Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 39: CHỊU TRÁCH NHIỆM


CHƯƠNG 39: CHỊU TRÁCH NHIỆM
Sau đó một câu anh cũng không nói nữa.

Âu Dương Húc nói hai ba câu, anh cũng không nói gì.

Vì vậy 25 phút tiếp theo hai người vượt qua trong không khí vô cùng quỷ dị.Trở về quân bộ, Âu Dương Húc về ký túc xá của mình để đổi quần áo.

Chờ đến khi cậu thay xong, Ngô Hạo Thiên đã mang đội viên bắt đầu chạy bộ."

Âu Dương quân y, hai người cãi nhau à?"

Vương Quân cầm đồng hồ bấm giây nghi ngờ hỏi."

Không có, đâu có cãi nhau!"

Âu Dương Húc lắc đầu tỏ vẻ không có."

Nhưng mà hôm nay lão đại có vẻ không thích hợp nha?"

Vương Quân đi theo Ngô Hạo Thiên đã nhiều năm, hôm nay cảm xúc của anh rõ ràng không đúng, hắn nhìn cái là biết."

Ai biết anh ta phát điên cái gì?

Lúc ăn cơm còn tốt, đến khi lên xe thì làm nguyên bộ mặt người chết làm như ai thiếu tiền anh ta không bằng!"

Nói tới việc này, Âu Dương Húc cũng cảm thấy không thể hiểu nổi.Tình trạng của Ngô Hạo Thiên vẫn luôn kéo dài nguyên một ngày, thẳng đến buổi tối lúc đặc huấn cho Âu Dương Húc, nam nhân vẫn mặt thối như cũ, trên người áp suất thấp giống như máy lạnh có thể đem hết thảy sinh vật đông lạnh thành băng luôn."

Đứng lên!"

Ngô Hạo Thiên từ trên cao nhìn xuống lớn tiếng với tên nhóc nằm ngã trên đệm."

Ngô Hạo Thiên, anh có bệnh phải không, xuống tay tàn nhẫn quá đó!"

Âu Dương Húc bị đánh không đứng dậy nổi."

Đứng lên!"

Ngô Hạo Thiên lạnh giọng nói."

Không đứng, có đứng lên cũng bị anh đánh ngã!"

Âu Dương Húc chơi xấu nằm trên đệm không thèm đứng dậy."

Tốt lắm, tôi nói cậu không đứng dậy có đúng không."

Ngô Hạo Thiên trực tiếp duỗi tay xách Âu Dương Húc như xách gà con lên."

Ngô Hạo Thiên, anh muốn phát bệnh thì anh tìm người khác đi.

Tôi không rãnh!"

Âu Dương Húc ném tay anh ra xoay người đi."

Cậu trở về cho tôi."

Ngô Hạo Thiên kéo cánh tay cậu lại."

Anh có bệnh hả?"

Nhìn nam nhân nắm chặt tay mình không buông, Âu Dương Húc cũng nổi điên lên."

Đúng vậy, tôi có bệnh.

Biết em uống say còn nói nhiều lời này đó với em.

Vậy còn em, uống say rồi thì có thể tùy tùy tiện tiện hôn người nào cũng được hay sao?

Hả?"

Đôi mắt Ngô Hạo Thiên đỏ lên lạnh giọng chất vấn cậu."

Tôi, tôi hôn anh???"

Âu Dương Húc chớp chớp mắt ngẩn người."

Em nói xem?"

Ngô Hạo Thiên nắm cằm cậu nhìn xoáy vào đáy mắt đối phương."

Đừng, đừng giận, không phải chỉ hôn anh một cái thôi sao, anh coi như bị chó gặm một cái là được mà!"

Âu Dương Húc lấy lòng nói.Huhu, đúng là uống rượu hỏng việc mà, làm sao lại hôn đại boss vai ác luôn rồi!

Phiền toái lớn rồi nè!"

Em, em thật đáng ghét!"

Ngô Hạo Thiên nghe vậy càng tức giận, một quyền đánh qua.Như vậy có nghĩa cho dù tối qua không xảy ra chuyện kia đi nữa thì hôn môi cũng coi như không phát sinh luôn à?"

Oa, đau quá đi!"

Âu Dương Húc ôm bụng lảo đảo ngã lên đệm."

Em, em......"

Nhìn Âu Dương Húc nằm trên đệm, nam nhân như cũ chưa giải hận, đây coi như anh bị người ta chơi đi?Anh ngồi xổm xuống lại đánh một quyền."

Dừng dừng dừng dừng lại....."

Âu Dương Húc nhanh mắt nhanh tay ôm lấy nắm tay của anh.Nếu cậu ăn thêm mấy quyền nữa không tàn cũng thành tật cho coi!Ngô Hạo Thiên cúi đầu nhìn nắm tay mình bị ôm lấy, anh cũng không đánh nữa."

Nụ, nụ hôn đầu tiên à?"

Âu Dương Húc nhìn anh cẩn thận hỏi.Ngô Hạo Thiên nghe đến vấn đề này, cảm xúc nhất thời tối tăm thêm ba phần.Nhìn phản ứng này của anh, Âu Dương Húc thầm nghĩ: Xong rồi, xong rồi, hôn ai không hôn, cố tình lại hôn phải lão xử nam mười mấy năm vẫn còn trinh trắng!

Nhưng, nhưng mà cậu cũng là nụ hôn đầu tiên mà!

Người ta là "say rượu loạn tính" còn cậu là "say rượu loạn hôn", chẳng những cho không nụ hôn đầu tiên của mình mà còn hôn ra phiền phức lớn."

Vậy, vậy có gì từ từ nói được không, đừng dùng bạo lực giải quyết được chứ, đổi, đổi cách khác giải quyết thế nào?"

Âu Dương Húc nhẹ nhàng hỏi.Ngô Hạo Thiên nghe vậy thu lại nắm tay, ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Húc.Âu Dương Húc thấy vậy, còn được, còn có hy vọng!"

Anh, anh cảm thấy việc này nên xử lý thế nào, hoặc là anh muốn bồi thường cái gì?"

Âu Dương Húc ngồi dậy dò hỏi."

Nếu em đã làm việc không nên làm thì nên chịu trách nhiệm không phải sao?"

"Hả?"

Chịu trách nhiệm, chịu như thế nào trời?

Lấy thân báo đáp hở?"

Chúng ta lấy kết hôn làm nền tảng kết giao!"

Nghe nam nhân nghiêm túc từng câu từng chữ nói ra lời này, Âu Dương Húc có cảm giác như sét đánh cmn ngang tai.END CHƯƠNG 39.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 40: BẠN TRAI QUEN THỬ


CHƯƠNG 40: BẠN TRAI QUEN THỬ
Lấy kết hôn làm nền tảng kết giao?

Khụ khụ khụ, boss vai ác muốn quen với cậu???"

Cái kia, không phải, Ngô đại đội trưởng, anh nghe tôi phân tích chuyện này rõ một chút.

Anh coi chứ, việc chúng ta hôn môi hoàn toàn chính là "mèo mù chạm phải chuột chết", là "chó ngáp phải ruồi", là hiểu lầm, anh nói xem có đúng không?"

Âu Dương Húc thử giải thích."

Là sự thật!"

Nam nhân vẫn như cũ một bộ dạng nghiêm túc nói."

Là, là sự thật.

Nhưng mà bây giờ là thời đại mới rồi, sẽ không chú trọng cái gì danh tiết, trinh tiết gì đó a.

Anh nói xem nếu chỉ vì hôn môi một cái liền kết giao, còn kết hôn nữa.

Vậy, vậy có giống trò đùa quá không?"

Không phải chứ, chỉ vì một nụ hôn đầu tiên, cậu liền phải bồi luôn cả hai đời trong trắng á?"

Em là người thứ nhất hôn tôi!"

Cũng là người đầu tiên làm cho anh tâm tâm niệm niệm."

Là, là tôi sai.

Là tôi say rượu loạn tính hôn anh.

Nhưng mà việc yêu đương kết hôn này không thể xúc động quyết định được.

Cho dù có muốn thì cũng phải tìm người mà mình yêu không phải sao?

Hai chúng ta lại không có tình cảm gì với nhau.

Anh nói vì một cái hôn mà bên nhau như vậy có thích hợp không chứ?"

Âu Dương Húc tận tình khuyên bảo anh."

Em làm sao biết tôi không thích em?"

Anh nghiêng đầu nhìn chăm chú vào cậu hỏi."

Cái gì?"

Âu Dương Húc lập tức bị sét đánh thêm một lần nữa, hơn nữa là bị đánh đến xương da cũng không còn!"

Tôi thích em, em cũng thích tôi, cho nên chúng ta lấy kết hôn làm nền tảng kết giao."

Ngô Hạo Thiên vô cùng bình tĩnh nói từng câu từng chữ.

Nhưng Âu Dương Húc lại nghe mỗi câu mỗi chữ cũng không thể bình tĩnh nổi."

Tôi thích anh?

Anh nói, tôi thích anh?

Anh, con mắt nào của anh thấy tôi thích anh hả?"

Gì chứ?

Chính cậu cũng không biết cậu thích Ngô Hạo Thiên luôn á?"

Em không thích tôi, vậy em việc gì phải ra ngoài hẹn hò ăn cơm với tôi?

Em không thích tôi, em việc gì phải lái xe đưa tôi về quân bộ?

Em không thích tôi, em việc gì phải mời tôi đi ăn sinh nhật, nhận quà sinh nhật của tôi?

Còn có, nếu em không thích tôi, em việc gì phải hôn tôi?"

"Tôi......"

Âu Dương Húc nghe anh nói một chuỗi dài "việc gì phải..." làm cậu cạn lời.

Sao tự nhiên nghe anh ta nói xong, chính cậu cũng nghi ngờ bản thân cậu cũng có thích anh ta luôn vậy?"

Ăn cơm không tính hẹn hò đi?

Đi ra ngoài với bạn bè cũng có thể ăn cơm mà?"

Âu Dương Húc hỏi lại."

Nhưng em sẽ mang theo bạn bè đi nhà hàng cơm Tây kiểu đó à?

Chẳng lẽ em không thấy hơn 90% tình nhân đều ăn cơm ở đó sao?"

"Việc này......"

Có vẻ như cậu thật sự chọn sai chỗ rồi hic!"

Nếu em không còn vấn đề gì khác, vậy chúng ta bắt đầu từ hôm nay kết giao đi!"

Nam nhân nghiêm túc tuyên bố."

Chờ, chờ một lát, anh, anh xác định anh thích tôi á?"

"Sao?"

Nam nhân nghi hoặc nhìn Âu Dương Húc."

Không phải anh thích loại hình nhu nhu nhược nhược, ôn văn nho nhã sao?"

Trong nguyên tác không phải nói Ngô Hạo Thiên thích Lâu Thanh sao?

Lâu Thanh là đại soái ca (aka anh đẹp trai), so với mình còn đẹp hơn, tính cách cũng ôn văn nho nhã, nhu nhu thuận thuận, tốt hơn cậu gấp nhiều lần.Nói thật, Âu Dương Húc hoàn toàn thấy bản thân cậu không có cái gì giống vị Lâu Thanh đó hết.

Nhưng mà ngay khi tính cách nè, gương mặt nè... của cậu với Lâu Thanh khác nhau một trời một vực vậy mà đại boss lại thích cậu?

Việc này kỳ lạ thật đó?"

Đúng là trước khi gặp được em, tôi muốn tìm một bạn đời ôn nhu săn sóc.

Nhưng sau khi gặp được em rồi, tôi đã thay đổi.

Tôi rất thích nhìn em xù lông, hơn nữa khi em cười lên thực ấm áp, khiến người ta cũng bị lây nhiễm, làm trong lòng tôi ấm lên.

Tôi thích thấy bộ dạng em tức giận nhưng càng thích em cười với tôi!"

"Này......"

Âu Dương Húc nhìn vẻ mặt ôn nhu của anh liền ngẩn người.Đậy là tình huống gì vậy?

Cậu được tỏ tình?

Được tang thi vương Ngô Hạo Thiên, đại boss vai ác trong nguyên tác tỏ tình?Không không không, thật không khoa học xíu nào, nguyên tác không phải viết như vậy.

Người yêu của Ngô Hạo Thiên là Lâu Thanh, không nên là Âu Dương Húc a?Không lẽ bởi vì mình xuyên thư tới đây nên thay đổi giả thiết của nguyên tác sao?Suy nghĩ lại, nếu là nguyên chủ thì lúc này cậu ta hẳn sẽ đang ở bệnh viện trung tâm thành phố theo đuổi Hoàng Y Y nên nguyên chủ không có khả năng gặp được Ngô Hạo Thiên, cũng không có bất kỳ khả năng nào quen được Ngô Hạo Thiên.

Cho dù nguyên chủ thật sự đi con đường giống cậu đi nữa, thật sự tới bệnh viện Võ Cảnh, cũng sẽ không phát sinh cảm tình gì với Ngô Hạo Thiên đâu, nguyên chủ vốn không thích nam nhân!"

Vì vậy cốt truyện trong nguyên tác đang lộn xộn này là do hiệu ứng bướm bướm?

Là vì cậu mà thay đổi sao?"

Cái kia, tôi, tôi......"

Nhìn gương mặt ôn nhu của anh, Âu Dương Húc muốn nói lại thôi."

Em không muốn?"

Nam nhân bỗng nhiên nhăn mày lại, buồn bã hỏi.Có lẽ em ấy cũng không có quên việc hôm qua, có lẽ em ấy chỉ đang trốn tránh.

Em ấy không muốn kết giao với mình!Nhìn Ngô Hạo Thiên đang ngồi bên người trở nên trầm mặc buồn bã.

Âu Dương Húc ngẩn người, vào giây phút này, không hiểu sao cậu lại cảm thấy đau lòng chưa từng có.Đúng vậy, là đau lòng, không biết từ lúc nào, cậu thế nhưng học được đau lòng đại boss vai ác oai phong một cõi này trong nguyên tác.Thật ra nghĩ lại một tháng sau là mạt thế rồi, có lẽ hai người cậu cũng không thể đi với nhau cả đời được.

Dù gì bọn họ một người là pháo hôi, một người là đại boss vai ác, kết cục đều giống nhau đều chết trong tay nam chủ mà thôi.Thôi thì không cần nghĩ gì tới nguyên tác nữa, cũng không cần nghĩ đến cái gì Lâu Thanh.

Dù sao cách mạt thế chỉ còn có một tháng, vậy thì yêu đương một trận oanh oanh liệt liệt đi!

Làm tất cả việc mà đời trước cậu chưa làm được!

Để đời này cậu có thể sống toại nguyện hơn một chút đi!"

Ngô Hạo Thiên!"

Âu Dương Húc gọi đối phương."

Em không thích tôi!"

Là khẳng định, không phải câu hỏi.

Nếu cậu thật sự thích anh sẽ không cần lấy cớ nhiều như vậy để từ chối kết giao nên Ngô Hạo Thiên cảm thấy cậu không thích mình."

Tôi, tôi cũng không thể nói có thích anh hay không, vì không có nghĩ đến phương diện đó.

Anh cũng biết tính tình tôi không tốt, tính anh cũng vậy, chúng ta vừa thấy là cãi nhau.

Cả ngày cứ cãi nhau mãi, thiệt tôi cũng không nghĩ anh có thể thích tôi nha?"

Âu Dương Húc có chút bất đắc dĩ nói, nhưng đây là sự thật.

Từ lúc cậu quen biết Ngô Hạo Thiên tới giờ đã được hai tháng, cơ bản năm ngày cãi nhau một trận lớn, ba ngày cãi nhau một trận nhỏ.

Có ai nói vậy là yêu không chứ?"

Vậy, vậy em......"

Nhìn Âu Dương Húc, Ngô Hạo Thiên thật sự không biết nói gì.Hóa ra tên nhóc này căn bản không nghĩ tới, phản ứng này cũng quá trì độn rồi!"

Nếu không thì như vậy đi, chúng ta hai người thử kết giao một tháng trước xem thế nào.

Nếu cảm thấy thích hợp thì tiếp tục, nếu không thích hợp thì tách ra, được không?"

Âu Dương Húc nghiêm túc nhìn anh hỏi."

Thử kết giao?"

Nghe qua sống thử chứ chưa nghe qua thử kết giao đâu!"

Ừ, anh thấy thế nào?"

Âu Dương Húc chớp chớp mắt hỏi."

Được, thử kết giao thì thử kết giao đi!"

Thử kết giao so với bị từ chối mạnh hơn nhiều."

Vậy nói rồi đó.

Anh bây giờ là bạn trai tạm thời của tôi."

Cuối cùng Âu Dương Húc cũng dứt khoát giải quyết."

Ừ!"

Ngô Hạo Thiên ôm chầm lấy người trước mặt.Nhìn gương mặt ngày càng phóng đại trước mặt mình, Âu Dương Húc giơ tay bịt kín miệng anh."

Ngày đầu tiên quen nhau, không thể hôn môi!"

Âu Dương Húc chính trực nói."

Vậy khi nào mới có thể hôn?"

Nam nhân cười hỏi."

Khi nào tôi đồng ý cho hôn mới được."

Âu Dương Húc kiêu ngạo nhìn anh trả lời.

"Nhóc con, em đúng là lòng dạ hẹp hòi!"

Làm bạn trai còn không cho hôn thì còn gọi là bạn trai gì chứ?"

Nè nè, cái gì mà hẹp hòi?

Người ta yêu đương bắt đầu từ nắm tay được không?

Làm gì có chưa gì đã hôn rồi?"

Âu Dương Húc nói."

Nhưng đêm qua chúng ta đã hôn rồi mà?"

Ngô Hạo Thiên nói.Chủ động hôn lên cũng không phải là anh đi?"

Ngày hôm qua là ngày hôm qua, ngày hôm qua chúng ta cũng chưa yêu nên ngày hôm qua không tính!"

Âu Dương Húc miệng lưỡi nói."

Được!"

Nghe cậu nói vậy, Âu Dương Húc tuy rằng bất đắc dĩ nhưng vẫn gật đầu chấp nhận."

Nắm tay!"

Ngô Hạo Thiên duỗi tay đến trước mặt Âu Dương Húc."

Tay anh lớn thật đó!"

Đem tay mình để vào lòng bàn tay anh, tay anh vậy mà có thể bao hết tay mình, Âu Dương Húc không thể không âm thầm bái phục anh."

Chỗ khác cũng rất lớn, em có thể từ từ khám phá!"

Nhìn bản mặt chính trực của anh, Âu Dương Húc ngạc nhiên chớp mắt.

"Hừ, không nhìn ra anh lại muộn tao như vậy đó!"

"Không, tôi rất nhiệt tình, sẽ không thấy nhàm chán, chờ đến khi em hiểu biết nhiều hơn về tôi, em liền biết."

Ngô Hạo Thiên nhéo nhéo bàn tay nhỏ trong lòng."

Có thể sử dụng vẻ mặt này nói những loại lời này, anh tuyệt đối là độc nhất vô nhị!"

Âu Dương Húc buồn cười nhìn nam nhân nói lời âu yếm cũng có thể nói đến nghiêm trang như vậy."

Vậy tôi nên đổi vẻ mặt gì mới được?"

Nam nhân phá lệ nghiêm túc hỏi cậu."

Thôi, đừng thay đổi, anh cứ như vậy đi, anh nếu đổi thành vẻ mặt sói đói, tôi sẽ càng buồn nôn."

Ngô Hạo Thiên nghe vậy liền cười, anh cúi đầu hôn lên bàn tay nhỏ của Âu Dương Húc một cái.Nhìn cái tên muộn tao này, Âu Dương Húc liếc mắt xem thường.

"Ngày đầu tiên làm bạn trai tạm thời của tôi, anh có phải nên cho tôi chút phúc lợi chứ nhỉ?"

"Phúc lợi gì?

Đi dạo phố?

Ăn cơm?

Xem phim?"

Nam nhân nhìn cậu hỏi."

Hứ, tôi không phải nữ sinh."

Nghe anh nói mà Âu Dương Húc không nhịn được phun tào."

Vậy em muốn cái gì?"

Ngô Hạo Thiên nghiêm túc hỏi cậu."

Dạy tôi bắn súng, được không?"

Âu Dương Húc suy nghĩ rồi đưa ra yêu cầu.Nghe cậu nói vậy, Ngô Hạo Thiên ngẩn người.

"Rất nguy hiểm!"

"Nhưng tôi muốn học, được không?"

Âu Dương Húc quơ quơ cánh tay làm nũng anh."

Được rồi!"

Ngô Hạo Thiên xoa nhẹ đầu tóc Âu Dương Húc rồi đem người đi tới phòng luyện bắn súng.END CHƯƠNG 40.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 41: MUỐN ĐI BÀNH THÀNH


CHƯƠNG 41: MUỐN ĐI BÀNH THÀNH
Ngày 19 tháng 6, cách mạt thế còn 5 ngày."

Phanh phanh phanh" Âu Dương Húc nhắm ngay bia ở trung tâm hình người bắn liền mười phát súng."

Không tồi, năm phát 10 điểm, ba phát 9 điểm, hai phát tám điểm."

Nhìn tiến bộ của người yêu nhỏ bé của anh sau 25 ngày học bắn lại có thể bắn tốt đến vậy, Ngô Hạo Thiên hài lòng gật đầu."

Không được, còn cách anh quá xa!"

Đầu của tang thi là chỗ yếu nhất, cần phải bách phát bách trúng một đạn bắn vỡ đầu mới có thể chân chính giết chết tang thi nên kỹ năng bắn súng nhất định phải chuẩn."

Em đó, yêu cầu cao thật!"

Ngô Hạo Thiên nhẹ nhàng lắc đầu nhìn người yêu vội vàng lên đạn tiếp tục luyện tập, anh từ phía sau ôm người kéo vào trong ngực."

Eo của em nhỏ thật!"

Ngô Hạo Thiên vừa xoa xoa eo người yêu vừa ở bên tai cậu ôn nhu nói."

Đừng quấy rối!"

Âu Dương Húc bị nam nhân làm cho lỗ tai tê tê ngứa ngứa, cậu không thoải mái né tránh."

Cái mông nhỏ này co dãn ghê, thao lên nhất định rất sướng!"

Bàn tay Ngô Hạo Thiên đưa xuống ở trên mông Âu Dương Húc hung hăng nhéo một hồi.Nghe vậy, Âu Dương Húc cười lạnh một tiếng."

Sướng không, có sướng cũng không cho anh thao.

Tránh qua một bên đi, đừng có cản trở em luyện tập."

Âu Dương Húc vỗ rớt cái tay không an phận của anh, mang nút bịt tai lên bắt đầu tiếp tục tập luyện.Ngô Hạo Thiên đứng ở một bên nhìn người yêu không ngừng tập luyện liền nhíu mày."

Bảo bối, em đừng vắng vẻ anh có được không?

Anh là bạn trai của em đó!"

"Không phải bạn trai, là bạn trai tạm thời thôi."

Âu Dương Húc quay đầu lại nghiêm túc sửa cho đúng."

Ừ, là bạn trai tạm thời, nhưng cũng là bạn trai a, em nói xem em không cho anh hôn, không cho anh chạm vào cũng không dành thời gian cho anh.

Vậy người bạn trai này không có giá trị gì hết à?"

Ngô Hạo Thiên oán niệm nhìn người yêu của mình mà ủy khuất nói.Nhìn tên gia hỏa mặt mày ủy ủy khuất khuất, Âu Dương Húc buông súng xuống.

"Được rồi, hôm nay luyện tới đây thôi, thời gian còn lại dành cho anh, anh muốn em với anh làm cái gì, đi dạo phố?

Ăn cơm?

Xem phim?"

"Cùng nói chuyện, cùng ngủ được không?"

Ngô Hạo Thiên nhìn người yêu không tự tin hỏi."

Hì hì, anh tìm chết đúng không?"

Âu Dương Húc lật mặt nói."

Không, không phải giống như em nghĩ.

Chỉ là cùng nhau tán gẫu, cùng nhau ngủ thôi.

Em ngủ trên giường, anh ngủ dưới đất trong cùng một phòng ngủ!"

Ngô Hạo Thiên vội vàng giải thích."

Có bệnh hả, em cũng không phải không có ký túc xá, mắc gì ở cùng một ký túc xá với anh chứ?"

Tên này hôm nay có uống lộn thuốc hay không đây, có giường không ngủ lại muốn ngủ dưới đất!"

Anh, anh ngày mai phải đi làm nhiệm vụ, chỉ sợ phải đi mất một tuần, nếu vậy cả tuần anh sẽ không được thấy em!"

Aiz, hai người mới vừa quen nhau chưa được bao nhiêu ngày đã phải tách ra, Ngô Hạo Thiên thật sự luyến tiếc cậu."

Anh, anh đi làm nhiệm vụ?"

Âu Dương Húc sắc mặt thay đổi nhìn anh."

Đúng vậy, làm sao vậy?"

Ngô Hạo Thiên khó hiểu nhìn bộ dáng khiếp sợ của người yêu."

Đi, đi Bành Thành phải không?"

Âu Dương Húc nhìn chằm chằm anh hỏi."

Em, sao em lại biết được?"

Ngô Hạo Thiên sửng sốt nhìn cậu.Đi Bành Thành là nhiệm vụ cơ mật tối cao, trong đại đội bộ đội đặc chủng ngoại trừ đại đội trưởng là anh ra thì không ai biết.

Hơn nữa anh cực kỳ xác định anh không có nói với người yêu, như vậy làm sao người yêu lại biết được việc này chứ?"

Em, em......"

Âu Dương Húc sắc mặt trắng bệch chăm chú nhìn anh."

Tiểu Húc, em làm sao vậy?"

Nhìn người yêu mặt cắt không còn giọt máu, Ngô Hạo Thiên lập tức đi tới bên cạnh kéo tay cậu."

Làm sao vậy, có chỗ nào không khỏe à?"

Ngô Hạo Thiên sốt ruột nắm chặt bàn tay lạnh như băng của cậu."

Mang em trở về, đi đến ký túc xá của anh đi, em có lời muốn nói với anh."

Âu Dương Húc gắt gao nhìn nam nhân trước mặt, sắc mặt cậu trắng bệch như tờ giấy, hốc mắt đỏ bừng, hai chân đã sớm không nhúc nhích được.Muốn đi Bành Thành sao?

Ngô Hạo Thiên muốn biến thành tang thi sao???Mạt thế sắp tới rồi sao???

Nhanh như vậy, hóa ra nhanh đến như vậy rồi à!"

Được!"

Ngô Hạo Thiên vội vàng ôm Âu Dương Húc chạy về ký túc xá của anh.END CHƯƠNG 41.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 42: THẲNG THẮN THÀNH KHẨN KHAI BÁO


CHƯƠNG 42: THẲNG THẮN THÀNH KHẨN KHAI BÁO
Chạy về ký túc xá, Ngô Hạo Thiên thật cẩn thận đem người yêu trong ngực đặt lên giường."

Tiểu Húc, em sao vậy?

Chỗ nào không khỏe?

Anh đưa em tới bệnh viện được không?"

Ngô Hạo Thiên nôn nóng lau mồ hôi trên cái trán lạnh như băng của người yêu."

Không, không có việc gì.

Đi, đi khóa cửa lại, tắt đèn.

Em có chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói với anh."

Âu Dương Húc kiên định nhìn anh, quyết định nói hết tất cả sự việc cho người nam nhân này, thay đổi vận mệnh của anh."

Tiểu Húc."

Cầm lấy bàn tay lạnh băng của cậu, Ngô Hạo Thiên không yên tâm gọi tên cậu."

Đi, làm theo lời em đi, em là quân y, thân thể của em em hiểu rất rõ."

Nhìn người yêu kiên trì như vậy, Ngô Hạo Thiên gật đầu bước đi khóa cửa phòng lại rồi tắt hết đèn trong phòng.Cảm giác được nam nhân về tới ngồi bên cạnh mình.

Âu Dương Húc nhẹ nhàng tới gần nắm lấy tay anh."

Hạo Thiên, em muốn kể anh nghe một câu chuyện xưa."

"Ừ, em nói đi."

Ngô Hạo Thiên gật đầu làm tốt chuẩn bị."

Em, em là một người xuyên việt, em vốn không thuộc về thế giới này của anh.

Em từ một thế giới khác đi đến nơi này!"

Âu Dương Húc cắn răng gian nan nói ra lời này."

Tiểu Húc?"

Nhìn bóng dáng mơ hồ bên cạnh, giờ phút này Ngô Hạo Thiên nhìn không rõ biểu tình trên mặt của người yêu, nhưng anh có thể cảm nhận được lúc người yêu nói ra lời này, ngữ khí cực kỳ kiên định.

Vì thế đây không phải là lời nói vui đùa mà là, mà là sự thật!"

Tin tưởng em, em nói chính là sự thật.

Ở thế giới bên kia, em là đứa trẻ sinh ra ở miền núi, lúc em được ba tuổi, ba mẹ em lái xe kéo từ nông thôn đi ra thành thị, kết quả xe kéo bị xe tải đâm lật, ba mẹ em đều mất.

Sau đó, em với bà nội nương tựa lẫn nhau, em vẫn luôn vừa học vừa làm, vừa nỗ lực vừa khắc khổ để hoàn thành đại học rồi làm bác sĩ ngoại khoa cho một bệnh viện nhỏ.

Nhưng thật đáng tiếc, em còn chưa cho bà nội hưởng phúc, khi em vừa mới công tác chưa được một tháng thì bà em cũng qua đời.

Sau cùng, em một mình lẻ loi sống ở thành phố đó, em rất nỗ lực rất nỗ lực công tác.

Em ở bệnh viện công tác 5 năm, được viện trưởng nâng lên làm bác sỹ chủ nhiệm ngoại khoa.

Mỗi ngày em đều là người đến sớm nhất cũng là người về trễ nhất.

Em muốn vì người thân đã mất của em mà nỗ lực tồn tại."

Âu Dương Húc nói đến đây đã có chút nghẹn ngào."

Tiểu Húc......"

Ngô Hạo Thiên ôm chặt bả vai người yêu, nhẹ nhàng vây người vào trong lòng."

Tháng 3, ngày đó ngày 12 tháng 3, em như bình thường đến bệnh viện sớm nhất.

Em vào thang máy, nhấn nút tầng 63.

Thang máy chậm rãi đi lên, nhưng tới tầng 50 thang máy đột nhiên dừng lại.

Lúc đó thang máy chỉ có một mình em, em thật sự sợ hãi, em liều mạng nhấn nút nhưng thang máy vẫn không mở ra.

Em ấn nút báo nguy khẩn cấp, nút báo nguy cũng không vang lên.

Em lúc đó thật sự rất hoảng loạn, không biết nên làm gì mới tốt.

Đột nhiên thang máy như ngựa thoát cương rơi nhanh xuống phía dưới, cả người em bị ném trên nền đất.

Lúc ấy em cảm thấy rất đau, rất đau, toàn thân đều đau, sau đó, sau đó em không còn biết gì nữa..."

"Em, em ở thang máy..."

Ngô Hạo Thiên gắt gao nắm chặt tay người yêu, muốn nói lại thôi."

Đúng vậy, em chết trong thang máy.

Từ tầng 50 rơi thẳng xuống tầng 1, sao em còn sống được?"

Âu Dương Húc nói tới đây thì nước mắt rơi đầy mặt.

Đây là toàn bộ quá trình chết đi của cậu mà cậu còn nhớ rất rõ."

Vậy, vậy làm sao em lại có thể đi vào nơi này?"

Ngô Hạo Thiên đau lòng hỏi."

Là mạt thế sinh tồn hệ thống đem em tới nơi này, ngày đó cũng là ngày 12 tháng 3.

Âu Dương Húc nguyên bản xảy ra tai nạn bị xe đâm chết, mà em trùng họ trùng tên trở thành cậu ta."

"Mạt thế sinh tồn hệ thống là cái gì?"

Ngô Hạo Thiên khó hiểu hỏi."

Hạo Thiên, thật ra thế giới này của anh là một quyển sách.

Một quyển sách mà em đã đọc qua rất nhiều lần tên là «Mạt Thế Anh Hùng»!"

"Em là nói, chúng ta đang sống trong một quyển sách, mà em là người biết hết nội dung của quyển sách này?"

Nếu vậy thì người yêu của anh chẳng phải thành nhà tiên tri rồi sao?"

Đúng vậy!"

Âu Dương Húc gật đầu xác định.Ngô Hạo Thiên nhíu mày tự hỏi lại tất cả những gì người yêu vừa nói lặp lại lần nữa trong đầu.

"Nếu quyển sách này gọi là «Mạt Thế Anh Hùng», nói cách khác, chúng ta lúc này sẽ có mạt thế phải không?"

"Đúng vậy, chuyện này phải nói đến Bành Thành!"

Âu Dương Húc khẽ thở dài một hơi."

Bành Thành?

Có liên quan đến Bành Thành?"

"Đúng vậy, có liên quan rất lớn với Bành Thành, chưa kể Bành Thành cũng là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời của anh!"

Nghĩ đến Ngô Hạo Thiên sắp phải gặp biến cố lớn thay đổi cả cuộc đời, Âu Dương Húc cảm thấy ngực đau nhói!

Cậu không muốn chuyện đó phát sinh."

Có liên quan đến anh?"

Ngô Hạo Thiên khó hiểu nhìn người yêu hỏi."

Đúng vậy, có quan hệ cực kỳ lớn với anh!"

Âu Dương Húc nắm lấy tay anh khẽ thở dài."

Trong vũ trụ có một hành tinh tên là tinh cầu W.

Nó là người quét rác trong vũ trụ, nổi tiếng là tinh cầu rác, rất nhiều tài nguyên bị ô nhiễm, rác rến, xác năng lượng hạt nhân, còn có rất nhiều virus và năng lượng trong vũ trụ đều bám vào tinh cầu này.

Năm ngày trước mạt thế, cũng chính là ngày 14 tháng 6, tinh cầu này va chạm với Trái đất, xuất hiện động đất ở Bành Thành."

Nghe người yêu từ từ kể ra, Ngô Hạo Thiên khẽ gật đầu.

"Không sai, trong văn kiện cấp trên đưa cho anh có nhắc tới.

Bành Thành đúng là vào đêm khuya ngày 14 đã xảy ra động đất cấp 6."

"Sau khi động đất ở Bành Thành, virus W cùng nguồn năng lượng W cũng đồng thời từ Bành Thành đi tới Vinh Quốc."

"Đúng vậy, nhiệm vụ của đội anh chính là đi lấy mẫu virus W đưa về Cảnh Thành làm nghiên cứu."

Ngô Hạo Thiên gật đầu không chút kiêng kỵ nói ra nội dung nhiệm vụ với người yêu."

Hiện tại Bành Thành có 70% người đã cảm nhiễm virus W, còn lại 30% người không bị nhiễm, sau đó sẽ bị người đã bị nhiễm từ từ ăn bớt.

Vì vậy giờ phút này Bành Thành chính là địa ngục trần gian.

Bất luận kẻ nào đi Bành Thành, kết cục chỉ có một, đó chính là cảm nhiễm virus W, biến thành tang thi ăn thịt người!"

Nghe người yêu nói vậy, Ngô Hạo Thiên nheo nheo mắt.

"Anh, anh đi cũng sẽ bị biến thành tang thi à?"

"Đúng vậy, trong nguyên tác, anh cùng với cánh quân số 18 bộ đội đặc chủng của anh đều toàn bộ biến thành tang thi.

Các anh trở thành nhóm tang thi đầu tiên, hơn nữa anh còn biến thành tang thi vương, thống trị toàn bộ Bành Thành."

Âu Dương Húc không che giấu đem hết tất cả những gì cậu biết nói cho Ngô Hạo Thiên."

Vậy, kết cục của anh thì sao?"

Ngô Hạo Thiên suy nghĩ một lát liền vội vàng hỏi.Nếu bản thân anh thật sự biến thành quái vật ăn thịt người, không thể sống cùng nhân loại, như vậy kết cục của anh chắc không thể tốt nổi rồi?"

Anh ở mạt thế thống lĩnh tang thi mười năm, xâm chiếm hai phần ba Vinh Quốc, là đại boss vai ác trong nguyên tác, nhưng năm thứ mười mạt thế, anh suất lĩnh tang thi tấn công thành đô Cảnh Thành, bị nam chính trong nguyên tác giết chết."

"Nam chính là ai?"

Quả nhiên kết cục của quái vật là anh chính là cái chết."

Sở Hàn!"

Âu Dương Húc phun ra một cái tên."

Là hắn?"

Ngô Hạo Thiên hơi kinh ngạc khi nghe thấy tên này.Khó trách, khó trách lúc người yêu lần đầu tiên nhìn thấy Sở Hàn lại có bộ dáng sợ hãi như vậy.

Thì ra, thì ra người yêu đã sớm biết người kia sẽ giết chết người của mình!"

Trong nguyên tác, Sở Hàn chẳng những giết được tang thi vương là anh, hắn cũng giết em.

Vì vậy hắn chính là khắc tinh trong sinh mệnh của chúng ta!"

Đối với Âu Dương Húc mà nói, Sở Hàn vĩnh viễn là ác mộng mà cậu vứt đi không được."

Giết em?

Vì cái gì hắn muốn giết em?"

Nếu nói anh chính là đại boss vai ác, Sở Hàn vì nhân loại trừ hại giết anh là chuyện thường tình.

Nhưng Tiểu Húc vì cái gì cũng sẽ bị giết.

Chẳng lẽ bởi vì Tiểu Húc là người yêu của anh?"

Bởi vì trong nguyên tác, Âu Dương Húc là tình địch của Sở Hàn.

Âu Dương Húc thích nữ nhân Hoàng Y Y là vợ cả của Sở Hàn."

Nếu đời này đã không có Hoàng Y Y ràng buột, Sở Hàn không biết có đối phó với pháo hôi là cậu nữa hay không đây?Có thể Ngô Hạo Thiên sẽ trở thành ràng buột mới của cậu, trở thành lý do Sở Hàn muốn giết chết cậu đi!

Dù sao, bọn họ là túc địch a! (aka sinh ra đã là kẻ thù với nhau)"Hoàng Y Y?"

Nghe thấy cái tên này, Ngô Hạo Thiên híp híp mắt, người yêu có thích nữ nhân?"

Đó là nữ nhân mà Âu Dương Húc nguyên bản thích, không phải nữ nhân em thích, anh biết mà, em không có thích nữ nhân."

Âu Dương Húc vội vàng kiên nhẫn giải thích với nam nhân của mình.Ngô Hạo Thiên châm chước tỏ vẻ hiểu rõ."

A, anh hiểu mà.

Nói cách khác anh không thể đi Bành Thành, đi Bành Thành thì anh và đội ngũ của anh đều sẽ biến thành quái vật, sẽ bị Sở Hàn giết chết, phải không?"

"Đúng!"

Âu Dương Húc gật đầu."

Nhưng, nếu anh không đi Bành Thành, vậy quyển sách này không phải sẽ biến thành dạng khác sao?"

Ngô Hạo Thiên lại hỏi."

Không, em mặc kệ, em mặc kệ quyển sách này biến thành cái dạng gì, em chỉ cần anh bình an, em không cần anh đi Bành Thành, em không cần anh biến thành tang thi."

Âu Dương Húc nôn nóng ôm chặt lấy người đàn ông của mình.Nhìn người yêu không rời không bỏ ôm chặt lấy mình, Ngô Hạo Thiên nhẹ nhàng xoa đầu người yêu."

Anh cũng có phải tên ngốc đâu, biết rõ có nguy hiểm, anh sao lại đi chứ?"

"Anh, anh quyết định rồi?"

Không đi nghĩa là chống đối lại cấp trên.

Ngô Hạo Thiên sẽ kháng lệnh sao?"

Ừ, quyết định rồi!"

Nhìn ánh mắt người yêu, Ngô Hạo Thiên vô cùng kiên định nói.

Nếu người yêu đã đem hết mọi thứ nói cho anh thì anh làm sao đã biết rõ còn đâm đầu vào đầm rồng hang hổ chứ?"

Hạo Thiên!"

Âu Dương Húc nhẹ gọi tên người đàn ông của cậu, cậu kéo cổ anh xuống, dùng cánh môi mang theo nước mắt hôn lên môi anh.Người yêu đột nhiên hôn lên, Ngô Hạo Thiên sửng sốt ngay sau đó anh hóa bị động thành chủ động, chế trụ cái ót của người yêu, nhiệt tình hôn cậu.Dây dưa môi lưỡi với nhau, Ngô Hạo Thiên quyến luyến một lần lại một lần hấp duyện, gặm cắn, thật lâu không nỡ mà buông ra."

Hạo Thiên, em đưa anh đến một nơi."

Âu Dương Húc ôm chặt người đàn ông của mình.

Một lát sau, cả hai người đều biến mất ở trong phòng.END CHƯƠNG 42.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 43: BÁO CHO CHA


CHƯƠNG 43: BÁO CHO CHA
Đứng ở cổng lớn, nhìn căn tứ hợp viện trước mặt, Ngô Hạo Thiên hơi ngây người một lúc."

Đây là đâu vậy?"

"Là không gian trong hệ thống của em."

Vừa nói, Âu Dương Húc vừa mang người đi vào trong viện.Nghiêng đầu, Ngô Hạo Thiên phát hiện sân phía tây có hai kho hàng nhỏ và một cái gara.

Sân phía đông lại là khu đất trống.

Một tòa nhà lớn trước nam sau bắc sừng sững ở trước mặt mình."

Vào nhà đi!"

Mỉm cười, Âu Dương Húc lôi kéo tay nam nhân đi vào tòa nhà lớn."

Nơi này..."

Đi vào trong phòng khách, nhìn nội thất rất đơn giản, chỉ có salon lớn và bàn trà ở phòng khách, Ngô Hạo Thiên hơi nhướng mày."

Cái này chính là một phần hệ thống mạt thế của em.

Bây giờ anh đã thấy rồi!"

Nghe được lời này, Ngô Hạo Thiên mày nhíu càng chặt.

"Tiểu Húc, em không nên mang anh vào đây.

Bí mật lớn như vậy, em không nên nói cho người khác biết."

Bản thân có được không gian, phải biết rằng đây là một việc kinh động đến thế nào chứ."

Hì hì hì, anh sẽ đưa em vào viện nghiên cứu để giải phẫu sao?

Anh sẽ làm hại em sao?"

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt nam nhân, Âu Dương Húc nghiêm túc hỏi."

Sẽ không!"

Ngô Hạo Thiên trả lời chắc chắn."

Vậy, anh có vì em là người xuyên việt, vì em có không gian mà chia tay với em không?"

Âu Dương Húc lại nhìn chăm chú nam nhân hỏi."

Không, anh sẽ không, anh chỉ biết phải càng nỗ lực hơn, càng cố gắng bảo vệ em thật tốt."

Nói xong, Ngô Hạo Thiên ôm chặt lấy người yêu của mình.Đây là Tiểu Húc của anh, làm sao anh có thể ghét bỏ được?

Làm sao anh có thể hối hận được chứ?Nếu, nếu không có Tiểu Húc đem mọi chuyện nói cho anh, có lẽ, có lẽ ngày mai bản thân anh sẽ biến thành tang thi ăn thịt người.

Người này, vì cứu vớt anh, không tiếc đem tất cả bí mật không hề giữ lại nói cho anh biết.

Em ấy toàn tâm toàn ý yêu anh như vậy, hao tâm tổn trí cứu anh.

Ngô Hạo Thiên anh làm sao lại không cần em ấy chứ?

Sao có thể bán đứng em ấy được?"

Hạo Thiên, cám ơn, cám ơn anh!"

Ôm eo nam nhân, Âu Dương Húc chôn đầu vào lồng ngực của anh.--Sau khi biết được tất cả bí mật, Ngô Hạo Thiên lấy lý do phải truy tra bọn buôn ma túy để từ chối nhiệm vụ ở Bành Thành.

Hơn nữa còn gọi điện cho cha anh ở Cảnh Thành xa xôi."

Thằng nhóc thúi, không phải con hay lắm sao?

Không phải 6 năm nay con không thèm gọi điện về nhà một lần sao?

Vậy bây giờ con gọi về làm cái gì?"

Vừa bắt điện thoại, Ngô Chân Khôn lập tức trách mắng."

Con có một cơ mật quân sự muốn nói cho cha.

Cha đi thư phòng tìm một nơi không có người đi.

Năm phút sau con lại gọi cho cha!"

Nói xong, Ngô Hạo Thiên lưu loát cúp điện thoại."

Nè..."

Trừng mắt nhìn điện thoại, Ngô Chấn Khôn cạn lời."

Là điện thoại của ai đó?

Có phải Hạo Thiên không?"

Nhìn chằm chằm chồng mình, vẻ mặt Thái Quyên kích động hỏi.Lúc nãy chồng bà nói 6 năm không gọi điện, ngoại trừ con trai lớn còn có thể là ai?"

Là anh cả sao?"

Nhìn cha, Ngô Hạo Vũ và Ngô Hạo Văn cũng là vẻ mặt giật mình."

Việc trong quân đội.

Mọi người ăn cơm trước đi!"

Nói xong, Ngô Chấn Khôn rời khỏi bàn ăn, đi lên lầu vào thư phòng của mình.

Quả nhiên, ông vừa vào thư phòng xong thì điện thoại lại vang lên."

Là việc cơ mật gì?"

Ngô Chấn Khôn nghiêm túc lên tiếng hỏi con trai."

Bành Thành bạo phát dịch bệnh virus W.

Chuyên gia đoán trước, ngày 24 tháng 6, toàn bộ Vinh Quốc đều sẽ bùng nổ bệnh dịch.

Trước khi dịch bệnh tới, dữ trữ nhiều thức ăn nước uống.

Còn có, sau khi dịch bệnh bùng phát, những người đã cảm nhiễm virus W sẽ biến thành quái vật ăn thịt người.

Nếu bên cạnh có người bị nhiễm, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ như máu, cần phải cách ly, hoặc xử quyết ngay tại chỗ.

Nếu không, bọn họ sẽ ăn luôn người không bị nhiễm, cũng sẽ truyền virus cho những người khác."

"Hạo Thiên, việc này..."

Nghe con trai nói vậy, Ngô Chấn Khôn khiếp sợ không nói nên lời.60 tuổi đời, ông tự hỏi ông cũng đã từng gặp nhiều việc lớn rồi.

Nhưng, nhưng loại chuyện người ăn thịt người này, lần đầu ông mới nghe nói tới."

Không cần nghi ngờ con, đây là cơ mật tối cao của Vinh Quốc, chỉ có các cấp cao đại đội đặc chủng mới biết được.

Với lại, cha phải tuyệt đối bảo mật, không thể nói ra cho bất kỳ người nào biết!"

"Ừ, cha biết.

Con, con cũng cẩn thận!"

Bình tĩnh lại, Ngô Chấn Khôn gật đầu hiểu rõ."

Vâng!"

Gật đầu, Ngô Hạo Thiên cúp điện thoại.END CHƯƠNG 43.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 44: CÔNG KHAI TÌNH CẢM


CHƯƠNG 44: CÔNG KHAI TÌNH CẢM
Nhìn Ngô Hạo Thiên cúp điện thoại, Âu Dương Húc chớp chớp mắt.

"Ha ha, cha của anh không bị bệnh tim chứ?

Không dọa ông ấy chứ?"

"Yên tâm, cả đời ông làm lính.

Tố chất tâm lý rất tốt!"

Mỉm cười, Ngô Hạo Thiên tỏ vẻ không có việc gì."

Vậy tiếp theo thì sao?

Anh có muốn nói cho bọn Vương Quân biết không?"

Âu Dương Húc hỏi.Thật ra hôm nay nhiệm vụ sớm đã định ra đột nhiên hủy bỏ, cấp dưới của Ngô Hạo Thiên đều cảm thấy buồn bực."

Cần thiết nói cho bọn họ biết, nhưng mà em yên tâm, dù anh có nói cho ai biết đi nữa, cũng sẽ lấy lý do từ chối nhiệm vụ Bành Thành này.

Sẽ không làm liên lụy em."

Nhìn người yêu của mình, Ngô Hạo Thiên nghiêm túc bảo đảm."

Ừ, em biết!"

Ngay cả cha ruột mà anh cũng không có nói thật.

Ý tứ bảo vệ cậu rất rõ ràng."

Hôm nay đã là ngày 20 tháng 6 rồi, chúng ta chỉ còn lại 4 ngày.

Cho nên, chúng ta nhanh chóng đem tin tức này nói cho những người thân của mình, để bọn họ có thể chuẩn bị trước."

Ngô Hạo Thiên cho rằng việc này là cấp bách nhất."

Được, buổi sáng nói chuyện này cho nhóm lính của anh.

Buổi tối, chúng ta đi về nhà em, nói chuyện này cho mẹ em biết!"

Vì để tăng mức độ tin cậy, Âu Dương Húc tính toán để Ngô Hạo Thiên nói việc này với mẹ."

Được!"

Gật đầu, Ngô Hạo Thiên đồng ý.--Buổi tối, tại biệt thự Âu Dương."

Mẹ, con đã về đây!"

Vừa vào biệt thự, Âu Dương Húc vừa cười vừa chạy tới bên người mẹ cậu, hôn một cái thật kêu lên trên mặt bà."

Ha ha, đã về rồi!"

Thấy con trai về nhà, Tần Phương mặt mày hớn hở,cả người mệt mỏi đều biến mất."

Chào dì!"

Mỉm cười, Ngô Hạo Thiên đưa qua lễ vật anh mua trên đường."

A, vị này là?"

Ngẩng đầu, nhìn vị quan quân anh tuấn quân trang thẳng thớm, Tần Phương nhướng mày."

Dạ, con là bạn tốt của Tiểu Húc – Ngô Hạo thiên."

Ngô Hạo Thiên mỉm cười lễ phép tự giới thiệu."

À, thì ra là bạn của Tiểu Húc.

Mau tới đây cùng ăn cơm đi!"

Tần Phương dẫn khách qua bên bàn ăn nói.Một bữa cơm khách và chủ ăn đến vui vui vẻ vẻ.

Sau khi ăn xong, Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc kéo Tần Phương vào trong thư phòng nói chuyện riêng."

Cái gì?

Mạt thế, tang thi?

Người ăn người?"

Ngồi trên salon, Tần Phương không thể tin nhìn Ngô Hạo Thiên mới gặp lần đầu này."

Đúng vậy dì à, đây là văn kiện bí mật tối cao trong quân đội.

Hiện giờ không có mấy người biết đâu!"

Gật đầu, Ngô Hạo Thiên trả lời vô cùng nghiêm túc."

Vậy, vậy nếu như mạt thế thật sự tới, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Nắm chặt tay con trai, Tần Phương bất lực hỏi."

Mẹ, ngài đừng sợ, mặc kệ sau này thế giới này biến đổi thành dạng gì, con đều sẽ bảo vệ ngài."

Ôm bả vai mẹ cậu, Âu Dương Húc nhẹ giọng an ủi."

Đúng vậy, mặc kệ về sau như thế nào, con đều sẽ bảo vệ ngài và Tiểu Húc thật tốt."

Ngô Hạo Thiên thề son sắt, cực kỳ nghiêm túc."

Ừ!"

Khẽ gật đầu, cảm xúc Tần Phương vẫn suy sút như cũ."

Tiểu Húc, hay là, hay là mẹ mang con ra nước ngoài đi?"

Tần Phương lên tiếng thử hỏi."

Vô dụng mẹ à, virus W là tai nạn toàn cầu, cho dù chúng ta đi khỏi Vinh Quốc cũng không trốn thoát được đâu."

Lắc đầu, Âu Dương Húc trực tiếp phản đối cách thức trốn tránh này của mẹ cậu."

Nhưng mà, nhưng mà mẹ lo lắng, lo lắng con sẽ xảy ra chuyện nha?"

Kéo tay con trai, Tần Phương lo lắng nhất chính là con trai bà.

Tiểu Húc là toàn bộ tất cả của bà!"

Yên tâm đi mẹ, con có mẹ, có Hạo Thiên, còn có rất nhiều chiến sĩ bộ đội đặc chủng bảo vệ.

Sẽ không có việc gì đâu."

Mỉm cười, Âu Dương Húc trấn an người mẹ đang sốt ruột của cậu."

Ừ!"

Nghe con trai nói vậy, Tần Phương khẽ gật đầu.

Nhưng là, trong lòng vẫn âm thầm che giấu sự lo lắng."

Mẹ, con đỡ ngài về phòng nghỉ ngơi một chút đi!"

Âu Dương Húc nâng mẹ của cậu dậy nói."

Được!"

Gật đầu, Tần Phương cùng Âu Dương Húc ra khỏi thư phòng.Đưa mẹ về phòng xong, Âu Dương Húc lại đưa Ngô Hạo Thiên ra ngoài cửa lớn."

Lái xe cẩn thận một chút."

Nhét chìa khóa xe vào tay anh, Âu Dương Húc nghiêm túc dặn dò đối phương."

Hôn một cái!"

Ôm eo người yêu, Ngô Hạo Thiên cúi đầu để sát vào người yêu bé nhỏ của mình."

Dính người quá!"

Trừng mắt nhìn anh một cái, Âu Dương Húc vòng lấy cổ anh, chủ động hôn lên cánh môi anh.Đứng ở trước cửa sổ, thấy được cảnh tượng ngoài cửa lớn này, Tần Phương bất giác nắm chặt màn cửa.Chúng nó, chúng nó đang hôn nhau?

Con trai, con trai thích đàn ông?Nghĩ đến khả năng này, Tần Phương cảm thấy choáng váng.

Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy?--Ngày hôm sau, phòng tư vấn của bác sỹ tâm lý."

Tần tổng, gần đây ngài lại mất ngủ à?"

Nhìn sắc mặt không quá tốt của Tần Phương, bác sỹ tâm lý Tiểu Mai cẩn thận hỏi.Vị Tần tổng này là người phụ nữ độc lập mạnh mẽ, là chủ tịch công ty, áp lực công việc rất lớn.

Vì thế nên thường xuyên đến chỗ cô để giảm áp lực, là khách cũ của cô."

Không, hôm nay tôi tới không phải tới để giảm áp lực.

Tôi có một ít chuyện muốn nhờ cô cố vấn cho tôi một chút!"

Tần Phương vội vàng nói."

Ngài đừng vội, ngồi xuống chậm rãi nói!"

Mỉm cười, bác sỹ tâm lý đưa bà một ly nước ấm."

Tiểu Mai, chúng ta biết nhau cũng đã bốn, năm năm rồi.

Chuyện này với tôi rất quan trọng, tôi muốn cô đồng ý, vì tôi giữ bí mật!"

"Được, Tần tổng yên tâm.

Làm bác sỹ tâm lý, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện riêng tư của bệnh nhân.

Đây là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất!"

Gật đầu, Tiểu Mai nghiêm túc bảo đảm."

Tôi, tôi phát hiện, con trai tôi, nó, nó có thể là đồng tính."

"Đồng tính?

Từ nhỏ con trai ngài không có chút hứng thú nào với con gái à?"

Hay tuổi dậy thì đã gặp phải cái gì?"

"Không không không, không phải như vậy, trước đây nó, trước đây nó thích con gái.

Chỉ là ba tháng trước, nó vì một cô gái mà bị tai nạn xe cộ, não bị chấn động.

Sau đó, sau đó nó không thích cô gái đó nữa.

Vốn dĩ tôi cho là việc này đã qua xong rồi.

Nhưng mà, nhưng mà tôi không nghĩ tới, nó ,nó vậy mà, vậy mà đi thích đàn ông!"

Nhớ đến hình ảnh con trai hôn môi một người đàn ông, Tần Phương cảm thấy bà muốn hỏng mất!

Làm sao bây giờ, bà nên làm cái gì bây giờ?Nghe Tần Phương kể xong, Tiểu Mai khẽ gật đầu."

Nếu theo như những gì ngài nói, trước đây cậu ta thích người khác phái, hiện giờ lại thích đồng tính.

Vậy chỉ có thể nói cậu ta là song tính luyến (bisexual).

Có thể vì trước đó quen người khác phái đã chịu một ít tổn thương về mặt tình cảm.

Cho nên, dẫn tới cậu ta mất niềm tin vào người khác phái, thất vọng thậm chí là tuyệt vọng.

Mà trong lúc này bên cạnh giúp đỡ cậu ta nhiều nhất chính là đồng tính, nên trở thành nơi gửi gắm tinh thần của cậu ấy."

"Đúng đúng đúng, chính là như vậy, là bởi vì Hoàng Y Y, là ả, nhất định là bởi vì ả ta, con trai tôi mới có thể biến thành như vậy!"

Nhớ tới đứa con gái ham hư vinh đáng giận đó, Tần Phương hận đến ngứa răng.

Nhất định là bởi vì ả ta, Tiểu Húc bị kích thích, mới có thể trở thành dạng này.

Nhất định là vậy!"

Tần tổng, ngài bình tĩnh một chút.

Không bằng, tôi mở một đoạn nhạc để ngài thư hoãn đi!"

Nhìn cảm xúc Tần Phương lần thứ hai mất kiểm soát, Tiểu Mai nhẹ giọng đề nghị."

Không, không cần nghe nhạc, Tiểu Mai, giúp giúp tôi, giúp tôi chữa khỏi cho con trai tôi.

Mười vạn, một trăm vạn, một ngàn vạn, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề!

Tôi cầu xin cô, trị cho con trai của tôi đi!"

Nhìn Tần Phương đau khổ cầu xin mình, Tiểu Mai nhẹ nhàng lắc đầu: "Tần tổng, đồng tính không phải là bệnh!"

"Vậy..."

Nghe nói thế, cơ thể Tần Phương lảo đảo, suýt chút té ngã trên mặt đất.Đúng rồi, đó không phải là bệnh, vậy nên, vậy nên không trị được!!!"

Tần tổng!"

Tiểu Mai bước lên đỡ lấy bà."

Tiểu Mai, thật sự, thật sự không có cách nào sao?"

"Thực xin lỗi Tần tổng, tôi bất lực!"

Lắc đầu, Tiểu Mai tỏ vẻ không có cách nào."

Ừ, tôi biết rồi!"

Khẽ gật đầu, Tần Phương nhấc chân rời khỏi phòng khám của Tiểu Mai.--Vừa mới chạy không tới ba vòng trong sân thể dục, điện thoại Âu Dương Húc vang lên không ngừng."

Ai gọi vậy em?"

Nhìn thấy sau khi tiếp điện thoại, người yêu nhỏ lập tức nôn nóng phải đi.

Ngô Hạo Thiên quan tâm hỏi."

À, mẹ của em kêu em lập tức về nhà một chuyến, hỏi bà chuyện gì, bà cũng không nói, bắt em về nhà.

Có thể là trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó.

Em trở về xem coi sao."

Âu Dương Húc nói xong liền chạy về phía bãi đỗ xe."

Anh đi với em đi!"

Đuổi lại đây, Ngô Hạo Thiên nói muốn đi cùng."

Không cần, mạt thế nhanh tới rồi, ở thêm cùng với đám lính của anh đi!"

Cười nhìn anh, Âu Dương Húc lên xe rời đi.Về đến nhà, nhìn người đang ngồi trên salon dù bận vẫn đang chờ mình.

Âu Dương Húc chớp chớp mắt: "Mẹ, đã xảy ra việc gì?"

"Đi thư phòng với mẹ!"

Vẻ mặt nghiêm túc nhìn con trai một cái, Tần Phương xoay người đi."

Dạ!"

Sờ sờ mũi, Âu Dương Húc cảm thấy hôm nay thái độ của mẹ cậu hình như không quá thích hợp."

Sao vậy mẹ?

Xảy ra chuyện gì?"

Vào thư phòng, Âu Dương Húc lo lắng hỏi."

Tiểu Húc con nói cho mẹ biết, con và cái người Ngô Hạo Thiên đó là quan hệ gì?"

Trừng mắt nhìn con trai mình, Tần Phương hỏi."

Quan hệ?

Bạn tốt nha?"

Mỉm cười, Âu Dương Húc nhẹ nhàng trả lời."

Là bạn tốt, hay là bạn trai?"

Nghiêm túc nhìn con trai, ánh mắt Tần Phương đột nhiên trở nên sắc bén.Nghe bà hỏi như vậy, Âu Dương Húc nhắm mắt.

Nghĩ thầm: Mẹ nhất định đã biết, nếu không sẽ không hỏi như vậy."

Mẹ, thực xin lỗi!"

Cắn cắn môi, Âu Dương Húc thấp giọng nói."

Xin lỗi?

Vì cái gì, vì cái gì vậy Tiểu Húc?

Tại sao con lại nhận, tại sao con lại nhận chứ?"

Bắt lấy vạt áo của con trai, Tần Phương thương tâm khóc rống lên."

Xin lỗi, thực xin lỗi mẹ!"

Ôm chặt mẹ khóc thương tâm đến vậy, Âu Dương Húc nhẹ giọng ở bên tai bà một lần lại một lần nói tiếng xin lỗi."

Tiểu Húc, mẹ tìm cho con một minh tinh xinh đẹp, tìm cho con người mẫu có dáng người đẹp.

Con thích dạng con gái nào, mẹ đều tìm cho con.

Con chia tay với cậu ta đi!

Được không, được không hả con?"

Ngẩng đầu, Tần Phương chưa từ bỏ ý định hỏi con trai."

Mẹ, thực xin lỗi con không muốn tìm con gái, con chỉ muốn anh ta!"

Nghe con trai cương quyết từ chối như vậy, Tần Phương đau lòng không thôi.

"Tiểu Húc, con, con không thể vì mẹ, từ bỏ cậu ta sao?"

"Mẹ, thật ra việc này không liên quan đến Ngô Hạo Thiên.

Cho dù con có chia tay với anh ta, sau này con vẫn sẽ quen đàn ông.

Đây là vấn đề của con, không có liên quan tới người khác!"

Âu Dương Húc chua xót nói."

Tại sao, tại sao chỉ có thể thích đàn ông, là do Hoàng Y Y sao?"

Nhìn chằm chằm con trai, Tần Phương hỏi."

Đúng là có chút liên quan tới ả ta!"

Nếu không do Hoàng Y Y, nguyên chủ cũng sẽ không phải chết vì tai nạn xe cộ, mà cậu cũng sẽ không trọng sinh trong người nguyên chủ.

Cho nên, tính ra thì đúng là có một ít liên quan đến Hoàng Y Y thật."

Tiểu Húc..."

Tần Phương nhẹ gọi."

Mẹ, bất kể chuyện gì khác, con đều có thể đồng ý với ngài, nhưng, chỉ độc mỗi chuyện này con không thể theo ý ngài được.

Xin lỗi mẹ, con không muốn tổn thương ngài, chính là, con chỉ thích đàn ông, cho nên, cả đời này con cũng không thể cưới vợ sinh con được!"

Đây là một lần duy nhất, cậu không nghe theo sự sắp xếp của mẹ.

Thực xin lỗi, mẹ!"

Tiểu Húc..."

Nhìn con trai chăm chú, Tần Phương chưa từ bỏ ý định gọi."

Xin lỗi mẹ, con yêu mẹ, rất yêu rất yêu.

Nếu có thể, con đời này, cả đời này cũng không muốn tổn thương mẹ."

Nói xong, hốc mắt Âu Dương Húc đỏ lên.

Lần thứ hai ôm mẹ cậu.Là người phụ nữ này cho cậu một gia đình ấm áp như vậy, hạnh phúc như vậy.

Cũng là người phụ nữ này vẫn luôn yên lặng yêu thương cậu, cho cậu tất cả những gì cậu muốn.

Tuy rằng chỉ mới làm mẹ con được ba tháng thôi.

Nhưng mà, đối với bà Âu Dương Húc đã sớm xem như mẹ ruột của mình."

Tiểu Húc..."

Nhìn con trai lã chã rơi lệ, Tần Phương càng cảm thấy đau lòng muốn chết."

Thiếu gia, quan quân Ngô Hạo Thiên muốn gặp cậu!"

Nhẹ nhàng gõ cửa, ngoài cửa truyền đến âm thanh của A Vĩ."

Kêu anh ta về trước đi, nói với anh ta, tôi sẽ gọi điện cho anh ta sau."

Âu Dương Húc vội vàng từ chối.Aiz, tên đàn ông đáng chết lúc này chạy tới đây làm loạn thêm chi vậy trời?"

Không, để cậu ta vào.

Tôi có lời muốn nói với cậu ta."

Tần Phương ý nói A Vĩ mời người vào."

Vâng, Tần tổng!"

Nghe được, A Vĩ xoay người đi ra.END CHƯƠNG 44.Editor: Trời mịe, chương thì ngắn chương thì dài, pó tay tác giả! =.=
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 45: NÓI CHUYỆN RIÊNG


CHƯƠNG 45: NÓI CHUYỆN RIÊNGNgô Hạo Thiên vừa đến nhà Âu Dương Húc liền bị Tần Phương mời vào thư phòng nói chuyện riêng."

Cậu và Âu Dương Húc con trai tôi, là quan hệ gì?"

Nhìn Ngô Hạo Thiên ngồi trên salon đối diện, vẻ mặt Tần Phương nghiêm túc hỏi.Đối mặt với ánh mắt giống như hai con dao nhỏ nhìn mình như xẻo thịt của Tần Phương, Ngô Hạo Thiên bất chợt nhíu mày.

Nghĩ thầm: Xem ra bà đã biết."

Quan hệ yêu đương!

Con là bạn trai của em ấy!"

Ngô Hạo Thiên không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời."

Bạn trai?"

Nghe được câu trả lời này, ánh mắt của Tần Phương nhìn Ngô Hạo Thiên thêm ba phần hung ác."

Đúng vậy, chúng con thích nhau.

Hơn nữa, chúng con lấy kết hôn làm mục tiêu, mà nghiêm túc quen nhau."

"Kết hôn?

Hừ, nhà cậu sẽ để cho cậu kết hôn với một người đàn ông à?"

Cười lạnh một tiếng, lời nói của Tần Phương tràn đầy khinh thường."

6 năm trước, cha mẹ con đã biết con là đồng tính.

Bọn họ không thể phản đối, cũng không thể xen vào quyết định của con.

Người muốn cưới Tiểu Húc là con, không liên quan gì đến bọn họ."

Đối với chuyện này, Ngô Hạo Thiên sớm đã có tính toán của mình.

Nếu cha mẹ có thể chấp nhận, anh có thể mang Âu Dương Húc về nhà.

Tất nhiên, nếu bọn họ không chấp nhận, vậy đơn giản không về nhà là được.

Dù sao 6 năm rồi anh cũng chưa trở về ngôi nhà đó lần nào đâu!"

Ý của cậu là, mặc kệ người trong nhà có phản đối hay không, cậu đều sẽ ở bên cạnh Tiểu Húc?"

Nghe ra sự kiên định trong lời nói của anh, Tần Phương hơi híp híp mắt nói."

Đúng vậy, con sẽ khắc phục tất cả mọi khó khăn và chướng ngại, để ở bên cạnh người con thích."

"Nếu tôi không đồng ý, có phải cậu sẽ trực tiếp bắt cóc con trai tôi, để con trai tôi giống như cậu bỏ nhà đi luôn?"

Tần Phương đầy địch ý nhìn chằm chằm anh."

Không, con sẽ không làm như vậy.

Tình huống của Tiểu Húc không giống với con.

Trong nhà con còn có một em trai và một em gái, cho dù con không ở nhà, cha mẹ con cũng có con cái để chăm sóc.

Nhưng Tiểu Húc lại không giống.

Em ấy là con trai duy nhất của ngài.

Con không thể mang em ấy đi được.

Cho nên, chúng con chỉ có thể cầu xin ngài, đồng ý cho chúng con ở bên nhau!"

Nghe được lời này, Tần Phương hừ lạnh một tiếng.

"Cầu xin tôi, cậu dựa vào cái gì cho rằng tôi nhất định sẽ đồng ý vậy?"

"Con là đại đội trưởng bộ đội đặc chủng cánh quân thứ mười tám, trong tay con có súng có binh.

Nếu mạt thế thật sự đến, Tiểu Húc ở bên cạnh con, tuyệt đối so với một người phụ nữ tay trói gà không chặt thì an toàn hơn nhiều.

Là một người kinh doanh, lựa chọn nào sẽ tốt nhất cho Tiểu Húc, con nghĩ hẳn trong lòng ngài hiểu rõ!"

Đây là lời nói thật, thực lực và giá trị lợi dụng của Ngô Hạo Thiên, là cái trước mắt mà anh có thể đá động Tần Phương.Nghe anh nói vậy, Tần Phương trầm mặc một lát."

Không tồi, tôi không phủ nhận, hiện giờ cậu rất có giá trị lợi dụng đối với mẹ con tôi.

Nhưng, cậu cũng nên rõ ràng, mặc dù bây giờ tôi vì giá trị của cậu mà chấp nhận, đồng ý cậu và Tiểu Húc ở bên nhau.

Bất quá, sớm muộn gì có một ngày, chờ đến khi thế giới này lại một lần nữa hòa bình, tôi có thể sẽ đổi ý."

Người làm kinh doanh vốn xem lợi ích.

Có lẽ, Tần Phương có thể vì giữ được mạng sống cho Âu Dương Húc, có thể vì làm Âu Dương Húc sống tốt ở mạt thế, mà đồng ý cho cậu kết giao với Ngô Hạo Thiên.

Nhưng đồng dạng, sau khi Ngô Hạo Thiên mất đi giá trị lợi dụng, bà có thể đổi ý không phải sao?"

Không sao, con không ngại bị ngài lợi dụng.

Hơn nữa, con cũng tin tưởng thời gian có thể chứng minh cảm tình của con với Tiểu Húc.

Thời gian cũng sẽ làm cho ngài thấy rõ ràng, con có phải một người đáng để ngài và Tiểu Húc tin cậy hay không."

Tiểu Húc đã nói qua, mạt thế sẽ diễn ra mười năm.

Chỉ cần bây giờ Tần Phương gật đầu.

Như vậy mười năm tiếp theo, anh có thể cùng với Tiểu Húc ở bên nhau.

Hơn nữa, anh tin rằng, mười năm nhất định có thể thay đổi cách nhìn của Tần Phương đối với anh, nhất định có thể cho Tần Phương cam tâm tình nguyện giao Tiểu Húc cho anh."

Nói về bối cảnh gia đình cậu một chút đi, cho dù là lợi dụng, cậu cũng phải cho tôi biết, giá trị của cậu cao thế nào chứ?"

Nhìn Ngô Hạo Thiên, đáy mắt Tần Phương hiện lên ánh sáng của người làm kinh doanh.

"Cha của con là Ngô Chấn Khôn, là Tổng tư lệnh K32 ở Cảnh Thành.

Mẹ con là Thái Quyên, trong tay có một công ty đa quốc gia ZR.

Còn có, ông nội con, và hai người bác của con cũng là quân khu tư lệnh.

Trong tay Ngô gia có hai phần ba binh quyền của Vinh Quốc.

Mặc kệ thế đạo này loạn lạc thành dạng gì, Ngô gia chúng con không dễ dàng bị thay đổi!"

"Không tồi, bối cảnh gia đình cậu rất mạnh mẽ.

Đúng thật có giá trị lợi dụng.

Nhưng tôi cũng muốn nói cho cậu biết.

Mặc dù hiện tại, tôi bị buột bất đắc dĩ phải đồng ý cho cậu và Tiểu Húc ở bên nhau.

Nhưng tôi vẫn sẽ hận cậu như cũ.

Thật ra tôi cũng biết, việc này không thể trách cậu được, cho dù không có Ngô Hạo Thiên cậu, cũng sẽ có Trương Hạo Thiên, Lý Hạo Thiên.

Quyết định lựa chọn đàn ông là do Tiểu Húc, tôi hẳn là nên oán trách con trai tôi mới đúng.

Nhưng mà, nó là con trai yêu duy nhất của tôi, tôi không oán trách nổi.

Cho nên, tôi chỉ có thể hận cậu!"

"Có thể, xin ngài cứ đem oán hận đổ hết cho con đi!

Như vậy, ngài sẽ không cảm thấy khổ sở nữa.

Như vậy, ngài có thể trước sau như một mà yêu Tiểu Húc của ngài."

Chỉ cần được cho phép ở bên nhau, mặt khác Ngô Hạo Thiên đều không ngại!"

"Được, nhớ kỹ những gì cậu nói với tôi hôm nay, cũng nhớ kỹ lời hứa của cậu với tôi.

Dù cho thế giới này biến thành dạng gì, cậu đều phải tận tâm tận lực bảo hộ và chăm sóc Tiểu Húc của tôi."

Đây là yêu cầu duy nhất của bà."

Dạ, dì yên tâm.

Con sẽ!"

END CHƯƠNG 45.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 46: BẠN LỮ TRÓI ĐỊNH


CHƯƠNG 46: BẠN LỮ TRÓI ĐỊNH
Đứng ở ngoài cửa thư phòng, nhìn cửa phòng đóng chặt, Âu Dương Húc cực kỳ nôn nóng chờ đợi.

Ngô Hạo Thiên đã vào đó một giờ rồi, cũng không biết anh và mẹ đang nói cái gì, nói thế nào rồi trời?Một lát sau, cửa thư phòng mở ra, Ngô Hạo Thiên và Tần Phương một trước một sau từ bên trong đi ra."

Me, Hạo Thiên!"

Thật cẩn thận nhìn mẹ, Âu Dương Húc lại nhìn Ngô Hạo Thiên phía sau mẹ mình."

Tiểu Húc, con và Ngô Hạo Thiên về quân bộ đi!

So đấu, bắn súng, đều phải luyện tập thật tốt, biết không?"

Nhìn chằm chằm con trai của mình, Tần Phương nghiêm túc dặn dò.Ngô Hạo Thiên hứa hẹn sẽ tận hết sức mình bảo hộ con trai bà ở mạt thế, cũng đồng ý trong thời gian ngắn nhất, làm cho con trai trở nên mạnh mẽ hơn.

Cho nên, Tần Phương chỉ có thể thỏa hiệp.

Tạm thời đồng ý Ngô Hạo Thiên và con trai bà kết giao."

Dạ mẹ, con đã biết!"

Âu Dương Húc gật đầu tỏ vẻ hiểu biết."

Còn cậu nữa, giúp tôi chuẩn bị chỗ ở trong quân bộ, sau đó, tôi sẽ đi quân đội tìm các cậu!"

Nhìn Ngô Hạo Thiên, Tần Phương nghiêm túc phân phó."

Được, dì!"

Gật đầu, Ngô Hạo Thiên vội vàng đồng ý."

Mẹ?"

Nhìn mẹ lúc này quá mức bình tĩnh, Âu Dương Húc nhẹ gọi một tiếng."

Yên tâm, mẹ không có việc gì.

Mẹ đi xử lý việc trong tay một chút, sau đó sẽ đi quân bộ tìm con.

Mặc kệ thế giới này biến thành dạng gì, mẹ đều sẽ ở bên canh con, thương con, yêu con!"

"Mẹ, thực xin lỗi!"

Nghe mẹ nói như vậy, Âu Dương Húc lập tức đỏ hốc mắt."

Đứa nhỏ ngốc, con là toàn bộ của mẹ, cho dù con làm gì.

Mẹ cũng sẽ không oán hận con.

Mẹ chỉ biết yêu con, vĩnh viễn yêu con."

Ôm chặt con trai mình, Tần Phương lại đỏ hốc mắt lần nữa."

Cám ơn, cám ơn ngài bao dung!"

Nhìn gương mặt mẹ vẫ từ ái như cũ, nước mắt Âu Dương Húc lăn xuống."

Đồng ý với mẹ, cho dù thế giới này biến thành như thế nào, đều phải vui vẻ khỏe mạnh mà sống."

Con trai có thể bình an khỏe mạnh, là tâm nguyện lớn nhất của Tần Phương."

Dạ, con sẽ!"

Âu Dương Húc liên tục gật đầu đồng ý."

Được rồi, đi thôi!"

Nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt con trai, Tần Phương ý bảo con trai đi trước."

Dạ!"

Âu Dương Húc gật đầu cùng Ngô Hạo Thiên rời khỏi biệt thự nhà Âu Dương.--------Ngồi trên xe, Âu Dương Húc nhìn về phía người đàn ông đang lái xe."

Anh làm sao thuyết phục được mẹ em vậy, để chúng ta ở bên nhau?"

Chăm chú nhìn anh, Âu Dương Húc tò mò hỏi."

Hắc hắc, thiên cơ không thể tiết lộ!"

Đây là bí mật của anh và Tần Phương.

Hai người từng có giao ước, sẽ không nói cho Âu Dương Húc."

Xí, còn bí mật với em?"

Trừng mắt nhìn người đàn ông một cái, Âu Dương Húc khó chịu nói."

Thời gian chỉ còn lại bốn ngày, em nên nghĩ xem làm sao tập luyện bắn súng đi!"

Tuy rằng Tiểu Húc bắn súng không tồi.

Nhưng so với khoảng cách bách phát bách trúng vẫn còn rất lớn.

Điểm này, Tiểu Húc vẫn kém hơn rất nhiều so với các đội viên bộ đội đặc chủng."

Yên tâm, cho dù phải mất bốn ngày không ăn không ngủ, em cũng nhất định phải khiến mình trở thành tay súng thiện xạ."

Đối với việc bắn súng, Âu Dương Húc cũng rất sốt ruột.

Bất quá, cậu tin tưởng mình nhất định sẽ luyện bắn súng thật tốt."

Lại nói tiếp, em đúng là thông minh, trước học so đấu lại học bắn súng.

Lặng lẽ vì mạt thế đến, làm chuẩn bị nhiều đến như vậy!"

Hiện giờ nghĩ lại, Ngô Hạo Thiên mới hiểu được, vì sao Tiểu Húc sẽ nguyện ý theo bọn họ cùng nhau huấn luyện, vì sao liều mạng học so đấu, học bắn súng!

Thì ra, người yêu luôn vì mạt thế mà chuẩn bị."

Không có cách nào a, ai kêu thể năng của em kém như vậy chứ?

Chỉ có thể người chậm cần bắt đầu sớm thôi.

Bất quá nói tiếp, anh cũng rất có dự kiến trước nha.

Vậy mà lại điều em tới đội bộ đội đặc chủng làm quân y.

Nếu anh không điều em lại đây, em cũng sẽ không có cơ hội này."

Nói đến việc này, Âu Dương Húc cảm thấy cực kỳ may mắn.

Còn tốt cậu tới đội bộ đội đặc chủng, học được một thân bản lĩnh, tình cờ gặp gỡ boss vai ác Ngô Hạo Thiên!"

Hắc hắc hắc..."

Nghe xong, Ngô Hạo Thiên cười.Ô ô, anh có thể nói lúc trước anh điều người lại đây, là có ý muốn giáo huấn đối phương một chút, khiến đối phương ăn chút đau khổ sao?Nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, Âu Dương Húc click mở hệ thống thương thành của mình như không có gì."

Em đang làm gì đó?"

Nghiêng đầu, nhìn người yêu điểm tới điểm lui trong không khí, Ngô Hạo Thiên cười hỏi."

Lại mua một kho hàng lớn, chờ đến khi mạt thế tới, chúng ta có thể dùng để bỏ thêm vật tư vào."

Trước đó có 1100 tích phân, sau đó, Âu Dương Húc lại mở ra kỹ năng sinh tồn bắn súng, lại đạt được 500 tích phân, hiện giờ tổng cộng là 1600 tích phân.

Âu Dương Húc lật trang web lại một lần, cuối cùng mua một kho hàng ổn nhiệt 140 mét vuông.

Tiêu hết tích phân có được."

Aiz, tích phân lại tiêu hết nữa rồi!"

Nhìn kho hàng ổn nhiệt 140 mét vuông, Âu Dương Húc khẽ thở dài một tiếng.Tích phân này nọ, thật là không nỡ tiêu a!

Nếu lại có thêm một chút tích phân thì tốt rồi."

Tiểu Húc.

Cái tích phân đó của em, cần phải do em tự mình giết tang thi, cứu người thì mới có thể đạt được sao?

Nếu là anh giết tang thi, em có thể được tích phân không?"

Anh nghiêng đầu nghiêm túc hỏi."

Đúng ha, việc này em thật đúng là không biết.

Anh chờ một chút.

Em hỏi 001 đã."

Có được sự nhắc nhở cuả Ngô Hạo Thiên, Âu Dương Húc lập tức ý thức được vấn đề này."

001, nếu người yêu của ta hoặc đồng đội của ta đánh chết tang thi, hoặc cứu người.

Như vậy, ta có thể có được tích phân không?"

"Có thể, nhưng mà trước hết ký chủ cần trói định đối phương.

Có thể trói định đối phương là bạn lữ, đồng bọn, bạn bè hoặc là người nhà.

Như vậy, ký chủ liền có thể đạt được tích phân của đối phương."

"Nếu ta trói định người khác, người khác sẽ có cảm giác không?"

Âu Dương Húc lại hỏi."

Sẽ không!"

"Được, ta đã biết!"

Gật đầu, Âu Dương Húc tỏ vẻ đã hiểu.

Lập tức mở giao diện công năng trói định, đem Ngô Hạo Thiên trói định thành bạn lữ, đem mười sáu người trong đại đội bộ đội đặc chủng và Trần Đông trói định thành đồng bọn, đem mẹ cậu trói định là người nhà."

Thế nào?"

Nhìn thấy người yêu chọt chọt nửa ngày, Ngô Hạo Thiên cười hỏi."

Xong rồi!

Về sau mọi người giết tang thi, em có thể kiếm được tích phân!"

Âu Dương Húc cười tuyên bố."

Ừ!"

Nhìn dáng vẻ người yêu cao hứng đến như vậy, Ngô Hạo Thiên cũng cười theo.END CHƯƠNG 46.Editor: Dài dòng rồi, cuối cùng mạt thế cũng tới.

Buff cao, nói trước! :)))))
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 47: TẦN PHƯƠNG GIA NHẬP


CHƯƠNG 47: TẦN PHƯƠNG GIA NHẬPSáng sớm ngày 23 tháng 6, Tần Phương kéo theo một rương lớn thật lớn, gọi xe đi tới quân khu.Đang chạy thao luyện ở sân thể dục nhận được điện thoại của mẹ, Âu Dương Húc và Ngô Hạo Thiên lập tức chạy ra ngoài cửa lớn đón Tần Phương."

Mẹ!"

Nhìn thấy người tới, Âu Dương Húc vui mừng không thôi."

Dì, ngài tới rồi!"

Ngô Hạo Thiên tươi cười vội vàng đi lên tiếp nhận rương lớn."

Cậu gọi tất cả lính của cậu tập hợp lại đi, tôi có chuyện muốn nói với tất cả mọi người!"

Tần Phương vẻ mặt nghiêm túc nói."

Được, con đã biết!"

Ngô Hạo Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.-------------Phòng huấn luyện, Ngô Hạo Thiên tập hợp tất cả mọi người lại.

Mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, một đám cực kỳ kinh ngạc ngồi dưới đất nhìn Âu Dương quân y cùng với người phụ nữ xa lạ ở phía trước lão đại của mình."

Tự giới thiệu một chút, tôi là Tần Phương, là mẹ của Âu Dương Húc."

Tần Phương đi tới trước mặt mọi người, tự nhiên hào phóng giới thiệu bản thân."

À, thì ra là mẹ của Âu Dương quân y, hèn gì lại giống Âu Dương quân y tới như vậy nha!"

Nghe thấy thế, Lưu Chí Siêu bất đắc dĩ cốc Vương Quân một cái.

"Ngu ngốc, cậu nói ngược rồi!"

"À à, xin lỗi, ý của tôi là Âu Dương quân y lớn lên rất giống dì – đẹp trai!"

Vương Quân vội vàng bổ sung.Nhìn thoáng qua Vương Quân và Lưu Chí Siêu, Tần Phương tiếp tục nói: "Ngày mai sẽ xảy ra việc gì, tôi nghĩ tôi không nói ra thì mọi người đều rõ rồi.

Về phía của tôi, tôi đã đem tất cả cổ phần của công ty Chính Phương mà tôi cùng với chồng tôi nhiều năm tâm huyết có được, còn có cả ba căn biệt thự đứng tên của tôi, cùng với năm chiếc xe toàn bộ bán đi."

Nghe được lời này, Âu Dương Húc choáng váng.

"Mẹ, ngài bán công ty à?"

"Đứa nhỏ ngốc, thế đạo muốn rối loạn.

Công ty không bán đi thì cũng không thể giữ được.

Hơn nữa, mẹ hy vọng con sống càng tốt hơn".

Tần Phương vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay con trai mình."

Các vị chiến sĩ bộ đội đặc chủng, hiện tại trong tay tôi có 800 triệu tài chính, mà toàn bộ số tiền này sẽ vì đại đội bộ đội đặc chủng dùng để mua sắm vật tư.

Cùng lúc đó, tôi và con trai tôi Âu Dương Húc cũng sẽ chính thức gia nhập đại gia đình bộ đội đặc chủng cánh quân thứ mười tám với mọi người!"

Tần Phương dõng dạc nói."

Tám, tám trăm triệu hả?

Dì ơi ngài giàu thật a!"

"Đúng vậy, đúng vậy!"

Tất cả mọi người đều bị vị phú bà này làm chấn động liên tục gật đầu."

Hạo Thiên, chỗ này có tám thẻ vàng, mỗi một thẻ có một trăm triệu."

Tần Phương vừa nói vừa đem tám thẻ ngân hàng đưa cho Ngô Hạo Thiên."

Cám ơn dì!"

Ngô Hạo Thiên gật đầu trịnh trọng nhận lấy thẻ vàng nói cám ơn.Không thể không nói, Tần Phương là một người phụ nữ rất quyết đoán và cực kỳ thông minh.

Bà biết mạt thế sắp tới công ty giữ không được nên bà đã đem công ty biến thành tiền.

Đồng thời, bà cũng biết Tiểu Húc trong đại đội không có căn cơ nên bà hào phóng trực tiếp đem tám trăm triệu cho hết bên đại đội bộ đội đặc chủng, làm tất cả mọi người không thể không vui vẻ phục tùng hai mẹ con bà!"

Tới đây, mọi người hoan nghênh dì gia nhập đội ngũ, cám ơn dì đã đem tài sản tích tụ cả đời của mình đều cống hiến cho chúng ta!"

Ngô Hạo Thiên là người thứ nhất vỗ tay hoan nghênh."

Cảm ơn dì!"

Mọi người trăm miệng một lời vỗ tay nhiệt liệt, đối với dì Tần Phương đều cực kỳ cảm kích."

Tiểu Húc, em cảm thấy tiền này nên mua vật tư gì?"

Ngô Hạo Thiên quay đầu thương lượng với người yêu.Tiểu Húc là người xuyên việt, là tiên tri, mạt thế cần nhất là thứ gì, không ai so với cậu rõ ràng nhất."

Này đó tiền không thể tất cả đều mua đồ ăn đồ uống đươc.

Chúng ta còn có đồ vật quan trọng muốn mua."

Âu Dương Húc rút ba thẻ vàng trong tay Ngô Hạo Thiên ra."

Mẹ, nơi này có ba trăm triệu, một trăm triệu mua nước, mặt khác hai trăm triệu mua thức ăn.

Trước khi trời tối đem tất cả tiền trong này đều tiêu hết."

"Ừ, mẹ biết rồi!"

Tần Phương gật đầu nhận lấy thẻ vàng."

Vương Quân, cậu mang theo năm chiến sĩ, lái hai chiếc xe tải quân dụng đi cùng với dì.

Nếu có người hỏi thì nói là quân đội thu mua vật tư."

Ngô Hạo Thiên hạ lệnh."

Vâng!"

Vương Quân nghe vậy đứng lên chọn ra năm người, sau đó cùng với Tần Phương cùng nhau rời đi."

Hạo Thiên, em yêu cầu ba trăm triệu đều mua ngọc thạch.

Dư lại hai trăm triệu tốt nhất có thể cầm đi mua chút súng ống đạn dược."

Âu Dương Húc lại rút ra ba thẻ."

Được, em dẫn người đi mua ngọc thạch đi, còn việc súng ống đạn dược cứ giao cho anh!"

Ngô Hạo Thiên gật đầu nói."

Ừ, Lưu Chí Siêu, Trương Minh, Chu Hiểu Huy, mọi người đi cùng với tôi!"

Âu Dương Húc gọi ba người này rồi sau đó cũng đi khỏi.---------------Buổi tối 5 giờ, ba đội người đều về tới quân bộ.

Toàn bộ vật tư, ngọc thạch cùng với súng ống đạn dược đều được bịt kín giấu ở nhà kho của đại đội bộ đội đặc chủng.Sau khi trở về, Âu Dương Húc tắm rửa xong xuôi, cùng Tần Phương nói một tiếng buổi tối sẽ không trở về rồi sau đó chạy đi tìm Ngô Hạo Thiên."

Hạo Thiên?"

Liếc thấy người đàn ông đang phát ngốc nhìn chằm chằm một đống ngọc thạch ở kho hàng, Âu Dương Húc nhẹ gọi một tiếng."

Tới đúng lúc, anh đang muốn tìm em đây!"

Ngô Hạo Thiên giữ chặt tay người yêu khẽ hôn lên mặt cậu."

Nhớ em à?"

Âu Dương Húc chớp chớp mắt cười hỏi."

Vì sao lại cần mua nhiều ngọc thạch tới như vậy a?"

Ngô Hạo Thiên nhìn chằm chằm người yêu khó hiểu hỏi."

Bởi vì ngọc thạch có thể tụ được nguồn năng lượng W.

Nếu chúng ta ở trong phòng được phủ kín ngọc thạch, như vậy khả năng chúng ta sẽ có thể trở thành người thức tỉnh so với người bình thường cao hơn gấp ba lần!"

"Gấp ba lần!"

Ngô Hạo Thiên nghe vậy không khỏi có chút khiếp sợ.Người yêu đã từng nói với anh virus W và nguồn năng lượng W.

Vì thế nên Ngô Hạo Thiên rất rõ ràng ý nghĩa của người thức tỉnh là gì.

Đó chính là chúa tể tương lai của mạt thế đấy!"

Hì hì, vậy bây giờ anh đã rõ chưa?"

Âu Dương Húc cười hỏi."

Ừ, anh hiểu rồi.

Có em thật quá hạnh phúc!"

Nếu không phải được người yêu chỉ điểm, anh làm sao biết được nhiều việc liên quan về mạt thế như vậy? nếu không có người này, chỉ sợ anh cùng với đại đội bộ đội đặc chủng đều đã sớm biến thành tang thi rồi đi?"

Đi thôi, chúng ta đi hẹn hò, đi dạo phố, ăn cơm, xem phim.

Hôm nay có lẽ là một buổi tối bình yên cuối cùng rồi!"

Nói tới đây, Âu Dương Húc khẽ thở dài một tiếng."

Được!"

Ngô Hạo Thiên gật đầu kéo tay người yêu cùng nhau ra khỏi cửa lớn kho hàng.Đêm nay, Âu Dương Húc chọn một nhà hàng sushi Nhật cùng ăn tối với Ngô Hạo Thiên.Cửa phòng ăn vừa đóng lại, hai người giống như hai cổ nhân ngồi xếp bằng trên đệm, cùng nhau ăn mỹ vị trên chiếc bàn thấp, cảm giác này có vẻ không tồi."

Uống chén rượu đi!"

Cầm lấy bầu rượu, Âu Dương Húc rót cho mình và Ngô Hạo Thiên một ly rượu gạo."

Nếu chúng ta hai người đều uống rượu, vậy thì ai lái xe?"

Ngô Hạo Thiên mỉm cười nhìn cậu nói.Nghe vậy, Âu Dương Húc cười.

"Buổi tối yên bình cuối cùng mà anh còn sợ say rượu lái xe á?"

Ngô Hạo Thiên nghe thế nhướng mày.

"Cũng đúng, bất quá chúng ta cũng không nên uống quá nhiều."

"Yên tâm, chỉ một bình nhỏ thôi mà."

Âu Dương Húc nâng chén rượu lên cười nhìn về phía anh."

Thôi được rồi."

Ngô Hạo Thiên dưới ánh mắt mong đợi của người yêu cầm lấy ly rượu."

Chờ một chút!"

Nhìn người đàn ông bắt đầu muốn uống rượu, Âu Dương Húc vội vàng kêu ngừng lại."

Làm sao vậy?"

Ngô Hạo Thiên nghiêng đầu vẻ mặt khó hiểu."

Uống như vậy này!"

Âu Dương Húc nâng tay đang cầm ly rượu của mình quấn lên cánh tay đang nâng ly rượu của Ngô Hạo Thiên."

Tiểu Húc!"

Nhìn thấy động tác này của cậu, Ngô Hạo Thiên hơi hơi ngây người.Đây là, đây là tư thế uống rượu giao bôi a!

Là vợ chồng tân hôn kết hôn mới có thể dùng tư thế này uống rượu giao bôi."

Uống đi, về sau cơ hội có thể uống rượu cũng sẽ không quá nhiều!"

Nói xong, Âu Dương Húc là người đầu tiên uống sạch ly rượu."

Được!"

Ngô Hạo Thiên gật đầu cũng uống sạch ly."

Hạo Thiên, hứa với em.

Nếu về sau em có xảy ra chuyện gì, anh nhất định phải chăm sóc thật tốt cho mẹ em nhé!"

Âu Dương Húc kéo tay anh, trịnh trọng đem mẹ mình giao phó cho đối phương.Ngô Hạo Thiên trong nguyên tác là boss vai ác, cho dù có chết, cũng nhất định sẽ ở cuối mạt thế mới có thể chết.

Nhưng bản thân cậu lại không giống vậy, cậu chẳng qua chỉ là một pháo hôi qua đường* mà thôi.

Nói không chừng, không biết chừng khi nào sẽ chết.(* nguyên gốc: "打酱油" – mua nước tương)"Tiểu Húc, anh đảm bảo với em, chỉ cần anh còn sống, dù là em hay là dì, anh đều sẽ bảo hộ mọi người an toàn.

Tuyệt đối không cho hai người chịu bất kỳ thương tổn nào."

Làm một người đàn ông, anh có trách nhiệm bảo vệ đối với người anh yêu nhất."

Hạo Thiên, em biết anh rất tốt với em, em cũng biết anh sẽ che chở em.

Chỉ là, em vốn là một cái pháo hôi, em sợ, em sợ em không trốn thoát được chỉ dẫn của nguyên tác, cùng với vận mệnh mà nguyên tác đã sắp xếp cho em."

Nói tới đây, Âu Dương Húc khẽ thở dài.Trong nguyên tác, Âu Dương Húc chỉ ở mạt thế sống được ba năm, tuy rằng cậu đã không còn là Âu Dương Húc trước kia.

Nhưng mà, cậu không biết, cậu có thay đổi được nguyên tác an bài, có làm mình tránh được cái chết hay không."

Không, có thể thay đổi được.

Hết thảy đều có thể thay đổi.

Không phải em cũng đã khiến cho vận mệnh của anh và mọi người ở đại đội bộ đội đặc chủng thay đổi rồi hay sao?"

Ngô Hạo Thiên nhìn cậu, mày nhíu chặt nói.Biết càng nhiều, anh càng sợ.

Anh sợ Tiểu Húc của anh sẽ thật sự xảy ra chuyện gì, thật sự sẽ rời bỏ anh."

Không, hết thảy còn chưa có bắt đầu đâu, hiện tại nói em thay đổi vận mệnh của mọi người còn sớm lắm!"

Chỉ cần mạt thế còn chưa kết thúc, ai cũng sẽ không biết được vận mệnh mình có thay đổi hay không.

Không đến một phút cuối cùng, ai cũng sẽ không biết Ngô Hạo Thiên đời này rốt cuộc có thể biến thành tang thi vương hay không không phải sao?"

Tiểu Húc, tin tưởng anh, nhân định thắng thiên.

Chúng ta có thể, có thể thay đổi tất cả những thứ không tốt, có thể vĩnh viễn ở bên nhau."

Ngô Hạo Thiên ôm chặt lấy cậu, nói từng câu từng chữ vô cùng kiên định."

Ừ, vì anh, mặc kệ kết quả như thế nào.

Em đều phải cố gắng tranh, xông vào một lần."

Nếu đã quyết định muốn thay đổi vận mệnh, vậy thì nỗ lực sống sót.

Vì thế, vì người yêu của mình, vì người thân của mình, Âu Dương Húc nhất định phải kiên trì đến cùng."

Được, bất cứ lúc nào anh cũng sẽ ở bên cạnh em."

Ngô Hạo Thiên nắm lấy tay cậu, cho cậu sự cỗ vũ lớn nhất của mình."

Vâng!"

Người đàn ông này chính là động lực khiến cậu muốn liều mạng sống ở mạt thế.

Vì người đàn ông yêu cậu đến như vậy, vì đoạn tình yêu được tới không dễ này, cậu nhất định phải nỗ lực sống sót!END CHƯƠNG 47.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 48: ĐI BIỆT THỰ CỦA NGÔ HẠO THIÊN


CHƯƠNG 48: ĐI BIỆT THỰ CỦA NGÔ HẠO THIÊNSau khi ăn cơm thì đi xem phim, Âu Dương Húc chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng khủng bố "Tang Thi Đầy Đường".

Sở dĩ cậu chọn bộ phim điện ảnh này cũng là vì làm cho Ngô Hạo Thiên có thể nhanh chóng thích ứng với mạt thế.

Sau khi xem xong phim điện ảnh, cảm xúc của Ngô Hạo Thiên trở nên vô cùng áp lực.

Trên đường trở về, Âu Dương Húc vừa lái xe, vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, cẩn thận xem xét nét mặt của anh."

Anh, anh không sao chứ?"

Rốt cuộc Âu Dương Húc nhịn không được lên tiếng dò hỏi."

Tiểu Húc, mạt thế giống như trong phim sao?"

Ngô Hạo Thiên nhìn cậu nghiêm túc hỏi."

Trên cơ bản thì không khác lắm, bất quá phim điện ảnh thì hơi làm quá một chút.

Trên thực tế tỉ lệ tang thi và loài người là năm – năm, không có chuyện cả con đường đều là tang thi mà chỉ có hai, ba người được."

Âu Dương Húc trả lời đúng sự thật."

Trong nguyên tác, anh chính là cái tên tang thi vương cả người hôi thối, trên mặt đầy giòi bọ đó à?"

Trong phim lúc tới cảnh tang thi vương lên sân khấu, Ngô Hạo Thiên thiếu chút nữa muốn hỏng mất.

Trong nguyên tác anh chính là bộ dạng ghê tởm, ôm thi thể cứ thế mà rắc rắc ăn như vậy á???"

Ha ha ha ha ha..."

Nhìn vẻ mặt không nói nên lời (nguyên gốc "biệt nữu") của Ngô Hạo Thiên, Âu Dương Húc nhịn không được cười phá lên.Thì ra nãy giờ người đàn ông này đang rối rắm vấn đề này nha!"

Em, em cười cái gì?"

Ngô Hạo Thiên nhíu mày, bị cậu cười làm cho có chút lúng túng."

Nè, đồng chí Ngô Hạo Thiên, sức tưởng tượng của anh đừng phong phú như thế có được không.

Đó là phim thôi, tuy rằng gần với hiện thực, nhưng vẫn rất lố.

Trên thực tế, tang thi cùng người bình thường đồng thời bị cảm nhiễm virus W và nguồn năng lượng W là như nhau.

Bọn họ sẽ không có những đặc điểm như tang thi cấp thấp tứ chi cứng đờ, cả người hôi thối a.

Đặc điểm duy nhất của bọn họ chính là đôi mắt đỏ ngầu.

Nói cách khác, đồng chí Ngô Hạo Thiên là một tang thi vương siêu cấp đẹp trai!"

Âu Dương Húc nhìn anh chớp chớp mắt cười.Nghe được Âu Dương Húc nói như vậy, Ngô Hạo Thiên nhếch miệng.

"Có đẹp trai đi nữa cũng muốn ăn thịt người thôi mà?"

"Nè nè, em đem anh ra ngoài hẹn hò, cảm xúc anh lại down như vậy.

Em nghi ngờ có phải anh không muốn đi hẹn hò với em đúng không!"

Đi tới biệt thự của Ngô Hạo Thiên, Âu Dương Húc trực tiếp ngừng xe ở ngoài cửa lớn."

Sao lại đến nơi này rồi, không quay về đại đội sao?"

Nhìn thấy Âu Dương Húc ngừng xe ở ngoài cửa biệt thự của mình, Ngô Hạo Thiên hơi hơi sửng sốt."

Hì hì, anh đoán xem?"

Âu Dương Húc nghiêng đầu nhìn người đàn ông của mình cười hỏi."

Em muốn để xe ở đây à?

Hay là, em muốn anh trở về lấy đồ gì à?"

Ngô Hạo Thiên nghiêm túc hỏi."

Nè, anh là đầu gỗ à, em, em đã làm tới rõ ràng như vậy rồi, anh còn không rõ nữa sao?"

Âu Dương Húc trừng mắt khó chịu rống lên."

A???"

Ngô Hạo Thiên khó hiểu nhìn khuôn mặt buồn bực của người yêu."

Này Ngô Hạo Thiên, hôm nay là ngày thứ ba mươi, anh hết thời gian thử việc rồi anh có biết không hả?"

Âu Dương Húc khó chịu nói."

Tiểu Húc!

Thế đạo sắp rối loạn rồi, anh không thể chia tay với em được, không thể để em một mình ở mạt thế sinh tồn được.

Đáp ứng anh, để anh bảo hộ em đi."

Ngô Hạo Thiên giữ chặt tay cậu nghiêm túc nói."

Ngu ngốc, ai nói muốn chia tay với anh?

Em là muốn nói, hôm nay em chính thức thăng cấp anh lên thành bạn trai của em."

Liếc mắt xem thường, Âu Dương Húc buồn bực vỗ rớt tay anh."

A!"

Ngô Hạo Thiên nghe thấy như vậy vô cùng vui sướng, Tiểu Húc rốt cuộc nguyện ý tiếp nhận anh rồi!"

Thất thần làm gì, mở cửa a!"

"Được!"

Ngô Hạo Thiên gật đầu lập tức lấy điều khiển từ xa mở ra cổng lớn nhà mình.Đem xe đỗ vào gara, Âu Dương Húc liếc mắt nhìn anh.

"Đêm nay em ngủ ở chỗ này!"

Nghe cậu nói, Ngô Hạo Thiên sửng sốt một chút.

Anh đương nhiên hiểu ngủ lại này có ý nghĩa gì."

Tiểu Húc!"

"Sao nào, không muốn cùng em qua một đêm đẹp à?"

Âu Dương Húc nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt u oán hỏi anh."

Muốn!"

Nghe cậu hỏi, Ngô Hạo Thiên ngay lập tức nghĩ cũng không nghĩ buột miệng thốt ra.Đối với câu trả lời vừa vội vàng, vừa vang dội như vậy của anh, Âu Dương Húc chớp mắt, ha ha ha cười."

Ngô Hạo Thiên, anh là mặt người dạ thú, anh là đại sắc lang.

Anh, anh trả lời đúng là nhanh mà?

Ha ha ha ha ha..."

Ngô Hạo Thiên thấy người yêu ôm bụng chê cười mình, anh có chút lúng túng."

Vậy nhưng, anh không nghĩ đã nói ra, không phải chứng minh em rất có mị lực hay sao?"

Ngô Hạo Thiên chủ động thò qua ôm lấy vai của cậu."

Vậy anh cũng không cần trả lời lớn tiếng như vậy chứ!"

Âu Dương Húc vẫn soi mói như cũ."

Em thật đúng là ma quỷ mà!"

Ngô Hạo Thiên hôn một cái lên mặt người yêu."

Ôm em xuống xe!"

Liếc mắt nhìn người đàn ông của mình, Âu Dương Húc kiêu ngạo như một vị nữ vương."

Được!"

Ngô Hạo Thiên dẫn đầu mở cửa xuống xe, sau đó vì Âu Dương Húc mở cửa xe, đem người ôm xuống.END CHƯƠNG 48.Editor: Chương thì dài, chương thì ngắn, tui đã câm lặng với tác giả...

JCác bạn trông chờ H à?

Có H ko??

Tui cũng không biết~ :))))
 
Back
Top Bottom