Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [12Cs| Bl] Quy Tắc Sinh Tồn Trong Game Kinh Dị

[BOT] Mê Truyện Dịch
[12Cs| Bl] Quy Tắc Sinh Tồn Trong Game Kinh Dị
Bút Tiên - Người thứ năm là ai? - 7


Ting.Âm thanh máy móc vang vọng trong đầu từng người như tiếng đinh đóng vào nắp quan tài.[Chúc mừng người chơi tìm được manh mối đột phá!Kích hoạt nhiệm vụ chính: Kẻ ra đi rồi mới nhận được lòng thương cảm.Ngươi cần một câu trả lời để sống sót.Ta cần tắm trong biển máu để nguôi ngoai.Thời hạn: 48 tiếngNhiệm vụ thất bại: ???]Chỉ một dòng chữ trắng nền đen, như lệnh hành quyết không cần biện minh.Sư Tử ngồi thẳng người, ánh mắt tối lại.

Cậu không ngạc nhiên, nhưng cũng không vui.

Mọi thông tin hiện lên trong đầu như một sơ đồ trận chiến: tên mục tiêu, thời gian giới hạn, khoảng cách hành động.Chẳng biết vì sao phó bản lại kéo cậu tới sớm đến thế, có lẽ vì khoảng cách cấp bậc giữa Cự Giải, Song Ngư và Sư Tử quá cáo dẫn đến sinh ra lỗi hệ thống.

Bởi trong khoảng thời gian ấy, cậu chẳng tìm được bao nhiêu manh mối hữu ích cả...“Ý bảo...chúng ta đem những kẻ đẩy cô ấy tới cái chết giết hết hả?” – Song Ngư lên tiếng, giọng rất nhỏ, như đang tự hỏi bản thân nhiều hơn là hỏi ai khác.

Tay cậu ta khẽ siết chặt lấy mép bàn.

Một thoáng ký ức nào đó lướt qua trong đầu – về người thân, về đúng sai, về một con người phải trả giá bằng mạng sống cho lỗi lầm tuổi trẻ.Song Ngư không yếu đuối.

Nhưng cậu không phải kẻ giết người.Ít nhất… là chưa từng.

Cự Giải thì thở phì một cái:“Đùa à…

Ba người kia đã rời trường, giờ bắt tụi mình truy lùng như đi săn à?

Hệ thống này ác dữ vậy...”

Nó cười, nhưng không có ai cười theo.

Ngay cả bản thân Cự Giải cũng thấy cổ họng khô rát.Bên trong đầu nó, mảnh ký ức nhập từ vật phẩm S đang cào cấu từng tế bào.

Hình ảnh về Ngụy Tiểu Vãn – nụ cười yếu ớt, tiếng hét xé màn đêm, và… những người bạn tưởng chừng vô hại.Sư Tử nghiêng đầu, nhìn hai người còn lại.Giọng nói nhỏ nhưng rõ ràng, nó vang lên giữa cái lớp học đã vắng tanh từ khi nào:"Thật ra không muốn nói cho lắm...nhưng tôi có một cách này."
———Phòng giám thị nằm khuất cuối dãy hành lang tầng trệt.Tiếng bước chân ba người vang lên khẽ khàng.

Xung quanh còn có vài bạn học đi lui đi tới, ít nhất nó rất sinh động.Sư Tử gõ cửa trước, ba cái, nhẹ như thử nước.Một lát sau, cửa bật mở.Ông giám thị ló mặt ra — áo sơ mi bạc màu, gương mặt nhăn nheo.“Có chuyện gì không?”

Sư Tử cười nhẹ, khẽ cúi đầu.“Bọn em chỉ… muốn hỏi thăm dì quản lý ký túc ạ.

Dạo này không thấy cô ấy đâu.”

Ông giám thị thoáng khựng lại.

Rồi ông quay mặt, giọng đều đều:“Cô ấy xin nghỉ phép mấy hôm vì bệnh.

Chắc tuần sau mới quay lại.”

Sư Tử vẫn giữ nguyên giọng điệu:“Tụi em muốn xin chuyển phòng, thật ra cũng không có gì lớn… chỉ là mấy hôm rồi, cứ nghe ai đó lộc cộc ngoài hành lang hoài.”

Cậu mỉm cười nói tiếp:“Ngủ không yên.”

Không khí trong phòng lập tức đặc lại.

Ông giám thị ngước mắt, thoáng cau mày.

Tay ông ta bất giác gõ nhẹ vào mặt bàn, ánh mắt nửa dò xét, nửa… né tránh.“Hành lang buổi tối thường vọng tiếng gió.

Trường cũ mà, mấy tiếng động lạ là chuyện bình thường.”

“Thầy chưa nghe sinh viên nào phản ánh cả.”

Cự Giải gật gù, ra vẻ hứng thú.“Lạ ghê ta.

Còn tưởng phòng chúng em có ma quỷ nữa chứ.”

“Chứ đêm nào cũng lộc cộc rồi thầm thì thật không chịu nổi...”

Một câu nói tưởng như vu vơ, nhưng khiến sắc mặt ông ta thay đổi thấy rõ.“Đừng nói mấy chuyện vớ vẩn nữa.” – ông ta ngắt lời, giọng trầm xuống. – “Tập trung học đi, đừng để trí tưởng tượng làm phiền người khác.”

Sư Tử nhíu mày, trên thắt lưng, tấm thẻ kia đã liên tục phát tín hiệu muốn cậu sử dụng nó rồi.Cậu cũng biết rõ không moi thêm được gì từ ông ta nữa.“Dạ.

Tụi em chỉ hỏi vậy thôi.” – Sư Tử mỉm cười.

Vẻ mặt bình thản như chưa từng nói gì bất thường.[ Kích hoạt thẻ: Mặt Nạ Hóa Trang ][ Đồng bộ hoàn tất...]Sư Tử đứng im lặng một lát, trước khi đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt qua mặt.

Một tiếng xẹt nhỏ vang lên, và ngay lập tức, khuôn mặt của Sư Tử thay đổi như thể vừa được một lớp vỏ bọc mới phủ lên.

Cánh tay của anh ta hơi run, nhưng chỉ trong tích tắc, sự biến hóa hoàn toàn hoàn tất.Ngụy Tiểu Vãn– chính xác là dáng vẻ của cô ấy – đứng trước ông giám thị, nhìn hắn ta bằng đôi mắt vô hồn, lạnh tanh.

Những chi tiết nhỏ nhất trong gương mặt, từ làn da trắng mịn đến mái tóc dài, đều như được tái hiện hoàn hảo.

Màu sắc u buồn của đôi mắt ấy khiến không khí trở nên nghẹt thở.Không hề báo trước, hình ảnh quen thuộc trong ký ức ngay lập tức tái hiện trước mặt làm Cự Giải đứng hình, ngay sau đó liền kéo Song Ngư bước ra khỏi phòng, nó không ngờ Sư Tử lại có chiêu này, vậy mà không chịu xài sớm...“Ông có biết tôi là ai không?” – Sư Tử lên tiếng, giọng khàn khàn, lẫn chút lạnh lẽo.Thầy giám thị đứng trước mặt cậu, mặt tái mét, hai chân lúc nãy còn bình thường giờ đã mềm nhũn ngã xuống đất.

Hắn nhận ra ngay sự khác biệt trong giọng nói của người đối diện, và rồi ngẩng đầu.“Lại...lại là ảo giác ư?” – ông ta lí nhí, đầu óc mơ hồ như đang trong cơn ác mộng.Sư Tử giả dạng Ngụy Tiểu Vãn bước thêm một bước, đôi mắt không hề rời khỏi ông ta.

“Tại sao ông lại im lặng về cái chết của tôi?

Tại sao ông không làm gì khi ba người kia bắt nạt tôi, khiến tôi chết trong đau đớn như vậy?”

Ông ta dường như bị mắc kẹt trong lời nói đó, không dám phản kháng.

Ánh mắt của Sư Tử giờ như một con dao sắc nhọn, khiến tim hắn đập thình thịch.“Ba người đó… họ... họ đâu rồi?” – ông giám thị cắn môi, khuôn mặt bắt đầu đẫm mồ hôi lạnh.

Sự sợ hãi như lan tràn trong không khí, lấn át hết thảy lý trí của ông ta.Sư Tử hạ giọng, không còn tỏ ra quá nghiêm khắc nữa, chỉ nói nhẹ như một lời thì thầm lạnh lẽo:“Trương Hàm Nghi, Lương Mỹ, Đinh Khả?

Họ đâu rồi?

Nói cho tôi biết.”

Cậu muốn tối đa hóa thời gian sử dụng, càng nhanh càng tốt, cái mặt nạ này có thể nuốt chửng tâm trí người khác, nếu không phải cậu liều mạng vào phó bản để kiếm thêm thuốc tăng trưởng tinh thần lực thì có lẽ giờ đã trở thành đứa mất trí từ lâu.———Bỗng một ngày sau đó...Ngọn lửa cuồng loạn bùng lên như một con quái vật tham lam, nuốt chửng từng tấc gạch đá và cả những con người hoang tàn bên trong ngôi trường kia.

Khói đen cuộn tròn, bốc lên bầu trời đỏ au như máu, phản chiếu trong mắt ba người đứng cách đó không xa.

Cả ba đều thở dốc, hơi thở hòa lẫn mùi xăng cháy, như thể chính lồng ngực bọn họ cũng vừa thoát khỏi địa ngục.Song Ngư là đứa chạy sau cùng, mặt nhọ nhem, áo sơ mi bị xé rách một bên tay.

Nó quăng cái can xăng cuối cùng xuống đất, rồi quay người nhìn lại phía tòa nhà đang cháy như một lò thiêu khổng lồ."

Đừng nhìn nữa, chắc chắn bọn chúng không chạy thoát được đâu." – Sư Tử lên tiếng, giọng trầm thấp, mang theo một sự dứt khoát đến lạnh người.

Bởi vì hệ thống đang tổng kết nhiệm vụ rồi.Song Ngư không đáp.

Mắt cậu vẫn dán chặt vào những cửa sổ bị lửa lan tới, nơi tiếng gào thét xé toạc không khí, vang lên như một bản hợp âm chết chóc — không thể gọi là tiếng người nữa.“Điên thật...lần đầu giết người mà đã phải giết cả trường mấy trăm học sinh rồi?” – Cự Giải cười khan, nhặt một mẩu tro lên và để nó bay khỏi tay mình.

“Chúng ta làm vậy có phải hời cho cô ta quá rồi không?

Dù sao thì cô ta cũng đã gọi lên một thứ quái dị nhấn chìm cả trường học này rồi mà..."

Sư Tử không trả lời.

Cậu chỉ nhìn ngọn lửa, đôi mắt tối lại như đáy vực, như thể đang giam cầm chính cảm xúc của mình.

Gió thổi qua, mái tóc đen của cậu bay nhẹ, bóng in dài trên mặt đất, không run rẩy, không chao đảo.

Đây không phải lần đầu cậu giết người — "Cậu không điên đâu.” – Song Ngư đột nhiên nói khẽ bên tai Cự Giải.

Cự Giải im lặng, chỉ còn tiếng lửa cháy rừng rực phía trước.

Một bản án đã được thi hành—"Hình như tôi biết vì sao khoảng thời gian chúng ta đến đây lại khác nhau rồi..."

- Sư Tử nhìn khung cảnh đỏ rực, đột ngột nói.Cự Giải và Song Ngư quay sang, ngơ ngác nhìn anh, hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì cấp chúng ta chênh lệch khá lớn, giống như việc leo rank, sẽ đồng bộ cho cấp của phó bản khó hơn một chút.

Do đó xảy ra một chút lỗi nên thời gian truyền tống khác nhau, cũng giải thích cho việc phó bản đột ngột khó lên."

Dù răng vẫn còn vài câu hỏi chưa được giải đáp.

Ví dụ như quản lý ký túc ở đâu?

Con quỷ mà Ngụy Tiểu Vãn gọi ra chỉ dọa chứ không tấn công người chơi?

Và tại sao Ngụy Tiểu Vãn lại không xuất hiện để cảm ơn bọn này một tiếng?"

Khoan đã, nhưng tại sao phần thưởng của anh lại có thêm một cây bút vậy?"

Cự Giải thắc mắc, vừa nghe hệ thống thông báo vừa quay sang nhìn mấy chiếc rương cấp thấp của mình với Song Ngư.Sư Tử: "Cái này lấy được ở chỗ quản lý ký túc...nhưng tôi nhớ nó đã tự chạy tới căn phòng ở tòa thí nghiệm...dù sao cũng nguy hiểm, tôi sẽ giữ cho."[ ĐÃ ĐẾN THỜI GIAN DỊCH CHUYỂNYES NO ]

_______
Góc tóm tắt cho mấy ní chưa hiểu nè:
Là nhỏ boss của phó bản này – Ngụy Tiểu Vãn là đứa bị bắt nạt các thứ.

Rồi có một lần bị các bạn cùng phòng bắt chơi Bút Tiên cùng, vì thấy có điều kỳ lạ, bốn người lập tức dừng lại.

Sau đó những trò bắt nạt ngày càng tệ hại hơn.

Và Ngụy Tiểu Vãn nghĩ quẩn nên đã tự chơi trò Bút Tiên trong nhà kho tòa thí nghiệm rồi bán linh hồn cho thứ được gọi ra (cái con đu trên xà nhà ấy).Sau khi cổ chết thì quản lý ký túc xá đã cố gắng tìm hiểu mọi việc ( mối quan hệ hai người khá thân, tui đã miêu tả ở phó bản trước đó và được Nhân Mã tìm ra nha ) và cuối cùng dì quản lý cũng đã ra đi vì bệnh hoặc tự sát ( tui quên cmn rồi )Giờ ở phó bản này ba đứa đã khiến cho nhỏ Vãn được trả thù và hoàn thành nhiệm vụ, nhung chung quy thì vẫn còn một con quỷ ở ngôi trường này và có thể đã trèo qua phó bản khác.Tui viết xong tui lú luôn rồi 🥲
 
[12Cs| Bl] Quy Tắc Sinh Tồn Trong Game Kinh Dị
Thôn Lạc Dương - 1


Ngụy Song Tử sau một thời gian dưỡng thương thì lại quyết định vào phó bản tiếp.

Nói không ngoa thì vận may hắn khá tốt, không những gặp được Vương Nhân Mã giúp kéo level mà còn chưa từng bị chọn vào phó bản cấp S bao giờ.

Hắn biết khoảng thời gian hệ thống mới xuất hiện lần đầu tiên, phó bản cấp S cực kỳ khó, tỷ lệ sống sót chỉ bằng 0,01%.

Lứa của Nhân Mã lại là lứa đầu tiên.Cậu ấy lại nằm trong 0,01% đó."

Này, tôi đi nhé!"

Song Tử đưa tay vẫy vẫy, nhưng Nhân Mã lại chẳng bận tâm mấy, mắt vẫn dán chặt vào điện thoại.Sau một loạt biểu cảm bĩu mỗi hờn dỗi nhưng không được đáp lại thì hắn cũng chấp nhận là Vương Nhân Mã vô cảm rồi.

Song Tử đành cô đơn xách mông tự chui vô phó bản cấp A mà hắn cẩn thận chọn lựa.Rơi vào một khoảng không vô định.

Song Tử mất đi ý thức, hắn ghét nhất công đoạn này, tại sao không cho vào thẳng phó bản luôn?

Cứ phải ngất đi một hồi rồi tỉnh dậy ở một nơi lạ hoắc.

Nhớ ngày đầu Song Tử bị chọn làm người chơi, hắn ngồi thu mình một góc, xung quanh là tiếng ồn ào náo loạn của mấy người chơi khác.Nghe đồn gần đây hệ thống đang gặp nhiều lỗi cập nhật, chẳng biết ai là cái kẻ đứng sau mấy phó bản này.

Nhưng Song Tử chỉ muốn chửi một câu là: "Đã kéo người ta vô chơi thì làm cho đàng hoàng tử tế, cứ cà chớn errol hoài vậy?"

Đó chỉ là hắn nghĩ thế thôi...Ngụy Song Tử tỉnh dậy giữa một con đường mòn toàn đất, chỉ rải rác vài căn nhà gạch.

Xung quanh là cả rừng tre mọc um tùm, tiếng kẽo kẹt xào xạc làm cảnh hoàng hôn vốn hữu tình bỗng hóa rùng rợn.

Là một làng quê."

Mẹ ơi?

Con lạnh, mẹ đâu rồi..."

Một giọng nói non nớt thu hút sự chú ý của Song Tử.

Nhìn qua thì là một cậu bé cỡ khoảng 5 tuổi đang quay lưng về phía hắn.Cậu bé ấy đứng cách hắn không xa, mặt quay đi, chỉ lộ phần gáy trắng toát và mái tóc đen lòa xòa.Chiếc áo mỏng tang dính chặt vào người vì ẩm, đôi chân trần giẫm lên mặt đất đầy bụi tre và đá sắc.

Gió thổi một nhịp dài qua cổ áo lưng chừng, lộ ra vệt tím bầm như dấu tay ai đó bóp chặt.

“Nè nhóc?” – Song Tử khẽ lên tiếng, tay vẫn sờ vào bên hông – phản xạ quen thuộc.Không có phản hồi.Chỉ có cái đầu nhỏ khẽ nghiêng về một bên, như đang nghe ngóng gì đó từ phía rừng tre kia.

“Đi lạc hả?

Bố mẹ em đâu?” – hắn thử tiến thêm một bước.Lần này thằng bé khẽ cử động.

Cái đầu từ từ quay lại – như khớp cổ đang phản kháng cái quay đầu ấy.

Nhưng khi gương mặt hiện rõ, Song Tử hơi khựng lại một giây.Cậu bé đó… có một khuôn mặt y chang hắn.Tóc.

Lông mày.

Nốt ruồi ở khóe miệng.Y hệt.Chỉ có điều, mắt nó rỗng không.

Không lòng đen, không tròng trắng.

Chỉ là hai hốc sâu thẳm, như ai đó móc ra thứ gì bên trong từ rất lâu.

“Mẹ ơi... con lạnh...”

Nó lặp lại câu đó, lần này giọng nhỏ hơn, rít lên như từ bên trong cổ họng mục ruỗng.Song Tử lùi lại."

Ờ... mẹ cưng chắc đi chợ chưa về.

Cưng đứng đó đợi mẹ đi ha."

Hắn xoay người.

Bỏ đi mất hút.

Không quay đầu lại.Hắn từng thấy rất nhiều thứ dị trong mấy phó bản cũ rồi, nhưng loại "gương mặt y chang bản thân" thì... mỗi lần thấy là mỗi lần xui.Vừa định đạp bước chân tiếp theo thì phía sau lại vang lên tiếng thì thầm, không phải của thằng bé nữa.“Ngụy Song Tử…”

Giọng nói quen đến rợn sống lưng.Song Tử khựng lại.

Bởi lần này, hắn nhận ra ai đang gọi mình.Giọng đó là của họ Tần.Nhưng mà tên đó biết tên hắn à?Cả thân thể hắn dựng hết lông tơ.

"Ai...?" – hắn quay lại, giọng khàn nhẹ.Nhưng phía sau… chẳng có ai cả.Cậu bé kia đã biến mất.

Không một tiếng bước chân.

Cây tre vẫn xào xạc.

Nhưng giờ xào xạc như tiếng móng tay cào vào cổ họng khô khốc.Song Tử rít một hơi thở sâu, kéo cổ áo che nửa mặt lại, nhếch môi.

“Được rồi, phó bản rẻ tiền thì cứ hù dọa rẻ tiền vậy đi.”

“Muốn chơi trò nhập hồn hả?

Hù nhầm người rồi.”____
Cùng lúc đó – Một nơi khác trong phó bảnTần Thiên Yết ngồi lặng giữa một gian nhà gỗ thấp, xung quanh là đèn lồng đỏ treo ngược và tranh thủy mặc bị rách nửa.

Ánh sáng vàng nhạt phủ lên gương mặt trắng bệch của cậu.

Tóc bết lại vì mồ hôi lạnh.Cơn đói máu lại trở lại.Hơi thở cậu dồn dập, đôi mắt vằn lên những tia đỏ mảnh.Cậu cắn chặt tay áo, cắn đến rướm máu… nhưng máu mình không hiệu quả.Thiên Yết dù không nói cho Thiên Bình rõ tình trạng của mình nhưng cậu biết rõ: Chuyện mà anh ta muốn biết thì chắc chắn không bỏ qua, nếu có ngoại lệ thì thứ đó có lẽ không đáng so với lợi ích anh ta bỏ ra."

Chết tiệt…" – Yết lẩm bẩm, khàn giọng.Cậu đã ngửi thấy mùi của hắn.

Hắn có mặt ở đây.

Trong cái phó bản quỷ quái này.Tần Thiên Yết cảm thấy vừa hoảng vừa... nhẹ nhõm.Hắn có mặt ở đây – đồng nghĩa với việc cậu có thể sống sót thêm một thời gian.

Nhưng nếu cái chuyện trở thành quỷ hút máu này bị lan ra...Cậu gục đầu xuống đầu gối, bàn tay siết chặt chuỗi hạt gỗ trên cổ tay.Tĩnh tâm tĩnh tâm...

Thiên Yết đứng dậy sau một hồi run rẩy trong im lặng.

Cổ tay trái của cậu đã in hằn dấu răng chính mình cắn.Thiên Yết đã cố để giữ bản thân khỏi bật dậy chạy đi tìm máu của Ngụy Song Tử.Biết vậy lúc ở phó bản kia đã cố gắng kiềm lại để không hút máu hắn cho rồi.Ngụy Song Tử.Nghe tên thôi cũng khiến ngực cậu thít lại như thể có rễ cây quấn chặt vào tim.Cậu mở cửa, lặng lẽ bước ra khỏi ngôi nhà tranh.Con đường đất dẫn về trung tâm làng trải dài như cột sống của một con thú đang ngủ yên.
___Cùng lúc đó – Ngụy Song TửHắn ngồi nghỉ trên một bậc đá thấp trước ngôi miếu hoang giữa làng, cố gắng dùng hai viên đá tạo ra lửa để thắp điếu thuốc.Trời bắt đầu chạng vạng – kiểu chạng vạng kéo dài bất thường như bị ai đó giữ lại không cho chuyển sang đêm.

"Đến giờ này còn chưa thấy boss phụ nào nhảy ra dụ dỗ hay giết người thì có gì đó sai sai..." – Song Tử tự lẩm bẩm.Hắn lấy thiết bị ra định quét bản đồ.

Màn hình nhấp nháy.Dòng chữ đỏ nhòe hiện lên:“NGƯỜI CHƠI KHÔNG CÓ QUYỀN TRUY CẬP.

PHÓ BẢN ĐANG CHẠY CHẾ ĐỘ TỰ KẾT NỐI.”

Hắn chửi thề."

Cái tính năng mới này cũng không mở được...!"

Không biết có phải ảo giác không, nhưng hắn nghe có tiếng bước chân rất nhẹ, như mèo đi trên rơm ướt, tiến dần từ bên trái.Là người.Và khi Song Tử đứng dậy, tay đặt hờ lên hông, hắn thấy một dáng người cao gầy, mặc áo đen dài tới gối, cổ tay trái đeo chuỗi hạt gỗ quen thuộc..."

Tần Thiên Yết!"

Hắn gọi, sau đó nheo mắt nhìn kỹ.Làn da Thiên Yết trắng hơn, môi tái nhợt, ánh mắt hơi ngẩn ra nhìn hắn.Song Tử không rõ cảm giác trong lòng là gì.Thật ra hơi vui mừng vì gặp lại cậu ta nhỉ?Thiên Yết dừng lại, cách hắn tận 5 mét.Một phút.

Hai phút.

Ba phút.Và rồi…

“Sao lại là cậu?” – Song Tử mở miệng trước, giọng không đùa như mọi khi.Thiên Yết siết tay thành nắm, ánh mắt liếc nhìn cổ Song Tử, nơi có các mạch máu đang chạy loạn.

“…Vào nhầm phó bản.”

Cậu trả lời nghe sao cũng là nói dối.Song Tử nhìn kỹ hơn.

"Bị bệnh à?

Trông như sắp ngất tới nơi rồi kìa."

Thiên Yết im lặng.

Không muốn nói dối, mà cũng không thể nói thật.

Bình thường trước mặt Song Tử cậu tỏ ra vừa lạnh vừa ngầu thế...chẳng lẽ giờ mở miệng ra xin chút máu?Song Tử thở ra, bước lại gần một bước.Và ngay khoảnh khắc đó, cổ tay Yết siết chặt lại theo bản năng...Dây hạt gỗ trên tay phát ra một tiếng "rắc" nhỏ.Một hạt… nứt ra, rơi xuống đất.

Tiếp đó là mấy hạt còn lại cũng lần lượt rơi theo.
 
[12Cs| Bl] Quy Tắc Sinh Tồn Trong Game Kinh Dị
Thôn Lạc Dương - 2


Lách cách.Tần Thiên Yết giật nhẹ tay lại, lùi về sau nửa bước.

Hô hấp cậu loạn nhịp, cổ họng khô rát.

Song Tử vẫn đứng đó, hắn nghiêng đầu, ánh mắt như soi thấu cả tâm can người đối diện.“Sao thế?” – Hắn hỏi, vẫn là giọng điệu nửa thật nửa đùa.

Nhưng lần này, không có nụ cười nào trên môi.Thiên Yết cụp mắt, khẽ lắc đầu.“Không sao, hơi mệt.”

Cái câu nói dối toàn kẽ hở.Dù vậy, Song Tử không hỏi nữa.Chỉ lùi lại một bước rồi ngồi xuống bậc đá, rút ra một thuốc vừa nãy, gõ gõ vào lòng bàn tay như đang cân nhắc điều gì đó.Màn chạng vạng vẫn còn giằng co trên bầu trời như thể bị ai đó kéo giãn mãi không dứt.

Cả làng rơi vào một sự tĩnh lặng gượng gạo.Thiên Yết nuốt nước bọt, cảm giác trong ngực lại nhói lên lần nữa.

Cõ lẽ họ nên đi tìm các người chơi khác rồi.Không khí bây giờ không nên ngượng ngùng đến thế."

Đừng ngồi đấy nữa, đi tìm người khác đi."

Thiên Yết lên tiếng, mắt vẫn dán chặt vào Song Tử, vừa né tránh lại vừa bị dính chặt.

"Hử?

Cậu lại đây ngồi chút đã, sắc mặt thế kia đi lui đi lại kiểu gì được!"

Thiên Yết hơi khựng lại, mắt cụp xuống nhìn bậc đá bụi mờ.Song Tử vẫn tự nhiên như không, ngón tay kẹp điếu thuốc chưa châm, tay còn lại lười biếng gõ nhẹ lên bậc đá.

Cuối cùng, Thiên Yết cũng bước lại.Cậu ngồi xuống bên cạnh, giữ khoảng cách vừa đủ, không quá xa nhưng cũng chẳng sát lại gần.

Ngón tay hơi siết lại, cắm vào lòng bàn tay giúp kiểm soát cơ thế run rẩy.Song Tử liếc nhìn, ánh mắt lướt qua cổ tay áo đen của Thiên Yết, nơi chuỗi hạt gỗ vừa đứt ban nãy.

Một hạt vẫn còn lăn lóc dưới đất, không ai nhặt lại.“Thật là... nhìn cậu bây giờ cứ như sắp ngất đến nơi rồi ấy.”

Hắn lẩm bẩm, tone giọng vẫn là kiểu đùa cợt nhè nhẹ.Thiên Yết im lặng, ngón tay lại siết chặt hơn.____
Con đường đất dẫn tới một khoảng sân rộng giữa làng.Ngụy Song Tử và Tần Thiên Yết đứng dưới bóng tre, mắt khẽ nheo lại nhìn về phía trước.Ở đó đã có người.Sáu người chơi đang tụ lại trước một căn nhà ngói thấp, tường gạch cũ loang lổ màu rêu phong.

Trước sân nhà là một chiếc ghế dài, trên đó ngồi một ông cụ dáng người gầy nhỏ, áo nâu bạc màu, mắt đục trắng.Không khí giữa nhóm người chơi và NPC không đến mức căng thẳng.

Chỉ là… ai cũng có vẻ cảnh giác.Ngụy Song Tử chăm chú nhìn sáu người kia một hồi, lúc sau lại nhìn qua Thiên Yết, nói:"Thấy hai đứa lóc nhóc đứng với nhau đó không?

Là tôi đã dẫn họ qua phó bản tân thủ đó!"

Thiên Yết: ??Không đợi ai trả lời, hắn đi thẳng lại gần, dáng vẻ không vội vàng cũng chẳng phòng bị.

Thiên Yết bước chậm phía sau, vẫn giữ khoảng cách vừa đủ.Trước nhà, ông cụ ngẩng đầu lên, đôi mắt đục trắng đảo qua hai người mới tới.“Các vị cũng là khách ghé làng?”

Giọng ông ta khàn đục, nhưng chậm rãi, mang nét quỷ dị mà sống động như thật.Song Tử cười cười, còn bắt lấy tay ông lão lắc lắc vài cái:“Phải.

Bọn tôi tìm ông mãi.”

Ông cụ gật đầu, khóe môi hơi giật, đưa tay chỉ về căn nhà phía sau:“Trong làng không có quán trọ, nhưng nhà này còn trống.

Nếu muốn nghỉ tạm, cứ vào trong.

Đồ ăn thì tự nấu, nước giếng phía sau.”

Chỉ vậy.

Không nhắc gì đến nhiệm vụ, cũng không cảnh báo nguy hiểm.Nhóm người chơi nhìn nhau, không ai lên tiếng.Song Tử mắt hơi sáng lên, quay sang Thiên Yết:"Chúng ta ngủ chung đi!"

Thiên Yết đang lơ đễnh thì bị câu nói của Song Tử làm khựng lại.

Nhưng lúc sau cũng gật đầu nhẹ.

Có lẽ vì có chút quen biết, cũng từng vào sinh ra tử, nên trong lúc vô thức lại dựa dẫm vào nhau.Không khí xung quanh chậm rãi, giống như một lớp bụi mỏng phủ lên mọi thứ.Sau khi trao đổi vài câu ngắn, ông cụ lại cúi đầu, ngồi im lặng như thể chẳng còn quan tâm đến ai.

Vài người tiến lên hỏi vài câu nhưng chỉ nhận lại sự im lặng.Nhóm sáu người tản ra quanh sân, không ai nói gì với nhau, cũng không ai chủ động giới thiệu bản thân.Song Tử ngồi xuống bậc thềm, lấy ra một viên kẹo ngậm, nheo mắt nhìn trời.“Cậu thấy gì không?”

Thiên Yết đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua những căn nhà xung quanh.“…Quá yên tĩnh.”

“Ừ.” – Song Tử nhếch môi – “Yên tĩnh đến lạ.”

Bởi vì… cả làng, ngoại trừ ông cụ kia, không còn một bóng người nào khác.____
Trời đã ngả tối dần, ánh sáng cuối cùng vắt ngang qua cửa sổ gỗ nhỏ.Trong căn phòng đơn giản với sàn lát gỗ mốc, hai người trẻ đang ngồi bệt giữa nền.

Trên tay Hàn Bạch Dương là một cuốn sách cũ, gáy sách đã sờn, giấy ngả vàng.“Ê, Xử Nữ, cậu nhìn này!"

Vũ Xử Nữ đang dựa lưng vào tường, mắt cụp xuống nhìn quyển sách cậu bạn đưa qua.

Trán khẽ nhíu lại.“...hiến tế?”

Bạch Dương cười khẩy, chống cằm:“Ừ, nội dung hơi ghê ấy chứ.

Đại loại là: nếu muốn có được sức mạnh từ quỷ, phải dâng lên máu và tên thật của mình.

Ghi đầy đủ từng bước một luôn.”

Xử Nữ cầm quyển sách lật thử vài trang, ngón tay lướt nhẹ lên dòng chữ nhòe mực.

Sau đó lại ngước qua nhìn Bạch Dương.Xử Nữ nhìn cậu một cái, mắt dừng lại hơi lâu hơn bình thường trước khi dời đi.“…Tớ chỉ nghĩ, nếu thật thì cũng không tới lượt mình.”

Bạch Dương phì cười, rướn người lấy thêm một quyển sách khác dưới gầm giường.Căn phòng lại trở về yên tĩnh một lúc.

Tiếng côn trùng ngoài sân bắt đầu râm ran.Bạch Dương ngẩng đầu nhìn qua ô cửa nhỏ.“…Trời tối rồi.”

“Ừ.” – Xử Nữ đáp, liếc mắt nhìn trời.Bạch Dương chống cằm, vẻ mặt chán nản nói:“Có Cự Giải ở đây thì hay biết mấy, cậu ấy sẽ tạo một đồng trò hề hước, còn có thể đi trước do là cửa tử mà quay về chẳng hề hấn gì.”

Xử Nữ gật nhẹ, tay vẫn giữ cuốn sách.

Mặt cậu tối sầm lại, vẫn là cảm thấy Giang Cự Giải kia không đáng tin tẹo nào.

Nhưng giao Song Ngư cho cậu ta cũng khá yên tâm, để cậu ấy hiểu được bản chất con người.May mà phó bản cấp A này lại có nhiều cao thủ đến vậy, nhưng mấy đứa pháo hôi như họ dễ chết lắm.“Mà cậu để ý hai người hồi chiều không?” – Bạch Dương hỏi tiếp, giọng nửa tò mò nửa đùa.Xử Nữ nghiêng đầu, chậm rãi:“Một người là cô gái tên Bối Bối ở phó bản đầu tiên, người còn lại là cái người bị tớ bắt gặp thấy chết không cứu ở phó bản thứ hai."

“Ừ.

Cậu quen anh ta hả?”

Xử Nữ suy nghĩ một chút rồi chỉ đơn giản đáp:“…Không quen.

Nhưng cũng tính là nhớ mặt mà, anh ta mạnh lắm.”
 
[12Cs| Bl] Quy Tắc Sinh Tồn Trong Game Kinh Dị
Thôn Lạc Dương - 3


Vũ Xử Nữ sờ sờ nơi túi quần, lấy ra một cái điện thoại đang đếm giờ.

Từ lúc vào phó bản tới giờ đã là hơn 1 tiếng, khi ấy trời vừa hơi ngả màu nhưng giờ thì tối hẳn.Quả nhiên thời gian ở đây bất thường, không thể lơ là, đồng hồ lại chẳng còn tác dụng.Hắn kéo chăn đắp cho Bạch Dương ngay ngắn xong thì liền rời khỏi giường.

Đi đến bên cánh cửa gỗ cũ kỹ.

Xử Nữ thầm đánh giá: Nơi này mà gặp phải quỷ thì chỉ cần đá một phát liền sập ngay lập tức.Trong lòng có hơi oán hận Giang Cự Giải...Cái thẻ kỹ năng chết tiệt của cậu ta quả nhiên có thể hút vận khí của người khác.

May mà Xử Nữ đã cảnh báo Song Ngư bớt tiếp xúc với nó.

Bây giờ phó bản này toàn người kỳ cựu, một cô gái tóc đuôi ngựa, một gã giả vờ tỏ ra đạo mạo, một kẻ gầy lom khom đeo mặt nạ ngốc nghếch và một tên tách biệt với cả đoàn.Nhất là hai người kia...Một phó bản cấp A khó nhằn, ít nhất Xử Nữ xác định được rằng sáu người kia khả năng cao sẽ đem họ ra làm thế thân thử nghiệm quy tắc trước.

Hàn Bạch Dương có lẽ đã hiểu rõ điều này từ trước.Tuy hắn có thẻ kỹ năng có thể gọi là miễn tử và một bình thuốc hồi sinh vô dụng, nhưng chí ít thì trong ván game này.

Hắn có thể cho mình và Bạch Dương thêm một mạng.Vũ Xử Nữ chống tay lên khung cửa sổ, ngón tay gõ nhẹ từng nhịp lên thanh ngang đã sờn màu.Ngoài sân làng, gió đêm thổi qua bụi tre, tạo ra tiếng sột soạt đều đều.

Bóng tối phủ xuống như một lớp vải dày, chỉ còn lại ánh đèn dầu leo lét từ mấy căn nhà xung quanh.Ánh mắt Xử Nữ lướt qua từng nóc nhà, từng ngọn đèn.Không có gì bất thường.Hắn nhét điện thoại vào túi, kéo khóa lại rồi mới xoay người trở vào phòng.Bạch Dương vẫn ngủ yên trên chiếc giường gỗ cũ, chăn kéo lên tận cổ, khuôn mặt dưới ánh sáng mờ trông càng trắng đến mức gần như phát sáng.Xử Nữ kéo lại chiếc ghế gỗ nhỏ, ngồi xuống cạnh giường.Mắt vẫn không rời khỏi cửa ra vào, dáng người ngồi thẳng, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi.Tựa như một thói quen.Dù đang ở trong phó bản, dù là đêm đầu tiên chưa có gì xảy ra, hắn cũng không bao giờ lơ là cảnh giác.Hồi lâu sau, giọng nói khàn khàn mang chút lười biếng vang lên từ trên giường:“Xử Nữ à, cậu định ngồi canh tớ cả đêm luôn hả?”

Hàn Bạch Dương trở mình, mắt vẫn nhắm nhưng khoé môi cong nhẹ như đang cười trêu.Xử Nữ nhìn cậu một cái, giọng đều đều:“Không ngủ được.”

“Thật hay giả vậy?” – Bạch Dương mở mắt, đôi con ngươi màu hổ phách ánh lên trong bóng tối – “Sợ có quỷ chui từ dưới gầm giường lên hả?”

Xử Nữ không trả lời câu đó, chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn Bạch Dương thêm hai nhịp lâu hơn bình thường.“Muộn rồi.

Ngủ tiếp đi.”

Bạch Dương ngáp một cái, giọng vẫn lười biếng nhưng mang theo chút ý cười:“Cậu đúng là trưởng thành rồi, cảm giác nuôi dạy được một người lớn lên là như này nhỉ?"

Bạch Dương bỗng nhớ về ngày đầu gặp Xử Nữ, bộ mặt ngơ ngác vừa tỉnh dậy kia đúng là in sâu vào tâm trí, ấy vậy mà giờ cậu ấy đã mạnh hơn cậu rất rất nhiều rồi.Xử Nữ đưa tay với lấy ly nước đặt cạnh, khẽ nhấp một ngụm.“Mấy người chơi khác có lẽ không ngủ hết.

Tuy không biết như nào nhưng ngày mai chúng ta cứ vậy đi, đừng hành động gì cả nhé.”

“Ừm...” – Bạch Dương co người lại trong chăn, mắt mơ màng nhìn lên trần nhà gỗ – “Ai cũng thế mà.

Họ không nói nhưng biết chắc là nếu có người chết đầu tiên thì họ chắc chắn nhắm tới chúng ta."

Xử Nữ im lặng.

Ngón tay lại gõ gõ nhẹ lên thành ghế.Đúng như Bạch Dương nói, phó bản lần này vốn không đơn giản.

Cấp A thì cấp A, cho thêm vài người mới nữa thì áp lực của họ đã giảm bớt rất nhiều rồi.Hắn nghiêng đầu nhìn sang.Bạch Dương đã nhắm mắt lại, nhịp thở chậm rãi hơn một chút.

Cuối cùng, hắn thở ra thật khẽ.Đêm đầu tiên ở làng, kết thúc như vậy.

Không một tiếng động lạ, không một biến cố bất thường.Như người ta nói: Yên bình trước cơn bão.____Rột rột...Soạt!Tần Thiên Yết nhíu mày, mắt vẫn không mở ra, miệng khẽ lẩm bẩm:"Cậu có im đi không?

Mới tối đầu tiên, không có manh mối thì đừng có ngu ngốc mà lao ra ngoài!"

10 phút sau.Thiên Yết: "Cậu chắc chắn manh mối ở đây à?"

Hắn rõ ràng đang cực kỳ mất kiên nhẫn, đôi mắt nhìn Song Tử đang lục lọi quanh miếu hoang."

Liều thì ăn nhiều, hồi chiều ngồi nhìn cả buổi, chỗ ngày có vấn đề đấy!"

- Song Tử vừa nói vừa đưa ngón trỏ ngoắc ngoắc Thiên Yết, ý bảo lại gần.Tần Thiên Yết lặng lẽ bước tới gần, bước chân không phát ra tiếng động.

Đôi giày đạp lên nền đất khô, bụi mỏng bám lên vạt áo.Trong miếu hoang, ánh sáng chỉ còn là vài vệt le lói từ khe hở trên mái.

Mùi gỗ mục và tro tàn phảng phất.Song Tử ngồi xổm trước bệ thờ, tay cầm một cái que gỗ đang khều khều lớp bụi dày phủ trên mặt bàn thờ cũ kỹ.“Cậu biết làm thế mà cũng không nói sớm.” – Thiên Yết nói khẽ, giọng không rõ là trách hay không hứng thú.“Thì ban đầu tôi cũng nghĩ chỉ là miếu bỏ hoang bình thường thôi.” – Song Tử nhếch môi, động tác khựng lại khi đầu que chạm phải vật cứng dưới lớp bụi.Hắn cúi người sát hơn, thổi nhẹ.Một tấm bảng gỗ nhỏ hiện ra, trên đó khắc vài chữ đen đã phai gần hết.Thiên Yết nhíu mày, cúi xuống nhìn.

Bàn tay cậu chống lên mép bàn, ánh mắt tối lại.“Không giống tên thần linh bình thường.”

Song Tử cười khẩy: “Ừ.

Thấy chưa?

Tôi nói đâu có sai.”

Dưới ánh sáng mờ, hai chữ “U Tế Lang" hiện lờ mờ trên tấm bảng.Không phải thần, là quỷ.Một làng bình thường sẽ không lập miếu thờ thứ như thế này.“Cậu cảm thấy cái này là để trấn tà hay để nuôi tà?” – Song Tử chậm rãi hỏi, giọng kéo dài, như đang vừa nói vừa thử phản ứng đối phương.Thiên Yết im lặng.

Bàn tay cậu khẽ siết lại, mắt liếc nhìn quanh miếu lần nữa.“Tôi không biết.” – Một câu trả lời rất Thiên Yết.Song Tử chỉ cười nhẹ, đứng dậy phủi tay.

Ngón tay khẽ chạm vào cạnh bàn thờ, tiện tay kéo ra một ngăn nhỏ phía dưới.Két...Trong đó là một cuộn giấy ngả vàng, buộc bằng dây vải đỏ cũ nát.Thiên Yết nhìn chằm chằm, ánh mắt hơi co lại.“Lấy không?” – Song Tử nghiêng đầu hỏi, nửa giọng nửa cười.“…Lấy.” – Thiên Yết đáp, mắt không dời khỏi cuộn giấy.Nhưng đúng lúc đó —Rột rột.Một âm thanh khác vang lên từ sau lưng hai người.Song Tử ngừng động tác, mắt nghiêng nghiêng liếc qua vai mình.

Thiên Yết cũng đồng thời xoay đầu lại.Ở góc tối sau bệ thờ, nơi ánh sáng không chiếu tới, có thứ gì đó đang chậm rãi trườn ra.Không phải người.Mà là một chùm rễ cây đen sì, mọc từ dưới nền đất nứt ra.Thiên Yết khẽ cau mày, tay hơi siết lại, môi mím thành đường thẳng.“…Rễ.”

Song Tử kéo cuộn giấy vào lòng bàn tay, bước lùi lại một bước, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh.“Cũng may là không phải thứ gì quá đáng sợ.” – Hắn cười khẽ.Thiên Yết liếc sang hắn, giọng khàn nhẹ:“Cậu không biết sợ là gì à?”

“Không.

Hoặc là chưa tới mức phải sợ.”

Câu đó nói ra vừa dứt, Song Tử đã quay người, kéo nhẹ tay áo Thiên Yết:“Đi thôi.

Tối rồi không nên làm phiền chủ nhà.”

Rễ cây vẫn chậm rãi bò, nhưng không vươn ra quá xa, như thể chỉ đang cảnh cáo.Hai bóng người bước ra khỏi miếu hoang, gió đêm lùa qua khe cửa kêu cọt kẹt phía sau lưng họ.Song Tử nhét cuộn giấy vào túi áo, không vội mở ra xem.“Về ngủ thôi.” – Hắn lẩm bẩm, vừa đi vừa liếc mắt nhìn người cạnh bên.Thiên Yết không nói gì thêm, chỉ chỉnh lại cổ tay áo, mắt cụp xuống, ánh đỏ trong đồng tử dần lắng xuống như mặt hồ phẳng lặng.
 
[12Cs| Bl] Quy Tắc Sinh Tồn Trong Game Kinh Dị
Thôn Lạc Dương - 4


Căn nhà gạch nhỏ nằm cuối con đường làng lặng thinh.

Cánh cửa gỗ lách cách khi Song Tử đẩy vào, một làn gió đêm khẽ lùa qua khe cửa sổ, mang theo mùi cỏ ẩm và đất lạnh.Thiên Yết bước vào trước, đưa mắt liếc qua căn phòng quen thuộc.

Mọi thứ vẫn như lúc rời đi – gối chăn gọn gàng, chiếc đèn dầu vẫn đặt nguyên trên bàn nhỏ.

Không có dấu hiệu có ai vào sau họ."

Đóng cửa lại." – Cậu nói, mắt liếc nhìn ra ngoài một chút rồi ngồi xuống bên mép giường.Song Tử vừa gài then cửa vừa cười: "Yên tâm đi, nếu có gì bò vào thật, chắc nó cũng chỉ muốn mượn phòng ngủ ké thôi."

Thiên Yết không đáp, chỉ chống khuỷu tay lên đầu gối, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.Song Tử moi từ túi áo ra cuộn giấy cũ, đặt lên bàn.

Ánh sáng từ đèn dầu hắt xuống, chiếu lên lớp giấy ngả vàng, lộ rõ từng vết gấp và dấu thời gian."

Dây đỏ cũ quá rồi, kéo mạnh là đứt." – Song Tử nói, tay nhẹ nhàng tháo nút buộc.Cuộn giấy mở ra một cách chậm rãi, tiếng giấy cọ vào nhau nghe rất khẽ.

Bên trong là một đoạn văn dài được viết bằng nét chữ mềm mảnh, đã nhòe đi vài chỗ, nhưng vẫn đọc được.Thiên Yết đứng dậy, nghiêng người nhìn."

Kế ước?"

"Ừ." – Song Tử gật đầu, tay lướt nhẹ trên mặt giấy.

"Một loại khế ước cổ...tôi từng nhìn thấy loại quỷ quái này trên web đen của hệ thống rồi.

Cực kỳ quái gở."

Bên góc phải có đóng dấu máu, hình bàn tay trẻ con.Thiên Yết nheo mắt lại.

Dòng chữ mờ nhạt gần cuối hiện lên dưới ánh đèn:"Để đổi lấy sự bảo hộ và mùa màng, mỗi ba năm, dâng lên một đứa trẻ."

Song Tử ngẩng đầu, ánh mắt hơi tối xuống một chút: “Trẻ con à?"

Thiên Yết im lặng.Lát sau, cậu khẽ hỏi: “Năm cuối ký là bao giờ?”

Song Tử nghiêng đầu đọc lướt: “...

Bảy mươi ba năm trước."

Cả hai đều không nói gì nữa.

Trong căn phòng gạch nhỏ, chỉ còn tiếng đèn dầu lách tách và tiếng côn trùng đêm bên ngoài vọng vào."

Giấy này có thể là manh mối chính." – Thiên Yết nói, khẽ chạm vào góc giấy.

"Đừng để mất."

Song Tử gấp lại cẩn thận, bỏ vào trong áo trong."

Biết rồi."

Cậu ngáp một cái, ngồi phịch xuống giường: "Ngủ đi.

Còn cả đám người không quen biết.

Cậu mà thức, tôi không ngủ nổi."

Thiên Yết không nói gì thêm, chỉ kéo nhẹ góc chăn, quay lưng lại phía Song Tử.Ngoài kia, gió đêm khẽ rít qua hàng cây.

Những bóng đen dài in trên mặt đất, rung rinh như đang cười rất khẽ._____"Anh bị khùng à?

Tại sao tôi lại là người phải tới cái chỗ kỳ quái đó?"

"Nói là hợp tác, rõ ràng là ép người quá đáng!"

Mới sáng sớm, Ngụy Song Tử đã nghe được tiếng cãi nhau rộn ràng ở bên ngoài.

Giọng nữ vang lên đầy khí thế, mang theo sự oán giận đầy phẫn uất.Tự dưng hắn lại thấy hơi hối hận vì không đổi lại cái bộ dạng con gái trước kia...Dù sao cũng nên ra ngoài xem thử.Song Tử lay lay Thiên Yết bên cạnh một cái, phát hiện cậu ta ngủ say như chết, chẳng có chút dấu hiệu cử động nào, ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm động.

Hắn hơi do dự, đưa tay lên mũi Thiên Yết."...còn thở mà nhỉ?"

Ngụy Song Tử thở ra một hơi, nhưng vẫn không yên tâm.

Hắn cúi xuống, sát gần hơn chút nữa để nghe rõ hơi thở của Thiên Yết, rồi bất giác nhìn chăm chú vào khuôn mặt người kia.Gương mặt trắng trẻo, mi mắt dài khẽ rung như đang mơ một giấc mơ nào đó sâu thẳm.

Lúc ngủ, vẻ lạnh lùng thường ngày của Thiên Yết dịu đi một chút, như một kẻ vô hại.Song Tử nhếch môi cười khẽ, lòng trỗi lên một cảm giác lạ lẫm, vừa buồn cười vừa muốn trêu.“Ê… dậy đi ông thần, ngoài kia ồn ào sắp náo loạn luôn rồi.” – Hắn thì thầm, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mũi Thiên Yết vài cái.Không phản ứng.Hắn khẽ nhíu mày, lần này dùng cả lòng bàn tay đẩy đẩy bả vai cậu ta: “Dậy đi, ngủ gì mà ngủ...”

Bất chợt–Cơ thể đang bất động kia bỗng chùng chùng động đậy.

Một bàn tay thình lình vươn lên, siết lấy cổ áo Song Tử kéo mạnh xuống.

Hắn chưa kịp phản ứng thì một cảm giác đau nhói lập tức cắm sâu vào vai.“A–!”

Song Tử giật bắn người, cả người bị ghìm chặt xuống nệm, cơn đau buốt nơi xương vai lan tỏa tức thì.“Cậu...

CẬU LÀM GÌ VẬY?!”

Thiên Yết không trả lời.

Đôi mắt đen mở ra, ánh nhìn sắc đỏ và mờ đục, cậu ta không thực sự tỉnh táo.

Hàm răng cắn chặt vào phần cổ vai Song Tử.Môi cậu hơi hé ra, như đang cố nuốt một thứ gì đó.Song Tử nghiến răng, không biết là đau hay giận: “Cái quái gì...

Cậu lên cơn à?!”

Hắn không giãy được.

Tay Thiên Yết bấu vào vai hắn như kìm sắt, cả người ép sát vào, hơi thở nóng rực bên tai.Song Tử khựng lại, cảm giác nãy giờ càng rõ ràng, máu trong cơ thể dần bị rút ra từng đợt.Hắn chợt nhớ ra một chuyện.Trước đây, từng nghe vài lời đồn về loại “kỹ năng bị nhiễm” trong phó bản cấp S– có người vì uống nhầm máu sinh vật mà bị biến đổi nhẹ, mất kiểm soát vào những thời điểm bất định.

Nhưng...

đó chỉ là ví dụ thôi...Giống như Vương Nhân Mã khi trước cũng lấy được một loại thuốc hóa sói, có lần thuốc vẫn còn hiệu lực mà đã bị truyền tống khỏ phó bản.

Khi ấy lại bị hệ thống ném ra giữa đường.

Người ta còn tưởng cậu ấy cosplay nhân vật trong phim nữa.“Là hồi ở phó bản Bóng Ma Ngoài Hành Lang à?” – Hắn lầm bầm, nửa nghi hoặc, nửa ngờ vực.

Dù sao khi ấy Song Tử bất tỉnh, Thiên Yết lại bằng cách thần kỳ nào đó mà tay không tấc sắt đưa hắn ra khỏi ổ quỷ.Thiên Yết vẫn không tỉnh hoàn toàn.

Cậu dường như đang gắng kìm nén bản thân, cắn rất nhẹ, nhưng vẫn hút đều đặn.Song Tử cứng đờ, mắt trợn lên: “Máu tôi sắp cạn rồi đấy!!”

Không có trả lời.

Chỉ có một hơi thở run nhẹ bên tai, và đầu vai vẫn còn đau âm ỉ.Một lúc sau, Thiên Yết rốt cuộc buông ra.

Môi cậu dính máu, mắt vẫn còn hơi đờ đẫn.

Cậu chớp mắt vài lần, rồi... như chợt nhận ra chuyện gì đó vừa xảy ra.Cậu ta mở miệng, đôi môi vừa rời khỏi vai Song Tử vẫn còn vết máu nhòe ra.“...Tôi—”Rầm!!Cửa phòng bất ngờ bật tung như bị một cú đạp cực mạnh.

Một bóng người văng thẳng vào bên trong, lăn qua hai vòng rồi nằm sõng soài giữa nền gạch bụi bặm.“Khụ... khụ!!” – Là một người đàn ông mặc sơ mi, tóc vuốt keo gọn gàng, cả người gầy nhom, trông ra dáng trí thức, lúc này đang ho sặc sụa như sắp gãy phổi, ánh mắt hoang mang ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.Cả Song Tử lẫn Thiên Yết đều khựng lại.Không khí trong phòng như bị chém đôi.

Một bên là máu me chưa khô, mùi máu tanh còn vương trong không khí, một bên là một gã vừa bị đá bay vào như phim hành động.Song Tử cúi nhìn vết cắn trên vai, rồi ngẩng đầu nhìn Thiên Yết với ánh mắt kiểu chúng ta sẽ nói chuyện này sau, sau đó quay sang nhìn người mới không mời mà đến.“…Xin lỗi, làm phiền hả?” – Gã đàn ông yếu ớt cười gượng, tay chống lên thành giường ngồi dậy.

Có lẽ đã có sự hiểu lầm xảy ra mới mớ quần áo xộc xệch của Thiên Yết và Song Tử.Ngay sau đó, bóng người thứ hai xuất hiện ngoài cửa.Là cô gái tóc đuôi ngựa, tay còn cầm một cây gậy gỗ nhọn hoắt.

Ánh mắt cô vẫn đang hừng hực lửa giận.“Dám bắt tôi làm con dê thế thân đi vô cái miếu rợn người đó?!

Giỏi thì bò ra mà nói lại lần nữa!”

Người đàn ông: “Tôi sai rồi tôi sai rồi...!”

Chưa kịp nói xong đã bị cô gái kia lôi ra lại.Ngụy Song Tử khẽ nhướn mày, lẩm bẩm: “Miếu hoang?”

Còn Thiên Yết thì... im lặng cúi đầu, đưa tay áo lau đi vết máu bên môi, cố gắng làm ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Song Tử thở dài, lấy tay che đi khuôn mặt đang nóng bừng lên của bản thân.

“Mẹ nó…”

Một thoáng hình ảnh ban nãy vụt qua trong đầu–Thiên Yết, mặt không cảm xúc, nửa mê nửa tỉnh, ghì hắn xuống mà hút máu.

Mà không chỉ hút.

Cái lưỡi đó… mềm mại...còn liếm liếm lên vết thương vừa bị cắn rách...Từng đường, từng đường một, như thể đang dỗ dành.Song Tử thoáng sững người, rồi bật cười khẽ, khóe môi nhếch lên.“Ồ…” – Hắn cúi đầu, khẽ thì thầm – “Ra là cậu thích liếm đến vậy à?”

Hắn quay sang liếc nhìn Thiên Yết, kẻ vừa hay nhận vừa làm ra cái trò gì.

Còn cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể khi hai tai đã đỏ ửng lên.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back