Lãng Mạn ĐẠI ĐỘI TRƯỞNG CỦA TÔI

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
78,558
0
0
398956806-256-k292097.jpg

Đại Đội Trưởng Của Tôi
Tác giả: tminwan2k
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một tháng quân sự tưởng là địa ngục huấn luyện, hóa ra là thiên đường tình ái.

Cậu sinh viên khoa Mỹ thuật Trần Minh Quân chẳng ngờ mình lại dính vào một trận chiến còn khốc liệt hơn cả thao trường: trái tim của đại đội trưởng.

Giữa nội vụ vuông góc, giày dép ngay hàng, là những cái liếc mắt khó hiểu, là hơi thở ngắn lại khi đứng gần nhau...

Và khi đồng chí đại đội trưởng không thể kiềm lòng nữa, chuyện gì sẽ xảy ra dưới cái trần doanh trại giữa đêm im lìm?

Tình yêu chớm nở trong quân phục, và bùng cháy khi những lớp áo được cởi bỏ.​
 
Đại Đội Trưởng Của Tôi
CHƯƠNG 1 - CHẠM MẶT


Quân kéo chiếc vali màu đen bóng lăn lộc cộc trên con đường đầy sỏi đá dẫn vào khu quân sự.

Cậu chép miệng.

Cái nắng tháng Bảy cứ như thiêu rát từng bước chân, mồ hôi bết lại sau gáy, áo thun cũng dính sát vào da."

Chết tiệt thật… mình là dân mỹ thuật, chứ có phải dân thể chất đâu..."

Vừa than thở, Quân vừa ngẩng đầu nhìn cổng doanh trại đang dần hiện rõ trước mắt.Và rồi, cậu dừng lại.Ở đó, giữa nắng gắt, một người đàn ông mặc quân phục màu xanh rêu đang đứng quay lưng lại.

Anh cao khoảng 1m75, vóc dáng rắn chắc, vai rộng, lưng thẳng, mái tóc cắt cua lộ rõ đường nét khuôn mặt góc cạnh.

Dáng đi chậm, dứt khoát.

Ở anh toát ra cái gì đó rất...

"đàn ông".Minh Quân ngơ ngác nhìn, tim cậu bất giác đập lệch một nhịp khi anh quay lại.Gương mặt đó nghiêm nghị, mắt hơi nheo lại vì nắng.

Nhưng ánh nhìn của anh chỉ trong tích tắc lướt qua cậu khiến tim Quân nóng ran, không hiểu vì sợ hay vì gì khác.

Chỉ biết, cậu đột nhiên quên cả việc kéo vali.“Cậu kia.

Cái vali kìa?”

Giọng nói vang lên, trầm và rõ.Minh Quân giật mình, gật đầu nhanh.Tầm 15p sao khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ thì thầy Huỳnh bắt đầu độc tên và bắt đầu xếp tiểu độiTiểu đội 3, trung đội 1, đại đội 1 gồm :

Trần Minh Quân

Tên Quân được gọi đầu tiên, Quân giật mình rồi hô rõ“Phòng A104.

Đi thẳng, rẽ trái.”

Quang khẽ nói, Anh nhìn Quân từ đầu tới chân một cái rồi quay đi.Quân kéo vali đi vào phòng trong lòng vẫn còn áp lực không biết những ngày còn lại phải sống như thế nào trong môi trường tập thể này.Tuần đầu tiên trôi qua trong sự mệt mỏi rã rời: dậy từ 5h sáng, chạy thể lực, tập trung đội hình, tập điều lệnh.

Minh Quân vốn chỉ quen với bảng màu và thiết kế, giờ phải học bắn súng và hành quân đội hình, mệt đến mức vẽ nổi một đường thẳng cũng run tay.Nhưng có một điều giữ cậu tỉnh táo mỗi ngày: được nhìn thấy Quang đại đội trưởng phụ trách trung đội cậu.Quang luôn nghiêm.

Giọng lớn, mắt sắc.

Ai cũng sợ.

Nhưng Quân thấy trong những lúc anh bước nhẹ, chậm lại đằng sau đội hình, ánh mắt ấy có phần dịu dàng như đang bảo vệ chứ không phải chỉ giám sát.

Có hôm Quân đi trật đội hình, Quang chỉnh vai cậu, giọng vẫn nghiêm“Đi cho thẳng lên.

Đừng lượn như vẽ nét cong.

Không tôi phạt"Quân đỏ mặt.

Nhưng tay Quang lúc đó… nóng và rắn.

Minh Quang chàng đại đội trưởng thân yêu với rất nhiều biệt danh do các sinh viên đặc nào là anh Krixi ( vì hay phạt khi sv dẫm lên cỏ) luôn là tâm điểm bàn tán của mấy bà bèo mấy bé Bot khi rãnhĐêm đó, Thiên bạn tiểu đội trưởng tiểu đội 3 cũng là bạn thân với Quân lướt điện thoại và gọi to“Ê Quân!

Mày biết ông Quang bê đê chưa?”

“ Gì cha, ai đồn”“Đây nè.

Tao thấy nhỏ Huyền có kb với ổng nên vô soi…”

Minh Quân ló đầu qua, "thiệt hong chời để t bt còn đồn".Ảnh đại diện là Quang mặc quân phục, đứng trước dãy núi xa xa.

Cười rất nhẹ, môi chỉ nhếch lên một chút.

Không nghiêm như ngoài sân tập, mà dịu hơn, gần hơn…

ấm áp.Thiên kéo xuống phần bình luận, rồi bật cười khẽ.“Nhìn cái cmt này nè: ‘Lại là anh top mạnh nhất lịch sử à, không ai thay thế được anh hết á hehe’”Quân sững người.

“Top…”

Cậu vui trong lòng nhưng giả vờ tỉnh bơ: “Chắc… bạn đùa thôi…”

Nhưng Thiên lướt thêm vài bình luận khác, cũng có mùi "quen quen", kiểu thân thiết và hơi... riêng tư.

Quân thì đỏ hết cả mặt.Hongq lẻ thiệt trờiKhông thể chắc chắn 100%, nhưng cậu thấy tim mình rộn ràng một cách khác lạ.

Thứ cảm giác nhỏ nhoi, âm ỉ mấy hôm nay rằng cậu rung động một người tưởng xa giờ như một tia lửa nhỏ, có gió thổi, có cơ hội bùng lên.Minh Quân ngã người xuống giường, nhìn lên trần nhà thấp."

Nếu anh là người cùng thế giới… thì liệu em có thể thích anh không?"
 
Đại Đội Trưởng Của Tôi
CHƯƠNG 2 - BẮT QUẢ TAN


Sau một ngày vật lộn ở thao trường, như thường lệ đúng 19h00 là giờ cả doanh trại được xem tin tức xem tivi nhưng hôm vì 1 số lí do nào đó mà hôm đó không được xem, đám sinh viên khoa Mỹ thuật như được hồi sinh vì thời sự chán ngắt.

Cả bọn túm tụm ngồi thành nhóm nhỏ trước lang kang phòng nơi được gọi đùa là “thiên đường tán gẫu” của lũ mệt mỏi.Quân, Thiên và vài đứa bạn cùng ngành ngồi bệt xuống , Không ai bảo ai, câu chuyện lại xoay về nhân vật “hot” nhất khu quân sự: Minh Quang đại đội trưởng thần sầu.“Ê tụi bây… nay ông Quang chửi thằng Vinh khoa ngôn ngữ Anh te tua luôn, tao đứng gần mà nghe cũng muốn câm nín luôn đó.”

“Ờ đúng rồi!

Mày biết sao không, ổng phạt chỉ vì nó dẫm một bước lên bãi cỏ!

Bắt cả tiểu đội xin lỗi đồng chí cỏ, Mà hôm qua tao còn nghe người ta đồn ảnh từng bắt nguyên tiểu đội đi bộ vòng thao trường chỉ vì... nói chuyện trong lúc giảng viên đang sinh hoạt.”

Thiên cười khúc khích: “Chảnh kiểu gì mà vô Facebook ổng, ảnh nào cũng mặt lạnh như đá.

Cái avatar đúng kiểu: ‘Tao nhìn mày chết trong im lặng’.

Đúng chất ‘top mạnh nhất lịch sử’ ghê luôn.”

Quân ngồi cạnh giả vờ lướt điện thoại nhưng trong lòng cũng lăn lộn.

Một mặt thì thấy buồn cười vì mấy đứa bạn nói đúng thật, mặt khác thì… tự nhiên thấy thương thương cái người bụng hơi mỡ, tay thì rắn, nhưng cứ giả bộ nghiêm cả ngày.Quân bật cười: “Thôi kệ đi, anh Quang có vậy mới đẹp trai chứ bộ.

Chứ mà cười tươi với ai cũng ngọt ngào thì... ai chịu nổi.”

Đám bạn nhao nhao hưởng ứng.

Thiên còn đập đập vai Quân trêu:

“Quân nè… nói thiệt đi, thích ổng phải không?

Tao thấy mày cứ lén nhìn hoài à nha!

Mê rồi chó gì kaka”“Xàm xí!

Mày bị mộng tưởng đó!” – Quân đỏ mặt, giả vờ mắng.Vừa lúc đó, một giọng trầm từ sau lưng vang lên:> “Ủa mấy đồng chí đang bàn luận gì mà vui quá vậy?

Cho tôi nghe với.”

Cả đám đông cứng như tượng.Minh Quang đang đứng sau lưng họ từ lúc nào không ai hay biết, hai tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt sắc bén nhưng khóe môi lại hơi cong lên như...

đang thích thú.Không ai dám lên tiếng.

Không khí im phăng phắc.Quân chết lặng.

Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt ấy qánh mắt cậu từng thấy dịu dàng phía sau đội hình giờ lại đầy áp lực và dò xét.

Cả người nóng ran như bị bắt quả tang đang phạm pháp.Thiên nuốt nước bọt đánh ực, cố chống chế: “Dạ đâu có gì đâu anh… tụi em nói chuyện… mỹ thuật á…”

Một đứa phía sau tiếp lời, lắp bắp: “Dạ đúng rồi, tụi em đang nói... nói về... phối màu với...

ánh sáng!”

Quang nhướng mày, giọng bình thản:> “Phối màu mà nhắc đến tôi là sao ta?”

Đám sinh viên ngồi co rúm lại như mèo ướt.

Quân cắn môi, cúi gầm mặt, tim đập loạn.

Thiên cố đánh trống lảng:“Anh Quang… em thề là không có nói gì xấu!

Nếu có thì là do… do thằng Quân!”

Quân quay sang lườm, “Thiên!”

Minh Quang bật cười khẽ.

Không rõ là cười thật lòng hay cười kiểu “rồi đó, tụi bây chết chắc”.Anh chậm rãi nói:> “Không kể thì tôi bắt, mà đã là mệnh lệnh, thì cũng phải kể à.”

Cả đám đồng loạt: “Dạaaaa!”

Quang cúi thấp một chút, ánh mắt dừng lại ở Quân lâu hơn một nhịp, rồi hỏi bằng giọng nửa trêu nửa nghiêm:> “Còn cậu…

Quân đúng không?

Nãy nói tôi đẹp trai hả?”

Quân suýt nữa thì thổ huyết.

Mặt nóng ran, tay vân vê mép áo, lí nhí đáp:

“Dạ… tụi nó chọc em á anh, em không có nói… thiệt…”

Quang gật gù, nhướng mày một cái rất nhẹ:

“Vậy thôi... tạm tha.

Nhưng lần sau nhớ chọn nơi vắng người rồi hẵng nói xấu, biết không?”

Anh nói xong thì quay lưng bỏ đi, vẫn với dáng đi dứt khoát, hơi bụng mỡ lấp ló dưới tà áo quân phục, để lại đám sinh viên chết lặng như bị sét đánh.Tối hôm đó, Minh Quân lật qua lật lại không ngủ được.

Cậu cứ nhớ hoài ánh mắt ấy như đang biết hết mọi suy nghĩ trong đầu cậu.

“Cậu nói tôi đẹp trai hả?”

**Trời ơi anh Quang, sao anh biết đúng câu đó vậy trời…”

Minh Quân úp gối lên mặt, cười ngốc một mình.

Tim cậu không biết đang thẹn thùng… hay rung động thật rồi.

Nằm suy nghĩa một lúc lâu Quân cũng chìm vào giất ngủ
 
Đại Đội Trưởng Của Tôi
CHƯƠNG 3 - KHI HÌNH TƯỢNG SỤP ĐỔ


Đúng 4h sáng.Minh Quân mở mắt giữa màn đêm tĩnh mịch, không còi báo thức, không tiếng ồn nào đánh thức, chỉ là những dòng suy nghĩ vẫn chưa nguôi trong đầu cậu từ tối hôm qua.

Cậu nhớ ánh mắt trầm ổn của Minh Quang, nhớ giọng nói trêu chọc nhưng không quá đà, nhớ cả khoảnh khắc Quang ngồi xuống bên cạnh mình lặng thinh nhưng ấm áp lạ thường.Lặng lẽ, Quân lăn khỏi giường, vơ lấy bộ đồ vệ sinh cá nhân, mở cửa thật khẽ để không làm ai thức giấc.

Cậu đi qua hành lang im lặng, bước vào nhà vệ sinh vẫn còn mờ sương và làn gió sớm lùa qua những ô thông gió khiến nước lạnh hơn thường lệ.

Dù vậy, Quân vẫn thấy lòng mình nhẹ nhõm.Sau khi thay đồng phục trường và quần quân phục, Quân quay về phòng, cẩn thận xỏ giày, ngồi chờ tiếng chuông quen thuộc của doanh trại lúc 5h30.

Cậu vẫn là người đầu tiên thức dậy trong phòng.

Cũng không hiểu sao hôm nay, cậu lại có một chút… mong ngóng.

---RenggggggTiếng chuông vang lên, kéo theo sự bừng tỉnh của cả đại đội.

Các phòng bật dậy gần như cùng lúc.

Mọi người ùa ra hành lang rồi di chuyển nhanh đến sân giảng đường A để tập thể dục buổi sáng.

Buổi tập hôm nay khá nhẹ, nhưng không khí vẫn đông vui như thường lệ.

Những tiếng hô, tiếng bước chân, tiếng cười rộn vang trong ánh bình minh còn lấp ló phía xa.Quân khẽ liếc về phía Minh Quang.

Vẫn là anh trong bộ quân phục chỉn chu, tay cầm sổ điểm danh, gương mặt nghiêm túc, nhưng ánh mắt khi bắt gặp Quân dường như có dừng lại vài giây, rồi lại lướt đi như chẳng có gì đặc biệt.

---Sau buổi tập, cả đại đội rút về doanh trại.

Ai về phòng nấy để vệ sinh và dọn dẹp.

Những người có nhiệm vụ “tăng gia sản xuất” thì mang dụng cụ ra nhà kính.Đến 6h15, tất cả lại tập hợp theo trung đội, xếp hàng ngay ngắn di chuyển xuống nhà ăn.

Không khí rộn ràng hơn mọi ngày bởi hôm nay là buổi đi tham quan một hoạt động hiếm hoi để tạm rời xa kỷ luật doanh trại.

---7h00, các trung đội đã lên xe khách theo sự phân công của ban chỉ huy.

Khi đến lượt Minh Quân bước lên xe, cậu còn đang loay hoay nhìn quanh thì giọng của Quang vang lên sau lưng:> "Cậu lên ngồi ghế đầu đi, còn chỗ bên bác tài đó."

Quân sững người.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên quả thật, ghế cạnh bác tài còn trống.

Quân có chút ngập ngừng nhưng không thể từ chối, đành bước lên ngồi xuống, tim đập nhẹ.Vài phút sau, Quang là người cuối cùng bước lên.

Anh đứng cạnh cửa ra vào, nói chuyện gì đó với quản sự rồi quay đầu lại.

Như một thói quen, ánh mắt anh chạm vào Quân, môi khẽ cong.Chiếc xe bắt đầu lăn bánh.

Không khí trong xe nhanh chóng trở nên rôm rả.

Tiếng cười nói vang khắp nơi, câu chuyện nối tiếp câu chuyện, chủ đề chuyển nhanh như lật trang sách.

---Bất ngờ, một giọng nói cao cao vang lên từ giữa xe:> "Tụi bây có biết vụ Hồng Tỷ bên Trung không?

Chơi gần 1700 thằng đàn ông đó."

Cả xe cười ồ lên, có vài tiếng huýt sáo phụ họa.

Một người khác chen vào:> "Trên telegram có đầy clip luôn á.

Gớm thiệt!"

Minh Quân khẽ nhíu mày.

Cậu không phải kiểu quá “ngây thơ”, nhưng những câu chuyện kiểu đó chưa từng khiến cậu thoải mái, nhất là khi nó được kể giữa một tập thể đông người như vậy.Tiếng của Quang đột ngột chen vào, giọng anh pha chút cười nhẹ:> "Telegram giờ bên Việt Nam mình cũng đâu có xem được dễ như xưa.

Bị siết rồi."

Mọi người lại phá lên cười.

Không khí càng lúc càng thoải mái… nhưng với Quân, đó là sự khó chịu âm ỉ.

Cậu ngồi im, tay nắm chặt quai ba lô.

---Câu chuyện cứ kéo dài, từ Hồng Tỷ đến các nhóm kín, đến những chủ đề nhạy cảm hơn.

Minh Quân bắt đầu thấy nóng mặt.

Cậu nhìn ra cửa sổ, cố lờ đi tất cả.

Nhưng rồi, giọng nói trầm trầm, đầy uy lực quen thuộc ấy bất ngờ vang lên giữa đám đông:> "Mấy vụ BDSM tụi bây coi cũng dữ ha…"

Tim Quân khựng lại.Hình tượng của Quang người mà Quân từng thầm ngưỡng mộ vì sự nghiêm túc, vì đôi mắt chững chạc và sự ấm áp sau vẻ ngoài lạnh lùng ấy bỗng dưng rạn nứt.BDSM.Từ đó vang lên như cái tát thẳng vào tưởng tượng trong trẻo mà Quân vẫn mang theo từ ngày đầu tiên kéo vali bước vào khu học quân sự.

Cậu không rõ vì sao mình thấy hụt hẫng đến vậy.

Có thể vì Quân không quen với cái cách người ta cười đùa về những thứ tưởng như riêng tư.

Cũng có thể vì…

Quân đang quá kỳ vọng vào một ai đó mà bản thân chưa từng thật sự hiểu rõ.Cậu khẽ cúi đầu, hai tay siết lại.

Xe vẫn lăn bánh, tiếng cười vẫn rộn rã, chỉ là... tim của một người ngồi ở hàng ghế đầu, chợt lạnh đi vài phần.
 
Đại Đội Trưởng Của Tôi
CHƯƠNG 4 - GẶP GỠ TẠI DI TÍCH


Chiếc xe khách chầm chậm rẽ vào con đường đất đỏ dẫn vào khu di tích lịch sử Cái Ngang.

Mặt trời vừa lên cao, ánh nắng nhẹ rọi qua kẽ lá, loang loáng trên vai áo xanh của từng học viên.

Không khí mát mẻ xen chút trang nghiêm khiến không ai còn lớn tiếng cười đùa như khi ở trên xe.Minh Quân bước xuống đầu tiên, vẫn là người im lặng, vai đeo ba lô nhỏ, mắt nhìn thẳng vào lối đi rợp bóng cây phía trước.

Phía sau, tiếng cười khúc khích vẫn còn vang vọng từ nhóm bạn, và cả giọng nói trầm trầm của Minh Quang, lúc gần lúc xa.Từ khi nghe được câu nói "BDSM" thốt ra từ chính miệng người mà mình từng lén thích, trong lòng Quân bỗng nảy sinh một khoảng trống kỳ lạ.

Không hẳn là thất vọng, cũng không phải ghen tị.

Chỉ là… sự vỡ mộng mà thôi.Cậu từng nghĩ Quang khác biệt — đứng đắn, nghiêm túc, trưởng thành, thậm chí có chút truyền thống và hơi khô khan — cậu thích kiểu người như thế.

Nhưng khi Quang dễ dàng hòa vào đám đông với những câu chuyện nhạy cảm, cậu lại thấy một phiên bản khác, một Quang mà Quân chưa từng tưởng tượng đến.> “Chắc là… mình ngây thơ quá rồi.”

---Đoàn học viên xếp hàng theo trung đội tiến vào khu di tích.

Các cán bộ hướng dẫn bắt đầu giới thiệu lịch sử, dẫn mọi người đi quanh nhà tưởng niệm và nhà trưng bày.

Dưới mái ngói đỏ, những tấm ảnh đen trắng, những chiếc bàn ghế gỗ cũ kỹ... mang theo cả một giai đoạn hào hùng.Trong lúc đứng nghe thuyết minh, Quân lặng lẽ bước lùi ra sau, đứng nép bên gốc cây cổ thụ, mắt lơ đãng nhìn về phía tượng Bác Trần Đại Nghĩa.

Có lẽ vì cậu không thể tập trung được nữa.Chợt, một giọng nói trầm khẽ vang lên sau lưng:> “Lạnh vậy đứng nép vào gốc cây chi?”

Quân giật mình quay lại — là Minh Quang.

Anh không còn vẻ nghiêm nghị khi đứng trước trung đội.

Bây giờ chỉ là một người đàn ông mặc quân phục đơn giản, tay đút túi, tóc cắt ngắn để lộ vầng trán rộng, ánh mắt sáng đầy quan sát.> “Em... chỉ thấy mát thôi.” – Quân trả lời nhanh, tránh ánh mắt anh.

Quang khẽ cười.

Nhưng nụ cười ấy không mang vẻ trêu chọc thường thấy, mà dịu hơn, như thể anh đang nhìn thấy gì đó ở cậu mà Quân không hay biết.> “Sáng sớm nay… là em dậy sớm nhất phòng đúng không?”

> “Anh biết?”

> “Tôi là đại đội trưởng.

Mấy cái này sao không biết được.”

Quân im lặng, lòng chợt dâng lên cảm giác lúng túng.

Cậu không nghĩ Quang để ý đến từng chuyện nhỏ như vậy.

Lúc trước cậu cứ nghĩ người như anh chỉ lạnh lùng ghi sổ, điểm danh và ra lệnh.> “Hồi sáng… em đánh răng mà còn rón rén không dám xả nước mạnh.”

> “…” – Quân ngại ngùng cúi đầu, bối rối vì bị bắt gặp.

> “Tôi thấy, dễ thương mà.”

Dễ thương? — Quân ngước mắt lên, ánh nhìn chạm vào đôi mắt ấy.

Trong khoảnh khắc, lòng cậu lại nhói lên, không phải vì thích mà vì… cậu không biết nên tin điều gì nữa.> “Anh... không giống như em tưởng.” – Quân buột miệng.

Quang hơi khựng lại.

Anh nhìn Quân thêm vài giây rồi hỏi, như thể muốn dò xét điều gì đó:> “Em tưởng anh như nào?”

Quân im lặng.

Nếu là vài hôm trước, cậu sẽ nói: “Em tưởng anh nghiêm khắc, đứng đắn, ít nói.”

Nhưng sau buổi sáng hôm nay… cậu không chắc mình còn tin điều đó nữa.

Và cậu cũng chẳng đủ thân để chất vấn.> “Không có gì.” – Cậu buông nhẹ.

---Sau buổi tham quan di tích, đoàn tiếp tục di chuyển đến đền thờ Bác Trần Đại Nghĩa.

Lần này Quang chủ động không đứng cạnh nhóm đông, mà chọn đi phía sau, cách Minh Quân không xa.Khi cả đoàn dừng chân nghỉ dưới bóng cây, Quang đến ngồi xuống cạnh Quân, đặt chai nước suối xuống cạnh cậu:> “Uống đi, sáng nay tôi thấy em không uống nhiều.”

Quân hơi sững người.

Một hành động nhỏ, nhưng lại khiến tim cậu chênh vênh.

Cậu cầm chai nước, không dám nhìn thẳng vào Quang.Một lúc sau, Quang bất ngờ hỏi:> “Em từng nghe tới BDSM chưa?”

Quân như muốn nghẹt thở.

Câu hỏi đến bất ngờ, khiến cậu giật mình.

Cậu quay sang nhìn anh, đôi mắt tròn ra, ngỡ rằng mình vừa bị trêu chọc.> “Anh hỏi vậy… là sao?”

> “Lúc sáng em im lặng suốt.

Tôi đoán là do câu nói của tôi.

Tôi không phải kiểu người nói chuyện vô trách nhiệm hay cợt nhả.

Tôi chỉ hòa theo bầu không khí chung… mà quên mất là có những người sẽ khó chịu.”

Quân mím môi.

Tim cậu đập nhẹ.

Có phải Quang…

để ý tới cảm xúc của cậu?> “Tôi không phải kiểu người... mà em nghĩ anh là?” – Quân hỏi.

Quang im một lúc rồi đáp:> “Tôi là người có nhiều mặt, giống ai cũng có nhiều tầng.

Có điều… nếu em thật sự muốn biết tôi là người thế nào, thì đừng chỉ nghe một câu nói rồi phán xét.”

Quân ngước nhìn Quang.

Bầu không khí lúc này yên lặng đến lạ, như cả đoàn người xung quanh bỗng biến mất, chỉ còn hai người ngồi cạnh nhau, giữa ánh nắng xuyên qua kẽ lá.> “Vậy... em nên nhìn anh thế nào cho đúng?”

Quang bật cười khẽ, ánh mắt cong cong như trời sắp mưa:> “Thì từ từ mà nhìn.

Đừng nhìn một lần rồi thất vọng mãi.”
 
Đại Đội Trưởng Của Tôi
CHƯƠNG 5 - KHÔNG PHẢI GIẤT MỘNG ĐẸP, LÀ NGƯỜI THẬT


Sau câu nói ấy, hai người ngồi im lặng thật lâu.Minh Quân lặng lẽ nhìn vào bàn tay đang cầm chai nước lạnh mờ sương.

Từng giọt nhỏ lăn chậm xuống kẽ tay, như cảm giác trong lòng cậu lúc này—lạnh, nhưng không hẳn là buốt.

Có điều gì đó đang tan ra.> “Thì từ từ mà nhìn.

Đừng nhìn một lần rồi thất vọng mãi.”

Câu nói của Quang lặp đi lặp lại trong đầu Quân, vang vọng giữa khoảng trời yên tĩnh buổi trưa.

Không phải là một lời giải thích, cũng không hẳn là lời xin lỗi, nhưng lại có một trọng lượng khiến tim Quân rung lên.Cậu xoay đầu nhìn Quang—người con trai mà cậu từng thấy “hoàn hảo” từ dáng đứng, ánh mắt, cho tới cả khoảng cách.

Nhưng lần này, ánh mắt đó rất gần, và hình như cũng đang... mong được hiểu.

---Chuyến tham quan kết thúc khi trời vừa ngả chiều.Mọi người tập trung lên xe, ai cũng mệt lả sau cả ngày đi bộ dưới nắng.

Quân lần này không được đẩy lên ngồi ghế đầu, mà được phân về giữa xe, gần nhóm bạn mỹ thuật.

Cậu ngồi cạnh Thiên, nhưng hầu như không nói gì suốt quãng đường về.Thiên nhìn cậu mấy lần, rồi huých nhẹ vai:> “Ê, mày với ổng nãy nói gì dưới cây vậy?

Tao thấy ổng ngồi cạnh mày một lúc lâu luôn á.”

Quân im lặng một lúc, rồi chỉ đáp nhẹ:> “Ổng... khác với mình nghĩ.”

Thiên bật cười, tưởng Quân nói đùa:> “Khác làm sao?

Top hơn hả?”

> “Không… thật hơn.”

---Về tới doanh trại, trời vừa nhá nhem.

Mỗi tiểu đội về phòng mình để tắm rửa, ăn tối và nghỉ ngơi.Quân thay đồ, ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ.

Mặt trời đang tắt dần sau dãy núi xa, ánh cam đỏ phủ lên cả sân tập vốn đầy bụi và đất.Lúc đó, điện thoại rung nhẹ—tin nhắn từ tài khoản “Minh Quang” trên Zalo.“Ra sân sau 5 phút.

Có thứ muốn đưa.”

Minh Quân ngồi thẳng dậy, tim đập thình thịch.

Cậu không hiểu vì sao anh lại có số cậu, nhưng điều đó giờ không quan trọng bằng việc…

Quang đang chủ động nhắn cho cậu.Cậu chậm rãi rời khỏi phòng, giả vờ như đi vệ sinh để tránh bị đám bạn hỏi han.

Quân bước thật khẽ, tim như muốn bay khỏi lồng ngực.

Khi ra tới sân sau—nơi có bãi đất trống và những hàng ghế gỗ cũ dưới tán cây xoan—Minh Quang đã đứng đó.Tay anh cầm một chiếc bịch nilon, bên trong là một hộp nước cam và gói bánh nhỏ.

Quang không nhìn cậu ngay, mà nói bằng giọng trầm, nhẹ hơn mọi khi:> “Tôi thấy hôm nay em ăn có mấy muỗng.

Không ngon hả?”

Quân ngơ ngác.

Hộp cơm trưa lúc tham quan cậu chỉ ăn nửa hộp.

Vậy mà anh để ý?> “Dạ… không phải… chỉ là em hơi mệt thôi.”

> “Ừ.” – Quang đưa túi về phía cậu. – “Cái này... cho em.

Có lẽ không nhiều, nhưng ít nhất là ngọt hơn mấy món ngoài nhà ăn.”

Quân cầm lấy, không nói gì.

Trái tim thì càng lúc càng mềm.> “Vì sao anh lại tốt với em?” – Cậu buột miệng.

Quang đứng im vài giây, rồi quay sang nhìn cậu, ánh mắt dịu hẳn lại.> “Vì em là người đầu tiên... nhìn thấy tôi ngoài cái mác 'đại đội trưởng nghiêm khắc’.”

> “Em...

đâu có thấy gì đâu…”

Quang mỉm cười, đưa tay chỉ vào ngực mình:> “Nhưng tôi thấy.

Trong mắt em.

Nó không giống như của những người khác.”

Quân nhìn anh.

Mặt trời đã tắt hẳn, chỉ còn ánh sáng mờ mờ từ bóng đèn đường xa xa rọi tới.

Mắt cậu hơi cay, không rõ vì cảm động hay vì tim đang lỡ một nhịp quá lớn.> “Anh… cũng thích con trai thật hả?” – Quân hỏi, nhẹ đến mức như sợ chính mình nghe thấy.

Quang gật đầu, không né tránh:> “Ừ.

Và... tôi chưa từng thấy ai đáng yêu như em khi đỏ mặt vì bị chọc đâu.”

Minh Quân cười, tay siết chặt túi bánh nước cam như một món quà quý giá nhất cậu từng được nhận.Giây phút đó, tất cả mọi hiểu lầm, mọi khuôn mẫu và kỳ vọng trong đầu Quân đều vỡ vụn.

Trước mặt cậu không còn là người đại đội trưởng nghiêm khắc, không còn là "anh top mạnh nhất lịch sử" nữa.Chỉ là Minh Quang.Một người đàn ông bằng xương bằng thịt, với ánh mắt chân thành, đang đứng trước cậu thật hơn bất kỳ giấc mộng nào.

---
 
Đại Đội Trưởng Của Tôi
CHƯƠNG 6 - ĐÊM NAY TRỜI KHÔNG NHIỀU SAO, NHƯNG ĐỦ MỘT ÁNH NHÌN


Minh Quân về lại phòng sau cuộc gặp ngắn với Quang, lòng còn đong đầy một cảm giác gì đó khó gọi tên—vừa ấm, vừa run, lại có chút gì như... bắt đầu.Cậu cẩn thận nhét gói bánh và hộp nước cam vào ngăn tủ nhỏ, che kín bằng áo đồng phục.

Không phải vì ngại, mà vì cậu muốn giữ nó như một điều riêng tư—giữa một nơi có quá nhiều con mắt và tai nghe.Cả tiểu đội chuẩn bị đi ngủ sau một ngày dài.

Có người còn đang tranh thủ phơi đồ, có người đọc vội mấy dòng nhật ký, riêng Quân chỉ nằm yên, mắt mở to nhìn lên trần nhà.

---5 phút...

10 phút...Lúc cả phòng đã yên giấc, Quân nhẹ nhàng lật người, kéo điện thoại ra khỏi gối, mở tin nhắn Zalo.Minh Quang

"Ngủ chưa?"

Cậu cắn môi, tim đập nhẹ như một tiếng trống nhỏ vang trong căn phòng im ắng."

Chưa, anh nhắn gì à?"

Tin nhắn trả lời đến gần như lập tức:"Không, chỉ muốn chúc em ngủ ngon.

Và... cảm ơn vì đã không sợ tôi sau hôm nay."

Quân gõ một lúc lâu, rồi xóa, rồi gõ lại, cuối cùng chỉ gửi:"Em chưa bao giờ sợ."

Phía bên kia im lặng một chút.

Cậu tưởng Quang đã ngủ, thì đèn báo hiện dòng chữ:"Ừ, vậy thì... mai, tôi canh cho em đứng đội hình ở vị trí gần tôi hơn."

Quân bật cười thành tiếng, vội đưa tay che miệng."

Anh có đang lợi dụng chức quyền không đó?"

"Không.

Tôi chỉ đang lợi dụng chút dũng khí mà em vừa cho tôi."

---Sáng hôm sau, như lời hứa, Quân được sắp xếp đứng ở hàng đầu gần vị trí chỉ huy.

Lúc đầu cậu tưởng là trùng hợp, nhưng ánh mắt Quang trao trong khoảnh khắc cậu đứng vào hàng—vừa khẽ, vừa đủ—khiến tim Quân lại chệch một nhịp.Buổi sáng trôi qua trong những bài tập thể lực căng thẳng, nhưng Quân lại thấy... nhẹ hơn bình thường.

Có lẽ vì trong hàng trăm người đang chạy, người cậu để mắt chỉ có một.

Và người ấy cũng đang để mắt đến cậu.Đến giữa buổi, trời nắng gắt, ai cũng mệt lả.

Quân đang ngồi bệt dưới đất, uống nước thì một bóng râm che ngang đầu.

Cậu ngước lên—là Quang.> “Em lên phòng y tế lấy thêm nước đá, đi với tôi.”

Quân đứng dậy, hơi bất ngờ.

Quang không nói gì thêm, chỉ quay lưng bước đi.

Quân nhanh chân theo sau.Vừa khuất khỏi sân tập, vào con đường nhỏ dẫn ra phía sau dãy nhà y tế, Quang dừng lại, quay lại nhìn Quân, giọng nhỏ nhưng rõ:> “Tôi nói vậy để lôi em ra đây thôi.

Không có nước đá gì hết.”

Minh Quân ngẩn người.> “Sao anh…”

> “Vì tôi muốn hỏi... em còn tin tôi không?

Sau những gì nghe trên xe hôm qua.”

Câu hỏi ấy không phải nhẹ, nhưng trong ánh mắt Quang lại là sự thành thật hiếm hoi mà Quân không thể chối từ.Cậu bước tới, rút chai nước lạnh từ túi áo ra, đưa cho Quang:> “Em nghe hết, và em vẫn đứng đây.

Vậy đủ chưa?”

Quang nhìn cậu, tay nhận chai nước nhưng ánh mắt thì vẫn không rời gương mặt Quân.

Một lúc sau, anh khẽ mỉm cười:> “Đủ.

Rất đủ.”

---Tối hôm đó, cả đại đội được nghỉ sớm, không sinh hoạt tiểu đội.Minh Quân ra sân sau một mình, ngồi trên bậc thềm xi măng cũ.

Trên tay là cây bút chì và quyển sổ sketchbook nhỏ.

Cậu vẽ một người đứng nghiêm trong bộ đồ quân phục, tóc cắt ngắn, tay cầm chai nước, ánh mắt hơi khó gần… nhưng nơi khoé môi là một nụ cười không phải ai cũng thấy.Một lát sau, có tiếng bước chân quen.

Không cần ngẩng đầu, cậu cũng biết là ai.Quang ngồi xuống cạnh Quân, không hỏi han, không chen vào trang giấy.

Chỉ là ngồi bên, như thể đã quen nhau từ lâu lắm.> “Anh có thể ngồi đây bao lâu cũng được.” – Quân nói khẽ.

Quang đáp lại bằng giọng cũng nhỏ không kém:> “Vậy em vẽ xong chưa?

Cho tôi xin một trang.”

Quân xé ra một tờ giấy, đưa cho anh.

Quang rút từ túi áo ra một cây bút bi.Trên nền giấy trắng, anh viết:> “Nếu em là người dũng cảm bước một bước về phía tôi…

Thì tôi sẽ là người dũng cảm đứng yên ở đó, đợi em đến.”

Quân đọc xong, gập trang lại, cất vào sổ.

Rồi cậu quay sang nhìn Quang.> “Anh đợi, nhưng có chắc là không đi mất không?”

Quang nhìn cậu, nghiêm túc:> “Tôi từng đi nhiều nơi, từng gặp nhiều người.

Nhưng lần đầu tiên, tôi muốn ở lại, là vì em.”

---(Còn tiếp...)> Đôi khi, thứ khiến người ta xao động không phải là lời yêu lớn tiếng, mà là sự kiên nhẫn nhẹ nhàng.

Giữa một mùa quân sự đầy kỷ luật và mệt mỏi, có hai người con trai đang lặng lẽ bước về phía nhau từng bước một, không vội, nhưng chắc chắn.
 
Đại Đội Trưởng Của Tôi
CHƯƠNG 7 - PHÉP MÀU HAY LÀ CHÚNG TA?


Từ hôm Quang ngồi cạnh Quân trên bậc thềm sân sau, mọi thứ giữa họ dường như chuyển mình – không quá rõ ràng, cũng chẳng mơ hồ.

Chỉ là những khoảnh khắc họ tìm thấy nhau trong dòng người đông đúc, những lần ánh mắt vô thức chạm nhau giữa sân tập, hay những tin nhắn ngắn gọn lúc đêm muộn – “ngủ chưa”, “hôm nay mệt không”, “mai trời mưa, nhớ mặc thêm áo”.Tình cảm ấy cứ lớn dần lên… một cách tự nhiên như cách người ta học quen với một ánh nhìn, một giọng nói.

---Tối thứ năm.

Cả đại đội 1 và 2 cùng tụ họp tại sân giảng đường A để tham gia đêm văn nghệ "Sát cánh quân dân, hoà ca tuổi trẻ".

Ánh đèn dây mắc tạm treo quanh sân, loa kéo phát vang những bản remix đầy sôi động, không khí vui như Tết.Ai muốn hát đều có thể đăng ký.

Bạn nào gan lì hơn còn rủ cả tiểu đội nhảy phụ hoạ.

Khoa Mỹ thuật thì khỏi nói—vừa cá tính vừa “cháy”, kéo cả nhóm ra giữa sân múa freestyle.

Không ai quan tâm người khác nghĩ gì, chỉ cần vui là đủ.Quân vốn rụt rè, chưa từng dám hát trước đông người.

Nhưng không hiểu sao hôm nay, khi nghe nhạc nền bài "Ánh nắng của anh" vang lên, cậu lại bước lên.Tiếng loa vang vọng tên cậu:> “Bạn Minh Quân, tiểu đội 3, đại đội 1 với ca khúc Ánh nắng của anh!”

Dưới ánh đèn nhấp nháy, giọng hát cậu vang lên—ban đầu còn run nhẹ, nhưng sau đó dần vững vàng hơn.

Những câu hát dịu dàng, da diết như gói gọn hết tâm tư mà Quân chưa từng nói thành lời:> “Sẽ luôn thật gần bên em

Sẽ luôn là vòng tay ấm êm

Sẽ luôn là người yêu em

Cùng em đi đến chân trời”

Lúc ấy, Quang đứng ở hàng bên, mắt không rời khỏi Quân.

Ánh mắt ấy—lặng lẽ mà ấm áp, như một cái gật đầu với chính trái tim mình.Khi Quân hát xong, cả sân vỗ tay rần rần.

Cậu đỏ mặt cúi chào, chạy vội về hàng, lòng vẫn còn nhịp đập dồn dập chưa nguôi.

---Sau đó, đại đội trưởng của đại đội 2 – Phú Quý – lên sân khấu với khí thế hừng hực, vừa vỗ tay vừa hát “Bác cháu ta cùng hành quân”.

Không khí bùng nổ, cả sân cùng đứng dậy hát theo, nhảy theo từng điệp khúc như được tiếp thêm năng lượng từ tiếng trống quân hành.Nhưng rồi...Tên tiếp theo được xướng lên: “Minh Quang – đại đội trưởng đại đội 1, với ca khúc Phép màu.”

Quân lập tức ngẩng lên, tim bỗng như bị kéo căng.Quang bước lên sân khấu, áo sơ mi quân phục hơi nhăn vì vừa ngồi ghế lâu, nhưng dáng đứng thẳng, giọng trầm cất lên câu đầu tiên khiến cả sân lặng đi vài giây:> “Ta gặp nhau là điều diệu kỳ giữa muôn ngàn người ngoài kia…”

Giọng anh không màu mè, không kỹ thuật, nhưng từng lời như trượt thẳng vào lòng người nghe – đặc biệt là với Quân.Quân chẳng biết tay đã rút điện thoại ra từ lúc nào, máy quay hướng thẳng về Quang, còn mắt cậu thì chẳng rời anh nửa giây.

Cậu không quay vì muốn khoe, mà vì sợ lỡ mất một chi tiết nhỏ nào trong khoảnh khắc này.Và rồi…

đến đoạn cao trào quen thuộc của bài hát:> “Chẳng phải phép màu…

Vậy sao chúng ta gặp nhau…”

Cả sân im bặt, như để nghe rõ hơn.

Quang bất ngờ đưa tay chỉ một vòng quanh sân.

Rồi anh dừng lại—tay anh hướng thẳng về phía Minh Quân.Mọi người ồ lên vì tưởng đó là một phần màn biểu diễn vui vẻ.

Nhưng riêng Quân, tim như nổ tung trong lồng ngực.

Trong khoảnh khắc ấy, cả sân nhốn nháo rộn ràng, nhưng cậu thì chỉ còn nghe một âm thanh duy nhất—giọng Quang, và nhịp tim chính mình.Quang rời tay xuống, cười nhẹ, rồi tiếp tục hát như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Quân biết…

đó không phải là ngẫu nhiên.Và đúng lúc ấy, tin nhắn Zalo hiện lên trên điện thoại cậu – từ “người đang hát”.Quang:> “Anh không cần phép màu.

Vì điều anh muốn, đang ở ngay trước mặt đây rồi"
 
Đại Đội Trưởng Của Tôi
CHƯƠNG 8 - GẦN THÊM MỘT CHÚT


Đêm văn nghệ kết thúc trong tiếng cười nói rộn ràng, ánh đèn lấp lánh vẫn còn chớp nháy phía sau sân giảng đường.

Cả đại đội lần lượt quay về doanh trại, chân ai cũng rã rời sau buổi nhảy múa tưng bừng, nhưng tinh thần thì vẫn còn lâng lâng.Quân đi giữa đám bạn, tay vẫn cầm điện thoại, replay lại đoạn video mình vừa quay—Quang đứng giữa ánh sáng, hát đoạn “vậy sao chúng ta gặp nhau”, rồi chỉ thẳng về phía cậu.

Dù biết cả trăm người thấy, nhưng trong tim Quân, đó là một khoảnh khắc chỉ dành riêng cho mình.Quân cứ nhìn mãi đoạn đó, không nhận ra phía sau có người đang bước nhanh lên.“Xem gì mà chăm chú dữ vậy?” – Giọng Quang vang lên ngay sau lưng.Quân giật mình, vội tắt màn hình rồi nhét điện thoại vào túi.“À… không có gì.” – Quân lúng túng đáp.Quang không nói gì thêm, chỉ cười nhẹ.

Hai người đi sóng vai với nhau, bước chân vô thức chậm lại so với đám bạn phía trước.Lát sau, Quang cất tiếng, giọng trầm mà dịu:“Anh hát không hay bằng em đâu, nhưng đoạn em cầm mic nhìn xuống, mắt sáng lắm.”

Quân đỏ mặt, cúi đầu tránh ánh mắt anh.

Một cảm giác ngọt ngào lan trong ngực, nhưng cũng xen lẫn chút bối rối.“Anh hát hay mà...

Giọng trầm, nghe dễ chịu.”

“Ừm.” – Quang gật đầu, nghiêng đầu nhìn Quân – “Vậy lần sau song ca không?”

Quân sững người, không biết có nên gật hay lắc, chỉ thấy má mình đang nóng lên.—Về tới phòng, cả tiểu đội lăn ra giường như đổ.

Ai nấy đều uể oải chuẩn bị ngủ, riêng Quân nằm im một lúc rồi với tay lấy điện thoại.

Có tin nhắn từ Quang.

Là một tấm ảnh—chụp lại sân khấu từ phía hàng ghế anh ngồi, trong ảnh là…

Quân đang hát.Kèm theo dòng chữ:> “Anh không quay em lúc em hát.

Nhưng anh giữ được một khoảnh khắc đẹp của em, được không?”

Quân nhìn ảnh đó rất lâu, lòng dậy lên một thứ cảm xúc vừa ấm, vừa ngột ngạt.

Cậu chưa bao giờ nghĩ mình có thể bước vào một thế giới lấp lánh thế này—nơi có một người, thật lòng, đang nhìn mình bằng ánh mắt không ai từng có.Tin nhắn tiếp theo tới:Quang:> “Ngày mai có lịch trực doanh trại buổi tối.

Em không bị phân công.

Rảnh thì ra sau nhà kính nha.

Có thứ muốn cho em xem.”

Quân gõ chữ “Ừm” rồi xoá, gõ lại “OK” rồi cũng xoá.

Cuối cùng, chỉ để lại một cái sticker gật đầu.Chỉ là một tin nhắn thôi, mà tim đập như thể lần đầu nắm tay.

---Ngày hôm sau – sau giờ học chính trịTrời về chiều.

Không khí ẩm thấp pha mùi cỏ non và sắt thép.

Quân lặng lẽ đi vòng ra phía sau nhà kính—nơi dùng để trồng rau và chăm sóc vườn sinh thái của doanh trại.

Đèn pha từ xa chiếu hắt ánh sáng lờ mờ vàng nhạt.Quang đã đứng đó, tay xắn tay áo cao, đang tỉa lại chậu cây nhỏ.“Đến rồi à.” – Anh quay đầu nhìn, cười.

Không giống đại đội trưởng nghiêm nghị như mọi khi, mà gần gũi và ấm áp lạ thường.Quân gật đầu.

“Có gì mà muốn cho em xem vậy?”

Quang không trả lời, chỉ vẫy tay ra hiệu cậu lại gần.

Anh chỉ vào một chậu nhỏ đặt trong góc, phía trên là tấm bảng gỗ viết nguệch ngoạc:“Sen đá – loại nhỏ dễ sống, chỉ cần ánh sáng và kiên nhẫn.”

“Anh trồng nó từ lúc mới về trường.

Chăm từng chút một.

Không cần nhiều nước, chỉ cần để yên đó và đừng bỏ rơi.”

Quân ngơ ngác nhìn Quang, không hiểu vì sao anh lại kể chuyện cây này.

Quang thấy thế, cười khẽ:“Giống như em vậy.”

Câu nói ấy khiến Quân khựng lại.

Mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc không gian lặng đi.“Em không cần ai phải quá giỏi, không cần người luôn kề bên 24/7.

Em chỉ cần người biết mình quan trọng, và không bị bỏ rơi…

đúng không?”

Quân không trả lời, chỉ im lặng nhìn chậu sen đá trước mặt.

Còn Quang, sau một lúc, nhẹ giọng hỏi:“Vậy… nếu anh hứa không bỏ rơi em.

Em có thể thử để anh bước vào không?”

---(Còn tiếp...)> Có những tình yêu bắt đầu không phải từ cái nắm tay đầu tiên, mà từ một ánh mắt, một câu hát, một chậu cây lặng lẽ sống.

Chỉ cần đủ kiên nhẫn và chân thành – thì dù không phải phép màu, tình cảm ấy vẫn sẽ lớn lên từng chút một, vững vàng hơn bất kỳ điều kỳ diệu nào.
 
Đại Đội Trưởng Của Tôi
CHƯƠNG 9 - TÂM ĐIỂM CỦA SỰ CHỈ TRÍCH


Từ sau buổi tối ở nhà kính, giữa Quân và Quang dường như có một nhịp gì đó đã đổi khác.

Không phải là lời tỏ tình chính thức, nhưng cũng không còn là những ánh mắt vô tình nữa.

Quân bắt đầu cười nhiều hơn, Quang thì chăm quan sát hơn, lâu lâu trong giờ sinh hoạt, ánh mắt họ vô tình chạm nhau, chỉ một tích tắc thôi, mà tim Quân lại lệch một nhịp.Nhưng điều đó cũng bắt đầu thu hút ánh nhìn của những người khác.Trong số đó, có một người luôn đứng ngoài vòng sáng, nhưng ánh mắt thì lúc nào cũng hướng về Quang.Tài sinh viên khoa Ngôn ngữ Anh, cùng đợt học quân sự với Quân, ngày đầu tiên khi tập hợp Tài đi trể nên tiểu đội đã được xếp hết, vô tình tiểu đội 3 của Quân còn trống 1 vị trí nên Tài được sắp vào thay thế, Tài nổi tiếng là “bot mềm dẻo”, nói chuyện dẻo quẹo, ưa làm màu nhưng lại khôn ngoan, sắc sảo.

Tài cũng để ý Quang từ ngày đầu tiên vì vẻ điển trai của Quang luôn là tâm điểm chú ý của những bé Bot trong khu quân sự, chỉ là Tài chưa từng có cơ hội tiếp cận rõ ràng.

Nhưng giờ đây, ánh nhìn của đại đội trưởng mà Tài thầm thích lại thường xuyên hướng về...

Quân cậu sinh viên khoa Mỹ thuật trầm tính, kín tiếng và ít giao du cùng tiểu đội mà Tài ích chú ý đến.

Tài chú ý Quân nhiều từ đó và bắt đầu không ưa mấy gì QuânSau một buổi sáng vật lộn ngoài thao trường để luyện tập cho kì thi thực hành sắp tới ai nấy cũng thấm mệt với cái bụng đói meo và trong tới giờ ăn trưa.Căng tin đông nghịt, sinh viên xếp hàng dài nhận khay cơm.

Quân vừa bưng khay đi về bàn cùng ThiênTách!Khay cơm đổ ụp vào người Quân, canh nóng văng cả vào áo, nước mắm dính loang lổ.

Không khí bỗng nín lại vài giây.

Những ánh mắt bắt đầu đổ dồn về phía cậu, vài tiếng cười khúc khích rộ lên.Tài chắp tay xin lỗi rối rít, miệng thì nói:“Chết rồi chết rồi, tui sơ ý quá, thiệt tình… trượt chân lỡ ngã đổ hết lên người Quân rồi!”

Nhưng giọng điệu thì chẳng có vẻ gì là hối hận thật.

Ánh mắt còn liếc xéo một cách đầy tính toán.Chưa kịp để Quân lên tiếng, Thiên đã lao ra chắn trước Quân (sơ lượt về Thiên, Thiên là người bạn rất thân với Quân trong học tập và cả ngoài đời do hai đứa đồng điệu cả về sở thích và gu ăn mặc cả gu bạn trai, các đoán đúng rồi Thiên cũng là người trong cộng đồng và đang rất happy với một anh Kỹ sư xây dựng, trái ngược với Quân thì Thiên rất máu chiến và không để ăn hiếp bạn mình)Thiên rất hay chú ý và ngờ vực được là Tài cũng đang thích Đại Đội Trưởng vì Thiên thấy Tài hay ve vảng quanh Quang nhưng không nhận được sự chú ý từ anh chắc là do nhìn thấu được Quang thích Quân nên đâm ra kiếm chuyện với Quân cho bỏ ghét.

Thiên đặt khay xuống bàn đánh cạch, đứng chắn trước mặt bạn mình:“mầy sơ ý hay cố tình thì tự mầy biết.

Nhưng nếu thấy cái gì không vừa mắt thì nói thẳng ra, chứ đừng có chơi mấy trò trẻ con bẩn thỉu vậy!”

Tài sượng mặt, chưa kịp phản ứng thì vài người đã bắt đầu xì xào.

Có người đứng gần thì thầm:

“Ê là cái thằng ngữ hạnh hay ve vảng lượn lờ vòng vòng anh Quang lúc sáng nè ...” với cái nết trời thần đất lỡ nên Tài cũng bị nhiều người ghét và đặc biệt danh là con Bot ngữ hạnh.

Thấy không đấu võ mồm lại Thiên nên đành ôm cục tức bỏ đi và tìm cách phá hoại tình cảm của Quân và Đại Đội Trưởng…Tài bước đi với vẻ mặt hậm hực, lòng sôi lên từng cơn.

Lúc quay lưng ánh mắt cậu ta vẫn không quên liếc Quân một cái thật sâu cay, như thể nuốt luôn sự bẽ bàng vừa rồi vào dạ dày rỗng tuếch.Đám bạn của Tài ngồi ở bàn cuối cùng gần góc tường.

Có đứa vỗ vai cậu ta an ủi, có đứa thì tặc lưỡi:“Bó tay!

Định chơi trò phim Hàn mà té ra quê một cục…”

Tài không nói gì, nhưng trong đầu thì đã bắt đầu vẽ nên một kế hoạch.

Nếu không có được Quang, thì người khác cũng đừng hòng.

Và tốt nhất là cái đứa tên Quân đó nên biến khỏi tầm mắt Quang càng sớm càng tốt.---Tối hôm đó, sau giờ sinh hoạt đại đội, khi tất cả đã về phòng chuẩn bị vệ sinh cá nhân, Tài lén lút cầm điện thoại ra sau nhà vệ sinh nữ chỗ mà buổi tối chẳng mấy ai bén mảng tới, để yên tĩnh viết vài dòng… gửi đến một tài khoản Instagram nặc danh, với hơn 200 người trong khu quân sự theo dõi vì thường xuyên đăng tin "gossip học kỳ quân sự".> *“Không biết có ai thấy hôm nay ở căn tin chưa chớ tui thấy rõ ràng có người cố tình đổ khay cơm lên bạn kia.

Mà bạn kia không ai khác chính là người được ‘đại đội trưởng’ chăm đặc biệt nhất gần đây nha 😉Mà nghe nói cũng không vừa đâu, thấy im im vậy chứ dính tới ‘quản lý’ lẹ ghê.

Dạo này có vẻ có trò ‘bám sếp để được điểm cao’ quá ha 😉😉”*Không ký tên, không tag ai, nhưng câu chuyện được viết đủ mập mờ, vừa khơi gợi trí tò mò, vừa gieo mầm cho những đồn đoán vô căn cứ.---Sáng hôm sau, tin đồn lan ra như lửa gặp rơm.

Trong giờ tập thể dục, mấy nhóm bạn nữ cứ rù rì nhìn về phía tâm điểm chỉ trích là Quân, có đứa còn cố tình cười khúc khích khi đi ngang.

Quân thì vẫn im lặng, như thường lệ, nhưng hôm nay mặt lại đanh lại hơn mọi ngày, ánh mắt cúi xuống, không hề đáp lại ánh nhìn của ai kể cả Quang.Quang thì bắt đầu nhận thấy có điều gì lạ.

Lúc xêp đội hình tập thể dục, Quân không đứng đúng vị trí mọi khi, mà lùi về cuối hàng.

Trong giờ nghỉ trưa sau khi luyện tập ngoài thao trường, cậu cũng không tìm Thiên tám chuyện như mọi ngày, chỉ một mình ngồi ở góc giường, trong mệt mỏi và ủ rủ thấy hẳng.Bất chợt điện thoại Quân sáng đèn, là tin nhắn của Quang.“Em ổn không?”

Quân liết nhìn và do dự một lúc cũng trả lời lại cho anh“Ổn ạ.”

Chỉ hai chữ, nhưng nghe như một cái rào chắn vừa được dựng lên giữa hai người.

Quang nhíu mày, cảm giác khó hiểu không hiểu sao tâm trạng em ấy lại tệ như vậy?Quang nhìn dòng tin nhắn cụt ngủn trên màn hình mà lòng bồn chồn.

Một Quân thường ngày hay gửi những biểu cảm ngốc nghếch, hay dỗi, hay nói mấy câu vu vơ... giờ lại chỉ gửi đúng hai chữ “Ổn ạ” — lạnh lùng, xa cách, khách sáo đến đáng ngờ.Anh đặt điện thoại xuống bàn, nhưng chưa đầy một phút sau lại cầm lên, mở lại đoạn tin nhắn, như thể đọc thêm lần nữa sẽ tìm được ẩn ý phía sau hai chữ đó.

Không có gì cả.

Vẫn chỉ là một vách tường im lặng.---Buổi chiều, trong giờ học lý thuyết chính trị, không khí trong hội trường vốn đã uể oải, nay càng đặc hơn vì cái nóng.

Mồ hôi chảy dài trên trán các sinh viên, tiếng quạt trần kẽo kẹt, tiếng giảng viên đều đều như ru ngủ.Quang ngồi ở dãy đầu dành cho cán bộ, nhưng mắt anh cứ hướng về phía góc trái phía sau — nơi Quân đang ngồi.Cậu vẫn cúi đầu, tay cầm bút mà không hề viết, mắt trống rỗng.

Cơ thể cậu có gì đó co cụm lại, như muốn tách khỏi cả thế giới.Quang siết nhẹ tay thành nắm.Không chịu được nữa.---Giờ giải lao, khi mọi người ào ra ngoài tìm gió, mua nước, Quang đi thẳng về phía Quân, lách qua mấy dãy ghế.Quân vừa định đứng dậy thì anh đã đến trước mặt.“Ra đây với anh một chút.”

Giọng Quang thấp, nhưng đủ nghiêm.Quân giật mình.

Một vài ánh mắt đổ dồn về phía họ.

Cậu ngập ngừng, nhưng rồi vẫn đứng dậy theo anh ra ngoài.Họ rẽ qua hành lang vắng, rồi dừng ở khu ghế đá bên rìa giảng đường, nơi có bóng cây che khuất.Quang quay lại nhìn Quân.

Mặt anh không giấu được vẻ nghiêm nghị, nhưng đôi mắt thì ánh lên lo lắng thật sự.“Chuyện gì xảy ra vậy, Quân?”

Quân tránh ánh mắt anh, môi mím chặt.“Không có gì đâu anh.”

“Không có gì?” – Quang nhíu mày – “Vậy tại sao em lại né tránh anh, tại sao lại cúi đầu cả buổi, tại sao lại như đang gánh cả thế giới trên vai?”

Quân cắn môi, rõ ràng đang kiềm chế điều gì đó.“Em…

Em không muốn anh bị liên lụy.”

Quang khựng lại.

“Liên lụy?

Ý em là gì?”

Quân hít một hơi thật sâu, rồi cuối cùng cũng nói ra:“Có người đang tung tin… nói em bám lấy anh để được điểm cao.

Nói em… không trong sáng.

Mọi người nhìn em bằng ánh mắt rất khác.

Em… em không muốn điều đó ảnh hưởng đến anh, anh là Đại đội trưởng, là người được mọi người nể trọng…”

Quang sững người.

Cơn tức giận như một làn sóng ngầm cuộn lên trong anh.

Mắt anh nheo lại.“Là ai làm chuyện đó?”

Quân lắc đầu.

“Em không biết.

Chỉ là... tin đồn lan rồi, giờ mọi người nhìn em như kẻ cơ hội.”

Quang bước một bước tới gần, giọng trầm xuống, dứt khoát:“Nghe cho rõ này, Quân.

Anh không quan tâm người khác nói gì.

Anh chỉ quan tâm em nghĩ gì.

Em nghĩ anh để tâm mấy lời đàm tiếu đó à?”

Quân nhìn anh, mắt bắt đầu ươn ướt.“Nhưng còn anh…

Nếu vì em mà anh bị mất uy tín, bị dị nghị...”

“Anh là đại đội trưởng,” – Quang nói, tay nhẹ nắm lấy vai Quân – “không phải là thằng sợ mấy lời đồn thổi trẻ con.

Và nếu người ta muốn nghĩ xấu, thì anh càng phải đứng ra để bảo vệ những điều đúng.”

Anh nhìn sâu vào mắt Quân.“Em không có lỗi gì cả.

Và anh sẽ không để ai làm tổn thương em nữa.”

Giọng Quang trầm, dứt khoát, và mạnh mẽ như một lời hứa.

Lúc ấy, Quân chỉ có thể đứng lặng yên, môi mím chặt, mắt hoe đỏ.Tấm khiên của cậu nứt ra một chút.---Ở một góc hành lang khuất, một chiếc điện thoại giơ lên từ sau bức tường.

Màn hình chớp sáng một cái — chụp đúng khoảnh khắc Quang đặt tay lên vai Quân.Đôi mắt phía sau màn hình đó lạnh đi.

Tài mím môi, rút điện thoại về, lặng lẽ gõ vài dòng...“Đại đội trưởng còn kéo người kia ra riêng để nói chuyện thân mật lắm nha 😉 Không biết nói gì mà bạn kia mắt đỏ hoe luôn kìa 😘 Nghĩ cũng lạ, nếu không có gì thì sao phải lén ra hành lang vắng?”

---Sáng hôm sau.Tiếng trống tập hợp vang lên giữa sân doanh trại khi mặt trời còn chưa kịp gắt.

Sinh viên lục tục kéo ra sân, xếp hàng theo tiểu đội.

Khác với mọi hôm, không khí hôm nay đầy râm ran và những ánh mắt đầy hàm ý.Trên chiếc Instagram nặc danh, bài viết mới nhất tối qua đã lên tới hơn 300 lượt xem.

Câu chuyện về “đại đội trưởng và bạn kia” được chia sẻ rầm rộ, thêm thắt mắm muối, càng lúc càng thô thiển.Quân bước ra khỏi phòng, áo sơ mi đồng phục thẳng thớm nhưng khuôn mặt thì lạnh tanh.

Thiên đi bên cạnh, mặt cau có không giấu được vẻ bực tức.“Mày còn định nhịn nó tới khi nào?” – Thiên nghiến răng – “Tao không phải dạng hiền lành gì, mà cũng không thích cái kiểu đụng bạn tao rồi lên mạng bôi nhọ.”

“Không có bằng chứng rõ ràng mà,” – Quân lí nhí – “Nó chưa đụng tới mày, mày đừng liều lĩnh.”

Thiên cười khẩy.

“Đừng nói kiểu đó với tao.

Hôm qua nó đổ cơm lên mày, sáng nay cả sân xôn xao như thể mày là hạng gì.

Tao nhịn đủ rồi.”

---Giữa sân tập, khi cán bộ đại đội đang phổ biến lịch học buổi chiều, Thiên bất ngờ giơ tay xin phát biểu.Cả sân quay lại nhìn.Đại đội phó đang nói dở thì dừng lại, quay về phía Thiên:

“Em có ý kiến gì?”

Thiên bước lên trước, giọng vang rành rọt, đầy khí thế:“Báo cáo cán bộ, em là sinh viên tiểu đội 3, em xin được phát biểu công khai về một sự việc đã xảy ra gần đây gây ảnh hưởng danh dự một bạn cùng tiểu đội.”

Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên.“Tôi muốn hỏi bạn Tài khoa Ngôn ngữ Anh — người đã đổ cơm lên bạn Quân hôm qua trong căn tin — liệu có dám đứng đây và khẳng định đó là tai nạn?”

Không gian như đông cứng.Tài, đang đứng ở hàng tiểu đội 3, tái mặt.Thiên không đợi ai cho phép, tiếp tục:“Còn nếu là tai nạn, thì tại sao sau đó lại có một tài khoản ẩn danh đăng tin sai sự thật, bôi nhọ danh dự bạn Quân, và ám chỉ cả Đại đội trưởng?

Tôi hỏi tất cả mọi người ở đây: có phải chuyện này quá trùng hợp không?”

Giọng Thiên vang lên giữa sân, lạnh và sắc như dao.

Những ánh mắt bắt đầu nhìn sang Tài, có người thì thầm, có người nhíu mày.Tài lúng túng, mặt đỏ dần.

“Tôi… tôi không biết Thiên đang nói gì hết.

Tôi đâu có đăng gì, không có bằng chứng thì đừng vu khống!”

Thiên mím môi, rút điện thoại ra khỏi túi, mở tin nhắn.“Tài từng khoe với bạn mình rằng dùng nick clone để theo dõi tin tức trong khu quân sự.

Và nực cười là cái nick đó vừa up bài mới tối qua thì tài khoản thật của bạn ấy lại đăng story... cùng thời điểm, cùng địa điểm — cùng một bức tường trong khu vệ sinh nữ.”

Một tiếng “ồ” to vang lên giữa đám sinh viên.

Có người còn bật cười khúc khích.

Cán bộ đại đội bắt đầu bước xuống phía dưới kiểm tra.Tài ấp úng:

“Không… không phải tôi…

Là ai đó giả mạo…”

Thiên tiến thêm một bước, mặt đối mặt.“Giả mạo?

Vậy nếu tôi đề xuất kiểm tra lịch sử IP truy cập của tài khoản nặc danh đó, bạn có dám đứng ra không?”

Tài há miệng mà không nói được lời nào.Ngay khoảnh khắc đó, giọng Quang vang lên phía trên:“Đủ rồi.”

Cả sân im lặng.

Minh Quang — Đại đội trưởng — đã bước xuống.Anh nhìn Tài, ánh mắt sắc lạnh, không còn sự điềm đạm thường thấy.“Với tư cách là người bị lôi vào tin đồn, tôi yêu cầu cán bộ đại đội kiểm tra toàn bộ các nội dung được đăng tải gần đây, và truy ra chủ tài khoản.”

Quang quay sang Thiên, gật nhẹ.“Cảm ơn em đã đứng lên.

Người cần được bảo vệ là người bị tổn thương, không phải kẻ lan truyền độc hại.”

Ánh mắt anh cuối cùng dừng lại ở Quân — vẫn đang đứng yên ở hàng cuối, gương mặt gần như không biểu cảm.“Còn em…” – Quang nói – “đừng bao giờ tự cô lập mình chỉ vì sợ người khác nghĩ sai.

Danh dự không cần được bảo vệ bằng sự im lặng.

Mà bằng sự thật.”

---Tài đứng đó, gương mặt thất thần, mồ hôi lấm tấm.Giờ thì không chỉ bị “quê một cục”, mà là bẽ bàng trước toàn đại đội.Tin đồn bắt đầu đổi chiều.

Người ta không còn nhìn Quân bằng ánh mắt nghi ngờ nữa, mà nhìn Tài bằng nửa thương hại, nửa khinh thường.Còn Quân cậu khẽ quay mặt đi, nhưng khóe môi cuối cùng cũng khẽ cong lên.Một lời bênh vực công khai, giữa đám đông.

Một cái nhìn đủ khiến tim cậu bình yên trở lại.
 
Đại Đội Trưởng Của Tôi
CHƯƠNG 10 - KHI TÌNH CẢM ĐƯỢC GỌI TÊN


---Tối hôm đó.Trại đã tắt đèn.

Mọi người vừa trải qua một ngày đầy kịch tính, nhưng đến đêm lại ai về giường nấy, tiếng quạt quay đều đều và tiếng côn trùng vọng từ xa khiến không gian tưởng như lặng hơn thường lệ.Quân vẫn nằm yên, tay kê dưới đầu, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà.

Thiên nằm ở giường đối diện, nhỏ giọng:“Mày ngủ chưa?”

“…Chưa.”

“Không vui hả?”

Quân cười nhẹ.

“Cảm ơn mày.”

Thiên xoay người qua:

“Ơn nghĩa gì?

Tao mà không lên tiếng là tao tự thấy không xứng đáng làm bạn mày ấy chứ.

Mày cứ mãi như con mèo trầm cảm, ai muốn bắt nạt thì bắt.”

“Thì tao cũng không muốn làm rùm beng…” – Quân thở ra – “Nhưng mà lúc ảnh bước xuống… và đứng về phía tao…”

Thiên cười khúc khích, “Y chang phim ngôn tình.

Đại đội trưởng bước xuống giữa đám đông, ánh sáng chiếu vào lưng, giơ tay ra cứu nam chính bị hiểu lầm.

Mày có thấy mùi yêu đương nồng nặc chưa?”

Quân đưa tay lên che mặt, xấu hổ.Thiên rúc vào chăn, chọc thêm một câu cuối trước khi ngủ:“Bảo đảm nay ảnh không để yên cho mày ngủ đâu.”

---Quả nhiên.

Mười lăm phút sau.Tin nhắn đến.Minh Quang: “Ra sân bóng cũ chút nhé.

Anh chờ.”

Quân ngồi bật dậy, rón rén bước ra khỏi phòng như một kẻ trộm.

Đêm mùa hè không lạnh, nhưng cậu vẫn khoác thêm chiếc áo khoác mỏng.Bầu trời đêm khu quân sự đầy sao, không gian tĩnh lặng đến kỳ lạ.Sân bóng phía sau khu giảng đường vắng hoe, chỉ có một bóng người đứng cạnh cột đèn đang nhấp nháy.Là anh.

Vẫn áo thun quân sự màu xanh lá, quần rằn ri, đứng thẳng lưng như thường ngày, nhưng khi thấy Quân, nét mặt dịu xuống hẳn.“Ra rồi à?”

Quân gật đầu, bước chậm lại gần.Một khoảng lặng vừa đủ.Quang là người lên tiếng trước:“Anh xin lỗi vì đã để mọi chuyện đi xa đến vậy.”

“Không… không phải lỗi của anh.” – Quân khẽ nói, mắt nhìn xuống nền sân – “Chuyện này là do người ta cố tình, em hiểu.”

Quang bước tới một bước, giọng trầm và nhẹ:“Anh muốn hỏi em… hôm nay em có thấy vui không?

Khi mọi chuyện được nói ra?”

Quân khựng lại một chút.

Rồi gật.“Có.

Lần đầu tiên… em thấy mình không cần phải chịu đựng một mình.”

Quang nhìn cậu thật lâu.“Và anh cũng không muốn em chịu một mình thêm lần nào nữa.”

Im lặng.Một cơn gió thổi nhẹ làm tóc Quân khẽ rối.

Cậu quay đi, nhưng bàn tay lại bị Quang nắm lấy.“Anh biết chuyện này khiến em lo nghĩ, ngại ngùng, thậm chí là sợ.

Nhưng anh không muốn em né tránh anh nữa.”

Quân ngước lên.

Mắt cậu phản chiếu ánh đèn vàng mờ.“Vì em, anh có thể chịu lời ra tiếng vào.

Nhưng nếu em rút lui… thì anh biết mình sẽ không còn cơ hội.”

Trái tim Quân đập thình thịch.

Cậu khẽ thì thầm:“Vậy… nếu em không rút lui?”

Quang cười.

Một nụ cười hiếm hoi, không nghiêm nghị, không trách nhiệm, mà là nụ cười nhẹ nhõm, có chút ngại ngùng, có cả hạnh phúc.“Thì anh sẽ nắm tay em thật chặt.”

Không cần nhạc nền.

Không cần ánh đèn sân khấu.Chỉ cần ánh sao lấp lánh trên đầu, và hai bàn tay nắm chặt nhau giữa đêm khuya tĩnh lặng, tại một góc sân cũ kỹ mà sẽ mãi in dấu một kỷ niệm chẳng thể phai.“Anh đã nghĩ rất nhiều… về chuyện của tụi mình.”

Quân ngẩng lên, trái tim nhịp lệch một chút.

Cậu thấy ánh mắt Quang không còn do dự nữa.“Anh không muốn cứ mập mờ, cũng không muốn em phải chịu thêm lời ra tiếng vào chỉ vì mình chưa dám gọi tên thứ tình cảm này.”

Một nhịp im lặng.

Rồi Quang nói, rõ ràng:“Anh thích em, Quân.”

Không còn ánh mắt lén nhìn.

Không còn vu vơ.

Là lời nói thật, giữa bầu trời đầy sao giữa không khí se se lạnh của bầu trời đêmQuân nhìn anh.

Một giây.

Hai giây.

Rồi khẽ cười nhẹ, nhưng rạng rỡ.“Em cũng vậy.”

Và đúng lúc đó, gió thổi qua, nhẹ như tiếng lòng vừa được mở ra.Tình cảm ấy, cuối cùng đã có tên.

Không cần ai công nhận.

Chỉ cần hai người họ cùng nhìn về phía nhau là đủ.
 
Đại Đội Trưởng Của Tôi
CHƯƠNG 11 - KẾT THÚC KHÓA QUÂN SỰ MÙA HÈ


Sau những ngày học tập và huấn luyện vất vả, khóa quân sự cuối cùng cũng sắp khép lại.

Sáng hôm đó, không khí vẫn như mọi ngày, chỉ là những bước chân trên sân tập có phần nhẹ nhàng hơn.

Buổi thể dục ngắn hơn thường lệ, các động tác hô cũng không còn quá căng dường như cả cán bộ lẫn sinh viên đều đang chuẩn bị tinh thần cho buổi chia tay.Sau khi tập xong, cả đại đội trở về doanh trại.

Mỗi tiểu đội bắt đầu dọn dẹp phòng, thu xếp nội vụ, trả lại chăn màn, đồ dùng.

Chỉ chừa lại chiếc nón tai bèo vật cuối cùng cần dùng cho buổi thi thực hành sau bữa ăn sáng.Trong lúc gấp đồ, Quân nhìn quanh phòng một lượt.

Chăn đã được xếp, giường cũng sắp trống trơn.

Cậu khựng một chút, rồi thở ra khe khẽ.

“Sắp rời khỏi nơi này rồi…” gần một tháng, từ những buổi sáng thức dậy vì còi báo động, tới những đêm rúc vào chăn tám chuyện cùng lũ bạn.

Không biết sau này có ai còn đủ rảnh rỗi để nằm nói chuyện vu vơ như vậy nữa không.Và… chắc sẽ nhớ cả Quang.Bữa ăn sáng cuối cùng tại doanh trại diễn ra đơn giản.

Mọi người nói cười rôm rả, chụp vài tấm ảnh bàn ăn như thể giữ lại một phần kỷ niệm ngộ nghĩnh nhất.

Ăn xong, cả đại đội được lệnh đội nón, tập hợp ra thao trường.Hàng ngũ xếp ngay ngắn dưới nắng nhẹ đầu ngày.

Ai cũng mang vẻ căng thẳng chờ đợi cán bộ gọi tên lên thi.

Những tiếng “Có!” vang lên đều đều, lần lượt từng người tiến ra phía trước để bốc thăm đề thi thực hành.“Cán bộ gọi lớn - Trần Minh Quân.”

“Có!”

Quân hít một hơi, bước điều ra giữa sân, giơ tay chào theo đúng điều lệnh:“Tôi Trần Minh Quân, tiểu đội 3, trung đội 1, đại đội 1, báo cáo đồng chí giảng viên theo lệnh gọi tôi có mặt.

Hết!”

“Đồng chí lên bốc thăm.”

“Rõ.”

Tay cậu thò vào hộp thăm, rút ra mảnh giấy.

Một giây im lặng.

Đề: Quỳ chuẩn bị bắn.Không phải đề khó, nhưng cũng không hề đơn giản.

Quân tập lại động tác một lượt theo hướng dẫn.

Khi đến lượt, cậu thực hiện bài thi khá tốt tư thế vững vàng, khẩu lệnh rõ ràng, thao tác chính xác.Thi xong, cậu quay về hàng.

Lúc ngồi xuống, thấy có gì đó mát rượi luồn sau lưng là gió từ chiếc quạt tích điện nhỏ.

Quang đang đi dọc hàng, tay cầm quạt, cúi người xuống từng sinh viên để giải nhiệt cho họ.

Khi tới chỗ Quân, anh hơi dừng lại lâu hơn một chút, tay cố tình để gần hơn, ánh mắt khẽ lướt qua, không nói gì.Cái cớ rất hợp lý.

Nhưng tim Quân lại đập loạn chẳng có lý gì.Buổi thi kết thúc trong tiếng vỗ tay và những tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Cả đại đội tranh thủ chụp ảnh lưu niệm ở sân thao trường.

Nhóm Quân còn kéo cả Quang vào một tấm ảnh chung.Tấm ảnh đầu tiên cậu chụp cùng anh.

Anh cười tươi, ánh mắt không còn sự nghiêm nghị thường ngày, chỉ còn lại chút gì đó nhẹ nhõm và lặng lẽ dõi theo ai đó cạnh bên.Sau đó, mọi người quay lại doanh trại.

Mỗi tiểu đội gom đồ cá nhân vào vali, thay đồ dân sự, xếp lại quân phục, chăn chiếu, trả lại ghế nhựa, đồ lau nhà.

Phòng nào cũng rộn ràng tiếng gọi nhau í ới.Đúng 14h, lần lượt từng tiểu đội được xướng tên ra về.

Hàng người kéo dài đến trước cổng doanh trại, mỗi nhóm sinh viên bước qua cánh cổng đều được Quang trong quân phục chỉnh tề đứng chào nghiêm trang, tiễn từng người rời khỏi khuôn viên đã gắn bó suốt một tháng qua.Đến lượt Quân.

Cậu bước ra cùng Thiên và vài người bạn trong tiểu đội.

Tay xách vali, tay kia cầm… cái quạt máy Quân đem theo từ trọ qua.Cậu vừa đi vừa ngoái đầu, định giơ tay chào anh.Bốp!Quạt…

đập thẳng vào mặt.Cả đám phía sau nổ tung trong trận cười.“Trời ơi Quân!”

“Mày chào ai hay hành hung ai đó?”

“Quạt yêu đương kiểu mới à?”

Quân đỏ mặt, lật đật cắm đầu chạy nhanh ra ngoài cổng.

Nhưng vừa chạy vừa cười không hiểu là vì quê hay vì trong tim đang có gì đó xốn xang rất khó gọi tên.Một mùa hè khép lại.

Nhưng có lẽ những kỷ niệm nơi này sẽ ở lại lâu hơn những dấu giày trên thao trường.Có một người từng đứng trong nắng, lặng lẽ đưa quạt mát vào lưng cậu.Và có một ánh nhìn…

đã được đáp lại.
 
Đại Đội Trưởng Của Tôi
CHƯƠNG 12 - BUỔI HẸN HÒ ĐẦU TIÊN SAU NHỮNG THÁNG THAO TRƯỜNG


Phòng trọ của Quân nhỏ, ngổn ngang đúng nghĩa sau gần một tháng “bỏ quên thế giới” vì học quân sự.

Va-li đồ chưa kịp mở, mấy bộ quân phục vừa trả về còn ám mùi nắng, mùi đất thao trường và cả mùi ký ức.Quân ngồi bệt dưới sàn, tự hỏi vì sao lại thấy buồn đến thế.

Có lẽ là do đã quen với tiếng còi buổi sáng, quen với lũ bạn nhốn nháo giành nhà vệ sinh, quen cả cảm giác...

được ai đó nhìn mình giữa hàng trăm gương mặt dưới sân.Và giờ... chỉ còn một mình.

Trống rỗng.Tiếng điện thoại ting lên bất chợt, cắt ngang dòng hồi tưởng.

Màn hình hiện tên người mà Quân chẳng thể ngừng nghĩ đến từ sáng tới giờ.> Minh Quang 🌿:

"Chiều nay em rảnh không?"

"Nay quân ra hết, chiều anh rảnh..."

"Mình đi chơi, em nha?"

Tim Quân đập một nhịp lỡ làng.

Cậu nhìn chằm chằm tin nhắn chưa kịp phản hồi, môi mím lại vì không giấu nổi nụ cười.Đôi ngón tay lướt trên bàn phím:> "Ừm.

Em rảnh.

Mà...

đi đâu vậy anh?"

Quang trả lời gần như ngay lập tức:> "Chỗ nào không có còi tập hợp."

"Chỗ có nắng vừa phải và em vừa đủ gần."

Quân cười khúc khích, tự gục đầu xuống gối.

Đúng là Minh Quang.

Không ồn ào, không ngọt ngào quá đà, nhưng vừa đủ khiến người ta muốn gật đầu theo.> "4h anh qua đón.

Đội nón bảo hiểm chứ đừng tìm nón tai bèo nữa nha."

Tin nhắn đính kèm một icon mặt cười mà lần đầu Quân thấy Quang dùng.

Cậu không trả lời, chỉ thả tim rồi bật dậy dọn dẹp nhanh gọn.

16h00

Tiếng xe máy quen thuộc dừng lại trước đầu ngõ.Minh Quang ngồi trên yên xe, một tay cầm nón bảo hiểm, tay kia nhắn tin:> "Xuống chưa?

Hay còn đang đứng soi gương vì nhớ thao trường?"

Chưa kịp nhắn lại, Quân đã ló mặt ra từ cửa.

Sơ mi trắng, quần jeans tối màu, tóc hơi rối nhưng mắt sáng lên như được nạp đầy nắng.Quang nhìn cậu vài giây, khẽ nhếch môi:

— Trông cũng... không đến nỗi buồn như sáng nay nữa ha?— Tại có người hứa dẫn đi trốn khỏi thao trường đó chứ.

Quân cười, giọng nhẹ như gió.

Vậy đi thôi.

Hôm nay... anh chỉ muốn chở em đi một vòng.

Không còi, không tập hợp, không điểm danh.Quân gật đầu, đội nón, vòng tay ôm nhẹ quanh người Quang.Xe nổ máy, rẽ khỏi con ngõ quen thuộc, mang theo hai người bước vào một buổi chiều không còn tiếng hô, chỉ còn tiếng gió và nhịp tim khe khẽ đồng điệu phía sau.Buổi hẹn đầu tiên sau quân sự.

Không lạ lẫm, nhưng cũng không thể gọi là quen.

Chỉ biết rằng ở cạnh người này, cảm giác luyến tiếc mùa hè ấy... bỗng nhiên cũng dịu lại.
 
Đại Đội Trưởng Của Tôi
CHƯƠNG 13 - MÙA HÈ BÊN HIÊN NHÀ


Sáng sớm, sau buổi đi dạo với Quang tối qua, Quân gói ghém ít đồ, đội nón bảo hiểm lên rồi quay sang dặn dò:

— Em về quê mấy hôm, nghỉ hè cho lại sức.

Có gì gọi em nha.

Quang gật đầu, cười nhẹ, không quên dặn thêm:

— Nhớ chạy cẩn thận.

Tới nơi thì báo anh.Trời hôm đó dịu, nắng vừa lên khỏi mái nhà, ánh sáng vàng óng trải dài theo từng con đường mà Quân chạy qua.

Quãng đường từ Vĩnh Long về Bến Tre không xa, nhưng lòng Quân lại thấy lạ lẫm như thể đã đi lâu lắm rồi mới trở về.---Nhà Quân nằm ngay mặt tiền một con đường lớn, mái ngói đỏ tươi nổi bật giữa khu xóm trù phú.

Ngôi nhà hai tầng khang trang, sân rộng lát gạch sạch sẽ, hàng rào sơn trắng, cây kiểng tỉa tót gọn gàng, toát lên nét chỉn chu và có điều kiện.

Chạy xe vào cổng, Quân chưa kịp rồ ga đã nghe tiếng mẹ từ trong vọng ra:

— Quân hả con?

Vô rửa mặt ăn sáng nè, mẹ làm bánh xèo rồi.Mẹ Quân là cô giáo Ngữ Văn về hưu, tóc đã lấm tấm bạc nhưng giọng nói vẫn mềm mại và ngọt như ngày nào giảng thơ Hàn Mặc Tử.

Dù đã nghỉ hưu nhưng bà vẫn giữ lửa nghề, nhận ôn tập cho học sinh lớp 12 thi tốt nghiệp — có hôm dạy tới ba bốn đứa liền, chẳng biết mệt.Ba Quân là công an về hưu, người ít nói, nghiêm nhưng thương con hết mực.

Gặp lại Quân, ông chỉ vỗ nhẹ vai cậu, nhìn cậu một lượt từ đầu tới chân, rồi hỏi đúng một câu:

— Ổn không?Anh Hai Quân tên Trí, hiện đang là đại úy công an, sống cùng vợ và hai đứa con nhỏ ở tầng trên.

Anh thương Quân, tuy hay cà khịa nhưng luôn đứng về phía em út.

Còn chị dâu Ngọc — người phụ nữ có đôi mắt sáng và nụ cười dịu dàng — thì xem Quân như em ruột.

Mới vừa bước vào bếp là chị đã bưng ly sữa ra:

— Ủa, về hồi nào?

Sao không báo trước?

— Bất ngờ cho vui đó chị — Quân cười toe, nhận ly sữa nóng từ tay chị dâu.---Trong khi Quân được quây quần trong không khí gia đình, thì ở trường, Quang lại tiếp tục những ngày đón sinh viên mới của đợt quân sự tiếp theo.

Anh mặc quân phục gọn gàng, ánh mắt vẫn nghiêm nhưng bớt phần lạnh lùng qqqqqqq bởi trong lòng anh giờ đây có một người để nhớ, để mong.Quang tên đầy đủ là Trần Minh Quang, sinh ra tại Vĩnh Long, nhưng sau này gia đình chuyển về Đồng Tháp lập nghiệp.

Ba anh mất sớm, mẹ và em trai hiện đang quản lý vựa gạo của gia đình ở Đồng Tháp.

Là con trai lớn trong nhà, Quang sớm trưởng thành, kiệm lời, nhưng đầy trách nhiệm.Dù ba mẹ từng mong muốn anh về Đồng Tháp công tác để gần nhà, nhưng Quang lại chọn ở lại Vĩnh Long không chỉ vì tình yêu với vùng đất này, mà còn vì nơi đây đã trở thành một phần ký ức và gắn bó sâu sắc với anh.

Giữa những dòng người xa lạ, anh tìm thấy sự thân quen, và gần đây… là một người để thương.---Cuối mùa hè, khi Quân trở lại trường, tóc đã cắt gọn, quần áo tươm tất.

Không còn sự vụng về của năm nhất, cậu đã thực sự là sinh viên năm hai với lịch học kín mít, bài tập chất đống, và những chiều chạy vội đi chợ mua đồ ăn.Quang đã quay về với bộ sắc phục công an nơi Công an tỉnh Vĩnh Long.

Mỗi chiều tan sở, anh đều tranh thủ tạt ngang qua chợ, mua ít rau củ, vài thứ lặt vặt cho căn nhà lầu 2 tầng nằm gon ở phường 1 Vĩnh Long yên tĩnh.

Nhà chỉ có một mình, Quang cũng quen rồi, nhưng có những buổi tối anh chợt thở dài, quay sang bên giường trống và nghĩ đến Quân.Một hôm, sau bữa tối đơn giản, Quang nhắn cho Quân:

— Mai em có rảnh không?

Anh muốn nói chuyện chút.Quân gọi lại ngay.

Đầu dây bên kia giọng Quang trầm đều:

— Anh tính rồi.

Em qua ở với anh đi.

Anh ở một mình cũng buồn, mà em ở trọ ngoài tốn kém lắm.

— Ờ thì… cũng đúng.

— Còn… lỡ có bệnh hoạn gì thì anh lo được cho em.

Anh nói thật đó.

— Anh nói như em yếu ớt lắm vậy á — Quân bật cười.

— Ờ thì… em yếu mà — giọng Quang nhẹ như gió thoảng, kèm theo một tiếng thở dài.

— Em sẽ suy nghĩ.

Nhưng em nghiêng về “ừ” nhiều hơn á.
 
Đại Đội Trưởng Của Tôi
CHƯƠNG 14 - NHỮNG NGÀY GẦN NHAU


Dọn qua nhà Quang là một quyết định lớn, nhưng Quân không mất nhiều thời gian để suy nghĩ.

Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, cậu biết mình đã tin người đàn ông ấy đủ nhiều để đặt cả những ngày sắp tới vào tay anh.Chiều hôm đó, Quân gói gọn ít đồ dùng cá nhân, vài bộ quần áo, mấy hộp màu, giấy vẽ, cuốn sketchbook đã vẽ dở, rồi đội nón lên xe.

Đoạn đường từ khu trọ cũ tới nhà Quang không dài, nhưng mỗi lần đèn đỏ dừng lại, tim Quân lại nhảy lên một nhịp.

Không phải vì lo lắng, mà là một thứ háo hức xen lẫn xao xuyến, giống như thể mình sắp bắt đầu một chương mới của đời sinh viên và cả đời yêu.

---Quang đứng ở cửa, tay vẫn cầm chiếc khăn lau bàn, áo sơmi xắn tay lên tới khuỷu, mùi nước lau sàn thơm thoảng trong gió.

Thấy Quân từ xa, anh đặt khăn xuống, bước ra, giọng chậm nhưng rõ:

— Vô đi.

Nhà sạch rồi, em khỏi quét gì nữa.

— Ghê ta, dọn nhà đón người ta luôn?

— Ừ.

Tại người ta quan trọng.Câu nói làm Quân im lặng vài giây.

Không phải vì ngượng mà vì lòng cậu dâng lên một cảm xúc yên bình đến lạ.

Không phải hoa hồng, không phải nến thơm, chỉ là một căn nhà yên tĩnh, một người chờ, và một câu nói chân thành.

---Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, cả hai ngồi tựa lưng ngoài ban công lầu hai, nhìn đèn đường lập lòe phía xa.

Quang đưa cho Quân lon nước ngọt mát lạnh, rồi tựa đầu vào vai cậu, giọng khàn nhẹ:

— Có em ở đây rồi…

đỡ thấy trống.

— Em ở đây rồi, anh có bắt em rửa chén hoài cũng được.

— Không cần.

Em học đi.

Việc nhà để anh làm.Câu nói lại khiến Quân quay sang nhìn anh đầy nghi hoặc.

Nhưng Quang chỉ cười, cái cười trầm trầm và hiền lành như ánh đèn ngủ phía sau lưng họ.

---Những ngày sau đó trôi qua trong nhịp sống chậm rãi.

Quân đi học từ sáng, chiều về là đã thấy Quang loay hoay trong bếp.

Có hôm anh mua một bó rau muống về, hí hoáy luộc, dầm nước mắm, bảo là "cho mát".

Có hôm mua gà kho tiêu, canh bí đao, nấu bằng chiếc nồi nhôm xỉn màu nhưng bữa cơm thì ấm lạ thường.Mỗi tối, sau khi xong bài vở, Quân lại nằm dài ra sàn, đầu kê lên đùi Quang, nói những chuyện vu vơ:

— Anh thấy mai em nên mặc sơ mi trắng hay áo thun đen?

— Thun đen.

Em mặc trắng người ta tưởng thầy giáo mất.

— Vậy tức là em nghiêm túc hả?

— Không.

Ý anh là em mặc đen nhìn ôm người hơn.Quân bật cười lớn, vỗ nhẹ lên đùi anh:

— Bắt đầu dẻo miệng rồi nghen!

— Tại sống chung rồi.

Không dẻo, sao giữ em được?

---Một buổi tối trời mưa, mưa đổ ào ào không báo trước, Quân chạy từ trường về, áo mưa tạt theo gió, quần lấm tấm bùn.

Vừa dựng xe trước cửa, cậu thấy Quang đã đứng chờ sẵn, cầm khăn và một ly trà gừng nóng:

— Vô thay đồ rồi uống cái này.

Mưa lớn, dễ cảm.

— Cảm cũng được.

Được anh chăm mà.Quang không nói gì, chỉ nhìn cậu lâu hơn thường lệ.

Anh biết, tình cảm giữa họ không còn là những điều mơ hồ như trước nữa.

Bây giờ là thật.

Là mỗi sáng đánh răng chung trong nhà vệ sinh chật hẹp, là chia nhau cái bánh mì nguội lúc trễ giờ, là đắp chung một chiếc chăn khi trời đêm trở gió.

---Tuần này lịch học trống, Quân về thăm nhà.

Trước khi đi, cậu nói nhỏ:

— Em đi có ba hôm thôi.

Nhớ thì gọi.

Quang gật, đưa tay vuốt nhẹ lên tóc Quân:

— Biết rồi.

Nhưng anh sẽ vẫn nhớ.

Mỗi ngày.Và Quân mỉm cười.

Nụ cười rất nhẹ, nhưng đủ để thấy, mùa hè này dưới mái hiên có ánh đèn vàng và tiếng mưa đêm lòng cậu đã thật sự yên.Hôm Quân về quê, trời cũng lại đổ mưa.

Lạ kỳ là cứ mỗi lần cậu không ở cạnh, Vĩnh Long như cũng bớt nắng, phố bớt ồn, bầu trời như thiếu đi một chút màu.Quang tiễn Quân ra tận cửa, đứng nhìn theo chiếc xe máy nhỏ lẫn dần vào màn mưa bụi, lòng dặn lòng không gọi cậu về sớm, nhưng vừa quay vào nhà đã thấy trống trơn.

Căn phòng từng là của riêng anh, giờ có thêm tiếng cười, mùi dầu gội, cả một đôi dép nhỏ đặt bên thảm.

Vắng đi tất cả những điều đó, lại giống như mình đang quay về những tháng ngày cũA cô đơn và im lặng.

---Ba ngày liền sau đó, Quang trực liên tục ở đơn vị.

Công an tỉnh đang vào đợt rà soát cuối quý, hồ sơ chất đống, điện thoại reo không dứt.

Anh quen rồi, nhưng chẳng hiểu sao, cứ mỗi khi xong việc, đặt bút xuống bàn là lại nhìn sang chiếc điện thoại nằm im bên cạnh.

Không có tin nhắn mới.

Không có “em về tới chưa”, “nhớ ăn cơm” hay “mai anh ăn gì để em nấu sẵn”.Đêm trực thứ hai, Quang ngồi ở trạm, ánh đèn trắng hắt lên bộ sắc phục khiến gương mặt anh càng thêm góc cạnh.

Bên ngoài trời lại mưa.

Anh mở điện thoại, bấm vào khung chat với Quân rồi lại tắt.

Không phải vì không muốn nhắn, mà vì biết Quân đang ở nhà — nơi cậu được ba mẹ yêu thương, vây quanh bởi ấm áp — còn bản thân anh thì lại chẳng biết phải nói gì ngoài một câu:> “Anh nhớ em.”

---Lúc rảnh tay, Quang ngồi viết báo cáo, mà đầu óc thì cứ lạc về hôm hai đứa lần đầu dọn đồ, dán tên lên kệ sách, chia nhau từng cái móc áo.

Nhớ cảnh Quân lom khom lau bụi dưới chân bàn, tóc bù xù, miệng còn lẩm bẩm:

— Ở với anh chán là em dọn đi liền đó nha.Khi ấy, Quang chỉ cười, không trả lời.

Nhưng trong lòng đã âm thầm nghĩ: Nếu em đi, anh biết tìm ai để về nữa đây?

---Đêm trực thứ ba, gần nửa khuya, có vụ gây rối nhẹ ở khu chợ đêm.

Quang cùng tổ công tác ra xử lý, mọi chuyện không lớn nhưng vẫn phải lập biên bản.

Trở về đơn vị, áo anh dính nước mưa, bắp tay mỏi nhừ.

Anh ngồi xuống bậc thềm đá, nhìn ánh đèn xa xa rồi bật cười.Cười… vì tự nhiên nhớ lại cảnh Quân hồi xưa học quân sự, cũng từng phàn nàn:

— Cái trò chạy bộ sáng sớm với hít đất em thấy không cần thiết.

Nhưng vì anh đứng nhìn nên em ráng.Thì ra, nhiều điều lúc đó tưởng là tạm thời, hóa ra lại trở thành ký ức không thể thay thế.

---Sáng chủ nhật, hết ca trực, Quang về nhà, nằm đổ người lên ghế sofa chưa kịp cởi giày.

Căn phòng vẫn sạch sẽ như hôm Quân rời đi, nhưng lạnh hơn.

Trên bàn vẫn có ly uống nước cũ của Quân, để nguyên nửa vời như vội vàng.

Anh cầm lên, rồi bất giác nhắm mắt lại — hình ảnh Quân hiện lên rõ ràng trong tâm trí: môi mím nhẹ khi tập vẽ, dáng ngồi xếp chân vẽ chăm chú, nụ cười lém lỉnh mỗi khi được ăn món khoái khẩu.Điện thoại rung lên.> [Quân]: Em lên xe rồi.

Tới Vĩnh Long chắc 2 tiếng nữa.

Quang nhắn lại ngay:> [Quang]: Về tới gọi anh.

Để anh chạy ra đón.

Mưa rồi.

Một lúc sau, Quân gửi thêm:> [Quân]: Em có mua mấy hũ đồ chua mẹ làm.

Anh nhớ chuẩn bị cơm.

Em đói.

Quang nhìn tin nhắn, lòng nhẹ tênh.

Anh đứng dậy, tháo giày, mở tủ lạnh, kiểm tra đồ ăn.

Mấy quả trứng, vài cọng hành lá, và một cái bụng đang vui.

---Khi chiều buông xuống, Quân trở lại.

Chiếc balo cũ đeo lưng, quần jeans hơi ướt vì mưa, mùi tóc thơm nhẹ lẫn trong làn gió.

Vừa thấy Quang ở đầu hẻm, Quân mỉm cười:

— Em về rồi nè.Quang bước tới, đưa tay che chiếc balo ướt cho cậu, không nói gì.

Chỉ là…

ánh mắt đó, đã đủ để Quân biết, cả ba ngày vừa qua, anh đã chờ như thế nào.
 
Đại Đội Trưởng Của Tôi
CHƯƠNG 15 - Ở CHUNG, YÊU CŨNG PHẢI HỌC


Ở với nhau khác hẳn lúc còn yêu từ xa aa Quân nhận ra điều đó chỉ sau vài tuần chính thức dọn đến sống cùng Quang.

Không phải vì Quang khó tính, cũng không phải vì nhà chật hay thiếu tiện nghi.

Mà là vì... khi hai người ở gần nhau, yêu thương thôi chưa đủ.

Còn phải học cách lắng nghe, cách nhường nhau, và cả cách im lặng đúng lúc.

---Sáng sớm, đồng hồ mới reo 6 giờ, Quân đã lồm cồm ngồi dậy, dụi mắt rồi vớ lấy khăn đi đánh răng.

Trong khi đó, Quang vẫn nằm im, tay đắp ngang trán, mắt nhắm hờ.

- Em đánh răng, anh dậy chưa?

- Chưa.

Mới thứ hai...Quân cười khẽ.

Dù mang tiếng là công an tỉnh, đúng giờ đúng giấc, nhưng Quang lại có tật lười rời giường mỗi sáng.

Có hôm Quân phải "đe" là không nấu ăn nếu anh còn nằm nướng.

Thế là sáng đó, Quang bật dậy như lính ra trận.Có lần, Quân hăng hái nấu thử bún bò theo công thức trên mạng.

Nồi nước lèo hầm từ sáng tới trưa, mùi thơm lan khắp nhà.

Quang về tới, hí hửng bưng tô ra bàn, húp một muỗng đầu tiên, liền quay sang cười nhăn:

- Em cho... nguyên hũ mắm ruốc hả?

- Thì người ta nói là "nêm cho vừa khẩu vị".

Em thấy vậy là được rồi mà...

- Ừ thì... khẩu vị em nó hơi nặng đô quá xíu.Thế là nguyên nồi bún bò để lại ăn... dần trong ba ngày.

Nhưng Quang vẫn ăn sạch, không bỏ muỗng nào.

---Nhưng không phải lúc nào cũng vui vẻ và suôn sẻ.

Có những tối Quân học bài muộn, giấy vẽ bày đầy ra sàn, màu nước dính lên cả áo cả tay, Quang đi làm về thấy cảnh đó thì chỉ thở dài, không nói.

Nhưng đến tối, khi ăn xong, anh mới nhẹ giọng:

- Em có thể gọn hơn một chút không?

Đừng bày màu lên sàn nữa.Quân im.

Không cãi.

Nhưng mặt thì xị xuống rõ.

Mấy phút sau mới làu bàu:

- Anh đâu có nói ngay lúc em bày đâu...

- Tại anh biết nói ngay là em cãi.

- Đâu có!

Em chỉ... phản biện.Hai người nhìn nhau, rồi cùng cười.

Mỗi lần như vậy, Quang sẽ vòng tay ôm lấy Quân từ sau lưng, hôn nhẹ lên tóc cậu và thì thầm:

- Anh không giận.

Chỉ muốn nhà mình gọn hơn chút.

Để còn có chỗ cho em ngồi vẽ... và cho anh ngồi nhìn em.

---Cuối tuần, cả hai rủ nhau ra siêu thị mua đồ.

Quân xách một giỏ, Quang đẩy xe.

Tới quầy mì gói, Quân hỏi:

- Lấy Hảo Hảo hay Kokomi?

- Em ăn gì cũng được.

- Không được.

Hỏi là phải chọn.

- Vậy lấy...

Hảo Hảo.

- Nhưng em thích Kokomi hơn.

- ???

Vậy hỏi anh làm chi?

- Tại muốn coi anh có hiểu em không.Quang chỉ biết bật cười bất lực, rồi... lấy luôn cả hai.

---Tối hôm đó, khi đã tắt đèn, cả hai nằm sát nhau, Quân ngọ nguậy mãi không ngủ được.

- Anh ngủ chưa?

- Chưa.

- Em hỏi cái này hơi kỳ... nhưng mà... nếu sau này em đi thực tập xa, không ở chung nữa... anh có buồn không?

- Có.

Nhưng anh quen rồi.

Em đâu có biết, lúc em về Bến Tre ba ngày... anh đếm từng buổi chiều một.Quân im.

Một lúc lâu sau, cậu kéo chăn lên ngang mũi, giọng nghèn nghẹt như trẻ con sắp khóc:

- Ở với anh quen rồi...

Em cũng sợ lúc xa sẽ nhớ phát điên luôn.Quang quay người lại, kéo cậu vào lòng.

Ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ rọi qua sống mũi Quân, long lanh.

- Vậy thì... nếu sau này có đi đâu, cũng nhớ quay về đây.

Về cái nhà này, về giường này... và về bên anh.Quân không trả lời.

Chỉ gật nhẹ.

Rồi từ từ khép mắt, trong vòng tay người mà cậu tin chắc sẽ là nhà - dù cuộc đời có đưa cậu đi xa đến đâu.
 
Đại Đội Trưởng Của Tôi
CHƯƠNG 16 - LẦN ĐẦU


Đêm đó, trời đổ mưa rả rích, từng giọt lách tách gõ nhẹ lên mái tôn.

Không khí se lạnh của những ngày đầu tháng tám như khiến căn phòng thêm tĩnh lặng.

Quân nằm nghiêng, ánh mắt mơ màng nhìn trần nhà, lưng cậu khẽ chạm vào khuôn ngực ấm áp phía sau - nơi Quang vẫn im lặng, chỉ thỉnh thoảng siết nhẹ vòng tay đang ôm lấy cậu.- Anh chưa ngủ hả?

- Quân hỏi khẽ.

- Chưa.

Tại có người trong tay rồi... không muốn nhắm mắt.Câu nói ấy, đơn giản mà như vỡ tan một lớp gì đó trong lòng Quân.

Không còn sự e ngại, không còn ranh giới.

Cậu xoay người lại, đối diện với ánh mắt trầm tĩnh ấy, nơi không còn nghi ngờ mà chỉ còn dịu dàng, và... chờ đợi.Quân đưa tay vuốt nhẹ gò má Quang, rồi dừng lại ở khóe môi anh.

- Anh muốn hôn em không?

- Anh luôn muốn.Chỉ thế thôi, Quang nghiêng đầu hôn lên môi cậu - nụ hôn nhẹ như gió, mềm như cánh hoa.

Không vồ vập, không hấp tấp, mà là một nụ hôn có sự chậm rãi của những người đã chờ đợi rất lâu để chạm vào nhau bằng tất cả tình cảm sâu kín nhất.---Quần áo dần được tháo bỏ trong im lặng, chỉ còn lại tiếng thở khẽ, và sự run rẩy của những cái chạm đầu tiên.

Da thịt kề cận, tim đập rộn trong lồng ngực, nhưng không có ai vội vã.

Quân ngước lên nhìn Quang, ánh mắt như muốn nói điều gì đó nhưng lại nghẹn ở cổ họng.Quang hiểu.

Anh cúi xuống, đặt môi lên trán cậu:

- Nếu em không muốn... anh dừng lại ngay.

- Không...

Em muốn.

Nhưng...

đây là lần đầu.

- Anh biết.

Anh cũng vậy.Câu trả lời làm Quân bất ngờ.

Cậu bật cười khẽ, trán chạm vào trán Quang:

- Thiệt không đó?

- Thiệt.

Không ai khác, anh chỉ từng nghĩ tới em.

Và bây giờ... em đang ở đây.---Không gian từ từ rơi vào hơi thở gấp gáp.

Bàn tay Quang chạm đến từng nơi, dịu dàng và kiên nhẫn.

Mỗi vết da, mỗi đường cong, mỗi chuyển động đều đầy ắp sự nâng niu.

Quân khẽ cong lưng, đôi chân khép lại rồi lại mở ra, để đón lấy từng cảm giác mới mẻ như những đợt sóng lạ cuộn qua người.Căn phòng chìm vào ánh đèn vàng nhạt, mưa ngoài kia vẫn chưa dứt.

Mỗi nhịp đẩy, mỗi âm thanh rì rầm nơi khóe miệng đều như hoà cùng tiếng gió thổi qua rèm cửa.

Không còn là hai người nữa, mà là một.

Một thể xác đang hòa vào nhau, một tâm hồn đang rung lên trong từng cái chạm, từng ánh mắt dán chặt, từng lời thì thầm không rõ.- Em đau không?

- Quang khẽ hỏi khi chuyển động sâu hơn.

- Có... nhưng em chịu được.

Vì là anh.Những phút sau đó là cả một khoảng trời mơ hồ và thăng hoa.

Cảm giác như tan chảy, như rực cháy, như đi qua hết cả nỗi lo sợ để chạm đến bình yên.

Khi cả hai cùng kiệt sức, cơ thể vẫn quyện lấy nhau, da thịt vẫn ướt mồ hôi và mưa ngoài hiên thì vẫn rơi, nhẹ tênh.---Sau đó, Quân nằm gối đầu lên tay Quang, mắt khép hờ nhưng môi vẫn mỉm cười.

- Em không nghĩ... lại ấm đến vậy.

- Là tình cảm đó.

Không phải xác thịt.

Là yêu thương.Quang cúi xuống, hôn lên mi mắt cậu, rồi kéo chăn đắp lại cho cả hai.Ngoài kia, mưa đã nhẹ dần.

Trong này, hai người đã là của nhau trọn vẹn, không còn gì ngăn cách.
 
Đại Đội Trưởng Của Tôi
CHƯƠNG 17 - MỘT BỮA TIỆC, MỘT MỐI QUAN HỆ


Buổi chiều tháng tám, nắng lùi dần vào hiên, nhường chỗ cho làn gió sông mát rượi len qua từng khe cửa.

Trong căn nhà hai tầng ở phường 1, Vĩnh Long, tiếng nước chảy từ vòi sen trong phòng tắm tầng trên hòa với tiếng gõ phím máy tính nhè nhẹ bên dưới.Quân vừa tắm xong.

Cậu quấn khăn tắm ngang hông, tóc còn nhỏ giọt nước, vừa bước ra khỏi phòng đã nghe tiếng Quang gọi vọng từ nhà dưới:— Quân ơi, lấy đồ ra ủi sẵn nha.

Tối nay anh chở đi ăn với mấy anh trong đội.Quân nhướng mày, chân trần bước xuống cầu thang lát gạch mát lạnh.— Em đi thiệt hả?

— Chứ sao.

Không lẽ để em trốn hoài?

Người ta nhắc hoài, giờ không đi là nghĩ anh bịa chuyện “em trai nuôi” luôn á.Quân phì cười, vừa đi vừa lau tóc.

Được Quang dẫn đi ăn nhậu với đội anh, nghĩa là mối quan hệ này không còn là điều gì mập mờ trong bóng tối nữa.

Không phải vì muốn khoe khoang, mà là để xác lập.

Như cách người ta dắt người yêu về ra mắt gia đình — cũng cần một bước đi, một lần hiện diện trước những người thân thiết nhất.

---6 giờ rưỡi tối, cả hai cùng rời khỏi nhà.

Quân mặc áo sơ mi xanh nhạt, đóng thùng với quần vải đen và mang giày thể thao trắng.

Cậu nhìn mình trong gương đến ba lần, chỉnh tóc tới lui, xịt chút nước hoa mùi gỗ nhẹ.

Quang đứng ngoài cửa phòng, khoanh tay dựa vào tường, ánh mắt không giấu được ý cười.— Em đi ăn nhậu chứ có đi phỏng vấn đâu mà lo dữ vậy?

— Anh dễ nói, còn em là người lạ.

Lỡ mất điểm thì anh mất mặt.

— Không có chuyện đó.

Em xuất hiện là anh đã lời rồi.Quán lẩu nằm sát bờ sông, không gian mở, đèn lồng treo lơ lửng, phía xa là ánh đèn cầu lấp lánh phản chiếu mặt nước.

Mấy anh trong đội đã ngồi sẵn một bàn dài, tiếng cười nói vang rộn.

Khi Quang vừa dắt Quân tới, mọi ánh mắt liền hướng về phía hai người.— Ủa ủa ủa, đây phải “truyền thuyết em trai nuôi” không?

— Đẹp trai hơn tưởng tượng luôn đó nha.

— Vô đây em, ngồi gần anh nè, anh kể cho nghe chuyện hồi Quang còn ốm nhách!Quân ngượng ngùng cúi đầu chào từng người, giọng mềm và lễ phép:— Dạ, em chào mấy anh.

Em tên Quân, học Mỹ thuật, năm hai rồi ạ.Quang cười, vỗ vai Quân rồi kéo ghế cho cậu ngồi cạnh mình.

Không khí nhanh chóng sôi nổi trở lại.

Nồi lẩu sôi ùng ục, mùi sả, lá chanh, cá lóc thơm nức.

Một vài anh lớn tuổi hơn vừa gắp đồ ăn, vừa rót nước ngọt cho Quân, nói đùa:— Đừng nghe lời tụi nó dụ dỗ nha.

Mấy ông này toàn kể xạo không đó.

— Ừ, nhất là thằng Quang á.

Hồi xưa nhát gái nhất đội, ai ngờ bây giờ ra tay gài em đẹp trai vô tròng.Cả bàn cười ầm, còn Quân thì đỏ mặt quay đi, tay siết nhẹ vào chân Quang dưới gầm bàn.

Quang nghiêng qua thì thầm:— Anh thích bị “vô tròng” như vậy hoài luôn á.Mấy tiếng sau, cuộc vui vẫn chưa dứt.

Anh em trong đội kể chuyện phá án, những lần rượt đuổi tội phạm giữa đêm, những buổi mật phục tới tận sáng, hay những kỷ niệm cũ từ thời còn học ở trường.

Quân không nói nhiều, chỉ cười nghe, nhưng cậu cảm nhận rõ sự ấm áp, thân tình trong cái cách họ đối đãi nhau.Và cả cái cách họ chấp nhận sự hiện diện của mình — một cách tự nhiên, không dò xét.Quang rót cho Quân ly nước ngọt, nghiêng đầu hỏi nhỏ:— Mệt chưa?

— Không.

Em thấy vui.

Em tưởng... sẽ ngại lắm.

Nhưng anh em của anh dễ thương ghê.Quang không đáp, chỉ siết nhẹ tay cậu dưới bàn.

Một cái siết rất ngắn, rất kín đáo, nhưng đủ khiến Quân thấy lòng mình ấm lên như được ai đốt cho một ánh lửa nhỏ.

---Trên đường về, gió sông lùa vào cổ áo mát rượi.

Quân ngồi sau xe, hai tay ôm lấy lưng Quang, má áp vào tấm lưng rắn chắc quen thuộc ấy.— Này.

— Hửm?

— Hồi nãy anh nói... dẫn em theo là để giới thiệu với anh em thân thiết nhất, phải không?

— Ừ.

Anh không thích giấu.

Anh không cần nói to, chỉ cần để những người quan trọng biết em là đủ.Quân siết anh chặt hơn.

Gió mát, tim cậu ấm.

---Về tới nhà, Quân dọn chén dĩa còn Quang pha trà.

Căn bếp tầng trệt rộn ràng ánh sáng vàng.

Trên bàn là bình thủy tinh chứa nhành hoa mộc nhỏ mà Quân cắm hồi trưa.

Nhà rộng, yên tĩnh, đủ để từng tiếng chân, tiếng ly va vào nhau trở nên thân thuộc.— Ở với anh riết, em bắt đầu giống “vợ đảm” quá.

— Ủa?

Không được hả?

— Được quá đi chứ.Đêm ấy, họ nằm bên nhau trên chiếc giường rộng của tầng trên.

Không cần nói thêm lời nào.

Chỉ là một đêm nhẹ nhàng, nhưng sâu sắc.

Một đêm mà Quân cảm thấy: mình không còn đứng ngoài cuộc sống của người đàn ông ấy nữa.
 
Đại Đội Trưởng Của Tôi
CHƯƠNG 18 - NGÀY TỐT NGHIỆP


Vậy là anh và Quân đã yêu nhau được ba năm rồi, cũng mới đây thôi cậu sinh viên bé bỏng của Quang cũng sắp tốt nghiệp.

Nắng đầu hè đổ vàng cả sân trường.

Hôm nay là một ngày đặc biệt ngày Trần Minh Quân chính thức trở thành cử nhân ngành Thiết kế đồ họa sau ba năm rưỡi miệt mài học tập và cày bừa hết mình với deadline.

Khoác lên mình bộ lễ phục tốt nghiệp, mái tóc được chải gọn gàng, khuôn mặt Quân vẫn còn vương lại chút căng thẳng nhưng trong ánh mắt đã rạng rỡ một niềm vui sâu sắc.Tiếng gọi tên vang lên từ sân khấu:

— Trần Minh Quân – Cử nhân Thiết kế đồ họa.Cả hội trường vỗ tay rào rào.

Quân bước lên sân khấu, tay run run cầm tấm bằng đỏ chói thành quả của bao nỗ lực, giọt mồ hôi và cả nước mắt suốt những tháng năm sinh viên.Cậu cúi đầu cảm ơn ban giám hiệu, cảm ơn Ba, Mẹ đã chăm lo che chở con, cảm ơn anh chị hai đã luôn động viên em, và em xin cảm ơn anh Quang vừa là người thầy vừa anh chủ nhà khó tính hổ trợ em cũng rất nhiều trong việc học, cảm ơn Thiên người bạn tốt nhất của Quân vì đã luôn che chở Quân, sau lời phát biểu Quân bước xuống hàng ghế, không quên đưa mắt tìm một bóng dáng thân thuộc nơi cuối khán đài.

Người ấy đứng đó, mặc sơ mi trắng, áo khoác đen vắt tay, ánh mắt hiền hòa và yên lặng dõi theo từng bước cậu.

Là Quang.Sau lễ trao bằng, Quân được cả gia đình vây quanh.

Mẹ cậu cô giáo về hưu, tay chỉnh lại cổ áo cho con, ánh mắt đỏ hoe vì xúc động.

Ba thì vỗ nhẹ vai cậu, gật gù tự hào.

Anh Hai đứng bên cạnh, tay cầm điện thoại lia lia chụp ảnh, miệng đùa:

— Được rồi, lần này mày giỏi hơn anh rồi nha.

Không uổng công ông bả thương mầy.Quân chỉ biết cười.Sau một hồi chụp ảnh lưu niệm, ánh mắt Quân liếc ra xa, nơi Quang vẫn đang đứng tránh nắng dưới một gốc cây, dáng người cao lớn trông như muốn hòa mình vào không khí nhưng vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ.Quân quay sang nói nhỏ với gia đình:

— À…

để con giới thiệu người này.Cậu bước lại kéo Quang vào, giọng điềm đạm:

— Đây là thầy Quang…

à, thầy từng phụ trách khóa quân sự hồi năm nhất của con.Quang hơi khựng một nhịp, nhưng rồi gật đầu chào:

— Dạ, chào cô chú, em chào anh chị.

Hồi đó em có dịp dạy mấy bạn sinh viên, trong đó có Quân.

Hôm nay được thấy em tốt nghiệp, em cũng vui lắm.Ba Quân nhìn từ đầu đến chân, ánh mắt săm soi theo bản năng của một người từng làm ngành, nhưng rồi mỉm cười gật đầu:

— Ờ, nghe thằng nhỏ nói hồi đó học quân sự cũng có người kềm kỹ dữ lắm.

Vậy là chú biết rồi, ha ha.Mẹ Quân nhẹ nhàng hơn, bà chỉ gật đầu chào:

— Cảm ơn thầy đã giúp đỡ nó thời gian đầu.

Cái Quân nhà cô… nó không quen mấy môi trường quân sự, có người hỗ trợ chắc yên tâm hơn nhiều.Quân nghe vậy chỉ cười trừ, nhưng lòng ấm lạ.Cả gia đình đứng trò chuyện thêm một lúc, rồi anh Hai đề nghị cả nhà về trước, để Quân đi chào bạn bè, đồng thời để…

“nó tiện nói chuyện riêng với thầy”, anh Hai nháy mắt đầy ẩn ý.Khi chỉ còn hai người giữa sân trường đang dần vắng, Quân quay sang, thở ra:

— Sao anh đứng xa vậy?Quang nhìn cậu, giọng dịu dàng:

— Vì anh biết, hôm nay là ngày của em.

Là ngày em được tỏa sáng bên gia đình, bạn bè…

Anh chỉ muốn đứng một góc, nhìn em hạnh phúc.Quân im lặng vài giây, rồi nói khẽ:

— Em cảm ơn anh.

Vì ba năm qua đã không rời bỏ em.

Không ép em phải công khai, không đòi hỏi em điều gì, chỉ âm thầm đứng cạnh như hôm nay.Quang bước lại gần, tay khẽ siết lấy tay Quân:

— Anh chỉ cần em sống đúng với lòng mình.

Còn bao giờ em sẵn sàng, anh vẫn ở đây.Giây phút đó, giữa sân trường mùa hè, gió thổi nhẹ qua hàng cây phượng, hai người đàn ông — một vừa ra trường, một đã qua tuổi sinh viên — chỉ nắm tay nhau thật chặt.

Không ồn ào.

Không cần nói nhiều.

Nhưng tim họ cùng đập một nhịp rất êm.---
 
Đại Đội Trưởng Của Tôi
CHƯƠNG 19 - SAU KHI ÁO CỬ NHÂN ĐƯỢC CỞI RA


Buổi chiều muộn, khi cả sân trường đã thưa người, Quân cùng Quang rời khỏi trường trong im lặng.

Cả hai không nói gì nhiều, chỉ cùng đi bên nhau, tay trong tay, đến tận khi về đến nhà của Quang nơi đã từng là chốn trú ngụ của Quân suốt một phần thanh xuân.Căn phòng nhỏ vẫn y như ngày Quân rời đi để về quê thực tập: gọn gàng, ấm áp, và sạch sẽ đến từng góc tường.

Quang vẫn là Quang chỉn chu, có phần cứng đầu, nhưng luôn để dành một khoảng trống đủ dịu dàng cho người mình thương.Quân bước vào phòng, khựng lại vài giây.— Vẫn như cũ ha… — Cậu cười, ánh mắt nhìn mọi thứ như một thói quen thân thuộc.Quang tiến đến sau lưng, vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau, cằm tựa nhẹ lên vai Quân.— Ừ.

Vì trong lòng anh, tụi mình vẫn còn ở cái ngày đầu em dọn đến đây…Quân ngả nhẹ đầu vào người anh, hơi thở chậm rãi, dịu dàng.

Cảm giác ấy, an toàn đến mức khiến người ta chỉ muốn dừng thời gian lại ở khoảnh khắc đó mãi.Một lúc sau, Quân quay người lại đối diện với Quang.

Hai ánh mắt chạm nhau, không lời, nhưng có cả trời thương nhớ trong đó.— Anh này…— Hửm?— Sau hôm nay, em muốn mình sống thật với mọi thứ.

Em muốn…

đưa anh về nhà, một cách đúng nghĩa.Quang không trả lời ngay.

Anh chỉ nhìn cậu trai trước mặt, người từng nhút nhát, từng lo sợ dư luận, giờ đây đang mở lòng, dám đối diện và bảo vệ những gì mình yêu thương.Anh khẽ gật đầu, siết tay Quân chặt hơn.— Vậy mình bắt đầu lại, nhưng không giấu giếm gì nữa…

được không?Quân mỉm cười, ánh mắt long lanh:— Được.

Em tốt nghiệp rồi.

Giờ em là người đàn ông chính thức trong nhà, phải dám sống đúng với tình yêu của mình chứ!Hai người cùng bật cười.Ngoài kia, nắng chiều nghiêng nghiêng trên con đường nhỏ.

Một chặng đường mới đã bắt đầu không còn là tình yêu trong bóng râm nữa, mà là một tình yêu sẵn sàng bước ra ánh sáng.
 
Back
Top Bottom