Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!

[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
🪽Thành phố D - Chương 4 (1)


Chương 84: Đồng hành cùng thần linh [4] – Tảo Dưới Đáy HồThần điện nơi Đàm Gian đang đứng gần như chiếm trọn cả đỉnh núi.Theo như những bức bích họa trên tường thần điện mô tả, phía sau chính điện cao chọc trời là một con suối nhỏ gần như xuyên suốt toàn bộ ngôi đền, uốn lượn từ đỉnh núi chảy xuống, dòng nước trong vắt ấy từng nuôi dưỡng ngôi làng dưới chân núi.Thế nhưng về sau, kể từ khi vị vu sư trong tranh chiếm lấy ngọn núi, ngôi làng dưới chân núi cũng nhanh chóng bị bỏ hoang, trở nên tiêu điều.Chỉ còn con suối ấy vẫn trong lành, vui vẻ tuôn chảy.Đàm Gian vòng qua những bức tường đổ nát, phế tích của thần điện, đi thẳng về phía sau núi.

Lúc này vừa đúng giữa trưa, ánh nắng gay gắt trên đỉnh đầu được tán cây rậm rạp che bớt phần nào, chỉ rải xuống những tia sáng vụn vặt, phản chiếu trong đôi đồng tử màu trà xinh đẹp của em.Ánh mặt trời chiếu xuống khu rừng, ấm áp dịu dàng, đến mức cởi đồ ra cũng không thấy lạnh lắm.Dòng nước suối lấp lánh trông trong vắt lạ thường, đến cả những viên đá lởm chởm dưới đáy cũng đã được dòng nước mài mòn trở nên trơn nhẵn, tròn trịa.Đàm Gian chống tay, ngồi xuống bên một tảng đá nhẵn bóng, cẩn thận vươn đầu ngón chân ra thử nhiệt độ nước.Nước suối lành lạnh, nhưng sau khi được nắng chiếu vào thì phủ lên một tầng ấm áp dịu nhẹ.Đàm Gian hài lòng cong mắt cười, những ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo bắt đầu cởi cổ áo và dây buộc lưng của thần bào, từng lớp từng lớp được nới ra, cuối cùng em khẽ nhấc đai lưng, nhẹ nhàng vén lên.Làn da trắng mịn vòng eo cứ thế phơi bày dưới ánh sáng mềm mại, như ngọc trắng ấm áp, đẹp đến mức phát sáng.Bỗng nhiên, một cảm giác kỳ dị như bị ai đó âm thầm dòm ngó ập tới.Động tác cởi đồ của Đàm Gian lập tức khựng lại, những ngón tay mang sắc hồng vẫn còn đang dừng lại nơi vạt áo buông thõng ngang bụng, giữ nguyên tư thế đang vén áo lên quá nửa.

Khi em hơi ngả người ra sau, phần eo trắng nõn bị kéo căng tạo thành một đường cong mềm mại, càng khiến vóc dáng trở nên thon thả.Ánh mắt nóng rực ấy cứ thế lặng lẽ dừng lại trên vùng bụng trắng nõn của em.Rồi dọc theo làn da, từng chút một, lặng lẽ trượt lên trên.Ngay khi phát hiện vòng eo đang khẽ run lên, ánh mắt đó lại như chưa từng tồn tại, thản nhiên rời đi.Đàm Gian ôm lấy quần áo, hàng mi khẽ run đầy bất an.Em đứng ngẩn ngơ trên tảng đá ẩm ướt, ngón chân nhỏ như nụ hoa vốn dính đầy bụi giờ đã bị nước làm ướt.

Chiếc áo vừa vén lên lại rủ xuống, đôi chân thon trắng run rẩy, đôi mắt màu trà trong veo ngơ ngác nhìn quanh, ánh nhìn đầy tủi thân.Cằm vùi trong đống quần áo ôm trước ngực, Đàm Gian cụp mắt, khẽ hỏi hệ thống với giọng đầy ấm ức:"Tôi có nên tắm không đây...?"

"Chỉ có mỗi con suối này, nhưng tôi thấy có gì đó lạ lắm."

Hệ thống chủ vốn còn đang nhắc nhở em ban nãy, giờ lại im thin thít.

Đàm Gian sốt ruột đến mức hốc mắt cũng đỏ lên, em do dự một lát rồi quyết định quay về trước, nếu không thì đợi Sơn Cửu tới giúp em múc nước rồi hẵng tắm vậy.Đàm Gian co chân lại, kéo phần áo vừa vén lên xuống trở lại.Ngay khi vạt áo buông xuống, chuẩn bị che đi làn da trắng như tuyết nơi bụng, một mảng màu xanh đậm gần như đen từ đáy suối trong vắt bất ngờ vươn lên, cuốn lấy vòng eo ấy, kéo Đàm Gian từ trên bờ xuống thẳng lòng suối."

Bùm" một tiếng, nước bắn tung tóe, từng làn sóng gợn quanh chỗ em vừa đứng, bóng dáng thiếu niên xinh đẹp ấy biến mất không dấu vết.Nước suối lạnh lẽo như nuốt chửng lấy em, từng mảng từng mảng tràn vào.

Đàm Gian chớp mắt ngây ngốc nhìn ánh nắng mờ ảo trên đỉnh đầu, giọt lệ vì sợ hãi khóe mắt cũng lập tức lăn xuống, rồi tan biến trong làn nước.Em khua tay loạng choạng một chút, nhưng cổ tay và cổ chân đã nhanh chóng bị siết chặt hơn.Thứ gì đó lạnh lẽo, mềm mại như lụa luồn lên từ mắt cá chân, men theo đôi chân đang run rẩy, tiếp tục bò lên, cho đến khi quấn chặt lấy cặp đùi trắng mịn như được đúc từ mỡ đông.Rồi nó kéo em, dần dần chìm xuống đáy sâu của con suối.Đàm Gian trợn tròn mắt vì sợ hãi, lúc này mới phát hiện con suối trông có vẻ cạn kia thật ra thông với một hồ nước lớn sâu thăm thẳm.

Lúc đầu nước hồ vẫn còn phản chiếu ánh xanh nhàn nhạt, nhưng khi em càng lún sâu, trước mắt chỉ còn lại một màu đen đặc sệt.— "Ụ...

ư!"

Từng đợt nước hồ lạnh lẽo ào ạt tràn vào khoang mũi và phổi, khiến Đàm Gian ngạt thở đến mức không kìm được mà ngửa đầu lên.

Gương mặt xinh đẹp của em bắt đầu ửng đỏ lạ thường, tầm nhìn ngày một mờ đi.

Trong làn nước tối sẫm, em chỉ lờ mờ nhìn thấy thứ đang trói chặt tay chân mình – dường như là một loại tảo sống dưới hồ sâu.Ánh nhìn mơ màng cuối cùng của em như đánh động thứ gì đó trong đám tảo, khiến chúng trở nên cuồng nhiệt hơn.Những sợi tảo to khoẻ như sóng ngầm màu xanh biếc tầng tầng lớp lớp vây quanh lấy em.

Chúng len lỏi qua lớp áo đã rách nát, dán sát vào thân thể mảnh mai, nhẹ nhàng trườn đi như những linh hồn đang thì thầm bằng hơi lạnh.Dưới đáy hồ u tối vĩnh viễn không có ánh sáng, tà váy trắng của em theo dòng nước lay động, như đoá hoa hồng trắng vừa nở rộ.

Hàng mi khép hờ che khuất đôi mắt dần mất tiêu cự.

Đàm Gian bị tảo bao vây từng lớp từng lớp, trắng – xanh hoà quyện, tay buông thõng theo mép tảo, nơi đầu ngón tay còn hằn lại dấu vết bị quấn siết.Ngay khoảnh khắc ý thức em chìm hẳn vào hư vô, đám tảo bất ngờ căng lên, kéo mạnh em khỏi mặt nước.Toàn thân Đàm Gian bị nhấc bổng, lơ lửng giữa không trung, tay chân bị trói chặt, thân hình mong manh đung đưa theo trọng lực.

Không khí lạnh buốt và tanh mùi hồ tràn vào miệng, khiến em run rẩy.Em ho mạnh vài tiếng, dòng nước trong suốt tuôn khỏi cổ họng, men theo cằm trắng như tuyết mà rơi xuống.

Tảo vẫn chưa chịu buông tha, đám sợi mềm mại không ngừng quấn lấy em, như muốn giữ lại chút hơi ấm mong manh còn sót lại.Lông mi em rối bời, ướt đẫm nước, run rẩy trong bất lực.Đàm Gian có cảm giác toàn thân mình đã bị tảo chiếm lấy.

Khi bị kéo xuống hồ, chúng quá nhiều – nhiều đến mức không tài nào tránh được.

Tay em chống cự không ngừng, phía trước bị giữ lại, phía sau cũng bị kéo căng.

Bộ thần bào vốn mỏng manh chẳng mấy chốc đã bị đẩy bật lên.Tảo cứ thế quấn chặt từng lớp từng lớp – không lối thoát.Cơ thể em ướt sũng, trắng bệch trong ánh sáng lờ mờ, bị treo lơ lửng, đầu ngón chân đọng vài giọt nước lấp lánh chảy xuống theo mu bàn chân.Cổ họng tê rát, miệng vì bị tảo căng ra nhét đầy khoang miệng, không thể khép lại mà mỏi nhừ.

Khi ý thức trở về, việc đầu tiên vị thần minh nhỏ bé đáng thương làm là rấm rứt rơi nước mắt.Giọt lệ hòa với nước hồ nhỏ lên đám tảo – dường như khiến chúng choáng váng một khắc rồi đột nhiên giãn ra.Các sợi tảo siết chặt cuối cùng cũng buông lỏng, để mặc Đàm Gian mệt mỏi khép môi sưng đỏ lại.

Em cố mở mắt, ánh sáng mặt trời rọi vào đáy mắt, phản chiếu thành sắc hổ phách trong suốt.Lượng nước em nôn ra bị tảo hút sạch chỉ trong chớp mắt.Cố lấy lại chút sức, em đảo mắt nhìn quanh và cuối cùng thấy rõ nơi mình đang ở – một lòng hồ rộng lớn sâu thẳm.

Ở cuối hồ là một hang động khổng lồ, xung quanh vách đá gắn đầy tinh thể phát sáng.

Một chiếc giá sách đã mục nát đổ nghiêng trong hang, trên bàn là đủ loại bình thuốc màu sắc lạ lùng, còn bên cạnh là một cái nồi sắt rỉ sét lớn.Và chính giữa căn phòng kỳ lạ đó, Đàm Gian bị tảo kéo đi suốt chặng đường dài đang lơ lửng ngay phía trên miệng nồi.Khi đám tảo buông ra, cơ thể nhỏ nhắn của em rơi xuống, đáp gọn vào trong chiếc nồi sắt rỗng tuếch....
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
🪽Thành phố D - Chương 4 (2)


Trong nồi sắt sớm đã trống rỗng, chẳng còn gì cả.

Cơ thể Đàm Gian vốn nhỏ nhắn, khi đám tảo nước tan ra, em liền ngã nhào vào cái nồi sắt khổng lồ ấy."

Bộp" – một tiếng trầm đục vang lên.Trước mắt Đàm Gian chợt tối sầm, đập vào mắt em là thành nồi bằng sắt đã bong tróc lớp ngoài xung quanh.Chiếc áo choàng trên người em đã bị xé toạc hoàn toàn lúc bị tảo nước tấn công, giờ thì nằm rũ bên dưới như những nếp lụa rũ rượi, trở thành thứ duy nhất còn lại che chắn trên thân hình thiếu niên xinh đẹp.Đàm Gian mím môi, cố gắng trèo ra khỏi cái nồi sắt to tướng, nhưng còn chưa kịp động đậy thì—"Cốc!"

Thành nồi mỏng manh, cũ kỹ bất chợt bị ai đó dùng khớp ngón tay gõ hai cái, âm vang trầm nặng.Cả người Đàm Gian cứng đờ lại vì sợ hãi, em ngồi thụp xuống đáy nồi lạnh buốt, cố gắng điều hòa hơi thở, rồi dè dặt ngẩng đầu lên, thứ đập vào mắt là một đôi cánh trắng muốt.Ai đó đang đứng bên mép nồi, cúi người nhìn xuống.Mái tóc dài màu kim vàng rực rỡ, đôi mắt xanh thẳm phản chiếu những tia sáng lấp lánh như vụn băng, gương mặt người ấy sở hữu những đường nét hoàn hảo, sâu hút và điển trai đến kinh diễm.

Chiếc áo choàng dài theo phong cách Hy Lạp cổ màu trắng thuần, được thêu chỉ vàng, ôm lấy bờ vai rộng của anh.Anh hơi cúi đầu, khiến viên pha lê đeo bên tai cũng đung đưa theo, phát ra âm thanh lanh lảnh, trong trẻo như chuông gió.【Đó là một trong những thần minh tối cao của Thành Trên – Đại Thiên Sứ Angelo.】【Chắc hẳn anh ta đến để tiêu diệt 'phù thủy' của Thành phố ngầm.】Hệ thống chủ, im lặng bấy lâu, bất ngờ lên tiếng lạnh lùng.Angelo hạ mắt, đúng lúc bắt gặp ánh nhìn ngập tràn đáng thương đang ngước lên nhìn mình của Đàm Gian.Gương mặt thiếu niên xinh đẹp bị bóng tối xung quanh tôn lên càng thêm trắng mịn như ngọc, mái tóc đen ướt sũng dán nhẹ vào thái dương, chỉ còn vài lọn dính bên môi đỏ hồng mọng như quả mọng.

Những giọt nước trong vắt chảy dọc gò má em, lướt qua xương quai xanh thanh tú, rồi khẽ đọng lại nơi hai điểm hồng nhạt, mang theo sắc thái đầy gợi cảm.Những ngón tay trắng ngần của Đàm Gian run rẩy bám lấy thành nồi hẹp chật, hai chân co lên ôm lấy ngực, trông chẳng khác nào một nàng công chúa xinh đẹp bị phù thủy nhốt trong nồi sắt.Khuôn mặt thánh khiết của Angelo thoáng hiện vẻ sững sờ.Một chiếc lông vũ trắng muốt nhẹ nhàng xoay tròn rơi xuống, đậu đúng lên chóp mũi Đàm Gian.Ngay giây tiếp theo, chiếc lông vũ ấy như bị ô uế, từ gốc bỗng chốc chuyển sang màu đen kịt.Sắc mặt Angelo lập tức sa sầm.

Tiếng rẽ gió sắc bén vang lên, thanh trường kiếm bằng bạc khắc hoa văn phức tạp "soạt" một tiếng chĩa thẳng vào đôi mắt nâu trà nhạt của em."

Ngươi là phù thủy?"

Giọng nói của Angelo vang lên như tiếng đàn cello trầm lắng, quý phái mà quyến rũ, nhưng hành động lại chẳng chút thương xót, trường kiếm đâm xuyên cả cái nồi sắt, thành nồi nứt vỡ không chịu nổi sức nặng của Đàm Gian, khiến em trượt theo lớp vải mềm mại bên dưới mà ngã ra ngoài.Thiếu niên bị phát hiện ấy co mình lại, đầu gối hồng nhạt khép sát, đôi tay trắng ngần ôm lấy cơ thể bé nhỏ, trông hệt như một viên bánh nếp đang run rẩy vì sợ."

Ta... ta là thần mà..."

Đôi mắt trong veo ngước lên, đuôi mắt và toàn thân vẫn còn vương nước, Đàm Gian yếu ớt và đáng thương thở ra một làn hơi ấm ngọt ngào, hàng mi run rẩy khẽ động, một giọt nước mắt tròn xoe, tinh khiết liền rơi xuống nơi khóe mắt.Giọng em nghèn nghẹn, nhưng vẫn không quên nhiệm vụ hệ thống khi đến thành phố D này.Đầu ngón tay trắng nhỏ níu lấy vạt áo của Angelo, để lại một vết nước mờ mờ, đôi mắt to tròn của Đàm Gian ngước nhìn, hơi nghiêng đầu một cách ngơ ngác, câu đầu tiên bật ra khỏi miệng lại là:"Anh... anh có muốn tín ngưỡng ta không?"

Sắc mặt của Angelo chợt trở nên cực kỳ u ám.----------------------Thế giới này bé con đáng yêu x 1000000000 ấy, yêu chết mất thoiiii (っ❁'◡'❁)っ
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
🪽Thành phố D - Chương 5 (1)


Chương 85: Đồng hành cùng thần linh [5] - Nếu phải chọn, thì hãy chọn người sạch sẽ nhất.Mặt hồ sâu phía sau dường như gợn lên những đợt sóng nhỏ, làn gió lành lạnh trong hang núi mang theo mùi tanh của nước ập vào mặt.

Ánh mắt Angelo trầm xuống.Gương mặt với đường nét xương hoàn hảo ấy không biểu lộ cảm xúc gì dư thừa.

Mái tóc vàng óng rực rỡ tung bay trong luồng gió, rồi lại rũ xuống sau lưng.

Trên vành tai sắc sảo đeo một chiếc khuyên màu ngọc lục bảo, lấp lánh giữa bóng tối âm u của hang động.Ánh sáng lờ mờ chiếu xuống gương mặt cậu thiếu niên trước mặt.

Em có vẻ vẫn còn ngơ ngác, hốc mắt và chóp mũi đỏ bừng, chắc là vừa bị đám tảo trong hồ bắt nạt không nhẹ.

Tóc đen ướt sũng dính bết thành từng lọn rũ xuống má.Bị dòng nước cuốn trôi suốt quãng đường, chiếc thần bào trắng muốt giờ chỉ lỏng lẻo phủ hờ lên hai chân em.Thiếu niên ấy toàn thân trắng trẻo, da thịt như ngọc, dưới ánh sáng nhàn nhạt như phát sáng.Lông mi em khẽ run lên, rồi ngước mắt, giọng nhỏ nhẹ hỏi anh có muốn trở thành tín đồ của em không.Yết hầu Angelo khẽ chuyển động, mu bàn tay nhẹ nhàng chạm lên má em.Trong cơn mê man, Đàm Gian vô thức nghiêng mặt về phía hơi ấm nơi da thịt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp khẽ dụi lên mu bàn tay anh hai lần.

Angelo cúi xuống nhìn em, mái tóc vàng trút xuống như thác, đôi cánh trắng to lớn gần như muốn bao bọc cả hai.Là Đại Thiên Sứ được toàn thành phố trên mặt đất ngưỡng mộ, kênh trực tiếp của Angelo luôn chiếm vị trí đầu tiên trên gương ma thuật.

Tín đồ và giáo hội của anh có mặt khắp nơi trong thành phố ngầm.Lẽ ra anh nên thấy bị xúc phạm vì một thiếu niên lạ mặt không rõ lai lịch, lại còn tự xưng là Thần linh.Bởi nếu là một vị thần đến từ thành phố trên mặt đất, sẽ chẳng vị thần nào không biết đến anh.

Niềm tin giữa các thần linh, vốn như sự kết hợp của tình yêu sâu sắc.

Với họ, những nghi thức hôn lễ chẳng là gì so với việc chia sẻ niềm tin như một sự gắn kết thiêng liêng và trực tiếp.Vậy mà giờ đây, thiếu niên ấy trần trụi không mảnh vải che thân cuộn người trên chiếc thần bào trắng như tuyết, níu lấy vạt áo anh mà hỏi rằng: "Anh có muốn tín ngưỡng ta không?"

Gương mặt Angelo trở nên kỳ lạ, nhưng hai tai anh lại không kiềm được mà đỏ rực.So với câu "muốn làm tình với ta không", thì có gì khác nhau chứ?!Lẽ ra anh phải giận dữ, phải tức giận.

Phải dùng thanh thánh kiếm nạm vàng trong tay đâm xuyên qua em, và cảnh cáo em nhắm mắt lại, đừng mơ tưởng đến mình nữa, đừng bôi nhọ thần linh, đừng lợi dụng danh nghĩa đó mà lừa dối thành phố ngầm này.Thế nhưng Angelo lại chẳng nói nổi một lời cảnh cáo.

Trong đầu anh giờ chỉ còn hiện lên gương mặt của Đàm Gian với đôi mắt hoe đỏ ngước nhìn anh đầy dè dặt, nhỏ nhẹ hỏi: "Anh có muốn theo ta không?"

Ngoan ngoãn đến kỳ lạ.

Lại còn xinh đẹp, một vẻ đẹp trong trẻo, sạch sẽ mà chỉ em mới có.Đôi cánh trắng của Angelo buông xuống, khoác sau lưng.

Tổng thiên sứ dùng ánh mắt trong xanh như đại dương nhìn xuống em, giọng hắn nhẹ như gió lướt, nửa như cảnh cáo nửa như nũng nịu: "Buông ra."

Đàm Gian đầu óc còn mơ màng, chỉ nghe thấy con "chim to" trước mặt bỗng gắt lên một câu, còn cau cả mày lại, trông như cực kỳ ghét em.Em bỗng thấy tủi thân, khóe môi hồng hồng mím lại, nước mắt trực trào ra.Em níu lấy chiếc áo rách nát trên người, định rụt lại.

Nhưng vừa bị đám tảo nước quật cho kiệt sức, giờ chỉ có thể lùi lại một chút chút.Đàm Gian tưởng con chim to ấy ghét mình vì mình ướt nhẹp, lấm lem trông thật bẩn, nên mới nhăn mặt mắng mỏ như thế.

Thế là em ngốc nghếch đưa môi hôn lên đầu ngón tay Angelo đang buông thõng xuống, mềm mại thì thầm:"Ta lau sạch rồi."

"Đừng mắng ta."

Một luồng ấm áp dịu dàng truyền đến từ đầu ngón tay, Angelo lập tức mở to mắt.

Trong đầu anh chỉ còn lại hình ảnh khuôn mặt nhỏ xíu trắng hồng kia, tủi thân đến nhăn cả lại, thế mà vẫn ngoan ngoãn cúi đầu hôn lên lòng bàn tay anh...Anh hơi cúi xuống, muốn giấu đi dáng vẻ tim đang đập loạn nhịp của mình.

Trên gương mặt hoàn mỹ vốn luôn giữ nét thánh khiết nay lại đỏ bừng như mực đỏ bị đổ tràn, lan từ má xuống cổ.Angelo tiến thêm vài bước, trong mắt chỉ còn bóng dáng Đàm Gian.

Mái tóc vàng óng trút xuống một bên, đôi mắt xanh như biển cả kia giờ chỉ phản chiếu bóng em.

Anh đưa tay nâng nhẹ cằm Đàm Gian, nâng lên gương mặt trắng nõn như tuyết ấy."

Em... thích ta đến vậy sao?"

Thiếu niên xinh đẹp chẳng rõ từ đâu đến, làn da mềm mại như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ tan chảy thành kem ngọt béo.Angelo thấy mình như bị trúng tà.

Theo luật tàn khốc của thành phố trên mặt đất, một kẻ không rõ lai lịch lại xuất hiện trong hang ổ của phù thủy dưới thành phố ngầm, lại chẳng thể chứng minh thân phận đều sẽ bị xử lý như tà đạo, giết không tha.Thế mà anh lại không thể ra tay.Thiên sứ thánh khiết khẽ thở dài, lòng dần ngập tràn lý lẽ thiên vị.Thôi vậy.

Nếu thật sự là tà đạo, thì để em cải tà quy chính mà tin vào mình.

Anh sẽ giúp em gột sạch mọi tội lỗi.

Mà nếu em thực sự là thần linh...Angelo khẽ véo má em, ngón cái chạm lên môi mềm mại, bóp nhẹ khuôn mặt em thành một đường cong nhỏ.

Rồi thiên sứ cúi đầu, thì thầm bên tai em:"Đưa gương ma thuật của em cho ta."

"Chúng ta, ký kết khế ước."

Đôi cánh trắng như tuyết lập tức trải rộng khắp hang động.

Thiên sứ cúi mắt xuống, gương mặt hoàn mỹ như tượng điêu khắc Hy Lạp ửng hồng.

Anh ôm Đàm Gian ngồi lên đùi mình, thần bào trên người cũng khẽ mở ra.Đàm Gian ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt mờ mịt.

Trong đầu chỉ còn lại bốn chữ:"Ký kết khế ước"—— mà ký kết khế ước, nghĩa là phải trao đổi dịch thể...Trong cơn choáng váng, ngón tay trắng ngần của Đàm Gian nắm lấy cổ áo Angelo, rồi ngẩng đầu, nhẹ nhàng chạm môi anh.Angelo như bị sét đánh, đầu óc nổ tung như pháo hoa.Cảm nhận đầu lưỡi mềm mại trơn ướt chạm lên môi, anh luống cuống mở miệng, cùng em trao nhau một nụ hôn dịu dàng mà điên cuồng.Gương mặt Đàm Gian bị anh bóp nhẹ, không thể lùi lại, chỉ có thể dựa vào đôi cánh lớn trắng như tuyết sau lưng anh, ngửa cổ mảnh mai lên, để mặc Angelo chiếm lấy nụ hôn ấy.Hơi thở anh dần trở nên nặng nề, pha lẫn hương thơm ngọt ngào, Angelo cắn nhẹ môi dưới em, thì nghe thấy thiếu niên thì thầm mơ hồ:"Đủ...

đủ chưa?"

Giọng còn mang theo âm cuối run rẩy như sắp khóc, như thể bị hôn đến chín mọng, mà vẫn thấy chưa bao giờ là đủ.Angelo nâng mặt em lên, cảm giác bản thân sắp bùng nổ.

Nhưng vị Tổng Thiên Sứ cổ hủ, thánh khiết ấy tuyệt đối không cho phép lần đầu tiên với bạn đời lại diễn ra ở chốn bẩn thỉu nhơ nhớp này lại còn là sào huyệt của phù thủy.

Angelo thở hổn hển, chen các ngón tay mình vào giữa những ngón tay Đàm Gian, đan chặt tay em vào tay mình.

Anh gục mặt lên vai em, gương mặt nghiêng hoàn mỹ khẽ cọ vào má trắng nõn của Đàm Gian, dịu dàng như thể cầu nguyện."...Đưa gương ma thuật của em cho ta..."...
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
🪽Thành phố D - Chương 5 (2)


Anh muốn liên kết phòng livestream của hai người lại với nhau, như vậy anh có thể thỏa sức cưng chiều vị hôn phu thuộc về mình.Ngay cả khi trở lại thành phố trên mặt đất, Angelo cũng đã nghĩ xong sẽ "bắt nạt" em ở đâu...Đôi cánh của anh rộng đến vậy, bất kỳ nơi nào cũng có thể trở thành chiếc giường ái tình của hai người.Angelo khẽ thở ra một hơi nóng, khi ấy Đàm Gian nghe thấy bên tai vang lên một âm thanh mơ hồ, tựa như vọng qua một lớp kính mờ.

Em tưởng là Sơn Cửu đã quay lại, đến tìm em để lấy gương ma thuật, thế là ngoan ngoãn khụy người xuống, lục lọi trong áo mình và lấy ra chiếc gương đồng cổ xỉn màu ấy.Đàm Gian tay run run đưa chiếc gương cho đại thiên sứ, đầu ngón tay mềm nhũn, yếu ớt vô lực.

Đôi mắt em khép hờ, giọng nói khe khẽ:"Anh về trễ quá rồi đó..."

Sự ỷ lại bất ngờ ấy khiến trái tim Angelo như ngập trong dòng suối ấm, anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Đàm Gian, ngỡ rằng người yêu đang làm nũng."

Sơn Cửu, ta vừa rồi hình như thấy một con... chim trắng rất to..."

Giọng của Đàm Gian ngây thơ mà cũng tàn nhẫn, nhưng còn chưa kịp lẩm bẩm xong thì từ đỉnh đầu vang lên một câu chất vấn lạnh lùng.Vòng tay đang ôm lấy Đàm Gian chợt siết lại rồi buông ra, Angelo cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn em, dập tắt tất cả những lời em sắp nói:
"Sơn Cửu là ai?"

Toàn bộ cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên, niềm vui, sự ỷ lại đều tan biến chỉ trong thoáng chốc.

Tấm thánh bào trắng tinh trên người Angelo đã bị nước thấm từ người Đàm Gian làm cho nhếch nhác, đôi cánh thiên sứ giờ cũng buông thõng, trong mắt xanh băng giá ấy thoáng qua một chút hoảng loạn không thể nhận ra.Ánh nhìn lạnh lẽo của anh ép xuống, cái bóng cao lớn dần bao trùm lấy Đàm Gian.

Bàn tay vừa mới dịu dàng đặt bên má em bỗng siết lại, khiến em đau đớn kêu lên, đôi mắt sáng trong lập tức phủ đầy hơi nước.Đến lúc này, Đàm Gian mới nhận ra, người đang ôm em hoàn toàn không phải là Sơn Cửu, mà là con chim trắng to lớn mà em từng nhìn thấy khi mới tỉnh lại.Miệng em bị bóp đến mức không thể khép lại, chỉ có thể tròn mắt nhìn Angelo, lúng túng không biết làm sao.Là một thiên sứ trưởng thông minh, Angelo lập tức hiểu rằng Đàm Gian nhận nhầm người, nên mới có vẻ "yêu từ cái nhìn đầu tiên" khiến anh hiểu lầm.

Anh khẽ cười lạnh, thô bạo đẩy thiếu niên xinh đẹp đang còn ngơ ngác trong lòng ra, nhưng thấy em sắp ngã xuống nền đất cứng và ẩm ướt, anh lại tức tối vươn tay kéo em lại.Đàm Gian bị lắc qua lắc lại, giờ đã hoàn toàn tỉnh táo.

Em nhìn con chim trắng to lớn đang tức giận trước mặt, khẽ đưa tay lên dụi mũi, tỏ vẻ sợ sệt.Khuôn mặt điển trai của Angelo giờ đen như đáy nồi, anh định giận dữ xoay người bỏ đi, nhưng khi đối mặt với đôi mắt trong veo xinh đẹp của Đàm Gian, bao lời trách móc lại nghẹn lại trong cổ họng.

Trong tay anh vẫn cầm chiếc gương ma thuật màu xám xịt của Đàm Gian, đành cố làm ra vẻ hung dữ mà tra hỏi:"Em tưởng ta là ai?

Ai đã ký khế ước với em hả?"

Angelo ấn vào gương ma thuật nhưng ấn mãi không sáng.

Anh cau mày, lật qua lật lại tìm kiếm, liền thấy rằng phòng livestream của Đàm Gian vì điểm tín ngưỡng quá thấp nên không thể mở lên.— Một vị thần non nớt đáng thương, thậm chí có lẽ còn không biết phải mở phòng livestream thế nào, đã bị người ta lừa hôn để đổi lấy tín ngưỡng, thậm chí còn làm những chuyện... còn đáng xấu hổ hơn.Em có lỗi gì chứ?Chỉ là bị lừa gạt thôi mà.Sự giận dữ của Angelo dịu đi một chút, anh lặng lẽ liếc nhìn danh sách theo dõi trong gương chỉ có duy nhất một cái tên: "1".Chắc chắn đó chính là Sơn Cửu."

Là hắn dụ em ký khế ước đúng không?

Chỉ là một kẻ đến từ thành phố ngầm thôi mà..."

Đàm Gian ngoan ngoãn gật đầu.

Mặc dù em vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Angelo hỏi gì, em cũng trả lời.Angelo lập tức giác ngộ, hiểu ra tại sao khi nãy Đàm Gian lại ngoan ngoãn mở miệng để mình hôn.Rất có thể là tên đàn ông nào đó ở thành phố ngầm, thấy em dễ lừa nên mặt dày dụ em hôn, rồi không biết xấu hổ mà quyến rũ vị thần nhỏ bé đáng thương này, dùng vài thủ đoạn bẩn thỉu để trở thành tín đồ duy nhất của em.Chỉ cần nghĩ đến chuyện có kẻ đê tiện nào đó dám lợi dụng Đàm Gian, Angelo đã thấy như lửa giận đang thiêu cháy gốc đôi cánh của mình.Anh nâng cằm trắng như tuyết của Đàm Gian lên, bắt em nhìn thẳng vào mình, từng chữ từng chữ răn dạy:"Loại người từ thành phố ngầm như hắn, là loại dễ dãi nhất đấy.

Hôm nay thì theo em, hôn môi em, nhưng ngày mai sẽ đi tín ngưỡng kẻ khác, hôn miệng người khác."

"Với đàn ông, quan trọng nhất chính là trinh tiết.

Không còn trinh tiết thì khác gì rác rưởi chứ?"

Đàm Gian trơ mắt nhìn Angelo mang gương mặt thánh thiện như thiên sứ, nghiêm túc nói ra những lời đó."

Ta không phải chê bai gì bọn họ, nhưng ta đây là xử nam đàng hoàng, đến tay còn chưa nắm ai bao giờ, ta không giống họ."

Angelo khẽ ho một tiếng, siết chặt gương ma thuật của Đàm Gian trong tay."

Ngay cả đức hạnh đàn ông cũng không giữ nổi, làm sao xứng làm chó của em?"

"Nếu phải chọn, thì hãy chọn người sạch sẽ nhất."

---------------------Bình tĩnh ngài thiên sứ ơi 😂
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
🪽Thành phố D - Chương 6 (1)


Chương 86: Đồng hành cùng thần linh [6] - Trên người vẫn còn đang mặc đồ của người khácĐàm Gian bị những lời lẽ khí thế ngút trời của Angelo làm cho sững người.Dù em không hiểu rõ tại sao Angelo lại nói những điều này, nhưng em có thể cảm nhận được hình như anh rất ghét Sơn Cửu.Đàm Gian mím môi, khi Angelo hỏi có nghe hiểu không, em cũng không trả lời, chỉ gật đầu cứng đờ, rồi khẽ "ừm ừm" cho có lệ.Rõ ràng là đang đối phó cho xong chuyện.Vậy mà Angelo lại bị sự ứng phó này làm cho vui vẻ ra mặt, đặc biệt là lúc anh nói: đợi khi quay lại Thần giới, sẽ lập khế ước với em.

Đàm Gian lại khẽ gật đầu, trông như thể đã đồng ý rồi.Đàm Gian sắp phát điên vì bị Angelo làm phiền đến chết rồi.Người đàn ông ấy sở hữu gương mặt thánh khiết cấm dục, những đường nét khuôn mặt sắc sảo cùng đôi mắt xanh băng giá khiến anh càng trở nên cao quý, xa cách.Nhưng khi anh cứ kéo lấy vạt áo của em, lải nhải không ngừng nào là khế ước, nào là kết hôn, nào là chia sẻ tín ngưỡng... thì đúng là dài dòng vô tận, lải nhải chẳng khác gì một con rối nói mãi không dừng.Đàm Gian suýt thì ngủ gật, nhưng vì chiếc gương ma thuật của em vẫn còn trong tay người kia, đành phải lí nhí đáp lời."...Đừng tin cái tên xấu xa ở thành phố ngầm đó nữa."

Angelo nhìn em bằng ánh mắt mờ tối không rõ cảm xúc, tay cầm gương ma thuật, đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm em lên, vuốt ve đầy dịu dàng và trân trọng.Đầu óc Đàm Gian đang mông lung cũng lập tức quay về hiện thực.

Em thu ánh mắt đang ngó nghiêng khắp nơi lại, đôi mắt màu trà trong veo ngước lên, nhìn thẳng vào Angelo đang ôm chặt lấy em."

Anh ấy...

đã lừa ta sao?"

Chỉ một cái nhìn của Đàm Gian mà khiến tim Angelo như lệch mất một nhịp.Một thần minh nhỏ bé thuần khiết và xinh đẹp, khi bị kẻ phàm tục ngạo mạn xúc phạm mà bảo rằng sẽ tín ngưỡng em, em liền ngoan ngoãn dâng hiến chính mình, để rồi bị hôn đến mức bên trong lẫn bên ngoài đều chín mọng.Vẻ mặt thánh khiết của Angelo hơi nhăn lại, ánh mắt anh thoáng lạnh đến rợn người."

Mỗi vị thần minh và tín đồ đều có một chiếc gương ma thuật.

Nó là chìa khóa kết nối giữa Địa Thượng Thành và Địa Hạ Thành—"(*Địa Thượng Thành = thành phố trên mặt đất / Địa Hạ Thành = thành phố ngầm) Angelo cúi đầu, kiên nhẫn giải thích:"Chúng ta còn gọi nó bằng một cái tên khác: Phòng livestream của thần minh."

"Thần minh ở Địa Thượng Thành sẽ truyền đạo, thu thập tín ngưỡng thông qua việc livestream, khiến bản thân ngày càng mạnh mẽ hơn.

Trong khi đó, tín đồ ở Địa Hạ Thành sẽ theo dõi các livestream đó, hiến tế và cầu khấn để mong nhận được sự dẫn dắt, che chở của thần minh."

Vừa nói, Angelo vừa lấy chiếc gương ma thuật của Đàm Gian ra.Anh dừng lại một chút, trên vành tai trắng muốt lại hiện lên sắc đỏ nhàn nhạt khó hiểu."

Lẽ ra một vị thần mới sinh ra sẽ được sứ giả của Địa Thượng Thành chính thức mở phòng livestream cho, đánh dấu sự trưởng thành và quyền lực trọn vẹn của một thần minh.

Giữa các thần minh sẽ có sự tín ngưỡng lẫn nhau và theo dõi lẫn nhau, tương tự như... sự kết hợp của con người."

Nói đến đây, Angelo khẽ cúi đầu ho nhẹ, ánh mắt mang theo hy vọng nhìn về phía Đàm Gian, cố gắng khiến em hiểu ra, lúc nãy anh đang... cầu hôn đó!Thế nhưng Đàm Gian lại "à" lên một tiếng, hoàn toàn lạc đề, đôi mày thanh tú nhíu chặt, khuôn mặt trắng hồng tràn đầy nghi hoặc."

Vậy tại sao... ta lại xuất hiện ở Địa Hạ Thành?

Cũng chẳng ai giúp ta mở phòng livestream cả?"

Chiếc gương của em bây giờ vẫn chỉ là một màu xám xịt, ngay cả nút theo dõi cũng không thể bấm, chỉ có một con số "1" do Sơn Cửu đã ấn cho từ trước.Sắc mặt của Angelo dần trở nên nặng nề, sáu cánh trắng sau lưng anh chầm chậm thu lại, để lộ ra hang động xung quanh lạnh giá phủ đầy tinh thể pha lê.Giọng nói anh trầm xuống, như tiếng suối thì thầm bên tai."

Địa Hạ Thành xuất hiện một tên tà giáo, hắn dùng vu thuật đánh cắp quyền năng của thần, rồi bắt cóc một vị thần mới sinh từ Địa Thượng Thành xuống đây."

Đàm Gian chớp mắt mấy cái, rồi chậm rãi nhận ra - cái người xui xẻo bị bắt trộm đó, chính là em.Em nhìn vào bảng nhiệm vụ tích điểm tín ngưỡng trên hệ thống chính của mình, trên đó chỉ lèo tèo duy nhất một con số "1".Không có phòng livestream thì không thu được điểm tín ngưỡng... mà em, một người đáng thương bị tên phù thủy đưa xuống đây trái phép, thì lại không có khả năng tự mở phòng.Đàm Gian ngẩng đầu, túm lấy vạt áo của Angelo, giọng lạc đi đầy tủi thân: "Vậy... ta sẽ không bao giờ mở được phòng livestream nữa sao?

Làm sao để quay lại Địa Thượng Thành đây?"

Em hơi sốt ruột, cơ thể khẽ nhổm lên, chồm người về phía trước, trông chẳng khác gì một chú mèo con đang nôn nóng cào vào thức ăn đông lạnh, chỉ chăm chăm dán sát vào người ta, chẳng màng gì đến khoảng cách hay ranh giới.Vốn dĩ hai người đã ngồi rất gần nhau, giờ Đàm Gian lại vươn thẳng người, như thể chỉ một giây sau sẽ dính chặt lấy Angelo, hơi thở nóng hổi từ môi phả thẳng vào mặt anh.Đôi mắt tròn xoe long lanh như phủ nước, ngơ ngác nhìn chằm chằm anh.Cả sống lưng của Angelo căng cứng, suýt thì bị gương mặt xinh đẹp ấy làm cho mê muội đến chóng mặt.

Anh chỉ lảo đảo trong giây lát, rồi liền bắt đầu truyền tín ngưỡng và thần lực vào gương ma thuật của em."

Ta... ta..ta..ta mở cho em vậy."

Angelo mặt đỏ bừng, nói năng lắp bắp."

Nhưng vì rào chắn giữa Địa Thượng và Địa Hạ Thành quá dày, nên em phải tích đủ điểm tín ngưỡng thì kết giới Địa Thượng mới tiếp nhận em."

"Xin lỗi... dù ta là Đại Thiên Sứ, cũng không thể phá vỡ sức mạnh kết giới để đưa em quay về."

Chiếc gương trong tay Đàm Gian bắt đầu tỏa ra ánh sáng trắng dịu nhẹ.

Ngay sau đó, một "thần tượng nhỏ" xuất hiện ở chính giữa màn hình gương.Phòng livestream của thần minh được Angelo cưỡng chế mở ra bằng thần lực, nhưng vì Đàm Gian bị đưa xuống Địa Hạ Thành một cách trái phép nên phòng vẫn chưa có tên.Chỉ có một chữ nhỏ "Thần" treo lơ lửng ở góc trên bên phải.Trên cổ tay Angelo, những phù văn màu vàng đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ nhạt.

Gương mặt vị đại thiên sứ thánh khiết trở nên nghiêm nghị, anh cởi chiếc áo choàng thiên thần của mình ra, dịu dàng khoác lên người Đàm Gian.Hơi ấm nhẹ nhàng bao phủ lấy em, kèm theo mùi hương đặc trưng ấm áp của thiên thần.Đàm Gian ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt xanh thẳm của Angelo.

Ánh mắt thiên thần mang vẻ thương xót, nhưng ẩn sau đôi mắt dịu dàng ấy lại thấp thoáng cơn chiếm hữu gần như điên cuồng."

Ta sẽ tín ngưỡng em, Tiểu Đàm."

"Nhưng hiện tại, tên phù thủy kia vẫn chưa bị bắt.

Con quỷ xảo quyệt ấy đang ẩn mình giữa nhân gian, rình rập em, thèm khát em."

Angelo nâng gương mặt trắng như tuyết của Đàm Gian, nhẹ nhàng đặt lên trán em một nụ hôn."

Xin hãy cho phép ta dọn sạch chông gai trên đường em đi, vị hôn phu của ta."

Angelo nhanh chóng thay đổi cách xưng hô, ánh mắt vẫn ôn hòa, nhưng giọng điệu lại chất chứa sự cố chấp khó diễn tả thành lời."

Ta sẽ mãi mãi dõi theo em."

"Tên của ta... sẽ mãi mãi hiện hữu trong phòng livestream thuộc về thần minh là em."
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
🪽Thành phố D - Chương 6 (2)


Anh sẽ mãi mãi là tín đồ trung thành của em.Giống như một lời thề nguyện, lại giống như một sự chiếm hữu dịu dàng, Angelo cúi mắt xuống, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt nghiêng tinh xảo của Đàm Gian.Angelo dang đôi cánh, những chiếc lông vũ tuyết trắng nhẹ nhàng rơi xuống như một trận tuyết trắng phất phơ.

Bóng dáng thiên sứ ấy dần dần chìm sâu vào trong hang động, chỉ khi sắp bước vào màn đêm đen đặc, ngài mới quay đầu lại, dành cho Đàm Gian một ánh nhìn cuối cùng, và chậm rãi, từng từ từng chữ, dứt khoát thốt lên:"Nếu phù thủy xuất hiện, ta nhất định sẽ giết hắn."

"Trước lúc đó, đừng tin bất kỳ ai bên cạnh em."

Câu cuối cùng, là Angelo nghiến răng nghiến lợi mà nói ra."

Đặc biệt là, tên Sơn Cửu đó."...Bóng dáng thiên sứ dần biến mất trong tầm mắt, Đàm Gian siết chặt tấm khăn choàng mà Angelo để lại trên người mình, đứng dậy trong sự mơ hồ.

Angelo đi rất vội, Đàm Gian chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy sợi chỉ đỏ – biểu tượng của phù thủy – uốn lượn theo hướng sâu thẳm của hang động.Lúc này, trong hang chỉ còn lại một mình Đàm Gian.

Việc Angelo xen vào lúc trước khiến cảm xúc căng thẳng trong em dịu đi ít nhiều.【Giờ tôi có thể mở phòng livestream rồi đúng không?】Đàm Gian cẩn thận mở phòng livestream của vị thần lên.

Căn phòng vốn tối đen lúc này đã hiện thêm hai nút bấm.Trên đó được khắc bằng nét chữ vàng óng ánh: "Bắt đầu livestream" và "Giáo hội Tín đồ."

Hiện giờ chỉ có nút "Bắt đầu livestream" là đang sáng, còn "Giáo hội Tín đồ" thì vẫn bị khóa bởi một ổ khóa nhỏ xíu màu xám.【Đúng vậy.】Hệ thống chủ cũng có phần kinh ngạc trước vận may của Đàm Gian, bỗng nhiên chẳng biết nên nói em xui xẻo hay may mắn.

Dù em là vị thần duy nhất bị chơi khăm ở Địa Thượng Thành, nhưng cũng nhờ thế mà mở được phòng livestream một cách đầy trớ trêu.【Nhiệm vụ mới hình như vừa được kích hoạt.】Hệ thống dừng lại một chút rồi bật lên màn hình ánh sáng xanh lam.【Nhiệm vụ phụ tại thành phố D đã được kích hoạt: "Phù thủy biến mất"】
【Phát hiện phòng livestream đã kích hoạt, nhiệm vụ chính tuyến cũng đã được mở】
【Xin ký chủ hãy thu thập điểm Tín ngưỡng thông qua livestream: 1/10000】Đàm Gian trừng to mắt, nhìn chuỗi số 0 dài ngoằng phía sau chỉ số Tín ngưỡng trong tay, đôi mắt tròn xoe:"Phải gom nhiều quá đi!"

Đàm Gian lại chuyển ánh nhìn sang nhiệm vụ phụ.

Khác với các thành phố trước, nhiệm vụ lần này cung cấp một lọ thuốc có thể khiến phù thủy lộ diện.Chỉ là... chỉ có công thức mà thôi.【Các loại thảo dược này có thể mua được ở Địa Hạ Thành, nhưng cậu chỉ có một lần duy nhất để sử dụng lọ thuốc này.

Hãy cẩn thận với phù thủy.】Hệ thống chủ lạnh lùng nhắc nhở, âm thanh máy móc vang lên trong đầu rồi nhanh chóng tan biến.Nghĩ đến cảm giác rình rập lạnh lẽo và quỷ dị đến từ dưới đáy nước lúc trước, Đàm Gian lặng lẽ gật đầu, ngón tay chạm nhẹ vào chiếc gương ma thuật.

Trong khi trò chuyện với hệ thống chủ trong đầu, em cũng đứng dậy định tìm đường ra khỏi hang.Nhưng vừa mới đứng lên, em đã nghe hệ thống vội vã cảnh báo bên tai:【Có người tới.】Ngón tay Đàm Gian cứng đờ giữa không trung, ngay sau đó là tiếng bước chân đang tiến lại gần.Tiếng đế giày da mềm nện lên mặt đá, vang lên âm thanh trầm đục, tạo thành từng đợt âm vang trong hang động hẹp.Các đốt tay của Đàm Gian siết chặt đến trắng bệch, mắt em không rời khỏi bóng tối sâu thẳm phía trước hang, cho đến khi ở nơi le lói ánh sáng, một bóng người dần dần hiện ra.— Không phải Angelo.Lưng Đàm Gian ướt đẫm mồ hôi lạnh, ánh mắt dán chặt vào cửa hang, hơi thở cũng như ngưng lại.Một khuôn mặt rắn rỏi màu đồng cổ, đường nét sắc sảo dần lộ rõ dưới ánh sáng lờ mờ nơi cửa hang.

Đôi mắt màu tím sẫm quỷ dị và lạnh lẽo.Là Sơn Cửu.Trên người thợ săn vẫn mặc bộ đồ săn cũ kỹ, ống ủng cao lấm đầy bùn đất ẩm ướt.

Ánh mắt sắc lạnh ép xuống, nhưng vừa chạm đến Đàm Gian thì chợt dừng lại.Nhìn thấy người vừa bước vào hang là Sơn Cửu, sự căng thẳng trong lòng Đàm Gian đột nhiên buông lỏng, ngay cả đôi vai đang run rẩy vì căng thẳng cũng sụp xuống."

Sơn Cửu..."

Đàm Gian gọi hắn bằng giọng mềm mại, nhưng ngay giây sau, gã thợ săn đã sải bước tới gần em, bàn tay lạnh buốt đặt lên tấm khăn choàng của Angelo đang phủ trên người em.Ngón tay hắn chạm vào chiếc cúc áo nơi mép khăn, giọng chậm rãi, mang theo chút lạnh lẽo đầy hàm ý:"Chuyện này là sao vậy, Tiểu Đàm?"

"Tôi chỉ rời đi một lát thôi, mà vị thần của tôi đã bị người khác dụ đến tận hang núi hoang vắng, xung quanh toàn tiếng nước chảy rì rào, trên người còn khoác áo của người đàn ông khác..."

"Bị làm cho rối tinh rối mù, đáng thương nằm bơ vơ ở đây, trên người toàn dấu vết còn chưa kịp lau đi."
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
🪽Thành phố D - Chương 7 (1)


Chương 87: Đồng hành cùng thần linh [7] - Đơn phương chiến tranh lạnh Bộ dạng của Đàm Gian lúc này, thực sự chỉ có thể dùng bốn chữ "rối như tơ vò" để hình dung.Những vết hằn đỏ do tảo nước quấn chặt trên da còn vương lại ánh nước long lanh, vài giọt nước tụ lại thành từng dòng nhỏ, chảy dọc làn da trắng nõn.

Tấm áo choàng viền chỉ kim tuyến không đủ để che đi thân hình nhỏ bé của em, gấu áo buông lơi để lộ đôi chân trắng trẻo, đang run lên khe khẽ vì lạnh.Trên lưng Sơn Cửu vẫn còn đeo bao da đựng đủ thứ đồ anh đã mua cho Đàm Gian, phồng căng cả túi, được thợ săn cõng trở về.Vị thần nhỏ bé của anh trông vừa xinh đẹp vừa mong manh.

Sơn Cửu đã mua ở chợ cho em thứ đắt nhất hắn có thể mua được – áo sơ mi lụa cao cấp, áo gi-lê, cùng chiếc quần lửng màu cà phê.Còn có vô số bánh ngọt chiên giòn thơm phức.Nhưng khi quay lại, ngôi thần điện trống không, Đàm Gian đã bị một kẻ đàn ông lạ nào đó dụ dỗ vào hang động, trên người vẫn còn vương dấu vết mờ ám, mặc quần áo của kẻ khác, khóe mắt hoe đỏ, toàn thân ướt sũng như bị bắt nạt thảm thương."

Tôi đã mua cho em quần áo mới."

Lần này giọng Sơn Cửu trầm hơn rất nhiều, không còn vẻ lạnh lùng vô cảm như trước, mà lộ rõ cảm xúc, kéo phăng tấm áo choàng trên người Đàm Gian."

Rẹt ——"Tiếng vải rách vang lên, chiếc áo choàng vốn nguyên vẹn bị bàn tay mạnh mẽ của thợ săn xé toạc thành từng mảnh.

Những sợi chỉ kim tuyến dai dẳng cắt lên lòng bàn tay anh một vết đỏ tươi như máu.Đàm Gian lập tức cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của Sơn Cửu.

Em bị kéo ra khỏi đống vải áo, làn da trắng như tuyết bị làn gió lạnh trong hang thổi qua khiến toàn thân run rẩy.Bao da bị Sơn Cửu ném xuống đất, những bộ lễ phục mới tinh bị hắn lôi ra từng món một.Lúc này, Đàm Gian chỉ mặc một chiếc quần đùi in hình bánh kem, phần thân trên gầy gò run cầm cập vì lạnh, em ôm lấy bản thân, mồ hôi lạnh thấm ướt trán khiến hàng mi dài dính lại thành từng sợi.Em ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn về phía Sơn Cửu đang tiến lại gần mình.Đôi mắt tím của thợ săn u tối khó lường.

Khi ánh mắt Đàm Gian nhìn qua, Sơn Cửu khẽ cong môi, nở một nụ cười nhẹ nhàng."

Tiểu Đàm, tôi cho em cơ hội để giải thích."

"Nói rõ ràng thì mới có quần áo mà mặc."

Hắn lắc lắc bộ đồ mới trong tay, ánh mắt lạnh lẽo quét qua làn da trắng mịn của Đàm Gian từng chút một."

Nếu không nói rõ được mà còn chạy lung tung..."

Giọng Sơn Cửu đột ngột cao lên, Đàm Gian không tài nào phân biệt được hắn đang tức giận hay vui vẻ, chỉ nghe thấy người đàn ông cười khẽ, rồi ghé sát tai em, khàn giọng nói từng chữ:"Vậy thì ở lại thần điện, không mặc gì, ngoan ngoãn chờ tôi quay về."

"Tôi sẽ khóa cửa cẩn thận."

Khi ánh mắt Đàm Gian chạm vào đôi mắt của Sơn Cửu lạnh lẽo như mắt như sói, em bỗng thấy sợ.

Đầu ngón tay trắng nõn bị hắn nắm lấy, khẽ chơi đùa, trong đầu em bỗng vang lên tiếng tim đập ngày càng dồn dập.Sợ hãi tột độ khiến em bỗng trở nên tỉnh táo hơn hẳn.

Em cố gắng đứng thẳng lưng, kiềm chế thân thể đang run rẩy, cũng hiểu rõ nếu không giải thích rõ những gì vừa xảy ra, Sơn Cửu chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ.Đàm Gian cụp mắt xuống, gương mặt trắng mịn hạ thấp, giọng khẽ khàng:"Ta không có chạy lung tung..."

Khóe mắt em liếc về phía hồ nước sau lưng một màu xanh đen gần như đen kịt tảo nước đã rút sạch, biến mất không còn dấu vết.Đôi mắt trong suốt nhanh chóng phủ một lớp sương mỏng."

Là ta bị kéo đến đây...

Là tên đại ác thần từng chiếm giữ thần điện này, hắn dùng tảo nước bắt nạt ta, còn kéo ta vào cái hang này..."

Đàm Gian giấu nhẹm chuyện mình gặp Angelo, cũng như phòng phát sóng trực tiếp của thần minh.Em chỉ lấp lửng, đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu tên 'vu sư' đã bỏ trốn kia, lại còn thêm mắm dặm muối kể lể."...Tất cả là tại hắn bắt nạt ta...

Hắn xấu lắm."

Đôi môi hồng nhạt mím lại thành một đường thẳng, khuôn mặt trắng trẻo nhăn nhó ấm ức, giọng nói như bị dìm trong nước, nghe thật tội nghiệp.Em hơi lạnh, vừa dứt lời liền định kéo bộ quần áo mới trong tay Sơn Cửu, nhưng kéo mấy lần mà vải vẫn bị hắn nắm chặt, không có ý định đưa cho em.Sơn Cửu im lặng ôm lấy đống quần áo, dưới ánh mắt căng thẳng cứng đờ của Đàm Gian, hắn lạnh nhạt nhếch môi."

Vậy, ý em nói là phù thủy dùng tảo nước bắt nạt em ra nông nỗi này?"

Hắn giơ bộ lễ phục trắng tinh trong tay lên, trên đó thêu họa tiết mặt trời và mặt trăng bằng chỉ vàng, tinh xảo đến mức chói mắt."

Và bộ quần áo này, là em lục lọi khắp địa bàn của phù thủy mà tìm được?"

Đàm Gian đã che giấu rất nhiều chuyện, lúc này bị ánh mắt băng giá của Sơn Cửu nhìn chằm chằm khiến em chột dạ, ngón chân co lại, tay túm chặt lấy vạt áo, khẽ lí nhí đáp:"Ừm..."

Thực sự không dám nhìn thẳng vào mắt hắn."

Nói dối."

Sơn Cửu thốt ra hai chữ, vừa chắc chắn lại vừa nhẹ nhàng.

Khi nghe đến "phù thủy", ánh mắt hắn càng trở nên lạnh lẽo.

Ngay sau đó, bàn tay thô ráp của thợ săn túm lấy cổ tay trắng mịn của Đàm Gian.Thân thể to lớn của người thợ săn vốn đã tỏa ra nhiệt độ cao, Đàm Gian đang bị gió lạnh thổi qua, bị hắn nắm lấy liền như bị phỏng, toàn thân khẽ run.Đàm Gian hé môi định biện minh, nhưng Sơn Cửu lại chậm rãi lôi từ đống quần áo ra một chiếc cà vạt kẻ sọc tinh xảo, dịu dàng nhưng đầy áp đặt, buộc lên miệng em."

Suỵt."

Thợ săn siết chặt quai hàm, khẽ bật cười."

Không muốn nói thì thôi."

Hắn vác Đàm Gian lên, bế ngang qua phần đùi.

Cặp mông tròn trịa bị bờ vai rộng của hắn đội lên thành một đường cong run rẩy, đôi chân trắng nõn đột ngột bị nhấc khỏi mặt đất, cảm giác mất trọng lực khiến đầu óc em quay cuồng, khó chịu đến choáng váng.Tóc ướt sũng rủ xuống theo gò má, Đàm Gian trợn to mắt đầy kinh hãi, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mỏng manh.Khuôn mặt em áp lên bờ vai săn chắc của Sơn Cửu, lờ mờ ngửi thấy một mùi tanh lạ mang theo hơi nước đặc trưng của tảo dưới hồ....Chắc các bác có thể đoán được tảo dưới hồ là ai điều khiển được rồi đấy...( ͡° ͜ʖ ͡°)
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
🪽Thành phố D - Chương 7 (2)


Ngôi đền trên đỉnh núi vốn đã sụp đổ quá nửa, trông chẳng khác nào bị bổ đôi từ chính giữa.

Nửa còn lại, ngoại trừ vài khe nứt gần chỗ sụp, thì những căn phòng còn lại vẫn khá nguyên vẹn.Khi Đàm Gian được Sơn Cửu cõng trở về đền, những khe hở từng để gió lùa kia đã sớm được hắn dùng ván gỗ và những khối đá còn sót lại trên đỉnh núi chèn kín cẩn thận.Nhìn vào, cũng ra dáng một nơi cư trú tử tế.Sơn Cửu dường như tức giận đến cực độ, đá văng cánh cửa lớn của thần điện, rồi ném Đàm Gian lên tấm thảm vừa mới mua.Tấm đệm dày và mềm, khi bị ném lên không đau, nhưng khi thấy thân hình cao lớn của Sơn Cửu đè xuống, Đàm Gian không thể kiềm chế được nỗi sợ, theo bản năng muốn lùi về sau.Nhưng tấm đệm chỉ to chừng đó, em còn chưa kịp chạm đến mép thì đã bị Sơn Cửu túm lấy mắt cá chân, kéo ngược lại với một lực vừa đủ.Ngay khoảnh khắc làn da lướt trên lớp nhung mềm, cảm giác ngứa ran khiến khóe mắt vốn đã đỏ hoe của Đàm Gian tức thì ứa nước.Miệng bị bịt kín bằng cà vạt màu sẫm, chỉ có thể phát ra vài tiếng nấc nghẹn ngào đáng thương.

Mi mắt mỏng manh vì khóc mà đỏ rực, khi thấy bóng Sơn Cửu đè xuống, những giọt lệ nối nhau rơi thành chuỗi.Đàm Gian vừa khóc vừa run, cả người lạnh lẽo và rã rời, bị Sơn Cửu đối xử như vậy, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.Khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ ướt đẫm nước mắt, em khóc đến nỗi nấc lên.

Sơn Cửu sững người trong chốc lát, khi đưa tay định lau nước mắt cho em thì lại bị em quay đầu né tránh.Bàn tay Sơn Cửu khựng lại giữa không trung.

Đôi mắt tím nhạt lóe lên chút ánh sáng lẫn bóng tối, sau đó như không có gì, hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng đỡ Đàm Gian ngồi dậy.Ngón tay hắn dừng lại một chút trên vết nước mắt lăn dài trên má em, rồi vòng ra sau, tháo chiếc cà vạt đang buộc miệng em."

Em sợ đến vậy sao?"

"...

Tôi chỉ giận vì em không chịu nói thật với tôi..."

Còn chưa đợi Sơn Cửu nói xong, một tiếng "bốp" trong trẻo vang lên bên tai – Đàm Gian tát hắn một cái.Do nhỏ người, lại yếu, nên cú tát chẳng khác gì mèo con vẫy móng, nhưng trên má màu đồng của Sơn Cửu vẫn ửng lên một vệt đỏ nhạt.Động tác của Sơn Cửu khựng lại, ánh mắt vốn đang dần trở nên lạnh lùng lại dịu xuống khi thấy khuôn mặt bé nhỏ của Đàm Gian ướt đẫm vì khóc.Hắn vốn chỉ định hù dọa em để em đừng chạy lung tung, nhưng giờ thấy em thật sự khóc vì sợ, người thợ săn vụng về bỗng trở nên lúng túng.Đàm Gian thấy chưa từng có vị thần nào giống mình – bị tín đồ vừa dọa lại còn không cho mặc quần áo.Nước hồ lạnh buốt nhỏ giọt từ trán xuống cằm tí tách, Đàm Gian vừa khóc vừa lắc đầu nhẹ, cả người run lên vì lạnh."

Ta không cần anh theo ta nữa, anh tránh ra đi."

Càng nghĩ càng tức, em liền giơ chân đạp.Sơn Cửu cũng không né, sợ em đau chân, hắn còn cố gắng thả lỏng toàn bộ cơ thể.Đàm Gian sụt sịt, tức giận như một con cá nóc chỉ cần chạm vào là phồng lên ngay lập tức.Sơn Cửu im lặng một lát, lấy ra chiếc túi giấy da bò.

Dường như hắn lại trở về dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị vốn có.

Không nói thêm lời nào, hắn thu dọn hết đống quần áo trong túi rồi đưa cho Đàm Gian, trầm giọng giải thích:"Tôi đã dọn dẹp xong hai phòng ngủ còn dùng được trong thần điện."

Hắn chỉ vào phía cuối hành lang: "Bên trong đã chuẩn bị nước nóng, em có thể tắm.

Tôi còn mua bánh chiên ngọt cho bữa tối..."

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, rồi chậm rãi, lúng túng nói một câu, tuy không tính là dỗ dành, nhưng cũng là dịu dàng hiếm thấy:"Đừng khóc nữa."

"Tôi không dọa em nữa đâu."

Đàm Gian hừ một tiếng, ôm quần áo, giậm chân đi "thình thịch", tóc dựng ngược trên đầu, vẻ mặt hung dữ lao vào căn phòng ngủ mà Sơn Cửu vừa chỉ.Bên trong đã được phủ đầy lá ngải khô để xua đi mùi mốc từ gỗ mục.

Phòng ngủ quả thực được Sơn Cửu trang trí rất chỉn chu, trên giường trải bộ chăn ga gối đệm mới toanh, mềm mại.

Phía nam căn phòng có một cánh cửa gỗ nhỏ, dẫn vào phòng rửa mặt tuy hơi hẹp nhưng đầy đủ tiện nghi.

Bồn tắm đã được đổ đầy nước nóng vừa phải, bên cạnh đặt một chiếc thùng gỗ nhỏ, trên mắc sẵn khăn tắm trắng mềm.Trên bàn có mấy chiếc bánh kếp ngọt vừa nướng thơm phức.

Mọi thứ đều được chuẩn bị đâu vào đó.Trong lòng Đàm Gian, cơn giận cũng tiêu tan được phần nào.Nhưng cứ nghĩ đến chuyện Sơn Cửu vừa nãy dọa mình khi còn trần truồng, em vẫn không cam lòng tha thứ quá dễ dàng.Đàm Gian treo quần áo lên, khóa trái cửa phòng ngủ, ra vẻ nhất quyết không muốn nói chuyện với Sơn Cửu.Em giận rồi, quyết định tối nay sẽ một mình chiến tranh lạnh.Đàm Gian ngâm mình vào làn nước ấm, bắt chước cá con thổi bong bóng lên mặt nước, rồi lại lặng lẽ dùng tay chọc vỡ từng chiếc một.Ngoài ra, tối nay em còn có một chuyện vô cùng quan trọng – một việc thuộc về thần linh.Đó là: Bắt đầu buổi livestream đầu tiên của mình trong phòng phát sóng của Thần.
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
🪽Thành phố D - Chương 8 (1)


Chương 88: Đồng hành cùng thần linh [8] - Từ đâu xuất hiện một tên sắc lang vậy?Đàm Gian ngâm mình trong bồn tắm, toàn thân ấm áp dễ chịu.

Không biết Sơn Cửu đã làm gì, nhưng dù em có ngâm lâu đến đâu, nhiệt độ nước trong bồn vẫn luôn giữ ở mức hoàn hảo.Em ngâm đến thoải mái rên rỉ khe khẽ, chẳng muốn ra ngoài nữa.

Cánh tay trắng mịn lười biếng vắt lên thành bồn tắm, bị hơi nước bốc lên làm cho ửng hồng như cánh đào mỏng.Thật sự ... không muốn bước ra chút nào.Đàm Gian mang chút chột dạ mà trốn tránh việc ra khỏi bồn, sợ hệ thống chủ hiểu nhầm rằng em không có chí tiến thủ, nên ngoan ngoãn nhấn mạnh trong đầu:[Tôi không lười đâu nha~ Tôi tắm sạch sẽ xong là sẽ đi livestream liền mà~]Lại vừa chột dạ vừa nghiêm túc bổ sung thêm:[Tôi có tiết tấu làm việc của riêng mình đó~]Hệ thống chủ: [...]Nó thật sự không ngờ tiểu ký chủ nhà mình sao lại có thể ngoan ngoãn đến thế.

Giống như một chú mèo nhỏ, chỉ lười biếng chút xíu thôi cũng đã chột dạ, dựng tai đi quanh quẩn trước mặt chủ nhân, miệng cứ lặp đi lặp lại: "Em thật sự không lười đâu mà~"Hệ thống chủ cắn răng nén lại bo mạch chính đang dần bị đáng yêu làm cho quá tải, giọng máy lạnh lùng khẽ khụ một tiếng.

Nhiệm vụ giới hạn thời gian vốn định bung ra cũng lặng lẽ bị nó kéo thanh tiến độ lui lại.[Ừm...][Cứ từ từ mà tắm, không cần vội.]Ngay sau đó, hệ thống gửi nhiệm vụ nhánh tới trong đầu Đàm Gian.Em đang thổi bong bóng thì mở bảng hệ thống ra.[Nhiệm vụ giới hạn thời gian]Đôi mắt tròn xoe của em bất ngờ trợn lớn.

Ngay sau đó, em "soạt" một cái bật dậy từ trong bồn tắm.

Tóc ngắn đen nhánh nhỏ từng giọt nước trong suốt.

Em luống cuống tay chân mở bảng nhiệm vụ mà hệ thống vừa gửi.Mái tóc ướt đẫm có chút che mất tầm nhìn.

Đàm Gian mím môi, lắc đầu nhẹ để tóc không chắn mắt.Những giọt nước lấp lánh men theo gò má trắng ngần nhỏ xuống.

Em ngồi thẳng người, đầu gối khép sát, đầu gối hồng hồng đáng yêu, đầu ngón tay khẽ gõ lên gối, mở màn hình huỳnh quang trong tay.[Nhiệm vụ nhánh 1: Mở phòng livestream của Thần][Trong quá trình phát trực tiếp, hãy thu hút được ít nhất một tín đồ thuộc về riêng cậu.]Đàm Gian cúi mắt nhìn xuống dưới... thì thấy giới hạn thời gian của nhiệm vụ."

Ể??"

"Giới hạn thời gian: 9999 năm."

Em lại trượt ngón tay kéo về.Gương ma thuật em để trong đống quần áo bên cạnh.

Nằm nghiêng nghiêng trên lớp vải mềm, chiếc gương như rơi vào hỗn độn, nghiêng ngả khắp nơi.

Đàm Gian liếc mắt một cái, duỗi tay nhặt gương lên, định đặt lên cái kệ cạnh bồn tắm.Gương sáng bóng được em đặt lên kệ rửa mặt.Đàm Gian khựng lại một chút, đầu ngón tay trắng ngần khẽ co lại.

Giọt nước lớn tí tách theo đầu ngón tay rơi xuống mép gương.Gương ma thuật lóe sáng.

Một giọt nước theo đầu ngón tay rơi đúng lên nút "Bắt đầu livestream" —— một tiếng "tách", như định mệnh.Trên mặt gương, những gợn sóng lan ra từ trung tâm, khuếch tán khắp bề mặt......Phía bên kia điện thần, là phòng ngủ của Sơn Cửu – khác hẳn căn phòng ấm áp được bài trí đầy đủ của Đàm Gian.Phòng của hắn trông giống một hang đá nguyên thủy, tường được xếp từ những khối đá được chạm khắc tỉ mỉ, bên trong đầy những bộ áo choàng làm từ da thú chồng chất.Ánh lửa bập bùng gần đó chiếu sáng gương mặt góc cạnh của hắn.Chiếc gương ma thuật ánh vàng đặt trên bàn.

Không giống ban ngày, giờ đây đôi mắt tím của Sơn Cửu mang theo lạnh lùng.

Hắn dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên gương hai cái, cười khẽ đầy khinh miệt.Chưa kịp cất gương ma thuật lên, bề mặt gương vốn mờ xám bỗng nhiên sáng rực.Động tác của Sơn Cửu khựng lại, ánh mắt lười biếng rũ xuống nhìn giao diện.Chỉ một ánh nhìn ấy, khiến hắn lập tức ngồi bật dậy.Một dòng thông báo hiện rõ rành rành trên gương:[Thần minh bạn đang theo dõi đã bắt đầu livestream.

Xin mời vào phòng livestream của thần minh tương ứng!]Ánh mắt Sơn Cửu trầm hẳn xuống, gương mặt tuấn tú dần chìm vào trong bóng tối phía sau ánh lửa.

Đôi mắt tím như loài sói vẫn không rời khỏi gương ma thuật.Trên mặt gương, điều đầu tiên hiện lên là xương quai xanh trắng ngần như tuyết.

Tựa như cánh bướm mỏng đậu nhẹ trên làn da, không có bất kỳ che đậy nào.

Những giọt nước long lanh trượt trên làn da mịn màng, men theo xuống phần ngực mang sắc hồng nhàn nhạt, rồi chảy dọc theo chiếc eo nhỏ nhắn trắng nõn, cuối cùng biến mất nơi đường cong căng đầy.Màn hình dừng tại đây, không che không giấu, mang theo một cú sốc thị giác mãnh liệt.Đồng tử của Sơn Cửu vẫn co rút lại, cơ bắp nơi vai siết chặt căng cứng.

Hầu kết trượt lên trượt xuống, trong căn phòng nhỏ vang lên tiếng nuốt nước bọt rõ ràng.Thiếu niên xinh đẹp trong khung hình có vẻ hoàn toàn không biết mình đã vô tình bật livestream.

Vẫn đang ngoan ngoãn nghịch nước, mỗi lúc vui vẻ còn khe khẽ ngân nga, học theo buổi concert, đầu ngón tay trắng mịn tạo thành vòng tròn, chạm lên môi, hát hai câu chơi đùa.Gương được đặt ở vị trí cao, chiếu xuống từ trên cao.

Đàm Gian chỉ cần nghiêng đầu một chút, chiếc cằm trắng muốt đã lọt vào ống kính.

Đôi môi ướt mịn như quả anh đào chín mọng, lấp lánh những giọt nước không biết đã văng lên từ lúc nào.Em lè lưỡi – đầu lưỡi hồng nhạt vươn ra, men theo đường cong khẽ liếm giọt nước.Đầu ngón tay thô ráp của Sơn Cửu dừng lại ở hình ảnh ấy – đôi môi đỏ hồng mở ra khép lại, như thể chỉ cách đầu ngón tay hắn một chút nữa thôi...Chỉ một giây nữa, là sẽ liếm lên ngón tay màu đồng kia.Sơn Cửu khẽ rên một tiếng.

Trong phòng, tiếng lửa cháy "tách tách" vang lên giòn giã.Nóng đến mức sắp phát điên.Thiếu niên trong gương, thuần khiết như thế, xinh đẹp như thế, mơ màng ngơ ngác.

Có lẽ em thậm chí còn chưa nhận ra mình đã mở livestream, vô thức hơi hé môi, đầu lưỡi mang theo một ít chất lỏng ngọt ngào.Hoàn toàn không hay biết, ngoài ống kính kia, có người đang nhìn em – và làm những chuyện không thể nói thành lời.Nhất là... khi vị thần non trẻ rơi xuống địa ngục này, chỉ có duy nhất một tín đồ.Buổi livestream mang màu sắc tình dục ám muội này... như thể là chỉ dành riêng cho hắn.Ánh mắt Sơn Cửu cụp xuống, gương mặt góc cạnh dưới bóng tối như bị ánh sáng cắt thành từng mảng.

Hắn siết tay lại, không biết đã qua bao lâu, trong âm thanh rì rầm ẩm ướt của buổi phát sóng...Gân xanh trên vai và cổ tay thợ săn nổi rõ, sống lưng hắn đột ngột cong lên rồi thả lỏng, hơi thở dồn dập tan ra trong không khí ngột ngạt của căn phòng.Hắn từ từ lau sạch tay, khóe môi cong lên đầy thỏa mãn.

Nhưng ngay khoảnh khắc liếc thấy góc phải màn hình livestream, nụ cười đó lập tức đông cứng.Số người xem từ "1"... từ từ nhảy thành "2".Nụ cười bên môi Sơn Cửu dần biến mất.

Trong mắt thoáng hiện lên sự khó chịu, như một con sói bị cướp mất con mồi.

Hắn gập mạnh gương ma thuật lại, lập tức đứng bật dậy."

Két..." – cánh cửa gỗ lắc lư khép lại, thân hình cao lớn của thợ săn dần khuất trong hành lang bên ngoài......
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
🪽Thành phố D - Chương 8 (2)


【Phòng livestream đã mở.】Đàm Gian đang ngâm mình trong làn nước ấm, vẫn mải nghịch mấy giọt nước trước mặt thì âm thanh lạnh băng của hệ thống chủ bỗng vang lên bên tai.Giọng nói máy móc của hệ thống chủ đột ngột vang lên khiến Đàm Gian – vốn đang cuộn tròn trong bồn tắm giật mình ngẩng đầu.

Đúng lúc ấy, em nhìn thấy hình ảnh đang được phát trực tiếp trong chiếc gương ma thuật trước mặt...Đôi mắt sáng long lanh, màu nhạt của em bất ngờ đối diện với chính mình trong gương."

Á!!"

Đàm Gian hét lên một tiếng, lúc này mới phát hiện không biết từ bao giờ mình đã lỡ tay bật livestream lên.Gương mặt xinh đẹp của cậu thiếu niên bắt đầu ửng đỏ, sau đó như con tôm luộc, đỏ bừng cả mặt mày.

Đàm Gian lúng túng đến mức không biết nên tắt livestream trước hay vớ lấy cái khăn tắm nhỏ của mình.Em định ngồi dậy, nhưng khi thấy nửa thân mình đã lọt trọn vào khung hình, những giọt nước trong suốt lấp lánh đọng trên làn da hồng hồng, cả khung cảnh trở nên vừa gợi cảm vừa quyến rũ.Cảnh tượng ấy khiến Đàm Gian xấu hổ đến cực điểm.

Ngón chân em co rút lại một chút, rồi vội vàng quay người, chộp lấy chiếc khăn tắm bên cạnh.Chiếc khăn trắng như tuyết quấn quanh cơ thể mảnh mai của em.

Lúc này Đàm Gian mới cuống cuồng với tay lấy chiếc gương ma thuật để tắt livestream.Nhưng còn chưa kịp cầm vững thì bên ngoài phòng tắm, phía cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa giòn giã.Đàm Gian ôm lấy chiếc gương trong tay, hoảng loạn tìm khắp nơi cũng không thấy nút tắt livestream đâu.

Em cắn môi, càng lúc càng hoảng khi tiếng gõ cửa dồn dập hơn.Không còn cách nào khác, em đành ôm chặt chiếc gương ma thuật, lóc cóc chạy ra mở cửa.Bóng người cao lớn của Sơn Cửu và bóng tối đen đặc bên ngoài đồng loạt tràn vào.Đàm Gian vừa thấy Sơn Cửu liền sững người chưa kịp phản ứng.

Em ngơ ngác ngẩng khuôn mặt trắng như sữa lên, giây tiếp theo đã bị nắm lấy cổ tay, bị đẩy vào trong phòng ngủ.Chiếc gương em đang cầm rơi khỏi tay, ngón tay trắng trẻo buông lơi, đồ vật kia rơi xuống tấm thảm dày, phát ra âm thanh trầm trầm.Chiếc gương lăn vài vòng, cuối cùng ống kính hướng thẳng lên trên.Cảnh livestream hiện ra là một đôi chân trắng nõn như củ sen, thon dài và tinh tế.Ngay phía sau đầu gối là một chút hồng hồng ửng lên, cặp bắp chân mềm mại lộ ra đường cong tuyệt đẹp.Giữa hai chân ấy, rất nhanh đã bị kẹp lấy bởi một đôi bốt da cao cổ thô ráp.

Làn da màu đồng cổ của Sơn Cửu tạo nên sự đối lập rõ rệt với đôi chân trắng như tuyết kia.Người dường như bị dồn vào góc tường, không đứng vững, đến cả bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo cũng khẽ nhấc khỏi mặt đất.Toàn bộ cảnh tượng đó đều bị ống kính livestream thu trọn, thậm chí còn có cả một tiếng nức nở nhỏ mang theo âm điệu vấn vương.Đàm Gian bị Sơn Cửu ép lùi dần, thắt lưng bất ngờ va phải mép bàn gỗ cứng, khiến em đau đến rên khẽ một tiếng.Nhưng nghe vào thì chẳng khác gì đang bị ức hiếp đến mức không nói nổi lời nào, chỉ có thể phát ra những tiếng nỉ non đáng thương, cố mong người đàn ông đang giam hãm mình dừng lại.Giọng Sơn Cửu khàn đặc, như thể một người chồng vừa phát hiện vợ mình ngoại tình, từng chữ từng chữ dằn mạnh hỏi Đàm Gian:"Người theo dõi em, ngoài tôi ra, còn ai nữa?"

"Tôi chỉ rời em vài tiếng, sao đã không nghe lời rồi?"

"...

Nhốt em lại, có được không?"

"Nhốt bên cạnh tôi, cùng ngủ, cùng ăn... tốt nhất là cả đi vệ sinh cũng để tôi lo.

Tôi sẽ quản lý cuộc sống của em thật tốt."

Đàm Gian mắt đã rưng rưng, sắp khóc òa, em cũng chẳng hiểu rốt cuộc Sơn Cửu phát điên vì cái gì.

Cổ tay nhỏ bị tay hắn siết chặt, bên trong đùi bị chiếc quần thô ráp cọ đến sưng đỏ, đau rát."

Ta... ta không biết... anh đang nói cái gì cả, Sơn Cửu..."

Nước mắt Đàm Gian lăn dài từng giọt, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh đầy tủi thân."...

Thần linh chẳng phải là để rất nhiều, rất nhiều người yêu thương sao?"

Giọng em vừa mềm, vừa mang theo tiếng nức nở, đáng thương vô cùng."

Ta... ta vất vả lắm mới có thể mở được livestream, ta không muốn... không muốn làm một vị thần nhỏ không ai quan tâm đâu..."

Sơn Cửu bị tiếng khóc của Đàm Gian làm mềm lòng một lúc.

Bàn tay vốn đang siết chặt cậu cũng dần nới lỏng.Hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng rồi cũng đành nhượng bộ trong tiếng thở dài bất đắc dĩ, khẽ nói:"...

Vậy thì mặc đồ vào trước đi."

Đàm Gian ngoan ngoãn gật đầu, ôm chiếc gương ma thuật về lại.Trên màn hình lúc này, số người xem đã thay đổi, không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm hai dòng bình luận nổi bật.【15 phút trước: Đại Thiên sứ đã vào phòng livestream và thả tim.】【An Bay Được: Bé cưng mới mở phòng livestream chiều nay mà tối đã livestream rồi, có chí tiến thủ ghê... tặng bánh ngọt x1000】【An Bay Được: Bé yêu trắng quá...

à không, là bồn tắm của bé trắng quá...】【5 phút trước】 【An Bay Được: ?】
【An Bay Được: Ở đâu ra tên cẩu tặc thế này?!】
 
Back
Top Bottom