Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Yêu Lại Từ Đầu

Dịch Yêu Lại Từ Đầu
Chương 177: Lợi Dụng Thân Phận Của Cô





Cổ Tư thở dài, “Bọn họ có hơi không biết cách làm người.

Thực ra theo cảm giác của Cổ Tư thì những người nhà họ Trì cũng không ưa Trì Uyên.
Nhưng người nhà họ Trì đều thông minh, cho dù trong lòng nghĩ gì thì cũng không bao giờ thể hiện ra mặt.
Xem ra bây giờ bên phía nhà họ Ninh không ổn rồi.
Đến diễn cũng không biết.
Chứng tỏ những người này vẫn không đủ khôn khéo, sau này sẽ chịu thiệt trên thương trường.
Ninh Tôn chỉ nhếch khóe miệng, không nói gì.
Một lúc sau, thủ tục nhận chức đã giải quyết xong.
Bắt đầu từ ngày mai chính thức nhận chức.
Ninh Tôn đứng lên, định đi gặp tổng giám đốc Trương trước.
Cổ Tư không biết liệu mình có nên đi theo không.
Cô hỏi: “Tôi ở đây đợi anh à?”
Ninh Tôn gật đầu, “Được, tôi quay lại ngay.
Đợi Ninh Tôn ra ngoài, một lát sau thì người của phòng nhân sự bê đến cho Cố Tư một ly trà.
Ninh Tu vào cùng cô ta.
Dường như Cổ Tư biết Ninh Tu đến để làm gì.
Cô cầm ly nước trong tay, “Sếp Ninh đến tìm Ninh Tôn sao? Anh ấy ra ngoài rồi.”
Ninh Tải, tôi đến nói chuyện với CÔ."
Thực ra làm vợ Trì Uyên cũng có một chút lợi ích, nhìn xem, đến đâu cũng được người ta đối đãi lịch sự.
Nếu chỉ dựa vào thân phận của mình thì có lẽ muốn bước chân vào công ty này cũng không được.
Ninh Tu ngồi đối diện Cổ Tư, “Cô Trì với A Tôn quen nhau thế nào vậy?”
Cổ Tư không biết có nên nói thật hay không, “Ý của sếp Ninh là gì? Lọc danh tính bạn bè bên cạnh em trai sao?”
Ninh Tu vội cười, "Không phải, cô Trì đừng đa nghi, tôi chỉ đơn giản là tò mò thôi.”

Cổ Tư đên phận đi, lúc tôi với Trì Uyên đi công tác thì gặp được Ninh Tôn, cảm thấy nói chuyện hợp nhau nên tiếp tục qua lai."
Cổ Tư cười, “Trì Uyên là doanh nhân, có thể là cảm thấy đạo đức của Ninh Tôn không tệ nên đồng ý kết bạn
Thực ra cô lấy Trì Uyên ra là vì không muốn để người khác rêu rao về cô với Ninh Tôn.
Nhưng Ninh Tu lại quan tâm đến điều khác.

Anh ta chậm rãi gật đầu, “Anh Trì với A Uyên nói chuyện cũng rất hợp sao?”
Cố Tư ừ một tiếng, “Đúng vậy, hai người có vài sở thích giống nhau.

Thực ra thì anh biết đây, tính cách chồng tôi không tốt lắm, hiếm có ai hợp với anh ấy, quan hệ giữa Ninh Tôn với anh ấy cũng không tệ”
Ninh Tu thu tầm mắt lại, lần này không nói gì.

Cố Tư cũng ngậm miệng, cô nhìn chằm chằm Ninh Tu.

Những lời thế này không thể nói quá nhiều.
Vốn
m lưng.

Ninh Tú nói vậy à, sau đó không nói nữa.

Cũng không biết có tin lý do này của Cố Tư không.

Ninh Tu ngồi vài phút rồi rời đi.

Sau đó Ninh Tôn đẩy cửa vào.


Cố Tự đứng lên, “Có thể đi chưa?”
Ninh Tôn gật đầu, “Đi thôi, bên kia đã dặn dò xong rồi, ngày mai tôi đến luôn là được.”
Hai người đi về phía thang máy.

Có thang máy riêng và thang máy công cộng.

Cố Tự dứt khoát ẩn vào thang máy riêng.

Ninh Tôn cười, cùng cô vào thang máy.

Cố Tư cha Ninh Tôn gọi cho mình, bảo hôm nay muốn gặp mặt.

Anh ta đưa mình đến công ty nhà họ Ninh có lẽ là muốn lợi dụng thân phận của cô.

Trước đó nghe tên Ninh Tiêu kia nói, có vẻ chức vị của Ninh Tôn đã được quyết định từ trước rồi.

Chỉ là hôm nay có mình đến cùng nên Ninh Tu tạm thời thay đổi.

Bản thân Cố Tư vốn chẳng có gì, nhưng đứng sau cô là sếp lớn Trị Uyên mà.

Ninh Tôn có quan hệ tốt với cô, cũng gần như có nghĩa là có quan hệ không tệ với Trì Uyên.

Thế nên hôm nay, có lẽ Ninh Tu kiêng dè gì đó nên ưu đãi cho Ninh Tồn một chút.

Nghĩ thông suốt những điều này, Cố Tư cũng không có ý trách Ninh Tôn.

Có lẽ anh ta cũng không dễ dàng gì.

Nếu anh ta còn cách gì khác thì chắc cũng không thèm dùng đến thủ đoạn này.

- ---------------------------.

 
Chương 178: Con Riêng





Cổ Tư và Ninh Tồn ra ngoài rồi lên xe.
Lúc Ninh Tôn khởi động xe thì Cổ Tư hỏi, “Anh trai anh với anh không cùng mẹ à?”
Cổ Tư nghĩ, quan hệ giữa Ninh Tu và Ninh Tôn trông không tốt lắm.
Ninh Tu còn tự đến nghe ngóng quan hệ giữa Ninh Tôn và Trì Uyên.
Trồng bộ dạng không hề có ý bảo vệ Ninh
Tôn mà còn hơi đề phòng.
Cảm giác không giống như anh em cùng cha cùng mẹ.
Nhưng nếu nói Ninh Tu là do mẹ nhỏ của Ninh Tôn sinh ra thì cảm giác hình như cũng không đúng.
Tuổi tác có hơi không thích hợp.
Ninh Tôn ‘ừ một tiếng, thẳng thắn thừa nhận.
Anh ta lái xe ra ngoài, đồng thời lên tiếng, “Ninh Tu là con bà cả, Ninh Tiêu và Ninh Tương là con của mẹ nhỏ.”
Không đợi Cổ Tư hỏi, Ninh Tôn đã tự cười giễu, nói tiếp: “Về phần tôi, tôi là người không nên tồn tại, mẹ tôi không có tên trong danh sách bà Ninh”
Cổ Tư sững sờ.
Ý của Ninh Tôn là anh ta là con riêng?
Cổ Tư hít sâu một hơi.

Thực ra vấn đề con riêng này rất thường thấy trong các gia đình giàu có.
Đàn ông ấy mà, nhất là đàn ông có tiền, xảy ra loại chuyện này cũng rất bình thường.
Những người đàn ông không có tiền đều muốn lợi dụng sơ hở để ra ngoài vụng trộm.

Truyện mới cập nhật
Đàn ông có tiền thì tất nhiên sẽ có phụ nữ dán bám theo.
Thậm chí bọn họ còn không cần suy nghĩ thì đã có cơ hội đặt ngay trước mắt rồi.
Cho nên xác suất ngoại tình đương nhiên rất lớn.
Trước đây Cổ Tư kết hôn với Trì Uyên về nhà họ Trì, vốn cũng nghĩ gia đình như nhà họ Trì, đàn ông không hẳn có thể giữ được trái tim ban đầu.
Nhưng về sau thì cô thấy Trì Chúc thật sự là một người đàn ông tốt và hiếu thảo.
Còn những người khác trong nhà họ Trì cô không quan tâm.
Chỉ là Trì Chúc làm một tấm gương rất tốt, Cổ Tư cũng dần quên đi điều đó.
Bây giờ nghe Ninh Tôn nói như vậy.
Trong lòng cô lại lung lay.
Kết hôn với người có tiền thì rủi ro khá cao.

May mt anh chưa làm ra chuyện gì quá giới hạn.
Cổ Tư liếm môi, lên tiếng: “Vậy mẹ anh, bâygiờ...!bây giờ..

Cô không biết nên hỏi thế nào.
May mà Ninh Tôn cũng hiểu ý cô.
Ninh Tôn nói: “Bà ấy có gia đình mới, rời khỏi đây rồi.
Ninh Tôn cũng không cần người khác an ủi, anh ta cười một tiếng, “Thực ra tôi quen rồi, tôi cảm thấy bà ấy tìm được cuộc sống của mình cũng rất tốt.

Bà ấy không vào được nhà họ Ninh, cũng không thể cả đời bị bỏ lỡ như vậy được, bà ấy bắt đầu cuộc sống mới chứng tỏ bà ấy đã buông bỏ rồi, tôi rất vui mừng”
Cố Tư vươn tay vỗ vai Ninh Tôn, cô an ủi nói, “Sau này anh cũng có cuộc sống mới của mình, cố lên.
Ninh Tôn quay đầu nhìn Cổ Tư, cô đang cười.

Không có sự thương hại hay khinh thường,
cũng không khác lúc anh ta vừa gặp cô là mấy.
Trong lòng Ninh Tôn thoải mái đôi chút.

Anh ta đổi đề tài, “Đi ăn cơm nhé, cô muốn ăn gì?”
Cố Tư tính toán, lát nữa cô muốn về nhà xem sách sát hạch lái xe, sẽ không ra ngoài, nên ăn gì cũng được.

| Vì vậy cô nói, “Ăn lẩu đi, ăn lẩu vui hơn một chút.”
Ninh Tồn không kén chọn, “Được đấy, tôi biết một quán lẩu rất ngon, không biết bây giờ có mở cửa không, qua đó xem thử.”
Cổ Tự cười hi hi, “Được thôi.”
Nói xong cô cởi giày ra, ngồi xếp bằng trên ghế.

Ninh Tôn rũ mắt nhìn rồi cười, không nói gì.

Quán lẩu mà Ninh Tôn biết nằm cạnh một tòa nhà chung cư, ban ngày không nhiều người.

Ninh Tôn đi vào, tìm được vị trí bên cửa sổ.

Phục vụ đến đưa menu.


Cổ Tiều món.

Ninh Tên gọi thêm hai món ăn nhẹ là xong.

Đợi phục vụ đi rồi Ninh Tôn mới lên tiếng, “Anh Trì không định giải quyết những chuyện trên
mạng sao? Tôi thấy phía nhà họ Trì vẫn không phản ứng gì?
Chỉ có hôm qua Cổ Tự bị phóng viên vây lại nên giải thích một lần.

Đến nỗi rất nhiều người nói, Cố Tư là người chịu trách nhiệm đứng ra dập lửa.

Thái độ của nhà họ Trì giống như không dám đối mặt với nữ nhân viên họ Thôi kia.

- ---------------------------.

 
Chương 179: Anh Bị Đuổi Rồi





Cố Tư cũng không biết Trì Uyên định làm gì.

Cô quay đầu nhìn ra bên ngoài, chép miệng nói: “Con người Trì Uyên ấy à, có đôi khi thật sự thích lạnh lùng để giải quyết một số chuyện, tôi cũng không hiểu nổi anh ấy.

Phong cách của Cố Tư và Trì Uyên khác nhau.

Nếu có người dám vu khống cô như vậy thì chắc chắn cô sẽ nhảy dựng lên đốp chất với đối phương.

Cô không thể chịu nổi khi người ta bịa chuyện về mình.

Chắc chắn cô phải xé, xé đến nỗi mẹ ruột đối phương cũng không nhận ra.

Ninh Tôn im lặng chốc lát mới nói, “Có thể anh Trì có suy nghĩ và cân nhắc của anh ấy, thực ra tôi cũng không hiểu chuyện trên thương trường lắm, tôi chưa từng bước chân vào lĩnh vực này.

Cố Tư nhìn Ninh Tôn, cô đổi đề tài, “Anh hát rất hay, nếu từ bỏ thì tôi cảm thấy rất đáng tiếc.

” Ninh Tôn cười.

Một lúc sau, phục vụ bưng nồi lẩu lên.

Có một số món được đẩy qua.


Cố Tư lấy điện thoại ra chụp ảnh đồ ăn trên bàn.

Sau đó đăng status.

Thực ra cô cũng không biết đăng thứ này để làm gì, cô cũng đâu có bạn bè.

Nhưng chỉ là muốn đăng những thứ này lên đó.

Cô cũng không dám nghĩ kỹ xem ai có thể
nhìn thấy, ai sẽ vô tình nhìn thấy.

Sau khi làm xong thì bắt đầu nhúng đồ ăn.

Cố Tư lại hỏi Ninh Tôn, sau này anh ta có dự định gì trong công ty nhà họ Ninh.

Ninh Tôn hoàn toàn không có dự định gì, anh ta vốn không muốn đến công ty, lần này là ông cụ Ninh ép anh ta vào công ty.

Có lẽ là vì áy náy.

Ninh Tôn sống bên ngoài mấy năm rồi.

Những người con khác của nhà họ Ninh đều bám rễ trong công ty, chỉ có anh ta vẫn luôn nay đây mai đó.

Hai năm qua không hề về nhà.

Bây giờ ông cụ Ninh tuổi đã cao nên hơi cảm tính, hi vọng người nhà của mình có thể đoàn tụ.

Nhưng đối với Ninh Tôn, kiểu đoàn tụ này quả thực là một loại hành hạ.

Hai người ăn chưa được bao lâu, Cố Tư lướt vòng bạn bè.

Quả nhiên tên Tử Thư không nghiêm chỉnh này đã bình luận ở bên dưới.

Đương nhiên anh ta chỉ trích Cố Tư, nói cô trên mạng xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô lại có tâm trạng đi ăn lẩu.

Cố Tư chết nhạo, phớt lờ anh ta.

Sau khi ăn xong, Ninh Tôn đưa Cố Tư về nhà.


Cả người hai người đều là mùi lẩu, lúc xuống xe, Cố Tư còn cười khanh khách nhắc Ninh Tôn mau về nhà thay quần áo.

Ninh Tôn hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay với Cố Tu.

Cố Tư đợi Ninh Tôn lái xe đi rồi mới xoay người vào nhà.

Cô đi đến cửa nhà mới phát hiện cửa mở.

Cô la lên một tiếng, chớp mắt, cố gắng nhớ lại cảnh lúc mình ra ngoài.

Cô nhớ cô đã khóa cửa rồi.

Cổ Tư đứng ở bên ngoài cửa sổ sát đất bên cạnh, nhìn vào bên trong.

Trong phòng khách không có ai.

Nhưng giữa ban ngày ban mặt, lẽ nào có người vào trộm đồ?
Cố Tư đứng ở cửa hít thở sâu, sau đó đẩy cửa vào phòng khách.

Cô đứng ở cửa quét mắt một vòng, trong phòng khách không có thay đổi gì lớn, trông không giống từng bị người ta lục lọi.

Cố Tư cẩn thận nhìn xung quanh.

Cuối cùng nghe thấy tiếng bước chân ở đầu cầu thang tầng hai truyền đến.

Sau đó Trì Uyên xuất hiện ở đầu cầu thang, anh đứng đó nhìn xuống Cố Tư.

Cố Tư giật mình, cô trừng mắt, “Sao anh ở nhà? Chẳng phải giờ này anh nên ở công ty à?"

Giờ là buổi chiều, thời gian nghỉ trưa qua lâu rồi mà.

Trì Uyên nhìn cô, sau đó chậm rãi đi xuống.

Anh không trả lời Cố Tư, Cố Tư vội thay giày đi đến bên cạnh Trì Uyên, “Sao vậy, công ty
xảy ra chuyện à? Anh bị sa thải rồi?”
Trì Uyên quay đầu nhìn cô, “Cô không thể nghĩ về tôi tốt một chút à?”.

Truyện Huyền Huyễn
Cố Tư cau mày, “Vậy sao anh ở nhà, làm tôi tưởng có trộm vào.


Trì Uyên đến tủ lạnh lấy nước suối, anh đứng ở cửa bếp uống nước.

Cố Tư đứng một bên, thấy Trì Uyên vẫn không trả lời nên hơi không vui, “Anh nói nghe xem, tôi đợi anh lâu lắm rồi đấy.


Mấy giây sau Trì Uyên mới lên tiếng, "Khó chịu nên xin nghỉ về nhà.


- ---------------------------.

 
Chương 180: Tôi Thật Sự Đánh Giá Thấp Cô Rồi





Cố Tư chớp mắt, “Khó chịu chỗ nào?”
Cô còn nhón chân sờ vào trán Trì Uyên.

Nhiệt độ bình thường, không có gì bất ổn.

Trì Uyên lùi lại một nước, tránh sự đụng chạm của Cố Tư.

Khó chịu chỗ nào anh cũng không nói ra được.

Cảm giác cả người đều khó chịu.

Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều khó chịu.

Cố Tư thấy Trì Uyên tránh thì cũng biết động tác này của mình có hơi không đúng.

Cô cười hi hi để giảm bớt sự lúng túng vì hành động đột ngột của mình.

Cô cũng lùi lại hai bước, “Vậy anh đến bác sĩ chưa?"
Trì Uyên vặn chai nước lại, xách đi về phía cầu thang, “Không cần đi bác sĩ, tôi nghỉ ngơi một lát là được.


Cố Tư ồ một tiếng, không nói thêm gì khác.

Chỉ là Trì Uyên đi lên tầng được hai bước thì dừng lại.

Anh rũ mắt nhìn Cố Tư, “Quan hệ giữa cô với cậu hai nhà họ Ninh trông rất tốt nhỉ:
Cố Tư khựng lại rồi lập tức gật đầu, nghiêm túc nói, “Quả thực mối quan hệ của bọn tôi rất tốt.


Cô cũng đã theo Ninh Tôn đến công ty nhà họ Ninh rồi, còn chống lưng cho Ninh Tôn nữa.

Thế này thì chắc chắn là quan hệ tốt rồi.


Trước đây cô xem Ninh Tôn là bạn, nhưng qua một loạt sự kiện xảy ra hôm nay thì chắc chăn quan hệ đã tốt hơn trước đây rất nhiều.

Tất nhiên có thể dùng rất tốt để hình dung.

Trì Uyên chế giễu, “Hai người mới quen bao lâu, cô có biết trong nhà họ Ninh phức tạp cỡ nào không?”
Cố Tư gật đầu, vẻ mặt vẫn nghiêm túc, “Tôi biết chứ, Ninh Tồn nói với tôi rồi, anh ấy có một anh trai, một em trai và một em gái, rồi anh ấy là con riêng, tôi biết cả mà.

"
Nói xong những chuyện này, Cố Tư hơi than thở, “Quả thực là phức tạp, là thật sự phức tạp.

Trước đây tôi cảm thấy nhà anh đã đủ phức tạp rồi, nhưng bây giờ nhà anh hoàn toàn không so được với nhà họ Ninh.

Nhà anh người nhiều nhưng mọi người chung sống với nhau vẫn rất tốt, còn nhà họ Ninh thì không được!
Trì Uyên hơi bất ngờ, anh nhìn Cố Tư với vẻ hứng thú, “Ngay cả những chuyện này mà anh ta cũng nói cho cô?”
Cố Tư hoàn toàn không nghe ra sự chế giễu nhàn nhạt trong giọng điệu của Trì Uyên, cô nói: “Đúng vậy, bọn tôi không có gì giấu diếm cá.

"
Trì Uyên nhấc chân tiếp tục lên tầng.

Nhưng anh vẫn nói tiếp.

Anh nói, “Cố Tư này, tôi phát hiện trước đây tôi thật sự đánh giá thấp cô rồi.


Cố Tư cau mày, "Hả? Ý gì thế?”
Trì Uyên không nói nữa, sau khi lên tầng anh về thẳng phòng mình.

Không biết anh nghĩ gì mà dứt khoát khóa cửa phòng lại.

Thực ra khóa hay không thì Cố Tư cũng sẽ không qua phòng anh.

Cố Tư đứng dưới lầu một lát, cô tưới nước cho hoa, sau đó cũng về phòng mình.


Cô đi tắm, sấy khô tóc sau đó nằm trên giường.

Ăn uống no say rồi sau đó ngủ một giấc ngon lành, thật sự là cuộc sống thần tiên.

Cố Tư ở bên này chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Một lúc sau Trì Uyên ra khỏi phòng.

Anh ra sân.

Trong sân có hai hàng kệ hoa, bên trên để rất nhiều loại hoa.

Trì Uyên nhìn sơ qua, sau đó cau mày.

Bây giờ chuyện trên mạng ầm ĩ ngày càng lớn, nhưng anh không lo lắng.

Mỗi lần nhìn thấy những tin này là nhớ đến chuyện hôm đó mình bị bỏ thuốc.

Tất nhiên sau đó lại nhớ đến tất cả hình ảnh giữa mình với Cố Tư trong phòng nghỉ.

Những hình ảnh đó, lần nào nhớ đến cũng rất rõ ràng.

Thực sự khiến anh ngày càng sốt ruột.

Trì Uyên lấy hộp thuốc lá ra, rút một điều rồi ngậm trong miệng.

Anh không châm thuốc mà cứ ngậm như vậy.

Thực ra anh không nghiện thuốc lá.

Rất nhiều lúc đi xã giao.

Bản thân anh cũng không thích mùi thuốc lá cho lắm.

Anh cứ thế đứng trong sân.

Anh dời mắt lên cửa.

Cảnh tượng vừa rồi Ninh Tôn đưa Cố Tư về anh đều nhìn thấy cả.

- ---------------------------.

 
Chương 181: Bắt Đầu Để Ý





Cửa kính xe ô tô của Ninh Tôn hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của anh ta.

Nói thật, Ninh Tôn khá điển trai.

Trong anh ta đứng đắn hơn cậu em trai Ninh Tiêu xấp xỉ tuổi mình rất nhiều.

Nếu Cố Tư động tâm thì cũng bình thường.

Có điều với gia cảnh của nhà họ Ninh, nếu Cố Tư đến nhà họ nhất định sẽ bất lợi.

Đám người nhà họ Ninh chẳng có ai hiền lành dễ thân.

Nếu Cố Tư vẫn có thể nhẫn nhục chịu đựng như trước kia thì còn có thể khiến cuộc sống yên bình một chút.

Còn với tình cách động chạm đến mình là nổi đóa hiện giờ.

Nhà họ Ninh không được yên ổn, cuộc sống của cô cũng không thoải mái.

Trì Uyên đứng một lúc lâu, sau đó vứt thuốc lá đi rồi quay trở về phòng.

Lúc đi về phòng mình, Trì Uyên đi ngang qua phòng của Cố Tư.

Anh dừng lại như không kiểm soát được bản thân và lắng nghe động tĩnh trong phòng.

Không hề nghe thấy âm thanh gì cả.


Anh quên lúc mới bắt đầu trang hoàng căn phòng này, anh đã chọn vật liệu có hiệu quả cách âm.

Cho dù Cố Tư ở trong phòng phát ra bất kỳ âm thanh gì, anh đứng ở bên ngoài cũng không nghe thấy.

Trì Uyên phất tay trở lại phòng mình.

Anh vừa vào phòng là đóng rèm cửa lại, sau đó lên giường nằm.

Thật ra anh không buồn ngủ, chẳng qua là anh không biết làm gì mới phải.

Anh lăn qua lộn lại, điện thoại di động đặt bên cạnh bỗng đổ chuông.

Trì Uyên nhìn thì thấy người gọi là Tử Thư.

Anh nghe máy.

Tử Thư nói công ty đã liên hệ với khách sạn Tam Á, trong khách sạn có camera giám sát.

Hiện nay đã lấy được camera giám sát bên ngoài phòng Trì Uyên.

Ngoài ra cũng thu thập được một ít thông tin khi họ vào ở.

Những tin tức này cũng đủ để ứng phó những chuyện trên mạng.

Trì Uyên nghe được tin này cũng không vui vẻ lắm.

Anh chỉ tỏ ra bình tĩnh nói mình đã biết.

Tử Thư tiếp tục hỏi Trì Uyên vẫn còn khó chịu à.

Trì Uyên bảo không.

Còn cụ thể có khó chịu hay không, bây giờ chính anh cũng không biết nữa.

Chỉ là anh cảm thấy trong lòng rối bời, một vài cảm giác lạ lùng lấp kín trái tim anh.

Tử Thư ừ một tiếng: “Vừa rồi cậu hai tới, nói là đưa tài liệu cho anh, thấy anh không ở đây thì đi rồi.


Cậu hai mà anh ta nói chính là Trì Cảnh.

Thật ra anh ta đến tìm Trì Uyên cũng không phải chuyện gì quan trọng, anh không hiểu tại sao Tử Thư lại phải nhấn mạnh việc này.

Trì Uyên không nói gì.

Tử Thư chờ đợi nhưng lại không thấy được hiệu quả như mình muốn, anh ta không còn cách nào khác đành phải bất chấp nói tiếp: “Lúc cậu hai đi khỏi phòng làm việc của anh có nói một cậu, thảo nào hôm nay không thấy Cố Tư.

Tôi cũng không biết là có ý gì.



Trì Uyên nhưởng mày, sau đó anh cười nói: “Được rồi, tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi.


Trì Uyên cúp điện thoại rồi cười gắn.

Anh trở mình đối mặt với cửa, lẩm bẩm: “Cố Tư, tôi xem thường có rồi.


Trì Cảnh, Ninh Tôn.

Người này giỏi thật.

Lúc trước bà Trì còn nói nếu ông cụ Trì ép mình cưới Cố Tư thì có lẽ người như cô cả đời này cũng chẳng ai thèm lấy làm vợ.

Dĩ nhiên điều bà ta suy xét chính là gia thế của Cố Tư.

Nhưng mẹ nhìn xem, chẳng phải Trì Cảnh biết thân phận của Cố Tư mà vẫn bắt đầu để ý đến cô sao?
Bởi vậy, có những điều nói thì nói thế, nhưng chưa chắc đã là vậy.

Trì Uyên nằm như thế một lúc, cũng thấy hơi mê man.

Anh nhắm mắt lại muốn chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ khi tỉnh dậy, nhưng ý nghĩ ngổn ngang chiếm cứ đầu óc sẽ biến mất.

Anh ngủ một giấc mơ màng, hơn nữa còn ngủ khá lâu.

Đến khi mở mắt ra, sắc trời bên ngoài đã tối.

Trì Uyên ra khỏi phòng,
Lúc đi đến cầu thang tầng hai, anh cúi đầu là thấy ngay được ánh đèn rực rỡ trong phòng bếp dưới nhà.


Trong phòng có âm thanh vang lên.

Chắc là Cố Tư đang nấu cơm.

Trì Uyên suy nghĩ rồi đi xuống.

Anh đi đến chỗ ghế sofa thì thấy Cố Tư đang xào rau.

Cô đeo tạp dề, búi tóc lên, trông cũng ra dáng lắm.

Trì Uyên đang định đi đến đó thì chuông cửa bỗng vang lên.

Anh sửng sốt, quay đầu ra nhìn.

Từ cửa sổ bên cạnh có thể thấy có người vào sân.

Ông bà Trì.

Bây giờ họ đang đứng ở cửa.

Trì Uyên vội vàng đi ra mở cửa.

Vẻ mặt của Trì Chúc hết sức bình thản, còn bà Trì lại không mấy vui vẻ.

- ---------------------------.

 
Chương 182: Nể Mặt Anh





Trì Uyên khá bất ngờ: “Ba mẹ, sao ba mẹ lại đến đây?”
Bà Trì nhìn anh: “Ba con nói hôm nay con không thoải mái, buổi chiều xin nghỉ ở nhà, mẹ không yên tâm nên đến thăm con.


Thật ra tiếng chuông cửa cũng quấy nhiễu Cố Tư.

Nhưng lúc cô đi ra thấy người tới là ông bà Trì thì quay lại phòng bếp ngay lập tức.

Bà Tri cũng liếc về phía Cố Tư.

Trong lòng bà ta vẫn cảm thấy khó chịu, bà ta có bóng ma tâm lý với căn nhà này.

Vừa rồi khi đứng ở cửa, bà ta bỗng nghĩ đến việc Cổ Tư làm bà ta bẽ mặt ngay trước mặt người giúp việc.

Bà ta vẫn oán giận.

Ông bà Trì ngồi xuống ghế sofa.

Bà Trì quan sát ngôi nhà này.

Nhìn cách trang trí ở tầng một, không giống như Trì Uyên sẽ làm như thế.

Bà ta nhỏ giọng hỏi Trì Uyên: “Đây là căn nhà con đưa cho cô ta trước khi ly hôn à?”
Trì Uyên gật đầu.


Bà Trì hừ lạnh.

Vụ ly hôn này quả thật là Cố Tư lời to.

Từ đỗ nghèo khỉ bỗng chốc biến thành phủ bà.

Công ty đứng đắn làm ăn cũng không kiếm lời được như cô.

Trì Chúc nhìn Trì Uyên: “Buổi chiều con nói
không thoải mái có phải là vì mấy chuyện trên mạng không?”
Trì Uyên mỉm cười: “Không phải, chuyện này còn chưa đến mức ấy.

Trì Chúc gật đầu: “Không phải thì tốt, ba cũng cảm thấy không phải, chỉ cần con không làm thì chuyện này không tạo thành ảnh hưởng gì.

Trì Uyên nói vâng: “Bên Vạn Phong mấy ngày nay cũng náo động nhất, nhưng cũng chỉ trong mấy ngày nay mà thôi.


Trì Chúc hiểu ý Trì Uyên, ông ta nói: “Ba cũng nhận được tin rồi, Ủy ban kiểm toán đã vào cuộc, ba tin sẽ có kết quả nhanh thôi.


Trì Uyên khẽ mỉm cười, đổi đề tài: “Ba mẹ tới đây, bà nội bên kia có nói gì không?”
Vẻ mặt của bà Trì cứng đờ.

Bà cụ biết bà ta muốn đến đây nên cố ý dặn bà ta đừng trêu chọc Cố Tư.

Nhất là trong thời điểm hiện tại đang vô cùng rối loạn, tuyệt đối không được gây trở ngại cho Trì Uyên.

Đương nhiên Bà Trì đồng ý, chẳng qua trong lòng bà ta cực kỳ không vui.

Cố Tư ở trong phòng bếp xào rau, sau đó tự
mình bưng thức ăn đến phòng ăn.

Cô thật lòng không muốn chào hỏi mấy người nhà họ Trì.

Nhưng Trì Chúc, nói thế nào nhỉ, ông ta không có xích mích gì với cô cả.

Ngôn Tình Sủng
Trước kia cũng không gây khó dễ cho cô.

Nếu cô tỏ ra khó chịu thì trái lại có vẻ như cô không hiểu chuyện.

Vì vậy Cố Tư suy nghĩ, cuối cùng vẫn đi ra cửa phòng ăn: “Cơm nấu xong rồi, ăn được rồi.

"

Cô cũng chưa gọi rõ là ai.

Trì Uyên nhìn Cố Tư, cô có thể làm như vậy làm anh cảm thấy bất ngờ.

Có lẽ cô cũng có ý nể mặt anh.

Trì Uyên đứng dậy, nói với Trì Chúc và bà Trì: “Ba mẹ chưa ăn phải không? Vậy ăn chung đi, tay nghề nấu nướng của Cố Tư tốt lắm.

Bà Trì tỏ vẻ hằn học: “Không ăn, mẹ không đói bụng”
Thật ra bà ta muốn nói vài lời khó nghe hơn.

Nhưng bởi vì bà cụ Trì đã dặn trước, thế nên bà ta sửa lời.

Trì Chúc cũng không muốn bà Trì làm cho tình hình trở nên xấu hổ hơn.

Ông ta kéo bà Trí: “Đi thôi, nhịn chút đi, đừng để A Uyên phải khó xử.

Bà Trì vẫn bày vẻ khó chịu: “Ông đi đi, tôi thật sự không ăn được.

Có lẽ tôi ngồi vào bàn cơm, mọi người lại hết hứng ăn
Tất cả mọi người đều biết bà Trì nóng tính, lại hơi bộp chộp.

Nếu ngồi cùng bàn với Cố Tư thật thì không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.

Cố Tư cũng không phải là Cố Tư của trước kia.

Bây giờ cô rất giỏi chọc giận người khác.

Cố Tư nói vài câu là bà Trì mất bình tĩnh ngay.

Trì Chúc cũng biết điều này.


Ông ta nhìn Trì Uyên: “Thế này đi, con không sao thì đi ăn cơm đi, ba với mẹ con đi về đây!”
Trì Chúc nói xong thì Cố Tư tiếp lời luôn.

Cô mỉm cười với Trì Chúc: “Bác trai, bác ăn cơm rồi hãy đi, cháu đã nấu xong cả rồi đây, mà bên ngoài cũng tối rồi, ăn một bữa cũng chỉ mất chút thời gian thôi.

"
Cổ Tư làm như thế khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Trì Chúc xua tay: "Không cần, không cần, bên nhà còn có việc nên chúng tôi đi về luôn, sau này có thời gian sẽ lại đến nếm thử tài nấu nướng của cô.


Cổ Tư cười tươi trông rất đáng yêu: “Được ạ, vậy quyết định thế nhé, lần sau bác tới, bác thích ăn gì cháu làm cho bác.


Trì Chúc nói ừ, xem như đồng ý với cô.

Sau đó ông ta và bà Trì đi về phía cửa đồng thời dặn dò Trì Uyên chú ý sức khỏe, sau đó ra về
Hai người họ vừa đi, nụ cười trên mặt Cổ Tư lập tức tắt ngấm.

Cô xoay người đi vào phòng ăn.

Trì Uyên quay đầu sang nhìn Cố Tư rồi cười khẽ, sau đó theo cô đi vào.

- ---------------------------.

 
Chương 183: Tại Sao Anh Lại Chịu Ly Hôn Với Cô





Cố Tư và Trì Uyên đều không lên tiếng suốt cả bữa cơm.

Cho đến khi ăn xong, Trì Uyên thu dọn bát đũa, Cố Tự đi lên tầng.

Một lát sau cô lại đi xuống.

Lần này, cô thay quần áo và còn trang điểm.

Trì Uyên đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, thấy Cố Tư ăn diện như thế thì hơi ngạc nhiên: “Cô muốn ra ngoài à?"
Cố Tư ừ một tiếng: “Tôi đi ra ngoài chơi một lát rồi về.


Trì Uyên cau mày: “Đã muộn thế này rồi mà còn ra ngoài à?”
Cố Tư chẳng hề để ý, cô nói: “Bây giờ bên ngoài mới náo nhiệt.

Thời điểm này mới là lúc bắt đầu cuộc sống về đêm.

Trì Uyên lại hỏi tiếp: “Đi với Ninh Tôn à?”
Cố Tư nói đúng vậy, rồi còn cười: “Tôi nghe anh ấy hát, rất hay đấy.

Nói xong, cô đeo túi lên rồi xoay người đi ra ngoài.


Trì Uyên cứ nhìn theo Cố Tư cho đến khi bóng dáng cô biến mất ngoài sân.

Anh rời tầm mắt đi, đổi kênh tivi.

Vào khoảng thời gian này, nhiều bộ phim truyền hình đang được phát sóng.

Nhưng toàn những bộ phim không đầu không đuôi, xem cũng chẳng có gì thú vị.

Cuối cùng Trì Uyên xem một chương trình khoa học kỹ thuật.

Chương trình này vừa khó hiểu vừa nhàm chán.

Tầm mắt của Trì Uyên đặt trên tivi.

Nhưng nhìn kỹ lại thấy thật ra ánh mắt anh chỉ cố định ở một vị trí.

Rõ ràng anh đang không tập trung.

ở phía bên kia, Cố Tư bắt xe đi đến một quán bar.

Quán bar này khá nhỏ, bên trong chỉ có một khu vực công cộng.

Nhưng mà vẫn rất đông.

Cố Tư vừa đi vào đã trông thấy Ninh Tôn trên sân khấu nhỏ.

Ninh Tôn ôm đàn guitar của mình ngồi trên ghế bar chân cao.

Âm nhạc rất nhẹ nhàng, anh nhẹ giọng hát một bài hát trữ tình.

Thật ra, ở quán bar không thích hợp bật âm nhạc quá nhẹ nhàng.

Bình thường những người đi tìm kích thích đều thích thể loại rock and roll.

Nhưng có lẽ bởi vì giọng của Ninh Tôn khá hay, tiếng hát cất lên giống như đang rủ rỉ kể chuyện.

Vì thế vẫn có nhiều người trong quán bar nghiêm túc lắng nghe.

Cố Tư đi đến tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Bên cạnh Ninh Tôn đã không còn vị trí nào cả, cô chỉ có thể tìm một góc nào đó.


Từ lúc Cố Tự tiến vào, Ninh Tôn cũng đã nhìn thấy cô.

Anh ta mỉm cười với Cố Tư.

Sau khi ngồi xuống, Cố Tư gọi bia.

Cảm giác đến đây mà gọi nước trái cây thì quá kỳ quái.

Cô chỉ gọi hai chai.

Cố Tư vừa ngồi chưa được bao lâu thì có người tới bắt chuyện.

Lần này Cố Tư không muốn để ý đến những người này, cô dứt khoát chỉ về phía sân khấu: “Bạn tôi kia, tôi không đi một mình.

” Những người đến bắt chuyện thấy bạn của cô là Ninh Tôn thì đều rút lui.

Cố Tư đợi một lát, Ninh Tôn hát xong một bài.

Rất nhiều người vỗ tay, có lẽ Ninh Tôn đã quen rồi, anh ta chỉ gật đầu với mọi người xung quanh.

Khi anh tới chỗ mình, Cố Tư cũng vỗ tay: “Này, thật ra tôi cảm thấy anh có thể trở thành thần tượng đấy, anh đã hát hay lại còn đẹp trai, ăn diện một chút nhất định sẽ nổi tiếng”
Ninh Tôn mỉm cười: “Thôi, dù cô nói đúng thì thân phận của tôi cũng không thích hợp.

Một đứa con ngoài giá thú, một khi tin tức này bị lộ ra, chắc chắn anh ta sẽ phải gặp nhiều chỉ trích.

Cố Tư thở dài: “Thật ra việc này không trách anh được, đây cũng không phải là lỗi của anh.



Ninh Tôn nhìn chằm chằm vào Cố Tư: “Nếu tất cả mọi người đều nghĩ được như cô thì tốt rồi.


Cổ Tư xua tay: "Mà thôi, chúng ta không nghĩ nhiều thế nữa.

Anh tự lái xe đến đây à? Uống rượu được không?”
Ninh Tôn lắc đầu: “Lát nữa còn phát hát nên tôi không uống.

Bên cạnh có đĩa trái cây, Cổ Tư đẩy sang chỗ anh: “Vậy anh ăn chút trái cây đi, cho trơn giọng.


Ninh Tôn nhìn Cố Tư một lúc mới hỏi với giọng tò mò: “Tôi thật sự không hiểu tại sao Trì Uyên lại chịu ly hôn với một cô gái như cô.

"
Cố Tư ngẩn ra, rồi mỉm cười.

Trông cô có vẻ bất đắc dĩ: “Quan điểm yêu thích của mỗi người là khác nhau, anh ấy không thích tôi thì dù tôi tốt đến mấy cũng vô ích.

Dù tốt đến mức nào đi chăng nữa, với một người không thích bạn.

- ---------------------------.

 
Chương 184: Bạn Gái Tôi Ở Đằng Kia





Ninh Tôn ở đây ngồi một lúc rồi quay lại sân khẩu hát một bài.

Vẫn là bản tình ca.

Nhạc rất nhẹ, có thể xem như là hát chạy.

Quán bar bỗng trở nên yên tĩnh, vốn dĩ vẫn còn chút ồn ào, nhưng hiện giờ những âm thanh ấy đã im bặt.

Ánh sáng bên kia được điều chỉnh cho tối hơn, chỉ có Ninh Tôn ngồi ở đó, ánh đèn chiếu rọi, anh ta giống như đang tỏa sáng.

Cố Tư để tay lên bàn, chống cằm nhìn chằm chằm vào Ninh Tôn.

Ninh Tôn đang hát cũng nhìn về phía Cố Tư.

Hai người họ nhìn nhau và mỉm cười.

Lát sau, Cố Tư mở chai bia và gọi một ít đồ ăn.

Mấy món này phải nhắm rượu mới đúng.

Mới đầu Cố Tư muốn uống một chút.

Kết quả là độ cồn của rượu ở quán bar này đều không cao.


Uống hết một chai cũng chẳng có cảm giác gì ngoài hơi chếnh choáng.

Cố Tư mở chai thứ hai.

Trong quán bar có người hào phóng, bảo nhân viên phục vụ đi ra ngoài mua hoa đưa cho Ninh Tôn.

Cố Tư tựa vào ghế, cười ngu ngơ.

Chắc hẳn Ninh Tôn hay gặp tình huống như thế rồi.

Tiếng hát dừng lại, Ninh Tôn nói cảm ơn với người nọ.

Anh ta đặt bỏ hoa dưới chân rồi tiếp tục ca hát.

Mà Cố Tư vẫn cứ nhìn chăm chăm bó hoa tươi đó.

Cô sống đến ngần này rồi mà chưa bao giờ được ai tặng hoa.

Chưa từng yêu đương, không biết cảm giác thẹn thùng khi cầm tay con trai là như thế nào.

Đã phải kết hôn với Trì Uyên luôn.

Không nắm tay Trì Uyên, chẳng qua mới đầu khi nhìn thấy anh, đúng là sẽ xấu hổ.

Chỉ có điều sự mến mộ đầy ních trái tim cô, Trì Uyên lại không biết.

Hoặc có lẽ anh biết đấy, nhưng chẳng hề quan tâm.

Cố Tư cong khỏe môi, mặt mày tràn đầy ý cười.

Nhưng trong lòng cô đã chết lặng.

Cũng tốt, bây giờ ly hôn, cô cũng có thể tìm một người ấm áp sưởi ấm lại cho trái tim đã băng giá này của cô.

Tên chó má Trì Uyên ấy đi mà xây dựng hạnh phúc với thứ đàn bà không biết xấu hổ như Tùy Mị đi.

Cô chẳng thèm.

Cố Tư uống chai bia thứ hai, đầu óc vẫn còn tỉnh táo.

Cô gọi nhân viên phục vụ đến bảo lấy thêm hai chai nữa.


Nhân viên phục vụ cười nói: “Tôi thấy cô đi với bạn, có lẽ hai chai không đủ, nếu không tôi lấy trước cho cô hai bình, nếu uống không hết thì có thể trả lại.


Cố Tư nhìn mấy thứ trên bàn, sau đó cũng gật đầu: "Được.


Cô không thiếu tiền, nên sao cũng được.

Nhân viên phục vụ lui ra, chỉ chốc lát sau anh ta đã xách hai bình bia tới.

Cố Tư mở hai bình bia ra.

Ánh mắt cô quyến rũ vô cùng, cô nói cảm ơn với nhân viên phục vụ.

Đối phương nở nụ cười chuyên nghiệp: “Không có gì.


Cố Tư tự rót đầy cốc cho mình, nhìn Ninh Tôn hát xong một bài, anh ta chưa kịp đi xuống thì có một người phụ nữ đến chỗ anh ta.

Rõ ràng người phụ nữ này đã uống say, cô ta loạng choạng bước qua đó, đứng đối diện Ninh Tôn không biết nói cái gì.

Ninh Tôn mỉm cười, anh ta vẫn kiểm soát tốt biểu cảm của mình.

Cố Tư không nhẫn nhịn được, thế là khoanh chân ngồi trên ghế.

Cô tựa lưng vào ghế nhìn về phía Ninh Tôn.

Khuôn mặt điển trai cộng thêm hát hay, chắc chắn Ninh Tôn rất được nữ giới thích.

Thật ra, nếu thật sự yêu thích thì thân phận cũng không phải chuyện gì quá quan trọng.


Nói trắng ra là những việc đó đâu có liên quan gì đến Ninh Tồn.

Rõ ràng là ba anh không khống chế được nửa người dưới của mình.

Không biết người phụ nữ kia nói gì mà Cố Tư thấy Ninh Tôn nở nụ cười, sau đó chỉ hướng cô.

Anh nói gì đó, người phụ nữ say rượu bèn nhìn về phía Cố Tư.

Cố Tư nhưởng mày, ra vẻ khí thế.

Sắc mặt người phụ nữ kia hơi khó coi, cô ta nhìn Cố Tư giây lát rồi xoay người rời đi.

Lúc này Ninh Tôn mới cầm guitar đi đến chỗ cô.

Cố Tư chờ anh ta ngồi xuống rồi mới hỏi: “Sao đấy? Bắt chuyện à?”
Ninh Tôn đặt guitar ở ghế cạnh, ừ một tiếng.

Cố Tư khá tò mò: “Vậy cuối cùng anh nói gì với cô ấy thế? Tôi thấy cô ấy có vẻ không vui.

Ninh Tôn ngước mắt nhìn Cố Tư: “Tôi nói bạn gái tôi ngồi ở đằng kia.

- ---------------------------.

 
Chương 185: Hồi Đó Cô Đã Từng Rất Tự Tin





Cố Tư cười haha khi nghe Ninh Tôn nói vậy.

Cô không cảm thấy xấu hổ hay khó chịu chút nào.

Cô ấy còn nói: “Chẳng trách người đó nhìn tôi khó chịu, này, này, anh như thế này không được nha, tự nhiên lấy tôi làm lá chắn, thế này là vô hình tạo thêm kẻ thù cho tôi rồi.” Ninh Tôn cười nói.

“Còn cách nào khác đâu, tôi chỉ có cô là bạn, còn biết nói ai khác ngoài cô đây.” Trên sân khấu, ai đó đã dọn cất ghế của Ninh Tôn, lúc này một ca sĩ Rock n’Roll khác đi lên.
Không khí của quán bắt đầu được hâm nóng lên.

Cố Tư rót rượu cho Ninh Tôn, “Bây giờ uống rượu được không?” Ninh Tôn vẫn lắc đầu, “Tôi lái xe qua.” Cố Tư nói nhỏ rồi cầm lấy cái cốc, “Ừm, vậy tôi uống.” Cô cạn ly, sau đó hỏi Ninh Tôn có phải sau này sẽ về nhà họ Ninh bên kia sống không.

Ninh Tôn gật đầu, “Nhà họ Ninh lớn, còn nhiều phòng trống, tôi thật sự không tìm được lý do để không ở đó.” Ông Ninh cũng kêu người hầu dọn dẹp phòng cho anh ta, cũng chính là muốn để anh sống ở đó lâu dài.

Cố Tư suy nghĩ một chút, “Thật ra thì ở chung với nhau cũng được.
Nếu có chuyện gì thì cũng có người chăm sóc, mặc dù tôi nhìn cũng biết là chẳng thoải mái gì, hôm nay cũng gặp một cặp chị em khó chịu rồi.” Yêu Lại Từ Đầu- Cố Tư- Trì Uyên Thi Tư Ninh Tôn cười,” Hai người đó từ nhỏ đã được chiều chuộng nên lớn lên tính cách cũng không tốt ”
” Ừ.


“Cố Tư khịt mũi,”Bị bất công cũng chẳng gọi là gì, chỉ là mấy người được chiều chuộng quá, lại cứ ỷ mình có chỗ dựa thì hung hăng, quấy rối làm tổn thương người khác.” Tính cách y hệt bà Trì.

Còn không phải là Trì Chúc đối tốt với bà ta sao.

Hơi cồn bắt đầu thấm vào người Cố Tư, cô bắt đầu nói nhiều.

Cô bắt đầu kể về những ngày cô từng ở nhà họ Trì Cô nói cô rất thảm, ngày nào cũng bị người khác xem thường.

Cố Tư vẫn cười, “Anh có biết ngay cả người hầu cũng âm thầm gọi tôi là đồ bỏ đi không? Tôi đều nghe thấy, bọn họ còn tưởng là tôi không biết, nhưng thực ra tôi biết hết.” Ninh Tôn mím môi nhìn Cố Tư.

Cố Tư luôn tươi cười, “Tôi trong cái nhà đó, là người thấp kém nhất, tất cả mọi người đều có thể dẫm đạp lên tôi, ai cũng nhìn tôi khinh thường, còn có mẹ của Trì Uyên, bất kì lúc nào, bà ta muốn mắng tôi, thì cứ thế mà mắng.

“ Cố Tư hừ một cái,” Cho nên hôm đó, bà ta bị tôi đá một phát, cả người ngớ ngẩn ra.” Khi Cố Tư nhớ lại ngày hôm đó, cô chợt bật cười.

Cô thở dài nhẹ nhõm, “Anh không biết hồi đó tôi đã phải đối mặt với nỗi hận của mình như thế nào.


Tôi rất muốn đi lên để đáp trả.

Bà ta mắng tôi, bà ta còn mang cả cha mẹ của tôi ra mà mắng, hai người bọn họ có phải đồ vật đâu, muốn mắng là mắng sao.” Khi Cố Tư nói điều này, mắt cô ấy đỏ hoe, rồi cô ấy lặp lại,“ Hai người họ không phải đồ vật, giờ họ ở đâu, sống bằng gì.

” Với nụ cười bất lực trên khuôn mặt, Ninh Tôn đột nhiên cau mày.

Cố Tư lại uống một ngụm rượu, nuốt xuống, hừ một tiếng, sau đó nói: “Bây giờ tôi và Trì Uyên đã ly hôn, tôi sẽ nói cho anh biết, tôi sẽ sống cho tôi, tôi không sợ ai cả, tôi thực sự không sợ bất cứ ai, ai chọc tôi, tôi sẽ cào nát tên đó.

” Cô nói, tạo ra một động tác cào cào, sau đó cô cười một cách ngu ngốc.

Ninh Tôn cũng cười theo, “Không ngờ ở nhà họ Trì cô lại sống như thế này.” Cố Tư cười, “Tôi cũng không nghĩ những người đó coi thường mình nhiều như vậy, nếu có còn sớm biết Trì Uyên cũng không thích mình, tôi nói thật, dù tôi có thích Trì Uyên đi nữa, tôi cũng sẽ không lấy anh ta.” Nàng cũng là người, dựa vào cái gì mà để cho người khác giày xéo.

Cô chỉ ngây thơ khi nghĩ rằng Trì Uyên không yêu cô.

Chuyện tình cảm mà, ở chung, rồi từ từ cũng có.

Hồi đó, cô đã từng rất tự tin.

- ---------------------------.

 
Chương 186: Anh Phải Hầu Hạ Cô





Cuối cùng, Cố Tư cũng nhận ra rằng cô đã uống quá nhiều.

Cô vội vàng dừng lại, xua tay, “Không được, không được, hình như tôi hơi quá rồi.” Ninh Tôn cũng gật đầu, “Có vẻ như vậy.” Ra ngoài uống nhiều quá cũng không tốt.

Cố Tư chuẩn bị đứng dậy, “Không được rồi, tôi phải về nhà thôi, tôi uống nhiều quá, ở bên ngoài sẽ không an toàn.” Ninh Tôn bật cười, sau đó đứng dậy đến đỡ Cố Tư, “ Để tôi đưa cô về.” Cố Tư nhìn lên Ninh Tôn, sau đó gật đầu, “ Được, được, nhưng cũng nên tranh thủ chở tôi về sớm, ở ngoài đường giờ này cũng dễ gặp người xấu gây phiền phức.” Đi đường gặp chuyện xấu, suy nghĩ cũng vẫn còn cẩn thận.

Ninh Tôn lấy cây đàn của mình rồi đỡ Cố Tư ra ngoài.
Hai người lên xe của anh ta.

Trong xe, Cố Tư đã ngủ thiếp đi.

Cô ngả người ra ghế, khuôn mặt đỏ bừng.

Ninh Tôn có chút bất đắc dĩ, cô vậy mà tin tưởng anh, đã nói nhiều như vậy, còn uống khá nhiều rượu.
Cô còn không nghĩ, anh nếu là người xấu, thì cô phải làm sao đây.

Ninh Tôn khởi đông xe rồi lái về phía nhà của Cố Tư.


Khi đến nhà Cố Tư thì thời gian cũng không còn sớm.

Trì Uyên ngồi trên sofa vẫn còn chưa ngũ, kênh TV không biết đổi bao nhiêu lần.

Yêu Lại Từ Đầu- Cố Tư- Trì Uyên Thi Tư Anh trông có chút phiền muộn, còn xem giờ liên tục Thời gian trôi qua một chút, sự kiên nhẫn của anh cũng mất đi một chút.

Cuối cùng, bên ngoài có tiếng xe truyền đến, rồi một tia sáng vụt qua.

Trì Uyên lập tức đứng dậy Xe của Ninh Tôn dừng ở cổng sân.

Cố Tư còn ngủ.

Ninh Tôn gọi cô hai lần, nhưng cô không tỉnh.

Cuối cùng, Ninh Tôn không còn cách nào, ôm Cố Tư xuống xe.

Đây lần đầu anh ôm một cô gái, không ngờ lại nhẹ như vậy.

Ninh Tôn cúi đầu nhìn Cố Tư, dáng vẻ bất cần, không có chút đề phòng nào, nếu gặp người không đứng đắn, thì chắc sẽ xảy ra mấy chuyện không hay.

Ninh Tôn bước vào cổng sân ôm Cố Tư, Trì Uyên ở cửa cũng bước ra.

Gương mặt anh u ám trầm trọng.

Anh ta đi tới, trực tiếp nói: “Đưa cho tôi.” Ninh Tôn không buông tay, “Đi vào rồi nói sau.” Anh ta vòng qua Trì Uyên rồi vào nhà.

Đây là lần đầu tiên vào nhà của Cố Tư, cảm thấy trang trí rất ấm áp.

Lần này Trì Uyên bước đến, không hỏi han gì nữa, chỉ đi thẳng đến chỗ Cố Tư.


Anh bước lên lầu, vừa đi vừa nói: “Lúc ra về đóng cửa giúp tôi, đóng luôn cả cửa cổng.” Ninh Tôn đứng đó, nhìn Trì Uyên biến mất ở góc cầu thang, ôm Cố Tư trước khi quay người rời đi.

Còn Trì Uyên, ôm Cố Tư đến thẳng phòng của cô, ném cô lên trên giường.

Cố Tư đã lật úp trên giường hai lần, nhưng cô vẫn không thức dậy.

Cô càu nhàu, trở mình rồi trực tiếp chìm vào giấc ngủ.

Mùi rượu bám đầy cơ thể.

Trì Uyên xoay người muốn đi ra ngoài, nhưng đi được hai bước lại dừng lại.

Căn bệnh sạch sẽ lại dở chứng khiến anh ngứa ngáy trong lòng.

Anh không thể nhìn nổi hình tượng này.

Thế là đứng đắn đo một lúc, anh xoay người lại, đỡ Cố Tư, “Tỉnh dậy đi, rồi thay áo quần đi.” Cố Tư mà tỉnh được mới là lạ, cô đã ngủ một giấc thật sâu.

Trì Uyên hít thở sâu hai hơi rồi cởi quần áo cho Cố Tư.


Anh xoay người đi vào tủ tìm bộ đồ ngủ của Cố Tư, lấy bộ đồ ngủ ra nhìn Cố Tư đang nằm trên giường nghiêng người.

Cảm thấy bất lực, anh quay người đi vào phòng tắm lần nữa, cho nước vào bồn tắm.

Đứng bên bồn tắm, nhìn nước trong bồn từ từ dâng lên.

Trì Uyên không biết mình đang làm gì.

Theo lí trí, anh chỉ nên ném cô lên giường rồi mặc kệ.

Nhưng trên thực tế, anh lại mở nước, rồi đem Cố Tư đặt vào bồn tắm.

Quần áo bó sát, đều không được cởi ra.

Để nguyên như vậy, đặt vào Cố Tư đã cảm nhận được điều đó sau khi thấm nước Cô mờ màng mở mắt ra, nhưng cô vẫn biết là Trì Uyên “Là anh, em có về nhà rồi phải không?” Trì Uyên không tức giận, “Ừ, về đến nhà rồi, tôi còn phải hầu hạ cô đây.” Cố Tư nhắm mắt lại, cô cười ngốc, “Vậy thì tôi yên tâm rồi
- ---------------------------.

 
Chương 187: Đừng Trách Tôi





Trì Uyên thở dài,
“Cố Tư, nói thật đi, em có thích Ninh Tôn không.” Cố Tư dường như lại chìm vào giấc ngủ mà không hề trả lời anh.

Trì Uyên không để ý nhiều nữa, chỉ tự nhủ: “Thích cũng được, nhưng mà em cũng phải có thời gian tiếp xúc lâu một chút, mới nhìn xem tính cách người ta thế nào, thì hãy yên tâm ra ngoài đi chơi với anh ta, em đã quen anh ta bao lâu đâu, không biết gan ở đâu mà em còn uống đến như thế này trước mặt người ta, trong đầu em chứa cái gì vậy.

” Cố Tư nghiêng đầu không có ý thức.
Trì Uyên nói tiếp, “Nhà họ Ninh quá phức tạp.

Em và Ninh Tôn thật sự không thích hợp.

Thân phận của Ninh Tôn trong nhà họ Ninh không có tiếng nói, sau nay em theo anh ta về đó, so với nhà họ Trì còn bết bát hơn, chuyện này em còn không rõ sao.” Anh nhìn Cố Tư, có phần bất lực,” Tôi hứa với ông nội sẽ tốt với em, vậy nên tôi nhất định phải tìm người tin cậy giao cô cho anh ta, Cố Tư, em cũng phải cảnh giác một chút, tìm người thực sự sự có thể dựa vào, em có biết không.” Cố Tư bây giờ không biết gì cả, và cô ấy cũng chưa mơ.

Cô ấy nghiêng đầu ngủ một giấc thật yên bình.
Trì Uyên giúp cô rửa tay chân, sau đó mang cô ra khỏi bồn tắm.


Bị giày vò lần hai, Cố Tư hơi khó chịu.

Quần áo nội y bên trong bị ngấm nước dính chặt vào người.

Cô kêu hai tiếng, rồi tháo dây đeo trên vai.

Sau đó mơ mơ màng màng đưa tay ra phía sau, “Thật khó chịu.” Trì Uyên thở dài ấn tay Cố Tư, “Được rồi, có khó chịu cũng đợi tôi ra ngoài rồi hãy cởi.” Yêu Lại Từ Đầu- Cố Tư- Trì Uyên Thi Tư Cố Tư có thể nghe được tiếng anh sao? Cô hất tay Trì Uyên ra rồi cởi bỏ phần trên với vài động tác.

Trì Uyên nghiến răng, đi lấy khăn tắm.

Kết quả là khi anh ta quay lại, động tác của Cố Tư nhanh chóng, đều cởi hết cả phần dưới.

Trì Uyên căng cả cơ trên người, nhanh đến quấn khăn tắm cho Cố Tư.

Sau đó anh ôm cô đi ra ngoài.

Cố Tư cảm thấy khó chịu nên lẩm bẩm không thôi, “Tôi hơi nóng, tôi muốn nôn, tôi còn chóng mặt …” Trì Uyên ôm cô vào giường.

Anh ấy đi lấy đồ ngủ, muốn mặc cho Cố Tư.

Kết quả là không biết có phải là giày vò cô như vậy không, Cố Tư có chút tỉnh táo.

Cô lăn người rồi ngồi xuống giường.


Cô ấy nhìn Trì Uyên với vẻ mặt vô tội.

Trong tình huống này, cô ấy dường như không nhận thấy điều gì bất ổn.

Lúc này Trì Uyên có chút không dám nhìn Cố Tư.

Cô ấy trông như thế này, dường như rất giống với đêm tân hôn.

Đêm tân hôn khi đó, cô cũng dáng vẻ này, một gương mặt ngay thơ.

Trì Uyên bước tới, “Đồ ngủ ở đây, em tự mặt vào đi.” Cố Tư thở dài, sau đó đứng dậy xuống giường.

Cô chạy về phía Trì Uyên.

Trên miệng nói khẽ, “Trì Uyên, em hơi lạnh.” Lạnh cũng phải, đang không mặc gì, cơ thể còn bị ướt.

Trì Uyên thậm chí không dám nghe giọng nói của cô.


Đầu óc có hơi mất kiểm soát, cũng cố không suy nghĩ tưởng tượng nhiều.

Cố Tư ra khỏi giường, dùng sức ôm Trì Uyên từ phía sau, “Trì Uyên, em vẫn còn hơi sợ.” Trì Uyên ngẩng đầu lên, yết hầu của anh chuyển động, “Quay lại giường, nằm xuống ngủ đi, ngủ dậy, mọi thử đều ổn thôi.” Cố Tư lúc này hơi bối rối, cô ấy hơi phân vân giữa lúc này và lúc trước.

Cô thấp giọng nói: “Đừng trách em, em cũng muốn ông nội khỏe hơn.” Trì Uyên cau mày không nói gì.

Cố Tư lại nói, “Nhưng mà dù em có đến, xung hĩ cũng chẳng có tác dụng gì.” Trì Uyên vẫn không nói, Cố Tư buông anh ra, đi vòng qua và đứng đối diện với Trì Uyên, “Trì Uyên, anh không trách tôi chứ.” Cố Tư cứ đứng chỗ này mà không có mảnh vải che thân, trừ khi Trì Uyên đã chết.

Anh quay đầu bỏ mặc Cố Tư, “Em mau đi nghỉ đi, tôi đi trước đây.” Nói xong, Trì Uyên đi vòng qua cô đi ra cửa.

Không ngờ Cố Tư lao vào vòng tay của Trì Uyên, “Đừng đừng, anh lại muốn ngủ trong thư phòng, chúng ta là vợ chồng, sao anh lại luôn ngủ ở thư phòng.”
- ---------------------------.

 
Chương 188: Lại Xảy Ra Chuyện





Cố Tư bây giờ rõ ràng là đang mơ hồ bởi vì rượu.

Trong lúc cô hỗn loạn, cứ nghĩ là mình vẫn còn đang kết hôn với Trì Uyên, nên cố gắng nhẫn nại.

Cô vội vàng, dứt khoát nhón chân ôm lấy cổ Trì Uyên, hôn anh.

Phải nói rằng xác suất ngoại tình của đàn ông giàu lớn hơn nhiều so với đàn ông nghèo.
Là vì điều gì.

Còn không phải có nhiều người chủ động lao vào vòng tay của họ.

Mà những người phụ nữ đó hầu hết đều xinh đẹp.

Người đàn ông muốn tránh khỏi sự cám dỗ, căn bản không phải là một việc dễ dàng.
Giống như Trì Uyên bây giờ.

Anh thực sự biết rõ bản thân nên đẩy Cố Tư ra.

Biết rằng không thể cùng Cố Tư dây dưa mãi như vậy.

Bản thân bây giờ sống chung dưới một mái nhà, đã là không thích hợp.

Nếu thân thể còn không tách ra, sau này sẽ càng ngày càng nhiều phiền phức.


Nhưng những điều này, cũng cần suy nghĩ lại.

Đôi tay anh dường như không nghe lời, ôm lấy Cố Tư, dây dưa rồi ngã xuống một bên giường.

Cố Tư trầm giọng: “Trì Uyên, anh có thể đừng ghét em được không.” Yêu Lại Từ Đầu- Cố Tư- Trì Uyên Thi Tư Trì Uyên cảm thấy lồng ngực chấn động, không thể biết nó như thế nào ngay lập tức trào lên.

Thật chua cay, khó chịu.

Anh nói: “Tôi không có ghét em.” Không có ghét, chỉ là cảm thấy không phù hợp.

Từ đầu đến cuối, ngoại trừ thân thể, anh thật sự không tìm được điểm nào hòa hợp hơn giữa hai người.

Ngay từ đầu, cô không phải mẫu người mà anh muốn.

Cố Tư dường như là nhận được sự bảo đảm của anh, rất vui vẻ, cũng rất phối hợp.

Loại chuyện này, bọn họ đã làm vô số lần.

Trì Uyên giơ tay tắt đèn.

Trong bóng tối, anh mở miệng: “Em đừng trách tôi.” Cố Tư căn bản không hiểu được câu nói kia, cô vẫn cười: “ Không trách không trách, em trước giờ chưa từng trách anh.” Nói xong, cô ôm lấy Trì Uyên, lại hôn anh.

Đêm tối mới là nơi cái ác sinh sôi.

Những tiếng rì rầm, những âm thanh dây dưa, nối tiếp nhau trong các phòng dù đã cách âm.

Dường như chỉ có những lúc như vậy, Trì Uyên mới có thể không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Anh chỉ đơn thuần là muốn có được.

Rất đơn giản.

Đầu Cố Tư hỗn loạn, ôm lấy Trì Uyên nói những lời thích anh.

Trì Uyên cười, cũng không cho là thật.

Một người say rượu, thời gian cũng nhầm lẫn, có thể nói được điều gì thật.

Tiếp tục dây dưa đến nửa đêm, hai người mới đi ngủ.

Cổ Tư ôm lấy tay Trì Uyên, dáng vẻ rất an yên thoải mái.

Ngủ không được bao lâu, Trì Uyên liền tỉnh.


Anh nhìn thời gian, cần thức dậy đi làm rồi.

Cố Tư đang ôm lấy tay anh, chân gác lên chân anh, mặt úp vào ngực anh, ngủ một cách yên bình.

Trì Uyên chậm rãi đẩy cô ra, xuống giường lấy quần áo của mình.

Anh trở lại phòng mình, trước tiên đi vào phòng tắm tắm một cái.

Hai người sau khi ly hôn, vẫn có nhiều cơ hội tiếp xúc thân thể hơn.

Trì Uyên lần này dường như đã quen, không còn nghĩ ngợi quá nhiều.

Anh dọn dẹp nhanh chóng, trực tiếp đi xuống lầu, lái xe đến công ty.

Cố Tư vẫn còn đang ngủ.

Chỉ sau khi Trì Uyên rời đi, cô mới bắt đầu mơ.

Giấc mơ này hơi hỗn loạn.

Cô mơ thấy Trì Uyên đè lên người mình, làm những chuyện khiến cô mặt đỏ tim đập.

Bình thường Trì Uyên lạnh lùng như vậy, lại có thể nói ra những lời yêu thương nóng bỏng.

Lòng Cố Tư rất vui, mặc dù là trong mơ, khóe miệng cũng chầm chậm nhếch lên.

Cô ngủ một giấc đến tận trưa, sau đó bởi vì đói bụng mà tỉnh dậy.

Cô mở mắt, khi nhìn thấy chùm đèn, vẫn không biết rõ bản thân đang ở đâu.


Trong đầu có chút hỗn độn.

Cố Tư nằm trên giường, đá mền sang một bên.

Cô từ từ sờ cơ thể mình, lông mày liền cau lại.

Thế mà lại không mặc gì Không đúng nha.

Cô có một số thói quen riêng khi đi ngủ, nhất định phải mặc đồ ngủ.

Cố tư nằm một bên, quay đầu nhìn xung quanh, rồi từ từ ngồi dậy.

Đây là phòng của cô, cô nhận ra được.

Chỉ là làm sao cô về phòng, điều này có chút nghĩ không ra.

Cố Tư cúi đầu nhìn cơ thể nhìn.

Có điều gì không ổn với cơ thể, có thể tự nhiên nhận ra được.

Cô thở dài, đây là tình huống gì, trong lúc say rượu, lại xảy ra chuyện?
- ---------------------------.

 
Chương 189: Tối Hôm Qua Tôi Cùng Anh





Cái thứ rượu này, cô quả nhiên không nên đụng vào rượu.

Mỗi lần uống rượu, liền tự đưa bản thân mình vào….

Đặc biệt là những chuyện như này.

Cố Tư ngồi trên giường một lúc, liền vội vàng bước ra khỏi giường.
Cô đi vào phòng tắm, nhìn cơ thể mình trong gương.

Ồ, rất tốt, lần này trên cơ thể không có nhiều dấu vết.

Cố Tư quay đầu nhìn bồn tắm, bồn tắm hôm qua vẫn chưa làm sạch, bây giờ bên trong vẫn còn là nước lạnh.

Cố Tư nhăn mặt, đem nước cũ xả đi, sau đó lại xả nước vào.
Trong thời gian xả nước, cô quay trở về giường, cầm điện thoại lên, gọi điện cho Trì Uyên.

Đầu bên kia một hồi mới bắt máy.


Giọng Trì Uyên rất bình đạm: “ Tỉnh rồi?” Cố Tư hít một hơi thật sâu: “ Tối qua, tôi là cùng với anh đúng không?” Về giọng điệu của Cố Tư, Trì Uyên trong chốc lát không phân tích ra được.

Đây có phải là thất vọng không? Giọng điệu Trì Uyên hơi lạnh đi: “Nếu không.” Cố Tư ở bên này gật đầu: “Tôi biết rồi.” Nói xong cô liền cúp điện thoại.

Yêu Lại Từ Đầu- Cố Tư- Trì Uyên Thi Tư Đứng yên suy nghĩ một lúc, cô quay người đi vào phòng tắm.

Khi nằm trong bồn tắm, Cố Tư tuyệt vọng nhớ về sự việc đêm qua.

Chỉ là trí nhớ có chút không phối hợp.

Cô ngoài có thể nhớ các chi tiết trên giường, những điều khác không thể nhớ ra.

Cố Tư thấp giọng thút thít, đưa tay che mặt.

Tại sao lại cùng Trì Uyên lăn lộn một chỗ.

Điều này là không hợp lí chút nào.

Cô rõ ràng là muốn xong chuyện với anh.

Sau khi ngâm trong bồn tắm một lúc lâu, Cố Tư bước ra thay quần áo, sau đó đem ra giường vỏ chăn cởi ra.

Những thứ này đều cần phải giặt sạch, cô thật là không dám nhìn những vết bẩn trên đó.

Lại dọn dẹp bồn tắm một lần nữa, Cố Tư mới đi xuống lầu nấu cơm.

Điện thoại cô để một bên, có tin nhắn có Ninh Tôn, hỏi cô đã dậy chưa.

Tin này đã được gởi từ sớm.

Cố Tư vẫn không trả lời.

Cô thật sự muốn hỏi Ninh Tôn, hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Cô như thế nào trở về nhà, xảy ra chuyện gì, vậy mà cô cùng Trì Uyên, tại sao cùng Trì Uyên liền….

Nhưng nói những chuyện này, cho dù cô không biết xấu hổ, cũng không dám hỏi.

Chỉ đơn giản là nấu mì, Cố Tư ngồi xuống, vừa ăn vừa xem điện thoại.

Sự việc tối qua, cũng không biết rốt cuộc nên hỏi ai một câu trả lời.

Cố Tư ăn xong một bát mì, lại bước lên lầu, nằm thẳng lên giường.

Tối qua có lẽ cũng bị giày vò quá nhiều, cơ thể ngoài cảm giác mệt mỏi, ngược lại không có cảm giác đau đớn như trước đây.

Cố Tư không ngủ được, nhìn chằm chằm vào đèn chùm.

Kiêng rượu, chỉ có thể như vậy, mới thoát khỏi nam giới.

Trì Uyên bên kia, đang ngồi trong văn phòng, cầm điện thoại đặt lên bàn.

Anh ngả người ra ghế dựa, có chút ngây người nhìn điện thoại.

Tử Thư đi vào anh cũng không phát hiện.

Tư Thư cầm văn kiện đi vào, nhìn thấy dáng vẻ ngẩn ngơ này của Trì Uyên, có chút bất ngờ.


Anh ta đi qua: “ Boss, dư luận trên mạng đã được chúng tôi kiểm soát, vụ bê bối bên phía Vạn Phong cũng sẽ sớm bị phanh phui, nên không có chuyển biến gì.” Trì Uyên định thần lại, nhìn Tử Thư: “ Được.” Tử Thư chớp chớp mắt, anh ta cho rằng Trì Uyên là đang nghĩ những chuyện trên mạng.

Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ Trì Uyên như vậy, hình như là không phải.

Anh ta đưa văn kiện cho Trì Uyên: “Đây là bản thảo hợp đồng sơ bộ với nhà Tùy, anh xem qua một chút, hai ngày sau, bộ phận quan hệ đối ngoại bên đó sẽ công khai việc hợp tác giữa chúng ta và nhà Tùy.

Nhà Tùy cũng là một công ty lớn, nơi đầu sóng ngọn gió này, việc hợp tác giữa hai nhà, chủ yếu là khôi phục lại hình ảnh bị ảnh hưởng trước đây.

Trì Uyên cầm lấy, nhìn qua một cách đại khái: “ Tôi biết rồi, tôi xem xong không có vấn đề sẽ nói cho cậu.” Tử Thư vẫn nhìn chằm chằm Trì Uyên: “Boss, anh có phải có chuyện gì không, sao tinh thần trông không ổn tí nào.” Trì Uyên lắc đầu, ngưng vài giây rồi mới nói: “ Không có việc gì, chuyện gì cũng không có.” Tử Thư “à” một tiếng, nhìn nhìn Trì Uyên, rồi cũng quay người rời đi.

Trì Uyên cầm văn kiện lên, lật qua hai trang, rồi cũng đóng lại.

Một chút cũng không nhìn nổi.

Anh ngả người ra ghế dựa, đầu óc có chút hỗn loạn.

- ---------------------------.

 
Chương 190: Hôm Nay Vẫn Còn Tinh Lực





Cố Tư thành thật một ngày, cả ngày đều không ra ngoài.

Buổi chiều ở nhà xem sách thi bằng lái xe.

Nhiều câu hỏi không hiểu được, cuối cùng cũng phải lên Baidu tìm đáp án.

Cố Tư dành cả buổi chiều trong phòng sách nghiên cứu, sau đó vươn vai.
Từ từ đứng dậy.

Tinh thần cô thực sự rất tốt.

Không còn bối rối như trước.

Không phải chỉ mới là ngủ với nhau, trước giờ cũng làm nhiều lần rồi sao.
Có chuyện gì mà to tát.

Một lần và nhiều lần, thực sự không có khác biệt cơ bản.

Cố Tư đợi thời gian gần đến, đi xuống lầu nấu cơm.

Anh đã trở về.


Cố Tư nhanh chóng nhìn thời gian, Trì Uyên có lẽ là tan sở trở về nhà.

Thật sự không dễ dàng.

Anh hiếm khi trở về đúng giờ như vậy.

Trì Uyên bước vào cửa, thực sự nhìn thấy Cố Tư đang ở trong bếp.

Anh tiếp tục di chuyển, thay giày, đi quanh phòng khách, sau đó đi đến cửa bếp.

Yêu Lại Từ Đầu- Cố Tư- Trì Uyên Thi Tư Biểu cảm Trì Uyên rất bình thường, giọng điệu cũng như thường lệ: “ Có cần tôi giúp gì không?” Cố Tư không nhìn anh, chỉ nói: “ Không cần, sắp ăn được rồi.” Trì Uyên xoay người đi rửa tay.

Cố Tư thở phào nhẹ nhõm.

Cả hai người đều giả vờ như không có chuyện gì, như vậy cũng tốt.

Cô cảm thấy, bản thân dường như đã tìm ra cách để giải quyết vấn đề này.

Trong lúc ăn cơm hai người cũng không nói chuyện.

Thực tế bình thường sống chung với nhau, cũng không có hình thức gì nhiều.

Nếu không có việc gì quan trọng, thì cũng không cần nói chuyện.

Điện thoại Trì Uyên để trên bàn, lúc gần ăn xong, Cố Tư thấy màn hình điện thoại anh sáng lên.

Trì Uyên chỉ là liếc nhìn, không lên tiếng, cũng không cầm xem.

Màn hình sáng lên một lát rồi tối dần đi.

Trì Uyên chậm rãi ăn cơm, sau đó mới cầm điện thoại “Cô ăn xong thì để đó, lát nữa tôi sẽ dọn dẹp.” Cố Tư cũng không nói gì, nhìn Trì Uyên cầm điện thoại đi ra sân.

Anh cách một chút mới nghe điện thoại.

Cố Tư nhìn chăm chú bóng lưng Trì Uyên.

Anh đút một tay vào túi, thẳng người.


Người đàn ông này, thực sự là, ngoại trừ không yêu cô, cũng không tìm được lỗi lầm gì.

Cô thở dài, cúi đầu ăn cơm.

Cũng không nói nhất định đợi Trì Uyên đến dọn dẹp, dù sao thì đó cũng là quá trình cho bát đũa vào máy rửa chén.

Cô không phải là không làm được.

Cố Tư bên này dọn dẹp xong, đi ra phòng khách.

Rốt cuộc Trì Uyên vẫn còn ở trong sân, cũng đang còn nghe điện thoại.

Cố Tư không muốn đến gần nghe những gì Trì Uyên nói.

Mặc dù lại chuyện này, cô trước kia cũng hiếm khi làm.

Cô chỉ nhìn Trì Uyên hai cái, liền quay người đi lên lầu.

Quay về phòng, tiếp tục xem những thông tin liên quan đến việc thi bằng lái xe trên điện thoại.

Cô có chút lười biếng, dựa trên giường, chân tay dang rộng.

Trong chốc lát, cửa phòng bị gõ.

Cố Tư nhanh chóng ngồi dậy: “ Vào đi.” Trì Uyên không vào, chỉ mở cửa, đứng ở cửa nhìn Cố Tư: “Tôi đi ra ngoài một lát, không biết khi nào về, cô nhớ đóng cửa sổ.” Cố Tư nhìn Trì Uyên: “Anh đi ra ngoài, làm gì vậy?” Trì Uyên chỉ nói một câu có việc, dáng vẻ như vậy là không muốn nói với cô.

Cố Tư gật đầu: “Được, tôi biết rồi.” Đợi Trì Uyên đi khỏi, Cố Tư liền xuống giường, đi đến cửa sổ nhìn.” Cô nhìn xe Trì Uyên từ nhà đi ra, sau đó cười lạnh một tiếng.


Vừa rồi không hỏi nhiều, thực sự cô cũng không muốn biết, anh rốt cuộc ra ngoài làm gì.

Cố Tư quay về giường, nội dung sách thi bằng lái không xem được nữa.

Cô dứt khoát đi xuống lầu, đóng cửa, cửa sổ lại, sau đó tắm rửa rồi đi ngủ.

Rốt cuộc Trì Uyên mấy giờ thì về nhà, Cố Tư cũng không rõ.

Nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy, cô đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Trong sân vắng, không có xe của Trì Uyên.

Nói cách khác anh vẫn chưa về nhà.

Cố Tư không khỏi nghĩ rằng, người đàn ông này tối hôm qua vừa làm chuyện đó xong.

Hôm nay vẫn còn tinh lực đi giao du với người phụ nữ bên ngoài sao.

- ---------------------------.

 
Chương 191: Suy Nghĩ Tốt Hơn





Ngày thứ hai Cố Tư thức dậy, cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng lẫn xe của Trì Uyên.

Nhưng mà khi tỉnh lại thực sự đã không còn sớm nữa rồi.

Cũng không rõ rằng Trì Uyên về rồi lại đi, hay là vẫn chưa từng về.

Cố Tư đứng bên cửa sổ trầm ngâm một hồi, liền quay người đi thẳng vào phòng tắm.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, bản thân cũng chẳng muốn đi nấu cơm nữa, quyết định ra ngoài ăn một bữa.

Trong quán bán đồ ăn sáng, Cố Tư lấy điện thoại ra xem thử.

Trời ạ, một ngày không chú ý đến những động tĩnh trên Internet thôi đã có đủ thứ xuất hiện.

Về sự việc Trì Uyên mượn rượu làm ra những chuyện vượt quá giới hạn, hiện tại lại có thêm chuyển biến mới.

Công ty phía nhà họ Trì,đã đăng tải video từ CCTV giám sát bên khách sạn ở Tam Á.

Những video đó đã chứng minh rằng, quả thực Cố Tư vẫn luôn ở cùng với Trì Uyên, hai người ở chung một phòng.

Sau đó nữ nhân viên họ Thôi đó đã ăn mặc mát mẻ đến khách sạn gõ cửa phòng của Trì Uyên.


Nhưng mà, ngay cả cửa phòng Trì Uyên còn chưa để cô ta bước vào.

Dựa theo những hình ảnh trên CCTV, hình như hai người nói chuyện có vẻ không vui vẻ gì.

Hơn nữa trôi qua một lúc, nhân viên bảo vệ của khách sạn đã đến rồi.

Yêu Lại Từ Đầu- Cố Tư- Trì Uyên Thi Tư Nhìn động tác trên màn hình, chính là đang trực tiếp mời nữ nhân viên họ Thôi đó rời khỏi.

Vì vậy, rất nhiều người đã đoán rằng, có phải Trì Uyên là người đã trực tiếp gọi người bên khách sạn đến giải quyết hay không.

Nên phía bên đó mới nhanh chóng tới đuổi người đi.

Như vậy xem ra, sự việc với nữ nhân viên họ Thôi đó đã được giải thích, nhưng vẫn còn đôi chỗ mâu thuẫn với nhau.

Cố Tư tặc lưỡi hai cái, Trì Uyên còn chưa lên tiếng, toàn bộ đều là công ty đứng ra giải quyết hộ.

Bọn họ mặc kệ tình cảnh trở nên khó coi đến mức nào, cũng sẽ không để sự việc rơi lên người anh.

Đúng là người trong giới kinh doanh, đều có dự tính trước hết rồi.

Cố Tư nhẹ nhàng cất điện thoại vào, có gì thì cũng phải ăn trước đã.

Ăn xong lại rảo bước đến tiệm đồ ngọt.

Cô nàng Mạnh Sướng lần này mở cửa rồi.

Trong tiệm giờ này vẫn chưa có khách, cô ấy vẫn đang bận rộn lau dọn sạch sẽ.

Nhìn thấy Cố Tư đến, cô nàng lập tức nở nụ cười, “Chị tới rồi, đúng lúc em đang định liên lạc với chị, hôm qua gọi điện cho chủ nhà cho thuê, anh ấy nói hôm nay có thời gian sẽ ghé qua liền, đúng lúc hai người có thể gặp nhau rồi bàn bạc chi tiết chuyện cho thuê.”.

Cố Tư bỗng dừng lại, vội vàng hỏi, “Anh ấy chừng nào sẽ đến?” Mạnh Sướng nghĩ một lúc, “Tầm xế chiều ảnh sẽ ghé qua, đến lúc đó em sẽ gọi điện báo cho chị một tiếng”.

Cố Tư gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ đến việc khác.

Cô từ trước đến giờ chưa biết kinh doanh buôn bán là gì, cũng không biết giá cả cho thuê cụ thể cho một cửa tiệm bên này là bao nhiêu, càng không hiểu khi cùng chủ nhà cho thuê bàn bạc thương lượng cần đưa ra những yêu cầu gì.

Cho nên, cho nên là, cô phải tìm người nào đó giúp đỡ mới được.


Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu chính là Trì Uyên.

Nhưng mà cô nhanh chóng gạt người này qua một bên.

Hay là Tử Thư đi, cũng tốt hơn một chút.

Ở trong tiệm đồ ngọt một lúc lâu, Cố Tư nhanh chóng điện thoại cho Tử Thư.

Tình hình bên này đều kể hết cho anh ta.

Tử Thư a một tiếng, “Hôm nay cần gặp chủ cho thuê rồi sao?”
“Đúng vậy”.

Cố Tư không biết bản thân kích động để làm gì, “Tôi không rành về chuyện này lắm, nên yêu cầu những gì, đến lúc đó cậu đến đây một lát, giúp tôi vượt qua tình cảnh này”.

“Chuyện này là đương nhiên rồi”.

Tử Thư cười cười, ‘Đến lúc đó chỉ cần gọi tôi một tiếng, tôi lập tức có mặt ngay”.

Cố Tư ừm một tiếng, vốn dĩ đang định cúp máy, kết quả không biết thế nào lại hỏi một câu, “À đúng rồi, Trì Uyên anh ấy dạo này không đi xã giao sao, hôm qua anh ấy về nhà rất sớm”.

Tử Thư ngây người, “Tối hôm qua sao? A, không có đi, anh ấy gần đây không có đi xã giao nữa, còn không phải do sự việc đó gây ra sao, gần như toàn bộ khách hàng của anh ấy đều đẩy cho người khác rồi, nên dạo này anh ấy thoải mái lắm, mỗi ngày đến giờ thì có thể tan làm luôn”.

Cố Tư cười ha ha, “Vậy sao, được rồi được rồi, tôi biết rồi”.

Ngắt máy với Tử Thư, Cố Tư tự mình giễu cợt.


Vậy là tối qua, có lẽ Trì Uyên bận việc cá nhân nên mới phải ra ngoài như vậy.

Ngay cả việc cá nhân gì Cố Tư nghĩ cũng không thông.

Cô kết hôn với Trì Uyên cũng được một khoảng thời gian rồi, vậy mà cũng không thể hiểu rõ cuộc sống của anh ta.

Căn bản anh ta có bạn bè gì, cô cũng không biết.

Bất giác lại nghĩ đến Tùy Mị.

Lại cảm thấy, có lẽ bản thân nghĩ nhiều rồi.

Anh ta ngoại trừ Tùy Mị, chính là không thể quen biết người phụ nữ khác.

Tất cả đều là muốn nghĩ tốt lên một chút, cùng lắm là giám đốc tài vụ Chu có tình ý đối với Trì Uyên có một chút.

Xem ra, việc này so với Tùy Mị, vẫn tốt hơn rất nhiều.

- ---------------------------.

 
Chương 192: Chiếc Nhẫn Này Tôi Tặng Em





Cố Tư buồn chán, quyết định đi dạo một vòng cửa hàng.

Không phải muốn mua đồ gì cả, chỉ là muốn đi đến nơi nào náo nhiệt một chút, nhiều người một chút.

Số người bên trong cửa hàng cũng không tính là quá nhiều.

Suy cho cùng thì hôm nay là một ngày đi làm bình thường mà, rất nhiều người vẫn phải làm việc.

Cố Tư nghĩ rồi lại nghĩ, chân lại hướng về phía cửa tiệm đồ nữ trang ở đằng kia.

Nhìn lại trên những ngón tay của mình, đúng là không có lấy nổi một món trang sức nào.

Bên trong cửa tiệm nữ trang, càng ít người hơn.

Cố Tư hồi hộp bước vào, những nhân viên trong quầy nhanh chóng tiến lại, nghênh tiếp rất nhiệt tình.

Cố Tư chỉ nói, “Tôi muốn mua nhẫn”.

Người đó lập tức giơ tay sang một bên, cung kính mời cô ấy tiến vào bên trong, “Quý cô, xin mời đi lối này”.

Hai người liền đi đến khu trưng bày nhẫn.


Cố Tư vừa đi đến nơi thì tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên.

Lần mò nhìn xem thử, là Ninh Tôn.

Cố Tư vội vàng nghe máy, “Hôm nay không bận gì sao, sao lại có thời gian tìm tôi”.

Yêu Lại Từ Đầu- Cố Tư- Trì Uyên Thi Tư Ninh Tôn ở đầu dây bên kia cười rồi, “Sắp trưa rồi, chỉ muốn hỏi cô đang ở đâu, có muốn cùng tôi đi ăn cơm không ấy mà”.

Cố Tư nhìn đồng hồ, quả thực đã đến giờ nghỉ trưa rồi.

Ừ một tiếng, Cố Tư liền nói ra địa chỉ mà mình đang đứng cho anh biết, “Hình như nơi này cách chỗ anh cũng gần, hay là anh đi tới chỗ tôi đi”.

Quả thực là không có xa, Ninh Tôn cũng đồng ý rồi, còn nói Cố Tư đứng đợi anh một lúc.

Sau khi ngắt máy, Cố Tư lại ngắm nhìn những chiếc nhẫn.

Bình thường tự mình nấu cơm, tự mình dọn dẹp vệ sinh, chắc chắn không thể nào đeo một chiếc nhẫn quá khoa trương được.

Đơn giản, mộc mạc một chút cũng được rồi.

Cố Tư đi thử hết mấy cái, mất một lúc cũng chưa thể quyết định được sẽ mua cái nào.

Mấy món đồ này, càng nhìn nhiều càng dễ bị hoa mắt.

Cũng may là nhân viên đứng quầy đó vẫn rất kiên nhẫn, hầu như toàn bộ những mẫu mã có trong tiệm đều mang ra cho Cố Tư thử qua một lần.

Còn Cố Tư thì vẫn chưa thể nào quyết định được, bên này Ninh Tôn cũng đã đến rồi.

Anh ta từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, nhìn vào một lượt, cuối cùng cũng nhìn thấy Cố Tư đang đứng bên trong một cửa tiệm.

Ninh Tôn nhấc chân bước tới, “Muốn mua trang sức sao?” Cố Tư nhìn anh một cái, khẽ gật đầu, “Ừ, mấy ngày trước trên tay không đeo gì cả, bị người ta nhìn thấy, cho nên muốn mua một cái để đeo vào”.

Ninh Tôn biết sự tình giữa cô và Trì Uyên, cũng hiểu ý tứ khi Cố Tư nói như vậy.

Anh nhìn vào quầy một cái, “Vẫn chưa nhìn trúng chiếc nào sao?” Cố Tư thở dài, “Nhiều mẫu quá, sớm bị hoa mắt luôn rồi”.


Ninh Tôn thầm cười một tiếng, nhanh chóng đưa mắt nhìn hết các quầy một lần, sau đó chỉ vào một chiếc nhẫn, “Có thể đem cho tôi xem thử mẫu này được không”.

Mẫu này, Cố Tư đã thử qua rồi.

Hinh tròn, có đính mảnh kim cương, không khoa trương, cũng không có gì đặc biệt lắm.

Cố Tư đeo lại lần nữa, giơ tay nhìn ngang nhìn dọc, “Nhìn cũng ổn đấy chứ”.

Kích cỡ cùng vừa hợp.

Cô nhìn sang Ninh Tôn, “Anh cảm thấy như thế nào”.

Ninh Tôn gật gật đầu, “Rất đẹp”.

Vừa nói xong, anh cũng trực tiếp rút ví tiền ra, rút ra một tấm thẻ đưa cho nhân viên trong quầy, “Tôi lấy chiếc này, vừa nhìn liền cảm thấy rất đẹp”.

Cố Tư bị dọa cho sợ, “Không không không, là tôi tự mua, tôi có thể tự trả mà.

” Vừa nói vừa lấy ví tiền ra, cũng rút ra một tấm thẻ khác.

Ninh Tôn vẫn kiên quyết muốn thanh toán, xoay đầu nhìn Cố Tư, “Chiếc nhẫn này, làm gì có chuyện tự mình mua cho mình, cứ xem như là tôi tặng cô, đừng hiểu lầm, chỉ là muốn cảm ơn cô đã cùng tôi tới công ty của Ninh gia, nhưng ngoài mặt đã giúp đỡ tôi, mấy ngày này không còn ai dám khoa tay múa chân trước mặt tôi nữa”.

Cố Tư cúi nhìn vật đang đeo giữa những ngón tay, vẫn cảm thấy không thỏa đáng lắm, “Chúng ta là bạn bè, tôi giúp anh cũng là lẽ thường tình, vật này, vẫn là không nên như vậy”.

Ninh Tôn cười rồi nói ra một câu không có gì, sau đó nói với nhân viên, “Quẹt thẻ, lấy mẫu này, trực tiếp mang đi”.


Nhân viên đoán có lẽ là hiểu lầm mối quan hệ của hai người, trực tiếp lấy thẻ của Ninh Tôn quét lên máy tính tiền.

Cố Tư chỉ đành bất lực, “Ninh Tôn, tôi vẫn luôn cảm thấy, chiếc nhẫn này không hợp với tôi lắm, nếu anh muốn cảm ơn tôi, lát nữa mời tôi ăn cơm là được rồi”.

“Không có gì là không hợp cả”.

Biểu tình của Ninh Tôn trái lại rất thoải mái nhẹ nhàng, “Chỉ là một món quà để cảm ơn, thôi đừng nghĩ nhiều nữa, cũng không nghĩ ra thêm ý nghĩa đâu.

” Ninh Tôn thấy Cố Tư vẫn còn cau mày, liền vỗ vỗ vai cô, “Tôi vẫn luôn tặng cho người khác như vậy, không sao đâu, tôi còn chưa nghĩ gì nên cô cũng đừng có nghĩ nhiều như vậy”.

Cố Tư rủ mi nhìn xuống chiếc nhẫn đang đeo trên tay, do dự, chần chừ lúc lâu sau mới mở lời, “Vậy lát nữa tôi mời anh ăn cơm”.

Nói vậy thôi chứ một bữa ăn làm sao có thể so sánh được với chiếc nhẫn kim cương đang đeo trên tay cơ chứ.

Cố Tư cũng biết điều đó mà.

Có thể nào cũng không nghĩ đến, Ninh Tôn sao lại có thể như vậy được chứ.

Hay là nói, những người ở tầng lớp thượng lưu như này, thực sự là không có tính toán so đo những việc như này sao? Những đồ vật như thế này, đối với bọn họ mà nói, chỉ là những món quà phổ thông thôi sao?
- ---------------------------.

 
Chương 193: Có Lẽ Rất Nhiều Người Thích Anh





Sau khi thanh toán xong, hai người Cố Tư cùng Ninh Tôn đi đến nhà hàng ăn trưa.

Mặc dù đang là giờ trưa, nhưng bên trong nhà hàng này thực sự rất ít người.

Nơi hai người quyết định dừng chân chính là một nhà hàng kiểu Thái, Ninh Tôn cũng thường xuyên ghé đến nhà hàng này dùng bữa.

Trong lúc gọi đồ ăn, Cố Tư không biết món nào sẽ ngon hơn, sẽ hợp với khẩu vị của mình nữa.
Mặc cho Ninh Tôn vẫn giới thiệu món này đến món khác.

Cố Tư mỉm cười, “Từ trước đến giờ, vào các ngày lễ tết anh vẫn luôn ở bên ngoài, có phải trong lòng luôn cảm thấy có chút cô đơn không?” Ninh Tôn ngập ngừng, “Vẫn tốt, trước giờ sống ở Ninh gia tôi vẫn cảm thấy không thích hợp lắm nên mới quyết định dọn ra ngoài, dọn ra rồi thì mới thấy, đúng là rời xa cuộc sống trước kia có chút cô đơn, nhưng lại tự do hơn rất nhiều”.

Cố Tư đột nhiên nhớ đến việc gì đó, nghiêng đầu nhìn Ninh Tôn, “Phải ha, lâu như vậy rồi mà anh vẫn còn chưa chịu kiếm một cô bạn gái, có người mình thương bên cạnh, mỗi ngày trôi qua đều cảm thấy rất vui vẻ”.

Ninh Tôn nhìn chằm chằm vào Cố Tư một lúc rồi lại dời ánh mắt sang chỗ khác, “Trước kia có từng nghĩ tới, nhưng mà sau này sớm đã không nghĩ tới nữa rồi”.
Bản thân luôn có những băn khoăn trong lòng, bạn gái đâu phải muốn tìm là tìm ra được.

Hai người ở bên nhau, luôn muốn cân nhắc chuyện tương lai sau này.


Anh vẫn mong có một ngày, có thể đem tất cả những tâm tư này nói ra ngoài.

Kỳ thực trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

Yêu Lại Từ Đầu- Cố Tư- Trì Uyên Thi Tư Thân phận của bản thân, từ đầu đến cuối vẫn không có cách nào có thể xem nhẹ được.

Hơn nữa, những tháng ngày sống ở Ninh gia, thực sự không dễ dàng chút nào.

Không cần thiết vì sự cô đơn của bản thân mà đành lòng kéo thêm người khác nhảy xuống vực thẳm này.

Những lời này, Ninh Tôn không biết phải nói ra làm sao.

Cố Tư nhìn anh, tự nhiên liền phì cười, “Nhưng mà cậu đẹp trai như vậy, lại còn hát hay nữa, ở ngoài kia không khéo lại có cả khối cô muốn kết hôn cùng ấy.” Nhìn lại Trì Uyên, anh ấy cũng là một người hoàn hảo, đến nỗi kiểu người như Tùy Mị còn muốn xen vào, bất chấp luôn chuyện hai người đã kết hôn.

Người như Ninh Tôn, rất nhiều người yêu thích mới là lẽ thường tình.

Ninh Tôn khẽ cười thầm, “Nào có, đa số những cô gái hiện nay đều rất thực tế”.

Không có nhà, công việc cũng không to tát lắm.

Không thể cho những cô gái đó cái gọi là cảm giác an toàn.

Làm gì có nhiều người thích cơ chứ.

Mà có đi chăng nữa, chắc cũng chỉ là những cô bé nhỏ tuổi chưa hiểu xã hội thực tế là gì.

Những người này, Ninh Tôn cũng không thấy hứng thú.

Những cô bé nhỏ tuổi, anh luôn cảm thấy như đang chơi với một đứa con nít vậy.


Nhân viên phục vụ đặt món ăn lên bàn, Cố Tư cầm muỗng lên, đổi chủ đề, nói đến tình hình công ty bên Ninh gia.

Ninh Tôn nói bây giờ mình chỉ mới bắt đầu, thiệt tình vẫn chưa hiểu gì cả.

Thân là phó tổng, nhưng mà hiện tại đề cập đến chức vụ nào đi chăng nữa, anh vẫn cực kỳ chột dạ.

Tuy nhiên, Phó tổng Trương đó đúng là không tệ, những vấn đề nhỏ nhất cũng là do anh ta đứng ra giải quyết.

Cố Tư chớp chớp mắt, “Người bên phía công ty, có biết tình hình nhà các anh không?” Ninh Tôn nghĩ một lúc mới lên tiếng trả lời, “Tôi nghĩ là có nhưng vẫn chưa được rõ ràng, đều cho rằng tôi và Ninh Tú là cùng một mẹ”.

Không ai nghĩ đến, trong khoảng thời gian Ninh Bang sống cùng vợ cả và vợ nhỏ, lại có thời gian xen kẽ với một người đàn bà khác.

Con riêng cũng có luôn rồi.

Cố Tư yên tâm phần nào, “Có Ninh Tú là chỗ dựa vững chắc như vậy, mấy ngày này có lẽ cũng tốt lên đôi chút”.

Đột nhiên có chút hiếu kỳ, “Ninh Tú cùng với Ninh Tiêu và Ninh Tương, quan hệ như thế nào, chắc là không giống như vậy đâu nhỉ”.

Ninh Tôn vừa nghe xong liền cười.

Ninh Tiêu với Ninh Tương rất sợ Ninh Tú.


Nghe nói lúc đó mẹ của hai người bọn họ, Trang Lệ Nhã vì muốn có vị trí liền sử dụng thủ đoạn để đoạt lấy.

Lúc ấy ồn ào đến nỗi kinh động đến Ninh Bang ở nhà họ Ninh, khiến ông ấy nổi một trận lôi đình.

Không những thế, Ninh Tú đối với chuyện này rõ như trong lòng bàn tay.

Ninh Tiêu và Ninh Tương, ở trước mặt Ninh Tú có chút mất mặt.

Giống như dáng vẻ của vợ lẽ khi nhìn thấy chính thất vậy.

Hơn nữa, mấy ngày ở chung với nhau, Ninh Tôn đã nhìn ra, Trang Lệ Nhã trước mặt Ninh Tú khúm núm như chiếc đuôi vậy.

Ở nhà họ Ninh, lời nói của Ninh Tú và lời nói của Ninh Bang, gần như có cùng trọng lượng với nhau.

- ---------------------------.

 
Chương 194: Sao Anh Lại Đến Đây





Cố Tư và Ninh Tôn ăn tối, sau đó đi dạo quanh trung tâm thương mại.

Cũng sắp hết giờ nghỉ trưa, Ninh Tôn mới rời đi.

Vốn dĩ anh muốn đưa Cố Tư về nhà, Cố Tư lắc đầu, “Một lát, tôi có chuyện cần giải quyết, nên cũng không về nhà lúc này.” Ninh Tôn gật đầu, “Vậy thì cô ở bên ngoài một mình, nhớ cẩn thận.” Cố Tư cười, “Được rồi, tôi biết rồi.” Giữa thanh thiên bạch nhật, sao có thể xảy ra chuyện gì được.

Cố Tư đợi Ninh Tôn đi khỏi, rồi cũng đi ra khỏi trung tâm thương mại.
Cô ấy đưa tay lên hướng thứ trên ngón tay của mình về phía mặt trời.

Món đồ này, còn có thể được người khác tặng cho sao? Thứ lỗi cho cô, thực ra cô chưa gặp chuyện như vậy bao giờ Cô nghĩ mấy món này chỉ nên do bạn trai hoặc bạn gái tặng.

Nhưng rồi nghĩ lại, nhẫn cưới của nàng lúc trước, cũng là bà Trì mua cho.

Nếu suy nghĩ kỹ, thì cũng không phải là của Trì Uyên đưa.
Nên cũng không có phải bận tâm như thế.

Cố Tư thở dài, để bản thân không nghĩ nhiều nữa.


Cô bắt taxi đến cửa hàng bánh ngọt.

Mạnh Sướng ngồi bên trong, đang nói chuyện điện thoại.

Thấy Cố Tư đến, cô nhanh chóng chỉ vào chiếc điện thoại trên tay, không phát ra tiếng dùng môi mấp máy nói cho Cố Tư đây là ông chủ cho thuê nhà, ông chủ nói là bây giờ sẽ đến đây ngay lập tức.

Yêu Lại Từ Đầu- Cố Tư- Trì Uyên Thi Tư Cố Tư nghe xong, gọi điện thoại cho Tư Thư sang đây Tử Thư ở bên kia nghe, cũng giống như lần trước nói là sẽ lập tức đến ngay.”
Cố Tư thở phào nhẹ nhõm, “Ừm, anh đến là tôi an tâm rồi.” Tử Thư bảo cô đừng hoảng sợ, nói một lát nữa sẽ tới đó, cứ giao hết cho anh.

Sau đó tắt điện thoại.

Cố Tư bước vào cửa hàng bánh ngọt, ngồi xuống một chiếc ghế.

Mạnh Sướng mỉm cười, “Chủ nhà nói là đã ra ngoài rồi, chắc cũng sắp đến, chị suy nghĩ thử xem làm sao ép giá thuê nhà xuống, ở đây kinh doanh ế ẩm vậy, tiền thuê nhà cao quá, thật là khó có lời.” Cô nàng còn nói tiền thuê nhà của mình cho Cố Tư, để Cố Tư ép giá thuê xuống thấp hơn giá của cô nàng.

Cố Tư gật đầu, “Được rồi, tôi biết rồi.” Trước khi chủ nhà đến, xe của Tử Thư đã chạy tới trước.

Trước khi xe của Tử Thư dừng lại, Cố Tư nhanh chóng đứng dậy và đi ra cửa.

Nhưng Tử Thư không đến đây một mình, Trì Uyên cũng xuống xe.

Cố Tư sững sờ.

Trì Uyên không có biểu hiện gì đặc biệt, vừa nhìn thấy Cố Tư liền đi tới, “Khi nào thì chủ nhà đến đây.” Cố Tư nói: “Sao anh lại ở đây, chuyện này, một mình Tử Thư lo là tốt rồi.” Chẳng qua chỉ cần thuê một căn nhà.

Không cần một người như Trì Uyên đích thân ra mặt.

Trì Uyên nhìn vào bên trong cửa hàng và nói: “Đây là lần đầu tiên cô kinh doanh nên tôi sẽ đến xem.” Trì Uyên này thật là.


Cố Tư thở hắt một cái.

Lúc này tự nhiên lại hòa hợp như vậy, khiến cô thực sự khó chịu.

Bọn họ đều đã ly hôn, còn đối tốt với cô như vậy, trong lòng cô nên nghĩ như thế nào.

Nhất là sau đó hai người còn liên tục lên giường cùng nhau Phụ nữ luôn dễ tự mình đa tình.

Cô không khỏi tự hỏi, có phải vì cơ thể này phù hợp, mà Trì Uyên lại sinh ra tâm tư gì với mình không.

Đương nhiên, ý nghĩ này Cố Tư cũng cảm thấy hơi vô lý, cảm thấy đang tự đẩy mình vào ngõ cụt.

Tuy nhiên, trái tim cũng không khống chế được suy nghĩ.

.

Đam Mỹ Hài
Cô không thể thuyết phục bản thân một cách thấu đáo.

Tử Thư sau đó, cười toe toét theo kiểu mọi khi, “hai người chúng ta tới hỗ trợ, chủ nhà thấy đông người có thể sợ hãi, mà giảm tiền thuê nhà cho cô.” Cố Tư xùy một tiếng, “Anh có nghĩ vậy thôi, nhưng sao có chuyện tốt vậy được.” Ba người ở tại cửa hàng được vài phút, thì chủ cho thuê nhà đã lái xe đến.

Xe của Tử Thư dừng trước cửa hàng.


Chủ nhà xuống xe nhìn chăm chú vào chiếc xe một chút Cố Tư không biết nhiều về xe hơi, nhưng cô cũng biết rằng chiếc xe mà Tử Thư lái không hề rẻ.

Vẻ mặt của chủ nhà cũng có biểu hiện điều đó, anh ta khá ngạc nhiên.

Sau đó mới nhìn đến ba người Cố Tư ở cửa.

Mạnh Sướng cũng từ bên trong quầy hàng đi ra, chào hỏi chủ thuê nhà, “Chú Trương, đây là người con đã nói với chú, Cố Tư, chị ấy muốn thuê lại cửa hàng này.” Chủ nhà nhìn Cố Tư và gật đầu, “Xin chào.

“ Cố Tư mỉm cười,” Xin chào.

“ Trì Uyên bên cạnh không có biểu cảm gì, xoay người đi vào trong cửa hàng,” Mời vào nói chuyện.

“ Động tác cứ như, cửa hàng này là chỗ của anh ta vậy đó.

- ---------------------------.

 
Chương 195: Hỗ Trợ





Cố Tư không biết nhiều về việc thuê nhà, cho nên Trì Uyên và Tử Thư đã thay mặt cô, tiến hành đàm phán thương lượng.

Bốn người họ ngồi cùng nhau trên một cái bàn vuông, Cố Tư chỉ cúi mặt, nhìn vào bản hợp đồng thuê nhà do chủ nhà đưa tới.

Hợp đồng cho thuê này là chuẩn bị cho cô.

Cố Tư đã xem nó từ đầu đến cuối, nhưng cũng không biết phải nên nói gì Trì Uyên đợi Cố Tư đọc xong, “Đưa tôi xem.” Cố Tư đưa hợp đồng qua.
Khi Trì Uyên cầm hợp đồng, mắt anh ấy rơi vào ngón tay của Cố Tư.

Chiếc nhẫn kim cương hơi chói lóa.

Anh nhìn chằm chằm vào những ngón tay của Cố Tư vài giây, rồi ngước mắt lên nhìn Cố Tư.


Cố Tư lúc này đang tập trung vào việc thuê nhà, hoàn toàn không để ý đến biểu hiện của Trì Uyên.
Tử Thư hỏi chủ nhà những thông tin cơ bản về cửa hàng.

Diện tích của cửa hàng, cùng những điều khoản để có thể cải tạo trang trí chỗ này.

Tử Thư nói chuyện quá chuyên nghiệp, khiến chủ nhà choáng váng.

Trì Uyên xem qua hợp đồng một lần, đã trực tiếp chỉ ra hai điểm, “Hợp đồng này toàn là nghĩa vụ của bên A, không hề có một điểm quyền lợi nào, như vậy không được.

Ngoài ra, cửa hàng sử dụng điện nước, bọn tôi cũng phải tự trả, tại sao chúng tôi không trực tiếp đóng phí, mà phải đóng tiền nhà, rồi đóng thêm tiền điện nước cho anh.” Yêu Lại Từ Đầu- Cố Tư- Trì Uyên Thi Tư Cố Tư lại cầm hợp đồng xem lại.

Trên hợp đồng, đúng là có điều khoản, mỗi tháng tiền điện, tiền nước, gom chung với tiền thuê nhà định kỳ đều đưa một lần cho chủ nhà.

Rồi giá điện nước thì cứ căn cứ vào giá thị trường cho thuê của các cửa hàng mà tính.

Cố Tư cũng không rõ lắm, giá thị trường điện nước này là như thế nào.

Vừa rồi cô xem nhưng cũng không xem kỹ mấy chỗ này Chủ nhà cho thuê lúng túng, “Tôi cho thuê cũng giống mấy chỗ khác thôi, mấy cửa hàng khác cũng đều cho thuê như vậy, không tin anh có thể ra ngoài hỏi đi.” Trì Uyên cười, “Vậy thì có thể nói, tiền điện nước này, là anh tự đặt giá tiền, vậy tính thế nào?” Chủ nhà cho thuê cười có chút không được tự nhiên,“ Cửa hàng thương mại này, tiền điện là năm tệ một chữ, tiền nước là năm tệ một khối, nếu sử dụng quá ba khối nước, thì tính là bảy tệ một khối.” Trì Uyên đặt bản hợp đồng xuống,” Nếu đã như vậy thì không còn gì để đàm phán nữa.

“ Anh ta nhìn Cố Tư,” Tôi sẽ giúp cô tìm cửa hàng khác, vị trí tốt hơn cửa hàng này, tiền thuê nhà, điện nước cũng theo quy định của nhà nước.


” Cố Tư há to miệng, không kịp phản ứng.

Trì Uyên nói xong liền đứng dậy, “Trùng hợp làm sao, tôi cũng có người quen trên con đường này, tiền điện nước bao nhiêu, tôi hỏi chút là biết rồi.” Trì Uyên quay đầu nhìn Mạnh Sướng Mạnh Sướng đứng bên trong quầy, cũng ngây mặt ra.

Trì Uyên nói, “Cô cũng ký hợp đồng giống như vậy à? Mạnh Sướng nói, “Hình như là vậy.” Cô nàng cũng được chuyển hợp đồng thuê nhà từ một người khác, cứ nghĩ là trả tiền điện nước và tiền thuê nhà cùng một lúc, cũng thuận tiện, đỡ được nhiều việc.

Cũng không không nghĩ nhiều chuyện khác như vậy.

Trì Uyên mỉm cười.

Tử Thư cũng đứng dậy gọi Cố Tư, “Đi thôi, cô muốn thuê cửa hàng, thì cứ nói sếp tôi một tiếng.

Nói cho cùng, thì anh ấy cũng có nhiều bất động sản, cho cô một chỗ cũng được thôi.

“ Cố Tư không tự chủ cũng đứng dậy theo,” Tôi không muốn phụ thuộc vào anh ta, tôi muốn dựa vào chính mình.


“ Chủ nhà bên kia cũng đột nhiên đứng lên, này này vài lần.

Trì Uyên, Tử Thư và Cố Tư đều quay lại nhìn anh.

Chủ nhà có chút ngượng ngùng, “Cô có thể thuê bao lâu? Nếu thuê lâu dài, thì chuyện này có thể dễ thương lượng lại mà.” Anh ta biện minh, “Tôi cũng đã gặp những người thuê nhà, thuê một thời gian thì trốn mất.

Tiền điện nước cũng không trả, tôi phải tự bỏ tiền ra trả.

Tôi tự quy định như vậy, cũng chỉ muốn tự bảo vệ mình thôi, cũng giống như những chủ nhà cho thuê khác, tôi cũng muốn mình bị thua thiệt mà chết.” Có thể thu phí cao hơn bình thường để bảo đảm, nhưng thu phí như vậy thì quá cao.

- ---------------------------.

 
Chương 196: Vẫn Là Phải Cảm Ơn Anh





Chủ nhà cho thuê bắt đầu nói lời dễ nghe hơn, bên kia Tử Thư đi theo thái độ cũng dịu dàng trở lại.

Thời gian thuê nhà dài ngắn, cũng phải xem tiền thuê nhà thế nào mà linh động.

Chưa gì mà ký hợp đồng lâu năm, tiền cho thuê tự nhiên cứ tăng không dừng, bản thân không thể chi trả được, cũng không thể cho người khác thuê lại.

Cho nên, bình thường chẳng ai lại làm như vậy.
Chủ nhà cho thuê cũng không làm thế nào, đột nhiên cũng nói giọng dễ chịu.

Nói là nếu như có thể ký cái hợp đồng dài hạn, anh ta có thể cố định giá tiền thuê nhà, trong khoảng thời gian đó, sẽ không tăng giá.

Ngay cả khi có tăng thì cũng sẽ xem xét tình hình thị trường cụ thể thế nào.

Trì Uyên nhìn chằm chú chủ nhà hồi lâu, nhìn mọi người một cách khó hiểu, rồi ngồi xuống, “Nếu anh đã có thành ý như vậy, thì chúng ta có thể nói chuyện thêm một chút.” Cố Tư cảm thấy nhẹ nhõm.
Thật là may mắn, nếu hôm nay cô không gọi cho họ, có lẽ cô đã bị chủ cho thuê nhà lừa rồi.


Cô liếc nhìn Trì Uyên, trong lòng cảm thấy thoải mái không thể giải thích được.

Tiếp tục trao đổi, anh không quan tâm đến điều gì.

Cố Tư ngồi đó một lúc nhưng không hiểu nên đứng dậy đi đến quầy.

Sắc mặt cô nàng Mạnh Sướng không tốt lắm, thấy Cố Tư đến liền nhếch miệng.

Giọng cô nàng tương đối nhỏ, “Chắc trước đây em bị hố không ít.” Yêu Lại Từ Đầu- Cố Tư- Trì Uyên Thi Tư Cố Tư cũng cố nén giọng, “Tôi cũng suýt bị hố đấy chứ, có quá nhiều khuất mắt trong đó.” Mạnh Sướng nhìn về phía Trì Uyên.

“Nhưng mà, người kia là gì của chị vậy, em thấy anh ấy thật có khí chất, khi nãy trông bộ dạng của anh ấy thật đáng sợ.

“ Cố Tư cũng quay lại nhìn Trì Uyên, một lúc lâu sau mới nói,” Đó là một người bạn của chị, cũng có công ty riêng.” Mạnh Sướng liếc mắt nhìn Trì Uyên,” Hình như em từng gặp rồi, trông quen lắm.

“ Cố Tư chững lại, chắc là đã từng thấy, Trì Uyên được nhiều báo kinh tế tài chính đưa tin, tần suất xuất hiện trên các báo cũng khá nhiều.

Còn chưa nói đến, những tin tức gần đây.

Nếu để ý những tin trên mạng gần đây, chắc hẳn sẽ nhìn thấy khuôn mặt này của Trì Uyên.

Cố Tư tiếp tục trò chuyện với Mạnh Sướng tại quầy, trong khi Trì Uyên và Tử Thư đang thảo luận chi tiết.

Đàm phán xong tất cả cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Thái độ của chủ thuê nhà cũng thay đổi không giống khi nãy, anh ta cười tươi rói.

Chủ nhà vẫn còn có chuyện khác, sau khi chào hỏi vài câu với Trì Uyên ở cửa, anh ta lại lái xe đi.


Cố Tư đợi chủ nhà đi khỏi rồi bước vội ra cửa, nhìn Tử Thư, “Mọi việc xong chưa?” Tử Thư nói, khá tự hào, “Được rồi, chủ nhà này chẳng qua cũng chỉ là muốn ăn sớm thôi, thực ra tôi kể cô nghe, một năm vừa rồi anh ta cho thuê cũng qua mấy người rồi, chẳng ai thuê lâu dài cả, vậy nên anh ta cũng sốt ruột.” Trì Uyên chế nhạo,” Sốt ruột thật sao, còn làm cái hợp đồng trịch thượng như vậy, cũng không biết chính xác trong lòng anh ta là như thế nào.” Cố Tư quay đầu lại nhìn lại cửa hàng,” vậy bây giờ hai người đều đã trao đổi lại tốt hết rồi phải không?”
“Ừ, yên tâm đi, đều trao đổi xong cả rồi.” Tử Thư nhìn Cố Tư, nhoẻn miệng cười.

Trì Uyên quay đầu lại nhìn Cố Tư, ánh mắt lại rơi xuống ngón tay cô.

Chiếc nhẫn tương đối thanh lịch, trông cũng đẹp.

Trì Uyên nói, “Anh ta nói sẽ soạn lại hợp đồng, rồi sau đó hẹn thời gian đến ký hợp đồng.

Bây giờ không còn việc gì, chúng tôi đi trước đây.” Cố Tư nhanh chóng gật đầu, “Được rồi, anh cứ đi đi ” Trì Uyên và Tử Thư lại lên xe, Tử Thư cầm lái, lái xe ra ngoài.

Cố Tư đứng tại lối vào của cửa hàng, thở phào một cái.

Mới vừa rồi cô còn tưởng là phải bỏ.

Cố Tư đã suy nghĩ về nó lâu như vậy, nếu cuối cùng phải bỏ nó, cô hẳn là sẽ thất vọng lắm.

Cũng may, bây giờ mọi chuyện không như vậy.


Cố Tư về nhà, cô chào Mạnh Sướng, rồi rời đi.

Mọi chuyện cũng đã xong rồi, trong lòng cô cảm thấy dễ chịu.

Cố Tư về nhà, thay quần áo rồi lại xem một đề thi lái xe.

Sau khi xem xong mấy ngày này, kỳ thật có nhiều thứ, cô cũng có thể tìm hiểu từ từ.

Thực ra có nhiều thứ, không có Trì Uyên, cô cũng có thể tự làm.

Nhưng mà hôm nay đi gặp chủ nhà cho thuê, chuyện này, cô phải cảm ơn Trì Uyên rất nhiều.

Cho dù một mình Tử Thư cũng có thể giải quyết, nhưng mà anh ta cũng đến, cô cũng cảm thấy anh rất thực tế.

- ---------------------------.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top