Cập nhật mới

Dịch Full Yêu Em Cô Người Hầu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,755
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: 20: Ngày Đầu Ở Biển


Đôi mắt lim dim rồi dần mở ra và đều đầu tiên cô nhìn thấy chính là gương mặt của anh.
Lần này vẫn vậy, Như An Nhã giật mình rồi thẳng chân đạp anh bay thẳng xuống sàn nhà.
"Á"
"Sau anh lại ở đây, còn nữa chúng ta đang ở đâu" Như An Nhã vừa nói vừa đảo mắt xung quanh căn phòng xa lạ.
Anh lúc này đã thức giất và ôm cái mông đau nhứt của mình lên giường ngồi:
"Đây là một căn hộ nhỏ của anh ở gần biển, vì ở đây chỉ có một phòng nên tôi với em mới ngủ chung"
"Anh không đưa tôi về biệt thự mà đưa tôi đến đây để làm gì"
"Anh sẽ bắt đầu theo đuổi em từ nơi này, tạm thời chúng ta sẽ ở đây một tuần.

Trong thời gian này anh chỉ ở bên cạnh em và không đi đâu cả"
"Đưa tôi về biệt thự đi, tôi không muốn ở đây"
"Tại sau vậy"

"Tôi không thích"
"Vậy anh sẽ đưa em đi nơi khóc, bật luận em thích đi đâu hay đến đất nước nào anh cũng sẽ đưa em đi"
"Tôi chỉ muốn về biệt thự và sống đúng với thân phận của mình mà thôi"
"Em muốn sống đúng với thân phận của mình đến vậy sau"
"Đúng vậy"
"Vậy tôi lấy thân phận là một thiếu gia bảo em đến đây chăm sóc anh một tuần, lương tăng gấp 3"
Mới ban đầu cô định cải lại anh nhưng khi nghe đến lương tăng gấp ba thì cô im bặt.

Bởi vì cô biết nếu anh tì cô sẽ có càng nhiều tiền và việc này cũng đồng nghĩ với việc thời gian cô rời khỏi nơi này, rời khổ anh sẽ được rút ngắn lại.
Thấy cô im lặng như vậy thì anh biết cô đã đồng ý nên anh nhanh chóng lên tiếng:
"Đồ của em anh để sẵn trong cái tủ đằng kia"
Sau khi hai người đánh răng súc miệng rồi thì đi ra ngoài.
"Anh ở đây đọc báo đi, để tôi vào trong bếp pha cà phê với làm thức ăn sáng"
"Trong nhà sớm đã không còn thức ăn gì rồi, hay chúng ta ra ngoài ăn đi"
Như An Nhã nghe vậy thì cũng không có ý kiến.
Hai người lội bộ đến một cái quán nước gần đo rồi anh vào trong nói cái đó với bà chủ.

Môt lát sau anh trở ra thì dắt theo một chiếc xe đạp.
"Anh làm gì vậy"
"Lên đi, anh chở em đi"
Như An Nhã bước lên chiếc xe đạp của anh mà lo lắng hỏi:
"Anh có biết chạy xe không vậy, hay là chúng ta đi bộ đi cho an toàn"
"Cũng khoảng mấy năm nay rồi không có chạy nhưng em an tâm đi anh là một tay lái lụa đấy"

Cô nghe anh nói vậy thì trề một cái rồi cũng không nói gì thêm.

Chiếc xe cứ như thế mà rời đi:
"Á êk êk anh lái đàng hoàn lại côi"
Anh mới vừa đạp thôi mà chiếc xe đã lạng qua lạng lại, mém xíu là hai đứa bay thẳng vào cây dừa mất vài cái răng rồi.
"Lúc nãy chỉ là tay nạn ngoài ý muốn thôi"
"Kiểu này không ổn rồi, hay là anh xuống đi tôi chở cho"
"Em biết chảy xe đạp sau"
"Biết" Thật ra lúc trước không có tiền đi xe nên cô đã tích gớp tiền rồi mua lại chiếc xe đạp đã qua sử dụng của người rồi sửa lại để chạy.
Anh nghe vậy thì cũng để cô chạy thử.

Quả thật cô chạy rất hay chiếc xe chạy chậm chậm rồi sau đó chạy nhanh dần nhanh dần.
Đến một lúc nào đó thì cô lại đột nhiên lên tiếng:
"Anh không bám cho chắn vào thì một lát té là tôi không chịu trách nhiệm đâu nha"
Trần Gia Huy chưa kịp tiêu hóa những gì cô nói thì đột nhiên chiếc xe đạp lại tăng tốc rồi sau đó
"KÉT" và cái bánh đầu của chiếc xe bay lên không trung và rơi xuống đất sau đó lại băng nhanh trên đường.

Trần Gia Huy ở phía sau lúc này đã xanh mặt, anh không ngờ nhìn cô như thế này mà máu lửa dể sợ.
Chỉ mới xe đạp thôi mà cô đã chạy thế này rồi thì không biết đến xe hơi cô còn chạy thế nào nữa.
Chiếc xe đạp chạy băng băng trên đường rồi sau đó dừng lại ở một quán ăn bình dân.
Hai người vào đó ăn xong thì lên đường đi đến chợ để mua thực phẩm cho trưa và chiều.
Ta nói ở biển thì ăn cua biển, mực biển, tôm biển đồ là bá cháy luôn.
Bước ra khổi chợ là trên tay hai người ai nấy cũng cầm mấy túm hải sản tươi sống kèm rau.
Đã lâu rồi cô không được đi biển chơi, bây giờ có dịp nên cô rất vui.
"Này buổi trưa anh muốn ăn món gì"
"Em thích ăn cái gì thì anh sẽ ăn cái đó"
"Ò vậy trưa thì ăn lẩu hải sản hay hải sản nướng cũng được"
Sau khi mua đồ ăn thì hai người chạy vòng vòng chơi và tất nhiên là lần này là anh chở vì sau màn bóc bánh đầu lúc nảy thì anh chẳn dám cho cô chở nữa.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,755
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: 21: Một Ngày Vui Vẻ Ở Biển


Đến trưa thì hai người trở căn nhà, về đến nơi thì Như An Nhã đi thẳng vào trong bếp để làm bửa trưa.
Trên đường về thì hai người đã thống nhất là trưa sẽ ăn lẩu còn chiều sẽ ăn đồ nướng.
Trần Gia Huy đi vào nhà thấy cô bận rộn như vậy thì anh cũng đi lại giúp, thấy anh động đến mấy con mực thì cô liên tiếng đuổi anh ra ngoài:
"Anh mau ra ngoài đi, công việc ở đây để tôi làm được rồi"
"Để anh phụ em, hai người làm sẽ nhanh hơn một người"
"Anh là thiếu gia cao quý thì sau có thể làm được mấy việc này được chứ
"Em nghe đây những ngày ở đây em hãy xem chúng ta là bình đẳng, cùng làm cùng ăn"
"Òh"
Nếu anh đã muốn làm vậy rồi thì cô ngăn cản làm gì, thế là hai người cùng nhau xoắn vào làm đồ ăn.
Mới ban đầu đang lẽ ra cô là đầu bếp chính nhưng không biết bằng cách nào thì cô đã dần trở thành bếp phụ và cuối cùng là cô chỉ đứng nhìn anh làm mà thôi.

Như An Nhã nhìn lại khung cảnh hiện giờ thì cô cảm thấy mình là chủ còn anh là người hầu cơ.
Một lát sau cô cảm thấy mình đứng đây cũng chẳng có ít gì nên đi ra ngoài nhà xem phim ăn trái cây còn anh thì hì hụt làm thức ăn trong bếp.
Qua 1 tiếng sau thì tất cả các món đồ ăn đều đã được dọn lên bàng, anh nhẹ nhàng tháo tạp dề ra rồi đi gọi cô.
Mới đi vừa đi ra tới phòng khách thì đập vào mắt anh là cô đang côi onepice rồi chốc lại chuyện qua xem thám tử lừng danh conan.
Phải nói là ngay giây phút này anh như đứng đơ ra luôn vì anh nghix một người như cô sẽ không thích mấy cái thể loại phim như vậy.
Mà phải nói trước kia anh chỉ lo học tập, rèn luyện bản thân nên chưa bao xem qua mấy cái này.

Hôm này vô tình nhìn thấy cô xem thì anh cũng xem và anh phát hiện ra rằng mấy bộ anime này cũng hay lắm chứ.
Tuy có mấy cái lạ lạ, sức mạnh thì hơi phi logic một chút nhưng nó lại có một cái gì đó hay hay cuốn và đôi khi còn hài nữa.
Như An Nhã đang xem phim thì cảm nhận ở phía sau có người nên cô quay đầu lại và tình cờ thấy anh đang đứng đằng kia chăm chú xem phim.
Thấy bộ dạng của anh lúc này cô không hiểu sau lại thấy anh vừa nghiêm túc hút người nhưng lại pha một ít trẻ con.
Cô gằng giọng của bản thân mình một cái cho anh chú rồi hỏi:" Àk ukm anh nấu đồ ăn xong rồi hả"
Trần Gia Huy nghe vậy thì mới hoàn hồn lại rồi nói: "Ý chết anh quên mất chuyện này, đồ ăn anh đã chuẩn bị rồi nên định ra đây kêu em mà thấy em xem phim chăm chú quá nên không nỡ kêu"
"Ồ, sau lúc nãy em thấy anh chắm chú nhìn vào cái gì lắm đấy"
"Thôi trời cũng trưa rồi chúng ta vào trong ăn cơm đi"
Sau đó hai người vào trong, trên bàn ăn anh không ngừng gắp mực cho bóc vỏ tôm cho cô ăn.

Như An Nhã thì lúc đầu có nói tự mình ăn được anh không cần phải làm vậy nhưng anh chẳng nghe lọt vào tai mà ngược lại còn gấp nhanh và nhiều hơn cho cô.
Như An Nhã thấy vâyj thì chỉ đành bất lực mà ăn thôi vì người ta đã dâng tận bát cho mình rồi thì mình dại gì mà không ăn.

Mà có mộ đều cô phải công nhận rằng là đồ ăn anh nấu rất ngon và vừa miệng cô.
Ăn một hồi cô mới ý thức được là nãy giờ anh chỉ gấp đồ ăn cho mình mà anh chẳng ăn được bao nhiêu nên cô lên tiếng:
"Anh cũng ăn đi, đừng gấp cho tôi mãi"
Nói xong cô còn tiện tay gấp con mực để vào chén của anh.

Trần Gia Huy thấy con mực trong chén mình mà lòng lân lân vui, xem ra cô đã và đang dần chấp nhận anh rồi.
Ăn uống xong thì hai người cùng nhau dọn dẹp rồi lên phòng khách xem phim.
Hai người ngồi gần nhau, trong tay mỗi người là một cái nĩa, trên bàn là đĩa trái cây.

Ánh mắt của hai người thì dán lên ti vi còn miệng thì ăn trái cây.
Trời buổi chiều mát mát rồi thì hai người bắt đầu đi ra quán hãi sản nướng ngồi ăn, ăn xong thì anh lại kéo cô ra biển dạo.
Hai người đang đi dọc bờ biển để ngắm cảnh buổi chiều thì đột nhiên Trần Gia Huy chạy xuống biển rồi hất nước lên tạc cô.

Như An Nhã bị anh tạc ướt thì cô tức giận chạy xuống chổ anh rồi tạc nước lại.

Cứ thế tiếng cười nói, vui đùa của cặp đôi trẻ vang vọng khắp nơi.

Đến tối khi hai người về tới căn hộ của mình thì ai nấy cũng mệt mỗi rã rời.
Cô vừa tắm, thay đồ xong thì lập tức ngã xuống cái giường ngủ thân yêu.

Còn anh khi tắm ra thấy cô đầu tóc ước nhẹp thì anh nhíu mài đi kiếm cái mái sấy tóc lại định sấy cho cô.
"Này em định để cái đầu ướt nhẹp vậy đi ngủ à"
Rồi sau đó anh dựng người cô dậy định sấy tóc cho cô thì cô lên tiếng:" Tôi tự sấy được rồi, không cần phiền anh đâu"
"Em mau ngoãn ngoãn ngồi yên đi nè"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,755
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: 22: Tham Lam


Cô thấy anh cứ kiên quyết đồi sấy tóc cho mình như vậy thì cô cũng chẵng ngăn cản nữa vì đơn giản là cô lười.
Chiếc máy sấy bắt đầu được khởi động, từng đợt gió nóng và mỗi lần bàn tay của anh luồn vào tóc tiếp xúc vơi da đầu của cô thì cô rung nhẹ lên.
Công thêm hai người ở khoảng cách gần khiến cô có hể ngửi thấy mùi hương của anh.

Không biết lúc nayd vô tình hay cô ý mà con tim của cô lại bất chợt rung lên, mặt bắt đầu có dấu hiệu đỏ đỏ và lang tận ra mang tai.
Còn anh thì vừa sấy tóc, vừa cảm nhận sự mầm mại từ mái tóc của cô mang lại.

Một lát sau tiếng máy sấy tắt đi rồi sau đó anh lên tiếng:
"Em cũng sấy tóc cho anh đi"
Lúc đầu cô định từ chối nhưng cuối cùng cô lại nha nhận máy sấy từ tay anh rồi rồi nhẹ nhàng sấy cho anh vì dù sau lúc nãy anh cũng sấy tóc cho cô với lại hiện tại anh cũng mang thân phận là thiếu gia còn cô chỉ là một người hầu nên việc này cũng là việc nên làm.

Sấy tóc cho anh xong thì lại phát sing ra một vấn đề đó là căn hộ này chỉ cô một phòng ngủ và một cái giường duy nhất.
Hai người nhìn qua nhìn lại cuối cùng cô lên tiếng:" Anh ngủ trên giường còn tôi ngủ dưới đất cho"
"Anh là đàn ông con trai sâu để cho em ngủ dưới đất được chứ, hay em ngủ trên giường đi còn anh ngủ dưới đất cho"
"Không được đâu, dù gì anh cũng là thiếu gia của tôi với lại là người quản lý cả một tập đoàn lớn, lỡ như anh ngủ dưới đất mà bị trúng gió rồi không mai qua đời vậy thì không ổn lắm"
"Em muốn trù anh chết đấy à"
"Không phải, tôi chỉ ví dụ cho anh hiểu thôi chứ tôi không có ý đó"
"Nếu em đã nói vậy thì hay là hai chúng ta cùng ta cùng nhau ngủ chung trên giường đi"
Cô nghe vậy thì lập tức phản bác: "Tôi gái chưa chồng còn anh là trai chưa vợ thì sau có thể ngủ chung được"
"Chính vì anh chưa vợ em chưa chồng mới ngủ chung được chứ anh có vợ em có chồng thì chúng ta mới không ngủ chung được"
"Anh anh anh" Như An Nhã nghe vậy thì không thể phản bác được gì cả, còn Trần Gia Huy thấy biểu hiện của cô như vậy thì vô cùng vui vẽ mà nói tiếp:
"Chúng ta cũng đâu phải lần đầu ngủ chung đâu nên em không cần phải ngại với lại anh hứa là sẽ không làm gì em đâu"
Cô nghe vậy thì lườm anh một cái rồi bảo: "Không được"
Nhìn thấy thái độ cứng rắn kiên quyết không chịu ngủ cùng kia của cô thì cuối cùng anh đành thở dài bất lực: "Được rồi anh sẽ ngủ ở dưới còn em ngủ trên giường"
"Tôi ngủ dưới đất còn anh ngủ trền giường" Nói rồi cô lại mấy cái tủ lục chăn gói ra rồi trãi xuống đất nằm.

Anh tháy vậy thì chỉ đành thở dài đi về phía đèn bật đèn ngủ cho cô rồi xách cái laptop đi ra ngòi phòng khách xử lí ít công việc.
Như An Nhã ở trong đây mới vừa liu thiu ngủ thì cô lại giật mình tỉnh giất, mồ hôi thì chảy nhể nhãi vì lúc nãy cô lại mơ về cái đêm mà mình xem bị cưỡng hiếp.
Rồi đầu óc cô lại hiện về hình ảnh của chàng trai Giang Hi Văn đã cứu cô.


Trong lúc cô đang bân quơ suy nghĩ thì cánh cửa phòng bật mở.
Như An Nhã biết anh đi vào phòng nên đã nhanh kéo chăng lại giả vời ngủ.

Sau khi giải quyết xong cái đống công việc ngoằn nghèo phức tạp kia thì trở về phòng định ngủ.
Những tưởng Trần Gia Huy sẽ đi đến giương ngủ nhưng không, anh nhẹ nhàng đi lại rồi nằm xuống đất cùng cô.

Cánh tay anh nhẹ nhàng nâng đầu cô lên rồi để đầy cô dối trên tay cô.
Còn cánh tay kia của anh thì nhẹ nhàng ôm cô.

Toàn bộ quá trình Như An Nhã liên tục nín thở.

Nói thật thì lần nào ở cùng anh như vậy cô đều cố cảm giác con tim mình nó nhảy loạn xạ nhưng muốn bay ra ngoài.
Mặc dù cô đã nhiều lần kiềm chế cảm xúc nhưng toàn là thất bại.


Nói thật thì bây giờ nếu cô muốn thì cô cũng có thể kêu anh lên giường ngủ nhưng cô không hiểu sau bây giờ bản thân của mình lại đột nhiên tham lam.
Tham lam muốn ở gần anh, tham lam muốn được nằm trong vòng tay ấp áp và tronng một giây phúc nào đó cô đã suy nghĩ là muốn cùng anh sống những ngày thàng yên bình và vui vẽ ở căn nhà này.
Tuy thời gian ở đây mới chỉ có một ngày nhưng cô lại cảm thấy được sự ấm áp, những niềm vui mà rất lâu rồi cô chưa cảm nhận được.
Suy nghĩ một hồi thì cuối cùng cô cũng ngủ thiếp đi, có lẻ vì được nằm trong vòng tay ấm áp của anh mà cô không còn mơ thấy cơn ác mộng nữa.
Sáng hôm sau thì anh đã thức dậy rất sớm để chuẩn bị bửa ăn sáng cho hai người.

Khoảng chừng độ 5h mấy sáng thì cô cũng thức vì cô đã quen với giờ giất sinh hoạt này rồi.
CHỉ có một hai khi do cô mệt mỏi quá nên mới ngủ quên đến sáu bảy giờ thôi .

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,755
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: 23: Vẽ Tranh


Khi cô vừa thức dậy thì đã không thấy anh đâu vì cô nhớ là tối hôm qua đã ngủ cùng cô mà.
Như An Nhã không tìm được anh thì có dấu hiệu hoản loản, cô mặt kệ bản thân mình vừa ngủ dậy nên mặt con hơi đơ đơ, đầu tóc thì rối bù xù mà đi ra ngoài kiếm anh.
Mới vừa đi đến bếp thì đã ngửi được một mùi hường, tấp qua thì thấy anh đang thành thục nấu ăn trong bếp.
Thấy anh đã ở đây rồi thì cô thở phào nhẹ nhỏm rồi sau đó cô quay vào nhà về sinh để làm vệ sinh cá nhân.
Vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh cá nhân thì cô đã thấy anh đứng trước cửa:
"Anh đứng đây từ khi nào vậy"
"Mới vừa nãy thôi, em thức rồi thì chúng ta ra ăn sáng thôi"
"Sau hôm nay chúng ta ăn sáng sớm vậy"
"Thì em ăn xong đi rồi biết"
Hai người vừa bước xuống bếp thì đã có sẵn hai tôi mì hải sản để sẳn trên bàn.
Ăn uống xong xuôi thì anh bảo cô chờ anh đi lấy đồ rồi sau đó hai người ra ngoài nhà ngồi.
Từ hai người đang ngồi nhìn ra chính là biển, rời lúc này còn khá tối.


Hai người đợi thêm một tí nữa thì trời bắt đầu nhô lên.
Trần Gia Huy thấy vậy thì bài dụng cụ vẽ ra rồi lựa một chổ thích hợp cho cô ngồi.
Ánh sáng của ông mặt trời buổi bình minh rất nhanh đã lên, một bầu trời màu đỏ rực cực đẹp hiện ra trước mắt.
Anh nhanh chóng lậy điện thoại ra cùng cô chụp vài tấp hình rồi sau anh bắc đầu vẽ cô.
Sau khoảng 25 phút thì anh cũng đã hoàn thành bức vẽ của mình, trong tranh là một người thiếu nữa xinh đẹp đang ngắm nhìn cảnh hoàn hôn đỏ rực.
Vẽ xòn bức tranh thì anh mang nó lại tặng cho cô rồi nói: "Anh tặng em nè"
Như An Nhã cầm bức tranh anh vẽ mà không ngừng cảm thán về tài nghệ vẽ tranh của anh.

Đây có lẻ là món quá đẹp nhất, ý nghĩ nhất mà cô nhận từ anh.
Trời bắt đầu dần lên cao, hai người cũng đi vào nhà.
"Em đi thay đồ đi rồi anh sẽ dẫ em đi nơi này vui lắm"
"Đi đâu"
"Bí mật"
Thấy anh không muốn nói như vậy thì cô cũng không hỏi nữa, hai người thay đồ xong thf cùng nhau đi lấy xe đạp rồi chạy về hướng chợ.
Trên đường đi miệng cô cứ luyên thuyên:"Anh để tôi chở cho"
Mỗi lần nhớ tới màn bóc bánh đầu của cô thì anh lại rùng mình nhẹ rồi nói:
"Không cần đâu, em cứ ngồi đó là được rồi"
"Nhưng"
"Ai đời đàn ông con trai lại để cho một người phụ nữ chở được chứ với lại người ngoài mà nhìn vào thì họ lại cười anh cho mà xem"
Đến chợ thì hai người gửi xe vào một quán nước gần đó rồi anh dẫn cô đi lên một con tàu.

Sau khoảng 15 phút chờ đợi thì con taù khởi hành ra khơi.

Đi được khoảng 2 đến 3 tiếng gì đó thì con tàu cặp bến ở một hòn đảo nhỏ.
Phong cảnh ở đây rất đẹp và thoáng mát, ở nơi đây có rất nhiều món ăn ngon độc lạ, có rất nhiều thứ và món ăn cô cũng chưa từng nhìn qua và ăn thử bao giờ.
Trong khi ăn uống vui chơi thì cô nghe đồn là ở đây có một ngôi chùa rất linh thiêng nên cô đã kéo theo anh đi viếng chùa.

Bản thân cô không cầu mong giàu sang quyền quí mà cô chỉ đơn giản là cầu mong mẹ mình nhanh hết bệnh và mạnh khỏe.
Trên cuộc đời này bây giờ chỉ có một mình mẹ là người thân duy nhất của cô mà thôi.

Nếu như mẹ cô mà có chuyện gì xảy ra thì cô không biết phải sống làm sau.
Hai người đốt nhan cúng bái cầu nguyện xong thì lại đi tham quan xung quanh.

Trên đường đi cô và anh khong ngừng nói chuyện cười đùa.

Và trong một lần cười đùa do cô đi nhanh quá nên đã vô tình trược té:

"Á"
"Chạy cho cố vào rồi bây giờ bị té"
"Hì hì, chỉ là tay nạn ngoài ý muốn thôi, với lại cái này chỉ té nhẹ thôi không sau đâu"
Vừa nói cô vừa đứng dậy dưới sự hổ trợ của anh và khi đứng dậy thì cô phát hiện ra mình bị trật chân.

Nhân cơ hội này thì anh ra tay bẻ lại khớp chân cho cô rồi cổng cô đi.
Như An Nhã được anh cỗng thì cảm khái bờ vai của anh thật ấm áp, cô không ngờ một ngày nào đó bản thân của mình lại được một người đàn ông cổng và lại càng bất ngờ hơn chính là người đàn ông này chính là người đàn ông cô từng thích.
Hai người đi được một tí thì trời bỗng nhiên dần tối đen lại và những hạt mưa bắt đầu rơi.

Lúc đầu chúng chỉ rơi vài hạt sau đó số lượng nhiều dần rồi mưa bắt đầu lớn lên.
Hai người cảm thấy không thể đi dưới mưa như được nên cuối cùng đã tấp vào một cái quán gần đó.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,755
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: 24: Bệnh


Bầu trời lúc này đen kịt đầy u ám trong rất đáng sợ, từng tiếng sấm tiếng gió bắt đầu vang lên.
Cả con người Như An Nhã lúc này cũn không ngừng run lên theo cơn sấm.

Kí ức về cái đêm cô bị ***** *** không biết từ đâu lại hiện lên trong đầu cô.
Hình ảnh tiếng mưa, tiếng sắm cùng những tiếng cười tiếng nói của những tên đàn ông kia cứ vẳng vẳng bên tay làm cho đầu óc cô muốn nổ tung.
Phải kể tuè cái đêm hôm đó cô rất sợ tiếng sấm và tiếng mưa lớn, mỗi lần như vậy thì trạng thái của cô đều rơi vào khủng hoảng và biện pháp tốt nhất là cô sẽ uống một lều thuốc an thần và chìm vào giất ngủ.
Nhưng hiện tại cô làm gì mà có thuốc an thần chứ.

Hai tay của cô cứ mãi ôm đầu để trấn an lại bản thân mình nhưng những hình ảnh, những tiếng cười thô thiển của bọn người đó hiện diện mãi trong tâm trí cô làm cho cô như muốn nổ tung vậy.

Những người khách xung quanh cũng trú mưa chung với anh và cô và họ phát hiện ra cô có vấn đề nên lên tiếng nhắc nhở người đàn ông đang ngắm cảnh mưa rơi kia.
"Này chàng trai trẻ, vợ cậu bị gì kìa"
Nghe tiếng nhắc nhở của mọi người thì anh mới quay qua nhìn cô và phát hiện trạng thái bất ổn của cô.
Trần Gia Huy ngồi xuống, hai tay dịnh vào hai bả vải cô lên tiếng:"Em sau vậy, sau người của em run quá vậy"
Đối với những lời hỏi của anh thì cô phản ứng lại bằng thái độ dữ dội:
"Đi ra đi, các người đừng đụng vào tôi, tránh ra, tôi xin các người đấy các người tha cho tôi đi mà."
Sau đó cô vùng vẫy mạnh để thoát khổi tay anh rồi chạy một mạch ra ngoài mưa mặc cho bản chân đang đau nhứt, Trần Gia Huy phát hiện ra cô bất thường nên anh nhanh chống chạy theo rồi ôm cô lại.
"Á thả tôi ra, các người thả tôi ra, các người đừng động vào tôi"
"Như An Nhã em sau vậy, có chuyện gì xảy ra với em hay sau"
"Thả tôi ra đừng chạm vào tôi huhu"
Thấy cô cứ vùng vẫy và miệng thì nói ra những từ ngữ bất thường như vậy thì anh ôm chặc vào lòng rồi nói:
"Bĩnh tĩnh, ngoan em đừng sợ, có anh ở đây rồi sẽ không ai bắt nạn hay ăn hiếp được em nữa đâu"
Trời mưa tầm tả, màn mưa trắng xóa bao bọc lấy hai con người đang ôm nhau dưới mưa.

Đến khi anh cảm thấy cô có vẻ ổn định lại thì anh mới bế cô vào trong quán trú mưa.
Ông trời mưa thêm được một lúc nữa thì mới tạnh, tâm trạng cô cũng đã ổn định và không còn hoản sợ như trước nữa, do hai người đã bị ướt như chuột luột hết nên hai người ghé vào sạp quần áo để mua đồ rồi thay luôn tại chổ.

Lúc nãy anh có hỏi cô là vì sau cô lại đột nhiên trở nên hoản loại và sợ hãy thì cô chỉ im lặng không nói nữa.
Thấy cô như vậy thì anh cũng không nói gì thêm vì anh biết cô không muốn nói thì anh tuyệt đối sẽ không ép nhưng mặt khác anh lại gọi điện nhờ trợ lí của mình đều tra về cô.
Trãi qua những chuyện lúc nãy nên hai người chẳng còn tâm trạng gì để mà ăn uống, mua sắm nữa.

Do trời cũng dần chiều rồi nrrn hai người quyết định quay lại con tàu rồi về luôn.
Trên suốt dọc đường về hai người ai ai cũng im lặng chẳng ai đối hoài gì tới ai cả.

Đến khi về căn hộ cũng vậy, cô thì mệt mỗi tấm rửa thay đồ rồi lên phòng ngủ con anh thì tắm xong lại phải ra phong khác xử lí vài tài liệu quan trọng của công ty.
Đang làm việc thì anh nhớ lại từ hồi chiều tới giờ cô vẫn chưa ăn gì lại dầm mưa nên anh đi pha cho cô ly sữa với xem tình hình của cô.
Trần Gia Huy mới vừa bưng ly sữa đến trước cửa phòng cô thì đột nhiên cơn đau dạ dày lại tái phát.

Bụng anh lại đau quặn lên từng cơn kiến cho ly sữa và cái khay rớt xuống nên đất bể tan tành.

Sau đó cả con người của anh đau đớn khuỵ xuống, tay chân anh bị những mảnh thủy tinh đấm đến rớm máu.
Như An Nhã trong đây thì cảm thấy cả người mệt mỗi, thân người thì ê ẩm đau nhứt nhưng vì nghe có tiếng động bên ngoài nên cô cố gắng đứng dậy đi ra ngoài.
Do chân cô bị trật nên đi lại khó khăn cộng thêm mệt mõi đầu óc quay vòng vòng nên cô cứ đi lạng choạng như người say rượu.
Vừa mới mở cửa ra thì cảnh tượng anh gần như muốn nằm xuống sàn nhà, tay thì ôm bụng, mặt thì nhăn nhó, dưới nền nhà còn có một ít máu pha với sữa chảy khắp nơi.
Mặc dù cô lúc này mệt mỗi, toàn thân cứ lão đảo nhưng cô vẫn cố ngồi xuống đỡ anh ra khổi đóng miễn kia, cái miệng đắng nghét của cô thèo thào lên giọng.
"Anh bị sau vậy"
Mặc dù bụng đau liên hồi nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được cô rất nóng.
"Thuốc của anh để đâu để tui đi lấy"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,755
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: 25: Cả Hai Cùng Bệnh


Trâng Gia Huy phát hiện ra cô bất ổn nhưng anh không thể làm gì vì bây giờ chính anh cũng không khá hơn kia là bao.
Anh cô gắng dùng hết sức mình để cho cô chổ để chai thuốc, Như An Nhã hiểu được ý anh thì cô cố gắng đi lấy thuốc nhanh nhất có thể.
Lấy được cai thuốc rồi thì cô quay trở lại đưa cho anh, nhưng lúc này cô cảm thấy cơ thể mình mệt mỗi, mi mắt cô nặng dần rồi ngã xuống.
Nhân lúc cô chưa hoàn toàn bất tỉnh thì cô đã dùng hết sức của mình để quăn chai thuốc về phía anh.
Chai thuốc cứ thế bay lên không trung sau đó bay xuống đất lăng mấy vòng về phía anh còn người con gái kia đã ngã xuống sàn nhà rồi bất tỉnh từ bao giờ.
Thấy chai thuốc trước mặt thì anh nhanh chống cằm nó lên, m chai ra rồi uống vào.

Khoảng 5 phút sau thì cơn đau của anh cũng vơi dần.
Trần Gia Huy từng bướt chân nặng trĩu đi lại phía cô, vừa đụng vào người cô thì anh đã cảm nhận được người cô rất nóng.


Anh cũng chỉ vừa đỡ cơn đau nên không có đủ sức ôm cô ra xe rồi chở cô đến bệnh viện.
Gọi bác sĩ riêng cũng không được vì ông ta đâu có biết chổ này.

Suy đi nghĩ lại cuối cùng thì lựa chọn đi lại chổ cái bàn cầm điện thoại lên điện cho trợi lí của mình.
Rất nhanh sau đó hai người được đưa vào bệnh viện, anh chỉ là bệnh đau dạ dày lại tái phát còn cô thì do dầm mưa nên lên cơn sốt.
Khoảng thời gian du học nước ngoài cùng với khoảng thời gian lúc mới vào công ty anh rất ít khi ăn uống và có những hôm hôm anh chỉ ngủ được vài ba tiếng.
Vì muốn khẳng định cho ba thấy anh có đủ bản năng để quản lí công ty nên anh không ngừng học tập và làm việc, đến khi anh đã quản lí được và đưa công ty phát triển thì công việc của anh càn nhiều và dường như anh đã quen với nếp sống củ nên anh cũng chẳng ăn uống gì nhiều cộng thêm với anh phải uống rượu bia nhiều vì một phần là tính chất công việc còn một phần là mỗi khi anh nhớ cô hay buồn bực chuyện gì thì đều lôi rượu ra uống.
Lâu dần thì bụng anh bắt đầu có chịu chứng đau, khi đi khám thì anh mới biết cái dạ dày của mình bị bệnh, mặc dù anh đã cố gắng đều chỉnh chế độ ăn của mình nhưng khi nhìn những món đồ ăn khi anh lại không có hứng thú để mà ăn.
Nhưng khoảng thời gian anh gặp lại cô thì anh ăn uống đều độ trở lại vì một phần là anh đã gặp lại người con gái mình thương nên tâm trạng tốt còn một phần là do đồ ăn cô nấu rất vừa miệng anh nên cảm giác chán ăn cũng không còn nữa.
Dạo gần đây thì tình trậng này cuẩ anh đã giảm nhưng thỉnh thoảng thì vẫn còn tái phát.
Sau khi hai người được các bác sĩ khám và tim thuốc, truyền dịch xong thì được đưa vào phòng hồi sức nằm.
Cô và anh nằm chung một phòng nhưng lại ở hai giường khác nhau.

Trần Gia Huy cảm thấy lúc cô ngủ say nhìn trong rất yên bình.
Anh đang nằm ngắm cô thì đột nhiên cánh cửa phòng bệnh bật mở.

Quách An Dương từ ngoài bước vào.
Quần áo cậu thì xốc xếch, đầu tóc thì rối bời còn cái mặt thì đơ đơ trong rất buồn cười.

Mọi chuyện phải kể lại là trong lúc cậu đang nằm ôm gối ngủ ngon lành thì đột nhiên chuông điện thoại reo.
Cậu bật dậy cầm điện thoại lên thì thấy cái tên "SẾP" hiện ra nên cậu vội vàng bắt máy:
"Có chuyện gì vậy sếp"
"Cậu mau tới căn hộ ở biển của tôi đi"
Quách An Dương nghe được giọng nói của anh bất thường nên cậu lên tiếng:
"Sếp ơi, có chuyện gì vậy"
"An Nhã hiện giờ đang sốt cao bất tỉnh còn tôi tái phát bệnh"
"Sau hai người bị bệnh gì cùng một lúc vậy"
"Hửm"
"Chết lỡ lời rồi, sếp ở đó cố gắng đợi một lúc ạ"
Sau đó cậu trợ lí nhanh chông móc điện thoại điện cho bệnh viện nói địa điểm mà anh và cô đang ở rồi sau đó cậu dựng đầu dậy mặc tạm bộ đồ rồi phi tới bệnh viện.
Do mấy căn hộ này toàn là do cậu mua nên chỉ cần anh nói sơ qua chổ đó thì cậu đã biết là anh đang ở đâu.

"Haiz...đôi mình mình cảm thấy bản thân của mình như là mẹ của sếp vậy" Người ta bị bệnh thì có ba mẹ, gia đình hoặc cỡ tuổi sếp là vợ lo, còn đằng này mình chỉ là trợ lí thôi mà mấy chuyện này cũng tới tay mình.
Hơn nữa nhiều khi ba mẹ của sếp còn chưa nắm rõ lịch trình, việc làm, thối quen của sếp bằng mình nữa cơ.
Lúc trợ lí Quách vừa đến bệnh viện thì anh và cô cũng vừa được xe cấp cứu chở đến.
Do anh đã uống thuốc rồi nên không sau, còn cô thì phải đo thân nhiệt, thuốc hạ sốt rồi truyền dịch nữa.
Quay trở lại phòng:
"Chuyện tôi bị bệnh nhập viện cậu đừng có gọi điện nói cho mẹ tôi biết"
"Có phải sếp sợ một khi phu nhân về sẽ phát hiện cậu thích một người hầu rồi sau đó bà ấy sẽ tìm mọi cách để ngăn cảng đúng không"
Trong một lần anh bị người ta đuổi giết cũng mai có Quách An Dương cứu nên từ đó anh thu nhận và đào tạo cậu ta làm trọ lí của mình.
Quách An Dương không chỉ đơn giản là một trợ lí mà cong là một người bạn của anh nên mọi chuyện anh làm cậu ta đều biết

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,755
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: 26: Nằm Viện


Trong thời gian làm việc thì hai người chính là mội quan hệ ông chủ và nhân viên còn ngoài giờ làm việc thì hai người xem nhau như là bạn.

Lúc không có ai thì hai người nói chuyện xưng hô bình thường, không kiên cử hay nhún nhường.

"Ừkm"
"Nhưng chuyện này câu không thể giấu mãi đâu Gia Huy à, cậu nên nhớ cây kim trong bọc thì cũng có ngày sẽ lồi ra"
"Trước hết thì bây giờ mình sẽ làm cho cô ấy yêu mình rồi sau đó mới tính tiếp"
"Chuyện của cậu mình biết là bản thân của mình không nên chen vào quá sâu nhưng mình có lời này không thể không nói được"
"Cậu cứ nói đi"
"Nếu như cậu cảm thấy bản thân mình có thể bảo vệ cho người con gái ấy thì cậu hãy giữa người ta bên mình còn nếu như cậu cảm thấy bản thân mình không thể bảo vệ được cho người ta thì hãy để người ta đi"
Nói xong rồi thì Quách An Dương ngáp một cái rồi nói:
"Thôi mình buồn ngủ quá rồi nên mình về nhà ngủ đây, àk quên nữa cậu nhớ tăng lương tháng này cho mình đấy nhé"
Tuy Quách An Dương đã rời đi nhưng Trần Gia Huy vẫn ngồi bất động trên giường bệnh, những câu nói của Quách An Dương lúc nãy làm cho anh phải nghĩ ngợi.


Phải cô hiện giờ không quyền không thế nên ở gần anh rất nguy hiểm, có biết bao nhiêu con người ngoài kia đang rình mò muốn trả thù anh, hơn nữa mẹ của anh, bà ấy sẽ không chấp nhận môt người con dâu như cô và chắc chắn bà ấy sẽ tìm mọi cách bắt anh phải rời xa cô.

Nhưng bây giờ anh không muốn phải đánh mất cô, người con gái mà yêu, người con gái mà anh cực khổ tìm kiếm bấy lâu nay.

Trần Gia Huy suy nghĩ được một lúc thì chìm vào giất ngủ lúc nào không hay.

Sáng hôm sau Như An Nhã được đánh thức bởi mùi thơm của cháo nóng, đôi mắt cô dần rung nhẹ rồi mở mắt ra.

Mới sáng sớm là Quách An Dương đã thức dậy đem cháo qua cho 2 con người báo anh hồi đêm hôm qua ăn, có đôi lúc cậu không hiểu tại sau mình lại mắc nợ hai con người này nhiều đến vậy.

Mở mắt ra đều đầu tiên cô thấy là trần nhà trắng xóa rồi sau đó đến mùi thuốc khử trùng sau đó cô dần cảm nhận được cơn khác và cơn đói.

Theo bản năng mà cô dần lên tiếng:" Nước, nước"
Trần Gia Huy nghe tiếng cô nên anh quay qua nhìn, thấy cô đã tỉnh rồi thì anh rất vui mừng nhưng vânx không quên gọi bác sĩ và lấy nước cho cô uống.

Một lát sau thì bác sĩ kiểm tra bảo sức khoẻ cô hiện tại đã ổn, còn anh thì bị bác sĩ nhắc nhẹ một cái là nên chú ý đừng cử động nhiều vì mấy cái vết thương do miễn ly gây ra vẫn chưa có lành.

Mà phải rồi, anh mới bị thương hồi tối thì bây giờ sau có thể lành được chứ.

Như An Nhã được bác sĩ rút kim truyền dịch ra rồi sau đó được ăn cháo.

Còn Quách An Dương thì đã rời đi từ khi bác sĩ vào rồi.

Dạo này anh bỏ bê công việc để đi chơi với cô rồi bây giờ còn bị thương nên công việc của anh đều đổ dồn lên đầu cậu nên cậu không có thời gian mà ở đây tán gẫu với hai con người kia.


Sau khi ăn no lấy lại sức rồi thì cô vẫn phải nằm trên giường vì anh nói cô mới bệnh dậy nên anh không cho cô đi lung tung còn anh thì cắm mặt vào cái laptop với mấy đóng giấy tờ mà lúc nãy Quách An Dương mang đến.

Như An Nhã ngồi ở trên giường chán nản nhìn bên này, bên kia, nhìn mọi ngỏ ngách trong phòng bệnh.

Cô định mở miệng lên nói chuyện với anh cho đỡ chán nhưng mỗi lần quay qua thì nhìn qua thấy anh đang tập trung làm việc thì cô lại không muốn làm phiền anh.

Từ lúc nãy đến giờ tuy anh làm việc nhưng lâu lâu cũng liếc nhìn qua cô, thấy cô mặt cứ buồn buồn rồi lâu lâu thì quay qua anh định nói cái gì đó nhưng cuối cùng cô lại quay mặt sang hướng khác.

Thấy cô cứ như vậy mãi nên anh lên tiếng:
"Có chuyện gì sau"
"Anh cho tui đi ra hoài hít thử không khí đi chứ tui ở trong đây chán quá"
"Không được, em mới hạ sốt nên không được ra gió"
"Ở đây không có gì chơi nên tui chán quá"
Nghe vậy thì anh đưa tay qua cái bàn bên cạnh lấy cái điện thoai rồi đưa qua cho cô.

Như An Nhã nhận lấy điện thoại mà mặt ngơ ngác rồi nói:
"Đây đâu phải điện thoại của tôi"
"Nãy giờ anh đâu có nói nó là điện thoại của em đâu"

"Ủa vậy anh đưa tôi cái này để làm gì"
"Đây là điện thoại của tôi, em lấy dùng đi.

Thích chơi cái gì thì cứ chơi đi"
"Anh không sợ tui lấy dữ liệu mật của công ty anh à"
"Không sợ"
Thấy anh đã nói vậy rồi thì cô cũng không nhiều lời nữa mà mở điện thoại lên.

"Mật khẩu điện thoại là gì vậy"
"Ngày tháng sinh của em đấy"
"Xì anh mà nhớ đến ngày tháng sinh của tôi, hơn nữa lại lấy cài mật khẩu điện thoại nữa à"
"Thì em cứ thở nhập ngày tháng sinh của em vào thì biết chứ gì"
"Ò"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,755
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: 27: Face Book Của Anh


Sau đó những ngón tay cô rất nhanh định nhập thử ngày tháng sinh của mình vào nhưng rồi cô chợt nhận ra mình đã quên đi ngày tháng sinh của mình mất rồi.
Trong suốt thời gian qua cô chỉ lo làm kiếm tiền để có cái ăn cái mặc chứ nào quan tâm tới ngày này.

Khoảng hai ba năm đầu đi làm thì cô cầu mong đến ngày sinh nhật để xem ai có chúc mình hay tặng mình món quà gì không.
Nhưng cuối cùng chẳng có ai quan tâm đến cả, thậm chí tới một lời hỏi thăm, chúc mừng sinh nhật cũng không có nên vì vậy cô cũng dần quên đi ngày sinh nhật của mình.
Chần chừ một lúc thì cuối cùng cô cũng ngốc đầu dậy hỏi anh:
"Tôi sinh vào ngày tháng nào vậy" Vừa hỏi xong câu này thì cô cảm thấy bản thân mình sau mà tệ quá, đến ngày tháng sinh nhật của mình mà cũng đi hỏi người khác nữa.
Trần Gia Huy vừa nghe cô hỏi xong thì mọi động tác làm việc của mình đều dừng lại.
"Em hỏi cái gì vậy"
"Ờ thì, ờ thì a không có gì đâu"

Cô vừa nói xong thì thấy ánh mắt lạnh lạnh của anh cứ nhìn mình khiến cho cô sởn tóc gái lên cả.
"Em mau nói lại xem"
Ánh mắt của anh lúc này nhìn cô khiến cho cô không thể không nói lại những lời lúc nãy được:
"À thì tôi quên mất ngày tháng sinh của mình rồi"
Trần Gia Huy nghe xong thì anh có chút bất gờ vì trước giờ anh chưa bao giờ nghe người ta nói là bản thân họ quên mất ngày tháng sinh của mình.
"Em sinh ngày 25 tháng 6"
"Àk nhớ rồi, cảm ơn anh nha"
Đã nhớ được ngày tháng năm sinh của mình rồi thì cô nhanh tay gõ vào điện thoại dãy số:
"2506" và đúng chính xác như anh nói, điện thoại của anh đã mở nguồn thật.
Nhìn vào điện thoại của anh mà cô choáng váng nhẹ vì điện thoại của chẳng có game, thậm chí cả tiktok cũng không có.
Thứ điện thoại anh có chỉ là vài ứng dụng cần thiết phải có với một số ứng dụng văn phòng, còn mạng xã hội thì chỉ có zalo vầ face book mà thôi.
Nhìn vào cái ứng dụng face book trên điện thoại của mà cô không khổi tò mò là trong đó có gì và thế là cô mò vào xem.

Thật ra thì cô chỉ biết mỗi số điện thoại của anh do vú đưa cho cô thôi chứ còn face book hay zalo của anh thì cô không biết.
Zalo thì cô cũng ít khi vào xem vì cô chẳng có bạn bè hay ai thân quen nên cô cũng không có nhắn tin với ai và cái zalo của cô chủ yếu là để gọi cho mẹ cô mà thôi.
Đột nhập vào fake, xem trang cá nhân của anh thì cô thấy nó trống trơn không có bài đăng nào ngoài cái hình nền nhìn trong rất chi là nghiêm túc của anh cả.
Xem xong trang cá nhân thì cô mà qua tới trang chủ để lướt, mà cô nói thật là cô chưa tương thấy cái face nào nó nhạt như cái face của anh.
Trong đây chỉ toàn là mấy cái trích dẫn trong sách, những triết lý về cuộc sống, những chiến lượt mưu mẹo trong kinh doanh,...!nói chung là cô đọc chả hiểu gì cả.
Thấy face của anh chẳn có gì hấp dẫn nên cô thoát ra rồi qua nói với anh.

"Tôi có thể tải game với một số ứng dụng khác được không"
"Em thích làm gì cứ làm đi"
Sau khi có được sự cho phép của chủ nhân chiếc điện thoại thì cô thì cô bắt đầu tải tiktok, liên quân về chơi.

Vì đây là điện thoại của anh nên cô cũng chẳn giám tải nhiều.
Cứ như thế, anh thì chơi game còn cô thì bấm điện thoại cho đến khi vú Từ mang cơm vào thì hai người mới ngừng công việc lại mà để ăn trưa.
Do lúc sáng anh có gọi điện thông báo cho vú biết tình hình của hai người nên giờ này vú mới có mặt ở đây.
Đang ăn cháo thì cô mới nhớ ra một chuyện mà hỏi anh:"Điện thoại của tôi đâu rồi"
Anh nghe cô hỏi thì động tác ăn cháo của mình ngập ngừng một chút rồi nói:
"Điện thoại của em tôi thấy nó tàn quá nên vứt rồi"
Như An Nhã nghe anh nói điện thoại của mình tàn mà khóe môi cô giật giật.

Cô không phủ nhận anh nói sai nhưng ít ra anh cũng phải nói lời nào dễ nghe hơn chứ.

Cái điện thoại đó là cô mà lại từ tay người khác với giá 1 triệu, khoảng tầm một tháng trước cô có vô tình làm rơi nên màn hình đã bị bể cộng thêm thời gian sử dụng đã lâu nên nhìn nó chỉ hơi hơi cũ mà thôi.
Nhìn thấy mặt cô méo xẹo như vậy thì anh lên tiếng:" Đợi khi nào em xuất viện tôi sẽ mua cho em cái khác"
"Không cần đâu, anh trả điện thoại lại cho tôi là được rồi" Cô ảm thấy mình đã mắc nợ người đàn ông này quá nhiều rồi nên bây giờ cô không muốn mắc nợ anh thêm nữa.
"Tôi đã quyết định vậy rồi, em không cần nói thêm gì nữa"
"Haiz...!thật là bó tay với cái tên bá đạo như anh"
"Em nói gì vậy"
"Tôi có nói gì đâu"
"Thật không"
"Thật mà"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,755
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: 28: Người Đẹp Trai Nhất Trong Lòng Em


Sau đó thì hai người nằm viện thêm ba ngày nữa thì xuất viện vì bệnh của cô cũng đã ổn, chỉ cần uống thuốc thêm vài ngày nữa là sẽ hết còn những vết thương của anh thì cũng đã đóng vảy và dần lành lại.

Hai người không quay lại căn hộ ở biển nữa mà hai người trở lại biệt thự luôn.

Lan ở biệt thự nghe tin cô về thì vui lắm, mấy ngày cô nằm ở viện thì con bé cũng có mang cơm đến thay cho vú còn Liên thì cô chẳng thấy mấy đâu.

Còn tiểu Hồng khi thấy cô thì cứ liếc liếc làm cho bản thân cô cảm thấy hơi sợ sợ.

Về biệt thự rồi thì cô được Lan diều lên trên còn anh thì chạy thẳng đến công ty để xử lý ít việc.

Do mấy hôm nay ở trong bệnh viện cô có uống thuốc mà trong thuốc có thành phần thuốc ngủ nên cô ngủ rất ngon và không bị anh phát hiện ra điểm bất thường.

Ngủ được một giất thì cô bước xuống nhà, mấy người làm trong biệt thự vừa thấy cô thì xúm lại hỏi túi bụi:
"Hổm rày em đi đâu vậy tiểu Nhã"

"Sau em đị dự tiệc với thiếu gia xong rồi hai người mất tích luôn vậy"
"Em bị gì mà nhập viện vậy"
Với tình huống này thì cô chỉ đợi cho mọi người hỏi xong hết thì cô mới lên tiếng:
"Dạ hôm đi dự tiệc xong thì thiếu gia có chuyến công tác khẩn cấp nên vừa dự tiệc xong thì em thay đồ rồi đi cùng với thiếu gí luôn ạ.

Ba ngày trước thì tụi em về nhưng em với thiếu gia vô tình gặp tai nạn giao thông nên mới nhập viện.

Thiếu gia thì chỉ bị thương nhẹ còn em thì không bị gì nhưng lại phát sốt do không quen với đều kiện khí hậu thế nên em và cả thiếu gia mới bị mất tích mấy ngày hôm nay"
"Thì ra là vậy, mà bệnh tình của em thế nào rồi"
"Dạ bây giờ thì em ổn rồi ạ, chỉ cần uống thuốc thêm vài ngày nữa là sẽ khỏe lại thôi ạ"
"Vậy thì tốt rồi, mà em có số hưởng thật nha tiểu Nhã"
"Em có số hưởng gì đâu ạ"
"Em được thiếu gia đưa đi dự tiệc, đưa ra nước ngoài nữa"
"Bổn phận của em là 1 người hầu nên em chỉ đi theo để xem thiếu gia có cần gì thì chuẩn bị chứ có được đi chơi đâu mà sướng"
"Chị biết là vậy rồi nhưng ít ra em cũng hời hơn mọi người là được ở với trai đẹp rồi"
"Em thấy thiếu gia chúng ta cũng đâu có đẹp trai lắm"
"Thiếu gia nhà chúng ta không đẹp vậy em thấy ai mới đẹp đây"
Cô nghe chị giúp việc nói vậy thì cô nghĩ nghĩ một lát thì lên tiếng:
"Đối với em thì người đẹp trai nhất trên đời này chính là ba của em"
Mọi người nghe cô nói vậy thì bật cười rồi hỏi:" Thế bây giờ ba em đang ở đâu"
"Ba em mất rồi ạ"
Ba của cô là người luôn yêu thương, chở che cho cô.

Nhưng cuối cùng ba của cô lại bị cô gián tiếp hại cho ông ấy chết.


Bây giờ nghĩ lại thì cô cảm thấy mình không đáng làm con của ông ấy.

Nếu như lúc trước cô không mù quán thích anh thì có lẽ bây giờ ba cô còn sống và cô chắc đang sông vui vẽ hạnh phúc.

Nghĩ đến đây thì anh mắt cô lại ánh lên nỗi buồn khó tả.

Mọi người nghe cô nói vậy thì tắt hẳn nụ cười rồi nói:"Chị xin lỗi vì đã.

.

"Không sau đâu ạ"
Sau đó thì mọi người tảng ra làm việc, cô thì cũng vào bếp phụ mọi người.

Mới ban đầu vú ngăn lại không cho cô làm nhưng do cô năng nỉ riết nên vú cũng cho cô phụ.

Xét cho cùng thì bây giờ cô vẫn mang thân phận người hầu nên nếu bây giờ cô ở không thì không tốt cho lắm.


Làm cơm xong thì cô mang cơm đến cho anh như lúc trước, mới vừa ở trước cửa công ty thì cô vô tình gặp lại người đàn ông lúc trước ở bữa tiệc.

Giang Hi Văn vừa thấy cô thì anh cũng tiếng lại chào hỏi, trong lúc nói chuyện thì cô mới biết người đàn ông này chính là đối tác thân thiết làm ăn của Trần Gia Huy ở nước ngoài.

Lần này Giang Hi Văn ở đây là muốn bàn bạc với anh về ột số công việc và anh cũng muốn mở và phát triển chi nhánh ở đây.

Giang Hi Văn và cả Như An Nhã đều noid chuyện rất hợp nhau và cùng có mục đích là đi lên phòng tổng giám đốc nên hai người vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẽ.

Trợ lý của Giang Hi Văn thấy anh nói chuyện vui vẽ với một người phụ nưc xa lạ thì trợ tròn mắt khó tin vì anh bình thuường rất trầm tĩnh, ít nói ít cười và đặc biệt thì hơi bị ghét phụ nữ.

Phải nói ngoài cô chủ Giang Hi Mẫn là em gái của anh ra thì anh chưa bao giờ nói chuyện như vậy với bất kì ai.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,755
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: 29: Anh Ấy Là Ân Nhân Của Mình


Cửa phòng vừa mở thì Giang Hi Văn vào phòng trước rồi thì của anh trước rồi cô đi theo sau.
Trần Gia Huy vừa thấy cô thì anh lên tiếng:" Em bị bệnh sau không ở biêth thự mà chạy đến đây làm gì"
"Đây vốn dĩ là công việc của tôi với lại ở biệt thự chán quá nên tôi mới đây để cho bớt chán"
"Vậy sau em lại đi với cậu ta"
Anh vừa nói vừa nhìn về hướng Giang Hi Văn.
"Đây là người tôi quen ở bửa tiệc, lúc nãy khi mang cơm cho anh thì tôi gặp" Nói tới đây thì cô chợt nhận ra gì đó nên quay qua nhìn Giang Hi Văn rồi nói:
"Anh tên gì vậy"
Trần Gia Huy thấy cô quen với người ta mà không biết tên người ta thì vỗ trán bất lực còn Giang Hi Văn nghe cô hỏi tên của mình thì bất cười.
Tới tên của anh cũng không biết mà nói chuyện với anh như bạn thân lâu năm vậy.


Nghĩ vậy thôi chứ anh cũng không nói ra suy nghĩ của mình anh chỉ điềm tĩnh lại rồi nói:
"Tôi tên Giang Hi Văn"
Vừa nghe đến cái tên này thì cô trợ tròn to mắt rồi nói lắp bắp:" Là anh, là..anh"
Hai người đàn ông nghe cô nói vậy thì cả hai đều chau mài khó hiểu với thái độ của cô.

Như An Nhã cảm thấy mình đã quá kích nên cô bình tĩnh lại rồi nói:
"Hai người nói gì thì nói đi, tôi xin phép về biệt thự"
Nói xong thì cô đi mất hút, Giang Hi văn thì khó hiểu nói với anh:
"Cô ấy là vợ cậu đúng không" Sở dĩ anh hỏi như vậy là vì anh thấy Trần Gia Huy xưng hô với cô gái lúc nãy toàn là anh em với lại thái độ nói chuyện của Trần Gia Huy cũng rất nhẹ nhàng với lại công ty này rất nghiêm ngặc.
Nhân viên ra vào phải có thr hoặc là những người có quan chức lớn mới được vào vậy mà cô gái lúc nãy ăn mặc đơn giản, không có thẻ nhân viên vậy mà được vào.
Nhưng thái độ của cô gái ấy đối với Trần Gia Huy có vẽ hơi phức tạp và cô gái ấy còn xưng hô là tôi và anh
Đối với câu hỏi này của Giang Hi Văn thì anh chỉ đơn giản trả lời:
"Bây giờ không phải vợ tôi nhưng tương lại chắc chắn cô ấy chính là vợ tôi"
Sau đó thì hai người không đề cặp đến chuyện này nữa mà bàn công việc.
Như An Nhã ra ngoài thì tâm tư rối bời vì bây giờ cô đã tìm được người năm xưa đã cứu mình nhưng bây giờ cô không biết phải mở lời thế nào.
Với lại bây giờ cô lại vướng phải Trần Gia Huy với lại bây giờ cô cũng không muốn nhắc đến cái quá khứ kia nữa.

Thôi thì bây giờ cô chỉ có thể cảm ơn người ấy trong lòng thôi.

Sau khi về biệt thự thì tâm hồn của cô nó cứ bay bổng mãi, cô không ngờ sau bao năm thì cuối cùng mình cũng gặp lại ân nhân năm đó của mình.
Về đến biệt thự rồi thì cô mới ăn trưa sau đó thì xin vú cho cô ra ngoài có công việc.
Như An Nhã bắt một chiếc taxi đến phòng khám của một bác sĩ, sau khi thăm khám sơ qua thì vị bác sĩ ấy nói:
"Hình như khoảng thời gian gần đây con không có uống thuốc điều trị có đúng không"
"Dạo gần đây con hơi bận với lại bị sốt nên không uống thuốc ạ"
"Con phải cố gắng uống thuốc điều đặng, tình hình bệnh của con ta cả thấy có dấu hiệu không tốt.

Nếu như tình trạng con không uống thuốc đều đặng thì sẽ dẫn đến nguy cơ có những suy nghĩ tiêu cực và nguy hiểm hơn nữa là con có thể tự làm hại bản thân mình"
"Vâng, con sẽ cố gắng uống thuôc điều đặng ạ"
Thật ra cô bị mắc chứng bệnh rối loạn ám ảnh tâm lí cưỡng chế, vào mỗi buổi tối hoặc trời mưa to thì những hình ảnh vào cái đêm cô mém bị ***** *** sẽ hiện lên và sau đó là cô sẽ không ngủ được hoặc nặng hơn là sẽ có riệu chững sợ hãi và những hành động mất kiểm soát.
Căn bệnh này do tâm sinh mà ra nên uống thuốc chỉ là biện pháp khắc phục tạm thơi, cái quan trọng là do bản thân của cô có thể thoát khỏi nó hay không.
Bao năm qua cô đã rất nhiều lần muốn quên đi cái đêm đó nhưng tất cả chỉ vô vụng, chỉ có thuốc ngủ mới giúp cho cô tạm thời quên đi quá khứ mà thôi.
Nhưng cô để ý mõi lần mình nằm ngủ cùng anh thì cô cảm thấy rất ấm áp khi ngủ cũng không mơ thấy ác mộng.


Nghĩ đi nghĩ lại thì cô đột nhiên nghĩ đến một đều:
"Có khi nào ở bên cạnh của anh ta sẽ giúp mình không mơ thấy ác mộng và từ từ hết bệnh không ta.
Haiz...!mày nghĩ gì vậy An Nhã, loại chuyện này sau mày có thể nghĩ mà, mà những gì mày nghĩ lúc nãy cũng không phải là hoàng toàn không đúng.
Mà muốn biết đúng không thì mình ngủ với anh ta lại thì biết chứ gì.

Nhưng mà bây giờ tự nhiên mày ôm gối qua phòng anh ta ngủ thì không được hay cho lắm.

Thôi chuyện này gác qua một bên để tính sau đi"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,755
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: 30: Quà Tặng


Sau khi cô về biệt thự hì xoắn tay áo rồi phụ làm với mọi người.

Mọi người có nhiều lần khuyên cô nghĩ ngơi nhưng cô không chịu.
Cô thấy cùng là thân phận người hầu như nhau mà mọi người làm trong khi đó cô thì ngồi nghĩ thì kì lắm.
Đên chiều anh đi làm về thì bảo cô mang cơm lên phòng cho anh ăn, hôm nay anh không muốn ăn ở dưới nhà.
Trong căn biệt thự này anh chính là vua nên phận nô tì như cô chỉ biết nghe theo.
Lúc cô chuẩn bị mang cơm lên cho anh thì Liên có tiếng lại đưa cho cô ly sữa rồi nói:
"Chắc thiếu gia đi làm rất mệt nên em đem sữa lên cho cậu ấy uống đi"
Như An Nhã thấy vậy thì cũng nhận ly sữa từ tay Liên rồi đem lên cho anh mà không suy nghĩ gì nhiều.
Cô vừa mở cửa vào phòng thì thấy anh từ trong nhà tắm bước ra, trên thân của anh chỉ vọn vẹn có mỗi cái khăn trắng vắt ngang hong.
Nhìn thấy cảnh này thì cô cố gắng bình định lại tâm trí của mình rồi nói:
"Anh mặc đồ vào rồi lại đây ăn đi"

Nói thật thì ban đầu nhìn anh trong trạng thái này thì cô có hơi ngại nhưng mà nghĩ lại thì cô cũng đâu phải lần đầu nhìn anh trong tình trạng này.
Thậm chí hai người cũng từng ở chung một bồn tắm nên lập tức tâm tình của cô cũng bắt đầu bình thường lại.
Trần Gia Huy thấy cô cứ nhìn anh như anh đang mặc áo vậy thì anh chỉ cười rồi bảo:
"Em lấy cho anh bộ đồ để thay đi"
Nghe anh bảo vậy thì cô trề môi một cái rồi đi lại tủ lấy một bộ đồ đơn giản ở nhà đưa cho anh.

Trần Gia Huy thì sau khi nhận đồ từ tay cô thì anh đi vào nhà tắm thsy ra.
Thay đồ xong rồi thì anh ra rồi sau đó lại cái tủ lấy ra một cái gì đó đưa cho cô:
"Tặng em nè"
"Cái gì vậy"
"Em mở ra đi thì biết"
Nghe theo lời anh thì cô mở cái hợp ra và bất ngờ vì bên trong là một cái điện thoại và cái điện thoại này rất giống với cái của anh mà cô đã chơi ở bệnh viện.
"Em cầm lên xem thử đi"
"Nhưng"
"Không có nhưng nhị gì hết, em mau mở ra xem đi"
Cô vừa mở ra thì và vào một số ứng dụng thì thấy toàn bộ dữ liệu cá nhân của cô đều có đầy đủ trong đây và khi cô mở anh bạ, zalo hay face book ra thì trong đây đều có số điện thoại và nick của anh trong này.
"Tôi thấy điện thoại của em cũng củ rồi nên mua cái mới tặng cho em"
"Tôi sài cái cũ được rồi"
"Em không cần nói nhiều, từ đây về sau cái điện thoại này chính là của em"
Nói xong thì anh ngồi vào bàn ăn cơm.


Thấy ly sữa được đặt ở trên khay thì anh nhíu mày vì từ trước đến giờ anh không có uống sữa.
Anh chỉ uống nước lọc với cà phê mà thôi.

Đinh kêu cô đe ly sữa này xuống nhưng anh chợt nhận ra chắc có lẽ cô thấy anh mới hết bệnh mà phải đi làm nên cô pha sữa cho anh uống,
Nghĩ tới đây thì trong lòng anh cứ lân lân vui mừng và cứ thế anh không phòng bị mà ăn hết cơm rồi uống hết ly sữa.
Sau khi thấy anh ăn uống xong hết rồi thì cô bưng cái khay xuống dẹp rửa rồi đi về phòng.
Đóng cửa phòng ngủ rồi thì cô mới lấy điện thoại mà anh tặng cho mình ra xem.

Cô nhìn đi nhìn lại, nhìn kiểu nào cũng thấy nó giống cái điện thoại của anh,
Đến cả cái ốp lưng nó cũng là ốp lưng cặp với cái điện thoại của anh luôn cơ.
Còn bên này, sau khi cô rời đi rồi thì anh ra ban công hóng gió, đứng ở ngoài đó một lúc thì anh cảm thấy bản thân mình có dấu hiệu nóng lên.
Nhận thấy bản thân mình bị trúng xuân dược nên anh quay người định đi vào nhà tắm.

Nhưng chỉ mới vừa quay vào phòng thì anh thấy có một người phụ nữa ăn mặt gợi cảm trước mặt anh.
"Em biết anh đang rất nóng bức khó chịu nên anh hãy để cho em làm dịu cơn nóng cho anh có được không"

Trần Gia Huy thấy liên thì máu muốn xong lên tới não vì trước giờ anh ghét nhất là người lạ vào phòng của mình, hơn nữa anh lại bị hạ xuân dược ngay trong chính căn nhà của mình.
"CÚT"
Liên nghe anh đuổi mình đi thì trong lòng có chút sợ nhưng cuối cùng cô ta cũng cô gắng kiềm chế lại cơn sợ này mà nói:
"Hiện giờ anh đã bị trúng xuân dược, hơn nữa loại này rất mạnh, nó không thể giải bằng cách thông thường mà nó chỉ có thể giải bằng cách quan hệ mà thôi.
Nêu bây giờ anh đuổi tôi đi thì chẳng còn ai có thể giải thuốc cho anh và cuối cùng anh sẽ chết"
Nghe những lời của Liên nói mà anh không giữa nỗi bĩnh tĩnh được nữa mà đi lại nắm tay quăn Liên thẳng ra ngoài.
Liên bị quăn ra ngoài và té xuống nên gạch một cái rất đau.

Sau khi Liên đứng dậy rồi thì rời đi, vừa đi miệng của cô ta vừa lẩm bẩm:
"Để xem tôi đi rồi thì ai sẽ giải thuốc cho anh, nếu tôi không có được anh thì anh cũng sẽ chết mà thôi hahahaa"
Sau đó Liên về phòng của mình rồi dọn đồ rời khổi biệt ngay trong đêm.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,755
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: 31: Em Chính Là Vợ Của Anh


Sau khi quăn Liên ra ngoài thì Trần Gia Huy đi một mạch đi vào nhà tắm rồi chỉnh nhiệt độ xuống thật nhất rồi nhảy thẳng vào bồn tắm.
Từng đợt từng đợt nước lạnh cứ thế xối thẳng vào người anh nhưng cơn nóng vẫn không thuyên giảm.

Một lúc sau anh chợt nhớ đến là Liên đã từng nói là thuốc này quan hệ ra thì không còn cách nào để áp chế.
Vì thế anh dần dần bức ra khổi phòng tắm rồi từng bước cực nhọc đi lại lấy điện thoại của mình rồi bấm số gọi điện cho cô.
Như An Nhã ở bên đây mà mẫn cái điện thoại mới của mình thì nhận được điện thoại của, lúc này trong đầu cô nghĩ:
"Ủa hai người ở chung trong biệt thự, phòng cũng ở kế một bên mà tên này gọi cho mình để làm gì vậy, đúng là một tên rãnh hơi mà"
Tuy nói vậy nhưng cuối cùng cô vẫn bắt máy, điện thoại mới vừa được kết nói thì cô đã nghe ra được giọng nói ngắt quản đầy khó nhọc của anh:
"Q..u..a...p..h..ò..n...g..tô..i"
Nghe những lời này của anh thì trong đầu của cô ngay lập tức hiện lên hình dáng anh đau bụng như muốn chết đi sống lại nên lập tức phóng qua phòng anh.
Còn anh sau khi xác nhận cô đã nghe điện thoại của mình rồi thì anh cô gắng đi lại mở cửa cho cô.
Như An Nhã vừa mới xong vào đã bị anh túm lại ôm, nhanh như thoắc anh lập tức đóng cửa khóa chốt rồi đè cô lên cửa mà hôn.

Cánh tay của anh cũng không nhịn được mà lần mò vào áo cô.

Như An Nhã cảm nhận mọi chuyện không được bình thường nên cô cố gắng đẩy mạnh anh ra.
Cảm giác thoải mái khi được tiếp xúc với cô không còn khiến anh rất khó chịu.

Như An Nhã thấy hành động của anh bất thường nê cô lên tiếng hỏi:
"Anh bị gì vậy"
"Tôi...bị..người..ta..bỏ..

xuân dược.."
"Cái này có cách nào giải được không"
"Chỉ có 1 cách"
"Cách gì"
"Quan..

hệ.tình..dục, nếu..

không..quan..hệ..thì người..

bị..bỏ..thuốc..sẽ..chết"
"Ngoài cách này ra thì không còn cách gì nữa sao"
"K..hô..ng"
Vừa nói xong thì anh lập tức nhào tới ôm hôn cô.


Như An Nhã định nói gì đó nhưng nhớ lại những lời mà anh nói nên thôi.
Nói thật thì cô không muốn anh mất nhưng nếu như để cô chưa thể nào tin tưởng mà trao thân cho anh.
Nhưng bây giờ tình thế đã thay đổi, thôi thì dù gì cô vẫn còn yêu anh với lại những ngày qua anh cũng đã đối xử rất tốt với cô nên bây giờ cô phải giúp anh thôi.
Sau khi kết thúc một nụ hôn thì anh trực tiếp cuối xuống bế cô thẳng lên giường.
Giây phút cô trao thân cho anh thì cô biết mình đã là gười phụ nữ của anh nhưng cô không cầu mong là mình và anh sẽ yêu nhau và ở tới già.
Bởi vì cô biết thân phận của mình sẽ không xứng đáng với với anh và gia đình của anh chắc sẽ không cho một hầu như cô về làm vợ của anh đâu.
Nhưng biết đâu được anh và cô sẽ đến được với nhau thì sau, thôi thì tất cả hãy để duyên phận sắp đặc vậy.
Tối đêm nay hai người đã trãi qua một đêm tối cuồng nhiệt, không biết hai người đã trãi qua bao nhiêu lần quan hệ mà sáng Như An Nhã vừa mới thức dậy đã nằm trong lòng anh.
Hơi ấm của anh, mùi hương của anh giúp cô có cảm giác ấm áp, được chở che và bảo vệ.

Mà cô cũng cảm thấy lâu rồi mình chưa được nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy.
Thời đi học mặc dù cô có theo đuổi anh nhưng tới một cái nắm tay hay tiếp xúc nhau chưa bao giờ xảy ra, thậm chí nói chuyện với nhau cũng khó nữa là.
Lúc gặp lại với thân phận người hầu thì anh thay đổi hoàn toàn thái độ với cô.

Anh có nắm tay cô khi đi tiệc, cổng cô trên biển biển thậm chí hai người còn khá tiếp xúc thân mật trong phòng tắm.

Nhưng những lúc đó cô không quan tâm và để ý lắm, bây giờ được ngắm anh cận cảnh như và từ tâm cảm nhận thì cô mới cảm nhận được hết tất cả cảm xúc tốt đẹp của mình.
Lúc cô đang sai mê ngắm khuôn mặt thần thánh của anh thì đột nhiên anh mở mắt nhìn thẳng vào cô khiến cô giật mình lúng túng quay mặt chổ khác.
Biểu cảm này của cô khiến anh vừa mới thức giất phải bật cười vì biểu cảm này của cô thật sự rất đáng yêu.
Như An Nhã nghe tiếng Trần Gia Huy cười mà ngại ngùng đỏ hết cả mặt nói:
"Anh cười cái gì chứ"
"Tại thấy vợ của anh đáng yêu nên cười" Cô nghe anh kêu mình là vợ rồi còn bảo cô đáng yêu khiến cô ngại lại càng ngại hơn.
"Ai là vợ của anh chứ"
Trần Gia Huy nghe cô phủ nhận vậy thì anh ra sức ôm cô chặc vào lòng, hai người không có mặt quần áo nên da thịt của hai người tiếp xúc trực tiếp với nhau:
"Anh là một người đàn ông nên anh phải chịu trách nhiệm do việc mình gây ra.

Nếu như em đã lên giường với anh thì em chính là vợ của anh"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,755
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: 32: Em Hãy Tin Tưởng Ở Anh


"Nhưng, tôi chỉ là một người hầu thì sau có thể xứng với ông chủ như anh chứ"
Trần Gia Huy nghe cô mặc cảm như vậy thì anh lại ra sức ôm chặc cô lại như một lời an ủi, một lời hứa sẽ bảo vệ cô.

"Anh không quan trọng đến điều đó thì em quan trọng làm gì , hey em chê tài sản của anh không đủ lớn nuôi em hay sau.

Anh biết là chuyện gia đình của anh chấp nhận một người có thân phận như em làm con dâu thì rất khó, nhưng anh hứa với em là anh sẽ cố gắng thuyết phục họ và em sẽ danh chính ngôn thuận làm con dâu Trần gia.

"
"Vâng"
"Em hãy tin tưởng ở anh và em hãy hứa với anh một điều có được không"
"Điều gì"
"Từ đây đến lúc đó cho dù có chuyện gì xảy ra thì em cũng đừng rời xa anh thêm một lần nào nữa có được không, anh rất sợ cái cảm giác mất em thêm một lần nữa lắm"
Cô nghe anh nói vậy thì cô im lặng một hồi lâu sau đó thì lên tiếng:

"Em hứa là sẽ không rời xa anh nhưng anh cũng hứa với em một đều được không"
"Em nói đi"
"Từ đây đến lúc đó thì chúng ta không công khai cho mọi người biết được không, tạm thới hai chúng ta cứ giữa mối quan hệ thiếu gia và người hầu để tránh phát sinh ra những chuyện không đáng có có được không"
"Được"
Sau đó thì hai người ôm nhau thêm một chút nữa thì xuống giường nhưng cô chỉ vừa mới vừa cử động một cái thôi thì toàn thân như muốn rụng rời.

Anh thấy vậy thì trực tiếp đi lại ôm cô luôn, Như An Nhã trần chuồng bị anh ôm lên thì thì cô ngại đến nỗi phải lấy tay ôm mặt lại.

Trần Gia huy thấy cô như vậy thì lên tiếng:"Cái gì không nên thấy thì anh cũng đã thấy từ hồi tối rồi nên vợ không cần gì phải ngại"
"Cái tên này, tôi nhớ lúc trước anh đâu có vô liêm sĩ như vầy"
"Lúc trước khác, bây giờ khác, ở ngoài đường nói chuyện với người ta khác, về nhà nói chuyện với vợ thì nó phải khác"
Anh bế cô vào nhà tắm rồi thì mở nước lên sau đó thì nhẹ nhàng bế cô vào buốn nước sau đó đặt cô lên đùi mình, thế là hai người lại ở chung một cái bồn tắm.

"Anh đi ra đi"
"Hai chúng ta tắm chung cho đỡ tốn nước" Nói xong rồi thì bàn tay của anh lại trượt không ngừng trên người cô rồi đè cô xuống hôn.

Cậu nhóc của anh cũng không biết khi nào đã ngốc đầu vậy và thế là vào mới sáng sớm là hai người đã phải vận động.

Trong lúc hai người đang tắm thì nghe tiếng gõ cửa khiến anh mất hứng mà phải khoác áo choàng tắm ra ngoài còn cô thì ở trong bồn tắm tạ ơn trời phật vì cô không chịu nỗi sinh lực của người đàn ông này.

Nhân lúc anh rời khổi bồn tắm thì cô cũng nhanh chống tắm rửa rồi lại tạm cái khắn quấn ngang mình vì cô mà còn rề rề thì thế nào một lát lại bị anh ăn.

Trần Gia Huy mang tâm trạng không mấy vui vẽ mà ra ngoài mở cửa, mới vừa mở cánh cửa ra thì anh đã thấy vú Từ kín cẩn lên tiếng:

"Mời thiếu gia xuống dùng bữa sáng"
"Vú cứ xuống dưới đi, hôm nay con hơi mệt nên sẽ không ăn sáng"
Nói xong thì anh đóng cửa phòng lại rồi quay trở vào trong còn cô thì nãy giờ trong nhà vệ sinh hé hé ra ngoài xem ngóng tình hình.

Thấy anh đóng cửa lại rồi thì cô đi chậm chậm ra vì phía dưới của cô còn khá đau không thể di chuyển nhanh được.

Anh quay lại thấy cô thì lên iếng:"Anh định quay vào tắm cho em mà chưa gì hết em đã ra rồi sau"
"Huhu bây giờ tui mệt lắm rồi nên anh cho tôi thiếu nợ đi"
"Có dụ thiếu nợ nữa sau"
"Có chứ"
"Vậy khi nào em trả nợ cho tôi"
"Tối đi"
Cô biết bây giờ mình đã bước vào hang cộp rồi nên chẳng còn cách quay trở ra nữa, bây giờ lỡ phóng lao rồi thì phải đi theo lao luôn.

"Đồ của tôi đã bị anh xé tan nát hết rồi, bây giờ tôi làm sau giám ra ngoài với bộ dạng này"
Trần Gia Huy nghe cô nói vậy thì anh đi lại bức từng sau đó xoay bình bông một cái, lập tức có một cánh cửa được mở ra và cánh cửa này trực tiếp lưu thông với phòng của cô:

"Ở đây còn có một cánh cửa lưu thông hai phòng nữa à"
" Tất nhiên là có" Anh nói xong rồi thì đứng đi lại bế cô về phòng của cô rồi nói:
"Hôm nay em mệt thì cứ nghic ngơi không cần làm việc nhà đâu"
"Ờ" Nói vậy thôi chứ cô mà không làm việc là lại bị người ta sôi mối nói này nói nọ nữa mệt lắm.

Trần Gia Huy để cô xuống giường rồi thì anh tự tay đi lấy đồ mặc vào cho cô rồi anh mới đi về phòng của mình.

Nhìn những hành động ân cần này của anh khiến cho cô cảm thấy hạnh phúc không thôi.

Như An Nhã cũng không biết rốt cuộc thời gian hai người hạnh phúc như vậy sẽ được bao lâu thì cô không còn quan trọng nữa mà bây giờ cô chỉ biết trân trọng những ngày tháng bình yên này để nó lưu trữ lại thành những kĩ niệm đẹp trong lòng cô.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,755
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: 33: Bệnh Lại Tái Phát


Mới ban đầu cô định sau khi tích gớp đủ tiền rồi thì cô sẽ rời khổi đây nhưng xem ra bây giờ phải thay đổi ý định thôi.

Cô tưởng tượng nếu như mình bỏ đi mà anh tìm lại được cô chắc bản thân của cô sẽ sống không bằng chết với anh quá.

Nghĩ nghĩ một hồi thì cô bước xuống giường rồi đi xuống nhà vì cô mới nhớ ra một chuyện hôm qua cô với anh quan hệ không có dùng biện an toàn nên cô phải tranh thủ đi mua thuốc tránh thai uống.

Nếu bây giờ mà cô mang thai thì không biết cái loại chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Như An Nhã mới vừa bước xuống cầu thang thì cô đã nghe phong phanh tiếng của các người hầu khác bàn tán:
Sau tôi thấy thiếu gia hôm nay hơi lạ lạ"
Ừ tôi cũng thấy vậy nữa, mọi khi thấy mặc thiếu gia căng như dây đàn vậy mà hôm nay mặt của thiếu gia tươi không cần tưới luôn"
"Êk mà sau từ hồi sáng giờ không thấy Liên đâu hé ta"
"Ừ hé nghe cô nói tui mới để ý"

"Tôi ở chung phòng với Liên nè, lúc sáng mới thức dậy thì tôi đã không thấy Liên cùng với đồ đạt của cô ấy đâu luôn"
Mọi người đang bàn tán sôi nổi thì vú đi tới, mọi người thấy vậy thì cũng từ từ tách nhau ra làm việc vì không muốn bị trừ lương.

Từ đằng xa vú Từ đi lại cô rồi hỏi:"Sau lúc nãy ta lên phòng gõ cửa mà không nghe thấy con lên tiếng"
Cô nghe vú hỏi thì cười cười rồi nói qua loa:"Dạ tối con ngủ không được nên có uống thuốc ngủ nên chắc là do tác dụng của thuốc nên lúc nãy con ngủ không nghe thấy tiếng vú gõ cửa"
Haiz.

.

lúc đó cô đang ở bên phòng anh thì sau mà nghe được tiếng gõ cửa chứ.

"Con bé này, sau này con nên ít sử dụng thuốc ngủ lại vì sử dụng nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe đâu nhe"
"Dạ"
"Mà vú ơi, bây giờ con lên dọn phòng của thiếu gia rồi sau đó xuống đây phụ giúp mọi người dọn dẹp biệt thự sau nha"
"Ukm con đi đi"
Như An Nhã vừa nhớ ra là mình phải đi dọn dẹp cái bãi chiế trường do mình và anh gây ra, để vú lên dọn dẹp mà thấy những thứ đó thì không hay cho lắm.

Lúc cô vừa lên tới phòng thì cô đã thấy ra giường kèm với quần áo rách đã được anh dọn dẹp gom vào 1 góc, đồ đạc xung quanh hình như là anh cũng đã don dẹp lại hết ra rồi.

Nhiệm vụ bây giờ của cô chỉ cần ôm cái ga giường đi giặt rồi quăn đóng đồ kia đi nữa là xong.

Sau khi dọn dẹp xong căn phòng của anh, phụ giúp mọi người dọn dẹp và nấu cơm xong thì công việc cuối cùng của buổi sáng này chính là đem cơm trưa cho anh.

Tên đường đi thì cô đã nhờ tài xế tấp vào một tiệm thuốc tây để cô mua thuốc uống sau đó thì mới tới công ty.


Lúc cô đem cơm vào công ty đem cơm cho anh thì anh la một trận vì cái tội cô chưa có khỏe mà chạy đi lung tung.

Như An Nhã nghe anh càm ràm mà thở dày, trong lòng cô thầm nghĩ:
"Trời ơi riết rồi có lòng tốt đem cơm trưa cho người ta ăn mà còn bị người ta giá huấn cho một trận nữa là sau vậy trời"
Còn Trần Gia Huy thấy cô chỉ cuối đầu làm ra vẻ mặt biết tội thì tự nhiên anh cảm thấy mình nãy giờ có hơi quá đáng.

Anh nhẹ nhàng tiếng lại gần cô rồi ôm cô vào lòng thủ thỉ:
"Ngoan, anh nãy giờ không cố ý la em, anh chỉ là lo lắng cho em đang bệnh mà phải chạy tới công ty đem cơm cho anh mà"
Nghe anh nói như vậy thì Như An Nhã ngước mặt lên nhìn anh rồi mỉm cười nói:
"Em biết mà, anh cũng không cần phải lo lắng thái quá như vậy đâu, so với trước đây thì chuyện gì không là gì với em cả.

Thôi chuyện này bỏ qua một bên đi, bây giờ chúng ta đi ăn trưa có được không"
"Được"
Sau đó anh ôm cô thêm một chút nữa rồi buôn cô ra rồi cùng cô dọn cơm ra.

Lúc ngồi xuống bàn ăn thì anh có kêu cô ngồi xuống ăn với mình vì anh bây giờ đã xem cô là vợ rồi chứ không còn là một người hầu nữa nên cô không cần nhìn anh ăn nữa.


Mới vừa chuẩn bị anh thì đột nhiên bụng anh lại dỡ chứng đau lên, Như An Nhã thấy anh đau đớn thì vội chạy lại đỡ anh rồi đi tìm thuốc cho anh uống để kìm nén lại cơn đau.

Nhưng lần này không giống như mọi khi, mặc dù đã uống thuốc nhưng cơn đau của anh thì vẫn còn, cùng lúc đó thì Quách An Dương vì có chuyện muốn nói với anh lên đây.

Cô nghe tiếng có người gõ thì đi ra xem, thấy người này hình như là trợ lí của anh nên cô đã cho cậu vào.

Quách An Dương thấy tình hình của Trần Gia HUy không ổn nên cậu cùng cô đỡ anh xuống công ty bằng cửa sau rồi lấy xe chở anh đến bệnh viện.

Bác sĩ sau khi thăm khám và tim thuốc giảm đau thì cho anh xong rồi thì cùng cô nói chuyện riêng.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,755
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: 34: Khí Chất Bá Đạo


Chẳng biết bác sĩ nói với cô những gì mà một lát sau cô đi vào phòng bệnh của anh với một gương mặt đằng đằng sát khí.
Quách An Dương ở một bên chăm sóc cho anh thấy gương mặt này của cô thì cũng phát lạnh sống lưng.
Tuy cậu biết thân phận của Như An Nhã chỉ là một người hầu nhưng cậu biết thật chất không đơn giản như vậy.
Sếp của cậu dám bỏ ra gần 1 tuần không làm việc để đi đến căn hộ ngoài biển với cô gái này, hơn nữa sếp xưa nay rất ít tiếp xúc với phụ nữa và hình như là từ ngày cậu quen sếp thì chưa bao giờ thấy sếp cho người phụ nữ nào đụng vào người mình cả.
Bấy nhiêu đây thôi là cậu cũng hiểu mối quan hệ của mình với cô gái này không đơn giản, mà hình như cậu mới nhớ ra một chuyện là cô gái này hình như là người thiếu gia bao lâu nay nhug nhớ và tìm kiếm thì phải.
Thấy tình hình không ổn nên cậu quay qua nói với nhỏ với sếp mình:
"Àk mình nhớ ở công ty còn vài bản dự án chưa hoàn thành nên mình đi làm đây.

Bye"
Sau khi Quách An Dương đi rồi thì cô lên tiếng:
"Bấy lâu nay anh chăm sóc cho bản thân cái kiểu gì mà để bản thân mình bị bệnh nặng đến nỗi như vầy vậy hả."
"Anh xin lỗi"

"Anh không cần xin lỗi đâu"
"Em giận anh sau"
"Em không có quyền gì để giận anh cả"
"Em đừng nói chuyện xa cách như vậy, anh đau lòng lắm"
"Vậy anh hãy nói thật em biết, cái đống thuốc trong cái bàn làm việc của anh là gì"
" Àk thì àk thì anh thấy khi phát bệnh mình chỉ cần uống ột viên trong lọ thuốc kia là ổn nên.."
"Nên anh nghĩ không cần uống mấy loại thuốc khác chứ gì"
Nghe cô nói như vậy thì anh cười rồi gật đầu một cái:
"Trơi ơi anh hai ơi là anh hai, cái lọ thuốc anh dùng là lọ thuốc cấp tính, nó chỉ dùng cho những lúc khẩn cấp và nó có tác dụng phụ rất cao nên không thể nào uống thường xuyên được.
Từ nay về sau anh phải ăn cơm ngày ba bữa, thuốc phải uống đều đặng và còn hạn chế uống rượu và không hút thuốc lá.

Mội hành động này của anh đều phải dưới sự dám sát của em"
Thấy cô bá đạo tuyên bố như vậy thì khóe môi anh giật giật và anh phát hiện ra mình đã đánh giá thấp cô rồi.

Mới ban đầu anh tưởng cô rất hiền nhưng xem ra anh đã lầm.
Trước những lời nói này của cô thì anh phải tuân theo thôi vì đây là lệnh của bà xã mà.

Với lại anh mà có chết thì thằng khác bay vào hốt cô rồi sau.

Không anh muốn như vậy đâu.
Nhưng mà anh nhìn lại thấy cô bá đạo như vầy trong rất cuốn hút nha, cô không còn yếu mềm, hiền diệu như mọi ngày mà thay vào đó là sự mị hoặc quyến rủ.
Sau bây giờ trong đầu anh lại có tự tưởng muốn đè cô ra ngay lúc này nhưng nghĩ lại thấy mình đang ở bệnh viện thôi.

Sau khi bác sĩ thấy tình hình bệnh của anh ổn rồi thì cho anh xuất viện và kể từ đó mỗi bữa ăn, uống thuốc của anh đều dưới sự dám sát của cô.
Mà mỗi tối thì anh đều mò qua phòng cô ngủ chung, tới sáng thì anh về phòng của mình.

Khoảng thời gian này do có anh ngủ chung nên cô cũng không còn mất ngủ nữa mà chuyển sang thiếu ngủ trầm trọng.
Ba tháng sau:
Ba tháng này anh và cô cũng không còn giữa mối quan hệ bí mật.

Lúc trước anh đi làm về sớm và vô tình thấy cô đang làm việc nhà thế là anh nỗi sùng lên và hôn cô trước mặt mọi người rồi sau đó công khai việc cô sẽ ngủ cùng phòng với anh luôn.
Nói thật thì lúc đó mọi chuyện vừa bể ra thì người trong biệt thự ai cũng há hóch và không tin nỗi chuyện này luôn.
Thời gian trước bệnh của mẹ cô cũng đã được điều trị nên hiện nay tình trạng sức khỏe của bà rất tốt.
Còn về vụ Liên bỏ xuân dược anh rồi chạy trốn thì cũng đã bị anh bắc về rồi đưa vào chợ đen.
Tuy là anh đã công bố mối quan hệ của hai người và bắt cô không làm việc nhà nữa nhưng thỉnh thoảng lúc chán quá thì cô cũng lôi ra làm.
Trưa thì cô đem cơm rồi ăn cùng anh, sau đó thì anh bắc cô phải ngồi trong lòng một lúc thì mới thả cô ra rồi các bữa tiệc gì đó cũng bắt cô đi theo.
Hôm nay cũng như mọi khi cô vừa mới bước ra khổi công ty thì đột nhiên có một người phụ nữ trung niên lại gần và bà ấy nói là có chuyện cần trao đổi với cô.
Mặt dù cô không biết bà ấy là ai nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định đi theo bà ấy.


Hai người vào một quán cà phê gần đó nói chuyện:
"Cô có phải là Như An Nhã không"
"Dạ vâng"
"Tôi là mẹ của Trần Gia Huy"
Vừa nghe nhưng lời này thì con người cô lập tức hơi run nhẹ rồi sau đó cô lập tức đứng dậy cuối đầu cung kính.
"Cô cứ ngồi đi, không cần phải hành lễ như vậy đâu"
Nghe bà ấy nói như vậy thì cô mới bắc đầu rụt rè ngồi xuống.

còn mẹ của anh khi nhìn thấy thái độ của cô như vậy thì biểu môi khinh thường.
"Tôi không rãnh mà lòng vòng nên tôi sẽ vào vấn đề chính luôn, có phải cô với con trai cô có quan hệ yêu đương không"
"Dạ đúng vậy ạ"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,755
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: 35: Cô Hãy Rời Xa Con Trai Tôi


Lý Quanh Kiều vừa nghe cô nói vậy thì bà nhanh chống mốc trong túi của mình ra một cái thẻ đen rồi đưa để lên bàn rồi đẩy về phía cô sau đó nói:
"Tiền đây, cô hãy rời xa con trai tôi đi.

Nó đường đường là một tổng giám đốc của một công ty lớn, vừa đẹp trai vừa có tài thì làm sau có thể lấy một con hầu như cô chứ.
Tôi đã tìm cho nó một vị hôn thê xứng tầm với nó rồi nên cô hãy cầm tiền rồi biến đi"
Như An Nhã nghe vậy thì trong lòng cô có chút chùng xuống nhưng bên ngoài cô vẫn cố giữa cho bản thân mình bình tĩnh nhất có thể mà nói:
"Con với anh Gia Huy chính là yêu nhau thật lòng, dù bác có đưa bao nhiêu tiền cho con thì con cũng sẽ không rời đi vì cái con yêu thật sự chính là con người người của ấy và cách mà anh ấy đối xử với con chứ con không yêu tài sản của anh ấy.
Nếu như bây giờ anh ấy nói không còn yêu, không còn cần con nữa thì con sẽ tự động biến khổi cuộc đời của anh ấy"
Nói xong thì cô đứng dậy chào Lý Quanh Kiều một cái sau đó thì rời khổi.


Còn bà sau khi bị cô nói thẳng như vậy thì mặt bà không có biểu hiện gì ngoài sự lạnh lùng và đáng sợ cả.
Lý Quanh Kiều ngồi ở quán cà phê được một lúc thì tính tiền rồi vào công ty để tìm anh.
Tại phòng tổng giám đốc.
Vừa thấy mẹ của mình thì anh lập tức đứng dạy chào bà rồi mời bà lại sofa ngồi:
"Không phải mẹ nói là mẹ sẽ đi du lịch chơi hết năm nay mới về sau"
"Lúc đầu thì mẹ cũng dự định như vậy nhưng vì có một số việc mẹ cần phải quay về."
Bà nói rồi thì lấy từ trong túi xách ra một tấm hình rồi đưa cho anh:
"Đây là con gái của bà bạn mẹ, mấy hôm trước mẹ về đây đi dự tiệc và gặp bà ấy.
Bà ấy nói con gái của bà ấy năm nay cũng tới tuổi cặp kê và trong lòng con gái của bà ấy đã mến mộ con rất lâu rồi"
"Mẹ con hiện giờ bận lo cho sự việc nên chưa muốn yêu đương"
"Con năm nay cũng đã hai mưới sáu tuổi rồi, công ty bây giờ cũng đang rất phát triển nên con đường có lấy lí do này ra nói với ta.
Con tưởng là ta không ở đây thì không biết con ở nhà làm ra chuyện gì sau.

Không nói nhiều, chủ nhật tuần này con thu xếp mà lên lịch hẹn cho hai đứa và cả hai gia đình gặp mặt.
Nếu con không đến hoặc có ý chống đối thì ta sẽ không đảm bảo cho người mà hiện giờ con đang quan tâm đâu, hơn nữa mẹ cũng sẽ không bao giờ chấp nhận một con hầu làm con dâu của mình đâu"
Nói xong rồi thì Lý Quanh Kiều rời đi.

Còn anh thì cũng đã nhận thức được mẹ của anh đã biết được mối quan hệ giữa anh và cô và với tình tình của mẹ anh thì cô có nguy cơ đang gặp nguy hiểm.
Mẹ của anh chính là con gái của một trùm mafia khét tiếng và bà ấy cũng là đứa con gái cưng của của ông ngoại và cậu anh, lại thêm bản tính duy truyền của ông ngoại anh nên mẹ của anh là một người rất khó đối phó.

Như An Nhã nói chuyện xong với mẹ anh thì trong lòng cô bổng nhiên lại có một nỗi lo lắng và bất an vô hình.

Nói thật thì trong tâm cô bây giờ cũng rối rắm lắm.
Cô không biết quyết định sẽ ở bên cạnh anh là đúng hay sai và cô cũng không biết mẹ anh sẽ làm gì tiếp theo.
Chiều hôm nay anh vẫn như mọi khi, về nhà sớm để ăn cơm cùng cô nhưng nét mặt của anh và những hành động của anh hôm nay rất lạ.
Cả cô cũng thế, từ khi đưa cơm cho anh trở về thì tâm trạng của cô cũng xuống dốc.

Cả anh và cô hai người đều có những nỗi niềm, những buồn cảm riêng mà chẳng ai nói với ai câu nào cả.
Đến tối, cũng như mỗi khi anh cũng sang phòng cô ngủ.

Hôm nay chỉ nằm lên giường ôm cô, hôn nhẹ vào mái tóc của cô rồi nói:
"Dù có chuyện gì em cũng đừng bỏ anh nha, anh đã quen cuộc sống có em rồi, nêu như em bổng nhiên biến mất thì anh cũng không biết cuộc sống cuộc sống của mình sẽ trở nên như thế nào nữa"
Đêm nay là một đêm không trăng, trời bên ngoài cũng rất tĩnh mịt, không gian bên trong căn phòng lại im ắng lạ thường.

Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, hôm nay là chủ nhật.

Sau khi cô và anh ăn cơm tại công ty rồi thì anh bảo hôm nay mình có công việc nên về trể nên cô không cần phải chờ cơm mình.
Như An Nhã nghe Trần Gia Huy nói vậy thì không hiểu trong lòng lại nỗi lên bất an.

Trong một giây phút nào đó cô đã chạy lại ôm anh rồi nói:
"Anh nhớ về sớm nha, em chờ"
Trần Gia Huy nghe cô xưng hô với mình là anh em, rồi còn còn tự động chạy lại ôm anh khiến cho anh xúc động mà ôm chặc cô vào lòng.
Hai người đang ôm nhau thắm thiết thì Quách An Dương mở cửa bước vào:

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,755
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: 36: Giữa Chữ Hiếu Và Chữ Tình


"A xin lỗi, tại cửa không khóa nên tôi mới vào, hai người cứ tiếp tục ôm nhau và xem như tôi chưa từng ở đây nha, bye"
Như An Nhã thấy có người bắt gặp hai người ôm nhau thì vội đẩy anh ra rồi sau đó vội rời khổi với một gương mặt đỏ ao.

COn Trần Gia Huy thấy chuyện tốt bị trợ lí của mình phá hỏng nên anh đã cho Quách An Dương tăng ca để đền bù tội lỗi.
Trong lúc cô vừa ra khổi công ty thì đột nhiên điện thoại của cô reo lên và người điện không ai khác chính là người dì ở dưới quê của cô:
"Alo lô"
"An Nhã hã, mẹ con..mẹ con bị người ta bắt rồi"
"Dì nói sau"

"Lúc nãy dì cũng mẹ con đi dạo thì đột nhiên có một đám người áo đen chặn đường bắt mẹ con lên xe đi mất rồi"
"Dì bình tĩnh đi, con sẽ về quê liền"
Vừa tắt máy với dì của cô xong thì điện thoại của cô lại nhận được tin nhắn từ một số máy lạ.
"Hãy rời xa con trai tôi nếu không thì tôi không chắc mẹ cô còn sống không"
Kèm theo dòng tin nhắn đó là bức ảnh mẹ cô đang bị trói, sau khi gửi bức ảnh đó thì lại có thêm một dòng tin nhắn được gửi đến:
"Cô không được nói chuyện này với ai, nếu như có người thứ ba biết được thì thứ cô nhận về được sẽ là xác của mẹ cô đấy.

Vé máy bay và cả chi phí rời xa con trai tôi thì tôi đã cho người gửi đến biệt thự.
Sau khi cô về đó thu dọn đồ thì sẽ có người đến đưa cô ra nước ngoài và hãy nhớ nếu đi thì đừng trở lại, nếu như cô trở lại thì tôi sẽ không dể dàng cho cô một con đường sống như lần này đâu.
Thời gian cô suy nghĩ và lựa chọn chỉ còn 2 tiếng nữa thôi đấy, nếu một tiếng nữa mà vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàn và lên xe của người tài xế ở biệt thự mà tôi đã sắp đặt thì mẹ cô sẽ chỉ còn mỗi cái xác thôi đấy, và tôi cũng sẽ từ bi hỉ xã cho bà ta chết không toàn thây."
Đọc xong những dòng tin nhắn này mà cơ thể của cô cứ run lên bần bật, nếu như bây giờ cô chọn ở lại như những lời mà cô đã hứa với anh thì mẹ cô sẽ chết và cô cũng không muốn làm người của kẻ đã hại chết mẹ mình
Nhưng nếu bây giờ cô rời đi thì anh sẽ làm sau, giữa chữ hiếu và chữ tình cô phải chọn cái nào đây.
Sau khi về biệt thự thì vú Từ đưa cho cô một cái hộp gỗ và bảo lúc nãy có người ghé đây và nhờ vú đưa cái hợp này cho cô.
Như An Nhã lên phòng đóng chặc cửa rồi mở ra xem.

Bên trong là một cái thẻ đen và vé máy bay.


Vừa nhìn những thứ này thì cô đã biết ai gửi rồi.
Cô lúc này không suy nghĩ được nhiều nữa mà cô vội nhanh gôm một số đồ đạt và tích gớp được bỏ vào cái túi xách cũ khi xưa của mình.
Và trước khi đi cô đã vội viết cho anh một lá thư và tờ đơn ly hôn.

Lúc trước anh một mực muốn chịu trách nhiệm với cô anh và cô đã âm thầm đi đăng kí kết hôn.
Và dĩ nhiên chuyện này chỉ có anh, cô và anh chàng trợ lý Quách An Dương, người đã sắp chuyện anh và cô đi đăng kí kết hôn.
Cô còn nhớ lúc ấy anh đã hứa vào một ngày nào đó anh sẽ tổ chức một đám cưới linh đình và tuyên bố chính là Trần thiếu phu nhân chứ không cần phải lén lúc như bây giờ.
Giờ nghĩ lại mọi chuyện mà lòng mà lòng cô cảm thấy xót xa.

Nhưng cô cũng không quên, lần này chính mẹ của anh đã bắt cóc mẹ cô, hơn nữa còn hâ, dọa cô nên chuyện này cô sẽ không dễ dàng mà cho qua.

Bình thường muốn làm gì cô cũng được nhưng mà một khi đụng tới mẹ cô thì chuyện cô rời đi sẽ không êm xuôi.

Vốn dĩ cô cũng không phải là đứa con gái công dung ngôn hạnh, có đức thánh thiện, dù người ta có ép mình đến bước đường cùng thì mình cũng sẽ đắng cay nuốt hết.
Lần này đúng thật là cô chịu đắng cay mà rời đi, nhưng cô đâu phải đức mẹ mà để cho những kẻ làm ra chuyện này được đúng như ý của họnên trước khi rời đi thì cô cũng phải để lại một ít giông bão.
Như An Nhã dọn xong đồ và viết xong thư rồi thì kéo hành lưới xuống nhà và nói với vú rằng:
"Mẹ con bị bệnh nên con phải về quê gấp nên vú không cần điện và thông báo cho thiếu gia làm phiền cậu ấy đâu.
Con sẽ ở với mẹ con cho đến khi nào mẹ con khỏe thì con sẽ lên đây nê vú nói với thiếu gia là anh ấy không cần quá lo lắng cho con đâu"
Sau khi nói xong thì cô ra cửa, quả thật cô chỉ mới vừa đứng trước cổng biệt thự thôi thì tự động có một chiếc xe chạy lại.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,755
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: 37: Bức Thư


Chiếc xa đưa cô tới một căn nhà hoang để đón mẹ cô và sau đó hai người ra được đưa thẳng ra sân bay.
Đứng trước cửa sân bay mà lòng cô cứ bịn rịnh không muốn rời khổi.

Như An Nhã cố nén nước mắt của mình mà tắt nguồn điện thoại rồi quăn vào sọt rát vì cô biết trong đây chắn sẽ có gắn định vị.
Cô biết anh có rất nhiều đối thủ trên thương trường và với tính khí của anh thì thế nào cũng cái định vị vào điện thoại của cô để có chuyện gì xảy ra thì anh còn trở tay kịp.
Nhìn món quà mà anh tặng cho mình đã yên vị trong sọt rát mà lòng cô nặng triễu, cô và mẹ mình đợi một lát thì loa phát thanh cũng thông báo chuyến bay của cô sắp chuẩn bay.
Trước khi lên máy bay thì cô nhìn lại thành phố này một cái rồi trong lòng thầm nói:
"Xin lỗi anh, tối nay em không chờ anh về được rồi"
Đám vệ sĩ của mẹ anh sau khi tận mắt thấy cô lên máy bay và đến khi máy bay cất cánh rồi thì mới rời khổi.
Còn anh sau khi tan làm rồi thì lái xe một mạch đến nhà chính để làm theo yêu càu của mẹ anh.
Khi mà khách của mẹ anh vừa tới thì hai bên gia đình nói chuyện.


Cô gái khai thì cứ nhìn anh rồi cười cười mãi.
Trần Gia Huy không hiểu sau từ nãy tới giờ lòng anh cứ lo lắng cái gì đó.

Nảy giờ xác của anh ngồi ở đây nhưng tâm hồn của anh thì đang ở biệt thự nghĩ rằng cô chắc là cô đang ngồi ở sofa chờ mình.
Mẹ của anh nãy giờ cứ gọi người phụ nữ kia một tiếng cũng sui gia, hai tiếng cũng siu gia, còn anh mắt của cô gái kia nhìn anh như muốn nhỏ giãi ra ngoài.
Cuối cùng vì chịu không nỗi cái bầu không khí nên anh đã xách áo vest đứng dậy rồi nói:
"Hiện giờ con hơi mệt nên xin phép được về nhà ạ"
Mẹ anh nghe vậy thì nhíu mài nói:" Hay tối nay con ở đây ngủ luôn đi, khổi cần chạy tới chạy lui"
"Con thích ở biệt tự của mình hơn"
Nói rồi anh nhanh chân rời khổi đó và đi một mạch ra xe rồi phóng về biệt thự.

Vừa về tới là lao vào biệt thự tìm cô nhưng chẳng thấy cô đâu.
Bổng khi vào phòng tìm cô anh thấy có một mảnh gì giấy gì đó trên bàn nên anh mở ra xem.
\Khi anh đọc bức thư này thì em đã không còn ở đây nữa rồi.

Em thật sự xin lỗi anh vì đã không giữ đúng lời hứa là hôm nay em sẽ đợi anh về, em đã không giữa đúng lời hứa là mãi mãi sẽ không rời xa anh nữa .
Có lẽ là tình yêu của em dành cho anh nó chưa đủ nhỉ nhưng em thật sự không thể nào vì tình yêu của chúng ta mà nhìn người đã sinh ra em, nuôi em lớn và luôn ở bên cạnh em ra đi.
Giữa chữ hiếu và chữ tình thì cuối cùng em vẫn chọn chữ hiếu.


Từ nay về sau anh cứ côi như mối tình của chúng ta chưa từng tồn tại, anh hãy xóa em khổi kí ức của anh và rồi sau đó anh hãy sống thật vui vẽ.
Anh cũng phải chú ý căn bệnh của mình đấy, anh hãy xem như chúng ta có duyên mà không phận.

Lúc trước là em tuổi trẻ bồng bột yêu anh, sau này thì anh lại là người yêu em nhưng rồi chúng ta cuối cùng vẫn không được sống bên nhau.
Mặc dù vậy nhưng anh cũng đừng buồn, anh hãy xem em nhưng một quá khứ và hãy lấy vợ sống một cuộc sống thật vui vẻ nha.
Ở một nơi nào đó trên trái đất này sẽ luôn có một người cầu mong anh bình an hạnh phúc.

Tuy người cùng anh đi hết cuộc đời này có lẽ không phải là em nhưng em sẽ luôn nhớ về anh và cầu mong cho anh bình an, hạnh phúc.
Lần trước chúng ta xa nhau 10 năm sau đó gặp lại nhưng không biết lần này chúng ta xa nhau không biết có gặp lại được nhau hay không nữa.
Thời gian chúng ta bên nhau thật ngắn ngủi đúng không anh, nhưng có lẽ đối với em khoảng thời gian ở bên anh là khoảng thời gian vui vẽ, là khoảng thời gian mà sẽ nhớ mãi trong tim đấy.
Cảm ơn anh đã đến bên cuộc đời em và cho em những ngày thàng vui vẽ.

Tạm biệt anh/
Đọc xong bức thư mà đôi mắt đỏ ngầu.


Anh vội điện cho Quách An Dương tìm cô rồi còn bản thân của mình láy xe thẳng đến chổ mẹ của mình.
Trong thơ cô có đề cặp đến chữ hiếu và tình, rồi còn nói về mẹ cô nên anh nghĩ chuyện này ít nhiều cũng có liên quan đến mẹ anh.
Mẹ anh trong nhà thấy anh quay lại thì chạy ra nhưng bà chưa kịp nói gì thì anh đã nói:
"Cô ấy đâu"
Bà nghe vậy thì giữa vờ không biết nói:
"Cô ấy là ai, àk vị hôn thê lúc nãy mẹ chọn cho con người ta còn ở trong nhà nói chuyện với mẹ kìa"
"Như An Nhã đang ở đâu" Lần này nói giọng điệu của anh rất đáng sợ khiến cho bà không còn thông dong nữa mà sắc mặt của bà đanh lại nói:
"Con nhỏ đó chỉ là một người hầu, nó không xứng với con"
"Tôi nhắn lại lần nữa, An Nhã đang ở đâu"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,755
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: Chương 38


"Nó bây giờ chắc đã đi thật xa rồi.

Gia Huy àk con mau tĩnh lại đi, mẹ không biết cin nhỏ đó đã bỏ bùa mê thuốc lú gì msf tại sau con lại yêu nó đến như vậy"
Anh thấy bà không chịu nói thì anh lập tức rời khổi, anh biết mẹ anh đã không muốn cho anh biết cô đan ở đâu thì anh có làm gì cũng vô vụn mà thôi.
Do chuyến bay của cô có đã bị mẹ anh động tay động chân rồi nên anh chẵn tìm ra được chút tin tức nào của cô.
Đã một tháng trôi qua, Trần Gia Huy lúc này người đầy mùi hôi, đầu tóc thì rủ rượi nhìn người không ra người ma không ra ma.
Mấy hôm qua anh đã chạy khắp nơi tìm cô nhưng chẳng thấy người đâu.

Dựa vào định vị trên điện thoại của cô thì anh chỉ đi tới sân bay rồi sau đó thứ anh thấy được chỉ là chiếc điện thoại nằm ở trên xe chở rát.
Trần Gia Huy tuyệt vọng ở nằm ở trên giưởng ngủ của cô mà nước mắt lăng dài.


Anh đã tự hứa với lòng là sẽ bảo vệ cô, không để cô rời khổi anh nhưng cuối cùng...
Anh cảm thấy cả người yêu của mình anh còn không bảo vệ được thì làm gì được chứ.

Căn phòng cô ở ngày nào nó cũng đã dần lạnh đi.
Mùi hương của cô sớm cũng đã không còn, ngay bây giờ anh cảm thấy nhớ cô kinh khủng.
Nghĩ được một lát thì anh lại uống một hớp rượu rồi lại nói:"Em là kẻ thất hứa, em đã hứa với anh là em sẽ không bao giờ bỏ đi nữa rồi mà.
Còn anh là một thằng tồi vì cả người yêu của mình mà cũng không bảo vệ được." Nói xong thì anh lại uông thêm một hớp rượu.
Một lát sau thì bụng của anh lại nhói đau, anh biết bệnh của mình lại tái phát nữa rồi nhưng anh chẳng quan tâm gì lắm vì trong đầu anh bây giờ chỉ có hình bóng của cô mà thôi.
Mấy ngày qua anh không đến công ty khiến cho tình hình của công ty cứ loạn cào cào hết cả lên nên ba của anh phải từ nước ngoài bay về tạm thời quản lý công ty thay anh.
Cong mẹ của anh cứ thấy con trai của mình tối ngày tự nhốt rồi hành hạ bản thân của mình thì lòng bà đau như cắt.
Mới ban đâu bà nghĩ anh chỉ cần xa cô một thời gian rồi sẽ trở lại nhưng trước nhưng xem ra bà đã đánh thấp tình cảm mà anh dành cho cô rồi.
Hôm nay bà đến biệt thự để muốn nói chuyện với anh nhưng gõ cửa mãi mà chẳng nghe anh lên tiếng, rồi không biết vì sau trong lòng bà lại hiện lên một nỗi bất an vì thế nên bà đã kếu vệ sĩ cùng với người làm tông cửa phòng.
Cánh cửa vừa mở ra khiến cho bà quản hồn.

Hình ảnh Trần Gia Huy nằm lăng lốc ở dưới nền nhà, xung quanh anh toàn là những võ chai rượu.
Người hầu lẫn vệ sĩ thấy anh như vậy thì liền lập tức đưa anh đến bệnh viện.

Còn bà Lý Oanh Kiều đợt này bà sợ thật rồi.

Bà không nào tưởng tượng con trai của mình vì Như An Nhã hành hạ bản thân của mình đến mức thế này.
Hai ngày sau khi cấp cứu xong và tĩnh lại thì anh như cái xác không hồn vậy, cứ tối ngày ngơ ngơ ngẫn ngẫn.


Lý Oanh Kiều thấy con trai của mình cứ như vậy mãi nên cuối cùng bà cũng nói cho anh biết nơi mà bà đã sắp xếp cho cô.
Thế là sau khi tình trạng của anh đỡ lại một chút thì anh liền mang theo tâm trạng phấn khở mà đặt vé máy bay đi tìm cô.
Trần Gia Huy vừa đến địa chỉ mà mẹ anh đã cho thì anh phát hiện ra cô đã không còn ở đây nữa.

Bà chủ nhà trọ cho anh biết là cô đã rời đi vào ba tuần trước.
Do ở đây không phải địa bàn của anh nên việc tìm kiếm cô trở nên khá khó khăn.

Rồi đột nhiên anh nhớ ra ở đây là địa bàn của Giang Hi Văn nên anh đã điện nhờ anh ta tìm kiếm giúp nhưng kết quả chỉ là con số không.
Kể từ ngày đó anh luôn cho người tiềm kiếm cô, anh cũng không còn như trước nữa mà đã quay lại công ty làm.
Nhưng chỉ khác là anh đã lạnh lùng hơn trước, còn đối với mẹ của mình thì anh không nói với bà một lời nào.

Mặc dù bà đã nhiều lần tìm kiếm anh và xin anh tha thứ nhưng cuối cùng anh vẫn lạnh nhạt mà bỏ đi khiến cho bà đau lòng không thôi.
Cũng từ này đó anh trở thành như một người hoàn toàn khác.


Anh luôn luôn cáo ngắc, mỗi lần mở cuộc hợp ra là nhân viên sợ xanh mặt vì bọn họ chỉ cần làm sai một số liêu nhỏ thôi là xác định với anh liền.
Mỗi lần anh làm định bỏ bửa thì anh lại nhớ lời cô dặn là phải ăn uống đàng hoàn và thế là anh đi ăn cơm.

Nhưng chuyện cô nói anh nên tìm người thích hợp để lập gia đình thì anh không làm được vì anh đã xác định là người có thể cùng anh tạo nên một gia đình chỉ có thể là cô mà thôi.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng mà tin tức tìm được cô chỉ là một con số 0 mà thôi.

Mỗi lần nghe báo cáo như thế thì anh lại chữ những người kia te tua rồi bản thân lại uống rượu.
Căn phòng ngủ của anh hiện tại cũng đã được dời thẳng qua phòng của cô luôn rồi, mỗi một đồ vật, đồ đạt trong căn phòng của đều đuược anh giữa gìn rất kĩ càng.
..............
Như An Nhã và mẹ cô sau khi bay đến thành phố này thì theo miếng giấy của mấy người kia mà đến nơi mẹ anh đã sắp xếp cho cô vì ở nơi đất khách quê người này cô chẳng biết phải ở đâu cả.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,755
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: Chương 39


Sau khi có chổ ở cố định rồi thì cô đi tìm việc.

Do cô không có bằng cắp gì cả nên cô chỉ đi phát tờ rơi thôi.
Hôm ấy cả ngày cô chỉ mới phát được có vài tờ.

Cô phải đi tới chiều, tối thì mới phát xong.
Như An Nhã biết cuộc sống của mình không được như trước nên cô đành phải tiết kiệm vì thế nên cô chọn đi bộ về.

Thế mà quái nào cô lại đi lạc vào cái hốc cái hẻm nào cũng không biết nữa.
Và sau đó cô lại phát hiện ra có ngươi đang ở trong cái hẻm đó nên cô đã đi vào xem với một tâm trạng không hề lo sợ.
Nói như vậy thôi chứ tay chân của cô lúc này đã rung lên cầm cặp rồi:
"Có ai ở trong đó không"
"Cứu cứu"

Nghe có người nên cô lấy cái điện thoại trong túi của mình ra rồi gọi thẳng vào góc hẻm.
Và thứ cô thấy chính là Giang Hi Văn đang nằm ở trong đó với một cái chân của anh hình như là đang bị thương.
Như An Nhã nhớ đến ngày xưa anh đã cứu mình nên cô cũng nhanh chống đi lại đỡ anh lên.

Cô thấy tình hình này không ổn nên đã lấy hết số tiền hôm nay vất vã kiếm được mà gọi taxi.
Về tới phòng trọ thì mẹ cô phụ cô đưa anh vào nhà.

Để ngồi xuống cái sofa rồi thì mẹ cô kêu cô đi lấy đồ sơ cứu còn mình thì giúp anh cởi áo đồ ra để chuẩn bị rửa vết thương cho anh.
Nhìn bộ đồ trên người anh thì bà cũng đoán ra được phần nào nên bà cũng không gọi cứu thương.
Thật ra hồi xưa bà theo học y nhưng nữa chừng lại đi lấy ba của cô nên bà nghĩ học.

Mấy cái cao siêu thì có lẻ bà không biết nhưng việc cầm máu, bănh bó lại thì bà dư sức.
Anh bị một vết thương nhẹ ở vùng bùng bụng và vùng chân.

Sau khi cô lấy hợp sơ cứu lại rồi thì bà với cô lấy kéo nhấp phần áo quanh bụng của anh để dễ dành cho việc sơ cứu.
Bà Kiều Lệ Trang sau khi cắt quần áo của anh ra thì phát hiện gần vết thương ngay vùng bụng của anh có một vết bớt.
Nhưng sau đó bà cũng không để ý đến đó nhiều mà tập trung sơ cứu vết thương cho anh, Như An Nhã thì cũng ở một bên phụ mẹ của cô trong việc giúp anh băng bó vết thương.
Sau khi băng bó và cầm máu vết thương xong thì cô tìm một bộ đồ nào đó để thay cho anh.
Sau khi hoàn tất xong thì cô mới lên tiếng:"Chúng ta cũng thật có duyên, không ngờ sau khi qua đây người đầu tiên tôi gặp lại là anh"
"Tôi cũng không ngờ hôm nay cứu tôi lại là cô, mà không phải cô đang ở bên kia với Trần Gia Huy sau"
"Haiz...!chuyện này dài dòng lắm, àk phải rồi, anh giúp tôi giữa kín chuyện tôi đang ở đây nha"
"Ukm"
"Hôm nay anh tạm thời ngủ giường của tôi đi, hôm nay tôi sẽ qua giường bên kia ngủ với mẹ"
Sáng hôm sau thì cô thức sớm nấu ít thức ăn sáng cho mọi người rồi lại ra đường đến công ty nhận tờ rơi để phát"
Còn Bà Kiều Lệ Trang sau khi thấy cô đi làm và anh thì tỉnh ngủ rồi thì bước vào phòng nói chuyện với anh.

"Cậu cho tôi hỏi cậu vài câu được không"
"Bác cứ hỏi đi ạ"
"Vết bớt ở phần bụng gần vết thương của cậu có từ khi nào vậy"
Giang Hi Văn nghe bà hỏi câu này thì có phần phần khó hiểu nhưng vẫn trả lời:
"Cháu có từ lúc nhỏ"
"Con hình như không phải người ở thành phố này đúng không, hiện giờ con đang ở với ai"
"Con đúng thật không phải người ở đây, con hiện đang sống với ba và em gái"
"Con con sống chung với ba ruột của mình à"
Nghe câu này thì Giang Hi Văn nhíu đôi chân mài của mình lại một cách khó hiểu nhưng cuối cùng cậu vẫn lựa chọn trả lời câu hỏi của mình:
"Con đang ở với ba ruột của mình ạ"
Bà Lệ Kiều Trang nghe anh nói vậy thì khóc nấc lên.

Còn Giang Hi Văn lúc này ở trên giường chẳng hiểu cái mô tê mình, Anh không hiểu sau bà hỏi anh những câu hỏi kì lạ rồi lại khóc lên.
"Cháu nãy giờ có nói gì sai sau"
"Không, ta không hiểu sau khi ta nhìn con ta lại nhớ tới đứa con trai của ta"
"Con trai của bác"
"Nó là anh trai của Như An Nhã tên Như An Minh, trong một lần đi dự tiệc đã vô tình lạc mất thằng bé"

Giang Hi Văn vừa nghe đến cái tên này thì đột nhiên anh lại kích động một cách lạ thường.
"Bác nói anh của Như An Nhã tên Như An Minh"
"Đúng vậy"
"Không..không lẻ"
"Con chính là Như An Minh con trai của mẹ có phải không"
"Con con"
Sau đó là một màn nhận mẹ con diễn ra:
"Tại sau bây giờ con lại ở đây, hơn nữa lại còn họ Giang"
"Con chỉ nhớ khi xưa do con ham chơi nên con đi lạc, sau đó có một đám người bắt con và bọn chúng đưa con sang đây.
Lúc đó con rất sợ nên đã tìm cách thoát, sau khi tách khỏi được đám người bắt cóc rồi con lai vô tình bị đụng xe.
Sau tai nạn đó thì con tạm thời mất trí nhớ và người đụng con chính là ba nuôi con hiện giờ.
Do ba nuôi con bị hiếm muộn nên cuối cùng nhận con làm con trai nuôi của ông ấy, khoảng một thời gian sau thì ông ấy có một đứa con gái.
Đến vài tuần trước thì con vô tình lấy lại được trí nhớ và đã bắt đầu về lại nước tìm kiếm nhưng chẳng có manh mối gì về gia đình của chúng ta.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom