Cập nhật mới

Dịch Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Chương 40


Nghe thấy câu này của cậu bé trái tim Giang Tiểu Mãn lập tức mềm nhũn.

Giang Tiểu Mãn đã liệt kê ra danh sách những thứ Nguyên Bảo cần, viết rõ luôn cả kích thước quần áo, và kích thước giày.

Đến thế rồi nếu mà Mạc Lệ Phong còn mua sai nữa, Giang Tiểu Mãn chắc chắn sẽ nghi ngờ kỹ năng sống của người này có vấn đề.

Trước khi ra cửa, Mạc Lệ Phong đột nhiên gọi Giang Tiểu Mãn lại.

“Nếu như cô không giải quyết được, vậy thì hãy đến tìm đại đội trưởng và thím Lưu, hai người họ chắc chắn sẽ không mặc kệ.

” Mạc Lệ Phong biết Giang Tiểu Mãn cũng không phải mềm yếu dễ bị bắt nạt như trong tưởng tượng của anh.


Tuy không rõ ràng lắm, vì sao với tính cách này của Giang Tiểu Mãn lại để Mạc Trần Thị và Mạc Linh Chi bắt nạt, nhưng ít nhiều Mạc Lệ Phong vẫn cảm thấy không yên lòng.

Mạc Trần Thị và Mạc Linh Chi vừa tham lam lại còn ác độc.

Nhất là Mạc Trần Thị.

Biết rõ anh cả vì sao mà chết, thế nhưng vẫn không đối xử tốt với Nguyên Bảo.

Chỉ vấn đề này thôi, đã đủ khiến cho cả đời này của Mạc Lệ Phong không thể tha thứ cho Mạc Trần Thị rồi.

Giang Tiểu Mãn đứng ở cửa, nhìn dáng vẻ dắt Nguyên Bảo đi của anh, đột nhiên nghiêng đầu nở nụ cười.

Mặc dù hai người này có quan hệ huyết thống là chú cháu, nhùng ngoại hình vẫn có vài phần giống nhau.


Nhất là khi bọn họ nhíu mày, quả thực là giống nhau như đúc.

Giang Tiểu Mãn mỉm cười, nói với Mạc Lệ Phong: “Sao vậy, anh lo lắng cho tôi à?”
Mạc Lệ Phong xấu hổ, né tránh ánh mắt của cô, lần đầu tiên anh cảm thấy mơ màng: “Tôi dẫn Nguyên Bảo ra thị trấn mua đồ, cô có cần gì không?”
“Anh xem mà làm đi.

” Nguyên Bảo không có quần áo mặc, nhưng nguyên chủ vẫn còn vài bộ quần áo cũ.

Nguyên chủ lại khéo tay, vá mấy miếng vải thôi nhìn cũng rất đẹp mắt.

Dù sao đa phần quần áo của thập niên 80 đều có vài miếng vá trên người mà, Giang Tiểu Mãn có ăn mặc như vậy âu cũng không ngạc nhiên.

Sau khi ra khỏi cửa, Giang Tiểu Mãn đi đến nhà thím Lưu trước, không nói là mình muốn vào thành phố, mà chỉ nói mình vào thành phố chỉ là vì việc học sau này của Nguyên Bảo.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Chương 41


“Tôi không yêu cầu thím nói giúp cho tôi trước mặt bọn họ, bây giờ tôi tới nhà họ Mạc, thím có thể dẫn đại đội trưởng đến đó một chuyến được không?” Nói rồi, hai mắt Giang Tiểu Mãn lại đỏ lên: “Tôi chỉ sợ….

.


Còn chưa dứt lời, thím Lưu đã nói lại ngay.

“Sợ gì chứ?”
“Còn chẳng phải là tôi sợ Mạc Linh Chi và Mạc Trần Thị ư?”
Thím Lưu vốn xót thương cho Giang Tiểu Mãn, nghe vậy bèn đồng ý ngay, bà ấy còn vỗ ngực cam đoan: “Cô yên tâm, cô không chỉ vì một mình cô mà còn vì thằng bé nữa! Huống chi, nếu mẹ chồng cô dám ngăn cản tương lai của Nguyên bảo, người lớn nhà họ Mạc trong đại đội sẽ không tha cho bà ta!”
Thím Lưu biết anh cả qua đời như thế nào.


Nghĩ lại dáng vẻ bây giờ của Nguyên Bảo, bà ấy cũng cảm thấy Mạc Trần Thị quá độc ác.

Mấy đời rồi chưa từng thấy mẹ ruột và bà ngoại nhẫn tâm như bà ta.

Lúc trước đại đội này xảy ra chuyện như vậy, mọi người không ai muốn xen vào cả, Giang Tiểu Mãn lại không nhờ bà ấy hỗ trợ, thím Lưu đương nhiên cũng giống vậy.

Bây giờ Giang Tiểu Mãn đã chủ động tìm tới cửa, thím Lưu đương nhiên sẽ không từ chối.

Giang Tiểu Mãn một đao all kill thím Lưu, lúc đi trên đường cô bỗng cảm thấy mình có chút bi tráng.

Ba người nhà họ Mạc ngày nhớ đêm mong Giang Tiểu Mãn đến nấu cơm, mấy ngày này Giang Tiểu Mãn không đến, Mạc Trần Thị đã quen được Giang Tiểu Mãn hầu hạ, sao có thể dậy sớm nấu cơm được?

Thế nhưng, Mạc Trần Thị lại không nỡ để con gái của mình dậy nấu cơm, Mạc Tam Dạng lại càng không thể.

Mới sáng sớm đã bắt đầu chửi gà chửi vịt trong bếp.

Lúc trẻ củi bà ta chỉ hận sao cây củi kia không phải là Giang Tiểu Mãn.

Lúc Giang Tiểu Mãn đẩy cửa vào, chợt nghe thấy Mạc Trần Thị đang mắng mình trong bếp.

Cô cũng không tức giận, chỉ dựa vào tường nghe bà ta chửi tiếp.

Ngôn ngữ mắng người của Mạc Trần Thị dơ bẩn đến mức khiến Giang Tiểu Mãn cảm thấy tẹo nữa về nhất định phải rửa sạch lỗ tai.

“Sao cô lại ở đây!” Sáng sớm Mạc Linh Chi thức dậy định đi múc nước rửa mặt, đột nhiên thấy Giang Tiểu Mãn đứng ở cửa phòng bếp, cô ta sợ tới mức đánh rơi chậu rửa mặt xuống đất.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Chương 42


“Tôi?” Giang Tiểu Mãn khẽ cười: “Tôi đến tìm các người đòi nợ thôi!”
“Đòi nợ?” Mạc Linh Chi ngó nghiêng, sau khi xác nhận Mạc Lệ Phong không có ở đây, lại kiêu ngạo.

Đến bây giờ Mạc Linh Chi vẫn không hiểu nổi, ngày đó Giang Tiểu Mãn tức giận chạy khắp đại đội có gì lạ.

Về phần ngày hôm qua bị Giang Tiểu Mãn đánh, Mạc Linh Chi chỉ cho rằng Giang Tiểu Mãn có Mạc Lệ Phong làm chỗ dựa vững chắc, nên mới run rẩy vùng lên.

Bây giờ Mạc Lệ Phong không có ở đây, cô ta nghĩ Giang Lệ Phong làm gì có thể kiêu ngạo được nữa.

“Mẹ, mẹ mau ra đây đi! Giang Tiểu Mãn đến nấu cơm rồi!” Đầu óc Mạc Linh Chi cũng không biết có bị chập hay không, cô ta chẳng thèm bỏ lời Giang Tiểu Mãn nói vào tai, còn nói với Mạc Trần Thị đang ở trong bếp: “Mẹ, mẹ ra đây nghỉ đi!”

Mạc Trần Thị không nghe rõ được Giang Tiểu Mãn nói gì, nhưng thấy Mạc Linh Chi hắng giọng gọi, bà ta nhất thời nổi giận.

Rút chày cán bột từ trong phòng bếp chạy vọt ra: “Cái loại đê tiện nhà cô, còn biết đến cơ à?”
Đầu óc của Mạc Trần Thị và Mạc Linh Chi đều như nhau, đơn giản đến mức khiến người ta bật cười.

Nếu không phải do tính cách của nguyên chủ quá yếu đuối, thì làm sao lại để cho hai người họ bắt nạt đến bây giờ chứ?
Giang Tiểu Mãn giơ tay xốc chày cán bột trong tay Mạc Trần Thị lên, liếc vào phòng bếp, sau đó chạy vọt vào trong đó lấy ra một con dao phay.

Mạc Linh Chi và Mạc Trần Thị mặt sợ trắng bệch, còn tưởng rằng Giang Tiểu Mãn điên rồi, muốn dùng dao giết bọn họ.


Hai con bà ta gào thét chói tai, lại thấy Giang Tiểu Mãn đột nhiên giơ tay còn lại lên.

Vừa xoa xoa đầu cho tóc rồi, vừa kéo quần áo cho xộc xệch, thậm chí cô còn lăn một vòng dưới đất.

“Cô!.

Cô định làm gì? “Mạc Linh Chi trợn tròn mắt hỏi.

Giang Tiểu Mãn nghiêng đầu, nở nụ cười với hai mẹ con kia, sau đó nước mắt nói rơi là rơi, tiếng thét còn chói tai hơn tiếng kêu gào của hai mẹ con Mạc Trần Thị.

Thật ra buổi sáng ở nông thôn khá là yên tĩnh, nhà nào cũng một mình một góc, mấy nhà xung quanh đã nghe thấy tiếng ồn ào bên này từ lâu.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Chương 43


Chỉ là hai mẹ con Mạc Trần Thị và Mạc Linh Chi thích nhất là gào thét, mọi người đều quá quen với chuyện này rồi.

Bây giờ chợt nghe thấy tiếng kêu thê thảm của Giang Tiểu Mãn – người bình thường không kêu không rên một tiếng, mấy nhà xung quanh cũng đứng ngồi không yên.

Hóng hớt là một chuyện, nhưng bọn họ cũng sợ rằng có chuyện xảy ra thật, đến lúc đó còn liên lụy đến cả bọn họ.

Giang Tiểu Mãn nhân cơ hội Mạc Linh Chi và Mạc Trần Thị đang sững sờ, vội chạy ra ngoài sân, tìm sân khấu lớn hơn.

“Các người muốn giết mẹ con tôi phải không? Bốn năm trước tôi gả vào nhà các người, ngày đầu tiên sau khi kết hôn các người bèn nói muốn chia nhà, chia cho bọn tôi cái phòng rách nát kia.


Ngày thứ ba, Mạc Lệ Phong vì có chuyện ở trường nên phải đi trước.

Bốn năm qua, người vợ mới cưới như tôi chẳng khác nào quả phụ nuôi con trẻ, mỗi lần Mạc Lệ Phong gửi tiền về, mẹ con các người đều cướp hết.

Anh ấy gửi sữa lúa mạch về cho Nguyên Bảo, em chồng không cho thẳng bé được một hớp.


Giang Tiểu Mãn chật vậy, nước mắt nước nước mũi lấm lem bụi đất dính hết trên mặt, thoạt nhìn thảm thương như kẻ ăn xin ven đường.

Không đợi Mạc Trần Thị và Mạc Linh Chi lên tiếng, Giang Tiểu Mãn lại hắng giọng gào: “Lần này Mạc Lệ Phong muốn dẫn hai mẹ con tôi vào thành phố, là muốn để Nguyên Bảo được học trường tốt hơn, sau này thằng bé sẽ thi đại học.


Cả điều đó mà mấy người cũng không đồng ý sao?”
“Cứ muốn để em chồng đi cùng thằng bé, nhưng em chồng có chăm sóc tốt cho Nguyên Bảo không? Cô ta không bắt nạt thằng bé là tốt lắm rồi, giờ thằng bé nhìn thấy em chồng bèn khóc nấc lên, các người buông tha cho mẹ con tôi đi! Cho dù không bận tâm đến bốn năm vất vả của tôi khi gả vào nhà này, cũng phải nhìn lên linh hồn của ba Nguyên bảo trên trời chứ!”
Kiếp trước Giang Tiểu Mãn cũng sống ở nông thôn.

Cô cũng đã thấy khá nhiều chuyện như vậy.

Nông thôn là một nơi rất mâu thuẫn.

Lúc ấm áp thì ấm áp lắm, như thể cả thôn rất đoàn kết.

Nhưng khi lạnh lùng, thì lại có thể lạnh lùng đến mức khiến bạn nghi ngờ cả thế giới.

Người của đại đội Thanh Sơn sao?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Chương 44


Giang Tiểu Mãn cảm thấy bọn họ không có ai là người xấu.

Chỉ là chuyện không liên quan đến mình, nên bọn họ chẳng quan tâm mà thôi.

Trừ phi là chuyện ngứa mắt quá, mới đứng ra nói hai ba câu.

Giang Tiểu Mãn chính muốn đẩy chuyện này lên mức độ khiến cho tất cả mọi người đều ngứa mắt.

Cô là con dâu từ bên ngoài gả vào, bị áp cái luật phải làm theo nhà chồng.

Nhưng Nguyên Bảo thì không.

Giang Tiểu Mãn không ngờ ông trời lại phối hợp với cô như vậy.


Cô cảm thấy mấy ngày trước trời rất oi, bèn chờ đến khi thời tiết thay đổi mới tới đây.

Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, mưa mùa này thường kèm theo sấm sét, hơn nữa tiếng sấm còn rất to.

Cô không ngờ, Mạc Lệ Phong lại về vào lúc này.

Hơn nữa sấm sét còn phối hợp quá ăn ý với cô.

Kế hoạch ban đầu của Giang Tiểu mãn là, chỉ cần có sấm sét, cô sẽ bắt đầu kêu khóc gọi anh cả.

Cô cũng không tin Mạc Trần thị không có lương tâm không sợ hãi, nhưng chẳng lẽ người của đại đội Thanh Sơn cũng vậy?
Cô đã từng nghĩ, mình sẽ chọn cách này.

Thập niên 80 không giống mấy năm trước, chuyện này mặc dù kiêng kị không nhắc tới, nhưng nhắc tới một chút vẫn rất có hiệu quả.


Quả nhiên, một tia sét từ trên trời giáng xuống, đừng nói là những người khác, ngay cả Mạc Trần Thị cũng bị dọa sợ.

Mạc Trần thị sợ hãi, nhìn Giang Tiểu Mãn quát: “Cô đừng tưởng rằng, cô nói mấy câu như vậy là có thể dọa người khác!”
Không phải là Mạc Trần thị không áy náy với con trai cả của mình.

Bà ta cũng không ngờ rằng, chỉ đuổi anh ấy ra ngoài thôi, lại khiến cho anh ấy mất mạng.

Ở đại đội này, có nhà ai mà không phải con cả chăm sóc tuổi già.

Mạc Trần thị cũng cảm thấy mình số khổ, tủi hờn trăm bề.

Con trai lớn không còn, con trai thứ lại là kẻ vô tâm, sau này lấy ai nuôi bà ta khi về già?
Nếu không phải vì chuyện này, sao Mạc Trần Thị lại móc tiền của Giang Tiểu Mãn hết lần này đến lần khác cơ chứ?
Giờ Giang Tiểu Mãn lại đến đòi tiền bà ta.

Đòi tiền gì cơ chứ?
Rõ ràng là tới đòi mạng của Mạc Trần thị thì đúng hơn.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Chương 45


“Mấy năm nay, lúc tôi chăm sóc Nguyên Bảo, bà có bao giờ giúp một tay không? Một người vợ vừa mới kết hôn như tôi, chăm sóc một đứa trẻ chưa được nửa tuổi, bà không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?”
Giao một đứa trẻ mới bây nhiêu tuổi cho nguyên chủ không có kinh nghiệm nuôi nấng con cái, e rằng chuyện này chỉ có đám người Mạc Trần Thị mới làm được.

“Nếu cô đã gả vào nhà này, cô làm những chuyện này cho nhà họ Mạc chúng ta cũng phải thôi!” Mạc Trần Thị không kịp tức giận Giang Tiểu Mãn lấy đâu ra tài ăn nói tốt như vậy.

Cũng biết mình không nói lại cô, nên dứt khoát khóc lóc om sòm.

“Tiền thì thế nào, không lên thành phố học thì có làm sao? Trẻ con nhà người ta đều học ở đại đội được, Nguyên Bảo thì phải hơn con người ta à?”
Mạc Trần Thị cảm thấy mình không hề sai.

Bà ta chỉ để Nguyên Bảo ở lại đại đội mấy năm chứ mấy.


Đến lúc đó, chó vàng chó bạc gì đấy, muốn mang đi thì mang đi luôn đi.

“Nguyên Bảo còn chẳng có được một bộ quần áo ra hồn.

Mấy năm nay Mạc Lệ Phong ở thành phố cũng phải chắt cóp từng đồng gửi về hơn nửa.

Mỗi lần bà đều cướp hết, bây giờ bà định để cho Nguyên Bảo mặc như vậy lên thành phố sao? Bà nhẫn tâm như thế ư?”
Mạc Trần Thị biết chuyện này kỳ lạ.

Nhưng vẫn chống eo đắc ý nói: “Đấy là tiền dưỡng thằng Phong Tử cho tôi và ba nó, liên quan quái gì tới các người?”
Cho dù là những người đứng ngoài vòng câu chuyện cũng không thể nghe nổi nữa.

“Mạc Trần thị!”

Có tiếng hét giận dữ vang lên trước cửa nhà họ Mạc.

Thím Lưu và đại đội trưởng Mạc Viễn Sơn mỗi người một tay dìu một ông lão bước vào.

Ông lão này là người có vai vế cao nhất trong đại đội Thanh Sơn, có tiếng nói vô cùng trong cái đại đội này.

Cụ Mạc cầm gậy gỗ trong tay, mặc dù cụ tuổi đã cao, nhưng tai vẫn thính lắm.

Trong đám con cháu nhà họ Mạc, cụ yêu quý nhất là anh em Mạc Lệ Phong.

Lúc anh cả của Mạc Lệ Phong qua đời, thật ra cụ đã muốn người trong tộc ép Mạc Tam Dạng và Mạc Trần Thị ly hôn ngay từ lúc ấy.

Người đàn bà độc ác như vậy, không biết con gieo rắc bao nhiêu tai họa cho con cháu nhà họ Mạc bọn họ nữa đây.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Chương 46


Chỉ là Mạc Tam Dạng không chịu, đến tuổi này rồi ông ta không muốn đóng vai ác, vậy nên cụ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Mấy năm nay, không phải cụ không hay tin Mạc Trần thị bắt nạt con dâu.

Trong suy nghĩ của cụ Mạc, mẹ chồng bắt nạt con dâu, chỉ cần không xảy ra án mạng, thì cũng chẳng phải chuyện to tát lắm.

Thế như, bây giờ Mạc Trần thị muốn gieo tai họa cho dòng máu của nhà họ Mạc bọn họ, cụ là người đầu tiên không đồng ý.

Chưa chắc Giang Tiểu Mãn đã không biết những việc này.

Những người này nghĩ gì về cô, Giang Tiểu Mãn không hề bận tâm.


Bởi vì cô là Giang Tiểu Mãn, mãi mãi là Giang Tiểu Mãn.

Còn lâu bởi vì gả cho người khác, mà mất đi tên của mình, đánh mất chính mình.

“Lúc trước tôi bảo Tam Dạng bỏ cô, người như cô chỉ biết làm bại hoại gia phong nhà họ Mạc chúng ta! Hại chết con cả còn chưa đủ, con trai của thằng bé cô cũng mặc kệ.

Bây giờ Phong Tử có năng lực, thằng bé nuôi cháu trai như con ruột, còn muốn đưa cháu lên thành phố học, nếu cô còn dám cản trở! Cho dù Tam Dạng không đồng ý, tôi cũng sẽ dắt tay cô về nhà mẹ đẻ ngay!”
Cụ Mạc tức giận đến mức ho khan, thím Lưu bên cạnh vội sai Mạc Linh Chi đã bị dọa sợ ngây người đi rót trà.

Mạc Viễn Sơn còn bảo cô ta: “Bảo ba cháu ra đây.

Chuyện quan trọng như vậy mà nó không đến, thế thì đừng trách cụ làm chủ thay nó.



Mạc Trần Thị bị cụ mắng đến choáng váng, nhưng bà ta vẫn phản ứng kịp.

Vỗ đùi quỳ sụp xuống, cái quần đen nhánh dính đầy bụi: “Ông trời ơi! Thế này thì ai sống được nữa! Ông muốn giết tôi sao ông trời ơi!”
“Tôi sinh con nuôi con cho nhà họ Mạc, bây giờ nhà họ Mạc muốn bỏ tôi, ông trời ơi ông mở to mắt mà nhìn đi!”
Mạc Trần thị khóc rống lên, lúc ngắn lúc dài như là hát.

Nhưng bà ta càng kêu rên như vậy, người ta càng biết rõ bà ta đang giảng vờ, nếu lòng bà ta mà cảm thấy oan ức và sợ hãi, thì sẽ không phản ứng như vậy.

Quả nhiên, cụ Mạc tức giận chỉ vào Mạc Trần thị nói không ra lời.

Giang Tiểu Mãn đứng ở phía sau, nhìn cụ Mạc bất đắc dĩ.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Chương 47


Vừa rồi cô còn cảm thấy kích động, cảm thấy thím Lưu quả thật đặt bút như thần, không chỉ mời được Mạc Viễn Sơn tới mà còn mời được cả cụ Mạc.

Không ngờ! Thật không ngờ!
Cụ Mạc cũng không có lực sát thương lớn như cô tưởng tượng.

Giang Tiểu Mãn sao có thể để Mạc Trần thị xoay chuyển cục diện cô mất công tạo ra được, chỉ lạnh lùng nói: “Ông trời mà có mắt thật, vậy thì phải để cho anh cả nhìn thấy bà đối xử với giọt máu duy nhất của anh ấy như thế nào.


Mạc Trần Thị thôi không khóc nữa, hung dữ nhìn chằm chằm Giang Tiểu Mãn, hận không thể xông lên cắn chết cô.

“Chuyện này!.

” Cụ Mạc tức giật đến mức gõ gậy, đang muốn nói vế sau, thì Mạc Tam Dạng từ trong nhà chạy ra.


“Cụ!” Mạc Tam Dạng không phải chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn với Mạc Trần thị.

Dù sao, vợ cưới lúc trẻ cũng không phải do ông ta chọn, chẳng có tình cảm gì.

Qua nhiều năm như vậy, Mạc Tam Dạng chỉ thấy, Mạc Trần thị là công cụ tốt nhất.

Có lẽ lần duy nhất ông ta xem trọng bà ta, là khi nhận được tin đậu đại học của Mạc Lệ Phong, khiến cho Mạc Tam Dạng lần đầu cảm thấy cưới được người vợ này rất tốt.

"Cụ Mạc à, con đã lớn tuổi như vậy rồi, nếu ly hôn sẽ bị chê cười!"
Trạng thái biểu hiện ra ngoài làm cho người ta cảm thấy ông ta không thích Mạc Trần thị, nhưng không nhẫn tâm ly hôn.

Mạc Viễn Sơn lặng lẽ trợn tròn mắt.

Cùng một biểu tình, còn có Giang Tiểu Mãn đứng ở phía sau.


Trong trí nhớ của nguyên chủ, ấn tượng đối với Mạc Tam Dạng rất tốt.

Mỗi lần làm ác đều là Mạc Linh Chi và Mạc Trần thị, Mạc Tam Dạng còn tới an ủi vài câu.

Chẳng qua ông ta không có tiếng nói ở cái nhà này, cũng không giúp được Giang Tiểu Mãn cái gì.

Nhưng thực tế thì sao?
Mạc Tam Dạng thật sự không thể kiểm soát được cái nhà này sao?
Chưa chắc đâu.

Cụ Mạc không nhìn ra, còn thất vọng nói với Mạc Tam Dạng: “Vợ anh đã như vậy, anh là người đứng đầu một nhà lại chẳng ra gì? Anh muốn thấy cốt nhục duy nhất của cậu cả nhà anh bị chà đạp sao?”
Mạc Tam Dạng vội vàng lắc đầu.

Chỉ len lén nhìn Giang Tiểu Mãn, đáy mắt tràn ngập sự không cam lòng và bất đắc dĩ.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Chương 48


Ông ta đồng ý cho Giang Tiểu Mãn mang theo Nguyên Bảo vào thành phố, dù đi rồi người vẫn còn quan hệ huyết thống.

Về phần trả tiền! ! Đương nhiên Mạc Tam Dạng không nỡ đưa.

Nhưng ý tứ này không thể biểu lộ ra ngoài.

“Con dâu mang theo Nguyên Bảo vào thành phố đương nhiên là tốt, trẻ con ở đó được học hành tốt hơn, con làm ông nội nằm mơ cũng muốn cháu mình được như vậy.

” Mạc Tam Dạng tỏ vẻ thành thật ở trước mặt cụ Mạc.

“Hơn nữa, thằng hai học hành tốt có tiền đồ tốt như vậy.


Nếu như Nguyên Bảo cũng giống ba nó, thì còn gì tốt hơn!”
Thấy thái độ của Mạc Tam Dạng tốt như vậy, cụ Mạc vui mừng gật gật đầu, thậm chí còn có một loại cảm giác tự hào, cảm thấy là sự xuất hiện của ông ấy mới khiến Mạc Tam Dạng trở nên nghe lời.

Mạc Viễn Sơn bên cạnh cũng hiểu rõ tính cách của cụ Mạc nhà mình, bất đắc dĩ bĩu môi, nói với Mạc Tam Dạng: "Một nhà Phong Tử muốn thành lập an gia, dù sao cũng phải mang chút tiền phòng thân.

Cả nhà vui chơi giải trí đều phải tiêu tiền, tiền Phong Tử lúc trước đã gửi về, anh giữ lại chút tiền dưỡng lão là đủ rồi.


Nói xong, Mạc Viễn Sơn dường như đoán được Mạc Trần thị sẽ náo loạn, bổ sung: "Vợ Phong Tử năm nay chăm sóc thu hoạch cho nhà anh, nếu không tính sai, hai vợ chồng các anh cộng thêm con bé Linh Chi này cũng có thể ăn no, thật sự có chỗ cần tiêu tiền, cho dù nhà anh không nói thì tôi cũng sẽ nói với Phong Tử.


“Không được!” Mạc Trần thị ngồi dưới đất lăn lộn hét lên.


Cần tiền? Tuyệt đối không thể được.

Đến lúc này Giang Tiểu Mãn đã rời khỏi sân khấu, giao nơi này lại cho cụ Mạc và Mạc Viễn Sơn.

Bản thân làm một nàng dâu nhỏ nhát gan lùi lại phía sau.

Mạc Trần thị càng nghĩ càng giận, ánh mắt liếc sang dao đốn củi bên cạnh.

Nghĩ đến Giang Tiểu Mãn lại muốn moi tiền từ trong túi bà ta, Mạc Trần thị càng nghĩ càng giận, càng giận đầu óc lại càng để tâm vào chuyện vụn vặt.

Trong lúc tất cả mọi người không chú ý tới, xoay người nhặt con dao lên chém về phía Giang Tiểu Mãn.

Phải công nhận rằng, nếu không có gốc rễ làm sao cái cây lớn lên.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: Chương 49


Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi đều có tính cách giống nhau, nóng giận sẽ mất đi tất cả lý trí.

Mặc dù Mạc Lệ Phong chưa từng kể cho cô nghe anh cả nhà họ Mạc qua đời như thế nào, nhưng nhìn Mạc Trần thị mỗi lần nghe cô nhắc tới anh cả thì liền có vẻ mặt chột dạ kia.

Chỉ sợ cũng không thoát khỏi quan hệ với Mạc Trần thị.

Bộ dáng Mạc Trần thị giơ dao lên không chỉ dọa Mạc Linh Chi bên cạnh sợ hãi, ngay cả cụ Mạc và người vây xem bên ngoài sân cũng sợ ngây người.

“Giết người rồi!”
Trong đám người cũng không biết là ai hô trước, cụ Mạc trực tiếp bị dọa hôn mê bất tỉnh.

Mạc Viễn Sơn lại đỡ Mạc lão thái gia, lại quát Mạc Tam Dạng: “Anh còn không mau đi bắt bà ta lại, xảy ra án mạng anh có chịu trách nhiệm không?"
Sắc mặt Mạc Tam Dạng phát xanh, ông ta biết vợ mình ngu xuẩn, nhưng thật không ngờ có thể ngu xuẩn đến mức này.


Ông ta cũng không nỡ đưa tiền cho Giang Tiểu Mãn.

Nhưng nhìn xa trông rộng.

Hôm nay cho Giang Tiểu Mãn năm mươi đồng, ngày mai có thể móc ra sáu mươi đồng từ chỗ Mạc Lệ Phong.

Mạc Lệ Phong sẽ không cho sao?
Anh dám không cho ông ta tiền dưỡng lão, Mạc Tam Dạng dám đâm sau lưng anh khiến anh mất hết danh dự.

Ông ta vừa mới tính toán xong xuôi lại bị tên ngu xuẩn này phá hủy.

Mạc Lệ Phong ôm Nguyên Bảo đi về phía đại đội Thanh Sơn, trong tay còn mang theo đồ đã mua, một túi lớn, nhưng không thấy rõ bên trong chứa cái gì.

Trong tay Nguyên Bảo còn cầm một chuỗi kẹo hồ lô, bên miệng nhỏ dính một vòng đường.


Trải qua nửa ngày ở chung, Nguyên Bảo đã có thể tiếp nhận chuyện mình ngoài mẹ ra, còn có thêm một người cha.

Hơn nữa người cha này còn có thể mua đồ ăn ngon cho cậu bé.

“Ừ.

” Mạc Lệ Phong một tay ôm đứa nhỏ, vẫn vững vàng như cũ: “Trước khi về nhà lau sạch sẽ, nếu không mẹ con sẽ không vui.


Sau một buổi tối ở chung, cũng khiến Mạc Lệ Phong nhìn ra.

Người vợ anh cưới năm đó, có tính cách vô cùng thích sạch sẽ.

Mạc Lệ Phong không nói gì, nhưng trong lòng cũng đồng ý.

Dù sao anh cũng học y, đã quen với mùi nước khử trùng của bệnh viện, nếu để cho anh sống trong hoàn cảnh lôi thôi lếch thếch, cũng chịu không nổi.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: Chương 50


“Mẹ, quần áo!" Nguyên Bảo liếm kẹo hồ lô, mơ hồ không rõ nói.

Mạc Lệ Phong gật gật đầu: "Ừ, mua quần áo mới cho mẹ con.


Lúc mang theo Nguyên Bảo mua quần áo, Mạc Lệ Phong cũng không biết nghĩ như thế nào, ma xui quỷ khiến liền mua cho Giang Tiểu Mãn một bộ, cũng mua cả giày nữa.

Lúc ở trường học, Mạc Lệ Phong cũng không hề nhàn rỗi.

Khi đó kinh tế vừa mở cửa, Mạc Lệ Phong liền xin làm người học việc trong tiệm may kiếm chút sinh hoạt phí.

Nhất là sau khi kết hôn, Mạc Lệ Phong ở trong tiệm may còn luyện được một chút bản lĩnh.


Chỉ là chuyện đàn ông làm trong tiệm may ở thành phố lớn thì không sao, nam thợ may cũng đầy ra đó, nhưng ở đại đội Thanh Sơn, đó quả thực là chuyện lớn.

Mạc Lệ Phong không muốn Giang Tiểu Mãn bị người trong thôn chỉ trích, vẫn giấu diếm không nói.

Nhưng anh không ngờ bản thân chịu cực thì Giang Tiểu Mãn ở đại đội Thanh Sơn cũng chẳng sống tốt.

Nghĩ tới đây, khóe môi Mạc Lệ Phong mím chặt, không khỏi có chút lo lắng cho Giang Tiểu Mãn.

Cô ấy có thể tự làm được không?
Không đợi Mạc Lệ Phong nghĩ ra nguyên cớ, bên cạnh đã có người hùng hùng hổ hổ chạy về phía trước, vừa chạy còn vừa nói: "Không được rồi! Bà Mạc Trần thị ở trước mặt cụ Mạc hô hào đòi lấy dao chẻ củi chém con dâu.



Ánh mắt Mạc Lệ Phong rùng mình, mà Nguyên Bảo được anh ôm không biết cụ Mạc là ai nhưng biết Mạc Trần thị là bà nội xấu xa của nó, con dâu Mạc Trần thị chính là mẹ nó.

Nhất thời khóc oà lên trong ngực Mạc Lệ Phong: "Mẹ! Nguyên Bảo muốn mẹ!”
Mạc Lệ Phong cũng lo lắng khi đến nơi sẽ nhìn thấy hình ảnh không thích hợp với trẻ nhỏ.

Ở cửa nhà họ Mạc giao cậu bé cho một vị trưởng bối rồi vọt vào.

Mạc Trần thị đã bị tiền tài làm đỏ mắt.

Đại đội Thanh Sơn không phải là nơi vô cùng giàu có gì, khoản tiền mà Giang Tiểu Mãn muốn lấy đối với bà ta quá nhiều.

Đây không phải là muốn mạng Mạc Trần thị sao? Chẳng khác gì đang lăng trì bà ta cả.

Mạc Trần thị đỏ mắt cầm dao bổ củi muốn vung về phía Giang Tiểu Mãn, Mạc Viễn Sơn lại bị cụ Mạc bên cạnh dọa hôn mê giữ chặt vốn không thể thoát thân.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom