- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 432,790
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #141
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 139 : Thành phố
Chương 139 : Thành phố
Chương 69: Người yêu hoàn hảo [15]- Lời nói dối thầm kín (1) Ngay khoảnh khắc chạm mắt với đôi đồng tử nâu ấy.Cả người Đàm Gian tê rần, tim đập dồn dập, trong nháy mắt đã leo lên đến đỉnh điểm, chỉ vì đôi mắt của Percy.
Hoặc có lẽ, giây phút này, không thể còn được gọi là "mắt người" nữa.Làn da quanh khóe mắt như bị cắt ra, chậm rãi lật ngược sang hai bên, để lộ lớp kim loại sáng bóng bên dưới.
Những sợi dây điện đỏ và xanh quấn lấy nhau, khiến cho đôi đồng tử nâu ấy chuyển động càng linh hoạt hơn.Đàm Gian không thể diễn tả nổi cảm giác trong lòng mình lúc này.Trước khi đến thành phố C, vì nhiệm vụ hệ thống giao cho quá mơ hồ, dấu vết về quái vật cũng không rõ ràng, em đã nhiều lần suy đoán, thậm chí có lúc còn hoài nghi cả... robot quét dọn.Thế nhưng, lúc này đây, bộ dạng Percy đang phơi bày trước mắt, dù em có trốn tránh đến đâu, cũng không thể không thừa nhận—Anh chính là một con quái vật, một con quái vật triệt để từ trong ra ngoài.Ngón tay đang siết chặt lấy vết nứt của Đàm Gian trở nên tái nhợt, em mím môi, trái tim vì căng thẳng và kinh hoàng mà đập mạnh đến mức tưởng chừng có thể xuyên thủng màng nhĩ.Percy chỉ nhìn em một lát bằng đôi mắt máy móc kia, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt.Tất cả các khớp trên người anh vặn vẹo theo một tư thế quái dị rồi dần dần hoạt động lại.
Cuối cùng, những ngón tay thon dài, tái nhợt và lạnh lẽo khẽ chạm vào khóe mắt, nhẹ nhàng khép lại lớp da bị bóc tách ra khi nãy.Percy có vẻ như chỉ muốn xem giờ, chạm nhẹ vào quang não đặt trên tủ đầu giường, màn hình sáng lên, thứ đầu tiên đập vào mắt Đàm Gian chính là màn hình nền được phóng to.Vì khe hở dữ liệu trước mặt đủ rộng, em có thể nhìn thấy rõ hình ảnh trên quang não của Percy—Người trong đó chính là em.Chỉ là không giống ngày thường, hàng mi dài ướt đẫm, trên đó còn đọng lại những giọt lệ trong suốt, khuôn mặt trắng muốt ửng lên sắc hồng bất thường, ngay cả cánh môi cũng bị hôn đến sưng đỏ, hé mở đến mức không thể khép lại, hơi thở phả lên màn hình, tạo ra làn sương mờ nhạt.Công nghệ của C thành từ lâu đã có thể cài đặt hình nền động.Vậy nên, ngay khi Percy bấm sáng màn hình, từng tiếng rên rỉ khe khẽ, mềm mại và nức nở, lập tức tràn ngập khắp phòng ngủ."
Ưm...
ư..."
Thanh âm kỳ lạ, âm cuối cao lên, vừa mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, vừa chứa đựng sự đè nén quái dị.Trong khe nứt, Đàm Gian há miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc đỏ bừng.Em hoàn toàn không nhớ mình đã từng lộ ra dáng vẻ... xấu hổ như vậy trước mặt Percy.
Thế nhưng snh lại ghi lại tất cả một cách rõ ràng, làm thành màn hình nền mà ngày ngày nhìn thấy.!!
Đây là chuyện gì vậy?!Sau lưng, Xi vẫn đang dán sát vào người em, Đàm Gian không còn dám nhìn nữa.
Ngón tay run rẩy ấn lên khe nứt dài, đôi mắt đỏ lên vì xấu hổ, bả vai khẽ run rẩy muốn rút lui.Nhưng chưa kịp lùi được vài bước, bờ vai đã bị một bàn tay to lớn, lạnh lẽo giữ chặt.Ánh mắt của Xi âm u, hắn ghé sát tai em, trầm giọng nói: "Nhìn hết đi."
Không mang theo chút ám muội nào, thậm chí còn có cả sự ghen tuông thâm trầm.Đàm Gian cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn bị ngón tay trắng bệch, lạnh lẽo giữ chặt, buộc phải tiếp tục nhìn về phía trước— những hình ảnh ám muội đến mức gần như mang sắc tình.Ống kính máy quay chậm rãi di chuyển từ khuôn mặt xinh đẹp kia xuống dưới, lộ ra từng mảng da thịt trắng nõn đến chói mắt.Trong màn hình, em mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, lúc này đã bị vén lên hết, trên chiếc giường mềm mại chỉ có một mình em, nhưng xung quanh lại chi chít cánh tay máy móc.Những ngón tay kim loại lạnh lẽo tách mở cánh môi em, lướt qua làn da trắng mịn, như đang thao túng một món đồ chơi, lật em qua lật lại, tiến hành một cuộc "kiểm tra toàn thân" không sót một nơi nào.Thậm chí, cánh tay máy kia còn luồn sâu vào khoang miệng, ép em thè lưỡi ra, dùng một chiếc kính lúp nhỏ để quan sát từng tấc thịt mềm ẩm nóng bên trong.Những giọt lệ trong suốt hòa lẫn, men theo khung kim loại lạnh lẽo trượt xuống.'Tách.'Cuối cùng, nhỏ xuống ống kính máy quay, loang ra một mảng nước mờ ảo.Tất cả quá hỗn loạn, như một giấc mộng hoang đường đầy sắc dục.Mà em lúc này, chỉ có thể đứng ngoài quan sát, như một người ngoài cuộc.Đàm Gian tê dại đến đầu ngón tay, cả người nóng ran, em gần như hoảng loạn nhìn màn hình bị Percy vuốt sang một bên.
Ở phía sau, dường như có tiếng động khe khẽ vang lên, trên tấm thảm mềm mại ngoài phòng khách, một con robot quét dọn toàn thân trắng muốt từ từ tiến vào.Ngay khi nó xuất hiện, Percy đột nhiên phát ra một tiếng thở dốc kỳ lạ, trầm thấp mà mê ly."
Anh cũng kiên nhẫn thật đấy."
Con robot quét dọn mà ngày thường chẳng hề nổi bật, chỉ lặng lẽ xuất hiện trong mọi góc nhà, dùng hai tua-bin xoay tròn để dọn sạch mọi ngóc ngách.Vậy mà giờ đây, nó lại bộc lộ một loại cảm xúc nhân tính hóa khiến người ta rợn tóc gáy.Giọng nói của nó vẫn như trước, không khác gì âm thanh máy móc phẳng lặng và lạnh lùng khi làm việc."
Rõ ràng lần trước, kẻ điên cuồng nhất chính là anh.
Dùng cánh tay máy tra tấn em ấy đến mềm nhũn, rồi ác ý xóa sạch toàn bộ ký ức của em ấy, bây giờ lại giả vờ làm một người chồng tốt như không có gì xảy ra."
Robot quét dọn nhếch môi, lộ ra một nụ cười đầy mỉa mai, nhân tính hóa đến đáng sợ.Percy dừng lại ở nút tắt màn hình quang não, anh bật rồi tắt liên tục, đáy mắt sâu thẳm, thu hết ánh sáng vào bên trong, không để lộ chút cảm xúc nào.Anh đan hai bàn tay vào nhau, mái tóc màu lanh xõa xuống vai, khiến khuôn mặt tuấn tú càng thêm ôn hòa.
Đôi mắt nâu hơi rũ xuống, tầm nhìn rơi trên con robot quét dọn đang từ từ tiến vào.Ở góc nhìn của Đàm Gian, em thậm chí có một ảo giác—Rằng chính mình cũng đang bị đôi mắt ấy dán chặt lấy."....Quá đáng thật đấy, rõ ràng cả thế giới này và tôi đều là đồng phạm."...