Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 9: GẶP LẠI NỮ CHỦ


CHƯƠNG 9: GẶP LẠI NỮ CHỦ
Ba ngày sau, biệt thự và xe thể thao của Âu Dương Húc đều bán xong, cộng với tiền bán đồ nội thất và dây chuyền kim cương cùng với túi xách hàng hiệu trước đó.

Hiện giờ, trong thẻ của Âu Dương Húc tổng cộng có 3500 vạn.Cất thẻ cẩn thận xong, Âu Dương Húc hưng phấn lái xe nhà rời khỏi biệt thự.

Đầu tiên, cậu thuê một gara hơn 50 mét vuông gần biệt thự, dĩ nhiên không phải vì để xe mà dùng để chứa vật tư.

Nếu không, cậu cũng không thể làm trò mà đem vật tư thu hết vào không gian trước mặt mọi người chứ có đúng hay không!Dù sao không gian cũng là đồ vật nghịch thiên, cậu cũng không muốn làm chuột bạch bị đem đi phòng nghiên cứu đâu, vì thế cậu cần một cái kho hàng để trung chuyển.Sau khi có kho hàng rồi, Âu Dương Húc liền lái xe đi nội thành.

Nghĩ đến danh sách hàng hóa, Âu Dương Húc trực tiếp lái xe đi trung tâm bách hóa.

Đồ vật trong danh sách quá nhiều, nếu đi ra ngoài cửa hàng chuyên biệt mua thì sẽ tốn rất nhiều tiền, nhưng nếu đi trung tâm bách hóa thì lại khác.

Vì nơi này là khu mua sắm bình dân, quần áo so với hàng vỉa hè tốt hơn nhưng lại so với cửa hàng nhãn hiệu cao cấp tiện nghi hơn.

Có thể nói là hàng ngon giá rẻ.Đỗ xe ở bãi xe xong, Âu Dương Húc trực tiếp đi tầng 2 khu bán giường trước mua đệm chăn.

Sau đó lại đi tầng 3 mua quần áo theo yêu cầu trong danh sách.Đi vào một nhà bán quần áo vận động, Âu Dương Húc tìm cửa hàng trưởng, nhìn sơ qua kiểu dáng liền lập tức cùng đối phương đặt hàng."

Ý, kia không phải là Âu Dương Húc sao?"

Đang bồi bạn tốt Hoàng Y Y đi xem quần áo ở tầng 3, Tô San liếc mắt một cái liền thấy được Âu Dương Húc đang nói chuyện với cửa hàng trưởng trong cửa hàng chuyên bán quần áo vận động.Nhìn về phía bạn tốt đang chỉ, quả nhiên Hoàng Y Y cũng thấy được đối phương."

Đi qua chào cậu ta một cái đi!"

Lôi kéo tay bạn tốt, Tô San mang ả đi qua."

200 đôi giày thể thao nam, 200 giày thể thao nữ.

Lấy cả đồ mùa đông và mùa hè.

Áo thun ngắn tay nam nữ mỗi loại 100 cái.

Quần lửng nam nữ mỗi loại 100 cái.

Âu Dương tiên sinh, ngài xem không có vấn đề gì chứ?"

Đưa biên lai đã viết tốt, nữ cửa hàng trưởng nhiệt tình thân thiết dò hỏi.Aiz, hôm nay là ngày đại may mắn nha, cư nhiên gặp được một vị đại gia như vậy.

Chẳng những mua nhiều còn không thèm trả giá nữa."

Không có vấn đề gì.

Tôi đem tiền đặt cọc chuyển qua cho cô."

Vừa nói, Âu Dương Húc vừa chuyển ngay 5 vạn tiền đặt cọc qua cho đối phương."

Tốt.

Xin ngài để địa chỉ và số điện thoại của ngài lại, sau khi sắp xếp xong, chúng tôi sẽ đưa qua cho ngài."

"Được!"

Gật đầu, Âu Dương Húc đem địa chỉ gara và số điện thoại của mình cho đối phương."

Này, Âu Dương Húc, cậu mua nhiều quần áo và giày như vậy là để làm gì thế?"

Đi vào trong cửa hàng, vừa vặn nghe được cuộc nói chuyện của Âu Dương Húc và cửa hàng trưởng, vì thế Tô San tò mò nhìn về phía Âu Dương Húc hỏi."

À, công ty mẹ tôi làm từ thiện.

Quần áo và giày này đó dùng để tặng cho nạn dân vùng núi đó mà."

Âu Dương Húc mỉm cười ung dung đáp lại.

Thật ra khi chọn nơi này mua vật tư thì cậu cũng đã nghĩ ra cái cớ này trước rồi."

Oa, dì thật là thiện tâm!"

Tô San nhịn không được khen mẹ của Âu Dương Húc."

Đúng vậy, người vừa thiện tâm lại tài giỏi như mẹ của Âu Dương tiên sinh hiện tại càng ngày càng ít!"

Nữ cửa hàng trưởng ở một bên cũng mỉm cười vội vàng nhân cơ hội nịnh hót một phen.Những công ty làm việc từ thiện đều thường định kỳ làm từ thiện.

Nếu làm tốt quan hệ, nói không chừng sau này có hoạt động loại này, đối phương sẽ còn tới đặt hàng nữa thì sao."

A Húc, tôi, tôi muốn nói chuyện với cậu."

Nhìn nam nhân đứng trước mặt mình, Hoàng Y Y chủ động mở miệng yêu cầu nói chuyện với cậu.Nghe vậy, Âu Dương Húc nhìn quần áo hôm nay Hoàng Y Y mặc đánh giá từ trên xuống dưới.

"Được, tôi cũng rất muốn cùng với cô bạn học Hoàng Y Y này nói chuyện cho tốt!"

Hoàng Y Y, tôi bảo đảm với cô sau lần nói chuyện này xong, sắp tới cô mà nhìn thấy tôi sẽ phải đi đường vòng!"

A Húc, tôi không phải cố ý tổn thương cậu.

Nhìn cậu vì tôi mà bị tai nạn xe, vì tôi mà thương tâm khổ sở.

Tim tôi cũng rât đau, thật sự rất đau, cậu có biết không?"

Nói đến câu này, Hoàng Y Y đỏ hốc mắt, trong ánh mắt tràn đầy nước mắt.Hay cho một bộ dáng nhu nhược đáng thương, nếu để cho nguyên chủ nhìn thấy không biết sẽ đau lòng biết bao nhiêu đây?

Nhưng mà tiếc quá á, cậu không phải là nguyên chủ, hơn nữa, cậu đối với nữ nhân không có cái gọi là thương hương tiếc ngọc gì gì đâu á."

Bạn học Hoàng Y Y, kẹp tóc của cô, áo và váy của cô, lắc tay, giày sandal, còn có túi của cô.

Cộng tất cả lại tổng là 531 vạn 8000.

Tôi giờ giảm giá cho cô 20%, cô trả cho tôi 400 vạn, chúng ta thanh toán xong."

Nhìn chằm chằm một thân trang phục của ả, Âu Dương Húc ý cười doanh doanh nói.Đem mấy thứ này lấy về đem đi bán ở chợ second-hand, ít nhất chắc cũng được 300 vạn đi!"

Tôi....."

Nghe nam nhân nói vậy, Hoàng Y Y kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.

Nghe qua như sét đánh ngang tai, không thể tin nổi!Cái gì?

Cậu, cậu ta dám kêu mình trả lại 400 vạn cho cậu ta???"

Mấy thứ này, bổn thiếu gia một cái cũng không muốn tặng cho cô.

Trả tiền đi!"

Âu Dương Húc nhất định đòi lại 400 vạn."

A Húc, tôi......"

Nhìn nam nhân đối diện vẻ mặt ngạo mạn, Hoàng Y Y không khỏi nhăn mày.400 vạn?

Ả làm sao lấy đâu ra 400 vạn được chứ???"

Cô nếu không có 400 vạn thì đem quần áo cởi ra trả lại cho tôi.

Bên này có quần áo vận động, cô có thể mua một bộ để thay cho bộ quần áo trên người cô đó."

Âu Dương Húc cười cười vì ả ra chủ ý."

A Húc, chúng ta là bạn tốt nhất, sao cậu lại có thể, sao cậu lại có thể đối xử với tôi như vậy?"

Oán độc nhìn nam nhân, Hoàng Y Y ủy khuất chảy xuống nước mắt.Âu Dương Húc, cậu dám, cậu dám khiến tôi phải cởi quần áo trước mặt mọi người.

Cậu thật dám!!!"

Nè nè nè, cô đừng nói như tôi khi dễ cô không bằng.

Mấy thứ này vốn thuộc về tôi, tôi chỉ lấy đồ vật của mình về thôi, có cái gì sai hả?

Lại nói, bạn học Hoàng Y Y bất quá chỉ là sinh viên nghèo mà thôi.

Một thân quần áo này, cho dù cô có làm mười công việc trong 1 tháng cũng không thể nào mua nổi.

Nếu tôi gọi 110 nói cô trộm đồ vật của tôi thì cô nghĩ cảnh sát sẽ tin cô?

Hay là tin tôi hả?"

Cầm điện thoại trong tay, Âu Dương húc cười ha hả hỏi ả.Nữ nhân đáng ghét, dám không cởi quần áo trả lại cho tôi, tôi sẽ lập tức báo nguy cho cảnh sát bắt cô đi luôn.

Tôi xem coi cô còn mặt mũi gì nữa không, đừng có mà âm hồn bất tán quấn lấy tôi!"

Cậu......"

Hoàng Y Y trừng mắt hung hăng cắn chặt miệng mình, khuôn mặt tức giận đến xanh mét.Thật ra Hoàng Y Y rất rõ ràng, Âu Dương Húc là phú nhị đại, nếu Âu Dương Húc mà muốn chỉnh ả, ả chỉ là một sinh viên nghèo tuyệt đối sẽ không đấu lại được cậu ta!"

Phiền cô lấy một bộ tiện nghi nhất cho vị bạn học này của tôi nhé, bộ nào rẻ nhất á.

Cô ta rất nghèo!"

Âu Dương Húc nghiêng đầu nhìn cửa hàng trưởng phân phó."

Vâng!"

Nghe vậy, cửa hàng trưởng lập tức tìm một bộ quần áo và một đôi giày cầm lại đây."

Bộ này giảm giá 50%, áo ngắn tay, quần lửng cùng giày thể thao giảm hết chỉ còn lại 380."

"Thật tiện nghi nha, bạn học Hoàng Y Y, 400 đồng thôi, cô đừng nói là cô không có nha?"

Âu Dương Húc quay đầu nhìn về phía nữ nhân bị cậu chọc tức muốn nổ phổi."

Tôi trả nổi!"

Sắc mặt xanh mét cầm lấy bộ quần áo mà cửa hàng trưởng đưa qua, Hoàng Y Y xoay người đi vào phòng thử đồ.END CHƯƠNG 9.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 10: NGƯỜI BẠN DUY NHẤT


CHƯƠNG 10: NGƯỜI BẠN DUY NHẤT
Nhìn bạn tốt đi thay quần áo, Tô San không thể tin nhìn Âu Dương Húc ở đối diện."

Âu Dương Húc, cậu, cậu với Y Y hai người không phải là bạn tốt sao?"

Nhìn chằm chằm Âu Dương Húc, cô nhút nhát hỏi."

Hừ, loại nữ nhân thích hư vinh cả ngày bắt tôi mua cái này cái kia.

Tôi với cô ta không có bất kỳ quan hệ gì hết."

Hừ lạnh một tiếng, Âu Dương Húc khinh thường nói."

A!"

Sờ sờ mũi, Tô San không dám nói thêm câu nào nữa.Không bao lâu sau, Hoàng Y Y đổi xong quần áo, đem váy áo, giày sandal, kẹp tóc, lắc tay và túi xách đều trả lại hết cho Âu Dương Húc."

Hôm nay nói chuyện với cô thật vui.

Hy vọng lần sau có cơ hội, chúng ta tiếp tục vui vẻ nói chuyện với nhau nhá!"

Âu Dương Húc với vẻ mặt cười thiếu đánh nói."

Hừ!"

Hừ lạnh, Hoàng Y Y thanh toán tiền quần áo xong liền xoay người rời đi."

A, bọn tôi đi đây Âu Dương Húc.

Y Y, Y Y!"

Tạm biệt Âu Dương Húc xong, Tô San lập tức chạy đuổi theo bạn tốt của mình."

Làm phiền tìm giúp tôi cái túi để tôi đựng mấy thứ này."

Âu Dương Húc mỉm cười nói với nữ cửa hàng trưởng."

Được, Âu Dương tiên sinh."

Nữ cửa hàng trưởng gật đầu giúp cậu lấy túi mua hàng tới đựng."

Cám ơn!"

Đem đồ vật của Hoàng Y Y bỏ vào túi xong, Âu Dương Húc cười ha hả đi ra khỏi cửa hàng.

Lại đi các cửa hàng khác một vòng đến giữa trưa.

Âu Dương Húc không có về nhà mà đi nhà ăn ở tầng 6 ăn cơm.Gọi một phần cơm trưa, Âu Dương Húc vừa mới tìm được chỗ trống ngồi xuống liền nhìn thấy một cậu trai bưng cơm bò bít tết đi về phía của cậu."

Âu Dương!"

Đem cơm của mình đặt đối diện Âu Dương Húc, cậu trai khom người ngồi xuống."

Trần Đông?"

Cẩn thận nhìn dáng vẻ đối phương, Âu Dương Húc nhận ra người tới.Trần Đông, bạn học đại học của nguyên chủ, cũng là sinh viên đại học Y Khoa.

Trần Đông người này có thể nói là người bạn chân chính duy nhất của nguyên chủ.

Thật ra nguyên chủ và Trần Đông cũng không có qua lại gì nhiều, chẳng qua vào năm nhất, mẹ của Trần Đông bị ung thư vú cần 10 vạn để làm phẫu thuật, Trần Đông tìm nguyên chủ hỏi mượn, nguyên chủ liền đem tiền cho hắn mượn.

Tuy rằng mẹ của Trần Đông sau khi làm phẫu thuật vẫn qua đời, nhưng Trần Đông vì 10 vạn đồng tiền này mà đem nguyên chủ trở thành bạn thân của mình.

Ở mạt thế năm lần bảy lượt cứu giúp nguyên chủ."

Ừ, tôi làm nhân viên bán hàng ở tầng 5.

Cậu thì sao?

Cậu sao lại đến chỗ này ăn cơm vậy?"

Trần Đông cười hỏi."

À, tôi đi dạo phố thôi, đói bụng nên ở chỗ này ăn cơm luôn."

Âu Dương Húc thực tùy ý trả lời."

Âu Dương, tôi nghe nói cậu bị tai nạn xe cộ, cậu bị thương chỗ nào?

Sao lại xuất viện nhanh như vậy?"

Nhìn Âu Dương Húc từ trên xuống dưới, Trần Đông lo lắng dò hỏi."

A, cậu không cần lo lắng, tôi không có việc gì, chỉ là trầy da một chút thôi!"

Âu Dương Húc lắc đầu tỏ vẻ không sao.Nghe cậu nói vậy, Trần Đông yên tâm lại.

Bất quá rất nhanh trên gương mặt thoải mái của hắn xuất hiện vài phần áy náy và rối rắm."

Âu Dương, tháng này phải trễ hai ngày nữa tôi mới được phát lương, cho nên......"

Trần Đông có số tài khoản của nguyên chủ, mỗi tháng sau khi phát lương đều sẽ định kỳ chuyển cho nguyên chủ hai ngàn đồng."

Cậu cũng không dễ dàng gì, thôi bỏ đi, dư lại tôi xóa hết đó!"

Cha mẹ Trần Đông ly hôn, hắn từ nhỏ cùng với mẹ hắn sống nương tựa lẫn nhau.

Mẹ hắn sau khi mất, ngay cả học phí cũng phải tự dựa vào bản thân hắn kiếm.

Mỗi tháng hắn đều phải làm hai công việc, tiền kiếm cũng không nhiều, còn định kỳ chuyển tiền cho cậu.

Thật sự rất gian khổ!"

Không được, mượn cậu thì phải trả cho cậu.

Cậu không thu tiền lời đã là tốt với tôi lắm rồi."

Nghiêm túc nhìn đối phương, Trần Đông cực kỳ nghiêm túc nói.

Mượn tiền của người ta thì phải trả lại tiền.

Sao có thể nói không giữ lời được chứ?"

Được được được, tùy cậu vậy!"

Dù sao cũng sắp mạt thế rồi, hắn muốn kiếm tiền cũng không có cơ hội nữa."

Đúng rồi Âu Dương, chúng ta phải đi thực tập từng nhóm.

Cậu tính toán đi bệnh viện kia thực tập à?"

Trần Đông tò mò hỏi."

Còn chưa nghĩ kỹ, cậu thì sao?"

Ăn một ngụm cơm, Âu Dương Húc hỏi lại hắn."

Tôi, tôi muốn đi bệnh viện Võ Cảnh thực tập.

Nghe nói bên đó có nhà ăn miễn phí và ký túc xá miễn phí.

Điều kiện đãi ngộ rất tốt, hơn nữa ngày nghỉ cũng nhiều, có thể làm kiêm chức."

"Bệnh viện Võ Cảnh?"

Nhai nhai cơm, Âu Dương Húc âm thầm suy nghĩ.Nếu cậu nhớ không lầm, sau khi mạt thế đến, căn cứ an toàn đầu tiên ở Hải Thành chính là được thành lập ở đại viện trong quân khu.

Vì thế, làm bác sĩ thực tập ở bệnh viện Võ Cảnh, Trần Đông có ký túc xá của hắn, mà chính vì nhờ như vậy mà khi mạt thế đến, Trần Đông tìm được nguyên chủ và mẹ của nguyên chủ, đem hai người an bài vào căn cứ."

Trần Đông, hay là chúng ta hai người cùng đi bệnh viện Võ Cảnh thực tập đi.

Như vậy cũng có bạn có bè đúng không?"

Âu Dương Húc cười hỏi hắn."

Thật sao, cậu muốn đi bệnh viện Võ Cảnh?"

Nghe Âu Dương Húc nói như vậy, Trần Đông vui vẻ không thôi."

Ừ, cậu không phải nói đãi ngộ rất tốt sao?"

Thật ra những đãi ngộ đó không quan trọng, quan trọng là có thể tiến vào căn cứ an toàn trước đã!"

Nhưng mà, bạn gái Hoàng Y Y của cậu không phải muốn đi bệnh viện trung tâm thành phố sao?

Cậu không đi cùng với cô ta à?"

Nhìn chằm chằm Âu Dương Húc, Trần Đông thật cẩn thận hỏi.

Hắn thật không muốn chia rẻ uyên ương đâu."

Cô ta không phải bạn gái tôi, tôi với cô ta không có bất kỳ quan hệ gì hết."

Âu Dương Húc lập tức phản bác.Hoàng Y Y mà là bạn gái cậu á, đây là thế đạo nào vậy?

Cậu không trèo cao lên nổi vị nữ chủ đầy tâm cơ kỹ nữ như vậy đâu!"

Như thế nào, chia tay hở?"

Thấy Âu Dương Húc nhắc tới Hoàng Y Y thì mặt mày lạnh lẽo, Trần Đông thật cẩn thận hỏi."

Về sau đừng nhắc cô ta nữa.

Nếu không tôi đánh cậu!"

Âu Dương Húc nắm nắm tay, giả vờ hung ác nói."

Ha ha ha, đã biết!"

Trần Đông gật đầu tỏ vẻ hiểu biết.END CHƯƠNG 10.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 11: NHIỆM VỤ DỰ TRỮ MỚI


CHƯƠNG 11: NHIỆM VỤ DỮ TRỮ MỚI
Hôm nay có buổi xã giao nên Tần Phương hơn mười một giờ mới về tới nhà.

Về tới nhà bà không dám kinh động tới con trai liền về thẳng phòng của mình.

Vốn định tắm rửa xong sẽ đi ngủ, đến khi bà tắm xong mặc áo dài tắm vừa lau tóc vừa đi ra thì lại thấy con trai đang cười tủm tỉm ngồi trên giường chờ mình."

Tiểu Húc, đã trễ thế này sao con còn chưa đi ngủ à?"

Thấy con trai, Tần Phương hơi ngạc nhiên hỏi."

Đem đồ ăn khuya cho đại mỹ nữ nha!

Mẹ, dạ dày mẹ không tốt, uống nhiều rượu xíu là đau dạ dày nên con dùng lò vi ba hâm lại cháo dì Lý nấu cho mẹ ăn, mẹ ăn ít rồi đi ngủ!"

Vừa nói Âu Dương Húc vừa chỉ cháo trên tủ đầu giường.Thấy chén cháo đang bốc khói, Tần Phương cảm thấy trong lòng ấm áp dạt dào."

Đứa con ngốc, không cần lo cho mẹ.

Thân thể con còn chưa khôi phục, mau trở về ngủ đi con!"

Nhìn chằm chằm con trai, Tần Phương đau lòng nói."

Hắc hắc, không sao, con giúp mẹ sấy tóc."

Âu Dương Húc lấy máy sấy qua giúp Tần Phương sấy tóc."

Tiểu Húc."

Nhìn con trai sấy tóc cho mình, hốc mắt Tần Phương ửng đỏ."

Đúng rồi mẹ, con với bạn tốt của con Trần Đông tính đi bệnh viện Võ Cảnh thực tập, ngài cảm thấy thế nào?"

Một bên sấy tóc, một bên Âu Dương Húc hỏi mẹ của mình.Chuyện này không nói với mẹ không được, thành tích của nguyên chủ ở đại học Y Khoa thật sự rất nát nên việc thực tập cần phải nhờ đến mẹ hỗ trợ tìm quan hệ mới được."

Trước đó không phải nói muốn đi bệnh viện trung tâm thành phố sao?"

Nhìn con trai, Tần Phương khó hiểu."

Không đi bệnh viện trung tâm thành phố nữa.

Con không muốn cùng với nữ nhân ham hư vinh làm việc cùng nhau, con sợ cô ta lại chạy tới gạt con."

Bệnh viện trung tâm thành phố cậu mới không thèm đi.

Vào thời kỳ đầu mạt thế, tang thi trong bệnh viện trung tâm thành phố là nhiều nhất.

Chỗ đó cũng không phải là chỗ tốt gì."

Được rồi, con thích là được, vậy đi bệnh viện Võ Cảnh!"

Tần Phương gật đầu đáp ứng con trai."

Mẹ, tóc mẹ vừa thẳng lại vừa mềm."

Sau khi sấy khô tóc xong, Âu Dương Húc buông máy sấy, ở trên mặt mẹ hôn một cái."

Mẹ ngủ ngon!"

Cảm giác có mẹ, thật là tốt."

Ừ, con ngủ ngon!"

Nhẹ nhàng gật đầu, Tần Phương nhìn con trai rời khỏi phòng mình.Bưng chén cháo lên, Tần Phương cúi đầu ăn.

Xem ra, Tiểu Húc của bà trưởng thành rồi, đã hiểu chuyện!Âu Dương Húc dùng thời gian hai ngày mua hết tất cả đồ vật có trong danh sách.

Mở đèn lên, cậu khóa trái bên trong cửa gara."

001, ta làm sao đem vật tư đưa vào trong không gian đây?"

Âu Dương Húc nghiêm túc hỏi."

Ký chủ chỉ cần dùng tay chạm vào vật phẩm muốn đưa vào, trong lòng nghĩ muốn thu vào trong không gian là được!"

Nghe thấy hệ thống trả lời, Âu Dương Húc vừa lòng gật đầu.

Cậu bắt đầu đem từng thứ từng thứ trong gara thu vào nhà kho số 1 của mình.Một giờ sau, nhìn gara rỗng tuếch, Âu Dương Húc vừa lòng gợi lên khóe môi."

Đinh, ký chủ thành công hoàn thành nhiệm vụ dự trữ, khen thưởng 500 tích phân."

Sau khi Âu Dương Húc thu xong hết đồ vật rồi, 001 liền bay ra xuất hiện trước mặt Âu Dương Húc."

Tích phân?

Tích phân là dùng để làm gì?"

Nhìn con số 500 ở trên góc trái, Âu Dương Húc hỏi."

Ký chủ có thể dùng tích phân để tùy ý mua sắm thương phẩm trong Thương Thành của hệ thống!"

"Hệ thống Thương Thành?"

Nghe được câu này, Âu Dương Húc nhìn trên giao diện màn hình, thật sự nhìn thấy hai chữ Thương Thành ở phía dưới góc phải.Click mở Thương Thành, nhìn đủ loại thương phẩm rực rỡ đủ màu, Âu Dương Húc đầu tiên là vui mừng, ngay sau đó lại ưu sầu một trận.Vui chính là ở Thương Thành của hệ thống cái gì cũng có, dù cho bên ngoài có hay không có thì Thương Thành của hệ thống đều có.

Rầu chính là, mỗi một đồ vật bán ra phía sau đều là vài con số 0.

500 tích phân thật sự quá ít, thực tế không đủ dùng."

001, nhiệm vụ dự trữ đồ quân dụng ta đã hoàn thành rồi, vậy bước tiếp theo ta có phải nên dự trữ thức ăn đúng không?"

"Có thể, nhưng trước tiên ký chủ phải mua một kho hàng ổn nhiệt (aka kho hàng ổn định nhiệt độ, mình không biết nên để chữ "ổn nhiệt" hay "điều hòa nhiệt độ" mới tốt, mình chỉ dịch theo QT, bạn nào biết thì chỉ mình nhé) thì mới có thể chứa đồ ăn được."

Nghe thấy hệ thống trả lời như vậy, Âu Dương Húc lập tức ở Thương Thành tìm tòi cái gọi là kho hàng ổn nhiệt này."

Ồ......"

Giao diện nhảy ra, một đống kho lớn nhỏ, từ nhỏ nhất cho tới cái lớn nhất xuất hiện trên màn hình.Kho hàng ổn nhiệt tiện nghi nhất là kho hàng 30 mét vuông, chỉ có 400 tích phân.

Mà kho hàng ổn nhiệt giá cao nhất là kho hàng 300 mét vuông, cần tới 4000 tích phân.Nhìn chằm chằm cái kho hàng ổn nhiệt 300 mét vuông nửa ngày, Âu Dương Húc mới tâm không cam tình không nguyện dời mắt đến kho hàng ổn nhiệt 40 mét vuông có giá bán là 500 tích phân."

Xem ra cũng chỉ có thể mua cái này!"

Âu Dương Húc khẽ thở dài một tiếng ấn xác định mua hàng."

Đinh!

Chúc mừng ký chủ mua sắm thành công, trước mắt tích phân của ngài còn dư lại là 0."

Về lại giao diện chính, nhìn kế bên kho hàng đánh số ① là kho hàng được đánh số ②, Âu Dương Húc nhẹ cong khóe miệng.

Tuy không còn điểm tích phân nào hết, nhưng hiện tại cậu đã có kho hàng ổn nhiệt, có thể chuẩn bị vật tư trước mạt thế rồi."

Đinh, ký chủ đã kích hoạt nhiệm vụ dự trữ thức ăn, có muốn tiếp nhận nhiệm vụ hay không?"

Âu Dương Húc không do dự nâng tay ấn nút nhận, một danh sách đơn hàng lập tức xuất hiện ở trong tay của cậu."

Gạo, bột mì, muối ăn, mì ăn liền, xúc xích giăm bông, nước uống đóng chai......"

Trong danh sách đơn hàng đầy các loại đồ ăn cùng số lượng.Nhìn thoáng qua danh sách, Âu Dương Húc đem danh sách cất trong túi áo rồi ra khỏi gara.END CHƯƠNG 11.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 12: TƯ VỊ ĐỊA NGỤC


CHƯƠNG 12: TƯ VỊ ĐỊA NGỤC
Vườn trường đại học.Hoàng Y Y đang ôm mấy quyển sách đi về phía thư viện lại bị hai cô gái ngăn lại."

Ồ, đây không phải Hoàng đại tiểu thư sao?

Hôm nay sao lại ăn mặc keo kiệt như vậy a?

Túi xách hàng hiệu của cô đâu?

Dây chuyền kim cương của cô đâu?

Còn có váy hàng hiệu của cô đâu rồi?"

Nhìn chằm chằm Hoàng Y Y, Trịnh Phỉ Nguyệt vẻ mặt khinh thường nói."

Đúng đó, cô không phải ghê gớm lắm sao, làm cho đại thiếu gia Âu Dương Húc phải xoay quanh mình, muốn cái gì thì có cái đó sao?"

Hồ Du cũng đối với Hoàng Y Y cực kỳ khinh thường.Cái ả Hoàng Y Y chính là loại giả thanh cao lại hám giàu.

Lúc trước cô mới là bạn gái của Âu Dương Húc, vậy mà lại bị tiện nhân Hoàng Y Y này đào góc tường, bây giờ nghĩ lại, Hồ Du hận đến ngứa răng.Liếc nhìn hai người một cái, Hoàng Y Y quay đầu muốn vòng qua hai người lại bị Hồ Du ngăn cản."

Sao hả, cảm giác bị Âu Dương Húc đá dễ chịu không?

Cảm giác từ thiên đường rớt xuống địa ngục bây giờ cô nếm được rồi chứ?"

Liếc nhìn Hoàng Y Y, đáy mắt Hồ Du tràn đầy ý cười, vô cùng vui vẻ khi thấy người gặp họa.Cô với Âu Dương Húc lúc ở cao trung đã cặp với nhau rồi.

Chỉ là sau khi lên đại học, Âu Dương Húc lại coi trọng tiện nhân Hoàng Y Y này, chết sống muốn chia tay với cô, vì việc này mà cô náo loạn với Âu Dương Húc rất nhiều lần, tiếc là gia đình Âu Dương Húc quá có thế lực, cô đấu không lại.

Cuối cùng, cô đành phải cầm 500 vạn phí chia tay, chia tay với Âu Dương Húc."

Chuyện của tôi không liên quan tới cô!"

Liếc cô ta một cái, Hoàng Y Y rời đi, Hồ Du lại kéo quần áo ả lại cho một bạt tay."

Đồ đê tiện, tao từ lâu muốn đánh mày rồi.

Bây giờ không còn ai che chở mày nữa, cho dù tao có đánh mày cũng không ai thèm quản."

Vừa nói Hồ Du vừa nháy mắt với bạn tốt của mình Trịnh Phỉ Nguyệt.

Trịnh Phỉ Nguyệt lập tức đi lên bắt lấy bả vai của Hoàng Y Y."

A, mấy người muốn làm gì?"

Sách trong ngực rơi đầy đất, Hoàng Y Y sợ hãi thốt lên."

Đồ đê tiện, dám đoạt bạn trai của tao!"

Hồ Du nâng tay lên dùng hết sức đánh Hoàng Y Y liên tục năm cái tát."

Các cô, các cô dám đánh người!"

Nhìn thấy bạn tốt bị khi dễ, Tô San vội chạy tới hỗ trợ."

Đánh nó thì sao vậy?

Bổn tiểu thư thích đánh thì đánh.

Âu Dương Húc tao không dám chọc vào, chẳng lẽ thứ gái nông thôn mà bổn tiểu thư lại sợ hay sao?

Phỉ Phỉ, chúng ta đi!"

Mang theo Trịnh Phỉ Nguyệt, hai cô gái vênh mặt hất hàm rời đi."

Y Y, cậu không có việc gì đi!"

Đỡ lấy bạn tốt của mình, Tô San vẻ mặt nôn nóng hỏi."

Không có gì đâu!"

Lắc đầu, Hoàng Y Y cúi đầu nhặt sách rơi trên đất lên."

Hồ Du cũng quá khinh người rồi!"

Hồ Du trong nhà có tiền nên cô ta thường hay ở trường học tác oai tác quái khi dễ người khác."

Thôi!"

Hoàng Y Y lắc đầu tỏ vẻ không ngại việc đó.Thật ra không phải ả không ngại mà ả căn bản không đấu lại vị Hồ đại tiểu thư đó.

Hồ gia tuy rằng không có tiền bằng Âu Dương gia nhưng ở Hải Thành cũng có địa vị nhỏ.

Ả chỉ là một sinh viên nghèo không quyền không thế, lấy gì mà đấu với người ta?"

Y Y, cậu quá thiện lương!"

Nhìn bạn tốt nén giận, Tô San khẽ thở dài một tiếng.Tính của Y Y chính là rất hay nhẫn nhục chịu đựng!"

Đúng rồi Y Y, việc thực tập cậu có hỏi Âu Dương Húc hay chưa?

Cậu ấy không phải đã đồng ý giúp cậu tìm quan hệ để vào bệnh viện trung tâm thành phố sao?"

Tô San lên tiếng hỏi về việc thực tập."

Không có!"

Âu Dương Húc đã sớm đem số điện thoại của ả kéo đen rồi nên ả không thể gọi được cho người ta.

Với lại một đám bảo tiêu nhà Âu Dương Húc lợi hại như vậy, ả căn bản cũng không thể vào được cửa nhà người ta luôn!"

Trời, bây giờ đã là lúc nào rồi mà cậu còn không nhanh lên chứ?

Bệnh viện trung tâm thành phố rất khó vào đó, cậu chỉ dựa vào thành tích cũng xác định không thể vào được đâu!"

Nhìn bạn tốt vì mình mà nôn nóng, Hoàng Y Y khẽ gật đầu.

"Ừ, tôi biết mà!"

Nhìn bóng dáng bạn tốt rời đi, Tô San khẽ thở dài một tiếng.

Cô nghĩ thầm: Cũng không biết Âu Dương Húc làm sao vậy, sao lại mặc kệ Y Y?

Nếu không có Âu Dương Húc hỗ trợ, Y Y sợ là sẽ không vào được bệnh viện trung tâm thành phố rồi.Ôm sách trong ngực, Hoàng Y Y nắm chặt bìa sách.

Cảm giác từ thiên đường ngã xuống địa ngục sao?Chính xác, mấy ngày nay Âu Dương Húc không để ý tới ả, không thích ả, cả đám trai lẫn gái lúc trước nịnh nợ ả bây giờ cũng không còn vây quanh ả nữa.

Những bộ đồ và trang sức hàng hiệu Âu Dương Húc mua cho ả cũng bị cậu ta lấy về.

Những đồ vật còn dư lại Hoàng Y Y cũng không dám mặc, sợ ngày nào đó bị nhìn thấy lại bị lấy về thì nguy.

Vì thế hiện giờ Hoàng Y Y khôi phục bộ dạng sinh viên nghèo, một cái áo ngắn tay 20, 30 đồng cùng với quần cao bồi bạc màu phối hợp với giày thể thao rẻ tiền.Không, ả sẽ không mất đi hết, Hồ Du cô chờ đó, Âu Dương Húc nhất định sẽ trở về bên cạnh ả.

Tôi nhất định sẽ khiến cô hối hận với những gì mà hôm nay cô đã làm với tôi!Hoàng Y Y ở trong lòng tự nói với mình, ả nhất định phải đoạt lại hết thảy những gì thuộc về ả!

Nhất định phải đoạt lại sủng ái của Âu Dương Húc!END CHƯƠNG 12.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 13: NỮ CHỦ BÁM RIẾT KHÔNG THA


CHƯƠNG 13: NỮ CHỦ BÁM RIẾT KHÔNG THAMấy ngày nay, Âu Dương Húc đều đi sớm về trễ, một mình một người đi siêu thị và trung tâm thương mại mua sắm vật tư, cũng không có đem theo bảo tiêu.Sáng sớm mới ra cửa, Âu Dương Húc mới vừa lái xe từ cửa lớn ra ngoài thì thấy Hoàng Y Y ở một bên lập tức chạy tới ngăn lại xe của Âu Dương Húc.Nhìn thấy người trước xe, Âu Dương Húc cảm thấy đau đầu.

Thật đúng là âm hồn không tan.

Tưởng đâu chèn ép ả hai lần rồi, nữ chủ sẽ không xuất hiện lại trước mặt cậu nữa chứ.Bất quá tất nhiên là Âu Dương Húc cực kỳ xem thường vị nữ chủ mặt dày mày dạng tâm cơ kỹ nữ lại có sức kháng áp lực cực cao này."

A Húc, tôi muốn nói chuyện với cậu."

Chạy tới cửa sổ xe của Âu Dương Húc, Hoàng Y Y nôn nóng vỗ cửa sổ xe của cậu.Nhìn thấy cách ăn mặc của ả hôm nay, Âu Dương Húc không khỏi nhướng mày.

Quần jean áo ngắn tay.

Xem ra ả đã biết học ngoan, không dám mặc quần áo nguyên chủ đã tặng cho ả nữa."

Cô muốn nói cái gì?"

Kéo cửa sổ xe xuống, Âu Dương Húc lạnh giọng hỏi."

A Húc, lúc trước là tôi không tốt, là tôi tổn thương cậu, là tôi cô phụ tình cảm của cậu đối với tôi.

Mấy hôm nay tôi đã tự hỏi rất nhiều, tôi thật sự rất thống khổ.

Vậy nên, chúng ta kết giao đi có được không?

Được không?"

Hoàng Y Y nắm chặt góc áo của mình lo lắng hỏi.Nghe nói vậy, Âu Dương Húc bỗng mở to hai mắt nhìn.

Tình huống gì đây?

Nữ chủ lại muốn kết giao với pháo hôi???Ha ha ha, nếu ngược lại nguyên chủ mà nghe được lời này, lại nhìn nữ chủ nhu nhược đáng thương như vậy chắc vui đến điên rồi quá?"

Thực xin lỗi bạn học Hoàng Y Y, ta đối với cô không - hứng - thú."

Cậu thích nam nhân, không có hứng thú với nữ nhân!"

Cái, cái gì?"

Việc này làm Hoàng Y Y trợn tròn mắt."

Bạn học Hoàng Y Y, cô muốn tìm kim chủ thì vẫn nên đi tìm người khác đi nha, tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp!"

Nói xong, Âu Dương Húc chân đạp ga đi thẳng."

A Húc, A Húc......"

Hoàng Y Y chạy theo phía sau xe Âu Dương Húc một khoảng xa nhưng xe việt dã của Âu Dương Húc vẫn biến mất trước mắt ả.Ở bên ngoài chọn mua vật tư cả một ngày, Âu Dương Húc đã sớm ném chuyện của Hoàng Y Y ra sau đầu.Buổi tối 7 giờ, Âu Dương Húc đúng giờ về nhà, đến khi nhìn thấy Hoàng Y Y đang ngồi trên salon tán gẫu với mẹ cậu, Âu Dương Húc có cảm giác như bị sét đánh.Mẹ nó, đồ con rùa còn dám nghênh ngang vào nhà cậu!"

A Húc, con về rồi!"

Nhìn thấy Âu Dương Húc đã về, hai người đều đứng lên."

Con về rồi đây đại mỹ nữ!"

Đi tới bên mẹ cậu, Âu Dương Húc ôm mẹ thật chặt, hôn một cái lên mặt bà, cũng không thèm liếc mắt nhìn Hoàng Y Y một cái."

Con đó, vừa về là không đứng đắn rồi."

Ngoài miệng tuy rằng nói vậy, nhưng nhìn con trai với mình ngày càng thân thiết, trong lòng Tần Phương lại ngọt ngào, ấm áp."

Hắc hắc hắc, không còn cách nào a, ai kêu mẹ của con lớn lên đẹp như vậy làm chi?"

Âu Dương Húc chớp chớp mắt nói như lẽ đương nhiên."

Ha ha ha, con thiệt là.

Bạn học tới cũng không tiếp đón một tiếng."

Vừa nói, Tần Phương vừa nhìn về phía Hoàng Y Y đang xấu hổ đứng một bên."

Mẹ, ngài trước lên lầu thay quần áo đi, lát nữa con với mẹ cùng nhau ăn tối."

"Được!"

Tần Phương gật đầu rời đi, đem việc bên này giao cho Âu Dương Húc tự mình xử lý."

Hoàng Y Y, cô rốt cuộc muốn thế nào?"

Tần Phương vừa đi, Âu Dương Húc lập tức lạnh mặt, nói chuyện cũng không nhẹ nhàng như đối với Tần Phương."

A Húc, tôi, tôi thật tình thích cậu.

Để tôi làm bạn gái cậu được không?"

Nghe như vậy, Âu Dương Húc thật muốn đánh ả một quyền, hủy luôn gương mặt nhỏ xinh đẹp của ả.

Hay lắm, hay cho một ả hám giàu, vì đạt được mục đích đúng là không từ thủ đoạn!"

Hoàng Y Y, tôi lặp lại lần nữa, tôi không có cảm giác gì với cô hết.

Không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không, tôi không ngại đưa cô vào bệnh viện tâm thần hoặc cục cảnh sát đâu."

Gương mặt cậu vặn vẹo vì tức giận, Âu Dương Húc lạnh giọng uy hiếp."

A Húc, cậu, cậu không phải nói cậu rất thích tôi sao?"

Nhìn nam nhân vẻ mặt hung ác, Hoàng Y Y khóc hoa lê đái vũ*, vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định hỏi.(*Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa.

Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.

Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)"Hoàng Y Y, tôi nói cho cô biết.

Cái tên Âu Dương Húc trước kia thích cô, bị cô mê đến thần hồn điên đảo kia đã sớm chết trong tai nạn xe đó rồi.

Hiện giờ, Âu Dương Húc đang đứng trước mặt cô không phải tên ngốc trước đây nữa.

Từ nay về sau, cô đừng mơ tưởng ở trên người tôi chiếm được chỗ tốt.

Còn nữa, nếu cô còn dám dây dưa tôi nữa, tôi sẽ đưa cô vào bệnh viện tâm thần, làm cho cha mẹ cô ở nông thôn cả đời này cũng đừng hòng tìm được cô."

Nhìn cô ả ở trước mặt, từng câu từng chữ Âu Dương Húc nói ra cực kỳ lãnh khốc.

"A Húc......"

"A Vĩ, tiễn khách!"

Cởi áo khoát bỏ trên salon, Âu Dương Húc tiêu sái bước lên lầu, không lại nhìn Hoàng Y Y một cái."

Mời đi!"

Bảo tiêu cao lớn cất bước đi tới trước mặt Hoàng Y Y làm một tư thế thỉnh.Nhìn Âu Dương Húc đã sớm lên lầu ngay cả bóng dáng cũng nhìn không thấy nữa, Hoàng Y Y đành phải xoay người rời đi.END CHƯƠNG 13.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 14: SƠ NGỘ


CHƯƠNG 14: SƠ NGỘ
Ba ngày sau, Âu Dương Húc đem hết tất cả vật tư mà mình đã thu mua được đều thu vào bên trong kho hàng số ② của mình."

Đinh, hoàn thành nhiệm vụ dự trữ thức ăn, khen thưởng 500 tích phân."

Click mở hệ thống Thương Thành, Âu Dương Húc ở Thương Thành nhìn một vòng.

Cuối cùng dùng 500 tích phân này mua một gara rộng 50 mét vuông.

Thật ra nếu chỉ đơn giản để xe thôi thì 30 mét vuông đủ dùng rồi, nhưng Âu Dương Húc nghĩ đến sau khi mạt thế tới, xăng sẽ rất khan hiếm nên cậu liền mua hẳn gara 50 mét vuông, như vậy cũng dư chỗ để chứa một ít xăng."

Đinh, ký chủ đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn, có muốn nhận nhiệm vụ mua sắm cải tạo xe cho mạt thế hay không?"

Nhìn thoáng qua, Âu Dương Húc trực tiếp ấn nhận.

Một bản vẽ cải tạo xe lập tức xuất hiện trong tay Âu Dương Húc.Xem ra tiếp theo, nhiệm vụ của cậu là mua sắm và cải tạo xe, cộng thêm tồn trữ xăng.

Nhưng mà hôm nay cậu phải đi bệnh viện báo danh, xem ra nhiệm vụ này chỉ có thể tranh thủ để hoàn thành vậy.-----Bệnh viện Võ Cảnh tọa lạc ở ngoại ô trong đại viện quân khu, là bênh viện quân khu duy nhất ở Hải Thành.

Âu Dương Húc trước đó đã gọi điện cho Trần Đông, hai người liền một đường chạy tới."

Có cậu tốt quá.

Nếu không đường xa như vậy, hai cái đùi của tôi sợ chắc đi đứt luôn quá."

Nhìn Âu Dương Húc đang lái xe bên cạnh, Trần Đông cười khổ liên tục, nếu không có Âu Dương Húc cho đi nhờ xe, hắn sẽ luyến tiếc gọi xe đi nên chắc chắn sẽ ủy khuất hai cái đùi của mình rồi!"

Đồ đạc thu thập xong hết rồi?"

Nhìn hắn, Âu Dương Húc nghiêm túc hỏi."

Ừ, đều xong rồi.

Còn cậu?"

Nơi này ăn ở đều được miễn phí, Trần Đông tự nhiên sẽ không bỏ qua."

Tôi chỉ đem theo vài bộ quần áo thôi."

Âu Dương Húc định xem tình huống thế nào rồi mới tính có nên ở lại ký túc xá hay không."

Cũng đúng, cậu có xe về nhà cũng tiện, không giống tôi!"

Trần Đông cũng biết Âu Dương Húc là đại thiếu gia nên sẽ không ở quen ký túc xá đâu!"

Ha ha ha, không có gì, nếu cậu muốn về thì chúng ta hai người về chung cũng được mà!"

Dù sao cũng tiện đường nên Âu Dương Húc cũng không ngại Trần Đông đi nhờ xe."

Âu Dương, tôi cảm thấy gần đây cậu thay đổi rất nhiều!"

Trần Đông nhìn người bên cạnh sau lại đột nhiên thốt ra câu nói kinh người."

Thay đổi?

Có sao?

Sao tôi lại không thấy vậy nhỉ?"

Âu Dương Húc mỉm cười pha trò với hắn."

Âu Dương, cậu so với trước kia càng ổn trọng, cũng so với trước kia càng dễ ở chung hơn."

Trần Đông không e dè nói.Trước giờ Âu Dương Húc là con nhà giàu, hắn chỉ là tên nhóc nghèo, hai người không nói hợp nhau được mấy câu.

Chỉ là gần đây hắn phát hiện hắn cùng với Âu Dương Húc càng ngày càng có đề tài để nói.

Hơn nữa, Âu Dương Húc hình như cũng không như trước đây ghét bỏ hắn nữa, thậm chí còn nguyện ý cho hắn ngồi ké chiếc siêu xe hơn trăm vạn.

Nói thật, việc này làm cho Trần Đông có chút thụ sủng nhược kinh (aka được sủng mà sợ)."

Hắc hắc hắc, phải không?

Bất quá mẹ tôi cũng nói tôi trưởng thành rồi, đã hiểu chuyện!"

Lời này là Tần Phương ngày nào cũng treo bên miệng nói.

Mỗi ngày nhìn mẹ mình vui vẻ nhìn mình như vậy, Âu Dương Húc liền cảm thấy có gia đình thật sự rất ấm áp."

Ha ha ha......"

Nghe Âu Dương Húc nói như vậy, Trần Đông vui vẻ."

Rầm......"

Xe đang chạy trên đường cao tốc, mắt thấy đã sắp đến đại viện quân khu rồi.

Bỗng nhiên trên nóc xe truyền ra thanh âm một vật nặng rơi xuống."

Âu Dương......"

Nghe thấy tiếng, Trần Đông ngồi ở ghế phụ hoảng hốt la lên."

Sao lại thế này?"

Âu Dương Húc một chân phanh xe lại dừng lại ở ven đường.Sau khi dừng xe, một đám bộ đội đặc chủng mặc quân phục ngụy trang đen và xanh lục, tay cầm súng tự động lập tức bao quanh xe của Âu Dương Húc."

Người trong xe lập tức xuống xe!"

Nam nhân cao lớn dẫn đầu, tay cầm súng, hô to với Âu Dương Húc và Trần Đông còn ngồi trong xe.Âu Dương Húc và Trần Đông nhìn nhau, "Xảy ra chuyện gì đây?"

"Chắc là người của bộ đội, trước xuống xe đi!"

Trần Đông nói với Âu Dương Húc.Nếu bị mười mấy cây súng chỉa vô đầu, cho dù bọn họ có muốn không xuống xe cũng không được có được không!

Vì thế, hai người một trái một phải mở cửa bước xuống."

Các cậu đang làm gì?

Phía trước là trọng địa quân đội đóng giữ, không biết sao hả?"

Nam nhân cao lớn dẫn đầu trừng mắt lạnh giọng hỏi."

A, vị trưởng quan này, chúng tôi là bác sĩ thực tập ở bệnh viện Võ Cảnh của quân khu.

Hôm nay là ngày đầu tiên công tác, đến bệnh viện báo danh."

Trần Đông vội vàng giải thích thân phận của hai người."

Mời các cậu đưa ra giấy tờ có thể chứng minh được thân phận của các cậu."

Nam nhân dẫn đầu xụ mặt lạnh giọng nói."

Chúng tôi có giấy giới thiệu của đại học Y Khoa, còn nữa, chúng tôi cũng có giấy mời nhận việc của bệnh biện Võ Cảnh và sơ yếu lý lịch cá nhân.

Nhưng tất cả đều đang để trong xe rồi."

Trần Đông vội vàng nói."

Được, cậu đi lấy!"

Nam nhân ý bảo Trần Đông đi lấy mang tới."

A!"

Trần Đông gật đầu xoay người đi lấy đồ vật trong xe."

Anh là người nhảy xuống nóc xe của tôi đúng không?"

Âu Dương Húc híp mắt khó chịu nhìn về phía một tên bộ đội đặc chủng bên cạnh vị trưởng quan."

Đúng vậy, xe của cậu trong diện tình nghi nên tôi theo lệ thường kiểm tra."

Nghe được lời này, Âu Dương Húc bị chọc tức đến sắc mặt xanh mét.

Mẹ nó, có ai từ trên cây ven đường nhảy xuống nóc xe nhà người ta để kiếm tra sao hả???END CHƯƠNG 14.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 15: ĐỆ NHẤT VAI ÁC


CHƯƠNG 15: ĐỆ NHẤT VAI ÁC
Không bao lâu sau, Trần Đông đem tới các giấy tờ chứng minh thân phận của hai người giao cho nam nhân cao lớn dẫn đầu.Tiếp nhận xong, nam nhân lạnh một khuôn mặt, cúi đầu tỉ mỉ nhìn ba lần."

Không phải chứ, một bác sĩ nhỏ thôi mà cũng có chiếc siêu xe hơn một trăm vạn?"

Vương Quân trước đó nhảy từ trên cây lên nóc xe Âu Dương Húc trừng mắt khiếp sợ không thôi.Không thể tưởng tượng được hai người kia chỉ là bác sĩ thực tập còn là sinh viên chưa tốt nghiệp???"

Thân phận chứng của chúng tôi không có vấn đề gì chứ?"

Âu Dương Húc thả tay xuống cất bước tiến lên đi tới trước mặt người nam nhân cao lớn."

Không có vấn đề, các cậu có thể đi tiếp, 100 mét phía trước có một trạm gác."

Nói xong, nam nhân đem tư liệu giao lại cho Âu Dương Húc."

Anh tên là gì?

Còn có anh ta nữa.

Tôi muốn khiếu nại hai người.

Các anh làm hỏng xe của tôi."

Chỉ vào vị trưởng quan dẫn đầu cùng với cái tên hỗn đản nhảy xuống nóc xe cậu.

Âu Dương Húc lạnh giọng chất vấn.Tên hỗn đản đáng giận, cái tên này bộ ăn phân hóa học lớn lên hay sao á, sao lại cao tới như vậy.

Nói có vài ba câu với anh ta thôi còn phải ngửa cổ lên thật làm người ta mệt muốn chết!Âu Dương Húc thân cao 1m75, tuy rằng không gọi là cao lớn, nhưng làm một người nam nhân cũng coi như thân cao tiêu chuẩn đi?

Vậy mà cái tên quân nhân này lại cao tới hơn 1m9, còn cao hơn Âu Dương Húc hơn nửa cái đầu.

Đứng ở trước mặt anh, Âu Dương Húc vốn là dáng người trung đẳng bùm một cái thành thấp bé như học sinh trung học.

Việc này làm cho Âu Dương Húc còn bực mình hơn."

Này, nhóc con này tính tình không nhỏ nha!"

Nhìn Âu Dương Húc, Vương Quân nhịn không được cứng lưỡi.Thì ra, tên nhóc con này bị chọc tức rồi!"

Trả lời vấn đề của tôi đi, tên hai người, còn có phiên hiệu* bộ đội của hai người!"

Âu Dương Húc không thuận theo không buông tha hỏi.(*Phiên hiệu: tên gọi ký hiệu bằng con số của các đơn vị lực lượng vũ trang.

Ví dụ: Sư đoàn mang phiên hiệu 304.)Đáng giận!

Bộ tưởng cậu làm kẻ có tiền dễ dàng lắm sao?

Tự nhiên làm cho xe cậu bị trầy rớt một mảng sơn lớn như vậy, nhìn thôi cũng khiến cậu đau lòng lắm rồi."

Đại đội đặc chủng, cánh quân số 18.

Đại đội trưởng Ngô Hạo Thiên, phó đội trưởng Vương Quân."

Nam nhân cao lớn trả lời câu hỏi của Âu Dương Húc."

Anh, anh tên là Ngô Hạo Thiên?"

Nghe được tên này làm Âu Dương Húc khiếp sợ không thôi.Ngô Hạo Thiên, tang thi vương Ngô Hạo Thiên???

Là vai ác lớn nhất trong nguyên tác đây sao???Nhìn thấy đối phương nghe tên của mình xong thì đôi mắt trừng lớn, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.

Ngô Hạo Thiên chớp chớp mắt.

Tên của anh rất khó nghe sao?

Làm gì phản ứng lớn như vậy?"

Âu Dương!"

Trần Đông duỗi tay kéo kéo góc áo của Âu Dương Húc."

A, đi, lên xe, đi khỏi đây ngay."

Vừa nói Âu Dương Húc vừa vội vàng chạy về phía xe của mình."

Làm sao vậy?"

Trần Đông cũng vội vàng đuổi theo Âu Dương Húc lên xe.Đứng ở ven đường nhìn chiếc Land Rover màu đỏ rượu một mạch chạy đi, Ngô Hạo Thiên chợt nhíu mày."

Lão đại, tên nhóc con này thú vị thật.

Cậu ta có quen biết anh phải không?

Nếu không sao vừa nghe thấy tên anh thì bị dọa chạy đi mất rồi?"

Vương Quân lên tiếng cười hỏi Ngô Hạo Thiên."

Tôi không quen biết cậu ấy!"

Ngô Hạo Thiên lắc đầu tỏ vẻ không nhận thức đối phương."

Aiz, tên nhóc này mạng tốt thật, chỉ là bác sĩ thực tập thôi mà chạy chiếc việt dã hơn một trăm vạn.

Đại thiếu gia ngậm muỗng vàng sinh ra đúng là khác người!"

Nghe Vương Quân oán giận, Ngô Hạo Thiên không khỏi bĩu môi.

"Được rồi, đừng thù phú (aka ghét nhà giàu).

Làm việc đi!"

"Huấn luyện dã ngoại cầu sinh.

Sinh hoạt trong rừng hai ngày một đêm, hiện tại chính thức bắt đầu.

Mọi người xuất phát!"

Vương Quân thét to một tiếng dẫn đội chạy vào trong rừng.

Ngô Hạo Thiên nhăn mày đi cuối đội ngũ.Âu Dương Húc, 23 tuổi, sinh viên năm 3 đại học Y Khoa.

Mình có gặp qua tên nhóc con này ở đâu rồi sao??Nhớ tới bộ dáng khiếp sợ của cậu khi nghe thấy tên của mình, Ngô Hạo Thiên lục đi lục lại trong não xem coi có chút ký ức gì về Âu Dương Húc hay không nhưng vẫn không thu hoạch được gì.END CHƯƠNG 15.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 16: TANG THI VƯƠNG NGÔ HẠO THIÊN


CHƯƠNG 16: TANG THI VƯƠNG NGÔ HẠO THIÊN
Bên trong bệnh viện Võ Cảnh......"

Âu Dương, cậu sao vậy, có phải không thoải mái chỗ nào hay không?"

Nhìn bạn tốt cả buổi sáng đều thất thần, Trần Đông nghi hoặc hỏi.

Kỳ lạ, lúc mới tới đây còn tốt mà."

Không có việc gì, có chút mệt mỏi.

Tôi muốn về nhà nghỉ ngơi một chút, cậu thì sao?

Muốn ở đây, hay là đi về?"

Hôm nay chỉ tới báo danh thôi, đăng ký xong là có thể đi rồi.

Ngày mai mới có thể chính thức đi làm cho nên hai người bọn họ cũng không cần ở lại chỗ này."

Tôi ở đây đi vậy, dù sao ngày mai cũng chính thức đi làm rồi.

Cậu lái xe chậm một chút!"

Dù sao ở chỗ nào cũng một thân một mình, ở đâu đi nữa thì cũng là ở ký túc xá nên Trần Đông cũng không thấy khác gì."

Ừ, ngày mai gặp!"

Âu Dương Húc gật đầu vẫy tay với hắn."

Ngày mai gặp!"

Sau khi từ biệt Trần Đông, Âu Dương Húc lái xe rời khỏi đại viện quân khu nhưng trong đầu vẫn luôn suy nghĩ về người tên Ngô Hạo Thiên này.Ngô Hạo Thiên, 32 tuổi, thân cao 1m92, là đại đội trưởng bộ đội đặc chủng cánh quân số 18.

Trong lúc đang chấp hành nhiệm vụ bí mật ở Bành Thành, anh cùng với đồng đội của mình, tổng cộng 17 chiến sĩ bộ đội đặc chủng toàn bộ bị cảm nhiễm virus W, trở thành nhóm tang thi đầu tiên ở mạt thế.

Sau đó bọn họ nhanh chóng chiếm lĩnh Bành Thành, làm cho Bành Thành biến thành căn cứ tang thi lớn nhất.Mạt thế 8 năm, Ngô Hạo Thiên suất lĩnh thuộc hạ tang thi tấn công khu an toàn Thanh Thành, gặp nam chủ Sở Hàn.

Trong lúc đại chiến, người yêu đồng tính của tang thi vương Ngô Hạo Thiên - Lâu Thanh - chết thảm trong tay nam chủ Sở Hàn.

Vì vậy hai người kết thù sâu nặng.Mạt thế 10 năm, Ngô Hạo Thiên lại một lần nữa suất lĩnh tang thi tấn công khu an toàn Cảnh Thành, cuối cùng chết trong tay nam chủ Sở Hàn.

Mạt thế cuối cùng vì vậy mà chính thức kết thúc.Tang thi vương Ngô Hạo Thiên, là boss vai ác trong nguyên tác, cũng là người duy nhất trong nguyên tác có thể chống lại nam chủ Sở Hàn.

Là thiên địch của Sở Hàn.

Nếu như cốt truyện biến thành Ngô Hạo Thiên giết chết Sở Hàn, như vậy tên pháo hôi là cậu có phải cũng sẽ không chết hay không?Phanh xe lại, Âu Dương Húc ngừng xe ở bên đường, cẩn thân phân tích hết thảy sự việc.Ngô Hạo Thiên là kẻ thù của Sở Hàn, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn hữu!

Nếu có thể mượn sức của Ngô Hạo Thiên, hai người liên thủ đối phó với Sở Hàn, như vậy phần thắng có thể lớn hơn một chút rồi?Nghĩ đến vận mệnh bi thảm của mình trong nguyên tác, Âu Dương Húc gắt gao nắm chặt tay.

Nếu muốn sống sót ở mạt thế.

Tang thi tất nhiên đáng sợ, nhưng Sở Hàn và Hoàng Y Y còn đáng sợ hơn.

Biện pháp duy nhất chính là giải quyết hai người đó.

Chỉ có khi bọn chúng chết đi, cái tên pháo hôi là mình mới có thể sống sót.

Vì vậy Ngô Hạo Thiên người này, cậu cần thiết phải ôm đùi mới được.Quyết định xong rồi, Âu Dương Húc mới khởi động xe, chạy về biệt thự nhà mình.-----Ngày hôm sau, Âu Dương Húc đúng 8 giờ đi tới bệnh viện.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của Âu Dương Húc, làm bác sĩ thực tập, cậu được phân tới khu ngoại khoa, đi theo một vị quân y họ Triệu."

Tiểu tử tuổi trẻ đầy hứa hẹn a.

Làm cho tốt.

Làm quân y rất có tiền đồ."

Nhìn cậu thực tập sinh trẻ tuổi có gương mặt tuấn mỹ, Triệu quân y cực kỳ vừa lòng, dù cho thành tích của Âu Dương Húc rất kém nhưng gương mặt nhỏ nhắn sạch sẽ văn nhã vẫn có thể lấy ra hù người nha."

Dạ, em nhất định đi theo Triệu quân y học tập thật tốt."

Âu Dương Húc liên tục gật khiêm tốn nói.Triệu quân y là một lão nhân hơn 50 tuổi, hai năm nữa sẽ về hưu nên ông rất mong ngóng phòng khám bên này sẽ có thêm vài người mới.

Ở trong đại viện quân khu này, khu ngoại khoa thật sự nhiều bệnh nhân lắm."

Được rồi, cậu đó, vừa thấy là biết thông minh lanh lợi rồi, cậu cứ ngồi bàn đối diện đi!

Có cái gì không hiểu thì hỏi tôi, ngày thường thì chú ý một chút!"

"Được, em đã biết, Triệu quân y."

Âu Dương Húc gật đầu tỏ vẻ đã biết.END CHƯƠNG 16.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 17: PHƯƠNG PHÁP KIẾM TÍCH PHÂN


CHƯƠNG 17: PHƯƠNG PHÁP KIẾM TÍCH PHÂN
Vào giờ ăn trưa, Âu Dương Húc cùng với Trần Đông đi vào nhà ăn.

Sau khi gọi thức ăn, hai người liền tìm một bàn sạch sẽ ngồi xuống."

Âu Dương, khu ngoại tổng quát của cậu thế nào?

Đã quen chưa?"

Trần Đông quan tâm hỏi."

Khá tốt, lão quân y đối với tôi không tồi.

Còn cậu?"

Âu Dương Húc gật đầu tỏ vẻ hết thảy đều tốt.Đời trước của cậu chính là bác sĩ ngoại khoa, nên đối với cậu mà nói thì làm một bác sĩ ngoại khoa thực tập rất nhẹ nhàng không hề áp lực."

À, bên tôi cũng khá tốt!"

Trần Đông cũng gật đầu cực kỳ vừa lòng với khu của mình.Thật ra Âu Dương Húc và Trần Đông đều học ngoại khoa.

Nhưng Âu Dương Húc học là khoa ngoại tổng quát, còn Trần Đông thì học khoa ngoại chấn thương (ta chém, vì không biết nhiều về y khoa ^^) nên cũng không cùng một khu."

Đúng rồi, sao không nhìn thấy bộ đội đặc chủng tới đây ăn cơm nhỉ?"

Ánh mắt lướt một vòng những người quân nhân, lại không nhìn thấy Ngô Hạo Thiên, Âu Dương Húc cảm thấy có chút buồn bực."

A, chắc là ra ngoài làm nhiệm vụ đi?

Nghe bọn hắn nói, đại đội bộ đội đặc chủng thường xuyên đi ra ngoài làm nhiệm vụ."

"À!"

Âu Dương Húc thất thần.

Xem ra muốn tìm tên Ngô Hạo Thiên này thật đúng là không dễ dàng.Ở trong bệnh viện quân khu công tác được một tuần, Âu Dương Húc có thể nói quá nhẹ nhàng sung sướng, vì là sinh viên thực tập mới tới, trên căn bản cậu không cần khám bệnh, chỉ cần làm trợ thủ cho Triệu quân y mà thôi, công việc không nhiều.5 giờ đúng giờ tan tầm sau, Âu Dương Húc lái xe đi vào gara của mình, đem xe việt dã đã được cải tạo tốt và 50 thùng xăng cậu đã mua thu hết vào trong không gian."

Đinh, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ mua sắm và cải tạo xe, khen thưởng 500 tích phân."

Nhìn kho hàng số ①, kho hàng số ② và gara của mình trên giao diện.

Âu Dương Húc vuốt cằm cân nhắc.

Bây giờ đã qua mùa đông, quần áo mùa hè, chăn bông có, thức ăn nước uống có, xe cũng có.

Còn thiếu cái gì nữa đây?Ăn, mặc, ở, đi lại, đúng rồi, còn thiếu 1 cái "Ở"."

001, nếu trong mạt thế gặp được nguy hiểm, ta có thể mang người nhà của ta vào trong không gian tránh được không?"

"Có thể, bất quá trước hết ký chủ cần mua nhà ở thì mới có thể ở trong không gian cư trú."

Nghe hệ thống nói, Âu Dương Húc vừa lòng gật gật đầu, lập tức click mở Thương Thành, tìm kiếm nhà ở.Nhìn một vòng trên màn hình, Âu Dương Húc bất giác nhăn mày, 500 tích phân chỉ đủ mua một phòng ở 35 mét vuông.

35 mét vuông đủ làm gì trời?

Nếu là mua phòng ở, nhỏ nhất cũng phải 100 mét vuông!Nhìn chằm chằm căn phòng lớn 120 mét vuông, Âu Dương Húc click mở ra nhìn một chút, phát hiện trong phòng đã được trang hoàng: Vách tường tuyết trắng, mặt đất lót gạch, 120 mét vuông, ba phòng ngủ, một phòng khách, hai phòng vệ sinh và một phòng bếp.

Thật sạch sẽ thoáng mát!

Đáng tiếc, phải mất đến 1500 tích phân, quá quý!"

001, có cách nào làm cho ta nhanh chóng kiếm được tích phân không?"

Âu Dương Húc đánh chết cũng không mua 35 mét vuông, cậu nhất định phải mua phòng 120 mét vuông này, cùng lắm thì kiếm nhiều tích phân hơn là được!"

Muốn kiếm tích phân có 3 cách.

Cách thứ nhất là cứu người.

Mỗi khi cứu được một người, hệ thống khen thưởng 100 tích phân.

Cách thứ hai là giết tang thi, giết một tang thi sơ cấp được 50 tích phân, tang thi cấp 1 được 100 tích phân, tang thi cấp 2 được 200 tích phân, cứ thế mà suy ra.

Còn cách thứ ba là mở ra kỹ năng sinh tồn, mỗi lần mở ra một kỹ năng sẽ được khen thưởng 500 tích phân."

Nghe 001 trả lời, Âu Dương Húc suy nghĩ một lúc lâu.

Cứu người giết tang thi phải sau mạt thế thì mới có thể làm chuyện này, hiện giờ không làm được.

Như vậy cách duy nhất có thể kiếm được tích phân chính là phải mở ra kỹ năng sinh tồn!"

Cái gì là kỹ năng sinh tồn?

Ta phải như thế nào mới có thể mở ra được?"

Âu Dương Húc kiên nhẫn hỏi."

Việc này phải dựa vào cơ duyên của ký chủ.

Hệ thống không thể nhắc nhở được."

Nghe xong, Âu Dương Húc khó chịu nhướng mắt.

"Được, ta đã biết!

Ngươi trở về đi!"

Nhìn hình xăm trên cổ tay của mình, Âu Dương Húc mím môi, xem ra việc mua phòng ở chỉ có thể hoãn lại một thời gian.END CHƯƠNG 17.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 18: NGƯỜI BỆNH ĐẦU TIÊN


CHƯƠNG 18: NGƯỜI BỆNH ĐẦU TIÊN
Buổi tối thứ tư, đáng lẽ là Triệu quân y trực đêm, nhưng trong nhà đột nhiên điện thoại tới, nói bạn già của ông bị bệnh.

Vì ngày thường Triệu quân y rất chiếu cố Âu Dương Húc nên khi biết người nhà của ông xảy ra chuyện, Âu Dương Húc liền chủ động nói muốn hỗ trợ thay ca, để ông về nhà thăm bệnh.Triệu quân y nghĩ, dù sao buổi tối cũng sẽ không có bệnh nhân nên liền đồng ý, vội vã rời khỏi bệnh viện.Ngồi trước bàn làm việc, Âu Dương Húc cũng không có việc gì làm, cậu lấy điện thoại của mình ra, bắt đầu chơi game."

Quân y, quân y......"

Người chưa tới tiếng đã tới trước.

Ngẩng đầu nghe tiếng gọi ầm ĩ, Âu Dương Húc không khỏi nhướng mày, tiếng nói này sao nghe quen tới như vậy?

Hình như đã nghe qua ở đâu rồi?"

Cạch......"

Cửa phòng bị đẩy ra, ba tên cao lớn mặc quân phục đi đến.Nhìn thấy người đầu tiên bước vào, Âu Dương Húc nhăn mày, là Vương Quân.

Ta nói sao tiếng nói này lại quen tai đến như vậy đâu?Đi vào phòng khám, mắt Vương Quân đảo một vòng, nhìn thấy vài cái ghế trống không cùng với Âu Dương Húc đang ôm điện thoại đánh giá hắn."

Người đâu rồi?

Quân y đâu?"

Tự động xem nhẹ sự tồn tại của Âu Dương Húc, Vương Quân lớn tiếng rống lên.Nghe Vương Quân nói, Âu Dương Húc tức tới mức mũi muốn tức lệch.

Nói cái gì vậy?

Cậu không phải người sao?

Cậu không phải là quân y sao hả?"

Bây giờ là 20h35', trừ bỏ quân y trực ban ra, tất cả người khác đều đã tan tầm!"

Âu Dương Húc lạnh nhạt báo cho hắn sự thật này.Trước đó cái tên này mặt mũi bụi bặm, không nhìn thấy trông như thế nào, lúc này Âu Dương Húc mới thấy rõ ràng.

Không hổ là một tên đàn ông thô kệch cường tráng, gương mặt lớn lên cũng là mắt to mũi to.

Vừa nhìn bộ dạng này là biết đây là một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển."

Quân y trực ban?

Cậu hả???"

Vương Quân tràn đầy khinh thường chỉ vào chóp mũi Âu Dương Húc.

Không phải chứ, nhóc con này mới tới mấy ngày chứ?

Sao có thể đến phiên cậu ta trực được?"

Vương Quân, anh tới tìm tôi, hay là tới xem bệnh?"

Khó chịu liếc mắt nhìn hắn, hiển nhiên việc Vương Quân coi thường, khinh thường không tín nhiệm đã làm Âu Dương Húc rất tức giận.Tầm mắt Âu Dương Húc chuyển qua nhìn hai người mặc quân phục ở phía sau Vương Quân xem xét.Hai người này, vóc dáng đều rất cao, chưa kể có một người vẫn luôn cúi đầu, sắc mặt hồng bất thường, vừa nhìn là biết bộ dáng người đang bệnh."

Tránh qua một bên đi!"

Lưu Chí Siêu kéo Vương Quân qua một bên, đỡ người bệnh ngồi lên ghế đối diện Âu Dương Húc."

Làm sao vậy?

Nơi nào không thoải mái?"

Âu Dương Húc đứng dậy đi tới bên người bệnh."

Đau bụng!"

Nam nhân hộc ra hai chữ.Nghe thấy giọng nói hơi khàn, lại nhìn thân cao như tháp sắt, Âu Dương Húc hơi kinh hãi.

Đây là Ngô Hạo Thiên, giọng của Ngô Hạo Thiên?"

Ngô Hạo Thiên?"

Âu Dương Húc gọi ra tên đối phương.Nghe thấy tên mình, nam nhân chậm rãi ngẩng đầu nhìn người mặt blouse trắng ở trước mặt.

"Là cậu?"

Nhìn thấy hóa ra là cậu nhóc bác sĩ thực tập lái siêu xe hơn một trăm vạn hồi tuần trước, Ngô Hạo Thiên cũng rất sửng sốt.Dù cho trước đó đã gặp, nhưng khi đó Âu Dương Húc cũng không nhìn rõ gương mặt của anh, nhưng hiện giờ lại thấy rõ rõ ràng ràng.Mũi cao thẳng, đôi mắt thâm thúy, ánh mắt sắc bén.

Một gương mặt cương nghị tuấn tú, vừa nam tính lại cá tính.

Không thể tin nổi, boss vai ác lớn lên lại đẹp trai tới như vậy!

Thật không có thiên lý!"

Nè nè, cậu xem tướng đó hả?"

Vương Quân lớn tiếng quát bên tai của Âu Dương Húc, làm màng tai của cậu chấn động đến đau đớn.Âu Dương Húc khó chịu liếc xéo hắn ta, sau đó nhìn về phía Ngô Hạo Thiên."

Bên trái hay bên phải?"

Vừa dò hỏi, Âu Dương Húc vươn tay sờ lên sáu khối cơ bụng của nam nhân."

Phía bên phải!"

Được đến câu trả lời, Âu Dương Húc nhìn anh, sau đó quét mắt nhìn hai người còn lại.

"Dìu anh ta qua bên kia nằm xuống!"

"Ừ!"

Gật đầu, Lưu Chí Siêu cùng Vương Quân đem người đỡ đến trên giường ở phòng khám cách vách nằm xuống.Vén áo của nam nhân lên, Âu Dương Húc lấy tay trực tiếp nhấn vào bụng phải của anh."

A......"

Bị Âu Dương Húc đột nhiên nhấn một cái, Ngô Hạo Thiên hít sâu một cái, mày nhíu lại."

Này, cậu nhẹ một chút đi!"

Vương Quân lại ồn ào.Lúc này Âu Dương Húc không thèm để ý đến hắn nữa.

"Anh có phải có cảm giác buồn nôn không?

Hay là nói anh đã nôn rồi?"

"Sau cơm chiều đã nôn hai lần!"

Nghe xong, Âu Dương Húc lại giơ tay sờ lên mặt và cái trán đang nóng của Ngô Hạo Thiên."

Có thể là viêm ruột thừa cấp tính, hai người dẫn anh ta đi làm siêu âm B đi."

Âu Dương Húc xoay người nghiêm túc dặn dò Vương Quân và Lưu Chí Siêu."

Được, đã biết!"

Hai người gật đầu mang theo Ngô Hạo Thiên đi kiểm tra.END CHƯƠNG 18
 
Back
Top Bottom