[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 83,052
- 0
- 0
[Đam Mỹ] Bị Tướng Quân Vô Sỉ Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
CHƯƠNG 19: ĐÊM GIAO THỪA
CHƯƠNG 19: ĐÊM GIAO THỪA
Trước đêm Giao Thừa, hai vợ chồng Thừa tướng đến chùa Bạch Mã để đón Tô Thầm về nhà.
Khi vừa nhìn thấy Tiết Phùng Châu, sắc mặt của Tô Thừa tướng liền tái mét.
Không những vậy, ông còn sốc hơn khi thấy Tô Thầm và Tiết Phùng Châu đang trò chuyện vui vẻ với nhau.
Tô Thừa tướng nén sự hoài nghi và vướng mắc của mình lại, nhanh chóng muốn đưa Tô Thầm đi.Tiết Phùng Châu mang dáng vẻ quân tử đạo mạo, mỉm cười nhìn theo Tô Thầm: "Tiểu công tử, hẹn gặp lại sau khi hồi kinh."
Tô Thầm quay đầu lại nhìn Tiết Phùng Châu, mím môi: "Sau khi hồi kinh sẽ gặp."
Tô Thừa tướng: "......"
Tô Thừa tướng ôm một bụng tức giận, đây rõ ràng là con trai của ông, tại sao ông lại có cảm giác nhi tử bảo bối nhà mình sắp bị một tên thô bỉ và hung bạo như Tiết Phùng Châu cướp mất?Tô Thầm không biết suy nghĩ trong lòng của Tô Ý, nên nói thêm vài câu với Tiết Phùng Châu: "Hôm nay có trận tuyết lớn, đường xuống núi trơn trượt khó đi, ngươi thường cưỡi ngựa nên phải chú ý an toàn đấy."
Tiết Phùng Châu cười lớn, đáp: "Được, ta biết rồi."
Thấy Tô Thầm sắp rời đi, Tiết Phùng Châu lại hỏi: "Thật sự không cần ta tiễn ngươi sao?"
"Không cần."
- Tô Thầm nói.Mạnh Tụ Ngọc nhìn thoáng qua Tiết Phùng Châu với vẻ mặt đầy suy tư.
Không khó để nhận ra mối quan hệ giữa Tô Thầm và Tiết Phùng Châu tốt lên nhiều sau chuyến đi đến chùa Bạch Mã lần này, quả nhiên người với người ở chung lâu ngày với nhau sẽ đều trở nên hòa thuận.Mặc dù Tiết Phùng Châu cảm thấy luyến tiếc nhưng không cố chấp đuổi theo, mối quan hệ giữa hắn và Tô Thầm đã dễ chịu rất nhiều, hắn có thể từ từ tính tiếp.Tiết Phùng Châu vẫy tay với Tô Thầm, sau đó âm thầm ra lệnh cho Lâm Vu tiếp tục theo dõi y.
Tô Thầm ở bên kia cười với hắn rồi sau đó buông rèm xuống.Giây trước Tô Thầm vừa rời khỏi chùa Bạch Mã, giây sau Tiết Phùng Châu đã về phòng y.
Hắn đi quanh một vòng rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Chiếc khăn tay mà y từng dùng, đồ lót mà y cất trong phòng, ngay cả những đồ vật có khắc hai chữ Triều Triều đều bị hắn gom đi sạch sẽ.
Nếu không phải giường nệm là của chùa Bạch Mã, nói không chừng Tiết Phùng Châu cũng sẽ mang đi luôn.Sau khi thu thập xong, hắn đóng cửa phòng với nét mặt nhàn nhạt rồi đi tìm Không An.______Khi Tô Thầm vừa bước xuống xe ngựa, y nhìn thấy Thẩm Hoàn Chi đang đứng trước cổng lớn phủ Thừa tướng.
Tô Thầm có chút kinh ngạc, tiến lên trước hai bước: "Di Tắc."
"Ta đây."
- Thẩm Hoàn Chi khom người hành lễ với Tô Ý và Mạnh Tụ Ngọc trước, rồi nói: "Thừa tướng đại nhân thấy ta ở một mình nên mời ta cùng đón Giao Thừa."
Tô Ý ở bên cạnh cười nói: "Triều Triều, phụ thân thấy lần trước con và Di Tắc nói chuyện rất vui vẻ, với lại đêm Giao Thừa Di Tắc chỉ có một mình, nên mới quyết định gọi nó tới bầu bạn với con."
"Mau vào trong thôi, bên ngoài lạnh lắm."
- Thẩm Hoàn Chi nói: "Ta nghe Thừa tướng đại nhân nói ngươi ở chùa Bạch Mã lại sinh bệnh, ta vốn định đến thăm ngươi nhưng gần đây trong kinh bận rộn việc nhiều, ta thật sự không trốn đi được."
Tô Thầm mỉm cười: "Công việc quan trọng hơn.
Với lại, dù ta ở chùa Bạch Mã hay ở nhà cũng không khác gì nhau, nơi nào cũng có người chiếu cố ta."
"Ta tình cờ nghe nói......."
- Thẩm Hoàn Chi lặng lẽ quan sát Tô Thầm: "Tiết tướng quân cũng đến chùa Bạch Mã tu tâm dưỡng tính, ngươi có gặp hắn không?"
"Có."
- Vẻ mặt Tô Thầm hoàn toàn tự nhiên: "Tiết tướng quân giúp đỡ ta rất nhiều."
"......Vậy thì tốt."
- Thẩm Hoàn Chi nói tiếp: "Lần trước ta thấy ngươi và Tiết tướng quân có vẻ không hợp nhau, xem ra là hiểu lầm."
Tô Thầm cười khẽ: "Tiết tướng quân là người tốt."
Tô Thừa tướng nãy giờ vẫn im lặng, nghe thấy y nói vậy thì không nhịn được chen vào: "......Người tốt?
Triều Triều, con đừng để hắn lừa."
Tô Thầm biết phụ thân có thành kiến sâu sắc với Tiết Phùng Châu, y nhìn về phía Tô Ý: "Phụ thân, biết đâu giữa người và Tiết tướng quân có hiểu lầm gì đó."
Tô Ý rất muốn cười khẩy rồi nói sao ông có thể hiểu lầm loại người như Tiết Phùng Châu được, nhưng đối phương lại là Tô Thầm nên Tô Ý chỉ có thể kìm nén sự oán giận đối với Tiết Phùng Châu, nói: "Triều Triều, con nhất định đã bị lời ngon tiếng ngọt của hắn lừa gạt rồi."
Tô Thầm: ".......Hắn không có dùng lời ngon tiếng ngọt để gạt con, hơn nữa hắn chẳng có lý do gì để làm vậy cả."
Tô Thừa tướng: "......", ông cảm thấy có chút bực bội.Nếu là ở thời hiện đại, có lẽ Tô Thừa tướng sẽ hiểu thế nào là "bảo bối nhà mình bị gã tóc vàng bắt mất".
Đáng tiếc, ở đây chỉ có mình Tô Thầm là người duy nhất có linh hồn hiện đại, và đương nhiên y không cảm thấy Tiết Phùng Châu là 'gã tóc vàng'.(*) Đầu vàng (hoàng mao): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, nói về những chàng trai nhuộm tóc vàng, cư xử nổi loạn, thường bị gắn mác là côn đồ Tô Ý bực bội đi trước khiến Tô Thầm cảm thấy khó hiểu, cho dù ông không thích Tiết Phùng Châu nhưng cũng không đến mức giận dữ như vậy chứ.Mạnh Tụ Ngọc cười khẽ, đến bên cạnh y nói nhỏ: "Triều Triều, con cứ nói tốt cho Tiết tướng quân nên cha con ghen tị đấy."
Tô Thầm chớp mắt: "......
Ra là vậy sao?"
Tô Thầm nhìn kỹ lại, thấy Tô Thừa tướng ở phía trước đang lén lút ngóng tai về phía này, đến khi để ý Tô Thầm đang nhìn mình thì ông hừ mạnh một tiếng rồi đi về phía trước.
Tô Thầm bước nhanh vài bước, túm lấy tay áo của Tô Thừa tướng, khóe môi cong lên: "Cha, thời gian qua hắn giúp đỡ con rất nhiều nên con mới nói như thế.
Người con thương nhất đương nhiên vẫn là cha và nương."
Tô Thừa tướng vênh cằm: "Hắn là người thô lỗ, làm sao có thể chăm sóc con?
Con đừng nói tốt cho hắn."
Mạnh Tụ Ngọc nhìn lên: "Đại nhân, nhi tử đã dỗ dành người rồi, đừng giận dỗi nữa."
Tô Thừa tướng: "Ta không có giận dỗi!"
"Được được được, con hiểu ý của cha rồi."
- Tô Thầm vội vàng an ủi Tô Thừa tướng, nói thêm: "Lúc con bị sốt, hắn đã thức trắng đêm chăm sóc cho con.
Con không có bịa đặt đâu, Tùy Ý cũng thấy."
Nghe thấy vậy, Tô Thừa tướng không giả vờ được nữa, ông xoay người sờ lên mặt Tô Thầm, khẽ thở dài: "Con trai ta chịu khổ rồi."
Tô Thầm mỉm cười: "Không khổ."
"Được rồi.
Đêm nay là Giao Thừa, cả nhà chúng ta cùng ăn bữa cơm đoàn viên, không nhắc tới người khác nữa."
- Tô Thừa tướng nói.Tô Thầm đồng ý.Tô Thừa tướng quay đầu lại vẫy tay gọi Thẩm Hoàn Chi: "Di Tắc lại đây."
Sau đó, ông nhìn về phía Tô Thầm: "Di Tắc cũng giúp trang trí trong phủ nên bận rộn không ít."
Trong ngoài phủ Thừa tướng treo đầy lồng đèn đỏ sặc sỡ và dán câu đối xuân, thoạt nhìn vô cùng náo nhiệt.Tô Thầm nhìn Thẩm Hoàn Chi, hắn khẽ nói: "Thừa tướng đại nhân thường chiếu cố ta, ta cùng lắm chỉ giúp treo vài cái đèn lồng mà thôi."
Tô Thầm mỉm cười: "Phụ thân rất thích ngươi.
Ta ít khi ở cạnh cha mẹ, đáng lý phải là ta cảm ơn ngươi vì luôn sẵn lòng chiều theo ý phụ thân."
Thẩm Hoàn Chi nhìn về phía Tô Thầm, đôi mắt màu hổ phách của y trong trẻo mà sâu thẳm, chứa đựng sự dịu dàng và trìu mến.
Môi Thẩm Hoàn Chi giật giật: "Nếu ngươi không chê, mỗi khi ngươi ở nhà ta sẽ đến chơi......"
"Đương nhiên không chê."
- Tô Thầm nói: "Ta không có nhiều bằng hữu, ngươi muốn tới ta mừng còn không kịp."
Thẩm Hoàn Chi hiếm khi lộ vẻ tươi cười, đáp: "Được."
Trong lúc hai vợ chồng Thừa tướng đến chùa Bạch Mã đón Tô Thầm, Hạnh Chỉ ở lại trong phủ chuẩn bị thức ăn.
Ngay khi ba người họ trở về, người trong phòng bếp ngay lập tức bưng thức ăn lên."
Con ở chùa Bạch Mã chỉ ăn những món thanh đạm, nên nương dặn phòng bếp không nấu nhiều món ăn mặn."
- Mạnh Tụ Ngọc gắp cho Tô Thầm miếng thịt bò: "Nhưng con vẫn phải ăn một ít thịt mới được."
Tô Thầm cười cảm ơn mẫu thân.Tô Thừa tướng không chịu kém cạnh: "Con vừa khỏi bệnh, phải ăn thêm rau dưa nữa."
Mạnh Tụ Ngọc liếc Tô Thừa tướng: "Triều Triều ăn chưa đủ rau sao?
Ông không gắp thịt cho con nó thì thôi, ít nhất cũng phải gắp cái gì đó bổ dưỡng hơn chứ."
Nói rồi Mạnh Tụ Ngọc gắp trứng gà cho Tô Thầm.Tô Thầm: "......", thấy phụ thân và mẫu thân không chịu nhượng bộ nhau, mí mắt y giật giật, vội vàng giơ tay ra cản hai người: "Được rồi cha, được rồi nương.
Con ăn không nổi mất."
Hai người đồng loạt nhìn chén cơm chồng chất đồ ăn như núi của y, sau đó rút tay về.
Tô Thầm nhẹ nhàng thở phào."
Di Tắc cũng ăn đi, đừng câu nệ."________Sau khi dùng cơm thì trời đã chập tối.
Đáng lẽ phải cùng đón Giao Thừa vào nửa đêm, nhưng Tô Thầm cảm thấy rất mệt mỏi nên về phòng ngủ trước.
Trong phòng có đốt than sưởi nên vô cùng ấm áp dễ chịu, mùi trầm hương tỏa ra từ lư hương thoang thoảng khiến Tô Thầm cảm thấy buồn ngủ, rèm hạt đung đưa đụng vào nhau phát ra tiếng loạt xoạt giòn tan.Tô Thầm vừa lên giường thì cơn buồn ngủ liền ập tới, y mơ màng ngủ thiếp đi, ngay cả nến đầu giường cũng quên thổi tắt.Cửa sổ vang lên tiếng gõ nhẹ, sau đó rèm hạt hơi lay động.Tâm trí Tô Thầm có chút mờ mịt, ánh sáng lập lòe khiến y không muốn mở mắt.
Một bàn tay to lớn đặt lên mi mắt y, ngăn cản ánh sáng lọt vào.
Trên người hắn mang theo hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay lại vô cùng ấm áp.Tô Thầm thở đều, mặc dù không nhìn thấy người, nhưng y không cần đoán cũng biết đó là ai.—— Là Tiết Phùng Châu.Ngoài Tiết Phùng Châu ra, làm gì có ai dám nửa đêm lẻn vào phòng y.
Tô Thầm im lặng một lúc, bàn tay của Tiết Phùng Châu rất lớn, gần như che phủ nửa khuôn mặt y, chỉ để lộ ra đôi môi hồng hào căng mịn.Lông mi của Tô Thầm rung động, nhẹ nhàng cọ lên lòng bàn tay khiến hắn cảm thấy nhột, trong lòng hắn cũng nhộn nhạo không kém.
Không thấy y nói chuyện, Tiết Phùng Châu cúi xuống, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu công tử không hề kinh ngạc, ngươi vậy mà không có chút phòng bị nào với ta sao?"
Tô Thầm lẩm bẩm: "Kinh ngạc cái gì......cũng không phải lần đầu tiên."
Tiết Phùng Châu khẽ bật cười.
Tô Thầm nghe thấy hắn cười thì tai nóng lên, y đẩy tay Tiết Phùng Châu ra rồi ngồi dậy.
Tiết Phùng Châu giơ tay che đi ánh nến, đôi mắt đen láy lập lòe ánh sáng.Tô Thầm hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Làm phiền ngươi sao?
Hay là tháo tấm rèm hạt ra đi, lần sau ta tới sẽ không làm ngươi tỉnh giấc đột ngột nữa."
"Còn có lần sau?"
"Còn chứ."
- Tiết Phùng Châu thẳng thắn nói.Tô Thầm: "......
Ngươi rốt cuộc muốn gì?"
Tiết Phùng Châu nói: "Ta muốn đón Giao Thừa với ngươi."
Tô Thầm ngáp một cái, khóe mi tràn ra một giọt nước mắt: "Ngươi không ở quân doanh ăn Tết cùng với các tướng sĩ sao?"
"Những người sống trong thành đã về nhà đoàn tụ với cha mẹ, những người còn lại ta muốn cho họ được ăn uống thoải mái một chút đêm nay."
Nói tới đây, Tiết Phùng Châu nhìn Tô Thầm, đôi mắt hắn phản chiếu gương mặt ngái ngủ của y, hắn nhẹ nhàng giơ tay lau nhẹ giọt nước mắt đọng trên khóe mắt của Tô Thầm, nói: "Chuyện của họ đã được thu xếp xong, nên ta cũng muốn có chút tự do cho riêng mình."
Tô Thầm thấy hơi không thoải mái khi hắn tiếp xúc quá thân mật như vậy, y nhịn không được lẩm bẩm: "Ta cảm thấy ngươi rảnh lắm mà, có thể ở chùa Bạch Mã lâu như vậy."
Tiết Phùng Châu lại cười, có lẽ do ánh nến chập chờn mờ ảo nên Tô Thầm bỗng nhiên cảm thấy Tiết Phùng Châu cười lên rất đẹp.
Làn da hắn sạm đen sau nhiều năm dãi nắng dầm mưa ở biên quan, tất nhiên không trắng bằng những công tử quý tộc ở kinh thành.
Tuy nhiên, hắn có chân mày rậm, đôi mắt sâu, gương mặt tuấn tú theo nét truyền thống."
Tiểu công tử."
Ánh mắt Tô Thầm hơi lóe lên, giống như vừa hoàn hồn."
Ta muốn đón Giao Thừa cùng ngươi, muốn là người đầu tiên ngươi nhìn thấy vào ngày đầu năm mới."
- Dưới ánh nến mờ mờ ảo ảo, ánh mắt Tiết Phùng Châu đặc biệt dịu dàng: "Ta muốn gặp ngươi, chỉ đơn giản như vậy thôi."
Tô Thầm nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn, trái tim bỗng hơi loạn nhịp, y mím môi: "Gặp ta......", làm gì.Cốc cốc...Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên cắt ngang lời nói của Tô Thầm, Tiết Phùng Châu chậm rãi ngoảnh đầu, đôi mắt híp lại, nét mặt có chút trầm xuống và hơi âm u.Tô Thầm không để ý đến sự khác thường của Tiết Phùng Châu, lớn giọng hỏi: "Ai vậy?"
"Triều Triều, là ta."
- Giọng nói điềm tĩnh của Thẩm Hoàn Chi truyền đến: "Phu nhân nấu canh gừng, bảo ta mang đến cho ngươi......Ta có thể vào không?"
Thẩm Hoàn Chi?
Nếu bây giờ hắn vào và nhìn thấy Tiết Phùng Châu thì không ổn lắm......
Nhưng đối phương đích thân mang canh gừng đến cho y, để hắn đứng ngoài thì cũng không phải phép.Tô Thầm nhất thời cảm thấy khó xử, y vô thức nắm lấy tay áo Tiết Phùng Châu.
Hành động ỷ lại này khiến Tiết Phùng Châu thầm mừng rỡ, hắn nhanh chóng nhảy vọt lên giường, xốc chăn lên rồi nằm xuống bên cạnh Tô Thầm.
Hắn hành động nhanh đến mức Tô Thầm còn không kịp phản ứng.Tiết Phùng Châu nói nhỏ: "Cho hắn vào đi, sau đó đuổi hắn đi nhanh là được."
"Triều Triều?"
- Thẩm Hoàn Chi ở bên ngoài có hơi chần chừ: "Có phải ta quấy rầy giấc ngủ của ngươi không?"
Tô Thầm bất đắc dĩ, chỉ đành khom đầu gối để che cho Tiết Phùng Châu, sau đó lên tiếng: "Không có, ngươi vào đi."