Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo Hảo

Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo Hảo
Chương 10



Còn ta, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ đáng thương bị chính ca ca của mình lãng quên ở một nơi góc tối nào đó mà thôi.

Ta đã từng tận mắt chứng kiến, vào một đêm tháng Chạp lạnh buốt thấu xương, khi những cơn gió rét căm căm thổi qua, chỉ vì Thẩm Vân Dao đột nhiên thèm ăn món kẹo hồ lô, mà Thẩm Vân Hàn đã không hề do dự một chút nào, vội vàng khoác áo choàng lên người, rồi tất tả ra ngoài phố để tìm mua cho bằng được.

Ta cũng đã từng nhìn thấy, chỉ cần Thẩm Vân Dao vô tình nhắc đến một thứ gì đó mà ả cảm thấy thú vị, thì ca ca liền không quản ngại tốn công tốn sức, vất vả ngược xuôi để mang những món đồ kỳ lạ, mới mẻ ấy về đặt ngay trước mặt của ả, để cho ả ta có thể tha hồ mà vui đùa, nghịch ngợm.

Thậm chí, có một lần, Thẩm Vân Dao vì say rượu mà mất đi sự tự chủ, đã ôm chặt lấy vòng eo của Thẩm Vân Hàn mà không chịu buông ra.

Thẩm Vân Hàn khi đó cũng chỉ dịu dàng ôm lại ả ta, trong đôi mắt của huynh ấy tràn ngập một tình yêu thương và nỗi xót xa vô hạn…

Cuộc đời ở kiếp trước của ta, nào có khác gì một con chim nhỏ bé bị mắc kẹt trong một tấm lưới vô hình, chỉ có thể vùng vẫy một cách tuyệt vọng giữa một chiếc bẫy tinh vi mang tên “tình yêu giả dối”, một chiếc bẫy mang theo đầy những mù quáng và nỗi đau đớn khôn nguôi.

Ta không tài nào có thể hiểu nổi tại sao người ca ca ruột thịt ấy lại có thể đối xử lạnh nhạt với ta đến như vậy.

Cũng không thể hiểu được vì sao Tiêu Tử Húc, người đã từng cùng ta thề non hẹn biển, sau khi thành thân lại có thể trở nên xa lạ và tàn nhẫn đến thế.

Ta đã từng ngu ngốc đến mức cố công tìm kiếm một chút chân tình ít ỏi giữa những ảo ảnh hão huyền mà bọn họ bố thí cho.

Ta đã từng hèn mọn đến mức khát khao có được một chút dịu dàng vốn dĩ chỉ là xa vời, không bao giờ thuộc về mình.

Mãi cho đến tận bây giờ, ta mới như thể vừa tỉnh dậy từ một cơn mộng dài, mới có thể thấu hiểu được một điều rằng:

Bất luận đó là sự lạnh lẽo, vô tình của bọn họ, hay là sự phản bội trắng trợn kia, thì tất cả cũng chỉ như một trận cuồng phong dữ dội bất chợt nổi lên trên đường đời mà thôi; cho dù nó có khiến cho ta phải điêu đứng, chật vật một cách thê thảm đến nhường nào, thì cũng tuyệt đối không thể nào có thể đánh gục được ta.

Làm sao ta lại có thể ngốc nghếch đến mức cho rằng nếu như không còn những thứ tình cảm giả tạo, hão huyền đó nữa, thì cuộc sống này của ta sẽ lập tức mất đi hết mọi màu sắc, thậm chí là mất đi cả ý nghĩa để tồn tại hay sao?

Không bao lâu sau đó, có tin tức được truyền đến:

Nha hoàn thân cận của Thẩm Vân Dao đã lén lút mua một số vật dụng không đứng đắn, đó chính là một loại dược vật có tác dụng k*ch t*nh vô cùng mạnh mẽ.

Ả ta còn thường xuyên ra vào phủ Tĩnh An Hầu, mỗi một lần đều tỏ ra vô cùng vội vã, hành tung lại hết sức khả nghi.

Ta ngay lập tức ra lệnh cho Thanh Tuyết phải dùng một khoản tiền lớn để mua chuộc cho bằng được tên tùy tùng thân cận của Tiêu Tử Húc.

Tên đó ban đầu còn tỏ ra khá do dự, hiển nhiên là hắn cũng biết rõ rằng chuyện này có quan hệ vô cùng trọng đại, chỉ cần sơ suất một chút thôi cũng có thể tự rước họa vào thân mình.

Thế nhưng, sau khi ta đã đưa ra đủ mọi loại điều kiện hấp dẫn, hắn cuối cùng rồi cũng đã chịu hé miệng nói ra sự thật.
 
Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo Hảo
Chương 11



Thì ra Thẩm Vân Dao và Thẩm Vân Hàn trong lần này đã tính toán sắp đặt một kế hoạch hiểm độc, nhằm vào đúng ngày diễn ra lễ cập kê của ta, bọn họ muốn khiến cho ta và Tiêu Tử Húc phải ở chung một phòng, rồi đợi cho đến khi vị quý nhân ở trong cung đến để tuyên đọc thánh chỉ thì sẽ cố tình dẫn dắt mọi người đến để “bắt gian tại trận”, cố ý gây nên một vụ náo động lớn để cho cả kinh thành này đều phải biết đến.

Như thế, ta vì tình thế bức bách, sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải gả cho Tiêu Tử Húc, rồi từ đó mặc cho bọn họ mặc sức giật dây, thao túng cuộc đời ta.

Nghe đến đây, cõi lòng ta như thể bị rơi thẳng xuống một hầm băng lạnh buốt đến thấu xương.

Dẫu cho kinh thành rộng lớn này chẳng phải chỉ có riêng mỗi phủ tướng quân của chúng ta, cũng chẳng phải chỉ có một mình ta là thiếu nữ đã đến tuổi cập kê, chờ ngày xuất giá.

Ta thực sự không thể nào hiểu nổi tại sao bọn họ lại phải tốn công tốn sức đến như vậy để bày ra những mưu sâu kế độc này, chỉ để nhằm mục đích thành toàn cho cuộc hôn sự giữa ta và Tiêu Tử Húc hay sao?

“Khoan đã nào! Thánh chỉ được truyền từ trong cung ư?”

Việc truyền đạt thánh chỉ của hoàng cung từ xưa đến nay đều được thực hiện một cách cực kỳ kín đáo và khó có thể lường trước được.

Làm thế nào mà bọn họ lại có thể biết chắc chắn được rằng người ở trong cung nhất định sẽ đến đúng vào cái ngày diễn ra lễ cập kê của ta cơ chứ?

Chẳng lẽ nào… bọn họ cũng đã được tái sinh giống như ta ư???

Thế nhưng, nếu như bọn họ thực sự cũng đã trọng sinh, thì với sự hiểu biết tường tận của bọn họ về con người ta, chắc chắn đã sớm phát hiện ra những hành động khác thường của ta ở thời điểm hiện tại rồi mới phải.

Chuyện này... càng nghĩ lại càng cảm thấy kỳ lạ, giống như có một tấm lưới vô hình đang giăng ra một cách kín kẽ, rồi từ từ giam chặt lấy ta ở bên trong, khiến cho lòng người không khỏi cảm thấy hoảng hốt và bất an vô cùng…

Thanh Tuyết vội vã chạy đến để bẩm báo tình hình:

“Thưa tiểu thư, người mà chúng ta đã cài vào bên cạnh Thẩm Vân Dao vào sáng ngày hôm nay đã bị đại công tử lấy cớ là ăn trộm đồ đạc mà cho người chặt đứt mất một bàn tay, ngài ấy còn định bụng sẽ đuổi nàng ấy đến một trang viện ở tận phía nam của thành nữa.”

Đôi chân mày của ta ngay lập tức nhíu chặt lại.

Ta từ xưa đến nay vốn dĩ luôn đối xử rất hào phóng với những người hầu ở trong phủ, mục đích là nhằm tranh thủ được lòng trung thành của bọn họ.

Các loại tiền thưởng và những lợi ích khác nhau, ta chưa từng một lần tỏ ra tiếc rẻ mà không ban phát cho họ.

Làm sao mà nàng ấy lại có thể phạm phải một lỗi sơ đẳng đến như vậy, đó là đi ăn trộm đồ đạc cơ chứ?

“Lẽ nào là bởi vì thị tỳ đó đã vô tình phát hiện ra một bí mật động trời nào đó không thể tiết lộ, cho nên bọn họ mới phải vội vàng ra tay để giết người diệt khẩu như vậy?”

Ý nghĩ đó vừa mới hiện lên trong tâm trí, đôi mắt của ta ngay lập tức sáng rực lên, dường như ta đã nắm bắt được một mắt xích vô cùng then chốt để có thể phá giải được toàn bộ mọi chuyện.

Ta vội vàng căn dặn Thanh Tuyết:

“Thanh Tuyết, ngươi hãy mau chóng tìm lấy một vài người có thân thủ nhanh nhẹn, đầu óc lại linh hoạt, rồi đến ngay trang viện ở phía nam thành để theo dõi tình hình.
 
Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo Hảo
Chương 12



Ta đoán rằng Thẩm Vân Hàn sở dĩ đưa nàng ta đến đó, chắc chắn là sẽ tìm một cơ hội thích hợp để mà ra tay diệt khẩu.

Bằng mọi giá, các ngươi phải cứu được nàng ấy trở về!”

Thanh Tuyết ngay lập tức lĩnh mệnh rồi vội vã rời đi.

Ta một mình ở lại trong phòng, đầu óc vẫn cứ như một mớ bòng bong hỗn độn, hoàn toàn không thể nào gỡ ra được một manh mối nào cho thật rõ ràng cả.

Nếu như Thẩm Vân Dao và Thẩm Vân Hàn không phải là những người đã được trọng sinh, vậy thì bọn họ rốt cuộc đã dùng cách gì, mà lại có thể biết được một cách chính xác đến như vậy rằng hoàng cung sẽ hạ thánh chỉ đúng vào cái ngày diễn ra lễ cập kê của ta cơ chứ?

Nỗi nghi ngờ đó cứ như một chiếc móc câu sắc nhọn, bám chặt lấy tâm trí của ta không rời, khiến cho ta phải suy nghĩ mãi mà vẫn không thể nào tìm ra được câu trả lời.

Một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng bỗng dưng vang lên, cắt đứt đi dòng suy nghĩ miên man của ta.

Giọng nói dịu dàng, ấm áp của mẫu thân vọng vào từ phía bên ngoài cửa:

“Thư Nhi, là mẫu thân đây con.”

Ta vội vàng đứng dậy để mở cửa, liền nhìn thấy mẫu thân đang đứng ở ngay ngưỡng cửa, ánh mắt của bà ngập tràn vẻ lo lắng và sự quan tâm chân thành.

Bà nhẹ nhàng bước vào trong phòng, rồi kéo tay ta cùng ngồi xuống bên mép giường:

“Dạo gần đây ta thấy con cứ buồn bã ủ rũ suốt ngày ở trong phòng, nét mặt thì lại luôn tỏ ra rối bời, chắc chắn là đang có chuyện gì đó chất chứa ở trong lòng phải không con?

Có phải là lại vì cái tên Tiêu gia nhị công tử kia có đúng không?

Nếu như con không muốn nói ra thì cũng không sao cả.”

“Chỉ có điều, Thư Nhi của ta à, cuộc đời này làm gì có chuyện gì cũng đều có thể thuận theo ý muốn của riêng mình được đâu con?

Có những lúc, thay vì cứ để bản thân phải quẩn quanh mãi trong những đau khổ và dằn vặt không lối thoát, chi bằng con hãy thử thay đổi một góc nhìn khác để mà suy xét những điều lợi hại.

Biết đâu chừng, cái chuyện mà hiện tại trông có vẻ như rất rắc rối và nan giải kia, lại có thể mang đến cho con một cơ hội bất ngờ nào đó thì sao?”

Ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mẫu thân của mình, nhìn ngắm gương mặt dịu dàng, thân quen ấy.

Dòng ký ức miên man không sao kìm nén được lại trôi ngược về những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.

Ở kiếp trước của ta, những ký ức về mẫu thân chỉ dừng lại ở đúng cái khoảnh khắc mà ta bước chân vào cánh cửa của phủ Tĩnh An Hầu.

Kể từ đó trở về sau, ta và phụ mẫu dường như đã bị dòng đời nghiệt ngã cuốn trôi đi mất, chưa từng một lần nào được gặp lại nhau nữa.

Thậm chí, đã có những lúc ta hỏi Tiêu Tử Húc về tình hình của phủ Tướng quân, thì hắn ta luôn lấy cớ rằng không muốn ta phải lo lắng thêm mà bảo ta đừng nên hỏi đến nữa.

Vào thời điểm đó, ta đã ngu ngốc đến mức cứ nghĩ rằng trong những ngày tháng ta rời xa, phụ mẫu và tất cả mọi người ở trong phủ nhất định vẫn đang sống một cuộc sống yên ổn và hạnh phúc.

Ta chưa từng một lần nào dám nghĩ rằng, ở phía sau những điều đó lại có thể còn ẩn giấu biết bao nhiêu là chuyện mà ta chưa từng một lần được hay biết đến.

Mẫu thân thấy ta mãi vẫn không chịu nói một lời nào, chỉ đắm chìm trong những dòng suy tư của riêng mình, bèn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ta:

“Thư Nhi, con có muốn cùng mẫu thân đi dạo một vòng quanh chùa một chút được không?
 
Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo Hảo
Chương 13



Nghe người ta nói rằng ngôi chùa này rất linh thiêng đấy, chúng ta hãy cùng nhau đi cầu phúc một chút nhé.”

“Mẫu thân chỉ mong sao cho con có thể được bình an và vui vẻ, cả một đời này không phải lo âu hay muộn phiền về bất cứ điều gì cả.”

Ta khẽ gật đầu đồng ý, rồi theo chân mẫu thân rời khỏi phòng.

Chẳng bao lâu sau đó, chúng ta đã đi tới một khu rừng đào nằm ở phía sau của thiền viện.

Đang đúng vào mùa hoa hải đường nở rộ, những cánh hoa mỏng manh theo làn gió nhẹ mà khẽ khàng rơi xuống.

Ta đưa tay ra, đón lấy một cánh hoa đang lững lờ rơi xuống, vừa mới xoay người lại thì đúng vào lúc bắt gặp được vị trụ trì của ngôi chùa này.

Ánh mắt của vị trụ trì dừng lại trên gương mặt ta, rõ ràng là có một thoáng kinh ngạc hiện lên.

Sau một khoảnh khắc ngắn, ông mới chắp hai tay lại trước ngực, rồi niệm một tiếng Phật hiệu:

“A Di Đà Phật.

Thí chủ đây quanh thân khí tức có phần không ổn định, hẳn là đã từng trải qua những chuyện phi thường, lại thêm cơ duyên ngẫu nhiên mà đắc được một kỳ ngộ vô cùng hiếm có...”

Ta giật nảy cả mình, rồi ngẩng phắt đầu lên nhìn thẳng về phía vị trụ trì, ánh mắt ta lúc này tràn ngập vẻ cảnh giác và nỗi kinh ngạc tột độ:

“Đại sư nói những lời này là có ý gì?”

“Lão nạp đây hoàn toàn không có chút ác ý nào cả.

Vạn vật ở trong trời đất này đều phải tuân theo quy luật nhân quả luân hồi.”

“Thí chủ đây đã từng phải trải qua những thống khổ tột cùng của vòng luân hồi sinh tử, ngày hôm nay lại may mắn gặp được cơ duyên này, vậy cớ sao không thử buông bỏ đi những chấp niệm trong lòng, để cho tâm hồn được nhẹ gánh mà thanh thản lên đường, hầu mong trong cuộc hành trình tái sinh này có thể tìm lại được ánh bình minh cho chính mình?”

Giọng nói của vị trụ trì trầm ổn mà lại vô cùng ôn hòa, thế nhưng những lời nói ấy lại giống như một chiếc búa tạ nặng nề đang đập thẳng vào sâu trong trái tim ta.

Ta khẽ siết chặt lấy hai bàn tay lại, rồi cất tiếng hỏi:

“Không rõ ý của đại sư khi nói về cơ duyên ở đây là loại cơ duyên gì?”

Vị trụ trì lại chắp hai tay lại, rồi niệm thêm một câu Phật hiệu nữa, ánh mắt của ông càng trở nên sâu thẳm và khó dò hơn.

“Họa và phúc vốn dĩ không có cửa ngõ nào nhất định, mà đều là do chính bản thân con người tự mình mời gọi đến.

Báo ứng của việc thiện và ác cũng giống như hình với bóng, luôn theo sát không rời.

Việc thí chủ có được cơ hội của ngày hôm nay tuyệt đối không phải là một chuyện ngẫu nhiên.”

“Ắt hẳn là đã có một người lương thiện nào đó, ngày này qua tháng khác, luôn ôm giữ trong lòng một sự thành kính vô biên, rồi dâng trọn cả tấm chân tình và những tâm nguyện của mình, để rồi những điều đó đã tích tụ lại thành một dòng chảy mãnh liệt, lấy tấm lòng chí thành ấy mà cảm động đến cả trời xanh, thì mới có thể đổi lại được một cơ hội xoay chuyển cả càn khôn đất trời như thế này!”

“Thí chủ nên biết trân quý lấy mối nhân duyên ấy, chớ nên để cho ngọn lửa nghiệp chướng của quá khứ tiếp tục thiêu đốt tâm can, để rồi lại phải bỏ lỡ đi biết bao nhiêu điều tốt đẹp của hiện tại và cả tương lai sau này nữa.”

Ngay trong khoảnh khắc ấy, những ký ức của kiếp trước bỗng chốc ùa về trong tâm trí ta như những đợt thủy triều dữ dội.
 
Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo Hảo
Chương 14



Trong những ký ức mơ hồ ấy, mẫu thân của ta đã quyết tuyệt khép mình lại ở trong một gian từ đường âm u, lạnh lẽo đến cùng cực.

Bên trong cái không gian nhỏ hẹp, tù túng ấy, chỉ có duy nhất một ngọn đèn xanh leo lét đang khẽ lay động, sắp sửa lụi tàn.

Thứ ánh sáng yếu ớt, mờ ảo ấy chiếu rọi lên thân ảnh cô đơn, lạnh lẽo của bà.

Ngày này cứ thế trôi qua ngày khác, bà giống như một pho tượng đá bất động, không hề có chút sinh khí nào.

Chỉ có nỗi sầu muộn và niềm thương nhớ khôn nguôi hằn sâu trên đôi chân mày của bà là đang lặng lẽ trôi theo dòng chảy của thời gian.

Là người sao?

Là mẫu thân của ta ư?

Ý nghĩ ấy vừa mới lóe lên trong tâm trí, liền giống như một ngọn lửa hoang dại không thể nào kiểm soát nổi, điên cuồng thiêu đốt cõi lòng ta.

Nó thiêu đốt đến mức khiến cho đôi mắt ta trở nên cay xè, sống mũi nóng ran cả lên, và suýt chút nữa thì những giọt nước mắt đã trực trào ra rồi.

Tất cả những chi tiết nhỏ nhặt của ngày xưa cũ mà ta đã từng vô tình lãng quên đi, giờ đây tất cả đều hóa thành những lưỡi dao sắc bén vô cùng, từng nhát, rồi lại từng nhát một cứa sâu vào trong trái tim ta.

Ta nắm chặt lấy bàn tay của mẹ, rồi âm thầm hạ một quyết tâm sắt đá.

Ta nhất định phải vén cho bằng sạch cái màn sương mù dày đặc đang bao phủ ở trước mắt này, rồi đoạt lại quyền chủ động của vận mệnh vào trong chính đôi tay của mình.

“Thưa tiểu thư, khi chúng nô tỳ tìm đến được trang viện ở phía nam của thành, thì đã nhìn thấy Bội Nhi bị người ta tra tấn đến mức không còn có thể nhận ra được hình dạng ban đầu nữa rồi.

Hiện tại, chúng nô tỳ đã đưa muội ấy đến y quán để chữa trị.”

Giọng nói của Thanh Tuyết tỏ ra vô cùng vội vã, trên vầng trán của nàng còn lấm tấm những giọt mồ hôi.

“Khi chúng nô tỳ chuẩn bị rời khỏi đó, không ngờ rằng lại nhìn thấy Tam vương gia cùng với Đại công tử đang cùng nhau từ bên trong trang viện ấy bước ra…”

Ta bật ngay người dậy, sự kinh ngạc và nỗi nghi hoặc tột độ ngay lập tức tràn ngập trong đôi mắt của ta:

“Tam vương gia ư?”

“Tại sao hắn ta lại có thể xuất hiện ở kinh thành vào lúc này?

Chẳng phải hắn nên ngoan ngoãn mà ở lại đất phong của mình tại Xương Đô xa xôi kia hay sao?”

Đôi lông mày của ta nhíu chặt lại, trong đầu ta nhanh chóng lục lọi, xâu chuỗi lại tất cả mọi thông tin liên quan đến vị vương gia này.

Tam vương gia chính là con trai của vị quý phi đã từng được tiên hoàng sủng ái nhất khi ngài còn tại vị.

Từ thuở nhỏ, hắn đã được yêu chiều hết mực, có một thời kỳ hắn đã từng oai phong lẫm liệt đến mức không một ai có thể sánh kịp.

Chỉ tiếc rằng thế sự vô thường, ông trời thật biết trêu ngươi, tiên hoàng đã đột ngột băng hà mà lại chưa kịp để lại di chiếu về việc truyền ngôi.

Ngai vàng cứ thế theo như tổ chế đã được định sẵn, đương nhiên là sẽ thuộc về vị nhị hoàng tử, con của hoàng hậu.

Người đó cũng chính là vị hoàng đế đang trị vì đất nước hiện nay.

Ngay khi tân đế vừa mới đăng cơ, thánh chỉ đầu tiên mà ngài ban xuống chính là việc đày Tam vương gia đến tận Xương Đô, một vùng đất phong nằm ở nơi xa kinh thành nhất.

Và nếu như không có thánh chỉ đặc biệt của hoàng thượng, thì những người đang ở tại đất phong tuyệt đối không được phép tự ý đặt chân vào kinh thành.

Ta bước tới bước lui không ngừng ở trong phòng, cõi lòng rối bời như một mớ tơ vò không sao gỡ nổi.
 
Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo Hảo
Chương 15



Bỗng dưng, một ý nghĩ tựa như một tia chớp bất chợt lóe lên ở trong đầu của ta:

Xương Đô!

Xương Đô là một vùng đất nằm sát cạnh Hưng Lợi, đó chính là một vùng trọng yếu nơi biên phòng của đất nước.

Chỉ cần có bất kỳ một chút biến động nhỏ nào xảy ra ở đó, thì cục diện sẽ ngay lập tức trở nên nguy hiểm vô cùng, giống như trứng đang đặt ở trên một tảng đá cheo leo vậy.

Nếu như có kẻ nào đó ở Hưng Lợi đang cố ý gây nên loạn lạc...

Tam vương gia chính là người đã được giao cho một trọng trách vô cùng quan trọng, đó là trấn giữ nơi ấy, cho nên vào lúc này lẽ ra hắn phải đang vững vàng mà trấn thủ ở Xương Đô mới phải.

Việc giữ cho biên ải được yên bình mới chính là lẽ phải mà hắn cần phải làm.

Vậy mà vào lúc này, hắn lại không hề có một dấu hiệu báo trước nào, đột nhiên lại xuất hiện ở ngay tại kinh thành.

Lẽ nào… hắn ta đang âm mưu tạo phản ư?

Thế nhưng, nếu như đây thực sự là một vụ đại nghịch bất đạo, có thể bị tru di đến cửu tộc như vậy, thì tại sao một Thẩm Vân Hàn lại dám cả gan dính líu vào cơ chứ?

Phải biết một điều rằng, phủ tướng quân của ta đang nắm giữ trong tay một phần binh quyền vô cùng trọng yếu, phụ thân của ta lại là một người một lòng một dạ trung thành với hoàng thượng, chưa từng một lần nào có chút lòng dạ nghi ngờ nào cả.

Vậy thì Thẩm Vân Hàn rốt cuộc là đang bị ép buộc phải tham gia vào chuyện này, hay là hắn ta đã chủ động mà kết thân với bọn họ, để rồi âm thầm mưu đồ một lợi ích nào đó không thể tiết lộ ra bên ngoài được?

Càng nghĩ, toàn thân ta lại càng cảm thấy lạnh buốt đến thấu xương, tựa như thể đang bị một chiếc lưới khổng lồ vô hình nào đó trùm kín lấy từ trên đầu xuống, khiến cho ta cảm thấy nghẹt thở và không có một lối thoát nào cả.

Đêm hôm đó, ta bỗng nhiên lại mơ thấy một giấc mộng vô cùng kỳ lạ.

Ta đã mơ thấy rất nhiều những chuyện đã xảy ra sau khi ta qua đời ở kiếp trước.

Ta mơ thấy người mẫu thân vốn dịu dàng, từ ái, người đã từng xem ta như một món bảo vật vô giá ở trong lòng.

Khi nghe được tin ta đã chết, bà dường như đã sụp đổ ngay trong khoảnh khắc ấy.

Đôi mắt vốn từng linh động, sáng trong như ngọc nay đã hoàn toàn khô cạn, trở nên mờ đục, vô hồn; bà chỉ biết câm lặng mà lặp đi lặp lại tên của ta, thế nhưng mãi mãi cũng chẳng thể nào nhận được một lời hồi đáp.

Cuối cùng, bà đã ra đi trong nỗi u uất và tuyệt vọng vô biên ấy.

Ngay sau đó, ta lại nhìn thấy người phụ thân đã từng một thời xông pha nơi sa trường, chinh chiến trăm trận, giết địch không biết mỏi mệt.

Khi hung tin được truyền đến tận doanh trại, phụ thân ta biết được cái tin dữ về ta và cả mẫu thân, cả người ông như thể vừa bị một tia sét đánh trúng, rồi ngã lăn xuống khỏi lưng ngựa, và kể từ đó không thể nào tiếp tục chỉ huy quân đội được nữa.

Quân tâm trong toàn quân trở nên đại loạn, tình hình chiến sự liên tiếp gặp phải những thất bại nặng nề, binh bại như một ngọn núi sụp đổ không gì cản nổi.

Và rồi, kẻ lòng lang dạ sói, đầy rẫy dã tâm là Tam vương gia kia lại chính tay mình mở toang cổng thành kinh đô, mặc cho quân Hưng Lợi hung hãn tràn vào như một cơn hồng thủy, mặc sức cho chúng tàn sát dân lành, cướp bóc của cải, và thiêu rụi tất cả.
 
Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo Hảo
Chương 16



Hắn thì lại cam tâm tình nguyện mà làm một con rối mặc cho người Hưng Lợi giật dây, hoàn toàn không hề màng đến sự sống chết của bá tánh lê dân và cả giang sơn xã tắc này.

Còn về phần Thẩm Vân Hàn, bởi vì có công lao to lớn trong việc phò trợ Tam vương gia, cho nên đã được thăng quan tiến chức một cách nhanh chóng, con đường phía trước phong quang vô hạn.

Phụ thân của ta khi biết được tất cả những chuyện kinh thiên động địa này, đã uất hận đến mức thổ huyết ngay tại chỗ.

Phủ tướng quân vốn đã từng một thời oai phong, lẫm liệt đến nhường nào cũng chính từ đó mà dần dần suy bại, điêu tàn.

Phụ thân của ta khi ấy lòng đã nguội lạnh như tro tàn, ông dọn đến ở ẩn tại một biệt viện hẻo lánh, rồi giải tán toàn bộ gia nhân, hạ thần.

Một mình ông cứ thế lặng lẽ sống những tháng năm cuối cùng của cuộc đời trong một căn nhà trống trải, hoang vắng, nhưng lại chứa đầy những kỷ niệm đau thương ấy.

Thẩm Vân Dao đã được Thẩm Vân Hàn đứng ra để làm chủ mọi việc, rồi ghi danh của ả vào dưới tên của mẫu thân ta.

Ả ta cứ thế mà đường hoàng lấy thân phận của một vị đích nữ để gả cho Tiêu Tử Húc.

Đó là một đêm tân hôn.

Lẽ ra đó phải là một đêm tràn ngập không khí hỷ sự và những điều ngọt ngào, thế nhưng ở trong căn phòng tân hôn ấy lại đầy rẫy những thứ xấu xí, dơ bẩn đến mức khiến người ta phải buồn nôn.

Tiêu Tử Húc túm chặt lấy cổ áo của Thẩm Vân Hàn, rồi gào lên một cách đầy giận dữ:

“Ngươi đừng có mà quá đáng!

Đây chính là đêm động phòng hoa chúc của ta và Dao Nhi!”

Thẩm Vân Hàn hất mạnh tay của hắn ra, rồi lạnh lùng nói:

“Ta đã chấp thuận việc cùng ngươi chia sẻ nữ nhân ấy rồi, một tên thứ tử hạ tiện như ngươi, nếu không có sự trợ giúp của ta, liệu có thể nắm chắc được quyền hành của phủ Tĩnh An Hầu trong tay hay không?”

Tiêu Tử Húc bị đẩy lùi lại một bước, gương mặt hắn tràn đầy vẻ bất mãn, không cam lòng.

Hắn há miệng ra, định bụng sẽ phản bác lại:

“Là ngươi đã giúp ta sao?

Rõ ràng là...”

Nói đến nửa chừng, hắn lại bất chợt nuốt ngược những lời định nói vào trong bụng.

Thẩm Vân Hàn bật cười một cách lạnh lẽo:

“Đúng vậy đấy, Thẩm Vân Thư mới chính là người có công lao lớn nhất, thế nhưng nàng ta thì đã chết rồi.

Ngươi bây giờ có hối hận rồi hay không?

Hay là ngươi đã quên mất rằng người bà đỡ đỡ đẻ đó chính là do một tay ngươi đã đuổi đi rồi sao?”

Ở bên trong căn phòng, những âm thanh kiều mị, d*m đ*ng không ngừng vang lên, những âm thanh ấy khó nghe đến mức không một ai dám tưởng tượng ra được khung cảnh bên trong.

Tiêu Tử Húc cứ thế mà lặng im đứng ở bên ngoài cửa.

Một lúc lâu sau đó, hắn mới nghiến răng nghiến lợi mà gằn ra từng chữ một:

“Ta không hề quên, và ta cũng chưa từng một lần nào cảm thấy hối hận!”

Ta choàng tỉnh giấc từ cơn ác mộng kinh hoàng ấy, mồ hôi lạnh đã thấm đẫm cả vầng trán.

Dạ dày ta co thắt lại từng cơn, ta phải vịn chặt lấy chiếc bàn trang điểm, rồi nôn khan không ngừng trong một khoảng thời gian rất lâu.

Vào cái ngày diễn ra buổi lễ cập kê của ta, ở trong phủ khách khứa ra vào tấp nập không ngớt, không khí vô cùng náo nhiệt và huyên náo, thế nhưng lại không thể nào che giấu được những làn sóng ngầm đang âm thầm cuộn chảy từ bên dưới.

Ta vận một bộ y phục lộng lẫy, xa hoa, trên mặt cũng đã được trang điểm một cách vô cùng tinh tế.
 
Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo Hảo
Chương 17



Bỗng nhiên, một vị tỳ nữ hớt hải chạy nhanh về phía của ta, không biết là vì lý do gì mà chén trà đang ở trên tay của nàng ta lại vô tình đổ thẳng vào người của ta.

Thứ nước trà ấm nóng ấy đã làm ướt đẫm cả một mảng y phục ở trước ngực ta…

“Ngươi làm ăn kiểu gì vậy hả!”

Tĩnh Tuyết tức giận đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt lên.

“Hôm nay chính là đại lễ cập kê của tiểu thư nhà chúng ta, thế mà ngươi lại có thể l* m*ng, bất cẩn đến như vậy sao!”

Ta nhìn xuống mảng y phục đã bị nước trà làm cho ướt sũng, cũng không khỏi phải nhíu mày lại một cái.

Vị tỳ nữ này quả thực là quá vụng về rồi, thế nhưng vào lúc này ta cũng không tiện để mà truy cứu trách nhiệm của nàng ta, chỉ muốn mau chóng giải quyết cho xong cái cảnh tượng đầy ngượng ngập này mà thôi.

“Thôi được rồi, ta sẽ quay về để thay một bộ y phục khác vậy!”

Ta nói với một vẻ mặt tỏ ra có chút bất đắc dĩ.

Giờ lành để cử hành buổi lễ cập kê không thể nào trì hoãn được thêm nữa.

“Buổi lễ cập kê sắp sửa bắt đầu rồi đó thưa tiểu thư, nếu bây giờ mà quay trở về viện e rằng sẽ không kịp mất!”

Tĩnh Tuyết sốt ruột đến mức phải dậm chân liên hồi tại chỗ.

“Tĩnh Tuyết tỷ tỷ, hay là cứ để cho muội quay về lấy một bộ y phục mới đến đây, tỷ tỷ cùng với tiểu thư cứ đến Lê Thương viện để chờ muội, như vậy sẽ khỏi phải để cho tiểu thư phải vất vả đi lại thêm nữa!”

Vị tỳ nữ vừa mới làm đổ trà lên người ta bỗng nhiên lại mở miệng nói.

Nàng ta cứ cúi gằm mặt xuống, khiến cho người khác không thể nào nhìn rõ được nét mặt, thế nhưng giọng điệu lại mang theo một chút gì đó gấp gáp, khẩn trương, như thể là đang thật lòng lo lắng cho ta vậy.

Ta và Tĩnh Tuyết ngay lập tức liếc mắt nhìn nhau một cái.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, ánh mắt của cả hai chúng ta đều thoáng hiện lên một tia nhìn thấu hiểu ngầm, con cá quả nhiên đã cắn câu rồi!

Tĩnh Tuyết khẽ cắn môi, gương mặt cố tình tỏ ra vẻ giận dữ một cách vừa phải:

“Vậy thì ngươi còn không mau chóng đi nhanh lên đi!

Nếu như làm lỡ mất buổi lễ cập kê của tiểu thư nhà ta, thì ngươi cũng biết rõ hậu quả sẽ như thế nào rồi đấy!”

Vị tỳ nữ ấy ngay lập tức dạ một tiếng thật to, rồi quay người lại mà chạy đi nhanh như bay.

Còn ta và Tĩnh Tuyết thì cũng nhanh chóng cất bước đi về phía của Lê Thương viện.

Khu viện tử này toát lên một vẻ tiêu điều, hoang tàn và đổ nát đến khó có thể tả xiết, chỉ cần nhìn qua cũng đủ biết rằng nơi đây đã từ rất lâu rồi không hề có một ai trông nom, chăm sóc.

Hình như nơi đây đã từng là nơi ở khi còn tại thế của người mẫu thân ruột thịt của Thẩm Vân Dao.

Chỉ có điều là vào giờ phút này, tất cả mọi dấu vết của khói lửa nhân gian dường như cũng đã phai nhạt đi rất nhiều, chỉ còn lại một khoảng không gian tiêu điều, hoang vắng bao trùm khắp cả sân viện.

Bỗng nhiên, một bóng người khẽ lướt nhanh qua ở bên hông của căn nhà, động tác của người đó cực kỳ nhanh nhẹn, thoăn thoắt.

Ta cất giọng gọi lớn:

“Tĩnh Tuyết, hình như ta đã vô tình để quên mất cây trâm mà mẫu thân đã tặng ở đâu đó rồi, ngươi hãy giúp ta đi tìm lại một chút xem sao.”

Tĩnh Tuyết ngay lập tức hiểu được ý tứ trong ánh mắt của ta, đợi cho đến khi nàng đã đi xa rồi, ta mới từ từ tiến lại gần về phía cánh cửa gỗ nặng nề kia.
 
Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo Hảo
Chương 18



Ở bên trong căn phòng lại không hề có vẻ bừa bộn, lộn xộn như ta đã từng tưởng tượng.

Cho dù tất cả đồ đạc ở bên trong đều đã phủ một lớp bụi mỏng, thế nhưng chúng vẫn được sắp xếp một cách vô cùng ngay ngắn và gọn gàng.

Đặc biệt nhất chính là chiếc giường ở trong phòng, chăn nệm ở trên đó đều được gấp lại thành từng nếp một cách rất chỉnh tề.

Trông chiếc giường và những vật dụng trên đó vẫn còn rất sạch sẽ, cứ như thể vẫn còn có người đang ở tại đây vậy.

Ta khẽ cau mày lại, một khu viện đã hoang tàn đến mức này rồi, thì liệu còn có ai lại sống ở một nơi như thế này nữa cơ chứ?

Trong đầu ta bất chợt thoáng lướt qua hình ảnh của cặp huynh muội không biết liêm sỉ kia, Thẩm Vân Hàn và Thẩm Vân Dao.

Ta cố gắng nén lại cái cảm giác buồn nôn đang chực trào lên trong cổ họng, rồi cẩn thận quan sát khắp mọi ngóc ngách ở xung quanh một cách đầy cảnh giác.

Khóe mắt của ta chợt liếc thấy một chiếc lư hương đang được đặt ở trên bàn.

Chiếc lư hương ấy trông có vẻ như đã có từ rất nhiều năm về trước rồi, những hoa văn được chạm khắc ở trên thân lư cũng đều đã trở nên mờ nhạt đi rất nhiều.

Thế nhưng, phần trầm hương ở bên trong lư vẫn còn đang âm ỉ cháy.

Một làn khói xanh mỏng manh lượn lờ bốc lên, rồi tỏa ra một làn hương thơm thoang thoảng, nhè nhẹ ở trong khắp căn phòng.

Ta giả vờ như đang chỉnh lại phần tóc mai của mình, rồi từ từ bước lại gần hơn.

Một mùi hương thơm ngọt ngào xộc thẳng vào trong khoang mũi, và ngay chính khoảnh khắc đó…

Từ dưới bụng ta bỗng nhiên bốc lên một luồng tà hỏa kỳ dị, trái tim cũng bắt đầu đập loạn lên thình thịch một cách không thể nào kiểm soát nổi.

“Tĩnh Tuyết!”

Ta bất ngờ làm rơi vỡ một chiếc chén trà, rồi lớn tiếng mà quát mắng rằng:

“Con nha đầu chết tiệt kia đã chạy đi đâu mất rồi!

Trời thì nóng nực đến như thế này, mà ngay cả một chén nước cũng không có để mà uống!”

Bóng của những tán cây ở bên ngoài cửa sổ khẽ lay động nhè nhẹ, quả nhiên là như vậy, cái bóng người lén lút kia đã rời đi mất rồi.

Chắc hẳn là đang vội vàng chạy đi để báo tin đây mà.

May mắn thay là ta đã uống sẵn một viên Vạn Khí Tán từ trước, nên đã kịp thời điều chỉnh lại được các luồng khí đang hỗn loạn ở trong cơ thể của mình.

Thứ dược vật giống như xuân dược này, vốn dĩ có tác dụng phá rối phần nội tức ở trong người, cho nên đối với ta thì nó hoàn toàn vô dụng!

“Thưa tiểu thư!

Người đã được đưa tới rồi ạ!”

Tĩnh Tuyết hấp tấp chạy nhanh vào trong phòng.

“Nô tỳ đã làm theo đúng như lời người dặn, đã đích thân đi mời Nhị tiểu thư đến đây.”

Tĩnh Tuyết chớp chớp đôi mắt to tròn, ngây thơ của mình.

“Thế nhưng mà nàng ta lại nói rằng trong người cảm thấy không được khỏe…”

“Làm tốt lắm!

Cứ mạnh dạn mà khiêng ả ta vào bên trong cho ta!”

Không còn chút thời gian nào để mà nghỉ ngơi nữa, ta nhanh chóng kéo hết tất cả những tấm rèm che kín lại các ô cửa sổ.

Ở trong một thứ ánh sáng lờ mờ, tù mù, làn khói tỏa ra từ chiếc lư hương lại càng lúc càng trở nên dày đặc hơn, người ta chỉ có thể lờ mờ mà nhìn thấy được những đường nét của những vật dụng ở xung quanh mà thôi.

Dù sao thì ở trong bóng tối, làm bất cứ việc gì cũng đều sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều!
 
Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo Hảo
Chương 19



Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, ta ngay lập tức rời khỏi khu viện tử ấy, rồi chạy thật nhanh để trở về phía viện của mình.

“Tiểu thư, người mau chóng thay y phục đi ạ!”

Nhũ mẫu nhanh nhẹn giúp ta thay sang bộ lễ phục dùng cho buổi lễ cập kê đã được chuẩn bị sẵn từ trước.

Tĩnh Tuyết cũng đã vội vàng quay trở lại.

“Tĩnh Tuyết, Tiêu Tử Húc đã vào trong căn phòng đó rồi có phải không?”

Bàn tay của ta khẽ run lên một chút khi đang thắt lại sợi đai lưng.

“Nô tỳ đã tận mắt nhìn thấy rõ ràng rồi ạ!”

Tĩnh Tuyết giúp ta chỉnh lại chiếc trâm cài ở trên tóc.

“Hắn ta vừa nhìn thấy cánh cửa hé mở là đã ngay lập tức xộc thẳng vào bên trong, cái bộ dạng đó trông chẳng khác nào một con chó hoang đang lên cơn đ*ng d*c cả!”

Tiếng nhạc lễ từ phía bên ngoài đã bắt đầu được truyền vào, ta khẽ liếc nhìn về phía của Lê Thương viện một cái cuối cùng.

Vào lúc này, có lẽ Tiêu Tử Húc đang cùng với Thẩm Vân Dao thổ lộ những lời chân tình với nhau cũng nên?

Ta hít một hơi thật sâu, chỉ mong rằng tất cả mọi chuyện tiếp theo sẽ diễn ra một cách suôn sẻ.

Cầu trời khấn Phật đừng để xảy ra thêm bất kỳ một sự cố nào ngoài ý muốn nữa.

Tại hiện trường của buổi lễ cập kê, khách khứa đã đến đông nghịt cả một khoảng sân rộng, không khí vô cùng náo nhiệt và huyên náo.

Thẩm Vân Hàn đang ngồi ở giữa hàng ghế dành cho khách quý, gương mặt hắn lộ rõ vẻ đắc ý, tự mãn.

Thế nhưng, ngay khi nhìn thấy ta ung dung bước ra, sắc mặt của hắn đã ngay lập tức biến đổi một cách đột ngột.

Ta có thể liếc thấy được một cách rõ ràng cái phản ứng hoảng loạn, bối rối ấy của hắn qua khóe mắt mình.

Việc Thẩm Vân Dao không có mặt ở đây càng khiến cho hắn ta cảm thấy thêm phần hoang mang, lo sợ.

Hắn ngay lập tức đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, hành động vội vàng, hấp tấp ấy của hắn đã khiến cho những vị khách đang ngồi ở xung quanh đều phải đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Mẫu thân nhìn thấy hắn ta đang định bụng sẽ rời đi, liền cất tiếng quát gọi hắn lại:

“Buổi lễ cập kê sắp sửa bắt đầu rồi, con định đi đâu vào lúc này vậy hả?”

“Thưa mẫu thân, con đang có một chuyện vô cùng gấp gáp cần phải giải quyết ngay ạ!”

Giọng nói của Thẩm Vân Hàn mang theo một vẻ sốt ruột không thể che giấu được.

Sắc mặt của mẫu thân ngay lập tức tối sầm lại.

Bà nghiêm giọng mà quát lớn:

“Hôm nay chính là ngày diễn ra buổi lễ cập kê của muội muội con đó, đừng có mà hồ đồ!

Có bất cứ chuyện gì thì cũng hãy để sau khi buổi lễ kết thúc rồi hãy nói!”

Thẩm Vân Hàn nghiến chặt hai hàm răng lại, những đường gân xanh đã bắt đầu nổi đầy cả lên trên trán của hắn.

Hắn dường như đang cố gắng hết sức để mà kìm nén những cảm xúc đang trào dâng ở trong lòng mình, thế nhưng sự lo lắng, bất an thì đã lộ rõ cả ra trên nét mặt rồi.

Ta vẫn làm theo đúng như những nghi lễ đã được định sẵn, khẽ cúi nhẹ đầu xuống để thể hiện sự cung kính của mình.

Thế nhưng, tâm trí của ta vào lúc này lại hoàn toàn không đặt nặng vào cái buổi lễ này một chút nào cả.

Ta đang chờ đợi.

Chờ đợi để xem thử bước tiếp theo của một Thẩm Vân Hàn kia sẽ là gì.

Sau khi mẫu thân đã giúp ta vấn tóc xong xuôi, liền đến nghi lễ dâng rượu để cảm tạ ơn đức sinh thành.

Ta nhận lấy chén rượu từ tay người hầu, đang định bụng sẽ hành lễ với phụ mẫu thì…

Một tên gia nhân vội vã tiến lại gần, rồi thì thầm mấy câu gì đó vào bên tai của Thẩm Vân Hàn.
 
Back
Top Bottom