Lãng Mạn ĐẠI ĐỘI TRƯỞNG CỦA TÔI

Đại Đội Trưởng Của Tôi
CHƯƠNG 40 - LỚP MẶT NẠ RẠN NỨT


Trời đã tạnh mưa.

Con đường từ nhà Quang ra quốc lộ vẫn còn loang loáng nước.

Hai bên đồng lúa xõa xuống, gió lùa hun hút, mang theo hơi ẩm ngai ngái.Quang lái xe chậm rãi.

Tay anh siết vô lăng, ánh mắt căng như dây đàn.

Bên cạnh, Quân ngồi im, mặt cúi gằm.

Tim cậu rối như mớ tơ nhện.“Cô Mai ấy… không đơn giản.

Ánh mắt cổ nhìn mình chẳng phải ánh mắt hiền lành.

Mình biết… từ đây sóng gió sẽ không chỉ đến từ mẹ Quang nữa.”

Quân khẽ nghiêng đầu nhìn anh.

Khuôn mặt Quang vẫn rắn rỏi, nhưng nơi khoé mắt hằn rõ vết mệt mỏi.

Cậu nén tiếng thở dài, bàn tay run run đặt lên mu bàn tay anh.— Anh… có hối hận không?

Vì em? — Giọng Quân nhỏ như gió thoảng.Quang nghiêng đầu, liếc sang, đôi mắt đỏ ngầu nhưng rực sáng:

— Anh chỉ hối hận một điều… là không công khai với mẹ sớm hơn, để em phải chịu áp lực thế này.Quân cắn môi, nghẹn lại, không nói thêm gì.

---Trong khi đó, ở nhà Quang.Mai ngồi lại trong phòng khách.

Tiếng mưa rớt lộp bộp còn sót trên mái hiên, hòa với tiếng đồng hồ tích tắc như khoan vào tai.

Mẹ Quang bưng tách trà ra, đặt trước mặt Mai, thở dài.— Con thấy đó, nó ngang bướng đến vậy.

Cô thật sự bất lực.Mai khẽ cười, đôi mắt cụp xuống, giả vờ dịu hiền:

— Mẹ đừng lo.

Đàn ông ai cũng có lúc bồng bột.

Anh Quang rồi sẽ hiểu ra.

Chỉ cần bác tin con, con sẽ tìm cách kéo anh ấy về lại con đường đúng.Mẹ Quang chạm nhẹ vào tay Mai, gương mặt như tìm thấy điểm tựa:

— Mai, chỉ còn con là niềm hy vọng của mẹ.Mai cúi đầu, đôi môi cong lên.

Nhưng trong đôi mắt, những tia sáng khác hẳn lóe lên — lạnh, sắc, và đầy toan tính.“Quang… anh nghĩ anh có thể thoát khỏi tôi sao?

Không.

Tôi cần anh, không phải vì tình yêu, mà vì anh là chiếc mặt nạ hoàn hảo cho tôi.

Một người chồng công an mẫu mực — tấm lá chắn để cả thế giới thôi săm soi tôi là ai, tôi yêu ai.

Tôi sẽ có anh, bằng mọi giá.

Và kẻ tên Quân kia… sẽ chỉ là chướng ngại phải loại bỏ.”

Mai khẽ cười, nhấp một ngụm trà, ánh mắt lướt về phía cửa sổ mưa đọng.

Trong lòng cô đã vẽ sẵn ván cờ.

---Đêm đó.Quân và Quang dừng ở một nhà nghỉ nhỏ ven quốc lộ.

Căn phòng ko quá rộng rãi nhưng đủ để cả hai trú tamh, ánh đèn vàng hắt lên tường loang lổ những vết của thời gianQuân ngồi bó gối ở mép giường, mắt thẫn thờ.

Cậu không còn khóc, nhưng nỗi sợ trong lòng cứ lớn dần, như có bóng tối vây quanh.— Anh… — Cậu khẽ gọi. — Em sợ Mai.

Em nhìn chỉ , em thấy… chị ấy không đơn giản.Quang kéo cậu vào lòng, tay vuốt nhẹ mái tóc rối:

— Anh cũng biết.

Nhưng em yên tâm, anh không để bất kỳ ai chen vào giữa tụi mình.Quân áp mặt vào ngực anh, nghe nhịp tim đều đều.

Nhưng trong đầu, một giọng nói thì thầm:

“Mai không giống người sẽ buông bỏ.

Cổ đến không phải để yêu, mà để giành lấy.

Nếu mình yếu đi một chút thôi…

Quang có thể mất.”

Cậu siết chặt lấy anh, như sợ chỉ cần buông ra, tất cả sẽ tan biến.Ngoài kia, tiếng dế kêu rả rích, gió mang hơi lạnh len vào khe cửa.

Và trong bóng đêm, cả hai đều biết — cơn giông thật sự vẫn đang chờ phía trước.
 
Đại Đội Trưởng Của Tôi
CHƯƠNG 41 - MÀN CHIÊU TRÒ TRẮNG ĐEN


Sáng sớm, ánh nắng vàng nhạt len qua khung cửa.

Quân vừa chợp mắt được đôi chút thì điện thoại Quang reo vang.

Anh nghe máy, giọng gấp gáp của mẹ vọng qua:- Quang, về nhà.

Mẹ cần con nói chuyện.Quang chau mày, nhưng vẫn dạ một tiếng.

Anh tắt máy, quay sang Quân:

- Mẹ gọi.

Tụi mình về thôi.Quân cắn môi, khẽ gật đầu.

Trong lòng cậu ngổn ngang, như thể có điềm xấu đang rình rập.---Họ trở về nhà Quang.

Không khí buổi sáng ẩm ướt sau cơn mưa đêm qua.

Hải đứng trước cổng, thấy hai anh về thì ánh mắt chợt lóe lên lo lắng.

Nhưng cậu chỉ im lặng, tránh ánh mắt mẹ.Mẹ Quang đã ngồi sẵn ở phòng khách.

Bà không nhìn Quân, chỉ nhìn thẳng vào Quang:- Mẹ nói lại lần nữa.

Từ bỏ cậu ta đi.

Đừng làm mẹ mất mặt.Quang vẫn điềm tĩnh, đáp dứt khoát:

- Con không bỏ.

Mẹ có nói bao nhiêu lần, cũng thế thôi.Mặt bà sầm lại, nhưng chưa kịp phản ứng thì điện thoại Quân rung lên.

Một số lạ.Quân ngập ngừng, rồi bắt máy.

Giọng Mai vang lên, ngọt lịm:

- Em Quân, chị Mai đây.

Chị muốn gặp em, nói vài lời riêng.

Ở quán cà phê Hướng Dương, một lát nữa nha.

Đừng cho Quang biết, chị không muốn làm anh ấy khó xử.Quân giật mình, ánh mắt đảo nhanh về phía Quang.

- Nhưng... sao chị có số em?- Chuyện đó em đừng lo.

Chị chỉ muốn nói thẳng một lần cho rõ.

Em đến nhé.

- Rồi Mai cúp máy, không để Quân kịp từ chối.Quân lặng người.

Một phần cảnh giác, nhưng một phần lại bị sự khéo léo của Mai lôi cuốn.

Cậu nghĩ: Có lẽ nếu mình đi, nghe hết, biết hết, thì sẽ chấm dứt được chuyện này...Quân lén nhìn Quang, thấy anh đang nói chuyện với Hải ngoài hiên.

Tim cậu nhói lên, rồi cậu hít sâu, lặng lẽ bước ra cổng.---Quán cà phê Hướng Dương.Mai ngồi sẵn ở góc khuất, dáng vẻ thanh lịch, ánh mắt sáng long lanh.

Khi Quân bước vào, cô nở nụ cười hiền hòa:

- Em Quân, đến rồi à.

Ngồi đi em.Quân ngồi xuống, cảnh giác.

- Chị Mai... chị muốn gì?Mai khẽ nghiêng đầu, giọng ngọt như rót mật:

- Chị muốn giúp em thôi.

Em còn trẻ, đừng tự trói mình vào chuyện không lối thoát.

Quang là người của công chúng, của gia đình, của danh dự.

Em giữ anh ấy... em làm khổ cả hai thôi.Quân siết chặt bàn tay, cắn môi:

- Em yêu anh Quang.

Em không bỏ.Ánh mắt Mai bỗng sắc lại, nụ cười biến thành nhếch mép:

- Em ngây thơ quá.

Em nghĩ tình yêu giữ nổi à?

Anh ấy cần một cái vỏ bọc hoàn hảo, còn chị chính là cái vỏ bọc đó.

Em biết vì sao không?

Vì chị cũng không phải dạng "bình thường" như em nghĩ.

Chị cần một người chồng che giấu... và Quang chính là con bài hoàn hảo.Quân bàng hoàng:

- Chị... chị nói gì vậy?Mai ghé sát, giọng thì thầm nhưng đầy ác ý:

- Chị là les.

Em hiểu chưa?

Quang với chị, cả hai đều được lợi.

Còn em?

Em chỉ là chướng ngại.

Em rút lui đi, trước khi chị buộc phải mạnh tay.Cậu bật dậy, mặt tái đi:

- Chị thật độc ác...Chưa kịp nói hết, từ sau lưng đã có ba gã thanh niên xăm trổ bước tới.

Một tên hất cằm:

- Thằng nhóc, đi theo bọn tao!Quân hoảng hốt, quay lưng bỏ chạy nhưng bị tóm lại.

Bàn ghế đổ ầm xuống, khách trong quán hốt hoảng né sang một bên.

Bọn chúng đấm đá túi bụi.

Quân chỉ kịp kêu khẽ:

- Đừng...Máu trào nơi khóe môi, tầm mắt mờ dần.Mai đứng dậy, cầm tách cà phê nhấp một ngụm, giọng nhàn nhã:

- Nhớ cho rõ.

Nếu còn bám lấy Quang, lần sau không chỉ thế này đâu.---Ngay lúc ấy, một bóng dáng thấp thoáng ngoài cửa.

Hải.Cậu đã nghi ngờ từ đầu khi thấy Quân lén lút ra ngoài, nên bí mật đi theo.

Chứng kiến cảnh tượng, Hải run lên, móc điện thoại gọi ngay cho anh Hai:

- Anh Quang!

Quân...

Quân bị đánh!

Ở quán Hướng Dương!

Mau lên!---Quang lao xe như điên.

Tim anh đập thình thịch, tai ù đặc.

Khi đến nơi, cảnh tượng đập vào mắt khiến anh lồng ngực như muốn nổ tung.Quân nằm sõng soài trên nền gạch, máu loang ra nơi khóe môi, đôi mắt dần khép lại.- QUÂN!!!

- Quang gào lên, lao vào ôm lấy cậu.Trong giây phút ấy, tất cả sự bình tĩnh thường ngày tan biến.

Anh đặt Quân xuống ghế dài, rồi quay phắt sang bọn côn đồ.- Tụi mày... muốn chết à?!Quang lao vào, từng cú đấm giáng xuống như sấm sét.

Chỉ vài phút, ba gã nằm sõng soài, rên rỉ không nhấc nổi người.Mai đứng chết lặng ở góc quán.

Khi Quang quay sang, ánh mắt như lửa cháy bùng, cô hoảng hốt, vội vàng xoay người, lẩn nhanh ra cửa sau.Quang không buồn nhìn theo.

Anh bế Quân lên, gào với Hải:

- Gọi taxi!

Nhanh!

Đưa em ấy vào bệnh viện!Hải mặt tái mét, lật đật chạy ra đường vẫy xe.

Tiếng còi inh ỏi, tiếng bước chân dồn dập.Trong vòng tay Quang, Quân thì thào, giọng mờ nhạt như hơi thở cuối:

- Anh...

đừng bỏ em...Quang siết chặt cậu, gào lên trong tuyệt vọng:

- Không!

Anh sẽ không bao giờ bỏ em!

Nghe rõ không, Quân?!

Đừng nhắm mắt lại!Nhưng mí mắt Quân nặng trĩu, chìm dần vào bóng tối.Tiếng còi xe cứu thương vang lên đâu đó ngoài phố.

Cơn giông thật sự đã ập xuống, không còn là lời cảnh báo nữa.
 
Đại Đội Trưởng Của Tôi
CHƯƠNG 42 - HƠI THỞ TRỞ VỀ


Tiếng máy monitor kêu từng nhịp đều đều, ánh sáng trắng của phòng bệnh phủ lên gương mặt tái nhợt của Quân.

Quang ngồi ngay bên giường, hai bàn tay nắm chặt tay cậu, mắt thâm quầng vì một đêm dài không chợp mắt.

Hải thì co ro ở ghế ngoài hành lang, đầu gục xuống, ngủ chập chờn.Cánh cửa bật mở, bác sĩ bước vào, giọng trấn an:Người nhà yên tâm, bệnh nhân không nguy hiểm đến tính mạng đâu.

Chỉ là chấn thương phần mềm và mất máu do vết rách ở đâu.

May mà đưa vào kịp lúc, nếu không thì cũng hơi mệt à nha.

Quang khẽ cúi đầu, ngón tay run run vuốt tóc Quân.

Anh thở phào, nhưng lòng vẫn như còn nghẹn cứng.

---Một thoáng sau, mí mắt Quân khẽ giật.

Rồi cậu rên khe khẽ, mày nhíu lại.

Quang vội vàng đứng bật dậy, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt kia:Quân!

Em nghe anh gọi không Quân?

Đôi mắt mờ đục dần hé mở.

Ánh sáng chói chang khiến Quân chớp liên hồi, giọng khàn khàn:Anh...

Quang...?Anh đây! – Quang gần như nghẹn giọng, siết lấy cậu – Em tỉnh rồi, Quân ơi..., em làm anh lo lắm em biết không, sao em lại đi gặp cô ta một mình?

Quân chớp mắt thêm lần nữa, rồi khẽ mỉm cười, yếu ớt:Vậy là... em chưa chết hả anh?

Quang cau mày, giọng run rẩy nhưng nghiêm khắc:Đừng nói bậy!

Em còn hứa với anh bao nhiêu điều chưa làm, chưa trả hết nợ cho anh... làm sao anh cho em bỏ anh đi được?

Một giọt nước mắt rơi xuống má Quân.

Cậu ngước nhìn anh, nghẹn lại:Em xin lỗi... em đã không nghe lời...Suỵt. – Quang vội đặt ngón tay lên môi cậu – Đừng xin lỗi.

Có trách thì trách anh không giữ em sát bên.

Nhưng từ nay... anh thề sẽ không để em rời mắt anh nửa bước.

Ánh mắt hai người chạm nhau, lặng đi trong một khoảng trống dịu dàng, giữa bao vết thương và sợ hãi vừa trải qua.

---Ngoài cửa, Hải khẽ đẩy vào, tay còn run run vì cuộc gọi lúc nãy.

Cậu nhìn Quân rồi bật khóc nấc:Anh Quân... em xin lỗi, em không giúp được anh... em lo cho anh lắm...

Quân mỉm cười nhẹ, đưa tay ra sờ đầu Hải, Cậu em run như cây sậy, lắp bắp:Em thấy hết rồi... chị Mai... chính chị ta hại anh...

Quang nghiến răng, đôi mắt bùng lửa:Anh biết.

Anh sẽ không để yên cho Mai muốn làm gì làm đâu.

Căn phòng chìm trong im lặng căng thẳng.

Chỉ có tiếng máy monitor vẫn kêu nhịp đều đều, nhắc rằng hơi thở Quân đã trở về, rằng cơn bão ngoài kia chưa qua, nhưng ít nhất họ còn nhau.

---Đêm xuống.

Quân đã ngủ lại, hơi thở đều đặn.

Quang ngồi bên cạnh, mắt không rời gương mặt ấy.

Ngoài khung cửa, gió đêm thổi ào ào, mang theo mùi ẩm lạnh sau cơn mưa.Trong lòng anh, một lời thề vang dội:

Dù có phải đối mặt với cả thế giới, anh cũng sẽ bảo vệ em.

Lần này, anh không cho phép bất kỳ ai chạm vào em nữa.
 
Đại Đội Trưởng Của Tôi
CHƯƠNG 43 - VẾT RẠN TRONG NHÀ


Một tuần nằm viện nhanh chống trôi qua, đủ để Quân gượng dậy, những vết rách khâu lại đã liền da, vết bầm nhạt dần.

Nhưng trong đôi mắt cậu, sự mệt mỏi vẫn ám như một bóng mờ.

Tuy Bác sĩ cho Quân xuất viện, nhưng trong lòng anh biết, những vết thương thật sự của Quân không chỉ nằm trên cơ thể.Anh đưa Quân về nhà mẹ.

Ngôi nhà vốn quen thuộc, nhưng mỗi lần bước vào lại như dấn thân vào một chiến trường.- Đem nó về làm gì nữa?

- giọng bà xé toang không gian ngay khi vừa thấy con trai dìu Quân bước vào - Nó bị vậy cũng đâu phải lỗi Mai, nó xứng đáng bị vậy mà, ai bảo nó cứ đu bám con.

Con nhỏ hiền lành, chỉ vì bị khiêu khích mới làm thế thôi con à.Quân khẽ rụt vai, nắm chặt lấy tay Quang.

Anh siết lại, mắt lạnh lùng nhìn mẹ:

- Mẹ, Rõ rành rành là cô ta thật quá quắc không thể tha thứ, mẹ đừng nói gì thêm nữa, Quân cần yên tĩnh, không phải những lời như thế.- Coi kìa, bây giờ con bênh nó đến mức dám cãi mẹ.

- bà trừng mắt, giọng cao hơn - Còn Mai, nó thương con biết bao, mà con nỡ đối xử vậy à?Không khí trong nhà nghẹt thở.

Nhưng khác hẳn, Hải - cậu em trai Quân - bước ra, bưng sẵn nước ấm đặt lên bàn, rồi đỡ Quân ngồi xuống ghế:

- Anh Quân, anh uống đi, rồi vào phòng nghỉ ngơi.

Đồ đạt để em lo- Thằng Hải, ai cho mầy xen vào mặc chúng nó!

- mẹ Quang quát.

- Con xen vào, vì con thấy bất công mẹ ạ.

- Hải ngẩng đầu, mắt sáng rực - Người bị chị Mai hại, bị chị ta ta kéo người đánh suýt mất mạng lại không được bênh, còn kẻ ra tay lại được bảo vệ.

Con không chấp nhận và con cũng chẳn hiểu mẹ đang nghĩ gì, tuy mẹ không thích anh Quân nhưng mạng người không thể xem rẻ như thế mẹ ạ, con không chấp nhận được.

Mẹ à dù gì anh Quân cũng là người tốt và cũng là người anh Hai thương,con cũng mong mẹ chấp thuận cho 2 anh mẹ đừng đứng về phía chị Mai để làm những đều sai trái dù gì anh cũng là con mẹ cũng là công an mẹ ko sợ mọi chuyện vở lẻ thì ngta sẽ nghĩ về anh 2 như thế nào, việc anh Hai quen anh Quân ko hề xấu xa như mẹ nghĩ, nhưng con thấy mẹ tiếp tay với chị Mai làm điều xấu cái đó mới là đáng lên án thưa mẹ.Quân nghẹn ngào, ánh mắt ướt.

Quang đặt tay lên vai Hải, khẽ gật đầu, trong lòng cảm ơn đứa em trai dũng cảm hơn cả nhiều người lớn.

---Những ngày sau, Hải chăm Quân từng bữa ăn, giặt từng chiếc áo, bất chấp những trận mắng mỏ dội xuống từ mẹ Quang.

Cậu vẫn lặng lẽ, vẫn kiên nhẫn, coi sự săn sóc ấy như cách duy nhất để bảo vệ hai anh của mình.Quang, ngược lại, không thể ngồi yên.

Một buổi chiều, sau khi chắc chắn Hải ở lại trông nom Quân, anh khoắc vội chiếc áo, bước ra ngoài.

Địa chỉ Mai ở, anh nắm rõ.

Và lần này, anh không định nhượng bộ.Cửa nhà bật mở.

Mai nhìn thấy Quang với ánh mắt nghiệm nghị toát lên khí chất của một chiến sĩ công an, Mai thoáng khựng lại, nhưng rồi vẫn ngẩng cao đầu:

- Anh tìm em làm gì?

Muốn bắt em chắc?Quang bước thẳng vào, giọng trầm rắn rỏi:

- Nếu anh nể mặc mẹ của anh, hôm nay anh nhờ cơ quan chức năng dưới này đã lập hồ sơ, em ngồi tù từ lâu rồi.

Đừng nghĩ anh không biết em đứng sau vụ đánh hội đồng Quân.Mai cười nhạt, môi cong lên:

- Có bằng chứng không?

Hay anh chỉ dựa vào lời thằng em non nớt?Ánh mắt Quang tối sầm, từng bước áp sát:

- Mai, nghe cho rõ những lời tôi nói.

Tôi không cần bằng chứng để cảnh báo.

Em đụng vào Quân một lần nữa, em sẽ không chỉ đối diện với tôi trong tư cách người quen, mà là công an.

Và khi đó, đừng mong có lối thoát.Mai lùi nửa bước, tay siết chặt cánh cửa.

Dù miệng vẫn cười gượng, ánh mắt đã ánh lên nỗi sợ.

- Anh thay đổi rồi, Quang.

Trước kia anh đâu từng nhìn em bằng ánh mắt đó.Quang quay lưng, giọng lạnh tanh:

- Vì trước kia em chưa làm tổn thương người tôi yêu.Tiếng giày anh vang xa dần trong hành lang hẹp.

Mai đứng chết lặng, mặt tái đi, nụ cười gượng gạo biến mất.

---Đêm đó, Quang trở về.

Hải vẫn ngồi kề giường Quân, mắt díp lại nhưng bàn tay vẫn nắm chặt tay anh trai.

Quân ngủ yên, hơi thở đều.

Quang khẽ kéo chăn đắp lại, rồi ngồi xuống cạnh, nhìn cả hai.Trong lòng anh, một điều rõ ràng như thép: từ nay, dù mẹ có quay lưng, dù Mai có giở thủ đoạn nào, anh sẽ giữ Quân an toàn bằng tất cả sức mạnh của một người đàn ông, và cả trách nhiệm của một chiến sĩ công an.Cơn bão vẫn còn ngoài kia.

Nhưng trong căn phòng này, Quang biết, anh không đơn độc.
 
Back
Top Bottom