Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ] Hoại Cẩu

[Đam Mỹ] Hoại Cẩu
Chương 18 - Còn có lương tâm của tôi


Tôi biết anh ấy không đến nỗi tuyệt tình như vậy, nên lại rón rén ghé sát qua, cẩn thận lấy lòng, khẽ kéo tay anh.“Anh… chẳng phải lúc nào anh cũng nói anh yêu em sao?

Anh… anh, em cũng yêu anh mà, có gì khác biệt đâu.”

Trán anh rơi xuống, kề sát vào trán tôi.

Bên ngoài trời mưa, tiếng sấm xé toạc bầu trời.

Tôi nhìn gương mặt đầy đau khổ của anh, anh lắc đầu, nước mắt rơi xuống từng giọt như chuỗi hạt.Tôi chưa bao giờ thấy anh đau khổ đến thế – loại tuyệt vọng bất lực, nhưng vẫn phải tìm cách phát tiết.“Tống Khởi, anh là anh trai của em, Tống Khởi, em có biết không, anh là anh trai của em!”

Anh gào khóc, lặp đi lặp lại nhắc nhở tôi.

Nhưng cái sự ngoan cố u mê của tôi đã vượt quá sức tưởng tượng của anh rồi.Tất nhiên là tôi biết, làm sao mà tôi không biết được.Tôi ngẩng đầu, vừa cẩn thận vừa cố gắng liếm đi giọt nước mắt trên gương mặt anh:“Em biết, anh, em đều biết cả.”

Tình yêu của anh, sự thương hại, sự trìu mến, nuông chiều, tất cả đều bởi vì tôi là em trai của anh.

Điều này tôi quá rõ ràng.Anh ôm chặt lấy tôi, cả hai từ trên giường trượt xuống, “bịch” một tiếng quỳ xuống đất.

Tiếng khóc vang lên bên tai tôi, anh nâng mặt tôi lên, dịu dàng khuyên nhủ.“Tiểu Khởi, em vừa học giỏi vừa ngoan ngoãn… em xuất sắc như thế, không thể làm những chuyện này được.”

Nói xong lại gục xuống vai tôi mà khóc.“Em là em trai của anh!

Sao có thể vì anh mà biến thành đồng tính chứ!”

“Chúng ta là anh em ruột, em có biết không!”

Vẻ ngoan ngoãn ban nãy trên mặt tôi biến thành trống rỗng, rồi lại chuyển thành phẫn nộ.“Em trai, đàn ông…”

Mấy từ đó cứ xoay vòng trong đầu tôi, tôi đã quá chán ngán cái lý do lặp đi lặp lại ấy.

Sự bực bội và giận dữ dồn lên đến đỉnh điểm, nổ tung nơi đỉnh đầu tôi.

Tôi đứng bật dậy trong ánh sáng mờ tối, gầm lên như kẻ điên.“Tống Lập!!

Anh có thể nói anh coi thường tôi!

Nói anh không yêu tôi!

Nói tôi xấu xa, dơ bẩn, ghê tởm!

Không xứng với anh!

Anh muốn chửi rủa thế nào cũng được, thậm chí lấy gạch đập chết tôi, tôi cũng không nói gì!

Tôi làm chuyện bẩn thỉu, tôi chịu báo ứng, tôi nhận!

Nhưng anh không được chỉ nói có mỗi cái này!!!

Tôi nói cho anh biết, Tống Lập, cái này tôi không nhận!

Không nhận!

Dù có bị đánh chết tôi cũng không nhận!!!”

Tôi cúi xuống, túm lấy cổ áo anh, gần như lôi ngửa ra để anh phải ngẩng đầu nhìn tôi.Anh ngửa đầu, sững sờ nhìn tôi, nước mắt còn lăn dài trên má, khóe mắt đỏ lên như đuôi cá.

Với ánh mắt đáng thương ấy nhìn tôi, tôi cứng lên đến mức sắp nổ tung, lại không nhịn được mềm lòng, khẽ thở dài, cúi xuống hôn đi giọt lệ nơi gương mặt anh.“Anh…

đừng khóc nữa.

Em còn chưa làm gì anh mà anh đã khóc.

Sau này nếu em ép anh xuống giường chơi anh, chẳng phải anh càng khóc to hơn sao.”

Không kịp suy nghĩ, anh giơ tay tát tôi một cái thật mạnh.Sau khi bị đánh, tôi mới sực nhớ ra – à, đây là lần đầu tiên tôi nói thẳng trước mặt anh là muốn đ* anh.

Anh đánh tôi cũng phải thôi.Tôi lập tức quỳ xuống, cúi đầu ngoan ngoãn:“Xin lỗi.”

Anh đánh thật mạnh, nửa bên mặt tôi tê rần, tôi không dám ngẩng lên nhìn sắc mặt anh.Anh hất tôi ra, đứng dậy bỏ đi.

Tôi vội túm lấy gấu quần anh.“Anh…”

Tôi quỳ, đầu gối cọ xuống đất, ngẩng lên nhìn bóng lưng anh.“

Sau này… chúng ta vẫn có thể cùng nhau đi dạo không?”

Anh không buồn để ý, hất chân đi thẳng.Đêm đó anh không về nhà.

Tôi chờ đến tận nửa đêm vẫn không thấy.

Trong ký ức tôi, đây là lần đầu tiên anh ở ngoài suốt đêm không về.Hơn một giờ, mưa ngoài trời càng lúc càng lớn.

Tôi cuối cùng cũng không nhịn nổi, đứng lên đi tìm anh.Đèn pin mới thay, sáng rực, soi rất xa.

Ngoài trời gió to, tôi không mang ô, chỉ mặc chiếc áo khoác da cũ, tay cầm áo mưa.

Chiếc áo mưa ấy trong ấn tượng lúc nào cũng rộng thùng thình, không ngờ lần đầu mặc lại vừa khít.Thân phận bỗng chốc đảo ngược, tôi cúi đầu bước đi.

Đường phố không còn một bóng người, đi mãi đến chỗ có đèn đường.

Giờ này chẳng còn tiệm nào mở.Điện thoại anh không mang, để ở nhà.

Mấy anh em Tiểu Chu cũng chưa về.

Giờ này, anh có thể đi đâu được?Tôi tìm đến tiệm in – không có ai, cửa khóa chặt, phản chiếu ánh đèn pin của tôi.

Trước cửa ngập nước, tôi soi qua rồi định quay về, chợt thấy đèn cửa tiệm hoành thánh bên cạnh còn sáng.Vẫn sáng suốt đêm sao?

Hay chỉ đêm nay?

Tôi khó hiểu, lội nước qua, gõ cửa.“Có ai không?”

Bên trong vang lên tiếng bước chân lạch bạch, loạng choạng.

Vài giây sau, cửa hé mở, ló ra một cái đầu nhỏ – là một bé gái, nhìn chừng mới hai, ba tuổi.Tôi cúi mắt, hỏi:“Người lớn nhà em có ở đây không?”

Nó quay đầu: “Mẹ ơi.”

“Mẹ đến đây.”

Ngay sau đó, một người phụ nữ bước ra.

Ấn tượng đầu tiên là trắng, ấn tượng thứ hai là gầy.

Cô mở to mắt nhìn tôi, rồi nhìn dáng vẻ ướt sũng của tôi.“Cậu là…

Tống Khởi đúng không?”

Tôi nhíu mày:“Cô biết tôi?”

Cô cười:“Cậu là nhân vật nổi tiếng của thị trấn này, sao có thể không ai biết chứ.”

Nói rồi lau tay:“Cậu đến tìm anh cậu phải không?

Vào đi.”

Tôi ngập ngừng một lát rồi bước vào.

Tống Lập đang nằm trên mấy chiếc ghế ghép lại, trông như ngủ say.Người phụ nữ bước đến gần tôi, giải thích:“Anh cậu uống say, không biết sao lại đến cửa hàng, không mang chìa khóa, cứ ngồi mãi trước cửa.

Tôi nghe thấy động tĩnh mở ra thì thấy anh ấy, bèn đưa vào trong.”

Quần áo anh ướt đẫm, bị mưa dầm đến nhỏ nước tong tong.

Có lẽ vì e dè nam nữ khác biệt, bà chủ quán không thay đồ cho anh.Tôi ngồi xổm nhìn gương mặt đang ngủ của anh, ngực nghẹn lại, thở dài một hơi.Thật thảm hại, Tống Lập.Lần sau đừng cãi nhau với anh nữa, nếu lần nào cũng thế này thì tôi chịu sao nổi.Bà chủ dè dặt hỏi:“Hai anh em các cậu… cãi nhau à?”

Tôi không trả lời, chỉ đưa tay vỗ nhẹ mặt anh.“Anh, tỉnh đi.”

Anh trở mình, chậm rãi mở mắt.

Anh uống say, hoặc khóc, hoặc ngủ, đều ngoan ngoãn cả.Anh mở mắt nhìn tôi, vài giây sau, cũng giơ tay ôm lấy mặt tôi.“Tiểu Khởi, em đến đón anh về nhà à?”

Không hiểu sao, câu ấy khiến lòng tôi nhói đau.

Tôi làm ra những chuyện như vậy, chưa từng nghĩ đến cảm nhận của anh.Tôi vẫn luôn nói – tôi chỉ có một gia đình, một người thân.

Nhưng anh cũng thế thôi.

Như tối nay, cãi nhau với tôi, tức giận bỏ đi, cũng chẳng còn nơi nào khác để về.Theo tính tôi trước kia, thấy anh như vậy chắc hẳn sẽ đắc ý nói:“Tống Lập, anh xem, rời khỏi tôi thì chỉ có nước ngủ ngoài đường.”

Nhưng giờ lòng tôi nghẹn cứng, khó khăn lắm mới ép ra được một hơi thở, kìm nước mắt, nắm lấy tay anh.“Ừ, em đến đón anh về nhà.”

Tôi đỡ anh ngồi dậy, khoác áo mưa lên cho anh, rồi nhét đèn pin vào tay anh, ghé sát tai anh:“Anh, soi đường cho em nhé.”

“Ừm…”

Anh mơ màng đáp, thấy má tôi ướt liền đưa tay sờ, chạm phải nước lại lẩm bẩm:“Tiểu Khởi, đừng khóc…

Tiểu Khởi.”

Cổ họng tôi nghẹn lại:“Em không khóc.”

Nói xong liền cõng anh lên lưng.Đi ngang qua còn cúi đầu cảm ơn bà chủ:“Tối nay phiền chị quá.”

Cô xua tay: “Không phiền, không phiền.

Hai cậu có muốn đi xe điện về không?

Nhà tôi còn xe mà.”

“Không cần, tôi cõng anh ấy về được rồi.”

Ra khỏi cửa, ánh đèn pin lắc lư soi con đường ngập nước phía trước.

Nước mắt tôi tuôn không ngừng.Anh trên lưng vẫn lẩm nhẩm:“Tiểu Khởi, đừng khóc…

Đều là lỗi của anh…

đừng khóc nữa.

Em khóc thì lòng anh cũng đau…”

Khốn khiếp, đừng có khuyên nữa, khuyên còn khó chịu hơn.Tôi bỗng cảm nhận được chút tâm trạng năm xưa khi anh cõng tôi từ trên núi xuống.

Cũng hiểu vì sao lúc đó anh im lặng, không mở miệng nói gì – bởi hễ mở miệng, nước mắt sẽ rơi hết.Nhưng tôi thật sự sai rồi sao?Để mọi chuyện đi đến nước này, tôi thật sự sai rồi sao?Nếu yêu một người cũng là sai, thì ông trời nên đánh một tia sét giết chết tôi đi.Tôi từng nghĩ mình chỉ khốn nạn với riêng Tống Lập, còn bên ngoài thì đóng vai hiền lành ngoan ngoãn.

Tất cả ý xấu đều trút hết lên người anh.Nhưng giờ tôi mới biết – thứ tôi dành cho anh không chỉ là ý xấu, mà còn cả lương tâm của tôi.Nếu không, giờ đây tôi đâu còn lòng trắc ẩn này.Tống Khởi à, mày cũng là Bồ Tát.

Rõ ràng đã sắp điên dại, vẫn còn mềm lòng vì anh ấy.Sau khi say, Tống Lập không tỉnh táo, nhưng lời anh nói lại là thật.

Chuyện này tôi đã biết từ lâu.Tôi thay quần áo cho anh, để anh sạch sẽ nằm trên giường, còn tôi ngồi yên bên cạnh suốt một đêm.Nghĩ gì à?

Nghĩ cả đêm.Nghĩ anh khóc thế nào, cười thế nào, môi mím ra sao, mắt cong thế nào.

Nếu hỏi tôi nghĩ chuyện gì cụ thể, tôi cũng không biết.

Chỉ thấy đêm ấy mình vừa mơ hồ vừa tỉnh táo.Sáng sớm hôm sau tôi rời đi, quay lại trường.

Tôi để lại cho anh một tờ giấy, giống như hồi nhỏ tôi đi học mà không chờ anh về thì để lại giấy nhắn.“Anh, cơm ở trong nồi, vẫn còn nóng.”

“Anh, em giặt quần áo cho anh rồi, nếu trời mưa thì nhớ thu vào.”

“Anh, hôm nay về nhớ mang cho em cái băng dán cá nhân, tay em bị xước rồi.”

“Anh…”

“Anh…”

“Anh à, em đi rồi, đến trường đây.”

Chắc anh đã thấy tờ giấy ấy, nhưng không liên lạc lại.Liên lạc làm gì nữa, nhìn rõ bộ mặt thật của tôi rồi, chắc chỉ mong tôi chết ngoài kia, đừng về nữa.Tôi không biết anh thấy tờ giấy ấy sẽ có tâm trạng thế nào.

Chỉ biết tôi thì khó chịu vô cùng.Như thể có thứ gì đó mất đi, mãi mãi không tìm lại được nữa.Rốt cuộc là thứ gì đã mất?Tôi nghĩ mãi.

Rốt cuộc tôi đã mất cái gì?Anh trai vẫn còn, nhà vẫn còn.Không nghĩ ra.

Tôi mở cửa sổ, gió ngoài cửa kính xe buýt thổi vào, mang theo từng sợi mưa lạnh buốt.
 
[Đam Mỹ] Hoại Cẩu
Chương 19 (1) - Tiểu kịch trường Thất Tịch


Xác định quan hệ yêu đương rồi, tôi lại thấy cũng chẳng khác trước là bao.

Anh tôi trước kia đối xử với tôi thế nào, bây giờ vẫn y như thế.Như thể anh ấy cố tình bỏ qua câu tôi đã nói:"Anh, mình có thể... yêu nhau không?"

Tôi có chút phiền muộn, nhưng cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể tự an ủi rằng chắc mình nóng vội quá thôi.Ngọn đèn đường ở cuối ngã rẽ hỏng suốt hai ngày, cuối cùng cũng được sửa xong trước khi mùa hè kết thúc.Chiều tối, tôi và anh như thường lệ đi dạo tiêu cơm.Ban ngày có một trận mưa nhỏ, chỉ kịp làm ướt mặt đất rồi ngừng hẳn.

Vài gốc cây hoa hòe to bên vệ đường đang rụng hoa, từng cánh trắng lác đác hòa vào bùn trải đầy mặt đất.

Mùi đất ẩm trộn lẫn với hương hoa hòe nồng nàn xộc thẳng vào mũi."

Lại mở thêm một cửa tiệm nữa kìa."

"Bán đồ nữ, mình chẳng dùng đến."

"Ờ."

Tôi khoanh tay, lắc lư chậm rãi đi phía sau anh.Cứ vài phút, anh lại quay đầu nhìn tôi một cái."

Em làm sao vậy, hôm nay đi chậm thế?"

Tôi cười, chạy lên theo kịp bước anh."

Đi dạo ấy mà, anh biết cái gì gọi là 'đi dạo' không, phải thong thả chậm rãi mới gọi là đi dạo."

Anh bật cười:"Lão Cát hàng xóm mình đi dạo còn nhanh hơn em."

Tôi đi ngang bằng với anh, nghiêng đầu cười trêu:"Thế sao, mai mốt em tổ chức giải điền kinh thi với ông ấy thử?"

Anh đẩy vai tôi một cái: "Biến đi."

Tôi lại cố tình đi chậm rì, anh lại gọi:"Tống Khởi."

Tôi hừ khẽ, đáp lười nhác:"Đây mà."

Anh nghi ngờ liếc tôi:"Hôm nay em lạ lắm đấy."

Tôi không trả lời, chỉ nheo mắt khe khẽ hát:"Em sợ không kịp, em muốn ôm lấy anh~
Cho đến khi thấy nếp nhăn anh mang dấu vết năm tháng~
Cho đến khi em chắc rằng anh thật sự tồn tại~"Anh nghiêng đầu nhìn tôi."

Bài gì thế?"

Tôi vô tình khẽ chạm vai anh:"Ít ra còn có anh."

Ánh mắt tôi dán chặt vào mặt anh, anh dường như có chút ngượng ngùng, quay đầu ho nhẹ một tiếng.

Tôi mỉm cười, thu tầm mắt lại, tiếp tục hát:"Nếu cả thế giới em cũng có thể buông bỏ, ít ra còn có anh, xứng đáng để em trân trọng.

Và anh đang ở đây~~"Anh "phì" cười thành tiếng:"Ngốc, hát lạc tông rồi."

Tôi mím môi nhìn anh:"Thế anh hát đi."

Anh im lặng chốc lát rồi cất giọng:"Có lẽ cả thế giới em cũng có thể quên, chỉ là không nỡ mất tin tức về anh..."

Nhân lúc anh đang mải hát, tôi vội ghé qua hôn anh một cái.

Anh sững người, mấy giây sau mới hoàn hồn, mặt đỏ bừng, hoảng hốt đảo mắt nhìn quanh."

Tống Khởi!

Em bị ma nhập à?!"

Tôi cố ý nũng nịu:"Anh, đâu có ai nhìn thấy."

"Làm sao em biết..."

"Tiểu Lập, dẫn em trai ra dạo đấy à."

Anh còn chưa kịp mắng tôi, đã có người lên tiếng chào hỏi.Là chị Lý mở tiệm hoa trong thị trấn.Thấy đông người đứng trước cửa tiệm, anh ngạc nhiên:"Hôm nay đông khách thế ạ?"

Chị cười:"Hôm nay Thất Tịch mà, ai cũng mua hoa tặng nhau."

Tôi chen vào:"Chị, có hoa hồng không, em cũng muốn một cành."

Chị Lý cười đùa:"Sao, tặng bạn gái à?"

Tôi lướt ánh mắt nhìn phản ứng của anh, rồi đáp:"Vâng, tặng bạn gái."

"Có cần gói cho đẹp không?"

Tôi xua tay:"Thôi, cứ để vậy thôi."

Tôi đưa tiền, nhưng chị đẩy lại.

Tôi cười nói:"Vậy thì chúc chị Lý buôn may bán đắt nhé!"

Hai chúng tôi tiếp tục đi, tôi đưa bông hoa ra:"Này."

Anh ngượng ngập:"Anh không cần."

Tôi cười, lấy ra con gấu bông nhỏ giấu cả quãng đường:"Thế cái này thì sao?"

Ánh mắt anh sáng lên:"Cái gì đấy?"

Tôi ghé lại gần:"Quà Thất Tịch của anh chứ còn gì."

Nghe đến chữ "quà Thất Tịch", anh lại định tỏ vẻ ngại ngùng.

Tôi không cho anh kịp nói, kéo khóa con gấu, từ trong bông gòn lấy ra một chiếc MP3, rồi nhét tai nghe vào tai anh, bấm nút mở.Giọng tôi vang lên tràn đầy trong tai nghe:"Đây là ngày đầu tiên em ghi âm lời chúc ngủ ngon cho anh.

Anh, em thích anh, cái kiểu muốn đi cùng anh cả đời ấy.

Anh, ngủ ngon, mơ đẹp nhé."

"Đây là ngày thứ hai em ghi âm lời chúc ngủ ngon cho Tống Lập.

Tống Lập, anh, em yêu anh.

Ngủ ngon, mơ đẹp nhé."

"Đây là ngày thứ ba em ghi âm lời chúc ngủ ngon cho anh.

Anh, em sẽ luôn ở bên anh, luôn yêu anh, bảo vệ anh.

Ngủ ngon, anh, mơ đẹp nhé."

"Đây là ngày thứ tư em..."

Tôi nhấn nút tạm dừng:"

Sau này nghe tiếp, mỗi ngày một câu."

Cổ họng anh khẽ động, quay đầu nhìn tôi, môi mấp máy:"Em...

đã ghi bao nhiêu câu rồi?"

Tôi cười hớn hở:"365 câu."

Nói rồi khoác vai anh:"Nhưng mà mỗi năm Thất Tịch em sẽ lại đổi mới cho anh, thế là năm nào anh cũng có một bộ sưu tập lời yêu mới suốt cả năm."

"Thế nào, món quà này tuyệt chứ?"

Anh cầm chặt con gấu không nói, tôi dụi đầu vào anh:"Tống Lập, anh đầu óc cứng nhắc quá, con gấu này em giấu suốt cả đường đấy, vô tâm vừa thôi, chắc chắn anh chẳng chuẩn bị gì cho em..."

Chưa kịp nói hết, môi tôi đã bị chặn lại.Mắt tôi mở to, bóng dáng anh phóng đại trước mặt.

Má anh đỏ rực, hàng mi run bần bật, dưới đôi mi ấy là đôi mắt long lanh nước, căng thẳng nhìn tôi chằm chằm.Tôi biết anh đã hồi hộp đến mức muốn nổ tung, vậy mà vẫn cố lấy hết dũng khí, ngay giữa phố đông mà hôn tôi.Thật ra cũng chưa tính là hôn, chỉ là anh cứng nhắc ép môi lên môi tôi thôi.Tống Lập ngốc, đến hôn môi cũng không biết.Nhưng tôi vẫn không cách nào cưỡng lại được mà chìm đắm.Tôi vừa định giữ gáy anh hôn lại, thì đã bị anh đẩy ra.

Anh cúi đầu đứng trước mặt tôi, giọng nhỏ như muỗi kêu:"Vừa rồi... cái đó..."

Tôi chớp mắt chậm rãi hỏi:"Cái đó là cái gì?"

Anh không trả lời, chỉ sải bước đi trước.Tôi vội đuổi theo:"Là quà Thất Tịch phải không?

Có đúng không, anh, nói gì đi chứ.

Anh?

Tống Lập?"

Anh giẫm lên lớp hoa rơi, bước chân vội vã.Anh tôi có nhiều dáng vẻ khác nhau.Trước kia tôi từng nghĩ, nếu tất cả những dáng vẻ ấy đều thuộc về tôi thì tốt biết mấy.

Mỗi ngày được nhìn anh nói chuyện, nhìn anh cười, nhìn anh khóc, nhìn anh mắng người, nhìn anh nhìn tôi... chắc hẳn sẽ rất thú vị.Nhưng nghĩ vậy lại thấy như đang mơ.

Làm sao có chuyện tôi được ở bên anh mỗi ngày.Nhưng bây giờ thì khác rồi, có lời chúc ngủ ngon kia, dù tôi không ở bên anh mỗi ngày, thì mỗi ngày anh cũng có một biểu cảm dành riêng cho tôi.Có lẽ, chỉ một thoáng tâm tình ấy cũng là của tôi.Cũng có lẽ, điều tôi mong muốn, chỉ đơn giản là khoảnh khắc đó thôi.
 
[Đam Mỹ] Hoại Cẩu
Chương 19 (2) - Em muốn hôn chị sao, Tống Khởi


Bọn họ có chút bất ngờ khi thấy tôi về sớm, có lẽ vì tôi trông chẳng có tinh thần, nên vừa thấy đã hỏi ngay:"Cãi nhau rồi à?"

Tôi lắc đầu, vỗ vỗ vào giường của Lý Liên."

Có thuốc không?"

Cậu ấy đưa tôi một điếu, vừa đưa vừa dò xét nét mặt tôi."

Thật cãi nhau rồi à?

Chẳng lẽ chia tay luôn rồi?"

Còn chưa kịp trả lời, một giọng khác chen vào:"Chia thì chia thôi, có gì đâu.

À, cái chị bên khoa Báo chí hôm qua còn hỏi tao đấy, bảo muốn hẹn mày đi ăn cơm."

Tôi không đáp, lẳng lặng đi ra ban công.

Sau lưng loáng thoáng có tiếng ai đó nói:"Thôi đừng nói nữa, nó đang khó ở, để yên cho nó một mình đi."

Dưới lầu hôm nay ít người hơn bình thường, chỉ có vài cặp tay trong tay đi ngang qua.

Gió mùa thu thổi lạnh buốt.

Tôi nhìn lướt điện thoại, vẫn không thấy Tống Lập nhắn gì.Tôi hút thuốc giờ ngày càng thuần thục rồi.

Không biết nếu anh biết tôi hút thuốc thì sẽ phản ứng thế nào.Đang vươn tay nghịch khói thì nghe tiếng Lý Liên trong phòng vọng ra:"Ôi, bạn gái tao tới trường tìm rồi!"

Tôi cúi đầu nhìn xuống, thấy một cô gái mặc váy dài màu nhạt đang đứng chờ dưới lầu.

Lý Liên hấp tấp chạy đi, chưa tới nửa phút sau, tôi đã thấy cậu ta lao ra ngoài, rồi hai người ôm chặt lấy nhau, vụng trộm hôn.Tôi hút hết điếu thuốc, kéo chặt áo khoác rồi quay vào phòng, leo lên giường ngủ.Giấc ngủ chẳng hề thoải mái, mơ mơ hồ hồ toàn là hình ảnh hôm đó, lúc Tống Lập ôm lấy mặt tôi mà khóc.Khóc cái gì chứ, Tống Lập?

Anh có gì đáng để khóc đâu.Tỉnh dậy toàn thân phát lạnh, rõ ràng là bị cảm rồi.

Tôi dụi dụi cái mũi ngứa ngáy, đứng dậy đi rót nước.

Thấy Lý Liên vẫn chưa về, tôi dừng một chút rồi hỏi:"Lý Liên tối nay không về à?"

Có đứa bạn cùng phòng cười:"Có bạn gái rồi thì còn về làm gì nữa?"

Thế à?Thấy tôi chịu mở miệng, Thiệu Lý ngồi dậy, thò đầu nhìn xuống hỏi:"Thế mày với người yêu là cãi nhau hay là chia tay rồi?"

Nghĩ tới tình cảnh giữa tôi với Tống Lập, tôi chẳng biết trả lời sao, bèn dừng một chút rồi hỏi ngược lại:"Có lựa chọn thứ ba không?"

Nghe xong cậu ta ngớ ra:"Hả?

Vậy tức là mày với người yêu vẫn ổn chứ gì?"

Tôi chỉ cười, lắc đầu, rồi ngẩng lên hỏi tiếp:"Thiệu Lý, có thuốc không?"

Cậu ta lục lục:"Hết rồi, hay mình đi mua?"

Tôi gật đầu, cùng đứng dậy đi với cậu ta.Trong phòng vốn có một người quê gần đây nên nghỉ lễ đã về nhà, Lý Liên thì theo bạn gái, chỉ còn lại tôi và Thiệu Lý.Xuống lầu, tôi hỏi:"Có người yêu chưa?"

Cậu ta hắng giọng:"Ờm, hiện tại thì chưa."

"Tức là sắp có rồi."

Tôi híp mắt, hít một hơi gió lạnh."

Là con gái à?"

Cậu ta trợn mắt:"Chẳng lẽ đàn ông chắc?"

Tôi im lặng.

Cậu ta chợt ngẫm ra, liên tục kêu mấy câu "Má ơi", rồi kéo tay tôi:"Đừng nói với tao là... mày thích đàn ông nha?"

Tôi không đáp, chỉ ngẩng cằm:"Đến rồi."

Đúng lúc này có tiếng gọi:"Thiệu Lý!"

Tôi quay đầu, là một cô gái.Thiệu Lý nhỏ giọng nói nhanh:"Đấy, chị bên khoa Báo chí tao từng kể với mày đó."

Rồi vẫy tay:"Chào chị ạ!"

Tôi chau mày, vô thức tránh ánh nhìn.Cô ấy bước tới, tự nhiên đưa tay ra:"Xin chào, Bạch Ninh."

Tôi vẫn lịch sự bắt tay:"Tống Khởi."

Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi:"Sao lại không thể cho tôi số liên lạc, là vì bất tiện à?"

Tôi mím môi gật:"Ừ, không tiện lắm."

"Vậy à..."

Ánh mắt cô ấy chùng xuống.

Thiệu Lý gãi đầu:"Ơ kìa, chị, trong ký túc bọn em còn nhiều anh đẹp trai lắm, em giới thiệu thêm cho chị nha."

Tôi quay người bước đi:"Không phải đi mua thuốc sao?"

Tiếng Thiệu Lý văng vẳng phía sau:"Hôm nay nó không vui lắm."

Tôi mặc kệ, mua một bao thuốc Lý Liên thường hút.

Nhưng khi ra ngoài thì chẳng thấy Thiệu Lý đâu, chỉ còn cô gái ấy đứng đó, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi.Cô ấy mỉm cười:"Cậu ấy bảo có việc, nên đi trước rồi."

Tôi sải bước lại gần, mở miệng:"Chẳng phải chị muốn mời tôi ăn cơm sao?"

Nói xong liền quay đi:"Đi thôi."

Cô kéo tôi lại:"Bây giờ à?

Muộn rồi mà."

Tôi ngoái đầu:"Chị ăn tối chưa?"

Cô ấy vội lắc đầu:"À, chưa."

"Thế thì đi thôi."

Tôi bước trước, nghe tiếng bước chân cô theo sau."

Ăn ở đâu?"

"Nhà ăn."

"Hả?"

Tôi dừng lại:"Chị có chỗ nào muốn đi không?"

Cô đỏ mặt, ấp úng:"Ờ... không, vậy nhà ăn cũng được."

Tôi vốn ăn nhanh, một bát mì bò chưa đầy mười phút đã xong.

Ăn xong thì nghịch điện thoại, nhìn khung chat với anh trai vẫn dừng ở tin nhắn ba ngày trước.

Tôi thở dài, không nhịn được nhắn cho anh."

Anh ăn tối chưa?"

Gửi rồi mới nhận ra đã gần mười giờ.Chị học báo chí ngồi đối diện ăn rất yên lặng.

Tôi đặt điện thoại xuống, hỏi thẳng:"Chị thích tôi à?"

Cô ấy sặc dữ dội, như bị dọa.

Tôi đưa khăn giấy, cụp mắt:"Có lẽ tôi hơi thẳng thừng."

Không ngờ cô lau miệng xong, đáp gọn lỏn:"Ừ, chị có cảm tình với em.

Nhưng cũng biết, em sẽ không nhận lời chị."

Tôi chống cằm:"Sao vậy?"

"Vì em tạo cảm giác xa cách."

Tôi không biết sao mình lại khiến cô ấy thấy thế.

Nheo mắt không nói, chờ cô dừng đũa rồi hỏi:"Ăn xong chưa?"

Cô gật.

Tôi đứng dậy, nói rất nhã nhặn:"Vậy để tôi đưa chị về."

Ánh mắt cô hơi hoang mang:"Được."

Có lẽ cũng thấy đoạn đối thoại ban nãy thật thừa thãi.Đêm muộn, dưới lầu ít người, gió nổi lên, cô kéo chặt áo khoác.

Tôi dừng bước, vẫn chưa nói lời tạm biệt.

Cô ấy cũng im lặng nhìn tôi.Tâm trạng tôi đột nhiên bực bội, có lẽ vì Tống Lập chưa trả lời tin, hay vì chuyện khác.

Nhớ tới cảnh Lý Liên ôm hôn bạn gái dưới ký túc, tôi buột miệng hỏi một câu cực kỳ thất lễ:"Chị đã từng hôn chưa?"

Câu hỏi hiển nhiên khiến cô ngẩn ra.

Tôi không lặp lại, chỉ nhìn chằm chằm.

Trong đầu toàn hiện lên gương mặt Tống Lập.

Nếu tôi ra vẻ muốn hôn anh, không biết anh sẽ thế nào."

Em... muốn hôn chị sao, Tống Khởi?"

Nghe giọng cô, tôi mới sực tỉnh.

Lúc này cô đã định tiến gần hơn.

Tôi không né, nhìn hàng mi run run, cũng thấy cô ấy đẹp.

Nhưng trong lòng tôi chẳng dậy nổi chút cảm xúc hay khao khát nào, càng không có cái hân hoan mà Lý Liên có khi gặp bạn gái.Tôi lại ngẩn ngơ.

Khi cổ tay bị giữ lại, gò má cô đã gần trong gang tấc.

Tôi theo bản năng quay đi, tránh né.

Cố gắng không nhìn cô, khẽ nói:"Xin lỗi."

Cô ngây ra vài giây, mũi chân nhón lên rồi lại hạ xuống, buông tay áo tôi, khẽ đáp:"Ừ."

Tôi lùi lại:"Chị lên đi."

Cô cười nhạt, quay lưng rời đi.Tôi chán nản, ngồi xuống dưới ký túc, không muốn về để bị Thiệu Lý tra hỏi.

Rút thuốc hút.Lấy điện thoại ra, tôi gọi cho Tống Lập."

Tút... tút..."

Chuông reo rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng anh sẽ không nghe.

Rốt cuộc cũng nối máy."

Có chuyện gì?"

Giọng anh rất thản nhiên, như chưa từng có gì xảy ra, nhưng lại xa lạ.

Nghe tiếng anh, tim tôi nghẹn cứng.

Vội vàng dập điếu thuốc, hỏi:"Anh nhận được tin nhắn của em chưa?"

Bên kia im vài giây."

Rồi."

"Vậy sao không trả lời?"

Trong lòng tôi khó chịu, biết nguyên nhân nhưng vẫn cố truy hỏi.

Tôi tưởng tượng ra dáng vẻ anh: Mấp máy môi không nói được, mặt bất đắc dĩ mà vẫn buộc phải im lặng."

Quên mất."

Lý do vụng về đến mức nực cười.Lần này tôi lại im.

Không biết mình đang nghĩ gì, chỉ muốn chọc tức anh.

Tôi kéo khóa áo khoác, nói khẽ:"Anh, em vừa hôn một cô gái."

Nói xong, đến cả tiếng thở bên kia tôi cũng không nghe thấy, tưởng anh cúp máy.

Giữa chúng tôi im lặng tới nửa phút.

Cuối cùng tôi không nhịn được, mấp máy hỏi:"Tống Lập, anh không có gì để nói sao?"

Lại vài giây trôi qua, mới nghe thấy anh khẽ nói:"Tốt mà."

Tốt mà.Tôi bật cười khe khẽ, cảm thấy mình ngu ngốc.

Đặt hết hy vọng vào Tống Lập, đúng là quá ngốc.Chi bằng nói mình bị cảm, có khi còn khiến anh lo lắng hơn.Thật sự chẳng biết nói gì nữa.

Nói gì cũng sai.

Cãi nhau thì không nỡ.

Cuối cùng tôi tắt máy cái rụp.Hít hít mũi, tôi đứng dậy trở về ký túc.Lạ thay, Thiệu Lý chẳng hỏi gì về chuyện với chị học Báo chí, cứ như chưa từng xảy ra."

Về rồi à."

"Ừ."

Cậu ta đứng dậy:"Hôm nay chẳng mua được thuốc, cho tao xin một điếu, mai đi mua bù."

Tôi đưa thuốc.Uống cốc nước nóng, tôi nằm ngủ thẳng tới trưa hôm sau.

Vừa dậy thì đúng lúc thấy Lý Liên tiễn bạn gái về.Thời tiết càng ngày càng lạnh, qua Quốc khánh rồi chẳng còn kỳ nghỉ nào để về nhà.

Sau cú điện thoại hôm đó, ý muốn về nhà của tôi cũng giảm hẳn.Chúng tôi nhắn tin như hai anh em để báo bình an, nhưng hiếm khi gọi điện.Thật ra tôi cũng nghĩ Tết này đi làm thêm cho xong, khỏi phải về rồi lại cãi nhau với anh.Nhưng mà...

Tết đến rồi.Tống Lập chưa từng đón Tết một mình.Tôi vẫn phải về, ở bên anh.
 
[Đam Mỹ] Hoại Cẩu
Chương 20 - Em làm vợ anh có được không ?


Con đường trong thị trấn bắt đầu được sửa lại.Trước kia đường gập ghềnh, mưa tuyết là đọng nước, lầy lội không đi nổi.Không khí hanh khô luồn qua những cành cây trụi lá, xoáy vòng trên đỉnh đầu tôi.

Tôi hít một hơi, kéo cổ áo, bước tiếp về phía trước.

Gặp một chiếc xe thuận đường cùng thị trấn.“Tiểu Khởi, nghỉ học rồi à?

Lên xe đi, anh chở về.”

Tôi xua tay:“Không cần đâu, em đi bộ một đoạn là tới rồi.”

“Anh trai em sao không ra đón?”

Cổ họng bị cổ áo cọ khó chịu, tôi ngẩng lên thoát khỏi, đáp:“Anh ấy bận.”

Anh ta lại nhiệt tình:“Lên đi, phía trước vẫn còn một đoạn đấy.

Trời thế này lạnh, em đi bộ đến bao giờ mới về tới?”

Tôi không muốn đôi co, dừng lại một chút rồi lên xe.Anh ta đưa tôi tới tận cửa nhà.

Suốt đường tám chuyện vặt khiến cổ họng tôi khô rát.

Vừa xuống xe, gió lạnh đã chui thẳng vào cổ.

Tôi kéo khóa áo lên, đẩy cửa bước vào.Trong nhà vẫn là cảnh vật quen thuộc: Sân quét sạch sẽ, rèm cửa dày treo lên, góc ngoài còn đống xỉ than chưa kịp đổ đi.

Hình như mới có tuyết, mặt đất ướt sũng, chỗ lõm đóng băng lại.Tôi siết chặt balô, chần chừ chưa bước tiếp.

Một mùa thu đông chưa gặp, Tống Lập, anh giờ trông ra sao nhỉ?Đang nghĩ, anh liền vén rèm bước ra.

Tóc dài thêm chút, mặc áo dày, không rõ gầy hay mập, chỉ thấy trắng hơn lần cuối tôi về.Anh thấy tôi đứng trong sân, như không dám tin, ngẩn người tại chỗ rất lâu rồi mới tỉnh lại:“Sao về mà không nói trước?”

Anh buông rèm, đi tới, đưa tay đón lấy balô, giống hệt kiểu anh em bình thường trò chuyện:“Đi bộ về đấy à?

Đoạn này xa lắm.”

Tôi nhìn chóp mũi đỏ ửng của anh vì lạnh, cố giữ bình tĩnh:“Em đi nhờ xe thuận đường về.”

“Ừ.”

Anh khẽ đáp, rồi vén rèm dẫn tôi vào nhà.“Ngồi xe cả đêm hả?”

Trong nhà, ánh mắt anh cuối cùng dừng lại trên mặt tôi, ngó vài giây rồi thu lại.

Tôi gật đầu, không phát ra nổi tiếng nào.Anh đặt balô qua một bên:“Đi nghỉ đi, ngủ dậy anh nấu cơm cho em.”

Nhìn bóng lưng sắp quay đi, tôi gọi khẽ:“Anh…”

Anh dừng lại.Cổ họng nghẹn ứ, tôi cố hỏi:“Hôm nay anh không bận à?”

“Không bận.”

Anh đi vào bếp.Tôi đứng yên vài giây, rồi cũng xoay người về phòng.Trong phòng tôi đã thay chăn bông dày, còn trải thêm chăn điện.Anh sớm biết tôi sẽ về, chỉ không rõ chính xác ngày nào.

Không hỏi, chỉ chờ vậy thôi.Lần Quốc khánh quay lại trường, tôi luôn thấy như mất đi thứ gì, không cách nào tìm lại.Người anh trai dịu dàng vẫn còn, ngôi nhà không đổi.

Vậy tôi đã mất cái gì?Nghĩ mãi không thông, cho đến lúc nhận ra - không phải tôi mất, mà là Tống Lập mất đi cậu em trai duy nhất, ngoan ngoãn, nghe lời và xuất sắc.Nếu anh cũng coi tôi là tất cả, thì trong mưa thu năm ấy anh đã nếm trải mất mát đầu tiên, còn lần này… là mất mát khiến anh mất trắng.Tàn nhẫn biết bao.Mà cái tàn nhẫn này, là tôi gây ra.Tôi cuộn chăn ngủ vùi, phát hiện chăn điện đã bật nóng.Tống Lập… anh biết hôm nay tôi về.Anh cái gì cũng biết.Tôi vẫn luôn tự phụ mình thông minh.Hóa ra chỉ là tự cho là đúng.Mơ mơ màng màng, nghe anh đẩy cửa vào, đứng cạnh giường tôi thật lâu.

Rồi bàn tay đặt lên trán tôi, ngón tay vương mùi hành lá, chắc vừa nấu nướng.Giọng anh khẽ vang:“Gầy rồi.”

Anh thu tay lại, một tiếng thở dài như có như không:“Sao lại gầy thế này… sống không tốt à?”

Tôi chỉ mong anh mãi mãi trẻ trung, chỉ mong tình cảm giữa hai chúng ta luôn còn mãi.Tống Lập à, sao những điều trái ngược mong ước lại cứ rơi đúng vào chúng ta vậy?Tôi cố nén lại, ép bản thân chìm vào giấc ngủ.

Đến trưa mới tỉnh, anh đã nấu xong cơm.

Tôi uể oải dậy, rửa mặt qua loa, thấy bàn có món sườn, liền hỏi:“Anh còn mua sườn à?”

Anh không nhìn tôi:“Hôm qua mua.”

Anh bày biện bàn ăn.

Tôi nhìn qua lớp áo bông dày, thầm đoán vòng eo anh.

Anh bận suốt cả buổi sáng, nấu bữa cơm thật phong phú, còn tôi ăn chẳng thấy ngon.Bao lời muốn nói, bao câu muốn hỏi, nghẹn cứng trong cổ.Ăn xong, anh dọn dẹp bàn rồi vào bếp.

Anh đi dép bông không mang vớ, mắt cá đỏ ửng vì lạnh.

Anh cúi người rửa bát, im lặng.Tôi đứng lâu, rồi tiến lên, nhẹ vòng tay ôm eo anh.

Cơ thể anh lập tức cứng đờ.Cằm tôi đặt lên vai, thở khẽ:“Tống Lập, anh gầy đi rồi.”

Anh không giãy, chỉ lặng im để mặc tôi ôm.

Tôi cúi mắt nhìn quai hàm căng chặt của anh.“Anh… không nhớ em sao?”

Ngón tay anh co lại trong bọt xà phòng, thở dài:“Tống Khởi, em đã vượt giới hạn rồi.”

Vượt giới hạn.Quá đúng.Nửa năm qua, giữa chúng tôi như dựng lên bức bình phong thủy tinh có hoa văn, thấy lờ mờ mà chẳng rõ mặt nhau, càng không thể vượt qua.Một động tác nhỏ của tôi liền đập nát bình phong ấy, làm chuyện vượt giới hạn trong miệng anh.Ngực tôi nghẹn lại, ham muốn buông xuôi trỗi dậy rồi tắt dần.

Tôi buông tay, lùi một bước.

Không nói thêm câu dỗ dành nào, buông tay đã là cực hạn.Tôi xoay người định đi thì nghe tiếng gõ cửa ngoài sân.“Tống Lập có nhà không?”

Tôi vừa đi ra vừa hỏi:“Ai vậy?”

Cửa mở, ló đầu vào là một người đàn bà.

Tôi khựng lại, cau chặt mày.Là bà mối năm trước từng đến nhà.Vốn tâm trạng đã tệ, giờ càng khó chịu.

Chẳng phải lần trước anh đã bảo họ đừng đến nữa sao?“Bà tới làm gì?”

Tôi lạnh mặt, muốn đuổi đi.“À… cái đó…”

Thấy sắc mặt tôi, bà ta lúng túng giải thích.Tôi gắt:“Lần trước không phải đã nói rõ rồi à, sao còn đến?”

“Tiểu Khởi, không được hồ đồ!”

Tiếng quát lạnh lẽo từ sau lưng vang lên.Tôi quay lại, thấy anh cười khách sáo đầy mặt:“Xin mời vào.”

Ba chữ ấy khiến tôi sững sờ, không tin nổi.Anh liếc tôi:“Em vào trong trước đi.”

Tôi lạnh lùng nhìn, không nhúc nhích.

Anh kéo tay áo tôi:“Tiểu Khởi, nghe lời có được không?!”

Hiểu ý anh, tôi bỗng buồn cười.

Cúi mắt nhìn bàn tay anh nắm tay áo mình, ngẩng lên, nói khẽ:“Anh…

đúng là…”

Tìm mãi mới ra từ thích hợp:“Ngốc nghếch.”

Anh tưởng thế sẽ khiến tôi tỉnh lại, quay về quan hệ bình thường.Nhưng không biết rằng, làm vậy chỉ xé toạc lớp vỏ giả nhân giả nghĩa của tôi.Khoảng thời gian vừa rồi, vì thương xót anh mà tôi lầm tưởng mình lại trở thành cậu em ngoan, thậm chí thấy… có lẽ mình chưa đến nỗi hư hỏng.

Nhưng có thật vậy không?Tôi dựa vào cửa phòng nghe loáng thoáng, chẳng rõ ràng.

Mười mấy phút sau bà mối đi.Im lặng một lúc, tôi mở cửa, thấy anh ngồi bên bàn châm thuốc, mặt cúi xuống, mày nhíu chặt.Tôi bước tới đứng trước mặt.

Anh ngẩng lên nhìn tôi một cái, lại cúi đầu, môi run rẩy.“Tiểu Khởi, qua Tết này, anh đã hai mươi bảy rồi.”

Anh không học đại học, không kinh doanh, ở nơi nhỏ bé này, sắp ba mươi mà chưa vợ chưa con, mặt mũi chẳng còn.Nhưng rõ ràng, anh từng nói sẽ không lấy vợ.

Vậy lời hứa ấy giờ cũng đổi sao?

Thế thì trước kia anh nói để làm gì?Tôi không truy hỏi, chỉ thấy bản thân như kẻ ồn ào.

Tưởng sẽ bùng nổ, cãi vã cực đoan, nhưng nhìn anh bây giờ, tôi lại mềm lòng.Tôi ngẩng nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu anh, nhìn động tác hút thuốc, rồi từ từ ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi:“Anh thật sự muốn lấy vợ đến thế à?”

Anh hút thuốc, vẻ nhạt nhòa trong làn khói càng khó đoán.“Con người, sớm muộn gì cũng phải lập gia đình.”

Tôi đưa trán áp vào trán anh, hai tay nâng mặt anh, khẽ nói:“Vậy…

để em làm vợ anh có được không?”

“BỐP!”

Cái tát giáng xuống, tàn thuốc rơi tạt vào mũi tôi.“Em có biết mình đang nói gì không?!”

Anh bật dậy, giận dữ đi qua đi lại, chỉ thẳng vào tôi:“Em điên rồi!”

Tôi không ngờ hôm nay lại là anh nổi giận trước.Tôi cũng đứng lên, tiến sát, cau mày nhìn anh:“Chúng ta sống cùng nhau bao lâu nay, em hiểu anh, thương anh, nghe lời anh, sau này còn có thể kiếm tiền nuôi anh.

Em làm vợ anh thì có gì không tốt?”

Tôi kéo tay anh đặt lên mặt mình.“Anh, coi như chưa từng nghe em nói sẽ đ* anh…

đổi lại, để anh làm chuyện đó với em, em cũng chấp nhận.

Anh…

được không?”

Anh quay phắt lại, mắt đỏ ngầu:“Tống Khởi!”

Anh túm cổ áo, bịt chặt miệng tôi:“Câm miệng!

Em đang nói cái gì vậy?!”

Má tôi rát bỏng vì cái tát, nhưng tôi vẫn quỳ xuống, mặc anh đánh mắng.Ngẩng đầu, tôi nghẹn giọng:“Tại sao không được?

Tống Lập, anh muốn có vợ, em có thể mà!

Chúng ta không cần chia cắt, mãi mãi là người yêu, là gia đình của nhau.

Em vừa là em trai ngoan, vừa là vợ anh.

Như vậy không tốt sao?

Anh, chúng ta vĩnh viễn bên nhau, chẳng còn ai chen vào, có được không?”

Tôi níu lấy ống quần anh:“Nếu anh muốn con, ta có thể nhận nuôi, nhặt về, giống như hồi nhỏ anh nhặt em vậy…”

Anh lại đá tôi ngã, nhưng không bỏ đi, chỉ chỉ thẳng cửa:“Cút!

Em cút đi!”

Tôi vùng dậy, nắm cổ tay anh, đẩy anh ép vào tường, liếm khóe môi khô nứt, thì thầm:“Anh… em yêu anh lắm… thật sự rất thích anh…

Anh đừng lấy vợ, được không?

Nếu anh cưới, em ngủ với ai chứ?”

Anh bị tôi ghì chặt, không nhúc nhích được, vẫn gầm lên:“Tống Khởi, em biến ngay!

Anh coi như không có đứa em này!

Cút đi!”

Tôi ôm chặt thân anh, đưa lưỡi liếm khẽ vành tai, thì thầm giọng khàn:“Suỵt - anh, nếu anh còn nói linh tinh, em sẽ hôn anh đấy.”

“Anh có muốn hôn chính đứa em trai mình nuôi lớn không?”

Mặt anh ép sát tường, nước mắt lặng lẽ rơi.

Tôi đưa tay quệt, lòng đau thắt, chỉ khẽ thở dài:“Anh, đừng khóc…

Anh rơi nước mắt, tim em cũng đau theo…

Đừng khóc nữa, anh à…”
 
[Đam Mỹ] Hoại Cẩu
Chương 21 - Không sao đâu, anh... em sẽ dạy anh


Có lẽ vì tôi không làm thêm điều gì quá đáng nữa nên giọng nói của anh cuối cùng cũng dừng lại, không còn lớn tiếng đuổi tôi đi.

Nỗ lực trấn an anh của tôi rốt cuộc cũng có tác dụng.Nhưng tôi vẫn không dám buông tay, tôi sợ anh chạy mất.Tôi lặng lẽ vòng ra trước, đưa tay nâng cằm anh, cuối cùng vẫn quyết định nói với anh vài lời thật lòng.“Anh… thật ra em rất biết ơn anh.

Anh dạy em trưởng thành, dạy em biết kiên trì với điều mình tin, cũng dạy em nhiều đạo lý.

Giờ em đã lớn rồi, anh à…”

Tôi giữ chặt lấy cằm anh, khẽ cọ má mình vào má anh.“Em cũng có thể dạy cho anh nhiều thứ rồi.”

Tống Lập quá hiểu tôi.

Có lẽ anh đã đoán được tôi định nói gì nên cơ thể bắt đầu bất an, giãy giụa.

Tôi không muốn bị phân tán bởi những động tác này, liền bực bội ấn giữ người anh lại.“Tống Lập, anh muốn đi xem mắt, muốn yêu đương, muốn kết hôn… nhưng anh có hiểu không?”

Lời tôi nói thì nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại sắc bén.

Nếu anh dám nói là mình hiểu, tôi thật sự sẽ cắn chết anh.“Chuyện đó liên quan gì đến mày?!”

Anh cố vùng thoát khỏi tay tôi đang giữ cằm.

Sau vài lần giãy giụa, bàn tay tôi tuột khỏi má anh, nhưng lập tức tôi trượt xuống, bóp lấy cổ anh.Chỉ nghe câu đó thôi, tôi liền biết:Anh chắc chắn không hiểu.

Anh cũng không nỡ nói dối trước mặt tôi.Tâm trạng tôi bỗng tốt lên, mỉm cười, giọng nửa đùa cợt nửa châm chọc.“Em biết anh thật thà.

Bao năm qua chưa từng yêu đương, chưa từng hôn môi ai, cũng chưa từng lên giường với ai.

Nhưng mà, anh…”

“Anh chưa từng lén xem phim khiêu dâm sao?”

Anh vừa thẹn vừa giận, vung cùi chỏ muốn đánh tôi để thoát ra.

Nhưng tôi đã sớm đoán được, lập tức chặn lại, tóm lấy tay anh, giơ cả hai tay anh lên cao.Tôi dán sát hơn, nhè nhẹ cọ vào anh.“Không sao đâu, anh… anh không cần phải xem.

Em có thể dạy anh.

Em sẽ dạy anh hôn, dạy anh lên giường, dạy anh cách rên, cách khóc, cách trên giường khiến em vui, khiến em sướng…”

Càng nói cổ họng tôi càng khô, tôi liếm môi nứt nẻ, thốt ra một câu vốn không có trong kế hoạch.“Anh, em muốn làm với anh.

Ngay bây giờ… ngay tại đây, được không?”

Cả người Tống Lập run bần bật, nước mắt rơi lã chã không ngừng.“Tống Khởi…

Tống Khởi, nghe anh nói.

Nếu giờ em tỉnh táo lại, anh sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn có thể như trước kia.

Tống Khởi…

Tiểu Khởi, em tỉnh lại đi.

Anh là đàn ông, sao có thể… sao có thể làm chuyện như thế này?”

“Như trước kia không tốt sao?

Tại sao phải thế này, Tống Khởi…”

Tôi nắm chặt cánh tay anh, lật anh lại, ép anh nhìn thẳng vào mắt mình – đôi mắt đã nhòe nước.“Tống Lập!

Anh nói cho em biết, thế nào gọi là trở về như trước?

Trước là như thế nào?

Rõ ràng là anh biết em thích anh nhưng lại chẳng nói một lời, cứ giả vờ làm ra vẻ anh em hòa thuận, đúng không?”

Cơ thể anh khẽ run, rồi từ từ mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, gương mặt hiện rõ vẻ không thể tin nổi.

Tôi lạnh lùng nhếch môi, ngồi xổm xuống đối diện anh.“Anh tưởng em không biết gì sao?

Anh cho rằng em ngốc đến mức chẳng nhìn ra khác thường của anh à?”

Anh tựa sát lưng vào tường, chống tay xuống đất, trong mắt toàn là hoảng loạn và mờ mịt.Tôi đưa tay vuốt má anh, chẳng hiểu sao lại khẽ thở dài.“Tống Lập à, em không biết nên nói anh ngu, hay nên nói anh coi em quá ngu.”

“Hôm đó anh dạy em cách xả áp lực, em nằm trên người anh, anh nhận ra em cứng lên rồi, đúng không?”

Tôi bắt đầu kể, bắt đầu phân tích từng biểu hiện của anh trong suốt thời gian qua.“Anh rõ ràng nhận ra, nhưng vẫn như trước, vẫn đối xử tốt, vẫn thương em.

Anh biết như thế chỉ khiến em càng mê muội, càng điên loạn.

Anh quá ích kỷ, Tống Lập.

Chỉ để giữ cho lương tâm mình thanh thản, anh chẳng thèm quan tâm đến em một chút nào.”

Lời phân tích ấy khiến tôi càng thêm bức bối.

Tôi nhìn gương mặt anh, càng nhìn càng chắc chắn suy nghĩ của mình.Tôi siết chặt ngón tay đang run rẩy, cố ổn định cảm xúc, nhưng giọng vẫn hơi run.“Sau đó anh bắt đầu nhớ lại… nhớ lại đêm giao thừa em kể chuyện Bồ Tát và con chó xấu, anh cũng nhận ra điều đó nghĩa là gì.

Em mua điện thoại cho anh, muốn anh chụp hình… anh rõ là hiểu hết, vậy mà vẫn vờ ngốc, giả ngu.

Anh trơ mắt nhìn tình cảm của em với anh ngày càng méo mó, càng biến thái, nhưng anh cứ nhắm mắt mặc kệ!”

Tôi bất chợt bật dậy, cảm xúc bùng nổ, bước loạng choạng vòng quanh vài vòng, rồi lại ngồi sụp xuống, túm lấy cổ áo anh, không dám nghĩ tiếp điều gì sẽ xảy ra.“Hôm đó… dưới gốc cây táo, em và Tề Nhị Cẩu nói chuyện, anh đều nghe hết rồi, đúng không?

Anh nghe thấy em nói em thích anh, nghe thấy em nói em có thể vì anh mà chết.”

“Anh có muốn hỏi em tại sao biết được không?”

“Bình thường anh tắm mười phút, giặt đồ cũng mười phút.

Nhưng hôm đó, em và Tề Nhị Cẩu nói chuyện nửa tiếng, khi em về thì anh mới vừa giặt xong.”

“Mười phút đầu anh tắm, mười phút sau anh giặt đồ.

Thế còn mười phút ở giữa?

Anh đi nghe lén đúng không?”

“Đúng lúc đó, em vừa nói rằng em thích anh.”

“Nghe xong, anh có lẽ mới nhận ra… thì ra là thế.

Thế nên mọi chuyện bỗng trở nên có lý.”

“Anh đã một mình trải qua cả quá trình: Từ nghi ngờ bản thân, nghi ngờ em, rồi xác nhận suy nghĩ trong lòng.”

“Cho nên, từ đầu đến cuối, anh chỉ là đang giả vờ ngốc…”

Thật ra trước nay tôi chưa từng xâu chuỗi mọi việc từ đầu đến cuối.

Giờ đối diện trực tiếp nói hết với Tống Lập, chính tôi cũng thấy kiệt sức.Tôi kéo áo anh, mạnh tay giật anh sát lại gần.

Khuôn mặt anh vẫn còn ngơ ngác, bị tôi vạch trần quá đột ngột, anh không kịp phản ứng.Tôi nghiến răng, cố kìm nén cơn giận sục sôi.“Tại sao không ngăn em lại?

Tại sao không đưa tay kéo em, Tống Lập?!

Tại sao?!”

“Tại sao phải làm ngơ?

Anh có biết em bị anh hủy hoại thế nào không?!

Tất cả là tại anh!

Tất cả là tại anh!

Anh có biết không?!”

Dưới những câu chất vấn không ngừng của tôi, anh hoàn toàn sụp đổ, bật khóc nức nở, hai tay che mặt, muốn che giấu biểu cảm, muốn tránh khỏi ánh mắt sắc lạnh của tôi.Tuyệt vọng đến mức cùng cực.Chỉ nhìn vẻ mặt anh thôi tôi cũng cảm thấy được sự tuyệt vọng ấy.Nhưng thì sao chứ?

Trong mối tình loạn luân nhơ nhuốc này, chẳng ai có thể toàn vẹn.Tôi lặng lẽ ngồi một bên, mặt không biểu cảm, chỉ nhìn anh.Rất lâu sau, tôi khẽ thở dài, đưa tay lau nước mắt cho anh.“Đừng khóc nữa, Tống Lập.

Sắp Tết rồi, vui lên đi.

Em trở về cũng là vì anh mà.”
 
[Đam Mỹ] Hoại Cẩu
Chương 22 - Là anh đáng phải chịu


Tôi bịa bừa một câu để phân tán sự chú ý của anh, nhưng không ngờ anh chẳng những không bình tĩnh lại mà còn khóc dữ hơn.

Tôi thở dài liên tiếp, ôm lấy cổ anh, khẽ hôn lên gương mặt đẫm nước mắt.

Nụ hôn nhẹ như chỉ lướt qua, thế mà phản ứng của anh lại giống như bị lửa táp, toàn thân run rẩy, vội vàng né tránh.Anh gần như nghiến răng, mạnh tay đẩy tôi ra.“Tránh ra!”

Có thể ép một Tống Lập xưa nay hiền lành, không bao giờ nổi nóng đến mức này, tôi cũng thật có bản lĩnh.Ác ý trong tôi lại nổi lên, tôi chồm đến gần, nhếch môi cười gian:“Em không tránh đấy.”

Thực ra trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhớ đến vô số lần bản thân cố ý đối nghịch, cố tình làm khó anh, cũng chỉ là muốn thăm dò giới hạn của anh đến đâu.Mỗi lần tôi làm khó anh, thật ra đều như đang hỏi:“Anh, anh có yêu em không?

Yêu không?

Yêu không… yêu không… yêu em không?”

Còn mỗi lần anh nhẫn nhịn, nhường nhịn, chính là đang trả lời:“Yêu, Tống Khởi, yêu.

Anh yêu em.”

Ép anh phải yêu tôi, ép anh phải nhường tôi, dường như đó chính là cách tôi biểu đạt tình yêu của mình.Nhưng tôi không biết, chưa từng có ai biểu đạt tình yêu bằng cách đòi hỏi, chiếm đoạt và lấn tới như thế.Vừa rồi hôn chưa đủ, tôi lại mặt dày định hôn thêm lần nữa.

Nhưng anh chắp tay, cúi đầu van xin:“Tống Khởi, nếu em vẫn còn coi anh là anh trai, thì buông tha cho anh đi.

Anh thật sự… thật sự…”

Anh nói lắp bắp, rối loạn, cuối cùng nhắm mắt, cúi người run rẩy.“Làm ơn, coi như anh xin em.”

Lúng túng, chật vật, khao khát thoát khỏi - đó là tất cả những gì tôi đọc được trên gương mặt anh.Tôi thu tay lại, im lặng vài giây, thở hắt ra, nhượng bộ.“Được thôi.”

Anh vội vàng lồm cồm bò dậy, quần dính đầy bụi cũng chẳng buồn phủi, bước chân nặng nề, đi thẳng vào phòng.Có lẽ thấy bỏ nhà đi hay đuổi tôi đi đều không thực tế, anh đành chọn cách trốn tránh.

Anh bắt đầu không ăn uống, khóa chặt cửa, im lìm không hé một tiếng.Anh đang làm gì?Phản kháng, hay là trừng phạt tôi?Tôi đập cửa xông vào, thấy anh ngồi bên mép giường, dựa sang một bên hút thuốc, mắt cụp xuống, gương mặt hốc hác.

Nghe động tĩnh, anh cũng chẳng buồn ngẩng đầu.

Tôi tiến lại, giật điếu thuốc khỏi tay anh.

Anh khựng lại hai giây, mới cất giọng máy móc hỏi:“Hôm nay là ngày mấy rồi?”

“Ngày 25.”

Anh bật dậy.“Phải dán câu đối rồi.”

Tôi kéo anh lại.“Ăn cơm trước đã.”

Anh cũng nghe lời, đi rửa mặt.“Tiểu Lập!”

Ngoài sân có người gọi.

Anh lau mặt rồi vội vã bước ra, ngoài trời u ám.

Anh hỏi:“Có chuyện gì thế?”

Người tới thở hồng hộc:“Lão Lý không xong rồi, cậu chuẩn bị qua giúp một tay đi!”

Anh khẽ ho, hỏi lại:“Lão Lý nào?”

“Chính là ông già ngồi bên giếng xem bói đó.

Không vợ không con, chuyện hậu sự vẫn phải nhờ chúng ta lo thôi.”

Anh vội vàng gật:“Được, tôi tới ngay.”

Tôi cầm bát cơm trên tay run lên, suýt làm đổ.

Ông già coi bói bên giếng… sắp chết rồi?Năm ấy tôi đi tìm ông ta xem số mệnh, câu nói của ông vẫn vang trong tai:“Đồ xấu xa, sau này sẽ chịu báo ứng…”

Giờ, ông ta sắp chết rồi?Tôi nhíu mày, trong đầu đột nhiên dấy lên một ý nghĩ kỳ lạ.Phải chăng… từ nay trên đời này sẽ không còn ai biết tôi là “đồ xấu xa” nữa?

Sẽ không ai biết tôi ôm mối tình nhơ nhớp với anh trai nữa?Cho dù sau này tôi có làm thêm bao điều tồi tệ, cũng sẽ chẳng ai biết cả.

Chỉ còn anh trai tôi - vị “Bồ Tát sống” luôn tha thứ cho tôi, là người duy nhất biết.Tôi bắt đầu phấn khích, toàn thân run lên vì hưng phấn.Bát cơm trên tay rơi xuống đất, vỡ đôi, cơm văng tung tóe.

Đúng lúc đó anh bước vào, thấy cảnh tượng ấy.Tôi nghiêng đầu, nở nụ cười kỳ quái với Tống Lập.Thật ra tôi đã cố gắng kiềm chế lắm rồi.“Anh…” giọng tôi run run gọi anh.Anh cầm khăn, cau mày nhìn tôi.

Anh hoàn toàn không hiểu tại sao tôi lại vui đến thế, chỉ hờ hững nói khi đi ngang qua:“Dọn đi.”

Tôi sực tỉnh, cứng nhắc đi lấy chổi.

Ra ngoài, ngước nhìn bầu trời nặng trĩu, tôi thở dài một hơi thật dài, rồi bật cười khẽ:“Ha… ha ha ha…”

Không ai hiểu được tâm trạng tôi lúc này.Giống như vừa phạm phải một tội lỗi không thể dung thứ, nhưng kẻ duy nhất biết bí mật ấy, và có thể uy hiếp tôi, đã chết.Không ai còn có thể chen ngang tôi và Tống Lập nữa.Tôi có thể kéo anh vào hang ổ của mình, giam giữ anh, rồi từ từ thưởng thức.Tôi mất khá lâu mới trấn tĩnh lại, dọn dẹp xong, mới bước vào nhà.

Ăn cơm xong, tôi theo anh đến nhà ông già kia.Nghe người xung quanh kể, ông ta cũng là một nhân vật đặc biệt.

Suốt đời không vợ không con, trong ký ức của mọi người, ông chỉ ngồi bên giếng hóng mát, xem bói cho kẻ có duyên.

Còn đúng hay sai thì chẳng ai rõ.Ông ta sắp tắt thở.Trong căn nhà gạch nhỏ hẹp, nồng nặc mùi ẩm mốc mục rữa, chiếc giường ông nằm vừa cứng vừa lạnh.

Ông rên rỉ, lẩm bẩm những lời nghe chẳng rõ.

Tôi bước chậm vào trong, đứng sau mấy thanh niên, nhìn ông ta.Có lẽ ánh mắt tôi nhìn quá thẳng, đến mức một kẻ hấp hối như ông ta cũng cảm nhận được sự hiện diện của tôi.

Ông khó nhọc quay đầu, vừa thấy tôi, đôi mắt đục ngầu lập tức trợn to.Tôi nhìn qua vai anh trai, xuyên qua khe hở giữa đám người, ánh mắt chạm ánh mắt ông ta.

Tôi khẽ cong môi cười, không phát ra tiếng.Ông ta vẫn dán chặt ánh mắt vào tôi.

Tôi cố tình như thể khiêu khích, bước lên một bước, đứng ngay cạnh anh, nắm lấy tay anh trước mặt mọi người.Anh không hiểu hành động thân mật bất ngờ này, kinh ngạc quay đầu nhìn tôi.

Tôi ghé sát tai anh thì thầm:“Anh, anh sẽ mãi ở bên em, phải không?”

Anh nhíu mày, nhỏ giọng trách:“Nói bậy bạ gì thế.”

Tôi cố tình để người khác thấy sự gần gũi đó.Xấu xa thì sao?

Anh trai tôi vẫn không nỡ bỏ tôi.Tôi đắc ý vô cùng.Đôi mắt đục của ông già đảo qua đảo lại, tiếng rên yếu ớt bỗng cao hơn.

Có người ghé tai nghe.“Lão gia, ông nói cái gì?

Báo ứng gì cơ…”

Ông ta trân trân nhìn lên xà nhà, giọng run run, đứt quãng:“Báo ứng… báo ứng…”

Tôi biết ông muốn nói gì.

Đồ xấu xa, sẽ chịu báo ứng.Ha ha ha…

Lão già, đến lúc chết mà vẫn lo tôi có báo ứng hay không.Giọng ông nhỏ dần, mơ hồ, rồi mí mắt khép lại.Sợi dây đã trói chặt trong đầu tôi suốt ba năm bỗng gãy răng rắc, tôi bỗng được giải thoát.

Toàn thân run lên vì khoái cảm của sự tự do.Ông ta chết thật rồi.Hơi thở tôi gấp gáp.Tôi biết mình không phải sợ hãi, mà là vì quá phấn khích khi cuối cùng thoát khỏi cái nhãn “đồ xấu xa”.Ngẩng đầu lên, mọi người đều rơi vài giọt nước mắt tượng trưng.Anh trai tôi cũng thoáng vẻ thương cảm.

Tôi quay sang, muốn hôn anh, muốn an ủi, nhưng tôi biết anh không cần sự an ủi lưu manh như tôi.Xung quanh trở nên hỗn loạn, mọi người lo chuẩn bị tang phục.

Anh cũng định bước tới, nhưng tôi không cho.

Tôi giữ chặt tay anh, giả vờ dựa vào vai anh.“Anh, đừng đi… em sợ.”

Anh cứng người chịu đựng sự thân mật, im lặng một lúc rồi nghiêng đầu hỏi tôi:“Hay để anh đưa em về trước nhé?”

Tôi lắc đầu:“Em muốn ở bên anh.”

Đến lúc này anh mới cảm nhận được ẩn ý trong những lời thân mật mỗi lần tôi nói.

Anh quay mặt đi, im lặng.Tôi mỉm cười, cố tình nghiêng đầu, khẽ chạm vào đầu anh.

Anh chỉ giả bộ né một chút, cũng chẳng tránh được bao xa.Anh à, từ giờ em có làm thêm bao nhiêu chuyện xấu… cũng sẽ chẳng ai phát hiện nữa.…Lão Lý bệnh đã mấy ngày, tuổi già sức yếu, người trong thị trấn đều biết ông chẳng còn lâu, nên đồ tang đã chuẩn bị sẵn, hậu sự cũng lo đâu vào đấy.Khi chúng tôi về thì trời vừa sụp tối.Anh trai tôi trông mệt mỏi, tôi cũng không nỡ làm phiền thêm.Tấm rèm lay động, anh ngồi ở cửa hút thuốc.

Tôi cũng ngồi xuống bên cạnh, tự nhiên châm một điếu.

Anh nhìn động tác ấy, hơi khựng lại, hỏi:“Em học hút thuốc khi nào vậy?”

Tôi cười, nghiêng đầu nhìn anh:“Ừm… chắc là lúc anh không để ý tới em.”

Quả nhiên, gương mặt anh thoáng hiện vẻ áy náy.Tôi nheo mắt, nâng cằm anh, cười khẽ:“Tống Lập, anh đúng là Bồ Tát sống.”

Đôi mắt anh trong vắt như nước, nhìn sang.

Trong ánh đèn mờ, đồng tử khẽ rung.“Có phải… vì anh quá nuông chiều em không?”

Tôi khựng lại, câu này thật ngoài dự liệu.Khóe môi tôi càng cong sâu:“Anh có thể đừng nuông chiều em mà.”

Lông mi anh run nhẹ, quay đầu đi, không đáp.Tôi rướn lại gần, nhếch môi cười xấu xa:“Không nỡ, đúng không?”

Anh cúi đầu, phả ra một làn khói, khẽ ho, nói nhỏ:“Tống Khởi, em không nên lấy điều đó ra để bắt nạt anh.”

Nụ cười trên môi tôi chợt tắt.

Tôi im lặng nhìn anh.Anh hút xong, dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy vào nhà, từ đầu tới cuối không nói thêm lời nào.Đến khi nghe tiếng cửa phòng khép lại, câu nói của anh vẫn vang trong đầu tôi:“Tống Khởi, em không nên lấy điều đó ra để bắt nạt anh.”

Em không nên… bắt nạt anh.Ngón tay tôi kẹp điếu thuốc hút được một nửa, phần còn lại tôi chẳng hút nổi nữa, chỉ lẳng lặng nhìn nó cháy dở rồi tắt.Tôi vứt thuốc, đứng bật dậy.

Cánh cửa phòng anh đã từng bị tôi đập hỏng, chưa sửa lại, để hở một khe.

Tôi đẩy mạnh cửa, thừa lúc anh chưa kịp phản ứng liền lao lên giường, ngồi đè lên người anh.Tống Lập hoảng hốt, đôi mắt giống hệt một con thỏ nhỏ khiếp sợ nhìn tôi.“Em làm gì thế?!

Lại phát điên gì nữa?!”

Tôi ghì chặt cơ thể anh, không cho nhúc nhích, cúi sát, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng.“Tống Lập, em bắt nạt anh… là vì anh đáng phải chịu!”

“Anh có biết vì sao không?

Bởi vì anh không yêu em!”

Tôi nói như thể lẽ đương nhiên, chẳng chút lý lẽ.Tôi biết, cái chết của lão già kia đã mang đi nốt chút lương tri cuối cùng trong tôi.Tôi áp chặt anh dưới thân, nhìn xuống, mắt cay xè, những lời thốt ra càng vô lý:“Tống Lập, bởi vì em yêu anh, nhưng anh không yêu em.

Không yêu em tức là anh sai!”

“Cho nên anh phải chịu sự bắt nạt của em!”

“Đó là anh đáng phải chịu!”
 
[Đam Mỹ] Hoại Cẩu
Chương 23 - Phòng tắm


Cảm xúc của tôi đã rất lâu rồi chưa từng mất kiểm soát như vậy.Nguyên nhân, tôi biết rõ: Cái chết của lão Lý chiếm phần lớn, còn anh trai tôi chỉ chiếm một phần nhỏ thôi.Nhịp tim của anh vang dội, chôn sâu trong lồng ngực, từng nhịp từng nhịp.

Tôi tựa vào người anh, thật lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn.“Em nói đúng, Tiểu Khởi.”

Anh bỗng lên tiếng.Cả người tôi cứng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh.

Trong mắt anh ẩn chứa nỗi đau, cúi xuống nhìn tôi.“Nuôi em thành ra thế này là anh đáng đời.

Anh không nên nuông chiều em.”

Tôi chống tay, nhíu mày nhìn anh.

Còn chưa kịp mở miệng, anh đã đẩy mạnh một cái, lực đạo rất lớn, khiến tôi lăn xuống đất, phát ra một tiếng “bộp” vang dội.Anh mặc quần áo, cầm chìa khóa đi ra cửa.

Tôi vội đứng dậy.“Anh đi đâu?”

Không quay đầu lại, anh đáp:“Đi mua câu đối.”

Tôi nghẹn họng.Thế là tôi lén bám theo.

Thấy anh ra phố mua câu đối, rồi lại ghé tiệm, trên đường còn trò chuyện qua loa, sau đó lại quay về nhà.Bóng dáng anh vẫn như trước, hơi khom lưng, bước chân “cồm cộp” vang đều.Con đường này, tôi và anh đã đi biết bao lần, vừa đi vừa cười đùa, khoác vai trêu ghẹo.

Nhưng chưa bao giờ giống như bây giờ, tôi như một kẻ theo dõi, lén lút bám sau lưng anh.Anh dán xong câu đối ở cửa, rồi thản nhiên vào nhà.Tôi bất chợt bước lên trước.“Anh, trước đây đều là hai ta cùng dán câu đối mà.”

Anh không nhìn tôi, chỉ cúi mắt.“Tiểu Khởi, từ nay về sau, chúng ta sẽ không còn cái gì gọi là ‘cùng nhau’ nữa.”

Tôi nhíu mày, túm lấy cổ tay anh, ép anh dựa vào tường, mất kiên nhẫn quát:“Anh, anh lặp lại lần nữa xem!”

Anh nhìn tôi, quả nhiên định lặp lại:“Anh nói, từ nay về sau, chúng ta…”

Tôi không muốn nghe, liền cúi xuống định hôn anh.

Nhưng chưa kịp chạm thì mặt đã ăn trọn một cú đấm.

Tôi ôm má, ngã đập vào bàn đá bên cạnh.Anh đứng ngay đó, bàn tay vừa đánh còn siết chặt, rồi tránh ánh mắt tôi, môi run rẩy.Với người như anh, nói lời tàn nhẫn đã là cực khó, huống chi vừa dứt lời lại ra tay đánh tôi.

Lòng anh chắc chắn khó chịu lắm.Tôi ôm má, cười khẩy:“Không ngờ trước kia bị cha nuôi đánh, bây giờ lại đến lượt anh.

Anh Lập, các người quả nhiên là một nhà.”

Ký ức tuổi thơ ùa về - không chỉ tôi, mà cả anh đều từng chịu đòn roi của người đàn ông ấy.

Đó là cơn ác mộng chung của cả hai chúng tôi.Trong quá trình trưởng thành, cả tôi và anh đều cố không trở thành bản sao của cha nuôi hay mẹ nuôi, đặc biệt là anh.Anh hầu như không uống rượu, kiềm chế tính tình, nếu không bị dồn ép đến cực điểm, anh sẽ không bao giờ nói lời khó nghe, càng không thể ra tay.Nhưng tôi cố tình nói vậy, để anh áy náy, tự trách, rồi lại thương xót tôi.Chỉ có thế tôi mới tiếp tục cầu xin được chút ân huệ từ anh, mặt dày không biết xấu hổ.Nghe xong, cả người anh run lên, co rúm quay đầu nhìn tôi, theo bản năng muốn giải thích.

Nhưng tôi không cho anh cơ hội.

Tôi đứng dậy, phủi đất trên người, cúi đầu bước vào nhà, lướt ngang qua anh.Quả nhiên cổ tay tôi bị giữ chặt.Giọng anh khàn khàn:“Em… em không sao chứ?”

Tôi dừng bước, khóe mắt liếc thấy gương mặt đầy lo lắng của anh.

Tôi mím môi.“Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?”

Tôi giật mạnh tay ra, lạnh lùng nhìn anh:“Một cái mạng hèn mọn nhặt về, không đáng quý đến thế đâu.”

Anh gọi với theo:“Tiểu Khởi…”

Tôi vào nhà, lấy quần áo rồi đi ra.

Anh vẫn đứng đó như tượng đá.

Thấy tôi bước ra, anh mới có phản ứng, lại muốn giữ tôi, nhưng tôi đi nhanh, anh không kịp.“Em đi đâu?”

Anh theo sau hỏi.Tôi chẳng buồn quay đầu:“Về trường.”

Giọng anh run rẩy:“Em… em không ở nhà ăn Tết sao?”

Tôi cười lạnh:“Nhà?”

Nói xong quay đầu, châm chọc:“Anh Lập, anh còn muốn thấy tôi nữa không?”

Tôi vẫn bước đi, anh không ngừng gọi:“Tiểu Khởi, Tiểu Khởi…”

Đi được mấy trăm mét, anh cuối cùng kéo tay tôi lại, vội vàng xin lỗi:“Anh sai rồi, không nên đánh em.

Vừa rồi anh quá nóng nảy, sau này sẽ không thế nữa.”

Ăn đòn thì có là gì, được thấy anh hạ mình đến mức này mới thật thú vị.Tôi cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn, như biến lại thành cậu em nghe lời ngày xưa.“Không sao, anh.

Chỉ cần anh trút giận, có đánh em cũng không sao.”

Anh vòng tay ôm cổ tôi, kéo vào lòng, lắc đầu liên tục.“Không, sẽ không nữa, không bao giờ nữa.”

Tống Lập là người giữ lời.

Đã hứa không đánh, thì chắc chắn sẽ không.

Dù sau này tôi có ép anh xuống giường, anh cũng chỉ biết đỏ mắt lắc đầu, nói:“Không thể…

Tiểu Khởi à, chúng ta không thể…”

Sau vụ ầm ĩ đó, Tết năm nay cũng xem như trôi qua yên ổn, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.Tôi đã nắm được điểm yếu của anh, quyền chủ động lại về tay mình.

Suốt cả năm tâm trạng tôi thoải mái.

Nhưng tôi cũng thương anh, cả kỳ nghỉ không quá phận.Còn anh lại tưởng cú đánh đó làm tôi giận, nên luôn dè chừng, cẩn thận quan sát sắc mặt tôi.Trong lòng tôi cười thầm.Tống Lập, ngây thơ, không có giới hạn, tính cách này của anh đã định sẵn không thể thay đổi.

Trước mặt tôi, cả đời anh không thể ngẩng đầu, chẳng thể thành công gì lớn.Tôi đã nói rồi, anh sinh ra là để nghe lệnh, để được chăm sóc, để bị chi phối.May là tôi yêu anh, nên sẽ không quá tàn nhẫn.Đến lúc nhập học, anh lại dúi tiền cho tôi.

Trước kia, mọi khoản thu chi trong nhà đều minh bạch - kiếm bao nhiêu, tiêu bao nhiêu, còn lại bao nhiêu, chúng tôi đều biết.Nhưng bây giờ, anh đã lâu không còn bàn với tôi chuyện đó nữa.

Tôi không biết tiệm photocopy kiếm được bao nhiêu, hay mảnh ruộng kia lời lãi thế nào.

Chỉ biết rằng ở lại đây, anh sẽ mãi phải vất vả khổ cực.Chỉ có đưa anh đi khỏi, cuộc sống này mới chấm dứt.Vậy nên tôi sớm nảy ra ý nghĩ kiếm tiền.Kiếm tiền, tìm cơ hội, đi làm, rồi mua nhà ở đây.

Ngắn hạn thì khó mua, nhưng nếu công việc ổn định, thuê căn hộ rộng cũng có thể đón anh lên, để tôi nuôi anh.Đến lúc đó, bán tiệm photocopy, bỏ căn nhà cũ, dứt khoát cắt đứt quá khứ.Một khi mục tiêu đã rõ ràng, động lực của tôi còn lớn hơn cả hồi thi đại học.

Tôi bắt đầu học hành chăm chỉ, kết bạn khắp nơi trong trường, rảnh rỗi thì đến văn phòng luật sư của đàn anh học việc.Kỳ nghỉ hè năm nhất, tôi không về quê.

Tôi bảo anh rằng tôi đang vừa học vừa làm, sau này đừng gửi tiền nữa.

Anh hỏi tôi có chuyện gì, rồi lại lo lắng đủ điều.Giống như sau lần anh đánh tôi, chúng tôi quay lại dáng vẻ “anh em hòa thuận” ngày trước.Nhưng tôi biết, đó chỉ là bề ngoài.

Anh không chia sẻ cuộc sống với tôi, không còn trêu chọc, càng không tâm sự.Sự quan tâm bây giờ chỉ như nghĩa vụ, đóng vai người anh trai nên có.Trong khung chat, toàn là chuyển khoản và vài câu hỏi thăm cuộc sống.

Còn tôi, lời lẽ ít dần, vì thấy anh giả tạo.Tôi có thể hình dung gương mặt anh gượng gạo cười khi nói chuyện với tôi.

Chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy bực bội.Tôi lại mở album riêng dành cho anh - trong đó là mấy tấm selfie anh từng gửi.

Ngoài ra còn một album chỉ có duy nhất một tấm, anh hút thuốc.

Tôi dùng nó để tự giải tỏa.Trong phòng tắm, tôi đứng im, trán tựa vào tường, cúi mắt nhìn tấm ảnh đó.

Trong đầu tưởng tượng anh đang quỳ dưới chân mình, ngẩng mặt nhìn tôi, liệu có thè lưỡi như trong ảnh không?Tôi cố gắng cả nửa ngày mà không được, khó chịu vô cùng.Album đó đã lâu chưa có ảnh mới, tôi dừng lại, gửi tin nhắn cho anh:“Anh, dạo này anh có chụp ảnh không?

Gửi cho em.”

Anh bận gì đó, rất lâu không trả lời.

Tôi sốt ruột, bấm gọi video.

Mười mấy giây sau, cuộc gọi nối.

Anh vừa gội đầu xong, tóc lau khô nửa chừng, cả người ướt át hiện lên trong màn hình.Tôi mấp máy môi:“Anh đang làm gì?”

Anh cầm khăn:“Anh vừa gội đầu xong.”

Quả nhiên tôi đoán đúng.Tôi nhìn cổ anh, yết hầu khẽ động, thở dài.“Anh, đưa điện thoại lên cao đi.”

Anh hơi nghi hoặc, liếc màn hình:“Sao thế?”

Tôi khó chịu đến cực điểm, chẳng buồn giải thích, giọng gắt gỏng:“Đừng hỏi, đưa lên đi.”

Có lẽ thái độ tôi quá tệ, nên anh lúng túng, nhưng vẫn làm theo.Khoảnh khắc anh ngẩng đầu, tôi càng khó chịu.Tôi tựa trán lên cánh tay, nhịp thở gấp gáp.Anh nhìn thẳng vào màn hình, không dám cử động, vài giây sau mới khẽ hỏi:“Tiểu Khởi, em sao vậy?”

Tôi phả ra hơi thở, buột miệng:“Anh… có muốn xem không?”

Sắc mặt anh sững lại.

Tôi cười ác ý, cố tình phát ra tiếng.

Má anh đỏ ửng.

Ống kính khẽ rung, tôi biết anh định ngắt, liền nói gấp:“Anh, nếu anh cúp thì em sẽ chết luôn.

Không phải anh muốn em cưới vợ sao?

Nếu em xảy ra chuyện, ai chịu lấy em nữa?

Sau này em ế, đều là tại anh.”

Một cái cớ vô lý, vậy mà anh lại tin.Tôi càng quá quắt hơn, cố ý phát ra tiếng rõ ràng, dồn dập.Nhìn vẻ mặt anh bối rối, tôi bật lời:“Anh ** anh **…”

Anh quay mặt, nghiến răng:“Đủ rồi, Tiểu Khởi!”

Tôi bỗng im lặng, nhắm mắt một lúc rồi mở ra, mỉm cười, đưa tay che sát ống kính.

Anh lập tức cúp máy.Tôi thở gấp, cười khẽ.
 
[Đam Mỹ] Hoại Cẩu
Chương 24 - Muốn bỏ rơi tôi


Sau khi cúp điện thoại, màn hình vẫn dừng ở khung trò chuyện giữa tôi và anh.

Tôi thầm kêu một tiếng “xong rồi”.Đáng lẽ phải đợi anh gửi ảnh qua rồi mới làm mấy chuyện nực cười này.Dọn dẹp xong, tôi đi ra ngoài, thử gửi một tin:“Anh?”

Anh không trả lời nữa.Tôi nằm trên giường thở ra một hơi, sớm đoán được sẽ như vậy.Bao lâu rồi tôi chưa về nhà?Đến cả Quốc khánh cũng đã trôi qua.Tôi bắt đầu lật lại lịch sử trò chuyện với anh trong khoảng thời gian này.Tôi rất ít khi trả lời, cũng chẳng buồn xem kỹ.

Bởi vì lúc đó quá bận, tôi coi tin nhắn của anh chỉ như mấy lời vô thưởng vô phạt, trong lòng còn thấy chướng tai gai mắt nên chẳng thèm ngó.Con người thật rẻ mạt.Trước đây anh nhắn tin, tôi chê anh giả dối, không buồn đọc, tự cao đến cực điểm.

Bây giờ anh không trả lời nữa, thì tôi lại mong, chỉ cần anh chịu nhắn lại, dù là thật hay giả tôi cũng thấy vui.Bất chợt, động tác của tôi khựng lại.

Tôi thấy một tin nhắn anh gửi vào hơn mười hai giờ đêm: “Tiểu Khởi, cây hồng ở nhà đã nở hoa rồi.”

Lúc đó tôi ngủ sớm, sang ngày hôm sau liền bỏ qua luôn tin nhắn này.Mười hai giờ đêm, anh muốn nói với tôi là… cây hồng nở hoa?Tôi không nỡ phá vỡ ý tứ ngượng ngịu kia.Tống Lập à Tống Lập, một câu “anh nhớ em” thôi có chết được đâu?

---Ngày hôm sau tôi không có tiết.Đáng ra phải đến văn phòng của đàn anh, nhưng tôi đổi ý, lên tàu hỏa về nhà.Trời đã lạnh, tôi đeo balô, kéo khóa lên tận cổ, đội mũ lưỡi trai ép thấp xuống.Tôi đã lâu không về, lại chẳng phải dịp nghỉ lễ, nên hầu hết không ai nhận ra.

Chỉ đến khi xuống xe ở đầu ngõ, đi qua mấy người quen, họ nhìn kỹ một lúc mới gọi tên tôi.“Ấy, Tiểu Khởi, giờ này chưa phải kỳ nghỉ mà?”

Tôi ngẩng đầu, cố giữ vẻ lịch sự:“Có chút việc.”

Họ đưa mắt theo tôi về tận nhà.Nhưng nhà lại không có ai, cổng khóa.Tôi quay người đi thẳng ra cửa tiệm.Cửa tiệm mở nhưng bên trong không có anh.

Tôi hơi khó hiểu.

Một người bán hàng rong bên cạnh thấy tôi thì chỉ sang tiệm hoành thánh kế bên:“Ông chủ tiệm này đang qua đó giúp bạn gái đấy.”

Bạn gái...Tôi chết đứng ngay cửa.Anh đang bận rộn trong tiệm hoành thánh, thỉnh thoảng còn nói chuyện với người phụ nữ kia.

Cô ta đeo tạp dề, cười dịu dàng.

Anh cũng thoải mái, nhẹ nhõm.Tôi từng ngây ngô nghĩ rằng khi tôi vắng nhà, anh sẽ buồn bã, đau khổ, thậm chí ôm điện thoại đến mất ăn mất ngủ.Thật nực cười.Nếu tôi nhớ không nhầm, người phụ nữ đó đã có chồng.Đang nghĩ, một bé gái từ trong bếp chạy ra, không chạy về phía mẹ mà lao đến ôm chặt chân anh, ngẩng mặt cười hớn hở.Nhìn chẳng khác gì một gia đình.Xem ra để thoát khỏi tôi, anh trai sốt ruột đến mức đi tìm người khác để lập gia đình rồi.Tôi kéo thấp vành mũ, bước vào quán, quẳng balô lên bàn, lạnh mặt ngồi xuống:“Cho một bát hoành thánh.”

Anh lập tức nhận ra tôi.Không ngờ tôi về lúc này, trên mặt lộ rõ vẻ bối rối, lúng túng.

Người phụ nữ không biết tôi, còn tươi cười hỏi muốn ăn nhân gì.Anh chẳng nói lời nào, chỉ đứng chết trân, ánh mắt căng thẳng nhìn tôi.Tôi rút thuốc, châm lửa trước mặt anh, nhếch môi cười:“Có nhân thịt cừu không?

Mùi càng nặng càng tốt.”

Câu nói đầy ẩn ý.Không biết cô ta có hiểu không, nhưng anh thì hiểu.

Anh hít sâu, lao tới nắm chặt cổ tay tôi, giọng trầm xuống:“Về nhà với anh!”

Tôi xách balô, uể oải bước theo sau.Dù không ngờ tôi sẽ về, nhưng đó không phải cái cớ để anh đi tìm đàn bà khác.

Anh đúng là gan to bằng trời.

---Cửa phòng đóng sập lại.Balô rơi xuống đất.Trước khi anh kịp chất vấn, tôi đã ghì cổ anh, ép môi mình lên.Anh quay đầu né, tôi không chịu, giữ chặt mặt anh, ép vào cửa.

Nước bọt anh tôi nuốt hết, vậy mà chẳng thấy ghê, ngược lại còn như tiêm thuốc kích thích.Đây là lần đầu tôi hôn môi một người, lại là chính anh trai mình.Không thể tin nổi - tôi thật sự đã hôn Tống Lập.Điều này vốn không nằm trong kế hoạch lần về nhà này.

Tôi đã định kiên nhẫn hơn với anh, nhưng anh cứ không nghe lời, hết lần này đến lần khác chọc giận tôi.Chỉ một nụ hôn thôi mà toàn thân tôi bừng bừng.

Tôi cởi áo khoác, lại với tay định kéo áo anh.Tôi muốn làm anh, ngay bây giờ.Nhưng tôi biết nếu thật sự làm, có lẽ anh sẽ phát điên, cả đời không muốn gặp tôi nữa.Trước khi anh nổi giận thật sự, tôi buông ra, dò xét gương mặt anh, cố bắt lấy từng thoáng cảm xúc vụt qua.

Vài giây sau, tôi bình thản hỏi:“Anh, anh đã ngủ với cô ta chưa?”

Đôi mắt anh như mắt nai, ngấn nước, nhìn chằm chằm tôi.Tôi khẽ nhếch mép:“Em đoán là chưa.”

Nói xong, tôi thở phào:“Chưa thì tốt.

Anh phải để dành cho em...”

Câu này thật bẩn thỉu.Anh không chịu nổi nữa, vung tay tát tôi.Anh đã không kìm được.Rõ ràng trước đây anh hứa sẽ không đánh tôi nữa.

Tôi biết lần này là do tôi quá quắt, chẳng có lý do gì để oán trách.

Nhưng tôi cũng đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của anh.Anh giận đến đỏ mặt, vành mắt cũng đỏ, như con cừu non bị dồn đến đường cùng, gào lên với tôi:“Em còn biết xấu hổ không?!

Tống Khởi!

Anh là anh trai em đó!

Anh nuôi em ăn học, nuôi em khôn lớn!

Em đang làm cái trò gì thế hả?!”

Tất nhiên là làm anh rồi.Tôi nghĩ thầm, lại chửi chính mình.Tống Khởi ơi Tống Khởi, mày thật là đồ súc sinh.Anh vất vả nuôi mày lớn, còn mày thì… mày có xứng với ai chứ?Đúng, tôi không có lương tâm.

Nếu có, sao tôi lại sinh ra thứ ý nghĩ dơ bẩn này với anh trai nuôi dưỡng mình?Tôi lặng lẽ nhìn anh, đợi anh trút giận xong mới châm chọc lại:“Tống Lập, anh tưởng anh còn biết giữ mặt mũi à?Anh có sĩ diện mà đi làm kẻ thứ ba, chen vào gia đình người ta?”

Anh hoàn toàn không ngờ tôi nói thế, trừng mắt, theo phản xạ cãi:“Anh không có!

Tống Khởi!

Em điên rồi à, nói vớ vẩn gì thế?!”

Tôi chẳng quan tâm anh có phải kẻ thứ ba thật không.

Ngay khi anh còn đang sững sờ, tôi ngắt lời, cau mày khó chịu:“Tống Lập.”

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng, dằn từng chữ:“Em nhất định sẽ ngủ với anh.

Cho nên trước lúc đó, tốt nhất anh phải giữ mình sạch sẽ.

Em không mắc bệnh sạch sẽ, nhưng nếu anh chạm vào người khác, em sẽ cực kỳ khó chịu.”

“Còn nếu anh làm không nổi...”

Tôi chỉ tay vào bàn học.“Thì ngay bây giờ, lăn ra đó để em làm trước đi.”

Cuối cùng, tôi đã phơi bày hoàn toàn bộ mặt thật trước anh.Đúng như dự tính, nhưng cũng ngoài dự tính.Tôi ghét mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Trước khi có thể nắm trọn anh trong tay, tôi phải chắc chắn anh thuộc về tôi, còn nguyên vẹn.Tống Lập nghe những lời này, phản ứng đã không còn dữ dội như trước.Anh chỉ cứng đờ, đưa tay đẩy ngực tôi, mệt mỏi chửi:“Tống Khởi, cút ngay cho anh!

Đừng có ở đây nữa!”

Anh không đuổi, tôi cũng sẽ đi.Lần này tôi về vốn chỉ định nhìn anh một cái rồi quay lại trường.Nhưng trước khi đi, tôi còn một việc phải làm.Tôi đeo balô, đội lại mũ lưỡi trai.Anh đứng ngây ở cửa, không nói gì, mặt mũi trống rỗng, như ông già phản ứng chậm chạp.Tôi dừng bước, ngoái lại hỏi:“Tống Lập, lần sau em về, anh còn đánh em không?”

Vai anh run lên, không dám ngẩng đầu.Tôi cười đắc ý, quay người bỏ đi.Tôi trở thành gay đã là cú sốc lớn với anh, nhưng việc anh bị kéo thành gay còn là đòn chí mạng hơn.Tôi xót xa cho anh, nhưng việc tôi xâm phạm anh là chuyện khác.Ra đến cửa tiệm, tôi chạm ánh mắt người phụ nữ kia.

Cô ta như hiểu ý, vội lau tay, bước ra chào:“Tiểu Khởi?

Em được nghỉ rồi à?”

Tôi liếc nhìn vào trong, thấy đứa con gái nhỏ của cô ta đang níu lấy cánh cửa, ngó ra.

Tôi nheo mắt, rút về ánh nhìn, khẽ hỏi:“Chị ly hôn rồi sao?”

Không ngờ tôi hỏi thẳng như vậy, mặt cô ta đỏ trắng lẫn lộn, lắp bắp:“Chưa… chưa có.”

Chưa, tức là định ly hôn nhưng chưa làm.Tôi mím môi:“Vậy tức là chị đang ngoại tình rồi hả?”

Cô ta hoảng hốt.

Ở nông thôn, từ này vừa xa lạ vừa đáng sợ.

Giọng run rẩy:“Chị với anh trai em… bọn chị… chưa có gì hết, bọn chị … chỉ là…”

Nhìn bộ dạng ấp úng đó, tôi tiến lên một bước, cúi xuống nhìn xoáy vào mặt cô ta, lạnh lùng:“Chị đã có chồng, có con.

Dựa vào đâu mà nghĩ mình xứng với anh tôi?”

Cô ta mặt mày trắng bệch, căng thẳng né tránh ánh mắt tôi.“Vậy… chị có thể tránh xa anh tôi ra không?”

Cổ họng cô ta nghẹn lại, cúi đầu, gượng gạo gật:“Chị… chị biết rồi.

Chị hiểu ý em.”

Tôi đứng thẳng, lia mắt sang bé gái đang ngó ra.

Tôi cố tình nhe răng cười dữ tợn.Đứa bé nhạy cảm, lập tức ôm cửa khóc thét.Tiếng khóc khiến người phụ nữ hoảng hốt, vội quay lại dỗ con.Tôi nhân lúc đó rút điện thoại, chụp tấm bảng dán trên cửa: “Chủ quán đi vắng, có việc xin liên hệ XXXXXXXX.”

Cất điện thoại, tôi che nửa gương mặt, xoay người rời đi.

---Về lại trường, tôi mở điện thoại, nhập số liên lạc đó để kết bạn WeChat.Dò xem trang cá nhân của cô ta, ảnh đăng lên lác đác đều có bóng dáng anh.

Người ngoài thì nghĩ là khách hàng, nhưng người trong cuộc nhìn một cái là biết có vấn đề.Họ bắt đầu từ khi nào?Năm nay sao?Hay từ năm ngoái, cái lần trời mưa, cô ta đưa anh vào trong tiệm?Nếu đúng thế, thì năm ngoái tôi thật sự đã phá hỏng chuyện tốt của họ.

Nếu hôm đó tôi không đến, có khi quan hệ của họ đã lập tức gần gũi, rồi thổ lộ, biến thành mối tình “cứu rỗi” đẹp đẽ.

---Tôi và anh lại rất lâu không liên lạc.

Lần trước về cũng quên không hỏi câu “cây hồng nở hoa” là có ý gì.Thậm chí còn chưa kịp nhìn kỹ.Sắp đến kỳ nghỉ đông, đàn anh gọi cho tôi, hỏi có về nhà không.“Sao vậy anh?

Có chuyện gì không?”

“Văn phòng dịp Tết bận lắm.

Em xem có về phụ được không?

Anh sẽ phát hồng bao lớn cho em.”

Tôi hơi chần chừ, rồi bàn:“Em về ăn cơm tất niên rồi quay lại liền, khoảng ba ngày thôi được không?”

“Được chứ, không vấn đề.”

“Vậy đến lúc đó em liên lạc lại nhé.”

“Ừ.”

Cúp máy, tôi định nhắn cho anh tin này.

Nhưng nghĩ lại thôi.Anh chắc chắn chẳng để tâm.Tôi có về hay không thì có gì quan trọng đâu.Anh vốn chẳng muốn tôi ở nhà.Nhưng nếu tôi không về ăn Tết với anh, anh có thấy cô đơn không?

Ngồi một mình xem Xuân Vẫn có thấy chán không?

Ăn cơm tất niên có nhớ đến tôi không?Tôi cứ do dự, lỡ mất cả thời điểm sinh viên về quê.

Anh cũng chẳng hỏi han.Nếu thật sự còn để tâm, ít nhất cũng phải nhắn một tin chứ.Trong mắt anh, tôi bây giờ là gì?Nghĩ mà buồn, tôi mở khung trò chuyện giữa hai anh em.

Tin nhắn thưa thớt, anh hầu như chẳng trả lời.Không biết anh còn dây dưa với người phụ nữ kia không.

Tôi nghĩ vậy, tiện tay mở trang cá nhân của cô ta.Bài mới nhất là ảnh câu đối Tết.Trong ảnh có anh.Dù chỉ lộ nửa người, tôi vẫn nhận ra.

Anh đang giúp cô ta dán câu đối ở cửa tiệm.Tôi siết chặt điện thoại, bỗng cười.“Tống Lập, trước giờ chúng ta vẫn cùng nhau dán câu đối.”

“Tống Khởi, từ nay về sau, sẽ không còn chuyện ‘cùng nhau’ nữa.”

Không còn “cùng nhau” nữa.Tôi chưa bao giờ nghĩ sâu về mục đích trong những hành động của anh.Rõ ràng biết sẽ khiến tôi nổi giận, anh vẫn cố tình làm.

Rốt cuộc là vì cái gì?Giờ tôi mới hiểu ra đôi chút.Anh làm vậy, chỉ để bỏ rơi tôi.Anh muốn cho tôi thấy, chúng ta vốn chẳng có máu mủ, anh dễ dàng rời bỏ tôi để lập gia đình mới.Còn tôi… lại cứ ngỡ mình đang nắm quyền chủ động.Thật nực cười.
 
[Đam Mỹ] Hoại Cẩu
Chương 25 - Tống Lập, anh đúng là đồ nhát gan


Tôi đứng ở cổng châm điếu thuốc thứ ba, lấy điện thoại ra xem giờ, 11 giờ 09 phút.Tôi đã đứng đây hơn nửa tiếng, muốn đợi tâm trạng mình bình ổn lại rồi mới gõ cửa.

Nhưng dường như tất cả chỉ là vô ích.

Rõ ràng sự thật đã bày ngay trước mắt, vậy mà tôi vẫn cố gắng vắt óc tìm đủ lý do để biện hộ cho Tống Lập.Hút xong điếu thuốc, tôi gọi điện cho Tống Lập.“Ra mở cửa.”

Giọng anh có vẻ mơ hồ, chắc vừa mới ngủ.

Một phút sau, tôi nghe tiếng bước chân rất gần, cánh cửa hé ra một khe nhỏ.

Trong bóng tối, tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh.Trước khi anh kịp gọi tên tôi, tay tôi đã luồn qua khe cửa, siết chặt cổ tay anh.Tôi đẩy cửa, ép Tống Lập dựa vào tường bên cạnh, tay ôm lấy eo anh, đầu cúi sát lại, mắt dán chặt vào mắt anh.“Có nhớ em không?”

Anh nhìn tôi, lắp bắp mở miệng:“Tống…

Tống Khởi.”

Anh có vẻ kinh ngạc.

Cũng phải thôi, ban ngày tôi còn nói với anh Tết này tôi không về, vậy mà bây giờ lại đột ngột xuất hiện, dĩ nhiên anh phải bất ngờ.“Không nhớ sao?”

Giữa sân vắng lặng, hai chúng tôi đứng sát một góc, tôi áp trán mình vào trán anh.“Anh nghĩ cách bỏ rơi em để lập một gia đình mới, nghĩ cách rời xa em để có cuộc sống ‘bình thường’.

Những chuyện đó chẳng phải đều liên quan đến em sao?

Không hề nghĩ đến sao?”

Tôi siết chặt cổ tay anh.“Có thể kể cho em nghe kế hoạch của anh không?”

Quả nhiên, anh bắt đầu căng thẳng, ngay cả hơi thở cũng run rẩy.“Không có…”

Tôi bật cười, hỏi ngược lại:“Không có?”

“Tống Lập, anh làm những chuyện này, chẳng lẽ không phải muốn bỏ rơi em sao?”

“Chẳng lẽ không phải muốn nói cho em biết rằng em chỉ là một kẻ đáng thương, không nhà, không nơi nương tựa, đến cái tên cũng chẳng có sao?!”

Bị tôi dồn ép, cuối cùng anh cũng nổi giận, đẩy mạnh vào ngực tôi, giọng đầy hoảng loạn:“Không có!

Tống Khởi!

Anh không có ý đó!”

Tôi lại kéo tay anh:“Nếu không phải ý đó, thì là gì?

Hay là anh thật sự thích người đàn bà kia?”

Anh quay mặt sang chỗ khác.“Là để trả thù tôi, hay anh thực sự thích cô ta?”

Anh quay người bước vào nhà, tôi cũng bám sát theo.

Trong phòng chỉ có ánh đèn bàn yếu ớt, khiến khung cảnh càng thêm u tối.

Tôi giữ chặt cổ tay anh, ép anh lên tường.

Anh giãy dụa, tôi càng ghì chặt hơn.“Tôi đã nói với anh rồi, tốt nhất đừng dây dưa với người khác, đừng tự làm mình dơ bẩn.

Tôi đã nói nếu anh chạm vào ai khác, tôi sẽ không vui.

Rõ ràng anh biết tôi sẽ tức giận, vậy mà vẫn làm?!”

“Tại sao anh cứ không chịu nghe lời?”

“Anh còn đi dán câu đối với cô ta.

Đó rõ ràng là việc chúng ta từng làm cùng nhau!

Tống Lập, tại sao?”

“Tống Khởi, tỉnh táo lại đi!”

Nói rồi, anh đẩy tôi ra, định bỏ đi.Tôi không biết anh muốn đi đâu vào lúc đêm hôm này.

Khi anh lướt qua người tôi, tôi lập tức túm lấy cổ tay anh.“Anh muốn đi tìm cô ta sao?”

Anh không quay đầu, gằn giọng:“Liên quan gì đến cậu?!

Tống Khởi, đừng quản tôi nữa!”

Tôi không buông, ngược lại bật cười:“Cô ta có con, bất tiện chứ gì?

Hay anh dắt cô ta về nhà đi, tôi còn muốn xem thử một người đàn bà đã có chồng thì trên giường giỏi đến mức nào, có thể mê hoặc anh đến thế.”

Tống Lập quay phắt lại, như định đánh tôi, nhưng rồi kìm lại.

Thay vào đó, anh hất mạnh chiếc đèn trên bàn xuống đất.

Tiếng vỡ loảng xoảng vang khắp phòng, ánh sáng duy nhất cũng tắt ngấm.

Nhưng dù trong bóng tối, tôi vẫn có thể xác định vị trí anh, mắt không hề rời đi.“Cút!”

Anh nghiến răng gầm lên.Tôi siết chặt cổ tay anh:“Là trả thù tôi, hay thật sự anh thích cô ta?

Tống Lập, trả lời tôi!”

“Trả lời cái gì?!”

Anh vùng tay thoát khỏi tôi, tiếng gào đầy căm phẫn vang ngay bên tai tôi.“Trả lời cậu vì sao một người đàn ông bình thường như tôi, khi tiếp xúc với phụ nữ, lại phải chịu sự chất vấn của chính em trai mình?!Tại sao tôi đã hơn hai mươi tuổi, yêu đương cũng phải được em trai cho phép?!Tại sao tôi gần ba mươi rồi vẫn chưa có gia đình của riêng mình?!Tại sao bao năm nay tôi cực khổ nuôi cậu lớn, mà cuối cùng lại nuôi ra một thằng em vong ân bội nghĩa như cậu?!Tôi sẽ nói cho cậu biết tất cả là vì cái gì!Chỉ vì tôi có một đứa em trai là đồng tính!Chỉ vì phải thỏa mãn cái chiếm hữu méo mó của nó!Nên tôi cũng phải biến thành đồng tính!Không thể kết hôn, không thể lập gia đình, cũng không thể giao du với người khác!”

Mỗi lời của anh như một nhát búa nặng nề, đập thẳng vào người tôi, ép tôi vào chiếc lồng giam đã đúc sẵn.Cơ thể tôi bị cố định, tay chân trói buộc, ngay cả hơi thở cũng nghẹt lại.Phiên tòa bị bỏ quên từ thuở thanh xuân cuối cùng cũng mở ra.

Tôi biến thành phạm nhân bị giam cầm suốt đời, mặc người đánh mắng, mặc người khinh bỉ.Chỉ vì tôi là đồng tính.

Chỉ vì tôi có một tình yêu bị anh gọi là “chiếm hữu méo mó”.Tôi chưa từng nghĩ, khi những lời này được thốt ra từ miệng Tống Lập, lại tàn nhẫn đến vậy.

Tôi sững sờ, đứng chết trân tại chỗ, thậm chí không nhớ nổi mình đã buông tay từ khi nào.

Toàn thân như rơi xuống hầm băng, máu đông cứng lại, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía anh.Miệng mấp máy nhiều lần, mãi mới phát ra được tiếng:“Chiếm hữu… méo mó?”

Tống Lập trừng mắt nhìn tôi, giận dữ gào lên:“Tống Khởi, cậu nghĩ cậu yêu tôi sao?

Cậu chỉ là không chịu nổi việc tôi gần gũi với người khác.

Cậu từ nhỏ đã thế rồi - sợ tôi đi đâu mà không dẫn cậu theo, sợ có cái gì mới mà không chia sẻ với cậu.

Cậu coi tôi là đồ vật của riêng cậu, chiếm hữu mù quáng, đồng hóa tôi một cách vô thức!Trong lòng cậu, vì chúng ta là anh em, nên phải giống hệt nhau.

Cậu là đồng tính, thì tôi cũng phải là đồng tính!

Nhưng thế là bất công, Tống Khởi!Dựa vào cái gì?!

Tại sao?!”

Nghe những lời ấy, mắt tôi dần dại đi.

Vô thức nhìn gương mặt anh, nhưng khi mở miệng, ánh mắt lại tụ về, run rẩy chất vấn:“Anh… nhìn em như thế sao?”

Tống Lập nhìn thẳng vào mắt tôi, từng chữ một, như dốc hết sức lực:“Đi đi, Tống Khởi, cậu đi đi.”

Tôi đứng cứng đờ:“Anh không cho em ở lại ăn Tết sao?”

Anh không trả lời, chỉ có tiếng thở nặng nề vang trong bóng tối.

Tôi nghiêng đầu, hỏi tiếp:“Tống Lập, chẳng phải anh nói sẽ không bỏ rơi em sao?”

Anh không mềm lòng vì câu nói ấy, chỉ lạnh nhạt đáp:“Tống Khởi, đây là do cậu tự chuốc lấy.”

Mắt tôi cụp xuống, nghẹn giọng cười mấy tiếng.

Không ngờ những lời tôi từng nói với Tống Lập, giờ lại quay trở lại y nguyên, trả thẳng vào tôi.Im lặng vài giây, tôi lại lên tiếng:“Hóa ra anh thật sự không cần tôi nữa.”

Anh vẫn im lặng.Tôi mở cửa, lục tìm ra sổ hộ khẩu, giơ lên trước mặt anh:“Nếu muốn đuổi tôi đi, vậy thì xé tên tôi trong hộ khẩu này đi.”

“Xé đi!”

Tôi nhét cuốn sổ vào tay anh, bình tĩnh nhìn:“Xé đi, Tống Lập.

Xé rồi tôi sẽ rời khỏi nhà này, không bao giờ quay lại nữa.”

“Xé đi, rồi anh có thể kết hôn, sinh con, lập gia đình mới, sẽ không còn bị đứa em trai đồng tính này níu kéo nữa.

Xé đi, anh sẽ được tự do.

Xé đi, cho cả hai chúng ta giải thoát.”

Vai anh run lên.

Tôi khẽ áp trán vào trán anh, thì thầm:“Tống Lập, tôi có thể dọn ra khỏi căn nhà này, có thể đổi tên anh đặt cho tôi, có thể trả lại toàn bộ tiền anh nuôi tôi lớn.

Tôi có thể trả hết, nhưng còn tình cảm bao năm nay thì sao?

Tống Lập, anh dám nói suốt ngần ấy năm, anh không hề có chút tình cảm nào với tôi không?”

Nhìn thấy nước mắt anh rơi, tôi biết, cả đời này tôi cũng sẽ không đợi được câu trả lời.“Anh muốn dứt bỏ tôi, nhưng Tống Lập, tình yêu không phải chỉ vài câu là có thể cắt đứt.”

Tôi rút lại sổ hộ khẩu, lật đúng trang tên mình, xé toạc.

Giấy vụn trong tay, từng chữ tôi nghiến chặt:“Tống Lập, anh đúng là đồ nhát gan.”

Tôi mở cửa, lưng thẳng tắp, từng bước rời khỏi căn phòng ấy.Đi ngang qua bếp, dường như nghe thấy giọng anh lúc nấu cơm:“Dấm không bỏ nhé, để anh cho ít thôi?”

“Haizz, hôm nay ăn gì nhỉ?”

“Cái khoai tây này sao khó gọt thế?”

“Tống Khởi, bóc hộ anh tép tỏi…”

Đi ngang qua bậc thang, tôi như thấy dáng vẻ anh hút thuốc dưới ánh đèn đêm mùa hạ, bóng dáng chao đảo như một vở rối bóng.

Anh đã từng ôm cổ tôi, vừa khóc vừa nói:“Anh sợ nhất là không nuôi nổi em…”

Tôi không hề muốn đi.

Nhưng tôi biết, nếu Tống Lập không muốn tôi rời đi, anh sẽ gọi tôi lại.Nhưng anh không gọi.Anh muốn tôi đi, muốn có tự do.Tôi dừng lại ở cổng, nghe thấy tiếng khóc vọng ra từ trong nhà.Không phải giận dỗi, mà thật sự, từ tận đáy lòng, Tống Lập đang nói lời tạm biệt với tôi.Tôi mở cổng, lần đầu tiên thấy con đường trước mặt tối đen đến thế.

Bậc thang dài hun hút, đèn đường cũng chẳng soi nổi đến cổng nhà.Đã bao lần, trong đêm tối, tôi leo những bậc thang ấy để đón Tống Lập về nhà.Anh khoác vai tôi, cười:“Đến đón anh về à.”

Đã bao năm rồi.

Bao năm không cùng Tống Lập đi dạo đêm, bao năm không có những ngày tháng yên bình giản dị.Tống Lập nói đúng, tất cả là do tôi tự chuốc lấy.

Tôi đáng đời.Chuyện đã đến mức này, tôi mới là kẻ không có tư cách để buồn nhất.Đây là lần đầu tiên tôi không ở nhà ăn Tết.Và rồi tôi mới chợt nhận ra - mình không còn nhà nữa.Mất Tống Lập, cái ý nghĩ ấy còn đau hơn cả việc mất đi mái nhà.Hóa ra Tống Lập còn quan trọng hơn cả cái gọi là “gia đình”, quan trọng hơn cả tiếng gọi “anh”.Thế nhưng giờ, chẳng còn gì nữa.Không còn nhà.Không còn anh.Không còn Tống Lập.Mùa hè năm hai đại học, tôi đã không về.

Cái Tết năm ấy tôi cũng không về.Tôi xóa WeChat của người đàn bà kia, chặn vòng bạn bè của Tống Lập, cố gắng lờ đi tất cả tin tức về họ.Tôi bắt đầu điên cuồng kiếm tiền.

Tôi muốn trả lại cho anh số tiền anh đã bỏ ra nuôi tôi.

Không phải để cắt đứt, mà vì tôi nợ anh, đó là thứ tôi phải trả.
 
[Đam Mỹ] Hoại Cẩu
Chương 26 - Giúp anh trai khởi kiện


Tống Lập vốn chẳng phải người nhẫn tâm đến vậy, nhưng anh ấy cũng gắng gượng được lâu hơn tôi tưởng.Anh nghĩ là tôi rời bỏ anh, nhưng anh đâu biết, tôi rời đi... chỉ để khiến anh không thể nào rời bỏ tôi.Tôi vào thực tập tại văn phòng luật của đàn anh, mỗi ngày đều siêng năng, chăm chỉ, thậm chí còn nỗ lực hơn cả những người đã có vợ con, phải nai lưng trả nợ nhà, nợ xe.Chỉ là để đến khi Tống Lập chủ động liên lạc lại với tôi, tôi đã đủ năng lực để trói chặt anh bên cạnh mình.Tôi sẽ thuê một căn nhà thật lớn, đón anh về ở cùng.

Rồi mua xe, mua nhà... và cưới anh.Hóa ra lý do tôi bán mạng làm việc, cũng chẳng khác gì so với bọn họ.Năm tư, tôi cuối cùng cũng được nhận chính thức.

Với số tiền trong tay, tôi thuê một căn hộ rộng rãi hơn, vẫn luôn chờ đợi một ngày nào đó Tống Lập sẽ liên lạc với tôi, để tôi có thể nói với anh rằng: "Hãy dẹp cái tiệm in nhỏ ở quê đi, qua đây sống cùng tôi.

Tôi nuôi anh."

Nhưng tôi cũng hiểu, Tống Lập là người rất có cốt khí.

Nếu phải dựa dẫm người khác, anh chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.Nghĩ đến cảnh anh giận dữ, tôi lại thấy thú vị, không nhịn được muốn bật cười... nhưng cuối cùng cũng chẳng cười nổi, bởi vì tôi nhớ anh quá.

Nhớ đến mức tim đau nhói.

Đã thật lâu, quá lâu rồi, chúng tôi không gặp mặt.Điện thoại từ anh gọi đến vào một chiều thứ bảy đầu thu.

Hôm đó tôi vừa tan làm, đã khá muộn.Kết nối rồi, bên kia im lặng rất lâu.Tôi nín thở chờ đợi, thậm chí quên cả thở, không dám gọi anh bằng "anh", chỉ dám cất giọng khẽ khàng:"Tống Lập."

Chỉ khi nghe thấy tiếng tôi, anh mới ấp úng mở miệng:"A Khởi... em bây giờ chẳng phải đang làm luật sư sao?

Em hiểu luật...

Anh muốn hỏi, nếu là bạo lực gia đình, thì có thể kiện ly hôn không?"

Tôi đã nghĩ đến muôn vàn lý do, nhưng không ngờ cuộc gọi này lại chỉ vì có việc cần nhờ.Tôi vốn nhạy cảm, đoán được anh là hỏi thay cho người khác.

Anh đâu có mấy bạn bè.

Ghép mấy từ "bạo lực gia đình, ly hôn" lại, dần dần, trong đầu tôi hiện lên một gương mặt.Tôi giả vờ thản nhiên:"Là cái chị mở quán hoành thánh đó à?"

Tống Lập mấp máy môi, không phát ra tiếng.Tôi cúi mắt, dùng nĩa xiên vào món salad trước mặt."

Tống Lập, hóa ra anh vẫn chưa dứt với cô ta."

Anh thở dài, giọng nhỏ:"Cô ấy trước kia từng giúp..."

"Ừ, tôi biết rồi."

Tôi không nói sẽ giúp hay không, chỉ lạnh lùng dập máy.Ngay trong đêm, tôi bắt xe trở về quê.Bộ đồ công sở trên người vẫn chưa kịp thay.

Bước vào sân nhỏ, bất giác thấy mình lạc lõng.

Bao năm rồi mới trở lại, không ngờ lại vì chuyện liên quan đến "người tình" của anh.Tôi không còn tâm trí hoài niệm, cúi đầu bước thẳng vào nhà.Anh đang ở trong, rót nước cho người phụ nữ ấy.

Cô ta vừa lau nước mắt, vừa trông đáng thương vô cùng.

Còn anh thì dịu giọng an ủi.Tôi đứng nơi cửa, chặn gần hết ánh sáng ngoài vào, căn phòng lập tức tối đi, đến mức chẳng nhìn rõ mặt ai.Tôi cất tiếng:"Tống Lập."

Anh giật mình, nhìn tôi đầy kinh ngạc.

Trong mắt dấy lên những cảm xúc hỗn độn, mơ hồ không rõ.

Ngây dại hồi lâu, mới thốt ra:"Tiểu Khởi... sao em lại về đây?"

Cái vẻ hoảng loạn ấy chẳng khác nào kẻ bị bắt gian tại trận.Tôi như thể không hề nhận ra sự hiện diện của người phụ nữ kia, ánh mắt chưa từng dừng lại nơi cô ta một giây.

Tôi chỉ lạnh mặt, đi thẳng vào trong phòng, để lại một câu cho anh:"Tống Lập, chúng ta cần nói chuyện."

Đây là lần đầu tiên, giữa tôi và anh có một cuộc trò chuyện nghiêm túc, trang trọng đến vậy.Anh dàn xếp cho người phụ nữ kia, rồi mới theo tôi vào phòng.Anh đứng chần chừ, môi run run, ánh mắt ngập ngừng, như có rất nhiều điều muốn nói.

Tôi biết anh định nói gì.Những năm qua, chắc anh cũng chẳng dễ dàng gì.

Nhìn anh tiều tụy đi nhiều, già hơn hẳn.Tôi lặng lẽ nhìn anh.Cuối cùng, anh cất giọng khàn khàn:"Tiểu Khởi... nhiều năm rồi, thật nhiều năm không gặp em."

"Nhiều lắm sao?"

- tôi ngồi xuống, tay lướt nhẹ trên ga giường.

Ga giường mới thay, sạch sẽ chẳng giống căn phòng bỏ trống.

Bàn tay tôi chạm qua rồi rụt lại, hờ hững buông lời:"Mới hơn hai năm thôi mà."

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ thời gian đi học, hầu như tôi luôn ở nhà với anh.

Lần xa nhau lâu nhất, cũng chỉ hồi đại học, vài tháng không về.Anh tựa lưng vào cửa, nụ cười gượng gạo:"Ừ, mới hai năm thôi..."

"Anh dạo này ổn chứ?"

- tôi hỏi.Anh nhìn tôi, giọng run run:"Em... những năm qua, sống có tốt không?"

"Cũng khá."

- tôi đứng dậy, đi về phía bàn học, theo thói quen đưa tay quệt thử.

Không dính bụi.

Hóa ra anh vẫn thường ở trong căn phòng này.Ngẩng đầu, tôi chậm rãi nói:"Tôi đã làm luật sư.

Cắm rễ ở thành phố lớn rồi, cũng coi như có chút danh tiếng."

"Ừ, vậy thì tốt."

"Vậy nên, Tống Lập..."

- tôi quay sang, ánh mắt sắc lạnh."

Anh gọi tôi về cái nơi tồi tàn này để làm gì?"

Câu nói khiến anh lúng túng, cúi đầu, mặt đầy khó xử."

Xin lỗi... anh chỉ muốn..."

Anh ngập ngừng rất lâu, dường như đang cân nhắc, so đo, tính toán.

Nửa phút sau, chỉ khẽ thở dài:"Thôi...

để anh tự nghĩ cách.

Làm phiền em về đây một chuyến rồi."

Tôi nhìn thẳng gương mặt anh, châm điếu thuốc, ngồi như thể đang đàm phán.Nhiều năm trước, tôi từng nói: Tôi phải làm đủ nhiều chuyện lớn, chuyện tốt, gom lại thành sức nặng, để anh không thể từ chối.

Giờ đây, chính là cơ hội.Kỳ thi đại học, lễ thành niên, và bây giờ là giúp người phụ nữ kia ly hôn.

Đây đều là những cột mốc lớn trong đời anh.

Tôi cho rằng, thế là đủ.Tôi cau mày, rũ mắt gảy tàn thuốc, giọng khàn khàn, dửng dưng mà kiên quyết:"Tôi có thể giúp cô ta kiện, nhưng anh phải ngủ với tôi."

Anh trợn to mắt, mất một lúc mới hiểu được chữ "ngủ" tôi nói nghĩa là gì.Bàn tay anh khựng lại giữa chừng.

Nhưng bao năm qua, khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xa, anh vốn đã ở bờ vực sụp đổ.Tôi thấy mắt anh ngân ngấn nước, rồi không kìm được bật khóc.

Anh nhào đến ôm chặt lấy tôi, gần như đổ sụp, sức mạnh như kẻ nắm được cọng rơm cứu mạng."

A Khởi, em không thể như vậy...

Em học đại học tốt như thế, có công việc danh giá như thế... sao có thể là đồng tính chứ?"

Anh vẫn vướng mắc ở chuyện "đồng tính".Tôi biết, nhiều năm trước anh nói sợ nuôi tôi không tốt, đó hoàn toàn là thật lòng.Giờ phút này anh khóc đến đứt ruột, như thể làm "đồng tính" là một tội lỗi, còn ngủ với chính anh trai thì là tội nghiệt không thể tha thứ.Trong mắt anh, đó là sai lầm lớn nhất đời tôi, là tội lỗi mà anh muốn sửa sai suốt bao năm.Nhưng cả đời này, anh chẳng thể nào sửa nổi nữa.

Không những thế, ngay tại căn phòng này - nơi tôi đã lớn lên, nơi ánh đèn từng soi bóng tôi học mỗi đêm... anh còn phải cùng tôi tạo nên "tội lỗi" đó.Tôi hiểu, đây là cơ hội duy nhất.

Cuộc thương lượng quan trọng nhất đời tôi.

Dù có xót xa thế nào, tôi cũng phải ép nó đến tận cùng.Cúi mắt nhìn anh, tôi khoác lên vẻ lạnh lùng hoàn hảo của một luật sư, thật lâu sau mới cất tiếng:"Phần thưởng đỗ đại học, lễ trưởng thành... anh đều không cho tôi, Tống Lập.Tôi biết anh thương hại cô ta, muốn giúp cô ta.

Nhưng giữa tôi và cô ta, anh chỉ có thể chọn một.

Nếu chọn cô ta, thì trong nhà này sẽ không còn tôi.Nếu chọn tôi, tôi sẽ giúp cô ta khởi kiện.**"Tôi nghiêm giọng, nắm chặt cánh tay anh, hạ thấp âm thanh:"Tống Lập, tôi nói 'không còn tôi trong nhà', nghĩa là cả đời này, sẽ không còn Tống Khởi bên cạnh anh nữa.

Không phải đi rồi lại về, cũng không phải như hôm nay, anh chỉ cần gọi điện là tôi vội vã trở lại.

Tôi nói không còn, là mãi mãi biến mất.

Anh sẽ không còn em trai, và chúng ta cũng không còn là anh em.

Trên đời này sẽ có thêm hai đứa trẻ mồ côi."

Anh nhìn tôi sững sờ.

Còn tôi thì chỉ thấy mình thật hèn hạ, vì đem cả đời mình ra uy hiếp anh.Nhưng tôi hoàn toàn nghiêm túc.Tôi đã cho anh bốn năm để chấp nhận, thậm chí nhiều hơn.

Anh có thể đã sớm đánh, sớm mắng, bẻ gãy cái ý nghĩ này ngay từ đầu.Nhưng anh ngốc, anh chỉ biết nuông chiều tôi.Và đến lúc đó, tôi mới nhận ra: Đối với tôi, Tống Lập còn ngốc hơn nhiều so với tôi tưởng.Anh thật sự...

đã cùng tôi lên giường.Ngay tại bàn học, nơi tôi từng cắm cúi ôn thi dưới ánh đèn, nơi từng chảy máu cam vì kiệt sức...Anh bẻ gãy chính tấm thân mình, cúi gập người trên mặt bàn, mặc tôi thao túng.Từng cú thúc mạnh bạo như đập vỡ cả lòng tự trọng của một người anh trưởng....

Ngoài cửa, "người tình" của anh vẫn còn đó.Tôi biết, anh sợ tôi bỏ đi.

Sợ đến chết.

Khi tôi lấy cả một đời để uy hiếp, anh hẳn đã run sợ tận xương tủy.

Hai năm xa cách còn chịu không nổi, huống hồ là cả đời?Tôi từng nghĩ mình quá phụ thuộc vào anh.Nhưng thực ra, chính anh mới là người quá phụ thuộc vào tôi.Anh luôn chần chừ, không dám nói trắng ra mọi chuyện, chỉ vì sợ mất tôi.Mỗi lần lớn tiếng đuổi tôi đi, mắng tôi biến... thật ra, anh chỉ mong tôi cúi đầu nhận lỗi, rồi hai anh em lại có thể hòa thuận như xưa.Anh là kẻ khao khát bình yên, chỉ muốn một cuộc đời an ổn.Thế nhưng, cái bình yên mà anh mong cầu, cuối cùng vẫn bị chính tôi hủy hoại.Tôi từ đầu đã mang mầm xấu xa.Còn anh - anh trai của tôi - từ lâu đã biết.Có lẽ, anh sớm đã lường trước cái ngày hôm nay.
 
Back
Top Bottom