- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đam Mỹ] Hoại Cẩu
Chương 18 - Còn có lương tâm của tôi
Chương 18 - Còn có lương tâm của tôi
Tôi biết anh ấy không đến nỗi tuyệt tình như vậy, nên lại rón rén ghé sát qua, cẩn thận lấy lòng, khẽ kéo tay anh.“Anh… chẳng phải lúc nào anh cũng nói anh yêu em sao?
Anh… anh, em cũng yêu anh mà, có gì khác biệt đâu.”
Trán anh rơi xuống, kề sát vào trán tôi.
Bên ngoài trời mưa, tiếng sấm xé toạc bầu trời.
Tôi nhìn gương mặt đầy đau khổ của anh, anh lắc đầu, nước mắt rơi xuống từng giọt như chuỗi hạt.Tôi chưa bao giờ thấy anh đau khổ đến thế – loại tuyệt vọng bất lực, nhưng vẫn phải tìm cách phát tiết.“Tống Khởi, anh là anh trai của em, Tống Khởi, em có biết không, anh là anh trai của em!”
Anh gào khóc, lặp đi lặp lại nhắc nhở tôi.
Nhưng cái sự ngoan cố u mê của tôi đã vượt quá sức tưởng tượng của anh rồi.Tất nhiên là tôi biết, làm sao mà tôi không biết được.Tôi ngẩng đầu, vừa cẩn thận vừa cố gắng liếm đi giọt nước mắt trên gương mặt anh:“Em biết, anh, em đều biết cả.”
Tình yêu của anh, sự thương hại, sự trìu mến, nuông chiều, tất cả đều bởi vì tôi là em trai của anh.
Điều này tôi quá rõ ràng.Anh ôm chặt lấy tôi, cả hai từ trên giường trượt xuống, “bịch” một tiếng quỳ xuống đất.
Tiếng khóc vang lên bên tai tôi, anh nâng mặt tôi lên, dịu dàng khuyên nhủ.“Tiểu Khởi, em vừa học giỏi vừa ngoan ngoãn… em xuất sắc như thế, không thể làm những chuyện này được.”
Nói xong lại gục xuống vai tôi mà khóc.“Em là em trai của anh!
Sao có thể vì anh mà biến thành đồng tính chứ!”
“Chúng ta là anh em ruột, em có biết không!”
Vẻ ngoan ngoãn ban nãy trên mặt tôi biến thành trống rỗng, rồi lại chuyển thành phẫn nộ.“Em trai, đàn ông…”
Mấy từ đó cứ xoay vòng trong đầu tôi, tôi đã quá chán ngán cái lý do lặp đi lặp lại ấy.
Sự bực bội và giận dữ dồn lên đến đỉnh điểm, nổ tung nơi đỉnh đầu tôi.
Tôi đứng bật dậy trong ánh sáng mờ tối, gầm lên như kẻ điên.“Tống Lập!!
Anh có thể nói anh coi thường tôi!
Nói anh không yêu tôi!
Nói tôi xấu xa, dơ bẩn, ghê tởm!
Không xứng với anh!
Anh muốn chửi rủa thế nào cũng được, thậm chí lấy gạch đập chết tôi, tôi cũng không nói gì!
Tôi làm chuyện bẩn thỉu, tôi chịu báo ứng, tôi nhận!
Nhưng anh không được chỉ nói có mỗi cái này!!!
Tôi nói cho anh biết, Tống Lập, cái này tôi không nhận!
Không nhận!
Dù có bị đánh chết tôi cũng không nhận!!!”
Tôi cúi xuống, túm lấy cổ áo anh, gần như lôi ngửa ra để anh phải ngẩng đầu nhìn tôi.Anh ngửa đầu, sững sờ nhìn tôi, nước mắt còn lăn dài trên má, khóe mắt đỏ lên như đuôi cá.
Với ánh mắt đáng thương ấy nhìn tôi, tôi cứng lên đến mức sắp nổ tung, lại không nhịn được mềm lòng, khẽ thở dài, cúi xuống hôn đi giọt lệ nơi gương mặt anh.“Anh…
đừng khóc nữa.
Em còn chưa làm gì anh mà anh đã khóc.
Sau này nếu em ép anh xuống giường chơi anh, chẳng phải anh càng khóc to hơn sao.”
Không kịp suy nghĩ, anh giơ tay tát tôi một cái thật mạnh.Sau khi bị đánh, tôi mới sực nhớ ra – à, đây là lần đầu tiên tôi nói thẳng trước mặt anh là muốn đ* anh.
Anh đánh tôi cũng phải thôi.Tôi lập tức quỳ xuống, cúi đầu ngoan ngoãn:“Xin lỗi.”
Anh đánh thật mạnh, nửa bên mặt tôi tê rần, tôi không dám ngẩng lên nhìn sắc mặt anh.Anh hất tôi ra, đứng dậy bỏ đi.
Tôi vội túm lấy gấu quần anh.“Anh…”
Tôi quỳ, đầu gối cọ xuống đất, ngẩng lên nhìn bóng lưng anh.“
Sau này… chúng ta vẫn có thể cùng nhau đi dạo không?”
Anh không buồn để ý, hất chân đi thẳng.Đêm đó anh không về nhà.
Tôi chờ đến tận nửa đêm vẫn không thấy.
Trong ký ức tôi, đây là lần đầu tiên anh ở ngoài suốt đêm không về.Hơn một giờ, mưa ngoài trời càng lúc càng lớn.
Tôi cuối cùng cũng không nhịn nổi, đứng lên đi tìm anh.Đèn pin mới thay, sáng rực, soi rất xa.
Ngoài trời gió to, tôi không mang ô, chỉ mặc chiếc áo khoác da cũ, tay cầm áo mưa.
Chiếc áo mưa ấy trong ấn tượng lúc nào cũng rộng thùng thình, không ngờ lần đầu mặc lại vừa khít.Thân phận bỗng chốc đảo ngược, tôi cúi đầu bước đi.
Đường phố không còn một bóng người, đi mãi đến chỗ có đèn đường.
Giờ này chẳng còn tiệm nào mở.Điện thoại anh không mang, để ở nhà.
Mấy anh em Tiểu Chu cũng chưa về.
Giờ này, anh có thể đi đâu được?Tôi tìm đến tiệm in – không có ai, cửa khóa chặt, phản chiếu ánh đèn pin của tôi.
Trước cửa ngập nước, tôi soi qua rồi định quay về, chợt thấy đèn cửa tiệm hoành thánh bên cạnh còn sáng.Vẫn sáng suốt đêm sao?
Hay chỉ đêm nay?
Tôi khó hiểu, lội nước qua, gõ cửa.“Có ai không?”
Bên trong vang lên tiếng bước chân lạch bạch, loạng choạng.
Vài giây sau, cửa hé mở, ló ra một cái đầu nhỏ – là một bé gái, nhìn chừng mới hai, ba tuổi.Tôi cúi mắt, hỏi:“Người lớn nhà em có ở đây không?”
Nó quay đầu: “Mẹ ơi.”
“Mẹ đến đây.”
Ngay sau đó, một người phụ nữ bước ra.
Ấn tượng đầu tiên là trắng, ấn tượng thứ hai là gầy.
Cô mở to mắt nhìn tôi, rồi nhìn dáng vẻ ướt sũng của tôi.“Cậu là…
Tống Khởi đúng không?”
Tôi nhíu mày:“Cô biết tôi?”
Cô cười:“Cậu là nhân vật nổi tiếng của thị trấn này, sao có thể không ai biết chứ.”
Nói rồi lau tay:“Cậu đến tìm anh cậu phải không?
Vào đi.”
Tôi ngập ngừng một lát rồi bước vào.
Tống Lập đang nằm trên mấy chiếc ghế ghép lại, trông như ngủ say.Người phụ nữ bước đến gần tôi, giải thích:“Anh cậu uống say, không biết sao lại đến cửa hàng, không mang chìa khóa, cứ ngồi mãi trước cửa.
Tôi nghe thấy động tĩnh mở ra thì thấy anh ấy, bèn đưa vào trong.”
Quần áo anh ướt đẫm, bị mưa dầm đến nhỏ nước tong tong.
Có lẽ vì e dè nam nữ khác biệt, bà chủ quán không thay đồ cho anh.Tôi ngồi xổm nhìn gương mặt đang ngủ của anh, ngực nghẹn lại, thở dài một hơi.Thật thảm hại, Tống Lập.Lần sau đừng cãi nhau với anh nữa, nếu lần nào cũng thế này thì tôi chịu sao nổi.Bà chủ dè dặt hỏi:“Hai anh em các cậu… cãi nhau à?”
Tôi không trả lời, chỉ đưa tay vỗ nhẹ mặt anh.“Anh, tỉnh đi.”
Anh trở mình, chậm rãi mở mắt.
Anh uống say, hoặc khóc, hoặc ngủ, đều ngoan ngoãn cả.Anh mở mắt nhìn tôi, vài giây sau, cũng giơ tay ôm lấy mặt tôi.“Tiểu Khởi, em đến đón anh về nhà à?”
Không hiểu sao, câu ấy khiến lòng tôi nhói đau.
Tôi làm ra những chuyện như vậy, chưa từng nghĩ đến cảm nhận của anh.Tôi vẫn luôn nói – tôi chỉ có một gia đình, một người thân.
Nhưng anh cũng thế thôi.
Như tối nay, cãi nhau với tôi, tức giận bỏ đi, cũng chẳng còn nơi nào khác để về.Theo tính tôi trước kia, thấy anh như vậy chắc hẳn sẽ đắc ý nói:“Tống Lập, anh xem, rời khỏi tôi thì chỉ có nước ngủ ngoài đường.”
Nhưng giờ lòng tôi nghẹn cứng, khó khăn lắm mới ép ra được một hơi thở, kìm nước mắt, nắm lấy tay anh.“Ừ, em đến đón anh về nhà.”
Tôi đỡ anh ngồi dậy, khoác áo mưa lên cho anh, rồi nhét đèn pin vào tay anh, ghé sát tai anh:“Anh, soi đường cho em nhé.”
“Ừm…”
Anh mơ màng đáp, thấy má tôi ướt liền đưa tay sờ, chạm phải nước lại lẩm bẩm:“Tiểu Khởi, đừng khóc…
Tiểu Khởi.”
Cổ họng tôi nghẹn lại:“Em không khóc.”
Nói xong liền cõng anh lên lưng.Đi ngang qua còn cúi đầu cảm ơn bà chủ:“Tối nay phiền chị quá.”
Cô xua tay: “Không phiền, không phiền.
Hai cậu có muốn đi xe điện về không?
Nhà tôi còn xe mà.”
“Không cần, tôi cõng anh ấy về được rồi.”
Ra khỏi cửa, ánh đèn pin lắc lư soi con đường ngập nước phía trước.
Nước mắt tôi tuôn không ngừng.Anh trên lưng vẫn lẩm nhẩm:“Tiểu Khởi, đừng khóc…
Đều là lỗi của anh…
đừng khóc nữa.
Em khóc thì lòng anh cũng đau…”
Khốn khiếp, đừng có khuyên nữa, khuyên còn khó chịu hơn.Tôi bỗng cảm nhận được chút tâm trạng năm xưa khi anh cõng tôi từ trên núi xuống.
Cũng hiểu vì sao lúc đó anh im lặng, không mở miệng nói gì – bởi hễ mở miệng, nước mắt sẽ rơi hết.Nhưng tôi thật sự sai rồi sao?Để mọi chuyện đi đến nước này, tôi thật sự sai rồi sao?Nếu yêu một người cũng là sai, thì ông trời nên đánh một tia sét giết chết tôi đi.Tôi từng nghĩ mình chỉ khốn nạn với riêng Tống Lập, còn bên ngoài thì đóng vai hiền lành ngoan ngoãn.
Tất cả ý xấu đều trút hết lên người anh.Nhưng giờ tôi mới biết – thứ tôi dành cho anh không chỉ là ý xấu, mà còn cả lương tâm của tôi.Nếu không, giờ đây tôi đâu còn lòng trắc ẩn này.Tống Khởi à, mày cũng là Bồ Tát.
Rõ ràng đã sắp điên dại, vẫn còn mềm lòng vì anh ấy.Sau khi say, Tống Lập không tỉnh táo, nhưng lời anh nói lại là thật.
Chuyện này tôi đã biết từ lâu.Tôi thay quần áo cho anh, để anh sạch sẽ nằm trên giường, còn tôi ngồi yên bên cạnh suốt một đêm.Nghĩ gì à?
Nghĩ cả đêm.Nghĩ anh khóc thế nào, cười thế nào, môi mím ra sao, mắt cong thế nào.
Nếu hỏi tôi nghĩ chuyện gì cụ thể, tôi cũng không biết.
Chỉ thấy đêm ấy mình vừa mơ hồ vừa tỉnh táo.Sáng sớm hôm sau tôi rời đi, quay lại trường.
Tôi để lại cho anh một tờ giấy, giống như hồi nhỏ tôi đi học mà không chờ anh về thì để lại giấy nhắn.“Anh, cơm ở trong nồi, vẫn còn nóng.”
“Anh, em giặt quần áo cho anh rồi, nếu trời mưa thì nhớ thu vào.”
“Anh, hôm nay về nhớ mang cho em cái băng dán cá nhân, tay em bị xước rồi.”
“Anh…”
“Anh…”
“Anh à, em đi rồi, đến trường đây.”
Chắc anh đã thấy tờ giấy ấy, nhưng không liên lạc lại.Liên lạc làm gì nữa, nhìn rõ bộ mặt thật của tôi rồi, chắc chỉ mong tôi chết ngoài kia, đừng về nữa.Tôi không biết anh thấy tờ giấy ấy sẽ có tâm trạng thế nào.
Chỉ biết tôi thì khó chịu vô cùng.Như thể có thứ gì đó mất đi, mãi mãi không tìm lại được nữa.Rốt cuộc là thứ gì đã mất?Tôi nghĩ mãi.
Rốt cuộc tôi đã mất cái gì?Anh trai vẫn còn, nhà vẫn còn.Không nghĩ ra.
Tôi mở cửa sổ, gió ngoài cửa kính xe buýt thổi vào, mang theo từng sợi mưa lạnh buốt.