- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
[Abo] Sống Lại Rồi, Theo Đuổi Chồng Thật Khó - Mộc Mộc Bất Thị Vương Tử
CHƯƠNG 59: Xin em hãy nghĩ đến anh nhiều hơn
CHƯƠNG 59: Xin em hãy nghĩ đến anh nhiều hơn
Tịch Dạng khóc bao lâu, Phong Diệc ôm cậu bấy lâu.Hắn không mở miệng an ủi, chỉ từ tốn vỗ bả vai và tấm lưng Omega, để mặc cậu giải tỏa.Tận đến lúc tiếng khóc của Tịch Dạng dần dần yếu đi, từ vang vọng chuyển thành sụt sùi, Phong Diệc mới khẽ xoa mặt cậu, đưa khăn giấy đã lấy sẵn cho cậu.Tịch Dạng không nhận, chỉ dụi mắt loạn xạ vào áo sơ mi của Phong Diệc, sau đó ngồi ngay ngắn lại.Trên mặt cậu vẫn còn vương đầy nước mắt, mũi hồng hồng, lông mi thuôn dài cũng díu thành từng cụm, trông vô cùng đáng thương.Phong Diệc không nhịn được mà tự mình lau khô mặt cho Tịch Dạng.
Chờ cho đến khi cảm xúc cậu hoàn toàn ổn định, Phong Diệc mới nhẹ giọng nói: "Em cứ nghỉ ngơi đi, anh đi nấu cơm cho em được không?"
"Mì trứng cà chua nhé.", Tịch Dạng nói.Phong Diệc cười thành tiếng, đứng dậy vào phòng ngủ thay bộ đồ dính máu và nước mắt của Tịch Dạng trước, rồi sau đó xoay người đi đến bếp.Lúc lướt ngang qua phòng khách, Tịch Dạng ngẩng đầu lên, ánh mắt dõi theo hắn.Một lát sau, từ bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.
Chỉ không quá vài giây, hình bóng của Tịch Dạng đã xuất hiện ở cửa nhà bếp."
Phong Diệc, em có thể vào được không?", cậu thăm dò hỏi.Khi nói chuyện, Tịch Dạng vẫn còn mang theo giọng mũi nghẹn ngào, song ít ra cậu đã thôi không còn nức nở nữa.Phong Diệc nghiêng đầu lướt qua cậu một cái, rồi lấy một miếng cà chua trên thớt đưa qua.
Tịch Dạng liền lon ton chạy vào bếp, cúi đầu ngậm ngay lấy miếng cà chua ấy.Lúc đôi môi hơi khô ráo và đầu lưỡi mềm mại khẽ chạm vào ngón tay, hàng lông mi Phong Diệc run lên, mặt không đổi sắc thu tay lại.Tịch Dạng liền đứng bên cạnh hắn.Bởi vì cánh tay phải bị thương, Phong Diệc phải đổi sang xắt rau bằng tay trái, vậy nên tốc độ nấu ăn cũng bị chậm đi một chút.
Song may mà mì trứng cà chua là món đơn giản, không đến mười lăm phút, một bát thức ăn đậm vị màu sắc được bưng ra bàn."
Phong Diệc, anh không ăn sao?", Tịch Dạng cầm đôi đũa hỏi."
Không.", Phong Diệc ngồi đối diện cậu, điếu thuốc ngậm trên môi.
Lúc này trong lòng hắn vẫn nặng nề khó chịu, dẫu dạ dày trống rỗng nhưng lại chẳng nuốt nổi thứ gì.So với Phong Diệc, có lẽ nhờ có khả năng trấn an bản thân, Tịch Dạng khôi phục cảm xúc rất nhanh.
Chỉ cần ăn xong một bát mì, hơi thở tuyệt vọng đè nặng trên người cậu đã hoàn toàn biến mất.Nhưng cũng thật rõ ràng rằng đối với cậu, nỗi khiếp sợ Phong Diệc tựa như đã ăn vào sâu trong xương cốt.
Ở trước mặt hắn, chân tay Tịch Dạng luôn có cảm giác lạnh cóng.Chuyện này không thể thay đổi chỉ trong một sớm một chiều, và Phong Diệc cũng không nóng vội.Khiến Tịch Dạng sợ hắn cũng tốt, ít nhất lúc ra ngoài làm việc, trong lòng cậu còn có chút kiêng kỵ, sẽ không dám tùy tiện lỗ mãng.Đang trong dòng suy nghĩ, mặt bàn làm bằng đá cẩm thạch chợt phát ra một âm thanh khõ nhẹ.
Tịch Dạng buông bát, nhỏ giọng nói: "Phong Diệc, em ăn xong rồi."
Phong Diệc rút điếu thuốc ra khỏi khóe môi, kẹp giữa hai đầu ngón tay, nghiêng đầu nhìn Tịch Dạng: "Vậy có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Một bát mì xuống bụng, khuôn mặt tái mét của Tịch Dạng cuối cùng cũng có chút sức sống, nhưng Phong Diệc biết, sau khi bị tin tức tố của Alpha tấn công, cơ thể của Omega sẽ có đoạn thời gian vô cùng yếu ớt.Tịch Dạng lại lắc đầu: "Em không muốn đâu."
Tuy Phong Diệc dùng biện pháp mạnh để giúp cậu phân biệt được thực ảo, nhưng bây giờ cậu vẫn có chút sợ, sợ một giấc ngủ dậy, mọi sự sẽ thay đổi."
Vậy giờ em ngồi đây một lát.
Rửa bát xong, chúng ta cùng đi mua một ít đồ dùng sinh hoạt nhé.", Phong Diệc nói.Tịch Dạng thuận miệng đáp lời.
Đợi Phong Diệc bưng chén vào bếp, cậu liền rảo bước đi sát phía sau, y hệt một cái đuôi nhỏ dính người.Phong Diệc nhìn cậu một cái, không nói gì, bỏ chén đĩa xuống bồn nước cọ rửa sạch sẽ.Trên quần áo Tịch Dạng cũng có vết máu.
Sau khi đã dọn dẹp xong xuôi, Phong Diệc tìm cho cậu một chiếc áo sơ mi của mình."
Trước tiên cứ mặc tạm đã, ra ngoài anh sẽ mua mới cho em."
Tịch Dạng gật đầu.Ngay gần tiểu khu có một trung tâm thương mại, thế là hai người trực tiếp đi tới đó.Sau khi cất hết đồ vào cốp xe, Phong Diệc như nhớ ra điều gì, quay sang hỏi: "Chỗ ở của em có còn cần lấy đồ không?
Hôm nay anh không phải đi làm, có thể đưa em qua đó."
Tịch Dạng sửng sốt: "Phong Diệc, em sẽ sống cùng với anh sao?"
Phong Diệc rũ mắt nhìn cậu: "Ừ."
Dựa theo tình hình hiện tại của Tịch Dạng, để cậu ở một mình, Phong Diệc cũng không an tâm.Đôi mắt Tịch Dạng lập tức sáng lên, sau đó lập tức gật đầu: "Có, có!
Phong Diệc, chúng ta cùng đi lấy thôi!"
Trên đường đưa Tịch Dạng về chỗ ở, Phong Diệc vừa cầm tay lái vừa hỏi: "Phía tổ chức của em, em không quay về... liệu có sao không?"
"Không sao đâu,", Tịch Dạng nói: "Đại Trạch sẽ thay em giải thích.
Họ vốn dĩ muốn em tiếp cận anh, mà anh chấp nhận em, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này."
Nói xong, bầu không khí chợt hơi trầm lặng.
Tổ chức sau lưng Tịch Dạng quả thật là một đề tài nhạy cảm giữa hai người.Tịch Dạng lo lắng Phong Diệc sẽ tiếp tục gặng hỏi, nhưng Alpha bên cạnh vẫn im lìm không lên tiếng.Đối phương chỉ chuyên tâm lái xe, thuận miệng trả lời một câu: "Ừ."
Tịch Dạng nhẹ nhàng thở ra....Qua một đoạn thời gian không dọn dẹp, đồ đạc bên trong chỗ ở của Tịch Dạng bị xáo trộn, nhìn qua vô cùng bừa bộn.Ánh mắt Phong Diệc khẽ đảo qua căn phòng, ngay lập tức dừng lại ở chiếc rương hành lý nhỏ bé nằm ngay giữa sàn.Tịch Dạng bước tới mở rương, từ dưới lớp quần áo lấy ra hai tờ giấy hôn thú, rồi cẩn thận cất vào túi.Sau đó cậu đứng dậy, từ chiếc tủ lạnh nhỏ lấy ra một ống thuốc tiêm màu tím nhạt, cùng lọ tin tức tố Phong Diệc đã đưa, rồi đặt cả hai vào ngăn bảo quản kín ở nhiệt độ thấp.
"Xong rồi, chúng ta đi thôi.", Tịch Dạng xoay người nói.Phong Diệc thu lại ánh mắt từ cái rương trên tay cậu, hỏi: "Thú cưng của em đâu?
Chẳng phải em đã nói có nuôi một con mèo sao?"
Vừa bị hắn nhắc nhở, Tịch Dạng mới nhớ tới, nhỏ giọng nói: "Em đưa nó qua cho Đại Trạch rồi."
Rốt cuộc lúc ấy chỉ vì để lừa bác sĩ Bồ, lừa Phong Diệc rằng chính mình đã hết bệnh nên mới chuyển sang mua mèo.Trên thực tế, đối với những sinh mạng yếu ớt, cậu không hề có chút cảm tình nào.Phong Diệc không nói thêm gì nữa, nhận lấy cái rương từ cậu, nói: "Đi thôi."
Tịch Dạng khẽ cuộn ngón tay, đuổi theo hắn.Đến lúc ngồi vào trong xe rồi, Tịch Dạng âm thầm quan sát sắc mặt của Alpha, nhỏ giọng hỏi: "Phong Diệc, anh đang giận sao?"
"Hửm?", Phong Diệc chỉ khẽ nghiêng đầu, không rõ nguyên nhân: "Vì sao anh phải giận?"
"Em đã lừa anh,", Tịch Dạng mím môi, giọng nói còn nhỏ nhẹ hơn trước: "Phong Diệc, em thậm chí còn chưa thể trở lại làm người bình thường."
Bàn tay trái đang đặt trên vô lăng của Phong Diệc khựng lại một chút, sau đó im lặng thật lâu không nói gì.
Tịch Dạng căng thẳng đến mức hô hấp gần như nghẹn lại.Cứ thế, cả quãng đường không ai nói lời nào.
Mãi đến khi mở cửa bước vào nhà, Phong Diệc mới cất tiếng: "Anh sẽ trông chừng em."
Tịch Dạng ngẩng đầu lên."
Tịch Dạng,", Phong Diệc xoay người, đôi mắt thâm sâu đen láy nhìn thẳng vào Tịch Dạng: "Anh không cần em phải trở nên giống những người khác, nhưng mà..."
Ngừng lại vài giây, Phong Diệc như hạ quyết tâm, tiếp tục nói: "Nếu sau này em phạm sai lầm, anh sẽ cùng em gánh vác.
Em làm người ta bị thương, anh sẽ bồi thường giúp em.
Em giết người, anh sẽ thay em đền mạng.
Cho nên, Tịch Dạng..."
"Trước khi làm bất cứ chuyện gì không thể cứu vãn, xin em hãy nghĩ đến anh nhiều hơn."