Cập nhật mới

Dịch Full Yêu Em Cô Người Hầu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Chị Dâu


Cách đây khoảng thời gian trước con có về nước và dự một bửa tiệc và có gặp được An Nhã.

Lúc đó con có linh cảm rất thân thuộc với con bé"
"Năm xưa việc vô tình làm lạc mất con khiến mẹ rất ân hận, những năm ba con còn sống thì gia đình ta luôn tìm con nhưng kết quả chỉ nhận lại được là con số không"
Kiều Lệ Trang vừa nói vừa khóc rồi đi lại ôm anh vào lòng.
Một thời gian sau vết thương tạm lành rồi thì anh đón mẹ và em gái của mình đi đến biệt thự của anh mà sống.
Hôm nay cả nhà đang cùng nhau ăn bửa cơm đoàn viên thì đột nhiên cô lại mắc ối và sau khi đi khám thì kết quả là cô đã có thai.
Như An Nhã nghe bác sĩ nói xong thì như sét đánh ngang tai.

Tới bây giờ cô mới nhớ ra hôm ấy ngủ với anh rồi do thuốc ngừa thai hết nên cô định mua uống.
Như chưa kịp mua thì chuyện mẹ anh bắt cóc mẹ cô khiến cho cô quên mất đi chuyện này.
Mẹ và anh hai cô biết được chuyện này thì xúm lại truy hỏi cô như là tù nhân vậy.

Giang Hi Văn sau khi biết được chuyện cô mang con của Trần Gia Huy và cả chuyện mẹ bị bắt cóc, cô bị mẹ của anh ép phải rời khỏi thành phố thì anh hai của cô nỗi sùng lên định đi tính sổ với đám người đó.
Cô và mẹ cô ngồi khuyên mãi thì mới chịu tạm thời gác món nợ này qua một bên.
Ngày mà Trần Gia Huy điện Giang Hi Văn tìm cô thì anh mém xíu nữa muốn chửi người nhừng cuối cùng anh đành phải ém lại.
Nói gì thì nói thì người đàn ông này đã từng giày vò, làm khổ em gái của anh nên một mặc thì anh đồng ý tìm người còn một mặc thì anh ém nhẹm chuyện này.
...............
Thời gian mới thoắt trôi qua thật nhanh, bụng của cô bây giờ đã rất to và sắp sinh, vì vậy nên Giang Hi Văn mới dẫn cô đi mua đồ cho em bé.
Mấy tháng nay Như An Nhã toàn trốn trong nhà vì một phần là cô lười, còn một phần là cô sợ khi ra ngoài sẽ gặp anh.
Chuyện Trần Gia Huy tìm cô thì cô cũng đã nghe anh hai của mình nói sơ qua và cuối cùng là cả hai quyết định là tạm thời sẽ không cho anh biết cô ở đâu.
Phải nói Giang Hi Văn là một người khá cuồng em gái, hai người đi mua sắm mà anh phải cầm tay cô rồi đỡ cô mỗi khi có bật thềm.
Người ta nhìn vào không biết còn tưởng hai người là chồng cơ.

Hai người khu mua đồ cho trẻ em vì cô cũng sắp sinh nên bây giờ chuẩn bị dần.
Hai người đang vui vẻ lựa đồ thì đột nhiên ở đằng sau hai người vang lên một tiếng động lớn.
Khi quay lại thì cô thấy trước mặt của cô là một cô bé có một gương mặt xinh như thiên thần.

Nhưng có một điều là trên gương mặt thiên thần ấy lai có những giọt nước mắt.
"Anh Hi Văn, tại sau anh lại làm vậy với em.

Anh biết từ khi nhỏ em đã thích anh và theo đuổi anh nhưng cuối cùng người anh thích lại là một người khác"
Nói xong rồi thì cô bé ấy chạy một mạch đi luôn.

Giang Hi Văn thấy vậy thì nói vội là cô ở đây đợi anh còn anh thì chạy theo hướng cô bé lúc nãy.

Như An Nhã nãy giờ đứng đây như người ngoài tinh, cô chỉ cùng với anh hai mình đi mua đồ thôi mà cũng gặp phải loại chuyện kịch tính như này.
Cô thở dài một cái rồi quay lại lựa đồ tiếp như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Giang Hi Văn sau khi đuổi theo rồi ôm Giang Hi Mẫn giữa trung tâm thương mại nói:
"Hi Mẫn em hiểu lầm rồi"
"Anh buôn em ra"
"Anh không buôn, anh mà buôn thì em sẽ chạy mất"
"Anh qua lại với người tình của anh đi, dù gì bây giờ anh cũng có con luôn rồi.
Anh yên tâm em sẽ buôn bỏ tình cảm của mình dành cho anh, chúc anh hai hạnh phúc, bây giờ anh có thể buôn em ra đượcr ồi chứ"
"Hi Mẫn, em hiểu lầm rồi, nghe anh giải thích đi"
"Hiểu lầm, em chính mắt thấy anh dắt một người phụ nữ mang thai vào mua quầy đồ cho em bé.

Anh nói xem em hiểu lầm chổ nào"
"Chuyện này dài dòng lắm, chổ này anh không tiện nói, lát về anh kể cho em nghe"
Giang Hi Mẫn mặc dù có phần ngờ ngờ nhưng cuối cùng cô cũng đành nghe lời anh.
"Hai người quay lại rồi à"
"Ukm"

"Đồ em đã lựa xong hết rồi, chúng ta về thôi"
Thế là cả 3 người đi tính tiền rồi về căn nhà của anh.

Trên đường về Giang Hi Mẫn cứ nhìn cô mãi khiến cho cô có cảm giác ớn lạnh.
Cuối cùng vì chịu không nỗi anh mắt đó của Hi Mẫn nên cuối cùng cô đành lên tiếng:
"Đây là chị dâu hả anh hai"
Câu này cô nói ra cốt chỉ để chọc ghẹo anh hai của mình thôi nhưng cuối cùng thứ mà cô nhận lại đó là cái gật đầu của Giang Hi Văn khiến Như An Nhã không thể tinh được.
Mấy tháng nay cô và mẹ ở chung căn hộ riêng của Giang Hi Văn thấy anh sáng đi làm chiều đi về và hoàn toàn không thấy bóng dáng của một người phụ nữ nào vậy mà giờ đây đột nhiên lại có một chị dâu.
Hơn nữa chị dâu của cô có vẽ trẻ con, xinh đẹp và chắc nhỏ tuổi hơn anh hai của cô.

Haiz...!cô không ngờ nhìn anh hai của mình vậy mà lại thích thể loại trâu già gặm cỏ non.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Nỗi Nhớ Nhung


Còn Giang Hi Mẫn nghe cô gọi Giang Hi Văn bằng hai tiếnganh hai và cả hai từ chị dâu khiến cô ngạc nhiên đến nỗi hai con mắt mở ra hết cở:
"Chuyện này là sau vậy"
"Thật ra anh đã tìm lại được gia đình của mình, người trước mặt em chính là em gái của anh chứ không phải là bạn gái của anh"
Giang Hi Mẫn nghe anh nói vậy thì ngại đỏ mặt vì khi nãy nghĩ lầm cho anh.
"Đây chính là em gái ruột của anh tên Như An Nhã, còn đây là em gái nuôi của anh tên Giang Hi Mẫn"
"Em gái nuôi"
"Từ khi Hi Mẫn sinh ra anh đã xem con bé như là em gái ruột mà yêu chiều, khi Hi Mẫn nó lớn lên thì bắt đầu thích anh qua một lần nó biết được anh không có cùng huyết thống với con bé.
Thế là con bé cứ đeo theo anh, nhưng dạo trước anh có rất nhiều việc bận nên bọn anh chưa đến với nhau được.

Còn bây giờ thì anh đã chuẩn bị sẵn sàn cho một mối quan hệ yêu đương"
"Àk"
Mọi khúc mắt đã được giải quyết ổn thỏe, từ khi Hi Mẫn biết được cô là em gái ruột của anh thì mối quan hệ của hai người hòa hợp hơn rất nhiều.
Vì cô lớn tuổi hơn Hi Mẫn nên con bé xưng cô bằng chị, Như An Nhã thấy vậy thì cũng xưng lại bằng em, đôi khi cô nỗi hứng lên thì kêu bằng chị hai hoặc chị dâu để chọc Hi Mẫn.

"Chị ơi em có thể sờ thử xem em bé trong bụng chị không"
Cô nghe vậy thì mỉm cười đặt tay Hi Mẫn lên bụng cô:"Aa em bé đạp kìa"
"Bé con mau chống khỏe mạnh ra đời nha"
"Hi Mẫn này, nếu em thích trẻ con như vậy thì mau chống lấy anh Hi Văn rồi sinh ra một đám rẻ đi"
"Chị này ghẹo em hoài"
"Hahaha"
Giang Hi Mẫn mặc dù có tò mò không biết đứa bé trong bụng cô là của ai nhưng cô không hỏi vì anh Hi Văn đã dặn cô là tuyệt đối không được nhắn đến chuyện cha của đứa bé trong bụng cô.
Buổi tối Như An Nhã ngồi trong phòng nhìn ra cửa sổ, cô lấy tay vuốt vuốt cái bụng sắp sinh của mình mà nói:
"Không biết hiện giờ ba của con sau rồi nhỉ, không biết anh ấy giờ đang làm gì, có khỏe không???.

Mẹ cũng xin lỗi con vì khi con sinh ra đã không có ba, những không sau đâu, mẹ sẽ dùng hết tình yêu của mẹ vào cho con.
Rồi một ngày nào đó mẹ sẽ cho con gặp lại ba của mình.

Anh Gia Huy àk, hiện giờ em đang mang trong bụng đứa con của chúng ta đấy, chỉ vài ngày nữa thôi là con của chúng ta sẽ được đến thế giớ này đó anh có vui không."
Như An Nhã vừa nói vừa vuốt ve cái bụng của mình rồi mỉm cười nhẹ.
...............
"An Nhã, An Nhã" Hình ảnh cô vuốt ve cái bụng của mình từ từ biến mất khổi giất mơ của anh.
Trần Gia Huy vừa tỉnh dậy thì cái đầu của anh đau nhứt vô cùng.

Vừa rôi anh mơ thấy cô, anh mơ thấy cô đang mang thai con của anh.
Từ khi cô rời đi anh suốt ngày cứ như một người điên, ban ngày thì làm việc điên cuồng để cố quên đi hình bóng của cô.
Làm việc xong rồi thì anh tìm đến rượu bia.


Còn mấy cô gái mà mẹ anh giớ thiệu cho anh thì bị anh cho leo cây không thương tiết.
Từ hồi mà Như An Nhã rời khổi biệt thự thì anh rất ít khi về.

Vì mỗi lần về lại đó thì anh cảm thấy nhớ cô kinh khủng rồi sau đó anh lại thấy sự vô vụng của mình.
Anh đã nói là sẽ bảo vệ cô, sẽ không để cô rời xa mình nữa nhưng rồi cuối cùng thì sau.

Cuối cùng thì cô cũng bị mẹ anh ép phải rời đi.
Một thằng đàn ông mà không bảo vệ nỗi người phụ nữ mình yêu, để cho người phụ nữ của mình bôn ba xứ người đến bây giờ cũng không rõ tung tích, không rõ sống chết thì chỉ là một thằng đàn ông tồi.
Trần Gia Huy ôn tồn rút bao thuốc lá rồi từ rong đó rút một điếu thuốc ra rồi châm lửa.
Làng khối trắng cứ thế ảo ảo mờ mờ bay lượng xung quanh anh, khiến cho anh ổn định lại tâm trí mình hơn.
"Cốc cốc"
"Vào đi"
"Trời ơi ông tổ của tôi ơi, ông lại hút thuốc nữa rồi à.

Cậu nên nhớ là căn bệnh dạ dày của cậu chưa có khổi đâu đó"
"Mình biết"

"Cậu biết mà hút thuốc uông rượu như vậy àk"
"Lúc nãy mình đã mơ thấy cô ấy"
Mộ Thiên Hàn nhìn con người bạn của mình bị con quỷ tình yêu hành đến thân tàn ma dại thì chỉ biết thở dày.

Từ ngày Trần Gia Huy được mẹ của mình đưa vào bệnh viện vì bệnh tái phát thì dường như anh từ mặc mẹ mình luôn.
Rồi từ khi cái tên này từ nước ngoài trở về do không tìm được người yêu thì cứ suốt ngày chạy chạy đến nhà của anh, ăn cơm của anh rồi lôi kéo anh uống rượu.
Nhiều khi Mộ Thiên Hàn nghĩ mình nên chuyển sộ hộ khẩu nhà của mình qua cho Trần Gia Huy luôn vì nhà của anh mà cậu ta có hẳn chìa khóa, ra vào thì tự do.
Nhiều khi tần suất cậu ở nhà của mình còn thấp hơn tần suất Trần Gia Huy ở nhà nhà của cậu.
"Thôi cậu uống canh giải rượu rồi ngủ đi, mình bó tay với cậu rồi"
Nói xong rồi thì Mộ Thiên Hàn rời đi, còn Trần Gia Huy thì chẳng buồn nhìn đến chén canh giải rượu.
Trong một căn phòng yên tĩnh có bóng dáng của một người đàn ông trong màn khối lượn lờ đang nhớ về người phụ nữ mà mình yêu thương.
Bầu không gian lúc này trong thật buồn và yên ả làm sau.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Như Tiểu Vy


Ba ngày sau.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp.

Như An Nhã đang cùng Giang Hi Mẫn đi dạo xung quanh vườn nhà vì theo như lịch trình sắp xếp là ngày mai cô phải vào bệnh viện để chờ sinh.
Như An Nhã đang ngắm một cánh hoa hồng thì đột nhiên bụng cô quặng đau.

Giang Hi Mẫn thấy vậy thì hét lên, những người làm trong nhà nghe được thì nhanh chống chạy ra đưa cô đến bệnh viện.
Phía bên ngoài bệnh viện, mẹ của cô là bà Châu Lệ Trang, Giang Hi Văn cùng với Giang Hi Mẫn ở bên ngoài không ngừng đi qua đi lại trước phòng sinh của cô.
Lệ Trang nghe tiếng của con gái mình ở trong phòng sinh mà trong lòng cứ lo lắng không thôi.
Một lát sau một vị bác sĩ trong phòng sinh đi ra thông báo với mọi người rằng cô đã vượt cạn thành công và đứa bé cô sinh ra là một đứa bé gái rất dể thương.

Sau khi bác sĩ tắm rửa cho bé sạch sẽ và được cô cho bú no thì anh hai của cô- Giang Hi Văn cứ bồng suốt, Giang Hi Mẫn cũng muốn tranh với anh nhìn em bé,
Công chúa nhỏ được cậu hai bế thì miệng cứ cười chúm chiếm suốt ngày.

Bà ngoại nhìn thấy cảnh này thi đến nỗi chảy nước mắt.
"Àk mà An Nhã em tính đặt con của mình tên gì"
"Em chưa có nghĩ ra nữa hay là anh đặt giúp em đi"
"Ukm vậy anh đặt nha"
"Như Tiểu Vy đi có được không"
"Như Tiểu Vy, Như Tiểu Vy, ukm cái tên này được, vậy chúng ta lấy tên này đi"
"Trời ơi Tiểu Vy của cậu hai dể thương quá đi"
Bốn năm sau.
Thời điểm này anh hai cô và Giang Hi Mẫn cũng đã làm đám cưới được 3 năm và họ cũng có một đứa con trai tên Như Thái Bảo.
Sau khi cô hai người họ cưới nhau thì cô mới biết lí do bao nhiêu năm nay anh hai của cô luôn từ chối Hi Mẫn chính là do cha nuôi của anh.
Ông ấy cấm cản anh có tình cảm và không chấp nhận chuyện anh và Hi Mẫn yêu nhau.

Hi Mẫn sau khi biết được chuyện này thì về nhà làm ầm đồi sống đối chết nên cuối cùng Giang lão gia vì thương con quá nên cuối cùng đồng ý cho hai người họ đến với nhau.
Tiểu Vy con của cô và anh năm nay cũng đã được bốn tuổi, cô bé này trời sinh đã thông minh và tính tình rất trầm lặng.

Ngoài những người thân ra thì con bé đối xử với những người xung quanh rất lạnh nhạt.
Ngoại hình thì đa số con bé khá giống cô nhưng nhìn kĩ lại thì có thể nhận thấy con bé này cũng rất giống ba nó.

Hôm trước cô có nghe tin là anh hai và chị dâu sẽ bay đi về đta nước, nới cô đã được sinh và lớn lên và điều qun trọng là đối tác hai người họ gặp và bàn chuyện làm ăn chính là Trần Gia Huy.
Cô thấy vậy nên cũng nhờ họ đưa Tiểu Vy đi theo.

Một phần là cô muốn cho mình biết đất nước mà mẹ của nó được sinh ra và lớn lên và một phần là cũng cản thấy thời gian bây giờ rất thích hợp cho việt để con bé được gặp mặt ba của nó.
Còn về cô thì tới bây giờ cô vẫn chư có đủ can đảm để gặp anh.

Năm xưa cô một lời không từ mà biệt nên cô cảm thấy mình rất có lỗi với anh.
Mặc dù người ép cô rời đi là mẹ của anh nhưng anh thì đâu có tham gia trong vụ ép cô và mẹ cô phải rời khổi quê hương.
Thế là Giang Hi Văn (Như An Minh) cùng với Như Tiểu Vy cùng nhau bay đi.
Máy bay vừa bước xuống thì hai người đi thẳng đến khác sạn luôn.

Ngày hôm sau thì anh cùng với Tiểu Vy đi gặp Trần Gia Huy.
Giang Hi Văn bế Như Tiểu Vy đi thẳng đến công ty của Trần gia.


Dọc đường đi từ sảnh đến phòng giám đóc anh đều dẫn theo Tiểu Vy, các nhân viên ở đây thấy anh như vậy thì bàn tán ra vào.
Còn Quách An Dương khi đi tiếp Giang Hi Văn và thấy cô bé này thì khóe môi giật giật nghĩ.
Khi sếp lớn đi làm nhưng vẫn không quên chăm con giúp vợ, mà sau nhìn đưa bé gái này lại có phần giống cô An Nhã và sếp của mình nhỉ.
Haiz...!trời ơi chuyện này sau có thể được chứ, nếu như năm xưa cô An Nhã mà mang thai thì đứa bé này tại sau bây giờ lại cùng Giang thiếu gia ở đây được chứ mình đúng là tào lao mà"
Sau khi tới phòng giám đốc thì Giang Hi Văn đi thẳng vào.

Trần Gia Huy nghe tiếng đọng thì ngước lên nhìn.
Ngay giây phút nhìn thấy đưa bé gái trên tây thì anh lại cảm thấy rất quen thuộc, một giác lân lân rất khí tả.
Còn Như Tiểu Vy vừa thấy anh thì con bé đồi Giang Hi Văn bỏ mình xuống, sau khi có được tự do thì con bé không nói lời nào mà lập tức chạy lại chổ ngồi của Trần Gia Huy rồi sau đó cô bé cô gắng hết sức trèo lên ngồi trong lòng anh.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Tình Phụ Tử


Quách An Dương thấy cảnh này thì há hốc miệng mồm vì cậu tưởng là thiếu gia khó ở đó của mình sẽ khó chịu mà tống con bé này đi.
Nhưng không Trần Gia Huy lại cười lên rồi ôm con bé này lại để nó không bị té nữa chứ.
Như Tiểu Vy thấy Trần Gia Huy chiều mình như vậy thì con bé tinh nghịch đứng dậy ôm cổ rồi hôn vào má anh một cái.
Trần Gia Huy thấy con bé này để thương như vậy thì phì cười rồi để cho con bé làm càng trên người mình.

Nghĩ lại thì cảm thấy bản thân mình thật lạ.
Anh không có bất kì bài xích với cô bé này mà ngược anh còn rất thích.
Quách An Dương thấy hành động của thiếu gia nhà mình thì lại sốc lần hai.

Phải nói từ khi cô An Nhã đi thì ông sếp này phải nói là cấp độ cọc cằn, khó ưa, mặt không nở nụ cười đã đạt tới cảnh giới thượng thừa.
Như bây giờ lại vì sếp lại đối xử với con gái của Giang thiếu gia một cách đầy nhẹ nhàng, bao dung và hơn nữa miệng còn nỡ nụ cười.
Chẳng lẻ đây là vị cứu tinh mà ông trời phái xuống để giúp ông sếp của mình yêu đời trở lại sau.

Không được không được tin sốt dẻo như này mình phải thông báo cho công ty biết để đi ăn mừng mới được.

Giang Hi Văn nhìn cảnh cha con trùng phùng mà anh không nói nên lời.

Anh là người luôn ở bên, chăm sóc con bé này phụ An Nhã mà nó chẳn bao giờ đối xử với anh như thế vậy mà bây giờ đối với tên này nó lại,...haiz...cảm thấy tổn thương ghê.
"Đây là con gái của cậu àk"
"Ukm"
"Nó tên gì vậy"
"N...!Giang Tiểu Vy"
"Tiểu Vy ngoan, con bé này đúng là dể thương thật"
"Cậu thích con nít như vậy sau không cưới vợ rồi sinh một đàn con đi, năm nay cậu cũng 30 rồi chứ có ít gì nữa đâu"
Trần Gia Huy nghe vậy thì trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng:
"Tôi phải chờ cô ấy quay về, cả cuộc đời nói nếu không phải là cô ấy thì tôi sẽ không bao giờ cưới ai nữa"
"Cô gái đó là người mà cậu nhờ tôi tìm cách đây bốn năm trước àk"
"Ukm"
Không ngờ cái tên này cũng nặng tình với em gái của mình ghê.

Như nếu muốn cho cậu ta gặp lại An Nhã thì chắc cũng phải cần một thời gian nữa.
"Àk mà mình có thể nhờ cậu giữa hộ con bé này ba tháng được không"
"Có chuyện gì sau, thôi được"
"An Dượng cậu lấy giúp tôi sắp hợp đồng này đưa cho Giang thiếu gia xem đi.
Còn nữa chuyện của Tiểu Vy cấm cậu bép xép ra ngoài, nếu như để tôi biết cậu đi nhiều chuyện thì tiền lương tháng này cậu khổi lãnh"
"Sếp ơi sau sếp nỡ lòng nào"
"Được rồi cậu mau làm nhiệm vụ của mình đi đừng có kêu ca nữa"
Sau đó hai người cùng nhau bàn hợp đồng.

Trong khoảng thời gian này thì Tiểu Vy quấn Trần Gia Huy suốt thậm chí con bé còn ngủ quên cả trên tay của anh.

Giang Hi Văn nhìn cảnh này chỉ đành thở dài mà thôi, đúng là phụ tử liền tâm mà.

Bàn xong hợp đồng rồi thì anh gọi Tiểu Vy dậy dặn dò con bé vài thứ rồi rời đi.
Sau khi Giang Hi Văn đi rồi thì con bé Tiểu Vy cứ đeo rồi ngồi trên người anh suốt.
Có đều con bé này rất ngoan, nó chỉ nhìn anh làm, nhìn chán rồi lại đi ngủ chứ không hề quấy phá hay khóc gì cả.
Đến chiều thì anh quay về biệt thự.

Trần Gia Huy bước xuống chiếc xe với trên tay là một bé gái xinh xắn đã làm cho người hầu trong nhà hoản loạn.
"Trời ơi bé gái này có phải là con của thiếu gia không"
"Chắc là con của thiếu gia đấy, cô cứ nhìn kỹ lại thì thấy nó cực kì giống thiếu gia nhà chúng ta đấy
"Nhưng mẹ của con bé đó là ai chứ"
"Hay là con rơi con rớt đâu"
"này mọi người hãy lo làm việc của mình đi"
"Dạ vú Từ"
Sau khi nhắc nhở mọi người xong thì vú đi lên lầu để xem xét tình hình.
"Cốc cốc"
"Vào đi"
"Àk vú đi xuống dưới lấy ít đồ để lên đây tấm cho bé Tiểu Vy được không ạ"

"Ukm"
Trước khi Giang Hi Văn rời khỏi đây thì có đem một số đồ dùng của Tiểu Vy đưa cho trợ lí của anh.
Sau khi vú lấy đồ lên thì nghe thấy tiếng anh và Tiểu Vy đang trong nhà tắm.
Vú chỉ cần tưởng tượng ra cảnh một người như thiếu gia cao cao tại thượng như anh mà lại đi tắm cho một đứa con nít thôi thì đúng là chuyện lạ mà.
Đag suy nghĩ bân quơ thì cánh cửa nhà tắm bật mở.

Trần Gia Huy bế Tiểu Vy đang được quấn khăn ra còn anh thì từ trên xuống dưới không có chổ nào là không ướt.
"Tiểu Vy sau con nghịch quá vậy"
Tiểu Vy được anh bế thì cũng không rãnh rỗi gì.

Hai tay của con bé cứ bợn vào hai cái má của anh mà nắm rồi kéo.
"Chú ốm quá, má của chú không có mềm như mẹ của Tiểu Vy"
Trần Gia Huy: "..." Sống mấy chục năm trên đời anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị một con nhóc chê.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Con Gọi Chú Bằng Ba Được Không


Vú Từ nghe thấy Tiểu Vy nói anh như vậy thì bà cũng không nhịn nỗi mà cười.
Xem ra con bé này có thể trị nỗi thiếu gia haha
Trần Gia Huy bế Tiểu Vy đặt trên giường rồi lao người và mặc đồ vào cho con bé sau đó anh đưa nó cho vú Từ:
"Vú dẫn con bé xuống nhà chơi đi"
Sau đó anh đi vào nhà tắm.

Tiểu Vy vừa được vú Từ dẫn xuống nhà một cái là các hầu nữ gần đó đều bu lại xem.
Tiểu Vy nhìn thấy xung quanh có nhiều người lạ, ai ai cũng đều nhìn mình thì nhất thời cô bé có hơi hoản sợ rồi bật khóc.
Vú Từ thấy vậy thì kêu mọi người đi làm việc của mình để tránh làm cho Tiểu Vy sợ.

Nhưng khi mọi người đều rời khỏi rồi thì con bé vẫn khóc.
Được một lúc sau thì anh đi xuống nhà.

Tiểu Vy thấy vậy thì lập tức chạy lại ôm cái chân của anh.
Khi anh vừa bế Tiểu Vy lên thì con bé liền dụi của mặt mình vào người anh.

Thế là nước mắt nước mũi của con bé đều dính hết lên cái áo của anh.
Trần Gia Huy thấy vậy thì chỉ biết thở dài hỏi:"Sau con khóc dữ vậy"

"Ở với người lạ con sợ"
"Hôm nay chú cũng chỉ mới gặp con có lần đầu vậy sau con không sợ chú"
"Tại vì chú đẹp trai"
"Con bé này dẻo miệng thật"
Vú Từ đứng dưới cầu thang: "...." Con bé này thật là đáo để.
Anh đưa tay nhéo nhẹ vào cái má của Tiểu Vy rồi nói:
"Bây giờ hai chú cháu mình đi ăn cơm được không"
Con bé nghe như vậy thì gật đầu.
Trên bàn ăn.
Như Tiểu Vy ngồi chiểm chệ trên đùi anh.

Miệng thì lắm lem lên tiếng:
"Chú ơi con muốn ăn tôm"
"Được rồi, để chú bốc vỏ cho con"
"Dạ"
"Chú ơi con muốn ăn thịt bò"
"Để chú gấp cho con ăn"
"Chú ơi con muốn ăn canh ở đằng kia"
"Từ từ để chú múc cho"
..............
Tiểu Vy miệng đang nhai thức ăn ngước lên nhìn anh rồi nói: "Sau nãy giờ con không thấy chú ăn mà toàn gấp cho con không vậy"
"Chú không đói"
Nghe anh trả lời như vậy thì con bé nhăn mặt một cái rồi sau đó cầm cái muỗn múc một con tôm lúc nãy đã được anh bóc vỏ để trong chén của con bé.
Tiểu Vy cầm cái muỗn có con tôm đưa lên miệng anh rồi nói:
"Chú ăn chung với con đi"
Trần Gia Huy thấy hành động của con bé này thì cảm thấy rất ấm lòng, thế nên anh đã ăn con tôm đó.
"Hìhì.

Chú của con đúng là ngoan thật, ở đây còn rất nhiều đồ ăn ngon nè chú ăn thêm đi"
Sau khi cả hai ăn uống no nê rồi thì anh bế con bé đi rửa miệng.
"Chú ơi con có thể xem phim hoạt hình ở đây được không ạ"
"Được"

"Chú xem với con được không ạ chứ một mình con xem thì buồn lắm"
"Chú xem với con"
"Chú ơi con có thể gọi chú là ba không"
"Sau con lại muốn gọi chú là ba"
"Con cũng không biết nữa"
"Thôi được rồi, con thích gọi chú là gì thì vứ gọi"
"Dạ ba ba"
Ba sau, nghe Tiểu Vy gọi như vậy thì anh cảm thấy rất ấm lòng.

Chắc có lẽ ở cái tuổi này rồi mà anh vẫn chưa có gia đình nên khi có một cô bé dễ thương như vậy gọi anh là ba thì anh mới có cảm giác này chăng.
Mà anh cũng không hiểu vì sau mình lại dịu dàng và yêu thương với con bé này như vậy.

Mỗi lần nhìn vào con bé này thì anh lại nhớ tới An Nhã.
Là do con bé này rất giống An Nhã hay là do anh quá nhớ cô nên bây giờ anh nhìn thấy con nhóc này anh lại cảm thấy nó giống cô
"Ba ơi ba ơi"
Nghe tiếng gọi của Tiểu Vy thì anh mới hoàn hồn lại rồi nói: "Hởm có chuyện gì thế"
"Ba đang nhớ tới mẹ con"
"Ba ba có vợ rồi sau"
"Ba chỉ buộc miệng nói vậy thôi"
"Vậy là ba chưa có vợ sau"
"Ba cũng không biết quan hệ giữa ba với cô ấy là gì nữa, ba và cô ấy chỉ mới đăng kí kết hôn, ba chưa kịp tổ chức hôn lễ, ba chưa kịp cho cô ấy một danh phận nữa là cô ấy đã bỏ đi, bỏ đi thật xa"
"Chưa tổ chức hôn lễ, cô ấy bỏ đi, vậy là bây giờ ba vẫn đang ế đúng không ạ"

"..." Ế sau con nhóc này dùng mấy từ có tính sát thương cao quá vậy
"Ukm cũng có thể nói như vậy"
"Hay là ba lấy mẹ con đi"
"Không được đâu"
"Sau lại không được"
"Mẹ con đã có ba con rồi mà"
"Mẹ con ở chung với con với bà ngoại rồi thỉnh thoảng hay cuối tuần thì ba Văn mới qua thăm rồi chở con, mẹ với ngoại đi chơi thôi.

Mà ba Văn chỉ suốt ngày ở với mẹ Mẫn thôi"
"Con nói vậy là sau, ba Văn, mẹ Mẫn rồi mẹ của con nữa"
"Con là con của mẹ mà mẹ con là em của ba Văn"
"Nói vậy con không phải là con ruột của Gianh Hi Văn"
"Dạ"
"Vậy là con không có ba ruột sau"
"Từ khi được sinh ra con chưa bao giờ gặp được mặt của ba ruột con cả"
"Vậy con có thể cho chú biết mẹ con tên gì không"
"Mẹ con tên" Đamg nói giữa chừng thì cô bé đột nhiên lấy tay bịch miệng của mình lại.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Chương 45


"Có chuyện gì sau"
"Mẹ con dặn là không được nói chuyện này ra ngoài, nãy giờ con lỡ nói hơi nhiều rồi"
"Thôi bây giờ ba con mình đi xem phim được không"
"Dạ được ạ"
Theo như mình được biết thì Giang Hi Văn từ nhỏ được ông Giang nhận nuôi và cậu ta chỉ có một đứa em gái và bây giờ thì chính là vợ của của cậu ta.
Vậy mẹ của Tiểu Vy là ai, chẳng lẻ là em họ hay là lại một cô em gái nuôi nào nữa mà mình không biết, cũng có thể là cậu ta đã tìm lại được người thân ruột thịt của mình.
Nếu theo hướng đó thì mẹ và bà ngoại của Tiểu Vy chính là mẹ và em gái ruột cậu ta.

Haiz...!thôi chuyện này bỏ qua một bên đi.
Thân thế và gia đình của Giang Hi Văn thì liên quan gì tới mình chứ, Mình mình cũng thật tò mò không biết mẹ của Tiểu Vy như thế nào mà lại sinh ra một cô bé dể thương và đáng yêu như này
Đến chỗ cái tivi rồi thì anh bỏ cô bé xuống cái sofa gần đó rồi lên tiếng:

"Con muốn xem phim gì"
"Để con nghĩ xem, ừm phim kinh dị, phim hài, phim đánh lộn, àk con muốn xem phim thám tử lừng danh conan"
Trần Gia Huy nghe cô bé nói như vậy thì anh cũng cầm cái điều kiển từ xa bật tivi lên.
Anh cùng con bé xem phim mà khóe môi giật giật.

Không ngờ cô bé nhỏ tuổi như vậy mà toàn thích xem mấy loại phim phá án kịch tính như thế này.
Xem phim được một lúc thì anh thấy cô bé đã ngủ ngật trong lòng anh lúc nào chẳng hay.

Trần Gia Huy nhìn Tiểu Vy ngủ như vậy tự nhiên lại có cảm giác của gia đình.
Tính ra bây giờ bản thân của mình cũng 30 tuổi rồi còn đâu, những người cùng tuổi với anh chắc bây giờ người ta cũng có gia đình, cũng có một đứa trẻ như ngoan ngoãn dể thương như Tiểu Vy hết rồi.
Nhìn Tiểu Vy như thế này anh lại không cầm lòng được mà lại nhớ đến An Nhã.

Từ ngày cô đi đến nay chắc cũng đã bốn năm, đều đó cũng đồng nghĩ với việc đã bốn năm trời rồng rã anh tìm kiếm cô nhưng kết quả nhận lại chỉ là một con số không tròn trịa.
Đôi lúc anh cũng không biết mình làm sao sống qua được tận bốn năm, có chăng tất cả là nhờ vào rượu và bia.

Bây giờ đã có một Tiểu Vy ở bên cạnh anh nhưng chỉ 3 tháng thôi.
Sau ba tháng nữa con bé sẽ lại bỏ anh mà đi như cái cách mà An Nhã bỏ anh đi, rồi anh lại sống một cuộc đời đơn độc như cái cách mà mà anh đã sông giống như 4 năm qua.
Trần Gia Huy cười một cái đầy chua xót rồi anh bế Tiểu Vy lên phòng ngủ với mình.
Nãy giờ vú Từ đứng từ xa nhìn anh với Tiểu Vy mà đau lòng.


Đứa trẻ này từ nhỏ phải gánh trên vai trọng trách của gia đình, khi lớn lên rồi thì lại lận đận tình duyên.
Bà cũng không biết đứa bé này là con của ai nhưng khi nhìn vào thì không khó có thể thấy được nét mặt thì khá là là giống An Nhã còn tính tình thì lại lai lai giống anh.
Hay có khi nào đây chính là con ruột của thiếu gia và tiểu Nhã, nhưng con bé đó đã rời đi lâu như vậy rồi mà.

Hay là thiếu gia đã tìm được tiểu Nhã nhưng lúc đó con bé hấp hối và giao đứa bé này lại cho thiếu gia sau đó qua đời.
Nghĩ tới đây thôi thì bà lại cảm thấy thương cho thiếu gia, chỉ mới vừa tìm lại được tiểu Nhã thôi thì con bé đã không còn.

Cũng mai là thiếu gia còn 1 đứa con gái là Tiểu Vy để làm nguồn sống chứ nếu không bà không biết thiếu gia nhà mình sẽ thành ra như thế nào nữa.
Nói đi nói lại thì cũng cảm ơn tiểu Nhã đã để lại một đứa con gái bầu bạn với thiếu gia và nối dỗi cho nhà họ Trần chứ nếu không chắc thiếu gia nhà bà sẽ cô độc đến già đến chết luôn quá.
Không được bà phải đi tìm cách lấy tóc xủa hai người họ xét nghiệm ADN để chắc chắn những gì mà bà đoán có tính xác không mới được.
Trên một chiếc giường rộng lớn, hình ảnh một người lớn và một trẻ nhỏ đang cùng nhau trông rất hợp.
Sáng hôm sau.
"Ba ơi dậy đi, đừng có ngủ nữa"
Mới sáng sớm cô bé Tiểu Vy đã thức dậy vì bị anh ôm đến sắp nghẹt thở luôn rồi.


Tiểu Vy cứ bất lực gọi mãi anh chẳng dậy nên cuỗi cùng cô bé đành dùng vũ lực.
Rất nhanh cánh tay nhỏ bé trắng trẻo đã thành công luồn qua vòng tay của anh và rồi cô bé giơ thẳng tay lên nắm ngay một nắm tóc của anh rồi kéo thật mạnh,
Bị tác động vật lý khiến cho Trần Gia Huy phải nhăn mặt nhăn mài mà thức giất.

Chắc có lẻ đã rất lâu rồi anh không ngủ được một giất ngủ vừa ngon vừa sâu như thế này nên lúc tỉnh dậy gương mặt của anh hiện rã hai chữ ngơ ngác.
Tiểu Vy vừa thấy anh mở mắt ra thì cô bé vui như bắt được vàng mà kêu lên.
"Ba ơi ba mau bỏ tay ra đi, ba ôm con chặt quá"
Nhận ra hành động của mình anh liền nới lỏng tay ra rồi nói:
"Con có sau không"
"Không có sau đâu ạ, chỉ là bị ba đè đến mém xíu nữa là

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Chương 46


"Con không có sau mà chỉ có rất là nhiều sau.

Không ngờ ngủ với ba nguy hiểm thật đấy, mém xíu nữa là con bị ba ôm cho nghẹt thở luôn"
Anh nghe vậy thì đưa tay lên xoa đầu cho cô bé và nói:"Ba xin lỗi"
"Con không chấp nhận lời xin lỗi của ba đâu"
Nói xong cô bé khoang hai tay lại làm nét mặt hờn dỗi.

Trần Gia Huy lúc này thấy cô bé có vẻ giận mình thì bối rối không biết làm sau vì đây là lần đầu tiên trong cuộc đời mà anh trong trẻ.
Nghĩ nghĩ được một lát thì anh lên tiếng: "Thôi được rồi, chiều ba dẫn con đi ăn hay là đi chơi được không"
"Vậy thì con tạm thời hết giận ba đấy, nhưng ba không được nuốt lời đâu đấy.

Để chắc chắn hơn thì chúng ta móc nghéo đi có được không"
"Được"

Sau đó thì hai người móc nghéo xem như lời hứa đã đã được thành lập.
Móc nghéo với anh xong thì cô bé tuộc xuống giường rồi chạy vào nhà vệ sinh.
"Ba không tính đi đánh răng sau mà con ngồi trên giường vậy.

Hay là ba vẫn còn muốn ngủ nướng"
"...." Thật tình mà nói anh đã sống gần 30 năm trên cuộc đời, lần đầu tiên bị một đứa bé đánh thức thì không nói đi vậy mà bây giờ nó còn nói anh là muốn ngủ nướng nữa cơ chứ.
Không hiểu sau tự nhiên bản thân lại cảm thấy mình thất bại quá nhỉ.
Tâm thì suy nghĩ vậy thôi chứ anh vẫn nhanh chân bước xuống giường rồi làm.

Hai ba con cùng nhau đánh răng rửa mặt.

Xong xuôi hết thì hai người cùng nhau đi tập thể dục.
Đến khi cảm thấy mệt rồi thì hai người đi vào nhà ăn sáng.

Trong bửa cơm Tiểu Vy thấy anh ăn rất ít nên cô bé lanh chanh lấy cái muỗng của mình múc một cục thịt hầm mà cô bé cảm thấy nó to nhứt bỏ vào chén của anh.
"Ba phải ăn nhiều thì mới có sức làm việc để kiếm tiền cho con ăn chứ.

Ba mà ăn ít thì sẽ bị bệnh, mà ba bị bệnh thì ai sẽ nuôi Tiểu Vy đây"
Nghe những lời cô bé nói mà đột nhên trong lòng của anh như có một dòng nước ấm chảy qua.

Hình như đã rất lâu rất lâu rồi chẳng có ai gắp thức ăn cho anh ăn nhỉ.
"Ba cám ơn con, nhưng mà nếu như ba bệnh thì chẳng pahir còn ba Hi Văn sẽ nuôi con sau"
"Xì ba Hi Văn cứ suốt ngày bận làm việc, ba ấy bận tới nỗi mà bỏ con ở đây ở với ba luôn cơ mà"

"Vậy trong thời gian con ở đây ba sẽ cố gắng thu xếp công việc để đi chơi với con có được không"
"Dạ được, ba Huy của con đúng là đáng yêu nhất trên đời"
Trần Gia Huy nghe Tiểu Vy nói mình đáng yêu thì nhịn không nỗi mà bật cười.
Ăn xong thì hai người cùng nhau thay đồ rồi lên công ty.

Vào phòng làm việc thì anh cho cô bé mượn điện thoại của mình để mà chơi.
Lúc anh đang làm việc thì cảm nhận như có anh mắt nóng bỏng của ai đó đang nhìn mình.

Ngước lên thì anh bắt gặp cảnh Tiểu Vy đang nhìn mình với ánh mắt mơ mẫn, miệng của cô bé thậm chí con nhỏ vãi.
"Sau con nhìn ba giữa vậy"
Nghe anh lên tiếng thì cô bé giật mình một cái rồi nói:"Con không ngờ khi ba ba của con làm việc lại có thể soái ca như vậy"
Anh không ngờ mình cũng gần 30 rồi vậy mà vẫn còn sức hút đến như vậy, đến một đứa con nít nhìn anh châm chú đến nỗi nhỏ vãi luôn.
Một lát sau cô bé nhận thấy hành động của mình không đúng lắm nên nhanh chống lao nước vãi trên miệng rồi giã vờ nói:
"Ở trong đây hoài con cảm thấy bí bách quá nên con có thể ra ngoài chơi không"
Anh nghe vậy thì gọi điẹn cho Quách An Dương lên bảo anh ta dẫn Tiểu Vy đi chơi.
Nhưng chỉ mới bước ra khổi phòng tônge giám đốc thì Quách An Dương nhận được một cuộc điện thoại nên đã đi đâu đó nghe.
Tiểu Vy chờ mãi không thấy anh quay lại nên cô bé đã đi chơi trước.

Người ở trong công ty thấy đột nhiên có một cô bé không biết từ đâu ra mà đi khắp nơi thì bàn tán xôn xao.
Trong lúc đi do cô bé không để ý nên vô tình đụng phải một cô gái khiến cho toàn bộ giấy từ trên tay cô gái ấy rơi xuống đất.
Giấy tời rơi vươn vãi khắp nền đất.

Cô gái kia không những không nhặt lên mà còn nhìn Tiểu Vy bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốc sống con bé mà lên tiếng:
Ai là phụ huy của con bé này mà để nó đi lung tung vậy, hơn nữa mày mau nhặt cái đống giấy này lên côi"
"Con xin lỗi dì, con không cố ý đụng phải dì đâu"
Tiểu Vy nghĩ do mình đi không nhìn đường nên mới đụng trúng chị gái này lỗi sai thì cô bé nhận.

Nhưng khi nhìn lại chị gái này hằn học rồi làm bộ dạng này nọ khiến cô bé không ưa nỗi.

Vì thế nên Tiểu Vy mới gọi chị gái này là dì đỡ tức.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: 47: Giám Đốc Của Chúng Ta Có Con Gái


Dương Thiên Kiều nghe Tiểu Vy gọi mình là dì thì tức giận đến nỗi la nên:
"Mày gọi tao là gì"
"Là bà dì"
"Mày mày, ở nhà ba mẹ mày không có dại mày cách phải nói chuyện với người lớn như thế nào sau"
"Tất nhiên là ba mẹ con có dại cách phải nói chuyện và tôn trọng người lớn.

Nhưng mẹ chỉ dại con là chỉ nên tôn trọng với những người đáng được tôn trọng thôi"
Dương Thiên Kiều từ nhỏ đã là tiểu thư được sinh ra và sống trung nhung lụa.

Từ nỏ cô đã rất châm chước cho nhan sắc của mình nên cũng được xem là một mỹ nữ.

Cũng chính vì thế nên cô cũng được rất nhiều người theo đuổi.
Vậy mà bây giờ cô lại bị một con nhóc không biết từ đâu ra gọi mình là bà dì.


Cơn tức giận dân lên tận đỉnh đầu khiến cho Dương Thiên Kiều chỉ muốn dạy dỗ con bé này lại.
Tiểu Vy cảm nhận được hình như bà dì kia muốn dạy dỗ mình lại nên nhanh chân bỏ chạy, nhưng do cô bé không chú ý nên đã bị vấp té:
Gây chuyện xong rồi muônd bỏ chạy hả bé con"
Những người trong phòng nhìn thấy cảnh này thì chỉ biết cầu nguyện cho Tiểu Vy vì mọi người dư sức hiểu được Dương Thiên Kiều có gia thế nên không thể đụng vào.
Chọc nhằm cô ta thì chỉ có nước nghĩ việc.

Nhìn bà dì dữ dằn kia đang dần lại gần mình, hơn nữa bàn tay của bà dì ấy đang dần giơ lên.
"Nếu ba mẹ mày không biết dạy mày thì tao sẽ dạy mày"
Tiểu Vy tưởng rằng lần này mình sẽ hưởng trọn cú tác từ bà dì này.

Nhưng trước khi bàn tay của Dương Thiên Kiều đáp xuống mặt của cô bé thì có một bàn tay to lớn rắn rỗi chặn lại.
"Ba"
"Tổng giám đốc"
"Cô đang định làm gì con gái của tôi vậy"
Vừa nói Trần Gia Huy vừa tăng lực đạo ở tay mình.

Sau khi anh buôn tay của mình ra thì cổ tay của Dương Thiên Kiều đã bị đỏ một mảng.
Nhưng bây giờ cô ta nào quan tâm đến cánh tay của mình mà chỉ quan tâm với những lời những lời anh nói mà thôi.
"Con con gái của ngài"
Cái tin này không chỉ làm một mình Dương Thiên Kiều bị sốc mà tất cả những người có mặt trong căn phòng này đều sốc.
"Tổng giám đốc chẳng phải còn đang độc thân sau"
"Tôi có đọc thân hay lập gia đình rồi thì có liên quan gì đến cô à"
Tiểu Vy thấy mình là nhân vật chính nhưng chẳng được anh quan tâm nên cô bé chạy lại nắm lấy ống quần của anh.
"Ba ơi, hồi nãy bà dì này định đánh con"
Dương Thiên Kiều nghe Tiểu Vy llên án mình thì mặt của cô ta sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu.

"Không phải đâu, con hiểu lầm dì rồi"
"Hiểu lầm, chẳng phải nếu như tôi không đến kịp thì con bé hưởng trọn cái tát của cô rồi sau"
"Đúng đấy, lúc nãy dì ấy nhìn con trong rất dữ dằn.

Đến bây giờ nghĩ lại con vẫn còn sợ"
Trần Gia Huy vừa nhìn Tiểu Vy thì đã biết con bé chỉ châm dầu vào lửa chứ không hề sợ, nhưng chẳng hiểu sau anh lại muốn dung túng cho con bé.
Tiểu Vy được anh cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa vậy mà người phụ nữ này lại dám động vào con bé.

Hừ càng nghĩ anh lại càng thấy bực.
"Cô ngày mai đừng có đến đây làm nữa"
Nói xong thì anh cuối người xuống bế Tiểu Vy đi.
"Tổng giám đốc xin anh đừng đuổi tôi đi, tôi biết lỗi của tôi rồi mà"
Nếu bây giờ cô bị đuổi thì bao nhiêu công sức mà cô bỏ ra thành công cốc hết rồi sau.

Khó khăn cô ta mới vào đây làm được, ba của cô phải nhờ biết bao nhiêu mối quan hệ nên bây giờ cô ta mới được đứng ở đây.
Vậy mà, vậy mà bây giờ chỉ vì một con bé, vì một giây phút nông nỗi nhất thời mà bị đuổi sau.
Dương Thiên Kiều dường như không cam tâm mà muốn đuổi theo anh nhưng đã bị Quách An Dương cản lại và sau đó là bị bảo vệ lôi ra ngoài.

Mọi chuyện vừa êm xuôi thì căn phòng làm việc lại rộn ràng:
"Sếp chúng ta có con gái sau, hơn nữa con của sếp còn lớn đến như vậy rồi"
"Cái này thì tôi cũng không rõ nữa, nhưng rõ ràng là tôi đã nghe thấy sếp thừa nhận con bé đó là con gái của mình.
"Mọi người có thấy không, lúc nayc sếp vì con bé đó mà đuổi việc thẳng Dương Thiên Kiều luôn mà"
"Mà không biết vợ của sếp là ai, trước giờ tôi chưa từng nghe sếp mình có bạn gái hay là cưới vợ mà nhỉ"
"Tại cô mới vào làm nên không biết, cách đây vài năm sếp của chúng ta hình như là từng yêu một người nhưng sau đó vì không rõ lí do vì sau cô gái đó biết mất.
Tôi nhớ không lầm hình như ngày xưa sếp mình còn tự tử vì cô gái đó nữa.

Sau lần đó thì sếp quay lại làm việc nhưng tính tình khó hơn rất nhiều"
"Có chuyện này nữa sau"
"Có chứ"
"Các cô ồn ào đủ chưa"
Nghe tiếng trưởng phòng nhắc nhở thì các cô cũng quay lại làm việc mà không còn nói chuyện nữa

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: 48: Phạt


Về đến phòng làm việc thì anh thả Tiểu Vy xuống rồi nói:
"Con đấy, mới vừa ra ngoài là đã gây chuyện rồi"
"Con đâu có cố ý gây chuyện đâu, con đụng phải bà dì đó là lỗi của con nhưng con cũng đã xin lỗi rồi nhưng bà dì đó thấy con nhỏ nên muốn ăn hiếp con"
Nói xong rồi thì Tiểu Vy còn miếu miếu rồi nhào vào lòng anh ngồi.

Trần Gia Huy thấy vậy thì anh đưa tay lên mái tóc của con bé rồi vuốt ve.
"Thôi được rồi con đừng có khóc, ba thương"
Tiểu Vy cảm thấy lúc này sâu tận trong tâm hồn của mình là một cổi ấm áp, con bé tự hỏi đây có phải là cảm giác được ba cưng chiều hay không.
Trước giờ cô bé chỉ có mẹ và ba Hi Văn, hai ngọ tuy rất yêu thương cô bé nhưng cái cái cảm giác khi ở bên ba Huy lại rất khác.
Nó rất ấp ám, cô bé muốn được ở trong vòng tay của anh, muốn được làm nũng với anh, muốn anh dung túng cho cho cô bé.
"Cốc cốc"

"Vào đi"
Quách An Dương vừa bước vào thì thấy ngay tình cảnh ba con thấm thiết này, nhiều khi cậu cũng có suy nghĩ Tiểu Vy chính là con gái ruột của anh nhưng khi nhìn vào hiện thực thì chuyện này kông thể nào.
Cậu chỉ nghĩ chắc là do anh cô đơn quá lâu nên bây giờ có một đứa trẻ ở bên làm cho anh cảm thấy vui vẽ yêu đời hơn.
Vừa thấy Quách An Dương thì nét mặt của anh lại trở nên nghiêm túc."Cậu giữa con bé kiểu gì mà xém chút nữa là con bé bị người ta đánh vậy"
Quách An Dương đi nghe điện thoại xong quay lại thì không thấy Tiểu Vy đâu.

Có trời mới biết lúc đó trong lòng cậu ruột gan phèo phổi gì nó đều lồng lộn lên hết.
Tiểu Vy mà thật sự xảy ra chuyện gì thì người đầy tiên xử cậu chính là ông sếp này, mọi chuyện sẽ không dừng lại đến khi bị Giang Hi Văn xử lí bản thân cậu thêm một lần nữa.
Trong lúc hoản loại thì cậu đã chạy vào phòng tổng giám đoc thông báo cho Trần Gia Huy biết rồi sau đó hai người chạy đi tìm:
"Do công trình bên nước ngoài có ít vấn đền nên bọn họ điện về thông báo"
"Ò vậy cậu bay qua đó xử lí vấn đề đi"
Thấy Quách An Dương sắp bị mình liên lụy nên Tiểu Vy liền lên tiếng:
"Ba đừng có trách chú ấy, là do con ham chơi nên tự ý bỏ đi trong lúc chú ấy nghe điện thoại"
"Ba chưa xử lí con cái tôi đi lung tung rồi gây chuyện nữa đấy"
Tuy anh có dung túng con bé đi chăng nữa nhưng nó cũng chỉ là một đứa con nít nên anh phải răng đe dại dỗ nếu không sau này nó lại trở thành một đứa bé hư.
"Dạ con xin lỗi ba"
"Xin lỗi như vậy là xong chuyện sau"
Cô bé nghe vậy thì trượt xuống người anh sau đó đi một hơi lại bức tường gần đó mà úp mặt vào.
"Con đang làm gì vậy"
"Ở nhà mỗi khi con làm sai thì mẹ hay bắt con làm như thế này để tự kiểm điểm bản thân mình"
Quách An Dương thấy con bé như vậy thì tròn xoe hai mắt như không thể tinh đây là sự thật.


Lúc ở ngoài sảnh cậu thấy cô bé này khiêu khích Dương Thiên Kiều, rồi dựa vào tình thương của anh mà làm càng.

Xong xuôi rồi thì con bé làm nũng anh cuối cùng bây giờ lại tự đi phạt mình.
Bình thường những người xung quanh sếp nguy hiểm thì không nói, bây giờ đến một con bé bốn tuổi mà cũng ranh mãnh như vậy nữa là sau.
"Còn cậu, mau bay qua bên kia xửa lí công việc đi, không hoàn thành thì không được về"
Quách An Dương nghe anh nói vậy thì rất đau lòng vì nơi phải đi công tác lần này là một nơi có khí hậu lạnh.

Hơn nữa đất nước này tuy năng về kinh tế rất lớn nhưng hiện giờ thì công nghệ và máy móc ở đó rất kém.
Tiểu Vy nghe tin cậu bị ba mình đều đi thì lên tiếng:
"Ba để người khác đi được không"
"Sau vậy"
"Con thấy chú này hơi hài nên muốn chơi chung với chú, vì qua quảng thời gian ngắn ngủi tiếp xúc với chú thì con thấy chú rất hài"
Quách An Dương:What???, hài???.


Ủa bình thường anh cũng thấy bản thân của mình rất nghiêm túc chứ đâu có ngã ngớn gì đâu mà con bé này thấy hài ta
"Được rồi nếu như con đã nói vậy thì cậu đều người khác đi thay bản thân mình đi"
"Còn con đứng ở đó một tiếng, sau một tiếng thì con có thể lại sofa ngồi"
"Dạ"
Quách An Dương nghe anh nói như vậy thì quay mặt qua nhìn Tiêu Vy với ánh mắt đa tạ, nếu không có con bé này chắc anh đã phải đi một chuyến xa rồi.
Cậu không muốn xa vợ xa con của mình đâu.

Cậu chỉ mới cưới vợ cách đây ba năm và có được một thằng con trai hai tuổi thôi nên cậu không muốn rời xa vợ trẻ với đứa con thơ của mình đâu.
Tiểu Vy thấy cậu nhìn mình thì cũng quay sang nhìn cậu như thể muốn nói:
Chú thấy con lợi hại chưa
Cậu thấy vậy rồi cũng gật đầu rồi đưa ngón tay cái lên sau đó thì đi ra ngoài.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: 49: Tâm Điểm Của Sự Chú Ý


Trần Gia Huy thấy hai người họ thân thiết như vậy thì chỉ biết lắc đầu rồi quay lại làm công việc.
Tiểu Vy đứng được 45 phút thì chân cô bé đã tê rần.

Bình thường cô bé có làm gì sai thì cũng chỉ bị mẹ của mình bắt đứng có 30 phút.
Hôm nay lại bị anh bắt đứng tận 1 tiếng, mặc dù mỗi chân hay khó chịu nhưng cô bé vẫn kiên trì đứng mà không hề kêu ca vì cô bé biết đây là lỗi của cô bé nên cô bé phải chịu phạt.
Trần Gia Huy tuy làm việc nhưng mắt anh lâu lâu lại hướng về Tiểu Vy, thấy sắc mặt của Tiểu Vy thì anh biết con bé sắp không chịu nỗi nhưng anh vẫn muốn chờ cho đến khi nào con bé xin không phạt con bé nữa thì thôi.
Nhưng anh đợi mãi đợi mãi đến khi đồng hồ điểm một tiếng đồng hồ thì Tiểu Vy tự động lại sofa ngồi nghĩ.

Do đứng quá lâu nên chỉ ngồi được một lúc thì con bé đã lăng ra ngủ.

Trần Gia Huy thấy vậy thì đứng dậy bế con bé vào phòng riêng của mình rồi đắp chăn gọn gàng sau ra ngoài làm việc tiếp.
Anh không ngờ Tiểu Vy còn nhỏ như vậy mà lại có một sự kiên trì như vậy.

Dù bản thân có mệt có không đứng nỗi nhưng con bé vẫn cố đứng hết thời gian.
Nhìn gương mặt đang ngủ say của Tiểu Vy thì đột nhiên anh lại nhớ đến Như An Nhã.

Trần Gia Huy không kiềm lòng được mà đưa tay lên vuốt ve gương mặt đang say ngủ Tiểu Vy, miệng của anh không tự chủ được mà thì thầm:
"An Nhã bây giờ em đang ở đâu, còn sống hay đã chết.

Em đúng là một người phụ nữ vô tâm mà, em có biết rốt cuộc anh yêu em, nhớ em đến mức nào không???
Năm xưa tại sau em lại bỏ anh chứ, em đã hứa là mãi không rời xa anh rồi mà nhưng cuối cùng em lại rời xa anh.

Em là đúng là đồ thất hứa"
Không biết từ lúc nào anh đã khóc.
"Có phải là do anh vô vụng nên mới không bảo vệ được em, để em phải chịu bao nhiêu là thiệc thồi ấm ức không.

Tất cả là tại anh, tại anh vô vụng"

Đã bao năm nay anh cho người tìm kiếm cô nhưng thứ anh nhận lại chỉ là số không nên mọi người đã đưa ra kết luận có thể là cô đã mất nhưng anh không tin.
Mấy năm trước sau khi đều tra thì anh phát hiện sau khi cô bị đuổi khổi trường, ba của cô thì mất còn sức khỏe của mẹ cô lại không tốt.
Nên cô phải một mình chật vật kiếm sống, anh còn điều tra được là có một lần cô mém bị xâm hại và từ sau lần đó cô đã bị chứ ám ảnh tâm lí nặng.
Anh cũng đã đi tìm bác sĩ chữa bệnh cho cô, lúc đó anh mới biết tại sau lúc trươc đi chơi vô tình gặp trời mưa và lúc đó cô đã tỏa rất hoản loạn.
Khi biêt những gì mà cô đã trãi qua thì tim anh đã đau thắt lại, anh nghĩ cũng một phần do bản thân của mình nên cô mới khổ như vậy.
Anh ở bên Tiểu Vy được một lúc thì đi ra ngoài làm việc.

Lắm lúc Trần Gia Huy nghĩ nếu như ngày đó cô không rời đi thì có lẻ bây giờ hai người đã có một gia đình hạnh phúc nói không chừng có có một đứa con dể thương như Tiểu Vy nữa.
Trần Gia Huy ở cùng Tiểu Vy một lúc thì anh ra ngoài làm việc.
Một lúc sau do có cuộc hợp nên anh đi ra ngoài.
Khi tỉnh giất thì Tiểu Vy cũng rất tự giác đi rửa mặt rồi mở cửa ra ngoài vì trước đây cô bé có nghe anh nói về căn phòng này rồi nên cô bé cũng không có biểu hiện hiện lạ lẫm hay sợ hãy gì cả.
Vừa mở cánh của phòng thì cô bé không nhìn thấy ba của mình đâu mà chỉ thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp trẻ tuổi đang gồi xem điện thoại.
Tiểu Vy nhìn dáng vẻ, cách ăn mặt của người này thì đoán chắc chắn không phải là người hầu đem cơm trưa đến nên cô bé rất cảm giác mà lên tiếng.

"Chị là ai vậy"
Nghe có tiếng nói thì cô gái kia ngước lên, vừa thấy bóng dáng của Tiểu Vy thì cô ta trợ tròn mắt kinh ngạc.
Đúng lúc này cửa phòng được nhiên được mở ra, từ bên ngoài đột nhiên có một người phụ nữ trung niên bước vào.
Thời gian lúc này cứ như ngưng động lại, cả hai người kia đều nhìn Tiểu Vy với gương mặt kì ngoặc khiến cô bé có chút khó chịu.
Tự nhiên cô bé ngủ một giất rồi đi ra đây, đột nhiên không biết từ đâu ra có một chị gái xinh đẹp nhìn cô bé thì không nói đi, bây giờ lại thêm một người nữa xuất hiện rồi nhìn cô bé như người ngoài hành tinh vậy.
Đột nhiên lúc này Tiểu Vy suy nghĩ mình giống như một ngôi sao sáng, là tâm điểm của sự chú ý.

Mội người gặp cô bé đều nhìn cô bé với một cặp mắt ngưỡng mộ tôn sùng.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: Chương 50


Cảm thấy không chịu nỗi ánh mắt của hai người kia nên Tiểu Vy lên tiếng:
"Hai người đừng có nhìn con như vậy được không"
Kể từ sai lầm năm xưa thì số lần bà gặp anh càng ít.

Một năm bà chỉ gặp anh được một hoặc hai lần mà thôi.

Lần nào gặp đôi mắt anh cũng hằn đầy tơ đỏ mà nhìn bà khiến bà không chịu nỗi mà trốn tránh anh.
Bao nhiêu năm qua Lý Kiều Quanh rất hối hận với những gì bà làm vì vậy nên bà đã cố gắng tìm mọi cách để bù đắp cho anh nhưng bà lại không có dũng cảm đối diện với anh.
Mấy ngày trước bà nghe vú Từ ngọi là anh đột nhiên dắt một đứa bé gái về nhà và rất cưng chiều đứa bé gái nên bà đoán đây chính là cháu của bà và là con của anh.
Bây giờ tận mắt chứng kiến bà vẫn không giấu nỗi xúc động mà hai hàng nước mắt rơi.


Tiểu Vy nhìn rất giống anh với lúc nhỏ, trên gương mặt con bé là một sự điểm tỉnh lạnh lùng.
Còn cô gái ngồi trên sofa kia chắc hẳn là mẹ của con bé, hôm này nhìn thấy cảnh này bà rất vui, bà vui vì được gặp cháu, bà vui vì anh đã mở lòng.
Nhìn Tiểu Vy đã lớn như thế này nên bà nghĩ chắc là do anh giận bà chuyện của An Nhã nên không muốn cho bà biết đến sự tồn tại của cháu bà.
Tuy bên ngoài nhìn Tiểu Vy có vẽ lạnh lùng điềm tĩnh nhưng bên trong thâm tâm của con bé lại không ngừng kêu gào:
Chuyện gì xảy ra vậy, còn người phụ nữ trung niên kia nữa tự nhiên nhìn mình xong rồi lại khóc là sua vậy.
Mình chỉ ngủ có một giất thôi mà khi tỉnh lại đã lại gặp cái tình huống gì thế này"
Lệ Kiều Quanh hai hàng nước mắt rơi mà đi lại phía Tiểu Vy:"Ngoan lại đây bà nội thương"
Tiểu Vy:"???" Bà nội, mình có bà nội sao.
Thấy người phụ nữ trung niên kia cứ tiến lại gần rồi định đưa tay chạm vào mình thì cô bé tránh né không muốn người này tiếp xúc mình.
Đúng lúc này cánh cửa mở ra, Trần Gia Huy bước vào.

Vừa thấy anh thì Tiểu Vy không nghĩ ngợi gì nhiều mà chạy lại chổ anh.
Lý Kiều Quanh vừa thấy anh thì lên tiếng:"Tại sau con lại giấu mẹ, không cho mẹ biết tin gì về cháu gái của mình"
Trần Gia Huy nghe vậy thì nhíu mày khó hiểu nhưng sau đó anh lập tức nhận ra mẹ của anh hiểu lầm Tiểu Vy là con gái của anh.
Nhưng Trần Gia Huy lười giair thích mấy chuyện này nên lên tiếng:
"Chuyện này không liên quan đến bà, bà mau mau rời khỏi đây đi"
"Con giận ta cũng được con hận ta cũng được nhưng tại sau con lại không cho ta biết về cháu mình"
Lần này Trần Gia Huy không còn nói nữa mà chỉ nhìn bà bằng mội đôi mắt đỏ ao.

Lý Quanh Kiều nhìn đôi mắt của anh thì bà không giám nói thêm một lời nào nữa mà rời khỏi vì bà biết một khi anh nỗi điên lên thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Sau khi Lý Quanh Kiều rời đi rồi anh mới cuối người xuống rồi bế Tiểu Vy lên.
Cô bé ở trong lòng anh cứ không lâu lại rung rung lên, anh nhớ lại chắc lúc nãy mình đã hù dọa con bé nên lên tiếng:
"Tiểu Vy ngoan ba xin lỗi vì đã làm con sợ"
Cô bé nghe anh nói vậy thì liền vòng tay qua ôm cổ anh:"Lúc nãy bà ấy nói bà ấy chính là bà nội của con, đó có phải là sự thật không vậy ba"
"Bà ấy chỉ nhận nhằm thôi, bà ấy không phải là bà nội của con đâu"
Henry Aria ngồi ở sofa nghe chất giọng và những lời nói của anh dành cho Tiểu Vy thì nổi hết cả da gà:
"Không ngờ một người lạnh lùng như cậu mà cũng biết vỗ trẻ.

Hôm nay được chứng kiến cảnh một không hai này đúng là được mở mang tầm mắt mà" Nói rồi thì Aria cười phá lên.
Trần Gia Huy lúc này ở đây còn có một người nên anh lập tức thu lại dáng vẽ của mình rồi quay qua nhìn Henry Aria nói:
"Cậu đến đây làm gì vậy"
"Tôi đến đây là bàn hợp đồng với lại muốn nhờ cậu một chuyện"
Anh quen Aria là do một lần công tác ở nước ngoài thì bị người ta truy sát, lúc ấy anh tưởng đâu mình sẽ không còn sống được nữa thì vô tình gặp được cô gái nà cứu mạng.
Trùng hợp thay đối tác anh làm ăn bên nước ngoài lại là ba của ấy, từ đó mà hai người quen biết.


Anh đã từng hứa là sẽ giúp cô gái này một lần để trả ơn cứu mạng.
Nhưng do lúc ấy cô gái này chẳng cần thứ gì nên lời hứa này được treo lại cho đến bây giờ.
"Nói đi"
"Thì ba tôi bắt tôi phải lấy cái tên công tử bột kia để hai cũng cố quan hệ thương mại nhưng tôi thì vẫn muốn chơi nên muốn nhờ anh che giấu hành tung của tôi"
Bây giờ đi đến đâu Aria đều bị người của ba mình theo dỗi vì ông ấy sợ cô trốn mất.

Nếu bây giờ không nhanh chống cắt đứt đôi của bọn chúng rồi chuồn đi thì thế nào cũng cũng lại bị ép hôn.
Và trong lúc khốn khó như thế này thì cô lại nhớ đến Trần Gia Huy và lời hứa kia của anh ta nên mới tìm đến đây còn chuyện bàn hợp đồng hay gì đó thì chỉ là cái cớ mà thôi.
Do trước đây Trần Gia Huy đưa cho cô một miếng giấy và bảo khi nào đến tìm anh mà có bị người khác ngăn cản thì cứ đưa miếng giấy ra vì thế cô mới dể dàng vào được phòng làm việc của anh.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: 51: Rời Đi


Anh nghe được yêu cầu của Aria thì lên tiếng:
"Chỉ vậy thôi"
"Đúng vậy"
"Hành tung của cô thì tôi chỉ có thể tạm thời che giấu và giúp cô thoát khỏi đám người kia còn việc người của ba cô khi nào tìm được cô thì tùy vào khả năng của cô thôi"
"Anh chỉ cần giúp tôi cắt đám người kia là tôi đã cảm tạ anh lắm rồi"
"Ukm, không có chuyện gì nữa thì cô có thể rời đi"
Aria nghe anh lên tiếng đuổi mình thì trề môi:"Chúng dù gì cũng là bạn, anh có cần phải mở miệng trực tiếp đuổi tôi như vậy không.
Àk quên nói nữa, anh có con gái hồi nào thế, con bé này đúng là dể thương xinh đẹp hết sức"
Trần Gia Huy nghe cô nói như vậy thì nhíu mày, sau ai nhìn vào Tiểu Vy cũng nói con bé là con gái anh vậy.

Nhưng do anh lười giải thích nên cũng gật đầu.
"Wow con gái của anh lớn như vậy rồi mà bây giờ tôi mới biết đấy nhá"
Nói rồi cô đứng dậy bẹo má Tiểu Vy một cái rồi rời đi.

Đến tối sau khi làm việc xong thì theo như lời hẹn anh cùng Tiểu Vy đi chơi.
Hai ba con cùng nhau đi công viên chơi gắp thú bông, bắng cung, ném vòng dây.


Chơi được một lúc thấy Tiểu Vy mệt thì anh đi mua nước cho con bé uống.
Tiểu Vy đón lấy chai nước trong tay anh rồi uống.

Khi uống xong thì đột nhiên con bé lại khóc miếu lên.
"Chuyện gì vậy, sau đột nhiên con lại khóc"
"Hức hức con nhớ mẹ"
"Tiểu Vy ngoan, con chỉ cần ở với ba một thời gian rồi sau đó con sẽ được quay về với mẹ.

Tiểu Vy của ba là một cô gái mạnh mẽ nên sẽ không khóc nhè đâu"
Vừa nói anh vừa đưa tay lau nước mắt cho con bé.
"Nhưng khi Tiểu Vy về với mẹ rồi thì sẽ không được ở cùng với ba"
"Vậy sau này khi con về với mẹ rồi thì lâu lâu ba lại đi thăm con có được không"
"Con không muốn đâu"
"Tiểu Vy muốn ba mẹ cùng ở chung, vậy thì con vừa không xa ba cũng vừa không xa mẹ"
Trần Gia Huy nghe như vậy thì mỉm cười vuốt tóc con bé chứ anh không nói gì thêm.

Hai người chỉ mới vừa ở với nhau trong thời gian ngắn nhưng không biết từ lúc nào anh đã xem Tiểu Vy như là con ruột mà đối xử yêu thương.

Nghĩ đến một ngày nào đó con bé thật sự rời khỏi anh, lúc đó chắc chắn sẽ rất buồn, cuộc sống của anh nó lại rơi vào một vòng lặp như trước.
Hai người nghĩ mệt một chúc rồi thì lại đi chơi.

Tiểu Vy phút trước còn nhớ mẹ đến muốn khóc nhưng giây sau con bé lại vui vẽ hòa đồng nhập cuộc chơi với mọi người.
Trần Gia Huy cảm thấy Tiểu Vy còn nhỏ đi chơi tối quá cũng không tiện nên anh cũng đưa con bé về sớm để tắm rửa xem phim rồi ngủ.
Cuộc sống của hai ba con cứ như vậy mà diễn ra, thoáng chốc đã tới ngày anh nên trả Tiểu Vy về lại nơi ở thực sự của nó.
Hôm nay anh vừa tới phòng làm việc không lâu thì Giang Hi Văn cũng tới công ty đón Tiểu Vy về.

Khi biết mình không được ở cùng ba nữa thì con bé đã khóc ầm lên.
Giang Hi Văn không còn cách nào dỗ dành được con bé nên đành nói là mẹ của cô bé ở nhà rất nhớ và đang chờ đợi con bé trở về.
Nghe vậy thì Tiểu Vy mới tạm thời nín khóc nhưng mặt của con bé cứ luôn buồn buồn.

Thận chí trước khi theo Giang Hi Văn đưa cô bé rời đi thì cô bé còn chạy lại ôm anh hôn vào má anh một cái rồi mới rời đi.
Giang Hi Văn chứng kiến cảnh này thì chỉ biết thở dài, con bé Tiểu Vy trước giờ rất ít tiếp xúc với người lạ và thời gian để con be thân thuộc được với người đó là khó lâu.
Nhưng với Trần Gia Huy thì lại khác, còn bé dường như rất là yêu thích và thậm chí không muốn rời đi.

Nếu chẳng phải anh nhắc đến An Nhã thì chắc con bé sẽ cắm rể ở đây không chịu đi theo anh về luôn ấy.
Sau khi Tiểu Vy rời đii thì căn phòng làm việc của anh yên ắn đến lạ thường.

Sau một ngày làm việc mệt mỗi thì anh quay về biệt thự.
Mọi khi nơi này rất nào nhiệt bởi tiếng nói của Tiểu Vy nhưng hôm nay lại yên ắng đến lạ thường.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: 52: Gặp Nhau


Vào trong biệt thự thì anh cũng tắm rủa ăn cơm rồi bật phim lên xem phim như thường ngày.

Chẳng biết từ lúc nào anh lại có thói quen xem phim nữa.
"Thiếu gia"
Đang xem phim thì anh nghe lời vú Từ nên quay qua nhìn:"Coc chuyện gì vậy"
"Tiểu Vy đâu rồi ạ"
Hôm nay thấy anh về mà không có Tiểu Vy đi theo thì bà rất ngạc nhiên.

Bình thường hai ba con này luôn như hình với bóng chẳng bao gờ tách rời nhưng ngày hôm nay lại....
"Tiểu Vy đã được trả về gia đình"
"Chẳng phải"

Anh biết vú cũng hiểu lầm nên lên tiếng:"Tiểu Vy là con của một người bạn có mối quan hệ làm ăn với con.

Lúc trước là vì anh ta bận nên mới nhờ con chăm sóc Tiểu Vy 3 tháng"
Vú Từ nghe vậy thì chau đôi mài khó hiểu nhưng vẫn không lên tiếng bà bà đi thẳng vào phòng của mình lấy ra một sắp giấy đưa cho anh:
"Cái này là"
"Thiếu gia mở ra xem đi"
Vừa xem xong miếng giấy thì mắt anh trợ tròn vì ngạc nhiên.

Trần Gia Huy không thể nào ngờ được đây là bảng xét nghiệm quan hệ huyết thống và trên đây ghi Tiểu Vy chính là con gái ruột của anh.
"Chuyện này"
"Do thấy Tiểu Vy có rất nhiều nét và tính cách giống thiếu gia và tiểu Nhã nên tôi đã ầm thầm lấy tóc của hai người đi xét nghệm.
Lúc đó ta nghe được Tiểu VY và thiếu gia xưng nhau là ba con nên ta tưởng thiếu gia đã biêt chuyện này nên mới không đưa bảng xét nghiệm quan hệ huyết thống này"
Anh nghe những lời này thì không nói gì mà lập tức chạy đến này Mộ Thiên Hàn mà nhấn chuông:
"Chuyện gì vậy, Trần Gia Huy trời tối như vầy cậu đến đây làm gì vậy"
"Tôi tôi có một đứa con gái"
"???, chẳng lẻ anh thật sự đã quên di An Nhã và tìm được tình yêu mới, sau đó thì"
"Cậu bớt xàm lại đi"
Chưa để Mộ Thiên Hàn nói xong thì anh đã trực tiếp lên tiếng cắt ngang.
"Tiểu Vy chính là con ruột của tôi".

Nói xong anh liền đưa từ giấy xác nghiệm ADN cho người bạn của mình xem.

"Rất có thể khi năm xưa cô ấy đã mang thai rồi rời đi.

Tôi chắc chắn một đều Giang Hi Văn chính là người đã che chở cho An Nhã khỏi sự tìm kiếm của tôi"
Càng nghĩ Trần Gia Huy càng cay, anh đã tin tưởng và nhờ anh ta tìm kiếm An Nhã giúp mình suốt bao năm nhưng cuối cùng anh ta chính là người đã che dấu cô ấy.
Nhưng tại sau chứ, hai người họ chỉ thoáng gặp qua nhau thôi mà, hiện tại hơn nữa Giang Hi Văn đã có vợ con vậy An Nhã là gì của cậu ta.
Hơn nữa nếu như bọn họ muốn giấu anh vậy thì tại sau lại để cho anh gặp Tiểu Vy và còn cho con bé ở bên cạnh anh 3 tháng trời.
Mộ Thiên Hàn nghe anh nói mà không tin vào tai của mình:
Chuyện này rốt cuộc là sau vậy"
"Bây giờ tôi muốn nhờ cậu một chuyện"
"Cậu nói đi
"Cậu tìm Tiểu Vy giúp tôi, hình của con bé tôi sẽ gửi qua điện thoại của cậu"
Do trước đây trong lúc nghịch điện thoại của anh thì có chụp hình tự sướng vài tấm nên bây giờ trong điện thoại của anh có rất nhiều ảnh của Tiểu Vy.
"Được"
Dưới sự giúp đỡ của Mộ Thiên Hàn thì rất nhanh anh đã tìm được nơi ở của Tiểu Vy và đồng thời cũng đã tìm được cô.
Do mấy ngày nay anh cũng ở đất nước bên này tìm cô nên khi biết tin anh liền lên xe phóng đi tìm cô.

Đứng trước ngồi nhà nhỏ trước mặt anh vô cùng hồi hợp mà đưa tay bấm chuông.
Như An Nhã ở trong nhà đang chới với Tiểu Vy thì nghe có tiếng chuông nên ra mở cửa.
Cánh cửa đã được mở ra nhưng cô nhìn mãi chẳng thấy có ai:
"Kì lạ lúc nayc rõ ràng mình nghe có tiếng chuông vậy mà khi ra đây thì chẳng có ai"
Lúc Như An Nhã định quay vào trong thì đột nhiên có một vòng tay rắn chắc ở đằng sau ôm cô lại.
Lúc đầu cô có hơi bất ngờ và định giẫy giụa thoát khỏi tay người này nhưng rồi cô dần nhận ra mùi hương quen thuộc không hiểu sau lúc này nước mắt của cô lại rơi.
"Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi, em có biết không khoảng thời gian qua anh nhớ em lắm, nhớ đến phát điên"
Tiểu Vy ở trong nhà thấy cô lâu quá không vào thì chạy ra ngoài xem, vừa vặn cô bé nhìn thấy cảnh một ông chú nào đó đang ôm mẹ của cô bé.
"Chú là ai vậy, sau ôm mẹ cháu"
Nghe tiếng nói của Tiểu Vy thì hai người giật mình tách ra, cô bé lại gần nhìn thấy mặt của anh thì hớn hở gọi:
Ba đến đây thăm con sau, còn mẹ nữa sau mẹ lại khóc vậy

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: Chương 53


Nghe Tiểu Vy nói vậy thì cô nhanh chóng quay mặt đi chổ khác rồi lao nước mắt cho mình:
"Mẹ đâu có khóc đâu"
"Vậy sau nước mắt mẹ lại rơi còn mắt của mẹ lại đỏ"
"Bụi bay vào mắt mẹ nên mới bị như vậy"
"Chúng ta vào nhà nói chuyện đi có được không"
Thấy ở ngoài này trời nắng với lại không tiện để nói chuyện nên anh lên tiếng đề nghị.

Như An Nhã nghe lời của anh nói thì do dự một tí rồi khẻ gật đầu.
Tiểu Vy cũng rất vui vẽ đi lại nắm tay của cô rồi cô bé dùng bàn tay còn lại của mình nắm tay anh rồi đi vào nhà.
Ngay giây phúc này Trần Gia Huy cảm giác được sự ấm áp đang dần len lỗi qua con tim của anh.


Phải nói hôm nay chính là một ngày hạnh phúc nhất cuộc đời của anh vì anh đã tìm gặp lại cô và đồng thời anh cũng được gặp lại đứa con của mình.
Còn tâm trạng của Như An Nhã lúc này rất phức tạp, cô không biết lát nữa mình phải đối diện với anh như thế nào.

Năm xưa cô đã hứa là sẽ mãi không bao giờ rời xa anh vậy mà cuối cùng cô lại bỏ đi.
Đi vào tới nhà thì Tiểu Vy để hai người ngồi xuống ghế sofa còn cô bé thì nói chạy đi lấy nước lấy bánh gì đó.
Giờ đây hai người đang ở rất gần nhau nhưng cả hai chẳng ai lên tiếng.

Hai người nhìn nhau muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, bầu không khí giữa hai người lúc này trong rất quỷ dị.
Đợi một lúc sau cuối cùng cô cũng không chịu nỗi cái không khí này nữa mà lên tiếng:
"Em xin lỗi"
"Tại sai em phải xin lỗi"
"Là em là em đã bỏ đi mà không nói một lời nào với anh"
Trần Gia Huy lại quay qua tiếp tục ôm cô vào lòng, anh rất nhớ mùi hương của cô, anh thực rất nhớ nhớ sự ấm áp mà cô mang lại cho anh.
"Là do anh năm xưa đã không bảo vệ tốt cho em và để mẹ anh bắt mẹ em để uy hiếp em"
"Năm xưa kúc đưa ra quyết định em đã rất sợ, em không muốn rời xa anh nhưng mẹ em chính là người thân duy nhất trên cuộc đời này của em nên không thể nào bỏ bà ấy"
"Em có biết năm xưa em bỏ đi anh đã đi tìm em như thế nào không"
"Bao nhiêu năm nay em luôn muốn quay về nhưng em rất sợ khi phải đối mặt với anh"
"Suỵt im lặng, chuyện gì qua thì nó cũng đã qua rồi, bây giờ em theo anh về có được không.

Đơn ly hôn anh vẫn chưa kí nên bây giờ em vẫn là vợ của anh đấy"
Như An Nhã từ lâu đã muốn quay về gặp anh nhưng chẳn đủ can đảm, còn bây giờ anh đã xuất hiện ở đây và nói những lời này nên cô ngại gì mà không đồng ý.

Hai người ôm nhau được lúc rồi cũng buôn nhau ra, sau khi hai người bình ổn tâm trạng rồi thì cùng nhau ngồi nói chuyện.
Một lúc sau thì Tiểu Vy từ trong nhà bếp bước ra, hai tay của cô bé toàn là nước và thức ăn.
"Mẹ ơi đây là người mà con kể cho mẹ nghe mấy ngày hôm nay đấy, mẹ thấy ba của con có đẹp trai không"
Nói xong cô bé lền chui vào tròng lòng của anh ngồi:"Mấy ngày hôm nay không gặp con nhớ ba quá"
"Ba cũng nhớ Tiểu Vy quá trời"
"Vậy ba ở đây với Tiểu Vy luôn đi"
"Ukm"
Từ ngày hôm đó anh như đóng quân ở nhà của cô, kể từ khi có anh ở đây thì cô bé đi khắp nơi khoe khoang người ba của mình.
Ở đây được một thời gian thì anh nhận được thông báo là công ty có chuyện buộc anh phải quay về xử lí gấp vì thế nên anh đã bàn bạc và đưa theo cả hai người quay về.
Chiếc xe dừng trước cổng lớn của ngôi biệt thự, Tiểu Vy được anh bế vào nhà vì do đi máy bay một chặn đường dài rồi lại đi xe nên con bé đã ngủ thiếp còn cô thì đi theo phía sau anh.
Mới vừa bước vào cánh cửa nhà thì Vú Từ đã chịu không nỗi mà chạy lại ôm cô:
"Con bé này sau con đi lâu như vậy mới trở về hả"
Thấy vừ Từ xúc động như vậy thì cô cũng ôm vú nhưng chẳng nói lời nào.

Lan đang ở phía sau làm việc nghe tin cô trở về thì cũng lập tức chạy ra xem.

"Chị Nhã"
"Lan đây sau, nhìn em bây giờ rất ra dáng thiếu nữa đấy nha"
Sau khi cùng mọi người chào hỏi xong thì cô đi lên phòng với anh.

Thấy anh đang đứng nhìn Tiểu Vy ngủ thì cô đi lại nhẹ nhàng ôm anh từ phía sau lưng.
Hai người cứ như vậy chẳng ai nói với ai câu nào, được một lúc thì anh quay lại ôm cô vào lòng rồi nói:
"Từ nay về sau anh sẽ không bao giờ để ai uy hiếp hay bắt nạt em"
"Ukm em tin tưởng anh"
"Em đó sau này có chuyện gì cũng phải nói cho anh biết, không được tự hành động một mình có được không"
"Ukm"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: 54: Hận Thù


Từ khi trở về biệt thự thì cuộc sống của cô vẫn như trước, sáng thức dậy cô sẽ giúp anh chuẩn bị đồ mặt và sau đó là đi nấu ăn cho cả nhà.
Trưa thì cô sẽ cùng Tiểu Vy đi đưa cơm cho anh ăn, trong khi ở nước ngoài cô đã học láy xe nên không cần đến tài xế đưa rước nữa.
Sáng hôm nay cô dẫn Tiểu Vy đi siêu thị vì cô muốn mua ít thực phẩm với lại đồ chuẩn bị cho Tiểu Vy vào học.
Trong lúc đang lựa đồ Tiểu Vy thì cô vô tình gặp lại Lý Quanh Kiều, hai người mắt đối mắt nhìn nhau trong một khoảng thời gian.
Nhưng rất nhanh cô đã nhanh chống nhận thức được vấn đề và nắm tay đưa Tiểu Vy đi nhưng chân chưa kịp bước thì người bên kia đã lên tiếng:
"Khoang đã, An Nhã cô cô vẫn còn sống"
Bây giờ gặp thì cũng đã gặp rồi nên trốn cũng không phải là một cách hay.

Lúc trước khi quyết định theo anh về cô cũng đã sớm đã chuẩn bị tâm lí để gặp Lý Quanh Kiều rồi, nhưng mà cuối cùng cô lại không ngờ là bản thân mình lại gặp bà ấy trong hoàn cảnh như thế này.
"Đúng tôi vẫn còn sống và đã quay trở về"

Lý Quanh Kiều nhìn xuống dưới thấy cô và Tiểu Vy đang nắm tay nhau thì bà ấy lên tiếng:
"Đứa bé này"
"Nó là con của tôi bà không được bắt nó đi" Nói rồi cô nhanh chống cuồi người xuống ôm Tiểu Vy.
"Ta không có ý gì đâu, tốt quá hôm nay gặp con ở đây ta chỉ muốn nói với con một đều đó là ta rất xin lỗi vì chuyện năm xưa.
Ta hứa là ta sẽ không bao giờ gây hại cho con và người thân con nữa nên con hãy yên tâm.

Ta hi vọng sau này con ở bên cạnh Gia Huy hãy hay chăm sóc nó và kéo nó ra khỏi bóng tối."
Nói rồi Lệ Quanh Kiều cuối người xuống như một lời xin lỗi rồi rời đi.

Năm xưa cũng vì hành động của bà mà khiến con trai của bà mém chết hơn nữa nó còn từ hành hạ bản thân của mình và từ mặt bà mấy năm nay.
Bây giờ bà có thế cô quay về bên anh, bà có thể thấy được cháu gái của bà thì tản đá trong lòng bà năm nay cũng đã được bỏ xuống.
Hiện tại bà không cần con trai bà phải cưới một người phụ nữa giàu sang hay xinh đẹp gì cả, thứ bà muốn chỉ đơn giản là con trai của bà sống thật hạnh phúc bên gia đình nhỏ của nó mà thôi.
Như An Nhã từ đứng ở đây nhìn bóng lưng của bà ngày càn xa dần thì chỉ biết thở dài, cô không hiểu sau bây giờ nhìn vào tấm lưng của bà ấy cô lại cảm nhận một sự cô độc đến lạ thường.
"Mẹ ơi bà ấy có phải là bà nội của con không vậy"
Lần trước người phụ nữ trung niên này nói bà ấy là bà nội của cô, lúc đó cô bé vẫn chưa xác nhận được chuyện này là đúng hay sai nên bây giờ mới hỏi cô.
Như An Nhã ngồi xuống nhẹ nhàng vuốt tóc của Tiểu Vy rồi nói:
"Bà ấy chính là bà nội của con, sau ày có gặp bà ấy thì con hãy lại nói chuyện với bà vì bà rất thương con đấy"
Lúc nãy nhìn ánh mắt của bà ấy nhìn Tiểu Vy tràng đầy tình yêu thương và triều mến.


Cô biết lúc trước bà ấy chính là nguyên nhân khiến cô và anh phải rời xa nhau mấy năm trời nhưng nhìn lai nếu không có chuyện này thì cô cũng đâu tìm lại được anh hai ruột của mình.
Thứ hai đầu tuần.
Mới sáng sớm là Tiểu Vy đã thức dậy rất sớm để gọi anh và cô dậy để chuẩn bị cho ngày đầu tiên con bé đến trường.
Anh thì phụ trách thay đồ rồi chuẩn bị cặp sách cho Tiểu Vy còn cô thì đi xuống dưới nhà chuẩn bị đồ ăn cho mọi người.
Ăn sáng xong thì cả nhà ba người cùng nhau đến trường.

Trên đường cùng anh và cô vào lớp thì Tiểu Vy rất vui sướng vì cô bé được cả ba lẫn mẹ đưa đến trường.
Đến giờ vào học hai người gửi Tiêu Vy ở trường rồi lên xe đến công ty:
"An Nhã này tháng sau hai tụi mình cưới cơ"
"Cái gì"
"Anh và em dù gì cũng đã ở chung với nhau và có một đứa con rồi mà trong khi đó anh vẫn chưa cho em một danh phận nên bây giờ anh muốn cho mọi người biết em chính là vợ của anh"

"Đám cưới, đám cưới sau" Thật ra lúc trước cô cũng từng suy nghĩ về chuyện này nhưng từ cái ngày mà cô rời khỏi anh sau đó ra nước ngoài và sinh Tiểu Vy thì cô không còn nghĩ đến điều này nữa.

Bây giờ nghe anh nói thì cô mới chợt nhớ lại.
"Được tháng sau hai tụi mình cưới"
Quả thật rất nhanh Trần Gia Huy đã nhờ mẹ mình đến nhà mẹ cô ở nước ngoài hỏi cưới.
Thật ra anh không muốn nhờ đến mẹ của mình chuyện này nhưng do cô khuyên đây là việc quan trọng cần có mặt và sự đồng ý của gia đình hai bên mới được.
Còn mẹ cô khi thấy cô ở bên anh hạnh phúc như vậy thì bà ấy cũng không chấp nhặc chuyện củ mà vui vẽ đồng ý.

Cứ thế mọi chuyện trong quá khứ được người cho qua và dần đi vào quên lãng.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: 55: End


Vào ngày cưới của anh và cô Tiểu Vy được mặc một cái đầm màu hồng trong giống như công chúa từ trong chuyện bước ra vậy.
Và hôm nay nhiệm vụ chính của cô bé là rãi hoa đồng trên đường để cho cô đi và ngoài nhiệm vụ chính còn có nhiệm vụ chính đó chính là đưa thư.
Cô bé đang chơi với bà ngoài bà nỗi ở ngoài sảnh thì đột nhiên lại bị ông ba của mình gọi hồn vào và đưa cho cô bé một miếng giấy bảo cô đi qua phòng cô dâu đưa cho cô.
Cánh cửa phòng cô dâu vừa được mở ra thì cô bé hết hồn vì hôm nay mẹ của cô bé rất xinh đẹp.
"Wow hôm nay mẹ của con nhìn như một tiên nữ vậy"
"Con gái của mẹ cũng giống như một công chúa vậy"
"Àk quên nữa ba gửi cho con cái này nhờ con đưa cho mẹ"
Cô nhận được miếng giấy từ tay Tiểu Vy thì nhanh chống mở ra xem.

Bên trong chỉ có vài chữ nhưng cũng làm cô rất ấm lòng:
/Anh nhớ em quá/

Như An Nhã đọc dòng chữ của anh mà trong lòng cũng mang mang hạnh phúc, cô nhờ chuyên viên trang điểm lấy cho cô cây bút rồi ghi:
/Ông xã của em rán đi, một lát nữa khi lên lễ đường là chúng ta lại được gặp nhau rồi/
"Tiểu Vy cầm cái này đưa qua cho ba con được không"
Cô bé sau khi nhận thư của cô thì cũng rất nhanh chạy đi đưa cho anh, anh đọc thư xong thì cũng mỉm cười rồi lấy bút viết gì đó xong lại nhờ cô bé chạy qua đưa cho cô.
Lúc đầu cô bé rất hớn hở đưa thư nhưng sau một lúc chạy qua chạy lại thì con bé nói:
"Con không đi đưa nữa đâu"
"Sau vậy"
"Nãy giờ con chạy qua chạy lại nên mệt quá rồi bây giờ không chạy nỗi nữa"
"Tiểu Vy của mẹ ngoan, con giúp mẹ đưa thư được không, lần này là lần cuối"
"Cô dâu chuẩn bị ra ngoài làm lễ"
Khi nghe được tiếng thông báo này cô bé vui đến nỗi muốn nhảy cẩn lên.
Trên sân khấu Tiểu Vy đi phía trước rãi những cánh hoa hồng còn cô thì được mẹ cô dắt đi phía sau.

Đến nơi anh đang đứng thì bà chỉ mỉm cười rồi đưa tay của cô cho anh.
Nhìn con gái bà xinh đẹp lộng lẫy trong bộ váy cưới thì đời này bà có chết thì cũng đã cam lòng.
1 tháng sau:
"Ba ơi, mẹ ơi con muốn ngủ chung với hai người"
Từ ngày cưới của ba mẹ xong thì Tiểu Vy chẳn còn được ngủ cùng với ba và mẹ nữa.
"Không được"
"Tại sau vậy ba"
"Con bây giờ cũng đã lớn rồi nên hãy học cách tự lập chứ không thể nào ngủ chung với ba mẹ được"

"Hiện giờ ba nội với bà ngoại đã đi du lịch còn ba mẹ thì không cho con ngủ chung, con ngủ có một mình rất là chán"
"Vậy con kêu vú Từ ngủ cùng con, như vậy thì sẽ không chán nữa."
Tiểu Vy: "...
Vài tháng sau thì mọi người trong nhà phát hiện cô mang thai.

Từ đó anh cấm cô ở nhà không cho cô lái xe đưa cơm trưa cho anh nữa.
Do lần trước trong lúc mang thai Tiểu Vy anh không có cơ hội chăm sóc hai mẹ con nên lần này anh quyết định phải bù đắp lại cô.
Khi cái thai của cô được 8 tháng tuổi thì anh không do dự mà bê cả đống tài liệu về nhà làm, điều này đã khiến cho Quách An Dương khóc thét vì hàng ngày phải chở một vài giấy tờ quan trọng đến nhà anh rồi sau đó phải chở đống giấy từ được anh phê duyệt tới công ty.
Còn Tiểu Vy sau khi biết được mình sắp được làm chị thì con bá suốt ngày cứ bám theo cô, sờ tay vào bụng của cô mãi.
Vào ngày cô sinh ai ai cũng đứng ngoài phòng chờ mà lo lắng không yên.

Kể cả bà nôi và bà bà ngoại của Tiểu Vy khi nghe được cô mang thai thì lập tức hủy bỏ chuyến đi chơi để bay về thăm cô nên bây giờ hai người cũng có mặt.
Sau một thời gian nghe cô la hét thì cuối cùng tiếng khóc của đứa trẻ cũng vang vọng lên.
"Chúc mừng mọi người là một bé trai"
Trần Gia Huy cùng mọi người ở ngoài hành lang vỡ òa vì hạnh phúc và đứa bé sau này được đặt tên là Trần Gia Bảo.

...............
Hôm nay là một ngày tháng một đầy gó mát, ở trên một cánh đồng xanh có một gia đình đang vui vẽ ở cùng nhau.
Anh và cô cùng ngồi trên một tấm điệm, Như An Nhã tựa người vào anh rồi hai người cùng nhau ngắm nhìn Như Tiểu Vy và cùng Trần Gia Bảo đang ở ngoài kia chơi mà hạnh phúc.
Tiểu Vy vẫn giữa họ Như là do anh muốn làm vậy vì cô là người đã sinh ra và cực khổ nuôi dưỡng bốn năm, hơn nữa anh để cho con bé mang họ mẹ để thể hiện sự tôn trọng và yêu thương của anh dành cho cô.
Một cơn gió nhẹ lướt qua thổi tung mái tóc của cô, Trần Gia Huy thấy vậy thì cuối xuống vén tóc cô lại.

Nhân lúc này cô nhẹ nhàng ngước lên nói nhỏ vào tai của anh.
"Kiếp này được lấy anh và ở bên anh là đều hạnh phúc và tuyệt vời nhất đối với em đấy ông xã"
"Kiếp này anh anh được yêu em chính là vinh hạnh của anh đấy bà xã"
Sau đó thì hai người tách nhau ra rồi nhìn nhau cười khúc khích..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom