- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 428,495
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 259: Nhớ ra tất cả
Chương 259: Nhớ ra tất cả
Cho đến lúc này, Sở Mộ Vân ước chừng đã nhớ ra tất cả.***Tình yêu của thần vô tư vị tha, là tình yêu bao la vĩnh hằng.Sở Mộ Vân sinh ra trong Hỗn Độn, khi hắn tồn tại, việc hắn cần làm là sáng tạo thế giới này, từng cọng cây ngọn cỏ, ngọn núi hòn đá, dòng sông rộng lớn, thậm chí là sinh mệnh.Hắn nghiêm túc phác họa ra một thế giới rộng lớn tráng lệ, dẫn dắt bọn họ sinh sôi nảy nở, làm phong phú hết thảy, làm cho không khí lạnh lẽo và cô tịch trở nên náo nhiệt.Nhưng Sở Mộ Vân lại từ đầu đến cuối bị vây ở một nơi.
Nơi đó chỉ là không gian trống rỗng, dù mang thứ gì vào đều sẽ vĩnh viễn biến mất.
Đó là khu vực của thần, ngoại trừ Sở Mộ Vân không thể giữ lại bất cứ thứ gì khác.Sở Mộ Vân ở đằng kia miêu tả ra một thế giới xinh đẹp ồn ào náo động, nhưng bản thân lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, nghe không được, chạm không được, cũng cảm giác không được.Nếu như chưa bao giờ xem náo nhiệt, Sở Mộ Vân sẽ không cảm thấy cô đơn.Nhưng hiện tại hắn tự tay sáng tạo ra nơi tốt đẹp trong lòng, lần thứ hai đối mặt với khoảng không mông lung này, sự cô đơn bị đè nén vạn vạn năm giống như thủy triều không, chỉ còn lại tiếng hít thở không thông, khó có thể chịu đựng.Sở Mộ Vân muốn xuống xem, nhưng hắn không có cách nào rời đi.Hắn được hạ giới tôn sùng là thần, nhưng chỉ có hắn biết rõ, cái gọi là thần chẳng qua là tù nhân đáng buồn, một cỗ máy không có ý thức.
Việc bận rộn ở nơi "thần thánh" này chính là số mệnh của hắn.Sở Mộ Vân càng ngày càng chán ghét cuộc sống như vậy, càng ngày càng thống hận không gian mênh mông này.
Thậm chí hắn cảm giác được nỗi sợ hãi khó có thể nói thành lời.E ngại cái lồng giam này, e ngại sự cô đơn, càng e ngại sinh mệnh vĩnh viễn không ngừng này.Hắn càng ngày càng không thể chịu đựng được, lúc bị kéo căng đến cực hạn, nơi sinh ra hắn -- Hỗn Độn lại có một cái hồn phách nho nhỏ.Nó chỉ là một linh hồn mỏng manh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phiêu tán biến mất, nhưng Sở Mộ Vân lại giống như là cầm cọng rơm cứu mạng, bắt đầu chờ mong nó giáng lâm, chờ mong nó có thể trở thành sự khác biệt duy nhất trong không gian này, chờ mong nó có thể tồn tại ở chỗ này, làm bạn cùng hắn.Sở Mộ Vân cuối cùng cũng có động lực, hắn vẫn luôn trông coi linh hồn nhỏ yếu này, nói chuyện với nó, cho nó xem thế giới hắn tạo ra, từng chút từng chút chờ nó lớn lên, thành hình, cuối cùng biến thành một đứa nhỏ tinh xảo.Trong lòng Sở Mộ Vân vui sướng không cách nào miêu tả, nhưng rất nhanh...
Hiện thực đã giáng cho hắn một đòn cảnh cáo.
Đứa bé mà hắn trông coi đã biến mất.Sinh ra từ trong Hỗn Độn, hắn chỉ nhìn y một cái đã lập tức biến mất.Sau vô số chờ mong là cảm giác thất vọng mãnh liệt, Sở Mộ Vân hoàn toàn không chịu đựng được.
Hắn muốn phá hủy không gian này, hắn muốn rời đi!
Nhưng hắn không làm được, hắn có được sức mạnh san núi lấp biển, lại không dùng được chút sức lực nào với "nhà giam" giam cầm hắn.Nhưng đúng lúc này, Sở Mộ Vân lại nhìn thấy y, thấy đứa bé kia.Y đi tới thế giới hắn sáng tạo, mờ mịt vô tri đứng ở bên trong non xanh nước biếc, đứng ở nơi Sở Mộ Vân khát vọng đã lâu.Trái tim Sở Mộ Vân lộp bộp, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ.Khoảng không mênh mông này chỉ có thể dung nạp một người - - hoá ra y không phải tới làm bạn cùng hắn, mà là tới kế thừa hắn.Khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu, cái lồng giam nhốt hắn không biết bao nhiêu năm tháng cuối cùng cũng mở rộng.Sở Mộ Vân lần đầu tiên đi ra ngoài, không kịp nhìn phồn hoa thịnh thế, việc hắn phải làm chính là tìm được y, nuôi y lớn, sau đó đem vị trí "Thần" này giao cho y.Trải nghiệm nuôi lớn Mạc Cửu Thiều đối với Sở Mộ Vân mà nói là vô cùng mới lạ thú vị.
Y không còn là một hồn phách nho nhỏ, y biết cười biết nói, sẽ đáp lại cho hắn......
Điều này làm cho cuộc sống trống vắng của Sở Mộ Vân trong nháy mắt lấp lánh ánh sáng, mỗi một phút mỗi một giây đều trở nên sinh động mỹ lệ.Cho đến khi Mạc Cửu Thiều nói với hắn: Ta chỉ muốn ngươi, chỉ cần ngươi.
Chỉ cần có ngươi thì những thứ khác không có cũng không sao cả.Sở Mộ Vân rốt cuộc nhận ra, mình đã phạm sai lầm.Khi hắn lại lần nữa đứng ở bên trong không gian, hắn mới hiểu được thứ tình yêu này không nên thuộc về bọn họ.Sở Mộ Vân cố gắng cứu vãn, nhưng bởi vì cách của hắn quá cực đoan, hoàn toàn chọc giận Mạc Cửu Thiều.
Kết quả hắn bị Mạc Cửu Thiều nhốt, bị đứa trẻ mình nuôi lớn nhốt.Sở Mộ Vân đã ở trong "lồng giam" vạn năm, trong lòng chán ghét nhất chính là loại hành vi "giam cầm" này.Vì vậy hắn xóa đi ký ức của Mạc Cửu Thiều, biến y trở về linh hồn trong Hỗn Độn, muốn nuôi lớn y một lần nữa, mà lần này hắn sẽ không phạm sai lầm.Nhưng mà......
Không cách nào đo lường lòng người.Yến Trầm bị vứt bỏ - - dẫm vào vết xe đổ.Thẩm Thủy Yên cực đoan tự mình hại mình - - dẫm vào vết xe đổ.Quân Mặc nhận hết lạnh nhạt - - dẫm vào vết xe đổ.Mãi đến Tạ Thiên Lan, khi y tuyệt vọng lựa chọn tự sát mới hoàn toàn làm cho Sở Mộ Vân tỉnh táo lại.Hắn không thể có người thừa kế, hắn cũng không đành lòng để cho y đi tới không gian đó, sống cô độc một mình.Ngay cả hắn còn không chịu nổi, với tính cách như vậy làm sao y có thể chịu được?Hơn nữa, Sở Mộ Vân cũng chẳng nỡ.Sở Mộ Vân trở lại không gian mông lung kia, bỏ Tạ Thiên Lan đã chết bỏ vào trong hỗn độn, nhìn du hồn nho nhỏ kia lại bắt đầu chậm rãi trưởng thành.Sở Mộ Vân canh giữ y vô số ngày đêm, khi Lăng Huyền xuất hiện, Sở Mộ Vân hạ quyết tâm.Lần này tuyệt đối không để cho gã thất vọng, lần này hắn sẽ đối xử tốt với gã.
Cho dù xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ không làm tổn thương gã nữa.Không hề nghi ngờ, Lăng Huyền nhận được sủng ái trước nay chưa từng có, ước chừng còn nhiều hơn so với Mạc Cửu Thiều năm đó một chút.Dù sao Sở Mộ Vân chỉ chờ mong Mạc Cửu Thiều có thể kế thừa mình, có thể 'giải cứu' mình.Nhưng đối với Lăng Huyền...
Thứ tình cảm Sở Mộ Vân chịu đựng suốt năm lần áy náy đó, lưng đeo nhiều tình cảm như vậy, bồi thường thế nào cũng sợ không đủ.Sau đó là cuộc sống ngọt ngào.Có lẽ là đã chết một lần, Lăng Huyền trở nên càng rộng rãi và thấu hiểu, không cố chấp và kịch liệt như xưa.
Hoặc có lẽ là lần này cảm giác được Sở Mộ Vân yêu y, không cần lúc nào cũng bất an như vậy.
Dưới tình yêu chân chính, y trưởng thành càng sở hữu sức mạnh vô song.Sở Mộ Vân biết cuộc sống sẽ không tiếp tục tốt đẹp, khẳng định sắp có đau khổ sắp tới, nhưng hắn không nghĩ tới lại là như vậy.Hắn và Lăng Huyền canh giữ ở thế ngoại đào nguyên, thế giới bên ngoài cũng đã hoàn toàn rối loạn.Thiên tai liên tiếp không ngừng.Khi Sở Mộ Vân đi ra ngoài, nhìn thấy tận thế.Trời long đất lỡ, động đất núi lửa, tất cả những thứ hắn kiến tạo đều nhanh chóng sụp đổ, sinh mệnh hắn tạo ra đang chết đi trong đau đớn tuyệt vọng.
Những sinh linh nhỏ bé đó, thậm chí chẳng thể kêu nổi một tiếng đã vĩnh viễn hóa thành một đống hài cốt.Tại sao lại như vậy?Bởi vì hắn mất đi tư cách "Thần", cho nên thứ hắn sáng tạo mất đi lý do tồn tại.Lăng Huyền đứng ở bên cạnh hắn, nhìn ánh mắt trống rỗng của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Là vì ta sao?'Sở Mộ Vân quay đầu nhìn về phía y.Lăng Huyền nhìn hắn cười: "Không cần lo lắng, làm chuyện ngươi muốn làm đi.