[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 83,078
- 0
- 0
[Đam Mỹ] Bị Tướng Quân Vô Sỉ Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
CHƯƠNG 31.2: QUAN HỆ
CHƯƠNG 31.2: QUAN HỆ
Không chờ về đến phòng thì lại có chuyện ngoài ý muốn khác.
Hai người còn chưa kịp bước vào Phúc Lan Uyển thì bắt gặp Lộ Cảnh Hủ đang chờ ở ngoài với vẻ mặt phấn khích.“Triều Triều, lần trước đệ nói sẽ hẹn riêng một ngày với ta đúng không?
Hôm nay ta đã xin nghỉ phép ——” Lộ Cảnh Hủ đang nói giữa chừng thì để ý thấy Tiết Phùng Châu đang đứng bên cạnh Tô Thầm, hắn không nói tiếp mà hỏi: “Tiết Phùng…….Tiết tướng quân sao lại ở đây?”
Bốn chữ ‘hẹn riêng một ngày’ lọt vào tai Tiết Phùng Châu, đáy mắt hắn liền hiện lên một tầng u ám.
Hắn vô cảm nhìn Lộ Cảnh Hủ: “Ta với tiểu công tử là bằng hữu tốt, ta đến chơi thì có gì lạ?”
Lộ Cảnh Hủ nhíu mày, bằng hữu tốt?
Hắn rõ ràng nhớ Tô Thầm rất chán ghét Tiết Phùng Châu…Hắn thật không hiểu nổi, tại sao mọi chuyện lại thay đổi chóng mặt như vậy sau khi hắn rời khỏi Vọng Kinh.Lộ Cảnh Hủ nhìn về phía Tô Thầm: “Triều Triều?”
Tô Thầm khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
Lộ Cảnh Hủ cố nén cơn giận dữ đang dâng lên trong lòng.
Một Thẩm Hoàn Chi còn chưa đủ, bây giờ lại thêm một Tiết Phùng Châu…Rõ ràng hắn mới là người quen biết Tô Thầm lâu nhất.“Lộ đại nhân.”
- Giọng điệu của Tiết Phùng Châu nhàn nhạt: “Ngươi nói hẹn với tiểu công tử, nhưng đã hẹn rõ ngày nào chưa?
Nếu chưa định rõ ngày, ngươi tự tiện quyết định rồi đến tìm tiểu công tử thì không thích hợp lắm nhỉ?”
Lộ Cảnh Hủ đang tức giận, nghe vậy thì cười lạnh: “Ta và Triều Triều đã hẹn nhau vào hôm Hội hoa rồi, huống hồ với quan hệ giữa ta và Triều Triều, có cái gì không thích hợp chứ?”
Tô Thầm nhìn Lộ Cảnh Hủ rồi lại nhìn Tiết Phùng Châu, y không sao chen vào được giữa hai người họ, chỉ đành kéo nhẹ Tiết Phùng Châu: “Tiết Phùng Châu, từ từ đã.”
Tiết Phùng Châu rũ mắt nhìn Tô Thầm, ánh mắt lại lộ vẻ ấm ức quen thuộc.
Tô Thầm vỗ vỗ mu bàn tay hắn trấn an, rồi nhìn về phía Lộ Cảnh Hủ: “Quan Nam, hôm nay có lẽ ta không đi được.”
“Tại sao chứ?
Rõ ràng chúng ta đã hẹn trước rồi mà.”
- Lộ Cảnh Hủ nhìn hành động giữa Tô Thầm và Tiết Phùng Châu, lửa giận trong lòng càng bùng cháy dữ dội.
Hắn nghiến răng nói: "Đệ vì hắn…..mà hủy hẹn với ta sao?"
“Không phải, ta……”
“Ngươi đã hẹn rõ ngày chưa?”
- Tiết Phùng Châu kéo Tô Thầm về sau lưng mình, nhìn Lộ Cảnh Hủ với vẻ khinh thường: “Nếu không có, ngươi lấy tư cách gì mà chất vấn Triều Triều?”
“Chuyện này không liên quan đến Tiết tướng quân.”
- Lộ Cảnh Hủ ngừng lại, sau đó nói: “Nếu Tiết tướng quân đã muốn chen vào, vậy ngươi lấy tư cách gì nói chuyện thay Triều Triều?”
“Đương nhiên là có tư cách.”
- Tiết Phùng Châu ngoắc lấy ngón tay Tô Thầm, y khẽ rụt lại thì bị hắn nắm chặt lấy tay.
Hắn mỉm cười tự đắc trước ánh mắt hoang mang, không thể tin nổi của Lộ Cảnh Hủ: “Hôm nay ta đã hẹn với tiểu công tử rồi.
Huống hồ, giống như Lộ đại nhân nói, xét về mối quan hệ giữa ta và tiểu công tử, ta có đủ tư cách nói chuyện nhỉ?”
Lộ Cảnh Hủ nhìn chằm chằm hai bàn tay đang nắm chặt, đầu óc trống rỗng, ngón tay run nhè nhẹ.
Hắn nhìn Tiết Phùng Châu, rồi lại nhìn Tô Thầm: “Ngươi……
Các ngươi……
Đây là có ý gì?”
Nét mặt Tiết Phùng Châu nhàn nhạt: "Lộ đại nhân nhìn mà không hiểu sao?"
Lộ Cảnh Hủ hiểu, bởi vì hiểu nên hắn mới sững sờ như vậy.
Đồng thời, hắn cũng nhận ra tại sao bản thân luôn ghen ghét khi thấy Thẩm Hoàn Chi và Tiết Phùng Châu xuất hiện bên cạnh Tô Thầm, và tại sao hắn luôn để ý mối quan hệ ‘quen biết lâu nhất’ và ‘thân nhất’ giữa họ đến vậy.Hắn……
Hắn đối Tô Thầm, hắn đối Tô Thầm………Ánh mắt Lộ Cảnh Hủ như đang mong chờ sự cứu rỗi từ Tô Thầm: “Triều Triều, đệ hãy nói không phải như vậy đi, đệ và Tiết Phùng Châu không hề có quan hệ gì hết…..Đúng không?”
Tô Thầm nhìn thấy dáng vẻ bị đả kích lớn của Lộ Cảnh Hủ thì có chút áy náy.
Lộ Cảnh Hủ là bằng hữu của y, đáng lẽ y nên nói với hắn trước, thay vì đột ngột phát hiện giống như bây giờ……Nếu Lộ Cảnh Hủ không thể chấp nhận bằng hữu của mình ở bên nam nhân, y vẫn sẽ cân nhắc đến cảm xúc của Lộ Cảnh Hủ, cố gắng không nhắc đến Tiết Phùng Châu trước mặt hắn.Chỉ là hôm nay Lộ Cảnh Hủ đến quá đột ngột…Tô Thầm thậm chí còn chưa nói với phụ thân.
Y không hề nghĩ sẽ giấu giếm bằng hữu về tính hướng của mình hay mối quan hệ với Tiết Phùng Châu.
Nếu mọi chuyện đã đến nước này, y cũng chẳng có gì để giấu.Tô Thầm hơi ngập ngừng một lúc mới nói: “Quan Nam, chuyện này là thật.
Xin lỗi vì không nói cho huynh biết sớm hơn……Ta và Tiết tướng quân chỉ mới quyết định ở bên nhau, vốn định lần sau gặp mặt sẽ nói cho huynh biết ——”“Đừng nói nữa!”
- Lộ Cảnh Hủ nghiến răng cắt lời Tô Thầm, khuôn mặt hắn trắng bệch, miệng lẩm bẩm như bị thất hồn lạc phách: “Đừng nói nữa, ta không muốn biết quan hệ của các ngươi……Đùa gì vậy chứ?
Không phải đệ ghét hắn sao?
Không phải đệ sợ hắn sao?
Bây giờ đệ lại nói ở bên cạnh hắn…..Đệ xem ta ——”Hắn chợt im bặt, môi run run: “Đệ xem ta là cái gì?”
Lộ Cảnh Hủ dứt lời liền bỏ đi.“Quan Nam.”
Tô Thầm kêu một tiếng, nhưng Lộ Cảnh Hủ không hề quay đầu lại.Bước chân hắn vội vã, giống như đang chạy trốn khỏi một con mãnh thú đuổi theo phía sau.
Tô Thầm sững sờ nhìn bóng lưng dần khuất của Lộ Cảnh Hủ.
Y có cảm giác mình sắp mất đi vị bằng hữu này."
Triều Triều" - Tiết Phùng Châu khẽ nói: "Là lỗi của ta."
Tô Thầm ngẩng đầu nhìn Tiết Phùng Châu, y há miệng thở dốc, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Không phải, không liên quan đến ngươi.
Ta không muốn giấu diếm mối quan hệ với ngươi trước mặt bằng hữu , đây là lựa chọn của ta.”
“Nếu hắn thật sự xem ngươi là bằng hữu, hắn sẽ tôn trọng và thấu hiểu lựa chọn của ngươi.”
- Tiết Phùng Châu ôm Tô Thầm vào ngực trấn an, đáy mắt có chút âm trầm: “Còn nếu hắn không thể chấp nhận, ngươi không cần phải đau buồn vì hắn.
Có những người không thể làm bằng hữu của ngươi mãi mãi.”
Tô Thầm mím môi: “Ta hiểu rồi……”
“Nếu hắn đã không thể chấp nhận việc ngươi ở bên cạnh một nam nhân khác, thì sau này cũng sẽ như vậy thôi, chỉ là biết sớm hay muộn.”
- Tiết Phùng Châu hôn lên trán Tô Thầm: “Ngươi còn có ta mà, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, yêu ngươi, dù có bị ngươi đuổi cũng không rời đi…..Vậy nên đừng đau buồn vì hắn nhé?”
Tô Thầm ngước lên nhìn Tiết Phùng Châu.
Đôi mắt hắn đen láy sâu thẳm, ẩn chứa sự dịu dàng và tràn ngập tình yêu.Tô Thầm không nhịn được nắm chặt áo Tiết Phùng Châu, lẩm bẩm: "Lúc nhỏ, sức khỏe của ta không tốt, rất ít trẻ con muốn chơi cùng với ta, bởi vì khi ta phát bệnh trông sẽ rất đáng sợ, khiến cho chúng sợ hãi.”
Tiết Phùng Châu khẽ vuốt tóc y, im lặng lắng nghe.“Chỉ có Lộ Cảnh Hủ sẵn lòng chơi với ta.
Sau này ta mới biết phụ thân hắn bắt hắn làm như vậy, bởi vì muốn nịnh bợ cha của ta.”
- Tô Thầm chậm rãi nói: “Nhưng ta tin rằng hắn thực sự xem ta là bằng hữu, ta đương nhiên cũng coi hắn là bạn.”
Ánh mắt Tiết Phùng Châu dần ảm đạm, hắn nhẹ nhàng nói: “Nếu tiểu công tử gặp được ta thì tốt biết mấy, ta sẽ chơi cùng ngươi, cũng sẽ bảo vệ ngươi.”
Tô Thầm thấp giọng nói: “Tiết Phùng Châu, ta luôn nghĩ có thể tiếp tục sống đã là tốt lắm rồi, ta không có quá nhiều đòi hỏi hay mong đợi.
Với ta mà nói, chỉ cần được sống một đời bình an là quá đủ.”
“Sẽ như vậy.”
- Tiết Phùng Châu hứa hẹn: “Mọi điều ngươi mong muốn đều sẽ thành hiện thực.
Ta sẽ giúp ngươi."
Tô Thầm nhịn không được cười một tiếng: “Nếu ta muốn sao trên trời, ngươi cũng sẽ hái xuống cho ta sao?”
Tiết Phùng Châu: “Chuyện này đúng là có hơi khó…”
Tô Thầm bật cười, cười nhạo Tiết Phùng Châu mạnh miệng.
Nam nhân thẹn quá hóa giận, lập tức bế Tô Thầm vào trong phòng.“Tiết Phùng Châu!”
- Tô Thầm vỗ vào ngực nam nhân: “Không được.”
“Ta biết.”
Tiết Phùng Châu nói: “Ta chỉ muốn đưa tiểu công tử vào phòng nghỉ ngơi.”
Tô Thầm: “……”
“Tiểu công tử nghĩ đi đâu đó?”
- Tiết Phùng Châu nghịch đuôi tóc của Tô Thầm, cười khà khà: “Chẳng lẽ là nghĩ tới chuyện không nên làm?”
Lỗ tai Tô Thầm nóng lên: “Ngươi câm miệng!”
“Được, được, được.”
- Tiết Phùng Châu làm động tác khóa miệng: “Ta không nói gì nữa, là ta suy nghĩ nhiều.”
Tô Thầm tức giận cắn lên vai Tiết Phùng Châu, lẩm bẩm mắng: “Đồ xấu xa.”
Tô Thầm cắn Tiết Phùng Châu chẳng hề hấn chút nào, cùng lắm chỉ cảm thấy hơi ngứa.
Bàn tay của hắn kéo Tô Thầm vào lòng: “Tiểu công tử ngủ đi, ta ở cạnh ngươi thêm một lát.”
Tô Thầm đạp Tiết Phùng Châu một cái: “Ai cần ngươi dỗ ta ngủ?”
“Là ta, ta muốn dỗ tiểu công tử ngủ.”
- Tiết Phùng Châu bắt lấy chân của Tô Thầm: “Nếu tiểu công tử còn động, ta thực sự không nhịn nổi nữa đâu.”
Tô Thầm: “……”
Y rụt chân lại, ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực Tiết Phùng Châu, nhắm chặt mắt.Có điều, chuyện của Lộ Cảnh Hủ vẫn canh cánh trong lòng Tô Thầm.
Y nghĩ cho dù Lộ Cảnh Hủ có phản ứng thế nào, y cũng nên giải thích rõ với hắn.……Có lẽ y sẽ viết cho Lộ Cảnh Hủ một bức thư.
__________Dưới hầm ngục âm u ẩm ướt, có thể nhìn thấy chuột chạy qua chạy lại ngay trước mắt, còn có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết khiến đám người bên trong sợ đến mức co rúm, túm lấy rơm rạ không buông.“Lúc mới bị bắt còn gào thét cha hắn là Thượng thư, chúng ta nhất định gặp rắc rối này nọ.”
- Thẩm Tu đứng trước cửa sắt, hắn không nhìn Tiết Phùng Châu đang đeo mặt nạ mà nhìn chằm chằm người bị nhốt trong ngục, cười tủm tỉm: “Sau đó thì sao…bị dạy dỗ liền ngoan ngoãn rồi.”
Đôi mắt đen nhánh của Tiết Phùng Châu phản chiếu dáng vẻ hoảng loạn của người nọ, giọng điệu bình thản: “Hắn hết lần này đến lần khác gây chuyện cho tiểu công tử, y đã tốt bụng bỏ qua, nhưng ta thì không tốt bụng như vậy.”
Thẩm Tu cười khẽ: “Tướng quân định làm gì bây giờ?
Cha hắn chính là Viên thượng thư.”
“Cha hắn muốn đoạt binh quyền từ tay ta, vậy ta bắt nhi tử của ông ta coi như công bằng đi?”
- Tiết Phùng Châu chậm rãi nói: “Giữ lại mạng của hắn, nửa tháng sau ném trước cổng Thượng thư phủ.”
“Tướng quân thật đúng là.”
- Thẩm Tu cười lắc đầu: “Nếu để ông ta biết do chúng ta làm, nói không chừng đương kim Thánh Thượng sẽ nghi kỵ chúng ta.”
Ánh mắt Tiết Phùng Châu không hề gợn sóng: “Đi thôi.”
Thẩm Tu đuổi theo Tiết Phùng Châu, lại hỏi: “Viên Quy này chẳng khác gì kẻ ăn không ngồi rồi, dung mạo cũng không có, thậm chí còn tự làm gãy chân để trốn khoa cử.
Đúng là kẻ vô dụng, sao hắn lại dám thèm muốn công tử của phủ Thừa tướng?
Ỷ vào cha của hắn ư?”
Tiết Phùng Châu nhàn nhạt liếc mắt sang Thẩm Tu, không nói gì.“Tướng quân, khi nào ngài mới cho ta gặp người trong lòng của ngài vậy?”
- Thẩm Tu nói: “Ta nghe nói tướng quân từng dẫn y đến quân doanh một lần, nhưng ta không được gặp.
Biết đâu sau này vô tình bắt gặp, thuộc hạ còn chẳng biết công tử là ai thì phải làm sao?”
“Ngươi muốn quen biết tiểu công tử làm gì?”
- Tiết Phùng Châu hỏi lại: “Liên quan gì đến ngươi?"
“Có liên quan đến tướng quân, thì đương nhiên cũng liên quan đến thuộc hạ."
- Thẩm Tu nói.“Trông ngươi cao lớn thô kệch, tiểu công tử sẽ bị dọa sợ.”
- Tiết Phùng Châu nói.Thẩm Tu: “???”
Thẩm Tu nhéo nhéo cơ bắp của mình: “Tướng quân, nhìn thế nào thuộc hạ cũng đâu cường tráng hơn ngài.”
“Vậy thì ngươi đi huấn luyện thêm đi.”
Thẩm Tu: “……”
“Ta kêu ngươi điều tra Lộ Cảnh Hủ và Thẩm Hoàn Chi, đã có kết quả chưa?”
- Tiết Phùng Châu lại hỏi.Thẩm Tu lúc này mới nghiêm mặt nói: “Muốn trục xuất hai người này ra khỏi kinh thành, Lộ Cảnh Hủ thì khá đơn giản, nhưng còn Thẩm Hoàn Chi, chỉ sợ phải tốn kha khá công sức.”
“Tốn công cũng không sao.”
- Đáy mắt Tiết Phùng Châu âm u: “Trước khi trục xuất, tốt nhất khiến bọn chúng quay cuồng đến sứt đầu mẻ trán, không cho chúng có thời gian quấy rầy tiểu công tử.”
Tiết Phùng Châu hơi dừng lại, rồi nói tiếp: “Ta nghe nói Lộ Cảnh Hủ hay lui tới kỹ viện.
Không cần biết chuyện hắn ăn chơi trác táng là thật hay giả, ngươi tìm thời cơ biến nó thành thật đi…..Tiểu công tử không thích những thứ ô uế.”
Hắn chán ghét bất kỳ ai trở thành sự tồn tại quan trọng đối với Tô Thầm.Thẩm Tu có chút ngập ngừng: “Nhưng mà như vậy không phải hơi quá đáng sao?
Nếu tiểu công tử biết, chỉ sợ…..”
“Trời biết đất biết, ngươi biết ta biết.”
- Tiết Phùng Châu vẫn bình tĩnh: "Tiểu công tử sẽ không có cơ hội phát hiện ra đâu."