Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [ Đam Mỹ/Edit ] Đại Lão Vai Ác Hoài Trứng Của Tôi

[ Đam Mỹ/Edit ] Đại Lão Vai Ác Hoài Trứng Của Tôi
Chương 29.


"Chảy sữa là bình thường sao?”

Bác sĩ nói: “Đúng rồi, tuy Trùng tộc đẻ trứng nhưng sau khi con non được ấp nở thì vẫn cần sữa mẹ.”

Lâm Ngọc nhìn Yến Tử Hàn ngồi ở kia không có vẻ gì, đành phải tự mình hỏi: “Hiện tại có phải hơi sớm quá không?

Trứng còn chưa ra mà …”

Bác sĩ: “Hơi sớm thật, nhưng không cần lo lắng, có thể là chỗ kia chịu kích thích tương đối nhiều thôi.”

Yến Tử Hàn: “…”

Trước đó Lâm Ngọc đã đỏ mặt, đầu óc liền bắt đầu ngẫm lại bản thân.Này hình như phải trách cậu …

Nhưng hình như cũng không thể hoàn toàn trách cậu?

Cũng do Yến Tử Hàn kêu cậu làm …Bác sĩ tiếp tục nói: “Hơn nữa trứng sẽ ra trong khoảng thời tới đó. ”Suy nghĩ của Lâm Ngọc bị kéo lại.

Lúc trước cậu còn không cảm thấy đây là thật, nghe câu vừa rồi mới có cảm giác mãnh liệt rằng mình sắp làm ba tới nơi rồi.

Lâm Ngọc đột nhiên khẩn trương lên.

Theo bản năng quay qua nhìn bụng Yến Tử Hàn.Hiện giờ dù đã mặc quần áo thì vẫn có thể thấy bụng hơi nhô ra một chút.

Độ cung nho nhỏ và khuôn mặt hào khí của Yến Tử Hàn với dáng ngồi thẳng hình thành sự tương phản lẫn nhau.Làm người ta không thể không một lần cảm thán, người như Yến Tử Hàn vậy mà lại mang thai.Lâm Ngọc vuốt bụng hắn, lòng bắt đầu nảy lên, “Anh có muốn kiểm tra thêm nhiều lần nữa không?”

Yến Tử Hàn hơi nghi hoặc nhìn cậu, “Không cần, không có vấn đề gì.”

Con giữa hai chủng tộc khác nhau mới có nhiều vấn đề để nói.

Trải qua mấy cái kiểm tra theo lệ này, Yến Tử Hàn đã sớm biết tình trạng phát triển của con đều bình thường.

Cho nên không cần lo.Lâm Ngọc lại hỏi: “Giới tính của con là gì nhỉ?”

Yến Tử Hàn dừng một chút, “Em muốn biết?”

Lâm Ngọc nghĩ Yến Tử Hàn không hỏi chắc là muốn tạo bất ngờ, lập tức nói: “Không sao, dù trai hay gái em đều thích!”

Yến Tử Hàn: “…”

Thật ra là quên hỏi thôi.Lâm Ngọc biết bọn họ nhất định có phương pháp tiên tiến hơn siêu âm nhiều, nhưng vẫn tò mò, “Nhưng có thể chiếu ảnh chụp cho em nhìn được không, em muốn chuẩn bị tâm lý một chút.

Em cũng muốn biết hình hài con thế nào.”

Yến Tử Hàn không hiểu cho lắm, “Nó là một quả trứng.”

Còn lấy tay so một chút, “Đại khái lớn thế này.”

Lâm Ngọc: “…

Ý em là sau khi nở cơ.”

“Chắc là giống con non của Trùng tộc, cũng có thể còn giữ cánh của Long tộc.”

Bác sĩ ấn vài cái vào quang não, tìm ra hai bức ảnh, một cái là con non Trùng tộc, một cái là con non Long tộc.Con non của Long tộc giống như là một chú khủng long nhỏ, Trùng tộc thì hoàn toàn như một em bé, chẳng qua trên người có khá nhiều trùng văn nhạt màu thôi, cảm giác giống như thoa thuốc nhuộm ấy, cố ý vẽ hoa lên mặt, kết hợp với đôi mắt to tròn sáng ngời nhìn rất đáng yêu.Yến Tử Hàn nhìn thoáng qua, gật đầu, “Không khác lắm với lúc ta phá vỏ.

Có cánh và một cái đuôi nhỏ.”

Hai mắt Lâm Ngọc lập tức tỏa sáng, ôm ngực, “Lúc phá vỏ anh nhìn như vậy sao?”

Vậy mà còn có cánh nhỏ và đuôi nhỏ.

Trời ơi!“Đáng yêu chết đi được!”

Yến Tử Hàn hơi sửng người, “Đáng yêu?”

“Đúng vậy, đáng yêu quá.”

Yến Tử Hàn thật ra khá ghét hình dạng lúc còn nhỏ của mình, lúc đó ngoại trừ ăn thì là ngủ, chẳng làm được cái chi.

Nhưng nghe Lâm Ngọc thích hắn như vậy thì khóe miệng vẫn nhếch lên một cái mơ hồ, “Cũng được.”

Lâm Ngọc với vẻ mong mỏi đầy mặt nhìn hắn, “Vậy giờ anh còn đuôi không?”

“Làm gì còn …”

Lớn đến năm sáu tuổi thì nó và trùng văn cùng nhau biến mất luôn.“Cũng không có ảnh chụp sao?”

“Không có.”

Lâm Ngọc lộ vẻ thất vọng, nhưng lại lập tức ngồi xổm xuống nhìn bụng hắn với vẻ chờ mong, “Thôi không sao.

Chờ bé yêu này ra là có thể nhìn được, ai ngờ con của tụi mình đáng yêu dữ vậy đó, cục cưng giỏi quá.”

Yến Tử Hàn: “…”

Cảm giác bị vứt bỏ ngang với vận tốc ánh sáng.Yến Tử Hàn cúi đầu nhìn khuôn mặt đẹp của Lâm Ngọc cong lên, cười dịu dàng, đối diện với bụng hắn nói nhẹ rằng: “Ba yêu con.”

Không hiểu sao Yến Tử Hàn thấy lòng căng thẳng lạ.Lâm Ngọc tự đắc vui sướng nói vài câu với bé con tương lai của mình trong chốc lát, vừa ngẩng đầu lên thì đối diện với ánh mắt Yến Tử Hàn.Lâm Ngọc còn chưa hiểu rõ ánh mắt đó có ý gì thì đã bị Yến Tử Hàn tới gần hôn một cái.Hôn xong Lâm Ngọc còn hơi nghi hoặc, “Anh sao vậy?”

“Không biết …”

Yến Tử Hàn lắc đầu.

Chỉ là đột nhiên muốn hôn thôi.Sau đó hắn liền đứng lên, “Kiểm tra xong rồi.

Về đi.”

“Được.”

Lâm Ngọc vẫn quan tâm nhìn hắn, “Một khi có chỗ nào không thoải mái thì nói em ngay nhé.”

Yến Tử Hàn: “…”

Thật ra không có, điều kiện thân thể hắn quá tốt.

Sinh mỗi quả trứng thì đã là gì.Nhưng Yến Tử Hàn còn chưa nói lời nào đã bị Lâm Ngọc liền nghiêm túc nắm chặt tay, “Em sẽ chăm sóc anh thật tốt.”

Yến Tử Hàn nhìn dáng vẻ này của Lâm Ngọc, lòng hắn chợt nhũn ra, ma xui quỷ khiến cúi đầu ừ một tiếng.“Đi thôi.”

Buổi tối, Yến Tử Hàn khóa cửa, tắt đèn, kéo chăn, ôm Lâm Ngọc ngủ trên giường.Mắt thấy sắp phải sinh trứng nên hiện giờ Yến Tử Hàn cũng không ra khỏi cửa, ngày ngày lười biếng, ban ngày cũng không thích bật đèn.

Hiện giờ việc thích làm nhất chính là dùng đồ vật vây xung quanh cậu, sau đó ôm cậu một cách bá đạo rồi nhắm mắt ngủ.

Bây giờ Lâm Ngọc cũng hiểu biết một chút về tập tính Long tộc rồi, nhưng vẫn cảm thấy hai đứa như một đôi hamster rúc vào nhau, cùng nhau trải qua mùa đông buốt giá trong hang động ấm áp.

Nghĩ vậy khiến Lâm Ngọc hơi mắc cười.

Yến Tử Hàn mở to mắt trong bóng đêm, tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía cậu.Lâm Ngọc hôn hắn một cậu, “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Yến Tử Hàn im lặng một hồi, “Có hơi khó chịu.”

Lâm Ngọc dừng một chút, “Nơi này sao?”

Yến Tử Hàn rũ mắt như một lão hổ dịu ngoan, không bao giờ từ chối người trước mắt.

Một lát sau hơi thở hắn rối loạn.

Hắn giương cặp mắt dã thú lên, nhìn Lâm Ngọc rồi lại vươn tay ra ấn đầu Lâm Ngọc vào lồng ngực mình.

Lâm Ngọc nuốt nước miếng nhưng vẫn hơi do dự, “Nhưng em … uống được không?

Sau này lỡ không đủ cho con thì sao …”

Yến Tử Hàn nhắm mắt lại, mặt đỏ cả lên, giải thích: “Con non thường uống sữa bột.”

“Úi, Anh không đút con uống sao?”

“Không cần.”

Sữa bột nhiều dinh dưỡng, số lượng cũng nhiều.Lâm Ngọc mở to hai mắt, “Vậy nên … anh cho em uống …?”

Đời này Yến Tử Hàn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chảy sữa.

Hắn xấu hổ nên không trả lời, thân mình không tự giác nhích lên trước.“Em … uống nhé ?”

Yến Tử Hàn không đủ kiên nhẫn để chờ nữa rồi, hắn thẹn đến giận, đẩy cậu ra, “Em đừng hỏi!

Em không muốn …”

Lâm Ngọc vội vàng ôm lấy hắn, “Em muốn!”

Cả căn phòng trở nên yên tĩnh, trong lúc nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng động nhỏ phát ra từ khung giường, và tiếng nhóp nhép mơ hồ phát ra từ dưới chăn.

“Tử Hàn, ngọt quá …”

“Em im đi …”

Lời mới nói ra của Yến Tử Hàn chưa xong, âm cuối gần như hơi rên rỉ.-Gần đến ngày thì Lâm Ngọc càng khẩn trương.

Sách cơ giáp cũng không đọc, ngược lại bắt đầu đọc sách về chăm con.Mỗi ngày cậu đều lo lắng Yến Tử Hàn khi sinh sẽ khó chịu, rồi lo thể chất đứa nhỏ không tốt, đương nhiên điều lo lắng nhất vẫn là mình sẽ không đảm đương nổi việc làm ba.Mà Yến Tử Hàn lại rất bình tĩnh.

Như kiểu người đẻ trứng không phải hắn ấy.Lúc Lâm Ngọc đang đọc sách thì Yến Tử Hàn đến ôm eo cậu, nằm sau lưng cậu ngủ trưa, ngủ dậy rồi thì dựa lưng Lâm Ngọc, “Em đang làm gì?”

“Xem xem sau khi đẻ trứng xong thì chăm thế nào.”

Yến Tử Hàn nhướng mày, “Em thích con non lắm à?”

Lâm Ngọc cười với hắn, “Em thích con chúng ta.”

Yến Tử Hàn nhìn mặt Lâm Ngọc, “Bởi vì nó có đuôi?”

Lâm Ngọc: “…?”

“Bởi vì nó là con của chúng ta.”

Lúc này chuông cửa bên ngoài vang lên.

Lâm Ngọc lập tức đứng dậy, “Chắc là rương ổn định nhiệt độ của em bé đến rồi đó.”

Trong phòng vốn đã chuẩn bị một cái rồi, nhưng sau khi Lâm Ngọc nghiên cứu một phen thì lại tìm ra được một cái thích hơn, giờ vừa hay đã mang đến rồi.

Lâm Ngọc chạy đến phòng khách để mở cửa, vừa mở ra thì nhìn thấy một cái rương gỗ rất lớn.

Người khiêng rương đến hoàn toàn bị che mất.Người đó hỏi: “Nguyên soái đâu?”

Lâm Ngọc nghe giọng thì mới kinh ngạc phát hiện người tới đưa rương là Du Văn.

Lâu rồi cậu chưa gặp người này, “Tử Hàn ở phòng ngủ đó.”

Lâm Ngọc mở cửa ra, định giúp cậu ta đỡ giường, “Cậu bỏ ở đây trước đi.”

Du Văn cảm giác Lâm Ngọc đang đến gần, mới vội vàng nhích cái rương ra xa chút, “Đừng nhúc nhích, tôi nâng được!

Cậu đứng yên đó.”

Lâm Ngọc cảm thấy Du Văn nói cũng có lý, đành tránh ra.

“Vất vả rồi.”

Chờ Du Văn bỏ rương xuống Lâm Ngọc mới nhìn thấy mặt cậu chàng, vảy cá trên khuôn mặt vốn tuấn tú của cậu ta hơi bị tổn hại, còn đám vảy ở dưới đã mơ hồ kết vảy đỏ.

Lâm Ngọc có chút kinh ngạc, “Cậu bị thương?”

Du Văn mới vừa chấp hành nhiệm vụ trở về, trên người đương nhiên có vết thương.

Cậu trai không để ý, “Tôi không sao, ai yếu giống cậu chứ.”

Cậu ta bỏ cái rương xuống rồi đưa mắt quét một vòng trong phòng, không thấy Yến Tử Hàn mới dừng trên mặt Lâm Ngọc, “Cậu xem cậu đi, mang mỗi cái thai mà khiến ngài ấy chiều cả ngày, cậu cũng không nhìn xem cậu chiếm Nguyên soái bao lâu rồi?”

Lâm Ngọc: “…”

Du Văn trở về mới nghe nói Nguyên soái đã rất lâu không ra ngoài, vì thế mới xung phong nhận việc đưa rương ổn định nhiệt độ cho bọn họ.Thật ra cậu ta đã tiếp thu việc hai người là một đôi rồi, đến đây cũng không có ác ý gì.

Chẳng qua nhìn dáng vẻ yếu như sên của Lâm Ngọc nên mới chê chút thôi.Lâm Ngọc lúc này nhìn Du Văn mà đổ mồ hôi, cẩn thận nhìn thoáng qua hướng phòng ngủ.Yến Tử Hàn chắc là có thể nghe được.Lâm Ngọc: “Mang thai đương nhiên muốn được chăm sóc rồi.”

Du Văn cười nói: “Yếu nhớt, đừng nói là đẻ xong cũng muốn người ta chăm nha.”

Lâm Ngọc biết cậu ta hiểu lầm, Du Văn cho rằng người mang thai là cậu.Yến Tử Hàn không tuyên bố chuyện này trước mặt mọi người, Lâm Ngọc cũng lo hắn xấu hổ nên cũng không nói.Lúc này chỉ có thể buồn cho Du Văn.Anh đừng có nói Nguyên soái anh yếu nhớt nữa!!Lâm Ngọc: “Anh đừng nói nữa, đương nhiên muốn được chăm sóc chứ, đẻ trứng vất vả lắm.”

Đáng tiếc Du Văn không hiểu chút nào, “Đẻ trứng và đẻ con không giống nhau, không có vất vả thế đâu.”

Du Văn nói cũng là thật.Có chủng tộc giống chim mỗi tháng đều phải đẻ trứng, chủng tộc của Du Văn cũng đẻ trứng, bởi vì trứng tương đối nhỏ, một lần còn có thể sinh vài quả lận.Du Văn đắc ý dào dạt, như thể nhìn thấu được cái tâm cơ nhỏ xíu của Lâm Ngọc, “Chỉ đơn giản là cái cớ để cậu quấn người làm nũng thôi.

Đúng là dính người.”

Lâm Ngọc thương hại nhìn cậu ta, “Không có mà …

đẻ trứng cũng vất vả.”

Du Văn còn tưởng rằng Lâm Ngọc ngượng ngùng, mới phất tay, “Rồi rồi, cậu tương đối yếu, cũng nên cẩn thận một chút.”

Cậu ta nhìn khuôn mặt trắng nõn của Lâm Ngọc rồi lia xuống vòng eo.

“Cậu nên ăn nhiều một chút đi, mấy tháng rồi?

Sao không nhô ra gì cả.”

Du Văn nói thế cũng cong eo tò mò nhìn bụng Lâm Ngọc.Lâm Ngọc xấu hổ lui một bước, đang nghĩ nên nói thế nào để qua chuyện.Yến Tử Hàn rốt cuộc mới ra mở cửa phòng ngủ, sắc mặt không tốt, “Du Văn!

Cậu làm gì!”

Du Văn vội giật mình đứng thẳng, lúng túng giải thích, “Nguyên soái, tôi, tôi chỉ muốn quan tâm con của ngài một chút …”

“Vậy cậu đụng em ấy làm gì.”

Yến Tử Hàn không vui, trực tiếp túm Lâm Ngọc vào phòng ngủ.Du Văn ngẩn ngơ, “Cậu ta không mang thai con ngài sao?”

Yến Tử Hàn quay đầu lạnh lùng nhìn, mặt không đổi sắc mà nói: “Người mang thai chính là ta!”

Lâm Ngọc rõ ràng nhìn thấy sau khi Du Văn nghe xong những lời này thì cả người như bị sét đánh cứng đờ tại chỗ.Sau đó cậu ta mở to hai mắt khiếp sợ, nhìn Lâm Ngọc rồi lại nhìn Nguyên soái, thở hổn hển không nói nổi thành tiếng, mở miệng nhưng chẳng nói nổi câu nào, cuối cùng cũng chỉ lấy tay chỉ mặt Lâm Ngọc, mặt nghẹn đỏ.“Cậu!

Cậu, vậy mà, làm Nguyên soái chúng tôi mang thai … con cậu??!”

Lâm Ngọc bị giọng nói của cậu ta quát nhắm mắt lại, có chút xấu hổ sờ mặt.Vẻ mặt Du Văn quá khoa trương, vẻ không thể tin nổi nhưng còn có cả sự kính nể mơ hồ trong đó, như thể cậu đã làm chuyện kinh thiên động địa gì ấy, kiểu như muốn viết vào sách sử chẳng bằng …Lâm Ngọc ậm ừ, không biết có nên giải thích không, “Tôi …”

Cậu không làm Yến Tử Hàn đẻ, chuyện này ngoài ý muốn mà.Nhưng Yến Tử Hàn chỉ muốn đuổi người đi, “Ta vui đấy, liên quan gì cậu không!

Cút ra ngoài cho ta!”

Du Văn bị mắng, lúc này mới hoảng hốt chạy chậm ra ngoài, “Dạ … xin, xin lỗi!”

Yến Tử Hàn đóng cửa lại.

Nhíu mày nhìn Lâm Ngọc, sau đó xách cậu vào phòng tắm, “Em lại đây.”

Lâm Ngọc ngây ngốc, “Anh giận à?”

“Không phải.”

Yến Tử Hàn đi đến trước bồn tắm lớn, bình tĩnh cúi đầu xả nước ra.“Ta sắp sinh rồi.”

Gì???Lâm Ngọc hoảng lên, vội cầm gói thuốc bỏ vào nước ấm, “Anh ngồi đi, để em.”

Yến Tử Hàn nhếch khóe miệng, “Không sao.”

Vỏ trứng khi mới chui ra còn mềm, tốt nhất vẫn nên sinh trong nước, chờ vỏ trứng cứng rồi mới bỏ vào rương.

Như vậy trứng mới nhìn trơn láng đẹp hơn.

Còn gói thuốc đương nhiên là giúp giảm đau.Lâm Ngọc nhìn nước một hồi, rồi lại nhìn sườn mặt Yến Tử Hàn, “Thật sự không cần kêu bác sĩ sao?”

“Không cần.”

Thật ra Du Văn nói cũng không sai, đẻ trứng cũng không gian nan lắm.

Càng miễn bàn với tố chất thân thể của Yến Tử Hàn, năng lực chịu đau cũng mạnh.Hắn đúng là … mượn cơ hội này dính Lâm Ngọc một chút.

Hưởng thụ dáng vẻ đặc biệt quan tâm của Lâm Ngọc.Lâm Ngọc nghe vậy vẫn có chút khẩn trương, không ngừng nắm tay hắn, “Vậy, vậy … em có thể làm gì.”

Yến Tử Hàn nhìn Lâm Ngọc, khẽ cười, “Em khẩn trương gì thế?

Cũng không phải em đẻ trứng.”

“Em lo cho anh á!”

Mặt mày Yến Tử Hàn giãn ra, hắn cởi quần áo, bước vào bể tắm có nước màu trắng sữa, “Đừng lo.”

Hắn ngồi bên trong với chiếc bụng nhỏ hơi hơi nhô lên, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Ngọc rồi mở hai tay ra, “Em …

ôm ta đi.”

“Ừ!”

Lâm Ngọc vội vàng lội vào.…Lâm Ngọc ôm Yến Tử Hàn trong làn nước ấm, không ngừng trấn an xoa sau cổ hắn, “Rất khó chịu phải không?”

Yến Tử Hàn vùi đầu trên vai Lâm Ngọc, một tay ôm một tay nắm tay cậu, “Không.

Còn ổn …”

Tuy nói như vậy nhưng hắn vẫn dựa sát vào lồng ngực Lâm Ngọc hơn, như thể sự tồn tại của Lâm Ngọc như một liều thuốc thần kỳ.

Lâm Ngọc cũng ôm chặt hắn.Một lát sau Yến Tử Hàn ngẩng đầu, đuôi mắt hơi hồng, “Em, em đừng nhìn chằm chằm nơi đó …”

Lâm Ngọc vội ngẩng đầu, “Xin lỗi mà.”

Cậu lại nhỏ giọng hỏi: “Có phải sắp ra không?”

“Ừ … em đừng nhìn …”

Trán Yến Tử Hàn ướt mồ hôi, nhíu mày dựa vào vai cậu, cái ôm của hắn càng chặt thêm, thở ra bắt đầu nhiều hơn.Một lát sau, Lâm Ngọc có thể cảm giác được một vật nhỏ hơi nặng từng chút lọt vào trong nước.Ngực Lâm Ngọc nảy lên từng chút một.Bọn họ có con rồi!Khi cậu đang muốn đi xem trứng thế nào, thì Yến Tử Hàn lại đột nhiên ngẩng đầu nắm chặt tay Lâm Ngọc, “Em không được đi.”

“Em không đi đâu cả.”

Lòng Lâm Ngọc đã coi Yến Tử Hàn thành vợ mình rồi, đời này cũng không đi đâu cả.Cậu còn chưa kịp nói gì thì Yến Tử Hàn đã lên tiếng trước: “Ta nói là, cả đời này em không được đi đâu hết!”

Đuôi mắt Yến Tử Hàn phiếm hồng, cặp mắt nhìn thẳng tắp nhìn về phía cậu, ánh mắt có bá đạo, có cố chấp, còn có nỗi lòng không muốn xa rời trắng trợn hơn bình thường.

“Lâm Ngọc, ta yêu em.”

-- HOÀN CHÍNH VĂN --Tác giả có lời muốn nói: Lúc mới viết truyện này không ngờ lại được mọi người chào đón như vậy, thật ra nó ngắn vậy đó.
 
[ Đam Mỹ/Edit ] Đại Lão Vai Ác Hoài Trứng Của Tôi
Phiên ngoại 1.


Lúc trứng vừa mới sinh ra vỏ ngoài vẫn còn mềm, hơn nữa nó là màu trắng, sau khi được đặt trong rương ổn định nhiệt độ thì vỏ càng lúc càng cứng, sau đó vỏ chuyển sang màu vàng nhạt.

Mỗi ngày Lâm Ngọc về nhà đều bôi thêm dịch dinh dưỡng cho con, bây giờ trứng đã lớn hơn một chút so với lúc mới sinh rồi.

Lâm Ngọc bôi xong dịch dinh dưỡng liền dựa vào rương ngồi xuống ngồi xuống nói chuyện với con.

Bác sĩ nói làm vậy là có thể bồi dưỡng tình cảm với con non.“Bác sĩ nói con sắp ấp nở rồi.

Con phải cố lên đó, đạp vỡ võ là có thể ra ngoài gặp ba rồi.”

Lâm Ngọc rất chờ mong, cậu lầm bầm lầu bầu một hồi thì nghe thấy có tiếng mở cửa ở ngoài.

Yến Tử Hàn đã về rồi.Lâm Ngọc cười đứng lên ra đón, “Anh có muốn nhìn con không?”

Yến Tử Hàn dừng một chút, “Khỏi đi.”

Chẳng phải hôm nay con vẫn là … một quả trứng sao?Yến Tử Hàn bắt được Lâm Ngọc đang chạy đến trước mặt mình, ôm cậu vào lòng, dựa vào người cậu hít mấy cái.Lâm Ngọc nhịn không được cười.Lúc trước cậu còn lo Yến Tử Hàn sinh trứng xong sẽ không cần mình, quả nhiên lo lắng vô ích mà.Yến Tử Hàn nhìn cậu, “Cười gì?”

“Anh nghe em nói nè, em cảm thấy trên người anh có mùi thơm lắm.”

Lâm Ngọc lại gần, “Mùi sữa em bé.”

Sắc mặt Yến Tử Hàn không vui lắm, còn hơi đỏ lên.

Hắn buông lỏng Lâm Ngọc ra, chân dài bước vào trong.“Ta đi tắm rửa.”

Lâm Ngọc vội vàng đi theo hắn, “Sao vậy, hôm nay gặp chuyện gì à?”

Trong khoảng thời gian trứng được ấp, Yến Tử Hàn chảy sữa nhiều hơn trước.

Hắn cảm thấy nó ảnh hưởng đến công việc mỗi ngày của mình, nên không vui lắm.

Lâm Ngọc hỏi hắn, hắn tất nhiên cũng không muốn nói.Lâm Ngọc đành phải chặn ngang người ôm lấy, giọng cũng mềm hơn, “Anh cho em xem thử.”

Yến Tử Hàn tuy có thể đẩy cậu ra dễ dàng nhưng hắn chỉ quay đầu nhìn Lâm Ngọc, vẫn ngoan ngoãn đứng lại.Lâm Ngọc cởi bỏ bộ quân phục trước mắt, lập tức ngửi được một mùi còn thơm hơn, lớp áo lót bên trong cũng ướt một chút.

“Sao lại thế này?”

Yến Tử Hàn bị nhìn chằm chằm thì cảm thấy như có cơn gió xấu hổ thổi qua người, trong lòng càng thêm có một chút nan kham.

Hắn muốn nói Lâm Ngọc mấy hôm này đừng đụng mình.

Nếu không sẽ càng chảy dữ hơn.Nhưng Lâm Ngọc nhìn chằm chằm nơi đó nhìn trong chốc lát, hơi nuốt nước miếng, lại gần hơn, “Nhìn đáng thương quá, khó chịu không, em vắt ra giúp anh nhé?”

Chân Yến Tử Hàn chợt mềm, đầu óc không còn tỉnh táo nữa, lời nói tới bên miệng bỗng sửa lại, “…

Mạnh hơn chút nữa …”

--Buổi sáng hôm nay Lâm Ngọc đi thăm con thì cảm thấy trứng trong lòng bàn tay mình hơi giật giật.

Cậu đem con lên sờ thử, nói chuyện với bé một hồi thì thấy mức độ động đậy tương đối nhiều.

Như thể đang trả lời cậu vậy.

Lâm Ngọc cảm thấy trứng sắp nở tới nơi rồi.Cậu vừa khẩn trương vừa kích động, hận không thể ôm trứng mãi thôi, xem quang não một hồi thì lại đi nhìn con một lầm, sau đó dứt khoát tắt quang não ngồi bên cạnh rương ổn định.Lúc giữa trưa, Lâm Ngọc buồn vì chỉ một mình mình ngồi canh, dứt khoát ôm trứng vào lòng rồi đi tìm Yến Tử Hàn.Vừa đẩy cửa vào liền thấy Yến Tử Hàn đang muốn đi ra cửa tìm mình.

Lâm Ngọc lập tức cười với hắn.Yến Tử Hàn nhìn thứ trong lòng cậu, “…

Sao lại ôm trứng?”

Lâm Ngọc cười khanh khách, “Em cảm thấy con sắp được ấp nở rồi!

Em sợ bỏ lỡ.”

Yến Tử Hàn nhìn thoáng qua trứng.Nó vẫn là một quả trứng.Ánh mắt Yến Tử Hàn dừng trên người Lâm Ngọc, “Đói sao?”

“Chưa.”

Sự chú ý của Lâm Ngọc toàn đặt trên trứng, còn nắm tay lấy tay Yến Tử Hàn, để Yến Tử Hàn và mình cùng chờ trứng phá võ.Yến Tử Hàn miễn cưỡng nhìn chằm chằm trứng trong chốc lát, sau đó xoay đầu nhìn Lâm Ngọc.Lâm Ngọc chú ý tới ánh mắt Yến Tử Hàn thì cười, “Sao vậy?”

“Em ăn trước gì đi đã.

Em ăn ít nên phải ăn nhiều bữa, phải ăn đúng giờ.

Muốn ăn gì?”

“Ừ.”

Lâm Ngọc thuận miệng nói, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, cậu nhìn lướt qua ngực Yến Tử Hàn, nhìn rồi thì khóe miệng cứ nhếch mãi.Cậu nhích lại gần ngực Yến Tử Hàn, cố ý nói bên tai hắn: “Không phải gần đây em ăn ít nhưng vẫn nhiều bữa sao.”

Yến Tử Hàn nhìn cậu cười thì không nói gì, nhưng lại duỗi tay bắt đầu cởi áo.Lâm Ngọc ngây ra.Cậu, cậu, cậu giỡn thôi … không phải muốn ăn cái đó đâu!Nhưng Yến Tử Hàn bình tĩnh kéo áo ra, sau đó thuận tay cầm quả trứng trên đùi Lâm Ngọc lên, để qua một bên.

Còn mình thì kéo Lâm Ngọc vào lòng.Trứng: ……??Ánh mắt Lâm Ngọc đã hoàn toàn bị mùi sữa hấp dẫn, cũng không chú ý đâu khác nữa.“Nó chảy nữa này.

Không phải sáng nay mới …”

“Ở đây được chứ …”

Lâm Ngọc uống một lát rồi nhếch môi cười, “Em thấy mình cứ như Người hút sữa của anh ấy.”

Yến Tử Hàn nhếch môi mỏng, trừng mắt nhìn cậu một cái, “Ăn nhanh lên …”

Lâm Ngọc lập tức ngậm miệng lại.

Để miệng mình ở nơi phù hợp hơn.“Nguyên soái?”

Lúc vào Du Văn không nhìn thấy Nguyên soái, cậu trai tùy tiện đẩy cửa vào phòng luôn, sau đó cậu ta ngây ra.Du Văn thấy Lâm Ngọc đang chui đầu vào áo Nguyên soái.

Tuy không biết đang làm gì nhưng đây là chuyện cậu có thể xem sao!?Yến Tử Hàn nghe tiếng cửa mở thì nháy mắt đã kéo hết áo bao đầu Lâm Ngọc lại, hắn lạnh lùng nhìn Du Văn.Du Văn bị dọa tại chỗ lập chuyển hướng chạy ra ngoài, “A a a a xin lỗi!!

Nguyên soái tôi thật sự không nhìn thấy gì cả!!

Ngài đừng phạt tôi nữa a a a!”

Yến Tử Hàn tức đỡ trán, “Mẹ nó, đồ ngu …”

Đội của hắn sao lại có loại người này, muốn đá văng ra ngay lập tức mà.

Cho làm thêm mười nhiệm vụ nguy hiểm mới được!--Lâm Ngọc đợi nguyên một buổi chiều vẫn không thấy bé yêu ra.Mãi cho đến buổi tối Lâm Ngọc vẫn chưa từ bỏ ý định, luôn cảm thấy con lúc nào cũng có thể phá xác, lúc lên giường ngủ cũng mang trứng theo để trong lòng mình.“Cố lên.

Ba chờ con ra nè.”

Lâm Ngọc gối tay, híp mắt, vỗ nhẹ lên trứng, “Tuy mẹ không thể nói chuyện với con, nhưng thật ra mẹ cũng rất yêu con đó.

Chẳng qua tính mẹ con ...

ừ, rất đẹp trai.”

“Lúc đang sinh con, mẹ cũng nói với ba rằng mẹ yêu ba.”

“Mẹ cũng đã xây phòng cho con trên tinh cầu luôn rồi, con ra là chúng ta cũng vừa hay chuyển nhà mới luôn.”

“Mẹ đặt tên cho con là Lâm Hàn, con thích không?”

“Khi con sinh ra, con phải thân với mẹ nhiều nhiều vào đó.”……Lúc Yến Tử Hàn vào phòng ngủ thì phát hiện Lâm Ngọc đã ôm trứng ngủ trước rồi.Hắn nhìn gương mặt khi ngủ của Lâm Ngọc thì khẽ cười, sau đó vươn tay móc quả trứng trong lòng cậu ra, bỏ vào rương ổn định.

Trứng: ………Yến Tử Hàn kéo chăn nằm xuống cạnh Lâm Ngọc, đang ngủ mơ mơ màng màng thì Lâm Ngọc tỉnh dậy, hỏi hắn:“Con ra chưa?”

“Chưa đâu,” Yến Tử Hàn trực tiếp ôm lấy cậu không cho đi, “Sáng mai rồi xem.”

Lâm Ngọc do dự thì bị Yến Tử Hàn ấn vào lòng ngực, “Nhưng mà …”

“Ngủ.”

Lòng Lâm Ngọc muốn qua ôm trứng nhìn, cậu không mệt tí nào, cứ cọ tới cọ lui trong lòng Yến Tử Hàn không muốn ngủ.Một lát sau, cậu giật giật mũi, theo thói quen lần theo nơi tỏa ra mùi sữa rồi ngậm lấy.Yến Tử Hàn: “…”

Càng ngày càng quá đáng.Xem cái này như đồ ăn vặt luôn rồi à.Lâm Ngọc mút một lát thì chẳng mút được gì, lúc này mới nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng muốn ngủ luôn.Yến Tử Hàn: “…”

Uống cũng uống rồi, sao không đổi sang bên khác!Hô hấp Yến Tử Hàn dần nặng hơn, hắn đỏ mặt do dự rồi lại do dự, rốt cuộc vẫn đẩy đầu Lâm Ngọc dịch sang bên kia một chút.Lâm Ngọc lúc này mới lại tỉnh lại, thấy sắc mặt Yến Tử Hàn không tốt thì nghĩ mình vừa làm gì, đang muốn chột dạ xin lỗi thì một cục kẹo được bỏ vào miệng.

Tức khắc lòng Lâm Ngọc như nở hoa, nói lời trong lòng mình ra.“Vợ ơi.”

Thân mình Yến Tử Hàn cứng đờ, nhướng mày nhìn cậu, “Em kêu ta là gì …”

Miệng Lâm Ngọc như cất chứa điều gì, “Vợ ơi …”

Yến Tử Hàn đỏ mặt nghẹn nửa ngày, rốt cuộc chẳng nói gì.Lâm Ngọc lập tức cười, ôm chặt hắn, “Vợ ơi.”

Hai người ngọt ngào một hồi, Lâm Ngọc liền vươn tay lên mấy cái bao ở tủ đầu giường.Khéo miệng Yến Tử Hàn hơi nhếch, biết rõ mà còn cố hỏi, “Không phải em nói muốn ngủ sao?”

Lâm Ngọc hôn hắn một cái lấy lòng, vẫy đuôi, “Em cũng không mệt.”

“…

Được không?”

Yến Tử Hàn vừa định gật đầu, đột nhiên thân mình Lâm Ngọc liền dừng lại, “Anh có nghe tiếng gì không?”

“Ừ?”

Yến Tử Hàn chưa phản ứng kịp“Là âm thanh ghi hình của rương ổn định nhiệt độ.”

Lâm Ngọc vui mừng, không chút lưu luyến nhảy khỏi người hắn, chạy về phía rương, “Chắc chắn là con muốn phá xác!”

Yến Tử Hàn: “…”

Sau khi Lâm Ngọc vọt qua nhìn trứng thật sự đang động đậy, còn vẫy tay với Yến Tử Hàn, “Đến đây đến đây!”

Yến Tử Hàn đành phải đi qua, cùng Lâm Ngọc nhìn con phá xác.Trứng màu vàng nhạt lắc lư trái phải trong rương, rõ ràng nó đang lăn về phía Lâm Ngọc.

Nó dính lên tường thủy tinh trong rương.

Lâm Ngọc ngồi xổm xuống đối diện với trứng, còn để tay lên trên tấm thủy tinh, tập trung tinh thần nhìn nó.“Ba ở đây.

Con cố lên, mau ra ngoài đi.”

Như cảm nhận được kỳ vọng của Lâm Ngọc, vỏ trứng bị lực bên trong đánh phồng lên, rất nhanh sau thủng một lỗ.Từ khe hở vươn ra một ngón tay nhỏ, từ từ bẻ nát vỏ trứng, rồi duỗi cái thân lên vỏ trứng.Lâm Ngọc khẩn trương nắm lấy tay Yến Tử Hàn, sau đó rất nhanh đã nhìn thấy một bé con xinh đẹp lộ ra từ vỏ trứng.Trông bé này không khác gì với em bé loài người lúc mới sinh, khác ở chỗ bé đã lớn thành một nhóc mập mạp rồi, sau lưng có đôi cánh nhỏ, và một cái đuôi nhỏ có vảy.Bé mở to đôi mắt màu vàng kim nhìn khắp nơi, lia mắt giữa hai người Yến Tử Hàn và Lâm Ngọc, nhưng rất nhanh sau đã quyết định chọn Lâm Ngọc.Bé mở tay nhỏ ra, cái đuôi nhỏ lắc lư vài cái, rồi nở một nụ cười ngọt ngào.

“A!”

Ba.
____Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai còn một chương nữa, nhưng chắc trễ chút.
 
[ Đam Mỹ/Edit ] Đại Lão Vai Ác Hoài Trứng Của Tôi
Phiên ngoại 2.


Bốn năm sau.Tại phòng tư liệu trường quân đội cơ giáp.“Ê, tao sẽ đi xin phương thức liên lạc.”

Một nam sinh rốt cuộc cũng lấy hết can đảm đứng dậy từ bàn sách.Bạn của nam sinh ấy trêu chọc: “À, mày thích ai?”

“Là người bên kia …”

Cậu bạn kia nhìn sang.Bên cửa sổ có một người đàn ông thanh tú dáng cao gầy đang đứng, người đó đang điều chỉnh mô hình cơ giáp trước mặt mình, da người đó trắng nõn, ngón tay thon dài, gương mặt xuất chúng.

Ánh mặt trời chiếu trên lên người nọ, như thể đang mạ một vầng sáng.

Đẹp đến mức có vài phần không chân thật.Khi cậu bạn kia nhìn thấy người bạn mình thích là ai thì lại biến sắc, trở tay cho một tát vào mặt.“Đụ má??

Mày làm gì đấy??”

“Mày tỉnh táo lại đi, người ta đã kết hôn rồi!”

Nam sinh choáng váng, “Cái gì, sao mày biết …”

“Người kết hôn với anh ta là Nguyên soái đó!!”

Nam sinh kia hít khí lạnh, cảm kích thằng bạn mình, “Anh em tốt!

Tao mời mày ăn cơm.”

Nhưng nghĩ lại chợt thấy không đúng, “Ủa nhưng mà … sao mày biết?”

“Úi … bởi vì tao hỏi ảnh …”

Nam sinh nọ: “…”

“…

Chính miệng ảnh từ chối tao như thế.”

Nam sinh: “…………”

-Lâm Ngọc tất nhiên không nghe cuộc đối thoại vừa rồi, cậu vẫn nghiêm túc điều chỉnh mô hình trước mặt mình.

Cơ giáp mới này của cậu đã thiết kế xong rồi, cậu chỉ cần đem mô hình và luận văn tốt nghiệp sửa soạn nữa thôi, hoàn thành trước tốt nghiệp là xong.Lúc này thiết bị nhắc nhở của cậu vang lên.Lâm Ngọc cúi đầu nhìn thì thấy là Yến Tử Hàn tìm mình, nói muốn đến đón.Lâm Ngọc hơi kinh ngạc.

Hôm qua bọn họ mới cãi nhau.Bởi vì hôm qua Yến Tử Hàn khăng khăng nói muốn đích thân mang chiến hạm ra ngoài, giành địa bàn với Khắc Lâm tộc.Khắc Lâm tộc là bọn cướp nổi tiếng nhất Tinh Tế, chúng khi chiến đầu là lũ điên.

Lâm Ngọc dựa vào cốt truyện suy đoán rằng bọn chúng sẽ đầu hàng Yến Tử Hàn.

Nhưng tật xấu khó sửa, sau này còn trét bao nhiêu vết nhơ cho hắn.

Mà nơi kia chính là chỗ mà nữ chính đi thăm dò.

Lâm Ngọc đương nhiên không muốn Yến Tử Hàn đi.Thật ra mấy năm gần đây Yến Tử Hàn rất an ổn, hắn vẫn luôn sống trên tinh cầu, rất ít khi tự mình mang chiến hạm ra ngoài.

Nguyên nhân chủ yếu là do hắn không muốn rời khỏi Lâm Ngọc, cũng không muốn mang Lâm Ngọc đến nơi nguy hiểm.Nhưnh Yến Tử Hàn rốt cuộc vẫn là Yến Tử Hàn, trong xương hắn vẫn còn sự hiếu chiến, lúc này hắn muốn đi, Lâm Ngọc trực tiếp nói không được trước mặt Tham mưu trưởng và một số quan quân khác, không cho hắn đi.Yến Tử Hàn không vui, nói Lâm Ngọc không thể dạy hắn làm việc.Lâm Ngọc nghĩ vậy liền thở dài.Yến Tử Hàn khăng khăng muốn đi, Lâm Ngọc đương nhiên không có quyền ngăn cản.

Cậu vẫn nên chuẩn bị tốt để tới đó đi cùng hắn, ngăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Vậy nên cậu mới muốn làm nhanh luận văn tốt nghiệp cho xong.

Nhưng Lâm Ngọc sáng hôm nay đã ra ngoài, vùi đầu vào nghiên cứu, nguyên một ngày cũng chưa nói chuyện với Yến Tử Hàn.

Không nghĩ rằng Yến Tử Hàn sẽ chủ động tới tìm cậu.Lâm Ngọc thu quang não lại, rời khỏi phòng tư liệu, rất nhanh sau đã lên xe của Yến Tử Hàn.“Sao anh đến đón em?”

Yến Tử Hàn nhìn cậu một cái liền quay đi, “Muốn đón em.”

Hai người im lặng một hồi, Lâm Ngọc chủ động hỏi: “Chừng nào thì anh định đi?”

Yến Tử Hàn nhìn cậu không nói lời nào.“Đừng giận mà.

Em biết anh là Đại nguyên soái, em không thể lo chuyện của anh được.

Em sẽ đi với anh.”

Lâm Ngọc chủ động cầm tay Yến Tử Hàn.Yến Tử Hàn lập tức rướn người qua ôm cậu, “Em không muốn ta đi, ta không đi nữa.”

Lâm Ngọc sửng sốt.Yến Tử Hàn siết chặt vòng ôm, đầu tựa lên vai cậu, cất chất giọng trầm: “Hơn nữa ta không giận, mà là em giận.”

“Em cũng không giận …”

Yến Tử Hàn nhấp miệng, “Em có.”

Cả ngày nay không nói với hắn câu nào.Lâm Ngọc hơi nghi hoặc, “Anh không đi thật à?”

Dễ thế?Yến Tử Hàn càng gần Lâm Ngọc hơn, thể trọng đều đè xuống cậu, “Ừ.

Ôm ta.”

Lâm Ngọc duỗi tay vỗ lưng hắn như đang an ủi một em chó bự vậy, nhưng lòng cậu còn hơi lo lắng.Chuyện này cũng thuận lợi quá đi mất, chắc Yến Tử Hàn không định thừa dịp mình không để ý lén chạy ra ngoài phải không?Lâm Ngọc do dự một chút, mắt thấy đã tới nhà trẻ của Lâm Hàn thì mới thôi nghĩ nữa, định đi đón con trước, về nhà lại nói chuyện với Yến Tử Hàn sau.--Biết ba và mẹ sẽ tới, bé Lâm Hàn với vóc dáng nhỏ nhắn nghiêm túc ngồi ở cửa chờ.Cửa vừa mở, người có đôi chân dài đang rảo bước tiến tới chính là Yến Tử Hàn.Bé Lâm Hàn lập tức đứng dậy, ngửa đầu chào một cách có quy tắc: “Chào mẹ ạ!”

“Ừ.”

Yến Tử Hàn gật đầu.Ánh mắt Lâm Hàn vội nhìn ra phía sau, khi thấy người đứng sau Yến Tử Hàn thì đôi mắt liền sáng lên, “Ba!”

Bé gần như là té lộn nhào một cái rồi chạy qua, hưng phấn giang hai tay, thiếu chút nữa là bò lên quần Lâm Ngọc, kêu gào: “Ba ơi ôm!”

“Được được.”

Lâm Ngọc vội vàng ôm bé lên.

“Hôm nay Lâm Hàn ngoan không?”

“Ngoan ạ!”

Yến Tử Hàn ghét bỏ nhìn thoáng qua, “Bao lớn rồi, cả ngày chỉ biết dính lấy ba.”

Lâm Hàn bẹp miệng, giận mà không dám nói gì, vội ôm chặt lấy cổ Lâm Ngọc.Mẹ cũng bao lớn rồi!

Cả ngày cũng chỉ biết dính lấy ba.

Ban ngày dính lấy ba, buổi tối cũng không cho bé tìm ba.Lâm Ngọc bế con lên xe.

Cả một đường Yến Tử Hàn nhìn Lâm Hàn cọ miệng lên cổ Lâm Ngọc, sợ là nước miếng cũng dính hết cả.

Về nhà rồi phải kéo ra mới được.“Được rồi.

Lâm Hàn, về hộp của con đi.”

Lâm Ngọc đen mặt, “Đừng nói vậy, đó không phải hộp, đó là giường con mà …”

Tuy rằng bởi vì lúc trước do năng lực vận động của bé Trùng cái quá mạnh nên phải lắp cái lan can ở trên …Bé Lâm Hàn đương nhiên không muốn đi ngủ ngay, bé nhỏ nước mắt lưng tròng quay đầu lại nhìn Lâm Ngọc, “Ba ơi!”

Lâm Ngọc ôm con lên, “Ba kể truyện cổ tích cho con nghe nha?”

Bé Lâm Hàn được Lâm Ngọc ôm thì nước mắt mém rớt xuống kia đã được rút về, cười gật đầu.Thật ra truyện cổ tích bé đã nghe hết rồi, nhưng chỉ cần nằm trong lòng Lâm Ngọc là được!

He he.Bé Lâm Hàn trộm nhìn Yến Tử Hàn, ôm cổ Lâm Ngọc, “Ba thích con không?”

“Đương nhiên.”

Lâm Hàn nhỏ giọng hừ hừ, “So với mẹ thì sao?”

Lâm Ngọc khó xử nhìn thoáng qua Yến Tử Hàn, vẫn quyết định dỗ con trước, “Ba thích con nhất.”

Khuôn mặt nhỏ của Lâm Hàn lập tức vui vẻ.“Mẹ cũng thích con nhất.

Tiểu Hàn đáng yêu nhất.”

Lâm Ngọc dỗ vài câu rồi để Lâm Hàn trên sô pha, sau đó quay đi lấy sách truyện.

Lâm Hàn vui vẻ ngồi trên sô pha đung đưa chân, nhìn Yến Tử Hàn cũng dứt khoát ôm hai tay ngồi xuống thì hơi chột dạ.“Mẹ không đuổi con được đâu.

Ba nói thích con!”

Yến Tử Hàn nhìn con mình một cái, nhướn lông mày, cúi thân mình xuống, dùng giọng ác ma nói nhỏ bên tai, “Bây giờ ba thích con là vì thấy đuôi nhỏ và trùng văn của con đáng yêu, chờ con lớn rồi, lúc đó không còn đuôi nhỏ, ba cũng sẽ không thấy con đáng yêu nữa.”

Lâm Hàn: “??!!

QAQ” Cái gì!Lúc Lâm Ngọc trở về thì thấy Yến Tử Hàn và Lâm Hàn một lớn một nhỏ ngồi trên sô pha, vừa nhìn thấy cậu thì cùng quay đầu lại nhìn, ngũ quan có thể nói là khá giống nhau.

Lâm Hàn khẩn trương nắm đuôi nhỏ của mình.

Nước mắt lã chã, “Ba, con không muốn lớn nữa!”

Lâm Ngọc: ???“Sao thế?”

“Hu hu ba ơi!”

Lâm Hàn vội vàng nhào vào trong lòng cậu cọ tới cọ lui.Lâm Ngọc nghi hoặc nhìn về phía Yến Tử Hàn, “Anh lại chọc Lâm Hàn à?”

Yến Tử Hàn nhìn nơi khác, khóe miệng nhếch lên, cười mỉm.Lâm Ngọc ôm bé Lâm Hàn hỏi tại sao, thì càng thêm bất đắc dĩ.

Cậu từng hỏi sao Yến Tử Hàn không có đuôi một lần, thế mà Yến Tử Hàn nhớ đến bây giờ.Lâm Ngọc an ủi một hồi lâu, bảo đảm ba vẫn luôn thích con, sau đó mới đọc truyện cho nghe.Bé Lâm Hàn vẫn luôn ngồi cứng trên đùi Lâm Ngọc, tay nắm quần áo cậu.

Yến Tử Hàn liền đi qua dựa vào lưng Lâm Ngọc, ôm cậu từ đằng sau rồi chợp mắt một lát.Lâm Ngọc đọc truyện cho hổ bự và hổ bé xong, sờ đầu hổ bé nói: “Nên đi ngủ rồi.”

Hổ bé ngửa đầu cọ cọ cậu, vẫn muốn nhõng nhẽo tiếp, “Ba ôm ngủ.”

Hổ bự đè trên lưng Lâm Ngọc lập tức mở mắt, “Không.”

“Hu hu.”

Lâm Ngọc dẫn bé Lâm Hàn đi ngủ.

Yến Tử Hàn lại ôm lấy cậu.Lâm Ngọc cõng hắn đi vài bước thì cười, “Nặng quá à.”

Yến Tử Hàn nhìn chằm chằm cậu, duỗi tay sờ khóe miệng cậu, “Em không giận ta sao?”

“Em không giận, em lo cho anh.”

Lâm Ngọc nghiêm túc: “Em biết anh thấy chuyện này không nguy hiểm, nhưng … em có dự cảm không ổn.”

Yến Tử Hàn nói lại lần nữa: “Em không muốn ta đi, ta không đi.”

Lâm Ngọc vẫn còn hơi nghi ngờ mà hắn, thương lượng: “Anh có thể đi tinh vực khác, em theo anh.

Nhưng bên kia không được.”

“Anh nhất định phải dẫn em theo.”

Yến Tử Hàn hơi sửng sốt.Vậy mà Lâm Ngọc lại cảm thấy hắn sẽ để em ở nhà mấy tháng, chỉ để đi đánh một trận.Rõ ràng cho dù chia cách chỉ một ngày, cũng đủ để khiến lòng hắn như mất đi thứ gì.Ngay cả Yến Tử Hàn cũng không hiểu sao bản thân lại thay đổi.Như rằng thời trẻ hắn chinh chiến là để lấp đầy những thiếu hụt trong lòng, mà từ khi có Lâm Ngọc, chỉ cần ở bên cậu, lòng hắn liền thỏa mãn.

Hắn căn bản không muốn rời khỏi em ấy.Lúc ấy bản thân giận một câu đó của em, cũng chỉ vì trong lòng Yến Tử Hàn biết thật ra Lâm Ngọc bảo được hắn, hắn chỉ mạnh miệng trước mặt thuộc hạ thôi.

Lần này muốn ra ngoài cũng do có nguyên nhân khác.Yến Tử Hàn kéo tay Lâm Ngọc, “Ta muốn cho em xem một thứ.”

“Thứ gì?”

Hai người lại ngồi xe bay đi ra ngoài, trực tiếp chạy đến một kho hàng của một phi thuyền.Yến Tử Hàn mở kho hàng, ánh đèn bên trong chiếu khắp nơi.

Chiếu sáng đồ vật bên trong.Lâm Ngọc mở to hai mắt, “Đây là …”

Cơ giáp cậu thiết kế!Vậy mà Yến Tử Hàn lại làm cơ giáp cậu thiết kế.“Ta hỏi qua các thầy rồi, bọn họ nói thiết kế của em rất tốt.

Không có vấn đề gì.”

“Em phí nhiều tâm huyết vì nó như vậy, nên ta muốn lần này tự mình mang đi tác chiến, cho em xem dáng vẻ cơ giáp của em bách chiến bách thắng.

Cho em vui mừng …”

Yến Tử Hàn nói được một nửa thì Lâm Ngọc liền ôm lấy hắn.Tim như muốn nứt ra.Cơ giáp Lâm Ngọc thiết kế là muốn cho Yến Tử Hàn, nên ngay từ khi bắt đầu đã luôn không ngừng chia sẻ với Yến Tử Hàn.Yến Tử Hàn vẫn luôn không nói gì, ai ngờ lại tự hào vì nó như vậy, còn gấp không chờ nổi giúp cậu tạo ra cơ giáp luôn rồi.

Yến Tử Hàn của cậu đáng yêu chết đi mất.“Cảm ơn anh trao em niềm vui này.

Em rất thích.”

Yến Tử Hàn cũng ôm cậu, nói tiếp: “Cho nên ta sẽ không bỏ em ở đây mà đi đâu cả …”

“Ừ.

Em biết.”

Yến Tử Hàn thấy Lâm Ngọc không tức giận, rũ mắt lông mi, lại lại buồn bã nói: “Ngày hôm qua em trực tiếp ngủ phòng cho khách, sáng nay lại đi luôn …”

“Xin lỗi.

Em không phải cố tình không để ý anh đâu, vợ à.”

Lâm Ngọc áy náy không thôi, lập tức hôn hắn một cái.Yến Tử Hàn lúc này mới cười, chủ động hôn lại Lâm Ngọc.Hai người hôn một hồi, liền lăn đến chỗ ngồi trên phi thuyền.“Em … nhanh đi.”

“Vợ ơi, em không mang bao …”

“Không sao.”

Ô?Trán Yến Tử Hàn ra một tầng mồ hôi mỏng, hắn nâng khuôn mặt đang không nhịn nổi của mình lên, đôi mắt lấp lánh nhìn cậu, cắn môi: “Thì sinh tiếp một đứa nữa thôi …”

Lâm Ngọc: “…”

Ba xin lỗi con yêu, mẹ con mới là người đáng yêu nhất trên đời này.

-- HOÀN PHIÊN NGOẠI --
 
Back
Top Bottom