Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] [Yandere] Kẻ Đeo Bám

[Yandere] Kẻ Đeo Bám
Tác giả: Yandere_aki
Tình trạng: Đã hoàn thành

--- oOo ---


Thể loại: truyện kinh dị

Kết cục của một cô gái khi bị kẻ Yandere đeo bám sẽ như thế nào? Mời các bạn đón đọc và theo dõi nhé.
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Một buổi tối kia, cô đang trên đường về nhà sau khi ra ngoài mua một ít đồ. Đi qua một con hẻm nhỏ, bỗng cô thấy một người đang ngồi dựa lưng vào tường, cô không thấy rõ mặt người đó.

Cô định cứ thế mặc kệ, bởi cô không muốn gây phiền phức cho bản thân. Nhưng tiếng thở dốc ngày càng nặng nề hơn, chắc có lẽ người ta bị thương, thôi thì hôm nay cô giúp đỡ một lần vậy.

Vừa đi vào trong, cô thấy thì ra là một chàng trai, nhìn có chút quen mắt. Hình như nhận ra có ai đó bước vào nên chàng trai ngước mặt lên. Cô nhận ra cậu ấy, là Alex, cậu học sinh ngồi sau cô trong lớp. 

"Này Alex, cậu không sao chứ?" - Cô nói xong thì tiến tới dìu cậu đứng dậy. "Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Mình vừa bị cướp, cảm ơn cậu nha Jane." - Một giọng nói trầm đáp lại cô.

"Nhìn cậu chật vật như vậy, hay là cậu về nhà mình đi, nhà mình gần đây đến đó có thể giúp cậu sơ cứu vết thương"

Thế là cô dẫn cậu về nhà. Căn nhà sáng trưng, có lẽ mẹ cô đã về nhà rồi.

Nghe tiếng cửa mở, mẹ cô chạy ra xem - "Jane, con về nhà rồi. Ai đây? Cậu nhóc bị thương rồi, mau dìu cậu ấy lên ghế sofa đi"

"Con chào cô ạ"- cậu ấy nói.

"Mẹ lấy giùm con hộp y tế "

Khi cô nhìn kĩ lại  chỉ là những vết thương ngoài da thôi, không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần sát trùng vết thương rồi dán băng kéo lại là xong. 

Cô làm vô cùng nhanh chóng, thoáng chốc đã xong hết.

"Cháu bị sao vậy? Sao lại bị thương thế này." - Mẹ cô hỏi.

Cậu ấy kể lại hết mọi việc. Thì ra sau khi cậu ấy giao đồ của mẹ đến nhà dì, trên đường gặp một thằng ăn cướp, hắn cầm dao trấn lột cậu, cậu chống cự nên mới có tình trạng như vậy, cũng may là không bị mất thứ gì.

"Con ở lại đây ăn cơm đi, trời cũng tối rồi." - Mẹ cô ở trong bếp nói vọng ra bên ngoài.

"Cám ơn cô, nhưng con phải về nhà ạ. Ba mẹ con ở nhà chắc lo lắng lắm.

"Vậy thôi, khi nào rảnh con ghé thăm nhà cô chơi nhé"

"Dạ"

Sáng hôm sau, cô bước vào lớp đã thấy cậu ngồi đến rồi. Cô bước lại gần và hỏi - "Hôm qua cậu không sao chứ?"

"Mình khỏe rồi, cám ơn cậu."- Cậu ấy cười trả lời cô. Nói thật đây là lần đầu tiên cô thấy cậu cười, nụ cười ấy rất tươi khiến cho người khác cảm thấy cũng vui vẻ lên. Alex là một người có thể nói là ít nói chuyện trong lớp, thậm chí cậu ấy cũng chẳng giao tiếp với ai. Lúc nào cậu ta cũng cúi mặt xuống bàn, các hoạt động trong lớp, trong trường cậu cũng không tham gia. Dường như cậu muốn tách mình ra khỏi thế giới, cô lập chính mình lại. Cậu ấy có một vẻ ngoài thanh tú, mái tóc đen ôm sát gương mặt, mái tóc dài che gần hết con mắt, cậu ta cũng được coi là đẹp trai nhưng do tính cách quá trầm lặng nên cũng không có con gái làm quen.

Sau khi tiếng chuông vang lên báo hiệu đã đến giờ về, có một vài bạn đến rủ cô đi karaoke nhưng cô từ chối. Còn lâu cô mới đi đến đó, cô không muốn cho người khác biết giọng hát bò rống của mình đâu.

Đột nhiên cô cảm giác được có ai đang đi theo mình. Có lẽ do cô suy nghĩ liên miên thôi, chứ có ai thèm theo dõi cô chứ. Nhưng mà tiếng bước chân đằng sau càng ngày càng rõ, móa ơi thật sự có người đi theo con sao. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Một bàn tay đặt lên vai cô làm cô giật mình. Cô quay đầu lại và hốt hoảng kêu:

"Trời Alex! Làm mình hết hồn à, tưởng kẻ nào có ý đồ xấu với mình chứ. Mà cậu kiếm mình có chuyện gì không?

"À...Thật ra... mình muốn mời cậu đi ăn để cám ơn. Cậu đi được không?" - Cậu vừa gãi đầu vừa nói trông ngốc vô cùng.

"Được chứ."- Cô cười vui vẻ nhận lời, nghĩ sao không nhận cho được đồ chùa mà.

Bây giờ hiện ra trước mắt cô toàn là những món cô thích khiến cô vui vẻ híp mắt lại, đáng yêu vô cùng. Cô ăn đã gần được một nửa rồi ngẩng đầu lên mới thấy, Alex không hề ăn cái gì chỉ ngồi uống nước.

"Sao cậu không ăn đi?"

"Mình không sao, cậu ăn đi" - Cậu ấy lại cười một lần nữa.

"Cậu cười đẹp thiệt đó" - Cô nói xong rồi lại cúi đầu ăn tiếp.

"Thật sao? Vậy mình sẽ luôn cười chỉ với mình cậu thôi."

Cô cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng thôi kệ ăn trước đã.

Sau khi ăn xong, có người phục vụ vô thanh toán. Cô thấy cậu cầm hóa đơn rồi nhét vào trong cặp thì ngạc nhiên hỏi:

"Cậu giữ cái hóa đơn làm gì?"

"Mình có thói quen lưu giữ lại mọi thứ. Giờ để mình đưa cậu về nhà."

Trên đường đi, cả hai không nói với nhau một câu nào, tạo nên một bầu không khí ngại ngùng. Đột ngột cậu hỏi:

"Chúng ta làm bạn bè với nhau được chứ?"

"Không phải trước đó chúng ta đã là bạn sao?"

"Không giống,  trước đó tớ với cậu cũng chỉ là quan hệ bạn bè chung lớp thôi."

"Sao cũng được, mình đến nhà rồi, bye cậu." - Cô chào cậu rồi bước vào nhà.

Kể từ sau ngày hôm đó, ngày nào cậu ta cũng đi theo cô. Cô đi đâu cậu ta theo đó, tất nhiên là trừ chỗ WC. Có mấy lần cô bực quá phải hỏi "sao cậu cứ đi theo mình quài vậy" thì cậu ta lại trưng ra gương mặt đáng thương, chớp chớp đôi mắt nói "Không phải chúng ta là bạn sao". Nhìn khuôn mặt đó, bao nhiêu lời muốn nói lại nuốt trôi vào họng không thoát ra được. Ai bảo mặt cậu ta lại đáng yêu như vậy khiến cho cô mềm lòng. Thấy cô không phản đối nữa cậu lại cười híp mắt thiếu điều có cái đuôi đằng sau lắc qua lắc lại chẳng khác gì một con khuyển.

Mà cũng nhờ phước cậu ta mà có nhiều ánh mắt liếc qua cô. Cậu ta đẹp trai, tính tình trầm lặng không tiếp xúc với ai giờ lại bám theo cô, không có người ghen tị mới lạ.

Nói đi cũng phải nói lại, cậu ta thường xuyên rủ cô đi chơi và luôn là người thanh toán mọi thứ. Cô thấy vậy hơi ngại nhưng cậu cứ kiên quyết mình trả. Thấy cậu ta như thế cô cũng đành thôi không nhắc đến nữa, lâu ngày cũng thành quen.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Vào một ngày, đột nhiên mẹ cô nói rằng phải chuyển đến nước ngoài sống. Mọi thứ đến quá đột ngột, cô chưa chuẩn bị gì hết. Cô còn bạn bè, còn chưa học hết chương trình cấp 3 thế mà phải ra nước ngoài rồi. Vì quá nhanh nên cô không thể báo cho bạn bè biết, cũng không thể nói cho Alex. 

Khi đi đến sân bay, cô quay lại nhìn thành phố mình đã sống từ khi còn nhỏ, nhớ lại những kỉ niệm mình đã trải qua. 

"Jane, mau lên đi con. Chuyến bay chúng ta đi sắp đến giờ khởi hành rồi." - Mẹ cô nói.

Cô biết sắp phải xa nơi này rồi, không biết chừng nào mới có dịp quay lại. Thế là cô cất bước quay lưng đi hòa vào dòng người tấp nập.

------------------------------------------------

Sau 2 năm..............

Trường bên Mỹ cô cho học sinh nghỉ học 1 tháng, nên cô quyết định bay về lại nơi cô từng sống. Mọi thứ vẫn không thay đổi gì, vẫn như lúc đó trước khi cô đi.

Bỗng có một giọng nói cất lên:

"Jane?"

"Jane?"

"Jane?"

Cô quay lại nhìn, thì ra là Alex, đã 2 năm rồi cô không gặp lại cậu. Từ khi qua đó cô cũng mất liên lạc với cậu. Bây giờ nhìn lại cậu ấy đã khác xưa, dáng người đã cao hơn một cái đầu, tóc đã được cắt ngắn lại lộ ra khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô.

"Alex, lâu rồi không gặp." - Cô mỉm cười nhìn cậu.

"Jane, mình nhớ cậu nhiều lắm." - Nói xong cậu tiến đến ôm lấy cô.

"Mình cũng nhớ cậu." - Cô vòng 2 tay ôm lấy cậu. "Mà sao cậu lại ở đây?"

"Mình kiếm cậu khắp nơi, mỗi ngày mình đều đến đây để xem cậu có về không. Giờ thấy cậu về rồi, mình vui lắm."

"Xin lỗi cậu, mình phải ra nước ngoài, chưa kịp thông báo cho cậu."

"Không sao, giờ chúng ta đi ăn đi, mình biết gần đây có một nhà hàng mới mở, mình đãi cậu mừng cậu về."

"Được"

Vẫn như trước, một bên cô nói về những gì mình đã trải qua, còn bên kia cậu chỉ im lặng lắng nghe. Ăn xong trời cũng đã gần tối, cô vẫn chưa biết mình nên ở đâu. Căn nhà cô ở trước kia đã bán cho người khác, chắc cô phải ra khách sạn ở. Nghe cô nói vậy, cậu nhanh chóng nói: 

"Hay cậu về nhà mình đi, nhà mình còn dư phòng, ba mẹ mình cũng ở đó, họ cũng không phản đối đâu."

Nghe qua cũng không tệ, bây giờ nếu ở khách sạn cũng cần rất nhiều tiền, cô còn có nhiều thứ phải mua. Thế là cô gật đầu đồng ý.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Từ đằng xa, cô thấy cậu lái một chiếc xe hơi đến, cũng không biết là hiệu gì nhưng nhìn vẻ ngoài của xe cũng biết nó rất mắc. Chiếc xe dừng ngay trước mắt cô, cậu xuống xe rồi đi đến kế bên chỗ lái mở cửa ra cho cô.

- Cậu lên xe đi. 

Thế là cô bước lên xe mà không biết có chuyện sẽ xảy ra sắp tới đối với mình.

Trên đường đi, cô quan sát hai bên đường chỉ thấy một màu đen, nhìn rõ cũng thấy được là một mảnh rừng, phía xa xa cũng có vài căn biệt thự. Cô không hiểu tại sao phải sống ở xa thành phố như vậy, nó tách biệt hoàn toàn với thành phố.

Đến nơi, cô thấy là một căn biệt thự mang phong cách cổ điển, xung quanh là một vườn hoa, chính giữa có một tượng đài phun nước lớn. Bao xung quanh ngôi nhà là những bức tường đường xây nên rất cao. Cô quan sát xung quanh không thấy ai khác, không lẽ cậu ta sống một mình trong căn nhà này. 

Khi đi vào bên trong, cô thấy có một chút ánh đèn nhấp nháy phát ra từ chiếc tivi treo trên tường làm rõ ràng hai cái đầu đang ngồi trên sofa phía đối diện. Do chiếc sofa quay ngược lại với cô nên cô không thấy rõ mặt, nhưng nhìn có vẻ là ba me của Alex. Cô định lên tiếng chào hỏi thì Alex nói:

- Cậu đừng lên tiếng, chắc ba mẹ mình ngồi xem phim nên ngủ luôn rồi. Họ thường như vậy, cậu không cần để ý đâu.

Nghe cậu ta nói vậy, cô cũng không lên tiếng nữa mà im lặng cùng Alex đi lên lầu. 

- Đây là phòng cậu nè, phòng mình ở phía đối diện. Phòng này mình để lâu rồi không ai sử dụng nên mình  dọn dẹp lại rồi sẽ để cậu vào ở. Trước hết cậu vào phòng mình ngồi chơi trước đi.

Cô nhìn xung quanh, thấy kế bên phòng Alex là một căn phòng khác nữa, trông có vẻ huyền bí. 

- Phòng này là phòng gì vậy? - Nói xong cô định bước lên mở cánh cửa phòng ấy ra coi thì có một cánh tay kéo cô lại.

- Không có gì đâu, chỉ đựng vài thứ linh tinh của mình thôi, cậu vào phòng mình ngồi đi.

Căn phòng cậu ta ở rất sạch sẽ, những đồ vật được sắp xếp một cách ngăn nắp, xung quanh được trang trí theo màu chủ đạo là trắng đen trông có vẻ âm u. Cô bước lên ngồi lên trên giường cậu.

- Cậu ngồi ở đây chờ mình một chút, mình sang phòng kia dọn dẹp.

- Được rồi, mình sẽ ngồi ở đây.

Chờ Alex đi ra ngoài, cô mới rón rén lại gần cánh cửa mở ra chút xíu để xem cậu ta có ở bên ngoài không. Cô không thấy ai, nghe bên phòng đối diện có tiếng dọn dẹp nên cô mừng thầm bước từng bước đến căn phòng bên cạnh. Cậu ta không cho cô vào, cô lại càng muốn vào để xem bên trong có thứ gì.

Khi cô mở cánh cửa phòng kia ra, mọi thứ bên trong khiến cho cô sững sờ tại chỗ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Có H


Trong căn phòng đó tràn ngập những bức ảnh của cô, có ở trong lớp, có ở trên đường, thậm chí cũng có nhiều bức ảnh trong nhà. Chúng được dán đầy ở các bức tường trong phòng, có nhiều tấm được phóng lớn ra. Ngoài ra khi cô đi vào bên trong, cô thấy có một hộp tủ đựng đầy những hóa đơn, cũng có những tủ đựng bút, quần áo, những vật dụng của con gái,...... Chúng đều là đồ cô đã vứt bỏ, không ngờ lại xuất hiện ở đây. 

- Aish.. đã dặn cậu là không được vào phòng này rồi. Cậu không ngoan, phải phạt. - Hắn ta đột nhiên ôm lấy eo cô từ đằng sau, đưa môi đến tai cô phả ra những hơi nóng. Điều đó khiến cảm giác nguy hiểm của cô tăng cao.

- Tại sao cậu lại lấy mấy thứ này? Cả những bức hình nữa, cậu theo dõi tôi sao? - Cô lắc mạnh thân mình muốn thoát ra khỏi siềng xích của hắn. Bỗng có một vật cực nóng đâm vào mông cô khiến cô ra sức càng nhiều hơn.

- Cậu nói những thứ này sao? Mình muốn biết mọi thứ về cậu, từ lần đầu tiên gặp cậu, mình đã muốn cậu đến phát điên lên được. Những hóa đơn này mình giữ lại để chứng tỏ ngày đó chúng ta đã ở bên nhau, đã trải qua cùng nhau. Còn những vật này vì là của cậu nên mình đều muốn hết.

- Cậu là đồ điên, đồ biến thái, mau buông tôi ra.

- Không buông, có chết cũng không buông. Mình còn chưa trừng phạt cậu nữa.

Hắn nói xong liền đẩy cô lên bức tường, môi nhanh như chớp ép lên môi cô. Cô lắc cái đầu tránh né nụ hôn của hắn, môi mím chặt lại không cho hắn đi vào. Thời gian trôi qua từng chút, do thiếu dưỡng khí nên cô phải thở hổn hển lấy thêm khí, nhân cơ hội đó hắn đưa lưỡi mình vào miệng cô càn quét xung quanh, cuốn lấy lưỡi cô cùng cô chơi đùa. 

Một tay hắn giữ chặt hai tay cô đưa lên đầu, tay còn lại luồn vào trong áo cô vuốt ve bên trong. Tay hắn nhanh chóng cởi ra áo lót rồi dùng sức bóp mạnh vào đôi gò bông của cô.

Khi hắn chấm dứt nụ hôn, thân thể cô cũng đã mềm nhũn mà dựa vào hắn, hai tay cô đã được thả ra lúc nào không biết nhưng giờ cô không còn sức lực để có thể phản kháng. Hắn nhanh chóng cởi hết áo cô ra, đôi môi lướt đến cổ rồi mút mạnh vào tạo ra dấu hôn đỏ ngầu, môi hắn lướt đến đâu chỗ đó sẽ xuất hiện những dấu hôn dữ tợn tím xanh, rồi hắn đưa môi ngậm chặt vào điểm đỏ trên ngực cô liếm mút không ngừng, tay còn lại cũng ra sức bóp bên kia nhào nặn thành đủ thứ hình.

Cô cố dùng sức lấy tay đẩy hắn ra, hắn đột nhiên cắn mạnh vào nhũ hoa của cô khiến cô phải thét lên đau đớn. Một dòng điện chạy ngang qua đầu cô, bên dưới nhà có ba mẹ của hắn, tại sao cô la to như vậy cũng không có ai lên đây. Nhưng chưa suy nghĩ được gì cô bỗng cảm nhận được có một bàn tay đang luồn vào trong quần của cô mà xoa bóp bên ngoài quần lót. Hắn vén bên quần lót cô ra rồi dùng ngón tay đâm vào bên trong.

- Đừng, xin cậu.... 

Hắn mặc kệ lời van xin của cô mà chơi đùa tiếp. Một ngón, hai ngón, rồi ba ngón,.... cô cảm thấy có một dòng điện chạy từ trên thân truyền thẳng xuống hạ thể cô, một dòng chất lỏng trào ra làm ướt cả tay hắn. Hắn đưa chất lỏng ấy lên môi mình ngậm vào rồi than nhẹ:

- Chất dịch của Jane thật ngọt ngào. 

Hắn rút tay ra đột ngột, bế cô lên đưa đến sofa gần đó. Khi đặt cô lên trên, hắn bắt đầu giải thoát quần áo của mình. Cô nhanh chóng lùi người ra sau hòng thoát khỏi hắn. Mắt hắn thấy cô có ý định trốn, hắn dùng tay kéo chân cô lại, mở rộng hai chân cô ra, đặt vật sớm đã ngẩng đầu ngay trước cửa huyệt cô.

- Không, Alex...

Đột nhiên thân thể bị xuyên qua, cảm giác đau đớn lan tràn khắp người cô khiến nước mắt cô không ngừng rơi ra. Hắn ôn nhu liếm đi nước mắt cô.

- Cuối cùng anh cũng có được em, Jane. Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em,....

Sau mỗi tiếng yêu là những đợt tấn công không ngừng vào hạ thể cô, hắn đâm tới tận tử cung của cô. Sau vài lần đụng chạm, một dòng chất lỏng ấm nóng phun ra vào hoa huyệt cô. Cô mệt mỏi nằm yên trên chiếc sofa. Khi hắn đã lấy lại sức, hắn bế cô qua phòng của hắn rồi đặt cô lên giường, ngay lập tức hắn nằm đè lên cô bắt đầu cuộc tấn công thứ hai. 

- Alex, dừng lại ngay.

- Cục cưng, anh đã nhịn lâu rồi.

- Không.......

Đêm còn rất dài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Một cảm giác đau đớn lan tràn khắp người cô, thân thể như không còn là của mình, đặc biệt là chỗ ở giữa hai chân.

Cô nhúc nhích cơ thể thì phát hiện có một cánh tay rắn chắc đang vòng qua eo mình, đầu cô đang gối lên cánh tay còn lại. Cô không thể tin là mọi chuyện đã xảy ra như vậy, những hình ảnh tối qua ùa về trong não cô khiến cô sợ hãi.

Cô cố gắng nhấc cánh tay hắn ra khỏi người cô, chân cô vừa chạm đất thì cảm giác đau đớn lại đến, cô cố lết thân mình để đi kiếm quần áo. Cô nhất quyết phải ra khỏi căn nhà này.

Sau khi mặc đồ xong, cô bước đi khẽ xuống lầu. Khi đi ngang qua phòng khách, cô nhìn vào chiếc sofa, ngạc nhiên rằng ba mẹ của hắn vẫn ngồi ở tư thế đó từ tối hôm qua, chiếc tivi vẫn còn bật. 

Cô muốn xem họ có bị làm sao không, nên bước đến gần sofa. Khi nhìn đối diện họ, cô khiếp sợ không nói nên lời. Trên cổ mỗi người đều có vết đâm ngay tại động mạch chủ, chiếc áo bị nhiễm một màu đỏ thẫm, hốc mắt mở to có thể nhìn thấy những con côn trùng đang bò lúc nhúc qua mắt. (Cái này ta chém:)))

Đây không phải là sự thật, hắn không thể nào giết người được. Nhưng những gì trước mắt khiến cô sững sờ, bàng hoàng. Cô phải ra khỏi đây, ngay bây giờ. 

Gần đến cánh cửa, ngay khi vừa mở cánh cửa ra, một bàn tay khác đẩy mạnh cánh cửa khiến nó đóng sập lại. Một cánh tay khác vòng lên cổ cô, mặt hắn tiến sát đến gần mặt cô.

- Em muốn đi đâu đây? Đã bảo em phải ngoan ngoãn ở bên cạnh anh mà. Em lại muốn bỏ anh đi nữa hả?

- Buông tôi ra. - Cô giãy giụa muốn thoát khỏi hắn. Hắn lại càng ra sức ôm chặt cô hơn.

- Em lại không ngoan rồi. Có phải hôm qua anh trừng phạt chưa đủ không? - Hắn hôn cô điên cuồng, rồi hắn cuối người xuống bế cô lên lầu. Ngay khi vừa đặt xuống giường, nước mắt cô rơi không ngừng, cố gắng lết mình cách xa hắn ra.

- Có phải anh giết họ không?

- Hử? Em nói đến ba mẹ anh sao? Phải, chính anh giết đó. - Hắn cười lên một cách man rợ. - Tại họ nhốt anh trong nhà, không cho anh đi tìm em. Họ bắt anh uống thuốc an thần nhưng anh không chịu, họ lại tiêm anh thuốc gây mê. Em có biết cảm giác đó không? Không gặp được em, không nhìn thấy em, không được bên cạnh em khiến anh phát điên lên được. Nên anh đã giết họ, giết họ rồi, chúng ta sẽ được bên nhau mãi mãi.

Hắn ta cười rồi bò lên giường đến gần cô đè cô xuống. 

- Cậu là đồ điên, đồ tâm thần, đồ bệnh hoạn.

- Em mắng anh đi, anh không ngại đâu. Anh muốn em ở bên cạnh anh, mãi mãi, em vĩnh viễn không thoát ra được anh đâu. 

Mọi thứ trong cô như vỡ nát, cô nghẹn ngào không nói nên lời mặc cho hắn ở phía trên cô tàn phá.

------------------------------------------------------

Ở một góc nào đó, có một thông tin tìm cô con gái thất lạc, và cô ấy là Jane.

Hoàn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom