[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 83,035
- 0
- 0
[Đam Mỹ] Bị Tướng Quân Vô Sỉ Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
CHƯƠNG 41.2: BÚT LÔNG (*)
CHƯƠNG 41.2: BÚT LÔNG (*)
Ánh trăng rọi vào từ cửa sổ, chiếu lên gương mặt Tiết Phùng Châu.
Tô Thầm ngẩng đầu, ngắm nhìn một lúc lâu, y cảm thấy Tiết Phùng Châu hình như càng ngày càng đen, rõ ràng lúc trước làn da không có đen sạm như vậy.“Cứ ngắm ta như vậy…….”
- Tiết Phùng Châu bất đắc dĩ mở mắt ra: “Tiểu công tử không mệt à?”
Mắt Tô Thầm mở to, y lắc đầu.Tiết Phùng Châu lại kéo y vào lòng, ôm chặt đến không còn kẽ hở: “Vậy ngươi muốn làm cái gì?”
Tô Thầm nói: “Ngươi ngủ đi, ta cũng chuẩn bị ngủ mà.”
“Ta không buồn ngủ.”
- Bàn tay Tiết Phùng Châu men theo sống lưng của Tô Thầm trượt xuống dưới: “Để ta sờ xem có sưng không?”
“……”
Tô Thầm giữ lấy tay Tiết Phùng Châu, cắn môi: “Không có, ngươi lấy tay ra đi.”
Tiết Phùng Châu làm vẻ mặt vô tội khi tay bị chặn lại: “Ta sờ một chút mới yên tâm được.”
Tô Thầm trừng mắt với hắn, nam nhân đành thu tay lại, thở dài: “Được rồi, nếu thấy khó chịu, nhất định phải nói cho ta biết."
“Đã nói là không có mà.”
- Tô Thầm lẩm bẩm: “Ngươi cũng không còn trẻ, tiết chế một chút đi.”
Nam nhân lập tức cứng đờ khi bị nói là không còn trẻ: “Tiểu công tử chê ta già cả sức yếu à?”
Tô Thầm: “……”
“Ta chỉ hơn tiểu công tử chín tuổi, còn chưa đến ba mươi mà.”
Tô Thầm vội vàng che miệng Tiết Phùng Châu lại: "Được rồi, được rồi, ta biết rồi.
Ta không nói ngươi già, ý ta là nếu làm chuyện đó quá nhiều sẽ có hại cho thân thể và thận, tốt nhất nên làm ít lại."
Tiết Phùng Châu đè tay Tô Thầm xuống, nhẫn nhịn: “Sáng nay là lần đầu tiên của ta, ta không có làm nhiều.”
Tô Thầm lại gật đầu: “Phải, phải, phải, ta biết rồi.”
“Huống hồ, tiểu công tử có biết ta đã kìm nén bao lâu rồi không.”
- Tiết Phùng Châu dường như có chút kích động, hắn lật người, đè Tô Thầm dưới thân.
Mái tóc đen rủ xuống má Tô Thầm làm y cảm thấy nhột.Tiết Phùng Châu cúi người, hôn lên vành tai của Tô Thầm, giọng hắn dần trở nên trầm đục: “Mỗi lần nhìn thấy tiểu công tử, trong lòng ta đều nghĩ muốn lột sạch y phục trên người ngươi, muốn đè ngươi lên giường, rồi đ* thật mạnh.”
Những lời nói thô tục kia khiến Tô Thầm cảm thấy không được tự nhiên, y đạp chân, nghiêng đầu, không chịu khuất phục: “Ngươi câm miệng, tên biến thái chết tiệt.”
“Không, ta vẫn chưa nói xong.”
- Tiết Phùng Châu nói.Tô Thầm trừng mắt nhìn hắn.
“Ta lúc nào cũng muốn hôn tiểu công tử, khiến ngươi phải thở hổn hển không thốt nên lời, khiến tiểu công tử phải cầu xin ta, van nài ta cho tiểu công tử ‘ăn no’.”
Ánh mắt Tiết Phùng Châu dán chặt trên gương mặt Tô Thầm, ngắm nhìn làn da trắng như phấn dần chuyển sang đỏ ửng.
Ánh mắt hắn trở nên nóng bỏng, miệng vẫn không ngừng nói: “Ta còn muốn dùng bút lông mà tiểu công tử thích xài nhất để…….”
“Đừng nói nữa.”
- Tô Thầm đỏ mặt, ngượng ngùng ngắt lời Tiết Phùng Châu, y lo hắn vẫn sẽ nói tiếp nên duỗi tay chặn môi hắn lại: “Đừng nói nữa mà.”
Tiết Phùng Châu nắm lấy cổ tay Tô Thầm, nhìn đôi mắt ướt nhoè của y rồi hôn lên.“Đừng……”
“Tiểu công tử ướt rồi.”
- Tiết Phùng Châu khẽ nói: “Tay ướt.”
Tô Thầm lập tức hoảng loạn, ánh mắt lảng tránh hắn: “Ngươi đừng, đừng nói chuyện kiểu như thế nữa.”
“Vậy tiểu công tử muốn nghe ta nói cái gì?”
- Đôi môi nóng rực của Tiết Phùng Châu áp lên vành tai Tô Thầm, sau đó cắn nhẹ vào gáy y, giọng nói cũng vô cùng nóng bỏng: “Tiểu công tử, ta muốn đ*.”
“Thô tục.”
- Đôi mắt Tô Thầm khẽ run lên, y quay ngoắt đi.“Ta vốn dĩ thô tục mà, tiểu công tử đâu phải không biết?”
- Ngón tay nam nhân nhẹ nhàng tháo đai lưng của Tô Thầm: “Nếu tiểu công tử thấy không thoải mái, ta sẽ cố gắng nhẹ nhàng hơn, nhưng tiểu công tử cũng rất lợi hại nha.”
Tô Thầm nghĩ mình lại sơ sẩy rồi, nhưng y không thể nói lại hắn, chỉ đành tránh né ánh mắt nóng bỏng của Tiết Phùng Châu.Y mím môi, nhìn những dấu răng trên cổ hắn, y cảm thấy toàn thân như bị bỏng nên rùng mình một chút.“Tiểu công tử.”
- Tiết Phùng Châu ấn tay Tô Thầm xuống, cúi đầu: “Ngươi cũng muốn ta, đúng không?”
Lông mi Tô Thầm ướt đẫm, y thế nhưng không thể cự tuyệt.Bắt đầu là những cái hôn nhẹ, rồi đến những cái vuốt ve, mơn trớn chậm rãi…..Tiết Phùng Châu tách hai chân Tô Thầm ra, không cần dùng quá nhiều sức cũng dễ dàng tiến vào: “Tiểu công tử, hôn ta đi.”
Hầu kết Tô Thầm giật giật, y quay đầu đi.Tiết Phùng Châu cũng không giận, hắn hôn nhẹ tấm lưng trần của y, giọng nói khàn khàn: “Tiểu công tử, quả nhiên……”
“Câm miệng!”
- Tô Thầm thẹn quá hóa giận nên mắng hắn, hai bên tai đều đỏ bừng, mắt nhắm chặt.
Tiết Phùng Châu đáng ghét, tại hắn mà cơ thể y trở nên kỳ lạ như vậy!Tiết Phùng Châu lại cười khúc khích: “Tiểu công tử, thực sắc tính dã, nhân chi thường tình, không cần thẹn thùng.” (*)(*) Ăn uống và tình dục là bản năng của con ngườiNhưng mà cũng không thể, không thể như vậy được……“Vừa mới khai trai nên khó mà kiểm soát.”
- Tiết Phùng Châu dường như biết Tô Thầm đang nghĩ gì, nhẹ nhàng an ủi: “
Sau này ta sẽ kiềm chế hơn.”
Tô Thầm thật sự rất gầy, phần lưng lúc này hoàn toàn căng cứng, xương vai gồng lên như cánh bướm, như thể y sắp xuất ra.Tiết Phùng Châu vừa hôn vừa vỗ về y, lần này đã có kinh nghiệm nên không gặp khó khăn như trước.Tô Thầm chôn mặt dưới cánh tay, cả người run rẩy.Rõ ràng buổi chiều y đã ngất một lần, vậy mà bây giờ vẫn đồng ý không chút do dự.—— Không thể phủ nhận rằng, y cũng thích việc này.Trước kia y chưa bao giờ đặc biệt hứng thú với bất kỳ điều gì, cũng mù mịt không biết tương lai của chính mình sẽ ra sao.
Cảm xúc của y vốn luôn bình đạm, hiển nhiên chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích loại chuyện này.Khi thứ ‘hung khí’ kia cắm chặt bên trong y, Tô Thầm sẽ có thể khóc lóc, có thể mắng chửi, có thể bộc lộ hết cảm xúc, những cảm xúc ấy ập đến mạnh mẽ như những cơn thủy triều.
Nhưng nếu kêu y chủ động làm chuyện này, cho dù thế nào y cũng cảm thấy quá mức hổ thẹn…..Khốn kiếp!Khốn kiếp!Không cần biết lý do là gì, hiện tại Tô Thầm chỉ muốn mắng người, nhất là mắng Tiết Phùng Châu.Tiết Phùng Châu, đều tại Tiết Phùng Châu, tại hắn mà y biến thành như vậy……Tô Thầm nức nở, nước mắt trào ra: "Đồ khốn kiếp."
Tiếng mắng chửi mềm nhũn như bông khiến Tiết Phùng Châu cảm thấy tai mình tê dại.
Hắn gần như không thể chờ đợi thêm, cơ thể đưa đẩy nhẹ nhàng như muốn dỗ dành Tô Thầm: “Tiểu công tử mắng nữa đi.”
Tô Thầm khóc lóc nức nở và ôm chặt lấy vai Tiết Phùng Châu, y không muốn làm theo ý hắn nên không mắng nữa.“Sao tiểu công tử không mắng ta?”
- Tiết Phùng Châu thất vọng dừng lại động tác của mình: “Không mắng nữa à?”
Tô Thầm trừng hắn.Tiết Phùng Châu như có như không chạm lướt qua hai núm anh đào khiến Tô Thầm cảm thấy vô cùng khó chịu, y không nhịn được ưỡn ngực ra: "Tiết Phùng Châu..."
Tiết Phùng Châu không đáp lại, chỉ mơn trớn một cách hời hợt.Đôi mắt Tô Thầm dần mờ ảo trong nước mắt, eo hơi chuyển động, nhưng chỉ mới động một chút, không biết vô tình chạm trúng chỗ nào mà eo y lập tức mềm nhũn.
Tô Thầm khóc nức nở.Tiết Phùng Châu nâng mặt Tô Thầm lên, đôi mắt đen láy tràn đầy dục vọng: "Tiểu công tử muốn à?"
Tô Thầm cắn chặt răng, chỉ nhìn Tiết Phùng Châu mà khóc.“Lỗi của ta.”
- Tiết Phùng Châu nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của Tô Thầm: “Ta chỉ muốn chọc tiểu công tử mắng ta một chút, nhưng lại khiến tiểu công tử chịu khổ rồi.”
Tô Thầm thút tha thút thít mắng: “Đồ, đồ khốn kiếp, ngươi cố ý, cố ý……”
Những lời còn lại vẫn chưa kịp thốt ra, nhưng trong không gian chỉ còn vang vọng tiếng khóc và rên rỉ của Tô Thầm.Tiết Phùng Châu sờ bụng y, rồi cắn môi y, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Tiểu công tử ‘ăn’ nhiều một chút, ta lấp đầy bụng ngươi nhé?”
Lấp đầy……bụng?Tô Thầm hoảng hốt mà ôm chặt lấy bả vai Tiết Phùng Châu, cơ thể y nhấp nhô theo từng chuyển động của hắn, nước mắt chảy dài trên má.“Tiểu công tử nhiều nước mắt để khóc thật đấy, bên dưới cũng chảy nhiều nước không kém.
Tiểu công tử đúng là nặn từ nước mà.”
- Tiết Phùng Châu khẽ cười: “Nhưng ta thích lắm, tiểu công tử càng khóc, ta càng có tinh thần.”
Tô Thầm: “……”
Y lại muốn khóc nữa.Mãi cho đến khi bình minh ló dạng, Tô Thầm mới nặng nề ngủ thiếp đi.Tiết Phùng Châu nhìn những dấu vết lưu lại trên cơ thể Tô Thầm với vẻ mặt thỏa mãn, rồi sờ vào bụng dưới mềm mại của y.
Rõ ràng đã bắn vào trong nhiều như vậy, nhưng sau khi rửa sạch thì lại trông như chưa có gì xảy ra.Hắn xốc chăn lên, lặng lẽ bôi thuốc cho Tô Thầm.
Cơ thể thiếu niên vô cùng mẫn cảm, chỉ là bôi thuốc cũng có thể nhạy cảm đến mức chảy nước, y khẽ run lên, dường như nước mắt cũng bắt đầu chảy ra.Đôi mắt Tiết Phùng Châu dần đỏ ngầu, chỉ là bôi thuốc cho y nhưng hơi thở của hắn lại trở nên gấp gáp.
Sau khi bôi thuốc xong, toàn thân hắn đã ướt đẫm mồ hôi, hắn đành phải chạy đi tắm nước lạnh.Tiết Phùng Châu chui lại vào chăn với một thân bốc ra hơi nước, thầm nghĩ bọn họ lăn lộn lâu như vậy, ít nhất tiểu công tử sẽ không thể quay về phủ Thừa tướng….
Không cần đưa y về thật là tốt, hắn muốn tiểu công tử luôn luôn ở nơi mà hắn có thể nhìn thấy.Tiết Phùng Châu xin nghỉ phép, giả lấy lý do cần dưỡng thương để ở trong phủ những ngày sau đó.
_______Cũng không biết Tiết Phùng Châu học được mấy trò vặt vãnh ở đâu, Tô Thầm hoàn toàn bị hắn làm cho không thể chống cự, còn dễ dàng bị hắn trêu chọc ở trên giường.Ngay cả khi viết thư cho phủ Thừa tướng, y cũng bị chọc đến tay chân mềm nhũn.Nam nhân đứng phía sau cầm lấy tay y, đè cả người Tô Thầm nằm úp sấp trên mặt bàn lạnh lẽo, thân nhiệt của nam nhân ngược lại nóng bỏng đến mức khiến y run rẩy.“Lại viết sai rồi.”
- Giọng nói của Tiết Phùng Châu trầm đục: “Tiểu công tử, sao tay ngươi lại run thế?”
Tô Thầm muốn trừng mắt với Tiết Phùng Châu nhưng không gồng nổi, y không còn chút sức lực nào, cả người đều bị đè nằm sấp trên bàn, mặt gỗ mát lạnh làm phân tán sự chú ý của y.“Triều Triều, hay là để ta viết thay nhé?”
- Tiết Phùng Châu không nặng không nhẹ mà đưa đẩy: “Ta rất sẵn lòng cống hiến chút sức lực.”
Tô Thầm nghẹn một lúc lâu mới lên tiếng: “Ngươi rút ra…….”
Đôi mắt Tiết Phùng Châu âm trầm: “Thật sự muốn ta rút ra?”
Tô Thầm gật đầu mạnh, nhưng chưa kịp gật xong, cả người đã bị thúc đến mức áp sát mặt bàn.
Ngón tay y bám chặt góc bàn, bút lông trong tay cũng rơi xuống đất.“Tiểu công tử quên mất cách cầm bút rồi à.”
- Tiết Phùng Châu duỗi tay lấy một cây bút lông khác: “Còn muốn viết nữa không?”
Tô Thầm cố gắng quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn Tiết Phùng Châu, trông vô cùng đáng thương.“Ta thì vẫn muốn viết.”
- Tiết Phùng Châu nói.Đầu bút lông mềm mại lướt qua núm anh đào khiến Tô Thầm giật mình, y hoảng hốt che miệng lại, bất lực ngước nhìn hắn.“Triều Triều, ta cũng muốn vẽ tranh nữa.”
Tiết Phùng Châu không có dùng mực, hắn nói tranh hắn vẽ trông rất khó coi, phải vẽ lại trăm ngàn bức mới có thể dễ nhìn hơn trước.Cuối cùng, Tô Thầm vẫn không thể viết một lá thư hoàn chỉnh.Đầu bút lông từ môi y lướt xuống, bị kích thích cả đằng trước lẫn đằng sau khiến Tô Thầm không chịu nỗi, chỉ có thể ôm lấy Tiết Phùng Châu cầu xin.“Tiểu công tử của ta.”
- Tiết Phùng Châu hôn lên hàng mi run rẩy của Tô Thầm: “Ăn no rồi sao?”
Tô Thầm run lẩy bẩy gật đầu.“Còn muốn ăn thêm không?”
- Tiết Phùng Châu hỏi lại một cách ân cần.Tô Thầm có chút căng thẳng mà run rẩy.
Hai ngày qua, mỗi lần Tiết Phùng Châu hỏi câu này đều có nghĩa là lại sắp bắt đầu một hiệp khác, y tuy sợ hãi nhưng vẫn có chút chờ mong.Có điều hôm nay Tô Thầm thật sự không muốn làm tiếp, y giữ lấy cánh tay của Tiết Phùng Châu, ấm ức lắc đầu.“Thế thì thôi vậy.”
Tiết Phùng Châu dễ dàng buông tha Tô Thầm, hắn chỉnh lại y phục buông thõng trên vai thiếu niên, sau đó bế thiếu niên không còn sức lực đứng vững vào lòng.“Chúng ta đi tắm.”
Tô Thầm mệt mỏi khép hờ mắt, khẽ gọi: “Hành Chu……”
“Ừm, ta đây.”
- Ánh mắt của Tiết Phùng Châu rơi trên gương mặt mệt nhoài của Tô Thầm, thoáng cảm thấy đau lòng: “Mệt lắm sao?”
“......Ừm.”
- Tô Thầm tựa mặt vào ngực Tiết Phùng Châu: “Nhưng mà……vui lắm.”
Y chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bộc lộ một mặt này.
Từ nhỏ đã sống trong chùa Bạch Mã, y luôn giữ mình thanh tâm quả dục, ngay cả tay cũng chưa từng thử qua.Rõ ràng rất hoang đường, nhưng y vẫn cảm thấy thật vui vẻ.Tiết Phùng Châu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Tô Thầm: "Nếu ngươi thích, sau này muốn chơi kiểu gì ta cũng đều chiều ngươi."
Tô Thầm sắp không chống lại được cơn buồn ngủ: “Tốt nhất ngươi nên cho ta ngủ nhiều thêm một chút.”
Tiết Phùng Châu cười bất lực.Tô Thầm: “……”, y thật sự không hiểu tại sao Tiết Phùng Châu lại có thể lực tốt đến như vậy.