Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?

(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 229: Giấc mơ


Sở Mộ Vân nhìn Dạ Kiếm Hàn.

Tuy ánh mắt hắn không lộ vẻ chờ mong, nhưng trong tình huống hắn nằm trong lòng của y, nhẹ nhàng nói ra lời này, sự yếu thế tự nhiên hình thành.

So với nói trắng ra càng thêm mê hoặc hơn.

Suy cho cùng những người thông minh đều thích nửa che nửa lộ, khiến người khác cảm thấy mình đã phát hiện ra sự thật, mà không phải bị nhồi nhét 'sự thật'.

Sở Mộ Vân rất giỏi nắm bắt lòng người.

Sau sự việc này, Dạ Kiếm Hàn thật sự bị hắn hù dọa.

"Như vậy..."

Dạ Kiếm Hàn hỏi: "Ngươi muốn ta giúp ngươi cầu hôn Lăng Huyền và Yến Trầm?"

Sở Mộ Vân gật đầu: "Đúng vậy."

Dạ Kiếm Hàn dễ dàng đoán ra quy tắc: "Cho dù là lừa gạt đồng ý cũng được tính?"

Sở Mộ Vân đáp: "Ừ."

Dạ Kiếm Hàn cười: "Ta giúp ngươi thì được lợi ích gì?"

Sở Mộ Vân nhìn y: "Có lẽ ngươi sẽ biết... nó muốn cái gì."

Nó ở đây là ám chỉ "thứ không biết tên".

Linh · Thứ không biết tên · cục cưng: Không hiểu họ đang nói gì φ(≧w≦*)!

Dạ Kiếm Hàn quả thực rất tò mò, nhưng y càng quan tâm đến chuyện khác hơn.

Sở Mộ Vân đương nhiên hiểu, nghiêm túc nhìn y, chậm rãi nói: "Chỉ khi ta sống sót mới có cơ hội lựa chọn."

Lựa chọn ở bên ai.

Dạ Kiếm Hàn nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi sẽ chọn ta sao?"

Sở Mộ Vân nói: "Đúng vậy."

Dạ Kiếm Hàn cười: "Ta không tin."

Sở Mộ Vân chơi xấu: "Vậy ngươi muốn nhìn ta chết?"

Dạ Kiếm Hàn: "..."

Sở Mộ Vân mỉm cười nhìn y.

Những gì hắn nói rất đơn giản và thô bạo, nhưng thật sự trúng đích.

Sở Mộ Vân đối mặt với cái chết và sự sống, chỉ cần diễn kịch là có thể sống sót, Dạ Kiếm Hàn không thể không giúp hắn.

Ngay từ đầu vị trí của họ đã không bình đẳng.

Tuy Sở Mộ Vân không biết xấu hổ, nhưng lợi thế quan trọng nhất chính là: Dạ Kiếm Hàn yêu hắn, thực sự... yêu hắn.

Cho dù lúc này Dạ Kiếm Hàn tỏ ra rất thờ ơ, tình cảm không bằng được Quân Mặc, Tạ Thiên Lan, Thẩm Thủy Yên, thậm chí cả Mạc Cửu Thiều.

Nhưng chỉ cần nghĩ cũng biết việc Dạ Kiếm Hàn chờ đợi ba ngàn năm, mưu đồ ba ngàn năm là vì ai?

Là vì--Sở Mộ Vân.

Y che giấu chấp niệm sâu đến mức không ai có thể nhận ra, nhưng lại không thể lừa được Sở Mộ Vân.

Hiện tại hắn đã nắm được điểm này, Dạ Kiếm Hàn chỉ có thể rơi vào thế yếu.

Dạ Kiếm Hàn nhìn hắn, sau đó khẽ lắc đầu thở dài.

Đây là loại cảm xúc cực kỳ hiếm thấy của y.

Một người mạnh mẽ và kiêu ngạo như vậy, thật khó tưởng tượng y sẽ có lúc chịu thua.

Nhưng y thật sự bất lực, Sở Mộ Vân quá bình tĩnh và lý trí.

Nếu hắn có chút tình cảm đối với y thì đã không lấy lợi thế đó ra để mặc cả.

Nguyên nhân là ngay từ ban đầu hắn đã không chìm đắm trong tình cảm, cho nên mới có thể duy trì trạng thái tỉnh táo tuyệt đối.

Dạ Kiếm Hàn thực sự không có cơ hội chiến thắng trước Sở Mộ Vân.

Bởi vì y nhất định sẽ giúp hắn.

Từ khi y bắt đầu muốn có nam nhân này, y đã nắm chắc thất bại.

Dáng vẻ này của Dạ Kiếm Hàn khiến trái tim Sở Mộ Vân không hiểu sao run rẩy.

Dạ Kiếm Hàn biết hắn đang nghĩ gì.

Bọn họ đều là những người cực kỳ thông minh, sao có thể không nhìn thấu được cảm xúc của nhau.

Thật ra Sở Mộ Vân có chút kinh ngạc, hắn có thể dệt nên một giấc mơ mỹ lệ cho người đang ngủ, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình tạo ra giấc mơ cho người đang thức.

Dạ Kiếm Hàn rất tỉnh táo, tuy biết rõ là 'giấc mơ' nhưng y vẫn muốn đi vào.

Thực ra...ai mà lại không muốn.

Sở Mộ Vân không khỏi ngẩn người.

Quân Mặc biết hắn đang lợi dụng mình, nhưng vẫn không chịu buông tay; Tạ Thiên Lan sống trong ảo cảnh của bản thân mà vẫn chìm đắm vào; Thẩm Thủy Yên độc đoán như vậy, nhưng lại sẵn sàng vì hắn mà từ bỏ giới hạn của mình; Mạc Cửu Thiều biết rất rõ hắn đang lừa dối y, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng hắn...

Tại sao?

Tại sao lại cố chấp như vậy?

Dạ Kiếm Hàn khẽ thở dài, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mượt của hắn: "Ta muốn hỏi một chuyện."

Sở Mộ Vân nhìn y: "Sao?"

Dạ Kiếm Hàn nói: "Ba ngàn năm trước, ngươi nhờ ta bảo quản thi thể và linh hồn của Lăng Túc Vân.

Khi đó ngươi đã hứa sẽ kể cho ta nghe... về thân thế của ta."

Sở Mộ Vân khựng lại.

Dạ Kiếm Hàn mỉm cười: "Ta đã thực hiện lời hứa của mình, còn ngươi lại trốn đi."

Sở Mộ Vân không nói gì.

Nhìn thấy hắn như vậy, Dạ Kiếm Hàn sao có thể không hiểu: "Cái gọi là nói thân thế cho ta là giả thôi?"

Sở Mộ Vân: "...Đúng vậy."

"Vì muốn lừa ta vào Tu La Vực?"

"Đúng vậy."

"Bởi vì chỉ cần ta hoàn toàn biến thành Dạ Đản Đản, ngươi sẽ toàn quyền khống chế ta.

Hiệp ước này cũng sẽ vô hiệu?"

Sở Mộ Vân: "..."

Tuy rằng đây là chuyện mình làm, nhưng Sở tổng tự cảm thấy mình rất cặn bã.

Dạ Kiếm Hàn thấp giọng cười, búng nhẹ trán hắn: "Đồ lừa đảo."

Sở Mộ Vân: "..."

Dạ Kiếm Hàn nói: "Không sao, ta đã sớm biết ngươi đào hố để lừa ta."

Nhưng y vẫn nhảy vào.

Giống như bây giờ, y cũng biết Sở Mộ Vân đào hố, dưới đáy hố có thể trải đầy gai nhọn, nhưng y vẫn nhảy vào.

Sở Mộ Vân đối xử với Dạ Kiếm Hàn tàn nhẫn như gió thu cuốn lá rụng.

Dù sao nam nhân này đã giết hắn sáu lần, món nợ này dù có tra tấn y bao nhiêu cũng không thể lấy lại được.

Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy mình có chút đuối lý.

Không phải đối với Dạ Tiểu Hàn, mà là Dạ Kiếm Hàn.

Có lẽ là do lợi thế mà hắn nắm giữ quá vô liêm sỉ.

Sở Mộ Vân không nói gì, nhưng Dạ Kiếm Hàn lại hỏi: "Tại sao ngươi biết đến Tu La Vực?"

Sở Mộ Vân đã có chuẩn bị trước: "Nó nói cho ta biết."

Dạ Kiếm Hàn nói: "Nó biết rất rõ về chúng ta?"

Sở Mộ Vân: "Biết vô cùng rõ."

Dạ Kiếm Hàn dừng một chút, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Được rồi, ta giúp ngươi."

Có lẽ thông qua giúp Sở Mộ Vân, y sẽ biết được thế giới này đang che giấu bí mật gì.

Khi sắc trời tối dần, Sở Mộ Vân và Dạ Kiếm Hàn tìm đến một thị trấn gần đó để nghỉ ngơi.

Hai người ngủ chung nhưng không làm gì cả.

Đêm đó Sở Mộ Vân có một giấc mơ rất vớ vẩn.

Trong mơ, dường như hắn đã quay trở lại ba nghìn năm trước, về những tháng ngày nuôi dưỡng Dạ Đản Đản.

Trước đó, khi Dạ Tiểu Hàn xuất hiện, Sở Mộ Vân bị thương nên cơ thể rất yếu.

Nhưng trong mộng, cơ thể hắn vô cùng khỏe mạnh, tràn đầy sức lực, thậm chí còn dạy Dạ Tiểu Hàn tu luyện.

Sở Mộ Vân cố gắng nhìn rõ ràng cái gì đó, đáng tiếc là hắn nhìn không rõ.

Dạ Tiểu Hàn trưởng thành sớm, rất nghe lời, học gì cũng rất nhanh, nhưng tính cách lại quá điềm tĩnh, không giống một đứa trẻ chút nào.

Đột nhiên khung cảnh thay đổi, thiếu niên lớn lên trong một đêm.

Sau khi Dạ Kiếm Hàn trưởng thành còn cao hơn hắn, đôi mắt đen của y sâu thẳm, cảm xúc dâng trào trong đó khiến trái tim người ta đập nhanh.

Sở Mộ Vân lạnh lùng nhìn y.

Sau đó lại có cảnh hắn bị Dạ Kiếm Hàn đè dưới thân, cơ thể va chạm kịch liệt...

Trong bể tình như cuồng phong bão tố, từ đầu đến cuối hắn vẫn thờ ơ bình tĩnh, thậm chí còn hỏi Dạ Kiếm Hàn một câu: "Đây là thứ ngươi muốn sao?"
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 230: An ủi


Những lời này vô cùng lạnh lùng, không có chút ấm áp nào.

Ngay cả Sở Mộ Vân nhìn thấy trong lòng cũng ớn lạnh, đừng nói đến Dạ Kiếm Hàn trong mộng.

Nhưng Dạ Kiếm Hàn vẫn không ngừng lại.

Dù bị trùy băng sắc nhọn đâm thật mạnh vào tim, nam nhân mạnh mẽ này vẫn không biểu hiện ra dấu hiệu gì, tiếp tục hung ác mà làm.

Y giống như một con dã thú đói khát quá lâu, sau khi tìm thấy thức ăn liền mất kiểm soát.

Cũng giống như ngọn lửa rực cháy, điên cuồng sưởi ấm lớp băng bên dưới.

Nhưng khi băng tan cũng là lúc biến mất.

Dạ Kiếm Hàn không nhận ra, nhưng Sở Mộ Vân lại cảm giác được.

Sự bất lực và thất vọng đằng sau khuôn mặt bình thản kia, những dao động cảm xúc đang cố gắng kìm nén càng lúc càng khó kiểm soát.

Tất cả đều đang đi theo phương hướng bất lợi nhất, sự nhẫn tâm của y dường như vô ích.

Giãy giụa lâu như vậy, nhưng kết quả vẫn như cũ.

Vậy thì có ý nghĩa gì?

Sở Mộ Vân trong mộng chưa từng tức giận, nhưng vào lúc này hắn lại bộc phát.

Hắn dễ dàng hất Dạ Kiếm Hàn xuống.

Hắn khỏa thân, nhìn xuống Dạ Kiếm Hàn.

Dường như vị trí của họ đã bị đảo ngược.

Bị đối xử như vậy nhưng Dạ Kiếm Hàn lại nở nụ cười: "Cuối cùng thì ngươi cũng... tức giận."

Sở Mộ Vân lạnh giọng khiển trách: "Vớ vẩn!"

Hắn xoay người rời đi, Dạ Kiếm Hàn ở phía sau lại thấp giọng nói: "...Ta chỉ muốn có ngươi."

Giọng nói này rất nhẹ, nhưng lại như búa tạ đập vào ngực Sở Mộ Vân, khiến hắn cảm thấy choáng váng.

Khi tỉnh lại, Sở Mộ Vân nhận ra mình đang được Dạ Kiếm Hàn ôm vào lòng.

Đó là một cái ôm trong vô thức, hai tay Dạ Kiếm Hàn đè lên người hắn, hai chân quấn quanh chân hắn.

Khiến hắn thậm chí không thể cử động, toàn thân như bị khóa trong vòng tay y.

Vậy mà có thể ngủ thì quá là bản lĩnh.

Sở Mộ Vân hít sâu một hơi, muốn hất y ra, nhưng hắn vừa cử động, lại nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của Dạ Kiếm Hàn.

Y ngủ rất yên tĩnh, mất đi dáng vẻ bày mưu tính kế lúc bình thường.

Khuôn mặt y dường như rất thỏa mãn, như thể cuối cùng y đã có được thứ mình muốn, ôm nó trong tay nên mới an tâm đến vậy.

Sở Mộ Vân lặng lẽ nhìn, khẽ thở dài, nhưng cũng không có ý định rời đi nữa.

Hầu hết mọi người có thể nghĩ rằng mình đang gặp ác mộng.

Suy cho cùng bị quấn lấy như thế, không ai có thể ngủ ngon được, có mơ linh tinh cũng không phải chuyện lạ.

Nhưng Sở Mộ Vân lại không nghĩ như vậy.

Vì đây không phải là lần đầu tiên hắn mơ.

Thẩm Thủy Yên, Mạc Cửu Thiều... lần này lại đến lượt Dạ Kiếm Hàn.

Một lần có thể nói là ngẫu nhiên, hai lần có thể nói là trùng hợp, nhưng lần thứ ba...

Đây rõ ràng là đang ám chỉ điều gì đó.

Không đơn giản đến từ tiềm thức của hắn, mà còn là thứ gì đó giấu kĩ hơn.

Sở Mộ Vân nằm ngửa ra, không buồn ngủ chút nào.

Hắn nhớ về giấc mơ không ngừng dày vò bản thân.

Đó không phải là cơn ác mộng, nhưng nó đã làm phiền hắn bao lâu nay.

Sau khi đến Ma giới, số lần mơ thấy ngày càng ít đi, giữa chuyện này có mối liên hệ nào sao?

Sở Mộ Vân suy nghĩ, cho đến khi phát hiện ra vấn đề...

Hắn nheo mắt lại - có lẽ sau khi công lược thành công, mọi chuyện sẽ rõ.

Sở Mộ Vân không ngủ cả đêm, nhưng cũng không ảnh hưởng gì.

Thể chất của cơ thể này rất tốt, lại chăm chỉ tu luyện nên trạng thái không tệ.

Sắc mặt Dạ Kiếm Hàn càng tốt hơn.

Người biết chuyện chỉ nghĩ là bọn họ ngủ một giấc, nhưng người không biết có khi còn cho là bọn họ làm tình.

Sở Mộ Vân nhìn chằm chằm y, khó hiểu hỏi: "Ngươi đã lâu không ngủ?"

Dạ Kiếm Hàn chớp mắt: "Kể từ khi ngươi chết thì ta chưa ngủ bao giờ."

Sở Mộ Vân: "..."

Dạ Kiếm Hàn nhéo má hắn: "Ta lừa ngươi thôi."

Sở Mộ Vân: "...Nhàm chán."

Dạ Kiếm Hàn hơi nhếch khóe miệng: "Ngươi lừa ta hàng ngàn lần, nhưng không cho phép ta trêu chọc ngươi một chút?"

"

Sở Mộ Vân có hơi đuối lý.

Dạ Kiếm Hàn thoải mái vươn vai.

Y khỏa thân, dáng người rất đẹp.

Động tác co giãn cơ bắp như vậy càng thêm hấp dẫn hơn.

Cả hai đều là nam nhân, buổi sáng thức dậy khó tránh khỏi hiện tượng sinh lý.

Sở Mộ Vân nhìn y không chớp mắt, cảm thấy có chút khó nhịn.

"Tại sao?"

Hắn hỏi Dạ Kiếm Hàn.

Dạ Kiếm Hàn nghiêng người nhìn lại.

Sở Mộ Vân nhìn chằm chằm vào nơi đang đựng lên của y, hỏi: "Sao ngươi phải nhịn?

Dạ Kiếm Hàn cười nói: "Chờ đến lúc ngươi chọn ta.

"

Sở Mộ Vân: "..."

Dạ Kiếm Hàn: "Không được nói ta liệt dương."

Sở Mộ Vân: "Đồ Liễu Hạ Huệ."

Dạ Kiếm Hàn: "..."

Nếu còn ở lại lâu hơn, y chắc chắn sẽ đè hắn xuống làm.

Dạ Kiếm Hàn cứng nhắc xoay người đi tắm nước lạnh.

Sở Mộ Vân nhìn bóng lưng gợi cảm của y, cảm thấy đầu của tên Tham ăn này chắc chắn là có một cái hố, sâu đến mức thứ gì cũng không thể lấp đầy được.

Về phần chuyện này thì hắn lại chưa bao giờ bạc đãi bản thân mình, cứng rồi thì cứ thủ dâm một phát không phải là được sao?

Dạ Kiếm Hàn nhịn ba ngàn năm đã quen rồi, hắn không thể so sánh được với y.

Không có ai hỗ trợ thì tự mình làm.

Cho nên...

Dạ Kiếm Hàn sau khi tắm nước lạnh ra ngoài liền nhìn thấy Sở Mộ Vân đầu tóc rối bù, thở hổn hển đang thủ dâm.

Trong đầu vang lên tiếng nổ lớn, Dạ Kiếm Hàn suýt chút nữa đã hóa thân thành sói.

Sở Mộ Vân biết y sẽ lại gần, nhưng vẫn không dừng lại.

Hắn càng làm càng hăng, dáng vẻ quyến rũ đến mức dù là Liễu Hạ Huệ nhìn thấy cũng sẽ nhào tới.

Dạ Kiếm Hàn chửi thầm, cuối cùng vẫn đi tới, cúi đầu ngậm vào, khẩu giao giúp hắn.

Sở Mộ Vân sung sướng, Dạ Kiếm Hàn lại đi tắm.

Sở Mộ Vân buồn cười: "Việc gì phải làm tình làm tội như vậy?

"

Dạ Kiếm Hàn quay lại, oán hận nói với hắn: "Đồ lừa đảo chỉ biết tình dục không có trái tim."

Sở Mộ Vân: "..."

Đang nói vớ vẩn gì vậy?

Phát tiết xong thì tâm trạng tốt hơn nhiều.

Sở Mộ Vân chậm rãi thay quần áo, buộc tóc lên rồi đợi Dạ •đầu có hố• Tiện Hàn.

Dạ Kiếm Hàn bị chọc ghẹo lúc sáng sớm nên sắc mặt không được tốt lắm.

Dù là ai tắm hai lần lúc trời lạnh thì tâm trạng cũng không thể nào vui vẻ được.

Sở Mộ Vân thấy vậy, trong lòng liền cảm thấy cân bằng - hôm qua hắn không ngủ cả đêm, sáng sớm nhìn thấy Dạ Kiếm Hàn sảng khoái thì không dễ chịu chút nào.

Dạ Kiếm Hàn nhìn khóe môi hơi nhếch lên của hắn, sao có thể không nhìn ra được suy nghĩ nhỏ mọn kia?

Y sợ tên này lại trêu chọc mình nên đổi chủ đề: "Có phải ngươi nên dỗ dành ta một chút không?

"

Sở Mộ Vân: "Sao?"

Dạ Kiếm Hàn nói: "Ta tự cắm sừng mình, ngươi không an ủi trái tim bị tổn thương của ta sao?"

Sở Mộ Vân: "..."

Trái tim nhỏ bé của ngươi làm bằng kim cương, còn cần an ủi à?

Ánh mắt Dạ Kiếm Hàn sáng lên, đột nhiên nói: "A Vân, ngươi nấu cho ta ăn đi."

Sắc mặt Sở Mộ Vân bình tĩnh: "Ngươi chắc chắn chứ?

"

Dạ Kiếm Hàn cười nói: "Ta muốn nếm thử."

"Được rồi.

"Sở Mộ Vân nhanh chóng đồng ý, sau đó... cho nổ tung phòng bếp.

Dạ Kiếm Hàn: "..."

Sở Mộ Vân bưng một đĩa không rõ là thứ gì, cười nói: "Nếm thử xem?"

Vẻ mặt Dạ Kiếm Hàn ghét bỏ, ném đống thức ăn có 'độc' kia đi, xắn tay áo xuống bếp.

Sở Mộ Vân tò mò hỏi: "Ngươi có thể nấu ăn sao."
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 231: Nấu ăn


Dạ Kiếm Hàn dùng thực lực chứng minh cho Sở tổng rằng y không chỉ biết nấu ăn mà còn nấu rất giỏi.

Khi đồ ăn được bưng ra, Sở Mộ Vân rất kinh ngạc: "Không ngờ thật."

So với Sở tổng làm nổ tung phòng bếp, Dạ Kiếm Hàn nấu một bàn đồ ăn nhưng toàn thân y lại không nhiễm mùi dầu mỡ.

Y ngồi xuống cầm ly rượu lên, lập tức khôi phục dáng vẻ tổng tài bá đạo, không nhìn ra được dáng vẻ người chồng nội trợ.

Sở Mộ Vân hơi do dự: "Đây không phải là thuật biến hình đúng không?"

Nhìn có vẻ ngon nhưng không thể ăn.

Dạ Kiếm Hàn vươn tay gắp một miếng thịt kho tàu nhét vào miệng hắn.

Sở Mộ Vân bị nhét đồ ăn vào mồm, vừa định cau mày thể hiện sự bất mãn, nhưng lập tức bị hương vị lan tràn trong miệng chinh phục.

Thịt không hề ngấy, khi vào miệng thì hương vị rất ngon.

Lưỡi Sở Mộ Vân đã nếm vô số món ngon, chưa kể những ngày ở Ma giới, hắn đã ăn tất cả của ngon vật lạ ở hiện thực.

Nhưng ngay cả những món ăn do đầu bếp có chuyên môn ở nhà hàng ba sao Michelin làm ra cũng không thể so sánh được với món ăn tự nấu của Dạ Kiếm Hàn.

Sở Mộ Vân sửng sốt.

Dạ Kiếm Hàn cười khẽ: "Thế nào?"

Sở Mộ Vân: "...ngon lắm."

Hắn thật sự không thể dối lòng nói ra hai chữ "không ngon".

Dạ Kiếm Hàn mỉm cười.

Sở Mộ Vân bỗng nhiên có cảm giác thèm ăn, ngồi xuống nếm thử từng món.

Tổng cộng có bốn món ăn và canh, mỗi món đều có hương vị riêng, ngon đến mức không thể ngừng ăn.

Tính Sở Mộ Vân lịch sự, luôn giữ im lặng khi ăn và ngủ, nên hắn ăn uống rất nghiêm túc mà không nói một lời.

Dạ Kiếm Hàn nhìn hắn ăn, nở nụ cười.

Ăn xong, Sở Mộ Vân nhìn y: "Không phải ngươi chỉ ăn linh hồn thôi sao?"

Dạ Kiếm Hàn: "Linh hồn là thứ cần thiết để sinh tồn, còn đồ ăn là sở thích."

Sở Mộ Vân bừng tỉnh: "Cũng đúng, danh hào của ngươi là Tham ăn."

Dạ Kiếm Hàn mỉm cười: "Ừ, hơn nữa có thể khơi dậy sự 'ham ăn' của mọi người."

Sở Mộ Vân tin lời y nói.

Sau khi nếm thử tay nghề của y, ai cũng sẽ thèm ăn.

Dạ Kiếm Hàn nhìn hắn rồi nói: "Ngươi không thể nấu ăn.

Khi ở chung với Phẫn nộ, sao hai người có thể sống trong suốt trăm năm?"

Khi Thẩm Vân nuôi Thẩm Thủy Yên, hắn là tôn giả nổi danh lừng lẫy trong Nhân giới, người hầu hạ đông vô kể.

Bởi vì Thẩm Thủy Yên thích ăn cá nên hắn mời một đầu bếp chuyên nấu món cá, đương nhiên bọn họ không phải lo lắng chuyện ăn uống.

Nhưng Lăng Huyền bị đào ra từ tầng hầm, cái gì cũng không biết.

Lăng Mộ suốt ngày ở trong hang động với y, không có ai hầu hạ, cho nên chuyện ăn uống trở thành vấn đề.

Sở Mộ Vân buông tay nói: "Túi Càn Khôn."

"..."

Dạ Kiếm Hàn: "Các ngươi ăn như vậy suốt một trăm năm?"

Sở Mộ Vân im lặng: Trước đây không thấy có gì là bất hợp lí, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng?

"Ha ha," Dạ Kiếm Hàn không khách khí chọc vào vết sẹo của hắn: "Chẳng trách đứa nào được ngươi nuôi dưỡng cũng hư hỏng."

Sở Mộ Vân: "..."

Dạ Kiếm Hàn thở dài: "Chúng ta ở lại mấy ngày, đợi bên ngoài yên ổn trở lại, ta sẽ đưa ngươi đến Chiếu Mai Sơn."

Tuy Sở Mộ Vân không đề cập đến việc cần y giúp đỡ, nhưng hiển nhiên Dạ Kiếm Hàn biết rất rõ ràng - chỉ cần y không gây trở ngại cho hắn đã là giúp đỡ rất nhiều rồi.

Sở Mộ Vân cảm thấy có chút hổ thẹn mà nói: "Thật ra..."

Dạ Kiếm Hàn đoán được hắn muốn nói gì: "Ta biết ngươi không quan tâm chuyện trên giường, nhưng ta muốn ngươi sẽ quan tâm đến."

Sở Mộ Vân hơi giật mình.

Dạ Kiếm Hàn nói: "Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều.

Mấy ngày này cứ cùng ta ngủ đi."

Cứ vậy mà ngủ thật, Sở Mộ Vân nhận ra từ sáng nay, Dạ Kiếm Hàn có lẽ chưa từng có một giấc ngủ ngon trong suốt ba ngàn năm.

Nhưng tại sao lại như vậy?

Sở Mộ Vân biết rất rõ nguyên nhân, nhưng hắn lại không thể hiểu được.

Tình cảm là thứ mà dù hiểu cũng không thể so với việc tự mình trải nghiệm.

Nhưng Sở Mộ Vân lại không hiểu được.

Buổi tối Dạ Kiếm Hàn ngủ rất ngon, nhưng Sở Mộ Vân lại ngủ không yên.

Khi hắn nhắm mắt lại liền không ngừng nằm mơ, khi mở mắt ra thì gần như quên hết, chỉ còn lại một ít hình ảnh mơ hồ được ghép lại với nhau.

Trong mơ không có ai khác, chỉ có hắn và Dạ Tiểu Hàn.

Hắn có thể nhìn thấy bản thân, nhưng lại cảm thấy không đúng.

Đặc biệt có một đêm, hắn còn mơ thấy Dạ Tiểu Hàn nấu một bàn đồ ăn cho hắn.

Y nhìn hắn với vẻ mong đợi, hy vọng hắn có thể nếm thử một chút.

Nhưng hắn đã làm gì?

Lạnh lùng quay người, phất tay áo bỏ đi.

Dạ Tiểu Hàn bị bỏ lại ở đó, khuôn mặt luôn bình tĩnh lộ ra vẻ mất mát, ngơ ngác nhìn về phía trước, đôi mắt đen dần mất đi ánh sáng.

Sở Mộ Vân rất muốn mắng bản thân: Tại sao lại nuôi trẻ con thế này?

Ngươi không tự mình nấu thì không nói, y nấu cho ngươi ăn mà ngươi còn có thái độ này.

Nếm thử đồ ăn rồi khích lệ y khó đến vậy sao?

Đáng tiếc, hắn trong mơ lại không nói được gì.

Thật ra sau khi tỉnh lại, Sở Mộ Vân cảm thấy đây có lẽ là một 'giấc mơ'.

Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đấy, có lẽ là vì hắn cảm thấy áy náy với Dạ Kiếm Hàn, sau đó là Dạ Tiểu Hàn, cho nên mới mơ không đầu không cuối như vậy.

Ngày tháng trôi qua, cũng đã đến lúc Sở Mộ Vân đến Chiếu Mai Sơn.

Chỗ của Lăng Huyền bây giờ quá ồn ào, xung quanh chắc hẳn có rất nhiều người đang đợi hắn.

Muốn công lược gã thì phải vượt núi băng đèo, quả thực rất mệt mỏi.

Thế nên Sở Mộ Vân quyết định đi tìm Yến Trầm (Đố kỵ) trước.

Gần đây Yến Trầm cực kỳ yên tĩnh, Dạ Kiếm Hàn có tai mắt ở khắp nơi.

Sở Mộ Vân hỏi thăm, y liền kể hết mọi chuyện cho hắn.

Sinh Môn xảy ra bạo loạn, Yến Trầm một mình trấn áp cuồng loạn.

Phải biết rằng ba ngàn năm trước, bốn người Thẩm Thủy Yến, Tạ Thiên Lan, Quân Mặc và Dạ Kiếm Hàn mới trấn áp được Sinh Môn.

Yến Trầm lại có thể một mình trấn áp, chuyện này khiến y bị thương nguyên khí.

Trong lòng Sở Mộ Vân hơi động, hỏi: "Vết thương của Mạc Cửu Thiều là sao?"

Dạ Kiếm Hàn ghen tị: "Ngươi thật sự rất nhớ nhung y."

Sở Mộ Vân hắng giọng: "Y có Sinh Chi Bảo Hộ, bị thương chắc chắn không phải chuyện nhỏ."

Dạ Kiếm Hàn lạnh lùng nói: "Hắn muốn kéo ngươi ra khỏi Sinh Môn, kết quả bị phản phệ."

Sở Mộ Vân giật mình.

Dạ Kiếm Hàn nói: "Khi Sinh Môn bạo động không yên bình như ba nghìn năm trước.

Chưa kể Thẩm Thủy Yên mở Sinh Môn cũng trải qua một lần luân hồi, mất cả trăm năm tu luyện mới có thể khôi phục lại.

Mạc Cửu Thiều mưu toan tìm kiếm ngươi từ Sinh Môn bạo động chính là tự tìm đường chết.

" Sở Mộ Vân khẽ cau mày.

Dạ Kiếm Hàn liếc nhìn vẻ mặt của hắn, tiếp tục nói: "Nhờ có Sinh Chi Bảo Hộ của ngươi, mạng của y mới giữ lại được, tuy nhiên vẫn bị thương nặng.

Sau đó y lại đi tìm Chân Ngôn Đan, vết thương càng nặng thêm.

May là vẫn còn mạng.

" Sở Mộ Vân không nói gì.

Dạ Kiếm Hàn cười hỏi: "Ngươi lại đang suy nghĩ 'Vì sao phải như vậy'?"

Sở Mộ Vân: "..."

Dạ Kiếm Hàn búng hắn một cái: "Đồ vô tâm."

Sở Mộ Vân ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Nhân quả tuần hoàn, không ai thoát được."

Kể cả chính hắn.

Dạ Kiếm Hàn cười khẽ, lắc đầu mà không nói thêm gì.

Chiếu Mai Châu nằm ở trên núi, dù thời tiết bên ngoài có thế nào thì nơi đây vẫn là khung cảnh cô đơn với tuyết phủ trắng xóa và hoa mai đỏ rực.
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 232: Lơ đãng


Yến Trầm sợ lạnh, nhưng vì thích hoa mai mà lại bằng lòng sống ở Chiếu Mai Sơn.

Sở Mộ Vân từng nghĩ về nguyên nhân, nhưng dường như lại không có lý do gì.

Bởi vì đó bối cảnh thiết lập trong truyện do hắn viết, mà thiết lập về Yến Trầm chính là như vậy.

Y sợ lạnh nhưng lại thích hoa mai nên sống ở đây.

Loại ý tưởng này khá phổ biến, rất nhiều tác giả đang viết thiết lập cho truyện thì chợt nảy ra ý tưởng, sau đó phác họa một nhân vật như vậy.

Nhưng những giấc mơ gần đây lại khiến Sở Mộ Vân cảnh giác.

"Ma giới" là do hắn sáng tác ra, nhưng Ma giới này thì không.

Vậy nên... ai biết chính xác nó sẽ như thế nào?

Sở Mộ Vân sẽ không tùy tiện đi gặp Yến Trầm, cho dù hắn có thể trực tiếp tiết lộ thân phận, dựa vào Hung Hỏa Chi Độc để chứng minh.

Nhưng thế sự thay đổi, hắn còn chưa biết mình bỏ lỡ gì trong suốt mấy năm nay.

Hắn tin tưởng Dạ Kiếm Hàn, nhưng có một số việc ngay cả Dạ Kiếm Hàn cũng không thể biết rõ.

Hắn cần tự mình quan sát, chọn góc độ chính xác để một phát bách trúng.

Với thủ đoạn của Dạ Kiếm Hàn, muốn sắp xếp hắn vào Chiếu Mai Cung rất dễ dàng.

Ở chỗ Yến Trầm có rất nhiều người hầu, cơ bản giống với Thanh Sương Cung.

Khả năng thuần hóa thú mạnh mẽ của Yến Trầm khiến y dễ dàng có được số tài sản khổng lồ.

Dù sao hầu hết các hung thú lánh đời đều chiếm giữ kho báu quý hiếm, mà y lại có thần thú Ám Dạ ở bên.

Những hung thú đó luôn muốn quỳ lạy Ám Dạ mỗi ngày, thứ tốt không ngừng được đưa tới.

Sự giàu có của những hung thú này vượt xa người bình thường.

Vì vậy Yến Trầm chỉ huy tất cả các loài thú khống chế Sinh Môn, đồng nghĩa với việc nắm giữ sự giàu có của toàn bộ Ma giới.

Cũng chính vì lý do này mà Chiếu Mai Cung không hoa lệ như Thanh Sương Cung, nhưng lại có vô số kẻ hầu người hạ.

Mà bởi vì Yến Trầm giao những chuyện quan trọng cho yêu thú, nên quản lý người hầu rất lỏng lẻo - Bọn họ không có quyền vào nơi quan trọng nào, chỉ phụ trách việc quét dọn.

Sở Mộ Vân lẻn vào Chiếu Mai Sơn, dùng danh tính người hầu.

Hắn làm việc suốt một tháng, từ đầu đến cuối đều không hề nhìn thấy Yến Trầm.

Tuy nhiên Sở Mộ Vân làm việc siêng năng, xuất thân lại trong sạch, vì vậy hắn được đề bạt đến hầu hạ ở nội viện.

Dù vậy muốn gặp được Yến Trầm cũng không hề dễ dàng.

Nhưng lại có thể nghe được vài tin tức.

Ví dụ như mấy năm nay Yến Trầm không rời khỏi Chiếu Mai Cung.

Lại ví dụ như từ khi Ám Dạ bị trấn áp, sức khỏe Yến Trầm không được tốt lắm.

Hơn nữa vào những đêm trăng tròn, không ai được phép ở nội viện.

Nghe được tin tức này, Sở Mộ Vân càng nghi ngờ nhiều hơn.

Ngày Tu La Vực dung hợp với hắn chính là đêm trăng tròn.

Chuyện này chắc hẳn không liên quan gì đến Yến Trầm, nhưng vào đêm trăng tròn thường xuyên có điềm xấu.

Sở Mộ Vân cân nhắc, sợ rằng thương thế của Yến Trầm không đơn giản như vậy.

Nhưng chỉ nghĩ thôi cũng vô ích, cần phải có thêm thông tin mới có thể phán đoán.

Một tháng sau, Sở Mộ Vân nghe theo sai bảo của người khác, gặp lại Đế tôn Đố kỵ - Yến Trầm sau ngàn năm xa cách.

Y không có gì thay đổi so với lần đầu gặp, mặc bộ trường bào tím, phía trên như có lớp sương mù lơ lửng.

Y phục tối màu khiến làn da của y càng trắng, lạnh lùng giống như sương tuyết bên ngoài, ngấm sâu vào xương tủy.

Tuy dung mạo của y vô song nhưng đôi môi mỏng lại ẩn chứa sự lãnh đạm và vô tình.

Sở Mộ Vân rất cẩn thận, chỉ liếc nhìn một chút.

Môi của y nhạt màu, dưới khóe mắt có vết thâm quầng.

Quả thật là cơ thể vẫn chưa khỏe.

Trước khi đến Chiếu Mai sơn, hắn đã dùng thánh phẩm tuyết liên, Hung Hỏa Chi Độc tạm thời bị trấn áp.

Nếu không lúc hắn vừa đặt chân lên núi đã bị Yến Trầm phát hiện từ lâu.

Nhưng dù vậy khi hắn liếc nhìn trộm, Yến Trầm đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt khóa chặt lấy hắn.

Sở Mộ Vân hơi kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không thể hiện ra, tỏ ra vô cùng cung kính.

Yến Trầm đột nhiên đặt bút xuống, đứng dậy đi tới.

Trên Chiếu Mai Sơn rất lạnh, trong phòng có lò sưởi nên ấm áp như mùa xuân.

Quần áo của Yến Trầm không dày nhưng cũng không quá mỏng.

Trông y có sức sống, không hề có dáng vẻ bị bệnh.

Y lạnh lùng đứng lên, nhìn chằm chằm vào người đang quỳ trước mặt.

Dường như đợi rất lâu, y mới nhẹ giọng nói: "Ngẩng đầu lên."

Sở Mộ Vân khẽ run lên, đây là dấu hiệu của sự căng thẳng.

Một người hầu nhỏ bé, bị tôn thượng gọi tên đương nhiên sẽ hoảng hốt.

Hắn ngoan ngoãn ngẩng đầu, nhưng trong lòng lại tự hỏi Yến Trầm đã phát hiện ra điều gì?

Hung Hỏa Chi Độc tạm thời bị trấn áp.

Dáng hiện tại của hắn rất giống Thẩm Vân, nhưng lại không giống Sở Mộ Vân hay Băng Linh Thú.

Yến Trầm không nên nghi ngờ mới đúng.

Mặc dù trong đầu có rất nhiều suy đoán, nhưng kỹ năng diễn xuất của Sở tổng không hề sơ hở.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Yến Trầm với vẻ kính sợ và mờ mịt, nhưng cũng chỉ liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng quay đi.

Cảm xúc lo lắng không chút giả vờ, những ngón tay nắm lấy vạt áo tái nhợt.

Yến Trầm hoàn toàn sửng sốt, nhìn hắn như vậy hồi lâu, có chút kỳ lạ.

Cuối cùng y lại lần nữa lên tiếng, giọng khàn khàn hơn trước: "Ngươi tên là gì?"

Sở Mộ Vân cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tên thuộc hạ chỉ có một chữ Mộ."

Người hầu đến đây đều phải bỏ đi họ của mình, cho nên nếu không được chủ nhân đặt tên thì tên chỉ có một chữ.

Đồng tử Yến Trầm co rút, nhưng ánh mắt này biến mất rất nhanh, y hơi cụp mắt, chậm rãi nói: "Từ giờ trở đi... ngươi sẽ hầu hạ ở đây."

Y nói như vậy, dù Sở Mộ Vân cúi đầu nhưng rất vui mừng, đến mức giọng nói cũng run rẩy: "Vâng, thưa tôn thượng."

Yến Trầm không nói thêm gì nữa, chỉ dời mắt đi chỗ khác, quay lại bàn.

Sở Mộ Vân không dám ngẩng đầu, nhưng lại mẫn cảm nhận ra sự lơ đãng của Yến Trầm.

Y cầm cây bút trên tay, mực nhỏ xuống giấy Tuyên Thành nở rộ như hoa mai xinh đẹp.

Tuy nhiên vì không có màu sắc mà vẻ đẹp phai nhạt đi, lộ ra vẻ thê lương và lạnh lẽo.

Sở Mộ Vân có chút không yên tâm, không dám tùy tiện nhắc nhở y.

Nhưng Yến Trầm đột nhiên tỉnh táo lại, đánh rơi bút.

Y hoàn toàn mất đi hứng thú viết chữ, xoay người ra khỏi phòng.

Sở Mộ Vân vội vàng đi theo, nhận ra y sắp đi ra ngoài liền vội vàng nói: "Tôn thượng, bên ngoài lạnh lắm.

Áo khoác của ngài..."

Hắn còn chưa kịp nói xong, Yến Trầm đã cầm lấy áo, khoác lên vai.

Mũ của áo khoác tối màu là lớp lông trắng tinh.

Nước da của Yến Trầm trắng nõn, khi kết hợp với nhau càng khiến y còn trắng hơn màu áo.

Sở Mộ Vân không nhìn nhiều, ngoan ngoãn đứng chắp tay.

Yến Trầm bước ra khỏi phòng, dẫm lên tuyết trắng, đi thẳng về phía rừng mai rộng lớn.

Sở Mộ Vân đi theo y, trong lòng vẫn đang suy nghĩ.

Nhưng vào lúc này, cơ thể Yến Trầm hơi lảo đảo.

Ánh mắt Sở Mộ Vân nhanh nhẹn, vừa định bước tới thì Yến Trầm đã dựa vào thân cây mai bên cạnh.
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 233: Nắn Hồn Thảo


Yến Trầm đưa lưng về phía Sở Mộ Vân, lực chống của y mạnh đến mức thân cây rung chuyển.

Những bông hoa mai lớn rơi xuống cổ áo, màu trắng tinh và màu hồng đối ngược, khiến khuôn mặt trắng trẻo của Yến Trầm càng thêm quyến rũ.

Trái tim Sở Mộ Vân đập mạnh, vội vàng dời tầm nhìn.

Hắn luôn cảm thấy không đúng lắm, trạng thái của Yến Trầm rất không ổn.

Bản chất của y vô cùng thiếu cảm giác an toàn, dưới sự ghen tị ác tính là ham muốn độc chiếm bệnh hoạn.

Nhưng đồng thời y lại vô cùng kiêu ngạo, ngay cả khi mất đi thứ gì đó quan trọng, hay là bị thương nặng, y cũng không đến mức lơ đãng như vậy.

Chẳng lẽ Yến Trầm cũng biết về sự tồn tại của Thẩm Vân?

Sở Mộ Vân không khỏi cảnh giác.

Nhưng Yến Trầm không làm gì cả, y dựa vào thân cây, hít một hơi rồi đứng thẳng lên.

Yến Trầm không quay đầu lại, dường như coi Sở Mộ Vân như không khí.

Y nhìn chằm chằm về phía trước, đôi mắt tím sâu thẳm không phản chiếu chút ánh sáng nào, chỉ lặng lẽ quan sát, trầm mặc khiến người ta bất an.

Sở Mộ Vân tính thời gian, đang định dò hỏi, Yến Trầm đột nhiên quay người lại.

"Từ nay về sau ngươi sẽ tên là Yến Vân."

Sở Mộ Vân giật mình ngẩng đầu lên, vô cùng ngạc nhiên - được chủ nhân ban tên đã là vô cùng vinh quang, nhưng ai có thể ngờ y còn đặt họ cho hắn.

Yến Trầm cười nhẹ, khóe môi cong lên.

Khuôn mặt y lúc này có chút giống dáng vẻ trước đây, đôi môi mỏng, nụ cười khiến người ta có cảm giác xa cách và thờ ơ.

"Ngươi không cần làm việc vặt, chỉ cần nói chuyện giải sầu với ta mỗi ngày là được."

Sở Mộ Vân kinh sợ cảm ơn: "Đó là vinh hạnh của thuộc hạ."

Dường như tâm trạng của Yến Trầm tốt hơn nhiều, y mỉm cười nhìn hắn: "Lại đây."

Sở Mộ Vân cúi đầu lại gần y.

Yến Trầm cầm cổ tay hắn, ngón tay lạnh giá đặt lên mạch đập.

Sở Mộ Vân bất động, nhưng cũng không lo lắng cho lắm.

Hung Hỏa Chi Độc được giấu rất sâu, cho dù Yến Quân Thanh tới cũng không thể kiểm tra được bằng cách bắt mạch.

Nhưng dường như không phải Yến Trầm đang tìm Hung Hỏa Chi Độc.

Y nghiêm túc bắt mạch cho hắn, sau đó nói: "Tư chất của ngươi rất tốt, đừng lười biếng luyện tập.

Ngày mai ta sẽ cho ngươi một bộ công pháp, nếu không hiểu thì cứ tới hỏi ta."

Sở Mộ Vân cảm kích đến mức không biết phải làm sao.

Yến Trầm lại hỏi: "Trong nhà còn người thân không?"

Sở Mộ Vân lắc đầu nói: "Từ khi thuộc hạ sinh ra đã là trẻ mồ côi, không có nhà."

Yến Trầm nhẹ nhàng an ủi hắn: "Vậy từ nay Chiếu Mai Sơn sẽ là nhà của ngươi."

Sở Mộ Vân ngẩng đầu, trong mắt không giấu được sự kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng nói: "Chuyện này, chuyện này..."

"Đừng sợ."

Yến Trầm nhẹ nhàng nói: "Ta coi trọng ngươi, cho ngươi họ của ta.

Từ nay về sau ngươi sẽ là người của Chiếu Mai Sơn."

Sở Mộ Vân cảm thấy tay chân luống cuống, vừa mừng vừa lo, thật sự không biết làm thế nào để diễn tả tâm trạng phấn khích của mình lúc này.

Yến Trầm khẽ mỉm cười: "Trở về đi, bên ngoài lạnh lắm."

Sở Mộ Vân cung kính nói: "Vâng."

Hai người trở về phòng, Yến Trầm ngồi trở lại bàn, nhặt bút lông sói lên.

Y hơi nghiêng đầu hỏi: "Ngươi có biết mài mực không?"

Sở Mộ Vân nói: "Thưa tôn thượng, thuộc hạ..."

Yến Trầm ngắt lời hắn: "Không cần khách sáo, ngươi cứ xưng hô tên mình là được."

Sở Mộ Vân hoảng sợ.

"Sao có thể như vậy được?"

Khóe miệng Yến Trầm khẽ cong.

Tuy nụ cười của y rất lạnh lùng, nhưng không hiểu sao lại giống như hoa mai nở rộ ngoài kia, mát mẻ nhưng cũng có chút quyến rũ: "A Vân, ta không thiếu thuộc hạ, nhưng ta muốn có một người thân.

Ngươi hiểu không?"

Sở Mộ Vân đương nhiên không hiểu, ngơ ngác nói: "Thuộc...

A Vân đã hiểu."

Yến Trầm quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: "Giúp ta mài mực.

"

Sở Mộ Vân bước từng bước đi tới.

Buổi chiều yên bình trôi qua như vậy.

Tư thế viết thư pháp của Yến Trầm rất nghiêm túc.

Vẻ mặt y điềm tĩnh, nét bút lại mạnh mẽ uy lực, đầu bút lông như mũi nhọn sắp xuyên qua tờ giấy.

Sở Mộ Vân liếc mắt qua, từ chữ nhìn ra con người.

Có chuyện gì đó xảy ra với Yến Trầm, không đơn giản là về thân phận của hắn mà có lẽ có thứ gì đó sâu xa hơn.

Đến bữa tối, Yến Trầm mới rời khỏi thư phòng.

Y không để Sở Mộ Vân hầu hạ mình trong bữa ăn mà mời hắn ngồi cùng bàn, quan tâm hỏi hắn về khẩu vị.

Đương nhiên Sở Mộ Vân sẽ không phạm sai lầm ở vấn đề này, khẩu vị chắc chắn không trùng lặp với bất kỳ lần nào nào trước đó.

Yến Trầm lại không quan tâm, xem ra y cũng không định thử hắn, mà chỉ đơn thuần muốn biết sở thích của hắn để chuẩn bị món.

Trong bữa ăn, Yến Trầm lại hỏi: "Uống được rượu không?"

Sở Mộ Vân liên tục xua tay nói: "Thưa tôn thượng, thuộc...

A, A Vân không uống."

Yến Trầm không có ý ép buộc: "Vậy thì thôi."

Bữa ăn này không biết có vị như thế nào, nhưng dáng vẻ của Yến Trầm lại nằm ngoài dự liệu của Sở Mộ Vân.

Hắn cảm thấy Yến Trầm đã biết mọi chuyện, nhưng tại sao y biết thì Sở Mộ Vân không đoán được.

Theo lý thuyết Yến Trầm không liên quan đến chuyện ba ngàn năm trước.

Chắc chắn Thẩm Thủy Yên cũng không tìm đến y.

Hơn nữa y còn bị thương nặng vì áp chế Sinh Môn, với trạng thái cô lập với thế giới này thì đáng lẽ y phải không biết gì mới đúng.

Tình huống trước mắt hiển nhiên không phải như vậy.

Đêm đó Sở Mộ Vân ngủ không ngon.

Sáng sớm hôm sau, hắn chờ Yến Trầm ở ngoài phòng, lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Sở Mộ Vân hơi sửng sốt.

Hắn nhận ra đó là giọng của Yến Trầm, nhưng lại không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Dường như cảm giác được hắn đã đến, giọng nói khàn khàn của Yến Trầm vang lên: "Vào đi."

Sở Mộ Vân do dự một chút, sau đó đẩy cửa bước vào.

Trong phòng thoang thoảng một mùi hương thanh đạm, lan tỏa trong căn phòng ấm áp, mang đến cho người ta cảm giác mát lạnh như vừa tỉnh dậy từ giấc mơ.

Sở Mộ Vân nhanh chóng nhận ra đây là mùi của một loại dược liệu cực kỳ quý hiếm.

Thứ đó hiếm có đến mức Sở Mộ Vân mới chỉ nhìn thấy trong sách vở, chưa từng nhìn thấy ngoài đời.

Nhưng Sở Mộ Vân lại có trí nhớ nhìn là không quên.

Cho dù là nhìn thấy nó cách đây ngàn năm trước, đến bây giờ hắn vẫn nhớ được tên và tác dụng của nó.

Nắn Hồn Thảo, có thể giảm nỗi đau chia lìa linh hồn và thể xác.

Tu vi của Yến Trầm chắc chắn không phải vì áp chế Sinh Môn mà hao tổn!

Trong lòng Sở Mộ Vân thay đổi rất nhanh, nhưng vẻ mặt lại không hiện rõ.

Yến Trầm xuống giường.

Y chỉ mặc áo khoác mỏng, lúc này lại ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngay cả mái tóc dài cũng ướt nhẹp.

"Dọn dẹp một chút."

Sở Mộ Vân đáp: "Vâng."

Yến Trầm nói thêm: "Ta đi tắm, mang quần áo lại đây cho ta."

Sở Mộ Vân cụp mắt đáp lại.

Yến Trầm đi đến cạnh bể nước nóng.

Sở Mộ Vân cẩn thận quan sát, nghi ngờ trong lòng càng nặng.

Linh hồn và thể xác tách rời đồng nghĩa với cái chết.

Yến Trầm đã từng đi qua quỷ môn quan?

Không đúng, bảy Ma tôn sẽ không chết.

Ngoại trừ cảm nhận được mùi Nắn Hồn Thảo, Sở Mộ Vân không phát hiện ra thứ gì khác.

Hắn cầm quần áo đi đến bể nước.

Yến Trầm nhắm mắt tựa vào bờ, nghe thấy tiếng bước chân, y đột nhiên nói: "A Vân, nếu làm sai có thể được tha thứ sao?"
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 234: Thử nghiệm


Câu hỏi này không dễ trả lời.

Hơn nữa người làm sai là ám chỉ ai?

Sở Mộ Vân hay là Yến Trầm?

Sở Mộ Vân cho rằng ám chỉ mình.

Yến Trầm không phải người sẽ cầu xin người khác tha thứ.

Cho nên Sở Mộ Vân cảm thấy Yến Trầm đang ám chỉ hắn.

Những chuyện hắn làm sai...

Haha, từ góc độ của Yến Trầm thì có hơi nhiều.

Sở Mộ Vân suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng trả lời: "Còn phải xem đã làm sai chuyện gì, nếu là phản bội chủ nhân thì không thể tha thứ."

Câu trả lời này đến từ góc độ của Yến Vân, không quá hay nhưng lại theo quy củ.

Ánh mắt Yến Trầm hơi trầm xuống.

Y nhếch môi, không biết có phải mỉa mai hay không mà không nói gì nữa.

Y đứng dậy, bước lên bậc thang ngọc lam.

Sở Mộ Vân không dám nhìn thêm.

Yến Trầm dừng lại trước mặt hắn: "Thay quần áo."

Sở Mộ Vân khựng một chút mới đáp: "Vâng."

Tuy rằng y bị thương nặng nhưng có lẽ là nội thương nên căn bản không nhìn thấy được.

Khi y bước ra khỏi suối nước nóng, làn da trắng nõn vương đầy bọt nước, giống như cửa sổ hàn ngọc vào buổi sáng sớm, đẫm sương trong suốt như pha lê, không có chút tì vết nào.

Yến Trầm có dáng người rất đẹp, khi mặc áo choàng lông có cảm giác hơi suy yếu.

Nhưng khi y cởi quần áo ra lại để lộ bờ vai rộng và vòng eo thon, đôi chân dài thẳng tắp, cơ bắp tràn ngập sức mạnh, gợi cảm khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Sở Mộ Vân hầu hạ y thay quần áo cũng không rời mắt, nhưng vì đứng gần quá nên mặt hắn hơi ửng đỏ.

Yến Trầm vẫn nhìn thẳng về phía trước, không hề tỏ ra thái độ ái muội.

Sở Mộ Vân nhìn không thấu Yến Trầm, nhưng ngày tháng trôi qua rất nhanh, chậm rãi mà thoải mái.

Mỗi ngày hắn đều đi theo Yến Trầm, làm một số việc vặt, hầu hạ y ăn, ngủ, tắm rửa,...

Trong phòng, Yến Trầm thích vẽ tranh, hoa mai dưới ngòi bút của y sống động như thật, vươn ra khỏi trang giấy, khiến căn phòng lạnh lẽo dần trở nên ấm áp.

Ngoại trừ những lời nói vào ngày đầu tiên, Yến Trầm không nói bất cứ điều gì vượt quá giới hạn nữa.

Khoảng cách giữa hai người vừa phải, không vượt quá ranh giới nhưng cũng không xa lạ.

Mỗi ngày Yến Trầm đều gặp hắn, thỉnh thoảng hỏi hắn một số chuyện vặt vãnh.

Thậm chí sau đó y còn để Sở Mộ Vân ngủ ở gian ngoài, gần như ở cùng nhau cả ngày lẫn đêm.

Sở Mộ Vân suy tư, đã nhiều ngày như vậy nhưng hắn vẫn có cảm giác hai mắt bị bịt kín.

Yến Trầm vốn không biết những chuyện đó, nếu thật sự đã biết thì tại sao y có thể nhẫn nhịn lâu như vậy?

Có quá nhiều chuyện không hợp lý khiến Sở Mộ Vân không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Sức khỏe của Yến Trầm ngày càng tốt, sắc mặt xanh xao khi lần đầu gặp mặt đã dần biến thành trắng như ngọc.

Giấc ngủ của y dường như cũng ổn hơn, vết thâm quầng dưới mắt đã nhạt đi, dung mạo càng nhiếp hồn đoạt phách.

Đương nhiên Sở Mộ Vân cũng đang lặng lẽ thân cận với y.

Con người luôn bị thói quen ràng buộc.

Dù công việc của Sở Mộ Vân vô cùng nhàn hạ, nhưng là người duy nhất ở bên cạnh Yến Trầm, hắn dần hiểu rõ y hơn.

Bằng cách quan sát thái độ của y, hắn có thể dễ dàng thích ứng.

Một khi thích ứng rồi sẽ dần để trong lòng.

Sở Mộ Vân không muốn nhắc đến Băng Linh Thú nữa, chỉ muốn tìm thời cơ thích hợp để lừa y đồng ý lời 'cầu hôn' của hắn.

Hôm đó thời tiết rất đẹp, tâm trạng Yến Trầm cũng tốt theo, thậm chí còn ăn thêm một ít vào bữa tối.

Tắm rửa xong, y dựa vào ghế mềm, Sở Mộ Vân lấy khăn khô lau mái tóc dài của y.

Yến Trầm hơi khép mắt, nhẹ nhàng nói: "Mấy ngày trước ta thấy ngươi luyện kiếm trong sân, có kiếm pháp nào thích hợp không?"

Sở Mộ Vân thấp giọng: "Thuộc hạ tìm thấy một quyển sách kiếm pháp cơ bản ở Cẩm Thư Các, rảnh rỗi nên luyện tập."

Yến Trầm nói: "Ngươi rất có thiên phú.

Nếu ngươi thích thì ngày mai ta sẽ dạy ngươi."

Sở Mộ Vân hơi kinh ngạc: "Tôn thượng biết kiếm thuật sao?"

Yến Trầm cười nhẹ: "Sư huynh đồng môn của ta là đệ nhất cao thủ đương thời sử dụng trục nguyệt kiếm pháp.

Ta là sư đệ, tuy không thể bằng được nhưng vẫn biết một hai chiêu."

Sở Mộ Vân nói: "Không ai có thể sánh được với thuật ngự thú của ngài."

Yến Trầm nhìn hắn, khóe mắt nhếch lên đầy dịu dàng: "Muốn học sao?"

Sở Mộ Vân trợn to mắt, ngạc nhiên không thể tin được.

"Nếu ngươi muốn học thì ta sẽ dạy ngươi."

Yến Trầm mỉm cười nhìn hắn.

Sở Mộ Vân há miệng, có chút kích động không nói nên lời.

Yến Trầm nhướng mày: "Đừng học kiếm pháp rác rưởi kia nữa, ta sẽ dạy ngươi cách ngự thú."

Những lời này khiến Sở Mộ Vân có cảm giác quen thuộc về đế tôn 'Đố kỵ', hắn không nhịn được nở nụ cười thật lòng.

Yến Trầm nằm trên giường mềm mại, ngẩng đầu nhìn nụ cười của hắn dưới ánh đèn dịu nhẹ.

Y chợt cảm thấy tim mình như bị đâm mạnh.

Đẹp như vậy, nhưng đáng tiếc...

Yến Trầm cụp mắt, nhanh chóng che giấu cảm xúc.

Sở Mộ Vân cảm thấy thời cơ đã đến, nhẹ nhàng nói: "Chuyện may mắn nhất trong đời A Vân chính là gặp được tôn thượng."

Đây là lời nịnh nọt rất bình thường, Yến Trầm hiểu rất rõ, nhưng lại cảm thấy vô cùng êm tai.

Sở Mộ Vân liếc qua, thấy vẻ mặt thoải mái của Yến Trầm, liền nói tiếp: "Thật sự hy vọng có thể ở bên cạnh tôn thượng mãi mãi..."

Yến Trầm ngẩn người.

Sở Mộ Vân nhận ra mình lỡ lời, vội vàng buông khăn, quỳ xuống, hoảng sợ nói: "Tôn thượng bớt giận, A Vân nói vớ vẩn thôi."

Yến Trầm đứng dậy, nhìn hắn: "Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?"

Sở Mộ Vân cúi đầu, bả vai căng cứng, nhưng lại nhẹ nhàng gật đầu.

Yến Trầm im lặng, nhìn xuống hắn từ trên cao.

Sở Mộ Vân rất kiên nhẫn chờ đợi.

Đây là thử nghiệm của hắn, nếu Yến Trầm đồng ý thì lời cầu hôn sẽ thành công; nếu không đồng ý thì chắc chắn Yến Trầm đã đề phòng.

Lúc đó mọi việc cần phải được xem xét kĩ hơn.

Dường như thời gian đã trôi qua rất lâu.

Yến Trầm khẽ thở dài, nhưng lại nói: "Trên đời này đâu có thứ gì tồn tại mãi mãi?

Mấy năm trước ta đã nuôi một đứa bé, tưởng rằng nó sẽ ở bên cạnh mãi mãi, nhưng cuối cùng lại mất đi."

"A Vân."

Yến Trầm cúi người, nâng cằm hắn lên, buộc hắn phải ngẩng đầu lên nhìn mình: "Có một số thứ càng muốn thì càng khó nắm giữ.

Mọi chuyện đều dựa vào hai chữ duyên phận."

Trong mắt Sở Mộ Vân mờ mịt, hiển nhiên là nghe không hiểu.

Yến Trầm không giải thích, chỉ nhẹ nhàng đẩy Sở Mộ Vân ra.

Thái độ này có vẻ mơ hồ, nhưng Sở Mộ Vân đã chắc chắn.

Yến Trầm đã biết, hơn nữa biết rất nhiều.

Dù lí do tại sao đi chăng nữa thì rất khó để công lược.

Hai người đang chơi trò giải đố.

Ngay lúc Sở Mộ Vân đang định chuẩn bị thêm thì một bức thư được gửi tới.

Là Dạ Kiếm Hàn gửi cho hắn.

Sau khi Sở Mộ Vân nhìn thấy nội dung, đồng tử chợt co rút lại.

Yến Trầm đã gửi thiệp mời sáu vị Ma tôn khác đến thưởng mai.
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 235: Trao sinh mệnh


Linh cục cưng: "Trời ơi!"

Sở Mộ Vân: "..."

Linh cục cưng: "Đây đâu phải thưởng mai?

Rõ ràng là thưởng... thưởng..."

Nó không dám nói.

Sở Mộ Vân khẽ thở dài: "Xem ra phải nghiêm túc kiểm tra lòng dạ của Đố kỵ mới được."

Cầu hôn không thành công, Yến Trầm rất cảnh giác, chắc chắn sẽ không mắc bẫy.

Đáng lẽ ra Sở Mộ Vân nên rời đi trước để tránh bị chú ý.

Với dáng vẻ hiện tại của hắn, xuất hiện trước mặt những người khác nhất định sẽ khiến Chiếu Mai Cung nổ tung.

Mạc Cửu Thiều, Thẩm Thủy Yên và Lăng Huyền đều biết thân phận của hắn.

Tạ Thiên Lan thì biết hắn sống lại, chắc chắn sẽ hiểu ra trong nháy mắt ...

Đám người này đến Chiếu Mai Sơn không phải để thưởng mai, mà là ngắm pháo hoa trên trời.

Ừm, còn hắn thì là pháo hoa nổ tung kia.

Cứ vậy rời đi cũng không được, chưa kể Yến Trầm chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn...

Nhưng nếu hắn nhờ sự giúp đỡ của Dạ Kiếm Hàn, không biết Yến Trầm sẽ làm gì.

Trong lòng đột nhiên bất an, hắn nhất định phải xác nhận càng sớm càng tốt.

Nếu không sẽ gặp phiền toái vô tận!

Giả sử Yến Trầm biết hết mọi chuyện thì tại sao y biết được?

Hơn nữa y đã biết nhưng vẫn yên lặng, rốt cuộc là có kế hoạch gì?

Sở Mộ Vân nhất định phải biết hai điều này.

Bị động không đáng sợ, điều đáng sợ là nếu rời khỏi cục diện này, sẽ hoàn toàn mất đi khả năng giành lại chiến thắng.

Bây giờ Sở Mộ Vân không thể thua tại đây, cho nên hắn muốn ở lại Chiếu Mai Sơn.

Sau khi trả lời thư của Dạ Kiếm Hàn, Sở Mộ Vân ngồi xuống ghế, suy nghĩ cẩn thận ngọn nguồn.

Còn nửa tháng nữa là đến ngày thưởng mai.

Khoảng thời gian này không dài cũng không ngắn, nhưng Yến Trầm nhất định sẽ ra tay.

Cho nên đây là cơ hội cuối cùng của hắn.

Lúc này Linh cục cưng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ở Chiếu Mai Sơn lâu như vậy, nhưng ta vẫn chưa nhìn thấy Ám Dạ đại đại..."

Sở Mộ Vân thuận miệng nói: "Sao Yến Trầm có thể thả nó ra được?"

Linh cục cưng buồn bã nói: "Cho dù Ám Dạ được thả ra cũng không thèm để ý đến chúng ta."

Bốn nghìn năm trước, Thẩm Vân bẻ gãy cánh của thần thú Ám Dạ.

Ba nghìn năm trước, Lăng Mộc và Quân Mặc lại giao chiến với Ám Dạ, cuối cùng nó bị Tạ Thiên Lan đánh cho một trận, nhục nhã bỏ trốn.

Tuy lúc đó Ám Dạ vẫn chưa có trí tuệ, nhưng trong lòng vẫn sẽ oán hận.

Nếu có gặp lại, nó chắc chắn sẽ không thèm để ý bọn họ.

Linh cục cưng thở dài.

Đột nhiên trong đầu Sở Mộ Vân lóe lên một suy nghĩ.

Hắn chợt nắm bắt manh mối ẩn sâu đến mức gần như không thể phát hiện được.

Ám Dạ, Sinh Môn bạo động, trọng thương, Nắn Hồn Thảo.

Trong lòng Sở Mộ Vân chợt lạnh lẽo.

Hắn đứng dậy, giơ tay xua tan thánh phẩm tuyết liên trong cơ thể, để cho Hung Hỏa Chi Độc điên cuồng trào ra.

Gần như cùng lúc đó, Yến Trầm đang nghỉ ngơi trong phòng đột nhiên mở mắt.

Sở Mộ Vân ngồi yên, im lặng nhìn ra cửa.

Nhưng Yến Trầm lại không ra khỏi phòng.

- Quả nhiên y đã biết hắn là ai.

Sở Mộ Vân đợi một lát, cuối cùng mở cửa bước vào.

Yến Trầm mặc áo khoác, ngồi ở trước cửa sổ.

Y hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt tím giăng đầy mây đen.

Sở Mộ Vân xóa đi ngụy trang, nhẹ giọng gọi: "Thúc thúc."

Khóe miệng Yến Trầm nhếch lên, lạnh lùng cười khẽ: "Ta còn tưởng ngươi sẽ đợi thêm mấy ngày nữa."

Sở Mộ Vân nhìn y không chớp mắt.

"Sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy?"

Yến Trầm nhìn chằm chằm vào hắn: "Đây không phải là tác phong của ngươi."

Sở Mộ Vân nói: "Ta không có ác ý, chỉ muốn đổi một thân phận khác quay về bên ngài."

Yến Trầm không khách khí cười nhạo: "Trở về bên ta làm gì?"

Sở Mộ Vân nói: "Ta yêu ngài."

Vẻ mặt Yến Trầm không thay đổi.

Sở Mộ Vân nói: "Ta muốn cùng ngài bắt đầu lại lần nữa."

Những lời hắn nói đều là dối trá, thậm chí không thèm thay đổi vẻ mặt khi nói dối như vậy.

Nhưng tim Yến Trầm lại đập không ngừng, như tách rời khỏi cơ thể, trở thành một cá thể độc lập.

Như biến thành một kẻ ngốc vì hắn.

Yến Trầm hít sâu một hơi, giọng nói khàn đi: "Ngươi không có trái tim."

Sở Mộ Vân cau mày, giọng nói có chút run rẩy: "Ngài thì có sao?

Nếu có tim thì tại sao năm lần bảy lượt ngài lại đẩy ta cho người khác.

Nếu ngài có trái tim thì tại sao lại khiến ta giống với người kia, chỉ để kích thích tình địch của mình?

Nếu ngài có trái tim, tại sao lại nói với ta rằng tình yêu không liên quan gì đến tình dục, cố tình dạy dỗ ta thành một món đồ chơi?

Nếu ngài có trái tim thì đã không trơ mắt nhìn ta chết, sống lại thành một kẻ không yêu ngài?"

Hắn ép hỏi từng câu, khiến lửa giận nhanh chóng tụ lại giữa mày Yến Trầm.

Sở Mộ Vân đang nói những 'điều sai' mà Yến Trầm làm.

Y nuôi dưỡng Băng Linh Thú, khiến Băng Linh Thú yêu mình sâu sắc, nhưng sau đó y lại làm gì?

Y hủy hoại tiểu thú kia, dùng cách tàn nhẫn nhất!

Đây là những điều mà trước đây đã từng Yến Trầm khó chịu, nhưng bây giờ y lại thấy rất buồn cười.

"Ngươi có tư cách gì mà nói?"

Yến Trầm hỏi hắn.

Sở Mộ Vân không hề nao núng: "Đây là những chuyện ta đã trải từng qua!

Ta biết chúng ta không thể quay lại, cho nên ta đã thay đổi thân phận để đến gần ngươi.

Ta bằng lòng làm người hầu ở Chiếu Mai Sơn suốt đời.

Nhưng tại sao ngươi lại cho ta hy vọng?

Tại sao ngươi cho ta hy vọng rồi lại phá hủy nó!

"

Yến Trầm nheo mắt: "Thẩm Vân!

Quá đủ rồi!"

Cuối cùng y cũng nói ra cái tên này.

Sở Mộ Vân có chút giật mình.

Yến Trầm đến gần hắn, ánh mắt lạnh băng như muốn đâm xuyên qua bề ngoài giả tạo kia, bắt lấy linh hồn: "Ngươi nói dối nhiều như vậy, trong lòng không thấy áy náy ư?"

Sở Mộ Vân bình tĩnh nhìn chằm chằm y: "Ta không biết ngài đang nói gì."

Yến Trầm giơ tay lên, ngón tay thon dài bóp cổ Sở Mộ Vân, khiến hắn cảm thấy ngạt thở đến mức hai mắt tối sầm.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn nói ra những lời chọc giận y: "Yến Trầm, sao ngươi luôn như vậy..."

"Câm miệng!"

Yến Trầm ném hắn ra, khiến Sở Mộ Vân trực tiếp đập vào cột nhà.

Lực va chạm lớn đến mức lồng ngực hắn rung lên, khóe miệng hộc ra máu đỏ tươi.

Yến Trầm trừng mắt nhìn hắn: "Đùa bỡn nhiều người như vậy, ngươi..."

Lời còn chưa dứt, y đột nhiên không nói gì nữa.

Cơn đau kịch liệt từ sâu trong linh hồn lan tràn, sương đen nồng đậm từ làn da trắng trào ra ngoài.

Bởi vì y chỉ mặc một lớp y phục nên Sở Mộ Vân có thể nhìn thấy hoa văn đen hiện trên tấm lưng trắng nõn kia...

Yến Trầm cố gắng hết sức để đè nén, nhưng vì tức giận nên không thể kiềm chế được.

Sở Mộ Vân lạnh lùng nhìn, có được đáp án mà mình mong muốn.

"Ngươi cắn nuốt Ám Dạ..."

Sở Mộ Vân dừng một chút, sau đó nói: "Không phải là cắn nuốt mà là Ám Dạ chủ động truyền thừa cho ngươi."

Sinh Môn bạo động, Ám Dạ bị thương nặng, rất có thể sắp chết, nhưng nó không cam lòng, cuối cùng đã trao ấn kí sinh mệnh của mình cho chủ nhân.
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 236: Dung hợp


Thật ra sau khi Yến Trầm thuần hóa Ám Dạ, y đã có thể tâm linh tương thông với thần thú còn lại duy nhất trên đời.

Nhưng loại tâm linh tương thông này bao gồm hiện tại và tương lai chứ không có ký ức quá khứ.

Vì vậy Yến Trầm không biết Ám Dạ đã trải qua những gì, đương nhiên cũng không biết những chuyện năm xưa.

Khi Sinh Môn bạo động, Ám Dạ va chạm trực diện với sức mạnh khổng lồ, cơ thể vì vậy mà bị thương nặng.

Dù sao nó cũng là thần thú sống suốt mấy ngàn năm, không cam lòng biến mất như vậy.

Cho nên nó dung hợp với linh hồn của chủ nhân, tiếp tục sống dưới một hình thể khác.

Bằng cách này, Yến Trầm đã kế thừa tất cả ký ức của Ám Dạ.

Sở Mộ Vân vừa nghĩ đến đây liền thu hồi thánh phẩm tuyết liên, thả ra Hung Hỏa Chi Độc.

Hắn khiêu khích Yến Trầm, khiến y hoàn toàn tức giận.

Bởi vì linh hồn dung hợp kéo dài đau đớn.

Khi tâm trạng dao động sẽ xảy ra phản ứng bài xích.

Sở Mộ Vân cố ý chọc giận y là để xác minh những điều mình nghĩ.

Bây giờ đáp án đã rõ ràng.

Yến Trầm vô cùng đau đớn, cảm giác linh hồn bị giằng xé còn đau đớn hơn bất cứ nỗi đau thể xác nào.

Tuy nhiên loại đau đớn này không thể sánh được với cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực.

Sở Mộ Vân là người khôn ngoan, tàn nhẫn, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.

Yến Trầm biết rất rõ hắn là loại người như thế nào, nhưng y vẫn có chút mong đợi, thậm chí không biết bản thân đang mong đợi điều gì.

Thế nhưng bây giờ sự mong đợi kia đã tan vỡ, không còn dấu vết.

Sở Mộ Vân để xác minh xem y có nhận được ấn ký sinh mệnh của Ám Dạ, đã không ngần ngại vạch trần những vết sẹo, không thèm quan tâm y sẽ xảy ra chuyện gì sau khi phản phệ.

Đúng vậy, y sống hay chết thì liên quan gì đến hắn.

Yến Trầm nghĩ đến đây, trái tim siết chặt kia dường như lấn át nỗi đau xé rách linh hồn.

Cảm xúc muốn hủy diệt mọi thứ nhanh chóng lan rộng, thoát khỏi lồng giam lý trí, như con thú dữ tợn đang nhe năng múa vuốt.

Cuối cùng Sở Mộ Vân cũng không thờ ơ nữa, hắn đỡ lấy y rồi hỏi: "Nắn Hồn Thảo ở đâu?"

Yến Trầm đã không nghe được giọng của hắn nữa, vì sự đụng chạm của hắn mà phẫn nộ.

Y đẩy mạnh hắn ra, sắc mặt tái nhợt nổi gân xanh, giọng nói khàn khàn u ám: "Cút!"

Sở Mộ Vân hơi khựng lại.

Hắn vẫn không hiểu, cho dù có truyền thừa kí ức của Ám Dạ, thì đáng lẽ Yến Trầm không oán hận hắn đến như vậy.

Ám Dạ chỉ xuất hiện có hai lần.

Lần thứ nhất là ở trận chiến phá không, hắn đánh nhau với nó ở ngoài kết giới, cuối cùng đuổi nó trở về Yêu giới.

Lần thứ hai là ở bí cảnh Yêu giới, hắn và Quân Mặc bị Ám Dạ truy đuổi, sau đó được Tạ Thiên Lan ra tay cứu giúp.

Quả thật trong hai lần này có thể phát hiện ra rất nhiều chuyện.

Ví dụ như Sở Mộ Vân lúc đó không trấn áp Hung Hỏa Chi Độc, cho nên Ám Dạ có thể nhận ra Thẩm Vân và Lăng Mộc là cùng một người.

Nhưng tại sao hắn lại bị nói là thích đùa giỡn trái tim người khác?

Khi đó Lăng Mộc cùng lắm là sống chết có nhau với Quân Mặc, không hề làm chuyện gì xấu xa, sao lại bị oán hận đến mức này?

Sở Mộ Vân bình tĩnh lại, vẫn muốn đi tìm Nắn Hồn Thảo trước.

Hắn cũng không thoải mái khi nhìn thấy Yến Trầm đau đớn như vậy.

Cũng may Sở Mộ Vân có trí nhớ rất tốt, biết mấy chỗ Yến Trầm để đồ.

Dù có cấm chế, nhưng kỳ lạ là khi hắn chạm vào thì những cấm chế đó đều được mở ra.

Lần này lại khiến Sở Mộ Vân có cảm xúc lẫn lộn.

Khi hắn còn là Băng Linh thú, Yến Trầm sợ hắn còn nhỏ không hiểu chuyện, nghịch đồ đạc không cẩn thận sẽ bị thương, nên y đã mở toàn bộ cấm chế ở Chiếu Mai Cung cho hắn.

Đó là ấn ký xác định linh hồn, dù có đổi cơ thể khác thì vẫn có tác dụng.

Nghĩ tới đây, trong lòng Sở Mộ Vân hơi dao động.

Hắn quay lại nhìn nam nhân đang run rẩy, vẻ lạnh lùng giữa hai lông mày phai đi nhiều.

Yến Trầm là một kẻ ngốc, nếu năm đó y không đi nhầm đường thì bây giờ không đến nỗi như vậy.

Ai cặn bã hơn ai, cả hai người bọn họ đều không có tư cách hỏi vấn đề này.

Sở Mộ Vân tìm được Nắn Hồn Thảo, nhanh chóng đưa cho Yến Trầm dùng.

Có thần vật ngưng tụ linh hồn này, nỗi đau xé rách linh hồn Yến Trầm hiển nhiên đã giảm bớt.

Nhưng sắc mặt y vẫn trắng bệch như tờ giấy sương, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dài khẽ run rẩy.

Lúc này sự yếu đuối khiến y như đứa trẻ mất đi tất cả, thân thể lạnh lẽo co lại, sự bất lực và vô cùng thiếu cảm giác an toàn đã dựng lên bức tường, tự giam mình trong vực sâu bi thảm.

Sở Mộ Vân đỡ y lên giường.

Yến Trầm đã hôn mê, nhưng vẫn rất bất an, Sở Mộ Vân nhìn trán y toát mồ hôi, muốn tìm khăn nóng lau cho y.

Khi vừa đứng dậy thì cổ tay đã bị nắm lấy, Sở Mộ Vân cụp mắt, nhìn ngón tay thon dài của Yến Trầm như còng sắt siết chặt cổ tay hắn.

Người vẫn bất tỉnh, nhưng sức lực mạnh đến mức người khác không thể thoát ra được.

Sở Mộ Vân khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: "Ta đi lấy khăn lau mồ hôi cho ngươi."

Không có người đáp lại, Yến Trầm chỉ cau mày, đôi môi mỏng như trở nên trong suốt mím chặt lại.

Khiến người ta lo lắng không biết có chảy máu hay không.

Cuối cùng Sở Mộ Vân cũng không rời đi, ngồi ở bên giường.

Cơ thể này của hắn vẫn còn có chút tu vi, chỉ cần niệm chú là có thể mang khăn khô tới.

Hắn cẩn thận lau mồ hôi cho y, sau đó lặng lẽ ở bên cạnh.

Lần này chờ suốt một ngày một đêm.

Yến Trầm không tỉnh dậy, Sở Mộ Vân cũng dựa vào vào mép giường ngủ say.

Tuy hắn đã ngủ, nhưng dường như đang thức.

Sở Mộ Vân biết đây là giấc mơ, nhưng vì vậy lại cảm thấy buồn cười.

Làm sao một người đang mơ lại biết rằng mình đang mơ?

Tất cả những chuyện này là thật hay là mơ?

Làm thế nào để phân biệt?

Sở Mộ Vân nhìn không gian đơn sắc trước mắt, trong lòng không còn trống rỗng như trước.

Dường như hắn đang tìm kiếm ai đó.

Mà không lâu sau đó, một đứa trẻ trường y tím sẫm xuất hiện trước mặt hắn.

Cùng với sự xuất hiện của y, không gian rộng lớn trước mặt bỗng có màu sắc.

Giống như khi mặt trời mọc, ánh sáng xua tan làn sương mù dày đặc, khiến không gian rực rỡ hẳn lên.

Tâm trạng Sở Mộ Vân rất tốt, nhưng sắc mặt lại lạnh lùng.

Đứa trẻ trước mặt xinh đẹp, trắng trẻo.

Đôi mắt y đẹp như hoa lan tím nở rộ, không che giấu sự ngưỡng mộ và quyến luyến.

Sở Mộ Vân biết rõ đây là Yến Trầm.

Cho dù y đã nhỏ như vậy, thậm chí tính tình cũng khác đi, nhưng hắn biết đó chính là y.

Thiếu niên Yến Trầm rất ngây thơ, vô cùng vui mừng vì nhìn thấy hắn.

Giọng nói y mềm mại như cánh hoa mỏng manh vừa mới nở, thoang thoảng hương thơm ngọt ngào khiến lòng người rung động: "Ngài đến rồi sao, ta đã làm xong bài tập rồi."

Vẻ mặt Sở Mộ Vân dịu dàng hơn một chút: "Có chỗ nào không hiểu không?"

Yến Trầm muốn nói rằng mình đã hiểu tất cả, nhưng sau đó dường nghĩ đến cái gì, y cong mắt nói: "Có một chỗ."

Sao Sở Mộ Vân lại không hiểu được tâm tư nhỏ bé của y.

Đáng lẽ ra hắn nên khoan dung vì dường đứa nhỏ này luôn chờ hắn.

Vì muốn ở chung lâu hơn với hắn nên nói dối cũng chẳng có hại gì.

Nhưng sắc mặt Sở Mộ Vân lại trở nên lạnh lùng.
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 237: Tiệc ngắm mai


Tiểu Yến Trầm rất giỏi nhìn mặt đoán ý, thấy Sở Mộ Vân không vui, y vội vàng nói: "Ta đã hiểu hết rồi.

Nhưng nói như vậy chẳng khác nào thừa nhận vừa nãy mình nói dối.

Dù sao y cũng chỉ là đứa trẻ, khi đối diện với người mà mình để ý dễ để lộ lời nói dối đầy sơ hở.

Sở Mộ Vân lại giao thêm rất nhiều bài tập cho y, sau đó quay người rời đi.

Tiểu Yến Trầm ngập ngừng hô lên: "Ngài... có thể..."

"Không được."

Sở Mộ Vân lạnh lùng quay lại nhìn y: "Ngươi không cần ai cả, việc ngươi cần làm là tăng cường sức mạnh cho bản thân."

Tiểu Yến Trầm không cam lòng, lo lắng nói: "Ta sẽ làm tốt, ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.

Ngài...

Ngài có thể ở lại thêm một lát nữa không, một lát thôi..."

Khao khát hèn mọn như vậy, bộc lộ tất cả tâm tư cửa đứa trẻ đáng thương kia.

Y nhớ hắn, muốn gặp hắn, vui mừng vì hắn xuất hiện, thất vọng vì hắn rời đi.

Y tham lam muốn có được hơi ấm duy nhất này, ảo tưởng có được dù chỉ một giây đi chăng nữa.

Sở Mộ Vân quay đầu nhìn y, giữa hàng lông mày lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm băng.

Hắn không hề dao động vì lời cầu xin này, thậm chí còn nói ra một câu tàn khốc: "Đừng để ta thất vọng."

Tiểu Yến Trầm dừng lại, đôi môi tái nhợt mím chặt, đôi mắt tím tràn ngập bất an, sự hắc ám dâng lên ở nơi sâu nhất kia.

Sở Mộ Vân rời đi, đứa trẻ thất thần đứng yên hồi lâu, sau đó chậm rãi bước về thế giới chỉ có mình y, tiếp tục việc học tập khô khan, lặng lẽ chờ đợi... chờ hắn đến lần nữa.

Thật ra Sở Mộ Vân vẫn chưa đi, hắn vẫn đang ở cách Tiểu Yến Trầm không xa, yên lặng nhìn y.

Chỉ là hắn không chịu xuất hiện, cũng không để y phát hiện ra mình.

Vì sao phải làm như vậy?

Sở Mộ Vân đang cố gắng thay đổi phương pháp khác - vì làm bạn không có tác dụng, nên hắn phải tàn nhẫn một chút, để y cô đơn trưởng thành.

Nhưng cuối cùng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tính cách Tiểu Yến Trầm bướng bỉnh, để hoàn thành bài tập nhanh chóng và gặp hắn sớm hơn.

Y liều mạng học tập đến mức bị bệnh.

Chuyện này rất vớ vẩn, nhưng đồng thời cũng khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Cơ thể bất tử phải chịu khổ đến mức nào mới sinh bệnh?

Cuối cùng Sở Mộ Vân cũng xuất hiện, đưa y về nghỉ ngơi.

Tiểu Yến Trầm rất vui vẻ, tuy rằng bị bệnh tật hành hạ, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng, không giấu được sự hưng phấn.

Sở Mộ Vân biết y sợ lạnh nên cố tình đưa y đến một nơi mà băng tuyết ngàn năm không bao giờ tan.

Đây không phải là nơi ở của Sở Mộ Vân, nhưng hiển nhiên Tiểu Yến Trầm cho rằng đây là nhà của mình.

Y vô cùng hưng phấn khi có thể được đến nơi Sở Mộ Vân ở, cho dù nơi đây vô cùng lạnh giá.

Sở Mộ Vân vẫn mủi lòng, giữ y ở đây mấy tháng.

Ban ngày đích thân dạy y làm bài tập, ban đêm trị liệu thân thể cho y.

Hai người sống chung rất thoải mái.

Ngọn núi này luôn bị tuyết bao phủ, còn Sở Mộ Vân thì không thích màu sắc trống rỗng này.

Nhưng có một ngày, Yến Trầm lại đào được một gốc mai.

Màu đỏ tươi kia làm bừng sáng vùng đất trống trải, khiến sương tuyết không còn trở nên lạnh lẽo nữa.

Sở Mộ Vân hơi ngẩn ra, nở nụ cười nhẹ hiếm thấy.

Thế nhưng trong nháy mắt, nụ cười ấy lại chiếm lấy toàn bộ trái tim Yến Trầm.

"Rất đẹp."

Sở Mộ Vân nhẹ nhàng nói.

Bởi vì câu này của hắn, ngọn núi lạnh giá cô đơn ấy được bao phủ bởi hàng ngàn gốc mai nở rộ.

Màu đỏ của chúng lộng lẫy và diễm lệ như màu máu.

- Đó đều là tâm huyết của Yến Trầm.

Là tình ý của thiếu niên bướng bỉnh nhưng lại nồng nhiệt như lửa.

Sở Mộ Vân đột nhiên tỉnh táo lại, nhận ra mình sắp mắc phải sai lầm tương tự.

Hắn lặng lẽ rời đi, bỏ lại thiếu niên Yến Trầm không biết phải làm sao giữa khung cảnh tràn ngập hoa mai đỏ.

Hắn không thích sao?

Hắn ghét ư?

Nhưng rõ ràng lúc đó hắn đã cười khen chúng xinh đẹp, lẽ ra hắn nên thích mới phải...

Dù sao y cũng chưa từng nhìn thấy hắn cười.

Đó là lần đầu tiên y nhìn thấy nụ cười của hắn, thật sự... rất đẹp.

Y đã nghĩ nếu khiến ngọn núi này tràn ngập hoa mai đỏ, hắn sẽ vui vẻ hơn, sẽ lại cười và ở lại bên cạnh y...

Nhưng......

Yến Trầm ngơ ngác đứng đó, đột nhiên hiểu ra.

Thì ra không phải hắn không thích y, hay chán ghét, mà là... không muốn nhìn thấy y.

Vô số năm trôi qua, đứa trẻ đã trở thành thiếu niên, thiếu niên lại trở thành thanh niên, nam nhân mạnh mẽ cũng đã có được vị thần của mình.

Nhưng... y vẫn không thể chạm tới trái tim ẩn giấu trong lồng ngực kia.

Y giam cầm hắn ở ngọn núi ngập tuyết này, chiếm hữu hắn, xâm phạm hắn và trút cơn giận và sự phẫn uất của mình.

Nhưng những gì y nhận được chỉ là một cái xác, nam nhân không có trái tim như bức tượng điêu khắc bằng băng.

Sở Mộ Vân rất thất vọng, nhưng không biết mình thất vọng với ai.

Với y hay với hắn đều không thể thoát khỏi vận mệnh đáng buồn này.

Một vòng tuần hoàn vô hạn không có điểm kết thúc.

Khi Sở Mộ Vân tỉnh lại, phía lưng đã ướt đẫm mồ hôi, cảm giác nhớp nháp khó chịu.

Yến Trầm cũng tỉnh lại, dựa vào đầu giường, nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp.

Sở Mộ Vân ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt y.

Giống như xuyên qua không gian và thời gian, nhìn đứa trẻ yếu ớt kia.

Thấy được sự bất lực, tuyệt vọng và thiếu cảm giác an toàn của y.

Sở Mộ Vân mở miệng, nhưng không lại không nói gì.

Yến Trầm lên tiếng: "Ta đã nhìn thấy tất cả những gì ngươi làm."

Sở Mộ Vân hơi giật mình.

Yến Trầm nhắm mắt lại nói: "Ám Dạ là "Thần" thú, là một cái linh hồn hoàn chỉnh."

Sở Mộ Vân chợt hiểu được ẩn ý trong lời nói này.

Yến Trầm tiếp tục nói: "Bốn ngàn năm trước, trong trận chiến phá không, ngươi đã lợi dụng kết giới khiến Ám Dạ trọng thương."

Sở Mộ Vân hoàn toàn hiểu ra.

Khi đó Ám Dạ bị thương, cánh gãy, lông vũ màu đen rơi khắp Nhân giới.

Lúc đó Sở Mộ Vân còn trêu Linh cục cưng rằng sẽ nhặt lông cho nó chơi.

Nhưng không ngờ chuyện lúc đó lại gây ra rắc rối.

Ám Dạ là linh hồn, hoàn toàn không có thân xác thực sự.

Cái gọi là lông vũ đen chỉ là du hồn của nó, được hắn đưa theo, qua thời gian dài nuôi dưỡng nên bám vào linh hồn của hắn.

Thần thú cũng là một vị thần, sự toàn năng của thần được thể hiện qua việc điều khiển linh hồn.

Tuy Ám Dạ chưa chưa có linh tính, nhưng có thể nhớ được mọi chuyện khi đi theo Sở Mộ Vân.

Nó như một "Linh cục cưng" khác, làm sao có thể không biết Sở Mộ Vân đã làm gì?

Yến Trầm dựa vào đầu giường, chậm rãi nói: "Tôi biết ngươi cần ta 'đồng ý lời cầu hôn'."

Sở Mộ Vân không nói gì, hắn biết Yến Trầm còn chưa nói xong.

Yến Trầm cười: "Ta không muốn ngươi chết, cho nên ta sẽ đồng ý với ngươi, nhưng... có một điều kiện."

Sở Mộ Vân nhìn y không chớp mắt: "Điều kiện gì?"

Yến Trầm hơi cụp mắt, lông mi dài che khuất đôi mắt nên khó có thể nhìn ra cảm xúc của y.

"Nửa tháng sau, hãy cầu hôn ta trước mặt bọn họ trong tiệc ngắm mai."
 
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 238: Ghen tị


Sở Mộ Vân: "..."

Linh cục cưng: "(**) Wow ~ Thật lãng mạn!"

Sở Mộ Vân: "...Ngươi chắc rằng y không phải đang tìm chết?"

Linh cục cưng nhanh chóng tưởng tượng ra cảnh tượng đó, đọc một bài thơ: "A, trên bầu trời có gì đó đang nổ thành pháo hoa."

Sở Mộ Vân: ==!
***
Sở Mộ Vân nhìn Yến Trầm, trong đầu hắn hiện lên đứa trẻ Yến Trầm đáng thương kia.

Trong số những kí ức mà hắn có bây giờ, Yến Trầm chắc chắn là người thảm nhất.

Y bị bỏ rơi từ khi còn nhỏ, xung quanh không có ai ngoại trừ hắn.

Người duy nhất mà y nhớ nhung còn lạnh nhạt như vậy, lâu ngày không gặp cũng chỉ cứng nhắc chỉ bảo, không có chút dịu dàng nào.

Nhưng dù vậy y vẫn không muốn rời xa hắn, hay có thể nói là luôn ám ảnh về hắn.

Chuyện kì lạ nhưng lại như lẽ đương nhiên.

Như thể linh hồn bị hấp dẫn, dẫn đến khao khát đơn thuần và cháy bỏng.

Nhưng cuối cùng y nhận được gì?

Sở Mộ Vân dường như biết vì sao mình lại làm như vậy trong mộng, có chút đau lòng cho Tiểu Yến Trầm.

Mà cảm giác đau lòng này chuyển đến Yến Trầm hiện tại, vì vậy vẻ mặt hắn dịu đi rất nhiều: "Làm vậy sẽ chọc giận bọn họ."

Hắn nói giảm nói tránh, nhưng mọi người đều hiểu.

Sở Mộ Vân tán tỉnh cả đám người.

Nếu cầu hôn Yến Trầm trước mặt bọn họ, hắn không sợ chết, chỉ sợ Yến Trầm sẽ trở thành bia ngắm bị chỉ trích.

Yến Trầm hơi nhướng mày, quay đầu nhìn hắn.

Y vẫn còn suy yếu do linh hồn phản phệ từ đêm qua, nhưng đôi mắt tím lại sâu thẳm và xa xăm.

Khi y nhìn chằm chằm vào ai đó, người bị nhìn sẽ cảm thấy căng thẳng.

Yến Trầm hỏi một câu: "Ngươi đã từng thích ta sao?"

Sở Mộ Vân sửng sốt không nói gì.

Yến Trầm bình tĩnh nhìn hắn, giọng nói dịu dàng đến bất ngờ: "Lúc ngươi còn là Băng Linh Thú, khi quên mất Mạc Cửu Thiều, ngươi đã thích ta sao?"

Sở Mộ Vân lúc đó...

đang diễn kịch, hơn nữa còn vô cùng vui vẻ.

Hắn không trả lời, Yến Trầm cũng không bất ngờ: "Không thích, phải không?"

Nói xong, y mỉm cười tự giễu, cúi đầu nhìn tay mình đang nắm chặt cổ tay hắn.

Sở Mộ Vân có thể tiếp tục nói dối y, nhưng mỗi lần hắn mở miệng nói chuyện, đầu óc hắn lại tràn ngập hình ảnh Tiểu Yến Trầm cô đơn, bất lực.

Rõ ràng là hắn không nhớ gì cả nhưng lại cảm thấy áy náy vì những đoạn kí ức như vậy.

Vẻ mặt Yến Trầm bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rối bời, cảm xúc chua xót lên men, lan đến đầu lưỡi.

Y không dùng từ 'yêu', chỉ dám dùng từ 'thích'.

Y cứ tưởng Sở Mộ Vân sẽ tiếp tục vì cầu hôn mà lừa gạt y, nhưng hắn lại không làm vậy.

Yến Trầm cảm thấy bản thân thật nực cười, vô cùng nực cười.

Y đã nhìn thấy quá nhiều chuyện, biết nhiều hơn bất cứ ai, nhưng những chuyện đó với y không hề tốt đẹp.

Y chỉ cần vừa nhớ lại, sự ghen ghét kia sẽ biến thành một con rắn độc, nuốt chửng lý trí của y.

Những gì y muốn đều chưa bao giờ có được; những gì y khao khát chưa từng thuộc về y.

Mọi người đều có hồi ức tốt đẹp, còn y thì bị bỏ rơi và trêu đùa.

Khoảng thời gian ngắn ngủi lại bị lãng phí bởi những hiểu lầm.

Y đã làm sai và bị báo ứng, nhưng y không hề hối hận.

Nhưng chuyện đáng sợ nhất là Yến Trầm không thể thoát ra khỏi sự tuyệt vọng này.

Không thể hiểu được, bi ai đến tận cùng nhưng không có nơi nào để trốn.

Yến Trầm buông tay hắn ra, nhẹ nhàng nói: "Thôi, đều là ta tự mình đa tình."

Sở Mộ Vân ngây người ra, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Đổi điều kiện khác đi, ta không sợ cầu hôn ngươi trước mặt họ.

Nhưng vì ngươi..."

"Tôi chỉ muốn chuyện này."

Yến Trầm nói.

Sở Mộ Vân nhíu mày: "Bọn họ sẽ phá hủy Chiếu Mai Sơn!"

Yến Trầm nhìn hắn, trầm giọng nói: "Ngươi biết tội đồ của ta là gì không?"

Sở Mộ Vân: "..."

"Đố kỵ" Yến Trầm nhếch môi nở nụ cười lạnh lùng, nhưng đôi mắt tím xinh đẹp lại lấp lánh ánh sáng: "Ta muốn bọn họ cảm nhận được nỗi thống khổ của sự ghen tị."

Sở Mộ Vân mở miệng, gần như thốt lên "Cần gì phải làm như vậy?"

Nhưng hắn đã dừng lại đúng lúc, dù sao hắn đã nói câu này rất nhiều lần.

Cuối cùng Sở Mộ Vân cũng đồng ý: "Được rồi."

Nếu đây là điều Yến Trầm muốn, hắn sẽ giúp y.

Yến Trầm thả lỏng người, vẻ mặt dịu đi, dựa vào đầu giường nhắm mắt.

Cách yến tiệc ngắm mai còn nửa tháng, đương nhiên Yến Trầm có cách gọi mọi người đến đây.

Y biết rất nhiều chuyện, chỉ cần nói vài câu là có thể khiến bọn họ phải đến tìm hiểu.

Mấy ngày nay Sở Mộ Vân vẫn luôn ở cạnh Yến Trầm.

Sau khi Yến Trầm nghỉ ngơi nửa ngày đã hoàn toàn bình phục, bắt đầu dạy Sở Mộ Vân ngự thú thuật.

Thậm chí y còn dốc hết lòng, trực tiếp truyền thừa tâm huyết nửa đời của mình cho Sở Mộ Vân.

Sở Mộ Vân không khỏi kinh ngạc.

Yến Trầm cười nói: "Ta không có nhiều thời gian như sư huynh, nhưng ta vẫn muốn dạy cho ngươi."

Y ghen tị với Mạc Cửu Thiều, hoặc có thể nói là ghen tị... với thời gian mười năm làm bạn với Sở Mộ Vân, ghen tị việc Mạc Cửu Thiều có thể dạy kiếm cho Sở Mộ Vân, càng ghen tị chuyện bọn họ gắn bó bên nhau.

Đáng lẽ cái cuối cùng thì y chẳng việc gì phải ghen tị.

Dù sao đó cũng chỉ là tình cảm giả dối, thế nhưng y vẫn nhớ những điều mà mình đã thấy, và vẫn muốn làm nhiều chuyện trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.

Mười lăm ngày có thể làm được những gì?

Sở Mộ Vân không biết, nhưng Yến Trầm lại cho hắn tất cả những gì mà y có.

Vào một buổi chiều rảnh rỗi, Yến Trầm còn kể lại vài chuyện cũ.

"Mặc dù ta và Mạc Cửu Thiều cùng một tông phái, nhưng lại không có nhiều tình nghĩa."

"Sư phụ của chúng ta mất rất sớm, sớm đến mức ta không còn nhớ rõ khuôn mặt của hắn..."

Yến Trầm lắc đầu nói: "Thật ra hắn không dạy chúng ta, hay nói đúng hơn là hắn chưa từng dạy điều gì."

"Sư phụ đã chết, sư môn suy tàn.

Ta và Mạc Cửu Thiều tự lập môn hộ.

Danh nghĩa sư huynh đệ cũng chỉ còn trên mặt chữ."

Nói đến đây, Yến Trầm cười khẽ: "Y ghét Tạ Thiên Lan, ta biết y cũng ghét ta.

Bởi vì ta luôn ghét bọn họ."

"Rõ ràng là huynh đệ ruột, nhưng lại trở mặt thành thù; Là huynh đệ đồng môn, nhưng lại muốn đối phương không được sống tốt."

"Thật ra ta cũng không hiểu tại sao lại như vậy?"

"Không có lý do gì để chán ghét, cũng chẳng có lý do để thích... thật sự rất vô lý."

Giọng của Yến Trầm đột nhiên trầm xuống, y quay lại nhìn Sở Mộ Vân, khóe miệng nở nụ cười ấm áp: "Tiểu Vân..."

Sở Mộ Vân nhìn y, không hiểu sao lại không nói nên lời.

Một người xa cách và lạnh lùng, luôn nở nụ cười mỉa mai.

Thế mà bây giờ lại mỉm cười thật sự.

Sở Mộ Vân có chút bất an: "Yến Trầm..."

Yến Trầm kéo hắn lại gần, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn: "Ta yêu em."

Cơ thể Sở Mộ Vân cứng đờ.

Yến Trầm ghé sát bên tai hắn, thì thầm: "Khi tiệc thưởng mai kết thúc, ta sẽ để em đi."

"Mấy ngày cuối cùng này, hãy ở lại với ta."

Sở Mộ Vân ngồi bất động.

Nếu không phải hắn biết y không thể chết được, hắn đã cho rằng Yến Trầm sẽ...
 
Back
Top Bottom