- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 425,501
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #161
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 159 : Thành phố C
Chương 159 : Thành phố C
Chương 79: Người yêu hoàn hảo【25】- Chết cùng anh đi? (1)Sau khi liên kết tinh thần được thiết lập, mọi hành động của Đàm Gian đều giống như một con rối trong trò chơi mô phỏng, bị người chơi điều khiển.Chuyến tàu màu đỏ trắng lặng lẽ dừng ở không xa.Đàm Gian có chút hoang mang.
Em vịn vào khung cửa sau của quán bar, cảm giác lạnh buốt từ lớp sắt khiến đầu óc vốn đang mơ hồ của em tỉnh táo thêm một chút."
Đồng đội của tôi ơi, em thật sự quá xuất sắc!
Em là người hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất mà tôi từng thấy!"
Quý Phù khoa trương vỗ tay tán dương, nhưng đầu ngón tay của Đàm Gian lại lạnh toát.
Không biết vì sao, trong lòng em càng lúc càng dâng lên cảm giác bất an.Cơ thể em đang bị thao túng, từng bước từng bước một, không thể kiểm soát, tiến về phía con tàu phía xa.Giọt nước mắt vừa rơi xuống vì hoảng sợ khi gặp nhân viên tiếp tân đã sớm bị gió lạnh hong khô.
Lúc này đây, em đang đứng ở ranh giới giữa quán bar và không gian trắng xóa mênh mông phía trước.Phía sau là tiếng nhạc náo nhiệt từ sàn nhảy, phía trước là chuyến tàu tinh hệ đã ngừng chuyển động.Quá tĩnh lặng.
So với tất cả những gì diễn ra phía sau, không gian trước mặt em im lặng đến mức kỳ lạ.Chỉ có Quý Phù vẫn huyên thuyên nói không ngừng.Đàm Gian nghĩ, em luôn có cảm giác mình không nên hoàn thành nhiệm vụ theo cách này.
Ít nhất là trước đây, mỗi lần em bước ra khỏi thế giới nhiệm vụ, đều có rất nhiều người hoan nghênh em."
Sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi, phần thưởng từ thành phố C chắc hẳn sẽ rất hậu hĩnh."
Quý Phù nhướng mày, hai tay khoanh trước ngực.
Dưới ánh sáng xanh lấp lánh của màn hình, hình xăm phức tạp trên cổ hắn ta càng lúc càng rõ ràng.Môi Đàm Gian run lên, trong khoảnh khắc, khuôn mặt em trống rỗng.
Sau đó, em khẽ gọi tên hắn ta."
Quý Phù."
"Hửm?"
Quý Phù đang lười biếng dựa vào ghế mềm, nụ cười trên mặt vẫn như thường ngày—vừa tùy tiện vừa khoa trương.
Mái tóc dài đỏ rực của hắn ta trượt sang một bên khi nghiêng đầu, để lộ hoàn toàn hình xăm chạy dọc từ cổ xuống ngực.Là những con số 0 và 2 được kết nối, tựa như dòng dữ liệu nhị phân khắc sâu vào da thịt.Tứ chi Đàm Gian lạnh cóng, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
Em dốc sức muốn tránh xa chuyến tàu tinh hệ kia, nhưng mọi hành động của em đều đã mất kiểm soát.Em giống như một con búp bê xinh đẹp bị người chơi thao túng, khoác trên mình bộ váy công chúa lộng lẫy, từng bước một tiến về kết cục đã được định sẵn.Quý Phù dường như đang ngậm một điếu thuốc, giọng hắn ta trầm xuống."
Em muốn hỏi gì à?"
Môi Đàm Gian tái nhợt, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, rồi rơi xuống mép váy ren thành một đốm nước nhỏ."
Anh nói... hệ thống của anh là 079?"
Trí nhớ của Đàm Gian không được tốt lắm, nhưng em lại luôn có ấn tượng sâu sắc với những thứ kỳ quái, những chi tiết nhỏ bé không ai chú ý.Ví dụ như trước đó, khi ở trước cửa nhà phù thủy, em đã thấy một người làm nhiệm vụ kiêu ngạo với cặp sừng rồng trên đầu.
Người đó vừa ngẩng cao cằm tuyên bố sẽ dạy dỗ em một bài học, nhưng ngay khi em xuất hiện, lại đỏ mặt hỏi em rằng gọi "vợ ơi"."
079, anh đúng là đồ chó liếm gót mà."
Khi ấy, người ta đã cười nhạo anh ta như vậy."
Người làm nhiệm vụ thường gọi nhau bằng số hiệu hệ thống."
Lúc đó, 001 đã giải thích như vậy.Lông mi Đàm Gian đã bị nước mắt làm ướt sũng.
Đôi mắt em, vốn có màu trà nhạt, lúc này như phủ lên một tầng sương mỏng.
Dưới ánh nhìn đầy giễu cợt của Quý Phù, em há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể thốt ra một lời nào.Không kịp nữa rồi.Nếu lúc Quý Phù tự giới thiệu, nói rằng hệ thống của hắn ta là 079, em kịp phản ứng thì có lẽ mọi chuyện đã khác.Hoặc ngay khi hệ thống yêu cầu em thiết lập liên kết, em có thể giả vờ ngốc nghếch, giả bộ không tìm thấy cổng kết nối, sau đó lén trốn đi—Nhưng giờ đây, tất cả đã quá muộn.Chuyến tàu đỏ trắng đã ở ngay trước mắt, cửa khoang mở ra từ bên trong.Một bàn tay ấm áp vòng qua ôm lấy em, nửa kéo nửa bế em lên tàu."
Anh cũng không muốn đối xử với em thế này đâu, Tiểu Đàm."
Giọng nói dịu dàng vang lên.Người vừa ôm em lên tàu có mái tóc dài màu lanh được buộc lại một cách tùy ý, đôi mắt nâu trầm thấp, dịu dàng đến mức khiến người ta run rẩy."
Như vậy, trò chơi gia đình của chúng ta mới có thể kéo dài thêm một chút."
Percy bế em như bế một con búp bê, đặt em ngồi lên đùi anh.
Trên người em vẫn là bộ váy công chúa Lolita phức tạp và nặng nề.Từng tầng váy rủ xuống, sau đó bị Percy dùng ngón tay móc nhẹ lấy mép, cẩn thận sửa sang lại.Người đàn ông cong môi, ánh mắt nâu sâu thẳm nhìn em một cách ôn nhu."
Tự em muốn mặc váy này sao?"
Đàm Gian ngước đôi mắt màu trà nhạt lên, chậm rãi lắc đầu.Giọng em trầm thấp, khẽ khàng:"Không phải."
Percy không hỏi thêm, chỉ nhếch môi, khẽ cười."
Rất đẹp."
"Rất hợp với em.
Rất ngoan.
Giống như một chiếc bánh Black Forest xinh đẹp vậy."
Ba câu khen ngợi liên tiếp cho thấy tâm trạng anh lúc này rất tốt.
Chiếc tàu tinh hệ được dùng làm bẫy, ngay cả nội thất bên trong cũng được trang trí vô cùng tỉ mỉ.Hàng ghế sau được lót lớp nệm lông mềm mại.
Cổ tay Đàm Gian vẫn bị quấn hờ một đoạn thước dây, không có dấu hiệu bị cởi bỏ.Mà tấm lụa từng bịt miệng em đã sớm được tháo ra.Percy tao nhã gấp chiếc khăn lụa ấy lại thành một hình vuông nhỏ, rồi nhét vào túi áo.Phía trước, một giọng nói quen thuộc vang lên."
Percy, như tên simp vợ vậy, giấu dải lụa ren mà bé con xinh đẹp kia từng dùng, sau đó ban đêm ôm lấy em ấy làm chuyện xấu, thế thì chẳng giống một quý ông chút nào đâu."
Đàm Gian chậm rãi ngước mắt.Người đang ngồi ở ghế phụ lái là một người đàn ông có đôi mắt xanh thẳm như đại dương—Là Leicester."
Ha, quả thật, Leicester, có cần tôi nhắc lại không?
Sau khi Tiểu Đàm rời khỏi phòng ngủ, cậu đã càn quét bên trong y như một trận càn của quân địch à?"
Giọng nam mang theo ý trêu chọc, lại có chút lười biếng.
Quý Phù ngồi trên ghế lái, trên màn hình phát sáng bên cạnh hiển thị rõ ràng liên kết thần kinh của hệ thống chủ.Trái tim vốn đã nguội lạnh của Đàm Gian lúc này càng như bị phủ thêm một lớp băng.Lẽ ra em nên sớm nhận ra—"não trong bình" không chỉ ám chỉ thành phố hư ảo kia, mà còn là hệ thống chủ trong đầu em, thứ đã khiến em từ khi bước vào thế giới này luôn có cảm giác như đang mơ.Quý Phù thậm chí còn ác ý đến mức vươn đầu ngón tay chạm nhẹ vào chiếc máy kia, sau đó chỉnh lại chiếc tai nghe cơ giới bên tai.Rồi hắn ta dùng giọng điệu băng lạnh, mang chất máy móc giống hệt hệ thống chủ, cất lời trong đầu Đàm Gian:【Bị quái vật bắt rồi, Tiểu Đàm.】【Thật đáng thương, chiếc bánh nhỏ xinh đẹp sắp bị quái vật từng miếng từng miếng nuốt chửng mất rồi.】Đàm Gian tuyệt vọng tựa đầu vào cửa xe, đôi môi màu hồng nhạt mím chặt thành một đường thẳng.Hình như... lần này không thể trốn thoát được nữa rồi....