Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 29: CÙNG ĂN BỮA TỐI


CHƯƠNG 29: CÙNG ĂN BỮA TỐI
Chờ đến lúc Âu Dương Húc lái xe chạy tới bên ngoài đại viện quân khu, Ngô Hạo Thiên ăn mặc một thân quân trang thẳng thớm đứng ở cổng lớn chờ."

Anh không phải chớ?"

Âu Dương Húc kinh ngạc nhìn Ngô Hạo Thiên một thân quân trang tinh anh chớp chớp mắt.

Làm gì vậy, tư nhiên ăn mặc chính trang như thế để làm gì?"

Đi thôi!"

Ngô Hạo Thiên tự mình mở cửa xe ngồi lên vị trí phó lái."

Nè nè, ăn một bữa cơm mà thôi, anh không cần đến mức chính thức như vậy chớ?"

Đây là muốn quậy cái gì, may mà anh ta không đội luôn mũ, nếu không, Âu Dương Húc còn tưởng vị này là đang chuẩn bị đi quân bộ mở họp mất!"

Đây là vì tôn trọng cậu.

Nếu cậu đã mời tôi ăn cơm, tôi dĩ nhiên phải ăn mặc chỉnh tề.

Đây là lễ nghi tối thiểu!"

Ngô Hạo Thiên nói tới đúng lý hợp tình."

Ha hả!"

Cậu có thể nói cậu chỉ muốn dẫn anh ta đi ăn tiệc đứng thôi không?

Cậu có thể nói cậu căn bản không nghĩ đi nhà hàng xa xỉ để lãng phí nhân dân tệ hay không?"

Muốn đi đâu?

Ăn cái gì?"

Âu Dương Húc khởi động xe hỏi."

Tùy cậu, cậu làm chủ là tốt rồi!"

Ngô Hạo Thiên không ý kiến nói."

Hì!"

Thật là xấu hổ mà, thôi được rồi, nể tình người ta ăn mặc chính trang như vậy, hôm nay cậu nhẫn nhịn ra chút máu vậy!"

Không phải chứ, vậy mà là Âu Dương Húc?"

Thấy không còn bóng dáng xe của Âu Dương Húc nữa, Vương Quân kinh ngạc lên tiếng."

Thật không nhìn ra, thì ra lão đại có ý tứ với Âu Dương quân y?"

Ngô Hạo Thiên là đồng tính, việc này ở đại đội bộ đội đặc chủng không phải bí mật gì, dù sao cũng ở chung với nhau một thời gian không ngắn, mọi người cũng tương đối hiểu nhau ít nhiều.

"Khó trách lão đại muốn đem tên nhóc kia vào đại đội đặc chủng của chúng ta.

Thì ra là thế!"

Vương Quân liên tục gật đầu một bộ hiểu rõ."

Nè, đừng có tên nhóc này, tên nhóc kia nữa.

Kêu Âu Dương quân y, nói không chừng sau này người ta là chị dâu của chúng ta đấy!"

Vương Quân gãi gãi đầu.

"Đúng đúng, về sau sẽ tốt với Âu Dương quân y một chút, lão đại cũng đã ba mươi mấy, tìm cái tức phụ (aka vợ) cũng không dễ dàng, nếu để tôi chọc người chạy đi rồi, không chừng lão đại sẽ oán trách tôi cả đời mất."

"Cậu biết là được, đừng có lúc nào cũng lớn giọng, gì cũng nói được!"

Lưu Chí Siêu lời lẽ chính đáng giáo huấn người nào đó."

Được, đã biết!"

Vương Quân gật đầu tỏ vẻ hiểu biết.-----Âu Dương Húc lái xe đưa người tới một nhà hàng cơm Tây.

Thôi thì coi như tiền học phí, dù sao nam nhân này về sau còn có tác dụng thì sao?

Coi như đây là tiền cậu đầu tư vậy.

Âu Dương Húc ở trong lòng tự an ủi.Đi tới bàn ăn ngồi xuống xong, Âu Dương Húc hào phóng đem menu đưa cho Ngô Hạo Thiên để anh gọi món.Ngô Hạo Thiên cầm menu không khách khí gọi bò bít tết, rượu vang đỏ, gan ngỗng...

Chẳng những gọi món chính còn gọi luôn món tráng miệng, gọi đầy một bàn lớn.Nhìn một bàn lớn thức ăn, trái tim nhỏ bé yếu ớt của Âu Dương Húc kêu gào đau đớn!Cho dù trước đó trong thẻ của cậu có tới 3000 vạn đi nữa, nhưng mà mua xe, mua xăng, lại mua gia dụng, mua một đống lớn vật tư.

Lúc này trong cái thẻ đáng thương của cậu cũng chỉ còn dư lại hơn 100 vạn thôi à!

Không nghĩ cái tên phá của xuống tay tàn nhẫn như vậy.

Chầu này ăn xong chắc cũng mất luôn mấy vạn tiền!Ngô Hạo Thiên anh tên hỗn đản này là tên rùa, không biết tiết kiệm tiền cho bổn thiếu gia hay sao hả?"

Nè, tôi gọi bò bít tết chín 8 phần, cậu không thích à?"

Ngô Hạo Thiên nhìn Âu Dương Húc xụ mặt thì cười hỏi."

Thích, tôi thích lắm luôn, tôi kêu anh gọi món cho anh, ai nhờ anh gọi giùm tôi hả.

Anh biết tôi thích ăn gì à mà gọi tùm lum vậy!"

Âu Dương Húc khó chịu trách móc.Nếu anh ta tự để cậu gọi thức ăn, có lẽ cậu có thể uống nước sôi để nguội, như vậy sẽ tiết kiệm lại được một chút tiền có được không!"

Đừng ăn bò bít tết chưa chín, sẽ có nhiều vi khuẩn, hơn nữa đối với dạ dày không tốt!"

Ngô Hạo Thiên biết mấy tên nhóc còn trẻ này toàn là ăn bò bít tết chín ba phần, năm phần, thật sự không tốt cho sức khỏe!"

Ai cần anh lo!"

Liếc anh một cái, Âu Dương Húc cầm dao trong tay, dùng sức cắt bò bít tết trong đĩa của mình.Ngô Hạo Thiên đáng chết, Ngô Hạo Thiên chết tiệt, hỗn đản Ngô Hạo Thiên, tôi cắt chết anh, cắt chết anh, cắt chết anh!"

Nè nè, bộ bò bít tết có thâm cừu đại hận với cậu à?"

Ngô Hạo Thiên cười nhìn nhóc con dùng hết sức lực cắt bò bít tết nói.

Âu Dương Húc ngẩng đầu hung hăng liếc xéo anh một cái, cắm một miếng bò bít tết nhét vào trong miệng."

Cậu học y mà, không lẽ cậu không biết câu "nhai kỹ nuốt chậm" sao?"

Ngô Hạo Thiên vừa nói vừa cắt một khối nhỏ bò bít tết bỏ vào miệng mình.Âu Dương Húc nhìn nam nhân ăn bò bít tết lại có thể ăn tới ưu nhã, hưởng thụ như vậy thì liếc mắt xem thường.

Chứ không phải là muốn cắt thịt Âu Dương Húc cậu sao?

Đắc ý lắm hở?

Đắc ý tới vậy luôn à?END CHƯƠNG 29.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 30: NAM CHÍNH SỞ HÀN


CHƯƠNG 30: NAM CHÍNH SỞ HÀN
Ăn sạch thức ăn trên bàn, một mình một người uống hết một chai rượu vang đỏ, Ngô Hạo Thiên động tác tao nhã lấy khăn ăn lau miệng.

"Cám ơn cậu đã nhiệt tình mời, bữa tối này tôi rất hài lòng."

Nghe xong, Âu Dương Húc nhướng mắt.

Hài lòng, hài lòng cái rắm, ăn chết anh luôn đi cái tên hỗn đản!"

Phục vụ, tính tiền!"

Tuy rằng trong lòng nhỏ máu nhưng Âu Dương Húc vẫn vẫy tay gọi phục vụ tới."

Hai vị tiên sinh, hóa đơn của hai người đã được khách ở bàn số 3 thanh toán rồi."

Phục vụ đi về phía bên này khom lưng 90 độ cung kính trả lời."

Ồ!"

Âu Dương Húc gật đầu nhìn về phía bàn số 3, nhìn thấy bàn số 3 có một nam một nữ ngồi nhưng nhìn qua nhìn lại cũng không phải người mà nguyên chủ từng quen biết."

Bạn của anh à?"

Âu Dương Húc nhìn nam nhân đối diện mình."

Ừ, bạn học cùng trường quân đội!"

Ngô Hạo Thiên gật đầu tỏ vẻ mình quen biết hai người kia."

Anh Hạo Thiên, đã lâu không thấy!"

Nhìn thấy Ngô Hạo Thiên cùng Âu Dương Húc đều nhìn về phía mình, nam nhân ăn mặc một thân tây trang phẳng phiu đứng dậy, đi tới bàn của Âu Dương Húc."

Sở Hàn, cậu tới Hải Thành lúc nào vậy, sao lại không nói với tôi một tiếng?"

Ngô Hạo Thiên chủ động bắt chuyện cùng với đối phương.Sở Hàn?

Hắn là Sở Hàn, nam chính Sở Hàn?Đúng rồi, bây giờ cách mạt thế còn có ba tháng, không phải lúc này Sở Hàn tới Hải Thành thăm ông ngoại đang bệnh sao, sau đó ở bệnh viện trung tâm thành phố tình cờ gặp nữ chủ Hoàng Y Y sao?Ha ha ha, hiện giờ Hoàng Y Y cũng không phải là thực tập sinh ở bệnh viện trung tâm thành phố.

Nói như vậy nếu muốn tình cờ gặp gỡ vị nam chủ này cũng không quá dễ dàng đi?Bất quá để đề phòng vạn nhất, vẫn cứ nên thuê thám tử theo dõi Hoàng Y Y xem ả cùng với Sở Hàn có thể lại tương ngộ yêu nhau hay không vậy!"

À, ông ngoại bị bệnh, tôi đến đây thăm bệnh."

Sở Hàn mỉm cười đúng sự thật nói."

Trần lão bị bệnh?"

Ngô Hạo Thiên nghe nói ông ngoại Sở Hàn bị bệnh thì nhíu mày, đáy mắt hiện ra vài phần lo lắng."

Cũng không biết bị tật xấu gì, nói là nhớ tôi, bắt tôi phải về một chuyến."

Sở Hàn thong thả đáp lại."

Ừ!"

Nghe hắn nói vậy, Ngô Hạo Thiên khẽ gật đầu yên tâm lại!"

Bạn của anh?"

Sở Hàn nhàn nhạt nhìn lướt qua Âu Dương Húc, nhẹ giọng hỏi.Ánh mắt nam chủ tuy lướt qua rất nhanh, nhưng Âu Dương Húc vẫn như cũ từ đáy mắt đối phương thấy được sự khinh thường.

Cái loại ánh mắt nhìn như nhìn đống rác rưởi này làm Âu Dương Húc thật sự rất khó chịu."

Ừ!"

Ngô Hạo Thiên nói rồi đứng dậy, nhìn thoáng qua Âu Dương Húc.

"Chúng ta đi thôi!"

"Được!"

Âu Dương Húc gật đầu cũng đi theo đứng dậy."

Sở Hàn, cám ơn cậu đã mời.

Chúng tôi đi trước."

Lại nhìn Sở Hàn một cái, Ngô Hạo Thiên cùng Âu Dương Húc một trước một sau bước đi rời khỏi phòng.Sở Nguyệt nhìn em trai mình về tới chỗ ngồi liền chép chép miệng.

"Em trai, em trả tiền cho cái tên biến thái kia làm gì?"

Sở Hàn nghe vậy liền cười.

"Chị, Ngô Hạo Thiên tuy rằng là đồng tính luyến ái, nhưng dù sao cũng là người của Ngô gia.

Ngô gia chính là quân sự thế gia trong kinh thành!"

Ngô gia là quân sự thế gia, đời đời đều là người trong quân đội.

Ông nội, cha và bác của Ngô Hạo Thiên đều ở trong quân đội đảm nhiệm chức vụ quan trọng.

Có thể nói, trong tay Ngô gia nắm chặt hơn phân nửa binh lực Vinh Quốc.Mà so với quân sự thế gia cường đại đó thì Sở gia có vẻ yếu thế hơn nhiều.

Sở gia vốn là thương nhân, đời đời đều làm kinh doanh, tuy rằng có tiền nhưng lại không có thế lực lớn bằng Ngô gia.

Đến khi cha của Sở Hàn cưới con gái của quân sự thế gia Trần gia thì lúc này mới làm cho Sở gia ở chính trị có một vị trí nhỏ.Tuy đàn ông Trần gia đều mang binh đi đánh giặc, nhưng căn cơ của Trần gia còn không bằng Ngô gia.

Sở Hàn tuy rằng dưới sự giúp đỡ của ông ngoại và cậu mình có được một cái chức vị, nhưng cũng là cái chức vị không đau không ngứa không thực quyền!"

Ngô gia đúng là lợi hại, nhưng cho dù Ngô gia có lợi hại tới cỡ nào thì cũng không có nửa phần quan hệ với Ngô Hạo Thiên.

Chẳng lẽ em đã quên 6 năm trước vì chuyện Ngô Hạo Thiên thích nam nhân mà trốn nhà đi, cắt đứt quan hệ với Ngô gia sao?"

Sở Nguyệt lên tiếng nhắc nhở."

Ha ha ha, Ngô Hạo Thiên chính là cháu đích tôn của Ngô gia, làm sao có thể dễ dàng cắt đứt quan hệ với Ngô gia được?

Hơn nữa, một bữa cơm cũng không đáng bao nhiêu tiền, mặc kệ nói như thế nào, Ngô Hạo Thiên cũng là đội trưởng đại đội bộ đội đặc chủng, nếu có thể mượn sức thì không phải với chúng ta cũng có lợi rất lớn hay sao?"

"Ha ha ha, bàn tính nhỏ của em đánh chuẩn thật đó, không làm kinh doanh thật đáng tiếc!"

Nhìn em trai mình, Sở Nguyệt cười khích lệ."

Không phải còn có chị sao?

Chúng ta một người kinh doanh, một người trong quân đội, không tốt à?"

Sở Hàn nghiêng đầu nhìn chị mình cười nói."

Tốt, dĩ nhiên tốt rồi.

Chờ em trai chị sau này trở thành tướng quân, như vậy thì việc làm ăn của Sở gia sẽ càng có thể làm lớn hơn nữa!"

Sở Hàn nghe được lời này nhẹ nhàng cong lên khóe miệng.

Một ngày nào đó, hắn sẽ làm cho Sở gia cũng giống như Ngô gia hùng bá một phương!"

Em trai, tên nhóc đi theo Ngô Hạo Thiên cùng ăn cơm là ai?

Em có quen biết không?"

Sở Nguyệt nhìn chằm chằm Sở Hàn, nghiêm túc hỏi."

Chưa thấy qua, chắc là tình nhân nhỏ của Ngô Hạo Thiên đi?"

Có thể hẹn hò ở nơi này, Sở Hàn theo lý tự nhiên sẽ cho rằng Âu Dương Húc là tình nhân của Ngô Hạo Thiên rồi!"

Không biết tại sao, cậu ta cho chị cảm giác thật không tốt, rất không tốt.

Lúc cậu ta đi ngang qua chị, tim chị rất không thoải mái!"

Sở Nguyệt nói đên đây thì mày liễu xinh đẹp nhăn lại."

Chị, chị có phải cảm giác được cái gì không?"

Sở Nguyệt từ nhỏ tới lớn có một loại năng lực đặc biệt, có thể cảm giác được một ít sự việc nguy hiểm sắp phát sinh."

Chị cũng không biết, nhưng mà cậu ta cho chị cảm giác không tốt, chị nghĩ người này có khả năng sẽ gây bất lợi với Sở gia chúng ta!"

Nói đến đây, hai hàng lông mày Sở Nguyệt nhíu chặt."

Chị đừng lo, em lập tức tìm người điều tra cậu ta!"

Sở Hàn nghe chị hắn nói vậy, sắc mặt cũng nghiêm túc lên."

Ừ!"

Sở Nguyệt gật đầu tỏ vẻ tán đồng.END CHƯƠNG 30.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 31: CÙNG NHAU TÁN GẪU


CHƯƠNG 31: CÙNG NHAU TÁN GẪU
Về tới trong xe, Âu Dương Húc sắc mặt trắng bệch ngồi ở ghế điều khiển nhưng vẫn không khởi động máy."

Cậu bị sao vậy?

Người không khỏe à?"

Ngô Hạo Thiên nhìn thấy sắc mặt Âu Dương Húc khó coi đến cực điểm liền nhẹ giọng hỏi."

Không, không có việc gì!"

Âu Dương Húc nhìn Ngô Hạo Thiên lắc đầu nói.Cậu nhìn thấy Sở Hàn, nhìn thấy nam chính Sở Hàn người sẽ giết chết cậu, loại sợ hãi này đến từ bản năng, tựa như sợ hãi từ trong linh hồn, người ngoài sẽ không hiểu được."

Nếu cậu không khỏe, hay chúng ta lái xe trở về thôi?"

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Âu Dương Húc đã sớm đầy mồ hôi lạnh, Ngô Hạo Thiên cực kỳ lo lắng."

Ngô Hạo Thiên, anh tâm sự với tôi một chút đi.

Nói chuyện một lát tôi sẽ không sao nữa!"

Âu Dương Húc ngã người ra phía sau dựa vào ghế."

Được, vậy cậu nghỉ ngơi một chút đi!"

Ngô Hạo Thiên đưa khăn mặt qua cho cậu nói."

Cám ơn anh!"

Âu Dương Húc lau sạch mồ hôi lạnh trên mặt."

Âu Dương Húc, cậu có bệnh tim phải không?"

Ngô Hạo Thiên sốt ruột nhìn gương mặt tái nhợt không một chút máu của cậu hỏi."

Không có, chỉ đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, có thể trong nhà hàng điều hòa lạnh quá!"

Bệnh tim?

Dẹp đi, cậu là bị nam chính dọa có được không?"

Vậy cậu mặc cái này vào đi!"

Ngô Hạo Thiên vừa nói vừa cởi áo khoát đưa cho cậu."

Cám ơn!"

Âu Dương Húc cũng không khách khí, lập tức đem áo khoát của anh mặc vào người."

Ngô Hạo Thiên, anh, anh cùng với Sở Hàn, quan hệ của hai người tốt lắm à?"

Âu Dương Húc tỏ vẻ không để tâm lắm hỏi."

Chưa nói tới tốt hay không thì cũng là bạn cùng trường, lúc ở trường quân đội tôi lớn hơn hắn 2 ban, ở trường quân đội gặp qua hắn vài lần.

Sau đó lại ở nhà ông ngoại hắn gặp được vài lần nữa."

Ngô Hạo Thiên nhún vai đúng sự thật trả lời."

Ông ngoại hắn?"

Âu Dương Húc nhìn chằm chằm nam nhân.

Chẳng lẽ là quân đội Trần gia?"

Đúng vậy, ông ngoại của hắn từng là thủ trưởng cũ của tôi.

Tôi thật sự kính nể con người của Trần lão tướng quân!"

Thì ra là vậy sao?

Vậy thì vấn đề cũng không quá lớn, ít ra bản thân Ngô Hạo Thiên cùng Sở Hàn không có giao tình gì."

Nhưng tôi không thích tên Sở Hàn này, ánh mắt hắn nhìn tôi không tốt, rất khinh bỉ.

Lần đầu gặp mặt lại dùng ánh mắt không tôn trọng người khác nhìn người.

Người này chắc là cũng không tốt lắm đâu!"

Âu Dương Húc cố ý nói ra ấn tượng đầu tiên của mình đối với Sở Hàn, muốn nhìn xem phản ứng của Ngô Hạo Thiên.Quả nhiên nghe như vậy, Ngô Hạo Thiên hơi hơi nheo mắt.

"Xin lỗi, có thể nguyên nhân là tôi nên hắn mới nhìn cậu như vậy!"

6 năm trước, việc anh là đồng tính luyến ái nháo đến ồn ào huyên náo như vậy, tất cả đại thế gia trong quân bộ đều biết.

Sở Hàn có lẽ nghĩ Âu Dương Húc là đối tượng kết giao của anh đi?

Cho nên mới biểu hiện khinh thường như vậy."

Bởi vì anh?

Nói vậy tên kia rất chán ghét anh à?"

Âu Dương Húc hai mắt tỏa sáng.

Xem ra chiêu thả con tép bắt con tôm này thật sự dùng được nha."

Ha ha ha, tôi nghĩ, tất cả tam đại gia tộc trong quân bộ không có người không chán ghét tôi, ghê tởm tôi đi?"

Ngô Hạo Thiên nhắc đến việc này chỉ có thể nhún vai.

Không sao cả, dù sao sự tồn tại của anh cũng không quan hệ gì đến những người đó, anh sống vì bản thân anh thôi, không phải sao?"

Anh phạm phải tội ác tày trời thiên lý bất dung?"

Âu Dương Húc nhìn nam nhân rõ ràng rất buồn lại phải giả bộ tươi cười, cậu cảm thấy trong lòng có chút chua xót.Đúng vậy, đồng tính luyến ái chính là bi ai như vậy.

Bởi vì người bên cạnh ngươi sẽ vĩnh viễn đem ngươi trở thành quái vật, không cùng giống loài, cái gì mà ghê tởm, biến thái, không biết xấu hổ này nọ, chỉ cần là từ ngữ nhục mạ nào mà bọn họ có thể nghĩ ra thì bọn họ đều không chút bủn xỉn đem những từ ngữ này đập lên người ngươi.Có lẽ cũng bởi vì hiện thực tàn khốc như vậy nên đời trước Âu Dương Húc sống đến hai mươi tám tuổi lại không dám yêu đương, ngay cả mối tình đầu của cậu cũng đến sau khi nhìn thấy học trưởng kết giao với học tỷ thì bị chính cậu bóp chết, lá thư tình chưa kịp gửi kia cũng bị cậu hung hăng xé nát, ném vào bồn cầu."

Ha ha ha, ở trong mắt của bọn họ, tôi chính là ác ma!"

"Ác ma?

Là anh à?"

Âu Dương Húc vừa nói vừa không khách khí duỗi tay nắm lấy lỗ tai Ngô Hạo Thiên"A a......"

Bị nhéo đến nhe răng méo miệng, Ngô Hạo Thiên vỗ rớt tay của cậu.

"Cậu làm gì?"

"Lỗ tai ác ma là lỗ tai dài nha, tôi giúp anh giật nhẹ!"

Nhìn bộ dạng nghiêm trang của Âu Dương Húc, Ngô Hạo Thiên bật cười."

Nè, nếu không thì tôi đi vỉa hè mua cho anh cái kẹp lỗ tai vừa dài vừa nhọn cho anh mang lên có được không?"

Âu Dương Húc đề nghị cười."

Thôi, cậu tha cho tôi đi!"

Nhìn cậu, Ngô Hạo Thiên xin tha cho kẻ bất tài lắc đầu nói.

Đó là đồ phụ nữ mang, anh mới không cần đâu!"

Vậy người phụ nữ kia là ai?

Là bạn gái Sở Hàn sao?"

Âu Dương Húc hỏi."

Không, là chị của Sở Hàn – Sở Nguyệt!"

Nghe như vậy, Âu Dương Húc hơi sửng sốt.

Khó trách lúc cậu đi ngang qua nữ nhân đó sẽ cảm thấy một loại hơi thở nguy hiểm.

Thì ra là Sở Nguyệt, là Sở Nguyệt có năng lực dự cảm.Cái cô Sở Nguyệt này thật sự không hề đơn giản.

Trước mạt thế cô ta có năng lực dự cảm nguy hiểm siêu cường.

Mà đúng là bởi vì năng lực này của ả làm cho Sở gia ở trước mạt thế dự trữ được mười mấy kho hàng vật tư.Sau đó mạt thế đến, Sở Nguyệt lại thức tỉnh dị năng tiên đoán và dị năng ngôn linh.

Có thể nói, Sở Hàn có thể trở thành bá chủ mạt thế không thể không có công của Sở Nguyệt!END CHƯƠNG 31.Editor: Càng về sau càng tới mạt thế thì chương càng ngày càng dài rồi huhu...
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 32: ĐI NHỜ XE


CHƯƠNG 32: ĐI NHỜ XE
Từ sau bữa cơm bái sư, Âu Dương Húc phát hiện Ngô Hạo Thiên dạy càng nhiệt tình.

Mỗi tối huấn luyện hai tiếng giúp Âu Dương Húc được lợi rất nhiều.Lại qua một tuần, Âu Dương Húc phải về nhà cuối tuần, Ngô Hạo Thiên ngăn cậu lại.

"Tôi có thể đi nhờ xe cậu được không?"

Âu Dương Húc nghe vậy chớp chớp mắt.

"Ui, xăng có giá lắm à nha!"

"Hừ, nhóc thúi, cậu đừng có nhỏ mọn như vậy được không?

Tôi có việc gấp!"

"Xí, nhờ người ta mà còn làm mình làm mẩy!"

Âu Dương Húc bĩu môi nói."

Được rồi, đừng lề mề nữa.

Mau lái xe đi!"

Âu Dương Húc trợn mắt nhìn người mở cửa xe của mình ngồi lên ghế phụ một cách liền mạch lưu loát, anh tên này thật đúng là thổ phỉ, còn chưa cho anh lên đâu mà anh đã dám lên xe rồi?"

Đi đâu vậy?"

Âu Dương Húc lười biếng hỏi."

Đi bệnh viện trung tâm thành phố."

Âu Dương Húc nghe vậy thì hơi ngạc nhiên.

"Anh, Anh không khỏe chỗ nào à?"

"Không, không có gì, ngày mai có thể Trần lão tướng quân sẽ được hai chị em Sở Hàn cùng Sở Nguyệt đưa về Cảnh Thành an dưỡng.

Tôi muốn đi thăm ông một lần!"

"OK!"

Âu Dương Húc nghe vậy gật đầu, nói vậy Sở Hàn phải đi rồi sao?

Dù sao thám tử nói Hoàng Y Y vẫn luôn đi làm ở bệnh viện nhỏ kia, không có tới bệnh viện trung tâm thành phố.

Xem ra bây giờ nữ chủ ác ôn đó đã lỡ mất dịp tốt gặp gỡ Sở Hàn rồi chăng?Nửa giờ đi xe thật nhanh, xe Âu Dương Húc đã ngừng trong tầng hầm bãi đỗ xe của bênh viện trung tâm thành phố."

Cậu về nhà đi, tôi đi đây!"

Ngô Hạo Thiên kéo đai an toàn ra, bước xuống xe."

Ách, tôi chờ anh vậy!

Nể tình anh nghiêm túc dạy tôi như vậy, tôi ở lại lát nữa đưa anh về quân bộ giúp anh bớt được ít tiền xe."

Âu Dương Húc tốt tính nói.Tốt thật, hai chị em Sở Hàn cùng Sở Nguyệt cuối cùng cũng cút đi rồi.

Hai ngày nay cậu chỉ cần nhớ tới hai người đó thôi là cả người đều thấy không thoải mái.Ngô Hạo Thiên nghe vậy cười sang sảng.

"Tốt, cậu chờ tôi mười phút!

Một lát tôi mời cơm báo đáp cậu!"

"Mời tôi ăn cơm á?

Không phải chứ?

Quán vỉa hè hay tiệc đứng nha?"

Âu Dương Húc không nể mặt nhìn anh.Ngô Hạo Thiên nghe như vậy thì bị chọc tức không nhẹ."

Tôi nói nhóc con cậu đừng trông mặt mà bắt hình dong được chưa.

Tôi không nhiều tiền như Âu Dương đại thiếu gia nhưng tôi có tiền lương, tiền thưởng, tiền trợ cấp cộng thêm tiền trợ cấp mỗi năm cũng không phải con số nhỏ có được không?Có cần xem thường người ta như vậy không?

Anh đã làm bộ đội đặc chủng 6 năm rồi.

Ăn ở căn tin, ngủ ký túc xá, mặc quân trang.

Trừ bỏ mua hai gói thuốc lá ra thì anh cũng không có chỗ nào để tiêu tiền.

6 năm lận đó, anh dù có ít để dành đi nữa thì cũng có thể tích tiểu thành đại có được không?Âu Dương Húc ngây ngô cười nhìn nam nhân bị mình chọc tức đến nghiến răng.

"Được được được, anh mau đi nhanh đi, tôi ở chỗ này chờ anh con dê mập này vậy!"

"Ngồi đó nghĩ xem ăn gì trước đi, không cần phải tiết kiệm tiền giùm tôi đâu!"

Ngô Hạo Thiên hào phóng bỏ lại một câu rồi xách giỏ trái cây mua trên đường rời đi.Âu Dương Húc nhìn bóng dáng tức giận của anh mà nhíu mày.

Nếu người ta đã hào phóng đến vậy, vậy thì tối nay phải ăn khóc anh ta luôn!======="Lão tướng quân!"

Ngô Hạo Thiên đi vào phòng bệnh, cười chào hỏi với Trần lão gia tử đang ngồi trên giường."

Hạo Thiên, ta nhắc cậu vài ngày nay rồi, cậu sao tới bây giờ mới đến a?"

Trần lão có chút bất mãn nhìn Ngô Hạo Thiên mãi vẫn không đến thăm mình nói."

Ha ha ha, anh Hạo Thiên có nhiệm vụ mà, ông ngoại."

Sở Hàn ở một bên mỉm cười cẩn thận giải thích."

Lão tướng quân, đã hơn một năm không thấy, thân thể ngài vẫn cường kiện như vậy!"

"Aiz, làm gì có, làm gì có.

Nếu không thì cháu ngoại đâu tới đón ta về Cảnh Thành dưỡng lão!"

Nói đến việc này, Trần lão vui vẻ mà nhìn cháu ngoại trai cùng cháu ngoại gái của ông."

Nếu ngài đi rồi, vậy quân bộ Hải Thành bên này......"

Trần lão gia tử là tổng chỉ huy quân bộ Hải Thành, nếu ông đi rồi, vậy quân bộ Hải Thành có còn của Trần gia nữa hay không?"

À, còn có Chính Đức, để hắn quản đi!"

Trần Chính Đức là con trai lớn của Trần lão gia tử, cũng là cậu của Sở Hàn, vẫn luôn đi theo lão gia tử công tác ở quân bộ Hải Thành.Ngô Hạo Thiên nghe vậy khẽ gật đầu.

"Lão tướng quân định khi nào sẽ đi?"

"À, ngày mai, ngày mai phải đi!"

Ngô Hạo Thiên ở bệnh viện cùng với Trần lão gia tử và Sở Hàn hàn huyên vài câu rồi về trước."

Anh Hạo Thiên, tôi đưa anh về quân bộ đi!"

Sở Hàn nhiệt tình muốn đưa Ngô Hạo Thiên trở về."

Không cần đâu, có người chờ sẵn rồi!"

Ngô Hạo Thiên nhẹ nhàng từ chối ý tốt của hắn."

Vậy sao, bạn của anh cũng có tới à?"

Sở Hàn nhìn anh cười hỏi."

Ừ, cậu ta đang chờ tôi ở bãi đỗ xe!"

Ngô Hạo Thiên gật đầu nhàn nhạt nhìn hắn rồi xoay người rời đi.END CHƯƠNG 32.Editor: Ha ha, chương này chỉ ngắn ngủn vậy thôi :)))))
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 33: BẠN XẤU LÌ LỢM LA LIẾM


MẠT THẾ CHI NGHỊCH TẬP PHÁO HÔICHƯƠNG 33: BẠN XẤU LÌ LỢM LA LIẾMNhìn bóng dáng Ngô Hạo Thiên biến mất ở cuối hành lang, Sở Nguyệt khó chịu bĩu môi.

"Ông ngoại cũng thật là, sao có thể nói chuyện vui vẻ với tên đồng tính luyến ái như vậy!"

Sở Hàn nghe vậy cười.

"Ngô Hạo Thiên trước đây là lính dưới trướng của ông ngoại."

Ông ngoại trước giờ luôn quý mến binh lính dưới quyền của mình, chưa kể Ngô Hạo Thiên lại xuất sắc như vậy, có thể được ông ngoại coi trọng cũng là chuyện có thể hiểu được."

Em trai, em cho chị xem tư liệu của Âu Dương Húc, chị thấy hình như cũng không có gì đặc biệt cả!"

Trong tài liệu tra được, tên nhóc Âu Dương Húc kia chính là một tên phú nhị đại ăn chơi đàng điếm, ỷ vào tiền dơ bẩn của mẹ cậu ta mà ở bên ngoài làm xằng làm bậy, ở trong đại học y tiếng xấu lan xa, có thể vào bệnh viện Võ Cảnh cũng là dựa vào mẹ cậu ta vung tiền nhờ vả.

Loại người này nát đến không còn gì nát hơn!"

Có phải em điều tra không được kỹ hay không?

Nếu không thì để em cho người đi điều tra cẩn thận lại?"

Sở Hàn đối với dị năng đặc biệt của chị mình cực kỳ tin tưởng."

Thôi, đừng tra người này nữa, chúng ta vẫn nên nhanh chóng về Cảnh Thành được không?

Cái cảm giác đó của chị càng ngày càng mạnh.

Chị muốn nhanh chóng về nhà, trở lại bên người cha mẹ, giúp mọi người trước chuẩn bị tốt hết đã."

Vài ngày gần đây, Sở Nguyệt luôn thấy ác mộng, mơ thấy trên đường nơi nơi đều là hình ảnh người ăn thịt người.

Mơ thấy có người sắc mặt xanh trắng giống như quỷ, hai mắt đỏ như máu.

Tóm lại, trong mộng mọi thứ đều rất hỗn loạn, việc này làm cho ả rất bất an, cũng rất sợ hãi, ả cần phải về nhà lập tức, kể cho cha mẹ ả ác mộng này."

Được, em đã biết!"

Sở Hàn gật đầu tỏ vẻ hiểu được.Cũng giống như mấy ngày nay hắn luôn cảm thấy trong lòng trống vắng, trực giác nói cho hắn nếu hắn cứ như vậy rời khỏi Hải Thành, hắn nhất định sẽ bỏ qua một thứ gì đó.

Nhưng dự cảm của chị thường rất chuẩn, ba ngày nay chị đều nằm mơ cùng một giấc mộng, hơn nữa cảnh thế giới người ăn thịt người trong mộng cực kỳ khủng bố, chỉ sợ sẽ có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra.

Vào lúc này, hắn cũng bất chấp cảm giác trống rỗng trong lòng, chỉ có thể nghe lời chị mà nhanh chóng về nhà thôi!=======Trong nhà hàng sườn nướng Hàn Quốc. (món ăn mình chém thôi nha)Nhìn một bàn đầy thức ăn, Ngô Hạo Thiên không khỏi nhíu mày."

Nhóc thúi, cậu kêu nhiều như vậy có ăn nổi không?

Không sợ ăn vỡ bụng ra luôn à?"

Nhóc con này thật không phúc hậu xíu nào, dù cho anh rất có tiền đi nữa thì cũng không cần bào tiền anh như vậy chứ?"

Ha ha ha, anh quản được tôi chắc.

Anh không phải có tiền lắm sao?

Nên tôi liền gọi nhiều một chút!"

Âu Dương Húc tự nhiên nói."

Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cậu.

Cậu học y thì cậu cũng biết cơm chiều chỉ có thể ăn no bảy phần thôi."

Ngô Hạo Thiên thiện ý nhắc nhở người nào đó."

Hì hì, cám ơn anh đã nhắc.

Ăn không hết thì tôi có thể đóng gói mang về.

Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không lãng phí thức ăn."

Âu Dương Hú cười nói.Cậu cũng không phải là nguyên chủ bại gia tử, cậu xuất thân là trẻ nghèo khổ nên sẽ không phô trương lãng phí đâu.

Huống chi mạt thế cũng sắp tới rồi, thức ăn quý lắm đó."

Ha ha ha......"

Ngô Hạo Thiên nghe cậu nói vậy thì có chút bất đắc dĩ.

Tên nhóc này thật đúng là tùy hứng mà!========Sau khi ăn xong, Âu Dương Húc đóng gói một đống lớn đồ ăn chưa ăn xong rồi cùng với Ngô Hạo Thiên rời khỏi nhà hàng sườn nướng."

A Húc......"

Âu Dương Húc nhăn mặt nhìn hai tên âm hồn bất tán đứng ở bên cạnh xe của mình, cái thứ gì mà cứ dây dưa mãi không xong với cậu thế này?"

Thật trùng hợp nha?"

Âu Dương Húc nhìn Đổng Kiêu cùng Trịnh Hâm mà nhịn không được ở trong lòng thăm hỏi mười tám đời tổ tông của hai người.Hai tên khốn nạn đáng chết nhất định là thấy được xe của cậu ngừng ở đây nên mới cố ý đứng ở đây chờ!"

Đúng vậy trùng hợp quá đi, đi thôi, anh em cùng đi uống một ly!"

Đổng Kiêu tiến tới lôi kéo thân thiết nói."

Không cần đâu, tôi mới vừa cơm nước xong!"

Âu Dương Húc lắc đầu từ chối."

A Húc, chúng ta đã lâu không tụ tập rồi, không thì chúng ta đi câu lạc bộ đêm chơi được không, tôi mời khách!"

Trịnh Hâm hào phóng nói muốn mời khách."

Tôi còn có việc, không đi được!"

Âu Dương Húc vẫn dứt khoát từ chối."

Aiz, tối rồi còn có việc gì chứ, đi thôi!"

Nói xong, Đổng Kiêu tiến lên muốn lôi Âu Dương Húc đi.Ngô Hạo Thiên bước lên một bước chắn ngang giữa Đổng Kiêu và Âu Dương Húc, không để Đổng Kiêu đụng tới cánh tay của cậu."

Anh......"

Nhìn người quân nhân vóc dáng cao lớn tuấn lãng cường thế một thân quân phục đột nhiên từ đâu xuất hiện, Đổng Kiêu ngây người một chút.

Ban đầu định kêu đối phương cút đi cũng bị khí thế lạnh thấu xương trên người anh chặn ở cổ họng nghẹn trở về!Nhìn Âu Dương Húc còn mang theo một người nam nhân cao lớn uy mãnh ở bên người, Trịnh Hâm cũng có chút bất ngờ!Người kia là ai?

Chẳng lẽ là bạn trong bệnh viện quân khu của Âu Dương Húc?"

Nếu cậu có việc thì cũng không cần đưa tôi đâu!"

Ngô Hạo Thiên nghiêng đầu làm lơ hai người kia, nhìn về phía Âu Dương Húc."

Nói gì vậy?

Cơm cũng ăn xong rồi, chẳng lẽ tôi lại có thể ném anh ở chỗ này hay sao?"

Âu Dương Húc chính trực nói.Cái gọi là "cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay" (Ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn).

Tổng không thể ăn của người ta mà lại không đưa người ta về đi?Lại nói cả hai tên rùa Đổng Kiêu và Trịnh Hâm này nữa, dù cho cậu không có việc gì thì cũng lười phản ứng với hai người đó nha!"

Vậy đi thôi!"

Ngô Hạo Thiên mắt lạnh nhìn hai tên Đổng Kiêu và Trịnh Hâm rồi lôi kéo cánh tay Âu Dương Húc xoay người rời đi.Ngây người nhìn xe của Âu Dương Húc dứt khoát chạy đi trước mặt mình, Đổng Kiểu cùng Trịnh Hâm hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần."

Nam nhân kia là ai vậy?

Thật, thật lạnh!"

Đổng Kiêu nghiêng đầu nhìn Trịnh Hâm bên cạnh.Tuy rằng chỉ là một ánh mắt thôi nhưng ánh mắt của nam nhân kia giống như hai thanh đao nhỏ, lúc dừng lại trên người Đổng Kiêu làm cho trái tim của gã bị dọa đến không nhẹ."

Chắc là một người lợi hại, có tham gia quân ngũ."

Thật ra mấy người bảo tiêu ở nhà của Âu Dương Húc, Trịnh Hâm cũng đã gặp qua, cũng cảm thấy rất kinh sợ.

Nhưng nam nhân mặc quân phục vừa nãy lại so với những bảo tiêu đó còn muốn khủng bố hơn.

Đặc biệt là ánh mắt của anh ta, thật sự đáng sợ, vì trong ánh mắt đó không chỉ có lực uy hiếp mà còn có cả sát khí.Loại sát khí này so với người bình thường biệu lộ sát khí khi tức giận không hề giống nhau, vì loại sát khí này mang đến cảm giác đáng sợ mạnh mẽ, chỉ khi nào đã từng thật sự giết người qua mới có thể lộ ra, là loại sát khí mang theo huyết tinh tanh nồng.Trực giác nói cho Trịnh Hâm biết rằng người nam nhân cao to đi theo bên người Âu Dương Húc tuyệt đối không dễ chọc!===========Ngô Hạo Thiên ngồi ở ghế phụ nhìn Âu Dương Húc đang chuyên tâm lái xe mà không biết làm sao mở lời."

Cậu, hai người bạn kia của cậu......"

Ngô Hạo Thiên mím môi, muốn nói lại thôi.Là một bộ đội đặc chủng, Ngô Hạo Thiên cũng giỏi nhìn người, nên lần đầu tiên anh nhìn thấy hai tên gia hỏa Đổng Kiêu cùng Trịnh Hâm liền cảm thấy không thích hợp.

Bởi vì ánh mắt nhìn bạn bè tuyệt đối không giống ánh mắt nhìn khối mỡ béo bở được.

Vậy mà ánh mắt hai tên kia lại nhìn Âu Dương Húc không khéo là loại người ở vế sau!Ngô Hạo Thiên vốn dĩ muốn lên tiếng nhắc nhở Âu Dương Húc một chút để cậu cẩn thận hai người bạn này.

Nhưng nghĩ lại anh với Âu Dương Húc thời gian quen biết nhau cũng không lâu, nếu tùy tiện nói bạn của người ta như vậy, có thể chọc tên nhóc xù lông tức giận hay không rồi một cước đá anh xuống xe luôn?

Nên Ngô Hạo Thiên nói nửa câu rồi không nói thêm gì nữa."

Ha hả, bọn họ là do cậu hai của tôi kêu tới phụ trách làm hư tôi, tôi biết."

Âu Dương Húc tỏ vẻ mình đã biết."

Cậu hai của cậu?"

Đây là loại cậu gì vậy, lại có thể đi tìm hai tên vô công rỗi nghề đi dạy hư cháu trai ruột của mình???Nghe Âu Dương Húc nói vậy, Ngô Hạo Thiên không thể tin hỏi."

Anh không biết rồi, cậu hai của tôi luôn thèm nhỏ dãi công ty của mẹ tôi.

Ông ta muốn dạy hư tôi, muốn mẹ tôi với tôi mâu thuẫn với nhau.

Như vậy ông ta có thể ngư ông đắc lợi, nhân cơ hội lấy được công ty."

Âu Dương Húc bình bình đạm đạm nói ra sự thật.Ngô Hạo Thiên nghe vậy không khỏi bực mình.

"Làm trưởng bối lại có thể làm ra chuyện này, thật sự rất quá đáng!"

Khó trách Âu Dương Húc không mấy thích hai người bạn kia, thì ra cậu đã sớm biết những việc này."

Hì hì, anh giờ đã biết khổ tâm khi làm đại thiếu gia đi?"

Âu Dương Húc cười hỏi nam nhân bên cạnh."

Nhà có tiền quả thật quá loạn!"

Giờ phút này Ngô Hạo Thiên rốt cuộc ý thức được Âu Dương Húc làm đại thiếu gia cũng không dễ dàng gì."

Vì thế nên sau này đừng lúc nào cũng khinh bỉ đại thiếu gia tôi nữa.

Làm Âu Dương đại thiếu gia vất vả lắm có được không!"

Nhìn bộ dáng Âu Dương Húc tỏ ra ủy khuất, Ngô Hạo Thiên cười.

"Được, đại thiếu gia!"

"Xí, anh cái người này, tôi nên quăng anh ở giữa đường để anh dùng hai cái đùi mà chạy về quân bộ đi!"

Nghe ra Ngô Hạo Thiên trêu chọc mình, Âu Dương Húc trợn mắt xem thường nói."

Đừng đừng, tôi còn đang đau lòng chảy máu đây, cậu ăn nhiều lắm đó có biết không!"

"Hừ!"

Âu Dương Húc hừ lạnh một tiếng, không thèm phản ứng anh.

Nếu không phải nể tình bữa cơm lúc nãy, cậu đã đá người xuống xe rồi."

Thật ra con người cậu cũng lạ thật, cậu nói nhà cậu có công ty lớn như vậy, cậu vì sao không học kinh doanh mà lại muốn đi học y thế?"

Ngô Hạo Thiên tò mò hỏi người bên cạnh."

Tôi thích học y, anh quản được sao?"

Âu Dương Húc trả lời.Đời trước, Âu Dương Húc học y làm bác sĩ hoàn toàn là vì yêu thích, hoàn toàn là vì muốn trị bệnh cứu người.

Nhưng nguyên nhân mà nguyên chủ muốn học y là bởi vì Hoàng Y Y, là vì muốn theo đuổi Hoàng Y Y nên nguyên chủ mới vào đại học Y Khoa.

Nghĩ lại lý do của nguyên chủ mà Âu Dương Húc cảm thấy đau trứng."

Nhưng mà, mẹ của cậu chỉ có một mình cậu, cậu không học kinh doanh vậy công ty của nhà cậu về sau không phải sẽ ở trong tay người khác sao?"

Ngô Hạo Thiên nhìn chằm chằm người bên cạnh hỏi.Theo tình huống bình thường thì con cái các gia tộc đều sẽ chịu ảnh hưởng bởi lời nói và việc làm của trưởng bối trong nhà.

Giống như anh tòng quân cũng là bị gia tộc ảnh hưởng, cũng là vì từ nhỏ đến lớn được ông nội dạy dỗ truyền thống tốt đẹp của quân nhân mà đưa ra quyết định.

Mà Âu Dương Húc xuất thân là gia đình kinh doanh, lại không thích kinh doanh, thật sự khá hiếm thấy!"

Nè, anh không phải mẹ tôi, anh quản tôi nhiều như vậy làm gì.

Anh có phiền hay không hở?"

Kế thừa công ty trong nhà.

Nếu như không có mạt thế, cậu có thể suy xét một chút, chờ đến mạt thế rồi thì công ty còn có cái rắm gì dùng được chứ?Nhìn nhóc con bộ dáng "xin miễn ông đây không muốn", Ngô Hạo Thiên vui vẻ.

Tên nhóc này lại xù lông, tính tình đại thiếu gia thì lớn.

Thật đúng là không dễ ở chung chút nào đâu!END CHƯƠNG 33.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 34: GIÚP BÔI THUỐC


CHƯƠNG 34: GIÚP BÔI THUỐC
Một tháng sau...Nhìn Âu Dương Húc hút khí thở hồng hộc chưa chạy xong đủ vòng đã chạy về, Ngô Hạo Thiên nhịn không được trợn trắng mắt.

"Hôm nay cậu sao vậy?

Mới chạy có mười lăm vòng thôi đã không chịu được?"

Ngày hôm qua còn chạy được mười bảy vòng cơ mà."

Có thể trách tôi được à?

Nếu không phải hôm qua anh lăn lộn tôi tới eo mỏi chân đau thì làm sao tôi có thể chạy tệ đến như vậy chứ?"

Sau khi thở đủ rồi, Âu Dương Húc bất mãn đứng dậy, trừng mắt nhìn nam nhân đối diện.Nghe Âu Dương Húc nói làm cho Vương Quân và Lưu Chí Siêu đều choáng váng, ánh mắt hai người đồng loạt đều dừng ở trên người Ngô Hạo Thiên.

Không phải chứ lão đại?

Tiến triển nhanh tới mức ở chung với nhau luôn rồi sao?"

Sức khỏe của cậu không tốt còn trách người khác?"

Ngô Hạo Thiên nói.Không sai, anh thừa nhận hai quyền tối qua của anh đúng thật không hề nhẹ.

Nhưng rõ ràng đã huấn luyện một tháng rồi vậy mà thân thể của tên nhóc này lại vẫn tệ như vậy, anh cũng rất bất đắc dĩ có được không."

Hứ, anh nói cái gì, rõ ràng là anh khi dễ người ta!"

Biết rõ cậu là người mới vậy mà còn muốn đánh chết cậu, làm cho toàn thân cậu đều là vết thương, không còn sức đâu mà chạy bộ nữa.

Bậy giờ cậu thật sự nghi ngờ bản thân mình tìm một người thầy dạy cậu hay là tìm người đánh cậu mỗi ngày đây huhu?"

Tôi, tôi khi dễ cậu khi nào?

Là cậu tự nguyện thì có!"

Ngô Hạo Thiên đúng lý đáp lại.Gì mà nói anh khi dễ cậu ta chứ, là do cậu mặt dày mày dạn cầu anh dạy mà.

Sao chưa gì mới được một tháng thôi liền biến thành anh khi dễ cậu ta rồi?Nghe hai bên nói qua lại như vậy, hai tên còn lại vẻ mặt cười gian.

Nhìn đi, đây là đôi người yêu đang giận dỗi nhau.

Nhưng mà lão đại cũng thật là, đã chọc giận người ta như vậy rồi còn không biết hống người ta trở về lại còn đâm ngược ngọn gió nữa chứ."

Ha hả, lão đại đừng cái nhau nữa, cãi nhau làm ảnh hưởng tình cảm lắm!"

Vương Quân vội vàng tiến lên khuyên can."

Đúng vậy, đúng vậy!"

Lưu Chí Siêu cũng mỉm cười khuyên can."

Ngô Hạo Thiên, anh......"

"Âu Dương quân y, Trương Minh bị thương!"

Âu Dương Húc còn chưa nói xong thì bên kia đã truyền tới tiếng gọi ầm ĩ.Nghe gọi, Âu Dương Húc sửng sốt, lập tức chạy qua."

Sao lại thế này?"

Nhìn thấy chiến sĩ bộ đội đặc chủng Trương Minh, Âu Dương Húc cong người ngồi xổm bên cạnh cậu ta, cẩn thận hỏi."

Tôi, tôi hình như bị trẹo chân rồi!"

Tiểu chiến sĩ vừa nói vừa chỉ đùi phải của mình."

Để tôi nhìn xem!"

Âu Dương Húc nhẹ nhàng kéo chân đối phương, cẩn thận chạm vào mắt cá chân cậu ta."

Đau......"

Trương Minh nhíu mày, vẻ mặt thống khổ kêu lên.Âu Dương Húc lại ấn ấn một lát.

"Xương cốt không có vấn đề gì, chỉ là trật khớp thôi."

Vừa nói xong, Âu Dương Húc liền chỉnh lại khớp chân cho cậu ta."

A......"

Trương Minh đau đến nhíu mày cắn chặt răng lại."

Vương Quân, các anh tìm người đưa cậu ta về ký túc xá đi.

Cậu ta phải nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày này không thể đi huấn luyện được."

Âu Dương Húc kêu Vương Quân giải quyết tốt hậu quả."

Được, cậu, còn có cậu nữa, đưa Trương Minh về ký túc xá đi!"

"Rõ!"

Hai chiến sĩ khác nghe lệnh tiến lên đưa Trương Minh về ký túc xá.==========Buổi chiều, so đấu một chọi một.Chu Hiểu Huy bởi vì đồng đội cùng so đấu với mình chân bị thương nên chỉ có thể một mình đánh cọc gỗ."

Hi, tôi với anh đấu với nhau thế nào?"

Âu Dương Húc đi đến bên người Chu Hiểu Huy cười hỏi đối phương."

Ha ha, không tốt lắm đâu, Âu Dương quân y."

Mặc kệ nói như thế nào thì Âu Dương quân y cũng chỉ là người bình thường, hắn là người tham gia quân ngũ lại đi tìm người bình thường bồi luyện như vậy không phải là đang khi dễ người ta sao?"

Nè đừng có xem thường người khác nha.

Tôi mạnh lắm đó!"

Âu Dương Húc chớp chớp mắt, vẻ mặt kiêu ngạo."

Chu Hiểu Huy, cậu đối luyện cùng Âu Dương Húc."

Ngô Hạo Thiên lên tiếng nói."

Rõ!"

Chu Hiểu Huy thu được mệnh lệnh của đội trưởng lập tức bày ra tư thế tấn công."

Âu Dương quân y, cậu phải cẩn thận đó."

Chu Hiểu Huy mỉm cười hữu nghị nhắc nhở."

Đến đây đi!"

Âu Dương Húc không sợ nói."

Ha......"

Chu Hiểu Huy một quyền đánh qua, Âu Dương Húc thân mình lóe lên, nhẹ nhàng tránh thoát được làm cho Chu Hiểu Huy cảm thấy có chút giật mình."

Đến tôi!"

Nói xong, nắm tay Âu Dương Húc đã hướng tới mặt của Chu Hiểu Huy."

A......"

Chu Hiểu Huy nghiêng đầu vội vàng trốn tránh."

Nếu Âu Dương quân y lợi hại như vậy, tôi sẽ không nương tay."

Chu Hiểu Huy bắt đầu tấn công nhanh hơn."

Không cần nương tay, đến đây đi!"

Âu Dương Húc mỉm cười vô cùng tự tin nói.=========Buổi tối, trong ký túc xá của Âu Dương Húc."

Này, anh sao lại không gõ cửa mà vào rồi?"

Âu Dương Húc tắm rửa xong vừa muốn thay quần áo thì Ngô Hạo Thiên liền xông vào phòng cậu.Ngô Hạo Thiên nhìn cậu một cái, không nói gì quay đầu trực tiếp đem cửa phòng Âu Dương Húc khóa lại."

Nè nè anh khóa cửa làm gì hả?"

Nhìn nam nhân khóa cửa lại, không giận tự uy từng bước từng bước đi tới chỗ mình, Âu Dương Húc từ trên giường nhảy dựng lên."

Cậu không khóa cửa thì dĩ nhiên người khác không cần gõ cửa cũng có thể đi vào.

Cởi quần áo ra!"

Bởi vì chủ nhân không khóa cửa nên có thể tùy tiện xâm nhập vào phòng của người khác, đây là kiểu ngụy biện gì vậy?

Còn có......"

Anh nói cái gì?"

Âu Dương Húc nghĩ tới câu cuối của nam nhân, đôi mắt mở lớn hỏi."

Tôi kêu cậu cởi quần áo, lỗ tai cậu có vấn đề à?"

Ngô Hạo Thiên khó chịu trừng mắt nhìn cậu."

Cởi?

Cởi quần áo?

Tại sao tôi phải cởi quần áo?"

Âu Dương Húc ôm ngực của mình vẻ mặt đề phòng nhìn anh.Không đùa chứ?

Anh ta là muốn bá vương ngạnh thượng cung sao?Ây da, sao cậu quên mất anh ta là đại boss vai ác chứ, chuyện gì mà anh ta lại không dám làm?

Biết đâu, biết đâu anh ta sớm đã đánh chủ ý lên cậu thì sao."

Nhanh lên!"

Ngô Hạo Thiên không kiên nhẫn thúc giục."

Không, không cởi.

Ngô Hạo Thiên, tôi nói cho anh biết, anh cách xa tôi một chút, nếu không, nếu không tôi sẽ la lên!"

Âu Dương Húc trừng mắt không tự tin uy hiếp anh.Ngô Hạo Thiên nghe vậy lật mặt xem thường, bước nhanh tới kéo cánh tay Âu Dương Húc, nắm vạt áo của cậu kéo ra cởi luôn cái áo ngắn tay của cậu.Nhìn thấy từng vết từng vết xanh tím trên người Âu Dương Húc, Ngô Hạo Thiên trừng mắt, tên nhóc này đúng là thiếu đánh, đáng lắm!"

Nè Ngô Hạo Thiên, anh chơi lưu manh với tôi có phải không, cứu mạng, cứu mạng a!"

Âu Dương Húc kêu lên.Không cần đâu huhu, cậu không muốn bị tên ác bá này cướp đi trinh tiết đâu.

Cậu là muốn làm xử nam cúc hoa nhẵn nhụi trong trắng cả đời nha!"

Kêu đi, dùng sức mà kêu, nơi này là đại đội bộ đội đặc chủng, là địa bàn của Ngô Hạo Thiên tôi, nếu cậu cảm thấy có người sẽ tới cứu cậu thì cậu cứ dùng sức mà kêu đi!"

Ngô Hạo Thiên hung hăng trừng mắt nhìn Âu Dương Húc rồi xoay người mở hòm thuốc của cậu, lấy ra một lọ thuốc mỡ hoa hồng, đặt lên trên bàn.Nhìn thấy nam nhân trừng mắt nhìn mình, nhiệt độ không khí bên người Âu Dương Húc chợt giảm xuống.

Quả nhiên, đại boss vai ác khí tràng rất cường đại, khí thế cũng thực đáng sợ!"

Hi hi, Ngô đại đội trưởng, có việc gì thì chúng ta từ từ nói được không?

Đừng dùng bao lực có được không?"

Âu Dương Húc ôm bả vai của mình, biết cứng không dùng được phải biến thành mềm mỏng."

Lại đây, ngồi xuống!"

Ngô Hạo Thiên chỉ cái ghế trước mặt, ý bảo cậu đến bên người anh ngồi.Âu Dương Húc nhìn khuôn mặt xanh mét của anh thì có chút run rẩy, dũng khí mới nãy la làng cũng lập tức xẹp xuống không còn tăm hơi."

À, tôi có thể thương lượng chút không.

Tôi, tôi chưa từng làm qua, không có kinh nghiệm, không thì, không thì tôi đi quán bar kêu hai cậu trai tới cho anh được không?"

Cùng lắm thì hao tiền miễn tai (hao tài tốn của nhưng tránh được tai nạn), tiêu tiền kêu trai cho anh là được mà.Ngô Hạo Thiên nghe vậy, tròng mắt xém chút rớt ra ngoài.

"Lại đây, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đừng để tôi nói lần thứ ba."

"A, a......"

Âu Dương Húc cẩn thận lê bước chân rón ra rón rén đi tới trước mặt anh, đặt nửa mông của mình lên ghế."

Không có bản lĩnh mà còn cậy mạnh?"

Kéo một cánh tay của Âu Dương Húc qua, Ngô Hạo Thiên mặt trầm lại, bóp ít thuốc mỡ nhắm ngay mấy vết xanh xanh tím tím trên cánh tay cậu bôi lên."

A, a, a, đau, đau......"

"Bây giờ biết đau?

Đánh không lại không biết nhận thua à?

Không biết hậu quả ra sao chắc?"

Ngô Hạo Thiên nhớ đến buổi chiều Âu Dương Húc bị Chu Hiểu Huy đánh đến thảm không nỡ nhìn anh liền tức giận.

Nhóc con ngày thường rất lanh lợi, vừa mới so đấu với người ta sao lại ngốc như vậy?

Đánh không lại còn muốn cứng đầu đánh tiếp, thật bó tay với cậu nhóc luôn."

Vì, vì tôi nghĩ anh ta không có mạnh như anh nên tôi có thể thử xem sao."

Nếu tới mạt thế, cho dù cậu có đánh không lại thì tang thi cũng sẽ không cho cậu nhận thua!

Nên có thể khắc phục nhược điểm thì vẫn muốn cố gắng khắc phục, không bị đánh thì làm sao rèn luyện ra bản lĩnh được?"

Thử xem?

Thử cái gì?

Cậu cho rằng đại đội bộ đội đặc chủng là chỗ nào?

Nếu ngay cả cậu cũng đánh không lại thì còn có thể gọi là bộ đội đặc chủng hay sao?"

Ngô Hạo Thiên tức giận mắng."

Chứ, chứ tôi tốt xấu gì cũng đã học hơn một tháng rồi nha!"

Âu Dương Húc không tự tin nói."

Một tháng, cậu biết bọn họ đã huấn luyện mấy năm không?"

Ngô Hạo Thiên lạnh giọng tăng lớn lực xoa thuốc."

A, đau, đau a......"

Âu Dương Húc cau mày rên lên."

Không đau không nhớ lâu!

Bỏ tay ra!"

Trừng mắt nhìn một mảng lớn xanh tím trên ngực cậu, Ngô Hạo Thiên bắt cậu lấy tay ra."

Không, không cần, tôi tự mình bôi thuốc cho!"

Âu Dương Húc như cũ không buông tay.Boss chính là đồng tính luyến ái nha, nếu như bị anh ta sờ sờ, anh ta có thể chơi lưu manh cưỡng bức cậu luôn không huhu."

Tiểu tử thúi, cậu đừng lộn xộn nữa có được không?

Mọi người đều là đàn ông đàn ang, cậu ra vẻ cái gì?"

Ngô Hạo Thiên khó hiểu nhìn cậu nói."

Nhưng tôi không có thói quen bị người khác nhìn!"

Âu Dương Húc không tha ôm ngực."

Cậu là đồng tính?"

Giọng nói trầm thấp mang theo tiếng cười khàn khàn quyến rũ của nam nhân vang lên bên tai Âu Dương Húc."

Liên, liên quan gì đến anh?"

Âu Dương Húc khó chịu trợn mắt nhìn anh.Nhìn thấy bộ dạng không được tự nhiên của Âu Dương Húc, Ngô Hạo Thiên cười.

"Tôi cũng vậy."

"Vậy, vậy mà anh còn muốn sờ tôi?"

Âu Dương Húc chất vấn."

Không phải sờ mà là bôi thuốc cho cậu!"

Ngô Hạo Thiên kéo cánh tay của cậu ra, bàn tay dày rộng dán lên mảng lớn xanh tím trên ngực cậu."

A, đau, Ngô Hạo Thiên, anh cố ý!"

Âu Dương Húc nhìn nam nhân mặt đầy ý cười liền tức giận rống to."

Không đau không nhớ lâu, không đau thì cậu sẽ không biết cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình!"

Nam nhân nói."

Ngô Hạo Thiên, bổn thiếu gia nguyền rủa anh cả đời không có trai yêu!"

Âu Dương Húc trừng mắt trở về đắc ý nói."

Ha ha, làm sao, chưa trở thành bạn trai tôi là đã muốn độc chiếm tôi rồi à?"

Ngô Hạo Thiên cố ý chọc giận cậu."

Hứ, đừng tự mình đa tình, tôi nói cho anh biết, cuộc đời Âu Dương Húc tôi ghét nhất là loại nam nhân lòng dạ hẹp hòi tự cao tự đại giống như anh nên cho dù trên thế giới này nam nhân chết hết tôi cũng sẽ không coi trọng anh đâu!"

Oa oa, tên này là hoa đã có chủ.

Tuy rằng người yêu Lâu Thanh của Ngô Hạo Thiên bây giờ còn chưa xuất hiện.

Nhưng khi mạt thế đến rồi, Ngô Hạo Thiên sẽ gặp được người kia nên cậu mới không hiếm lạ cái tên boss vai ác phẩm chất thấp kém này đâu!"

Cám ơn đã khích lệ, tôi không biết thì ra tôi có tới hai ưu điểm như vậy."

Khóe miệng Ngô Hạo Thiên ngậm cười, tay lại bóp ra thêm ít thuốc mỡ rồi xoa lên trên bụng của Âu Dương Húc."

Anh thật là tự luyến!"

Nhìn nam nhân tự khen mình, Âu Dương Húc bĩu môi."

Trên đùi không cần bôi thuốc à?"

Ngô Hạo Thiên hỏi."

Không, không cần.

Tôi sợ anh có ý đồ quấy rối tôi."

Âu Dương Húc vừa nói vừa che lại bộ vị quan trọng của mình."

Ha ha ha!"

Nhìn bộ dáng đáng yêu của cậu, Ngô Hạo Thiên lắc đầu bật cười."

Nhóc con cậu dễ xù lông như vậy sợ sẽ không có nam nhân nào coi trọng cậu đâu!"

"Gì hả, anh nói cái gì?"

Âu Dương Húc khó chịu nhảy dựng lên."

Ăn ngay nói thật!"

Ngô Hạo Thiên nhún vai đặt lọ thuốc xuống rồi rời đi.END CHƯƠNG 34.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 35: SINH NHẬT ÂU DƯƠNG HÚC


CHƯƠNG 35: SINH NHẬT ÂU DƯƠNG HÚC
Thời gian thật nhanh lại qua một tháng, trong một tháng này trừ bỏ học so đấu ra thì Âu Dương Húc lại mở ra thêm một kỹ năng sinh tồn nữa, là xem bản đồ.

Trước đó dư 100 tích phân, hai tháng này cậu lại cứu năm chiến sĩ bộ đội đặc chủng được 500 tích phân, thêm 500 tích phân kỹ năng xem bản đồ, hiện giờ cậu có tổng cộng là 1100 tích phân.Tuy rằng trong tay hiện giờ không ít tích phân nhưng Âu Dương Húc cũng không loạn tiêu, vì cậu muốn chờ thêm thời gian nữa, biết đâu trước mạt thế cậu lại có thể mở ra thêm vài kỹ năng sinh tồn nữa thì sao?

Nếu như vậy thì cậu sẽ có thêm càng nhiều tích phân nữa."

Tối nay tôi mời cơm, ba người các anh đều đi nhé!"

Sau khi huấn luyện xong, Âu Dương Húc mời Ngô Hạo Thiên, Lưu Chí Siêu và Vương Quân."

Oa, Âu Dương quân ý quá hiểu lòng người!"

Vương Quân nghe được mời cơm liền vuốt mông ngựa."

Bớt bớt đi, ngày thường bớt hại tôi là tốt rồi!"

Âu Dương Húc liếc hắn bất đắc dĩ nói."

Yên tâm, yên tâm, tôi về sau bảo đảm coi Âu Dương quân y như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!"

Vương Quân cười ngây ngô nói."

Vậy thì bọn tôi về thay quần áo đây!"

Nói xong, Lưu Chí Siêu cùng Vương Quân chạy đi."

Đi đi, tôi ở cổng lớn chờ mọi người!"

"Tôi cũng đi thay quần áo!"

Ngô Hạo sThiên nói xong cũng xoay người rời đi.Nhìn bóng dáng ba người, Âu Dương Húc nhẹ cong khóe miệng.

Hôm nay là ngày 24 tháng 5, cách mạt thế còn một tháng.

Hơn nữa, hôm nay cũng là ngày sinh nhật của cậu và nguyên chủ.

Thật không tin nổi cậu và nguyên chủ lại cùng một ngày sinh nhật.Qua cái sinh nhật này, sau này có muốn làm sinh nhật nữa cũng không dễ dàng.

Nghĩ đến mạt thế, Âu Dương Húc âm thầm nhíu mày.

Không biết pháo hôi cậu đây có thể phải chết trong mạt thế thêm lần nữa hay không."

Âu Dương!"

Trần Đông đi tới cửa lớn liền kêu tên Âu Dương Húc."

Tới đây!"

Âu Dương Húc chạy ra đi tới bên cạnh bạn tốt của mình."

Có chuyện gì vậy, một hai phải ra ngoài ăn cơm, phí lắm đó!"

Trần Đông xuất thân là trẻ nông thôn, đương nhiên không muốn Âu Dương Húc tiêu pha mời cơm."

Không có gì, chỉ là muốn tụ tập mọi người, cùng bạn bè ăn một bữa cơm thôi!"

Âu Dương Húc mỉm cười lắc đầu nói.Cái việc đơn giản nhất này chờ qua thêm một tháng nữa có muốn cũng không được.

Vì vậy thừa lúc hiện tại vẫn còn đang hòa bình, nên ăn thì vui vẻ mà ăn, nên chơi thì hết sức mà chơi."

Cậu thiệt là!"

Ba người Ngô Hạo Thiên không lâu sau cũng ra tới.

Âu Dương Húc liền giới thiệu Trần Đông cho ba người rồi chở bốn người ra khỏi quân khu, đi về thành phố."

Tới rồi!"

Sau nửa tiếng ngồi xe, Âu Dương Húc ngừng xe ở cửa một nhà hàng."

Các cậu đi vào trước gọi món đi, tôi đi mua gói thuốc lá!"

Ngô Hạo Thiên xuống xe đơn giản nói một câu rồi đi.Nhìn bóng dáng anh, Âu Dương Húc cũng không nghĩ nhiều liền mang ba người vào nhà hàng.Chờ đến khi bốn người họ gọi món xong rồi, Ngô Hạo Thiên mới mang bánh kem trở về.Âu Dương Húc nhìn anh đặt bánh sinh nhật lên bàn thì hơi bất ngờ đến khi cậu nhìn qua thì trùng hợp thấy được ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng của anh."

Sinh nhật vui vẻ!"

Giọng của nam nhân thật nhu hòa."

Anh, anh làm sao biết được?"

Âu Dương Húc ngây ngốc hỏi."

Cậu quên là tôi đã từng xem qua hồ sơ cá nhân của cậu à?"

Nghe vậy, Âu Dương Húc mới nhớ tới ngày đầu tiên quen biết anh, anh cũng đã xem qua lý lịch cá nhân của cậu, chỉ là không nghĩ tới gia hỏa này lại có trí nhớ tốt tới như vậy, đã xem qua là không quên."

A, hôm nay là sinh nhật của Âu Dương?"

Nghe hai người nói chuyện, ba người khác đều ngạc nhiên."

Ách, sao cậu lại không nói sớm hở Âu Dương quân y, chúng tôi không có chuẩn bị quà cho cậu rồi!"

Vương Quân nói đến đây cũng có chút hổ thẹn."

Đúng đó, không nên xíu nào!"

Lưu Chí Siêu cũng cảm thấy có chút xấu hổ nói."

Không sao cả, tôi cũng 23 rồi, cũng không còn con nít nữa, quà cáp gì chứ.

Tôi chỉ muốn tụ tập bạn bè với nhau vui vẻ là được rồi!"

Dù sao sau này ngày tháng tươi đẹp như vậy cũng sẽ không còn nữa."

Cầu nguyện đi!"

Ngô Hạo Thiên cắm nến lên, bật lửa, ý bảo thọ tinh (aka người có sinh nhật) ước nguyện.Âu Dương Húc cúi đầu yên lặng trong lòng cầu nguyện: Hy vọng mình có thể ở mạt thế sống sót thật tốt.

Hy vọng mạt thế có thể kết thúc sớm hơn, không cần chết nhiều người như vậy!

Cũng hy vọng mẹ, Ngô Hạo Thiên, Vương Quân, Lưu Chí Siêu còn có Trần Đông bọn họ cũng có thể sống sót ở mạt thế.Cầu nguyện xong, Âu Dương Húc thổi tắt ngọn nến.END CHƯƠNG 35.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 36: QUÀ SINH NHẬT


CHƯƠNG 36: QUÀ SINH NHẬT
Nhìn cậu thổi tắt ngọn nến xong, Ngô Hạo Thiên đưa qua một hộp nhỏ.

"Mở ra nhìn xem có thể tâm tưởng sự thành không?"

"Quà sinh nhật?"

Âu Dương Húc chớp chớp mắt cười hỏi."

Ừ!"

Ngô Hạo Thiên tỏ vẻ đúng là như vậy."

Hì hì."

Âu Dương Húc tiếp nhận hộp nhỏ, mở ra thì thấy hóa ra là một cái đồng hồ đeo tay phiên bản giới hạn toàn cầu.Nhờ ơn nguyên chủ mà Âu Dương Húc đối với các loại đồng hồ đeo tay phiên bản giới hạn hiểu rõ như lòng bàn tay.

Cái đồng hồ này không có hơn hai mươi vạn chỉ sợ không mua nổi."

Nhìn không ra anh lại có tiền tới vậy nha?"

Thật ra lúc trước Ngô Hạo Thiên cũng có nói qua anh có tiền, nhưng Âu Dương Húc không nghĩ anh sẽ có nhiều tiền như vậy, đưa cho cậu quà sinh nhật quý như vậy."

Để dành thôi!"

Dù sao anh cũng không có chỗ để tiêu tiền."

Nhận của anh món quà quý thế này, tôi thật ngại quá!"

Âu Dương Húc nói đến đây chớp chớp mắt."

Vậy cậu có thể lựa chọn không lấy!"

Ngô Hạo Thiên duỗi tay tới trước mặt Âu Dương Húc."

Thôi nha, anh có cần nhỏ mọn vậy không?

Tặng rồi còn muốn lấy về, không có cửa đâu!"

Âu Dương Húc hừ một tiếng liền lấy đồng hồ ra đeo lên tay của mình luôn.Chỉ khách khí một chút với anh thôi mà anh lại lòng dạ hẹp hòi như vậy, còn muốn lấy về.

Thật là đáng giận!Nhìn vẻ mặt hung ác của Âu Dương Húc, ba người khác đều cười vui vẻ, Ngô Hạo Thiên cũng cười.

Không phải nói chứ, nhóc con này xù lông lên nhìn thế nào cũng thấy thú vị, nhìn thế nào cũng không thấy đủ."

Ăn cơm đi!"

Âu Dương Húc nhìn thức ăn đã được đem hết lên liền kêu gọi mọi người ăn cơm.Ăn uống từ 6 giờ tới 8 giờ tối, Âu Dương Húc cũng còn chưa đã, lại mang theo bốn người đi câu lạc bộ đêm ca hát uống rượu, chơi tới hơn nửa đêm hơn mười một giờ mới trở về.Nhìn bốn tên gia hỏa uống tới xiêu xiêu vẹo vẹo, Ngô Hạo Thiên bất đắc dĩ vỗ vỗ Lưu Chí Siêu."

A, uống?"

"Uống cái gì mà uống, đi kêu xe, đưa Vương Quân và Trần Đông trở về."

Trong ba người thì Lưu Chí Siêu uống ít nhất, nên Ngô Hạo Thiên chỉ có thể để cho hắn làm việc này."

A, vậy Âu Dương quân y làm sao bây giờ?"

Lưu Chí Siêu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Âu Dương Húc đã sớm uống xỉu."

Tôi đưa cậu ta!"

Nghe lão đại nói vậy, Lưu Chí Siêu gật đầu, kéo Vương Quân đang tìm không ra nam bắc và nâng Trần Đông dậy đi ra ngoài."

Nè, đứng lên, phải đi về!"

Nhìn Âu Dương Húc ngã nằm trên sô pha, Ngô Hạo Thiên vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của cậu."

Uống, tiếp tục uống!"

Âu Dương Húc vỗ rớt tay của Ngô Hạo Thiên, rụt người lại, nằm ở sô pha tiếp tục ngủ."

Aiz!"

Ngô Hạo Thiên nhướng mắt nhìn bộ dạng đó của cậu liền trực tiếp xách người lên, rời khỏi câu lạc bộ đêm.Lấy chìa khóa xe từ trong túi Âu Dương Húc ra, Ngô Hạo Thiên mở cửa xe, đem Âu Dương Húc nhét vào trong ghế phụ.Ngô Hạo Thiên mở cửa xe còn lại, ngồi ở ghế điều khiển, nghiêng đầu thắt đai an toàn cho Âu Dương Húc.

Nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực gần trong gan tấc đó, trái tim Ngô Hạo Thiên đột nhiên đập mạnh, anh nâng tay lên sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cậu.Không thể không nói, tên nhóc Âu Dương Húc này lớn lên trắng nõn sạch sẽ, ngũ quan nhu hòa thật sự rất hợp khẩu vị của Ngô Hạo Thiên, đặc biệt sau khi uống rượu quá nhiều, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên càng làm lòng người ngứa ngáy.Nhìn cậu say tới mơ mơ màng màng không có phản ứng gì, Ngô Hạo Thiên lại xoa xoa cổ của đối phương rồi mới khởi động xe rời đi.Ngô Hạo Thiên không đưa Âu Dương Húc về quân bộ mà trực tiếp đi biệt thự nhỏ mà mẹ của anh đã mua cho anh.

Tuy rằng nơi này quanh năm suốt tháng Ngô Hạo Thiên cũng không về một lần nhưng lúc nào cũng sẽ có người quét tước nên phòng ốc đều rất sạch sẽ.Vào sân, Ngô Hạo Thiên lái xe vào gara, đem quỷ say rượu ôm ra ngoài bước vào biệt thự của mình.Ngô Hạo Thiên lên tầng hai, đem Âu Dương Húc trong lòng mình vào phòng ngủ chính đặt lên trên giường mình.Thật ra anh có thể đưa người này về quân bộ, nhưng vì tư tâm, Ngô Hạo Thiên không muốn bộ dáng mê người của tên nhóc này bị người khác nhìn thấy, nên anh liền đem người đi đến đây, muốn đem người giấu đi, làm vật sở hữu.Ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm cái người đang giang tay giang chân nằm hình chữ X trên giường, ngủ đến vô cùng thích ý, đôi mắt Ngô Hạo Thiên càng ngày càng sâu, như hai viên thủy tinh nâu lấp lánh tỏa sáng.Vật sở hữu?

Từ lúc nào mà anh đối với tên nhóc thúi này có tâm tư đó vậy?Bắt đầu từ lần gặp mặt đầu tiên, nhìn cái mặt lúc nào cũng xụ xuống?

Hay là lần đầu luyện tập đánh nhau với cậu ta?

Hay từ lần bôi thuốc cho cậu ta, hay bắt đầu từ lúc cùng nhau ăn tối?Nhìn chằm chằm người trên giường, Ngô Hạo Thiên âm thầm hỏi chính mình!END CHƯƠNG 36.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 37: HÔN MÔI


CHƯƠNG 37: HÔN MÔI
Âu Dương Húc nằm trên giường một lúc sau thì lật người lại dán lên chân của Ngô Hạo Thiên."

Nước, tôi muốn uống nước......"

Ngay lúc Ngô Hạo Thiên còn đang nhìn chăm chú người trên giường thì Âu Dương Húc đột nhiên ồn ào."

Chờ chút!"

Ngô Hạo Thiên đứng dậy đi ra ngoài, không bao lâu sau anh bưng ly nước ấm đi tới mép giường.

Ngô Hạo Thiên nâng người trên giường dậy, một tay anh ôm bả vai Âu Dương Húc, một tay đem ly nước đưa tới bên miệng của cậu.Âu Dương Húc cúi đầu mơ mơ màng màng uống một ngụm nước lớn rồi mới mở đôi mắt còn mơ mơ hồ hồ ra."

Hì hì, Ngô Hạo Thiên anh âm hiểm lắm, anh một giọt rượu cũng không có uống!"

Âu Dương Húc khó chịu trừng người."

Nếu tôi cũng uống nhiều vậy làm sao đưa cậu về được?"

Ngô Hạo Thiên nói."

Xí, uống nhiều có thể kêu xe nha, ngụy biện!"

Âu Dương Húc kinh thường liếc anh một cái."

Này, cậu đã 23 rồi, có bạn trai chưa?"

Ngô Hạo Thiên nhìn chăm chú Âu Dương Húc trong ngực cười hỏi."

Không có, sao nào, anh muốn thao tôi?"

Âu Dương Húc nghiêng đầu nhìn anh lười biếng hỏi."

Ha ha ha, cậu không phải nói nam nhân trên đời này có chết hết đi nữa thì cũng không muốn tôi sao?"

"Đúng, anh người này thật chẳng ra gì, nhưng nói thật thật ra cũng không kém tới như vậy.

Ít nhất lớn lên mặt mũi cũng ra hồn ra dáng nha!"

Âu Dương Húc không khách khí nâng tay lên sờ sờ gương mặt lớn lên không tồi của anh."

Cám ơn quá khen!"

Nam nhân cười nhẹ nói."

Vậy anh thì sao?

Anh đã kết giao qua bao nhiêu người rồi, anh đã 32 chắc là cả một đống luôn, Năm người hở?"

Âu Dương Húc giơ năm ngón tay cười hỏi."

Không có!"

Ngô Hạo Thiên lắc đầu vội vàng phản bác."

Vậy, ba người, ít nhất cũng ba người chứ?"

Âu Dương Húc mơ mơ màng màng giơ ba ngón tay lên."

Không có, một người cũng không có, chưa gặp được người thích hợp!"

Ngô Hạo Thiên nói thẳng sự thật."

Gạt người, tôi không tin đâu."

Âu Dương Húc đẩy đẩy anh ra, muốn đi ngủ tiếp nhưng anh lại không muốn buông tay ra."

Nè anh giữ tôi làm gì?

Muốn tình một đêm với tôi chắc?"

Âu Dương Húc ngứa da nói không lựa lời."

Không, tôi sẽ không làm việc mà không biết phụ trách.

Không thích hoặc chướng mắt, tôi đều sẽ không chạm vào."

Ngô Hạo Thiên nhìn thật sâu vào đôi mắt người trong lòng, anh nói từng chữ từng chữ cực kỳ nghiêm túc."

Ha ha ha, anh có thói ở sạch sao?"

Âu Dương Húc nhìn nam nhân nghiêm túc như vậy, cậu cười khanh khách không ngừng."

Tôi tuy là đồng tính, nhưng tôi không lạm giao.

Tôi muốn tìm một người nguyện ý cùng tôi đi cả một đời."

Đây là lý tưởng cũng là mộng tưởng của anh.

Anh không cần tình một đêm, cũng không muốn giống những người trong vòng, hôm nay cùng người này bên nhau, ngày mai lại đi với người khác cực kỳ loạn.

Anh chỉ cần một người, một người nguyện ý cùng anh cộng độ cuộc đời này, như vậy đã đủ với anh rồi."

Đồ ngốc, cả đời rất dài, nói không chừng ngày nào đó, chúng ta đều chết hết, nên anh không cần phải tích cực như vậy!"

Âu Dương Húc vỗ vỗ gương mặt nghiêm túc của anh."

Nếu tôi nói, tôi muốn cùng cậu qua một đời, cậu có nguyện ý không?"

Ngô Hạo Thiên như cũ nghiêm túc nhìn người trong lòng hỏi."

Hì hì hì, thao tôi hở, tôi cũng không phải mì ăn liền, mắc gì phải cho anh thao?"

Âu Dương Húc trợn mắt trả lời."

Không phải thao cậu, là muốn cùng cậu kết giao, lấy kết hôn làm nền tảng kết giao."

Nghe được lời này, Âu Dương Húc hoang mang chớp mắt.

"Anh, anh không phải nói thật chứ?"

"Cậu cảm thấy tôi là đang nói đùa với cậu à?"

Ngô Hạo Thiên buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ mờ mịt của cậu."

Không giống nha, nên mới thấy kỳ quái!"

Âu Dương Húc nghiêng đầu nhìn anh, cảm thấy anh hôm nay có chút không thích hợp."

Vậy cậu có muốn kết giao với tôi hay không?"

Nam nhân nghiêm túc hỏi."

Ha ha ha, anh muốn chơi tôi!"

Âu Dương Húc cười cười nhìn mặt nghiêm túc của anh rồi kéo cổ anh xuống, gặm một cái lên môi anh.Ngô Hạo Thiên nhìn chằm chằm người trong lòng cười ngây ngô, ánh mắt anh càng thêm tối đen mê người, trong mắt lấp lánh ánh sáng như thủy tinh."

Hì hì, nhìn ánh mắt anh như vậy, vẫn là muốn thao tôi!"

Âu Dương Húc nhìn anh nói."

Lạch cạch......"

Ly nước trên tay Ngô Hạo Thiên rơi xuống trên mặt đất.Ngô Hạo Thiên thoáng chần chờ một chút rồi nắm lấy eo Âu Dương Húc, xoay người ấn cậu ở trên giường."

Anh trừng tôi làm gì, tôi đã nói tôi không phải mì ăn liền, không cho anh thao!"==Từ giờ mình sẽ thay đổi cách xưng hô giữa hai người tùy theo trường hợp nha!=="Là em trêu chọc tôi trước!"

Ngô Hạo Thiên khàn giọng nắm cằm của cậu, hôn lên."

Ô ô, ô ô......"

Âu Dương Húc bị anh hôn đến mông lung, ở trong lòng ngực anh mơ màng một hồi mới đẩy người ra được.Ngô Hạo Thiên híp mắt nhìn chăm chú.

"Thế nào, không muốn tôi hôn em?

Vậy mà em còn dám trêu chọc tôi?"

"Khụ khụ khụ, nôn nôn......"

Âu Dương Húc cái gì cũng chưa nói, lập tức bò dậy phun ra một đống ô uế."

Em còn có thể phá rối hơn được nữa không?"

Ngô Hạo Thiên trừng mắt nhìn Âu Dương Húc nôn xong liền ngủ, anh thật bất đắc dĩ, chỉ có thể cúi đầu nhận mệnh giúp cậu thay quần áo dơ, đổi khăn trải giường, giải quyết hết hậu quả của cậu.END CHƯƠNG 37.
 
[Đam Mỹ][Edit] Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi
CHƯƠNG 38: KHÔNG NHỚ RÕ


CHƯƠNG 38: KHÔNG NHỚ RÕ
Sáng sớm hôm sau......"

Nè, có ai không?"

Âu Dương Húc từ trên giường bò dậy, mờ mịt nhìn cái nơi hoàn toàn xa lạ này, nhút nhát sợ sệt hỏi."

Tỉnh rồi?"

Ngô Hạo Thiên nghe được tiếng của cậu liền đi vào phòng."

Ngô Hạo Thiên, đây, đây là chỗ nào vậy?"

Âu Dương Húc vẻ mặt nghiêm túc hỏi."

Nhà tôi."

Nam nhân lời ít ý nhiều trả lời."

Anh, anh ở Hải thị có nhà hả?"

Âu Dương Húc không thể tin hỏi, chuyện này trong nguyên tác không có nói qua!"

Đây là nhà mẹ tôi mua cho tôi.

Nhưng tôi không có trụ ở đây!"

Năm đó anh trốn nhà đi, đến Hải Thành làm bộ đội đặc chủng, mẹ đau lòng anh liền lén mua nhà ở đây cho anh.

Nhưng anh cảm thấy ở ký túc xá khá tốt nên cũng không thường ở bên này."

Được lắm, thì ra là con nhà giàu!"

Nhà ở Hải thị tấc đất tấc vàng, nhà ở lớn như vậy chắc chắn tốn không ít tiền."

Ha ha ha!"

Ngô Hạo Thiên cười cười cũng không phản bác.

Tuy rằng Ngô gia là quân sự thế gia, nhưng nhà ngoại chính xác là hào môn, nên anh cũng được coi như con nhà giàu đi!"

Ngô Hạo Thiên, quần áo của tôi đâu?"

Mở chăn ra nhìn trên người trơn bóng chỉ còn có quần lót nhỏ dính trên người, Âu Dương Húc xù lông.Ngô Hạo Thiên nhướng mắt nhìn bộ dáng Âu Dương Húc như muốn ăn thịt người nói.

"Ném rồi!"

"Anh, anh ăn no rửng mỡ không việc gì làm hay sao, đã cởi quần áo của tôi rồi còn đem bỏ luôn?"

Ánh mắt Âu Dương Húc biến thành hai ngọn lửa nhỏ xanh lam.

Nếu không phải cậu không cảm nhận được đau đớn ở chỗ đó, cậu nhất định sẽ cho rằng mình bị tên này ăn luôn rồi."

Cậu nôn hết trên người thúi muốn chết, tôi không ném đi được à?"

Ngô Hạo Thiên trả lời."

Vậy, vậy anh không giặt giùm tôi đi?"

Huhu, một bộ quần áo 8 vạn lận đó, rất quý đó hiểu không?"

Giặt?

Cậu nghĩ tôi là người hầu của cậu hay sao?"

Ngô Hạo Thiên trợn mắt nhìn cậu.Cởi quần áo, tắm rửa, đổi khăn trải giường, tối hôm qua anh làm lao công miễn phí cho tên nhóc này, kết quả người ta còn không hài lòng, còn muốn anh giặt quần áo, thật đúng là tính tình đại thiếu gia!"

Vậy giờ tôi mặc cái gì đây?

Anh tổng không thể để tôi chỉ mặc cái quần tam giác đi làm đi?"

Âu Dương Húc cũng ý thức được yêu cầu của mình hơi quá nên vội vàng làm lành nói."

Tủ quần áo có đó, cậu tự lấy tự mặc đi.

Mặc xong rồi thì đi rửa mặt, sau đó xuống phòng khách ăn cơm."

Nói xong anh xoay người rời đi."

Xí, nhỏ mọn đến vậy sao?"

Âu Dương Húc liếc nhìn bóng dáng anh rồi xuống giường, mở tủ ra tìm quần áo.Nhìn quần áo trong tủ toàn là quân trang.

Âu Dương Húc nhíu mày.

"Được thôi, quân trang thì quân trang vậy!"

Âu Dương Húc tìm nửa ngày mới tìm ra một kiện áo ngắn tay và quần quân phục.

Mặc quần áo xong, Âu Dương Húc đi vào toilet, nhìn vào gương mà muốn độn thổ.Ngô Hạo Thiên lớn lên vóc người cao to, cậu mặc quần áo của anh vào nhìn y như nhóc con trộm mặc quần áo của người lớn vậy.

Âu Dương Húc buồn rầu nhìn quần áo rộng thùng thình trên người mình mà câm lặng.

Thôi dù sao chỗ này cũng không có quần áo vừa với cậu nên cũng chỉ có thể chắp vá như vậy thôi.Sau khi rửa mặt, Âu Dương Húc đi xuống phòng khách tầng một.Nhìn thấy một bàn thức ăn, Âu Dương Húc xoa xoa mắt.

"Anh làm hở?"

Không phải chứ?

Trong nguyên tác cũng không có nói Ngô Hạo Thiên còn biết nấu cơm nha?

Có cháo thịt nạc trứng bắc thảo, còn có bánh bao......"

Mua!"

Ngô Hạo Thiên thấy người đi xuống rồi thì múc một chén chao đưa cho cậu."

À, anh dậy sớm thật!"

Âu Dương Húc khom người ngồi xuống.Mười lăm phút sau, hai người ăn xong cơm sáng, lái xe đi về quân bộ."

Việc tối hôm qua, cậu suy xét thế nào?"

Ngô Hạo Thiên nhìn Âu Dương Húc lái xe, anh nghiêm túc hỏi."

A, chuyện gì hở?"

Âu Dương Húc vẻ mặt mờ mịt."

Cậu, cậu không nhớ rõ?"

Thấy vẻ mặt Âu Dương Húc mờ mịt, Ngô Hạo Thiên bị đả kích.Anh đã nghĩ tới sẽ được đồng ý, cũng nghĩ tới sẽ bị từ chối.

Nhưng anh lại không nghĩ tới cậu sẽ không nhớ được mọi việc.Vậy giờ tình huống thế nào đây?

Những lời nói tối qua đều vô ích, miễn phí bị hôn luôn???"

Ui, tối qua tôi uống tới hai mươi mấy chai bia thì có thể nhớ được cái gì, chỉ có thể nhớ là mình bị đau đầu thôi!"

Âu Dương Húc nói.Nghe vậy, cả người Ngô Hạo Thiên đều không khỏe, mặt cũng tái mét."

Chuyện gì vậy, không thì anh nói lại lần nữa đi?"

Âu Dương Húc nhìn biểu tình tối tăm của anh, không rõ nguyên do dò hỏi."

Thôi!"

Ngô Hạo Thiên cắn chặt răng không muốn nói nhiều.END CHƯƠNG 38.Editor: Vậy đó, tác giả rất tùy hứng, chương thì dài, chương thì ngắn thôi rồi.

Sắp tới mạt thế rồi, tới mạt thế thì chương ko ngắn nữa đâu... :))))
 
Back
Top Bottom