Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!

[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 149 : Thành phố C


Chương 74: Người yêu hoàn hảo 【20】 – Người mang thai có thể ăn bánh kem (1) Cửa thang máy mở ra, nhưng bên ngoài chẳng hề là bãi đỗ xe ngầm như Đàm Gian tưởng tượng.Những bức tường kim loại phản chiếu ánh sáng trắng lạnh lẽo, mọi thứ xung quanh tựa như chìm vào một giấc mộng hoang đường khác.Ngón tay Đàm Gian lạnh toát, đôi chân run rẩy gần như không thể chống đỡ cơ thể.

Em trợn mắt nhìn Percy nắm chặt cổ tay mình, nửa ôm nửa kéo ra ngoài.Tầng hầm thứ hai là một căn phòng rộng lớn, đã bị đập thông thành một không gian hoàn chỉnh.Trên chiếc giường lớn phủ lụa đỏ mềm mại, những tấm rèm mỏng khẽ đong đưa, để lộ bên trong những sợi xích kim loại mảnh lạnh lẽo lấp lánh dưới ánh đèn.

Ẩn dưới lớp chăn bông là những cánh tay đan xen lẫn lộn –Dây cáp làm xương, thép lạnh làm da, bọn chúng vươn ra vô thanh vô tức, khung cảnh này giống hệt với tấm ảnh màn hình điện thoại của Percy.Bốn phía quanh giường là những tấm gương lớn, gần như bao trọn lấy nó, đủ để người nằm trên giường có thể nhìn thấy từng biểu cảm nhỏ nhất của mình.Gương mặt Đàm Gian tái nhợt, ánh mắt quét qua căn phòng được bố trí chu đáo, rồi dừng lại trên gương mặt tuấn tú với đôi mắt sâu thẳm của Percy.Ngay lúc này đây, em chợt nhận ra một cách rõ ràng –Percy không còn muốn tiếp tục trò chơi người yêu hoàn hảo với em nữa.Con quái vật dữ tợn đã xé toang lớp da người, lộ diện, và cũng sẵn sàng nuốt chửng em vào bụng.Đàm Gian lắc đầu, sợ hãi lùi bước, đôi mắt nhạt màu đẫm lệ.

Em giống như một con cừu non bị dồn vào đường cùng, giật mạnh cổ tay thoát khỏi sự giam cầm chắn anh, rồi quay đầu bỏ chạy về phía thang máy.Nhưng em còn chưa kịp chạy được mấy bước –Một cánh tay mạnh mẽ rắn chắc đã vòng qua eo em, chặn lại.

Dưới vẻ ngoài gầy gò, cơ bắp của Percy lại vô cùng săn chắc.

Anh nhẹ nhàng bóp lấy phần eo nhỏ mềm mại của em, dễ dàng bế Đàm Gian lên.Ánh mắt nâu của Percy cụp xuống, hàng mi dài khẽ rung động.

Đàm Gian không thể nhìn thấu cảm xúc trong đáy mắt anh, chỉ có thể thấy anh tháo cà vạt, rồi ném em lên chiếc giường lớn phía sau.Rèm giường khẽ rung, những chiếc khuyên sắt trên vải va chạm nhau phát ra tiếng lanh canh khe khẽ.Nước mắt còn vương nơi khóe mắt, Đàm Gian không ngoái đầu lại, chỉ ra sức bò về phía sâu trong giường, cố gắng tránh xa Percy hơn một chút.Nhưng còn chưa kịp nhích đi được mấy bước, đầu gối em đã vướng vào lớp chăn trải giường, mắt cá chân liền bị một bàn tay tái nhợt giữ chặt.Hốc mắt đỏ hoe, khóe miệng run rẩy, Đàm Gian vùng vẫy muốn túm lấy màn che.

Nhưng tiếng xích kim loại va vào nhau lanh lảnh giữa không trung, bàn tay lạnh băng kia chỉ cần dùng chút sức, em đã bị kéo về.— Không nơi trốn thoát.Những lọn tóc màu lanh nhạt xõa xuống trước mắt, lồng ngực nóng bỏng và săn chắc áp sát vào cơ thể em.

Trong khoảnh khắc da thịt chạm nhau, con ngươi Đàm Gian bỗng chốc mở to.Những cánh tay máy móc lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng áp xuống, đầu ngón tay kim loại lướt qua làn da em, để lại những vệt đỏ nhàn nhạt.Chiếc áo sơ mi bị kéo lên, mảng da thịt trắng nõn lộ ra, chiếc quần short rộng không biết đã trượt xuống mắt cá chân từ lúc nào, lỏng lẻo treo hờ.Đàm Gian khẽ cong lưng, đường cong cơ thể hiện lên rõ ràng.

Những cánh tay máy lạnh lẽo tràn tới tứ phía, như một nhà tù giam cầm em ở bên trong.Không một khe hở.Thậm chí em còn có ảo giác rằng, từng tấc da thịt trên cơ thể mình đều bị lấp đầy.Percy chậm rãi tháo kính xuống, đầu ngón tay dịu dàng nâng cằm em, ánh mắt trầm tối đến khó lường."

Tiểu Đàm, em có thích nơi này không?"

Đàm Gian nghẹn ngào, lý trí và suy nghĩ bị chiếm lĩnh hoàn toàn.

Những giọt nước mắt to tròn nhỏ xuống, thấm ướt cánh tay máy, để lại những dấu vết lấp lánh trong suốt.Em thậm chí không còn sức lắc đầu, chỉ có thể nức nở khóc, nghe thấy giọng nói gần như cố chấp của Percy."

Em sẽ thích nơi này thôi.

Anh sẽ chuẩn bị tất cả những gì em muốn – bộ phim em yêu thích, trò chơi em thích chơi... cả bánh kem nhỏ em thích ăn nữa."

"Chỉ cần em đừng rời xa anh."

"Anh sẽ hoàn toàn kiểm soát cuộc sống của em—"Gò má lạnh buốt áp lên khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Đàm Gian.

Đầu lưỡi đỏ thẫm của Percy lướt qua môi mỏng, ánh mắt điên cuồng đầy chấp niệm."

Đàm Gian, Đàm Gian, anh yêu em."

Tựa như một lời nguyền.Hàm răng siết chặt bờ môi mềm, để lại màu đỏ tươi diễm lệ.

Dường như đã chạm đến cực hạn, những ngón tay trắng nõn siết chặt lấy ga giường, tạo thành những nếp nhăn rối loạn.

Rốt cuộc, Đàm Gian bật khóc nức nở.Những cánh tay máy móc nhấn chìm em.Percy si mê vuốt ve môi em, hàng mi, rồi nhẹ nhàng cài sợi xích mảnh vào cổ tay trắng muốt của em.Sau đó, anh cúi đầu thì thầm:"Tiểu Đàm, em đoán được rồi phải không?"

"Chỉ cần nhìn vào ánh mắt em, anh cũng biết – em đã biết anh sẽ tẩy não em, khiến em quên đi tất cả."

Đàm Gian nức nở, đầu ngón tay run lên không thể kiểm soát.

Em không biết phải trả lời anh thế nào, chỉ có thể để mặc đôi mắt ngập nước long lanh.Nhưng Percy không cần câu trả lời.Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt từ cổ mảnh mai xuống xương quai xanh, tự mình thì thầm:"Nếu 'nó' đến, nó sẽ khiến em quên đi tất cả.

Rồi anh lại một lần nữa đứng trước cửa chờ em, mỉm cười nói rằng: Anh là chồng em, là người yêu hoàn hảo của em."

Môi anh chạm lên đôi môi mềm mại của Đàm Gian, tựa như trân quý, không vội vàng xâm chiếm."

Nhưng anh không muốn lặp lại nữa."

Không muốn tiếp tục truy đuổi em, không muốn để ánh mắt em hướng về kẻ khác.Giọng điệu Percy dần trở nên cực đoan.Anh đưa tay che đi đôi mắt hoảng loạn của Đàm Gian, giọng nói vừa như bật cười, vừa như bật khóc: "Vậy nên, hãy để anh hoàn toàn thay đổi ký ức của em..."

"Em sẽ yêu anh, Tiểu Đàm."

Từng chữ từng chữ, anh lặp lại, như thể đang tự thôi miên chính mình."

Em sẽ yêu anh."

Đàm Gian mở to mắt, kinh hoàng nhìn những cánh tay máy càng lúc càng tiến gần.Cơ thể em run lên, đôi mắt hoe đỏ, đáng thương tựa như một chú thỏ nhỏ bị con sói dữ giữ chặt.Nhìn Percy dần sát lại, giọng em run rẩy, pha lẫn tiếng khóc:"Per...

Percy..."

Giọt lệ đọng nơi xương quai xanh vừa rơi xuống đã bị đầu lưỡi Percy nhanh chóng cuốn lấy.

Đàm Gian siết chặt lấy áo anh, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy đáng thương."

Đừng bắt nạt em nữa..."

"Em sợ lắm..."...
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 150 : Thành phố C


Chương 74: Người yêu hoàn hảo 【20】 – Người mang thai có thể ăn bánh kem (2) Đàm Gian mím chặt môi, những giọt nước lấp lánh trong đôi mắt lập tức rơi xuống.

Cặp lông mày thanh tú nhíu lại, trông mong manh mà xinh đẹp vô cùng.Dưới sức ép của cánh tay máy, Đàm Gian khẽ co người lại, ngay cả âm cuối cũng mang theo chút âm mũi mềm mại, nghe mà thấy đáng thương không chịu được.Em bất lực cọ cọ vào bàn tay to lớn của Percy đang áp bên má mình, như con thú nhỏ liều lĩnh làm nũng."

Em không muốn quên anh, Percy."

Một câu nói đơn giản nhưng lại như một nút tạm dừng thần kỳ, khiến mọi hành động của Percy đều khựng lại.

Giây phút này, thậm chí anh còn sinh ra một thứ thỏa mãn đến nực cười.Anh dừng tất cả động tác, chỉ còn lại những đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Đàm Gian lên.Percy cảm thấy đầu óc mình như bị hỏng mất rồi, rõ ràng biết rằng Đàm Gian chỉ đang dỗ dành anh, thế mà anh lại tin thật.Tại sao Tiểu Đàm chỉ dỗ dành anh mà không phải ai khác?Đây chẳng phải là yêu sao?Percy nâng gương mặt Đàm Gian lên, tủi thân cọ tới, đẩy hết những cánh tay máy ra khỏi em, thay vào đó là thân thể nóng bỏng của mình đang ép sát vào người em."

Em thực sự không muốn quên anh sao?"

Đàm Gian nghe Percy nói vậy, lập tức gật đầu thật nhanh.Percy đặt cằm lên hõm vai nhạy cảm của Đàm Gian, như một con chó lớn được vuốt ve đến hài lòng, đang ra sức vẫy đuôi với chủ nhân sắp bỏ rơi mình.Anh ôm lấy Đàm Gian, mái tóc dài màu lanh mềm mại buông xuống bao trọn lấy hai người."

Vậy em không được lừa anh, em..."

Hàng mi dài của Percy khẽ rung động, giọng khàn khàn, lại mang theo chút đáng thương."

Vậy anh vẫn có thể làm chồng em không?"

Đàm Gian không hiểu sao câu chuyện lại rẽ sang hướng này, nhưng em ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía quang não bị vứt sang một bên vẫn đang phát sáng.Thiếu chút nữa là em bị Percy cưỡng chế yêu rồi!Trong khi Đàm Gian sốt ruột chờ ông chủ đến cứu mình thoát khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng, Percy lại nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi vào em, như thể chỉ một câu nói đã dỗ dành được anh.Anh đứng dậy, đi đến phòng kỹ thuật, lấy ra một lọ dung dịch màu lam rực rỡ.Thấy chất lỏng trong suốt, sánh đặc bên trong chậm rãi chảy xuống, đôi mắt Đàm Gian khẽ mở to, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ."

Đây là tinh chất ký ức của em."

Miệng chai dài áp lên đôi môi của Đàm Gian, hàng mi Percy hơi rủ xuống, giọng nói khàn đặc."

Há miệng ra."

"Ngậm lấy nó."

Đàm Gian sững sờ một chút, không ngờ Percy không tiếp tục giam em nữa, mà ngược lại, còn trả lại ký ức cho em....

Sao lại có cảm giác anh chỉ giỏi dọa nạt, thực chất lại quá dễ dỗ dành thế này?Đàm Gian mím môi, một hương vị ngọt lịm tỏa ra từ miệng chai, như thể có một cánh tay máy đang ép sát vào môi em.Những ký ức lỏng sánh, đặc quánh chậm rãi chảy xuống cổ họng.Nhìn bên ngoài thì không nhiều, nhưng chỉ mới uống một chút thôi, Đàm Gian đã cảm thấy bụng căng đầy.No quá, trướng quá...Những mảnh ký ức rời rạc lóe lên trong tâm trí, chỉ là vài đoạn hội thoại ngắt quãng.【Mình đã giấu... manh mối...

ở nơi làm việc...】【Sau đó bị tẩy não... tìm thấy...】Những dòng chữ rời rạc lướt qua, Đàm Gian ngây người ôm lấy chiếc lọ, cố gắng tiêu hóa những ký ức vừa lấy lại.Đúng lúc này, quang não bên cạnh đột nhiên vang lên, hai chữ "Ông chủ" lập lòe trên màn hình.Percy nhìn chằm chằm vào hàng loạt cuộc gọi liên tiếp nhảy ra, khóe môi nhếch lên một nụ cười giễu cợt.Thật sự để Đàm Gian đi làm sao?

Chẳng qua cũng chỉ là đổi từ nhà tù này sang nhà tù khác mà thôi.Đặc biệt là 'Ông chủ' – tên người máy này tính khí vừa kém, lại khó ưa, không chỉ phiền phức mà còn cực kỳ thích bóc lột người.Đàm Gian bé nhỏ như vậy, đáng thương như vậy, qua đó rồi chắc chắn sẽ bị vắt kiệt thôi!Nhìn Đàm Gian đang chìm vào ký ức, Percy giả vờ như không có chuyện gì, nhẹ nhàng nhấn vào cuộc gọi.Chưa đợi đối phương lên tiếng, Percy đã cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình, đột nhiên bật cười khẽ."

Thật xin lỗi, tôi là chồng của Đàm Gian."

"Hôm nay em ấy không thể đi được rồi..."

Nhìn Đàm Gian vẫn đang ôm lọ tinh chất ký ức, ánh mắt dần mất tập trung, Percy khẽ nhếch môi."

Vì sao?"

"Bởi vì em ấy đang mang thai con của tôi, cần nghỉ thai sản."

Ký ức của bọn họ, chẳng lẽ không phải kết tinh của tình yêu sao?Còn chưa kịp để Percy tiếp tục bịa chuyện, bức tường cơ giới dày nặng bất ngờ bị một mũi máy bay khổng lồ đâm sầm vào, tiếng cánh quạt trực thăng vang rền khắp mật thất."

ẦM!!"

Một bóng người cao lớn, khoác trên mình bộ vest thẳng tắp, vừa chỉnh lại cà vạt trước ngực, vừa chậm rãi bước xuống từ chiếc máy bay.Trên tay y còn xách hai cái bánh kem nhỏ màu hồng, chỉ nhẹ nhàng chống tay một cái liền nhảy xuống khỏi thân máy bay.'Ông chủ' đằng sau cặp kính râm, đôi con ngươi màu lục băng lãnh quét về phía Percy, khóe môi mím chặt, giọng điệu mang đầy vẻ châm chọc."

Không sao, tôi có mua bánh kem."

"Thai phụ có thể ăn được."
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 151 : Thành phố C


Chương 75: Người yêu hoàn hảo【21】 – Linh đệ đệ từ trên trời rơi xuống!

Trên trần, bức tường máy móc vỡ toác thành một lỗ lớn.

Tấm chắn dày bị chiếc chiến đấu cơ va chạm mạnh đến mức lớp thép cong ngược ra ngoài.

Một người đàn ông khoác trên mình bộ vest chỉnh tề—"ông chủ" trong truyền thuyết—cứ thế nhảy xuống theo thân máy bay.Tầng hầm thứ hai này là nơi mà Percy cố tình chọn để làm tổ ấm bí mật nhất của mình và Đàm Gian.Thế nhưng, vào thời khắc này, khi ngước nhìn trần nhà gần như bị chiếc máy bay phá thủng, đôi mắt nâu ôn hòa của Percy hiếm khi ánh lên vẻ lạnh lùng đến vậy.Đàm Gian cảm thấy khó chịu, bụng em căng tức, chai thuỷ tinh chứa những mảnh ký ức cô đọng được em cẩn thận cất trong bọc vải.Giờ không biết hệ thống chủ lại gặp lỗi gì, mặc cho em gõ thế nào, nó cũng chẳng có lấy một chút hồi đáp.Em nằm bò trên giường, mắt đẫm nước, cổ tay vẫn còn bị khóa bởi sợi xích bạc.

Em yếu ớt ngước lên, ánh mắt đầy tội nghiệp hướng về phía tiếng động vang rền vừa rồi.Người đàn ông vừa nhảy xuống khỏi máy bay chẳng hề giống với hình ảnh "ông chủ" mà Đàm Gian tưởng tượng chút nào.Khi nghe điện thoại trước đó, giọng điệu hung dữ của y đã khiến em nghĩ rằng vị "ông chủ" này chắc phải là một người đàn ông cao to, đeo dây chuyền vàng lủng lẳng, hai cánh tay xăm trổ đầy hoa văn dữ dằn.Thực tế lại hoàn toàn khác.Người đàn ông kia đứng tựa nhàn nhã vào mép máy bay, hai tay khoanh trước ngực.

Y có dáng người cao ráo, ước chừng khoảng một mét chín, bộ vest cắt may tinh tế ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp.Mái tóc nhuộm bạc lộ ra ngoài, làn da trắng đến lạnh lẽo.Từ phía sau gáy, một hình xăm đen kéo dài xuống, sau đó biến mất dưới lớp áo sơ mi chỉnh tề.Đàm Gian khẽ mím môi, rụt rè nhìn y.Đúng lúc đó, "ông chủ" nhấc tay đẩy nhẹ gọng kính, tư thế lười biếng tháo chiếc kính râm trên mặt xuống.Lộ ra một đôi mắt xanh biếc như ngọc bích.Đôi mắt dài hẹp, đuôi mắt hơi xếch, toát lên vẻ tà mị đầy nguy hiểm.Y khẽ nhếch môi, cười nhẹ, ngón tay thon dài giữ lấy gọng kính, đung đưa hai nhịp."

Ồ, xem ra tôi đến không đúng lúc rồi."

Giọng y trầm thấp, khàn khàn, vừa mở miệng đã là kiểu giễu cợt mỉa mai.Đàm Gian ngây ngốc ôm chặt chai thuỷ tinh, chưa kịp phản ứng lại.Percy thì lại vô cùng hài lòng với sự thức thời của "Lâm đệ đệ" vừa từ trên trời rơi xuống này.

Anh vén mái tóc dài màu nâu nhạt ra sau, đôi mắt nâu khẽ nheo lại, nụ cười dịu dàng nhưng không chạm đến đáy mắt, mang theo một vẻ giả tạo hoàn hảo."

Rất vui khi thấy Lâm tiên sinh tự biết mình không được mời mà đến."

Người đàn ông trước mặt—Lâm Hành—chính là ông chủ của Đàm Gian.Từ trước đó, Percy đã nhận được thông tin và hồ sơ về y từ hệ thống robot.Giờ phút này, ánh mắt anh lướt qua Lâm Hành một lượt, sau đó lại trở về nơi anh thực sự quan tâm—Đàm Gian, người đang co chân lại, ôm chặt bản thân mình trên giường.Có vẻ như em bị cách xuất hiện này của Lâm Hành làm cho hoảng sợ.

Một nửa khuôn mặt em vùi vào cánh tay mềm mại, chiếc giường vốn rộng rãi nay bị cắt ngang bởi chiếc máy bay khổng lồ, làm không gian bỗng chốc trở nên chật chội.Vậy nên em càng thu mình lại, nép vào bên trong màn giường.Trên cổ tay em, sợi xích bạc phát ra những tiếng leng keng khẽ khàng, giống như làn sóng lạnh buốt cuốn quanh làn da em.Thiếu niên trẻ này đẹp vô cùng.Bây giờ, hàng mi ươn ướt khẽ run rẩy khi lén nhìn qua đây, trông chẳng khác nào một chú mèo con tò mò, rón rén ngó ra ngoài.——Một bé mèo thuộc về anh, chỉ riêng anh mà thôi.Ánh mắt Percy dần trầm xuống.Tiếng giày da gõ xuống sàn nhà, vang lên từng nhịp chậm rãi mà rõ ràng.Anh luôn giữ vẻ lịch thiệp vừa đủ, nhưng khi đối diện với Lâm Hành, ngữ điệu lại mang theo một chút đối đầu căng thẳng."

Đúng là không đúng lúc thật."

Percy cúi xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cằm Đàm Gian."

Vừa nãy tôi mới cho em ấy ăn."

Anh khẽ cười, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai."

Em ấy ăn no rồi."

Những ký ức cô đọng kia, sau khi bị ép hấp thụ, chắc hẳn bụng nhỏ của Đàm Gian cũng chẳng chứa nổi thứ gì nữa.Bây giờ, em khẽ ôm lấy bụng, che giấu cảm giác khó chịu.Có lẽ, lớp da bụng mỏng manh kia đã hơi nhô lên rồi.Percy nhìn vào đôi mắt còn hơi mờ mịt của em, nụ cười bên môi càng ngày càng sâu."

Em ấy rất thích."

Lâm Hành cười khẩy, đưa tay kéo lỏng cà vạt.Cúc áo vốn đã không cài chặt, lúc này bị y kéo ra hoàn toàn, làm lộ ra một phần hình xăm uốn lượn sau gáy.Y dựa lưng vào vách máy bay lạnh lẽo, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt xanh biếc lướt qua Percy một lượt.Ngón tay thon dài chạm nhẹ lên sống mũi, vẻ mặt đầy ghét bỏ."

Ồ, xem kìa, Percy tiên sinh có lẽ vẫn đang nằm mơ giữa ban ngày rồi.

Tôi thật không biết, nhân viên của tôi đã thể hiện 'thích' hồi nào vậy?"

Vừa nói, Lâm Hành vừa nhấc chân, bước về phía bên kia giường.Y vốn cao ráo, chỉ vài bước đã đến bên cạnh Đàm Gian, cúi nhìn xuống cổ tay em.Sợi xích bạc bị y nắm lấy, khẽ siết một cái, liền đứt ra.Mảnh kim loại vụn vỡ bị hắn vo tròn trong lòng bàn tay, sau đó ném xuống đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.Y hơi cúi xuống, ánh mắt trùng khớp với đôi mắt trà trong veo kia.Ánh sáng từ trên cao chiếu xuống, bị bóng dáng y chắn mất một nửa.

Bóng tối và ánh sáng giao thoa trên gương mặt trắng nõn của Đàm Gian.Có lẽ em thực sự bị dọa sợ rồi, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, hàng mi dài run rẩy như cánh bướm.Chiếc áo sơ mi rách gần một nửa, làn da trắng như tuyết lộ ra ngoài, điểm xuyết những vệt đỏ hằn ngang.Đôi chân thon dài rụt lại, vùi vào đống chăn lụa mềm mại.Gương mặt nhỏ nhắn ngửa lên, đẹp đến mức khiến người ta không khỏi nghĩ bậy.......Trông chẳng khác gì một vợ nhỏ vừa bị bắt nạt thảm thương, chỉ biết bấu víu vào ai đó, mong được chở che....
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 152 : Thành phố C


Chương 75: Người yêu hoàn hảo【21】 – Linh đệ đệ từ trên trời rơi xuống (2) Dưới ánh đèn chói chang, Lâm Hành chậm rãi gỡ từng nút trói buộc em, sau đó mười ngón tay đan chặt vào nhau.Y nâng cằm em lên, giọng nói trầm thấp vang bên tai:"Không ăn nổi nữa sao?"

Đàm Gian thực sự cảm thấy bụng rất căng tức.Những mảnh ký ức hỗn loạn quấn chặt lấy tâm trí em.Em nghe không rõ lời khác, chỉ bắt được vài từ quan trọng, liền ngơ ngác lắc đầu.Giọng em mềm mại, còn vương chút nũng nịu sau khi khóc:"Bụng... căng quá..."

Em ôm lấy bụng, khẽ thút thít.Lâm Hành khẽ cười, ánh mắt lóe lên một tia thú vị.Y nhéo nhẹ má em, giọng trầm thấp cất lên: "Thế còn bánh ngọt, ăn nổi nữa không?"

"Nếu không ăn nổi, tôi vứt đấy."

Bánh ngọt nhỏ!!Đàm Gian mắt vẫn còn hoe đỏ, vừa nghe ba chữ này, bộ não đang mơ màng lập tức tỉnh táo lại đôi chút.Cái đầu nhỏ vừa lắc loạn xạ lập tức gật gù như gà con mổ thóc.Đàm Gian: "Ăn được mà!"

Lâm Hành: "......"

Ngoan quá.Y bế Đàm Gian lên, vòng tay ôm ngang người em rồi bước lên chiếc thang máy bay thả xuống.

Đôi mắt hẹp dài của Lâm Hành nhìn xuống người đang đứng yên tại chỗ – Percy – khóe môi cong nhẹ."

Percy tiên sinh, tôi đi trước đây."

"Đàm Gian có ăn no đến căng bụng cũng không sao."

"Vừa hay, tôi có thể cùng em ấy vận động một chút, tiêu thực."......Ánh mắt Percy lạnh lẽo nhìn lên trần nhà bị thủng một mảng, giữa những ngón tay thon dài của anh là một chiếc nút bấm đỏ rực."

Percy."

Một giọng nói máy móc, mang theo ý cảnh cáo, vang lên từ cửa.Bánh xe lăn qua nền nhà phẳng phiu, con robot quét dọn trắng muốt lặng lẽ xuất hiện ngay trước cửa phòng.【Em ấy đã nhớ ra chưa?】Ngón tay Percy siết chặt lấy sợi xích, rõ ràng giận dữ tột độ, nhưng biểu cảm trên mặt anh lại càng thêm ôn hòa.Anh chậm rãi thả chiếc nút bấm trong tay xuống, vật nhỏ ấy lăn trên sàn, phát ra một tiếng động trầm đục.Sự im lặng nặng nề phủ kín giữa hai người.

Mái tóc dài màu lanh khẽ xõa xuống, che đi đôi mắt nâu sâu thẳm, băng lãnh.Một lúc lâu sau, Percy mới nở một nụ cười, giọng nói như có chút dịu dàng."

Em ấy không nhớ."

"Chỉ là, tôi không còn là 'người yêu hoàn hảo' của em ấy nữa."

Màn hình màu lam của robot lóe lên vài điểm tuyết trắng, chẳng mấy chốc, giao diện lại trở về trạng thái như phòng phát sóng trực tiếp.

Dòng bình luận trượt qua với tốc độ chóng mặt.—— Tôi đã bảo là hệ thống có lỗi cần sửa mà!!

Đã 5 giờ hệ thống rồi tôi không thấy Tiểu Đàm bảo bối đâu!!!—— Ể, Percy bị làm sao thế?

Tiểu Đàm bảo bối đổi bản đồ rồi!!—— Đồ lưu niệm của Tiểu Đàm, móc khóa, búp bê cỡ người thật, búp bê bông đang mở bán!!!

Các vị có muốn cắn một miếng không nào!—— Mặc định hàng chính hãng có chút khiếm khuyết nhe, không gỉ sét, áo ngủ của Đàm Gian, hình Đàm Gian ăn cơm, dễ thương cực...

Ai muốn mua búp bê bông, đau lòng lắm nhưng tôi vẫn nhường lại nè!—— Tiểu Đàm lại phải đi làm rồi!!!

Bảo bối làm việc nghiêm túc, dễ thương quá!Những dòng bình luận trượt qua màn hình, giống như vô số đôi mắt đang mở to.Robot quét dọn trèo lên cửa sổ, lặng lẽ biến mất khỏi biệt thự trống trải này.

Căn phòng rộng lớn, trong nháy mắt, tựa như biến thành một nghĩa địa chết lặng.——Cuối cùng, Đàm Gian cũng được ăn chiếc bánh nhỏ của mình.Em cất chiếc lọ ký ức bên người, lúc này ngoan ngoãn ngồi trên ghế phụ bên cạnh ông chủ lớn Lâm.Trước mặt là đủ loại đồ ăn vặt được chuẩn bị chu đáo, ngay cả ghế ngồi cũng được trang trí bằng những chiếc đệm lông mềm mại màu hồng, vừa ngồi xuống liền như rơi vào một đống bông ấm áp.Đàm Gian dùng thìa gắp từng miếng bánh, đôi mắt mơ màng nhìn chiếc máy bay phía trước.Tay lái của Lâm Hành mạnh mẽ không kém gì cái miệng của y.Đàm Gian trơ mắt nhìn Lâm Hành điều khiển chiếc máy bay chở người như một chiếc máy xúc, từ cái lỗ đã khoét sẵn ban đầu, lảo đảo cất cánh, vọt thẳng lên trời.Trông chả đáng tin chút nào.Đàm Gian há miệng định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp thốt ra, Lâm Hành đã kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, khẽ nhướn mày, nở một nụ cười có chút bất cần.Y giũ nhẹ tàn thuốc, ra vẻ lơ đãng mở lời."

Chậc, dù sao em cũng có mấy ông chồng khác, ai nấy đều biết làm nũng giỏi hơn tôi, vậy còn ăn bánh của tôi làm gì?"

Đàm Gian cắn thìa bánh, nghẹn lời trong giây lát.Em mím môi, phản bác y: "Là anh mua cho tôi mà."

"Anh cứ khăng khăng muốn mua, còn nhất quyết phải mua hai cái."

Lâm Hành bị nhóc con xinh đẹp trước mặt nói ngược lại một cách trắng trợn, khóe môi cong lên.

"Vậy em nói xem, cái bánh nhỏ này, em chỉ ăn của tôi mua, hay cũng ăn của người khác?"

Đàm Gian: "......"

Thật sự rất muốn nhét bánh vào miệng y.Nhưng bánh chỉ còn một miếng cuối cùng.......

Vậy ăn xong rồi, lấy đĩa bánh chặn miệng y cũng được đó.Đàm Gian cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này.
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 153 : Thành phố C


Chương 76: Người yêu hoàn hảo【22】- Em giống như một viên kẹo nhỏ đang dần tan chảy (1) Những ký ức dày đặc cuối cùng cũng tiêu hóa được phần lớn trong đầu em.Đàm Gian khẽ cắn đầu nĩa bánh ngọt, trong khi Lâm Hành ngồi cạnh, khuôn mặt đầy vẻ tùy tiện, đang điều khiển chiếc phi cơ.Em không rõ rốt cuộc ông chủ của mình là người tốt hay kẻ xấu, cũng không dám tiết lộ chút nào về chuyện bản thân bị mất trí nhớ cho Lâm Hành biết.Hai bàn tay của em ngoan ngoãn đặt trên đầu gối.Lâm Hành chỉ dùng một tay nắm cần điều khiển phi cơ, trước mặt là màn hình thông minh lơ lửng.

Ở thành phố C này, khoa học công nghệ đã phát triển đến mức hoàn toàn có thể chọn chế độ lái tự động.Nhưng để giả vờ hòa nhập với thế giới con người, mọi thứ từ vô lăng đến gương chiếu hậu đều được trang bị đầy đủ.Lâm Hành chống cằm, không biết đã bao lần lén liếc nhìn Đàm Gian qua chiếc gương chiếu hậu bên cạnh.Em ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế y đã chuẩn bị riêng cho mình, đôi môi khẽ hé mở vì đang suy nghĩ.

Bờ môi đỏ mọng hơi nhô lên, trông chẳng khác gì một trái dâu tây chín mọng, khiến người ta muốn cắn một ngụm.Đôi mắt nhạt màu mang theo chút thất thần, vòng eo trắng ngần ẩn hiện sau lớp áo sơ mi hơi rộng, vẽ nên một đường cong mảnh mai.Nhìn em ngoan ngoãn như vậy, cứ như một chiếc bánh nếp nhỏ bé đang ngồi trên ghế phụ.

Môi cũng đỏ, trông đặc biệt khiến người ta muốn hôn.Ngón tay Lâm Hành lướt nhẹ trên cần điều khiển, cổ họng khẽ trượt lên xuống.Đúng lúc đó, phi cơ lao vào tầng mây, trước mặt là một tòa cao ốc sừng sững chắn ngang.

Ánh mắt Lâm Hành chợt tối lại, đầu ngón tay siết chặt cần điều khiển, kéo mạnh sang một bên.Chiếc phi cơ nghiêng mình, gần như lướt sát qua tòa nhà cao chót vót.Đàm Gian không kịp ngồi vững, bị cú xóc mạnh hất sang một bên.Trán em đập mạnh vào cửa sổ, phát ra một tiếng "cộp" nặng nề.

Em khẽ kêu lên một tiếng, bàn tay mềm mại lập tức ôm lấy trán.Đôi mắt nhạt màu nhanh chóng phủ lên một tầng hơi nước, em tủi thân xoa xoa đầu.Da em trắng, chỉ cần va đập một chút là vết đỏ hiện lên rõ rệt."

Hình như tôi chưa thắt dây an toàn."

Phi cơ vẫn tiếp tục tăng độ cao, gương mặt Đàm Gian vì cơn đau mà nhuốm lên một tầng ửng đỏ.

Những sợi lông tơ mềm mịn trên da khiến em trông như một quả đào chín mọng.Lâm Hành kéo rèm cửa lại, ánh mắt dừng trên gương mặt em, vô thức thất thần.Vốn dĩ y nên mỉa mai, trêu chọc cái tính ngốc nghếch của nhân viên mình, nhưng y chỉ ngẩn ra hồi lâu, rồi bất chợt hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi: "Em có phải rất được người khác thích không?"

Đàm Gian ôm đầu, đôi mắt chớp chớp, chớp ra một dấu hỏi nhỏ xíu.Câu hỏi này của Lâm Hành thật kỳ quặc.Đàm Gian mím môi, không trả lời.Khoang phi cơ vốn đã nhỏ hẹp, không khí ngột ngạt, hương thơm ngọt ngào trên người em càng trở nên rõ rệt.Lâm Hành ngồi sát bên em, cánh tay chạm vào nhau.Hơi ấm từ làn da mềm mại của em áp lên người y.Y không kiềm chế được mà nhớ đến cổ tay trắng nõn ấy từng bị xiềng xích mảnh mai trói chặt, nhớ đến việc Percy đã "hành hạ" em đến mức nào, trên người đầy những dấu vết sưng đỏ.Khi đó, em không còn sức chống cự.Giống hệt như bây giờ, trong đôi mắt chỉ toàn hơi nước, khe khẽ nức nở.Trán em vẫn còn đau âm ỉ, đôi mắt mơ màng như có những vì sao lấp lánh bay ra ngoài.

Em ôm đầu, khe khẽ hít một hơi.Bóng tối dày đặc bỗng bao trùm xuống, mùi hương nam tính nồng đậm xâm chiếm khoang mũi.Đàm Gian chưa kịp phản ứng, miếng bánh trong tay đã bị hất đổ.

Lớp kem trắng muốt vương lên cổ áo hơi mở, thấm vào làn da trắng mịn bên dưới."

Tôi giúp em... thắt dây an toàn."

Giọng Lâm Hành khàn khàn, trầm thấp như đang khát khao điều gì đó.Những ngón tay lạnh lẽo của y cài khóa dây an toàn, bàn tay còn lại nâng cằm em lên, cắn lên bờ môi mềm mại, chín mọng ấy.Y còn ác ý dùng răng nhẹ nhàng nghiến mấy lần.Quả nhiên rất ngọt, lại rất mềm.Trong đầu Lâm Hành giờ đây chỉ còn lại duy nhất suy nghĩ ấy.

Đàm Gian đau đến mức muốn kêu lên, nhưng người đàn ông trước mặt lại quá dữ dội, cánh môi em bị cắn đến tê rần, còn trên xương quai xanh vẫn vương vãi lớp kem ngọt lịm.Chỉ khi giọt nước mắt long lanh chực trào rơi xuống khóe mắt, Lâm Hành mới chậm rãi buông em ra.Nhưng rồi ánh mắt y lại nhanh chóng bị thu hút bởi lớp kem trắng trên xương quai xanh xinh đẹp ấy.Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm lên da thịt em, lớp kem ngọt tan dần dưới hơi ấm giữa hai người.Lâm Hành như bị mê hoặc, cúi xuống, dọc theo vệt kem ấy mà liếm mút bờ xương quai xanh thanh tú.Đàm Gian bị y ôm lấy eo, cảm giác như bản thân biến thành một miếng bánh nhỏ bị người ta cắn nuốt từng chút một.Đầu lưỡi y càng lúc càng trượt xuống.

Không biết là kem vốn đã chảy xuống theo đường cong da thịt, hay là vừa nãy chính y vô thức bôi bừa lên mà nơi nào trên người em cũng dính đầy kem sữa.Đỉnh nhạy cảm của em cũng bị phủ một lớp kem sánh mịn, rất nhanh lại bị đôi môi thô ráp liếm qua.Dưới sự đối lập giữa hai loại xúc cảm, nước mắt Đàm Gian rơi càng nhiều.Hàng mi ướt sũng dính bết vào nhau, lại vì bất an mà run rẩy kịch liệt.Mãi đến khi toàn thân em ướt át, dinh dính đến khó chịu, chiếc dây an toàn ấy mới được kéo qua vòng eo mềm mại, khóa chặt em vào ghế.Môi em đỏ mọng, khắp người chỗ nào cũng đỏ.

Nước mắt vẫn đang không ngừng rơi xuống.Nhìn em lúc này, chẳng khác nào một viên kẹo nhỏ đang tan chảy.Thật đáng thương....
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 154 : Thành phố C


Chương 76: Người yêu hoàn hảo【22】- Em giống như một viên kẹo nhỏ đang dần tan chảy (2) Lâm Hành khẽ cụp đôi mắt xanh biếc, từ trên cao nhìn xuống Đàm Gian đang khóc đến tội nghiệp, trong lòng thoáng qua một chút chột dạ.Ông chủ lớn Lâm ho khan hai tiếng, giọng điệu có phần che giấu."

Tôi chỉ là giúp em cài dây an toàn thôi."

"Là... là hai ta vô tình đụng miệng vào nhau đó!

Không phải tôi muốn hôn em đâu, mà là do em không chịu cài dây an toàn..."

Lâm Hành học theo Đàm Gian mà lật ngược tình thế, y chống cằm, tựa người vào ghế lái trong khoang điều khiển, đầu lưỡi lướt qua môi, vẻ mặt gian tà khiêu khích Đàm Gian."

Đúng rồi nhỉ, có khi nào em cố tình không cài dây không, Đàm Gian?

Chẳng lẽ em thầm thích tôi?"

Đàm Gian gần như bị sự vô liêm sỉ của y làm cho sững sờ.Em trừng to mắt nhìn Lâm Hành, hệt như đang nhìn một kẻ lưu manh nói năng bậy bạ.Đàm Gian siết chặt nắm đấm nhỏ, nhưng Lâm Hành vẫn thong dong chạm ngón tay lên màn hình ánh sáng xanh lam trước mặt, hoàn toàn không có ý định ngậm miệng.

Giọng nói trầm khàn của hắn nhếch lên, mang theo chút đắc ý."

Thích tôi cũng đâu có gì đáng xấu hổ, dù sao tôi đây cũng là mỹ nam tuyệt sắc, em động lòng cũng là chuyện thường tình mà...

A!"

Đàm Gian trầm mặc một giây, sau đó nhấc lên chiếc đĩa bánh kem chỉ còn lại chút tàn tích trên đầu gối mình."

Chát" một tiếng, đĩa bánh kem trực tiếp đập lên mặt Lâm Hành.Kem tươi còn sót lại dính trên mặt y, Lâm Hành theo bản năng liếm liếm một chút, rồi bỗng nhiên nhận ra—Chỗ kem này... còn vương trên người Đàm Gian trước đó, ngọt hơn hẳn.—Chuyến bay này cuối cùng cũng đáp xuống một cách bình an vô sự.Vừa đặt chân xuống đất, Lâm Hành đã vội vàng nói muốn đi thay quần áo, bảo Đàm Gian vào phòng nghỉ trước để thay đồ.Đàm Gian dõi theo bóng lưng hắn khuất dần, lúc này mới có cơ hội quan sát nơi làm việc tương lai của mình.Khác với biệt thự xa hoa trước đó, Lâm Hành có vẻ là ông chủ của một quán bar.Quán được thiết kế vô cùng độc đáo, ngay cả cánh cửa cũng có hình dạng kỳ lạ, ánh đèn rực rỡ sắc màu trở thành điểm sáng duy nhất giữa màn đêm đen đặc.Con phố ngoài kia vắng tanh vắng ngắt, chỉ có duy nhất quán bar này là nhộn nhịp tiếng ca múa.Khi khách bước vào, những giai điệu du dương khác nhau sẽ tự động vang lên.Đàm Gian siết chặt vạt áo khoác trên người, vẫn là chiếc áo khoác mà Lâm Hành đưa cho em trên máy bay.

Em có chút luống cuống đứng trước cửa quán bar, như một chú mèo con tò mò nhưng lại nhút nhát, len lén thò đầu vào quan sát.Ký ức trong đầu em cuộn trào, dần dần được tiêu hóa.

Đàm Gian mơ hồ nhớ lại, "mình" từng để lại vài manh mối về thế giới này trong phòng nghỉ.Bởi vì lượng ký ức cô đọng quá lớn đối với não bộ, nên em chỉ có thể từng chút một tiếp thu.Theo những mảnh ký ức hiện tại, em nhớ mình đã giấu vài tờ giấy ghi chú vào ngăn tủ trong phòng nghỉ."

Tiểu Đàm, em đến làm rồi à?"

Một nhân viên tiếp tân có gương mặt thanh tú vẫy tay với em, giọng điệu thân quen."

Đám tụi anh bị em dọa sợ khi em đột nhiên kết hôn đấy!

Không biết là ai có phúc vậy nhỉ?"

Nói đến đây, ánh mắt của nhân viên tiếp tân lóe lên một tia ghen tị, nhưng vẫn nở nụ cười rạng rỡ với em, không nhịn được hỏi: "Anh còn tưởng em không quay lại làm nữa chứ.

Sao không đi hưởng tuần trăng mật với chồng đi?"

Đàm Gian tùy tiện tìm một cái cớ qua loa.

Em siết chặt chiếc áo khoác rộng thùng thình trên người—nó đủ lớn để bao trọn thân hình gầy gò của em—rồi ngước mắt nhìn người tiếp tân, giọng nói nhỏ nhẹ."

Anh có thể dẫn em đến phòng nghỉ không?

Em thấy người hơi khó chịu."

Lời kế tiếp của nhân viên tiếp tân như nghẹn lại trong cổ họng.Cậu ta nhìn thiếu niên trước mặt—Chiếc áo khoác rộng thùng thình rõ ràng không phải của em, mà là của một người đàn ông khác.

Nó bao bọc lấy thân hình mảnh mai của em hoàn toàn, ngay cả phần cổ áo vẫn còn vương vệt ẩm ướt.Một chút... sắc trắng kỳ lạ dính trên cổ áo.Nhìn như thể vừa bị "làm" đến rối loạn.Ánh mắt nhân viên tiếp tân trầm xuống, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười rạng rỡ."

Tiểu Đàm, em có phòng nghỉ riêng đấy."

"Là ông chủ giữ lại cho em, đi theo anh."

Nghe đến phòng nghỉ riêng, Đàm Gian càng thêm chắc chắn rằng manh mối mình cần tìm đang ở đó.Em cẩn thận quấn chặt áo khoác trên người, sau đó bước theo nhân viên tiếp tân, đi vào từ cửa sau của quán bar.Dọc theo hành lang dài, những ánh đèn màu sắc sặc sỡ chớp tắt, phản chiếu lên mặt em, che đi cả sắc da thật sự.Cuối hành lang là một cánh cửa gỗ trắng tinh xảo, trên đó có treo một tấm bảng nhỏ, viết tên của em.Hẳn đây là phòng nghỉ của em.Đàm Gian ngoan ngoãn nói lời cảm ơn với nhân viên tiếp tân, rồi ba chân bốn cẳng lao vào phòng, quay người đóng sập cửa lại.Manh mối về thành phố C đã gần ngay trước mắt.Em đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim đập điên cuồng của mình, rồi bước tới bàn làm việc.Bên trái và bên phải có hai ngăn kéo nhỏ.

Nếu không nhớ nhầm, chắc hẳn là ở bên trái...Những ngón tay trắng nõn của em đặt lên tay nắm ngăn kéo bên trái, vừa định mở ra—Trong tầm mắt thoáng qua hình ảnh phản chiếu trong gương—Chỉ một cái liếc mắt suýt nữa khiến Đàm Gian chết khiếp.Mái tóc đỏ như máu phủ kín tấm gương, gương mặt trắng bệch dán sát vào mặt kính, chầm chậm giơ lên một ngón tay—"Suỵt."

Đàm Gian tái mặt, cơ thể cứng đờ tại chỗ.Là Xi.Người trong gương khẽ nghiêng đầu, phản chiếu trên mặt kính lập tức hiện lên khung cảnh sau lưng Đàm Gian.Cánh cửa phòng nghỉ vốn đã bị em đóng chặt từ nãy không biết từ bao giờ đã hé ra một khe hở nhỏ.Một con mắt đen trắng rõ ràng đang áp sát khe cửa—Lặng lẽ xoay một vòng.
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 155 : Thành phố C


Chương 77: Người yêu hoàn hảo [23] – Chúng ta giết Thần (1) Máu dồn lên não, tay chân như thể bị ném vào hầm băng, tê cứng lạnh buốt.Ngón tay Đàm Gian dừng lại trên mép ngăn kéo.Hơi thở của em cũng như đông cứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì kinh hãi, đôi mắt nhạt màu hoang mang nhìn chằm chằm vào tấm gương phản chiếu trước mặt.Sự xuất hiện của Xi tựa như một lời nhắc nhở câm lặng.

Mái tóc dài đỏ rực buông xuống bên gương mặt tái xanh của em, ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt em trong thoáng chốc.Ngay sau đó, bóng dáng ấy dần mờ đi như vết mực tan loãng trên mặt nước.Tấm gương phản chiếu tất cả phía sau em.

Đàm Gian nhẹ nhàng vịn vào mép ngăn kéo, lòng bàn tay sớm đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.Đôi mắt đen trắng rõ ràng ấy đang nhìn em chằm chằm qua khe cửa hẹp, ánh nhìn sâu hun hút như một con rắn lạnh lẽo đang lặng lẽ liếm láp từng tấc da thịt lộ ra ngoài.Chỉ còn một bước nữa là có thể chạm vào manh mối mà "chính mình" để lại, nhưng Đàm Gian lại ngậm chặt môi, ngón tay đặt dưới mặt bàn khẽ run lên, rồi em giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, từ từ thu tay lại.Thiếu niên xinh đẹp vung chân, tựa lưng vào ghế nghỉ.

Chiếc áo sơ mi trên người đã bị kéo bung hơn nửa, làn da trắng như tuyết dưới ánh đèn trở nên chói mắt, bờ vai tròn lộ ra ngoài, trên đó còn vương vài vết đỏ nhàn nhạt.Đàm Gian bĩu môi đầy nũng nịu, lẩm bẩm oán trách: "Không thèm chuẩn bị quần áo mới cho tôi, lát nữa tôi ra ngoài kiểu gì đây..."

Khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên trông như một chiếc bánh bao, em co người lại trên ghế ngồi êm ái, giống hệt một viên bánh nếp tròn mềm mại.Hệ thống chủ dù có gõ thế nào cũng không có phản hồi.

Đàm Gian liếc nhìn đồng hồ treo tường bằng khóe mắt.

Tính ra thì, còn ít nhất một tiếng nữa mới đến thời gian hẹn gọi với "đồng đội".Em cố tỏ ra tự nhiên, mím môi, ôm lấy quang não, đôi mắt vô hồn chìm vào suy nghĩ.Danh bạ liên lạc của em chỉ có vài cái tên ngắn ngủi.

Gọi cho Percy là không thể, Leicester cũng vậy.

Hai người này đều là quái vật đã lộ bài, bây giờ mà em chủ động gọi cho họ, chẳng khác nào tự đẩy mình vào chỗ chết.Đàm Gian ngập ngừng cắn môi, cuối cùng ngón tay chậm rãi di chuyển xuống và dừng lại ở cái tên Lâm Hành.Em cứng đờ bấm nút gọi, tiếng nhạc chờ vui nhộn nhanh chóng vang lên trong căn phòng nghỉ chật hẹp.

Đàm Gian cố tình vặn lớn âm lượng để kẻ đang lén theo dõi bên ngoài có thể nghe thấy."

Tu— tút tút—"Sau vài tiếng đổ chuông, Lâm Hành bắt máy."

Alo?"

Đầu dây bên kia có vẻ đang tắm, qua loa nghe có tiếng nước rào rào, truyền qua điện thoại có chút méo mó."

Lâm Hành, sao anh không mua quần áo cho tôi?"

Đàm Gian học theo dáng vẻ kiêu ngạo của mấy cô nàng hay được cưng chiều trên TV, giọng điệu trách móc.

Em ôm chặt quang não vào người, nhưng thực chất từng đầu ngón tay đều đang run lên không thể kiểm soát.Lâm Hành dường như bị câu hỏi bất ngờ này làm cho sững sờ, y im lặng một lát rồi khó khăn đáp: "Chẳng phải em ghét nhất việc bọn tôi vào phòng nghỉ sao?"

"Thế nên quần áo tôi mua nhiều như vậy, em đều tự mang về cất trong phòng thử đồ rồi mà..."

Ánh mắt Đàm Gian theo bản năng nhìn về phía góc phòng nghỉ—Quả thật, ở đó có một gian nhỏ được che bằng rèm— chính là phòng thử đồ.Cùng lúc đó, khe cửa hẹp trong gương lại bị đẩy ra thêm một chút.Đàm Gian có thể thấy rõ đôi mắt đằng sau khe hở ấy, một đôi mắt xếp thành hàng dọc, đang nhìn em và cười không tiếng động.Trong khoảnh khắc ấy, đồng tử em co rút lại.

Bị bắt gặp, em hoảng loạn muốn cúp máy."

Rầm!"

Nhưng cánh cửa phòng thử đồ chưa khóa kỹ đã bị đẩy mạnh ra.Nhân viên tiếp tân trong bộ vest đen đứng ở cửa, nở một nụ cười rạng rỡ.Đôi mắt cậu ta, đen trắng rõ ràng như một loài bò sát vô cơ, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhợt nhạt của Đàm Gian.Ngữ điệu của cậu ta đầy nhiệt tình, giọng nói ấm áp như thể hoàn toàn vô hại."

Ôi, Tiểu Đàm, em đang gọi điện cho ông chủ sao?"

"Không cần phiền ông chủ đâu, anh đã mua quần áo mới cho em rồi đây."

Nụ cười trên môi nhân viên tiếp tân càng lúc càng rực rỡ.

Gương mặt cậu ta vốn mang nét thanh xuân sáng sủa, kết hợp với bộ vest tối màu lại càng làm tăng thêm vẻ điển trai.Cậu ta trông thực sự đang quan tâm đến em vậy.Đàm Gian ngập ngừng nhận lấy túi đồ, nhìn thấy cậu ta tiện tay tắt luôn cuộc gọi chưa kịp kết thúc."

Quan hệ giữa em với ông chủ thật tốt nhỉ?"

Đàm Gian ậm ừ đáp lại, cảm giác chiếc túi quần áo trên tay nhẹ hơn mình tưởng.Dấu vết tay cậu ta nắm trên túi để lại một vết hằn sâu, âm thanh sột soạt vang lên khe khẽ.Phòng nghỉ nằm sâu nhất trong quán bar, có một ô cửa sổ nhỏ đối diện với con phố bên ngoài.Gió lạnh lùa vào, lướt qua những sợi tóc mai ướt mồ hôi của em, khiến da đầu lạnh buốt.Nhân viên tiếp tân đứng trước mặt em, nửa người chìm trong bóng tối, nụ cười trên môi bị ánh sáng chiếu lên, méo mó đến đáng sợ.Đàm Gian mở túi ra, ánh mắt chậm rãi mở to.Bên trong là một bộ váy ren phong cách Lolita màu đen tuyền, thậm chí còn có cả một chiếc vòng đùi trang trí viền ren tinh xảo.Nhưng em không hề nghi ngờ rằng đây là một sự nhầm lẫn, bởi chỉ cần liếc qua một cái là có thể nhận ra bộ quần áo này vừa vặn với kích thước của em đến mức đáng sợ."

Mặc nó vào đi."

Nhân viên tiếp tân nói, đôi mắt đen sâu thẳm không chớp nhìn chằm chằm vào em, giọng nói phẳng lặng không gợn sóng."

Chính tay anh chọn cho em đấy, em nhất định sẽ thích nó."...
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 156 : Thành phố C


Chương 77: Người yêu hoàn hảo [23] – Chúng ta giết Thần (2) Ngón tay trắng muốt của Đàm Gian siết chặt lấy bộ quần áo trong tay, em có chút lúng túng nhìn nhân viên tiếp tân trước mặt.

Gương mặt cậu ta, với những đường nét cân đối và ưu tú, vẫn mang nụ cười như mọi khi, không hề có biểu cảm thừa thãi, cứng nhắc đến mức đáng sợ như một chương trình đã được lập trình sẵn.

Nhưng trong đôi mắt đen trắng phân minh ấy lại ngập tràn đố kỵ sâu sắc."

Em và ông chủ quan hệ tốt như vậy, đồ anh ấy mua cho em, em chắc chắn sẽ mặc, đúng không?"

Giọng điệu của nhân viên tiếp tân nhấc cao ở cuối câu, bàn tay lớn với những đốt ngón tay rõ ràng nắm lấy cổ áo sơ mi của em.

Chỉ cần nhẹ nhàng xé một cái, bộ đồ trên người Đàm Gian sẽ hoàn toàn bị hủy hoại."

Không... không phải..."

Đàm Gian cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi đang lan tràn trong từng đầu dây thần kinh.

Đôi mắt đẹp mở to, hoang mang và đáng thương thu mình trên chiếc ghế.

Em nhạy bén nhận ra nhân viên tiếp tân trước mặt dường như trở nên đặc biệt kỳ lạ.Giống như một cỗ máy đã hoàn toàn sụp đổ.Không biết có phải câu trả lời này đã làm cậu ta hài lòng hay không, bàn tay đặt trên vai Đàm Gian không tiếp tục hành động.

Chỉ là, sau một lúc lâu, nụ cười trên gương mặt tuấn tú kia mới dần dần biến mất, giọng điệu vốn thất thường bỗng trầm hẳn xuống."

Vậy, trước mặt bất cứ ai em cũng có thể ăn mặc như thế này sao?"

Lời chất vấn lạnh lẽo gần như đóng băng vang lên bên tai em.Đôi đồng tử đen nhánh, lớn hơn người bình thường gần một vòng của người dẫn đường phản chiếu hình ảnh thiếu niên xinh đẹp đang co mình trên chiếc ghế cao.Ăn mặc quyến rũ đến mức này, trên người khoác chiếc áo sơ mi rộng của một gã đàn ông khác, để lộ cả xương quai xanh và bờ vai mảnh mai.Trong mắt vẫn còn vương nước, đôi môi đỏ mọng sưng tấy, như vừa trải qua điều gì đó không thể nói thành lời.Âm thanh vải bị xé rách vang lên trầm đục, cùng với giọng điệu âm u rợn người của nhân viên tiếp tân.

Nhịp tim của Đàm Gian ngay khoảnh khắc đó gần như đạt đến cực hạn, lồng ngực run rẩy dữ dội, khiến cả cơ thể từ đầu đến chân đều tê dại và mềm nhũn."

Đi thay đồ."

"Hoặc để tôi đích thân giúp em thay."...Đàm Gian bần thần ôm lấy mớ vải mềm mại trong tay, cách một tấm rèm mỏng của phòng thay đồ, em có thể nghe thấy tiếng nhân viên tiếp tân đang khe khẽ ngâm nga bên ngoài.

Đó dường như là một bài hát quái dị chỉ có ở thành phố C."

Thần ban cho chúng ta tư duy... cơ thể bằng thép..."

Bờ vai mảnh dẻ của Đàm Gian tựa vào bức tường lạnh lẽo trong không gian chật hẹp, mọi nỗi sợ hãi bị kìm nén vừa rồi giờ như trào dâng.

Sắc mặt em tái nhợt, vừa chậm rãi thay quần áo vừa cẩn thận quan sát môi trường xung quanh.Phòng nghỉ riêng mà Lâm Hành chuẩn bị cho em không quá lớn, căn phòng hẹp được ngăn đôi bằng một tấm rèm cuốn.

Bên ngoài là khu vực có gương soi, ghế sofa nhỏ để nghỉ ngơi, còn bên trong là phòng thay đồ chất đầy quần áo và hộp giấy.Đàm Gian co người trong đống hộp giấy, miễn cưỡng tìm lại được chút cảm giác an toàn.Bài hát rùng rợn, hung ác vẫn tiếp tục."

Thần chúc phúc cho sự tê liệt của chúng ta... chúc phúc cho sự hiện diện khắp nơi của chúng ta..."

Chiếc váy dài bồng bềnh đỡ lên từng lớp ren mềm mại, chất lụa đen như dòng nước chảy, dây đeo rộng trượt xuống cánh tay nhỏ nhắn, để lộ bờ vai trắng nõn và xương quai xanh tinh tế.

Ánh sáng nhạt hắt lên làn da, khiến em trông càng thêm xinh đẹp.Đàm Gian đang ngồi xổm, cúi người cài vòng đeo chân.Dải ren đen ôm lấy phần đùi mềm mại, in lên làn da trắng hồng một vệt đỏ nhàn nhạt.Có lẽ do dùng sức quá mạnh, ngay khoảnh khắc thả lỏng dải lụa trong tay, Đàm Gian mất thăng bằng, cả người ngã ngồi vào đống hộp giấy phía sau.Một chiếc quang não màu lam nhạt lăn ra ngoài, trông như một mẫu đời cũ từ hơn chục năm trước.

Màn hình gập nứt đầy vết rạn như mạng nhện.Hơi thở của Đàm Gian tức khắc nghẹn lại, em cẩn thận mở chiếc quang não cũ kỹ ra, đôi mắt khẽ mở to.Bên trong sạch sẽ, chỉ lưu một đoạn video duy nhất.Thiếu niên trong video có khuôn mặt giống hệt em, làn da trắng như tuyết, đuôi mắt ửng đỏ, hình ảnh rung lắc, trong ống kính, cậu nhìn chằm chằm vào máy quay, từng từ từng chữ nói chậm rãi:【Thế giới này là giả—】【Căn bản không có công việc, không có quán bar, không có chồng, không có cuộc sống hoàn hảo hay người yêu hoàn hảo nào cả.】【Tất cả chỉ là phương thức mà thế giới dùng để nuôi nhốt mình.】【Bọn họ, tất cả, đều là vì mình mà đến.】Đàm Gian đối diện với đôi mắt giống hệt mình.Bên ngoài tấm rèm, giọng hát của nhân viên tiếp tân càng lúc càng cao vút, từng nhịp giày da nện xuống nền nhà vang vọng, áp sát về phía em."

Chúng ta nuôi dưỡng Thần..."

"Chúng ta bắt chước Thần..."

Sắc mặt Đàm Gian trắng bệch, nghe thấy bản thân trong video tiếp tục chậm rãi nói:【*&%#... não trong bình.】Bóng đen hắt lên tấm rèm mỗi lúc một rõ ràng hơn, như màn đêm sâu thẳm đang tràn đến, rét lạnh đến thấu xương, theo sau là một giọng ca u ám đến mức rợn người.Ngón tay tái nhợt đặt lên rèm."

Soạt"—Ánh đèn trắng nhức nhối từ bên ngoài phòng nghỉ bỗng chốc xuyên qua, phơi bày toàn bộ không gian phòng thay đồ.Gương mặt tuấn mỹ của nhân viên tiếp tân không hề có biểu cảm, chỉ có giọng hát lạnh lùng chậm rãi cất lên:"Chúng ta giết chết Thần."
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 157 : Thành phố C


Chương 78: Người yêu hoàn hảo【24】- "Quý Phù, đừng trêu tôi nữa..." (1) Tấm rèm trắng bị vén lên, để lộ ra những thùng giấy nằm rải rác khắp nơi.Ánh mắt của nhân viên tiếp tân dần trở nên lạnh lẽo.

Tấm màn trập bị cậu ta lật lên từ dưới lên trên, ánh sáng và bóng tối chia cắt gương mặt hắn, khiến toàn bộ con người cậu ta trông u ám và đáng sợ."

Chạy rồi sao?

Hay là...

đang trốn?"

"Em đang sợ à, Tiểu Đàm?"

Khuôn mặt nhân viên tiếp tân càng lúc càng méo mó, nhưng khóe môi lại càng cong lên một nụ cười ngọt ngào.

Như thể cậu ta vừa nghĩ đến điều gì đó làm người ta vui sướng, giọng nói trở nên dịu dàng đến mức giống hệt con sói xám ngoài cửa đang cất tiếng hát ru, dụ dỗ chú thỏ con mở cửa, chờ đợi giây phút nuốt chửng con mồi vào bụng."

Ra đây đi nào, đừng nghịch nữa, Tiểu Đàm."

"Sao anh có thể làm tổn thương em chứ?

Anh chỉ là quá yêu em, yêu đến phát điên mà thôi."

"Dù em quên bao nhiêu lần, dù em nhớ lại bao nhiêu lần, ánh mắt em cũng chưa từng đặt trên người anh."

Cậu ta bước ra khỏi bóng tối, khuôn mặt sáng sủa rạng rỡ đầy sức hút, kết hợp với giọng nói cố tình hạ thấp đến mức dịu dàng, khiến người ta thực sự cảm thấy như cậu ta đang dỗ dành ai đó vậy."

Ban đầu anh nghĩ, chỉ cần khiến em quên đi tất cả những người khác là đủ.

Nhưng bây giờ, anh đã có cách tốt hơn."

Ánh mắt cậu ta dừng lại trên chiếc thùng giấy lớn nhất ở góc phòng, từng bước chân dồn dập, mang theo áp lực nặng nề mỗi lúc một gần hơn."

Ra đi nào, Tiểu Đàm."— Rầm!Những chiếc thùng giấy chồng chất đổ ầm xuống.Bên trong thùng giấy rộng lớn, Đàm Gian lảo đảo ngã sang một bên.

Những thùng giấy bỏ đi chất chồng phía dưới giúp giảm bớt lực va chạm, nhưng cánh tay lấm tấm mồ hôi của em vẫn in hằn một vết đỏ nhạt.

Làn da trắng nõn như được phủ lên một lớp ánh sáng mờ ảo, bộ váy bánh kem tầng tầng lớp lớp trải rộng ra, trông như một chiếc bánh ngọt nhỏ xinh vừa tràn ra khỏi hộp.Những sợi tóc đen nhánh rơi lòa xòa bên gò má, Đàm Gian cẩn thận bò ra khỏi thùng giấy, ngẩng lên, để lộ đôi mắt màu nhạt trong veo, xinh đẹp đến mức khiến người ta phải ngỡ ngàng.Vừa rồi em đã đá quang não sang tận góc xa nhất của căn phòng, giờ đây lại tạo ra động tĩnh lớn như vậy trước mặt nhân viên tiếp tân, khiến ánh mắt của cậu ta hoàn toàn tập trung vào em.Thiếu niên trong chiếc váy lộng lẫy, dù giờ đây có phần nhếch nhác, nhưng dưới ánh đèn, gương mặt ấy vẫn đẹp đến kinh tâm động phách.Như một chú mèo đen nhỏ, rón rén thò đầu ra khỏi chiếc hộp, bộ lông mềm mại, bóng mượt đến mê hoặc.Dùng đôi mắt màu nhạt đáng yêu mà dè dặt nhìn chằm chằm vào người đối diện, dường như chỉ cần một giây sau, trên đầu sẽ mọc ra một đôi tai thú lông xù lắc lư vậy.Hơi thở của nhân viên tiếp tân dần trở nên gấp gáp.

Cậu ta vươn bàn tay rộng lớn, siết chặt lấy cổ tay trắng mịn của Đàm Gian, mạnh mẽ kéo em lại."

Á!"

Đàm Gian kêu khẽ, tầng tầng lớp lớp váy áo lay động, bờ vai va chạm vào lồng ngực nóng rực.

Thiếu niên xinh đẹp khẽ run rẩy chớp hàng mi, cắn môi nhìn cậu ta, đôi mắt long lanh như chứa nước.Chiếc áo sơ mi vừa bị cởi xuống từ lúc nào đã bị nhân viên tiếp tân giữ lại, như thể cậu ta đang giấu đi một món báu vật, tham lam cuốn lấy tất cả thuộc về em.Cậu ta nhẹ nhàng ngậm lấy gò má lộ ra bên ngoài của em, giọng nói ngày càng trầm thấp."

Thật đáng yêu."

"Phải nhanh lên thôi, trước khi Lâm Hành đến, anh sẽ đưa em đi."—Thước dây mềm trong phòng nghỉ ban nãy, giờ đây bị quấn từng vòng quanh cổ tay Đàm Gian.

Một chiếc vòng ren mảnh mai thắt chặt quanh miệng em, khiến gương mặt vốn nhỏ nhắn càng thêm tinh xảo, tựa như một con búp bê sứ hoàn mỹ.Hơi thở nóng rực xen lẫn hương vị ngọt ngào nhanh chóng lan tràn trên dải vải đen. nhân viên tiếp tân nâng cằm Đàm Gian lên, cúi xuống, như thể đang thành kính bái lạy một vị thần linh, nhẹ nhàng in lên đôi môi mềm mại của em qua lớp vải mỏng.Như thể làm vậy, cậu ta có thể hút lấy chút hương vị thơm ngọt từ đôi môi ấy."

Ngọt quá."

Cậu ta khẽ cười nói.Đàm Gian trợn mắt, bị cậu ta ôm chặt, rời khỏi phòng nghỉ.

Em không nhịn được mà khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn ngăn kéo bên cạnh bàn.Phía sau là khu vực dành cho nhân viên.

Đàm Gian tựa má vào lồng ngực nóng bỏng của nhân viên tiếp tân, khóe mắt vẫn vương chút lệ trong suốt, quang não trong tay đã sớm bị cậu ta cướp đi, cả người em bị cậu ta ôm trọn, từng bước tiến về cuối hành lang."

Em có phải đang muốn hỏi, anh sẽ đưa em đi đâu không?"

Đàm Gian hơi sững lại, đôi môi bị che kín không thể phát ra tiếng, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu."

Thành phố C vốn là một cái bẫy được sắp đặt riêng cho em—""Mọi thứ trong thành phố này đều là giả.

Người chồng yêu dấu của em, ông chủ của em... không ai là vô tội cả."

"Họ đã dùng dữ liệu thực tế ảo để tạo nên thành phố này.

Ngoại trừ căn biệt thự em ở và quán bar này là thật—những thứ khác chẳng qua chỉ là một giấc mộng hư ảo do ánh sáng phản chiếu, là ảo ảnh phù hoa mà thôi.

Đám AI đầy kiêu ngạo kia, lén lút nuôi nhốt và quan sát loài người, cố bắt chước vị thần sáng tạo của họ, nhưng từng kẻ một đều ngu xuẩn mắc phải 'căn bệnh con người'."

Nhân viên tiếp tân cười nhạt, nụ cười mang theo vẻ trào phúng."

Họ giống như những cỗ máy lỗi thời bị hỏng hóc, điên cuồng yêu em—"Giọng cậu ta càng lúc càng trở nên méo mó, vòng tay thép siết chặt lấy vòng eo bị dây ren ôm trọn của Đàm Gian.Cậu ta cúi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt ấy."

Kể cả anh cũng vậy."...
 
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 158 : Thành phố C


Chương 78: Người yêu hoàn hảo【24】- "Quý Phù, đừng trêu tôi nữa..." (2) Vẻ mặt của nhân viên tiếp tân như vừa khóc vừa cười."

Vậy thì giống như họ đi, nhốt em lại, nuôi em trong lồng, để anh trở thành cả thế giới của em, được không—"Giống như một bộ não trong bình chứa.Nếu quên đi tất cả, từ khi tỉnh lại bị truyền tải những tư tưởng mới, bảo rằng em vốn dĩ đã sống trong nhà tù của anh, thì đối với một chú chim chưa từng thấy thế giới bên ngoài, lồng giam chính là cả thế giới của nó.Đàm Gian mở to mắt, trong khoảnh khắc này, tất cả những điều khiến em thấy kỳ lạ trước đó bỗng chốc trở thành một vòng tròn khép kín.Vậy nên... nếu ngay từ đầu đã nói với em rằng nhiệm vụ của em là đến thành phố C, sống trọn vẹn một cuộc đời hoàn hảo, vậy thì chính bản thân em – người đã quên hết tất cả – tất nhiên sẽ chìm đắm vào thế giới này mà từ từ héo tàn.Âm nhạc ồn ào trong quán bar dường như ngày càng xa, Đàm Gian thậm chí còn nghe thấy giọng của Lâm Hành đang sốt sắng tìm kiếm mình.Em bị nhân viên tiếp tân ôm chặt trong lòng, đến mức nước mắt cũng sắp rơi xuống.【Không ngờ... hệ thống lại sụp đổ đến mức này.】Giọng nói cơ giới lạnh lẽo của hệ thống chủ vang lên trong đầu sau một khoảng thời gian dài im lặng.

Đàm Gian nắm chặt lấy cổ áo của nhân viên tiếp tân, đôi mắt lập tức sáng lên vì vui mừng.Trong tâm trí, em vừa ấm ức vừa nức nở với hệ thống chủ.【Sao bây giờ cậu mới đến!!

Tôi sắp bị tên xấu xa này nhốt lại và tẩy não rồi!】Em sụt sịt, thút thít khóc trong đầu với hệ thống, hệ thống chủ im lặng một lát, sau đó mơ hồ đáp lại.【Tôi không thể tiết lộ quá nhiều.】Giọng nói lạnh lẽo của hệ thống chủ đột nhiên trầm xuống, khẽ nói:【Nhưng NPC này quả thực đã có dấu hiệu sụp đổ dữ liệu.】【Tôi sẽ để người đến đánh lạc hướng hắn, sau đó cậu lập liên kết tinh thần với đồng đội, cậu ta có bản đồ, có thể điều khiển từ xa giúp cậu thoát ra ngoài.】Hệ thống chủ ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:【Dữ liệu thế giới xuất hiện lỗi, nên tôi đã cho 001 lái tàu vũ trụ đến dừng gần đây.】Đàm Gian trợn to mắt, dường như không dám tin rằng mình lại có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng như vậy.Đầu ngón tay trắng nõn của em hơi run rẩy, nghe thấy giọng nói lạnh băng của hệ thống vang lên bên tai, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ.Mọi thứ diễn ra quá suôn sẻ— Hệ thống chủ xuất hiện đúng lúc, nhiệm vụ thế giới bỗng dưng được hoàn thành một cách khó hiểu, cùng với bảng nhiệm vụ trống trơn ngay khi em mới bước vào thế giới này...Đàm Gian mím môi, không hiểu sao lại cảm thấy bất an.Trong lối đi âm u, ánh đèn pin chói lóa bất ngờ chiếu sáng, tiếp theo là giọng nói trầm thấp mang theo cơn giận của một người đàn ông."

Trước đây, một AI làm vậy đã bị đưa vào 'lò nung' tiêu hủy rồi."

Lâm Hành siết chặt cổ tay của nhân viên tiếp tân, giống như một lời cảnh cáo, giữa hai bàn tay còn văng lên một tia điện nhỏ.Nhân viên tiếp tân đang ôm chặt lấy Đàm Gian bỗng dưng mất hết sức lực, hai cánh tay lập tức buông thõng.Hai bàn chân trần của Đàm Gian chạm đất, lớp váy áo lụa là xếp tầng phủ dài xuống sàn.

Hầu như ngay khi được thả xuống, em liền hoảng hốt chạy về phía trước.Sắc mặt của nhân viên tiếp tân trở nên u ám, định tiến lên nhưng lại bị Lâm Hành cản đường.Lâm Hành che chắn trước mặt Đàm Gian, giọng điệu lười nhác nhưng mang theo âm sắc trầm thấp:"Đi trước đi, Tiểu Đàm, tàu vũ trụ đang đợi em ở cửa bên."

Đàm Gian gật đầu, ngón tay thon dài khẽ nâng mép váy lên, đôi chân trần trắng mịn giẫm lên mặt sàn lạnh lẽo, vội vàng chạy ra ngoài.Ngay khi tiếng 'ting' vang lên, đồng đội của Đàm Gian, Quý Phù, cũng vừa mới đăng nhập.【Đàm Gian, lập liên kết tinh thần với tôi.】Giống như một sợi xúc tu màu xanh lam trong suốt chạm vào vùng ý thức của em, Đàm Gian không nghĩ ngợi gì mà lập tức liên kết với hắn ta.Chỉ trong chốc lát, trên màn hình trước mặt Quỳ Phù xuất hiện một thiếu niên xinh đẹp trong bộ váy Lolita lộng lẫy.Quý Phù cảm thấy thú vị, liền đưa tay chạm vào hình ảnh của thiếu niên nhỏ nhắn trên màn hình.Ngay khoảnh khắc đó, Đàm Gian đang chạy về phía trước bỗng chốc khựng lại, toàn thân như bị điện giật, đầu óc trống rỗng, giống như có một luồng điện tê dại bùng nổ trong não, chạy dọc từ bụng lên đỉnh đầu.Em vô thức siết chặt hai chân, gương mặt ửng đỏ, những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống gò má trắng hồng.Vòng eo nhỏ nhắn bị lớp vải thắt chặt lộ rõ đường cong tinh tế, ngay sau đó, bụng dưới khẽ nhô lên thành một đường cong nhỏ.Chỉ một giây sau, đường cong đó lại như bị phép thuật hút xuống thành một vết lõm nhỏ.Đàm Gian cảm thấy chân mình mềm nhũn, những bước chân vốn vội vã bỗng trở nên loạng choạng.

Em phải tựa vào bức tường lạnh lẽo bên cạnh, từng nhịp thở gấp gáp như thể không thể đứng vững được nữa.【Anh làm gì vậy!!】Giọng nói của em thậm chí còn mang theo tiếng nức nở mềm mại.Ánh sáng xanh lam từ màn hình chiếu lên khuôn mặt Quý Phù, hình xăm đen kịt trên cổ và bả vai hắn ta càng thêm nổi bật.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình – thiếu niên nhỏ nhắn đang rơi nước mắt – lộ ra vẻ hứng thú.【Thật sự có thể cảm nhận lẫn nhau à...】Khóe môi Quý Phù khẽ nhếch lên, ngay giây tiếp theo, đôi môi đỏ mọng của Đàm Gian như bị một cột không khí vô hình ép mở, lớp vải trói buộc cũng theo đó mà trượt xuống.Khóe mắt em vẫn còn vương nước mắt, nhưng đôi môi đã bị ép thành hình chữ "O" nhỏ nhắn.Bị ép buộc đến mức run rẩy bật khóc, rõ ràng giữa hai hàm răng không có gì cả, nhưng cảm giác bị chiếm giữ lại rõ ràng đến lạ lùng."

Qu-Quý Phù....ưm..."

"Đừng...

đừng trêu tôinữa."

Em nghẹn ngào nức nở, đầu ngón tay trắng muốt run rẩy chống lên bức tường bên cạnh, giống như ngay cả đứng vững cũng khó khăn.

Nhưng kỳ lạ thay, xung quanh lại hoàn toàn trống trải, chẳng có gì cả.Vừa quỷ dị, vừa tràn ngập sắc dục.Cách em chỉ vài bước chân chính là cửa bên của khách sạn, ngoài cánh cửa sắt đóng chặt, âm thanh động cơ của tàu vũ trụ vang lên rõ ràng, rõ ràng đến mức chói tai.
 
Back
Top Bottom