- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
(200 - Hết) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 239: Say
Chương 239: Say
Trái tim Sở Mộ Vân bỗng hẫng một nhịp......Không chết?
Tại sao không chết?Hắn bị hình ảnh trong mơ ảnh hưởng rồi, chỉ cảm thấy đứa bé kia sẽ không chết, cũng không thể bị giết chết, nhưng lại quên rằng Yến Trầm hiện tại vốn không phải đứa bé kia.Sinh mệnh bảy Ma Tôn bất tử, nhưng vẫn sẽ chết.Không phải Tạ Thiên Lan đã chết một lần đó sao?
Nếu không phải do hắn dùng Xá Thân Trận, Dâm Dục đã chết lúc đó rồi!Yến Trầm sẽ chết, thật sự sẽ chết.Sở Mộ Vân đột nhiên bừng tỉnh, trong lòng hơi lo lắng bất an."
Yến Trầm..."
Sở Mộ Vân cầm tay y, nghiêm túc nói: "Hủy bỏ tiệc ngắm mai được không?"
Yến Trầm cười, tâm trạng y rất tốt còn trêu ghẹo hắn: "Cho dù vậy ta cũng không đồng ý lời cầu hôn của ngươi."
"Không sao cả."
Y vừa nói xong, Sở Mộ Vân ngay lập tức đáp lại.Ý cười trong mắt Yến Trầm nhạt đi một chút: "Đừng làm loạn, nếu không cầu hôn thì ngươi sẽ chết."
Sở Mộ Vân hơi khựng lại.Yến Trầm nhìn hắn chằm chằm, dễ dàng thấu tâm tư của hắn: "Ngươi nghĩ nhiều quá.
Ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc."
Sở Mộ Vân nhíu mày, mở miệng nói: "Không cầu hôn, ta vẫn ở bên cạnh ngươi.
Chúng ta có thể ở bên nhau bao lâu thì được bấy lâu."
Lời này của hắn ngọt ngào đến mức tim người khác mềm nhũn.
Yến Trầm biết hắn lo lắng nên mới sinh ra cảm giác đồng cảm, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp: "Ngươi sợ ta tự sát sao?"
Sở Mộ Vân im lặng.Yến Trầm nhìn hắn cụp mắt, trong lòng bỗng dưng hơi ngứa ngáy, muốn hôn hắn một cái, nhưng nghĩ đến chuyện này chẳng qua chỉ là uống rượu độc giải khát, lại nhịn xuống: "Ta không phải Tạ Thiên Lan ngu xuẩn kia, sao lại đi tìm chết?"
Sở Mộ Vân đâu phải là người dễ lừa?Yến Trầm trở tay nắm lấy tay hắn, lòng bàn tay dán vào mu bàn tay trơn bóng, giọng điệu lạnh nhạt: "Ta không ngu ngốc như vậy, chết mới thật sự là không có gì cả.
Ta dạy ngươi những chuyện kia, lưu luyến khoảng thời gian nửa tháng này là vì ta muốn thả ngươi đi.
Ngươi không yêu ta, nhưng ngươi cũng không yêu bất cứ ai trong bọn họ.
Từ góc độ này, tất cả mọi người đều công bằng, thay vì tiếp tục dây dưa thì không bằng ngồi xuống cùng nhau, coi như kết thúc."
Nói như vậy cũng đúng, Yến Trầm thật ra là người khá lạnh lùng và ích kỷ.Năm đó Băng Linh Thú trả giá như vậy, y động lòng nhưng vẫn có thể làm mặt lạnh dạy dỗ nó.
Từ việc đó có thể nhìn ra được.Về mặt lý trí Sở Mộ Vân cảm thấy Yến Trầm sẽ không chết, nhưng nếu xét về tình cảm thì hắn lại không nghĩ như vậy.Chắc nguyên nhân là do giấc mơ kia, bởi vì hắn cảm nhận rất rõ ràng.
Tiểu Yến Trầm trong mơ khi không chiếm được cậu, sẽ nghĩ tới cái chết.Sở Mộ Vân bình tĩnh lại, quyết định đi một bước tính một bước, hiện tại đã không còn cách nào lừa gạt Yến Trầm.
Hắn chỉ có thể tùy vào tình hình hành động, nếu như y thật sự không muốn sống, vậy hắn...Sẽ đền mạng cho y.
Vì cuộc nói chuyện lần này mà tâm trạng Yến Trầm tốt hơn rất nhiều, lôi kéo Sở Mộ Vân ra uống rượu ngắm hoa ở ngoài rừng mai.Ban đầu Sở Mộ Vân còn rất rụt rè.Yến Trầm cười hắn: "Rượu đều là chuẩn bị cho ngươi, không uống sao?"
Câu này của y mang theo ẩn ý.
Ở bên cạnh hắn hơn một ngàn năm, Yến Trầm hiểu rõ sở thích của hắn hơn bất kỳ ai.Ví dụ như hắn không kén cá chọn canh trong chuyện ăn uống, nhưng lại rất thích thứ đồ uống trong chén này.
Chẳng qua từ trước đến nay Sở Mộ Vân đều tự kiềm chế bản thân, hắn thích gì nếu đã không muốn cho người khác biết, thì tuyệt nhiên không để lộ ra chút sơ hở nào.Những thân thể với tính tình sở thích khác nhau, hắn thể hiện rõ ràng, cũng nhớ rất rõ.Nhưng Yến Trầm nhìn hắn thoải mái vui vẻ, mà từ từ quên đi Sở Mộ Vân, quên đi Băng Linh Thú, quên đi Thẩm Vân, cũng quên mất đi Lăng Mộc.
Chỉ còn lại một người không biết tên gọi là gì, nhưng lại vô cùng chân thật.
Bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho trái tim y rung động.Đụng phải một chữ tình, có lẽ ai cũng sẽ biến thành kẻ ngốc.Yến Trầm mỉm cười không rõ có ý gì, cầm lấy chén rượu chạm vào miệng chén Sở Mộ Vân một cái: "Ở chỗ ta, ngươi còn khách sáo làm gì?"
Trong ngoài đều bị nhìn thấu, ngại hay không ngại Yến Trầm cũng đều biết cả rồi, thật đúng là không cần phải khách sáo.
"Cũng đúng."
Sở Mộ Vân cười theo, ngồi trên giường, cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch.Yến Trầm nhìn đường cong cổ hắn, lông mi rũ xuống, che khuất sự khô nóng và si mê dưới đáy mắt.Trong tiết trời mùa đông lạnh giá rét buốt, ngắm hồng mai chói mắt, uống một bầu rượu mạnh, thi thoảng nói chuyện phiếm hai câu.
Bầu không khí này ngược lại vô cùng thoải mái và vui sướng.Rượu không say người người tự say, tửu lượng Yến Trầm không tệ, Sở Mộ Vân lại càng chưa say bao giờ.
Nhưng trong sự ấm áp mang theo băng tuyết rét lạnh này, hai người đều có chút say.Cũng không biết là ai chủ động, nhưng sau khi hôn nhau, có chút không nỡ rời xa.Lúc tỉnh táo thì biết đây là thuốc độc, không nên đụng vào, đã đụng vào thì không bỏ được.
Con người đều tham lam, một lần, hai lần, ba lần rồi bốn lần, bao nhiêu lần là lần đầu tiên, nhưng đều không đủ.Sau khi say, thần kinh thả lỏng, không quan tâm sức lực mà xông lên.
Lý trí hay bình tĩnh cái gì đó đều vỗ cánh bay đi, không quay đầu lại.Yến Trầm mới đầu còn dịu dàng cẩn thận triền miên cùng hắn.
Đợi đến sau khi tiến vào, sự cuồng nhiệt điên cuồng kéo đến, bá đạo giam cầm linh hồn của hắn, khơi gợi hết thảy âm u và cố chấp.
Y hận đây không phải là thiên trường địa cửu, không phải là mãi mãi và vĩnh viễn, hận không thể khiến mọi thứ dừng ở thời khắc này......Sở Mộ Vân hơi say, ôm cổ y hôn môi.
Đổi lại là phong ba bão táp, che trời rợp đất xâm lược đầy tuyệt vọng và chiếm hữu.Lúc kết thúc Sở Mộ Vân đã mê man.Ở dưới ánh trăng, Yến Trầm chăm chú quan sát hắn...
Nhưng càng nhìn càng thấy không rõ, càng nhìn tầm mắt càng mơ hồ, cho đến khi giọt nước lạnh lẽo từ khóe mắt rơi xuống.Yến Trầm đưa tay chạm vào khóe mắt mình, nhìn vệt nước thấm ướt ngón tay mà ngơ ngẩn.Thật lâu sau, y ôm Sở Mộ Vân đi tắm rửa, sau đó đưa hắn trở về gian phòng bên ngoài, đặt lên giường của mình.Yến Trầm trở về phòng ngủ.
Căn phòng ấm áp, nhưng thứ đắp trên người y lại là tấm chăn lạnh lẽo.Sở Mộ Vân ngủ rất ngon, nhưng nửa đêm lại bắt đầu "nằm mơ".Sở Mộ Vân đã quen rồi, thậm chí đang chờ đợi càng nhiều "giấc mơ" xuất hiện.Hắn cho rằng mình sẽ nhìn thấy Yến Trầm, có lẽ lần này là thời niên thiếu, hắn cũng muốn biết mình đã làm chuyện gì.Khiến Sở Mộ Vân bất ngờ chính là, người xuất hiện ở trước mặt hắn vẫn là một đứa trẻ, nhưng không phải Yến Trầm.Y mặc bộ quần áo xinh đẹp, mái tóc dài xõa tung, môi hồng răng trắng, dung mạo xinh xắn như bé gái.Tâm tư Sở Mộ Vân khẽ động, nhìn về phía trán y lại không thấy nốt chu sa đỏ tươi kia.Nhưng dù y không có nốt chu sa giữa trán, Sở Mộ Vân vẫn chắc chắn đây là Thẩm Thủy Yên.Tại sao lại mơ thấy Thẩm Thủy Yên?Sở Mộ Vân còn chưa kịp suy nghĩ, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.Máu đỏ tươi thấm ướt tay áo xinh đẹp kia, vết máu nhỏ xuống, rơi trên mặt đất tạo thành một vũng nước nho nhỏ.Lửa giận trong lòng Sở Mộ Vân bùng nổ: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Thẩm Thủy Yên nhỏ không hề thay đổi sắc mặt: "Ngươi đi đi, ta không cần cánh tay này nữa."