- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 249: Người duy nhất bị vứt bỏ
Chương 249: Người duy nhất bị vứt bỏ
Sở Mộ Vân đồng ý yêu cầu công lược của Linh, là bởi vì hắn có thứ hắn muốn.Từ khi bắt đầu có ký ức, hắn không ngừng khát vọng.Có lẽ đây không nên nói là một món đồ, mà là một "sự thật".Sở Mộ Vân muốn biết mình đến tột cùng là ai.
Rốt cuộc là thứ gì.Địa Cầu, thế kỷ 21, mỗi người...
Cho dù là cô nhi cũng sẽ có cha mẹ ruột, nhưng hắn không có.Hắn giống như xuất hiện từ hư không, từ sau khi có ý thức hắn đã là người trưởng thành, hiểu được tất cả kiến thức cơ bản, biết nên sinh hoạt như thế nào, dễ dàng nắm giữ cuộc sống của mình trong tay.Thế giới rất lớn, chuyện kỳ diệu rất nhiều, có vô số điều mới mẻ...
Tựa hồ chỉ cần nghĩ là có thể tìm được vô số kích thích.Tình yêu, mạo hiểm, chinh phục, leo trèo, thậm chí là những môn vận động nguy hiểm đến tính mạng, luôn luôn có một thứ có thể gợi lên dục vọng trong lòng con người, tìm được giá trị sống, sau đó sợ rằng sẽ phải chết.Nhưng Sở Mộ Vân thì không.Tất cả mọi thứ đều quá dễ dàng đối với hắn: muốn tiền, dễ như trở bàn tay; Muốn quyền thế, dễ như trở bàn tay.
Tình yêu sâu đậm, có tấm da này cũng không thiếu người đưa tới cửa.
Còn thách thức gì nữa?
Chinh phục thiên nhiên, băng qua sa mạc Sahara, du hành vòng quanh thế giới...
Ồ, hắn chưa bao giờ có cơ hội lên vũ trụ.Nhưng có ý nghĩa gì?
Mọi thứ đã làm đều vô nghĩa.Hắn tựa hồ chỉ sống từ năm hai mươi tuổi đến ba mươi tuổi, nhưng dường như đã sống vô số lần cái hai mươi tuổi đến ba mươi tuổi đó, không ngừng tìm kiếm kích thích, càng không ngừng thất vọng và mê mang.Cho nên dù là xảy ra tai nạn xe cộ trong chớp mắt, hắn cũng vô cùng tỉnh táo, phán đoán lượng máu mình sẽ mất, lạnh lùng nghĩ mình chết rồi.Không có nỗi tuyệt vọng khi chết, cũng không bất ngờ khi còn sống.Thứ duy nhất khiến hắn động lòng chính là câu nói kia của Linh: "Nếu ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ, sẽ đạt được thứ mình muốn."
Thứ mình muốn...... muốn biết mình rốt cuộc là ai, mình rốt cuộc thiếu cái gì.Mà hiện tại, tất cả đều đang chậm rãi kéo một góc màn che.Xuyên qua Ma giới, chiếu rọi ra một phần cuộc sống khác của hắn.Có lẽ ở chỗ này, hắn mới có thể tìm được bản thân thật sự kia.Người lạc lối, ngay cả chính mình cũng quên mất.Sở Mộ Vân là một người thông minh, thông minh đến mức như máy móc tinh chuẩn vô tình phán đoán ra hết thảy khả năng.Hắn tưởng tượng ra được, cuộc sống này của mình chắc cũng chẳng tốt đẹp, khả năng rất lớn là hắn tự mình từ bỏ, thật sự không nên tìm về, giữ nguyên hiện trạng mới là tốt nhất.Từ trong mấy đoạn trí nhớ phiến diện hiện có, hắn cũng có thể phân tích ra, mình rất quan tâm đến mấy đứa trẻ kia, thậm chí còn mang theo tình yêu sâu sắc, nhưng tất cả đều kết thúc trong bi kịch.Nhìn không ra nguyên do, cứng rắn vứt bỏ, kích thích bọn họ, cũng làm hắn bị thương nặng.Có một số sự thật, quên đi mới là tốt nhất.Ví dụ như vậy thật sự là nhiều không kể xiết: Trèo lên cung trăng mình khát vọng đã lâu, lại phát hiện phía trên là hố trũng lạnh lẽo; Thăm dò long cung kỳ diệu nơi biển sâu, lại phát hiện chỉ là vực sâu địa ngục u tối không đáy đáng sợ...Nhưng con người luôn không thoát khỏi một vòng tuần hoàn, biết rõ không thể làm lại càng muốn làm.
Mặc dù biết rõ sẽ bị lửa thiêu thân, nhưng sau khi lạnh lẽo đến cùng cực lại hận không thể lao đầu vào.Sở Mộ Vân cực kỳ lạnh, cho nên dù hắn biết mình đang bị thiêu đốt cũng muốn đi vào.Có điều nghĩ theo một hướng khác, thật ra cũng chẳng có gì, hắn có thể vứt bỏ một lần, sẽ có thể vứt bỏ lần thứ hai, lần thứ ba vẫn không ngừng tìm kiếm.
Nhưng cuộc đời này không phải là như vậy hay sao?
Tìm kiếm, đạt được, mất đi, mong cầu, quanh đi quẩn lại, lặp lại tuần hoàn, cho đến khi ý thức biến mất.Cho nên Sở Mộ Vân lựa chọn công lược.Đến hôm nay, hắn đã bí mật dò xét rất nhiều thứ.
Trong khoảnh khắc Quân Mặc nở nụ cười bệnh hoạn, nói ra lời tàn khốc, hắn nhớ lại câu nói "Từ đầu tới cuối đều bị bỏ rơi" ẩn chứa hàm ý sâu xa.Quân Mặc......
Đúng là từ đầu tới cuối đều bị hắn bỏ rơi.Sở Mộ Vân vẫn chưa biết thứ tự nuôi dưỡng, nhưng hiển nhiên Mạc Cửu Thiều là người thứ nhất, mà Quân Mặc gần như là người ở sau cùng.Trải qua Yến Trầm cố chấp, Thẩm Thủy Yên bá đạo, Sở Mộ Vân đối đãi với Quân Mặc thật sự là quá tàn nhẫn.Hắn đã bỏ rơi y.Ném tới nơi người đến người đi, sau đó mặc kệ không hỏi.Trải qua nhiều lần thất bại như vậy, Sở Mộ Vân đang tổng kết kinh nghiệm, nhưng phương thức này thật sự làm cho người ta chửi mắng*, giống như một người không hiểu chuyện đời.*Phun tào: Cà khịa; trêu chọc; châm biếm, dìm hàngCó kinh nghiệm nuôi dưỡng Thẩm Thủy Yên, Sở Mộ Vân biết rõ mình lén nhìn sẽ mềm lòng, cho nên trực tiếp không nhìn nữa.Tóm lại là không chết được, chờ trưởng thành, tâm tính ổn định, lại từ từ dạy dỗ, dù sao so với mang theo bên người từ nhỏ thì ổn hơn nhiều.Bởi vì Sở Mộ Vân cho rằng, chính là bởi vì hắn vây quanh y, từ nhỏ đến lớn y chỉ tiếp xúc với hắn, cho nên sẽ quá mức ỷ lại.
Mà bất kỳ một tình cảm cực đoan nào đều cũng sẽ trở thành một loại tình cảm không bình thường.Không muốn dẫm vào vết xe đổ nữa, cho nên lần này Sở Mộ Vân hạ quyết tâm.Để cho Quân Mặc sống ở nhân thế, hơn nữa nhịn không đi thăm y một lần.Nhưng khi Sở Mộ Vân đi tìm hắn, mới phát hiện mình phạm vào sai lầm lớn như thế nào.Thể chất của y không thể sống chung với dân chúng bình thường.Mới đầu chỉ là phát triển chậm chạp, nhân loại bình thường hơn mười năm đã phát dục trưởng thành, nhưng Quân Mặc mười tuổi vẫn là dáng vẻ của một đứa trẻ ba tuổi.Khác thường tức là yêu quái, một đứa trẻ không lớn lên, cho dù sinh ra có đẹp mắt, bộ dạng có đáng yêu, nhất định vẫn sẽ bị người ta e ngại hoảng sợ.Hơn nữa màu tóc và màu mắt độc đáo của Quân Mặc.
Một đứa trẻ phấn điêu ngọc trác như vậy thật sự bị người ta nói là yêu ma quỷ quái.Ba chữ Quỷ Đồng Tử cơ hồ theo cả tuổi thơ dài dằng dặc của Quân Mặc.Ba mươi năm, y mới trưởng dáng vẻ năm bảy, tám tuổi.
Thêm ba mươi năm nữa, y mới hơn mười tuổi.
Ước chừng gần hai trăm năm, y mới trưởng thành bộ dáng thiếu niên.Nhưng lại bị người ta triệt để xem như quái vật.Tràn ngập bi kịch chính là, thân thể Quân Mặc không khác gì người thường, không có sức mạnh đặc biệt cường đại, cũng không cường tráng mấy: không ăn không uống sẽ đói sẽ khát, mùa đông bị lạnh sẽ sinh bệnh, mùa hè quá nóng sẽ bị cảm nắng...
Ngoại trừ phát triển chậm, y chính là một người bình thường.
Không...
Ngay cả người bình thường y cũng không bằng, bởi vì không cha không mẹ, không ai nhớ nhung, chỉ có bất an và ác ý xa lánh.Hơn nữa ba mươi năm tuổi thơ, y chỉ là một đứa trẻ bình thường, tâm trí có thể sẽ trưởng thành sớm một chút, nhưng thân thể lại nhỏ yếu như vậy.
Một đứa trẻ ba tuổi gian nan sống lâu như thế, rốt cuộc gặp phải chuyện gì quả thực không dám tưởng tượng.Hai trăm năm dài dằng dặc, đối với Quân Mặc mà nói là tra tấn cực lớn từ đầu tới cuối.Y biết mình không thuộc về nơi này, y biết mình bị vứt bỏ, y cũng biết mình không ai thích, nhưng vẫn bướng bỉnh sống, chờ một người không biết có thể đợi được hay không.Khi Sở Mộ Vân tới thăm y, ý thức được Quân Mặc đã trải qua cái gì.
Sự áy náy trong lòng khiến hắn không chút nghĩ ngợi đón người đi.- Đây chính là sai lầm.****
Truyện từ giờ đến hết sẽ được cập nhật vào chủ nhật hàng tuần, mọi người yên tâm nhé