[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 78,419
- 0
- 0
Đại Đội Trưởng Của Tôi
CHƯƠNG 40 - LỚP MẶT NẠ RẠN NỨT
CHƯƠNG 40 - LỚP MẶT NẠ RẠN NỨT
Trời đã tạnh mưa.
Con đường từ nhà Quang ra quốc lộ vẫn còn loang loáng nước.
Hai bên đồng lúa xõa xuống, gió lùa hun hút, mang theo hơi ẩm ngai ngái.Quang lái xe chậm rãi.
Tay anh siết vô lăng, ánh mắt căng như dây đàn.
Bên cạnh, Quân ngồi im, mặt cúi gằm.
Tim cậu rối như mớ tơ nhện.“Cô Mai ấy… không đơn giản.
Ánh mắt cổ nhìn mình chẳng phải ánh mắt hiền lành.
Mình biết… từ đây sóng gió sẽ không chỉ đến từ mẹ Quang nữa.”
Quân khẽ nghiêng đầu nhìn anh.
Khuôn mặt Quang vẫn rắn rỏi, nhưng nơi khoé mắt hằn rõ vết mệt mỏi.
Cậu nén tiếng thở dài, bàn tay run run đặt lên mu bàn tay anh.— Anh… có hối hận không?
Vì em? — Giọng Quân nhỏ như gió thoảng.Quang nghiêng đầu, liếc sang, đôi mắt đỏ ngầu nhưng rực sáng:
— Anh chỉ hối hận một điều… là không công khai với mẹ sớm hơn, để em phải chịu áp lực thế này.Quân cắn môi, nghẹn lại, không nói thêm gì.
---Trong khi đó, ở nhà Quang.Mai ngồi lại trong phòng khách.
Tiếng mưa rớt lộp bộp còn sót trên mái hiên, hòa với tiếng đồng hồ tích tắc như khoan vào tai.
Mẹ Quang bưng tách trà ra, đặt trước mặt Mai, thở dài.— Con thấy đó, nó ngang bướng đến vậy.
Cô thật sự bất lực.Mai khẽ cười, đôi mắt cụp xuống, giả vờ dịu hiền:
— Mẹ đừng lo.
Đàn ông ai cũng có lúc bồng bột.
Anh Quang rồi sẽ hiểu ra.
Chỉ cần bác tin con, con sẽ tìm cách kéo anh ấy về lại con đường đúng.Mẹ Quang chạm nhẹ vào tay Mai, gương mặt như tìm thấy điểm tựa:
— Mai, chỉ còn con là niềm hy vọng của mẹ.Mai cúi đầu, đôi môi cong lên.
Nhưng trong đôi mắt, những tia sáng khác hẳn lóe lên — lạnh, sắc, và đầy toan tính.“Quang… anh nghĩ anh có thể thoát khỏi tôi sao?
Không.
Tôi cần anh, không phải vì tình yêu, mà vì anh là chiếc mặt nạ hoàn hảo cho tôi.
Một người chồng công an mẫu mực — tấm lá chắn để cả thế giới thôi săm soi tôi là ai, tôi yêu ai.
Tôi sẽ có anh, bằng mọi giá.
Và kẻ tên Quân kia… sẽ chỉ là chướng ngại phải loại bỏ.”
Mai khẽ cười, nhấp một ngụm trà, ánh mắt lướt về phía cửa sổ mưa đọng.
Trong lòng cô đã vẽ sẵn ván cờ.
---Đêm đó.Quân và Quang dừng ở một nhà nghỉ nhỏ ven quốc lộ.
Căn phòng ko quá rộng rãi nhưng đủ để cả hai trú tamh, ánh đèn vàng hắt lên tường loang lổ những vết của thời gianQuân ngồi bó gối ở mép giường, mắt thẫn thờ.
Cậu không còn khóc, nhưng nỗi sợ trong lòng cứ lớn dần, như có bóng tối vây quanh.— Anh… — Cậu khẽ gọi. — Em sợ Mai.
Em nhìn chỉ , em thấy… chị ấy không đơn giản.Quang kéo cậu vào lòng, tay vuốt nhẹ mái tóc rối:
— Anh cũng biết.
Nhưng em yên tâm, anh không để bất kỳ ai chen vào giữa tụi mình.Quân áp mặt vào ngực anh, nghe nhịp tim đều đều.
Nhưng trong đầu, một giọng nói thì thầm:
“Mai không giống người sẽ buông bỏ.
Cổ đến không phải để yêu, mà để giành lấy.
Nếu mình yếu đi một chút thôi…
Quang có thể mất.”
Cậu siết chặt lấy anh, như sợ chỉ cần buông ra, tất cả sẽ tan biến.Ngoài kia, tiếng dế kêu rả rích, gió mang hơi lạnh len vào khe cửa.
Và trong bóng đêm, cả hai đều biết — cơn giông thật sự vẫn đang chờ phía trước.