- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Abo] Sống Lại Rồi, Theo Đuổi Chồng Thật Khó - Mộc Mộc Bất Thị Vương Tử
CHƯƠNG 49: Mẹ nó chứ, mày bị điên rồi phải không?!
CHƯƠNG 49: Mẹ nó chứ, mày bị điên rồi phải không?!
Tịch Dạng cho rằng Đại Trạch muốn dẫn cậu ra ngoài.
Nhưng không, đối phương ấn cậu xuống ghế sô pha, sau đó mở TV lên, phát một bộ phim qua điện thoại."
Cái này tao mất hai tiếng lựa kỹ lắm mới ra, mày phải ngồi đó xem cho đàng hoàng đấy."
Đại Trạch vừa nói vừa ngồi trở lại sô pha.Vì để tạo bầu không khí, Đại Trạch buông rèm xuống, tắt toàn bộ đèn trong phòng.
Giờ đây, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng từ màn hình TV chiếu lên khuôn mặt của hai người.Bộ phim đầu tiên Đại Trạch chọn là phim về tai nạn, tiếp theo là phim về đề tài chiến tranh, phim tài liệu, rồi cả phim tình cảm... nói chung toàn là những tác phẩm từng làm mưa làm gió trên màn ảnh và lấy đi vô số nước mắt của khán giả trong hai năm gần đây.Vài trong số đó đã lấy đi nước mắt của Đại Trạch, vậy nên gã không tin Tịch Dạng sẽ không xúc động chút nào.Nhưng đã qua bốn bộ phim, mặc cho cảnh tượng bi thảm hay những khoảnh khắc dễ khiến người rơi lệ, nét mặt của Tịch Dạng vẫn lạnh tanh.
Thậm chí, khi bầu trời bên ngoài dần sáng, cậu còn uể oải ngáp một cái.Đại Trạch mím môi dưới hỏi: "Mày... không có một chút cảm giác nào sao?"
Tịch Dạng liếc gã một cái, lại dán mắt vào màn hình.
Xem ra, cậu đang cực kỳ nghiêm túc, nhưng đôi mắt kia sao mà lạnh lẽo vô cùng, cảm xúc không có chút nào dao động."
Đừng xem nữa,", Đại Trạch nhịn không được đứng lên: "Đi rửa mặt đi, tao đưa mày đến chỗ này."
Nửa tiếng sau, Tịch Dạng đi theo Đại Trạch ra cửa.Đại Trạch dẫn Tịch Dạng đến một trung tâm cứu hộ chó mèo hoang."
Có cảm thấy tụi nó rất đáng yêu không?", Đại Trạch bế một con chó Poodle nhỏ đưa sát tới trước mặt Tịch Dạng.Tịch Dạng dời ánh mắt khỏi đám chó mèo xung quanh, liếc gã một cái rồi nói: "Lông nhiều quá, mổ hơi tốn công."
Đại Trạch: "..."
"Không phải, mày có thể sử dụng cách suy nghĩ của người bình thường được không?", Đại Trạch cầm lấy tay Tịch Dạng đặt lên đầu của con chó: "Giờ mày thử cảm nhận xem, đây là một sinh linh rất có sức sống, yếu ớt, nhưng cũng vô cùng ngây thơ, bồng bột."
"Hơn nữa chúng còn rất thông minh, dễ thương, trung thành, so với nhiều người còn đáng để trân trọng hơn."
"À,", Tịch Dạng nghe nói liền gật đầu.
Cậu tuân theo chỉ thị của Đại Trạch sờ cái đầu xù xù của chú chó Poodle.
Chú chó rất đáng yêu dùng chóp mũi cọ cọ lòng bàn tay của cậu, nhưng rất nhanh Tịch Dạng lại vô cảm thu tay về.Cậu không có một chút cảm giác nào.Đại Trạch cũng không mong chỉ đưa Tịch Dạng đến trung tâm cứu hộ chó mèo hoang là có thể tìm lại được tính người trong cậu.
Gã vẫn còn những phương án khác.Giữa trưa, Đại Trạch và Tịch Dạng rời khỏi trung tâm cứu hộ chó mèo hoang.Hai người cùng nhau ra ngoài ăn cơm, sau đó Đại Trạch kéo Tịch Dạng đi dạo trung tâm thương mại, mua một đống đồ ăn và đồ chơi.
Ngay sau đó, gã dẫn Tịch Dạng đến một cô nhi viện nằm ở vị trí khá hẻo lánh.Đại Trạch nghĩ thầm rằng Omega đều có bản năng làm mẹ bẩm sinh đối với trẻ con, thế nên hẳn Tịch Dạng sẽ có chút rung cảm.Vì vậy, sau khi đã tới cô nhi viện, Đại Trạch trao đổi một chút với viện trưởng, sau đó đặc biệt bế đứa trẻ nhỏ nhất ở đây đến cho Tịch Dạng.Càng nhỏ nhắn yếu đuối sẽ càng có thể khơi gợi lên bản năng làm mẹ trong Omega.Đại Trạch vô cùng tin tưởng vào điều này.Và Tịch Dạng thật sự đã có phản ứng, nhưng lại khác một trời một vực so với dự đoán của Đại Trạch.
Hai phút sau khi bồng đứa nhỏ, Tịch Dạng đột nhiên ném nó xuống."
Aaa!!!", trong phòng vang lên tiếng thét chói tai của viện trưởng và các y tá.Sắc mặt Đại Trạch lập tức biến động.
Ngay khi đứa trẻ sơ sinh sắp rơi xuống đất, gã kịp thời lao tới ôm lấy, cứu nó thoát khỏi một phen hiểm nguy.Giây tiếp theo, tiếng khóc ầm trời của đứa trẻ vang vọng làm rung chuyển cả tòa nhà.Đại Trạch không rảnh lo nghĩ chuyện khác, vội vàng cúi đầu kiểm tra tình trạng của đứa bé trước tiên.Mà giờ phút này, người đang đứng một bên là Tịch Dạng không biết vì sao lại mím môi thật chặt.
Trong lúc tất cả mọi người cuống cuồng chạy đến xem xét đứa trẻ, cậu không nói một lời rời khỏi phòng.Đại Trạch thoáng thấy cậu rời đi, lập tức giao lại đứa nhỏ cho viện trưởng đang thất hồn bạt vía bên cạnh, sau đó đuổi theo."
Mẹ nó chứ, mày bị điên rồi đúng không?!", gã kéo lấy cánh tay Tịch Dạng, sắc mặt vô cùng tối tăm.Tịch Dạng rũ mắt không hé răng.Mới vừa rồi, trong một tích tắc ấy, Tịch Dạng đã trông thấy đứa trẻ đang bồng trên tay biến thành con trai của mình, trên mặt dính đầy chất lỏng màu đỏ tươi nở một nụ cười lạnh lẽo làm cậu vô cùng hoảng hốt.Giây phút đích thân ra tay giết chết đứa bé đó, cậu chẳng hề xao động.Nhưng thật ra, cậu có sợ hãi.Đến tận năm phút sau, lòng cậu vẫn thôi không kinh sợ khi nhớ về khoảnh khắc ấy."
Tao kệ tía mày luôn!
Má nó chứ!", Đại Trạch sầm mặt, đá mạnh vào lan can rồi bước nhanh lên lầu.Đi đến cửa cầu thang, gã nhịn không được quay đầu nhìn chằm chằm Tịch Dạng mắng: "Mẹ, mày thật sự đúng là một con quái vật!
Người bình thường làm gì có ai làm ra chuyện khùng điên như mày hồi nãy chứ?!"
Nói xong, Đại Trạch bỏ Tịch Dạng lại, lạnh mặt đi tìm viện trưởng xin lỗi.Tịch Dạng cúi đầu nhìn tay mình, đứng tại chỗ bất động.Dỗ đứa nhỏ xong, gửi lời xin lỗi tới viện trưởng và các nhân viên, rồi âm thầm quyên tặng một khoản tiền lớn, Đại Trạch cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại.Gã vẫn cho rằng Omega sẽ luôn có tâm lý thân cận và bảo bọc đối với trẻ nhỏ, nhưng gã đã quên mất rằng ba của Tịch Dạng là Lâm Quân Nghiêu chẳng hề có tính cách này.Hổ dữ còn không ăn thịt con, vậy mà chết trên bàn mổ của Lâm Quân Nghiêu lại chính là con ruột y.
Đại Trạch không biết đã có bao nhiêu đứa như thế rồi.Còn Tịch Dạng thì chẳng khác nào bản sao của Lâm Quân Nghiêu.Vậy nên tìm lại cảm xúc trong Tịch Dạng, đó là chuyện nói dễ hơn là làm.Đã nghĩ thông suốt, tâm trạng buồn bực trong lòng Đại Trạch tan đi không ít, nhưng gã vẫn ôm nỗi thất vọng đối với Tịch Dạng.Trong mắt Đại Trạch, lúc mà Tịch Dạng tự mình nói ra chuyện thích Phong Diệc, khóc lóc khổ sở, cậu đã trở nên khác biệt so với Lâm Quân Nghiêu.
Vậy nên trong vô thức, Đại Trạch đã dành một tia hy vọng cho Tịch Dạng.Trên thế giới này, e rằng chẳng còn người nào mong mỏi Tịch Dạng có thể trở thành người bình thường, hay thậm chí là người tốt nhiều hơn gã.Đại Trạch chậm rãi thở dài, thầm nghĩ có lẽ gã phải dành nhiều sự nhẫn nại và kiên trì cho Tịch Dạng hơn.Tịch Dạng đứng trên lầu, nghe tiếng khóc yếu ớt của con nít, tiếng y tá và viện trưởng trách móc Đại Trạch, và rồi tất cả thanh âm dần dần biến mất, cuối cùng cậu cũng giật người, một mình lặng lẽ đi ra khỏi cô nhi viện.Theo Đại Trạch trải qua bao sóng gió, cậu chợt hiểu ra rằng có lẽ cả đời này, mình sẽ chẳng bao giờ trở thành một người bình thường được.Cậu và mọi người, thậm chí với thế giới này, có lẽ không hợp nhau.Điều này không khỏi khiến cậu tuyệt vọng."
Sao thế?
Hối hận rồi à?", ở phía sau, một giọng nói vang lên.Tịch Dạng quay mặt đi.Đại Trạch sớm đã khôi phục vẻ mặt thường ngày.
Gã ung dung đút một tay vào túi, lắc lư bước lại gần, rồi khoác vai Tịch Dạng.
Không nhắc gì đến chuyện vừa xảy ra, gã chỉ nói: "Bệnh của mày tao không chữa được đâu.
Đi thôi, mày cần sự giúp đỡ từ chuyên gia.
Nhưng mà cũng muộn rồi, để mai rồi hẵng đi."
Tịch Dạng suy nghĩ rồi nói: "Đi ăn cơm không?"
"Ok.", Đại Trạch gật đầu.Hai người liền quay trở về trung tâm Cảng Thành.
Nhưng sau khi đi vào nhà hàng, Tịch Dạng không ngồi xuống ăn cơm mà gói một phần mang về, nói với Đại Trạch đang đi phía sau: "Cậu ăn đi, tôi muốn đi thăm Phong Diệc một chút."
Đại Trạch rủa một tiếng, vẫy tay với cậu.Tịch Dạng liền mang hộp cơm lái xe tới bên ngoài tiểu khu của Phong Diệc.Nhà của Phong Diệc nằm ở rìa khu dân cư, từ xa có thể nhìn thấy cảnh đêm của Cảng Thành, dưới lầu là hồ nhân tạo, bao quanh là con đường vòng, đủ rộng để một chiếc xe chạy qua.Xe của Tịch Dạng dừng lại sát bên rìa hồ nhân tạo.
Cậu xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Phòng Phong Diệc đang sáng đèn.Thế là người đã về nhà an toàn.Tịch Dạng yên tâm, sau đó ngồi xổm xuống, ăn cơm bên lề đường."
Tôi vốn cho rằng bác sĩ đều ưa sạch sẽ, nhưng có vẻ cậu ta chẳng để ý mấy chuyện này nhỉ," Tần Lễ nói, mắt vẫn dõi xuống dưới lầu qua khung cửa sổ sát đất.Phong Diệc ngậm điếu thuốc trên môi, cũng nhìn chằm chằm ra dưới lầu.Tuy rằng ở tầng khá cao, nhưng thị lực của hai người đều rất tốt, có thể nhìn thấy rõ ràng Tịch Dạng đang làm gì ở dưới.Xung quanh có rất nhiều muỗi.
Hồ nhân tạo có cá, mùa hè gió nóng thổi qua, trong không khí mang theo mùi tanh hôi.Bối cảnh ăn cơm thật sự là không được tốt lắm.Nhưng nếu đã từng vì một miếng ăn mà tranh đoạt đánh đấm, từng từ trong bùn đất hay giữa vũng máu giành lấy một ổ bánh mì, thì việc ăn cơm ở đâu cũng chẳng còn quan trọng nữa, chỉ cần ăn no là đủ rồi.Đột nhiên như cảm nhận được gì đó, Tịch Dạng ngẩng mặt.Từ xa, ánh mắt cậu và Phong Diệc lặng lẽ giao nhau qua khoảng không.Hai giây sau, như chợt nhớ đến điều gì, Tịch Dạng nhanh chóng cúi đầu.
Cậu vô thố liếm khóe miệng, gói lại hộp cơm trên tay.Phong Diệc không muốn nhìn thấy đôi mắt của cậu.Cũng không muốn nhìn thấy sự hiện diện của cậu.Tịch Dạng hơi hoảng loạn.
Cậu dừng lại một chút, ngay sau đó nhanh như chớp chui vào trong xe, chạy đến đỗ vào bãi đậu ngoài trời.Sau đó, cậu bỏ xe lại, lặng lẽ một mình tránh khỏi tầm mắt của Phong Diệc rồi quay trở về tiểu khu.
Khi ấy, Phong Diệc cũng đã sớm rời khỏi khung cửa sổ sát đất.Sáng hôm sau, sau khi nhìn Phong Diệc bước vào công ty, Tịch Dạng với vết muỗi đốt đầy người mới đến gặp Đại Trạch.
"Tối qua mày đi ăn trộm à?"
Tịch Dạng không thèm để tâm đến lời giễu cợt của Đại Trạch.
Cậu nhường ghế lái cho đối phương, sau đó ngồi vào ghế phó lái, hơi chật vật nhắm mắt lại.Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, Đại Trạch cho xe dừng trước cánh cổng sắt chạm rỗng, khắc hoa tinh xảo.Tịch Dạng nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, trên hông cánh cửa có hàng chữ 'Viện điều dưỡng tư nhân dành cho người mắc bệnh tâm thần'.Không biết nghĩ tới cái gì, lông mi Tịch Dạng run rẩy, xuống xe cùng Đại Trạch."
Chúng ta chỉ còn cách tới đây thôi,", Đại Trạch sợ lòng Tịch Dạng không thoải mái, chủ động giải thích: "Ở đây có một chuyên gia rất nổi tiếng.
Chắc ông ấy sẽ có cách chữa cho mày."
Suy cho cùng, phần lớn những người mắc bệnh tâm thần đều rất kháng cự việc vào bệnh viện.Nhưng Tịch Dạng không nói gì, chỉ trầm mặc đi vào trong viện điều dưỡng.Trước khi đến đây, Đại Trạch đã đặt lịch với chuyên gia đó.
Giờ phút này, đối phương đang ở trong phòng khám chờ họ.Người bác sĩ mang họ Bồ, ước chừng hơn 50 tuổi, là một Beta.Sau khi gặp mặt, hai bên chào hỏi qua lại.
Tìm hiểu sơ bộ về tình hình của Tịch Dạng xong, bác sĩ Bồ ôn hòa nói: "Trước tiên tôi sẽ cho cậu làm một bài kiểm tra tâm lý trước rồi kiểm tra não bộ.
Sau đó, căn cứ theo tình hình chúng ta sẽ tiến hành vẽ phác đồ điều trị cho cậu, được không?"
Tịch Dạng gật đầu.2 giờ chiều, kết quả kiểm tra của Tịch Dạng đã có.
Bác sĩ Bồ cầm báo cáo đi tìm Tịch Dạng và Đại Trạch."
Hay là để tôi nói trước với cậu nhé.", bác sĩ Bồ nhìn Đại Trạch nói."
Không cần đâu, cứ nói trực tiếp cho cậu ấy là được ạ.", Đại Trạch nói.Bác sĩ Bồ đưa tờ báo cáo cho Tịch Dạng, giọng vẫn bình thản: "Cậu thanh niên à, não của cậu không có bị tổn thương, tình trạng nhìn chung thì vẫn ổn, chỉ có biểu hiện hơi lãnh đạm, ngoài ra còn có chút hưng cảm nhẹ và khuynh hướng tự kỷ, nhưng những thứ này đều không nghiêm trọng, đừng tạo áp lực cho bản thân, chúng ta sẽ từ từ điều trị..."
Đại Trạch ngẩn người: "Hưng cảm?"
Cái tên Tịch Dạng này, lãnh đạm cảm xúc và khuynh hướng tự kỷ thì còn nghe hiểu được, nhưng mà hưng cảm là sao nữa?Bác sĩ Bồ gật đầu: "Khi nói chuyện với cậu Tịch Dạng, cả hai triệu chứng thật ra đều không quá rõ ràng.
Nhưng khi tôi cho cậu ấy làm bài kiểm tra, vẫn có một vài biểu hiện đáng chú ý."
Nói rồi, ông nhìn về phía Tịch Dạng: "Còn nữa, tôi muốn hỏi một chút.
Cậu Tịch Dạng, trước đây cậu đã từng bị ép phẫu thuật chuyển giới chưa?"
Tịch Dạng rũ mắt.
Một lát sau, cậu khẽ dạ.