- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Abo] Sống Lại Rồi, Theo Đuổi Chồng Thật Khó - Mộc Mộc Bất Thị Vương Tử
CHƯƠNG 29: Nhìn cậu ấy chết?
CHƯƠNG 29: Nhìn cậu ấy chết?
Lần đầu tiên Đại Trạch thấy Tịch Dạng van xin nhưng lại không cười nổi.
Lòng gã trĩu nặng, một bên hối người tài xế taxi lái xe nhanh hơn, một bên hỏi: "Bây giờ mày sao rồi?"
"Không ổn.", Tịch Dạng rã rời nói.Đến lúc Đại Trạch hỏi lại, bên kia đầu dây đã không còn tiếng động nữa."
Má, bro ơi lái nhanh lên chút coi!", Đại Trạch nhìn đường cao tốc đặc kín xe, không kìm được lại thúc giục, sau đó lại nói: "Thôi tính tiền đi, dừng xe, tôi xuống ở đây."
Hai mươi phút sau, Đại Trạch đầm đìa mồ hôi mở cửa nhà Tịch Dạng ra, chạy thẳng đến phòng ngủ.Cửa phòng ngủ được đẩy ra.
Khi cảnh tượng trong phòng đập vào mắt, đồng tử Đại Trạch chợt co rút mạnh.Tịch Dạng nằm nghiêng trong ổ chăn, nhắm nghiền hai mắt.
Nếu không chú ý đến vũng máu lớn trên giường và khuôn mặt trắng bệnh như sắp tàng hình đó, dáng ngủ của cậu trông ngoan đến bất ngờ."
Tịch Dạng?", Đại Trạch vươn tay ra kiểm tra hô hấp của Tịch Dạng.Cảm giác được một hơi thở nhẹ nhàng phả vào đầu ngón tay, Đại Trạch mới thở phào nhẹ nhõm.Gã ném ba lô trong tay xuống, nâng Tịch Dạng dậy, sau đó bẻ cằm Omega ra.
Xác nhận đối phương không cắn lưỡi mình vì quá đau đớn, Đại Trạch xoay người nhanh chóng lấy một chiếc máy ra khỏi ba lô, nhập mật mã, đăng nhập vào một phần mềm nhắn tin nội bộ do tổ chức tự lập trình, hỏi: "Bao lâu nữa thì thuốc giải mới tới?"...: "Chín tiếng nữa."
Nhìn tin nhắn trả lời, Đại Trạch lập tức gõ chữ: 'Thiếu gia không chờ được lâu đến vậy, tôi muốn gặp sếp ngay."
Không đến mười giây sau, điện thoại trong túi Đại Trạch rung lên, một âm thanh vô cùng lãnh khốc vang lên trong phòng: "Tình hình của 0036 bây giờ như thế nào?"
"Xung đột tin tức tố mức độ nặng nhất,", Đại Trạch trầm giọng nói: "Đã ngất rồi."
"Mở video lên."
Hai bên rất nhanh kết nối cuộc gọi video, Đại Trạch đưa màn hình về phía Tịch Dạng, mà ở bên kia điện thoại chỉ có âm thanh, không hiện hình ảnh: "Số 0036 cần được kích hoạt hệ thống trị liệu – chữa trị chậm bằng ánh sáng không còn hiệu quả."
Nghe được kết luận không có chút tình cảm gì này, hô hấp Đại Trạch bỗng nhiên ngưng lại, thật lâu sau mới nói: "Vậy giờ phải làm sao đây?"
Người bên kia mặc áo blouse trắng, đôi mắt rất giống với của Tịch Dạng đang nhìn mạng sống của Omega trên giường dần trôi đi, không lập tức đáp lời mà lại quay đầu hỏi người bên cạnh: "Đường Niệm giờ đang ở đâu?"
"Ở Vân Thành."
Câu trả lời mà Đại Trạch nghe được quả đúng là từ người cha ruột Alpha của Tịch Dạng – Hạ Diễn, còn người đang nói chuyện qua video với gã chính là người ba Omega của đối phương – Lâm Quân Nghiêu."
Nhà họ Tịch không đủ khả năng để mở được đường cấp cứu khẩn cấp từ bất kỳ một bệnh viện nào ở Cảng Thành trong thời gian ngắn, không có trực thăng, cũng không có xe cứu thương để đưa đi.
Từ Cảng Thành đến Vân Thành mất quá nhiều thời gian, chắc chắn không kịp.", Lâm Quân Nghiêu nói.
Khi y cất tiếng, vẻ mặt sau lớp khẩu trang cũng lạnh lùng chẳng khác gì Tịch Dạng.Hơn nữa, hiện tại bọn họ vẫn chưa có thế lực trong hệ thống bệnh viện ở Cảng Thành.
Với thể chất đặc biệt như của Tịch Dạng, cậu không thể được chuyển đến bất kỳ bệnh viện nào khác.
Dù cho có đưa đi, thì ngoài việc phát hiện ra bí mật trong cơ thể Tịch Dạng, các bác sĩ ở đó cũng hoàn toàn bó tay, không thể làm gì hơn.Hơn nữa, những thiết bị và điều kiện cần thiết để trị liệu, cứu mạng cậu hiện chỉ có ở Vân Thành là có thể đáp ứng được một cách nhanh chóng nhất.Hạ Diễn trầm mặc một lát, chẳng nói gì, chỉ ừ một tiếng.Lòng Đại Trạch trong nháy mắt lặn xuống đáy vực sâu.Chưa đợi gã mở miệng, Lâm Quân Nghiêu mang khẩu trang lại đột ngột xuất hiện trên màn ảnh, sau đó Đại Trạch nghe đối phương nói: "Sau khi 0036 chết, hãy tiêu hủy hết đồ dùng của nó đi."
Nhìn vào đôi mắt lạnh băng rỗng tuếch của đối phương, nét kinh ngạc trong đáy mắt Đại Trạch thiếu chút nữa là không thể giấu nổi.
Gã rất muốn hỏi: 'Người đang nằm trên giường chính là con mấy người đứt ruột đẻ ra, sao mấy người có thể dễ dàng từ bỏ cậu ấy đến vậy?
Cứ trơ mắt nhìn cậu ấy chết như vậy sao?'Nhưng bao nhiêu lời nói đến bên miệng Đại Trạch đều không thể thành lời.
Gã cùng Tịch Dạng lớn lên trong lòng tổ chức, từ trước đến nay đều biết Omega trung niên này còn máu lạnh hơn gấp mấy lần so với Tịch Dạng.Thế lực của tổ chức ở Cảng Thành không phải chỉ có mình Tịch gia, thậm chí còn ngược lại.
Lông cánh họ bí mật vun đắp ở Cảng Thành chắc chắn có đủ thời gian để mở ra đường cấp cứu đến đây, chỉ là một khi đã dùng đến, nếu sau này thân phận của Tịch Dạng bị bại lộ, rất có thể Phong Diệc sẽ tìm ra được nguồn gốc của thế lực đứng sau.Hình như bởi vì tính mạo hiểm của phương pháp này, hai người cha ruột của Tịch Dạng sẵn sàng từ bỏ cậu.Ở một nơi kẻ mạnh nuốt chửng kẻ yếu như tổ chức này, từ lâu Đại Trạch đã quen với sự lạnh lùng tàn nhẫn của lòng người.
Thế nhưng, khi đối mặt với hai người cha của Tịch Dạng, gã vẫn không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng."
Tôi đã rõ.", cuối cùng Đại Trạch rũ mắt nói.Kết thúc cuộc gọi, ánh mắt Đại Trạch dịch chuyển lên giường.
Gần nửa phút sau, gã cắn răng gọi điện thoại cho Phong Diệc: "Tao chỉ có thể thử liều một phen mà thôi, được hay không...
đành trông cậy vào số phận của mày vậy."
Tiếng chuông chờ vang lên ba lần, điện thoại đã có người nhận."
Chào anh,", kẻ từng được xếp hạng trên bảng sát thủ quốc tế lúc này lại có chút căng thẳng: "Tôi là Đại Trạch, tính mạng Tịch Dạng bây giờ đang rất nguy hiểm, anh có thể giúp cậu ấy được không..."
Ba tiếng sau, trực thăng cất cánh từ bệnh viện Phong Tế của Cảng Thành đáp xuống sân thượng của một bệnh viện tư thục ở Vân Thành.Đường Niệm nhận được thông tin, điều một đội ngũ nhân viên y tế đứng chờ ở bên cạnh.Đưa Tịch Dạng vào phòng cấp cứu rồi, Đại Trạch cuối cùng cũng thở ra một hơi thật dài, cả người lại trở về trạng thái lười biếng.Rồi sau đó, gã quay sang theo dõi khuôn mặt lạnh lùng của Phong Diệc – người đang nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu, nhẹ nhàng nói: "Yên tâm đi, cậu ấy sẽ không sao đâu."
Phong Diệc không nói chuyện, liếc gã một cái, quay đầu đi.Đại Trạch sờ mũi, ngồi xuống ghế trên hành lang bệnh viện.Tình huống ấy tới quá vội vàng, Phong Diệc vừa nhận được điện thoại đã ngay lập tức ra lệnh cho bệnh viện Phong Tế mở một đường cấp cứu, không thèm hỏi rốt cuộc Tịch Dạng đã bị gì.Lúc này, cuối cùng hắn cũng cất tiếng hỏi: "Tịch Dạng... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", trong giọng nói khàn khàn mang theo sự nghẹn ngào.Tối hôm qua khi Tịch Dạng xuất hiện không hề mang theo hơi thở thoi thóp như vậy.
Dù Tần Lễ có bắt giam cậu, anh cũng sẽ không dùng những hành động phi pháp để tra khảo đối phương.Nhưng chỉ mới nửa ngày trôi qua, mạng sống của Tịch Dạng lại trong tình trạng bị đe dọa nghiêm trọng như vậy.Phong Diệc nhớ tới Tịch Dạng hộc máu ngoài cửa quán bar đêm đó, phản ứng bài xích với tin tức tố ngoại lai vẫn chưa thuyên giảm, đáy mắt hắn càng lúc càng u tối.
"Ây, cái mà gọi là xung đột tin tức tố đó, chắc anh cũng nghe qua rồi chứ hả?", Đại Trạch lập tức đưa ra một lý do lấp liếm không hề tệ: "Tịch Dạng là người bị rối loạn tin tức tố."
Phong Diệc rũ mắt.
Kiếp trước Tịch Dạng không hề có loại bệnh này, tại sao bây giờ lại bị?Bởi vì trong thân thể cậu có tin tức tố tấn công sao?
Tại sao loại tin tức tố này lại xuất hiện được?Trước đây Phong Diệc chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Hắn lấy di động ra, nhắn tin cho một người bạn bác sĩ của mình: 'Một người sở hữu đồng thời hai tuyến thể, hoặc mang hai loại tin tức tố có đặc tính hoàn toàn đối lập... liệu có khả thi không?'Có thể là đối phương đang vội, không trả lời ngay, Phong Diệc lại đặt ánh nhìn về lại trên cửa phòng cấp cứu.Đại Trạch nãy giờ vẫn lén quan sát hắn.
Thấy hắn không có phản ứng gì, gã có hơi chột dạ giơ nắm đấm lên môi, ho nhẹ một tiếng, sau đó kéo vành nón mũ lưỡi trai xuống, giả bộ ngủ.Thời gian chầm chậm trôi qua.
Không biết đã bao lâu, đèn phòng cấp cứu rốt cuộc cũng tắt.
Đường Niệm đi ra đầu tiên, Đại Trạch lập tức nhảy lên tiến đến, thấp giọng hỏi với tốc độ liên thanh: "Sao rồi?"
"Vẫn ổn, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian.", Đường Niệm nói.Âm lượng của cậu ta không lớn, nhưng cũng đủ để tất cả mọi người ở đây nghe rõ.
Phong Diệc đứng tại chỗ mấy tiếng đồng hồ không chịu nhúc nhích, cứ chớp chớp lông mi, sau đó xoay người đi ra ngoài.Đại Trạch gãi đầu, nhìn bóng lưng hắn nói: "Nè anh gì đó ơi, anh không đi thăm cậu ấy sao?"
Phong Diệc khựng lại một nhịp.
Ngay khi Đại Trạch tưởng rằng anh sẽ quay lại, Alpha chân dài một lần nữa sải bước, hướng thẳng về phía lối ra cuối hành lang.