Lãng Mạn [Đam mỹ] BỊ TƯỚNG QUÂN VÔ SỈ YÊU TỪ CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN

[Đam Mỹ] Bị Tướng Quân Vô Sỉ Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
CHƯƠNG 41.2: BÚT LÔNG (*)


Ánh trăng rọi vào từ cửa sổ, chiếu lên gương mặt Tiết Phùng Châu.

Tô Thầm ngẩng đầu, ngắm nhìn một lúc lâu, y cảm thấy Tiết Phùng Châu hình như càng ngày càng đen, rõ ràng lúc trước làn da không có đen sạm như vậy.“Cứ ngắm ta như vậy…….”

- Tiết Phùng Châu bất đắc dĩ mở mắt ra: “Tiểu công tử không mệt à?”

Mắt Tô Thầm mở to, y lắc đầu.Tiết Phùng Châu lại kéo y vào lòng, ôm chặt đến không còn kẽ hở: “Vậy ngươi muốn làm cái gì?”

Tô Thầm nói: “Ngươi ngủ đi, ta cũng chuẩn bị ngủ mà.”

“Ta không buồn ngủ.”

- Bàn tay Tiết Phùng Châu men theo sống lưng của Tô Thầm trượt xuống dưới: “Để ta sờ xem có sưng không?”

“……”

Tô Thầm giữ lấy tay Tiết Phùng Châu, cắn môi: “Không có, ngươi lấy tay ra đi.”

Tiết Phùng Châu làm vẻ mặt vô tội khi tay bị chặn lại: “Ta sờ một chút mới yên tâm được.”

Tô Thầm trừng mắt với hắn, nam nhân đành thu tay lại, thở dài: “Được rồi, nếu thấy khó chịu, nhất định phải nói cho ta biết."

“Đã nói là không có mà.”

- Tô Thầm lẩm bẩm: “Ngươi cũng không còn trẻ, tiết chế một chút đi.”

Nam nhân lập tức cứng đờ khi bị nói là không còn trẻ: “Tiểu công tử chê ta già cả sức yếu à?”

Tô Thầm: “……”

“Ta chỉ hơn tiểu công tử chín tuổi, còn chưa đến ba mươi mà.”

Tô Thầm vội vàng che miệng Tiết Phùng Châu lại: "Được rồi, được rồi, ta biết rồi.

Ta không nói ngươi già, ý ta là nếu làm chuyện đó quá nhiều sẽ có hại cho thân thể và thận, tốt nhất nên làm ít lại."

Tiết Phùng Châu đè tay Tô Thầm xuống, nhẫn nhịn: “Sáng nay là lần đầu tiên của ta, ta không có làm nhiều.”

Tô Thầm lại gật đầu: “Phải, phải, phải, ta biết rồi.”

“Huống hồ, tiểu công tử có biết ta đã kìm nén bao lâu rồi không.”

- Tiết Phùng Châu dường như có chút kích động, hắn lật người, đè Tô Thầm dưới thân.

Mái tóc đen rủ xuống má Tô Thầm làm y cảm thấy nhột.Tiết Phùng Châu cúi người, hôn lên vành tai của Tô Thầm, giọng hắn dần trở nên trầm đục: “Mỗi lần nhìn thấy tiểu công tử, trong lòng ta đều nghĩ muốn lột sạch y phục trên người ngươi, muốn đè ngươi lên giường, rồi đ* thật mạnh.”

Những lời nói thô tục kia khiến Tô Thầm cảm thấy không được tự nhiên, y đạp chân, nghiêng đầu, không chịu khuất phục: “Ngươi câm miệng, tên biến thái chết tiệt.”

“Không, ta vẫn chưa nói xong.”

- Tiết Phùng Châu nói.Tô Thầm trừng mắt nhìn hắn.

“Ta lúc nào cũng muốn hôn tiểu công tử, khiến ngươi phải thở hổn hển không thốt nên lời, khiến tiểu công tử phải cầu xin ta, van nài ta cho tiểu công tử ‘ăn no’.”

Ánh mắt Tiết Phùng Châu dán chặt trên gương mặt Tô Thầm, ngắm nhìn làn da trắng như phấn dần chuyển sang đỏ ửng.

Ánh mắt hắn trở nên nóng bỏng, miệng vẫn không ngừng nói: “Ta còn muốn dùng bút lông mà tiểu công tử thích xài nhất để…….”

“Đừng nói nữa.”

- Tô Thầm đỏ mặt, ngượng ngùng ngắt lời Tiết Phùng Châu, y lo hắn vẫn sẽ nói tiếp nên duỗi tay chặn môi hắn lại: “Đừng nói nữa mà.”

Tiết Phùng Châu nắm lấy cổ tay Tô Thầm, nhìn đôi mắt ướt nhoè của y rồi hôn lên.“Đừng……”

“Tiểu công tử ướt rồi.”

- Tiết Phùng Châu khẽ nói: “Tay ướt.”

Tô Thầm lập tức hoảng loạn, ánh mắt lảng tránh hắn: “Ngươi đừng, đừng nói chuyện kiểu như thế nữa.”

“Vậy tiểu công tử muốn nghe ta nói cái gì?”

- Đôi môi nóng rực của Tiết Phùng Châu áp lên vành tai Tô Thầm, sau đó cắn nhẹ vào gáy y, giọng nói cũng vô cùng nóng bỏng: “Tiểu công tử, ta muốn đ*.”

“Thô tục.”

- Đôi mắt Tô Thầm khẽ run lên, y quay ngoắt đi.“Ta vốn dĩ thô tục mà, tiểu công tử đâu phải không biết?”

- Ngón tay nam nhân nhẹ nhàng tháo đai lưng của Tô Thầm: “Nếu tiểu công tử thấy không thoải mái, ta sẽ cố gắng nhẹ nhàng hơn, nhưng tiểu công tử cũng rất lợi hại nha.”

Tô Thầm nghĩ mình lại sơ sẩy rồi, nhưng y không thể nói lại hắn, chỉ đành tránh né ánh mắt nóng bỏng của Tiết Phùng Châu.Y mím môi, nhìn những dấu răng trên cổ hắn, y cảm thấy toàn thân như bị bỏng nên rùng mình một chút.“Tiểu công tử.”

- Tiết Phùng Châu ấn tay Tô Thầm xuống, cúi đầu: “Ngươi cũng muốn ta, đúng không?”

Lông mi Tô Thầm ướt đẫm, y thế nhưng không thể cự tuyệt.Bắt đầu là những cái hôn nhẹ, rồi đến những cái vuốt ve, mơn trớn chậm rãi…..Tiết Phùng Châu tách hai chân Tô Thầm ra, không cần dùng quá nhiều sức cũng dễ dàng tiến vào: “Tiểu công tử, hôn ta đi.”

Hầu kết Tô Thầm giật giật, y quay đầu đi.Tiết Phùng Châu cũng không giận, hắn hôn nhẹ tấm lưng trần của y, giọng nói khàn khàn: “Tiểu công tử, quả nhiên……”

“Câm miệng!”

- Tô Thầm thẹn quá hóa giận nên mắng hắn, hai bên tai đều đỏ bừng, mắt nhắm chặt.

Tiết Phùng Châu đáng ghét, tại hắn mà cơ thể y trở nên kỳ lạ như vậy!Tiết Phùng Châu lại cười khúc khích: “Tiểu công tử, thực sắc tính dã, nhân chi thường tình, không cần thẹn thùng.” (*)(*) Ăn uống và tình dục là bản năng của con ngườiNhưng mà cũng không thể, không thể như vậy được……“Vừa mới khai trai nên khó mà kiểm soát.”

- Tiết Phùng Châu dường như biết Tô Thầm đang nghĩ gì, nhẹ nhàng an ủi: “

Sau này ta sẽ kiềm chế hơn.”

Tô Thầm thật sự rất gầy, phần lưng lúc này hoàn toàn căng cứng, xương vai gồng lên như cánh bướm, như thể y sắp xuất ra.Tiết Phùng Châu vừa hôn vừa vỗ về y, lần này đã có kinh nghiệm nên không gặp khó khăn như trước.Tô Thầm chôn mặt dưới cánh tay, cả người run rẩy.Rõ ràng buổi chiều y đã ngất một lần, vậy mà bây giờ vẫn đồng ý không chút do dự.—— Không thể phủ nhận rằng, y cũng thích việc này.Trước kia y chưa bao giờ đặc biệt hứng thú với bất kỳ điều gì, cũng mù mịt không biết tương lai của chính mình sẽ ra sao.

Cảm xúc của y vốn luôn bình đạm, hiển nhiên chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích loại chuyện này.Khi thứ ‘hung khí’ kia cắm chặt bên trong y, Tô Thầm sẽ có thể khóc lóc, có thể mắng chửi, có thể bộc lộ hết cảm xúc, những cảm xúc ấy ập đến mạnh mẽ như những cơn thủy triều.

Nhưng nếu kêu y chủ động làm chuyện này, cho dù thế nào y cũng cảm thấy quá mức hổ thẹn…..Khốn kiếp!Khốn kiếp!Không cần biết lý do là gì, hiện tại Tô Thầm chỉ muốn mắng người, nhất là mắng Tiết Phùng Châu.Tiết Phùng Châu, đều tại Tiết Phùng Châu, tại hắn mà y biến thành như vậy……Tô Thầm nức nở, nước mắt trào ra: "Đồ khốn kiếp."

Tiếng mắng chửi mềm nhũn như bông khiến Tiết Phùng Châu cảm thấy tai mình tê dại.

Hắn gần như không thể chờ đợi thêm, cơ thể đưa đẩy nhẹ nhàng như muốn dỗ dành Tô Thầm: “Tiểu công tử mắng nữa đi.”

Tô Thầm khóc lóc nức nở và ôm chặt lấy vai Tiết Phùng Châu, y không muốn làm theo ý hắn nên không mắng nữa.“Sao tiểu công tử không mắng ta?”

- Tiết Phùng Châu thất vọng dừng lại động tác của mình: “Không mắng nữa à?”

Tô Thầm trừng hắn.Tiết Phùng Châu như có như không chạm lướt qua hai núm anh đào khiến Tô Thầm cảm thấy vô cùng khó chịu, y không nhịn được ưỡn ngực ra: "Tiết Phùng Châu..."

Tiết Phùng Châu không đáp lại, chỉ mơn trớn một cách hời hợt.Đôi mắt Tô Thầm dần mờ ảo trong nước mắt, eo hơi chuyển động, nhưng chỉ mới động một chút, không biết vô tình chạm trúng chỗ nào mà eo y lập tức mềm nhũn.

Tô Thầm khóc nức nở.Tiết Phùng Châu nâng mặt Tô Thầm lên, đôi mắt đen láy tràn đầy dục vọng: "Tiểu công tử muốn à?"

Tô Thầm cắn chặt răng, chỉ nhìn Tiết Phùng Châu mà khóc.“Lỗi của ta.”

- Tiết Phùng Châu nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của Tô Thầm: “Ta chỉ muốn chọc tiểu công tử mắng ta một chút, nhưng lại khiến tiểu công tử chịu khổ rồi.”

Tô Thầm thút tha thút thít mắng: “Đồ, đồ khốn kiếp, ngươi cố ý, cố ý……”

Những lời còn lại vẫn chưa kịp thốt ra, nhưng trong không gian chỉ còn vang vọng tiếng khóc và rên rỉ của Tô Thầm.Tiết Phùng Châu sờ bụng y, rồi cắn môi y, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Tiểu công tử ‘ăn’ nhiều một chút, ta lấp đầy bụng ngươi nhé?”

Lấp đầy……bụng?Tô Thầm hoảng hốt mà ôm chặt lấy bả vai Tiết Phùng Châu, cơ thể y nhấp nhô theo từng chuyển động của hắn, nước mắt chảy dài trên má.“Tiểu công tử nhiều nước mắt để khóc thật đấy, bên dưới cũng chảy nhiều nước không kém.

Tiểu công tử đúng là nặn từ nước mà.”

- Tiết Phùng Châu khẽ cười: “Nhưng ta thích lắm, tiểu công tử càng khóc, ta càng có tinh thần.”

Tô Thầm: “……”

Y lại muốn khóc nữa.Mãi cho đến khi bình minh ló dạng, Tô Thầm mới nặng nề ngủ thiếp đi.Tiết Phùng Châu nhìn những dấu vết lưu lại trên cơ thể Tô Thầm với vẻ mặt thỏa mãn, rồi sờ vào bụng dưới mềm mại của y.

Rõ ràng đã bắn vào trong nhiều như vậy, nhưng sau khi rửa sạch thì lại trông như chưa có gì xảy ra.Hắn xốc chăn lên, lặng lẽ bôi thuốc cho Tô Thầm.

Cơ thể thiếu niên vô cùng mẫn cảm, chỉ là bôi thuốc cũng có thể nhạy cảm đến mức chảy nước, y khẽ run lên, dường như nước mắt cũng bắt đầu chảy ra.Đôi mắt Tiết Phùng Châu dần đỏ ngầu, chỉ là bôi thuốc cho y nhưng hơi thở của hắn lại trở nên gấp gáp.

Sau khi bôi thuốc xong, toàn thân hắn đã ướt đẫm mồ hôi, hắn đành phải chạy đi tắm nước lạnh.Tiết Phùng Châu chui lại vào chăn với một thân bốc ra hơi nước, thầm nghĩ bọn họ lăn lộn lâu như vậy, ít nhất tiểu công tử sẽ không thể quay về phủ Thừa tướng….

Không cần đưa y về thật là tốt, hắn muốn tiểu công tử luôn luôn ở nơi mà hắn có thể nhìn thấy.Tiết Phùng Châu xin nghỉ phép, giả lấy lý do cần dưỡng thương để ở trong phủ những ngày sau đó.

_______Cũng không biết Tiết Phùng Châu học được mấy trò vặt vãnh ở đâu, Tô Thầm hoàn toàn bị hắn làm cho không thể chống cự, còn dễ dàng bị hắn trêu chọc ở trên giường.Ngay cả khi viết thư cho phủ Thừa tướng, y cũng bị chọc đến tay chân mềm nhũn.Nam nhân đứng phía sau cầm lấy tay y, đè cả người Tô Thầm nằm úp sấp trên mặt bàn lạnh lẽo, thân nhiệt của nam nhân ngược lại nóng bỏng đến mức khiến y run rẩy.“Lại viết sai rồi.”

- Giọng nói của Tiết Phùng Châu trầm đục: “Tiểu công tử, sao tay ngươi lại run thế?”

Tô Thầm muốn trừng mắt với Tiết Phùng Châu nhưng không gồng nổi, y không còn chút sức lực nào, cả người đều bị đè nằm sấp trên bàn, mặt gỗ mát lạnh làm phân tán sự chú ý của y.“Triều Triều, hay là để ta viết thay nhé?”

- Tiết Phùng Châu không nặng không nhẹ mà đưa đẩy: “Ta rất sẵn lòng cống hiến chút sức lực.”

Tô Thầm nghẹn một lúc lâu mới lên tiếng: “Ngươi rút ra…….”

Đôi mắt Tiết Phùng Châu âm trầm: “Thật sự muốn ta rút ra?”

Tô Thầm gật đầu mạnh, nhưng chưa kịp gật xong, cả người đã bị thúc đến mức áp sát mặt bàn.

Ngón tay y bám chặt góc bàn, bút lông trong tay cũng rơi xuống đất.“Tiểu công tử quên mất cách cầm bút rồi à.”

- Tiết Phùng Châu duỗi tay lấy một cây bút lông khác: “Còn muốn viết nữa không?”

Tô Thầm cố gắng quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn Tiết Phùng Châu, trông vô cùng đáng thương.“Ta thì vẫn muốn viết.”

- Tiết Phùng Châu nói.Đầu bút lông mềm mại lướt qua núm anh đào khiến Tô Thầm giật mình, y hoảng hốt che miệng lại, bất lực ngước nhìn hắn.“Triều Triều, ta cũng muốn vẽ tranh nữa.”

Tiết Phùng Châu không có dùng mực, hắn nói tranh hắn vẽ trông rất khó coi, phải vẽ lại trăm ngàn bức mới có thể dễ nhìn hơn trước.Cuối cùng, Tô Thầm vẫn không thể viết một lá thư hoàn chỉnh.Đầu bút lông từ môi y lướt xuống, bị kích thích cả đằng trước lẫn đằng sau khiến Tô Thầm không chịu nỗi, chỉ có thể ôm lấy Tiết Phùng Châu cầu xin.“Tiểu công tử của ta.”

- Tiết Phùng Châu hôn lên hàng mi run rẩy của Tô Thầm: “Ăn no rồi sao?”

Tô Thầm run lẩy bẩy gật đầu.“Còn muốn ăn thêm không?”

- Tiết Phùng Châu hỏi lại một cách ân cần.Tô Thầm có chút căng thẳng mà run rẩy.

Hai ngày qua, mỗi lần Tiết Phùng Châu hỏi câu này đều có nghĩa là lại sắp bắt đầu một hiệp khác, y tuy sợ hãi nhưng vẫn có chút chờ mong.Có điều hôm nay Tô Thầm thật sự không muốn làm tiếp, y giữ lấy cánh tay của Tiết Phùng Châu, ấm ức lắc đầu.“Thế thì thôi vậy.”

Tiết Phùng Châu dễ dàng buông tha Tô Thầm, hắn chỉnh lại y phục buông thõng trên vai thiếu niên, sau đó bế thiếu niên không còn sức lực đứng vững vào lòng.“Chúng ta đi tắm.”

Tô Thầm mệt mỏi khép hờ mắt, khẽ gọi: “Hành Chu……”

“Ừm, ta đây.”

- Ánh mắt của Tiết Phùng Châu rơi trên gương mặt mệt nhoài của Tô Thầm, thoáng cảm thấy đau lòng: “Mệt lắm sao?”

“......Ừm.”

- Tô Thầm tựa mặt vào ngực Tiết Phùng Châu: “Nhưng mà……vui lắm.”

Y chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bộc lộ một mặt này.

Từ nhỏ đã sống trong chùa Bạch Mã, y luôn giữ mình thanh tâm quả dục, ngay cả tay cũng chưa từng thử qua.Rõ ràng rất hoang đường, nhưng y vẫn cảm thấy thật vui vẻ.Tiết Phùng Châu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Tô Thầm: "Nếu ngươi thích, sau này muốn chơi kiểu gì ta cũng đều chiều ngươi."

Tô Thầm sắp không chống lại được cơn buồn ngủ: “Tốt nhất ngươi nên cho ta ngủ nhiều thêm một chút.”

Tiết Phùng Châu cười bất lực.Tô Thầm: “……”, y thật sự không hiểu tại sao Tiết Phùng Châu lại có thể lực tốt đến như vậy.
 
[Đam Mỹ] Bị Tướng Quân Vô Sỉ Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
CHƯƠNG 42.1: ÁC MỘNG


Tin tức Đại Tấn ban hành luật mới cho phép kết hôn đồng giới lan truyền khắp Vọng Kinh chỉ trong một đêm, sau đó lan ra khắp cả nước.Tuy là như vậy, nhưng không có ai thật sự dám thừa nhận với cha mẹ rằng bản thân thích người cùng giới.

Suy cho cùng, thành kiến và những ánh mắt kỳ thị là thứ mà nhiều người không dám đối mặt.“Khi luật hôn nhân đồng giới được nêu ra, đám lão thần đều đòi đâm đầu vào cột, muốn Hoàng Đế thu hồi mệnh lệnh.”

Ngay lúc này, Tiết Phùng Châu đang trên đường hộ tống Tô Thầm về phủ Thừa tướng.

Hắn mân mê ngón tay thon dài của thiếu niên, cười nhạo: “Đúng là già đầu cổ hủ, làm như kết hôn cùng giới sẽ khiến triều Tấn diệt vong không bằng.”

Tô Thầm: “……”

Y nói: “Họ đã có quan điểm như vậy từ lâu, không cần cố gắng thuyết phục bọn họ.”

“Ta cũng đâu có hứng thú mà đi thuyết phục đám người đó, chuyện này cứ để Hoàng Đế lo.”

- Tiết Phùng Châu vòng tay ôm lấy Tô Thầm, bàn tay như có như không mò mẫm vuốt ve eo của y: “Ta chỉ có hứng thú với tiểu công tử thôi.”

Tô Thầm cảm thấy như muốn nhũn ra, y gỡ tay Tiết Phùng Châu: “Không cho phép ngươi đụng vào ta.”

“Ò.”

- Tiết Phùng Châu nắm chặt lấy tay Tô Thầm: “Vậy không đụng nữa, mấy ngày qua ngươi cũng mệt rồi.”

Tô Thầm lầm bầm: “Biết thì tốt.”

“Tiểu công tử trước kia không có mẫn cảm như vậy.”

- Tiết Phùng Châu lại cười nhẹ: “Ít nhất không đến mức ta vừa chạm vào liền ướt.”

Tô Thầm: “Ta không có!”

Tô Thầm thẹn quá hóa giận.

Tiết Phùng Châu tên khốn kiếp này, y quả thực trở nên mẫn cảm hơn nhiều so với trước đây, đều tại Tiết Phùng Châu!!“Tiểu công tử ở lại phủ Thừa tướng bao lâu mới quay về vậy?”

- Tiết Phùng Châu hôn nhẹ lên gáy Tô Thầm: “Ta lại phải trèo tường nữa rồi.”

“Ý ngươi ‘quay về’ là sao?”

- Một luồng nhiệt ấm áp phả sau cổ Tô Thầm.“Là quay về phủ tướng quân.”

- Tiết Phùng Châu nhẹ nhàng sờ nắn eo Tô Thầm: “Ta muốn mỗi ngày đều được ở bên cạnh tiểu công tử, không cần phải trèo tường nữa.”

“……”

- Tô Thầm đè tay Tiết Phùng Châu xuống: “Đừng động tay động chân, sắp về đến phủ rồi.”

Chiếc vòng cổ của Tiết Phùng Châu áp vào cổ Tô Thầm, tay bị giữ lại nên hắn đành ngoan ngoãn nghe lời: “Khi nào ta mang sính lễ qua thì tốt nhỉ?

Ngày mai được không?”

Tô Thầm: “……”

“Ta muốn ở bên tiểu công tử, muốn hai chúng ta ở bên nhau.”

- Tiết Phùng Châu lại lẩm bẩm: “Ta muốn kết hôn với tiểu công tử, muốn tất cả mọi người đều biết tiểu công tử và ta là một đôi, đến chết cũng không tách rời.”

Tô Thầm chạm vào khuôn mặt đang dựa trên vai mình: “Chờ ta quay về từ chùa Bạch Mã đã.”

Đôi mắt Tiết Phùng Châu sáng lên, hỏi: “Khi nào tiểu công tử đến chùa Bạch Mã?”

“Hai ngày nữa, ngươi không cần tiễn ta đâu."

- Tô Thầm nhìn gương mặt phản đối của Tiết Phùng Châu, lại nói thêm một câu: “Không cần vì ta mà chậm trễ chuyện của ngươi, khi nào đi ta sẽ báo ngươi mà.”

Tiết Phùng Châu nhẫn nhịn, hắn véo má Tô Thầm rồi hôn y, đương nhiên hắn sẽ không làm theo những gì Tô Thầm vừa nói.Tô Thầm bị hôn đến mức toàn thân nóng bừng.

Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, giọng của xa phu vang lên: “Công tử, tướng quân, đã tới phủ Thừa tướng rồi.”

Tới rồi!Lý trí của Tô Thầm lập tức bị kéo về, y cuống quít đẩy Tiết Phùng Châu ra rồi lau môi của mình, không nhìn được mà hung hăng lườm hắn một cái.Tiết Phùng Châu chỉnh lại quần áo và tóc tai rối mù cho Tô Thầm: “Chỉ là hôn một cái thôi mà, Thừa tướng sẽ không để ý đâu.”

Tô Thầm có chút bực bội, nhưng lại không nói gì được, dù sau lúc hai người họ hôn nhau, y cũng đâu có đẩy Tiết Phùng Châu ra.

Sau khi xác nhận quần áo đã sửa lại chỉnh tề, Tô Thầm mới bước xuống xe ngựa.Thời điểm Tô Thầm và Tiết Phùng Châu bước vào, Tô Thừa tướng đang nói chuyện với Thẩm Hoàn Chi.Thẩm Hoàn Chi có lẽ biết chuyện Tô Thầm đến phủ tướng quân, nên hắn không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiết Phùng Châu.Có điều, ngay khoảnh khắc gặp mặt Tô Thầm, hắn dường như không thể rời mắt khỏi y.

Thẩm Hoàn Chi cảm thấy Tô Thầm đã trở nên xinh đẹp hơn.

Đôi mắt và lông mày của y đều mang theo vẻ mị hoặc, nốt chu sa giữa trán rực rỡ đến nỗi câu lấy trái tim của hắn, không thể nào cướp về.“Di Tắc, hôm nay dừng ở đây.”

- Tô Thừa tướng vẫn giữ vẻ mặt tươi cười với Thẩm Hoàn Chi: “Ngươi về trước đi.”

Thẩm Hoàn Chi cố gắng thu lại tầm mắt của mình: “Vâng, nếu còn việc gì, ngày mai hậu bối sẽ lại đến.”

“Được.”

- Tô Thừa tướng cười nói: “Đi đi.”

Thẩm Hoàn Chi đi về phía Tô Thầm, giọng nói ôn hòa: “Triều Triều, ta đi trước.”

Tô Thầm gật đầu, đang định đáp lời thì Tiết Phùng Châu đứng chen trước mặt Tô Thầm một cách hùng dũng oai vệ, nói với khí thế hiên ngang: “Bọn ta cần bàn chuyện gia đình, mời Thẩm đại nhân về trước.”

Thẩm Hoàn Chi nhíu mày, nhưng hắn không nói gì mà xoay người rời đi.Tô Thừa tướng lạnh lùng nhìn lướt qua Tiết Phùng Châu, rồi nhìn Tô Thầm, ông thở dài: “Triều Triều, con về phòng trước đi, lát nữa cha sẽ đến nói chuyện với con.”

Tô Thầm nhìn về phía Tiết Phùng Châu, khẽ cười: “Vậy ta vào đây, ngươi cũng về đi.”

Tiết Phùng Châu mỉm cười: “Ta và Thừa tướng đại nhân còn có chuyện cần nói, vẫn chưa về được.

Hay là ta đưa ngươi về phòng trước nhé.”

Tô Thừa tướng hít sâu một hơi, nói: “Tiết tướng quân, ngươi coi ta là người chết à?”

Tiết Phùng Châu vội vàng nói: “Không dám, ta đương nhiên coi ngài là nhạc —— thân phụ.”

Tô Thừa tướng bị Tiết Phùng Châu làm cho tức giận suýt ngất tại chỗ.Tô Thầm: “……”

Y vội vàng chạy đến đỡ Tô Thừa tướng, sau trừng mắt với Tiết Phùng Châu: “Ngươi nói hươu nói vượn gì đó?

Mau đi về đi.”

“Ò.”

- Tiết Phùng Châu có chút ủy khuất: “Vậy mai ta lại đến.”

Dứt lời, Tiết Phùng Châu hành lễ với Tô Thừa tướng, sau đó xoay người rời đi.Tô Thừa tướng nhìn bóng lưng Tiết Phùng Châu dần khuất, thở hắt một hơi, gọi: “Tùy Ý!”

Tùy Ý nghe nói hôm nay Tô Thầm trở về nên vội vàng chạy ra: “Đại nhân, nô tỳ đưa công tử về phòng nghỉ ngơi ngay đây ạ.”

“Không phải.”

- Tô Thừa tướng nghiêm mặt nói: “Ngươi ra ngoài cổng lớn treo cho ta tấm biển, viết là Cấm Tiết Phùng Châu và chó.”

Tô Thầm: “……”

Y chớp mắt nhìn Tô Thừa tướng: “Cha.”

“Con còn biết kêu ta là cha à.”

- Tô Thừa tướng cười khẩy: “Ta còn tưởng trong mắt con chỉ có mẫu thân con thôi đấy, chuyện gì cũng kể cho một mình bà ấy nghe.”

Tô Thầm nịnh nọt, xoa bóp vai cho Tô Thừa tướng: “Cha, còn không phải con sợ cha tức giận sao, vốn định tìm thời điểm thích hợp để nói cho cha biết, nhưng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra đột ngột như vậy.”

“Dù sao cũng có lỗi của ta.”

- Được nhi tử mát xa, Tô Thừa tướng vô cùng hưởng thụ, nhưng vẫn trừng mắt với Tô Thầm một cái: “Nhưng Tiết Phùng Châu là võ tướng, ngoài việc điều binh đánh trận, hắn còn biết làm gì?

Làm sao có thể chăm sóc tốt cho con chứ?"

Tô Thầm buông tay, ngồi xuống bên cạnh Tô Thừa tướng, nhìn ông một cách nghiêm túc: “Cha, Hành Chu rất tốt, con muốn ở bên cạnh hắn.”

Tô Thừa tướng giận đến ngứa răng: “Con nhất định phải chọn hắn?

Con thích hắn, hay là thích nam nhân?”

Tô Thầm cụp mắt xuống, suy nghĩ một lát: "Cả hai, con thích nam nhân, và con cũng thích hắn."

“Nếu con thích nam nhân, trên đời này vẫn còn nhiều nam nhân tốt ——”“Nhưng người con thích chính là hắn, hơn nữa chỉ có thể là hắn.”

- Tô Thầm nhẹ giọng cắt ngang lời nói của Tô Thừa tướng: “Không có ai tốt hơn hắn cả.”

“……”

Tô Thừa tướng lặng lẽ nhìn Tô Thầm: “Con thoạt nhìn không hề có tham vọng, nhưng luôn có chủ kiến của riêng mình.

Nếu con thật sự thích hắn, có thể chung sống hạnh phúc thì tốt, nhưng nếu hắn không đối xử tốt với con……”

“Con không muốn suy diễn những chuyện chưa xảy ra.”

- Tô Thầm nói: “Ít nhất hiện tại hắn cũng thích con.”

Một lúc lâu sau Tô Thừa tướng mới thở dài một hơi, ông nhìn gương mặt điềm tĩnh của Tô Thầm, cuối cùng không nói gì nữa, chỉ phẩy tay: “Về phòng đi.”

Tô Thầm mấp máy môi: “Cha, con…..xin lỗi.”

“Mau đi đi.”

- Tô Thừa tướng nói: “Không cần xin lỗi ta, con không làm gì sai cả.”

Lông mi Tô Thầm khẽ run, y đứng dậy: “Con đi gặp mẫu thân.”

Gần thời điểm cuối tháng nên Mạnh Tụ Ngọc đang tính toán sổ sách.

Nghe thấy tiếng bước chân, bà ngẩng đầu thì nhìn thấy Tô Thầm: “Về rồi à?

Con gặp phụ thân chưa?”

“Dạ rồi.”

- Tô Thầm bước lại gần, nói: “Mẫu thân, cảm ơn người.”

“Cảm ơn cái gì?

Con là nhi tử của nương, nương đương nhiên phải chăm lo cho con.”

- Mạnh Tụ Ngọc nói: “Nếu Tiết Phùng Châu dám đối xử tệ bạc với con, nương sẽ không nói thay cho hắn nữa.”

Tô Thầm an tĩnh nhìn Mạnh Tụ Ngọc một lúc, sau đó mới hỏi: “Mẫu thân, có phải con tùy tiện quá không?”

“Ai nói con tùy tiện?”

- Mạnh Tụ Ngọc nhất thời giận dữ: “Nói cho nương biết, nương sẽ đi dạy dỗ kẻ đó một trận, là cha con nói đúng không?”

“Không, không, không có.”

- Tô Thầm vội vàng xua tay: “Cha không có nói gì hết, chỉ là con….”

Y mất một lúc vẫn không giải thích được, cảm thấy có lỗi mà gãi đầu.Mạnh Tụ Ngọc không nhịn được cười khi thấy dáng vẻ này của y: “Trên đời này không phải ai cũng đều sống cùng một kiểu, cưới vợ sinh con không phải là lựa chọn duy nhất, cũng không nhất thiết phải nối dõi tông đường.

Nếu cha nương thật sự ép con kết hôn, đối với con và cả cô nương kia mà nói, đều không công bằng.”

Tô Thầm nói: "Con chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn."

“Nương biết, chúng ta đều biết.

Huống hồ, sức khỏe của con vốn không tốt, từ nhỏ lại không sống bên cạnh chúng ta, là cha nương khiến con chịu nhiều thiệt thòi.”

Giọng nói của Mạnh Tụ Ngọc dịu dàng: “So với những lời hứa suông, cha và nương luôn hy vọng con sống thật tốt, cho dù người mang lại hạnh phúc cho con là nam hay nữ cũng không quan trọng.

Chỉ cần con thích, cha và nương cũng sẽ thích.”

Tô Thầm nhẹ nhàng gật đầu, lại nói: “Cha mẹ chưa bao giờ làm con thấy thiệt thòi, từ trước đến nay, hai người đều đối xử với con đặc biệt tốt.”

Mạnh Tụ Ngọc ngẩn ra một lúc, sau đó cười tươi: “Lần trước con nói muốn đến chùa Bạch Mã một thời gian, bây giờ vẫn muốn đi chứ?”

Tô Thầm chớp mắt, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Có ạ.”

“Nhưng như vậy thì không thể gặp Tiết Phùng Châu mỗi ngày.”

“Đâu nhất thiết phải gặp hắn mỗi ngày.”

- Tô Thầm sờ lên tai: “Cho dù mà người yêu cũng cần có không gian riêng tư.”

Mạnh Tụ Ngọc nói: “À, phải phải.”

Tô Thầm: “Mẫu thân, vậy con về phòng trước nhé.”

“Ừ đi đi, đừng quấy rầy nương tính sổ sách.”

Chờ đến khi Tô Thầm đi khỏi, Hạnh Chỉ mới cười nói: “Thấy công tử như vậy, phu nhân có yên tâm không ạ?”

Mạnh Tụ Ngọc cúi đầu, trầm ngâm nhìn đống sổ sách, bà nhẹ nhàng nói: “Đứa nhỏ này chưa từng khiến chúng ta khổ tâm điều gì.

Khó khăn lắm mới tìm được người mình thương mến, sao ta nỡ ngăn cấm nó chứ?”
 
[Đam Mỹ] Bị Tướng Quân Vô Sỉ Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
CHƯƠNG 42.2: ÁC MỘNG


Khi xe ngựa của phủ Thừa tướng đến chùa Bạch Mã, Tiết Phùng Châu mới nhận được thư của Tô Thầm.Ngay lúc này, Tiết Phùng Châu vừa mới tập luyện xong cùng các tướng sĩ trong quân.

Hắn cầm tờ giấy mỏng, nhìn chằm chằm hồi lâu mới nhận ra Tô Thầm không báo cho hắn biết để đến tiễn y đi chùa Bạch Mã. —— Y thật sự đi mà không nói với hắn!Không cho hắn tiễn thì thôi đi, y lại còn dặn hắn không có chuyện gì thì đừng đến chùa Bạch Mã!Sao có thể không có chuyện gì?“Tướng quân.”

- Lâm Vu đứng bên cạnh hỏi: “Sao sắc mặt ngài đột nhiên nghiêm trọng thế?”

Tiết Phùng Châu mặt không biểu tình mà liếc Lâm Vu một cái.Lâm Vu định dò hỏi: “Chẳng lẽ Tô công tử ——”Tiết Phùng Châu đặt thư xuống, bực bội đứng lên rồi lại ngồi xuống.“Tướng quân?”

Tiết Phùng Châu nhíu mày, một lúc lâu sau mới hỏi: “Thẩm Tu đâu?

Kêu hắn tới đây.”

________Trong thời gian ở chùa Bạch Mã, Tô Thầm được trở lại trạng thái sinh hoạt như trước khi quay về phủ Thừa tướng.

Y dành cả ngày đọc sách, chép kinh Phật, hoặc chơi cờ với các sư huynh đồng môn ở chùa Bạch Mã, cuộc sống khá thư giãn.Tô Thầm đang treo một tấm thẻ cầu nguyện, bỗng từ phía sau có một tiểu hòa thượng gọi y: “Sư huynh, có bằng hữu đến thăm huynh, đang ngồi chờ ở phòng trà.”

Tô Thầm nghi hoặc: “Bằng hữu?”

“Người nọ xưng tên Thẩm Hoàn Chi.”

- Tiểu hòa thượng nói: “Nói là có dịp lên núi nên tiện đường đến thăm huynh.”

Thẩm Hoàn Chi?Tô Thầm gật đầu: “Ta biết rồi, ta sẽ qua ngay.”

Thẩm Hoàn Chi đang ngồi một mình trong trà thất, nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngoảnh đầu nhìn Tô Thầm: “Ngươi tới rồi.”

Tô Thầm khẽ cười: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Có chút việc.”

- Tầm mắt Thẩm Hoàn Chi dừng trên người Tô Thầm: “Ta cũng muốn xem ngươi hiện tại thế nào.”

“Ta khá tốt.”

- Tô Thầm ngồi xuống đối diện Thẩm Hoàn Chi: “Ta từ nhỏ đã sống ở đây, nên nơi này đối với ta còn thân thuộc hơn phủ Thừa tướng.”

“Vậy thì tốt rồi.”

- Thẩm Hoàn Chi cũng lộ ra nụ cười, hắn hơi dừng một chút rồi nói: “Ta nghe nói Thừa tướng và phu nhân đã đồng ý chuyện của ngươi với Tiết Phùng Châu……”

Tô Thầm nhướng mày: “Ừm.”

Thẩm Hoàn Chi có thể nhìn thấy sự vui vẻ vô cùng rõ ràng trên gương mặt của Tô Thầm, ngực hắn bỗng đau nhói.

Hắn không dám nhìn thêm, chỉ hỏi: “Tại sao lại là Tiết Phùng Châu?

Ta nhớ rõ trước đây ngươi không thích hắn mà.”

Thẩm Hoàn Chi không phải người duy nhất hỏi câu này, Tô Thầm rũ mắt, rót một ly nước, nhẹ nhàng đáp: “Ấn tượng ban đầu có thể thay đổi sau khi tiếp xúc lâu dài.

Tại sao lại là hắn?

Bởi vì ta thích hắn, giống như việc hắn cũng thích ta vậy……Rung động là loại cảm xúc không thể kiểm soát.”

Rung động là loại cảm xúc không thể kiểm soát, Thẩm Hoàn Chi nghĩ, chẳng phải hắn cũng vậy sao?

Hắn thậm chí còn không biết mình động tâm với Tô Thầm từ lúc nào.Môi Thẩm Hoàn Chi mấp máy, hắn muốn hỏi không thể là người khác ư?

Nhưng lời nói đến đầu lưỡi lại bị nuốt trở vào.Hiện tại mọi chuyện đã định, nếu hắn thổ lộ, có lẽ hai người ngay cả bằng hữu cũng không thể làm.Ánh mắt Thẩm Hoàn Chi cất giấu sự tiếc nuối: “Chỉ cần ngươi vui vẻ là được.”

Tô Thầm mỉm cười với Thẩm Hoàn Chi: "Ta đương nhiên vui rồi."

Thẩm Hoàn Chi nhìn ra bên ngoài: “Hôm nay thời tiết không tệ.”

Ánh nắng sau giữa trưa xuyên qua tán cây chiếu vào trà thất, mang theo hơi ấm dịu nhẹ.“Triều Triều có thể dẫn ta tham quan xung quanh chùa Bạch Mã không?”

- Thẩm Hoàn Chi hỏi: “Ta muốn xem thử nơi bằng hữu của ta từng sống trông ra sao.”

Tô Thầm nhẹ nhàng trả lời: “Đương nhiên có thể.”

Hôm nay chùa đóng cửa không tiếp khách hành hương, cho nên buổi chiều trong chùa khá yên tĩnh.Ánh mắt Thẩm Hoàn Chi đặt trên người Tô Thầm: “Triều Triều, ngươi sẽ thành thân với Tiết Phùng Châu sao?”

Tô Thầm nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: “Ta và hắn đang hẹn hò, hiện tại hôn nhân cùng giới đã là hợp pháp, ta đương nhiên muốn thành thân với hắn.”

Thẩm Hoàn Chi vô thức nắm chặt tay, giấu sau lưng: "Vậy... nếu hai người muốn có con thì phải làm sao?"

“Ta không muốn có con.”

- Tô Thầm nói: “Hắn cũng sẽ không muốn.”

“Nếu như…….”

“Không có nếu như.”

- Tô Thầm bình tĩnh đáp: “Nếu hắn lựa chọn ở bên ta, hắn vĩnh viễn không thể có con, trừ phi hắn rời bỏ ta.”

Trái tim Thầm Hoàn Chi đập nhanh, một lúc lâu sau mới nói: "Xin lỗi, có phải ta làm ngươi thấy không vui?”

Tô Thầm lắc đầu: “Không có, người ngoài băn khoăn những chuyện này cũng là bình thường thôi mà.”

Người ngoài….Trái tim Thẩm Hoàn Chi run lên bần bật, thật đau đớn.

Không sai, trong mối quan hệ giữa Tô Thầm và Tiết Phùng Châu, hắn quả thực chỉ là kẻ ngoài cuộc, hắn lấy tư cách gì để hỏi câu đó chứ.Thẩm Hoàn Chi nở một nụ cười ảm đạm, hắn lặng người một lúc lâu mới nói: “Ta hiểu rồi……”

Tô Thầm bắt đầu giảng giải nguồn gốc của chùa Bạch Mã cho Thẩm Hoàn Chi nghe một cách tường tận, y đối đãi với hắn giống như một vị khách hành hương, nhưng Thẩm Hoàn Chi không để tâm.Thẩm Hoàn Chi đi bên cạnh Tô Thầm, ngắm nhìn góc mặt điềm tĩnh của y, cùng với hàng mi dài mỏng, lập lờ như cánh bướm dưới ánh nắng.

Hầu kết của Thẩm Hoàn Chi khẽ giật: “Triều Triều……”

“Tiểu sư thúc đang ở đây ạ?”

- Giọng nói non nớt của một tiểu hòa thượng vang lên: “Nghe nói trụ trì đang tìm sư thúc đó!”

Tô Thầm nhìn sang, đáp lời: “Ta biết rồi.”

Dứt lời, y nhìn về phía Thẩm Hoàn Chi: “Sư phụ tìm ta có việc —— vừa rồi ngươi muốn nói gì à?”

“Không có……”

- Thẩm Hoàn Chi thấp giọng nói: “Không có gì hết, ta đi cùng ngươi đến chỗ trụ trì nhé.”

Tô Thầm có chút hoài nghi: “Nhưng sắc mặt của ngươi trông không ổn lắm, ngươi thật sự không có gì muốn nói sao?"

Thẩm Hoàn Chi lại lắc đầu, thậm chí còn mỉm cười: “Thật mà.

Đi thôi, đừng để sư phụ ngươi chờ lâu sốt ruột.”

Tuy có chút khó hiểu, nhưng Tô Thầm cũng không hỏi thêm, chỉ nói: "Ta tự đi được rồi."

“Nếu là Tiết Phùng Châu, ngươi sẽ không từ chối hắn, đúng không?”

- Thẩm Hoàn Chi buột miệng hỏi.Tô Thầm hơi ngạc nhiên: “Nhưng ngươi và Hành Chu không giống nhau.”

Thẩm Hoàn Chi nhất thời sững sờ tại chỗ, phải, hắn không phải Tiết Phùng Châu….Đối với Tô Thầm, hắn là bằng hữu, là một kẻ ngoài cuộc, còn Tiết Phùng Châu mới là bạn lữ, là người mà Tô Thầm lưỡng tình tương duyệt, sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời……Hắn đã sớm biết điều đó, vậy nên hắn đang cố làm gì vậy?Thật khó coi.Nếu Tô Thầm biết tâm tư của hắn, có phải kết cục của hắn cũng sẽ giống như Lộ Cảnh Hủ, trở thành một người hoàn toàn xa lạ?Thẩm Hoàn Chi nới lỏng tay, gượng cười: "Cũng phải, vậy ta….ta đi trước.”

_________Tô Thầm vừa bước vào phòng thì chợt có người bắt lấy cổ tay y, đè y vào tường.

Tô Thầm giật mình, hoảng hốt ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt mang theo ý cười của Tiết Phùng Châu.Tô Thầm ngẩn ra: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Đương nhiên là tới tìm ngươi.”

- Tiết Phùng Châu nghiêng người kề sát mặt Tô Thầm: “Ngươi hồi âm chậm quá, mấy ngày liền không được gặp ngươi, ta nhớ đến phát điên rồi.”

“Tiết tướng quân dính người thật đấy.”

- Tô Thầm móc lấy chiếc vòng cổ của Tiết Phùng Châu, cười khẽ: “Không phải ta đang cho ngươi chút không gian riêng tư à?

Ngươi còn không hài lòng?”

“Ta không cần không gian riêng tư.”

- Tiết Phùng Châu nắm lấy tay Tô Thầm, hôn lên đầu ngón tay y, giọng nói trầm thấp: “Ta nhớ ngươi, chỉ cần ngươi……”

Lông mi Tô Thầm khẽ rung, dưới ánh nắng chạng vạng, đôi đồng tử màu hổ phách lấp lánh như sóng nước lăn tăn trên mặt hồ, đẹp đến mê hồn.Tiết Phùng Châu cảm thấy nôn nao trong lòng: “Tiểu công tử……”

“Ngươi ăn cơm chưa?”

- Tô Thầm quay mặt đi, hỏi: “Nếu chưa, ta sẽ kêu Tùy Ý chuẩn bị đồ ăn cho ngươi.”

“Ta ăn rồi, vẫn còn no bụng.”

- Tiết Phùng Châu cắn nhẹ lên môi Tô Thầm: “Ngày mai là ngày nghỉ của ta, tiểu công tử đừng nhẫn tâm đuổi ta về được không?”

“Ta còn chưa nói muốn đuổi ngươi đi.”

- Giọng nói của Tô Thầm thật êm tai: “Nhưng ở nơi cửa Phật thanh tịnh, ngươi đừng….đừng làm những chuyện kia.”

Tiết Phùng Châu trầm thấp cười: “Ta còn chưa nói gì, cũng chưa làm gì mà….

Tiểu công tử đang nói về chuyện gì thế?”

Tô Thầm: “……”

Lỗ tai y phiếm hồng: “Ngươi đừng có mà giả ngốc.”

“Ta thật sự không biết mà.”

- Tiết Phùng Châu nói với vẻ mặt thành thật: “Tiểu công tử cũng biết nơi này là chốn linh thiêng, ta rất tôn kính Phật Tổ nha.”

“Vậy ngươi buông ta ra.”

“Ta có thể buông ra.”

- Tiết Phùng Châu vừa nói vừa dùng đầu ngón tay miết lên môi Tô Thầm: “Nhưng tiểu công tử nói cho ta nghe trước, ngươi có nhớ ta không?”

Đôi môi của Tô Thầm bị miết đến đỏ ửng như được thoa son, y gật đầu lung tung.“Tiểu công tử nhớ ta, ta cũng nhớ ngươi.”

Tiết Phùng Châu đột nhiên bế ngang Tô Thầm lên, Tô Thầm giật mình, cuống quýt ôm lấy vai hắn: “Ngươi làm gì vậy?”

“Hôm qua ta phải trực đêm, hôm nay còn vội vàng sắp xếp sự vụ của mấy ngày tới, cho nên ta chưa được ngủ một ngày một đêm rồi.”

- Tiết Phùng Châu nhẹ nhàng hít hà cổ Tô Thầm, mùi hương quen thuộc giúp đầu óc hắn thanh tỉnh hơn: “Tiểu công tử ngủ với ta được không?”

Tô Thầm nhìn khuôn mặt của Tiết Phùng Châu, đôi mắt đen láy của hắn quả thực có hằn tơ máu.

Y cảm thấy đau lòng nên không giãy giụa nữa.Tiết Phùng Châu cảm thấy mỹ mãn mà ôm lấy Tô Thầm, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu y: “Ngủ thôi.”

Tô Thầm luôn ngủ sớm dậy sớm nên lúc này không thấy buồn ngủ lắm, nhưng khi được Tiết Phùng Châu ôm vào lòng, không hiểu sao y lại thật sự có chút buồn ngủ.

Tô Thầm dựa vào ngực hắn, từ từ nhắm mắt lại.Tô Thầm lại nằm mơ.Trong mơ, y nhìn thấy lá cờ của Trấn Quốc Quân tung bay trên bầu trời, thiết kỵ binh phá tan cổng thành Vọng Kinh.“Phản tặc Tiết Phùng Châu phá cửa thành!”

Phản tặc……

Tiết Phùng Châu?Tô Thầm ngơ ngác nhìn sang, nam nhân cưỡi một con ngựa lớn, khuôn mặt mang theo vẻ u ám và tàn nhẫn quen thuộc giữa hàng lông mày, đôi mắt đen sâu thẳm khó dò.Lâm Vu cưỡi ngựa tới gần Tiết Phùng Châu, nói: “Tướng quân, Hoàng Đế đã mang theo phi tử và quần thần chạy khỏi cổng thành, hình như là đi về phía Nam.”

Nam nhân sờ lên cằm, sáng nay hắn đã cố ý cạo râu, tắm rửa, thắp hương.

Lúc này, giọng nói khàn khàn vang lên: “Thừa tướng đâu?”

“Tướng quân, không tìm được tiểu công tử.”

Tiểu công tử……

Đang nói tới y ư?

Tô Thầm nghĩ.“Sức khỏe của tiểu công tử không tốt, không thích hợp đi xa.”

- Triệu Cửu vội vàng nói: “Y nhất định vẫn còn ở trong cung.”

Tiết Phùng Châu chậm rãi siết chặt dây cương, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Hắn hạ lệnh: “Thẩm Tu, dẫn ba ngàn tinh binh truy đuổi bạo quân, những người khác theo ta vào cung.”

Tô Thầm hoang mang, không hiểu tại sao mình lại mơ thấy giấc mơ kỳ lạ như vậy.Tiết Phùng Châu tạo phản?

Nhưng tại sao?Y có chút mù mịt mà dõi theo góc nhìn của Tiết Phùng Châu, đồng thời đi theo hắn tìm kiếm chính mình trong hoàng cung, cho đến khi —— Tô Thầm nhìn thấy phụ thân.Tiết Phùng Châu lập tức dừng bước chân.Phụ thân y trông già đi chục tuổi, thân mặc đồ tang màu trắng xám, trong tay ôm một chiếc hộp nhỏ.

Ông nhìn Tiết Phùng Châu, môi mấp máy như thể đang nói cái gì đó.Tô Thầm không nghe rõ, nhưng lại giống như nghe rất rõ.Lời ông nói chính là —— “Triều Triều ở chỗ này.”

Bên trong…….chiếc hộp.Mồ hôi lạnh toát ra toàn thân, Tô Thầm đột nhiên mở mắt, sắc trời đã tối đen như mực.Không có ánh trăng, trong phòng cũng không đốt đèn, không gian tối tăm và lạnh lẽo một cách khó hiểu.

Chỉ có nam nhân đang ôm y là mang đến sự ấm áp, Tô Thầm run rẩy, không nhịn được mà nép vào lòng ngực Tiết Phùng Châu, co rúm lại.“Tiểu công tử.”

- Giọng nói khàn khàn của Tiết Phùng Châu vang lên: “Gặp ác mộng à?”

Phải, là ác mộng.Tô Thầm gấp gáp ôm lấy eo Tiết Phùng Châu, không nói nên lời, chỉ run lẩy bẩy.Tiết Phùng Châu nhận ra có điều gì đó không ổn nên ôm chặt lấy y hơn: “Triều Triều đừng sợ, có chuyện gì vậy?”

Môi Tô Thầm mấp máy, ngón tay bấu chặt lấy quần áo của Tiết Phùng Châu, phải mất một lúc sau mới thốt lên tiếng: “Ta mơ…thấy ác mộng.”

“Có ta ở đây.”

- Tiết Phùng Châu hôn lên trán Tô Thầm nhằm trấn an y: “Nếu sợ thì nói cho ta biết, còn nếu không muốn nói thì cứ ôm lấy ta.”

Tô Thầm càng ôm chặt Tiết Phùng Châu, cho đến khi không còn khoảng trống nào giữa hai người, y mới lẩm bẩm: “Tiết Phùng Châu, ta mơ thấy…… ta mơ thấy mình đã chết.”

Bầu không khí thoáng chốc như đông cứng lại, y có thể nghe thấy tiếng cánh tay hắn siết chặt, không chỉ vậy y còn cảm nhận được hắn đang run rẩy vì sợ hãi.“Là giả, là mơ thôi.”

- Giọng nói của Tiết Phùng Châu cũng run lên: “Triều Triều, là ác mộng thôi, ngươi vẫn còn trong vòng tay ta.”

Giấc mộng này, dường như còn khiến Tiết Phùng Châu sợ hãi hơn cả Tô Thầm, điều này khiến y ngược lại không còn sợ sệt như lúc nãy nữa.Y không khỏi mỉm cười: “Ta vẫn còn nằm trong vòng tay ngươi, đừng sợ mà.”

Tiết Phùng Châu không nói gì, lặng lẽ hôn lên tóc Tô Thầm.Tô Thầm vòng tay ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu, chủ động hôn môi Tiết Phùng Châu: “Ta không sao, ngươi cũng không sao hết.

Tiết Phùng Châu, tất cả đều là mơ thôi.”

Có lẽ cuộc sống hiện tại của y cũng là một giấc mơ, bởi vì lịch sử sẽ không dễ dàng thay đổi, thế nhưng Tiết Phùng Châu từ đầu đến cuối lại sống rất yên ổn.Tiết Phùng Châu ngậm lấy môi Tô Thầm, mút đến khi môi y tê dại mới chịu buông tha.“Triều Triều.”

- Tiết Phùng Châu bỗng nhiên nói: “Ngươi nói từng mơ thấy ta đã chết, chuyện đó có lẽ không phải là giấc mơ.”

“Ta thật sự từng chết một lần, vào mùa đông năm Liêm Hòa thứ mười ba.”

Đầu óc Tô Thầm hoàn toàn mông lung.
 
[Đam Mỹ] Bị Tướng Quân Vô Sỉ Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
CHƯƠNG 43.1: NO BỤNG CŨNG GIỐNG MANG THAI


Lịch sử hóa ra đã từng xảy ra, chỉ là sau khi trọng sinh, Tiết Phùng Châu đã thay đổi tất cả.Lời kể của Tiết Phùng Châu bình tĩnh và đều đều, như thể người từng chết một lần không phải là hắn.Tô Thầm nắm chặt lấy quần áo của hắn, đáy mắt ngập tràn sự bàng hoàng và hoang mang.

Y không nhìn vẻ mặt Tiết Phùng Châu, tự hỏi hắn đang nghĩ gì khi chậm rãi kể lại bản thân bị hàng chục mũi tên đâm xuyên cơ thể.Y ôm lấy Tiết Phùng Châu, trong lòng thầm nghĩ, người này là Tiết Phùng Châu, từ đầu đến cuối vẫn luôn là hắn.

Mặc dù đã từng chết một lần, hắn vẫn luôn là đại tướng quân anh dũng, không biết sợ hãi trong lịch sử.“Thế gian này không có gì thú vị, ta vốn chẳng lưu luyến gì nó.

Nếu không phải vì gặp được Triều Triều, ta cũng không biết giờ phút này bản thân sẽ ra sao.”

- Tiết Phùng Châu nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có tin ta không?”

Tô Thầm mấp máy môi, cười khẽ: “Đương nhiên là tin, ta cũng…..cũng gần giống như ngươi.”

Tiết Phùng Châu ngẩn ra, ngay sau đó nhíu mày: “Ngươi…….”, nhưng hắn không thốt ra được chữ ‘chết’, chỉ gian nan hỏi một câu: “Tại sao?”

“Ta không biết chính mình đã chết hay chưa.”

- Tô Thầm có chút bồi hồi: “Ta từ nhỏ sức khỏe đã yếu, nhiều năm liền nằm viện dưỡng bệnh.

Vào thời gian rảnh rỗi, vì không có gì làm nên ta thích đọc sách, cái gì cũng đọc qua —— Đối với ta mà nói, ngươi chỉ là một nhân vật trong lịch sử, chết trẻ vì bị gian thần hãm hại, bị đế vương nghi kỵ.”

Tiết Phùng Châu nhanh trí, nháy mắt liền hiểu rõ mọi chuyện.

Những gì Tô Thầm kể chính là kiếp trước của hắn, điều đã được ghi lại trong lịch sử.

Nói cách khác, Tô Thầm đến từ thời đại sau……mặc dù hắn không biết đó là thời đại nào.Tiết Phùng Châu kinh ngạc, không nhịn được ôm lấy Tô Thầm chặt hơn: “Nhiều năm nằm viện dưỡng bệnh….giống như việc ngươi sống ở chùa Bạch Mã ư?”

Tô Thầm khẽ lắc đầu: “Mục đích thì giống nhau, đều là để giúp ta hồi phục, nhưng bệnh viện khác với chùa miếu.”

Tiết Phùng Châu giữ chặt gáy Tô Thầm, hắn hỏi: “Tại sao ngươi lại đến được đây?”

Tô Thầm cảm nhận được sự bất an của hắn, y hôn lên cằm Tiết Phùng Châu: “Ta không biết, nhưng từ khi chào đời ta đã luôn sống ở đây, ta sẽ không rời đi đâu cả.”

Lý do kiếp trước không có sự xuất hiện của thiếu niên dường như đã sáng tỏ, Tiết Phùng Châu cắn nhẹ chóp mũi của Tô Thầm: “Triều Triều, ngươi là của ta.”

Có lẽ vì cả hai đều tiết lộ thân phận thật sự nên Tiết Phùng Châu càng cảm thấy bất an.

Hắn ôm chặt Tô Thầm: “Ta nghĩ cơn ác mộng vừa rồi của ngươi không đơn giản như vậy, có lẽ ngày mai chúng ta nên đi hỏi sư phụ ngươi một chút.”

Tô Thầm nhẹ nhàng vỗ về lưng Tiết Phùng Châu, mỉm cười: “Được, ngày mai chúng ta cùng đi.”

Những gì Tô Thầm kể khiến Tiết Phùng Châu trằn trọc suốt đêm.Tuệ Giác đại sư vừa tiếp khách xong, vừa quay đầu thì thấy Tô Thầm và Tiết Phùng Châu.

Ông nở một nụ cười hiền hậu trên môi: “An Nhiêu, Tiết tướng quân, tới rồi à?”

“Sư phụ.”

- Tô Thầm chắp tay trước ngực, hành lễ: “Con có chuyện muốn hỏi người.”

“Ta biết, ta vẫn luôn đợi hai con, lại đây ngồi đi.”

- Tuệ Giác nói rồi ngồi xuống: “Có thắc mắc gì, ta sẽ giải đáp tất cả.”

Vẫn luôn đợi bọn họ?

Tô Thầm ngẩn người, y kéo tay áo Tiết Phùng Châu, rồi cả hai cùng ngồi xuống đối diện Tuệ Giác đại sư.“An Nhiêu, con biết vì sao thân thể con luôn yếu ớt không?”

- Tuệ Giác hỏi.Tô Thầm đáp: “Vì con mắc bệnh tim.”

“Không.”

- Tuệ Giác lắc đầu, nhìn Tô Thầm nói: “Từ nhỏ hồn phách của con đã rời rạc, ba hồn bảy phách đều tàn khuyết.

Ta đưa con về chùa Bạch Mã là để dưỡng hồn phách.”

Tô Thầm ngây người: “……

Rời rạc?”

“Ở thời không kia của con cũng vậy.”

- Thần sắc Tuệ Giác bình tĩnh.Tiết Phùng Châu nắm lấy tay Tô Thầm, vỗ về trấn an mu bàn tay y: “Tuệ Giác đại sư, tại sao Triều Triều lại từ thời không đó xuyên đến đây?”

Tuệ Giác rót một ly nước sạch, nhàn nhạt nói: “Bởi vì người của thế giới này đã chết rồi, là chết yểu.”

Tiết Phùng Châu bỗng siết chặt bàn tay, chính là đứa trẻ chết yểu của phủ Thừa tướng ở kiếp trước……“Tô Thầm của thời không này chính là hài tử chết non của phủ Thừa tướng.”

- Tuệ Giác nhìn về phía Tiết Phùng Châu: "Ngươi có biết vì sao y lại sống lại ở thế gian này không?"

Tiết Phùng Châu vô thức ôm lấy bả vai thon gầy của thiếu niên.Môi Tô Thầm mấp máy: “Sư phụ, con sống lại ư?”

“Con của thời không kia đã chết rồi.”

Tuệ Giác đẩy ly nước đến trước mặt Tô Thầm, trong ly phản chiếu hình ảnh một thiếu niên nằm trong quan tài thủy tinh.

Khuôn mặt y tái nhợt xinh đẹp, giữa mày là nốt chu sa nhạt màu, thoạt nhìn giống như đang ngủ.“Thời không hiện tại mà chúng ta đang sống là một dòng chảy đã được cải tạo, vận mệnh sau này đều sẽ rẽ sang một hướng khác.”

- Tuệ Giác gõ nhẹ vào ly nước: “Có lẽ đây là lý do con được đưa đến đây.”

Những mảnh vỡ giấc mơ hiện ra, giống với những điều đã xảy ra ở hiện thực,ví dụ như Tiết Phùng Châu đối với y nhất kiến chung tình.Có điều, giấc mơ này tồn tại một nhánh rẽ.

Việc Tiết Phùng Châu liên tục tìm đến phủ Thừa tướng đã khơi dậy sự nghi kỵ của Hoàng Đế, Tô Thầm vì chuyện đó mà bị bắt vào cung làm con tin.

Bởi vì thân thể suy nhược, hồn phách vụn vỡ, lại thêm sầu lo quá mức mà chết trong hoàng cung.

Cùng thời điểm đó, Trấn Quốc Quân khởi binh đánh vào Vọng Kinh.

Tro cốt của y được phụ thân cất giữ trong một chiếc hộp, được trao cho Tiết Phùng Châu theo di nguyện của y.Tô Thầm ngơ ngác nhìn vào chiếc ly, y muốn xem kỹ hơn nhưng chiếc ly đột nhiên vỡ tan, hình ảnh bên trong tan biến giống như ảo ảnh.Đôi mắt Tiết Phùng Châu hằn tia máu đỏ tươi, toàn thân toát ra lệ khí.Tô Thầm vội vàng nắm lấy tay Tiết Phùng Châu: “Hành Chu.”

Tiết Phùng Châu chậm rãi chớp mắt, cố gắng giấu đi sự sợ hãi tột cùng: “Ta không sao.”

Tuệ Giác thấy Tiết Phùng Châu đã bình tĩnh lại, tiếp tục nói: “Hai con đã thấy rồi, đó chính là tương lai.”

“Sư phụ, tương lai này nhất định sẽ xảy ra ư?”

- Tô Thầm hỏi.“Tất nhiên là không.”

- Tuệ Giác mỉm cười: “Không phải hiện tại đã thay đổi rồi sao?

Nếu không phải như thế, hai con đã không ở đây lúc này.”

Tiết Phùng Châu nhíu mày: "Nếu đã thay đổi, liệu chuyện kia có xảy ra nữa không?"

“Nếu ta nói có, Tiết tướng quân sẽ tạo phản sao?”

- Tuệ Giác hỏi lại.Tiết Phùng Châu trầm mặc, Tô Thầm chính là vảy ngược của hắn, nếu tương lai kia có khả năng xảy ra, hắn sẽ lập tức xuống núi dẫn binh tạo phản.Tô Thầm đè lại tay Tiết Phùng Châu, rồi nhìn về phía Tuệ Giác: “Sư phụ, Hành Chu không có tham vọng trở thành Hoàng Đế, huống hồ…..hắn cũng không thích hợp làm Hoàng Đế.”

“Con vậy mà lên tiếng bênh vực hắn.”

- Tuệ Giác lắc đầu cười cười: “Thôi, con là do ta nuôi lớn, ta hiểu rõ trong lòng con nghĩ gì.”

Tô Thầm có chút không được tự nhiên mà rũ mắt.“Ta không đành lòng nhìn hài tử mà ta dày công nuôi dưỡng chết trẻ ở tuổi mười tám.”

- Tuệ Giác nói: “Huống hồ, người xuất gia từ bi vi hoài, chùa Bạch Mã càng vì thiên hạ thái bình mà tồn tại, sao có thể trơ mắt nhìn cảnh sinh linh đồ thán.

Trước khi quay về từ chuyến vân du, ta đã vào cung dâng cho Hoàng Đế một món đồ.

Có thứ đó, những chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra."

Tô Thầm không hỏi Tuệ Giác đã dâng cho Hoàng Đế món đồ gì.Y nắm tay Tiết Phùng Châu bước ra khỏi phòng, ánh nắng bên ngoài chiếu sáng rực rỡ, gương mặt âm trầm của Tiết Phùng Châu dung hòa dưới ánh sáng trông càng đen hơn.Điều này làm Tô Thầm cảm thấy có chút buồn cười, y quơ tay trước mặt Tiết Phùng Châu: “Hoàn hồn lại nào.”

“Ta không có thất thần.”

- Tiết Phùng Châu nắm lấy tay Tô Thầm: “Triều Triều, ta chỉ là sợ.”

Tô Thầm chưa từng nghe Tiết Phùng Châu nhắc đến chữ sợ hãi, trong lúc nhất thời cảm thấy mới lạ: “Sợ?”

“……”

- Tiết Phùng Châu ôm Tô Thầm vào trong lòng ngực: “Ngươi là người quan trọng nhất với ta, là người ta yêu nhất…..Triều Triều, nếu có kẻ dám ra tay với ngươi, không cần biết kẻ đó là ai, ta đều sẽ đuổi cùng giết tận.”

Tô Thầm nhảy lên ôm vai Tiết Phùng Châu, nghiêm túc nhìn hắn: “Sư phụ nói tương lai đó sẽ không xảy ra.

Ta tin tưởng sư phụ, ngươi cũng nên tin tưởng người.”

Tiết Phùng Châu mím môi, bế Tô Thầm lên: “Nắng to quá, để ta bế ngươi về.”

“Hay là ngươi đưa ta đi treo thẻ ước nguyện nhé?”

- Tô Thầm kéo vạt áo của Tiết Phùng Châu, chớp mắt: “Muốn treo với ta không?”

“Treo.”

Hai người nhận lấy thẻ ước nguyện từ chỗ Không An.

Không An đưa bút lông cho Tô Thầm rồi nói: “Lúc trước đệ hay đến một mình cũng thôi đi, bây giờ còn dẫn thêm người khác.

Phật Tổ thấy đệ ước nhiều nguyện vọng đến nỗi sợ đệ luôn rồi.”

Tô Thầm không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Đệ không cầu Phật Tổ đáp ứng hết tất cả nguyện vọng, chỉ cần một hai cái thành hiện thực là tốt rồi.”

“Tham lam.”

- Không An liếc Tô Thầm một cái: “Lần này đệ lại ước gì?”

“Đương nhiên là ——” - Tô Thầm nhìn thoáng qua thẻ bài, nắm chặt nó trong lòng bàn tay, nở nụ cười trên môi: “Bí mật.”

“Đi thôi.”

Tiết Phùng Châu đi sau hai bước, lấy bạc ra: “Sư huynh, đây là tiền nhang đèn.”

“Ai là sư huynh của ngươi?”

- Không An không có thiện ý mà mỉm cười.Tiết Phùng Châu làm như không nghe thấy, cầm lấy thẻ bài rồi đuổi theo bước chân Tô Thầm.

Hắn không hỏi Tô Thầm ghi nguyện vọng gì, chỉ hỏi: “Tiểu công tử có muốn nghe nguyện vọng của ta?”

“Nguyện vọng nói ra thì sẽ không linh nghiệm.”

- Tô Thầm che lỗ tai: “Ta không nghe, ngươi cũng không được nói.”

Tiết Phùng Châu cười nhẹ: “Được.”

Cây ước nguyện đã treo kín thẻ bài, Tô Thầm đứng tại chỗ, ngước nhìn lên trên: “Ta muốn treo cao hơn một chút ——”Lời còn chưa dứt, Tô Thầm bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, cả người được nhấc bổng lên không trung, nháy mắt y đã ngồi gọn trên vai Tiết Phùng Châu.Tô Thầm hoảng sợ: “Ngươi làm gì vậy?”

“Treo thẻ bài.”

- Tiết Phùng Châu nói: “Tiểu công tử treo xong thì treo cho ta nữa.”

Tô Thầm: “……

Vậy ngươi, vậy ngươi ôm cho chắc, đừng làm ta ngã đấy.”

“Tiểu công tử yên tâm.

Dù ta có ngã cũng không để ngươi ngã theo đâu.”

- Tiết Phùng Châu nói: “Ngươi treo đi.”

Tô Thầm vươn tay bắt lấy một cành cây, sau đó treo thẻ ước nguyện lên.Lúc treo thẻ của Tiết Phùng Châu, y không cố tình nhìn xem Tiết Phùng Châu viết cái gì.

Hai tấm thẻ được treo cạnh nhau, phiêu phiêu trong gió, phát ra âm thanh lạch cạch giòn giã khi va chạm.“Treo xong rồi.”

- Tô Thầm nói: “Tiết Phùng Châu, có thể thả ta xuống được rồi.”

Tiết Phùng Châu lại cười nói: “Như vậy trở về đi.”

“Đừng!”

- Gương mặt Tô Thầm đỏ bừng lên: “Thả ta xuống mau lên, bị người khác nhìn thấy thì sao?”

Tiết Phùng Châu nói: “Tiểu công tử không cần thẹn thùng.”

“Thẹn thùng cái quỷ!”

- Tô Thầm nhịn không được nói: “Các sư huynh sư đệ trong chùa mà thấy sẽ coi chúng ta như trò hề mất.

Thả ta xuống ngay!”

Tiết Phùng Châu đi được vài bước, nghe thấy vậy thì nói: “Nhìn thì nhìn, chúng ta cứ đi.”

“Tiết Phùng Châu!”

Tiết Phùng Châu không tình nguyện mà thả Tô Thầm xuống, thở dài: “Cơ hội tốt như vậy, tiểu công tử lại không đồng ý.”

“Cơ hội gì?”

“Cơ hội thể hiện tình cảm.”

Tô Thầm: “……”

Y mỉm cười: “À.”

Tiết Phùng Châu lại nắm tay Tô Thầm, sắc mặt không thay đổi, hắn mở miệng hỏi: "Tiểu công tử, ngươi thích Vọng Kinh không?"

Tô Thầm nhìn Tiết Phùng Châu với vẻ mặt khó hiểu.“Ngươi có muốn đến biên cương hoặc Giang Nam không?”

- Tiết Phùng Châu lại hỏi: “Rời khỏi nơi này?”

Lông mày Tô Thầm hơi nhướng: “Ngươi muốn từ quan?”

“Tiểu công tử đang nghĩ gì vậy?”

- Tiết Phùng Châu cười: “Nếu ta thật sự từ quan, e rằng sẽ càng có nhiều người tìm giết ta.

Chính vì trong tay nắm trọng binh nên mới không có kẻ nào dám giết ta.”

Tô Thầm: “Ồ.”

Hắn nghiêm túc nghĩ: “Nhà ngoại ta ở Giang Nam, nhưng ta chưa từng đến đó.

Ta chỉ nhớ mang máng ngoại tổ phụ của ta từng di cư từ Giang Nam đến Vọng Kinh.”

“Nếu ngươi muốn đi, bất luận là nơi nào ta đều sẽ đưa ngươi đi.”

- Tiết Phùng Châu nói.Tô Thầm ngây người, ngón tay nhẹ nhàng đan vào tay Tiết Phùng Châu.

Y thực sự mong muốn có cơ hội được đi đây đi đó, nhưng cả kiếp trước lẫn kiếp này y đều bị kẹt trong thân thể suy nhược nên chưa bao giờ được đi xa.“Ta muốn đưa ngươi rời khỏi Vọng Kinh.”

- Tiết Phùng Châu lẩm bẩm: “Rời xa bất kỳ nơi nào có khả năng mang lại nguy hiểm cho ngươi.”
 
[Đam Mỹ] Bị Tướng Quân Vô Sỉ Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
CHƯƠNG 43.2: NO BỤNG CŨNG GIỐNG MANG THAI (*)


Ánh trăng ngoài phòng rất sáng.Tô Thầm nằm trong lòng ngực Tiết Phùng Châu: "Ngươi ở lại đây không có vấn đề gì chứ?"

"Ta đã truyền tin cho Hoàng Đế rồi."

- Tiết Phùng Châu nói: "Một vị tướng quân trầm mê nam sắc thì không mang lại uy hiếp gì đâu."

Tô Thầm phì cười: "Trầm mê nam sắc?"

"Nói tiểu công tử của ta đó."

- Tiết Phùng Châu nói: "Ngươi đẹp như vậy, không phải nam sắc thì là gì?"

"Vậy ngươi là cái gì?"

- Tô Thầm chọt vào mặt Tiết Phùng Châu: "Sao da của ngươi càng ngày càng đen thế?

Nắng ở Vọng Kinh gắt đến vậy sao?"

"Ngươi không thích à?"

- Tiết Phùng Châu nhất thời cảm thấy sốt sắng: "Nếu ngươi không thích, ta sẽ cố gắng làm cho da trắng hơn."

"Ta thích."

- Tô Thầm sờ vào cơ ngực của Tiết Phùng Châu, cười khẽ: "Rèn luyện rất khá."

Hô hấp của Tiết Phùng Châu gấp gáp, giọng nói có chút trầm xuống: "Triều Triều."

Tô Thầm nói: "Tiết tướng quân vừa đen vừa tráng kiện, khó trách người khác vừa thấy đã sợ."

Tiết Phùng Châu hỏi: "Tiểu công tử thì sao?"

"Ta thì thích ngươi."

- Tô Thầm cúi xuống hôn Tiết Phùng Châu: "Nhiều nhất ngươi vẫn có gương mặt anh tuấn, rất hợp gu ta."

Tiết Phùng Châu cảm thấy trong lòng dâng lên luồng nhiệt nóng bỏng: "Cũng may ta có gương mặt anh tuấn, bằng không tiểu công tử sẽ sợ ta mà chạy xa ngàn dặm mất."

Tô Thầm hừ nhẹ: "Nếu ngươi lúc nào cũng hung dữ với ta, dù có khuôn mặt đẹp đến mấy, ta cũng không thèm thích ngươi."

"Ta sẽ không hung dữ với ngươi.

Ta thích ngươi, yêu ngươi."

- Tiết Phùng Châu vừa nói vừa hôn lên môi Tô Thầm.

Hắn hôn rất dịu dàng, câu lấy đầu lưỡi Tô Thầm mà mút, bàn tay vuốt ve eo của y qua lớp áo.Tô Thầm nhớ đến trạng thái sáng nay của Tiết Phùng Châu, y không chống cự mà cho phép nam nhân hôn.Hôn một lúc lâu, Tô Thầm có chút không thở nổi, y dựa vào vai Tiết Phùng Châu, thở hổn hển: "Đừng, đừng hôn nữa."

"Ta muốn hôn, muốn sờ."

Bàn tay thô ráp mò xuống bờ mông đầy đặn, Tô Thầm khẽ run lên: "Còn ở trong chùa......"

"Ở trong chùa thì không thể sao, ta còn phải đợi bao lâu?"

- Tiết Phùng Châu dụi vào cổ Tô Thầm: "Sau khi xuống núi, ta sẽ không thể gặp ngươi vài ngày, nếu ta nhớ ngươi thì phải làm sao?"

"......"

- Tô Thầm nhịn không được mím chặt đôi môi đỏ ửng vì hôn."

Triều Triều, ta muốn làm."

Hơi thở nóng bỏng của Tiết Phùng Châu phả vào tai Tô Thầm, bàn tay to lớn không ngừng xoa nắn, khiến Tô Thầm cũng thở dốc theo.Hắn thì thầm: "Chỉ một lần thôi, ngươi cũng muốn đúng không?"

Tô Thầm muốn nói không có, nhưng phản ứng cơ thể đã bán đứng y.Y cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của Tiết Phùng Châu, cơ thể mềm nhũn ra.

Bị nam nhân kia hôn hít, vuốt ve, cuối cùng y không còn sức phản kháng mà đầu hàng: "Chỉ một lần....."

Tiết Phùng Châu cười khẽ: "Ta sẽ làm ngươi thoải mái."

Lỗ tai Tô Thầm nóng bừng, sau đó y hôn lên yết hầu của Tiết Phùng Châu.Đôi môi mềm mại của y khiến cơ thể Tiết Phùng Châu càng nóng hơn.

Trong bóng tối, ánh mắt nam nhân tối đen lại.Nam nhân chạm vào Tô Thầm: "Triều Triều, chảy nước rồi."

"......"

- Tô Thầm quay mặt đi: "Thì sao nào?"

"Ta yêu ngươi."

- Tiết Phùng Châu cũng hôn lên yết hầu của Tô Thầm, giọng hắn trầm thấp, mang theo một chút mơ màng: "Cả đời này đều yêu ngươi."

Mặt Tô Thầm ửng đỏ, đôi mắt lấp lánh.Y phục bị vứt bừa bãi trên sàn, mặt trăng mờ ảo lúc ẩn lúc hiện sau những tầng mây đen không biết từ lúc nào đã treo trên đỉnh đầu, ánh trăng mềm mại chiếu rọi vào căn phòng.Thân thể gầy yếu như được bao phủ bởi một lớp vải bạc dưới ánh trăng, tạo ra một cảnh tượng đẹp đẽ đến mê hồn.Tiểu công tử của hắn mảnh mai, nếu để y quỳ, đầu gối sẽ mau chóng chuyển sang màu đỏ tím.

Cho nên Tiết Phùng Châu thích nhất là ôm Tô Thầm ngồi vào lòng mình, như vậy hắn có thể dễ dàng hôn môi y, và ngắm nhìn biểu cảm trên gương mặt y.

Dù là dáng vẻ khóc lóc nức nở tới mức đỏ hoe mắt, hay là dáng vẻ bị hắn làm đến không chịu nổi, đều khiến hắn vô cùng si mê.Hắn hôn lên vai Tô Thầm, khàn giọng nói: "Triều Triều, Triều Triều của ta, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Đáy mắt Tiết Phùng Châu càng lúc càng tối sẫm lại, hắn nhất định sẽ bảo vệ Tô Thầm.Cơ thể thiếu niên gầy gò, bụng nhô lên hình dạng của thứ ấy vô cùng rõ ràng.Tô Thầm hít thở một cách khó khăn, y hé môi cố gắng hít thở, nước mắt chảy dài từ khóe mắt, ánh sáng trong mắt vụn vỡ.

Y không ngừng rên rỉ tên của Tiết Phùng Châu.Cảm giác thật khó chịu, không, phải là quá dễ chịu.Bởi vì quá dễ chịu ngược lại khiến y cảm thấy thật khó chịu.Tô Thầm nhỏ giọng nức nở: "Hành Chu."

"Tiểu công tử."

- Tiết Phùng Châu khẽ thì thầm: "Chỉ làm một lần thôi."

Tô Thầm mơ màng nhìn Tiết Phùng Châu, tâm trí vẫn còn choáng váng vì cú thúc sâu vừa nãy.

Đầu óc y hoàn toàn trống rỗng, dường như không hiểu tại sao Tiết Phùng Châu lại dừng lại."

Ta đã hứa với tiểu công tử chỉ làm một lần."

- Tiết Phùng Châu thong thả nói: "Nhưng nếu tiểu công tử vẫn muốn tiếp tục, ta đương nhiên rất sẵn lòng đáp ứng mọi yêu cầu của tiểu công tử."

Tô Thầm bám chặt lấy bả vai của nam nhân, giọng nói nức nở: "Muốn......ta muốn....."

Nam nhân như đạt được mục đích liền nhoẻn miệng cười lớn, hỏi: "Vậy tiểu công tử nghe theo ta được không?"

Tô Thầm ngơ ngác nhìn Tiết Phùng Châu."

Thử cái này một chút nhé."

- Tiết Phùng Châu dụ dỗ nhưng lại giống như dỗ dành: "Cảm giác sẽ không giống nhau đâu, tiểu công tử tin ta."

Tô Thầm chậm rãi buông vai Tiết Phùng Châu và chấp nhận lời đề nghị của hắn.Cho đến khi Tiết Phùng Châu đặt y ngồi trên người hắn, Tô Thầm mới hiểu 'cảm giác không giống nhau' từ miệng của nam nhân là có ý gì.Thứ đó hoàn toàn đâm thẳng vào trong.Y chưa từng trải qua cảm giác này, cho nên Tiết Phùng Châu biết ý mà......thận trọng hơn.Tô Thầm có chút sợ hãi, lại có chút chờ mong.

Cánh tay lạc lõng không biết nên đặt chỗ nào nên đành đặt lên bụng Tiết Phùng Châu.

Y cúi đầu nhìn hắn, không biết phải làm gì tiếp theo."

Tiểu công tử."

- Tiết Phùng Châu đẩy hông, giọng khàn khàn: "Động chút đi."

Động chút đi?Tô Thầm thiếu chút nữa không giữ được thăng bằng mà nằm úp xuống, cả cơ thể đều ửng hồng, nhưng y vẫn nghe lời Tiết Phùng Châu.Cảm giác này.....quả thực rất khác biệt.Tô Thầm giống như ngồi trên cao nhìn xuống Tiết Phùng Châu, yết hầu run rẩy, đôi mắt long lanh nước mắt.Tiết Phùng Châu si mê mà nhìn thiếu niên, giọng nói trầm đục: "Tiểu công tử thật xinh đẹp."

Thấy Tô Thầm cúi người muốn hôn, Tiết Phùng Châu vươn tay đỡ y, nói: "Tiểu công tử mệt rồi, để ta làm là được."

Ánh trăng đã bị mây đen giấu đi mất.Tô Thầm khẽ nức nở, ôm chặt lấy nam nhân như rễ cây tơ hồng bám đất, phải hút lấy chất dinh dưỡng mới có thể sống sót.Y nghẹn ngào gọi: "Hành Chu....."

Y cảm thấy không thể chịu nổi.Loại cảm giác này khiến người ta hít thở không thông.Đôi mắt Tiết Phùng Châu đen sẫm lại: "Tiểu công tử có thích không?"

Tô Thầm há miệng, mãi một lúc sau mới miễn cưỡng thốt nên lời: "Thích, thích."

"Thích cái gì?"

- Tiết Phùng Châu cắn nhẹ vào cổ Tô Thầm, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu công tử thành thật nói cho ta biết được không?"

Lông mi Tô Thầm run rẩy, ngón tay cào vào lưng Tiết Phùng Châu: "Thích giống như vậy......."

"Thích giống như thế nào?"

- Tiết Phùng Châu trầm thấp cười: "Tiểu công tử không nói rõ thì ta không biết được đâu."

Tô Thầm nhắm mắt để che giấu sự xấu hổ tột cùng, giọng nói khẽ đến mức gần như không nghe thấy được: "Thích được......thích được......"

Chữ 'ch*ch' dừng lại ở bên môi, nhưng vẫn lọt vào tai Tiết Phùng Châu rất rõ ràng."

Ch*ch."

- Hô hấp của Tiết Phùng Châu phả bên tai Tô Thầm, xen lẫn ý cười: "Tiểu công tử thẹn thùng như vậy, thôi thì để ta nói giúp cho, nhưng ta chỉ là kẻ thô tục không biết chọn từ hoa mỹ đâu đấy."

"Ta cũng thích đ* tiểu công tử."

Cảm nhận được hơi thở ngày càng dồn dập của Tô Thầm, Tiết Phùng Châu ghìm chặt Tô Thầm xuống cây trụ của mình.Hắn cắn tai Tô Thầm: "Ta muốn làm tiểu công tử mang thai."

Tô Thầm nghe không rõ câu nói mập mờ kia."

Tiểu công tử có muốn mang thai không?"

Tô Thầm xấu hổ quắp chặt ngón chân: "Ta, ta không thể mang thai."

Tiết Phùng Châu lại thúc mạnh từng đợt khiến y run rẩy."

Chờ sau khi chúng ta thành thân, tiểu công tử cho ta đ* mỗi ngày nhé."

Tiết Phùng Châu đè Tô Thầm xuống giường, nghiêng người lại gần, cười khẽ: "Mỗi ngày đều 'ăn' của ta nhiều một chút, 'ăn' nhiều thì bụng sẽ no căng, giống như đang mang thai vậy."

Nghe Tiết Phùng Châu nói vậy, Tô Thầm vô thức nhìn xuống bụng mình.

Ý thức được hành động của mình, y cứng đờ mà quay đầu đi."

Hai lần rồi."

Tiết Phùng Châu hôn lên vành tai Tô Thầm: "Tiểu công tử còn muốn nữa không?"

Lại là những lời này, Tô Thầm ngẩng chiếc cổ thon dài, thở gấp.

Y vô lực, hốt hoảng.....gật đầu.Đến khi mọi chuyện kết thúc thì đã là nửa đêm khuya khoắt.Nói là làm một lần, kết quả Tô Thầm vẫn không thể cưỡng lại sự dụ dỗ mà làm nhiều thêm vài lần.Tiết Phùng Châu vừa rửa sạch cho y vừa khắc chế phản ứng của cơ thể, thở dài: "Thật muốn để t*nh dịch của ta vĩnh viễn được lưu lại trong bụng tiểu công tử."

Lỗ tai Tô Thầm đỏ bừng, y giơ chân đạp vào vai Tiết Phùng Châu một cách yếu ớt: "Câm miệng."

Tiết Phùng Châu mỉm cười, nắm lấy mắt cá chân Tô Thầm và hôn lên.Mới trải qua một hồi kịch liệt, Tô Thầm trở nên cực kỳ mẫn cảm, y vội vàng thu chân về.Chờ đến khi được Tiết Phùng Châu rửa sạch xong, Tô Thầm mềm nhũn nằm đó, lông mi run rẩy bất lực.Nam nhân thay ga trải giường rồi lên giường ôm lấy Tô Thầm.

Thân thể y tuy kiệt sức nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn.

Y vòng tay qua ôm eo Tiết Phùng Châu, nhắm mắt cố gắng chìm vào giấc ngủ.Bỗng nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Tô Thầm lên tiếng: "Ngươi muốn có hài tử không?"

"Không muốn."

- Tiết Phùng Châu trả lời nhanh chóng: "Sao tiểu công tử đột nhiên hỏi cái này?"

"Bởi vì ngươi nói...... muốn làm ta mang thai."

- Tô Thầm ngẩng mặt lên, có chút chần chờ khi nói những lời này: "Nhưng ta là nam nhân."

"Ta đương nhiên biết."

- Tiết Phùng Châu phì cười, xoa nhẹ lên bụng Tô Thầm: "Triều Triều, đó chỉ là chút tình thú trên giường mà thôi.

Mỗi lần ta nói vậy, cơ thể ngươi đều phản ứng, cho nên ta cảm thấy rất kích thích."

Tai Tô Thầm nóng bừng lên.

Y không phải là người bảo thủ, những lời mà Tiết Phùng Châu nói quả thực làm y có phản ứng.

Nhưng y vẫn vùi mặt vào lồng ngực Tiết Phùng Châu, rầu rĩ nói: "Ngươi phải suy nghĩ kỹ càng đấy.

Nếu thích ta, chúng ta sau này mãi mãi không thể có con."

"Ta không thích trẻ con."

- Tiết Phùng Châu nhẹ giọng nói: "Cho dù ngươi thật sự có thể mang thai, ta vẫn sẽ không muốn có con.

Ta chỉ yêu ngươi, có con rồi nó sẽ tranh giành tình cảm của ngươi với ta, cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Ta sẽ rất ghen tị.....ngươi biết ta có lòng đố kỵ rất mạnh mà."

Tô Thầm nắm lấy áo của Tiết Phùng Châu: "Ngươi nghĩ kỹ rồi?"

"Đương nhiên."

- Tiết Phùng Châu mỉm cười: "Ta chỉ cần ngươi thôi, cả đời này ta chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh ngươi."

Tô Thầm lúc này mới nhẹ nhàng chớp mắt, nói: "Ta cũng vậy."

Khóe miệng Tiết Phùng Châu càng tươi cười rạng rỡ, hắn đáp: "Tốt."
 
Back
Top Bottom