lấy được chiếc điện thoại cũ của Lâm Hòa Tây từ tay người trợ lý bên cạnh Du Dược Đằng năm ấy.

Lâm Hòa Tây dùng lại số điện thoại cũ.Cậu nộp CV vào công ty thời trang trong nước, nhanh chóng được nhận vào vị trí nhà thiết kế.Ngày đầu tiên đi làm, thông qua bộ phận thiết kế, Lâm Hòa Tây nhận thức được rõ ràng tỉ lệ thích người cùng giới của ngành thời trang trong nước lớn đến đâu và sự tồn tại của Top trong cả thị trường của ngành này khan hiếm cỡ nào.Từ nhà thiết kế cho đến trợ lý trong phòng đều nhìn cậu bằng ánh mắt như sói hổ.Mới đầu cậu còn tưởng rằng do sự cạnh tranh trong bộ phận.

Mãi cho đến tối đó tan làm, phòng tổ chức ăn mừng đón người mới ở quán đồ Nhật bên cạnh công ty, nhà thiết kế cao cấp kẻ mày tô son chặn cậu trước cửa nhà vệ sinh, đặt bàn tay với bộ nail tinh xảo lên ngực cậu, mượn men say hỏi cậu có phải là top không.

Bấy giờ Lâm Hòa Tây mới phản ứng lại.Sau khi từ chối khéo đối phương, Lâm Hòa Tây lập tức rút điện thoại ra gọi cho Du Trùng, tìm lý do hợp lý để từ chối anh đến đây đón cậu.Đầu óc hiện lên hình ảnh móng tay và son môi của nhà thiết kế kia, trong lòng Lâm Hòa Tây chợt dâng lên cảm giác nguy hiểm không hề nhỏ.Cậu không muốn những người đó có cơ hội nhòm ngó bạn trai mình, phải bóp chết tất cả mọi nguy cơ từ trong trứng nước.Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều có hứng thú với cậu.

Trong bộ phận có một nhà thiết kế trình độ tương đương, mặc dù thoạt nhìn cũng là đồng loại, nhưng không có tâm tư yêu đương gì với cậu hết, ngược lại còn như hổ rình mồi.

Lâm Hòa Tây nhanh chóng nghe ngóng được từ cô trợ lý trẻ được phân cho mình, có hai nguyên nhân khiến người kia xa lánh và coi thường cậu.Thứ nhất, cuối năm trong bộ phận có danh sách thăng cấp nhà thiết kế từ bình thường lên cao cấp.

Thứ hai, đối phương đã có người trong lòng rồi.Còn về chuyện người trong lòng anh ta là ai, Lâm Hòa Tây không hỏi thăm nhiều thêm.

Giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc buổi liên hoan để về nhà.Có điều, Lâm Hòa Tây thăm dò được rất nhiều thông tin, ngạc nhiên hỏi trợ lý mình:- Lúc anh đến Phòng nhân sự làm thủ tục, bên đó đã nói sẽ sắp xếp cho anh trợ lý nam.Cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu ngại ngùng nhỏ giọng nói:- Vốn dĩ em đi theo người khác, chẳng qua mấy người kia đều tranh nhanh theo anh, cãi nhau ầm ĩ trong văn phòng khiến người ta đau đầu.

Sếp tổng đắn đo giữa lợi và hại nên mới điều em qua.Nghe vậy, khóe môi Lâm Hòa Tây giật giật.Ngày thứ hai sau khi đi làm là hai ngày cuối tuần được nghỉ.Cả ngày thứ bảy, Lâm Hòa Tây và Du Trùng ở nhà không ra ngoài.

Bọn họ nằm trên sofa trong phòng chiếu xem phim như trước đây từng làm trong căn phòng thuê ngày xưa.Alaska nằm bò bên chân Lâm Hòa Tây, cậu bế mèo, Du Trùng ôm cậu.Cậu trai tóc vàng xinh đẹp trong phim đang ăn bữa cơm dã ngoại trong sân căn biệt thự dưới ánh nắng chiều tươi đẹp.Du Trùng cầm điện thoại xem dự báo thời tiết ngày mai.Mặc dù đã vào tháng mười một, nhưng nhiệt độ không khí vẫn nằm trong phạm vi mặc hai chiếc áo là đủ ấm.

Cả một tuần tiếp theo, thời tiết cuối thu vẫn trong lành sáng sủa.Du Trùng hỏi:- Ngày mai có muốn đi ăn dã ngoại không?Lâm Hòa Tây ngẩng đầu nhìn anh:- Đi đâu?Du Trùng nói:- Đê biển, trước đây chúng ta đã từng đến.Lâm Hòa Tây gật đầu, nhớ tới cảnh đêm trên đê biển cùng với cái hôn nhẹ mang hơi rượu pha lẫn vị gió biển mằn mặn.Xem phim xong, bọn họ đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn vặt ngày mai sẽ mang ra ngoài.Bọn họ không biết làm mấy món khó, làm cũng tốn thời gian.

Kế hoạch của hai người là mang một chút sandwich và bánh ngọt tự làm, mua thêm chút hoa quả tươi, rượu vang và ly rượu lấy ở tủ trong nhà, đĩa ăn, dao và nĩa trong nhà cũng có, còn thảm trải dã ngoại và giỏ đựng thức ăn xinh đẹp nữa.Đương nhiên, thảm trải và giỏ đựng thức ăn xinh đẹp là Lâm Hòa Tây đưa ra.Hiển nhiên với con mắt của một người đàn ông như Du Trùng, tuyệt đối sẽ không nói ra mấy lời như vậy.Trong lúc hai người chọn màu sắc và hình vẽ trên khăn, không ai bảo ai mà cùng nhớ tới hình ảnh đi siêu thị chọn cốc đôi năm ấy.Ra khỏi siêu thị, Du Trùng nhận được điện thoại của Chu Huyên.Chu Huyên hẹn anh và Lâm Hòa Tây ngày mai đến trường đua ngựa, nói Hạ Thành Phong cũng đến.Du Trùng nói: "Ngày mai có việc không đi được."

Chu Huyên truy hỏi: "Ông có việc gì?"

Du Trùng nói: "Ngày mai chúng tôi định ra biển ăn cơm dã ngoại."

Chu Huyên luôn miệng cảm thán, lời nói toát ra vẻ hâm mộ: "Người có bạn trai đúng là khác thật.

Hay thế này đi, ngày mai chúng tôi sẽ đi biển chung với hai người."

Nghe thấy anh ta tùy tiện thay đổi ý định ban đầu nhanh đến thế, Du Trùng vạch trần luôn: "Tôi thấy hai ông hẹn bọn tôi đi cưỡi ngựa vì có chuyện cần nhờ giúp đỡ đúng không?"

Nghe vậy, Chu Huyên chột dạ khẽ ho một tiếng: "Cũng chỉ muốn nhờ hai người mang Phương Thanh Ninh theo cùng thôi mà."

Anh ta cũng bực bội lắm:"Tôi cũng chỉ là người trung gian chuyển lời thôi.

Hai người không vui thì đi tìm Hạ Thành Phong, đừng tìm tôi.

Tôi kết bạn bất cẩn thật.

Rõ ràng bản thân còn chưa có bạn gái, không những phải chịu cậu và Lâm Hòa Tây nhét cơm chó, còn phải giúp Hạ Thành Phong và Phương Thanh Ninh nối tơ.

Kiếp trước tôi giết người hay phóng hỏa không biết?"

Du Trùng cười nhạo anh ta mấy câu, không từ chối chuyện của Hạ Thành Phong, chỉ nói:"Ngành nghề của cô ấy như vậy, ngày nào cũng phải chạy quảng cáo khắp cả nước.

Chưa chắc Lâm Hòa Tây đã hẹn được cô ấy.Chu Huyên nói:"Chuyện này ông cứ yên tâm.

Hạ Thành Phong tìm người điều tra rồi, mấy ngày nay cô ấy vừa kết thúc công việc, đang ở nhà nghỉ ngơi."

Du Trùng nói được, rồi lại bảo:"Nếu đã đi cả thì gọi thêm cả Dương Quyển đi."

Cúp điện thoại, anh nói chuyện hẹn Phương Thanh Ninh và Dương Quyển cho Lâm Hòa Tây nghe.Lâm Hòa Tây gật đầu:- Phòng anh có bốn người mà?Du Trùng nói:- Dương Quyển theo nghiên cứu sinh trường A, Triệu Độ không phải người bản địa, tốt nghiệp xong về quê rồi.Lâm Hòa Tây không hỏi thêm.Trước khi về nước cậu cũng đã từng cố ý thăm dò tin tức của nhà họ Lâm.

Mấy năm nay nhà họ Lâm không được như trước, công ty tuyên bố phá sản trước khi Lâm Đông tốt nghiệp.

Nhưng nhà họ Lâm vẫn nghĩ cách cho Lâm Đông ra nước ngoài du học.Còn tin tức của Triệu Độ và Dương Quyển cậu không biết chút nào.Trên đường về nhà, Lâm Hòa Tây gọi điện thoại cho Phương Thanh Ninh.Đúng như Chu Huyên đã nói ra điện thoại, Phương Thanh Ninh không chỉ ở nhà, hơn nữa còn rất rảnh, cô đồng ý lời hẹn ngay tắp lự.Hôm sau, hai người dậy sớm làm bánh sandwich và bánh ngọt, thấy còn đủ thời gian, Du Trùng nướng thêm chút bánh tart trứng.

Lâm Hòa Tây hứng lên, dùng khuôn mua về làm cơm nắm rong biển.Hai người bận rộn trong bếp, một chó một mèo bám gót tò mò nhìn.Lâm Hòa Tây cầm một nắm cơm ngồi xuống trước mặt Alaska, chỉ vào cơm nắm nói đùa với nó:- Đây là mày, mày chính là Cơm Nắm.Alaska hoang mang nghiêng đầu, nghe thấy tên mình, mắt nó lóe sáng, cuối cùng nhìn chằm chằm ngón tay chỉ vào cơm nắm của Lâm Hòa Tây.Ngay sau đó, như tiếp nhận ám thị, Alaska há to miệng đớp luôn cơm nắm trên tay Lâm Hòa Tây.Lâm Hòa Tây không kịp đề phòng, sững người giây lát, cuối cùng dở khóc dở cười thở dài một tiếng.Bọn họ để Sushi và Cơm Nắm ở nhà, mang theo đồ xuất phát.

Đầu tiên vòng đi đón Phương Thanh Ninh, sau đó mới đến đê biển.Chu Huyên và Hạ Thành Phong phụ trách đón Dương Quyển.Cuối tuần cuối thu, khu ngắm cảnh trên đê biển không có bao nhiêu người, chỉ lác đác vài chiếc xe.Rõ ràng đối với đa số người, đây không phải điểm phong cảnh nổi tiếng của thành phố.

So với việc đứng từ xa ngắm biển, người đến với thành phố này thường thích đi chân trần trên bãi cát hơn.Cách đó mười mấy mét cũng có một nhóm chị em trẻ tuổi lái xe đến ngắm biển và ăn dã ngoại, cũng may bọn họ không biết mặt Phương Thanh Ninh.Những người khác cũng mang theo thảm dã ngoại, bọn họ ghép ba tấm thảm dã ngoại dưới bóng râm của cây cổ thụ.

Gió biển cuốn theo nắng trời lướt qua mặt thảm.

Lâm Hòa Tây ngồi xuống góc, ngước mắt lên vừa hay thấy được ánh sáng chói lòa lấp lánh như hạt vàng, cùng với biển xanh rộng lớn mênh mông.Dương Quyển lâu ngày không gặp xách túi đồ ăn vặt to xuống xe.

Vẫn là mái tóc ngắn hơi xoăn, đôi mắt kính tròn gọng đen, mặt mày thanh tú, thoạt nhìn có phần chưa trải sự đời hệt như bốn năm trước đây.Lâm Hòa Tây không khỏi cảm khái, trong số những người mà mình quen biết, tốt nghiệp xong ít nhiều gì đều có sự thay đổi, chỉ có Dương Quyển sống trong tháp ngà vẫn như trước đây.(Tháp ngà ví với thế giới cao siêu, xa vời của những tri thức sách vở và ý nghĩ chủ quan, nơi mà trong đó người trí thức, văn nghệ sĩ náu mình, thoát li thực tế đời sống.)Nhưng nói một cách nghiêm túc cũng không phải không thay đổi gì.

Ít ra khi Lâm Hòa Tây gọi Quyển Quyển, Dương Quyển đã không còn dễ dàng đỏ mặt như trước nữa.Bọn họ ngồi trên thảm dã ngoại ăn uống, hàn huyên chuyện cũ, chỉ có Phương Thanh Ninh và Hạ Thành Phong không nói gì.Dương Quyển mang theo sách ngoại văn toàn tiếng Anh đi đọc.Lâm Hòa Tây và Du Trùng rót rượu vang cho mọi người, sáu người thong thả cụng ly.Buổi trưa nhiệt độ tăng lên, cả gió biển phả vào mặt cũng mang theo hơi nóng.Du Trùng cởi áo khoác để bên cạnh, cầm sách tiếng Anh Dương Quyển mang theo mở ra đọc.Dương Quyển và Chu Huyên cùng nhau xử lý đồ ăn và rượu nước còn thừa.Phương Thanh Ninh muốn đi giúp nhưng Lâm Hòa Tây cản cô lại:- Đi từ đây xuống dưới còn có một điểm phong cảnh gần biển hơn.Cô hơi sững người, cầm chiếc ô che nắng nhỏ trên thảm dã ngoại, đứng dậy mở ô, một mình bước xuống cầu thang bên cạnh.Mấy giây sau, Hạ Thành Phong cũng đứng dậy, lặng lẽ theo sau.Dương Quyển và Chu Huyên đi cách đó mười mấy mét đổ rác, khi quay về xuất hiện khúc nhạc dạo nho nhỏ.Chu Huyên bất cẩn giẫm phải váy của một cô gái xa lạ, xảy ra chút tranh chấp với đối phương.Hai người đi về phía Du Trùng và Lâm Hòa Tây đang ngồi, tiếng nói chuyện theo gió truyền tới đây.- Cái váy đó chẳng phải váy vải bình thường sao? – Giọng Chu Huyên có vẻ không vui – Nhìn mặt cũng đã hai mấy tuổi rồi mà còn thích ăn mặc váy hồng, dâu tây rồi còn thỏ như học sinh cấp ba.

Rõ ràng là làn váy của cô ta rộng quá, cô ta còn cắn ngược lại tôi, nói tôi không nhìn đường.Dương Quyển nhỏ giọng giải thích:- Không phải làn váy rộng, mà là lồng váy.Chu Huyên không nghe rõ lời Dương Quyển nói, hừ lạnh một tiếng:- Tôi thấy cái váy ấy cùng lắm cũng chỉ mấy trăm tệ thôi.

Cô ta làm như bảo bối vô giá không bằng, còn lớn tiếng bắt tôi đền.Giọng Dương Quyển lớn dần:- Giá gốc của chiếc váy đó là mười nghìn, bây giờ đã bị độn lên ba mươi nghìn rồi.Chu Huyên phản bác:- Ba mươi nghìn cũng chỉ là số nhỏ, lẽ nào tôi không đền được chắc?Dương Quyển nhẹ nhàng nói:- Cái váy đó đã không còn sản xuất nữa.Chu Huyên sững người, mặt mày tỏ ra bất mãn:- Tại sao ông cứ nói lại tôi thế nhỉ?

Đợi đã, - Anh ta nhìn người trước mặt với vẻ nghi ngờ - Tại sao ông biết rõ chiếc váy đó bao nhiêu tiền, còn có thể mua được hay không?Dương Quyển giật mình, ánh mắt căng thẳng nhìn ra nơi khác, ấp úng nói không nên lời.Lâm Hòa Tây dỏng tai nghe bọn họ nói chuyện, nụ cười nhàn nhạt nở trên gương mặt.Du Trùng buông sách tiếng Anh trong tay xuống, nhắc nhở cậu:- Trong xe có đĩa nhạc.Nghe vậy, Lâm Hòa Tây đứng dậy khỏi thảm dã ngoại, tới chỗ xe Du Trùng đỗ ở khoảng đất trống phía sau tìm đĩa nhạc.Một lát sau, cậu ôm một đống đĩa ra khỏi xe, cười hỏi Du Trùng:- Anh muốn nghe đĩa nào?Du Trùng không ngước mắt lên nhìn, chỉ nói:- Đĩa trắng ấy.Lâm Hòa Tây ngạc nhiên nhướng mày, dựa vào trí nhớ tìm ra chiếc đĩa trắng, sau đó đặt vào trong máy đọc đĩa.Tiết tấu chậm rãi quen thuộc vang lên.Lâm Hòa Tây giật mình.Lâm Hòa Tây ngồi xuống thảm dưới bóng cây, đối diện với mắt cười của Du Trùng, cậu cũng từ từ cười theo.Phương Thanh Ninh và Hạ Thành Phong còn chưa về, Chu Huyên và Dương Quyển đi dạo xung quanh, Lâm Hòa Tây ngồi xuống cạnh Du Trùng, ngửa mặt nằm trên thảm dã ngoại mềm mại.

Trước mắt là cành lá sum suê đan nhau, đám mây thấp thoáng chuyển động trên nền trời xanh thẳm qua kẽ lá.Cậu thoải mái thở ra một tiếng, vươn tay kéo Du Trùng nằm xuống cùng.Gió biển dịu dàng vuốt ve qua trán rồi đến mũi, để lại tiếng soàn soạt khẽ khàng qua lá cây cùng với giọng hát trầm của ca sĩ.Lâm Hòa Tây quay mặt sang, nhìn vào gương mặt Du Trùng gần sát bên mình, chậm rãi đến gần anh.Giây phút môi cậu chạm vào khóe môi đối phương, Du Trùng quay mặt sang hôn cậu, mở sách tiếng Anh che trên mặt hai người.Ngày hôm nay, không có trăng, cũng không có tiếng sóng biển.Nhưng có nắng, cùng gió nhẹ.Giọng trầm khàn của nam ca sĩ đang cất lên:"Có người yêu nhau, có người lái xe đi ngắm biển vào đêm."

Bọn họ hôn nhau dưới trang sách đang mở, bàn tay Du Trùng vẫn ấm áp, nụ hôn vẫn mang theo hương rượu quyện cùng gió biển nhàn nhạt.

Ngoài ra còn cả vị bơ ngọt ngào.Trong ca khúc, hai người yêu nhau, cuối cùng chia tay.Lâm Hòa Tây và Du Trùng yêu nhau, sẽ chẳng bao giờ xa rời.
 
[Đam Mỹ - Hoàn Thành] Giấu Đi - A Nguyễn Hữu Tửu
Chương 101 - Ngoại truyện 1


Chương 101 – Quả chanh nhãn hiệu Trác Nhất Ty

***

Ngày ấy từ chối nhà thiết kế cao cấp trong toilet, Lâm Hòa Tây cũng không nói rõ với đối phương mình là 0 hay 1.Cậu không cho rằng mình cần thiết phải nói chuyện này cho anh ta.Nhưng từ ngày đó trở đi, mọi người trong công ty đều biết tin đồn có liên quan đến Lâm Hòa Tây.Là 1, nhưng đã có bạn trai.Một số đồng nghiệp ôm hi vọng "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" đều thất vọng không thôi, ánh mắt nhìn cậu cũng không nhiệt tình thân thiện như ngày mới vào làm.Đương nhiên, cũng có một vài người chưa chịu từ bỏ hi vọng, mỗi ngày đều ngóng trông Lâm Hòa Tây chia tay với bạn trai, để mình có cơ hội chen chân vào.Nhưng thật kỳ lạ, cả công ty đều vô cùng tin tưởng chuyện cậu là 1, chỉ có nhà thiết kế cùng cấp bậc luôn nặng mặt với cậu trong buổi liên hoan chào đón người mới lại khẳng định không những cậu giả làm 1 để thu hút sự chú ý, còn cố ý nói mình có bạn trai.Dù sao người bạn trai mà Lâm Hòa Tây nhắc đến chưa bao giờ xuất hiện trước mặt đồng nghiệp trong công ty.Nói đến nhà thiết kế kiêng dè cậu, anh ta còn rất trẻ, vóc dáng cao gầy, diện mạo xinh đẹp hơn cả nữ giới, còn tốt nghiệp nghiên cứu sinh trường Đại học A.

Bình thường cũng thích trưng diện, có không ít trang sức nữ giới đủ các loại, thích nhất là những trang sức lấp lánh.Anh ta họ Trác, tên tiếng Anh là Joyce, những đồng nghiệp khác trong công ty gọi lâu ngày, dần dần lái đi thành Trác Nhất Ty, hoặc thân mật hơn thì Ty Ty.Ngồi làm việc gần anh ta, so về phong cách bàn làm việc hay cách ăn mặc và cử chỉ của Lâm Hòa Tây đều giống thẳng nam trong thẳng nam.Cũng chẳng trách trong phòng thiết kế tràn ngập "phong cách Trác Nhất Ty" này, Lâm Hòa Tây lại bị người khác hiểu lầm là 1.Mặc dù Trác Nhất Ty không thích cậu, nhưng còn săm soi cậu hơn những người có ý với cậu trong công ty.Hai người ngồi cạnh nhau, vậy mà trong công việc chẳng hề giao lưu gì với nhau.Ngay cả lần đầu tiên mặt đối mặt giao tranh cũng là trong phòng trà nước không người.Khi ấy Lâm Hòa Tây đang đun cà phê, Trác Nhất Ty đi từ ngoài vào, ngẩng cao đầu ưỡn ngực săm xoi cậu một hồi, giọng điệu ra vẻ ghét bỏ:- Chiêu trò của cậu cũng chỉ lừa được những người chưa từng nhìn thấy 1 thôi chứ chẳng lừa nổi tôi đâu.

Nếu cậu là 1, bây giờ tôi sẽ chồng cây chuối ra khỏi đây.Lâm Hòa Tây quay sang, khoanh tay, ra vẻ suy tư rồi đưa ra kết luận:- Đây chính là nguyên nhân ngày đầu tiên tôi đi làm những người khác đều nhìn chằm chằm tôi còn anh thì không có bất cứ suy nghĩ gì khác với tôi à?Má Trác Nhất Ty thoáng đỏ lên, cầm cốc nước xoay người đi ra ngoài.Từ ngày hôm đó Trác Nhất Ty luôn đối đầu với cậu ở mọi nơi, tìm chứng cứ cậu giả 1, sau đó thay đổi cách khác, âm thầm ám chỉ vạch trần cậu không có bạn trai.Trác Nhất Ty nói hình nền điện thoại của cậu không phải ảnh đôi.Mặc dù đã quá tuổi mê mệt với việc lựa chọn tỉ mỉ ảnh nền, nhưng Lâm Hòa Tây vẫn cảm thấy lời anh ta nói có lý.

Về đến nhà, cậu lục điện thoại Du Trùng tìm ảnh.Cô giúp việc không tới, Du Trùng về nhà sớm hơn, tự tay vào bếp nấu ăn.Lâm Hòa Tây nằm bò ra sofa, vươn tay cầm điện thoại Du Trùng để ở bàn trà.Chủ nhân của chiếc điện thoại đi qua nhìn thấy, trêu chọc cậu:- Muốn lén lút kiểm tra điện thoại của bạn trai à?

Lâm Hòa Tây không căng thẳng vì bị bắt tận tay, còn thoải mái nghiêng đầu hỏi:- Không được à?Du Trùng rảo bước về phía cậu, ngồi xuống cạnh sofa:- Xem biểu hiện của em trước đã.Lâm Hòa Tây nháy mắt hiểu ý, ngồi dậy khỏi sofa, hôn nhẹ lên môi anh.Mắt thấy sắp chạm vào môi anh, Lâm Hòa Tây chợt dừng.- Thôi bỏ đi. – Cậu cười híp mắt lùi về sau tránh xa Du Trùng – Em cũng không muốn kiểm tra điện thoại của anh thật.

Em chỉ muốn xem ảnh trên điện thoại thôi.Du Trùng vươn tay ngoắc cổ cậu, không cho cậu tiếp tục lùi về sau:- Xem ảnh cũng vậy thôi.Lâm Hòa Tây không mắc mưu:- Em cũng có trong ảnh, cho nên em có một nửa quyền sở hữu tấm ảnh đó.Du Trùng chặn cái miệng không ngừng lải nhải của cậu lại.Hai người hôn xong, Lâm Hòa Tây nói:- Bây giờ có thể xem được chưa?Du Trùng lắc đầu, nhếch môi nói:- Vừa rồi đâu phải biểu hiện của em, chỉ có thể coi là biểu hiện của anh thôi.Lâm Hòa Tây hừ lạnh một tiếng, chủ động ôm cổ anh hôn lên.Sau đó hai người cùng ngã xuống sofa, trở thành một màn không thể cứu vãn.Áo Lâm Hòa Tây đã vén lên trên ngực, Du Trùng chợt nớ ra thức ăn trong bếp vẫn chưa nấu, vội vàng phanh kịp trước khi súng phát hỏa.

Anh bò dậy khỏi người cậu đồng thời cũng kéo cậu khỏi sofa, giúp cậu mặc áo cẩn thận.Dáng vẻ kia hoàn toàn không khác gì năm ấy anh gọi cậu dậy đến thư viện học bài.Du Trùng đi vào trong bếp.

Lâm Hòa Tây cầm điện thoại của anh theo sau.Cậu mở giao diện màn hình khóa điện thoại của Du Trùng lên, phát hiện ảnh nền vẫn là ảnh chụp bóng lưng hai người trên biển trước hoàng hôn.Nhớ về màn hiểu lầm trước đây ở khách sạn, cậu ấn màn hình hỏi Du Trùng:- Ảnh khóa màn hình anh lấy ở đâu vậy?

Chụp khá đẹp đấy.Du Trùng quay người nhìn chằm chằm cậu hai giây, xác nhận cậu thực sự không biết, bèn nói đơn giản:- Dương Quyển gửi.- Dương Quyển chụp á? – Lâm Hòa Tây suy nghĩ nhanh như bay – Dương Quyển chụp cho ai?Du Trùng nói:- Anh.- Anh? – Lâm Hòa Tây híp mắt với vẻ không vui, còn đang định nói gì đó.Du Trùng ngắt lời cậu, vừa tức giận vừa buồn cười bổ sung nốt:- Cả em nữa.Lâm Hòa Tây vô thức cúi đầu nhìn tấm ảnh, giọng nói vô cùng nghi hoặc:- Anh và em?

Chúng ta hôn nhau trên bờ biển?

Sao em không nhớ chuyện này nhỉ?- Góc chụp thôi. – Đến lượt Du Trùng tính sổ với cậu.

Anh chặn cậu lại bên mặt bếp, giọng dần toát ra vẻ nguy hiểm – Em không nhận ra ảnh chụp hai chúng ta à?Lâm Hòa Tây đảo mắt nhìn lung tung, chỉ không nhìn vào mặt anh, vẫn cố ý nói lý:- Chỉ chụp hai bóng lưng tối thui, nhận ra mới lạ đấy.Du Trùng đặt tay sau hông cậu, thấp giọng nói:- Không nhận ra, vậy thì tối nay ngoan ngoãn chịu phạt đi.Lâm Hòa Tây không còn đường lùi, nắm cánh tay anh chậm rãi chớp mắt:- Thẳng thắn được khoan hồng.Du Trùng suy nghĩ một lát:- Được.- Vậy không cần đến tối đâu, bây giờ tới luôn đi. – Lâm Hòa Tây nhanh nhẹn vén áo lên, giọng nói chan chứa ý cười – Đừng ăn cơm nữa, ăn em này.Cuối cùng quả nhiên không thể ăn cơm, ngược lại Lâm Hòa Tây còn bị Du Trùng ăn đến hai lần.Quá trình trung gian thế nào không cần phải miêu tả nhiều lời.

Nói tóm lại sau khi xong chuyện, khi Lâm Hòa Tây lên án Du Trùng không giữ chữ tín, anh vỗ má cậu:- Đúng vậy, vốn dĩ là bốn lần, nhưng thẳng thắn sẽ được khoan hồng, cho nên chỉ còn hai lần.Lâm Hòa Tây không còn lời nào để nói.Ngày hôm sau đến công ty, Lâm Hòa Tây đổi hình nền điện thoại đôi với Du Trùng.Trác Nhất Ty lại nói những người có bạn trai trong công ty đều có bạn trai đến đón tan làm, chỉ có mình cậu là không ai đưa đón.Trùng hợp thay, mấy ngày sau trời đổ cơn mưa lớn, hôm ấy Lâm Hòa Tây tăng ca đến muộn, sáng đó ra ngoài cũng không mang theo ô.

Ra khỏi cổng công ty, cậu đứng dưới mái hiên tránh mưa.Trác Nhất Ty cũng không mang ô, cũng đứng dưới mái hiên bên ngoài tòa nhà tránh mưa.

Nhìn thấy cậu chần chừ không lấy điện thoại ra gọi, anh ta lập tức nói với giọng vui vẻ khi thấy người gặp họa:- Cậu có bạn trai rồi sao không thấy bạn trai đến đón cậu?Lâm Hòa Tây cười híp mắt phản đòn:- Anh cũng thế đó thôi, đâu ai đến đón anh?Trác Nhất Ty lập tức sa sầm mặt, lấy điện thoại mở ứng dụng gọi xe lên.

Chẳng qua trời mưa bão đột ngột, quanh đây lại là trung tâm tài chính, ứng dụng đặt xe cũng kín người hết chỗ, Trác Nhất Ty xếp thứ ba mươi ba.Anh ta rầu rĩ, quay đầu nhìn Lâm Hòa Tây đang mở cùng một ứng dụng đặt xe với mình bèn thờ ơ hỏi:- Cậu xếp thứ bao nhiêu?Lâm Hòa Tây nói:- Bốn mươi.Sắc mặt Trác Nhất Ty lập tức tươi tắn hẳn lên:- Tôi xếp trước cậu.Lâm Hòa Tây thầm cảm thấy buồn cười, nhưng không cắt ngang tâm trạng vui vẻ của anh ta.Ai ngờ hai người đợi mấy phút, điện thoại Lâm Hòa Tây vang lên trước Trác Nhất Ty.Anh ta liếc nhìn sang với ánh mắt không thể tin được, Lâm Hòa Tây nhếch môi cười đáp lại, ung dung ấn nghe điện thoại.

Không phải tài xế taxi gọi đến mà là Du Trùng.Anh vừa họp xong, hỏi cậu đã về chưa.Lâm Hòa Tây nói chưa, không gọi được xe.Du Trùng bảo cậu đứng đợi bên ngoài công ty, sau đó lái xe đến đón.Qua năm phút, Du Trùng đã đến dưới lầu công ty cậu, Trác Nhất Ty còn chưa đợi được tài xế nhận cuốc xe.Không đợi Du Trùng bước xuống, Lâm Hòa Tây đội mưa chạy thẳng tới đó, mở cửa ghế phụ ngồi vào trong.Du Trùng lấy khăn lông trong xe cho cậu lau khô tóc rồi mới khởi động xe rời khỏi đây.Lâm Hòa Tây cản anh lại, hạ cửa kính ghế phụ xuống, cười hớn hở với Trác Nhất Ty đứng trên bậc thang:- Có cần tôi đưa anh một đoạn không?Trác Nhất Ty quay mặt sang với vẻ mất tự nhiên, từ chối vô cùng dứt khoát:- Không cần.Lâm Hòa Tây gật đầu, biểu cảm như thể chuyện này nằm trong dự đoán.

Trước khi ấn cửa kính xe lên, cậu chậm rãi hét với anh ta:- Trác Nhất Ty.Trác Nhất Ty quay đầu tỏ ra mất kiên nhẫn:- Đã nói rồi, không cần cậu đưa...Lâm Hòa Tây quay đầu hôn Du Trùng một cái, tiếp đó mới quay qua cắt ngang lời anh ta với giọng nói mang ý cười:- Tôi chỉ muốn nói với anh, tôi cũng không gọi được xe, người đến đón tôi là bạn trai tôi.Cho dù không nhìn rõ tướng mạo của bạn trai đối phương, biểu cảm Trác Nhất Ty thoáng cứng đờ, sắc mặt sa sầm xuống không thể khống chế.Nhìn theo chiếc xe đón Lâm Hòa Tây biến mất trong tầm mắt, số xếp hàng gọi xe giảm với tốc độ chậm như rùa, màn mưa trước mắt vẫn không có xu thế nhỏ đi.Trác Nhất Ty đứng tại chỗ, bỗng dưng biến thành một quả chanh chua.
 
[Đam Mỹ - Hoàn Thành] Giấu Đi - A Nguyễn Hữu Tửu
Chương 102 - Ngoại truyện 2


Chương 102: Từ mục tiêu đến chị em

***

Từ khi Lâm Hòa Tây đi làm ở công ty mới, rất ít khi Du Trùng lái xe đến đón cậu.Du Trùng cũng chưa từng lộ mặt với danh nghĩa bạn trai của Lâm Hòa Tây trong bất cứ hoạt động lớn nhỏ nào của công ty.Ban đầu Du Trùng còn không để ý đến, nhưng lâu dần cuối cùng anh cũng cảm thấy có gì bất thường.

Vào một bữa tối nọ, anh đề cập đến chuyện này, vẻ mặt không thể tin nổi:- Anh không đáng để giới thiệu đến thế à?Lâm Hòa Tây ngập ngừng muốn nói lại thôi:- Hoàn toàn tương phản.Du Trùng liếc nhìn cậu, đợi cậu nói ra câu tiếp theo.Lâm Hòa Tây mỉm cười, nói ám chỉ:- Tại vì anh đáng để giới thiệu quá.Du Trùng nhướng mày, trong lòng xuất hiện dự cảm không lành:- Công ty em nhiều gay lắm hả?Lâm Hòa Tây thở ra một hơi:- Tám mươi phần trăm đồng nghiệp nam là gay.Du Trùng nhướng mày, trong lòng bắt đầu cảm thấy có nguy cơ:- Phòng em thì sao?Lâm Hòa Tây:- Một trăm phần trăm.Du Trùng lại hỏi:- Tỉ lệ nam nữ của phòng em chiếm bao nhiêu.Lâm Hòa Tây suy nghĩ:- Sáu nam bốn nữ.Cảm giác nguy cơ trong lòng Du Trùng tăng thêm:- Từ ngày mai trở đi, anh sẽ đưa đón em đi làm mỗi ngày.Dường như nằm trong dự đoán, khóe môi Lâm Hòa Tây vểnh lên tươi cười:- Bọn họ đều là 0.Du Trùng không thể yên tâm, trầm ngâm đánh giá cậu:- Lẽ nào em không thể làm 1?- Anh cảm thấy em có thể làm 1 à? – Lâm Hòa Tây cũng cúi đầu suy tư.

Hai giây sau, cậu ngước mắt lên đầy ẩn ý, chống bàn ngả về trước đến gần người đối diện, thấp giọng đề nghị - Hay là hôm nay để em...- Để em ở bên trên có thể, - Du Trùng cắt ngang lời cậu, khẽ mỉm cười – Để em làm 1 không được.- Anh tưởng rằng em muốn làm 1 thật à? – Lâm Hòa Tây hừ lạnh một tiếng, lười biếng ngả người dựa vào ghế - So với làm bên miệt mài khổ sai, em thích nằm trên giường hưởng thụ hơn.Chủ đề cuộc nói chuyện quay về vấn đề đưa đón đi làm, Du Trùng hỏi:- Em thực sự không ngồi xe anh hả?Lâm Hòa Tây chậm chạp gật đầu:- Em có bằng lái ở Mỹ, gần đây định đổi sang bằng lái trong nước, đến lúc đó em có thể tự lái xe đi làm.- Em còn lo những người ấy đào góc tường của em hơn so với việc đào góc tường của anh đấy.

Mặc dù góc tường có đào được hay không lại là chuyện khác.

Nhưng mà, - Cậu nhếch môi lần nữa, nhìn Du Trùng với ánh mắt bỡn cợt – Tính ra thì bọn họ càng thích loại hình như anh hơn.Cậu bổ sung hợp lý:- Anh không biết đấy chứ.

Khi bọn em đi gay bar, 1 trong bar được hoan nghênh đến mức độ nào đâu.Ánh mắt Du Trùng trở nên kỳ lạ:- Em còn đi gay bar với bọn họ nữa cơ à?- Em chỉ đi uống rượu với bọn họ thôi. – Lâm Hòa Tây khẽ ho một tiếng, chuyển đề tài – Bọn họ theo đuổi không quan tâm người ta có bạn trai hay chưa đâu.Du Trùng lạnh lùng trần thuật:- Em nói em có bạn trai ở công ty, vẫn còn có người muốn theo đuổi em hả?- Bọn họ tưởng rằng em là 1. – Lâm Hòa Tây bất đắc dĩ nhún vai –

Sau này em đã làm rõ rồi, nhưng không ai tin.Nghe vậy, Du Trùng ngước mắt nhìn cậu, im lặng không nói thêm gì.Lâm Hòa Tây thầm suy nghĩ, chuyện này có thể cứ thế cho qua trong bữa cơm này không?

Nhớ lại ánh mắt khó hiểu của Du Trùng, trong lòng cậu càng thêm hoang mang.Dẫu vậy, tối hôm ấy Du Trùng cũng không thực hiện hành động gì bất ngờ với cậu.Hai người vẫn dắt Alaska và mèo cam xuống tầng đi dạo như trước đây, sau đó về nhà tắm rửa xem phim, trước khi ngủ còn làm thêm một lần nữa trên giường.Tất cả đều bình thường như trước đây, Lâm Hòa Tây cũng tin tưởng chắc chắn chủ đề mấy tiếng trước nhắc tới trên bàn ăn đã hoàn toàn qua đi.Nhưng sáng hôm sau đến công ty, khi chị Ngải cùng phòng đi ngang qua sau lưng, Lâm Hòa Tây mới ý thức được rằng chuyện hôm qua vẫn còn chưa xong.Sở dĩ Du Trùng không nhắc tới nữa là vì anh đã nghĩ ra cách giải quyết hoàn mỹ.Bấy giờ chị Ngải đứng bên cạnh Lâm Hòa Tây, tầm mắt nhìn thẳng vào gáy cậu, phát ra tiếng kêu vừa ngạc nhiên vữa ngưỡng mộ:- Tối qua cậu với bạn trai kịch liệt thật đấy.Những người khác trong phòng nghe tiếng gió ào tới, nhìn thấy dấu hôn trên cổ Lâm Hòa Tây bắt đầu mồm năm miệng mười thảo luận.Có người đau lòng hỏi:- Chó nghe lời như vậy, tại sao lại phải giết chó?Có người vuốt cằm nói:- Hôm nay tôi phải ăn ba cân chanh mất.Có người nghi ngờ chỉ ra:- Dấu hôn đậm như vậy 0 không thể nào làm ra được.Trác Nhất Ty đẩy bọn họ ra từ bên ngoài, hừ lạnh sửa lại:- Lẽ nào mấy người còn chưa nhìn ra?

Cậu ấy và chúng ta đều là 0.Mọi người nhao nhao ngẩng đầu, để lộ ánh mắt không thể tin nổi, dẫu vậy cũng đồng thời hiểu ra.Từ ngày đó trở đi, tin đồn Lâm Hòa Tây là 1 trong công ty cứ thế tan biến.Vô số người vừa thất vọng vừa tiếc nuối.

Với điều kiện của Lâm Hòa Tây có thể làm 1 trong giới rồi, tại sao nghĩ quẩn đi làm 0 chứ?Về phía Lâm Hòa Tây, cuối cùng ít đi phiền não bị những người khác âm thầm tán tỉnh ve vãn nhưng lại có thêm một phiền não khác.Cậu bị ép vào trong nhóm chị em khổng lồ của công ty, trở thành một thành viên trong đó.
 
[Đam Mỹ - Hoàn Thành] Giấu Đi - A Nguyễn Hữu Tửu
Chương 103 - Ngoại truyện 3


Chương 103: Chị em tốt nhất của tôi.

***

Sau khi Lâm Hòa Tây bị kéo vào hội chị em của công ty, Trác Nhất Ty không còn nhằm vào cậu như trước đây nữa.

Ngược lại, khi thỉnh thoảng có người hẹn cậu cuối tuần đi mua quần áo hay làm móng, có lẽ cảm thấy cậu không hứng thú với mấy thứ này, Trác Nhất Ty còn chủ động giúp cậu giải vây, có ý xóa tan hiềm khích lúc trước với cậu.Vào giờ nghỉ trưa của một ngày, Lâm Hòa Tây và mấy đồng nghiệp khác chơi bài UNO ở khu nghỉ ngơi, người thua sẽ phải đồng ý một chuyện với người thắng.Lâm Hòa Tây không may lắm, ván đầu tiên thua, người thắng vừa khéo lại là Trác Nhất Ty.Đa số những người ngồi đây đều xuất thân từ chuyên ngành mỹ thuật, Trác Nhất Ty cũng không làm khó Lâm Hòa Tây, chỉ bảo cậu vẽ cho thần tượng của mình một bức tranh.Lâm Hòa Tây chần chừ một lát, cuối cùng đồng ý.Tháng trước ở nhà, cậu cũng đã đồng ý sẽ vẽ cho Du Trùng thêm một bức nữa.Có điều hứa lâu như vậy rồi nhưng cuối tháng bận rộn quá cho nên đành tạm thời gác lại.Hai tiếng sau, Trác Nhất Ty lấy ảnh đã chọn cho cậu xem.Lâm Hòa Tây bận rộn sửa bản thiết kế, chỉ nhìn lướt qua người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú kia:- Gửi thẳng cho tôi luôn đi.Trác Nhất Ty nghe lời gửi ảnh lên Wechat cho cậu.Nhận thấy hình nền điện thoại và nền trò chuyện của anh ta đều là người đàn ông này, Lâm Hòa Tây thuận miệng hỏi:- Người mà anh bảo tôi vẽ là ai thế?Trác Nhất Ty đứng hình, ngước mắt nhìn cậu với vẻ không thể tin được:- Cậu không biết cậu ấy?Lâm Hòa Tây suy nghĩ, ra vẻ tiếc nuối hỏi ngược lại:- Tôi phải biết cậu ta à?

- Trong thang máy công ty có poster quảng cáo của cậu ấy, vậy mà cậu không biết? – Trác Nhất Ty híp mắt không vui – Cậu ấy đã Debut với vị trí Center trong show sống còn đấy.

Leader của nhóm có thời hạn -WEEK nổi tiếng nhất trong nước vào hai năm trước.

Sau khi debut có độ nổi xếp hạng top trong nhóm, vậy mà cậu không biết ư?Lâm Hòa Tây không hứng thú lắm:- Anh thích cậu ta ở điểm gì?Trác Nhất Ty bắt đầu luyên thuyên không ngớt:- Đẹp trai này, vóc dáng ngon này, có cơ ngực, cơ bụng, biết nhảy, biết hát,...Lâm Hòa Tây phất tay ngắt lời anh ta:- Chỉ vậy thôi à?Trác Nhất Ty cười hi hi ôm lấy điện thoại:- Đây đều không phải chuyện quan trọng nhất.Lâm Hòa Tây hỏi theo lời gợi ý của anh ta:- Vậy chuyện quan trọng nhất là gì?- Quan trọng nhất là, – Trác Nhất Ty dừng lại, giọng điệu thay đổi thành chê bai không hề giấu giếm – Cậu ấy khác với cậu.Lâm Hòa Tây nhìn anh ta với vẻ nghi ngờ.- Cậu có giả vờ thế nào cũng không giống, - Trác Nhất Ty hớn hở - Cậu ấy là 1 manly.Lâm Hòa Tây im lặng một lát, chợt cảm thấy câu trả lời này rất Trác Nhất Ty.Nhớ tới những lời trợ lý nói với mình vào tháng trước, cậu nhướng mày:- Hóa ra cậu ta chính là tình nhân trong mộng của anh à?Nào ngờ Trác Nhất Ty lắc đầu ra vẻ thần bí, mở album cho cậu xem.Ảnh tương đối mờ, nhìn góc chụp có lẽ là chụp lén.

Lâm Hòa Tây cầm lấy điện thoại, còn chưa kịp cúi đầu nhìn kỹ, trợ lý chợt đi tới tìm cậu có việc.Lâm Hòa Tây bỏ qua chuyện xem ảnh, trả điện thoại cho Trác Nhất Ty, đứng dậy đi theo trợ lý.Nói cho cùng đã đồng ý với Du Trùng trước vậy mà lại vẽ người khác cho Trác Nhất Ty, Lâm Hòa Tây có phần chột dạ.May sao mấy ngày nay Du Trùng ra nước ngoài, Lâm Hòa Tây quyết định nhân cơ hội anh chưa về nhà, vẽ thần tượng của Trác Nhất Ty trước.Hai năm gần đây Lâm Hòa Tây rất ít khi vẽ tranh, phần lớn thời gian đều bận làm việc.

Vốn dĩ Du Trùng đã đề nghị cậu sửa căn phòng cuối tầng hai làm phòng vẽ tranh nhưng cậu từ chối.Theo như lời cậu nói, mình không phải là họa sĩ nổi tiếng đúng tiêu chuẩn, năm ấy có thể vẽ tranh trong phòng khách của căn hộ thuê cạnh trường, bây giờ không đến nỗi không thể vẽ ở chỗ khác.Du Trùng không nói thêm gì.Những ngày anh ra nước ngoài, Lâm Hòa Tây chuyển tất cả dụng cụ mỹ thuật vào phòng làm việc tầng hai, chiếm cứ bàn làm việc bình thường của Du Trùng.Buổi tối, khi gọi video như thường lệ, nhận thấy bối cảnh cố định chuyển từ sofa phòng khách sang phòng làm việc, Du Trùng khẽ nhướng mày trong video:- Gần đây nhiều việc lắm à?Lâm Hòa Tây đang định lắc đầu, cụp mắt nhìn giấy vẽ bày trên bàn đọc sách liền chuyển thành gật đầu.Du Trùng nghi ngờ nhìn cậu, nhưng rồi vẫn cười một tiếng hài lòng:- Còn chưa qua ba tháng thử việc, nên cố gắng tăng ca.Lâm Hòa Tây thẳng thừng vạch trần anh:- Khi ở nhà anh đâu có nói thế.Du Trùng không để bụng, thậm chí còn tỉnh bơ thừa nhận:- Ít ra thế này em sẽ không có thời gian nhân lúc anh không có ở nhà đi gay bar lêu lổng với mấy đồng nghiệp kia?- Sao nào? – Lâm Hòa Tây chợt ghé sát lại gần điện thoại, chống má nhìn anh, giọng nói chan chứa ý cười – Em đi gay bar uống rượu, anh ghen à?Thấy gương mặt cậu đột ngột phóng đại trong màn hình, Du Trùng cũng bật cười theo, cất giọng vừa trầm vừa mờ ám:- Anh thấy em muốn bị xử đấy.Da mặt Lâm Hòa Tây cực dày, cậu gật đầu, bỗng dưng không xuất chiêu thường ngày mà bắt đầu cởi khuy áo ngủ trước camera.Du Trùng ngưng thở, giọng điệu vẫn có thể xem như bình tĩnh:- Cởi áo làm gì?Lâm Hòa Tây không để ý đến anh, cởi sạch khuy áo, để lộ bộ ngực trần của mình sau đó nói với giọng tiếc nuối với người trong video:- Đáng tiếc, bây giờ anh không xử em được.Tầm mắt Du Trùng dừng trên ngực Lâm Hòa Tây, bình tĩnh cười nhạo cậu:- Chỉ với mức độ đi bơi như vậy thôi mà cũng muốn khiến anh có phản ứng à?Lâm Hòa Tây bình tĩnh đứng dậy khỏi ghế, tiếp tục cúi người cởi quần trước ống kính, cuối cùng chỉ để lại một chiếc quần lót.

Cậu cúi đầu móc vào viền quần lót, khẽ bắn một cái, tiếp đó vươn tay nhéo hông mình:- Bây giờ đã được chưa?Du Trùng vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu không cử động, nhưng nhịp thở đã trở nên nặng nề hơn.Không để Lâm Hòa Tây quan sát ra sự thay đổi của mình, anh cố gắng ổn định nhịp thở, tầm mắt hướng từ trên xuống dưới thu trọn phong cảnh trước mặt vào đáy mắt.

Hầu kết anh trượt lên xuống, giọng nói hơi khàn khàn khó nhận ra.Mặc dù nhịp thở không có sơ hở gì, dẫu vậy, giọng nói đã bán đứng anh.Lâm Hòa Tây nhếch môi như đã hiểu, song vẫn cố ý tỏ ra không biết, cởi ra chiếc quần cuối cùng trên cơ thể mình.Cởi được một nửa, phong cảnh bên dưới như ẩn như hiện.

Lâm Hòa Tây lẳng lặng chú ý xem sắc mặt Du Trùng có thay đổi gì không.Phát hiện anh cụp mi, dường như đã bị khơi gợi lên không ít tình dục.

Lâm Hòa Tây chợt dừng tay.Tiếp đó, cậu mặc lại quần, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cậu xoay người lấy áo và quần ngủ, quấn mình kín mít.

Lâm Hòa Tây hớn hở nhìn Du Trùng trong video đã sắp sửa mất khống chế, nói nửa đùa nửa thật:- Đã không còn sớm nữa rồi, em phải tắm rửa rồi ngủ đây.Du Trùng không nói gì, chỉ cắn răng thốt ra hai từ:- Đợi đấy.Sau đó bên kia điện thoại kết thúc video.Lâm Hòa Tây mỉm cười rất lâu với màn hình đã tối sầm xuống.Cậu tính toán ngày tháng cụ thể Du Trùng trở về, yên tâm cho qua câu Du Trùng vừa mới nói.Không ngờ đối phương chẳng nói chẳng rằng mà về nước sớm hơn dự kiến hai ngày.Tối hôm Du Trùng về nhà, thậm chí Lâm Hòa Tây còn không hay biết, cậu nhốt mình trong phòng làm việc tập trung vào vẽ tranh.Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần cùng với tiếng chó sủa, Lâm Hòa Tây mới phân tâm dừng vẽ tranh.

Nghĩ tới có lẽ Du Trùng đã về nhà trước, cậu vội vàng cuộn bức tranh sắp hoàn thành cho vào trong ngăn kéo, đứng dậy ngay khi tiếng mở cửa phòng làm việc vang lên.Cũng chỉ đứng dậy mà thôi.Du Trùng còn không cho Lâm Hòa Tây cơ hội quay đầu.

Cậu chợt cảm thấy sau lưng mình trầm xuống, Du Trùng xoay người cậu lại đè cậu lên bàn vơi tư thế mờ ám.Lâm Hòa Tây ôm lấy eo đối phương theo thói quen, cười híp mắt hỏi:- Sao anh về sớm vậy?Du Trùng khẽ cười, nửa đùa nửa thật:- Kiểm tra đột xuất, xem em có ở nhà nghiêm túc tăng ca không?Lâm Hòa Tây hừ lạnh, chế nhạo anh:- Anh muốn kiểm tra bất ngờ xem em có đi gay bar lêu lổng với người khác không chứ gì?Du Trùng đẩy cậu về phía sau, vươn tay nắm cằm cậu, nói tiếp theo ý đó:- Vậy em có đi gay bar chơi bời với người khác không?Lâm Hòa Tây nháy mắt:- Không hề.Đầu ngón tay Du Trùng thờ ơ lướt qua cằm cậu.

Anh híp mắt nhìn, cảm xúc trong mắt khó nói thành lời:- Nói miệng không chứng minh được gì, phải kiểm tra mới được.Lâm Hòa Tây ngồi lên bàn làm việc phía sau, đá văng dép lê trên bàn chân, nhấc chân vòng qua eo anh, thoáng cao giọng:- Anh muốn kiểm tra kiểu gì?Bàn tay ấm áp của Du Trùng đưa vào trong ống quần Lâm Hòa Tây, nắm lấy mắt cá chân hơi gầy của cậu, chậm rãi vuốt ve, đồng thời cũng cắn răng nói:- Anh muốn kiểm tra từng tấc da thịt.Hai tay Lâm Hòa Tây ôm lấy cổ anh, đầu ngón tay lướt qua hầu kết, giọng nói đượm ý cười:- Anh muốn bắt đầu kiểm tra từ đâu?- Bắt đầu từ nơi, - Du Trùng ôm cậu dậy khỏi bàn làm việc, giọng trầm thấp mê hoặc – Em chưa cởi hết trong cuộc gọi video lần trước.Hai tiếng đồng hồ sau, Lâm Hòa Tây đều bị ấn trên giường lớn của phòng ngủ, kiểm tra hết lần này đến lần khác.Quá trình kiểm tra vô cùng thoải mái, kết quả kiểm tra khiến người ta hài lòng.Kết thúc màn kiểm tra, thời gian trước mắt đã không còn sớm, hai người cùng nhau tắm rửa rồi lên giường tắt đèn ngủ.Lâm Hòa Tây nằm trong lòng Du Trùng, vẫn còn nhớ đến bức tranh phải hoàn thành kia.

Cậu thầm nghĩ ngày mai là cuối tuần không phải dậy sớm, đợi Du Trùng ngủ rồi sẽ dậy sờ lần trong tối mở cửa phòng ngủ, đến phòng làm việc bật đèn vẽ tiếp.Du Trùng thức giấc thấy trong lòng trống không, Lâm Hòa Tây đã không còn trên giường nữa.

Anh mở cửa đi qua phòng làm việc còn sáng đèn tìm cậu, nhìn thấy cảnh tượng Lâm Hòa Tây đang lặng lẽ vẽ tranh trong đêm khuya.Mấy tiếng trước về đến nhà, thấy Lâm Hòa Tây ngồi trong phòng làm việc, trên bàn không bày máy tính hay sách Du Trùng đã cảm thấy lạ rồi.Chẳng qua còn chuyện quan trọng hơn nên anh cũng không nhắc đến trước mặt cậu.Bây giờ nhìn thấy Lâm Hòa Tây nửa đêm thức dậy vẽ tranh, anh càng lấy làm lạ.

Nhớ tới bối cảnh gọi video tự dưng thay đổi từ mấy ngày trước, nghĩ thôi cũng biết mấy ngày nay cậu không tăng ca mà vẽ tranh ở đây.Nhưng đối phương đang vẽ gì mà không muốn để anh nhìn thấy?Du Trùng im lặng suy nghĩ, bất chợt nhớ tới chuyện Lâm Hòa Tây hứa sẽ vẽ tranh cho anh vào một tháng trước.Anh khẽ mỉm cười, khóe môi vểnh lên, cảm giác vui sướng nhộn nhạo trong tim.

Anh không làm phiền người trong phòng nữa, len lén quay về phòng ngủ.Lâm Hòa Tây tăng ca hoàn thành bức tranh, rón rén trở về phòng ngủ nằm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.Sau đó cậu ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau.Sửa soạn bản thân xong xuôi, khi bước xuống tầng ăn sáng, cậu bắt gặp Du Trùng đang cụp mi trầm tư trước bàn ăn.Lâm Hòa Tây đi tới gọi anh, bất ngờ khi nhìn thấy ánh mắt khác thường của anh.

Cậu cảm thấy khó hiểu:- Sao thế?Du Trùng lặng thinh dời mắt đi, không trả lời, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng.Sớm nay, vừa thức dậy anh đã đến phòng làm việc tìm bức tranh của Lâm Hòa Tây.Bức tranh đã hoàn thành, người trong tranh vừa đẹp trai vừa gợi cảm, cơ bụng và cơ ngực vô cùng chân thực, chẳng qua gương mặt không phải của anh.Lúc ấy Du Trùng đã sa sầm mặt, hóa ra người Lâm Hòa Tây lén lút vẽ không phải anh mà là một người đàn ông xa lạ khác.

Quá đáng hơn, người trong tranh còn không mặc quần áo.Anh đen mặt gọi điện thoại cho trợ lý, bảo anh ta điều tra người đàn ông trong tranh.Nghe được tâm trạng của anh không vui qua điện thoại, tốc độ làm việc của trợ lý tăng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Rất nhanh đã xử lý thông tin của người trong tranh thành một bản word, gửi vào điện thoại Du Trùng.Du Trùng đọc xong, không thể không đưa ra một kết luận khó tin...Người trong tranh là thần tượng, Lâm Hòa Tây đang theo đuổi thần tượng, còn là nam thần tượng trẻ trung, đẹp trai, vóc dáng chuẩn.Trợ lý biết sự tồn tại của Lâm Hòa Tây, biết chuyên ngành và công việc của cậu, gửi tin nhắn âm thanh qua Wechat hỏi: "Tranh này cậu Lâm vẽ à?"

Du Trùng không phủ nhận, còn đang tiêu hóa sự thực Lâm Hòa Tây đang giấu anh lén lút theo đuổi thần tượng.Trợ lý im lặng hai phút, sau đó gửi cho Du Trùng bài hỏi đáp Zhihu."

Bạn trai vứt tất cả những thứ liên quan đến idol mà tôi sưu tầm, tôi có nên chia tay với anh ấy không?"

Du Trùng liếc nhìn bức tranh trên bàn, tâm trạng trở nên vô cùng phức tạp.Trợ lý gửi thêm hai bài hỏi đáp khác."

Bạn gái đu idol có cảm giác thế nào?"

"Nhìn nhận thế nào về chuyện bạn gái theo đuổi thần tượng?"

Du Trùng im lặng một lát, sau đó mở ra đọc.Trong bài hỏi đáp đa phần là những ví dụ chân thực về việc bạn trai theo đuổi thần tượng cùng bạn gái để bồi đắp tình cảm.Mười phút sau, cuối cùng Du Trùng cũng quyết định chấp nhận việc Lâm Hòa Tây theo đuổi thần tượng bèn gọi điện thoại cho trợ lý: "Anh mua hai vé hoạt động sắp tới của thần tượng này cho tôi."

Lâm Hòa Tây hoàn toàn không biết hành động tâm lý này của Du Trùng, hai ngày sau khi tặng tranh cho Trác Nhất Ty, cậu nhận được vé VIP hoạt động sắp tới của thần tượng Trác Nhất Ty.Bấy giờ cậu mới biết Du Trùng đã nhìn thấy bức tranh mình vẽ, đồng thời cho rằng cậu đang theo đuổi thần tượng, thậm chí còn định cùng cậu đến hoạt động đó.Mặc dù Lâm Hòa Tây không theo đuổi thần tượng, nhưng chuyện này không gây cản trở đến trái tim rung động của cậu.

Lâm Hòa Tây còn không khống chế nổi cảm xúc, hôn Du Trùng ngay trong thang máy.

Cho nên bọn họ đã bỏ qua cơ hội bước ra thang máy, trong khoảng thời gian chìm đắm trong nụ hôn ngắn ngủi, thang máy lại đưa bọn họ về tầng một.Trác Nhất Ty chính là người được lợi nhất sau chuyện này.Ngày hôm sau đi làm, Lâm Hòa Tây tặng cho Trác Nhất Ty hai chiếc vé Du Trùng mua.Trác Nhất Ty kích động, vươn đôi tay run run ra nhận vé vào hoạt động giá đã bị đẩy lên tận trời dưới tay cò vé.

Hôm bán vé, Trác Nhất Ty đã đặt năm báo thức, cuối cùng vẫn không giật kịp.Mặc dù anh ta hưng phấn, nhưng cũng không quên quan hệ của mình và Lâm Hòa Tây chưa tốt đến độ tặng vé cho nhau.

Anh ta dần bình tĩnh:- Tôi không có lý do gì nhận vé miễn phí cả.Lâm Hòa Tây hiểu ra bèn lên tiếng:- Tôi có thể bán nguyên giá cho anh.Dường như lo lắng cậu có thể hối hận bất cứ lúc nào, Trác Nhất Ty đồng ý ngay:- Giao dịch thành công.Lâm Hòa Tây đặt phong bì vé lên bàn anh ta, xoay người ngồi xuống ghế của mình, chuẩn bị bật máy lên làm việc.Trác Nhất Ty gọi cậu.Lâm Hòa Tây ló đầu ra khỏi bàn làm việc nhìn anh ta:- Còn chuyện gì nữa à?Trác Nhất Ty hất cằm, hắng giọng, nói với dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa cao quý:- Tôi, Trác Nhất Ty tuyên bố, từ hôm nay trở đi, cậu chính là chị em tốt nhất của tôi trong công ty!
 
[Đam Mỹ - Hoàn Thành] Giấu Đi - A Nguyễn Hữu Tửu
Chương 104 - Ngoại truyện 4


Chương 104: Đi catwalk đêm tiệc cuối năm

***

Khi Lâm Hòa Tây vào công ty, chỉ còn hai ba tháng nữa là đến năm mới.Mỗi năm công ty đều tổ chức tiệc cuối năm trước khi nghỉ Tết và đều được đặt ở khách sạn năm sao, năm nay sẽ lựa chọn tổ chức tại sân vận động thành phố.

Ngoài nhân viên và lãnh đạo công ty, không chỉ có thần tượng hot lên sân khấu biểu diễn mà nhà tài trợ vàng của công ty cũng được mời đến tham gia tiệc cuối năm.Mà đi catwalk cũng là tiết mục kinh điển nhất định phải có vào đêm tiệc.

Tất cả những nhà thiết kế đều phải nộp tác phẩm mới của mình, sau đó chọn ra một người mẫu vừa ý trong số những người mẫu hợp tác lâu dài cùng công ty để cùng nhau hoàn thành biểu diễn tác phẩm của mình trong đêm tiệc cuối năm.Mặc dù Lâm Hòa Tây mới vào bộ phận thời trang nam không bao lâu, nhưng cũng đã tham dự công tác thiết kế thời trang cuối xuân cho nam năm thứ hai, sau nhiều lần phác thảo và điều chỉnh, cuối cùng cũng quyết định được kiểu dáng áo.Một tuần trước buổi tiệc cuối năm, công ty gửi thư mời cho tất cả mọi người.

Những cô gái không còn độc thân trong bộ phận nhao nhao thương lượng muốn dẫn theo người nhà cùng đi.

Chị Ngải dẫn đầu một đám người, vô số lần nháy mắt ra hiệu cho Lâm Hòa Tây, muốn cậu dẫn theo bạn trai cùng tới.- Dẫn bạn trai cũng được. – Lâm Hòa Tây ung dung đồng ý, còn trêu chọc bọn họ - Mà tôi nói trước nhé, mọi người không được suy nghĩ linh tinh với bạn trai tôi đâu.Những người khác vừa nhanh nhẹn vừa ngoan ngoãn đồng ý.Chỉ có mình Trác Nhất Ty là chẳng hề hứng thú gì với bạn trai Lâm Hòa Tây.

Anh ta vùi đầu vào bàn làm việc viết tổng kết cuối năm của mình.Chị Ngải không khỏi cảm thán:- Nhìn dáng vẻ của Ty Ty kìa, có lẽ đã quyết tâm phải có trong danh sách nhà thiết kế trung cấp năm nay.Từ khi vào làm đã nghe đồn Trác Nhất Ty vô cùng xem trọng thăng chức, Lâm Hòa Tây có chút buồn cười:- Khi em vừa vào công ty, anh ấy còn lo em giành chân trong danh sách với anh ấy nữa đấy.Chị Ngải cũng bật cười:- Thực ra không phải cậu ấy muốn vị trí trong danh sách nhà thiết kế trung cấp mà vì cơ hội có thể tiếp xúc gần với tình nhân trong mộng tại tiệc cuối năm.

Mỗi năm những người thăng chức đều được bình xét nhân viên ưu tú, cậu ấy ngắm trúng người trao giải nhân viên ưu tú trên sân khấu năm ngoái.Nghe đối phương nói vậy, Lâm Hòa Tây có phần tò mò:- Người mà Trác Nhất Ty nhìn trúng tại sao không có ai khác nhìn trúng vậy?- Đâu phải bọn chị không nhìn trúng, mà là không dám ấy chứ.

Nhưng mà em đừng nói ra.

Chị Ngải vừa nghĩ lại vừa liếm môi:- Dựa vào vóc dáng và tướng mạo của người kia, chắc chắn là 1 trong 1. – Chị Ngải thấp giọng trong hưng phấn – Nếu có thể ngủ với anh ta một lần, cho dù phải bù tiền khách sạn cũng được.Lâm Hòa Tây cũng không để tâm lắm đến chuyện này.Không nói đến việc cậu chưa nhìn thấy chân dung của "tình nhân trong mộng" kia, chỉ xét đến sự tồn tại của Du Trùng, cho dù bây giờ chị Ngải và Trác Nhất Ty có tâng bốc anh ta tận trời thì Lâm Hòa Tây cũng chỉ nghe vào trong tai, nhưng nội tâm vẫn có thể bình tĩnh lặng sóng.Tối đó về nhà, Lâm Hòa Tây hỏi Du Trùng có thời gian rảnh vào đêm tiệc cuối năm công ty không.Du Trùng không trả lời ngay, chỉ hỏi cậu:- Có chuyện gì?Lâm Hòa Tây lấy thiệp mời của công ty đẩy tới trước mặt Du Trùng:- Công ty em có tổ chức tiệc cuối năm. – Cậu nhoẻn miệng cười – Em đã đồng ý với đồng nghiệp sẽ đưa anh đi cùng.Du Trùng cầm lấy tấm thư mời nền đen thiếp vàng thiết kế khéo léo, cụp mắt liếc qua một cái, khuôn mặt dạt dào ý cười:- Anh sẽ đến, nhưng hơi muộn một chút.Lâm Hòa Tây không nhận ra hàm ý ẩn trong câu nói của đối phương, cậu gật đầu:- Được, vậy em sẽ đợi anh ở hội trường.Một ngày trước tiệc cuối năm, Lâm Hòa Tây đến phòng làm việc cá nhân lấy áo sơ mi và quần Âu sẽ mặc, sau đó tìm khuy măng sét mình mua mấy năm trước trong phòng quần áo ở nhà.Du Trùng nói đôi khuy măng sét bánh răng đã cũ quá rồi, lấy hai đôi trong tủ kính ra cho cậu chọn.Lâm Hòa Tây cười giảo hoạt:- Nhưng em muốn cài khuy măng sét tình nhân cơ.Nghe vậy, Du Trùng khẽ mỉm cười, cũng tìm chiếc đồng hồ cũ và khuy măng sét của mình ra.Đêm tiệc diễn ra vào ngày hôm sau.Cả nam lẫn nữ trong công ty đều mang theo lễ phục xinh đẹp tinh xảo đi làm.

Lâm Hòa Tây vừa đến công ty ngồi, những người khác đã vội vàng xúm tới, muốn đi ké xe của Lâm Hòa Tây đến sân vận động.Biết thừa những người đó đi ké xe là phụ, thực ra muốn nhìn tận mắt diện mạo của bạn trai mình là chính, Lâm Hòa Tây bất đắc dĩ nhún vai:- Bạn trai tôi không đến cùng, anh ấy sẽ tự lái xe đến hội trường muộn một chút, tôi còn phải tìm mọi người đi ké xe này.Mọi người không ai bảo ai đều tỏ ra thất vọng, chỉ có thể an ủi lẫn nhau sớm muộn gì cũng được nhìn thấy, cũng không vội nhất thời.Cả ngày hôm ấy, người bất thường nhất trong phòng chính là Trác Nhất Ty.Đối phương vẫn luôn chìm trong cảm giác phấn khích kích động, thỉnh thoảng Lâm Hòa Tây gọi anh ta đều có thể cảm thấy rõ ràng đối phương đang mất tập trung.Kết thúc công việc buổi sáng, những nhà thiết kế nhận được thông báo của công ty đến sân vận động trước để diễn tập đi catwalk.Lâm Hòa Tây và đồng nghiệp rời khỏi công ty trước, đến sân vận động tập trung với người mẫu của mình.Cả buổi chiều diễn tập đều rất thuận lợi, tầm sáu giờ chạng vạng tối, mọi người sôi nổi mặc lễ phục bước vào, bắt đầu đi thảm đỏ, ký tên và chụp ảnh.

Sau đó ngồi xuống khu vực ghế ngồi trước sân khấu.Catwalk được sắp xếp là tiết mục mở màn, nhà thiết kế và người mẫu đã thay quần áo, đứng ở phía sau đợi lên sân khấu.

MC vừa lên dẫn chương trình, khu người mẫu chợt xuất hiện vấn đề.Hơn nữa trùng hợp lại chính là người mẫu trẻ tuổi phụ trách tác phẩm của Lâm Hòa Tây.Cậu ta đột ngột đau bụng ngất đi, được nhân viên công tác nhanh chóng đưa đến bệnh viện.

Bây giờ gọi người mẫu khác đến đã không kịp nữa rồi, đạo diễn catwalk quyết định để một người mẫu xuống sân khấu rồi thay bộ của Lâm Hòa Tây đi tiếp.Nhưng sau khi nhìn thấy điều kiện chiều cao và ngoại hình của Lâm Hòa Tây, anh ta đánh bay suy nghĩ ban đầu, quyết định để bản thân nhà thiết kế thay người mẫu lên sân khấu.Bình thường quan sát người mẫu đi catwalk nhiều, Lâm Hòa Tây học rất nhanh, tiếp đó diễn tập thêm mấy lần nữa cùng người mẫu khác dưới sự hướng dẫn của đạo diễn.Khi cán bộ cấp cao của Hội đồng quản trị đang phát biểu, Lâm Hòa Tây đã thay xong quần áo, đứng phía sau sân khấu.

Nhân viên công tác dùng thời gian ngắn và nhanh nhất để tạo hình cơ bản cho cậu.Chiếc áo sơ mi đen mỏng trên người Lâm Hòa Tây vốn dĩ đã tôn lên bờ vai rộng và eo thon.

Cậu mặc theo kiểu của người mẫu, nhét vạt áo vào trong quần, sau đó mở mấy khuy áo sơ mi, chỉnh cổ áo thành hình chữ V, để lộ ra cơ ngực.Tuy cậu không có cơ ngực săn chắc như người mẫu, nhưng vóc dáng cũng đẹp hơn khá nhiều người đàn ông khác.

Ít nhất thì với chiếc áo sơ mi cần một chiếc móc áo hình người mới thể hiện được thì vóc dáng của cậu cũng đã thể hiện hết ưu thế.Đạo diễn catwalk đánh giá cậu một hồi, chợt cất tiếng hỏi:- Cậu có cơ bụng không?Lâm Hòa Tây nói:- Có, nhưng không có tám múi.Đạo diễn catwalk gật đầu:- Có là được rồi.Đối phương không nói nhiều, rút vạt áo sơ mi của cậu ra khỏi đai lưng.Hai phút trôi qua, đạo diễn lùi về sau một bước, đánh giá cách mặc đã qua bàn tay cải thiện của mình, lộ ra vẻ mặt hài lòng.Tiếng MC dẫn chương trình ngoài sân khấu truyền tới, nhà thiết kế và người mẫu xếp hàng đi lên sàn.Đầu tiên là màn trình diễn trang phục cuối xuân của phòng thời trang nam.Tiếng nhạc vang lên, mỗi nhóm nhà thiết kế và người mẫu nối đuôi nhau ra khỏi cánh gà, bước theo tiếng nhạc ra giữa sân khấu.

Mỗi nhóm đều có đôi có cặp, duy chỉ có mình Lâm Hòa Tây ra sân khấu cuối cùng là đi một mình.Khán giả bên dưới cảm thấy lạ, song nhanh chóng nhận ra người đi cuối không phải người mẫu chuyên nghiệp, mà còn là nhà thiết kế trẻ tuổi mới vào công ty chưa bao lâu.Rõ ràng nhà thiết kế này cứu cánh tạm thời, mặc dù đi trên sân khấu rất phóng khoáng đẹp trai, dẫu vậy vẫn có thể nhìn thấy cảm giác non nớt và không thành thạo.Đối phương mặc áo sơ mi màu đen, vạt áo không nhét vào trong lưng quần, khuy áo từ trên xuống dưới đều buông, chỉ cài mỗi khuy dưới ngực và trên bụng.Cổ áo chữ V vẫn rộng mở như ban đầu, có thể nhìn thấy cơ ngực trắng trẻo nhưng săn chắc không hề mỏng manh của cậu.

Vạt áo dưới eo cũng mở rộng ra hai bên.

Có thể nhìn thấy rõ ràng cái rốn và cơ bụng xinh đẹp mỗi giây cậu cất bước.

Vị trí chiếc khuy áo duy nhất được cài vừa hay bao quanh eo, vẽ nên đường eo thon qua lớp áo.Đôi chân dài thẳng tắp trong ống quần cùng với diện mạo khiến người ta ngây ngẩn thì càng khỏi phải nói.

Dưới sân khấu vang lên từng đợt hít sâu cùng âm thanh cảm thán trầm bổng.Du Trùng ngồi ở giữa hàng ghế đầu tiên, đôi mắt tối tăm thâm trầm, tầm mắt chưa từng rời khỏi người trên sân khấu.Cho dù là vậy, khi nghe những tiếng cảm thán kinh ngạc và khen ngợi ở phía sau với nhà thiết kế trên sân khấu, Du Trùng vẫn không thể khống chế bản mặt đen sì của mình.

Anh muốn kéo ngay người trên sân khấu xuống, tận tay cài lại từng khuy áo của cậu đến tận cổ.Sau đó đè lên người đối phương, chính miệng nói với cậu, có những nơi chỉ được cho mình anh thấy, không được để bất cứ ai nhìn cả.Nhìn một lần thì phải phạt một lần.Tiền trảm hậu tấu thì càng phải phạt nặng hơn.Người cảm thấy bất ngờ còn có thêm bản thân Lâm Hòa Tây, cậu không ngờ Du Trùng sẽ đến sớm như vậy, càng không ngờ anh ngồi ngay bên cạnh cán bộ cấp cao của Hội đồng quản trị.Đương nhiên, cậu cũng chỉ có mấy giây ngắn ngủi để phân tâm mà thôi.

Ngay sau đó, cậu dời mắt khỏi đôi mắt đen sâu thăm thẳm tràn đẩy cảm xúc của anh, cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ trên sân khấu của mình.Vị trí của hai người cách nhau hơi xa, Lâm Hòa Tây thay quần áo và tẩy trang xuống sân khấu, nhưng vẫn chưa có cơ hội tìm tới nói chuyện với Du Trùng.Ngoài chuyện đó ra, cậu còn bị những người đàn ông tự xưng chị em trong công tuy vây quanh, bị che lấp bởi tiếng ca ngợi, đồng thời cũng có người còn chưa hết hi vọng hỏi cậu thực sự không muốn thử làm 1 à?Lâm Hòa Tây từ chối khéo, đẩy bọn họ ra đi về chỗ ngồi của mình.Chỗ ngồi của cậu gần Trác Nhất Ty.Một giây trước anh ta còn lẩm bẩm không biết biểu hiện trên sân khấu của mình có được người trong mộng chú ý đến không.

Một giây sau nhìn thấy Lâm Hòa Tây thay áo sơ mi và quần Âu, đeo chiếc đồng hồ cũ lên tay, cài khuy măng sét lên cổ tay áo.

Anh ta không nhịn được ghét bỏ:- Tôi nghi ngờ cậu có đam mê sưu tầm mấy thứ rách nát đấy.

Một chiếc đồng hồ cũ cũng còn tạm, dù sao cũng là hàng hiệu, bây giờ lại thêm một đôi khuy măng sét cũ.Bấy giờ Lâm Hòa Tây cũng đã ngờ ngợ về người tình trong mộng mà Trác Nhất Ty nói đến.Cậu chỉ cười không nói gì, nghe thấy Trác Nhất Ty bảo đồng hồ và khuy măng sét rách nát, cậu bèn quyết định từ bỏ suy nghĩ tốt bụng nói ra sự thật, chỉ chậm rì rì lên tiếng:- Hai thứ này đều là đồ đôi.Trác Nhất Ty chẳng quan tâm, không để trong lòng.Sau khi tất cả tiết mục của công ty kết thúc, trước khi đến phần minh tinh lên sân khấu biểu diễn sẽ công bố phần thưởng nhân viên ưu tú.Lâm Hòa Tây còn chưa qua thử việc, đương nhiên không nằm trong danh sách lĩnh thưởng nào, Trác Nhất Ty nhận được giải nhân viên ưu tú như mong muốn.Trác Nhất Ty kiềm chế cảm xúc kích động trong lòng, dè dặt bước lên trên sân khấu.Quả nhiên năm nay Du Trùng cũng được mời đến trao thưởng cho những nhân viên ưu tú.

Anh đi qua những nhân viên trên sân khấu, đưa phong bì đựng tiền thưởng cho bọn họ theo thứ tự.Lúc Du Trùng đi đến trước mặt Trác Nhất Ty, anh ta hít sâu một hơi, căng thẳng nhìn phía Du Trùng, đồng thời vươn tay ra nhận lấy...Nhưng không nhận được phong bì.Khi nhìn thấy kiểu dáng của đồng hồ và khuy măng sét trên tay Du Trùng, hai tay đưa ra nhận phong bì của anh ta cứng giữa không trung.Như thể đã nhận ra chúng từ cảm giác quen thuộc trong ký ức, đồng tử Trác Nhất Ty chấn động, từ từ trợn to đôi mắt, vô thức ngẩng đầu nhìn về chỗ Lâm Hòa Tây đang ngồi.Đúng lúc này, chị Ngải quay từ hàng ghế trên xuống hỏi Lâm Hòa Tây:- Hôm nay bạn trai em có đến không?Lâm Hòa Tây ngồi yên tại vị trí, như thể cảm nhận được, cậu ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười với Trác Nhất Ty trước, rồi mới nói với chị Ngải:- Đến rồi.Cô trợ lý đi theo cậu cũng hỏi:- Ở đâu thế anh?Lâm Hòa Tây vươn tay chỉ lên sân khấu, đôi mắt ánh lên nét cười:- Đang trao giải cho Trác Nhất Ty trên sân khấu kìa.Những đồng nghiệp ngồi xung quanh Lâm Hòa Tây, nhìn cậu rồi lại nhìn Du Trùng trên sân khấu, cuối cùng ngây ra.Còn Trác Nhất Ty, giây phút nhận được nụ cười của Lâm Hòa Tây ở dưới sân khấu, suýt nữa anh ta đã bật khóc ngay trên đó.Khi đến phần biểu diễn của minh tinh, Du Trùng đi từ hàng ghế trước xuống, chiếm vị trí của Trác Nhất Ty ở cạnh Lâm Hòa Tây.Trác Nhất Ty vừa thất tình cũng không muốn nhìn thấy mặt bọn họ nữa, chạy sang ghế trống của những phòng khác, tự gặm nhấm nỗi buồn.Xung quanh có quá nhiều đôi mắt, Lâm Hòa Tây không quá thân mật với Du Trùng.Du Trùng vẫn còn nhớ rõ trong công ty có người muốn đào góc tường nhà mình, cho nên anh cúi người ngồi xuống bèn vươn tay ôm vai Lâm Hòa Tây, sau đó cũng không thấy buông ra lần nào.Mặc dù không ai nói chuyện bàn luận gì, nhưng trong không khí dần dần dâng lên mùi chanh chua loét.

Mùi hương ấy nhẹ nhàng lăn qua đầu mũi mọi người, ban đầu chỉ thoang thoảng như có như không, rồi dần biến thành càng ngày càng nồng.Những đồng nghiệp ở bộ phận thiết kế lén lút quan sát hai người họ, nhất thời không biết nên ghen tị với Lâm Hòa Tây hay là ghen tị với Du Trùng.Kết thúc màn biểu diễn của minh tinh, tất cả đồ ăn và rượu nước đều được chuẩn bị xong, tiệc tối cuối năm cũng chính thức bắt đầu.Du Trùng rời khỏi tầm ba mươi phút, Lâm Hòa Tây và chị Ngải đứng bên bàn buffet ăn đồ.

Hai người vừa chạm ly rượu vang, một chiếc ly chân cao cũng lặng lẽ chen từ bên cạnh vào.Lâm Hòa Tây quay đầu sang, thấy Trác Nhất Ty mặt mày ủ rũ.Người khác đã nhiệt tình gọi chị Ngải đi, Lâm Hòa Tây uống chút rượu vang trong ly, nhướng mày hỏi Trác Nhất Ty:- Anh không giận à?Sắc mặt Trác Nhất Ty đã khôi phục bình thường, nghe vậy thì hắng giọng:- Không giận nữa rồi.Rõ ràng Lâm Hòa Tây không tin anh ta, cười híp mắt hỏi tiếp:- Anh đang định làm gì đúng không?- Giận cậu thì mất nhiều hơn được, bây giờ cậu vẫn là chị em tốt nhất của tôi.Trác Nhất Ty nhướng mày khoác vai cậu:– Tôi không giành đàn ông với chị em tốt, cho nên – Anh ta ngừng một lát, nháy mắt với Lâm Hòa Tây – Bên cạnh Du Trùng còn 1 nào chất lượng như vậy không, giới thiệu cho tôi được chứ?Trước mặt Lâm Hòa Tây xuất hiện bản mặt trai thẳng của Chu Huyên.

Cậu lắc bay khuôn mặt Chu Huyên ra khỏi đầu mình, sau đó thở dài tiếc nuối:- Chất lượng tốt thì có, nhưng không phải 1.Trác Nhất Ty nháy mắt xụ mặt xuống.Qua bữa tối, mọi người lục tục chuẩn bị về nhà.Nhìn thấy mặt bạn trai Lâm Hòa Tây rồi, những đồng nghiệp suốt ngày treo từ "đào góc tường" ở bên miệng nhưng không phải thật sự muốn làm chuyện vô đạo đức ấy.Bởi vậy khi Lâm Hòa Tây và Du Trùng đi về, mọi người rất thức thời, cho dù Lâm Hòa Tây chủ động lên tếng hỏi cũng không ai đi ké xe cậu về nhà.Trác Nhất Ty nhìn theo bóng lưng họ xa dần, sau một hồi mất mát, anh ta lấy điện thoại ra lên mạng tìm kiếm video của idol mình.Trùng hợp sao hôm nay có phát trực tiếp đi thảm đỏ của một buổi lễ lớn, Giang Liễm cũng có trong danh sách khách mời, Trác Nhất Ty tìm theo đến địa chỉ phát trực tiếp.Không ngờ anh ta cực may mắn, vừa vào xem đã thấy ngay hình ảnh MC phỏng vấn Giang Liễm trên thảm đỏ.Trác Nhất Ty giơ điện thoại xem say sưa.Theo sau Giang Liễm trên thảm đỏ cũng chính là mấy thành viên của WEEK hai năm trước.

Đây là lần đầu tiên bốn người cùng xuất hiện chung một khung hình trong năm nay.

MC hỏi: "Bốn người đã lâu không gặp, có điều gì muốn nói không?"

Trong màn hình, Minh Nhượng và Khưu Dực lần lượt chào hỏi với ba người còn lại.Lâm Gia chỉ đáp, không chủ động nói gì.Giang Liễm nói với Minh Nhượng và Khưu Dực: "Có thời gian thì đến nhà tôi ăn lẩu nhé."

Cuối cùng MC đưa ra kết luận: "Xem ra qua hai năm, dẫu cho rất ít có thời gian gặp mặt nhưng tình cảm của mọi người vẫn rất tốt."

Bình luận lập tức chạy ngang màn hình."

Cuối cùng thì Sữa Dừa Nước Gừng cũng chung khung hình rồi, cô gái Sữa Gừng khóc lớn, Sữa Dừa Nước Gừng là thật hu hu hu!"

Ngay từ khi chương trình phát sóng, Trác Nhất Ty chính là fan only của Giang Liễm, bây giờ nhìn thấy fan CP làm loạn, anh ta tức giận gõ chữ trên màn hình."

Fan CP tỉnh mộng đi, Sữa Dừa Nước Gừng đã BE tám trăm năm rồi.

Thiên hạ này ai mà không biết bọn họ chỉ có quan hệ đồng nghiệp giả dối chứ?

Không thấy ban nãy anh tôi nói đến ăn lẩu chỉ mời mỗi Minh Nhượng và Khưu Dực thôi sao?"

Anh ta vừa nói ra câu này, lập tức có những bình luận khác phụ họa.Dẫu vậy, sau đó mấy giây, có một bình luận mới từ góc nhìn khách quan rơi vào trong mắt anh ta."

Fan Onl đừng nóng, mấy người đều nói Lâm Gia và Giang Liễm quan hệ không tốt.

Nhưng tôi thấy quan hệ của bọn họ quá tốt cho nên mới cố ý né tránh ấy.

Anh của mấy người chỉ hẹn mỗi Minh Nhượng và Khưu Dực, không hẹn Lâm Gia, chưa biết chừng anh mấy người đang ở chung với Lâm Gia, mỗi sáng tối đều nhìn mặt nhau, cùng nhau ăn lẩu cả trăm lần.

Bạn mắng tôi, tôi mắng bạn, hai anh em ngủ cùng nhau."

Trác Nhất Ty sầm mặt thoát khỏi giao diện phát trực tiếp, lồng ngực phập phồng vì tức.Khó lắm mới nhìn trúng một người thì người đó đã có bạn trai.

Idol theo đuổi bao lâu cũng có CP, chỉ có anh ta chẳng có gì.Nghĩ đến đây, anh ta ngửa mặt uống sạch hết số rượu còn trong ly, vươn tay túm lấy người đi ngang trước mặt mình, hùng hổ quát:- Ông đây muốn đổi tên!Người bị chặn lại hoang mang:- Cậu muốn đổi tên gì?Im lặng mấy giây, Trác Nhất Ty mặt không cảm xúc:- Từ hôm nay trở đi, Trác Nhất Ty tôi sẽ đổi tên thành Trác Ty.Lời tác giả:Ngoại truyện cũng kết thúc rồi!Cát: Cái này mình đoán thôi, chứ không thấy tác giả giải thích.

Tên mới của Ty Ty có pinyin là zhuósi đọc gần giống 作死zuòsǐ (Tìm đường chết)Hai bạn idol cũng có truyện riêng, niên thượng, show sống còn kiểu 101, hạng nhất x đội sổ =)))
 
Back
Top Bottom