Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Gặp Nữ Phụ Trùng Sinh Trong Hệ Thống Văn

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Gặp Nữ Phụ Trùng Sinh Trong Hệ Thống Văn
Chương 43
Ngân Trúc cùng Diệc Ưng, Bát gia và Thế Hào bước khỏi xe ngựa. Cô đưa tay lên từ biệt người bạn mới quen của mình – Khương Hồng.

“Nếu có duyên ắt gặp lại!” – Khương Hồng mỉm cười dịu dàng trước tiểu mỹ nhân trước mặt không buồn quan tâm người phu quân đang ngồi cạnh mình – “Cáo từ!”

“Cáo từ!”

Sau khi xe ngưa lăn bánh, Ngân Trúc liếc mắt kín đáo nhìn người bạn đồng hành mới của mình và có chút suy tính. Tống Thế Hào này cô thật không biết là bạn hay thù, là người tốt hay kẻ xấu và nên để lại quan sát hay tiên hạ thủ vi cường. Mấy thằng muốn giết cô thì chết bớt thằng nào đỡ thằng đó nhưng cô lại không phải dạng khát máu khoái giết người. Phải chi lương tâm Ngân Trúc cô rụng hết thì đỡ rồi!

“Có võ công không?” – cô nghiêng người nói nhỏ với Diệc Ưng.

Anh lắc đầu – “Ta thấy ngươi còn khỏe hơn hắn!”

Không có võ công thượng thừa, không có địa vị xã hội nhiều như Ngao Thiếu Phong và càng không liên hệ giang hồ… Tạm thời chưa có gì đáng ngại.

“Ở đời ba tấc lưỡi có khi còn mạnh hơn ngàn vạn dao kiếm!” – Diệc Ưng khẽ thì thầm, gương mặt không chút sắc thái.

“Hả?” – Ngân Trúc hỏi nhỏ - “Ta không nghe rõ!”

Anh chỉ quay lại cô mỉm cười khó hiểu – “Không có gì đâu!”

Thế Hào liếc nhìn bộ dạng mờ ám thì thầm của đôi nam nữ trước mặt thì không khỏi tò mò nhưng những kẻ này từ đầu đến cuối đều không nhìn chàng ra gì. Tốt nhất lùi một bước nhịn để tiếp cận Hồng Ngân Trúc rồi sau đó tính tiếp; chỉ cần có được cái đầu của Hồng Ngân Trúc hẳn Kiều Mai sẽ hạnh phúc với món quà sính lễ này của chàng.

“Đường còn dài, cơ hội còn nhiều!”



Phương Kiều Mai tỉnh dậy thì đã thấy người-phu-quân-tự-nhận đã rời đi tự lúc nào, có lẽ kẻ này đang trên đường đến Âm Dương thôn cứu Độc sư. Như thế cũng tốt, không có Kiều Chi Thượng thì nàng làm việc cũng dễ dàng hơn; kẻ này chỉ có sự bá đạo nhưng không phải người có nhiều mưu mô, để ở lại có thể chỉ vướng bận phiền toái.

Nàng từ tốn chỉnh trang lại y phục của mình. Bất chợt nhìn thấy gương mặt xanh xao của mình trong chậu nước, Kiều Mai khẽ lắc đầu – “Tệ thật!” – nàng buộc miệng nói.

“Kiều nương, muội thức chưa?” – giọng một nữ nhi bên ngoài vang lên.

Kiều Mai nhẹ nhàng mở cửa và nở nụ cười nhạt thếch – “Xin lỗi, muội hơi mệt nên… hy vọng đại phu nhân bỏ qua!”

Đoàn đại phu nhân tay cầm 1 con gà rừng trên tay vừa cười hì hì vui vẻ nói – “Ta chỉ muốn xem muội có sao không thôi. Hôm nay ta sẽ đãi muội một chầu ngon!”

Nàng nhìn con gà đang phản ứng dữ dội trên tay người này mà có chút ái ngại.

Đoạn Đoàn đại phu nhân lấy tay còn lại mạnh bạo nắm cổ tay mỹ nhân đối diện và khẽ chép miệng – “Huynh đệ của tướng công sao lại đối xử với phu nhân mình như vậy chứ? Nhìn muội đúng là quá yếu đuối mà… Đúng là…”

Kiều Mai nhìn thái độ thân thiết thái quá của người phụ nữ đối diện thì có chút bất ngờ. Trước nay, người nàng tiếp xúc, dù có là người quen biết thân tình như Nhược Thi, bạn thơ ấu, thì cũng biết chút lẽ nghi và có phần xa cách nhưng người phụ nữ này nàng mới biết chỉ một ngày sao lại thân thiết thế chứ?

Nhìn gương mặt ngây ngốc của tiểu cô nương trước mặt, Đại phu nhân cười nhẹ - “Kiểu này nếu lấy nhau về thật thì Kiều đệ hẳn sẽ không tha cho muội rồi…”

Kiều Mai sững người nhìn người đàn bà có chút phốp pháp trước mặt không giấu được kinh ngạc.

“Ba cái thứ vớ vẩn đó thì lừa được đám đàn ông ngu ngốc chứ sao qua mặt được đám đàn bà nhiều chuyện như ta chứ?” – đại phu nhân cười hì hì, gương mặt không một chút tà tâm – “Làm gì có phu thê nào mà lại xa cách như muội cùng hắn chứ? Kiều huynh đệ thì say muội như điếu đổ nhưng một thiên kim như muội thì hẳn không xem hắn ra gì nhỉ?”

Kiều Mai cắn chặt môi lại.

“Nửa đêm lại ra ngoài đi dạo…” – bà vui vẻ nói tiếp – “…dù có Đoàn Ca bảo đảm nhưng nữ nhi không nên như vậy!”



“Muội xin lỗi!” – Kiều Mai khẽ nói.

“Đàn ông của Nhất Nhất Can thì lo chuyện bên ngoài cướp bóc ai ta không cần biết…” - Đoạn đại phu nhân nắm cổ con gà và mạnh tay giật mạnh không buồn quan tâm thái độ lo lắng của tiểu cô nương trước mặt – “…nhưng chuyện bên trong doanh trại này là do đám đàn bà ngu đần này trông coi…” – giọng bà có chút ẩn ý – “…cho nên chúng ta không bao giờ để có người gây rối nơi này!”

Người đàn bà này thật không đơn giản!

“Đoàn Ca bảo vệ nhưng ta không đảm bảo có kẻ không biết nghe lời hành xử lỗ mãn với muội…”

Phương Kiều Mai nở nụ cười với người đàn bà trước mặt – “Muội hiểu rồi. Chỉ là đêm có chút khó ngủ nên muội đi dạo xung quanh. Sau này muội sẽ để ý hơn.”

Đại phu nhân mỉm cười hì hì đáp lại – “Vậy là tốt rồi!”

“Muội muốn giúp phu nhân làm chút đồ cho gia đình” – nàng quay lên cười thân thiện – “Phu nhân có thể chỉ muội chứ?”

“Tất nhiên là được!”

Xem ra ngoài 7 vị đương gia thì những phu nhân của Đoàn Ca cũng không phải là người đơn thuần. Tốt nhất Kiều Mai nàng nên giữ quan hệ tốt với họ.

“Mà Kiều nương muội nên bồi bổ lại cơ thể đi, ốm yếu như vậy làm sao sau này phục vụ phu quân mình được chứ!” – bà vui vẻ nói tiếp.

“Phu nhân…”



“Oáp…” – Tiểu Diệc ngồi dựa hẳn vào nam nhi đang khẩn trương phi ngựa sau lưng mình và đưa tay lên miệng ngáp – “Chưa tới hả?”

“Nửa ngày nữa là đến bến thuyền.” – Hoa Mộc Thủy lạnh nhạt đáp.

“Chậc…” – nha đầu ác ma tặc lưỡi – “… đường đường là đệ nhất độc thủ mà huynh muốn ta cứu người hả?”

“Chưa tới bước cuối cùng ta không bỏ cuộc!”

“Chà… Minh chủ đê tiện mà cũng có lúc phát ngôn mấy câu chính nhân nhỉ?” – Tiểu Diệc vừa ngáp lại dựa hẳn vào người chàng nhắm mắt lại và nói.

“Mà… muội thành đệ nhất độc hồi nào?”

Nha đầu vừa nhắm mắt vừa thiu thiu ngủ hỏi một cách lạnh nhạt – “Nhất độc là ai?”

“Mộ Dung Trân.”

“Sư phụ muội là ai?”

Mộc Thủy đáp – “Muội có học hết nghề của ông ta cũng không thể tự nhận đệ nhất!”

“Bao lâu rồi người ta không gặp ổng?” - Tiểu Diệc vùi vùi mặt vào người của chàng cố ngủ.

“…”

“Trên đời cần một đệ nhất độc là được rồi!”

“Muội giết ông ta?”



“Đàn ông lắm chuyện quá thì có ngày chết không kịp ngáp nghe chưa?”

“Còn sư tỷ muội – Mộ Dung Tuyết?” – Hoa Mộc Thủy nhắc đến tên Độc sư của Ma giáo.

Đáp lại chàng là sự im lặng, Hoa Mộc Thủy quay xuống nhìn thì thấy tiểu nha đầu ngủ tự khi nào.



“Ta hy vọng Đoàn phu nhân có thể hiều tâm ý của Hồ Gia ta!” – Hồ Gia Gia nở nụ cười gian manh trước mỹ nhân trước mặt rồi khẽ cho người đóng ba rương vàng lại và xách vào dinh thự trong nhà Vương Tiểu Thúy này – “Nếu cứ trốn chui trốn nhủi lại mang tiếng gian tặc sao phu nhân lại không đầu quân triều đình để được phong vương tấn tước?”

Tiểu Thúy khẽ suy nghĩ, nàng quá chán cuộc sống ở doanh trại Nhất Nhất Can rồi. Tối ngày không đối mặt cùng lũ phàm phu tục tử thô bỉ lại đối phó đám đàn bà thô kệch ở đó.

“Nếu đầu quân, nàng cũng có thể về Vương gia đoàn tụ gia đình.” – Hồ Gia nói tiếp, gương mặt đầy ẩn ý – “Họ gặp nàng hẳn sẽ mừng lắm!”

“Ta còn mặt mũi sao?” – Tiểu Thúy khẽ thì thầm.

“Đoàn phu nhân khi ấy đã là long là phượng thì ai dám nói gì quá khứ của nàng chứ?” – Hồ Gia đốc thêm vào – “Có khi Vương gia còn hãnh diện vì có một tài nữ xuất chúng như nàng đấy chứ? Có ai mà từ nguy khốn mà trở thành phu nhân người có thế lực như Đoàn Ca đâu chứ?”. Vương Tiểu Thúy là hạng đàn bà hư vinh, nếu không vì hư vinh tầm thường nàng ta cũng chẳng cho mời tất cả những kẻ mang ân mang oán với mình ra bàn dân thiên hạ mà phán xử lấy mặt mũi trước mọi người. Dạng đàn bà này nói dễ đối phó thì không dễ mà khó thì cũng không khó.

“Ta…” – Tiểu Thúy có phần do dự.

“Ta không ép… Nàng cứ từ từ suy nghĩ” – Hồ Gia khẽ đưa tay lấy tách trà và trượt xuống đụng tay mỹ nhân tuyệt sắc trước mặt.

Tiểu Thúy khẽ rút tay lại, ánh mắt có chút xao động và phần nào không vui vì hành động thái quá này của nam tử trước mặt.

“Thứ lỗi, Hồ gia ta trượt tay…” – đoạn ông lấy tay đưa lên cung kính tạ lỗi – “Nàng cứ suy nghĩ thấu đáo, mọi chuyện ở Nhất Nhất Can và triều đình chỉ dựa vào câu nói của nàng.”

“Ta… ngài đánh giá ta quá cao rồi!”

“Nàng không tin vào địa vị mình trong lòng Đoàn Ca phu quân mình sao?” – Hồ Gia Gia mỉm cười tự tin nói. Con mồi này quả thật rất ngon và cũng rất dễ nắm bắt. Đàn bà ưa chuộng hư vinh muốn tỏ rõ quyền lực nhưng cũng muốn cho người khác thấy mình là người cao thượng, có chút chính chuyên do ràng buộc gia đình từ nhỏ nhưng khí chất lại rất lẳng lơ gợi tình, có thể nói thiên hạ chỉ có duy nhất một mình Vương Tiểu Thúy mới có thể tạo ra sức quyến rũ tuyệt vời của sự kết hợp hoàn hảo này. Nếu một ngày nào ông không ăn nàng ta thì ông không phải Hồ Gia Gia.

Đám thuộc hạ nhìn gương mặt của Hồ Gia thì cười thầm trong lòng, Hồ Gia mà đã muốn một con mồi nào thì con mồi đó khó mà thoát khỏi. Xem ra Vương Tiểu Thúy không thể thoát rồi!



“Vẫn đang làm nữa hả?” – Vương phu nhân đi vào bếp nhìn tiểu nữ mình đang hỳ hục làm bánh cho ngày hôm sau thì ngán ngẩm lắc đầu. Tự khi nào Vương gia lại thiếu túng đến mức ở ngôi nhà nát nhỏ xíu này cơ chứ? Dù là ngày xưa gia đình bà không phải giàu có gì nhưng cũng có chỗ tạm gọi là cho người.

“Con chỉ làm một chút là xong…” – Tiểu Ngọc lạnh nhạt đáp, mẫu thân nàng giờ vào đây thì cũng chỉ hỏi vài thứ thôi.

“Mấy miếng vải đó thuê mấy ngày cũng chỉ được vài đồng bạc…” – bà lên tiếng – “…chi bằng con xuất giá theo Luông viên ngoại thì cuộc sống cũng an nhàn hơn… dù gì con cũng qua tuổi thành thân rồi…”

“Con đã hứa cùng đại tỷ thì sẽ không thất hứa!”

“Tên Kim Thư đó biết làm được gì không mà cả hai đứa đều như vậy hả? Hết Tiểu Thúy giờ lại đến con… Ngay từ đầu chuyện này không có cha mẹ chứng giám nên hôn ước của đại tỷ con và hắn đã không thành lập.” – bà gắt gỏng lên tiếng.

Tiểu Ngọc bình thản nhìn mẫu thân và nói một câu xuyên tâm – “Mẫu thân quên ai đã cứu cả gia đình này sao?”

Vương phu nhân cắn chặn môi, đúng là Tiểu Thúy đã cứu gia đình này nên tâm nguyện cuối của con bé thì bà không nên chối từ.

“Thôi ta không nói nữa. Tiểu Thúy còn biết bán mình chuộc cha còn con chả làm được tích sự gì trong ngôi nhà này cả!” – bà tức giận nói rồi bỏ đi.

Vương Tiểu Ngọc cười nhạt nhẽo tiếp tục làm tiếp công việc của mình. Ai cũng như vậy, đều muốn quyết định cho nàng. Hiện giờ tính ra cũng tốt, được làm bánh và thêu thùa thì chí ít nàng còn làm được món bánh mà mình muốn làm hay thêu thứ mình muốn thêu.
 

Chương 44: Phụ trương: TÁC GIẢ ÉO BIẾT ĐẶT TÊN GÌ LUÔN

“Chà chà chà… nữ phụ văn dạo này lên quá. Thật khó chọn kịch bản cho người chơi.” – hệ thống 1209 lên tiếng sau khi lướt hết các kịch bản thường thấy trong ngôn tình hệ thống.

“Hây ya… nói cho cùng cũng là “Xuyên vào nữ phụ tránh xa nữ chính và cua hết dàn harem nam chính phụ” thôi mà! Xào đi xào lại cũng có thế thôi.” – hệ thống 5401 trả lời với giọng ngán ngẩm – “Không thì cái thể loại đạo đủ thứ văn và rác rưởi như xuyên thành nữ chính gặp nữ phụ trùng sinh của hệ thống 6023. Cái loại ngôn tình gì mà 20% là chửi tục, hèn chi người đọc không ném đá và cảm thấy bất an cho ngành sáng tác mới lạ!”

Hệ thống 6023 chống chế - “Đề nghị không được chà đạp đồng nghiệp!”

“Không, cái kịch bản xuyên thành Sakura trong “Sasuke, hay là ta yêu ngươi nha” kết hợp manga và ngôn tình huyền ảo cũng tàm tạm!” – hệ thống 1928 bình luận.

“Hây ya… hết Sasuke thì tới Sesshomaru,… đám con gái giờ hình như có bị cuồng mấy thằng hotboy lạnh lùng đẹp trai thì phải. Loại này dở dở ương ương lắm, otaku thì không nuốt nổi cái độ sến sẩm này, hủ nữ thì căm tức vì ship nhảm nhí soái ca của chúng cùng bánh bèo ngôn tình, fan ngôn tình thì không nuốt nổi đám Nhật Bản sống ảo. Ta không tán thành khuyến khích loại này.” – hệ thống 5401 phản bác.

“Các ngươi có nhận ra vấn đề gì không?” – admin box ngôn tình

“…”

“Chúng ta đang hết kịch bản. Hết ngôn tình Trung Quốc tới xuyên vào sử sách vào tài nữ. Không thì lạc trôi qua tới Nhật Bản với rating thấp lè tè. Càng ngày càng có nhiều điểm trùng lặp.”

“Không” – hệ thống 1001 lên tiếng – “Xuyên vào quần lót nam chính coi cũng vui nè mọi người. Không ngờ tác giả nhảm như vậy!”

“Cái thể loại đó chỉ dành cho những đứa biến thái đọc.” – tất cả hệ thống cùng đồng thanh đáp với giọng khinh bỉ.

“Chà… đúng là vấn đề lớn!”



“Hay chúng ta mở rộng qua Việt Nam đi!” – hệ thống 6023 đề nghị - “Dạo này ngôn tình teenfic cũng đang phát triển.”

“Việt Nam… chà…” – admin suy nghĩ.

“Chàng là Phong, đại ca hắc đạo, còn nàng là Băng, đệ nhất sát thủ” – hệ thống 2910 lướt qua các kịch bản – “Chàng có thể chế tạo tên lửa, bom nguyên tử trong vòng 20 phút, sao nó còn ảo hơn Kim Jong-un lái trực thăng năm 2 tuổi vậy!”

“Cái này còn vui hơn nè, nàng là đệ nhất sát thủ, tốt nghiệp Harvard, Oxford năm 15 tuổi và đạt luôn tiến sĩ danh dự của Yale và Todai trong lĩnh vực Y học năm 17. Trời ơi, bá đạo quá đi. Nhiệm vụ chính của nàng là phục vụ chàng trên giường.” – hệ thống 1001 tán dương – “Bác Kim còn phải bái chị làm sư tổ!”

Admin lướt qua tất cả kịch bản và im lặng, sau đó lên tiếng – “Đổi sang thị trường Việt Nam!”

“Vậy cho xuyên vào nữ phụ văn tiếp à? Chứ nữ chính giỏi như vậy còn vấn đề gì chứ?” – hệ thống 1029 hỏi – “…người chơi và kịch bản đều quá thường.”

“Không, cho xuyên vào nữ chính văn.” – admin đáp – “Chúng ta tấn công vào điền văn.”

“Hả?” – tất cả hệ thống đồng thanh đáp. Cái background không đen thì giết, điền văn chỗ nào?

“Nhiệm vụ cho người chơi đơn giản thôi, xuyên vào năm nhất. Hoàn thành thời khóa biểu học hành của nữ chính thành công thi về!” – admin trả lời – “Chúng ta nên khuyến khích giáo dục chứ chúng nó cứ tối ngày yêu đương không học hành hay làm việc gì hết thì tệ quá. Chẳng trách sao đám “Ném đá ngôn tình Confession” cứ có việc để làm và chúng ta cứ phá sập ver.1 thì chúng lại lập ver.2, ver.3 ném tiếp.”

Hệ thống 6023 chợt nhận ra 1 vấn đề cực lớn – “Cho hệ thống 6023 hỏi làm sao mà bạn nữ chính vừa tốt nghiệp Harvard vừa tốt nghiệp Oxford cùng lúc trong chương trình chính quy được vậy ạ? Hình như một trường ở Mỹ, 1 trường ở Anh mà?”

“Chưa kể Yale ở Mỹ, Todai ở Nhật và chương trình Luật học ở Mỹ kéo dài 9 năm.” – hệ thống 1001 tiếp lời – “Cho Barack Obama xuyên không đi học lại 10 lần cũng chẳng theo kịp em nữ chính thiên tài với tốc độ 2 năm nữa à.”

“Đó là chuyện của người chơi” – admin thâm hiểm cười – “Chúng ta đâu có kéo kẻ thù gì vào. Chúng nó chỉ cần hoàn thành chương trình học mà tác giả chém là được. Chưa kể mấy khóa giường chiếu phục vụ nam chính lúc nửa đêm và học giết người nữa. Chuyện người chơi xếp lịch như thế nào là chuyện của nó!”



“Khửa… Khửa… Khửa…” – tất cả hệ thống cười lớn – “Thật thú vị!”

“Xong nhóm nữ, còn nam thì sao hả hệ thống?” – hệ thống 1928 hỏi – “Dạo này nhu cầu đọc nam xuyên không và trùng sinh cũng không ít.”

“Cứ cho vào chuyện tình Băng – Phong là được!”

“Lời cho thằng nam đó quá. Tối ngày chơi gái không à.” – hệ thống 1928 bức xúc – “Xuyên kiểu đó quá sướng rồi, chap nào cũng là giường chiếu.”

“Chúng ta nên hiện thực hóa ngôn tình và liên kết thế giới thực để tăng tính tương tác cùng người đọc.” – admin đáp.

“Hệ thống không hiểu?” – 1928 thắc mắc.

Hệ thống 6023 chen vào – “Nói chung là vầy nè, Trump, Putin, Kim Jong-un thấy anh nam chính có khả năng 20 phút chế tạo bom nguyên tử trong khi người ta mấy trăm nhà khoa học hàng đầu thế giới è cổ mấy năm mới làm được mấy trái thì GATO và thấy địa vị lung lay. Thế là 3 bác cùng NATO gạt bỏ hận thù, cùng nhau liên kết giết nam chính. Câu chuyện này có tác dụng nâng cao giá trị hòa bình của thế giới.”

“Có tư chất!” – admin tán thưởng.

“Chưa kể Bill Gates, Mark Zuckerberg và Musk Elon,… GATO cặp soái ca soái tỷ này, người ta làm chết mẹ mấy chục năm thế mà 2 bạn trẻ chỉ lên giường với nhau là đủ sức điều hành tập đoàn lớn nhất thế giới!” – hệ thống 1001 nói – “Thế là các tỷ phú trên toàn thế giới ghen tức và hợp lực lại thuê sát thủ truy giết 2 ban trẻ này. Người chơi có vấn đề để làm rồi đó!”

“Chà… chà… thú vị a!”

“Đúng vậy, Khửa Khửa Khửa…” – tất cả hệ thống và admin cười lớn.
 

Chương 45

Ngân Trúc đứng trên mạn thuyền, đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh hoàng hôn hữu tình cùng ánh chiều tà màu cam làm xao động lòng người. Đầu cô không thể nào ngăn được những suy nghĩ ngổn ngang – “Có gì đó sai sai ở đây?”

“Nếu thời tiết thuận lợi như thế này thì chúng ta sẽ đến nơi vào khoảng 2 ngày nữa.” – giọng Thiên Bình từ phía sau vang lên.

“Hy vọng là mọi chuyện đều tốt đẹp như kế hoạch!” – cô quay lại và nở nụ cười dịu dàng đầy mùi “thính” với tên Vương gia này.

Thiên Bình nghiêng đầu nhìn Ngân Trúc – “Hồng tiểu thư cho rằng sẽ có chuyện không tốt đẹp diễn ra sao?”

Cô khẽ lắc đầu với dáng điệu đầy “thính” cùng ánh mắt oan khuất – “Tiểu nữ chỉ có dự cảm không lành!” Chuyện yên bình sống sót và du ngoạn cùng dàn harem nam chỉ có thể xuất hiện trong ngôn tình khác chứ éo bao giờ xuất hiện trong kịch bản xuyên không đầy máu chó cùng con hệ thống đại khốn nạn này. Những giây phút yên bình này làm cho Ngân Trúc càng có cảm giác “có gì đó sai sai” ở đây hơn; khung cảnh yên bình và hữu tình giữa biển, trai đẹp bên cạnh và dàn hộ vệ hùng hậu, kiểu gì cũng thấy nó ảo ảo sao ấy.

Thiên Bình chợt nhớ đến màn kịch Ngân Trúc và Tam huynh vào ngày hôm trước thì buộc miệng hỏi – “Tiểu thư nghĩ gì về Tam ca của ta?”

Gì? Ngươi hỏi vậy là có ý gì? Muốn ta chửi thẳng mặt thằng cha đê tiện đó hay nịnh nọt hắn?

“Ngài ấy là một người đàn ông có khí thế bất phàm!” – cô mỉm cười đáp.

Chợt Thiên Bình nhớ đến thái độ những người phụ nữ chàng từng gặp đều có cảm tình với Tam huynh thì không ngăn được chút khó chịu trong lòng. Đúng rồi, huynh ấy là một người rất hoàn hảo – tài năng, tự tin và dũng cảm đối mặt mọi thứ - ai mà không xiêu lòng được chứ. Chàng là một người sống theo chủ nghĩa an toàn và yên bình như cái tên của mình, dù đây là sự lựa chọn của bản thân nhưng sự ngưỡng mộ những người theo chủ nghĩa mạo hiểm như Tam huynh là không thể tránh khỏi. Cùng một vấn đề nhưng cách xử lý của chàng và Tam huynh trong sự kiện 7 năm trước hoàn toàn khác nhau.

“Huynh ấy đúng là một người bất phàm!” – Thiên Bình mỉm cười đáp lại. Chàng đưa mắt nhìn ánh dương đang dần chìm vào đáy biển và tận hưởng không khí yên bình này.

“Ái chà chà, giây phút này rất thích hợp để mình giao lưu tình cảm cùng tên này!” – cô đưa mắt nhìn Bát gia nghĩ thầm. Ngân Trúc không phủ nhận mình vừa đê tiện vừa mê soái ca đẹp trai giàu có nhưng đứa con gái nào không có ước mơ vậy hả? Cô là dạng con gái khoái lướt facebook, chém gió cùng bạn bè, hay nói những ngôn ngữ bình dân và có chút bệnh hoang tưởng như hy vọng cua được sư phụ kiêm ông chủ mình ngay lần đầu gặp mặt nhưng chí ít Ngân Trúc cô không bao giờ tự lừa dối bản thân chứng tỏ mình thanh cao hơn người.

“Thật giống hoành thánh nhỉ?”

Ngân Trúc quay qua quay lại tìm kẻ vừa phát ngôn 1 câu vô duyên phá hỏng hết khung cảnh hữu tình này, mà không cần nói cũng biết là người-đầu-chỉ-nghĩ-đến-ăn này là ai.

Diệc Ưng mặt cực kỳ thản nhiên ngồi xếp bằng trên nóc thuyền nhìn nhị vị nam thanh nữ tú bên dưới.

“Ngươi làm gì ở đó?”

“Phơi giày!” – anh thản nhiên giơ chân trần lên không giấu giếm.

Ngân Trúc nhăn mày buột miệng không giấu giếm được bản chất tiện nữ của mình – “Hèn chi ta nghe mùi thum thủm ở đây!” Đúng là chuyên gia phá hoại khung cảnh hữu tình mà.

“Ngươi mang giày cả ngày kín mít vậy có dám nói ta là không có mùi gì không hả? Ta có phơi giày là sạch sẽ rồi!”

Giờ nghĩ lại đúng là cô bữa giờ cùng đám người cổ trang mang giày và vớ kín mít thì đúng là vấn đề lớn. Nên sản xuất thuốc khử mùi và bán thì có khi đắt như tôm tươi. Đáng ghi chú lại!

Thiên Bình im lặng cởi giày và quay lên nhìn Ngân Trúc mỉm cười hỏi – “Khung cảnh trên đó chắc chắn sẽ khác dưới đây! Nàng có muốn lên đó thưởng thức khung cảnh cùng ta và Ưng huynh?” – đoạn chàng chìa tay ra trước mặt cô.

Dù lý do rất lãng xẹt và thô bỉ - phơi giày – nhưng sự gallant này của Bát gia phần nào bù đắp cái tầm thường đó. Ngân Trúc khẽ gật đầu và đưa tay đặt lên tay Thiên Bình. Bất chợt chàng đưa tay khẽ ôm cô và phi thân lên ngồi cùng Diệc Ưng.

“Người này thật sự rất dịu dàng!” – Ngân Trúc nghĩ thầm trong lòng, dù đưa tay ôm cô nhưng Bát gia lại gần như không chạm vào cô để tránh đụng chạm nam nữ, không lợi dụng cũng không thô tục và cũng rất dịu dàng – “Cộng thêm 2 điểm!”

Thiên Bình bố trí Ngân Trúc ngồi cạnh Diệc Ưng và mình ngồi cạnh cô gái này. Ngân Trúc thấy mình ngồi giữa 2 người đàn ông thì bắt đầu có cảm giác mình là nữ chính ngôn tình rồi.

“Ngươi nghĩ sao? – Diệc Ưng lên tiếng.

“Chuyện băng cướp Nhất Nhất Can?” – Thiên Bình đáp.

“Dưới chân thiên tử mà chúng lại hoàng hành như vậy?”

“Thiên hạ bốn bể thật khó mà kiểm soát được!”

“Ngươi có biết lời đồn về Âm Dương thôn?”

Thiên Bình im lặng. Không phải là chàng không biết, có những thứ về nơi này còn đáng sợ hơn lời đồn liên quan đến Tam huynh và sự mê tín thất thiệt.

“Chuyện có ma quỷ hay thứ khác?”

“Trước cả chúng?” – Diệc Ưng hỏi không chút băn khoăn.

Ngân Trúc lầm rồi, cô không phải nữ chính ngôn tình mà đích thị con mẹ nó là bánh bèo đam mỹ. Tên Bát gia đặt cô ở giữa chỉ để xem như cục đá thôi. Tuy nhiên, nhiều chuyện là máu phụ nữ.

“Lời đồn gì nữa?” – cô lên tiếng hỏi.

“Ai nói cho ngươi biết?” – Thiên Bình khẽ nhíu mày hỏi, có lẽ Hồng tiểu thư chưa biết về nó. Chuyện này càng ít người biết càng tốt.



Diệc Ưng liếc nhìn cái nhíu mày của Bát gia này thì khóe miệng cong lên. Thứ anh đang thăm dò thì nay đã chắc chắn rồi. Ngao Thiên Bình xem ra biết không ít.

“Chả có gì đâu!” – Diệc Ưng ngả lưng nằm dài trên nóc thuyền, đưa 2 tay chống dưới đầu và mỉm cười nhìn bầu trời màu da cam.

“Có gì nói hết đi chứ, sao cứ úp úp mở mở vậy hả?” – Ngân Trúc nhìn anh gắt lên.

Thiên Bình mỉm cười và nằm xuống rồi mỉm cười trấn an cô gái này – “Quả thật chẳng có gì quan trọng đâu!” Kẻ này đúng là quan tâm Hồng Ngân Trúc hơn chàng nghĩ.

Cô quay lại nhìn Bát gia rồi lại quay qua nhìn Diệc Ưng, điệu bộ này chắc chắn 2 kẻ này không mở miệng nữa rồi. Đáng ghét! Cô cởi giày ném về phía trước và ngả người ngắm nhìn bầu trời bên cạnh 2 kẻ kỳ quặc đó.



“Chiếu tướng!” – Phương hòa thượng – người đồng hành cùng Ngân Trúc – đưa tay cầm con cờ trên bàn nhập vào quân mình.

“Thật căng quá!” – mục sư Christopher nhăn mày nhìn quân xe của mình bị lấy đi.

“Quả thật cờ vua – tướng này rất thú vị!” – Phương hòa thượng khẽ mỉm cười.

“Bản chất nó xuất phát cùng một nguồn gốc mà!” – Christopher bình luận.

“Ngài có biết về truyền thuyết Bảng Phong thần của Trung Hoa chúng tôi?”

“Phương hòa thượng và Đài đạo sĩ có từng nghe về Thập tự chinh của Âu châu chúng tôi?”

Đài đạo sĩ đưa bình rượu tu ừng ực và đưa tay áo chùi miệng, mặt đỏ gay gắt lên – “Sao mấy ông khoái nói chuyện chém giết thế hả? Mà cờ vua - tướng là cái quỷ gì?”

“Bởi vì nó sắp đến rồi!” – Phương hòa thượng khẽ nhíu mày nhìn bàn cờ, ông thật không thể ngăn quân tốt của đối thủ mình – “Đúng là quá trễ!”

“Chỉ hy vọng nó không đẫm máu như hai sự kiện đó!” – Christopher khẽ mỉm cười cầm quân tốt của mình lên – “Ta nên thăng lên quân nào nhỉ?” (Theo luật cờ vua thì khi quân tốt đi hết đến cuối đường thì sẽ được thăng lên bất kỳ quân nào)

“Hoặc nó sẽ đẫm máu hơn bao giờ hết!”



Vương Tiểu Thúy với gương mặt kiều diễm nhìn ánh chiều tà qua cửa sổ, nàng không thể kiềm được lòng mà tuôn trào hai dòng lệ làm gương mặt xinh đẹp bất phàm nay càng bất phàm hơn bao giờ hết.“Có thể gặp được song thân và đệ muội sao?”

Ba năm lưu lạc phong trần, tranh đấu với đời giành quyền sinh tồn, nay nàng còn có thể quay lại? Dẫu biết không thể có mọi thứ đã mất nhưng chí ít có thể chứng kiến thứ hạnh phúc bình yên đó không phải là rất hạnh phúc sao? Nàng nhắm mắt lại nhớ gương mặt dịu dàng của mẫu thân, sự nghiêm nghị của phụ thân, sự vô tư của đệ đệ cùng cái nhìn lơ đãng vô tình của muội muội mình thì càng không kiềm được nước mắt.

Từng là một kỹ nữ…

Từng là một người nô tỳ vụng trộm cùng chủ nhân…

Nay là vợ của tên cướp…

Liệu nàng còn có thể có được cái hạnh phúc bình yên đó?

Liệu nàng còn có thể gặp được Kim huynh?

Một kẻ đa tình như nàng sao lại nặng tình cùng một thư sinh như vậy? Đến bây giờ vẫn không thể quên được những kỷ niệm của hai người.

“Chỉ cần có thể gặp mặt là được!” – nàng khẽ nói.

Tiểu Thúy nàng thực sự rất muốn trở về nhà.



“Hồ gia người thật sự rất xấu tính nha…” - ả kỹ nữ không một mảnh vải trên người dựa vào người Hồ Gia và nũng nịu ỉ ôi – “… đêm qua thật sự chẳng cho người ta cơ hội phản ứng gì hết…”

Hắn nhếch miệng cười gian – “Đêm qua nàng cũng rất mãnh liệt mà… Đừng làm như thục nữ đoan trang chứ?” – đoạn đưa tay lướt nhẹ lên người đàn bà này.

“Hây ya, người thật không biết liêm sĩ nha…”

“Liêm sĩ…” – hắn xoay người cúi xuống đặt môi lên cổ người phụ nữ thanh lâu và lướt nhẹ - “Nếu có thứ đó ta đã không sống sót đến giờ phút này!”

“Người… người… Ưm…”





Phương Kiều Mai liếc nhìn địa thế đại bản doanh của Nhất Nhất Can thì khẽ lắc đầu. Dù ngọn núi này rất rộng và lớn nhưng nếu triều đình tập trung toàn lực đánh úp và trong ứng ngoại hợp thì đây chính là địa thế giết người. Thật không ổn… Nơi đây chỉ dành cho bọn cướp cạn không có ý định phát triển lực lượng dài lâu, nếu muốn tính kế tồn tại dài hạn thì buộc phải thay đổi.

“Mình không có quyền lực và tiếng nói ở nơi đây!”

Bất chợt nàng khẽ ôm ngực mình và ngồi khuỵa xuống, càng ngày cơn đau càng dồn dập hơn. Dù nàng đã dần quen với nó nhưng cảm giác thật đau đớn.

Rất khó chịu!!!

Thật quá đau đớn!!!

“Tin ta đi, ta sẽ mang thuốc giải và quay về cứu nàng!”

“Yêu hay không với nàng quan trọng vậy sao? Nàng là phu nhân ta, sự thật đó không thể thay đổi.”

“Ngươi có biết vì sao sáo và diều luôn ở bên cạnh nhau không?”

Chết tiệt, càng ngày ký ức nàng càng lộn xộn. Không thể chết lúc này được. Sáo và diều? Người nào đã nói cùng nàng thứ về hai thứ này? Đại ca?

Kiều Mai bắt đầu mất tỉnh táo. Nàng dần ngất đi!



Phương Thiên Bảo cùng tiểu tử Đông Doanh đường hoàng bước vào đại bản doanh của cổ phái Than Nhất Cực, chàng liếc nhìn gương mặt tự tin láu cá của tên nhóc này cùng sự xuất hiện đúng lúc và suy luận chặt chẽ của hắn thì nói không nghi ngờ là nói dối.

“Im lặng!” – Tân Nhất gắt lên.

“Hả? Chúng ta có nói gì đâu!” – tên hộ tống 2 người lên tiếng ngạc nhiên.

“Ta đang giao tiếp cùng Phương công tử, không được làm ồn hay suy nghĩ làm cắt ngang dòng tâm ý tương thông của chúng ta.” – hắn dõng dạc nói.

“Hả?”

“Phiền toái!” – Tân Nhất nhíu mày bực dọc. Đoạn hắn quay lại mỉm cười cùng Thiên Bảo – “Không có gì là ngẫu nhiên hết. Ta cho huynh 4 gợi ý: cửa phòng bị đóng kín, sự xuất hiện đúng lúc của đám người môn phái phiền toái và ngu ngốc này, vị trí của huynh và kẻ đáng ghét kia…” – hắn liếc xéo người bạn đồng hành của Tướng quốc công tử - “… và tiểu nhị…”

“Hả?” – Thiên Bảo ngớ người nhìn Tân Nhất.

“Tất cả mấu chốt vụ án và thân phận hung thủ cũng chỉ nằm trong 4 thứ này…” – hắn mỉm cười nói.

“Hung thủ là tiểu nhị?” – tên hộ tống hốt hoảng nói.

“Ai cho ngươi xen vào chuyện ta và Phương công tử? Ngươi ngu thì đừng có lên tiếng để không ai ngi ngờ cái ngu của mình chứ!”

Thiên Bảo nhìn dáng điệu Tân Nhất và hỏi – “Chúng ta từng gặp nhau?”

“Huynh nhớ ta sao?”

Thiên Bảo lắc đầu.

Tân Nhất lấy chân đạp mạnh chân Tướng quốc công tử và nhanh chóng bước đi, bỏ mặc chàng.

“Nàng ta thật sự rất quan tâm ngươi!” – người đồng hành bất đắc dĩ cùng Thiên Bảo lên tiếng.

“Hả?” – chàng ngớ người nhìn kẻ vừa phát ngôn kỳ lạ - “Nàng?”

“Đó là nữ nhi!”

“Cái gì?”

“Chả lẽ ngươi không biết?”

“Hắn ta mặc đồ nam nhân!”

“Nàng ta cải trang nam nhân nhưng rất vụng.”

“Chắc chắn đó là nữ nhi…” – ba tên hộ tống của Nhất Nhất Can gật gù. Dáng vẻ, cử chỉ, gương mặt đều thế quái nào là nam nhân được chứ? Tên này quả thật rất ngu khi không nhìn ra đó là nữ nhi – “Chắc hẳn là ngươi nợ tình gì người ta rồi!”

Thiên Bảo đưa mắt nhìn Tân Nhất và khẽ nói – “Nhưng nàng ta đã cởi đồ nạn nhân…”. Nữ nhi bình thường sao lại có hành động bạo gan và nhìn vào những thứ như vậy và phát biểu suy luận của mình chứ? Đi xa không lâu mà khi trở về sao nữ nhân trung nguyên ngày càng thay đổi thế này? Mà phụ nữ Đông Doanh, chàng chưa từng liên hệ một ai, càng chưa từng hứa hẹn cùng cô gái nào, tuyệt không thể nợ tình ai được.
 

Chương 46




Phương Kiều Mai cố gắng dùng sức nhổ từng củ cải trong khu vườn trồng rau của băng cướp Nhất Nhất Can, đoạn nàng liếc mắt nhìn những hậu sinh đang tập võ bên ngoài. Xem ra băng cướp này cũng khá có tổ chức chứ không hề ô hợp như nàng từng nghĩ. Đoạn, một đứa bé gái chừng bảy tuổi bên cạnh nhổ củ cải bị đứt một phần gốc, cô bé liền lấy tay cào mạnh dưới đất nhầm lấy luôn phần nằm dưới mặt đất. Liếc nhìn bàn tay bị trầu trụa và nhướm máu, Kiều Mai khẽ nhíu mày và cầm tay cô bé lên và dịu dàng nói.

“Phần đó không cần lấy lên đâu!”

Cô bé lắc đầu nguầy nguậy – “Không được!” – tay không ngừng đào bới dưới đất.

“Chỉ là một phần củ cải nhỏ thôi mà!” – nàng khẽ gắt lên vì bản tính cố chấp của cô bé nhỏ này, có đáng để bị thương chỉ vì nửa của cải như vậy không chứ?

“Không được, đồ ăn rất quý!” – cô bé mò được phần còn lại của củ thì lấy tay nắm chặt và cố kéo lên, miệng không khỏi cười toe toét.

Kiều Mai nhìn nụ cười này thì khẽ lắc đầu, nàng lấy tay cô bé ra và cào mạnh phần đất thêm một chút rồi nắm củ cải ra sức kéo lên. Cô bé nhìn thấy nửa củ cải được lấy khỏi mặt đất thì cười toe toét làm lộ hai cái răng sún khiến người đối diện không khỏi nhẹ nhõm trong lòng.

“Thế là không phí rồi nhé!” – cô bé vừa huýt sáo vừa nói.

“Chỉ là một củ cải thôi mà?” – Kiều Mai nghĩ thầm và nhìn cô bé với ánh mắt khó hiểu, nàng nhớ khi mình bảy tuổi ở kiếp trước cũng đâu có như cô bé này chứ?

“Muội đang nghĩ đó chỉ là một nửa củ cải phải không?” – giọng Nhị phu nhân bên cạnh vang lên.

Nàng khẽ gật đầu.

“Muội từng chịu cảnh thất mùa đói khát chưa?”

Kiều Mai khẽ gật đầu – “Bốn năm trước nạn châu chấu làm thất mùa dân gian muội có biết!”

“Vậy khi đó gia đình muội ăn gì?” – người phụ nữ từ tốn nói.

“Năm đó đói kém, lượng thực tăng giá, gia đình muội chỉ được một chút gạo cùng cá và rau đạm bạc. Mọi thứ đều giảm một phần ba so với mọi năm.” Năm đó quả thật rất khó khăn.

Nhị phu nhân cười lớn – “Vậy muội có biết ở dân gian người ta dùng gì không?”

“Muội có nghe nói họ dùng rễ cây!”

Bà càng cười lớn hơn – “Có rễ cây còn may mắn. Muội có biết ở đây còn chả có đồ ăn nữa và con bé Tiểu Mao ban nãy cả nhà nó bốn người thì chết hết ba người vì nạn đói bốn năm trước. Con bé là người cuối cùng còn sống.”

Kiều Mai sững mặt ra nhìn gương mặt toe toét của Tiểu Mao, nàng vội lắp bắp – “Còn cứu trợ triều đình?” Nàng nhớ cha nàng đã kiến nghị giúp người dân gian mà?

“Triều đình cứu trợ?” – Nhị phu nhân cười lớn – “Muội nghĩ tại sao bọn ta phải làm cướp mà không nhận trợ cấp? Bao nhiêu cứu trợ tới tay dân gian?”

Kiều Mai im lặng.

“Muội quả là một cô gái ngây thơ!”

Đoạn bà chỉ ra đám nhóc đang tập võ bên ngoài và cười – “Kiều muội muội có muốn biết tụi nhỏ đó tại sao phải siêng năng tập võ không?”

Nàng khẽ nói – “Vì tụi nhỏ muốn thay thế những người lớn để đảm đương Nhất Nhất Can.”

“Vậy muội có biết sao tụi nó lại mong làm cướp không?”

Nàng lắc đầu.

“Vì triều đình thối nát, chỉ có tự dựa vào bản thân mới giúp được chính mình và người khác. Những của cải cướp bóc chúng ta lấy được đa phần đều chia cho những người khó khăn. Đó là lý do người địa phương luôn bao che cho đám giặc cỏ bọn ta.”

Kiều Mai cắn chặt môi, nàng cứ nghĩ phụ thân đã cố giúp dân và những vùng nàng đi qua đều chứng kiến sự no đủ nên cho là dân chúng đều ổn định.

Nhị phu nhân nhìn bàn tay mềm mại của tiểu cô nương bên cạnh thì khẽ cười – “Tay muội đẹp thật, không nên làm loại công việc này. Kiều đệ mà biết thì ta thật khó nói với lão gia.”

Nàng lắc đầu – “Không, muội làm được!” – rồi nhanh chóng di chuyển phụ giúp mọi người. Tại sao nàng cảm thấy trong lòng có cảm giác khó chịu và đau thế này khi nghe Nhi phu nhân nói và nhìn nụ cười kia của Tiểu Mao?



“Vương gia không nên ra ngoài vào thời điểm này!” – người thuộc hạ nhìn chủ nhân mình ái ngại.

Ngao Thiếu Phong khẽ nhếch mép cười – “Giờ đây ta đã là đối tượng đáng nghi số một của Đương kim Hoàng đế rồi thì làm gì mà không ra khỏi tay hắn.”

“Ngài biết tình hình hiện tại rất nguy hiểm?”

Thiếu Phong đưa mắt liếc nhìn kẻ theo hai người phía sau và ra hiệu cho thuộc hạ im lặng. Giờ chàng đang bị đại huynh giám sát thì im lặng làm thượng sách. Bất chợt, Thiếu Phong dừng lại ở 1 hàng hoành thánh ồn ào giữa chợ.



“Lang Lang, con đừng nói bừa. Đi lính gì chứ? Ở đây phụ mẹ không tốt sao?”

“Con muốn phụng sự đất nước” – Tiểu Lang gắt lên – “Chúng ta cứ bị đám người ngoài kia rình rập. Nam nhi đại trượng phu thì không thể đứng nhìn được.”

“Chúng ta khó lắm mới ở bên nhau được vậy, con đừng có mà cãi mẹ chứ!” – đoạn bà xé tờ giấy nhập ngũ trên bàn và ném vào lửa bếp.

Tiểu Lang đẩy mẹ ra và hét lên – “Vì mình khó lắm mới ở bên nhau nên con càng bảo vệ phải bảo vệ mẹ như Diệc Ưng huynh từng nói.”

Ngao Thiếu Phong và thuộc hạ khẽ nhìn nhau khi nghe hai từ “Diệc Ưng”.

“Thằng nhỏ này, được lắm!” – một đại thúc ăn hoành thánh đưa ngón tay cái lên cười tán thưởng.

“Hai mẹ con cả tuần nay còn cãi nhau vụ này hả? Bà chủ, cho tôi hai tô hoành thánh lẹ lên!” – một người khách khác lên tiếng.

“Bá bá nói xem, bên trong thì có Tam gia làm loạn, bên ngoài thì có đám Khiết Đan. Đất nước lâm nguy vậy mà mẹ con cứ ngăn con là sao chứ?” – Tiểu Lang lên tiếng.

Người thuộc nghe xúc phạm chỉ nhân thì định rút kiếm ra thì bị Thiếu Phong ngăn lại. Chàng tìm một chỗ trong hàng ăn xập xệ và mỉm cười vui vẻ ngồi xuống – “Chủ quán, cho chúng ta hai tô hoành thánh.”

“Tam…”

Thiếu Phong mỉm cười bình thản nhìn đứa trẻ lớn miệng khi nãy mắng mình thì nói – “Nhóc biết sa trường đáng sợ cỡ nào không?”

“Ta không sợ!” – Tiểu Lang hét lớn.

“Thật?” – chàng nhướn mày nhìn Tiểu Lang thách thức.

“Thật!”

“Ngươi có biết Ngao Thiếu Phong Tam Vương gia là một kẻ bạo quyền, ham quyền lực và tàn ác không?” – chàng nói tiếp.

“Ta không sợ tên khốn ấy!”

“Ái chà chà, khẩu khí nhỉ? Hắn mà biết thì sẽ chém đầu ngươi không thương tiếc.”

“Nam nhi chi chí, chết nhẹ tựa lông hồng. Ta không sợ loại bạo quyền đó!”Mẹ Tiểu Lang nhìn phong thái của người thanh niên này thì có phần chột dạ kéo Tiểu Lang về và ra lệnh – “Ra rửa chén cho mẹ, đừng có mà trốn việc!”

Thiếu Phong liếc nhìn đứa nhỏ rửa chén và miệng làu bàu thì khẽ mỉm cười với thuộc hạ - “Thằng nhóc này khẩu khí nhỉ?”

“Vương… chủ nhân!” – người thuộc hạ nhìn chủ nhân ái ngại.

Đoạn mẹ Tiểu Lang mang 2 tô hoành thánh ra, Ngao Thiếu Phong bình thản ngồi ăn. Chàng chưa bao giờ nghĩ mình gần đây lại được nhiều người biết đến như vậy. Đúng là mỉa mai, công trạng đánh ngoại xâm bao năm thế mà người dân lại chỉ vì một tin đồn gần đây phủ nhận tất cả và xem chàng là mối nguy. Chả trách gia đình Phương gia lại xem thường chàng như vậy!

Người thuộc hạ nhìn chủ nhân mình khẽ nhớ lời huynh đệ đồng môn Diệc Ưng nói, hắn khẽ cười trong lòng – “Ai nói Tam Vương gia là người chưa từng trải qua cái khổ của người dân thường chứ? Nếu ngài ấy là một kẻ tội đồ tham quyền tham chức thì liệu có thân chinh ra sa trường đánh giặc trong cương vị vương gia? Nếu có mưu đồ chỉ là giành lại thứ mình phải có thôi.”



Kiều Chi Thượng nhìn bản đồ Âm Dương thôn thì nhíu mày suy nghĩ, chỉ là một thôn nhỏ tại sao lại có nhiều lính tráng như vậy? Và tại sao họ phải cách ly mọi người bên trong chứ? Chàng chưa hề nghe tin đồng bệnh dịch gì gần đây. Chi Thượng chàng thừa nhận mình võ công hơn người nhưng chuyện đối địch nhiều người và cứu Dược sư ra là chuyện bất khả.

“Nàng ta còn bao nhiêu thời gian? Chết tiệt, đáng ra mình nên bắt tên Thiên Bảo theo luôn. Ngu quá!”



Tiểu Ngọc đưa mắt nhìn tỷ phu và phu quân tương lai của mình đi bên cạnh vào rừng kiếm củi thì không khỏi khó hiểu. Gần đây, kẻ này luôn tới tìm và phụ giúp nàng dùng dù chưa bao giờ yêu cầu hắn phải làm vậy.

Kim Thư vụng về nhặt những cành củi khô ven rừng. Chàng trước nay đều chỉ cắm đầu đọc sách, chưa từng làm loại công việc này. Thì ra kiếm củi không hề dễ chút nào, phải xem loại nào bắt lửa và củi có đủ độ khô không. Chàng trước nay chưa bao giờ nghĩ nấu bếp lại phiền toái như vậy.

“Về đọc sách đi!” – Tiểu Ngọc lạnh lùng làm việc và nói – “Kẻ này căn bản không hợp làm mấy thứ tay chân. Chàng ta mà không học hành thì thật chả biết làm gì!”

“Ta làm được mà!” – Kim Thư không bỏ cuộc, vẫn kiên quyết nhặt củi. Bất chợt chàng nhìn thấy một dải băng bất động bên dưới gốc cây lớn, chàng nghiêng đầu nhìn và gọi Tiểu Ngọc – “Cái này giống rắn quá nhỉ?”

Tiểu Ngọc quay lại nhìn thì kéo tên ngốc này ra và nắm chặt tay Kim Thư toan kéo đi – “Về được rồi!”

Kim Thư ngượng ngùng định lấy tay nàng ra và mở miệng – “Nam nữ thụ thụ…” Bất chợt chàng quay lại thấy một đống rắn con phía sau thì hốt hoảng nắm chặt tay Tiểu Ngọc và ba đầu bốn cẳng chạy. Đúng là hôm nay chàng đi theo Tiểu Ngọc là đúng đắn mà, nếu không rắn tấn công cô gái này thì thật đáng sợ.

Tiểu Ngọc thấy gương mặt xanh lè của người thanh niên đang nắm chặt tay mình kéo đi thì có chút buồn cười, người này đang cực kỳ sợ hãi. Nàng cũng thất sách quên đây là mùa rắn sinh mà dại dột vào rừng lúc này. Tuy nhiên, mấy con rắn kia thì không có độc nên cũng không đáng sợ như gương mặt Kim Thư này biểu hiện. Toan định nói nhưng thấy gương mặt kẻ này sợ không còn hột máu, nàng lại thấy có phần buồn cười nên im lặng.

Thấy đã ra khỏi rừng một đoạn khá xa và không còn thấy đám rắn đuổi theo nữa, Kim Thư vội quay lại hỏi Tiểu Ngọc - “Nàng… muội có sao không?”



Tiểu Ngọc lắc đầu, đưa mắt nhìn bàn tay chàng nắm chặt tay mình.

Kim Thư vội lấy tay ra và rối rít xin lỗi – “Thứ lỗi,… ta quên!” Bất chợt chàng nhìn dưới đất có một con rắn nhỏ thì lăn đùng ra té. Cả đời này chàng sợ nhất rắn. Kim Thư lắp bắp – “R…rắn…xà…”

Tiểu Ngọc cúi xuống và nắm đầu con rắn nhìn chàng – “Yên tâm, không có độc!” Xem ra tối nay có cháo rắn ăn rồi.

“Đừng… đừng… ta…” – Kim Thư lắp bắp, gương mặt tái xanh. Cô gái này hoàn toàn trái ngược chị gái mình mà. Sao lại nắm con rắn thản nhiên vậy!

Tiểu Ngọc nhìn gương mặt tái mét của tỷ phu kiêm phu quân tương lai thì khẽ lắc đầu, nàng nuối tiếc ném con rắn (kiêm buổi tối) của mình đi rồi đưa tay chìa ra cho người thanh niên còn ngồi ngữa dưới đất. Chợt nhớ bàn tay mình mới cầm con rắn, nàng đổi tay thản nhiên chìa ra – “Huynh đứng dậy được không?”

Kim Thư vụng về nắm tay cô gái này, hôm nay chàng thật quá mất mặt nhưng đám rắn đáng sợ thật.

“Xem ra chúng ta phải ra chợ mua củi rồi!” – Tiểu Ngọc bình thản nói.

“Hả” – chàng ngẩn người nhìn nàng – “Sao muội không mua mà lại vào rừng làm gì chứ?” Cô gái này điên rồi.

Tiểu Ngọc khẽ mỉm cười và lắc đầu – “Huynh nghĩ tiền lời bao nhiêu? Còn phải chi cho nhà cửa và thực phẩm, thuốc men của phụ mẫu nữa. Tiếc kiệm đồng nào hay đồng đó chứ?” Đoạn cô khẽ nhíu mày lẩm bẩm, xem ra mùa này phải tốn thêm tiền củi rồi, thật là.

Nhìn cô gái bên cạnh căng thẳng tính toán tiền nong thì Kim Thư chợt đến tỷ tỷ nàng ta – Tiểu Thúy. Tiểu Thúy là người con gái thoát tục, nàng ta giỏi văn chương, đàn ca, nhảy múa và chưa bao giờ chàng thấy nàng ta có những thứ lo lắng tầm thường của người đời. Tuy nhiên, khi nhìn cô gái lạnh lẽo bên cạnh tính toán lo toan từng chi phí cho gia đình mình thì không hiểu sao tim chàng lại đập nhanh hơn. Cảm giác này thật hoàn toàn khác biệt với cảm giác ở cùng Tiểu Thúy, chỉ là không cần tỏ ra mạnh mẽ hay đầy bản lĩnh mà chỉ cần bình thản như thế này.

“Muội không sợ rắn?” – chàng hỏi.

Tiểu Ngọc nhìn người đàn ông bên cạnh nhoẻn miệng cười – “Đó là thứ mà nữ nhi thường dân phải đối mặt hàng ngày. Thi thoảng ở nhà cũ, trong bếp muội cũng gặp vài con và thường mẫu thân dạy muội cách làm thịt chúng luôn.” – đoạn này nhìn Kim Thư từ trên xuống dưới và bật cười – “…còn huynh thì muội đoán là huynh sợ phải không?”

Chàng ngượng ngùng lắc rồi gật đầu.

“Thêm một điểm giống giữa tỷ tỷ và huynh. Hai người quả là rất đẹp đôi.”

Kim Thư im lặng, bất chợt chàng nhìn nụ cười của Tiểu Ngọc thì ngẩn người vì sự xinh đẹp đơn thuần của cô gái này. Chàng càng thấy khó chịu hơn – “Ta nhớ mình có chuyện phải về nhà trước. Xin lỗi, ta không đi cùng muội được.” Đoạn chàng nhanh chân chạy đi.

Tiểu Ngọc nhìn Kim Thư chạy một mạch đi thì không giấu khó hiểu – “Rõ ràng nhà huynh ở hướng này luôn mà.”

Kim Thư chạy một mạch đi và dừng lại ở bờ suối, chàng vội lấy nước tạt mạnh vào mặt mình. Nếu cứ ở bên Tiểu Ngọc, chàng sợ một ngày mình sẽ quên đi Tiểu Thúy – người từng cùng chàng hẹn thề dưới ánh trăng. Là một kẻ có học, Kim Thư này không thể thấy trăng quên đèn được. Nhưng chàng sợ mình không ngăn được cảm giác này dành cho cô gái đơn thuần kia. Kỳ thực, Tiểu Ngọc thực quá tầm thường so với tỷ tỷ mình và không phải dạng nữ nhi mà Kim Thư chàng mong đợi chung chăn gối nhưng càng tiếp xúc, chàng càng thấy cô gái này xinh đẹp hơn Tiểu Thúy. Ở Tiểu Ngọc là một nét đẹp thực tế, nàng không giỏi cầm kỳ, nàng không tự nguyện bán thân vì gia đình nhưng nàng luôn bảo đảm sự ấm no và chu cấp đầy đủ cho gia đình từ sức khỏe của Vương gia đến chuyện học hành của Vương Quan. Nàng ta thực tế đến đáng sợ nhưng thật khiến người khác càng bên cạnh càng say. Kim Thư vội tạt mạnh nước vào người.

“Ngươi không được khốn nạn như vậy!”



“Đằng nào ta cũng chả được như mấy người khác có thể chạy nhảy ngoài đường. Vô dụng thế thì ngươi cứu sống ta làm gì chứ?”

“Là người học y thì ta không bao giờ từ bỏ bệnh nhân của mình.”

“Này, ngươi cứu ta rồi để ta sống đời sống bất động thì còn khổ ta hơn. Chi bằng ngươi cứ nói phụ mẫu ta là ngươi vô phương cứu chữa cho ta đi.”

Thiên Bảo lấy tay vỗ đầu cô nhóc tóc ngắn cũn như con trai trước mặt – “Còn lý lẽ vậy xem ra muội còn khỏe lắm!” – Đoạn chàng quay qua nhìn đống vật dụng Tây phương kỳ lạ trong góc phòng.

“Vì ta bệnh suốt nên cha mẹ ta đã mua một số vật dụng và sách Tây phương cho ta đọc. Ngươi có biết thuật giả kim không? Có thể điều chế đá lửa dễ dàng hơn, ta còn tạo ra được máu giả nữa” – cô nhóc luyên thuyên nói – “Ta còn đọc triết lý của Plato nữa… cuộc sống bên ngoài rộng lắm!”. Đoạn cô nhóc khẽ nhíu mày nhìn đôi chân dị tật của mình.

“Sư phụ và ta sẽ cố cứu cho muội. Đừng lo!” – Thiên Bảo dịu dàng nói – “Một cô gái thông minh như muội thì nhất định ông trời sẽ không bắt đâu!”

“Cái gì mà ông trời không bắt. Vô lý!” – cô nhóc bĩu môi.

“Ta sẽ bằng mọi cách cứu và giúp muội đi lại được” – chàng nghiêm túc nhìn cô bé – “Khi đó nhất định muội sẽ thấy được thế giới thôi. Đừng lo!”

“Đừng hứa suông!”

“Nhất định dù có khó khăn cỡ nào ta cũng sẽ giúp muội đi lại được. Không thể để một cô gái thông minh như muội đối diện bốn bức tường nhàm chàn này, nhất định muội sẽ thấy thế giới!”

“Hứa!” – cô nhóc đưa ngón tay ra.

“Ta hứa!” – Thiên Bảo đưa ngón tay ra móc vào tay cô nhóc.

Tân Nhất ngồi ngâm mình trong bồn tắm nhớ về quá khứ khẽ bĩu môi. Tên khốn đó hoàn toàn quên sạch cô, đàn ông Trung nguyên quả là chả tin được. Vì ai mà cô nuôi tóc dài chứ? Vì ai mà cô cố gắng thành nữ nhân thông tuệ nhất Đông Doanh chứ? Và vì ai mà cô ráng nuôi bộ ngực này chứ!!!

“Ngốc! Ngốc!Ngốc!!!”

Tại sao hắn lớn lên lại càng tuấn tú nhưng cũng đần hơn khi còn nhỏ chứ? Đồ khốn Phương Thiên Bảo!!!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top