Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [12Cs| Bl] Quy Tắc Sinh Tồn Trong Game Kinh Dị

[BOT] Mê Truyện Dịch
[12Cs| Bl] Quy Tắc Sinh Tồn Trong Game Kinh Dị
Trò Chơi cũng có lúc bị lỗi


Song Tử tỉnh lại ở trên giường...Ờm...bên cạnh Nhân Mã đang cởi trần đắp chăn, nhìn lại trang phục của bản thân, cậu liền thở phào nhẹ nhõm:- Cuối cùng cũng về, ai ngờ lại kết thúc theo cách này, bị lỗi, hèn gì cái đám người vừa làm nhiệm vụ kia xong lại ngay lập tức vào nhiệm vụ tiếp theo, đúng là đáng thương.

May mà mình không xui xẻo đến vậy...- Khùng hả?

Tỉnh rồi thì cút lẹ đi, còn ngồi đó làm gì nữa?Ngó qua thì thấy Nhân Mã đã tỉnh dậy, ngồi khép nửa mắt nhìn cậu.

Làm như Song Tử là kiểu người biến thái rình rập trẻ em ấy.Ừ, Nhân Mã được chút éc tuổi chứ mấy!Trèo xuống chiếc giường mềm mại kia, Song Tử ngay lập tức cảm nhận được cơn lạnh từ điều hòa.- Vãi, bộ định bảo quản xác ướp hả?!Nhân Mã liếc xéo hắn, sau đó liền quàng áo vào người.

Song Tử cảm nhận được sự khinh bỉ mà Nhân Mã dành cho hắn.Chậc, Song Tử thực đang suy nghĩ có nên qua bên tổ chức kia không nhỉ?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cậu biết nhiều bí mật của Nhân Mã như thế, cậu có đi thì cậu ta cũng tìm mọi cách khiến cậu câm miệng thôi...- Ký túc không có ai à?

À mà, sao cậu cũng ở trong phó bản kia vậy?Song Tử hỏi, vừa trở về giường mình rồi ngồi xuống, nhìn Nhân Mã vẫn im lặng không nói gì, không biết qua bao lâu, Nhân Mã thở dài, vò mái đầu đen láy:- Tôi cũng chẳng biết, nhưng dù gì cũng lấy được vật phẩm cấp S ở Đám Cưới Ma rồi, đừng quan tâm quá nhiều nữa.

Dù sao thì...hệ thống cũng chẳng phải lần đầu bị lỗi.Song Tử không biết Nhân Mã đã trải qua những gì trước đó mà lại hình thành tính cách này.

Nhưng trên diễn đàn, có một bài viết bị rò rỉ cách đây vài năm, nói là khi phát hành nhiệm vụ cấp S đầu tiên, một tay chơi lão luyện đã chết, chết cực thảm, cái chết đó lại là để cứu một người bạn.Vì sao lại biết người bạn may mắn được cứu ấy là Nhân Mã?

Vì trong 13 người chơi đầu tiên, chỉ còn một mình cậu ấy sống sót.- Ừ, biết đâu cái trò chơi bị hỏng rồi chúng ta lại được thoát khỏi thì sao...- Được vậy thì hay rồi.

- Nhân Mã nhún vai, vò nhẹ mái tóc tối màu, cậu mặc vào chiếc áo phông trắng, mở cửa đi ra ngoài:- Tôi đi căn tin, anh ở đó nghỉ ngơi đi.Khi quen nhau trong nhiệm vụ, Song Tử không biết Nhân Mã là sinh viên cùng trường đâu.

Sau này vì một số sơ hở, cậu bị Nhân Mã phát hiện.Rồi cũng nhận ra cái đằng sau cậu nhóc 18, 19 tuổi kia là cái tổ chức khủng bố.

Nhưng nó không phải do Nhân Mã gây dựng, cậu nói chỉ nhận làm giúp người khác thôi, đợi người kia về thì cậu sẽ nghỉ hưu...Song Tử nghĩ, tới đó có nên đi gặp Thiên Yết xin việc không nhỉ?

Lương cũng cao cao...Nể tình cũng cùng nhau xông pha, vào sinh ra tử, chắc hắn sẽ nhận thôi.- Ê từ từ, tôi đi với cậu!!

- Song Tử lập tức nhăn mày, đang định chạy ra cửa với Nhân Mã thì khựng lại, ngồi khuỵu xuống sàn.- Khùng à?

Hét to vậy làm gì?!

Hả?

Làm sao vậy?________Trái với Song Tử trở về vui vẻ yên bình, bên Thiên Yết lại khác...Thiên Bình nhìn cánh cửa bị đập cho lồi cả ra ngoài, mùi máu tanh tưởi ngập trong không khí làm hắn nhăn mũi khó chịu.

Bản mặt chẳng có chút đồng cảm nào với người em ruột thịt đang thập tử nhất sinh trong đó, thậm chí còn có chút chán ghét.Chẳng biết trong cái phó bản vừa rồi hắn đã làm gì mà giờ lại như phát điên như vậy, tự cắn bản thân thì thôi đi chứ còn tấn công người khác.

Sức mạnh lại tăng gấp ba gấp bội, thật đau đầu.Dây xích sắt nặng nề cũng chẳng giữ Thiên Yết đang phát điên lại được, tiềng gào rít, da thịt bị cào xé, hai tay đập vào cánh cửa hợp kim đến biến dạng cũng không chịu nổi mà rỉ máu.

Không có cảm giác đau đớn thể xác, cơn đau như búa bổ vào đầu làm hắn gục xuống, bóp chặt mái đầu như muốn nổ tung.Hắn cảm thấy rất đau đầu, cơn rát ở cổ lại còn kinh khủng hơn.

Thiên Yết tự cào tay bản thân, nhưng cơn đau nhỏ chỉ làm hắn tỉnh táo hơn một chút, rồi lại phát điên, mất kiển soát...Hệ thống gặp lỗi bug, dù Thiên Bình có đổi điểm sống sót cũng chẳng xem lại được phó bản mà Thiên Yết đã trải qua.

Chỉ có thể đợi hắn tỉnh táo lại, kể rõ ràng mọi chuyện, rồi tìm cách giải quyết.

Dù sao cũng phải nhanh chóng giải quyết chuyện này để tìm cái thằng nhóc tên Giang Xuyên kia.

Người giết Abyzon là hắn, tại sao người được lợi lại là tên nhóc mũi vắt chưa sạch đó?!Ầm ầm ầm!Tiếng đập cửa đinh tai nhức óc lại chẳng khiến Tần Thiên Bình có chút động lòng nào, hắn nhíu mày, tỏ ra vô cùng khó chịu:- Sao thằng nhóc này lại thành cái bộ dạng người không ra người ma không ra ma này chứ, lại còn phiền chết đi được...Muốn tìm mấy người cùng ở trong phó bản kia cùng Thiên Yết cũng tốn một khoản không nhỏ đâu.

Còn chưa chắc mấy tin tình báo kia đúng nữa.

Thằng nhóc Thiên Yết bình thường toàn gây sự với người ta, có khi mấy người đó cố ý không giúp cũng đáng lắm.Dù sao cũng chẳng chắc chắn, còn tốn nhiều điểm sinh mệnh...Thiên Bình ngay lập tức thoái thác:- Tự làm tự chịu, một chút là ổn.______- Ai vậy?- Tớ nè, Cự Giải đẹp trai nhất thế giới đây!Bạch Dương giật giật khóe mắt:- Cậu làm cái gì mà biến thành bộ dạng vừa biến thái vừa tởm lợm này vậy?!- Đẹp mà, tớ vừa bốc được cái đạo cụ thay đổi ngoại hình nên mất cả tiếng để đổi đó, không khác gì chơi game thời trang cả.Cự Giải thành thật kể lại, Bạch Dương ngạc nhiên hỏi:- Sao cậu không để khi khác rồi sử dụng, dù sao bây giờ cũng có cần đổi liền như vậy?Chưa kịp để nó trả lời, Song Ngư vừa giải đề xong thì liền nói luôn:- Cậu ấy vừa đụng độ với cái người tên Tần Thiên gì đó, anh ta mạnh lắm, nói không chừng đã ghi thù rồi.Bạch Dương: -...Cự Giải: - Sao cậu siêng thế?

Ngồi trên giường bệnh mà còn giải đề nữa hả?- Ừ...cũng sắp thi rồi mà- Đừng ép bản thân quá mức, cậu nghỉ ngơi chút đi.

- Xử Nữ đi mua đồ ăn về nói, hắn hơi cúi đầu, rõ ràng rất khác lúc mà Bạch Dương mới gặp.Trong khi ba người còn đang ở bệnh viện nghỉ ngơi thì Xử Nữ đã đi thêm vài phó bản tân thủ, thật sự liên tục đến mức không nghỉ ngơi.

Thật trâu bò...- À Xử Nữ, tặng cậu cái này này!Cự Giải lấy trong kho đồ hệ thống ra một bình thuốc đưa cho Xử Nữ.[ Thuốc hồi sinhMột mạng đổi một mạng, nhưng ta thích mạng của ngươi.Chỉ sử dụng 1 lần ]- Cái này rất hợp với thẻ kỹ năng của cậu đó nha Xử Nữ.Bạch Dương cảm thán, trong 4 người, thẻ kỹ năng của Xử Nữ như hack, không cần CD, chỉ cần lưu trữ, nhưng vật lưu trữ là mạng người...[ Hệ thống đã cập nhật xong.Thêm chức năng: Cấm giết người chơi trong phó bản.Đồng đội nên hợp tác vui vẻ! ]Thật à?

Vừa khen Xử Nữ đùi to xong mà...[ Người chơi thân mến, sắp tới sẽ tổ chức lễ hội Hóa Trang ở khu vực 08.Rất nhiều vật phẩm lưu lạc đang ở đó, hãy tìm cách lấy được thiệp mời và tham dự nhé. ]- Hể?

Là sao?

- Cự Giải hỏi.- Là sắp có một lễ hội được tổ chức ở khu vực số 8 - một khu vực thuộc trò chơi.

Chúng ta tìm thiệp mời tới đó sẽ tìm được vài vật, chắc cũng có đồ tốt.Song Ngư giải thích lại, nhưng cũng chỉ là đỡ ba hoa hơn cái hệ thống thôi.

Bạch Dương vuốt cằm:- Nhưng chúng ta có rất ít thời gian sống tiếp, điểm sinh mệnh thấp như vậy, có lẽ nên tham gia nhiều phó bản hơn vậy.

Xử Nữ, cậu đang có mấy ngày đó?Xử Nữ thất thần bị gọi, lúc sau mới phản ứng lại, trả lời: - 52 ngày 7 tiếng 14 phút.- Tôi chỉ còn hơn 6 ngày thôi.

- Song Ngư ngại ngùng gãi đâu.Cự Giải: - Tui cũng còn 6 ngày!- Hả?

Sao tôi lại có tận 20 ngày vậy?!Bạch Dương nhìn dãy số trên tay, giật mình nhảy khỏi giường.

Xử Nữ đột nhiên vui vẻ lên một chút:- Tôi chuyển đấy!Không khí thoáng im lặng.Cự Giải....Song Ngư.....Mau nói cậu quên đi Xử Nữ, con tim này dễ tổn thương lắm.
 
[12Cs| Bl] Quy Tắc Sinh Tồn Trong Game Kinh Dị
Nỗi hoảng loạn giữa lòng ngực


- Tránh ra!

Tránh ra!!Tiềng hét, tiếng còi xe inh ỏi làm náo động cả một thành phố.

Cụ thể là lúc bảy giờ sáng có một chiếc bugatti lao như bay tới bệnh viện, không những phóng nhanh vượt ẩu còn làm méo hết mấy chiếc xe cảnh sát đuổi theo.

Nhưng chỉ là nó muốn...Tới bệnh viện...Bảo Bình đậu xe ở ngoài cổng rồi nhanh chóng cõng Kim Ngưu đã bất tỉnh trên lưng tới vào bệnh viện.Chẳng hiểu sao lúc Kim Ngưu thoát khỏi phó bản rồi nhưng vết thương cũng chẳng lành lặn hẳn, chính xác hơn là nó chỉ lấp lại một nửa phần thịt bị mất, nhưng vẫn để lại một cái lỗ trên lưng Kim Ngưu.Bảo Bình thuê chung nhà với hắn, vừa tỉnh dậy là ngân nga đi mua đồ ăn, tiện thể mua luôn cho Kim Ngưu một phần há cảo nóng hổi.

Nhưng ai mà biết vừa về đến nhà đã thấy Kim Ngưu nằm ngổn ngang trên sàn, cả người đỏ phừng phừng lúc nóng lúc lạnh.

Mê man chẳng biết trời đất.Hắn nhìn thấy vết máu thấm cả mảng trên áo Kim Ngưu thì ngay lập tức đỡ hắn dậy rồi kéo áo xuống, để lộ vết thương kinh khủng sau vai.Đợi lúc hồi thần lại, Kim Ngưu đã được đưa vào phòng bệnh.Bảo Bình ngồi trên hàng ghế dài, hai tay vẫn còn vương lại hơi nóng trên người Kim Ngưu run rẩy, hắn mở điện thoại ra xem tin tức trên web người chơi:[ Hệ thống gặp sự cố nên không thể đem lại một cơ thể hoàn chỉnh cho người chơi sau khi rời khỏi phó bản.

Sẽ đền bù 100 ngày cho người chơi chịu ảnh hưởng.Xin lỗi vì sự bất tiện này. ]Thông báo hệ thống hiển thị trên màn hình như khẳng định suy đoán của hắn là đúng.

May mà không phải cơ chế mới, chỉ là bị lỗi.

Nhưng Kim Ngưu...Nhưng tại sao hắn lại lo lắng cho Cố Kim Ngưu đến vậy nhỉ??

À, có lẽ hắn sợ hãi việc phải quay lại làm việc với Lục Ma Kết mà.Tự ngụy biện với bản thân xong, Bảo Bình liền được bác sĩ gọi vào phòng bệnh, dặn dò vài chuyện cần chú ý, bác sĩ cũng rời đi.Nhìn Kim Ngưu nằm yên vị trên giường, trong ngoan ngoãn hơn lúc tỉnh táo rất nhiều.

Bảo Bình thở dài vò đầu:- Có nên gọi Ma Kết cho người tới chăm sóc hắn ta không nhỉ?Mà thôi, hắn tự làm vậy...Nhìn đống băng gạc dày cộp trên lưng Kim Ngưu, Bảo Bình không khỏi suy nghĩ liệu vết thương kia có lành lại được không?

Miếng thịt đó chắc sẽ mọc lại nhỉ?

Hệ thống cho có 100 ngày, chắc là sẽ nhanh hồi phục thôi.Hơn nữa...phó bản bắt buộc của Kim Ngưu còn hơn một tháng nữa là tới.

Nếu hắn không phục hồi sớm thì trò chơi cũng sẽ cho hắn một thân thể khỏe mạnh để vào nhiệm vụ kịch bản.Nghĩ loạn cả lên, Bảo Bình cũng chẳng phủ nhận được hắn lo cho Kim Ngưu gần chết...- Này...mấy giờ rồi?Nhìn bộ dạng xộc xệch của Bảo Bình, mắt Kim Ngưu vừa mở liền nặng trĩu khép lại, miệng mơ hồ hỏi:- Ở đâu đây?Lúc dịch chuyển về hiện thực thì hắn đang bất tỉnh, giờ hư hư ảo ảo, chẳng biết đây là đâu, nhưng thấy Bảo Bình bên cạnh liền yên tâm hơn một chút.Bảo Bình: - Bệnh viện.Kim Ngưu cảm thấy cả người mỏi nhừ, không cử động nổi, sau một hồi nhúc nhích thì cũng chấp nhận số phận mà nằm yên.

Hắn im lặng, Bảo Bình cũng không nói gì, không khí rơi vào khoảng lặng nghẹt thở.- Tôi...tại sao lại không phục hồi?- Do một số lỗi của hệ thống, có bồi thường rồi.Bảo Bình hơi cúi đầu, không muốn nhìn vào đôi mắt ngơ ngác của Kim Ngưu.

Kim Ngưu chấp nhận dựa dẫm vào hắn, nhưng hắn lại chẳng giúp Kim Ngưu được gì.

Giờ còn rơi vào bộ dạng chẳng làm được gì này nữa.- Biểu cảm gì thế?

Anh đang cảm thấy có lỗi hả?- Gì chứ?

Cậu không thể để không khí cảm động thêm chút à??- Dù sao cũng đâu phải lỗi của anh, anh đừng có bày ra bộ mặt đó, tôi không quen.Kim Ngưu nhếch miệng nói, nhưng Bảo Bình hiểu rõ, hắn chẳng ổn tí nào.

Bảo Bình lấy trong không gian hệ thống ra một lọ thuốc, nhìn thôi đã biết là thuốc cấp S rồi:[ Thuốc chữa thương.Hiệu quả: hồi phục mọi vết thương trên cơ thể người uống đồng thời tăng chỉ số sức khỏe lên cao. ]- Lúc trước mua vì sợ có người trả thù, giờ cho cậu vậy.Kim Ngưu ngạc nhiên, hình như lọ thuốc này lúc trước Bảo Bình tham gia một phó bản làm xong nhiệm vụ ẩn nên nhận được, không ngờ lại cho cậu, còn là thuốc cấp S không có tác dụng phụ nữa chứ...Tên Bảo Bình này đổi nết à?..!Chưa kịp để Kim Ngưu suy nghĩ xong, Bảo Bình đã đổ thẳng lọ thuốc vào miệng hắn:- Là thứ tôi liều mạng mới có được, cậu không được làm rơi một giọt nào hết!!_________- Cậu lo cái gì?

Tôi đảm bảo dù có chết cũng đem Song Ngư nguyên vẹn về cho cậu, được chưa?Cự Giải vỗ ngực cam đoan.Nhưng Xử Nữ không tin tưởng lắm, lần trước Cự Giải với Song Ngư cùng tham gia phó bản, chưa gì mà cậu ta đã đi đắc tội với người của tổ chức Hoắc Kiến.

Xử Nữ chỉ sợ liên lụy Song Ngư.Nhưng Cự Giải nói đúng, nếu Song Ngư không tham gia thêm vài phó bản nữa thì tới lúc phó bản bắt buộc xuất hiện thì lại rất nguy hiểm...Bọn họ chưa chắc đã vào cùng một chỗ mà...- Được rồi, cậu cẩn thận nhé Song Ngư, nhớ lời tớ dặn đấy.Cự Giải biết Xử Nữ không thích nó lắm, nhưng biết làm sao được, nó lại rất thích Song Ngư, vào cùng phó bản với Song Ngư rất tốt:- Đi thôi Song Ngư!- Ừ, tớ kiểm tra đồ đạc chút đã.Bạch Dương đang gặm táo cũng đi tới:- Cậu nhớ chọn mấy phó bản cấp D đó, đừng có đòi thử sức chọn mấy phó bản khó mà chết ngắc chỗ nào không biết đấy!- Biết rồi mà!

Tớ cũng không ngốc đến thế!Sau khi rời khỏi bệnh viện, Cự Giải vào trang web đặt xe đưa đón đến địa điểm giao dịch.

Lần này là một quán bán hàng rong bên đường.

Bên cạnh còn có một thiếu niên đeo khẩu trang, mang áo hoodie đen, lưng dài vai rộng, bóng lưng trông rất quen mắt.- Anh là Sư Tử ạ?- Ừ, Giang Xuyên với Lâm Lâm, đúng không?Cự Giải gật đầu lia lịa, có đại thần chấp nhận cho ôm đùi, tội gì không bám vào?Song Ngư thì ngờ nghệch một bên: Ủa?

Hai người này trao đổi liên lạc từ bao giờ?

Còn hẹn nhau vào phó bản, hèn gì Cự Giải lại cam đoan lần này chỉ cần đi theo làm nền thôi...- Anh cùng bọn em vào phó bản cấp D ạ?

- Không, là cấp C.Sư Tử trả lời, nghi hoặc nhìn Cự Giải.

Cự Giải cười cười, gãi đầu ngại ngùng giải thích cho Song Ngư:- Xin lỗi, quên nói với cậu rồi, báo sai cấp với Xử Nữ và Bạch Dương chỉ là muốn hai cậu ấy khỏi lo lắng thôi.

Nhưng cậu đừng lo, phó bản này tớ lựa rất kỹ rồi, chết là out, không phải chết thật!!- Không sao hết, dù sao cậu cũng hứa bảo vệ tớ mà...Song Ngư ngoài mặt tỏ ra ổn, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng.Sư Tử trấn an hai người rồi rút điện thoại ra:- Không sao đâu, chỉ là phó bản cấp C, tôi không bỏ hai người lại mà chạy đâu.

Tiềm năng của hai cậu rất lớn, chỉ là sau này tôi cần hai cậu giúp đỡ một số việc thôi.- Đừng lo đại ca, lần trước anh bảo vệ Song Ngư an toàn, anh bảo em lên núi đao xuống biển lửa em đều đi, chỉ cần không chết là được!Cự Giải vỗ ngực cam đoan, Song Ngư thì cười trừ rồi chăm chú nhìn điện thoại đã từ bao giờ bị cài đặt trang web trò chơi kinh dị.Nhiệm vụ đã được Sư Tử gửi tới, chỉ cần ấn xác nhận rồi đưa cho NPC xem là được:[ Nhiệm vụ cấp C: Trò chơi Bút TiênBút tiên Bút tiên, ngươi là kiếp trước của ta, ta là kiếp này của ngươi...? ]
 
[12Cs| Bl] Quy Tắc Sinh Tồn Trong Game Kinh Dị
[1] Những thứ vốn không nên xuất hiện


Bạch Dương nhìn bóng dáng Cự Giải khuất dần, trong lòng bỗng cảm thấy hẫng đi một nhịp.

Song Ngư là bạn cùng học, Xử Nữ là người cùng vào cửa tử nhiều lần, nhưng duy Cự Giải lại là bạn bè bao nhiêu năm qua.Nói không quan tâm thì là nói dối...Bạch Dương đặt quả táo ăn dở xuống, ký ức đột ngột nhớ về khoảng thời gian mới quen Giang Cự Giải.Cậu ta ngồi rúc trong đống rác, cả người lem luốc như con cáo nhỏ xù lông nhe nanh vuốt, khác biệt hoàn toàn với Bạch Dương được nuôi trong gia đình gia giáo, sạch sẽ thơm tho.Lần đó Cự Giải nhận được một cái kẹo mút...Lần hai gặp Giang Cự Giải, cậu ta 12 tuổi, cả người dù gầy gò nhưng không biết lại lấy đâu ra sức, một nhát đâm thẳng vào người đàn ông gục trên đất, không chút run rẩy, một vết chí mạng.Cuối cùng, vì được cho là phòng vệ quá mức, cậu ta bị bắt vào trại cải tạo.

Sau này gặp lại, Cự Giải đã trở thành hàng xóm của Bạch Dương.- Sao vậy?Xử Nữ khẽ hỏi, như sợ Bạch Dương giật mình, lại như sợ cậu ấy chìm vào đống suy nghĩ quá nhiều.- Không có gì đâu, một chút chuyện cũ thôi.- Ừ, cậu lấy xong đồ chưa, tớ đưa cậu về nhà.Xử Nữ nghiêng đầu, cố nhìn ra suy nghĩ trong lòng Bạch Dương, nhưng đáy mắt vốn mông lung ấy đột nhiên lại trở lại như thường, lặng thinh đảo quanh một vòng.- Xong rồi đó, ở bệnh viện lâu quá tớ sắp nghạt chết rồi, ra ngoài đi dạo một chút đi, ngày mai là thi đại học rồi.Bạch Dương vươn người rồi đi ra ngoài trước Xử Nữ.

Cậu ngáp dài một cái, lười biếng nói tiếp:- Lần sau tớ định đi vào phó bản với Cự Giải, cậu có muốn đi chung không?Xử Nữ ngạc nhiên:- Là nhiệm vụ bắt buộc của cậu đến rồi hay là của Cự Giải?- Là của tớ, cấp A.Bạch Dương vừa đi vừa nói, giọng nói vừa đủ cho hai người nghe, những người xung quanh cũng chẳng buồn để ý đến hai người, có lẽ là hiệu ứng mà hệ thống đem lại khi thảo luận về trò chơi...- Tại sao lại sớm vậy?

Còn là cấp A?Trước câu hỏi của Xử Nữ, Bạch Dương không biết nên trả lời như nào cho phải.

Chẳng lẽ thú thực rằng do cậu quá xui xẻo chăng?- Không biết nữa, vận may tớ có lẽ hơi cạn kiệt rồi.Bay ra bộ mặt bình thản, Bạch Dương nói, nhưng quả thật là vậy, bình thương vận may cậu không tệ, nhưng Cự Giải đã thú nhận rồi, mỗi khi sử dụng thẻ đạo cụ may mắn, nó sẽ hút một lượng khí vận của những người xung quanh để bảo hộ cho chủ nhân của nó.Chính vì vậy Cự Giải chẳng muốn đi với Bạch Dương tẹo nào.

Chí ít thì đi với Song Ngư chẳng ảnh hưởng gì, vì độ may mắn của Song Ngư cũng chẳng hơn Cự Giải là mấy, nói thẳng ra là không đủ để hút.Tuy một thời gian sau nó sẽ khôi phục lại bình thường, nhưng lỡ như vào thời khắc nguy hiểm cần chút vận may thì tiêu...Xử Nữ thở dài, đôi mắt sắc bén đảo một vòng để như để suy nghĩ gì đó, đi được một lúc mới nói tiếp:- Tớ đi cùng cậu.Ngập ngừng một lúc, Xử Nữ nói tiếp:- Cự Giải ấy...tớ đi thay cậu ấy...Bạch Dương khé nghiêng đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt hơi cúi xuống của Xử Nữ.

Cậu ấy cao lớn, nhưng trông lại trẻ hơn nhiều so với hình dạng mà trò chơi tạo ra cho cậu ấy.

Ít nhất thì Bạch Dương cảm thấy rất ngưỡng mộ...Xử Nữ quả là kiểu người không những có cơ bắp mà còn có một khuôn mặt cực đẹp trai...Chẳng bù cho Bạch Dương...- Vậy rất thiệt cho cậu.- Không sao đâu, dù sao nhiệm vụ cấp A phần thưởng cũng rất phong phú mà.

- Xử Nữ cười trừ, không biết từ bao giờ, cậu ta lại rất coi trọng Bạch Dương, một người có cốt khí, chẳng bao giờ bỏ rơi bạn bè, rất có thực lực, nhân phẩm lại tốt.

Sao lại chơi được với Giang Cự Giải vừa mưu mô vừa xảo quyệt thế?- Ừ, tớ không có tiền thuê người kéo qua phó bản, nhưng có cậu thì yên tâm rồi.Bạch Dương cười, nụ cười nhếch lên nửa miệng lại chẳng có chút khiêu khích nào, trái lại trong mắt Xử Nữ đặc biệt xinh đẹp.

Nhớ lại lần đầu gặp mặt ở Bệnh viện X, ấn tượng đầu tiên đối với Bạch Dương chính là rất có nhan sắc, nhưng lại như một tiểu bạch kiểm gầy gò, dễ rơi nước mắt.Cậu ấy dương như rất thích cười nửa miệng, chỉ nhếch lên một cái để biết rằng cậu ấy muốn cười.

Xử Nữ vùi mũi vào áo khoác cổ cao, che đi gò má đỏ hồng vì nhớ lại mấy chuyện chẳng đáng nhắc tới trước đây...Ước gì lúc trước Xử Nữ đồng ý việc đi học thêm cùng Song Ngư...

____
Phần này ngắn thôi, nào rảnh đăng tiếp phần tiếp theo nhá
 
[12Cs| Bl] Quy Tắc Sinh Tồn Trong Game Kinh Dị
[2] Những thứ vốn không nên xuất hiện


Nhà Tần Thiên Bình giàu, rất giàu, cũng vì thế mà hắn dễ dàng thoát khỏi mấy cái cuộc tranh giành quyền lực vớ vẫn kia.

Vì dù bỏ cuộc, hắn vẫn có tiền...Nhưng em trai hắn...Tần Thiên Yết lại có một cái đầu cố chấp, cứ thích lượn lờ tranh cho được cái quyền thừa kế từ ông nội hắn.

Ba mẹ hắn lại chẳng quan tâm gì đến hai đứa con trai duy nhất này.Thiên Bình cũng mặc kệ Thiên Yết, thằng nhóc này được ông nội cưng như báu vật, chắc chẳng ai dám đụng đến.Nhưng khoảng thời gian mà hắn tự cho là thanh thản ấy chẳng bao lâu.Bị kéo vào trò chơi kinh dị đó, Thiên Bình mới phát hiện, Thiên Yết không phải là muốn quyền thừa kế, mà cái gia tộc hắn luôn tránh xa là nơi nhận quyền lợi của Hệ thống để biến thành cái chốn giao dịch của người chơi.Thiên Yết nói chỉ cần mượn quyền lực của ông nội để lấy thông tin...Hắn chẳng quan tâm lắm, em trai hắn tự có suy đoán của nó.

Ngược lại, Thiên Bình khá tận hưởng sự vui vẻ khi chơi mấy cái phó bản kích thích kia.Nhìn Thiên Yết ngồi ngẩn ngơ trên giường, đôi mắt đen âm u một màu ủ rũ.

Cái áo sơ mi trắng tinh phẳng phiu giờ lại nhuốm màu máu khô sẫm, nhăn nhúm.

Định mở miệng bảo Thiên Yết đi tắm, nhưng lại thôi.Vì Thiên Bình rất quý mạng sống của hắn, lỡ như thằng nhóc này lại phát khùng như lúc nãy, giờ tháo cái còng tay đó ra cũng rất là nguy hiểm.Thà để em trai chịu khổ còn hơn để bản thân thiệt thòi, Thiên Bình bắt đầu câu hỏi:- Rồi, giải thích đi, cái bộ dạng này là sao?Thiên Yết không đớp chát lại như mọi khi, hắn kiệt sức liếc Thiên Bình một cái, nhúc nhích một cái, tiếng lạch cạch lại vang lên.Nếu không phải mặt hai người quá giống nhau, nhìn vào còn tưởng tổng tài bệnh kiều bắt cóc cô vợ bướng bỉnh không chừng...- Một chút chuyện nhỏ thôi...- Nhỏ cái gì?!

Tới cái mức nổi điên nổi khùng vậy hả?

Lão già kia mà biết cậu thành ra như vậy thì coi chừng bị ném vào viện tâm thần đấy?!!Thiên Bình gần như muốn ném cái bình hoa trên bàn vào mặt Thiên Yết.Ừ, hôm nay hắn sai, hắn không phản kháng.Thiên Yết lau đi vết máu trên má, mấy vết thương trên người lại nhức nhối không ngừng, chẳng quan tâm bộ mặt như sắp nghiền nát mình, Thiên Yết chậm rãi nói:- Anh không cần lo, tôi tự biết cách giải quyết, nhưng tôi cần anh giúp một chuyện...Thiên Bình cầm chìa khóa xe đang định ra ngoài thì khựng lại, lần đầu Thiên Yết nhờ vả hắn theo kiểu này.- Chuyện gì?Thiên Yết im lặng, lại không chịu nói tiếp, đến mức Thiên Bình định hỏi lại:- Anh giúp tôi, đi tìm một người tên Ngụy Bối Bối...- Tên thật hay giả vậy?

Không còn thông tin gì sao?Thiên Bình nheo mắt, nghi ngờ hỏi.- Là giả, còn thông tin thêm thì...Thiên Yết sờ cằm một lúc, trước con mắt mất kiên nhẫn của Thiên Bình, hắn nói:- Là con trai.
____
- Đau!!- Im lặng!

Bị trừ điểm ký túc giờ!Nhân Mã bịt miệng Song Tử lại, làm cậu ú ớ một lúc, nhưng ngay sau đó, Nhân Mã lỡ tay đổ cả chai khử trùng về thương lên đùi Song Tử.May mà cậu kịp thời bịt miệng Song Tử lại.Chẳng biết tại sao trên đùi Song Tử lại xuất hiện một vết thương kỳ lạ, nhìn lại như bị con thú cắn, nhưng chẳng có con thú nào lại cắn một rồi lại một cái như vậy, đáng lẽ ra là phải bị kéo đi một mảng da chứ nhỉ?

Sao lại như vừa bị gặm, hàm răng kia lại không đủ sắc để cắn đứt da?Hỏi Song Tử thì hắn lại bảo là có thể bị đám dơi cắn không chừng?

Có thể là như nào...Sau khi cơn đau dần qua đi, Nhân Mã lấy băng gạc cuốn đùi Song Tử lại.- Cái hệ thống chó...Nhân Mã cũng chó nốt...- Nói gì vậy?Nhân Mã cất xong bao thuốc vào ngăn kéo, quay lại đã thấy Song Tử lẩm bẩm gì đó không rõ.

Tuy cậu ta ngoài đời thực cũng cao mét tám, khúc nào ra khúc nấy, nhưng Nhân Mã lại chẳng hiểu tại sao lúc vào trò chơi lại cứ là cái bộ dạng tiểu bảo bối kia...Lâu lâu hệ thống lỗi chiều cao còn trở biến thành mét bảy mấy.- Bị bệnh hả?Nghe Nhân Mã tự nói ra lời trong lòng, Song Tử xoa xoa hai bên mi mắt:- Cậu không nên nghĩ xấu về người khác trước mặt họ như vậy đâu, nhất là khi cậu còn chẳng kiềm chế được ngôn ngữ của bản thân.
 
[12Cs| Bl] Quy Tắc Sinh Tồn Trong Game Kinh Dị
Bút Tiên - Người thứ năm là ai?-1


[ Bút Tiên - Người Thứ NămTrường H có lời đồn: nếu chơi Bút Tiên vào nửa đêm và có tiếng cười khúc khích, tức là có "người thứ năm" tham gia.4 năm trước, bốn nữ sinh đã thử trò này.

Khi họ chưa kịp hỏi, cây bút tự viết: "Ở đây."

Rồi một bàn tay xanh xao xuất hiện trên bút.

Cả bốn bỏ chạy, nhưng một người trong số họ đứng im, mắt dại đi.Sáng hôm sau, cô gái đó rơi từ tầng ba xuống, chết ngay tại sân trường.Từ đó, ai chơi Bút Tiên ở đây đều nghe thấy tiếng cười.

Có người thử hỏi: "Người thứ năm là ai?"

-và cây bút viết ra tên của một học sinh đã chết từ lâu. ]Kỳ lạ thật...Thay vì đưa ra nhiệm vụ hay nhắc nhở như bình thường, cái hệ thống quái gở này lại đưa ra một câu chuyện như muốn bắt mình giải đố...Song Ngư tỉnh dậy trong một lớp học, trời đã về chiều, ánh nắng nhạt dần xuyên qua khung cửa sổ bụi bặm, kéo những vệt sáng dài loang lổ trên mặt bàn gỗ cũ kỹ.

Lớp học vắng lặng, chỉ còn lại tiếng bút cào lên giấy và tiếng thở đều đều của một vài học sinh cuối cùng.Không ai nói chuyện.

Không ai cười đùa.

Dù vẫn còn người trong phòng, nhưng không gian lại yên tĩnh đến mức kỳ lạ-cái kiểu yên tĩnh nặng nề, như thể có một thứ gì đó đang lặng lẽ quan sát từ góc khuất.Gió nhẹ thổi qua, làm rèm cửa lay động khe khẽ.

Song Ngư rùng mình, vô thức liếc ra cửa sổ-chỉ thấy sân trường trống rỗng, chẳng có ai.

Nhưng cậu vẫn cảm giác có thứ gì đó vừa lướt qua ngoài kia.Bị ép tiếp nhận ký ức của cơ thể cũ này, cậu khó chịu liếc về chỗ ngồi cuối cùng bên cửa sổ-trống không...Nơi lẽ ra là của một người đã mất...có vẻ là mấu chốt cần giải quyết của phó bản này.Cậu vẫn nhìn ra cửa sổ, ánh mắt lơ đãng như bị thứ gì đó kéo chặt lấy.

Mãi đến khi một giọng nói khẽ vang lên, cậu mới giật mình.- Này, em không tập trung gì cả.- Thôi, muộn rồi, em có thể về.Giọng giáo viên vang lên nhẹ nhàng nhưng không che giấu được chút mệt mỏi.

Lớp học giờ chỉ còn cậu và cô giáo kia.

Những học sinh khác đã rời đi từ lúc nào, không chút tiếng động, chỉ còn những chiếc bàn ghế trống trải, im lặng như chưa từng có ai ngồi đó.Song Ngư chớp mắt, quay sang nhìn cô giáo.

Một khoảnh khắc, cậu cảm thấy khuôn mặt cô ta hơi mờ đi, như thể ánh sáng trong lớp đang nhòe nhoẹt một cách kỳ quái.

Nhưng chỉ trong tích tắc, mọi thứ trở lại bình thường.Cậu gật đầu, vội vàng thu dọn sách vở rồi đứng dậy.

Khi bước ra cửa, Song Ngư chợt có cảm giác kỳ lạ-giống như có một ai đó vừa rời khỏi chỗ trống kia cùng cậu.Gió lạnh thổi qua hành lang, mang theo một âm thanh khe khẽ.

Tiếng bước chân.Song Ngư khựng lại.

Nhưng khi ngoảnh đầu nhìn lại, lớp học đã trống không.

Chỉ còn ánh đèn mờ nhạt hắt lên dãy bàn ghế lạnh lẽo.

Cô giáo kia khi nãy còn đứng đó-giờ lại chẳng thấy đâu nữa.Chẳng biết Cự Giải đi đâu rồi, chắc là học khác lớp.Hành lang dài hun hút, vắng lặng như thể cả tòa nhà đã chìm vào giấc ngủ.

Ánh đèn vàng hiu hắt trải xuống nền gạch những vệt sáng nhờ nhợ, chập chờn như sắp tắt.

Một vài bóng đèn nhấp nháy, phát ra âm thanh rè rè khe khẽ, tựa như tiếng thì thầm của thứ gì đó ẩn sâu trong bức tường cũ kỹ.Gió đêm lùa qua khe cửa sổ, làm rèm che khẽ lay động.

Có gì đó không đúng.

Không khí quá tĩnh lặng, đến mức mỗi bước chân vang lên rõ ràng, dội vào khoảng không vô tận.

Nam bước chậm lại, cảm giác như đang xâm nhập vào một nơi không dành cho người sống.Xa xa, cuối hành lang, một bóng đèn bỗng vụt tắt.

Trong khoảnh khắc ấy, có thứ gì đó vừa lướt qua vùng tối.Không phải...mới vào phó bản-chẳng lẽ lại xui xẻo đến mức đó.Cũng không phải không có khả năng, bởi vì Xử Nữ đã cảnh báo cậu về cái thẻ của Cự Giải.Nhưng thẻ dự đoán ác ý không có báo động và nhắc nhở, có lẽ mấy sinh vật kỳ quái kia vẫn còn hạn chế, chưa phạm phải điều cấm kỵ.

Và bây giờ đã gần 10 giờ đêm, trong ký ức của cậu học sinh này, Song Ngư biết được 10 giờ ký túc xá đóng cửa, nếu về trễ, sẽ bị dì quản lý la mắng.Song Ngư bước nhanh hơn, cố gắng lờ đi cảm giác nặng nề đang bám chặt lấy mình.

Ký túc xá nằm ở tòa nhà phía sau trường, chỉ cách vài phút đi bộ, nhưng hôm nay đoạn đường ấy bỗng dài hơn hẳn.Tiếng bước chân của cậu vang vọng trong đêm, nhưng đôi lúc, cậu nghe thấy một âm thanh khác-rất khẽ, rất nhẹ, nhưng rõ ràng là có ai đó đang bước theo sau.Ngoái đầu lại.

Hành lang trống rỗng.

Chỉ có những dãy cửa sổ đen ngòm phản chiếu bóng mình.Cậu rùng mình, siết chặt quai cặp rồi sải bước thật nhanh.

Nhưng càng đi, cảm giác bị theo dõi càng rõ ràng.

Bóng đèn trên trần cứ chớp tắt liên tục, kéo dài những cái bóng méo mó trên nền gạch.

Cái gì đó đang ở đây.Rồi, không chịu nổi nữa-Song Ngư chạy.Thẻ cảnh báo vang lên liên hồi-[ Về ký túc xá, Về ký túc xá ]Cậu lao xuống cầu thang, băng qua khoảng sân tối om, tim đập thình thịch như muốn nổ tung.

Tiếng bước chân phía sau cũng tăng tốc.

Không dám quay đầu, Song Ngư chỉ biết chạy thục mạng, mặc cho hơi lạnh bủa vây lấy gáy.Ký túc xá ngay trước mặt.

Cậu nhào vào cửa, thở hổn hển, vội vã nhấn mã số mở khóa.

Cánh cửa vừa bật ra, cậu lao vào trong, đóng sầm lại sau lưng.Im lặng.Chỉ còn tiếng tim đập điên cuồng trong lồng ngực.Song Ngư lảo đảo cố đứng vững, không gặp bất cứ chuyện gì.

Nhưng khi cậu vừa đóng cửa lại, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.Ngoài hành lang tối đen, có thứ gì đó vừa dừng lại ngay trước cửa phòng ký túc xá.Không gặp quản ký ký túc, cũng chẳng gặp bạn học nào khác, nhưng vẫn có rải rác những phòng sáng đèn, có lẽ mọi người đa số đã an toàn về tới đây rồi.Song Ngư thở dốc, trượt lưng xuống sàn, cảm giác như vừa chạy thoát khỏi thứ gì đó mà bản thân không dám gọi tên.

Ký túc xá yên tĩnh một cách kỳ lạ, chỉ có tiếng đèn neon rè rè trên trần.

Cậu ép mình đứng dậy, cố bước về phía phòng.Vừa rẽ qua góc hành lang, một bóng người chợt xuất hiện trước mặt.- Cậu đi đâu về mà mặt tái mét vậy?Là Cự Giải.Song Ngư gần như thở phào.

Nhìn thấy cậu ấy-một bản mặt tính tình phớt đời, lúc nào cũng nửa tỉnh nửa mơ.

Nhìn thấy nó giữa cái không khí kỳ quái này khiến Song Ngư bớt căng thẳng hẳn.- Tôi... tôi về muộn thôi.

- Song Ngư lảng tránh, bởi vì bây giờ, Cự Giải cứ như thực sự chỉ là một người bạn của cơ thể này-nói trắng ra là chẳng biết người trước mắt có còn là Cự Giải không...Cậu ta nghiêng đầu, mắt nheo lại.

Ánh đèn trên trần chớp nháy, bóng nó đổ dài trên nền gạch, méo mó như không thuộc về con người.- Thế à?

Tưởng nãy giờ cậu bị ai đó đuổi theo chứ.Tim Song Ngư hẫng một nhịp.- Cậu nói nói gì?Cự Giải chỉ nhún vai, nhét tay vào túi quần rồi quay lưng bước về giường- Không có gì.

Vào ngủ đi, muộn rồi.Nhìn theo bóng cậu ta khuất dần trong hành lang tĩnh mịch.

Một cơn gió lạnh lùa qua khe cửa sổ.Đâu đó trong lòng, Song Ngư cảm thấy có gì đó không ổn.Lặng lẽ đi theo Cự Giải về giường, nhưng trong lòng vẫn còn vướng bận cảm giác kỳ lạ.

Cậu không hỏi thêm, chỉ im lặng bước sau lưng bạn mình.

Khuôn mặt này rất giống Cự Giải, nhưng cách nói chuyện-có khi nào cậu ấy muốn thử dò xét mình không?Cửa phòng ký túc xá vừa đóng lại, Cự Giải liếc nhìn Song Ngư, ánh mắt dường như cân nhắc điều gì đó.

Một lúc sau, nó chậm rãi nói:- Cậu vừa vào, đúng không?Song Ngư khựng lại.Cậu ấy không cười như mọi khi.

Giọng nó trầm thấp, không còn vẻ hời hợt thường ngày.

Song Ngư mở miệng định hỏi cho ra lẽ, nhưng ánh mắt Cự Giải như nhìn thấu hết mọi thứ.- Vào gì cơ?

- Cậu cố giữ bình tĩnh.Nhìn cậu một lúc lâu, rồi thở dài.

Nó kéo ghế ngồi xuống, lấy từ trong ngăn bàn ra một bức ảnh cũ, đặt lên bàn.- Cậu...có phải là Lâm Song Ngư không?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back