Tô Thầm thức dậy rất sớm.
Sau khi dùng bữa sáng, y nhìn qua cửa sổ và trông thấy Tiết Phùng Châu mặc một bộ tăng bào màu xám.Tô Thầm dựa cửa sổ, thầm nghĩ khi Tiết Phùng Châu không làm chuyện điên khùng thì trông hắn cũng khá đứng đắn, chỉ có điều tiếng tăm trong kinh thành quá tệ......Tiết Phùng Châu vẫn chưa có thê thiếp, có lẽ vì hắn đóng quân tại biên cương quá lâu, hoặc có lẽ không có ai dám mai mối nữ tử cho hắn.Mặc dù hôm qua đã nói chuyện rõ ràng với nhau, nhưng Tô Thầm vẫn quyết định sẽ hạn chế tiếp xúc với Tiết Phùng Châu nhiều nhất có thể.
Vì vậy, y định giả vờ không nhìn thấy hắn.Tuy nhiên, Tiết Phùng Châu vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tô Thầm, hắn đi đến nhưng không bước vào phòng, mà chỉ đứng đối diện cửa sổ: "Tiểu công tử, sáng nay ta đã tham gia lớp buổi sáng cùng các tăng nhân của chùa Bạch Mã."
Tô Thầm: "......
Ừm, tốt lắm", tham gia lớp buổi sáng thì cứ tham gia đi, nói với ta làm gì."
Ta còn tưởng tiểu công tử cũng sẽ đến."
- Tiết Phùng Châu lại nói."
Từ trước đến nay ta không tham gia lớp buổi sáng."
- Tô Thầm nói.Tiết Phùng Châu hơi liếc nhìn bên trong phòng của Tô Thầm, hỏi: "Tiểu công tử ăn sáng chưa?
Chúng ta ăn chung nhé?"
"Ta ăn rồi."
"Vậy lát nữa tiểu công tử định làm gì?"
"Không làm gì hết."
"Tiểu công tử chắc thấy nhàm chán lắm."
Tô Thầm: "......"
Y nhìn Tiết Phùng Châu: "Tiết tướng quân thấy nhàm chán sao?", cũng phải, Tiết Phùng Châu đáng lẽ phải ở trong doanh trại cả ngày để giám sát các tướng sĩ luyện tập mới đúng.Tiết Phùng Châu mỉm cười: "Ta thấy tiểu công tử có một bộ bàn cờ trong phòng, có thể chơi một ván không?"
Tô Thầm: "......"
Tô Thầm hỏi: "Không phải ngươi định đi ăn sáng à?"
"Bữa sáng có thể đợi lát nữa."
- Tiết Phùng Châu nói: "Biết đâu sau khi chơi cờ xong, tiểu công tử thấy đói bụng và chịu đi ăn sáng với ta thì sao."
Tô Thầm: "......", tại sao mỗi lần nói chuyện với Tiết Phùng Châu, y luôn cảm thấy......cạn lời?Khi Tùy Ý quay lại thì nhìn thấy Tiết Phùng Châu và Tô Thầm đang đánh cờ, mắt nàng trợn trắng còn lớn hơn cả y.Kỳ thật Tô Thầm cũng không biết tại sao mình lại đồng ý chơi cờ với Tiết Phùng Châu, rõ ràng một ngày trước y muốn tránh xa hắn còn không kịp.
Y thầm thở dài, tay cầm quân cờ đen vân vê.
Tô Thầm nhìn về phía Tiết Phùng Châu: "Sao Tiết tướng quân không di chuyển?"
Tiết Phùng Châu dời ánh mắt khỏi bàn tay trắng nõn đang cầm quân cờ đen, nói: "Tiểu công tử chơi cờ thật giỏi, ta đang nghĩ xem phải đi cờ thế nào."
Tô Thầm nhìn thoáng qua bàn cờ rồi nhìn Tiết Phùng Châu, y muốn nói gì đó lại thôi, do dự một lúc mới lên tiếng: "Nếu Tiết tướng quân không muốn chơi cờ với ta thì cứ nói, đừng miễn cưỡng chính mình."
"Ta đương nhiên muốn chơi cờ với ngươi, chỉ là ta không am hiểu về cờ cho lắm."
- Tiết Phùng Châu không thẹn mà nói, tròng mắt đen láy phản chiếu gương mặt diễm lệ và đào hoa của Tô Thầm: "Ta khá thô lỗ, chơi cờ lại là một việc tao nhã, được chơi với một người dung mạo xinh đẹp như tiểu công tử mới có thể cảm nhận hết sự thú vị trong đó."
Tô Thầm: "......"
Tùy Ý ở bên cạnh nhíu mày, nhìn Tiết Phùng Châu với ánh mắt khó tin.
Tại sao một người như Tiết tướng quân lại có thể nói chuyện......tùy tiện như vậy?
Chẳng lẽ công tử không nhận ra bất thường ư?Tiết Phùng Châu đặt quân cờ xuống rồi nói: "Đến lượt tiểu công tử."
Tô Thầm nhìn vị trí mà Tiết Phùng Châu vừa đặt cờ, đơ mặt gọi: "Tiết tướng quân."
"Ta thật sự không biết chơi cờ."
- Tiết Phùng Châu ngẩng đầu lên nói: "Tiểu công tử, hay là chúng ta thương lượng một chút đi?"
"Cái gì?"
"Trong khoảng thời gian ở lại chùa Bạch Mã, chúng ta đều là khách hành hương với nhau, chi bằng ngươi dạy ta chơi cờ đi."
- Tiết Phùng Châu thành khẩn nhìn Tô Thầm: "Ta nhất định sẽ học đàng hoàng, làm đồ đệ ngoan của ngươi."
Tô Thầm: "......"
Y trầm mặc nhìn vào mắt Tiết Phùng Châu, hắn và chữ 'ngoan'......nhìn thế nào cũng không dính dáng với nhau, có phải Tiết Phùng Châu muốn tìm cớ bôi nhọ y?"
Tiểu công tử, ta thật sự muốn học chơi cờ."
- Tiết Phùng Châu lại nói: "Ta tới chùa Bạch Mã thành tâm lễ Phật, hơn nữa cũng không dẫn theo ai, chính là để tiểu công tử không cảm thấy bị uy hiếp."
Tô Thầm lặng lẽ đặt những quân cờ trắng về đúng vị trí, rồi nhìn bàn cờ với vẻ phức tạp, y im lặng một lúc mới lên tiếng: "Chơi cờ xác thật có thể tu tâm dưỡng tính, nhưng ta không giỏi dạy người khác."
"Ta dễ dạy lắm."
- Tiết Phùng Châu nói.Tô Thầm phì cười nhưng không nói gì."
Nếu tiểu công tử không đồng ý, ta sẽ ngồi đây chờ đến khi ngươi đồng ý mới thôi."
Tô Thầm: "?"
Y nhìn Tiết Phùng Châu, nam nhân này lì lợm ngồi tại chỗ, có vẻ thật sự muốn cắm rễ ở đây đến khi trời sập.
Tô Thầm nhẫn nhịn, đứng dậy nói: "Nếu Tiết tướng quân muốn ngồi thì cứ tự nhiên, ta còn có việc nên đi trước đây."
Tùy Ý vội vàng đi theo sau: "Công tử, chờ nô tỳ."
Tiết Phùng Châu nhìn bóng lưng của Tô Thầm, hai mắt hơi nheo lại.Không bao lâu sau, một bóng người nhảy xuống từ trên mái nhà, chân đáp xuống đất không hề gây tiếng động.
Ngay khi người đó muốn trèo qua cửa sổ để vào phòng, Tiết Phùng Châu lạnh lùng nhìn hắn ta.Triệu Cửu khựng lại: "Tướng quân, sao vậy?"
"Ai cho phép ngươi tùy tiện vào phòng người khác?"
- Tiết Phùng Châu thong thả xáo trộn các quân cờ trên bàn cờ: "Trong quân đội, vô kỷ luật là điều tối kỵ.
Lát nữa xuống núi tự đi lãnh mười quân côn."
Triệu Cửu: "Nhưng lúc trước tướng quân cũng......"
Tiết Phùng Châu liếc Triệu Cửu một cái, trên mặt không có biểu cảm gì: "Ta có chuyện quan trọng nên mới như vậy."
Triệu Cửu lặng im chớp mắt một cái, gạt phăng câu 'thuộc hạ cũng có chuyện quan trọng' ra chỗ khác, hỏi Tiết Phùng Châu: "Tướng quân thật sự định ở chỗ này mười ngày nửa tháng?"
"Có vấn đề gì?"
"......"
- Triệu Cửu nhíu mày: "Lão lừa trọc kia toàn nói những điều vớ vẩn, từ khi nào tướng quân lại bắt đầu tin những thứ ma quỷ hão huyền này?"
"Triệu Cửu."
- Tiết Phùng Châu chợt hỏi: "Ngươi cảm thấy ta là người thế nào?"
"Tướng quân là người dẫn dắt huynh đệ chúng ta vào sinh ra tử, cho bọn ta cơ hội lập chiến công hiển hách, đương nhiên tướng quân là người tốt nhất!"
- Triệu Cửu nói: "Người không cần để tâm người khác nói bậy nói bạ, bọn họ ghen ghét tướng quân nên mới tìm đủ lý do để mắng chửi người."
Tiết Phùng Châu bình tĩnh hỏi tiếp: "Vậy ngươi cảm thấy......
Tô Thầm nghĩ gì về ta?"
"?"
"Y sợ ta, nhưng ta lại cảm thấy y không hoàn toàn chán ghét ta."
- Tiết Phùng Châu giống như đang lẩm bẩm với chính mình: "Chắc chắn y đã nghe qua thanh danh của ta.
Khí thế của ta quá hung hãn khiến cho người khác sợ hãi, nên có lẽ y cũng thấy sợ hãi, sợ rằng nếu đến quá gần ta thì bản thân cũng bị ảnh hưởng......"
Triệu Cửu nghe vậy thì có chút hoang mang, không hiểu điều này có liên quan gì đến tiểu công tử nhà Thừa tướng?
Sau khi nghe thêm một lúc, Triệu Cửu quan sát biểu cảm trên gương mặt của Tiết Phùng Châu, trong đầu hắn chợt bật ra một suy nghĩ không dám tin......Tướng quân của bọn họ, chẳng lẽ đã phải lòng tiểu công tử phủ Thừa tướng?Nếu thật sự như vậy thì xong đời rồi.Tô Thừa tướng hoàn toàn không có chút ấn tượng tốt đẹp nào về bọn họ, nếu chuyện tướng quân để mắt đến vị tiểu công tử kia truyền đến tai Tô Thừa tướng, e rằng bọn họ sẽ bị ông ta cầm chổi đuổi đánh......Không không, cầm chổi đuổi đánh vẫn còn lạc quan chán.
Một tiểu công tử cành vàng lá ngọc được nuôi dưỡng trong nhung lụa lại bị một vị tướng quân thô lỗ, không hiểu phong tình để mắt tới, chỉ sợ Tô Thừa tướng vừa nghe đã hộc máu tức chết.Cho dù đoạn tụ khá phổ biến ở nước Tấn, nhưng quan lại và phú hào có tiếng thường không dám để loại chuyện này bị bàn tán ra ngoài, cùng lắm chỉ nuôi nam sủng mà thôi.
Tiết tướng quân của bọn họ trông không giống loại người sẽ nuôi nam sủng......Chuyện này thật đau đầu mà.Trong lòng Triệu Cửu như muốn vò đầu bứt tai, nghe thấy Tiết Phùng Châu gọi mình, hắn liền giật mình đứng thẳng: "Tướng quân còn gì phân phó?"
Tiết Phùng Châu nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu: "Hết rồi.
Ngươi mau chóng khuất khỏi tầm mắt của ta, mấy ngày nữa cũng đừng tới quấy rầy ta."
Triệu Cửu bối rối xoay người đi, rốt cuộc không nhịn được mà quay đầu lại nhìn Tiết Phùng Châu.
Hắn muốn nói gì đó lại thôi, chần chừ một lúc mới dám hỏi: "Tướng quân suy nghĩ kỹ rồi ư?"
Tiết Phùng Châu: "Ngươi muốn chết?"
"Thuộc hạ chỉ lo lắng thay tướng quân."
- Triệu Cửu tận tình khuyên bảo: "Tướng quân có biết Tô Thừa tướng rất ghét người?"
Tiết Phùng Châu lạnh lùng nhìn Triệu Cửu, lời ít ý nhiều mà nói: "Cút."
"Tướng quân."
- Phó Tương treo ngược trên xà nhà, nói: "Tiểu công tử đã đi tìm một vị hòa thượng tên là Không An."
Nam nhân nhìn quân cờ đen tuyền trong lòng bàn tay, hắn chậm rãi siết lại, quân cờ ngay lập tức bị nghiền nát thành phấn, sau đó bay vào không trung ngay khi hắn buông tay.__________Tô Thầm đến chỗ của sư huynh Không An xả hết mọi sự bất mãn, sau khi xong xuôi thì cảm thấy thoải mái hơn nhiều.Không An buồn cười nhìn y: "Nếu đệ thật sự ghét Tiết Phùng Châu đến thế, cứ đuổi hắn đi là được."
"Hắn mặt dày lắm."
- Tô Thầm thở dài, "Ta cũng không biết nữa, ta đã tỏ thái độ rõ ràng như vậy nhưng hắn vẫn trơ trẽn ngồi đối diện ta......
Người này quả nhiên khó đối phó."
Không An xoa đầu Tô Thầm, cười nói: "Nếu đệ sợ hắn, hay là dọn đến phòng bên cạnh sư huynh, để Không Minh qua bên chỗ đệ."
Tô Thầm có chút cảm động, nhưng chỉ trong chớp mắt liền lắc đầu: "Thôi bỏ đi, Không Minh sư huynh nói chuyện chẳng kiêng nể ai, lỡ huynh ấy đắc tội với tên hung thần kia thì phải làm sao?"
"Đệ lúc nào cũng lo xa, chùa Bạch Mã tồn tại còn lâu đời hơn triều đại Tấn.
Nếu Tiết Phùng Châu dám giết người phóng hỏa ở đây, Bệ Hạ sẽ không đời nào tha cho hắn."
- Không An nói: "Đệ an tâm đi, hắn không dám làm gì đệ đâu."
Tô Thầm gật gật đầu, sau khi nghe những lời cam đoan của Không An, trong lòng y cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều."
Nếu không sợ nữa thì mau về đi."
- Không An bắt đầu đuổi người: "Bên này còn nhiều việc cần làm, đệ ở đây quấy rầy ta làm việc lắm."
Tô Thầm bĩu môi: "......Sư huynh không thương ta nữa."
"Ngoan."
- Không An xoa đầu Tô Thầm cho có lệ: "Ta thương đệ nhất."
"Không An sư huynh, huynh toi đời rồi nhé.
Huynh phạm giới rồi."
- Tô Thầm lập tức nói to.Không An: "......"
Không An mỉm cười nhìn Tô Thầm: "Đệ muốn kiếm chuyện đúng không?"
Tô Thầm cười rộ lên, sau khi cười đủ rồi, y đứng dậy vẫy tay dưới ánh mắt không mấy thiện cảm của Không An: "Sư huynh, ta đi nhé."
Không An không ngẩng đầu, chỉ nói: "Đi đi."
Tô Thầm mở cửa rồi thoăn thoắt chạy đi.Không An ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng của Tô Thầm, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Sau đó, bàn tay cầm bút lông của hắn hơi dừng lại, nói: "Tiết tướng quân, nếu đã tới tại sao lại không vào?"
Tiết Phùng Châu xuất hiện ở cửa giống như một bóng ma, đôi mắt đen láy, lạnh lùng dừng ở lòng bàn tay mà Không An vừa xoa đầu Tô Thầm, đáy mắt như lóe lên một tia u ám, Tiết Phùng Châu tiến vào: "Không mời mà đến, xin Không An sư phó thứ lỗi."______Tùy Ý giúp Tô Thầm thu dọn quần áo đã thay, nàng do dự trong chốc lát mới nói: "Công tử, Tiết tướng quân ở ngay sát vách nên khó tránh khỏi chạm mặt nhau, nếu công tử thấy sợ thì có thể đổi phòng."
Tô Thầm lắc đầu nhẹ: "Không sao, ta không sợ.
Tiết Phùng Châu không phải kiểu người gặp ai cũng giết."
"Nhưng lúc trước hắn đã uy hiếp công tử và nô tỳ."
"Ta biết."
- Tô Thầm xoắn ngón tay quanh đuôi tóc, thấp giọng nói: "Chúng ta không chủ động chọc vào hắn là được.
Còn chuyện hôm đó...... nói cho cùng là ta khiến ngươi bị liên lụy."
"Không không không, chuyện đó liên quan gì đến công tử?
Rõ ràng là do Trấn Quốc Quân vừa hung hăng vừa vô lại."
Tô Thầm nói khẽ: "Nhưng bọn họ là người bảo vệ Tấn Quốc khỏi giặc ngoại bang.
Tuy ta và Tiết tướng quân có vài mâu thuẫn, nhưng Trấn Quốc Quân thật sự đáng tôn trọng......Tùy Ý, thật sự là vì ta nên ngươi mới bị liên luỵ."
"Công tử, người đã cho nô tỳ mạng sống thứ hai, cho nên nếu công tử muốn nô tỳ chết, nô tỳ cũng không hề oán hận.
Nô tỳ tuyệt đối trung thành với công tử, vĩnh viễn không phản bội."
- Tùy Ý đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tô Thầm, ngẩng đầu lên nói: "Công tử, đừng nói người làm liên lụy nô tỳ, nô tỳ vĩnh viễn sẽ không cảm thấy bị công tử làm liên lụy!
Nếu công tử muốn trở thành bằng hữu với Tiết tướng quân, chỉ cần hắn không làm công tử bị thương, nô tỳ tuyệt đối không dám nhiều lời."
"Ngươi làm gì vậy?
Mau đứng dậy."
- Tô Thầm vội vàng duỗi tay ra đỡ Tùy Ý: "
Sau này ta sẽ không nói như vậy nữa.
Ngươi......hay là đi nghỉ ngơi một chút đi."
Tùy Ý kiên định nhìn Tô Thầm: "Công tử......"
"Đi đi."
- Tô Thầm mỉm cười: "Nghỉ ngơi sớm đi."
Tùy Ý trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới lui ra ngoài.Tô Thầm nhẹ nhàng thở ra, y ấn vào lồng ngực, cảm thấy tim đập hơi nhanh, thậm chí tay cũng có chút run rẩy.
Loại cảm giác này......thật sự khó nói.Tô Thầm không thể đối diện với Tùy Ý khi nàng trở nên trịnh trọng như vậy, lời thề tận trung giống như gánh vác sinh mệnh của một người trên vai, điều này khiến y cảm thấy áp lực rất lớn, đồng thời lo lắng bản thân sẽ phụ lòng tin của đối phương......Tô Thầm rót một ly nước, rồi nhanh chóng nuốt xuống viên thuốc cùng với nước.
Sau một lúc, y cảm thấy ổn hơn, tim cũng không còn đập nhanh như lúc nãy.
Tô Thầm yên tĩnh ngồi đó một lát, sau đó chỉnh lại quần áo rồi nằm lên giường.
Không bao lâu sau, tiếng hít thở đều đều vang lên, chứng tỏ chủ nhân căn phòng đã chìm sâu vào giấc ngủ.Một luồng gió lạnh ùa vào, trong nháy mắt liền bị chặn ngoài cửa lần nữa.
Một nam nhân đeo mặt nạ bước đến gần chiếc giường, tiếng bước chân vang lên càng lúc càng rõ ràng.
Người nọ dừng lại bên mép giường, đôi mắt trắng dã quan sát thiếu niên đang ngủ say.Làn da trắng, môi nhợt nhạt, nốt chu sa giữa mày đặc biệt nổi bật, đôi ngươi màu hổ phách ôn nhu đa tình đã bị che khuất, người nằm trên giường chẳng khác gì mỹ nhân đang say giấc.Thật đáng tiếc cho một tiểu công tử thanh tú như vậy...Nam nhân che mặt nâng tay lên, ngay khi sắp chạm tới Tô Thầm thì một thanh dao găm không biết từ đâu bay ra, lưỡi dao lạnh lẽo cắt ngang cánh tay của nam nhân kia.
Ngay sau đó, hắn bị Triệu Cửu bịt mũi và miệng lại, nhanh chóng lôi ra khỏi phòng.
Mọi việc xảy ra rất nhanh, nam nhân che mặt thậm chí không kịp phản ứng với những gì vừa xảy ra."
Dọn sạch tất cả dấu vết trong phòng."
- Tiết Phùng Châu khom lưng nhặt dao găm lên, hơi nghiêng đầu nhìn một giọt máu vô tình dính trên mặt Tô Thầm, khuôn mặt hắn đột nhiên trở nên âm trầm."
Xử lý người kia như thế nào?"
- Triệu Cửu hỏi."
Không thể giết người nơi cửa Phật.
Tống vào địa lao, ngày mai ta sẽ về một chuyến."
- Ngón tay Tiết Phùng Châu nhẹ nhàng lau đi giọt máu trên gương mặt của Tô Thầm, giữa mày toát ra lệ khí nồng nặc, giọng nói lạnh lùng mang theo ý cười: "Đến lúc đó, ta sẽ chơi đùa với hắn thật sảng khoái."
Căn phòng chìm vào yên tĩnh, Tiết Phùng Châu nhìn thoáng qua khuôn mặt đã được lau sạch sẽ của Tô Thầm.
Nhớ tới xúc cảm mềm mại khi chạm vào y, môi hắn giật giật, hắn cúi đầu lại gần, ngón tay chai sần nhẹ nhàng ấn lên môi Tô Thầm.Hắn híp mắt, hầu kết lăn lộn, ngón tay nhẹ nhàng xâm nhập vào trong, chạm vào răng, rồi đến đầu lưỡi......ướt át và trơn trượt.Dục hỏa quen thuộc lại bùng lên dữ dội, nhưng tâm trí càng trở nên thanh tỉnh hơn.
Hắn nhìn đôi môi ẩm ướt dần trở nên hồng hào và đang ngậm lấy ngón tay hắn, ánh mắt càng lúc càng sâu."
Ưm......"
Thiếu niên nhăn mày khó chịu, đầu lưỡi đẩy ra ngón tay xâm lấn, lông mi hơi run rẩy như thể sắp tỉnh lại.Tiết Phùng Châu biết mình phải thu tay lại, nếu không sẽ bị phát hiện.
Một khi Tô Thầm phát hiện hành động của hắn, tất cả những nỗ lực trước đây đều sẽ uổng phí, Tô Thầm sẽ tránh mặt hắn càng lúc càng xa.
Nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy vô cùng hưng phấn, đến mức cả người run rẩy, thậm chí mong chờ Tô Thầm tỉnh lại và nhìn hắn.Tiết Phùng Châu liếm môi và nhìn Tô Thầm không chớp mắt, hắn suy nghĩ nếu Tô Thầm mở mắt thật thì hắn phải giảo biện như thế nào.
Nhưng Tô Thầm không có mở mắt ra, ngược lại hô hấp càng lúc càng gấp.Y nắm chặt lấy cánh tay Tiết Phùng Châu như bắt được khúc gỗ trôi dạt khi sắp chết đuối.
Tiết Phùng Châu đành phải thu ngón tay lại.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy tiếng Tô Thầm nức nở, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ ràng, khóc lóc một cách yếu ớt và đáng thương: "Đau......
Đau quá......"