Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [12Cs| Bl] Quy Tắc Sinh Tồn Trong Game Kinh Dị

[BOT] Mê Truyện Dịch
[12Cs| Bl] Quy Tắc Sinh Tồn Trong Game Kinh Dị
Bút Tiên - Người thứ năm là ai? - 2


Song Ngư nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên bàn.Một bức ảnh cũ, ố vàng theo thời gian.

Trong đó là một lớp học với những gương mặt mờ nhòe, nhưng có một bóng người bị gạch đen, nét bút nguệch ngoạc đến mức như ai đó đã cố tình xóa đi.

Nhưng dù có xóa thế nào, vẫn thấy rõ—đó là chỗ trống bên cửa sổ mà Song Ngư đã thấy hồi chiều.Tim đập mạnh.

Cậu không thể nói rõ cảm giác của mình lúc này.Cự Giải vẫn im lặng, đôi mắt nó lướt qua từng biểu cảm nhỏ nhất trên mặt cậu, như thể đang đánh giá.

Một lúc sau, nó cười nhạt:- Chắc là trùng hợp thôi, nhỉ?

Làm sao cậu lại xuất hiện vào giờ này được?Song Ngư không trả lời.Gió bên ngoài rít lên khe khẽ, như có thứ gì đó đang cào vào cửa sổ.

Không gian trong phòng ký túc bỗng trở nên ngột ngạt lạ thường.

Cự Giải vẫn tựa người vào ghế, tay chống cằm, nhưng ánh mắt của nó thì tối lại.- Cậu có nghe về chuyện xảy ra ở lớp học đó chưa?Song Ngư nuốt khan, cảm giác như cổ họng khô rát.

Cậu chầm chậm lắc đầu.

Rất muốn hỏi Cự Giải, tại sao lại nói những lời kỳ lạ như vậy?

Mới vào phó bản, tại sao cậu ấy lại có nhiều thông tin như thế?

- Hồi năm ngoái... một người đã chết ở chỗ ngồi đó.Qua lớp cửa sổ, nó chỉ vào khoảng sân trường trống trơn.

Lời nói của Cự Giải nhẹ tênh, nhưng lại khiến sống lưng Song Ngư lạnh toát.- Tự sát.

Nhưng thi thể thì… không tìm thấy.Một cơn gió lạnh tràn vào phòng.

Bóng đèn trên trần chớp nháy vài cái, rồi phụt tắt.Trong bóng tối, Song Ngư bỗng nghe thấy một tiếng cười khe khẽ—rất gần, ngay bên tai.Nhưng Cự Giải thì vẫn ngồi đó, im lặng, không hề mở miệng.Song Ngư khựng lại.

Cổ tay cậu siết chặt mép bàn, mồ hôi lạnh bám dính trên lòng bàn tay.- Cậu... có nghe thấy không?Cự Giải nghiêng đầu, ánh mắt hờ hững.- Nghe thấy gì?Nhìn chằm chằm vào nó, cậu nhưng không thấy dấu hiệu nào cho thấy nó đang đùa.

Không lẽ chỉ có cậu nghe được?Trong bóng tối, rèm cửa sổ khẽ đung đưa, tạo thành những cái bóng dài méo mó trên sàn nhà.

Một tiếng cạch nhẹ vang lên từ phía cửa sổ, như thể có ai đó vừa gõ vào kính.Song Ngư rùng mình.

Cậu chậm rãi quay đầu lại.Bên ngoài cửa sổ, có một khuôn mặt trắng bệch đang nhìn vào.Mắt nó đen ngòm, miệng khẽ mở, nhưng không phát ra âm thanh.

Chỉ có đôi môi run rẩy, như đang nhép một câu gì đó.Song Ngư không thể nhúc nhích.

Cổ họng cậu tắc nghẹn, đến cả hít thở cũng trở nên khó khăn.

Đôi mắt đen đó khóa chặt lấy cậu, như muốn kéo cậu chìm sâu vào bóng tối.Rồi, một bàn tay vươn lên.Chầm chậm.Chạm vào kính.Lạch cạch—Mảnh kính vỡ vụn.Song Ngư bật dậy, nhưng một lực mạnh mẽ túm chặt lấy cổ tay cậu.- Đừng quay lại.Giọng của Cự Giải, rất khẽ, nhưng đầy áp lực.

Cậu đông cứng tại chỗ.Phía sau cậu, một hơi thở lạnh lẽo phả vào gáy.Và rồi, một giọng nói mơ hồ vang lên ngay sát tai cậu—- Mày… là ai?Chiếc thẻ kỹ năng phát hiện nguy hiểm vang liên hồi, như muốn kêu nát đầu cậu. [ Đứng yên, người trước mặt sẽ bảo vệ cậu ]Song Ngư không trả lời.

Cậu không dám.Bàn tay lạnh ngắt trên cổ tay cậu dần siết chặt, đến mức tê rần.

Cự Giải vẫn đứng sau lưng, bàn tay nó cũng đang nắm lấy cánh tay cậu, như thể muốn giữ cậu khỏi làm điều gì đó ngu ngốc.Ánh sáng từ ngoài hành lang hắt vào phòng một cách kỳ lạ—không rực rỡ mà nhờ nhờ, bợt bạt, như thể có một lớp sương mỏng đang len lỏi trong không khí.Bàn tay kia vẫn đặt trên lớp cửa gỗ.

Nhưng thay vì đập nát mà xông vào, nó chỉ...

đứng yên đó.Miệng sinh vật kia vẫn mấp máy.

Chậm rãi, rất chậm, như thể nó đang lặp đi lặp lại một câu hỏi mà cả Song Ngư lẫn Cự Giải đều không thể nghe thấy rõ ràng.Rồi, như thể đã xác nhận được gì đó, bàn tay ấy từ từ buông xuống.

Khuôn mặt kia dần nhòe đi, mờ dần, rồi tan biến vào trong màn đêm.Không một tiếng động.Chỉ còn lại cơn gió lạnh thổi vào từ khung cửa vỡ nát.Song Ngư vẫn bất động.

Cậu không biết mình đã nín thở từ khi nào, nhưng lúc này, khi sinh vật đó biến mất, cậu mới dám hít vào một hơi, như thể vừa được giải thoát khỏi một thứ gì đó siết chặt lấy cổ họng mình.- Đã bảo đừng quay lại. – Giọng Cự Giải vang lên, vẫn mang theo nghi ngờ và lạnh nhạt như cũ.Song Ngư nuốt khan.Mày biết cái đó là gì sao?Cự Giải không trả lời ngay.

Nó bước đến cửa sổ, cúi xuống nhìn những mảnh kính vỡ trên sàn, rồi nhặt lên một mảnh.

Một vệt nước lạ lấm tấm trên bề mặt kính—không phải nước mưa, cũng không phải máu, mà là một thứ gì đó sền sệt và lạnh ngắt.Nó quăng mảnh kính đi, đứng thẳng dậy.- Chẳng biết nữa, nhưng...tôi đã kẹt lại phó bản này hơn một tháng rồi.Song Ngư nhíu mày.- Nhưng...tôi chỉ vừa được dịch chuyển tới đây thôi.Cự Giải cười nói.- Ừm, vậy nên tôi mới hỏi cậu có phải Lâm Song Ngư không?

- Phù...làm tôi giật cả mình, mà cậu thật sự bị phó bản cho dịch chuyển tới từ hơn một tháng trước à?

Kỳ lạ vậy...Song Ngư nhíu mày khó hiểu, Cự Giải im lặng một lúc rồi mới tiếp lời:- Giống như Khương Ninh, anh ấy còn tới đây từ 3 tháng trước kia kìa.Chẳng kịp để cậu phản ứng, Cự Giải đã kéo cậu ngồi lên giường:- Cậu phải nghe tôi nói, mấy chuyện tôi trải qua, thực sự rất ghê gớm...Cậu chỉ vừa nửa tiếng chưa gặp Cự Giải, nhưng cậu ấy đã hơn một tháng ở cái nơi này rồi...Song Ngư đọc dòng chữ trên bức ảnh mà cảm giác sống lưng như có thứ gì đó bò lên từng đốt xương."

Đừng hỏi về cậu ấy."

Cự Giải nhìn cậu, ánh mắt nặng nề.- Lúc tìm thấy tấm ảnh này, tôi đã không hiểu "cậu ấy" là ai.

Nhưng rồi... tôi bắt đầu nghe thấy tiếng cười.Song Ngư siết chặt tấm ảnh trong tay.- Tiếng cười?Cự Giải gật đầu.- Lần đầu tiên là vào một đêm, ngay trong phòng ký túc xá.

Tôi cứ tưởng mình nghe nhầm, nhưng rồi nó ngày càng rõ hơn.

Nhẹ, khúc khích, như thể có ai đó đang trốn trong góc phòng mà cười trộm.Nam cảm giác da mình nổi gai ốc.- Cậu có nhìn thấy gì không?Cự Giải lắc đầu.- Không, không nhìn thấy gì hết.

Nhưng có một đêm, khi tôi nằm trên giường, quay lưng vào tường, tôi cảm nhận được... có ai đó đang ngồi ngay sau lưng tôi.Song Ngư câm nín, chẳng hiểu sao Cự Giải lại sống được tiếp tới bây giờ.Cự Giải tiếp tục, giọng đều đều như đang kể về một chuyện gì đó rất xa vời.

Lại như muốn giải bày hết nỗi oan khuất đã phải chịu đựng.

Nhưng như đã nói, với cái bản mặt và giọng điệu của cậu ấy, Song Ngư nếu chưa trải qua chuyện khi nãy cũng ngàn vạn lần không có cảm giác đồng cảm được.- Cảm giác rõ ràng lắm.

Một thứ gì đó lạnh ngắt, sát ngay sau lưng, không chạm vào nhưng biết ngay là nó đang ở đó.

Vì không dám quay lại.

Tôi cứ nhắm mắt giả vờ ngủ.Nó dừng lại, ánh mắt tối sầm.- Nhưng rồi, một bàn tay đặt lên vai tôiSong Ngư lạnh toát cả người.Sau đó thì sao?- Tôi không quay lại, không phản ứng.

Nhưng sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, trên vai liền có in một vết bầm tím-hình năm ngón tay.Cả phòng im lặng.

Chỉ có tiếng gió rít khe khẽ ngoài cửa sổ.Cự Giải nhìn Song Ngư, ánh mắt trở nên kiên định.- Cậu biết tôi nhận ra gì không?Song Ngư lắc đầu.Cự Giải mỉm cười, khẳng định chắc nịch.- "Người thứ năm" vẫn còn ở đây.

Và nó biết tôi không phải là người thuộc về thế giới này.

Chính vì vậy...nó vẫn chưa giết tôi.Song Ngư ngẩn ra nhìn Cự Giải, lúc sau mới hỏi:- Vậy Khương Ninh đâu?- Anh ấy à?

Bảo tôi đừng vi phạm điều cấm kỵ, sau đó ngày ở đêm đi tìm manh mối, xem ra rất nghiêm trọng...
 
[12Cs| Bl] Quy Tắc Sinh Tồn Trong Game Kinh Dị
Bút Tiên - Người thứ năm là ai? - 3


Sư Tử lách mình qua khe cửa hẹp, tiếng bản lề cũ kỹ phát ra âm thanh cọt kẹt đáng ngờ.

Cậu nín thở, tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài hành lang.

Bóng tối dày đặc bao trùm cả phòng quản lý ký túc, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ, hắt lên những dãy tủ hồ sơ xếp san sát.Mùi ẩm mốc xộc vào mũi.

Sư Tử chậm rãi tiến tới chiếc bàn gỗ cũ kỹ giữa phòng, nơi mà cậu đã nhìn thấy trong hồ sơ vụ án – nơi từng lưu trữ tư trang của nữ sinh đã nhảy lầu tự sát cách đây bốn năm.

Ngón tay run rẩy lật tung từng chồng giấy tờ, cho đến khi cậu chạm vào một thứ gì đó lạnh lẽo.Một cây bút… không giống bất kỳ cây bút nào cậu từng thấy.Nó dài hơn bình thường, có màu đen nhánh, phần ngòi bị gãy một cách kỳ lạ như thể đã bị ai đó cắn nát.

Khi chạm vào, cậu cảm giác như có một lớp da người mỏng bọc lấy thân bút, dẻo dai và có chút nhớp nháp.Ngay cạnh đó, một cuốn sổ dày cộp bìa đỏ, giấy đã ngả vàng vì thời gian.

Sư Tử nhẹ nhàng mở nó ra.

Cảm giác này thực quen thuộc, nó giống như—một khung cảnh trong phó bản đã bị lỗi khi trước mà Sư Tử đã bỏ tiền để xem qua.

Những dòng chữ chi chít, nhưng tất cả đều bị gạch chéo dày đặc, như thể ai đó không muốn bất cứ ai đọc được nội dung bên trong.

Nhưng cậu vẫn có thể lờ mờ nhận ra một số từ:"Ngày 9/9, tôi hóa ra chưa chết..."

"Ngụy Tiểu Vãn..."

Bất giác, gáy Sư Tử lạnh toát.

Cậu khẽ nuốt nước bọt, lập tức đóng sổ lại.

Dù tò mò, nhưng linh cảm mách bảo cậu rằng không nên đọc tiếp.

Đã đến lúc rời đi.Nhưng khi Sư Tử xoay nắm cửa—"Cạch."

Nó không nhúc nhích.Cậu vặn mạnh hơn."

Cạch...

Cạch..."

Cánh cửa vẫn đóng im lìm, như thể bị một bàn tay vô hình giữ chặt từ bên ngoài.

Một cảm giác nghẹn lại nơi cổ họng, nhịp tim cậu dồn dập.Rồi từ phía sau lưng, một tiếng loạt xoạt khe khẽ vang lên—Có thứ gì đó vừa động đậy trong bóng tối.Sư Tử xoay người lại, ánh mắt dán chặt vào khoảng tối phía sau bàn làm việc.

Cậu nắm chặt cây bút quái dị trong tay, từng giọt mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng."

Có ai ở đó không?"

Không có tiếng trả lời.

Chỉ có một luồng gió nhẹ len lỏi qua khe cửa sổ, khiến tấm rèm cũ kỹ đung đưa như một bóng ma đang lặng lẽ theo dõi cậu.Sư Tử nuốt khan, ánh mắt đảo qua cuốn sổ ngả vàng trên bàn.

Nếu quản lý ký túc đã giữ lại nó, hẳn bên trong có manh mối.

Cậu giở từng trang, lần này đọc kỹ hơn.Giữa những dòng chữ nguệch ngoạc và nét gạch chéo đan xen, cậu nhận ra một đoạn văn vẫn còn nguyên vẹn:"Hôm nay Tiểu Vãn lạ lắm, em ấy đã nói với tôi rằng: "Bút tiên nói rằng cháu sẽ chết...

Nhưng không ai tin cháu."."

"Tôi bảo sẽ giúp Vãn Vãn.

Tôi cũng tin con bé, nó rất ngoan..."

"Vãn Vãn chết rồi, nó nhảy lầu..."

Sư Tử khựng lại.

"Tôi" trong lời viết... là ai?

Có quan hệ gì với nhân vật "Vãn Vãn" này?Cậu lật nhanh về trang cuối cùng.

Dưới ánh trăng lờ mờ, một cái tên hiện ra:"Dì Quản lý ký túc."

Cậu hít sâu một hơi.

Hóa ra, không chỉ có cậu đang cố làm rõ cái chết này—mà ngay cả người quản lý ký túc cũng từng tìm kiếm sự thật.

Có lẽ, dì ấy chính là người đã giữ lại cây bút này... vì biết nó có liên quan đến trò chơi bút tiên.Nhưng nếu vậy—"Vì sao cây bút vẫn ở đây, còn dì ấy thì không?"

Ngay lúc đó, một âm thanh rợn người vang lên từ góc phòng."

Lạch cạch... lạch cạch..."

Cái tủ hồ sơ rung nhẹ.

Như thể có thứ gì đó bên trong...

đang muốn thoát ra.Tiếng cạch khô khốc vang lên, kéo theo một chuyển động nhẹ.

Sư Tử giật mình lùi lại, mắt không rời khỏi cánh cửa tủ hồ sơ vừa hé ra một khe hở nhỏ.Rồi một thứ gì đó rơi xuống nền đất.Đó là một đôi giày thêu hoa.Màu sắc của nó đã nhạt nhòa theo thời gian, chỉ còn lại những đường chỉ thêu mờ mịt, nhưng dù vậy, Sư Tử vẫn có thể nhận ra đây là giày của một nữ sinh.Tim cậu đập thình thịch.Ai đã đặt nó vào đây?

Quản lý ký túc sao?

Nếu vậy, tại sao dì ấy không đưa nó cho cảnh sát?Không...có gì đó rất lạ—chuyện này...rất giống phó bản mà cậu đã xem khi trước, người kia cũng đã mở tủ và nhìn thấy đôi giày thêu hoa như thế này...Sư Tử cúi xuống, chạm vào mép giày.

Ngay khi ngón tay vừa lướt qua lớp vải sờn cũ, một hình ảnh mơ hồ lóe lên trong đầu cậu—Một cô gái mặc đồng phục trường, ngồi trên sàn ký túc xá với ánh mắt thất thần.

Cô ấy đang cầm cây bút này trong tay, đặt nó lên một tờ giấy kẻ ô vuông."

Bút tiên, bút tiên, nếu có mặt, xin hãy chỉ đường..."

Bàn tay cô run rẩy.

Ngòi bút bắt đầu di chuyển một cách chậm rãi.Nhưng rồi, điều gì đó đã xảy ra.Gương mặt cô gái biến sắc, đôi mắt mở to tràn đầy hoảng loạn.

Cô muốn buông cây bút, nhưng dường như nó đã dính chặt vào tay cô.

Không gian xung quanh tối sầm lại, như thể tất cả ánh sáng đã bị hút cạn—Hình ảnh chớp tắt.Sư Tử thở hổn hển, rút tay lại khỏi đôi giày.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.Không còn nghi ngờ gì nữa, cây bút này chính là điểm mấu chốt.Nhưng cậu vẫn chưa biết điều quan trọng nhất:Cô gái đó đã thấy gì trước khi chết?

Và... quản lý ký túc đã tìm ra điều gì khiến dì ấy biến mất?

Hay đã chết?Còn gợi ý của hệ thống...Và...lý do gì những chuyện này lại giống phó bản Bóng Ma Cuối Hành Lang đến thế?
 
[12Cs| Bl] Quy Tắc Sinh Tồn Trong Game Kinh Dị
Bút Tiên - Người Thứ Năm là ai ? - 4


Gió rít qua hàng lang vắng tanh, từng cánh cửa lớp kẽo kẹt lay động như sắp gãy.

Dưới ánh đèn pin mờ yếu, ba cái bóng lom khom áp sát tường, bước chân rón rén như sợ chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ gọi dậy thứ gì đó không nên tỉnh giấc."

Giang Xuyên, chúng ta đổi chỗ đi..."

- Song Ngư thì thào, giọng run như có ai bóp nghẹn.

Mồ hôi lấm tấm hai bên thái dương dù trời lạnh như cắt.

Đi sau cùng dễ chết nhất.Cự Giải siết chặt cán đèn pin, ánh mắt không ngừng lia qua các lớp học.

"Không được đâu, lúc nãy ai bảo cậu ra kéo."

Không ai trả lời.

Chỉ có tiếng thở dồn dập, tiếng tim đập nghe rõ ràng trong lồng ngực.

Trường học bỗng trở thành một mê cung méo mó, hành lang dài bất tận, trần nhà rạn nứt, từng bức tường như dõi theo từng bước chân.Trần Sư Tử - người dũng cảm xung phong đi đầu.

Anh quay lại, giọng trầm xuống, lạc cả nhịp: "Im lặng cả đi, đã bảo mấy người ở yên trong phòng rồi, ai bảo chạy ra đây làm gì?"

"Đừng nói nữa...anh à..."

- Song Ngư nuốt khan.

"Tụi mình... có chắc là nên tiếp tục không?"

Không ai trả lời.

Nhưng cả ba vẫn bước tiếp, hình như sau lưng...đã có thứ gì đó bám theo rồi.Phía sau, tiếng lạch cạch khe khẽ vang lên như móng tay cào lên nền gạch cũ kỹ, nhịp nhàng mà dai dẳng.

Cái thứ đó không vội vàng.

Nó bám theo, thong thả như biết chắc rằng... sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ dừng lại.Song Ngư quay đầu.

Đèn pin vụt tắt một nhịp, chớp tắt như điện chập chờn.

Trong tích tắc ánh sáng lóe lên, một bóng đen dài ngoẵng vắt ngang hành lang, dính chặt trên trần nhà như một con bạch tuộc khổng lồ mắc cạn.

Không có mặt.

Chỉ có hai hốc sâu hoắm đỏ ngầu đang nhìn xoáy vào họ."

Chạy!"

- Sư Tử gào lên, giọng lạc đi, chua chát, đèn pin rơi xuống vỡ choang dưới nền đất.Không ai bảo ai, ba bóng dáng gầy khom cắm đầu lao về phía cuối hành lang.

Gió gào lên như tiếng người thét, từng cánh cửa đập ầm ầm vào tường như bị thứ gì đó tóm giật.

Bàn ghế xô lệch, giấy vở từ đâu bay lả tả như có bàn tay vô hình khuấy động.Sư Tử chạy trước, nhưng rồi bất chợt dừng khựng.

Phía trước là ngã ba, nơi lối rẽ phải dẫn vào khu nhà ký túc xá - nơi bị bỏ hoang từ sau vụ tự tử của một nữ sinh, cũng là nơi mà khi nãy ba người chạy trối chết mới trốn khỏi.

Lối thẳng thì tối đen như hũ nút, còn bên trái... là nhà vệ sinh nữ.Tòa nhà thí nghiệm này...rõ ràng còn nguy hiểm hơn việc chơi đuổi bắt với con ma mặt trắng ở ký túc xá."

Tớ, tớ nghe tiếng người khóc..."

- Song Ngư lắp bắp, nắm lấy tay Cự Giải, giọng rít lên như sắp khóc đến nơi."

Không có ai khóc hết!"

- Cự Giải nắm chặt lấy cổ tay Song Ngư kéo ra sau, nhưng tim nó cũng đập thình thịch, như muốn phá tung lồng ngực.Rồi 'cộp'Một bàn chân trần, nhợt nhạt, mang đôi giày thêu hoa quen thuộc.Sử Tử trợn tròn mắt...Lặng lẽ.

Không tiếng động.

Cái bóng ở cửa nhà vệ sinh khựng lại, rồi biến mất như tan vào sương mù.

Không tiếng động, không dư âm.

Chỉ để lại một cảm giác nặng trịch đè lên ngực ba đứa.Sư Tử rọi đèn xung quanh lần nữa, xác nhận khu vực an toàn mới thở ra một hơi dài.

"Bọn không tấn công.

Đây chỉ là chi tiết dọa, chưa đến vòng truy sát."

Sư Tử lại siết tay, mắt dán vào vết máu còn in trên trần nhà.

"Không.

Nếu tụi mình phản ứng sai... có thể sẽ mở ra nhánh tử."

"Đừng lo."

- Cự Giải lên tiếng, giọng nó nhẹ như gió lướt, nhưng cũng khô khốc lạ thường.

- "Hình như...em từng chơi qua phó bản này rồi...nhỉ?"

Nó nói, như khẳng định...lại như không.Song Ngư liếc nhìn Cự Giải, ánh mắt lóe lên một tia nghi ngờ.

"Không thể đâu, mấy ngày qua cậu đều ở cùng tôi, đâu có tham gia phó bản nào?

Cũng đâu thể trùng lặp cốt truyện và phân cảnh được?

Chẳng lẽ...cậu dùng thời gian sống đổi lại map phó bản à?"

"Không phải."

- Cự Giải tự cốc vào đầu mình hai cái: "Hình như là mơ..."

Sư Tử quay phắt lại.

"Mơ?"

"Hình như lúc truyền tống từ thế giới thực sang phó bản, sẽ có một khoảng thời gian trống."

- Cự Giải đáp tỉnh bơ.

- "Em cứ mơ thấy từng hành lang, từng cái lớp học đổ nát... cả con nhỏ mang giày đỏ vừa rồi.

Mỗi đêm một chút.

Anh biết cái cảm giác tỉnh dậy mà vẫn nhớ rõ từng tiếng gió, từng tiếng chân lết dưới gầm bàn không?"

Không ai nói gì.

Không khí bắt đầu chùng xuống, không phải vì con ma vừa rồi, mà vì...

Cự Giải.Song Ngư nhìn nó, im lặng vài giây, rồi nói rụt rè: "Tớ đâu có bị vậy đâu..."

"Không."

- Sư Tử nói tiếp: "Ở phó bản lần trước, cậu là người 721 à?"

Cự Giải ngẩn ra, như đang cố nhớ lại, sau đó gật đầu: "Hình như là vậy."

Nó lục hồi lâu trong không gian hệ thống, nhưng lại chẳng tìm được cái gọi là phần thưởng "Manh mối cấp S".

"Đó là cơ chế tự sát mềm, cậu biết không?"

- Sư Tử chậm rãi.

"Ở một phó bản có manh mối quan trọng như thế thì độ khó sẽ tăng lên, phần thưởng cũng nhiều hơn, cậu và một người khác nhận được nó.

Người kia là người thứ 13, chắc chắn là cao thủ, không thiếu đồ giữ mạng.

Nhưng đứa mới chơi như cậu thì..."

Sư Tử bước tới, bàn tay đặt nhẹ lên vai Cự Giải.

"Thật sự không ổn đâu..."

"Tụi mình phải thoát khỏi bản này nhanh lên."

- Song Ngư nói, mắt vẫn không rời Cự Giải.

- "Không phải có mấy cái tổ chức gì gì đó à, Xuyên à, chúng ta đi bán cho họ cái đó đi."

Song Ngư nói đúng, nó giữ lại chẳng có ích gì...lại còn có thể bị hệ thống cấy ghép ký ức bất cứ lúc nào.

Hèn gì...từ lúc gặp lại Cự Giải đến nay...cứ là lạ."

Tạm gác qua một bên đi, chúng ta đến phòng giám sát trước!"

---Chạy xuống tầng hai, đèn pin lúc mờ lúc tỏ.

Không ai dám nói to.

Tiếng giày cao gót trên cầu thang phía sau vẫn lặp đều, mỗi bước như đinh đóng vào não.

Nhưng quay lại lại chẳng thấy bóng dáng ai."

Phòng giám sát... phía cuối hành lang bên phải."

- Song Ngư cố nhớ lại cách bản đồ đã nhìn được khi vừa vào tòa nhà.Hành lang tầng hai dài hun hút, có bốn phòng đang hé cửa.

Đèn nhấp nháy, không khí dày đặc như sắp nghẹt thở.

Cửa phòng đầu tiên kêu cọt kẹt khi Sư Tử đẩy nhẹ.Bên trong là một phòng chứa đồ cũ.

Gương vỡ.

Ghế gãy.

Mùi ẩm mốc trộn với... mùi gỉ sét."

Đây không phải phòng giám sát."

- Song Ngư nói, nhưng ánh mắt lại bám lấy bức ảnh rách treo trên tường.Ảnh chụp bốn cô gái, nét mặt không rõ vì bị cắt đôi.

Nhưng trong ảnh, một người mặc đồng phục trường - đứng chéo góc, mặt bị rạch nát, nhưng tóc dài và tay cầm một cây bút mực đen.Dưới tấm ảnh là dòng chữ viết tay gần như đã mờ:
"Cầu mong mày có bạn thật sự ở thế giới khác."

"Ngụy Tiểu Vãn..."

- Cự Giải thì thào, như thể nhớ ra gì đó.

"Tên này quen lắm."

"Khoan."

- Cự Giải nhíu mày.

"Không có trong hồ sơ học sinh ở đây."

"Có thể đã bị xóa."

- Sư Tử siết chặt tay.

"Xóa khỏi giấy tờ... nhưng không xóa khỏi phó bản."

Một tiếng động rơi xuống từ trần nhà.Tụi nó cùng nhìn lên.Trên trần, dán một mảnh giấy nhỏ, như bùa.

Viết bằng mực đỏ:"Đừng tin bất kỳ ai.

Nhất là 'chúng nó'."

Không rõ 'chúng nó' là ai.

Nhưng ba đứa cùng lúc nhìn nhau - bất an, dè chừng, như thể một trong cả nhóm cũng đang nằm trong chữ 'chúng nó' đó."

Tụi mình chia ra đi!"

"Không, để làm gì."

- Song Ngư phản ứng ngay.

"Tôi đi với cậu."

"Hồi trước tôi bị con ma kia đánh dấu rồi, nó đi theo tôi suốt, chúng ta vẫn là nên chia ra đi!

Mọi người ở đây, nêu tôi quay trở lại, sẽ truyền tín hiệu!"

"Tín hiệu gì?"

- Sư Tử hỏi, giọng gắt."

Gõ cửa.

Ba - hai - ba."

- Cự Giải nhếch môi.

"Còn nếu là khác... thì không phải tôi."

Không khí như bị đông lại.

Một khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua.

Cự Giải bước ra khỏi phòng, ánh đèn pin của nó lướt một đường trên tường như vết dao khứa ngang da.Sau khi nó đi, Song Ngư vẫn đứng yên, mắt nhìn vào bức ảnh cũ."

Khương Ninh... anh có thấy gì sai sai không?"

"Sai chỗ nào?"

"Ba người trong ảnh kia..."

- Song Ngư chỉ vào góc.

"Có một đứa cầm kéo.

Một đứa khác cầm bật lửa."

"Và một đứa...

đứng ngay bên cạnh Tiểu Vãn.

Đưa tay bịt miệng nó."

Sư Tử nuốt khan.

Mặt anh căng ra, không nói gì thêm.Chỉ có tiếng giày cao gót... vẫn lóc cóc từng bước, nhưng không biết từ tầng nào vọng lên nữa.Ngày càng rắc rối rồi đây..."

Cậu ta...có vấn đề..."

____Hihi, có điểm xong viết liền đây.Nói thiệt tui vừa viết vừa sợ.Mà tui định sau này viết ít kinh dị lại, thêm tuyến tình cảm nhiều hơn, mí bà thấy sao?
 
[12Cs| Bl] Quy Tắc Sinh Tồn Trong Game Kinh Dị
Bút Tiên - Lát Cắt Của Con Rối - 5


Sư Tử lục lọi phòng kho cũ nát.Lấy được một cái máy quay phim, liền đưa cho Song Ngư."

Sau này chúng ta làm gì thì có thể quay phim lại hết, có thể quay được manh mối nào đó không chừng."

Phòng tiếp theo nằm chếch về cuối hành lang, cửa gỗ khép hờ, trên tay nắm có vết máu khô như dấu tay kéo lê.Sư Tử giơ tay, ra hiệu dừng lại.

Ánh mắt anh liếc nhanh khung cửa, tay trái đã lén kẹp lấy tấm thẻ trong túi áo khoác.“Không có tiếng động.

Cửa này bị ai mở ra trước rồi.” – Anh trầm giọng.

“Bật máy quay lên đi."

Song Ngư gật nhẹ, bắt đầu quay phim...Sư Tử bước vào đầu tiên, đèn pin quét nhanh các góc phòng.

Không có gì bất thường… chỉ là bóng tối dày đặc, bàn gỗ cũ và một cái radio đời xưa, bám bụi, đặt ngay chính giữa.“Phòng này… là để chơi bút tiên.” – Song Ngư thì thầm.

“Thường là học sinh chọn mấy chỗ kín, không bị ai phát hiện.

Tòa nhà thí nghiệm này lại bụi bặm, có vẻ ít người tới hoặc đã bị bỏ hoang từ lâu rồi."

Trên bàn vẫn còn vết nến chảy, một tờ giấy trắng đã cháy nửa góc.

Kề bên là một cây bút máy – ngòi vỡ, nhưng vết mực thấm ra mép giấy vẫn còn ướt.Sư Tử không động vào, chỉ đứng yên, ánh mắt không rời khỏi cây bút, anh mò tay vào túi áo khoác, cây bút lấy được ở phòng quản lý đã biến mất không dấu vết.

“Đây vốn dĩ chỉ là một trò chơi hỏi 'tiên' về điều gì đó, nhưng trong phim, nó chưa bao giờ là 'tiên' cả.”

Song Ngư nhặt tờ giấy cháy lên, soi qua ánh đèn pin.

“Một phần câu lệnh vẫn còn…”‘…xin ngươi trả lời ta.

Nếu đúng, hãy di chuyển bút về phía…’(Chỗ đó đã cháy mất.)“Anh còn nhớ gợi ý của hệ thống không?

Hàm ý cụ thể rút ra được là: Có bốn người đã chơi trò bút tiên, nhưng sau đó lại có một nữ sinh trong đó tự sát - Ngụy Tiểu Vãn."

Song Ngư đưa tờ giấy cho Sư Tử, rồi nói tiếp:"Khi em vừa tới đây, có một bóng ma cứ bám theo em từ lớp học đến ký túc.

Nếu tìm được cái bóng ma đó, có thể hỏi nó chuyện này...Nhưng em không chắc nó có ý tốt đâu."

Sư Tử quan sát tờ giấy, rồi nói, giọng nhè nhẹ: "Ít nhất nó không nhiều sát ý như hai con ngoài kia...tôi đã ở đây mấy tuần rồi, nó không làm hại chúng tôi...chỉ là..."

Radio phát ra một tiếng rè nhẹ.Cạch.Nó tự bật.“…tại sao không ai nghe tớ… tại sao lại tin tưởng chúng nó...tại sao các cậu không chết theo tớ…?”

Giọng nữ tiếp theo méo mó, ngắt quãng, như vang lên từ lòng đất.“…mày không nên hỏi câu đó…"

“…quản lý… quản lý... bọn em sai rồi...”

“…chúng nó... là ai... không còn là người…

Ngụy Tiểu Vãn... mày chết rồi...”

Tạch.Radio tắt hẳn.Một khoảng im lặng kéo dài.

Sư Tử rút dao ra khỏi vỏ.

“Quay được đoạn đó không?”

“Có.” – Song Ngư đưa máy quay lên.

“Nhưng giọng bị lẫn nhiều tầng sóng.

Có nhiều manh mối sẽ thì có thể sẽ giải mã được sau.”

Đèn pin của Song Ngư lia về phía góc tường—nơi có một tấm ảnh bị kẹp sau tủ gỗ mục.

Cậu kéo ra.“…Cự Giải nói có thấy tên Ngụy Tiểu Vãn trong phòng hồ sơ.” – Sư Tử trầm ngâm.

“Dù chẳng biết thông tin radio muốn nói là gì, nhưng vẫn thu được chút manh mối rồi..."

Song Tử gật đầu, giọng chắc nịch: “Ba người kia là người đã bạo lực học đường với nữ sinh kia.”

“Và cô ấy tìm cách phản kháng.” – Song Ngư nhìn cây bút máy.

“Bằng cách gọi thứ... không nên gọi.”

Cạch—Cạch—Cạch.Ba tiếng gõ vang lên ngoài hành lang.Song Ngư giật thót.

“Cự Giải?”

Sư Tử ra hiệu im lặng.

Anh bước lại gần cửa, một tay đặt lên tay nắm, lắng tai nghe.“Không có bước chân.” – Anh gằn giọng.

“Gõ ba tiếng... nhưng không có ai đến gần.”

“Có khi là tín hiệu thật...”

Cạch.Tiếng gõ thứ tư vang lên.Không ai lên tiếng.

Không ai cử động.Sư Tử chậm rãi mở cửa—chỉ một khe nhỏ.Hành lang trống trơn.

Đèn pin lập tức chập chờn, không rõ vì trục trặc hay... bị cái gì đó làm nhiễu.Cạch.Radio bật lại.Lần này là giọng của Cự Giải vang lên:“…phòng giám sát không ở tầng này… tụi mày bị dẫn sai rồi…”

Ngay sau đó, một giọng nói rít lên, từ ngoài hành lang.Sư Tử khép cửa lại thật chậm, ánh mắt không rời khỏi hành lang tối mù ngoài kia.

Anh im lặng vài giây, tay vẫn bấu chặt trong túi áo, rồi quay về phía Song Ngư.“Lúc ở ký túc xá, hai người có tách nhau ra không?”

Song Ngư chớp mắt, giọng nhỏ: “Không có.”

“Ừ.” – Sư Tử gật.

“Cậu ta mà thấy chúng ta đi nhầm đường thì sẽ chạy lại nói ngay, chứ không có vụ đứng xa nói mấy câu lửng lơ kiểu vậy.”

“Em cũng nghĩ vậy.” – Song Ngư ngồi xuống thành bàn, tay chống cằm, mắt nhìn vào cây bút máy cũ.

“Cự Giải thuộc kiểu nói nhiều, ồn ào, mà lại không bao giờ tách đoàn.

Lúc nãy chính nó càm ràm tụi mình không được đi lạc.”

Sau đó Song Ngư ôm lấy cơ thể mình, tựa lưng vào tủ gỗ.

“Giả sử… giọng radio là thật, nghĩa là Cự Giải đang bị nhốt đâu đó, không thể đến chỗ mình.”

“Nhưng nếu là giả?” – Sư Tử nheo mắt.“Thì có thứ gì đó...

đang giả giọng nó, muốn dụ tụi mình rời khỏi phòng.”

Im lặng bao trùm căn phòng.

Tiếng đồng hồ treo tường rỉ sét bỗng vang lên từng tiếng tích tắc chậm rãi, lạnh lẽo.Phải...lựa chọn đúng đắn nhất của Song Ngư bây giờ là bám theo Sư Tử, cùng anh vượt qua phó bản này...

Xử Nữ nói đúng, cậu không nên tin tưởng Cự Giải đến thế.Nhưng mà...Sư Tử hít sâu, bình tĩnh lại.

“Chúng ta cần rà lại hành vi của cậu ấy còn từ đầu."______Cự Giải đứng dựa vào lan can tầng ba, nơi ánh trăng lạnh rọi qua khung cửa kính nứt vỡ, trải ánh sáng nhợt nhạt lên mặt nó.

Từ xa, tiếng bước chân tụi Sư Tử và Song Ngư vẫn còn vọng lại—nhưng nó không quay đầu.Mắt nó nhắm hờ, và hình ảnh lại ùa về như băng tua ngược:Một cô gái run rẩy đứng trên lan can, tóc rối bù, tay cầm cây bút máy đen nhánh.

Cô thì thầm điều gì đó, nước mắt tràn mi, trước khi một bàn tay dị dạng từ đầu bút trồi ra... kéo cô xuống.Ngụy Tiểu Vãn.Cự Giải mở mắt, nó sờ lên con mắt phải đờ đẫn.Hình như...Cự Giải phát hiện cái vật phẩm Manh mối cấp S nó ký sinh ở đâu trên người mình rồi.“Con mắt.”

Cự Giải cười khẩy, học theo nụ cười của Bạch Dương, nếu có cậu ấy ở đây thì tốt quá...[ Tỷ lệ đồng bộ: 62% ][ Ổn định ][ Xin hỏi có muốn trao đổi vật phẩm: Thuốc thanh tẩy không? ]“Dẹp mẹ đi...tao đếch có tiền đâu.”

Và tối nay, quá khứ của Ngụy Tiểu Vãn đã bắt đầu cắn ngược trở lại.Cự Giải lẩm bẩm: “Ba bạn cùng phòng... cô bị bức tới mức không còn đường lui, đúng không?

Nhưng liên quan gì tới tôi chứ...đừng có bám theo.”

Một cơn buốt nhói sau gáy.

Nó chống tay vào tường, cố nuốt cơn nôn.Lúc đó, nó thấy:– Cái bút đặt giữa sàn ký túc xá.– Ba đứa con gái ngồi vây quanh, gương mặt méo mó vì hả hê.– Một lời nguyền bắt đầu bằng máu tươi.– Và một ngón tay dính mực, không thuộc về người.Nó che mắt phải lại.Tầm nhìn mờ đi.

Mắt Cự Giải nổ đom đóm.

Nó chớp mắt vài lần, cố dứt khỏi đoạn ký ức."

Hơ hơ, đau chết mất..."
 
[12Cs| Bl] Quy Tắc Sinh Tồn Trong Game Kinh Dị
Bút Tiên - Độc Ác luôn Dễ Dàng - 6


Gió tạt qua khe cửa sổ nứt, rít lên như ai đó đang than thở.

Sư Tử ngồi im, tựa lưng vào tường phòng, mắt dõi qua cánh cửa đã được khóa trái bằng ổ khóa rỉ sét nhặt từ hành lang.

Không gian chỉ có ánh sáng nhợt nhạt từ cây đèn pin đặt trên sàn, ánh sáng đủ để nhìn thấy mặt Song Ngư đang tái xanh.Giang Xuyên… vẫn chưa quay lại.Sư Tử không nói gì.

Từ đầu đến giờ, anh vẫn vậy — lặng lẽ suy nghĩ.

Không phải vì vô cảm, mà vì lời nói là thứ dễ khiến con người rối loạn hơn cả bóng tối.Song Ngư ngồi thụp ở góc, tay xiết lấy ống tay áo, liên tục liếc ra phía cửa.

Cậu ấy chưa nói gì từ lúc cái radio kỳ quái ngưng phát ra âm thanh.Thật ra, Sư Tử cũng thấy có gì đó không ổn.Thời gian vào phó bản của mỗi người là khác nhau.

Anh cũng chẳng kè kè bên Giang Xuyên cả ngày...

Chẳng biết vì cái gì, ánh mắt nó không còn nhìn người khác nữa, mà như đang nhìn xuyên qua một lớp thực tại khác.Sư Tử đã thấy nhiều loại người chơi.

Anh biết rõ — đó không phải là sự trưởng thành đột ngột.

Câu ta đang gặp vấn đề với cái vật phẩm kia.Giang Xuyên đã nhìn thấy thứ mà không ai khác thấy.

Và thay vì nói ra, nó chọn cách đi một mình để ổn định bản thân.Đứa đó không giống người sẽ hành động vì bản năng.“Không phải phản ứng hoảng loạn… mà là đang chủ động giấu chúng ta, rốt cuộc thấy được cái gì rồi...”

Sư Tử liếc sang Song Ngư.

Cậu vẫn im lặng, nhưng đầu khẽ cúi thấp, như đang suy nghĩ.

Không cần hỏi, Sư Tử biết cậu ấy đang lo về việc: nên ở lại cùng anh hay đi tìm bạn cậu ta.Anh thở khẽ, đặt tay lên con dao nhỏ.

Mỗi người một cách tự vệ.

Phải giữ tinh thần tỉnh tảo mới sống sót được.Cự Giải vẫn chưa quay lại.

Cũng phải...bên ngoài còn chưa biết là thứ gì.Thời gian trôi chậm như đang bị bóp méo.

Bên ngoài hành lang… có tiếng bước chân ai đó, rất khẽ.Và mùi... mùi ẩm mốc này... là của cái thứ mà họ đã chạm mặt trước nhà vệ sinh.Chợt...Sư Tử cảm thấy có lỗi vì đã kéo hai người họ vào phó bản này cùng mình..."

Nghỉ ngơi đi, tôi sẽ canh chừng, tạm thời thì bây giờ là an toàn."_____Ánh sáng đầu tiên len qua khung cửa sổ mốc rêu.

Hơi lạnh vẫn còn đọng trên kính, nhưng ánh nắng đã đủ soi rõ từng vết bụi trên sàn lớp học.Chuông trường vang lên.

Chói tai.Nhưng ít nhất nó xua đi cái đáng sợ của bóng tối.Sư Tử đứng ngoài hành lang, mắt nheo lại nhìn dòng học sinh NPC đang lục tục kéo vào lớp.“Đi thôi.” — Sư Tử khẽ nói, tay nhét vào túi áo đồng phục bạc màu.Song Ngư đi bên cạnh, đầu cúi thấp, nhưng ánh mắt không hề lơ đãng.

Nó đang rà quét xung quanh, như mọi chi tiết đều có thể là mảnh ghép cuối cùng.Cự Giải đã đợi họ ở cầu thang lên tầng hai.Vẫn là nụ cười tếu táo thường ngày, đứng khoanh tay, ngáp một cái rõ dài.

Hai con mắt nó thâm đen như thể đã thức ba ngày ba đêm.Sư Tử nhìn thằng nhỏ, không đáp.

Song Ngư dừng lại, nghiêng đầu quan sát.“Cậu đi đâu cả đêm?” — Song Ngư hỏi, đi nhanh đến bên cạnh Cự Giải."

Đi ổn định tinh thần chút, ai mà ngờ lại bị xoắn không gian nên không về gặp hai người được..."

Ba đứa ngồi vào chỗ quen thuộc trong lớp học.

Tiết đầu là Văn, cô giáo NPC bước vào, gõ nhẹ bảng:"Hôm nay chúng ta sẽ học..."

Sư Tử lấy sổ tay ra, vẽ nhanh lại sơ đồ ký túc xá nữ.

Song Ngư chụm lại gần, thì thầm:“Ba đứa bạn cùng phòng của Tiểu Vãn: Lương Mỹ, Trương Hàm Nghi và Đinh Khả có lẽ sẽ là người rõ nhất về chuyện 4 năm trước.”

Cự Giải chống cằm, lật vở viết nguệch ngoạc.

Mắt nó hơi trũng xuống: “Họ cũng chẳng còn ở đây nữa."

Sư Tử gật đầu: "Ở đây gần cả tháng, tôi hầu như đã hỏi tất cả mọi người trong lớp này rồi...nhưng chẳng ai có thể biết rõ về vụ của Ngụy Tiểu Vãn cả."

Song Ngư mím môi.

Một lát sau mới nói: “Em nghĩ vụ bút tiên là một trò chơi, Ngụy Tiểu Vãn và ba bạn cùng phòng chơi, lại triệu hoán ra thứ không nên thấy, rồi cô ta bị giết...

À không, có lẽ lúc ấy kịp thời ngăn chặn, nhưng Ngụy Tiểu Vãn đã tìm cách giao kèo với con quỷ kia để trả thù chuyện bị cô lập và bắt nạt thậm tệ.”

Cả ba rơi vào im lặng.Một người chết.

Ba hung thủ thật sự.

Một thực thể từ ngòi bút được triệu hồi.

Và một vụ mất tích của quản lý ký túc xá.Sư Tử gập sổ lại, ánh mắt bình tĩnh:“Tối nay...chúng ta nhất định phải hỏi ra tung tích của Quản lý ký túc xá, thời gian không còn nhiều nữa rồi."

Chốt được kế hoạch, Sư Tử quay lên, Cự Giải ngồi lại nghiêm chỉnh, nhưng lại phát hiện lúc nãy cả lớp im thin thít.Song Ngư hơi run run, khi ngước mắt lại thấy cô giáo kia đang nhìn họ chằm chằm - méo mó như muốn giết người...Không khí trong lớp bắt đầu ngột ngạt.Cô giáo Văn đứng thẳng như cái cọc trước bục giảng, ánh mắt quét xuống dãy bàn phía dưới, dừng lại lâu hơn bình thường ở chỗ ba đứa.

“Em kia.”

Giọng nói vang lên đột ngột khiến Song Ngư khựng tay.

“Em định làm việc riêng đến bao giờ nữa?

Hoặc là viết bài, hoặc ra ngoài đứng.”

Song Ngư ngước lên, nở nụ cười ngoan hiền: “Em đang ghi nội dung bài học cô ạ.”

“Vậy thì đọc to câu em vừa viết xem nào.”

Không khí đông cứng.

Cự Giải liếc sang Song Ngư, ánh mắt lóe lên một tia căng thẳng nhưng vẫn kìm lại.Cậu đứng lên, cầm vở, đọc chậm rãi, tay run run:“Bút Tiên ơi Bút Tiên...”

Song Ngư chợt đứng hình.Cả lớp quay phắt lại nhìn cậu.

Cô giáo cũng khựng lại một giây — cực kỳ ngắn — trước khi cười gượng: “...Không có lần sau đâu.

Ngồi xuống.”

Sư Tử nghiêng người sang, thì thầm không quay đầu: “Sao thế?”

Song Ngư lắc đầu, mặt hơi tái: “Không phải...lúc nãy lỡ viết lên vở nên...”

Song Ngư nhíu mày, móc ra một mảnh giấy xếp gọn nhét trong hộp bút.

Không ai thấy cậu nhét từ lúc nào — kể cả chính cậu.

Đột ngột xuất hiện từ hư vô như muốn kêu gọi họ đến một sự thật quan trọng.

Trên giấy chỉ có duy nhất một dòng:" Gầm bàn số 3 dãy cuối cùng."*Cậu liếc nhanh về phía sau.

Dãy bàn đó trống, không ai ngồi — từ đầu buổi.Cô giáo vẫn tiếp tục giảng bài, nhưng ánh mắt... không còn nhìn về phía bảng.

Bà ta đứng yên, lưng quay lại lớp, giọng nói lặp đi lặp lại đoạn văn như bị kẹt băng.“Tình bạn là món quà quý giá... quý giá... quý giá...”

Tan học.Sư Tử đứng dậy.Bình tĩnh, không gấp.

Cậu đi ra phía cuối lớp, giả vờ như đi đổ rác.

Khi cúi xuống, tay lật nhẹ gầm bàn.Một quyển sổ học sinh cũ nát.Tên dán ngoài bìa: Ngụy Tiểu Vãn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back