- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 422,549
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #151
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 149 : Thành phố C
Chương 149 : Thành phố C
Chương 74: Người yêu hoàn hảo 【20】 – Người mang thai có thể ăn bánh kem (1) Cửa thang máy mở ra, nhưng bên ngoài chẳng hề là bãi đỗ xe ngầm như Đàm Gian tưởng tượng.Những bức tường kim loại phản chiếu ánh sáng trắng lạnh lẽo, mọi thứ xung quanh tựa như chìm vào một giấc mộng hoang đường khác.Ngón tay Đàm Gian lạnh toát, đôi chân run rẩy gần như không thể chống đỡ cơ thể.
Em trợn mắt nhìn Percy nắm chặt cổ tay mình, nửa ôm nửa kéo ra ngoài.Tầng hầm thứ hai là một căn phòng rộng lớn, đã bị đập thông thành một không gian hoàn chỉnh.Trên chiếc giường lớn phủ lụa đỏ mềm mại, những tấm rèm mỏng khẽ đong đưa, để lộ bên trong những sợi xích kim loại mảnh lạnh lẽo lấp lánh dưới ánh đèn.
Ẩn dưới lớp chăn bông là những cánh tay đan xen lẫn lộn –Dây cáp làm xương, thép lạnh làm da, bọn chúng vươn ra vô thanh vô tức, khung cảnh này giống hệt với tấm ảnh màn hình điện thoại của Percy.Bốn phía quanh giường là những tấm gương lớn, gần như bao trọn lấy nó, đủ để người nằm trên giường có thể nhìn thấy từng biểu cảm nhỏ nhất của mình.Gương mặt Đàm Gian tái nhợt, ánh mắt quét qua căn phòng được bố trí chu đáo, rồi dừng lại trên gương mặt tuấn tú với đôi mắt sâu thẳm của Percy.Ngay lúc này đây, em chợt nhận ra một cách rõ ràng –Percy không còn muốn tiếp tục trò chơi người yêu hoàn hảo với em nữa.Con quái vật dữ tợn đã xé toang lớp da người, lộ diện, và cũng sẵn sàng nuốt chửng em vào bụng.Đàm Gian lắc đầu, sợ hãi lùi bước, đôi mắt nhạt màu đẫm lệ.
Em giống như một con cừu non bị dồn vào đường cùng, giật mạnh cổ tay thoát khỏi sự giam cầm chắn anh, rồi quay đầu bỏ chạy về phía thang máy.Nhưng em còn chưa kịp chạy được mấy bước –Một cánh tay mạnh mẽ rắn chắc đã vòng qua eo em, chặn lại.
Dưới vẻ ngoài gầy gò, cơ bắp của Percy lại vô cùng săn chắc.
Anh nhẹ nhàng bóp lấy phần eo nhỏ mềm mại của em, dễ dàng bế Đàm Gian lên.Ánh mắt nâu của Percy cụp xuống, hàng mi dài khẽ rung động.
Đàm Gian không thể nhìn thấu cảm xúc trong đáy mắt anh, chỉ có thể thấy anh tháo cà vạt, rồi ném em lên chiếc giường lớn phía sau.Rèm giường khẽ rung, những chiếc khuyên sắt trên vải va chạm nhau phát ra tiếng lanh canh khe khẽ.Nước mắt còn vương nơi khóe mắt, Đàm Gian không ngoái đầu lại, chỉ ra sức bò về phía sâu trong giường, cố gắng tránh xa Percy hơn một chút.Nhưng còn chưa kịp nhích đi được mấy bước, đầu gối em đã vướng vào lớp chăn trải giường, mắt cá chân liền bị một bàn tay tái nhợt giữ chặt.Hốc mắt đỏ hoe, khóe miệng run rẩy, Đàm Gian vùng vẫy muốn túm lấy màn che.
Nhưng tiếng xích kim loại va vào nhau lanh lảnh giữa không trung, bàn tay lạnh băng kia chỉ cần dùng chút sức, em đã bị kéo về.— Không nơi trốn thoát.Những lọn tóc màu lanh nhạt xõa xuống trước mắt, lồng ngực nóng bỏng và săn chắc áp sát vào cơ thể em.
Trong khoảnh khắc da thịt chạm nhau, con ngươi Đàm Gian bỗng chốc mở to.Những cánh tay máy móc lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng áp xuống, đầu ngón tay kim loại lướt qua làn da em, để lại những vệt đỏ nhàn nhạt.Chiếc áo sơ mi bị kéo lên, mảng da thịt trắng nõn lộ ra, chiếc quần short rộng không biết đã trượt xuống mắt cá chân từ lúc nào, lỏng lẻo treo hờ.Đàm Gian khẽ cong lưng, đường cong cơ thể hiện lên rõ ràng.
Những cánh tay máy lạnh lẽo tràn tới tứ phía, như một nhà tù giam cầm em ở bên trong.Không một khe hở.Thậm chí em còn có ảo giác rằng, từng tấc da thịt trên cơ thể mình đều bị lấp đầy.Percy chậm rãi tháo kính xuống, đầu ngón tay dịu dàng nâng cằm em, ánh mắt trầm tối đến khó lường."
Tiểu Đàm, em có thích nơi này không?"
Đàm Gian nghẹn ngào, lý trí và suy nghĩ bị chiếm lĩnh hoàn toàn.
Những giọt nước mắt to tròn nhỏ xuống, thấm ướt cánh tay máy, để lại những dấu vết lấp lánh trong suốt.Em thậm chí không còn sức lắc đầu, chỉ có thể nức nở khóc, nghe thấy giọng nói gần như cố chấp của Percy."
Em sẽ thích nơi này thôi.
Anh sẽ chuẩn bị tất cả những gì em muốn – bộ phim em yêu thích, trò chơi em thích chơi... cả bánh kem nhỏ em thích ăn nữa."
"Chỉ cần em đừng rời xa anh."
"Anh sẽ hoàn toàn kiểm soát cuộc sống của em—"Gò má lạnh buốt áp lên khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Đàm Gian.
Đầu lưỡi đỏ thẫm của Percy lướt qua môi mỏng, ánh mắt điên cuồng đầy chấp niệm."
Đàm Gian, Đàm Gian, anh yêu em."
Tựa như một lời nguyền.Hàm răng siết chặt bờ môi mềm, để lại màu đỏ tươi diễm lệ.
Dường như đã chạm đến cực hạn, những ngón tay trắng nõn siết chặt lấy ga giường, tạo thành những nếp nhăn rối loạn.
Rốt cuộc, Đàm Gian bật khóc nức nở.Những cánh tay máy móc nhấn chìm em.Percy si mê vuốt ve môi em, hàng mi, rồi nhẹ nhàng cài sợi xích mảnh vào cổ tay trắng muốt của em.Sau đó, anh cúi đầu thì thầm:"Tiểu Đàm, em đoán được rồi phải không?"
"Chỉ cần nhìn vào ánh mắt em, anh cũng biết – em đã biết anh sẽ tẩy não em, khiến em quên đi tất cả."
Đàm Gian nức nở, đầu ngón tay run lên không thể kiểm soát.
Em không biết phải trả lời anh thế nào, chỉ có thể để mặc đôi mắt ngập nước long lanh.Nhưng Percy không cần câu trả lời.Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt từ cổ mảnh mai xuống xương quai xanh, tự mình thì thầm:"Nếu 'nó' đến, nó sẽ khiến em quên đi tất cả.
Rồi anh lại một lần nữa đứng trước cửa chờ em, mỉm cười nói rằng: Anh là chồng em, là người yêu hoàn hảo của em."
Môi anh chạm lên đôi môi mềm mại của Đàm Gian, tựa như trân quý, không vội vàng xâm chiếm."
Nhưng anh không muốn lặp lại nữa."
Không muốn tiếp tục truy đuổi em, không muốn để ánh mắt em hướng về kẻ khác.Giọng điệu Percy dần trở nên cực đoan.Anh đưa tay che đi đôi mắt hoảng loạn của Đàm Gian, giọng nói vừa như bật cười, vừa như bật khóc: "Vậy nên, hãy để anh hoàn toàn thay đổi ký ức của em..."
"Em sẽ yêu anh, Tiểu Đàm."
Từng chữ từng chữ, anh lặp lại, như thể đang tự thôi miên chính mình."
Em sẽ yêu anh."
Đàm Gian mở to mắt, kinh hoàng nhìn những cánh tay máy càng lúc càng tiến gần.Cơ thể em run lên, đôi mắt hoe đỏ, đáng thương tựa như một chú thỏ nhỏ bị con sói dữ giữ chặt.Nhìn Percy dần sát lại, giọng em run rẩy, pha lẫn tiếng khóc:"Per...
Percy..."
Giọt lệ đọng nơi xương quai xanh vừa rơi xuống đã bị đầu lưỡi Percy nhanh chóng cuốn lấy.
Đàm Gian siết chặt lấy áo anh, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy đáng thương."
Đừng bắt nạt em nữa..."
"Em sợ lắm..."...