- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Abo] Sống Lại Rồi, Theo Đuổi Chồng Thật Khó - Mộc Mộc Bất Thị Vương Tử
CHƯƠNG 39: Đừng có được nước lấn tới
CHƯƠNG 39: Đừng có được nước lấn tới
Bàn giao xong công việc, trưởng khoa Vương liền kéo hành lý ra sân bay.
Tịch Dạng cũng rời đi, đến khu khám bệnh ở tòa nhà lớn.Hôm nay đến phiên cậu trực.
Giờ này, khu vực phòng chờ của khoa ngoại đã có rất nhiều bệnh nhân.Tịch Dạng tháo khẩu trang xuống, rũ lông mi lướt qua đám người.
Y tá ở văn phòng khoa vừa thấy cậu đến liền vội vàng bước ra mở cửa, lễ phép chào: "Bác sĩ Tịch, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng.", Tịch Dạng gật đầu.12 giờ rưỡi trưa, khu khám bệnh cuối cùng cũng về lại trạng thái yên lặng.
Làm xong công việc, y tá duỗi người, đứng dậy khỏi ghế, cảm thán: "Ây da, cuối cùng cũng xong rồi."
"Bác sĩ Tịch, giờ tôi đi lấy cơm, bác sĩ có cần tôi lấy giúp một phần không?"
Tịch Dạng gỡ cặp kính không độ trên mặt xuống, xoa xoa đôi mắt nhức mỏi của mình, nghe vậy thì nói: "Không cần đâu, cảm ơn nhé."
Chờ cho y tá rời đi rồi, Tịch Dạng gập máy tính lại, ra khỏi phòng khám, trở về văn phòng của mình.Ngay sau đó, cậu đóng cửa lại, rút từ ngăn kéo dưới cùng một chiếc điện thoại không đăng ký danh bạ người dùng, lắp SIM vào rồi gọi đến một dãy số lạ ở nước ngoài."
Ba, con cần một loại thuốc mà phòng thí nghiệm của ba đang dùng.", khi đầu dây bên kia vừa bắt máy, Tịch Dạng liền đi thẳng vào vấn đề, đồng thời nói luôn tên loại thuốc mình cần."
Để làm gì?", Lâm Quân Nghiêu hỏi."
Giết người.", Tịch Dạng vô cảm nói.Lâm Quân Nghiêu dừng lại một chút, hỏi: "Ai?"
"Tiểu thiếu gia của tập đoàn Tần thị - Tần Nhạc.", Tịch Dạng nói.Nghe lời cậu, Lâm Quân Nghiêu trầm mặc một lát, lúc này mới mở miệng: "Giết cậu ta, con cũng không được lợi gì đâu."
"Cậu ta ngáng đường con.", Tịch Dạng lãnh đạm nói.Lâm Quân Nghiêu không nói thêm gì nữa, hai ba giây sau mới tiếp tục: "Thuốc sẽ được đưa đến vào khoảng chạng vạng ngày mai."
Tịch Dạng vâng một tiếng, ngắt cuộc gọi, xóa toàn bộ thông tin trong máy rồi cất điện thoại lại vào ngăn kéo.Giờ phút này, nếu có ai trông thấy dáng vẻ của Tịch Dạng e rằng sẽ cảm thấy còn rùng mình hơn cả khi nghe một kẻ buông lời giết chóc, bởi ánh mắt và biểu cảm của Omega ấy từ đầu đến cuối thật sự quá đỗi bình tĩnh.Đó là sự dửng dưng tuyệt đối của một linh hồn không còn biết trân trọng giá trị của sinh mệnh.Tựa như dăm ba câu định đoạt mạng sống của một người khi nãy không gợi lên được trong cậu chút gợn sóng nào.Trong khi đó...Tại trụ sở chính của Phong trị, ở văn phòng giám đốc trên tầng cao nhất, Phong Diệc cũng vừa xử lý xong toàn bộ đầu công việc còn dở của ngày hôm qua và sáng nay.Hắn buông bút nhìn thời gian, giống với Tịch Dạng, không vội đi ăn ngay, mà cầm điện thoại do dự một hồi rồi bấm số của Giản Phi."
Sao vậy đại ca?", Giản Phi vừa húp mì vừa hỏi."
Cậu... có quen bác sĩ tâm lý nào không, giới thiệu cho tôi đi.", Phong Diệc rũ mắt nói: "Phải uy tín chút, tuyệt đối không được tiết lộ thông tin khách hàng."
"Vãi chưởng?", Giản Phi thất kinh, xém xíu nữa đã hất bay đôi đũa cùng mấy sợi mì trên tay: "Sao vậy, cuối cùng Phong thị cũng phá sản, đại ca của em không chịu nổi nữa, cần bác sĩ tâm lý cứu vớt tâm hồn yếu đuối của mình à?"
Phong Diệc: "...Thôi, cút đi."
"Có có có!", sợ hắn phật lòng cúp điện thoại, Giản Phi vội vàng nói: "Tôi có một người anh mở một trung tâm tư vấn tâm lý ở Cảng Thành.
Tôi gửi danh thiếp của anh ta cho cậu nhé, yên tâm, anh ta đáng tin lắm."
"Ừ.", Phong Diệc nói.
Giây tiếp theo, điện thoại vang lên một tiếng ting, Giản Phi gửi danh thiếp của người đó qua."
Thông tin của anh ta đó, cậu kết bạn đi, nhưng mà, đại ca à, cậu bị sao thế?
Tinh thần thép như cậu mà cũng cần tư vấn tâm lý à?", Giản Phi đặc biệt tò mò.Sau khi có được thông tin của bác sĩ, Phong Diệc trở mặt ngay lập tức: "Muốn xin thêm kinh phí nghiên cứu thì lần sau đừng hỏi đông hỏi tây nữa.
Tốt nhất là đem lòng hiếu học của cậu đặt vào công việc đi."
Giản Phi: "..."
Phong Diệc càng nói, Giản Phi càng tò mò.
Cậu ta gãi đầu, nhịn không được gọi điện cho Tần Lễ.Đại khái Tần Lễ cũng đoán được nguyên do Phong Diệc tìm bác sĩ tâm lý: Chắc là vì những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Nhưng mà chuyện trọng sinh này quá hoang đường, không thích hợp để đi rêu rao khắp nơi, vậy nên anh cũng nói với Giản Phi là mình không biết."
Phong thị chưa phá sản mà, còn chuyện gì có thể sốc hơn nữa chứ?"
Giản Phi lẩm bẩm một câu, ngay sau đó đập mạnh lên cái bàn đang chất đầy các loại hóa dược, đầu óc cuối cùng cũng lóe lên một tia sáng: "Chẳng lẽ...
đại ca trúng tiếng sét ái tình rồi à?!"
Tần Lễ: "...Không biết."
Mà Phong Diệc đang ngồi trên ghế xoay, nhìn danh thiếp Giản Phi đã gửi, không vội kết bạn với đối phương mà tra thông tin của số điện thoại trước.Gần đây, những tiếp xúc của Tịch Dạng và hắn ngày càng trở nên thân mật.
Hai ngày nay, Phong Diệc cũng nhận ra bản thân không có cách nào làm cho Tịch Dạng biến mất khỏi thế giới của mình.Tịch Dạng nói thích hắn, nói rằng mình không đến bên hắn để làm gián điệp.Tối hôm qua, Phong Diệc thức trắng cả đêm để suy nghĩ.Hai ngày trước đó, hắn vẫn không để tâm chuyện Tịch Dạng thích hắn có phải là thật lòng không.Bởi vì hắn biết rõ, chỉ cần đối phương còn ở lại bên cạnh thì hắn vẫn sẽ ở trong tình thế vô cùng nguy hiểm, không có gì tốt đẹp.Nhưng chỉ sau hai lần chung chăn gối với Tịch Dạng, bây giờ Phong Diệc lại bắt đầu tự hỏi: Liệu giữa họ, còn có khả năng bắt đầu lại lần nữa không?"
Bởi một khi đã tính đến chuyện bắt đầu lại, thì người đầu tiên cần thay đổi... chính là hắn.Những chuyện của quá khứ, đối với Phong Diệc mà nói là một vết sẹo sâu lòng khó vượt qua.
Hắn không quên được, cũng chẳng thể buông bỏ.
Mỗi khi chạm vào, cảm xúc lại rối loạn đến mức mất kiểm soát, như lần trước ở bệnh viện — hắn suýt chút nữa đã ra tay giết chết Tịch Dạng.Nếu sau này thật sự muốn ở bên Tịch Dạng, hắn nhất thiết phải vượt qua mọi loại cảm xúc từng có, chí ít hắn muốn điều chỉnh lại tâm tình của mình trước đã.Nhưng Phong Diệc cũng hiểu rất rõ: Nỗi hận đã ăn sâu bén rễ vào trong lòng, chỉ dựa vào bản thân thì hắn không thể nào buông bỏ được.
Bởi vậy, hắn chủ động tìm đến một bác sĩ tâm lý, hy vọng có thể được dẫn dắt để học cách tha thứ quá khứ, bắt đầu lại một lần nữa.Nhưng đó là một canh bạc quá lớn.
Hắn thật sự dám làm sao?
Dám một lần nữa giữ Tịch Dạng ở lại bên mình sao?Ánh mắt Phong Diệc nặng nề, nhìn chằm chằm mặt đất bên ngoài cửa sổ: Hắn... vẫn chưa có câu trả lời....Chạng vạng ngày hôm sau, Tịch Dạng thấy một cái bao màu đen được treo trên cửa nhà.Cậu lặng lẽ mang đồ vào phòng, sau đó từ bên trong lấy ra hai lọ nhỏ chứa bột trắng, không dán nhãn.Tịch Dạng cầm lên nhìn, rồi bỏ đại chúng vào trong tủ lạnh.Một lúc sau, Tịch Dạng tắm xong, thay quần áo sạch sẽ, đi đến nhà Phong Diệc.Nhưng điều đáng buồn là, sau khi đánh dấu xong, Phong Diệc không hề giữ cậu lại.
Khi Tịch Dạng mệt mỏi rời đi, hắn chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: "Hương tin tức tố đêm nay của cậu nhạt thật.
Kỳ phát tình kết thúc rồi à?"
Vốn là vẫn còn một ngày nữa, nhưng không hiểu vì sao lại kết thúc sớm hơn dự định.
Tịch Dạng cũng không biết câu trả lời, chỉ đành im lặng gật đầu: "Ưm."
Ngay sau đó, cậu lại hỏi: "Ngày mai em lại tới được không?
Em muốn gặp anh."
Đối diện với đôi mắt đen nhánh thuần túy của Omega vài giây, Phong Diệc nhịn không được dời mắt, nói: "Đừng tới nữa.
Dạo này tôi rất bận."
Khi bản thân vẫn còn đang trong tâm trạng rối ren, hắn không muốn gặp lại Tịch Dạng.Tịch Dạng đành phải hụt hẫng lên tiếng, lại nhịn không được ngửa đầu nói: "Từ đây đến kỳ phát tình tiếp theo còn rất lâu.
Trong khoảng thời gian đó em không thể đến sao?"
Phong Diệc giơ tay che khuất đôi mắt của cậu, bình tĩnh nói: "Tịch Dạng, đừng có được nước lấn tới."
"Vâng ạ.", Tịch Dạng nhắm đôi mắt.