Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 160


Nàng lại quay đầu đi lấy chậu, rửa sạch mề và ruột gà. Phải ăn ngay sau khi rán mới ngon, nếu để lâu thì sẽ không còn giòn, sẽ mất hương vị. Cũng không cần ướp gì ngay lập tức, ngày mai ướp thì sẽ ngon hơn.

Dùng kéo cắt phần túi dạ dày bên trong mề gà rồi bỏ đi. Diệp Gia múc thêm một muỗng bột mì nhỏ, thêm muối rồi bóp sạch ruột gà. Ba con gà có không ít nội tạng, cộng thêm sáu cái chân gà và cánh gà, tất cả có thể đây một nồi. Diệp Gia ở bên này nấu nội tạng của gà, Chu Cảnh Sâm rửa sạch sẽ rồi đi ra, nhìn thời gian không còn sớm thì muốn rời đi.

Thực chất quân lính phải quay lại doanh trại vào buổi tối. Chu Cảnh Sâm rửa sạch tay chân, Diệp Gia đưa hai miếng xà phòng cho hắn, để hắn mang đến rửa mặt hàng ngày. Dư thị có lòng muốn để nhi tử con dâu nói chuyện cho nên bảo Diệp Gia ra ngoài tiễn. Diệp Gia nhìn nội tạng của gà trong nồi chín rồi thì múc ra một cái bát nhỏ cho hắn, thuận thế đưa hắn ra ngoài. Điểm Điểm lặng lẽ từ trong phòng đi ra, đi theo phía sau hai người. Diệp Gia tiễn người đến cửa thôn thì mới dừng lại, vừa xoay người thì bị Chu Cảnh Sâm gọi lại. Diệp Gia đứng vững, không hiểu nhìn về phía hắn. Chu Cảnh Sâm bỗng nhiên lấy ra món đồ gì đó từ trong tay áo: "Nếu không có chuyện gì thì có thể lấy ra đeo." Diệp Gia nhận lấy chiếc trâm gỗ. Mặc dù được làm bằng gỗ nhưng nó lại được điêu khắc rất kỹ càng, một cây trâm trông rất sống động có hình hoa lan. Nói thật, Diệp Gia cũng không quá hiểu về đồ trang sức thời cổ đại. Ngày thường tóc tai cũng lộn xôn, chỉ cần nó không rơi xuống là được. Dù sao thì nàng cũng dùng khăn đội đầu, có thể che được, cũng không ai nhìn xuyên qua được khăn đội đầu của nàng.

"Về đi," Chu Cảnh Sâm đứng ở giao lộ: "Ta sẽ đứng ở đây nhìn nàng về nhà."

Diệp Gia cầm cây trâm trong tay, nàng có loại cảm giác kỳ lạ, nàng nhíu mày nhìn về phía Chu Cảnh Sâm, sau đó lại cúi đầu xuống. Không thể nói rõ cảm giác này, nhưng có thể khẳng định là, không đáng ghét đến mức đó. Suy tư một chút, Diệp Gia không thể nghĩ rõ ràng. Chu Cảnh Sâm đứng trong đêm đen, nét mặt văn nhã mà nặng nề. Diệp Gia nằm lì ở trên đường suy nghĩ vấn đề này đến nửa đêm vẫn không nghĩ ra. Cũng không phải do nàng ngu muội, mà nàng vô thức từ chối việc lại gần. Có vẻ như nếu không hiểu rõ ràng thì sẽ không lo lắng, không phiền não.

Nhưng nhớ đến lời lần trước Chu Cảnh Sâm nói, nàng cảm thấy mình sắp phải đưa ra đáp án. Diệp Gia thở dài, trong bóng tối lật người mất lần rồi đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Gia lấy ức gà hôm qua xuống, cắt thịt chân gà nhỏ lại. Cũng lấy ra hết phần bột còn lại ở trong nhà, lấy rượu, bột ngô, hành lá. Lại cho thêm hai quả trứng gà, bột trà khô, thêm chút bột ngô vào rồi nhào nặn, lại ướp thêm hai giờ. Nhân lúc chờ đợi ướp thịt thì nàng làm một bữa sáng đơn giản, người một nhà ăn xong, Diệp Gia lập tức rán thịt.

Ba con gà được Nhuy Tả Nhi nuôi béo phì, vậy mà có thể nấu được đầy một giỏ. Đã lấy xương gà ra cho nên càng dễ nấu hơn, chỉ cần ướp rồi chiên bằng dâu nóng. Nhiệt đồ dầu không cần quá cao, chỉ cần rán chín vàng là được. Vốn là Dư thị sợ nấu như vậy thì sẽ không ngon, nhưng đợi đến khi mùi món gà tỏa ra thì nỗi lo của bà ấy đã vơi đi rất nhiều.

Diệp Gia lấy cho bà ấy một bát nhỏ, bảo bà ấy nếm thử. Dư thị có chút xấu hổ, đẩy lại, bà ấy đã từng này tuổi rồi còn ăn vặt gì chứ. Kết quả vừa ăn một đũa, bà ấy không nói câu nào cả, vui vẻ mà ăn hết một bát: "Gia Nương, nếu đưa cho Doãn An một phần thì thật tốt."

Nhuy Tả Nhi hít mũi nhỏ lảo đảo đến đây, bây giờ cũng không sợ Diệp Gia g.i.ế.c gà của mình.
 
Chương 161


Ăn đến mức miệng đầy mỡ. Diệp Gia cho Vương lão thái sát vách một bát, dù sao thì cũng không phải là không thể cho Chu Cảnh Sâm.

Chỉ là không biết ban đêm hắn nghỉ ngơi ở đâu, nếu muốn đưa đồ thì có chút rắc rối. Nàng lập tức gói một bọc lớn để vào giỏ trúc: "Nương làm chủ là được."

Lo lắng ra cửa, tất nhiên Dư thị đi đưa đồ ăn.

Bà ấy bỏ thêm chút bạc vào túi, thay bộ đồ bớt tồi tàn hơn rời đi. Ông Tôn đã chờ ở bên ngoài. Diệp Gia lên xe bò, đi đến nhà họ Diệp trước. Bây giờ binh hoang mã loạn, các con cháu nhà họ Diệp chắc chắn không muốn ra ngoài cùng nàng. Nhưng vì Dư thị, Diệp Gia cũng chỉ có thể đi một chuyến. Đến nhà họ Diệp, tình huống ở bên trong cũng rất loạn. Hơn nữa nhà họ Diệp ở ngay sau thôn Vương gia. Có không ít mã phỉ không tìm thấy được chạy cho nên đã lao đến nhà họ Diệp, làm hại không ít người. Bây giờ nhà họ Diệp đang tìm kiếm xem còn tên mã phỉ nào đang ẩn náu trong nhà mình không. Trong thôn loạn hết lên, từ xa đã nghe thấy tiếng ôn ào. Bởi vì trưởng thôn là người nhà họ Diệp cho nên chuyện này đã bị kéo dài vài ngày đêm. Diệp Đồng Sinh là người có học có uy vọng ở trong tộc được gọi đến nhà trưởng thôn nên không có ở đây.

Xe bò của Diệp Gia dừng lại ở ngoài cửa, không nhìn thấy nhiều người nhà họ Diệp ở đây.

Chân của Diệp ngũ muội, Diệp Thanh Hà còn chưa khỏe nên ở trong phòng. Diệp Tô thị đang làm đế giày ở dưới gốc cây, mấy đứa nhỏ cũng chạy đến nhà trưởng thôn hóng hớt. Diệp ngũ muội nói muốn đi gọi người thì bị Diệp Gia ngăn cản: "Không cần. Ta chỉ đến nói vài lời mà thôi."

Lấy ra bọc gà chiên ở trong giỏ, Diệp Gia nói lại chuyện Chu gia muốn dọn đến trấn Đông Hương. Cũng không quan tâm đến vẻ mặt bất ngờ của Diệp Tô thị, dáng vẻ lo lắng kia giống như từ này về sau Diệp Gia sẽ không trở vê nữa, Diệp Gia lại nói về khả năng đám mã phi kia có thể quay lại.

"Là ý của tướng công, hắn cũng cảm thấy mã phỉ sẽ quay lại báo thù." Diệp Gia cũng không khuyên nhủ nhiều, chỉ bảo nhà mình sắp xếp: "Neu như chúng báo thù thì chỉ sợ chúng sẽ g.i.ế.c người tiếp. Đến lúc đó cũng không biết có còn may mắn như lúc này không nữa. Thật ra trấn Đông Hương vẫn an toàn hơn chút. Nếu ở bên kia thì đám phổ phỉ cũng không dám giương oai dưới mí mắt của quân lính."

"Tam tỷ có ý gì?" Diệp Thanh Hà biết cách nắm trọng điểm: "Tỷ cảm thấy mọi người cũng nên dọn ra ngoài sao?"

Ánh mắt hoảng sợ nhìn Diệp Gia, nhưng rõ ràng Diệp Tô thị bài xích chuyện chuyển nhà, nói chuyện mơ hồ: "Có chuyển hay không thì phải tùy thuộc vào mọi người. Đây chỉ là do tướng công ta đoán. Lời đoán cũng không quá chuẩn, ta không dám cam đoan."

Quả nhiên là Diệp Tô thị không đồng ý. Cộng thêm thái độ lạnh nhạt của Diệp Gia, hoàn toàn không còn dáng vẻ thân thiết với nương như ngày xưa cho nên bà ta cũng cảm thấy không vui. Nhưng tính tình của bà ta rất hèn yếu, cũng không nói được lời hung ác, liền lo lắng nói: "Toàn bộ gia tộc nhà họ Diệp đều ở đây, căn nguyên cũng ở nơi này, ngươi muốn bảo cả nhà chuyển đi đâu chứ? Đi đến một nơi xa lạ, ngươi muốn cả nhà ăn gì? Ngươi còn nhỏ, há miệng là có thể nói lung tung. Căn nguyên ở đâu thì người ở đó, làm sao có thể tùy tiện khuyên người khác rời khỏi quê hương!"

"Tùy các ngươi." Nói xong lời này, cũng không còn gì để cưỡng câu nữa: "Hiện tại ta muốn hỏi xem trong nhà có ai muốn đi đến trấn Đông Hương cùng ta không. Nếu đi một mình thì mẹ chồng ta không yên lòng, đúng lúc ta cũng muốn tìm một người bạn."

Diệp Gia đã chuẩn bị sẵn tâm lý là không có ai muốn đi cùng mình, ai biết nàng còn chưa nói xong thì Diệp ngũ muội đã đứng ra: "Tam tỷ, ta đi với tỷ."
 
Chương 162


Diệp Tô thị bị lời khuyên của Diệp Gia làm không vui, nhưng cũng không ngăn cản Diệp ngũ muội đi ra ngoài với Diệp Gia. Bà ta cầm chiếc giỏ đi vào nhà. Cũng không mang một chút trà ra. Qua một lát, lại xốc rèm, cầm gói thịt gà Diệp Gia để ở trên bàn vào phòng. Diệp Gia cũng không thích tính toán với bà ta, chỉ liếc mắt nhìn Diệp Thanh Hà: "Ngươi để tâm chuyện này chút, nhớ phải nói chuyện này với cha và nhị ca chất tử khi họ trở về."

Diệp Thanh Hà nhíu mày gật đầu, Diệp Gia dẫn Diệp ngũ muội ngồi lên xe bò. Nói đến, Diệp Gia còn chưa từng quan sát người muội muội nhỏ nhất này. Lần trước đến đây là vì chuyện của Diệp Tứ muội, chỉ gặp mặt Diệp ngũ muội mấy lần. Lờ mờ có thể cảm nhận được nàng ấy nóng này hơn Diệp tứ muội, nhưng cũng là một người nhát gan ít nói. Lúc này nàng ấy không nói một tiếng mà lên xe ngồi, Diệp Gia đánh giá nàng ấy, phát giác muội muội này cũng rất xinh đẹp. Cặp mắt đào hoa, sống mũi cao. Làn da không trắng nõn như Diệp Gia nhưng lại là một mỹ nhân nhỏ.

Xe kẹt kẹt kẹt kẹt đi đến cửa thôn, Diệp Gia còn không phát hiện, Diệp ngũ muội đã nhìn thấy một bóng người cao gây đang hỏi thăm ở cửa thôn. Nàng ấy vội vàng giật giật tay áo Diệp Gia, chỉ vê người kia nhỏ giọng nói: "Tam tỷ, tỷ phu kìa."

Diệp Gia sững sờ, giương mắt liên nhìn đối diện Chu Cảnh Sâm. Chu Cảnh Sâm như nở nụ cười, sau đó mới nói vài lời với người bên cạnh, rồi sải bước đi về phía Diệp Gia bên này. Ông Tôn không thể không dừng xe bò lại, Chu Cảnh Sâm đi đến đó. Biết hôm nay nàng muốn đến trấn Đông Hương, Chu Cảnh Sâm và Diệp ngũ muội gật đầu chào hỏi rồi quay sang nói chuyện với Diệp Gia: "Gia Nương, hôm nay đi trấn Đông Hương tìm người môi giới, tìm một người tên là Viên Sinh. Báo tên Viên Thành Lãnh, cho dù nàng có muốn mua nhà hay mua gì thì người ta cũng sẽ đưa nàng đi."

Diệp Gia hiểu người này rất biết cách chiếm lòng người, nhìn chằm chằm hắn một lát rồi gật đầu. Hắn đến đây chỉ vì câu nói này, hắn vẫn còn việc phải làm. Nói xong liền xoay người muốn rời đi, Diệp Gia nghĩ nghĩ, há miệng gọi hắn lại.

Chu Cảnh Sâm dừng lại, Diệp Gia lấy một gói nhỏ đưa cho hắn. Rồi mới nhảy xuống xe bò, cầm lấy gói thịt gà rán kia nhét vào lòng hắn, không nói nhiều lời. Lên xe bò để ông Tôn nhanh chóng rời đi.

Chu Cảnh Sâm nắm lấy gói thịt chớp chớp mắt, mở ra xem thử, thấy bên trong là gà chiên thì lập tức nở nụ cười.

Đi nửa ngày mới đến trấn Đông Hương, lúc bọn họ đến cửa trấn đã là giờ ngọ.

Cho dù không làm gì cho đến trưa, chỉ cân ngồi xe bò thì bọn họ cũng cảm thấy đói bụng. Diệp Gia dẫn hai người đi đến một nhà nghỉ có đồ ăn, vội vàng ăn xong để đi tìm người môi giới. Trấn Lý Bắc không có người môi giới, trấn Đông Hương thì có.

Nhưng mà không có nhiều người môi giới ở địa phương này, cũng chỉ có một người. Rất dễ tìm, chỉ cần kéo một người ra hỏi là có thể tìm được. Diệp Gia đi thẳng đến chỗ người môi giới, Diệp ngũ muội vẫn luôn im lặng ngồi ở trên xe bò nhìn chằm chằm vào các cửa hàng và người đi bộ trên đường.

Mặc dù nhà họ Diệp cách trấn không xa, nhưng Diệp ngũ muội lại không thể lên trên trấn. Mặc dù lúc còn nhỏ có đi cùng đại chất tử một lân, nhưng trấn Lý Bắc không thể ồn ào vui vẻ như trấn Đông Hương. Lần đầu tiên nàng ấy biết, sự thịnh vượng của hai trấn có vị trí gân nhau lại khác xa nhau.

Ngay cả đồ ăn cũng ngon hơn ở trong thôn rất nhiều, hai mắt của Diệp ngũ muội tỏa sáng dọc theo đường đi. Đến chỗ người môi giới, Diệp Gia trực tiếp báo tên Viên Thành Lãnh, nói muốn tìm Viên Sinh. Đúng lúc Viên Sinh cũng có mặt ở đâu. Nghe thấy cái tên này thì vội vàng đi ra.
 
Chương 163


Thấy là hai phụ nhân nhỏ xinh đẹp thì còn sửng sốt một chút. Diệp Gia hàm hồ nói tướng công nhà mình và Viên Thành Lãnh là đồng nghiệp, sau đó mới nói đến việc muốn tìm nhà.

Nếu như muốn chuyển nhà vì vấn đề an toàn thì yêu cầu hàng đầu của Diệp Gia là ở gân quân doanh. Nếu như có thể có sân, thuận tiện lấy nước, còn có thể trông chút cây chút rau thì tốt.

Viên Sinh vừa nghe vậy thì lập tức tính toán cho nàng, dựa theo yêu cầu của Diệp Gia để sắp xếp cho nàng. Hắn ta cũng là một người làm việc nhanh nhạy, nhanh chóng dẫn Diệp Gia đi xem. Diệp Gia đi theo hắn ta đến trưa, nhìn bốn, năm căn nhà. Cuối cùng chọn được một căn nhà ở phía Bắc có năm gian phòng và một chiếc sân rộng, ở ngay bên cạnh doanh trại. Khi yên tĩnh thì còn có thể nghe thấy tiếng thét của binh lính khi luyện tập. Căn nhà này có diện tích rất lớn, bên trong sân cũng có một cái giếng, bốn phía có rất ít hàng xóm. Tất cả điều kiện đều không tệ, điều duy nhất là cách trấn có chút xa. Nếu như thích vui vẻ ồn ào thì chỉ sợ không hợp với nơi này.

Căn nhà này không chỉ cách trấn xa, mà cũng cách hàng xóm xung quanh có chút xa. Hơn nữa, giá cả cũng có chút đáng sợ, đất ở thị trấn nhỏ phía Tây Bắc không đáng tiền. Nhưng căn nhà này, Viên Sinh báo giá hai mươi năm lượng bạc. Diệp Gia còn chưa nói chuyện thì Diệp ngũ muội đã bị dọa không nhẹ. Hai mươi lam lượng bạc, một căn nhà như vậy có thể lấy sạch tiền của một gia đình thịnh vượng. Lúc Diệp tứ muội xuất giá thì cũng chỉ có 10 lượng tiên sính lễ. Hai Diệp tứ muội gả đi cũng không bằng số tiền này. Có lẽ Viên Sinh cũng biết giá này có chút cao, hắn ta do dự phút chốc, nói thằng nhiều nhất thì cũng chỉ có thể giảm được ba lượng, không thể rẻ hơn quá nhiều. Diệp Gia bảo hắn ta đi đàm phán, chỉ nói nếu hắn đàm phán được xuống 20 lượng thì có thể bàn giao và trả tiên ngay lập tức. Bận làm đến trưa, sắc trời dan dần muộn, họ đã nóng lòng muốn ăn cơm. Vất vả đến trưa, mấy người đói đến mức n.g.ự.c sắp dính vào lưng. Diệp Gia dẫn mấy người ra đường phố của trấn Đông Hương phố ăn mì. Vốn nghĩ phải đợi 1 ngày thì mới có kết quả, ai biết bọn họ vừa ăn hết một bát mì thì Viên Sinh kia đã tìm đến, nói là chủ nhân căn nhà đồng ý bán với giá hai mươi lượng bạc. Diệp Gia cũng thống khoái, để Viên Sinh gọi chủ nhà đến. Mặt đối mặt viết khế ước. Một tay giao tiền một tay giao khế đất.

Trước khi trở vê, Diệp ngũ muội hỏi Diệp Gia: "Tỷ, khi nào thì tỷ sẽ chuyển đi?"

Diệp Gia suy nghĩ một chút, đáp lại: Ngày mai…

Diệp ngũ muội gật đầu không nói gì. Hơn nữa lúc Diệp Gia sảng khoái lấy bạc ra thì Diệp ngũ muội trố mắt rụt lưỡi, cả buổi đều không nói nên lời. Sau khi sắp xếp ổn thoả, vài người bọn họ cũng không tiếp tục ở lại trấn. Nhanh chóng lên xe bò quay vê trước khi trời tối. Đầu tiên là đưa Diệp ngũ muội trở về nhà, Dư thị dắt tay Nhuy Tả Nhi đứng ở cửa thôn trông mòn mắt. Nhìn thấy Diệp Gia ở phía xa xa trở về thì mới bình tĩnh lại.

Bà ấy nhanh chóng bước đến đón, Diệp Gia không nói gì mà chỉ gật đầu với bà ấy thì bà ấy lập tức hiểu ra.

"Khi nào thì chúng ta sẽ chuyển đi?" Hôm qua Dư thị nghe Chu Cảnh Sâm nói xong thì trong lòng vẫn luôn cảm thấy lo lắng. Hôm nay Diệp Gia không có ở đây, trong nhà không có người nên bà ấy càng hoảng sợ.

Trước đây trong nhà không có ai thì cũng không có cảm giác này, bây giờ thì hoàn toàn không chịu được cảm giác trong nhà không có ai.

"Sẽ chuyển đi vào ngày mai." Diệp Gia kiên định nói: "Ngày nào mí mắt của con cũng nảy rất mạnh, cảm thấy nhất định sẽ có chuyện gì đó xảy ra."

Dư thị gật đầu: "Vậy được, hôm nay đi ngủ sớm."
 
Chương 164


Trở lại nhà mình, hai người nói chuyện một lát. Diệp Gia đi ở bên ngoài cả một ngày cho nên rất khát, rót ba chén nước trà lớn vào trong bụng. Dư thị câm lấy khế đất nhìn rất lâu, hai người liền trở vê phòng mình tắm rửa rồi nằm ngủ. Chu gia đã sớm thu dọn xong hành lý, chỉ chờ ngày mai mang lên xe mang đến trấn Đông Hương là được.

Trong đêm Diệp Gia cảm thấy rất nóng, thân trí cũng mơ màng. Càng đến giữa tháng sáu thì thời tiết càng nóng. Những tháng của mấy năm này không giống tháng dương lịch của đời sau, thời tiết tháng sáu âm lịch nóng rực lửa. Diệp Gia ngủ đến nửa đêm thì nóng phát hoảng, còn cởi hết đồ ở trên người xuống. Từ sau khi Chu Cảnh Sâm không ở nhà thì nàng mặc rất ít vào ban đêm.

Vừa mới cởi dây áo ra, rơi xuống trước xương đòn. Diệp Gia cảm thấy bụng dưới mình căng lên, có chút nghẹn vì đã uống quá nhiều nước trước khi ngủ.

Thật ra hậu viện Chu gia có nhà xí, ra cửa đi vài bước là đến. Ngày xưa Chu Cảnh Sâm ở nhà, Diệp Gia cũng thường xuyên đi ở bên ngoài. Nhưng sau khi Chu Cảnh Sâm không có ở đây thì Diệp Gia cũng không muốn ra ngoài, nàng để một cái thùng ở trong phòng để dùng. Ban ngày sẽ để cái thùng ở trong nhà xí, ban đêm thì cầm về phòng, đặt ở sau cửa phòng. Nàng híp mắt mắt mê mê mang mang đứng dậy đi ra ngoài, tay mới vừa cởi dây lưng.

Một đôi tay trắng thuần lập tức kéo đồ của nàng lên giữ chặt, gắt gao nắm lấy. Một tiếng nói nhẹ nhàng mà trầm thấp vang lên: "Mở hé mắt, có người."

Diệp Gia lập tức tỉnh táo, mở hé mắt, một người mảnh khảnh đang đứng ở cửa đông phòng, giống như mời từ phòng phía đông đi ra.

Diệp Gia chớp chớp mắt, sợi dây áo bị một bàn tay thon dài ấm áp giữ chặt, cẩn thận ghim vào sau gáy nàng...

Diệp Gia: "!

Sau ba lần hít thở, mắt của nàng nứt ra: "... Chết tiệt, Chu Cảnh Sâm chàng từ đâu ra thế!"

Chu Cảnh Sâm có thể đi ra từ đâu?

Cửa căn phòng bị khóa, tất nhiên là hắn chui vào từ cửa sổ phía Đông trong nhà. Mặc dù buổi tối Diệp Gia tắt đèn đi ngủ, nhưng lại sợ nóng cho nên đã mở cửa sổ ra, để gió đêm thổi bớt khí nóng trong phong đi.

Cửa sổ vào thời cổ đại cũng không có loại chống trộm như đời sau, cũng không được đóng chặt, cửa hang to bao nhiêu thì cửa sổ sẽ lớn bấy nhiêu. Diệp Gia lại ngủ như c.h.ế.t vào ban đêm, Chu Cảnh Sâm trở về vào lúc nửa đêm, đứng ở ngoài sân nhìn thấy cửa sổ của căn phòng phía Đông đang mở. Làm sao hắn có thể yên tâm để phòng của Diệp Gia cứ mở như vậy? Nếu như nửa đêm có ai đó mò vào thì phải làm sao? Chu Cảnh Sâm định ở trong nhà phòng thủ một đêm, bình minh ngày mai thì sẽ quay về. Ai biết mới vào thì đã thấy Diệp Gia để trân nằm ở trên giường, ánh trăng chiếu vào gian trong, người kia trắng sáng. Nhiếp chính vương điện hạ một đời không sợ gì cũng có chút ngơ ngác, đứng ở trong bóng tối nửa ngày không động đậy. Vốn định chờ nữ tử trên giường ngủ sâu rồi đắp chăn cho nàng, vội vàng không kịp chuẩn bị mà dùng một tay giữ dây. Rồi sau đó cũng không hiểu được mà mở hé mắt nhìn, liền thấy nàng mê mẩn đi ra ngoài. Mảnh vải nhỏ kia treo trên người nàng, nếu không được bộ n.g.ự.c đỡ thì có lẽ phần đồ lót đó sẽ rơi xuống đất, sợ là sẽ cởi trần trước cửa sổ.

Như vậy thì sẽ giống gì chứ!

Đúng là người này vừa ngủ thì đã có thể ngủ đến phát ngốc, một người lớn như thế đứng ở cửa sổ mà nàng lại không nhìn thấy. Nhắm mắt đi vê phía nhà chính, bắt đầu cởi dây lưng ở trước mắt hắn. Nếu không phải hắn nhanh tay đè lại cho nàng thì Chu Cảnh Sâm cảm thấy người này sẽ hét lớn đòi lấy mạng của hắn khi tỉnh táo. Nhưng mà cũng gần như vậy, Diệp Gia đã tỉnh táo lại. Quay đầu cầm lấy cây cột treo quần áo ở sau cánh cửa, bắt đầu đánh vào chân hắn.
 
Chương 165


Chu Cảnh Sâm chịu vài cái cũng không phản kháng, thấy nàng tức đến mức đỏ mặt. Bộ n.g.ự.c nhất thời phập phồng lên, hắn vội vàng dời ánh mắt đi. Có lẽ là đoán được người đánh mình rất tức giận cho nên hắn không kêu một câu nào cả. Rồi sau đó mới rũ mắt nhìn sắc mặt của Diệp Gia, quả nhiên thấy nàng đã sảng khoái hơn chút. Hắn lập tức ra vẻ không chịu nổi mà né tránh. Sau đó lại có tiếng lẹt kẹt mở cửa, hắn liền bị Diệp Gia mở cửa đẩy ra ngoài. Đứng ở bên ngoài, nhìn cửa phòng đóng sầm một cái, Chu Cảnh Sâm hoàn toàn có chút dở khóc dở cười: "... Gia Nương, đừng giận."

Diệp Gia không giận mới lạ?

Có biết là con người có ba thứ vội vàng không?

Nếu dọa khiến nàng không nhịn được cái kia thì sẽ rất mất mặt! Còn may là nàng bình tĩnh. Nhưng mà sau khi bị dọa như vậy thì nàng cũng không dám đi vệ sinh. Lúc này nhìn chiếc thùng không cẩn thận bị đạp đổ sau cánh cửa, nàng cũng không thể đỡ cái thùng lại. Thứ hai, Chu Cảnh Sâm cứ đứng ở ngoài cửa như vậy, nàng mà đi vệ sinh ở trong nhà chính thì sẽ ra thể thống gì chứ! Diệp Gia cũng không không câu ne tiểu tiết đến bước nhờ một anh chàng đẹp trai đứng ở bên ngoài nghe tiếng mình đi tiểu.

Tính chất của xã hội tận thế cũng không giống bây giờ. Diệp Gia sốt ruột đi lại ở trong phòng, đột nhiên ý thức là mình đang không mặc quần áo. Cúi đầu nhìn một chút, cũng không tính là không mặc, chỉ là có chút mát mẻ mà thôi. Thế là vội vã đến Đông phòng lấy bộ quần áo mặc lên, nàng không đổi sắc mặt kéo cửa phòng ra. Chu Cảnh Sâm còn đang ở ngoài cửa, ánh trăng chiếu sáng sân.

Người kia được ánh trăng chiếu vào, đứng ở ngoài cửa, một đôi mắt ngấn nước. Trên người vẫn là bộ đồ giáp mỏng kia, dáng người kiên cường thả lỏng, để gió thổi tung bay. Tiếng nói trâm thấp nhẹ nhàng mà dụ dỗ: "Gia Nương, đừng giận. Là ta làm việc thiếu sót, dọa nạt nàng. Nếu như còn tức giận thì nàng cứ đánh ta..."

"Tránh ra." Diệp Gia thật sự không nhịn nổi, ánh mắt như muốn ăn thịt người. Chu Cảnh Sâm nhớ lại hành động vừa rồi của nàng, cố gắng nuốt ý cười xuống, yên lặng tránh đường. Diệp Gia vòng qua hắn đi ra bên ngoài, Chu Cảnh Sâm yên lặng nhìn Diệp Gia đi một đoạn rất bình tĩnh, sau đó như ngại chậm mà đi nhanh hơn một chút, cuối cùng thật sự không nhịn được mà chạy về phía nhà vệ sinh, hắn cũng không nhịn được mà bật cười.

" Doãn An?" Dư thị nghe thấy tiếng động thì choàng y phục đứng dậy, trong tay còn cầm một con d.a.o phay: "Tại sao con lại về vào lúc này? Gia Nương đâu?"

Chu Cảnh Sâm vội vàng thu liễm nụ cười, nghiêm mặt: "Hôm nay đúng lúc con đi làm ở gần đây, sợ trong đêm có chuyện gì cho nên ở đây phòng thủ."

Dư thị nhẹ nhàng thở phào. Vừa rồi trong lúc ngủ mơ màng, bà ấy bỗng nhiên nghe thấy tiếng động ở Đông phòng, tưởng là có kẻ xấu vào phòng của con dâu, lập tức sợ đến hồn phi phách tán. Bà ấy không nghĩ gì khác, lập tức câm lấy con d.a.o phay ở dưới gầm giường ra. Đèn cũng không dám mở, chỉ chuẩn bị c.h.é.m c.h.ế.t kẻ xấu vào ban đêm. Ai ngờ vừa ra khỏi phòng thì đã thấy nhi tử đứng ở cửa.

"Hơn nửa đêm, sao con không vào phòng mà lại đứng ở ngoài?" Dư thị thả lỏng trong lòng, đi vào phòng đốt đèn lên.

"Nương vào trước đi."

Dư thị thấy có chút kỳ quái, duỗi cổ nhìn ra bên ngoài một chút. Không thấy cái gì cho nên đành phải vê Tây phòng. Chu Cảnh Sâm đứng một lát, vòng qua gian phòng đi đến bên cửa Đông phòng, đứng im lặng ở chỗ có thể nhìn thấy nhà vệ sinh. Đợi đến khi thấy người đi ra, nhíu mày sửa sang y phục đi trở về thì hắn mới xoay người đứng về vị trí trước cửa phòng.

Diệp Gia đi đến bên giếng rửa tay, nhìn thấy Chu Cảnh Sâm vẫn còn đứng trước cửa thì nhướng mày: "Sao còn đứng ở đây?"
 
Chương 166


Chu Cảnh Sâm cười cười, không cần Diệp Gia hỏi thì đã nói mục đích mình quay về đây. Bây giờ đầu óc của Diệp Gia đã tỉnh táo, thật ra cũng đoán được suy nghĩ của hắn. Ngày mai phải dọn nhà, Chu Cảnh Sâm không yên lòng cũng phải: "Công việc của chàng kéo dài bao lâu?"

"Ít nhất bốn, năm ngày." Thật ra Chu Cảnh Sâm đã nói tất cả những vấn đề nên được hỏi một cách rõ ràng, nhưng mà nếu người khác không thắc mắc thì công việc của bọn họ cũng không quá đặc biệt. Tất nhiên là cùng tiến cùng lùi. Nhưng mà hắn và cấp trên có giao tình, ngày mai có thể mượn miệng rời khỏi một ngày. Tối nay trở về một là để bảo vệ nhà, hai là ngày mai muốn tự mình đưa hai lớn một nhỏ của nhà mình đến trấn Đông Hương. Vài này ngày bên ngoài có chút loạn, bởi vì chuyện thổ phỉ đồ sát thôn mà loạn lên.

Không ít người thừa nước đục thả câu qua chuyện của thổ phỉ, gây náo loạn không ít ngôi làng. Trong nhà có tặc, cô nương bị người ta bắt đi làm mất sự trong sạch, lòng người bàng hoàng. Diệp Gia gật đầu, đi vào phòng cùng hắn.

Đệm của Chu Cảnh Sâm vẫn còn ở trong tủ, nhưng mà trong thời tiết như bây giờ thì cũng không cần chăn đệm. chỉ cần trải chút y phục lên trên đống rơm dưới mặt đất là có thể ngủ được. Diệp Gia để cho hắn chiếc chiếu rơm, còn cố ý lấy chút nước nóng lau qua. Ở quân doanh, Chu Cảnh Sâm không tiện tắm rửa, nhưng lúc trở về nhà thì không thể không tắm rửa.

Bây giờ hắn đứng ở ngoài sân tắm nước lạnh. Dưới ánh trăng, nam tử chỉ mặc chiếc quần lót mỏng ngẩng đầu gội gáo nước lạnh từ trên xuống dưới. Thân hình của hắn, khung xương tuấn tú mạnh mẽ, vai rộng eo hẹp, hai đùi thon dài. Thân trên để mình trân, hạ thân cũng chỉ có chiếc quần lót mỏng treo ở trên eo... Diệp Gia đứng ở cửa sổ nhìn chằm chằm, mắt sắc bén phát hiện m.ô.n.g của hắn còn rất tròn. Chu Cảnh Sâm liếc mắt nhìn thấy bóng người ở chỗ cửa sổ thoáng qua một cái, đáy mắt lấp lánh ý cười. Nhất cử nhất động của hắn như đi mây nước chảy, sự phong lưu của công tử ở bên trong khó che giấu. Y phục kia bị nước giếng làm ướt dính vào cơ thể, những phần cơ bắp như được vẽ ra. Nếu mặc như vậy thì còn không bằng cởi ra... Trong đầu đột nhiên hiện lên màu phế thải nào đó, Diệp Gia gõ vào đầu mình một cái. Nhảy lên rồi nằm thẳng xuống giường, nằm uych một cái. Mặt không biểu lộ mà kéo chăn mỏng lên che gương mặt lại, nóng muốn chết, nhưng vẫn mạnh mẽ ép bản thân mình đi ngủ. Chu Cảnh Sâm mang theo hơi nước đi vào phòng, Diệp Gia đã ngủ say.

Hắn: "..."

Đây là lợn sao? Vừa rồi còn trốn ở cửa sổ nhìn lén, bây giờ lại ngủ say thế này rồi? Không hiểu hắn lại có cảm giác như người mù được tán tỉnh, Chu Cảnh Sâm cười một tiếng. Đứng ở bên giường nhìn một lát, đưa tay kéo chiếc chăn đang che đầu Diệp Gia xuống.

Quả nhiên, chỉ mới che một lúc mà đã nóng đến mức đầu đầy mồ hôi. Hắn hoàn toàn chút không nói gì mà mang cúi xuống mang con ch.ó ra nhà chính. Điểm Điểm nằm ở trong ổ dùng đôi mắt xanh nhìn hắn. May là sau khi đi tiểu, Điểm Điểm đã nhận ra đây là người cha già mình không thường gặp, lúc này mới không cắn cho hắn một cái. Hôm sau trời vừa sáng, ông Tôn đã kéo xe bò đến. Không cần Dư thị và Diệp Gia động tay, hai người ông Tôn và Chu Cảnh Sâm đã mang rương lên xe bò. Dư thị giúp Nhuy Tả Nhi thay y phục, một bộ y phục rất không đáng chú ý. Diệp Gia ở trong bếp làm đồ ăn, đúng lúc vẫn còn thịt gà chiên và nội tạng gà từ ngày hôm trước. Nàng làm mười chiếc bánh hấp, kẹp đồ ăn lại rôi đặt vào trong túi cho vào giỏ. Chờ đến khi làm xong thì cũng bắt đầu ăn bữa cuối cùng, Diệp Gia lại đi vào phòng gọi Chu Cảnh Sâm đến. Chu Cảnh Sâm nhìn cái nồi trống không lớn phía trước, chớp chớp mắt, hơn nửa ngày không hiểu nàng có ý gì.
 
Chương 167


Diệp Gia tặc lưỡi một cái, giội một gáo nước lạnh vào trong chiếc nồi nóng, sau đó lại bảo Chu Cảnh Sâm múc nước ra khỏi nồi.

Chu Cảnh Sâm cũng hơi hơi hiểu ra, nhưng cũng không hiểu toàn bộ mà hỏi một câu: "... Cũng phải mang theo cái này sao?"

"Ôi." Diệp Gia lườm hắn một cái, có lý nói: "Không phải chủ nhà thì không biết gạo củi đắt như thế nào. Chàng có biết một chiếc nồi sắt như vậy bao nhiêu tiên không? Chúng ta đã tiêu một nửa tài sản để mua nhà, từ nay về sau chúng ta phải thắt lưng buộc bụng, không tiết kiệm một chút thì làm sao được?”

Chu Cảnh Sâm nhất thời không biết nói câu gì, trơn tru xử lý. Chờ đến khi chiếc nồi sắt cũng được cho lên trên xe bò, hai người Diệp Gia và Dư thị lại đi vòng quanh căn nhà một vòng. Xem từng ngóc ngách xó xỉnh một, xác định không còn gì sót lại thì một đoàn người ngồi lên xe bò đi về phía trấn Đông Hương.

Nói thật, nếu không phải không thể mang được cả mặt đất thì chỉ sợ Diệp Gia cũng muốn san bằng căn nhà rôi mang theo. Tốt nhất là cũng mang theo được cái giếng kia. Lúc ra cửa thì trời đã sáng rõ, Diệp Gia vuốt ve Điểm Điểm, Dư thị dẫn Nhuy Tả Nhi lên xe.

Lúc ông Tôn nhìn thấy Chu Cảnh Sâm phía sau hai người thì còn thấy có chút lạ lùng, nhưng mà lạ lùng thì lạ lùng, ông ấy cũng không nói gì cả. Xe bò kẹt kẹt kẹt kẹt đi ra khỏi thôn. Vương lão thái mới từ bên ngoài đi về, thấy dáng vẻ này của cả nhà thì sợ hết hồn.

Diệp Gia nhớ đến khoảng thời gian này lão thái thái cũng giúp đỡ mình cho nên nhắc nhở một câu. Vương lão thái lắc đâu nói nhà mình sẽ không rời đi: "Cả nhà ta đã sống ở thôn Vương Gia nhiêu năm, chỉ là có chút mã phỉ mà thôi, ta cũng thà... c.h.ế.t ở thôn Vương Gia."

Suy nghĩ của những người trong thời đại này rất giống nhau, họ coi trọng cội nguồn của mình và không muốn rời khỏi quê hương. Diệp Gia chỉ nhắc nhở một câu, cố gắng tuân theo số mệnh của mình.

Nói xong thì hai người chào tạm biệt ở cửa thôn: "Từ nay về sau nếu Vương thẩm có đến trấn Đông Hương chơi thì cứ đến nhà ta ăn cơm. Nhất định sẽ chiêu đãi mọi người đồ ăn ngon."

Vương lão thái nghe thấy lời này thì cười không ngừng, hoàn toàn không nỡ lòng mà ôm lấy Nhuy Tả Nhi: "Nếu có thời gian thì ta nhất định sẽ đến."

Nói đến đây thì bọn họ thật sự rời đi.

Xe bò đi chậm rãi, đi đến trấn Đông Hương thì cũng tốn ít nhất ba tiếng. Bọn họ mới đi đến giao lộ thì đã nhìn thấy một người có bao lớn bao nhỏ ngồi ở phía xa xa. Xe bò đến gần, Diệp Gia mới phát hiện là Diệp ngũ muội. Không biết là Diệp ngũ muội lén chạy ra ngoài hay bị người khác đánh mà ngồi xổm ở dưới gốc cây nhìn chung quanh, sắc mặt vô cùng bối rối. Đầu tóc lộn xôn, hai má còn có một dấu bàn tay, sưng rất lớn. Lúc nàng ấy nhìn thấy Diệp Gia đến thì khóc lóc nắm lấy tay của Diệp Gia: "Tam tỷ, ta muốn đến trấn Đông Hương với tỷ."

Diệp Gia sững sờ, lập tức liền nhìn sang hai cái túi của nàng ấy. Mặc dù nhìn gói rất chặt nhưng cũng chỉ có chút quần áo. Diệp ngũ muội mặc bộ đồ màu xám tro. Nói thật, cuộc sống ở nhà họ Diệp không tốt như những nhà khác. Có quá nhiều người ăn cơm, nhưng công việc lại ít. Mặc dù Diệp Đồng Sinh đọc sách, nhưng ba con Diệp Đồng Sinh Diệp Thanh Giang và mấy đứa nhỏ lại không có việc làm. Ngay cả nhị tẩu và hai chất tử lớn tuổi của nhị phòng cũng không có việc, tất nhiên việc ăn no cũng trở thành vấn đề.

"Muội muốn đi, trong nhà đồng ý không?" Diệp Gia không quản được quá nhiều, nghe thấy nàng ấy khóc như vậy thì cũng chỉ hỏi một câu. Diệp ngũ muội cúi đâu xuống, nước mắt chảy ào ào. Hiện tại nàng ấy rất chật vật, nhấp miệng, bướng bỉnh nói: "Mặc kệ cha mẹ có đồng ý hay không, muội đều muốn đi. Cho dù có ở nhà thì cũng chỉ đợi đến lúc lớn rồi gả đi mang về một phần tiền lễ về cho gia đình. Khác gì bị bán ra ngoài?"
 
Chương 168


Diệp Gia không nói chuyện, dù sao cũng không ngờ trong lòng tiểu muội muội không thích nói chuyện lại nghĩ như thế.

“Muội cãi nhau với người nhà sao?"

"Ừ." Diệp ngũ muội dùng tay áo lau má, khóc thút thít nói: "Tối hôm qua, Thanh Hà nói lời của tam tỷ cho cha và nhị cả. Kết quả không những không nói chuyện mà còn vô cùng giận dữ. Nương cũng ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, muội nói muốn rời đi nhưng lại bị cha đánh. Nhị ca nói muội hồ đồ, nữ nhi chỉ biết hướng ra phía người ngoài. Một nhà lớn nhỏ vừa khóc vừa nháo, dù sao thì muội cũng muốn rời đi."

Ngày đó nhìn thấy thái độ của Diệp Tô thị thì Diệp Gia đã liệu đến kết quả này, cho nên lúc nghe Diệp ngũ muội nói nàng mới không giật mình.

"Vậy cha nương có biết ngươi chạy ra ngoài không?" Diệp ngũ muội không nói gì.

"Sớm muội thì bọn họ cũng biết. Ngũ muội, tỷ không thể đưa muội đi nếu chưa được cha nương đồng ý. Nếu như ta đưa muội đi, sau này trong nhà tìm ta làm loạn, chắc chắn chỗ ta cũng không có kết quả tốt."

Không phải Diệp Gia lạnh lùng, mà nàng suy đoán dựa vào hành động trước đây của nhà họ Diệp. Diệp Gia dựa vào ân huệ của nguyên chủ để nhắc nhở bọn họ tránh nguy hiểm đã tận tình tận nghĩa, cũng không muốn từ này về sau vẫn dính dáng với bọn họ.

"Ta biết." Diệp Gia mới chỉ gặp mặt vài lân thì đã nhìn ra, Diệp ngũ muội ở bên cạnh Diệp Tô thị thì làm sao có thể không biết? Nhưng mà nàng ấy cũng không còn cách nào khác, nàng ấy vốn được định sẵn là nữ nhi được gả ra ngoài để mang về tiền cho gia đình.

Diệp ngũ muội cảm thấy, thay vì để cha nương làm chủ thì không bằng nàng ấy nhanh chóng rời khỏi trước: "Cho nên sau khi muội ra cửa thì đã bị nhị tẩu nhìn thấy, Thanh Hà cũng biết. Hai người đều không ngăn cản. Hôm qua cha rất tức giận, cả nhà đều bảo muội cút ra khỏi cửa nhà họ Diệp, từ nay vê sau đừng bước vào cửa nhà họ Diệp nửa bước..."

Nàng ấy ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Gia, trong mắt đều là sự hoảng sợ: "Nếu muội đã chạy ra ngoài thì chắc chắn sẽ không quay lại."

Dù sao Diệp Gia cũng không ngờ tiểu cô nương Diệp ngũ muội này lại quyết đoán như vậy. Nhà họ Diệp có ba cô nương, kết quả là nguyên chủ chính là người dễ kiểm soát nhất, hai muội muội đều hiểu rõ hơn nguyên chủ. Nhíu mày nhìn nàng ấy rất lâu, cuối cùng Diệp Gia vẫn có chút do dự.

Hôm nay cho dù Diệp ngũ muội có phát sinh tranh chấp gì với nhà họ Diệp, nếu như nàng làm chủ dẫn người đi thì từ nay về sau cha nương nhà họ Diệp sẽ nắm được nhược điểm của nàng. Cho dù Diệp ngũ muội có tự nguyện hay không thì lỗi đều do Diệp Gia. Đám người nhà họ Diệp cũng không phải người nói đạo lý.

"Cha mẹ không đồng ý, ta cũng không thể làm chủ dẫn muội đi."

Mắt thấy ánh mắt của Diệp ngũ muội am đạm xuống, Diệp Gia thở dài, lại nói: "Nhưng nếu như muội muốn đến trấn Đông Hương thì có thể đi theo sau xe. Lần này muội trốn đi không liên quan gì đến ta, đều do muội tự quyết định."

Diệp Gia nói xong thì ánh mắt ảm đạm của Diệp ngũ muội lập tức sáng lên: "Muội biết rồi tam tỷ."

Mặc dù nói như thế nhưng Diệp Gia cũng không thể trợn tròn mắt nhìn một tiểu cô nương cầm theo bao đồ đi theo sau xe. Đến cùng vẫn không đành lòng, Diệp Gia đành đá Chu Cảnh Sâm xuống xe, gọi Diệp ngũ muội cầm theo túi quần áo đi lên trên xe bò. Chu Cảnh Sâm liếc qua Diệp Gia, không nói một lời rồi đi xuống xe. Dư thị nhìn nhi tử con dâu như vậy thì muốn nói lại thôi, cuối cùng lựa chọn coi như không thấy gì.

Nhi tử là nam tử, xuống xe đi thì thế nào? Dù sao thì cũng không yếu như một cô nương. Lúc bọn họ đến nhà mới thì cũng đến giờ thân. Dần dần, thời tiết cũng không còn nắng gay gắt nữa.
 
Chương 169


Trên đường đi chậm rãi, vừa đi vừa nghỉ, trên đường còn nhanh chóng ăn một bữa. Diệp Gia đã làm bánh kẹp vào sáng sớm, nhân bên trong là thịt gà rán. Đúng lúc nội tạng của gà có thể dùng làm đồ ăn vặt, mặc dù đã nấu cách một đêm, nhưng Diệp Gia đun sôi với nước giếng vào ban đêm rồi cho lên chỗ thông hơi. Người một nhà ăn vào, thấy Diệp ngũ muội không mang theo đồ ăn, Diệp Gia liền chia cho nàng ấy một chiếc bánh. Diệp ngũ muội ăn xong thì cảm thấy ngạc nhiên, thâm nghĩ tam tỷ lại bán đồ ăn trên trấn. Đúng là tay nghề này có thể kinh doanh được. Dọc theo đường đi, Nhuy Tả Nhi rất khéo léo, không ầm ï không nháo, mặt nóng đến mức đỏ lên ngọt ngào gọi một tiếng tổ mẫu. Còn Dư thị vừa quạt gió cho Nhuy Tả Nhi vừa ăn bán. Ăn vào cảm thấy không tệ, chợt có suy nghĩ: "Gia Nương, con nói xem nhà ta có thể bán món này không? Ăn không tệ."

Tất nhiên là nhân thịt không tệ, bánh kẹp thịt trở thành loại bánh mọi người đều ăn. Nhưng mà Diệp Gia vẫn không có dự định bán. Chủ yếu là do thịt quá đắt, không gân gũi. Nếu như cuộc sống của bách tính tại trấn Đông Hương tốt hơn một chút thì Diệp Gia cũng có thể cân nhắc làm bánh kẹp thịt. Phải chờ bình tĩnh rồi nói tiếp, bây giờ vẫn nên chuyển nhà trước. Đến nhà mới, ông Tôn giúp đỡ dỡ đồ xuống rồi đánh xe đi.

Vốn là Diệp Gia định giữ ông ấy ở lại dùng cơm, nhưng ông Tôn sợ về tối nguy hiểm cho nên để bụng đói rời đi. Diệp ngũ muội không có một xu nào trên người, căn bản là không có tiền vốn riêng lại nhà họ Diệp. Bây giờ trên người cũng chỉ có vài xu. Diệp Gia làm sao có thể để một cô nương như nàng ấy lưu lạc ở bên ngoài mà để nàng ấy ở lại Chu gia. Đến vội không kịp dọn dẹp cho nên chỉ có thể tạm thời dọn ra hai gian phòng và nhà bếp. Hành lý và y phục vẫn còn ở trong rương, họ chuẩn bị một cái giường đơn giản để nghỉ ngơi. Bởi vì đến vội vàng, nhà mới thiếu rất nhiều thứ. Không thể không nói, Dư thị thực sự là một người mẹ chồng tốt. Diệp Gia làm việc như vậy mà bà ấy cũng không oán giận, chỉ nói trong đêm gọi Diệp ngũ muội đến ở chung một phòng với mình. Diệp ngũ muội biết mình tùy hứng làm phiền đến tỷ tỷ, nàng ấy vứt đồ ở một chỗ rồi lao vào làm việc.

Nàng ấy là một tay lão luyện làm việc, thu dọn phòng trong phòng ngoài, thậm chí còn rất quen thuộc việc nấu cơm. Buổi tối chỉ ăn một bữa đơn giản, Diệp Gia làm chút phở. Có lẽ do đã làm việc vất vả cả một người nên mấy người đều cảm thấy rất ngon. Sắc trời tối sâm, Dư thị liền dẫn Nhuy Tả Nhi đi ngủ. Diệp ngũ muội vừa mệt lại ngại đi ngủ trước, ngồi ở nhà chính đợi. Diệp Gia nhìn dáng vẻ như gà mổ thóc của nàng ấy thì cũng bảo nàng ấy mau chóng đi ngủ. Lúc này nàng ấy mới nghe lời đi vào phòng của Dư thị. Chu Cảnh Sâm phải rời đi vào buổi tối, hắn có thể đi cả ngày nhưng cuối ngày phải nhanh chóng trở về. Nếu như có người kiểm tra, cho dù hắn có quan hệ tốt với cấp trên thì cũng phải chịu trách nhiệm. Bây giờ hắn đứng ở trong sân, ngửa đầu nhìn bâu trời. Diệp Gia mang y phục cần thay và chậu vào phòng, đi tới đi lui qua hắn mấy lần.

Chu Cảnh Sâm đứng ở một chỗ không nhúc nhích giống một cái cây, vẻ mặt thâm trâm nhìn không thấu. Diệp Gia thật sự không phải một người hiếu kỳ, nàng cũng không dành nhiều thời gian để quan sát những người khác. Nhưng sau khi đi qua Chu Cảnh Sâm lần thứ tư thì không khỏi nhíu mày: "Chàng đang làm gì thế? Gây chuyện rồi sao?" Chu Cảnh Sâm: "..." Yên lặng đi sang bên cạnh vài bước, rồi nhìn lên bầu trời, màu mắt u tối. Vốn là Diệp Gia muốn vào phòng tắm giặt, dù sao thì cũng đã bận rộn làm việc cả một ngày. Sau đó còn dọn nhà, nấu cơm, cả ngày rất mệt mỏi. Nhưng có lẽ là đứng ở tư thế này quá lâu, sắc mặt cũng trầm lại.
 
Chương 170


Thảo nào Diệp Gia lại đang tò mò xem hắn đang nhìn cái gì. Đang ngắm sao vào ban đêm sao? Nhất thời trong đầu ngây ngốc, nàng đặt chiếc chậu gỗ xuống rồi cũng đi đến gầy, học theo hắn nhìn về phía bầu trời. Nhìn nửa ngày, bầu trời thời cổ đại tối đen như mực, ngoại trừ đầy sao trên trời cùng mặt trăng thì không còn gì cả.

Rất lâu sau, Diệp Gia không nhịn được hỏi: "... Chàng đang xem cái gì?"

Chu Cảnh Sâm giống như cười nhẹ lại giống như không có, tiếng nói nhẹ tựa lông hồng cùng hơi thở mát lạnh. Hắn cúi đầu xuống nhìn kỹ Diệp Gia đang chớp mắt to nhìn mình. Thâm trầm nói: "À... Đang suy tư nửa đời trước của ta."

Diệp Gia: “..."

An tĩnh. An tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu ở xung quanh.

Diệp Gia... Diệp Gia chỉ cảm thấy tức giận không nói nên lời. Hai bên má của nàng bắt đầu đỏ lên, bị đùa bốn xấu hổ, mặt đỏ đến mang tai. Quả nhiên sau một khắc cảm thấy xấu hổ, nàng không nhịn được mà nhấc chân lên, đạp một cái thật mạnh vào bắp chân của hắn, tức giận quay vê phòng đóng cửa lại: "Cut nhanh! Chờ ta tắm rửa xong mà còn nhìn thấy chàng ở trong sân thì ngày mai ta sẽ đến doanh trại báo cáo ngươi lấy việc công làm việc tư, tự tiện rời khỏi chỗ làm việc!"

Chu Cảnh Sâm cười ra tiếng, đứng đối diện cửa sổ nói một câu: "Vậy ta trở về, buổi tối nàng nhớ là phải đóng cửa sổ."

Nói xong, chờ trong giây lát. Trong phòng không có động tĩnh, hắn cúi đầu nhìn Điểm Điểm đang ngồi xổm ở trước cửa nhìn chằm chằm mình, cười một tiếng: "Ăn nhiều thịt chút, nhớ trông nhà. Nếu làm tốt thì lần sau ta sẽ đưa ngươi đi ăn ngon."

Sau một lúc, hắn rời khỏi nhà mới.

Diệp Gia ở trong phòng tắm rửa, tắm xong đi ra ngoài sân thì đã không còn ai nữa. Nàng xách nước tắm rửa đi ra ngoài, Diệp ngũ muội choàng một chiếc áo khoác đi đến, bỗng nhiên nói một câu: "Tam tỷ, tỷ định làm ăn như thế nào? Muội cũng có thể trợ giúp tỷ."

"Muội đi ngủ đi," Diệp Gia không thích nói quá nhiều, ngáp: "Chờ đến khi ổn định lại thì nói tiếp chuyện này."

Diệp ngũ muội cắn cắn môi, lại trở ve phòng đi ngủ.

Hôm sau trời vừa sáng, có tin tức truyền tới trấn Đông Hương. Hoặc nói các khác là báo đến chỗ binh lính. Bởi vì nhà mới của Chu gia ở ngay bên cạnh cho nên doanh trại có động tĩnh gì thì bọn họ sẽ biết rất rõ. Trong đêm hôm qua, quả nhiên xảy ra chuyện. Không biết là đám mã phỉ kia can đảm không sợ c.h.ế.t hay là có người chỉ điểm, dưới tình huống tất cả binh lính rời khỏi trấn Lý Bắc, bọn chúng tập kích nhà họ Diệp và Trương gia cầu. Tối hôm qua nhà họ Diệp c.h.ế.t hơn 40 người, Trương gia cầu là thôn của ông Tôn. Cả thôn bị diệt, ngoại trừ một số người lén lút chạy vào hầm thì có thể trốn qua một kiếp, phần lớn người đang ngủ đều bị chặt đầu. Dê bò, lương thực trong thôn đều bị cướp sạch không còn một mống. Đầu óc Diệp Gia ong ong, nhìn Dư thị cũng đang tái nhợt. Lúc này cả hai người bọn họ đều có cùng một suy nghĩ.

Sợ hãi, nhưng cũng thấy vui.

Mã phỉ càn rỡ ức h.i.ế.p mấy trấn. Trấn Đông Hương cũng phải hứng chịu ảnh hưởng. Sáng sớm Diệp Gia và Dư thị lên trấn mua vật dụng hàng ngày, đến đâu cũng thấy người qua đường nói chuyện riêng thì thâm. Nói về thảm án ở Trương gia cầu, mặt của người nào cũng có nét hoảng sợ và đau buồn. Hoảng sợ là do mã phỉ ngang ngược hung tàn, buồn vì số phận thê thảm của những người bị tàn sát. Diệp Gia nghe thấy vậy thì cảm thấy rất khó chịu, nhanh chóng mua đồ rồi về nhà cùng Dư thị. Diệp ngũ muội đã sớm lau qua nhà một lần. Tiểu cô nương làm việc nhà rất tốt. Hôm qua cả nhà đã để hết y phục bẩn ở trong thùng, nàng ấy cũng đã giặt sạch sẽ. Lúc này được treo ở bên trên sân cỏ, bị gió thổi lắc lư. Có lẽ là biết vài ngày này Diệp Gia và Dư thị sẽ có nhiêu việc cho nên nàng ấy đã làm hết việc nhà.
 
Chương 171


Nếu có thời gian rảnh rỗi thì sẽ chải hai b.í.m tóc cho Nhuy Tả Nhi, cho dê ăn. Dư thị trở về thấy nhà được dọn sạch như thế thì không nhịn được nói nhỏ: "Tiểu cô nương rất chịu khó."

Sau đó mới mang túi lớn vào nhà. Ngoại trừ thay chăn đệm dụng cụ, Dư thị còn cố ý mua hạt giống của một số loại đồ ăn hàng ngày. Sau khi biết lợi ích của việc trồng rau hẹ sau nhà, Dư thị liền suy xét khoảng đất trống lớn, muốn trồng toàn bộ đồ ăn mà hàng ngày họ ăn. Diệp Gia cũng mặc bà ấy, lần này đi mua đồ, Diệp Gia cố ý mua hai chiếc gương đồng. Một chiếc để cho mình dùng, một chiếc khác thì để ở phòng Dư thị. Dư thị nhận được cái gương thì còn có chút xấu hổ, nói đi nói lại rằng bà ấy cũng không còn ở độ tuổi dùng mấy món đồ này? Mặc dù ngoài miệng nói như thế nhưng bà ấy vẫn không nhịn được nở nụ cười. Có nữ tử nào không thích xinh đẹp? Kể từ khi 14 tuổi thì Dư thị đã cưới, sống hơn nửa đời ở Yên Kinh, rất yêu cái đẹp. Nhưng mà một người yêu thích xinh đẹp như vậy lại phải sống trong hoàn cảnh hiện tại, cả ngày mặc vải thô áo gai đầy bụi đất, nhưng cũng chỉ có thể bình chân như vại. Không thể không nói, tính cách của Dư thị rất kiên cường, người bình thường rất khó sánh được.

Giữa trưa chỉ ăn một bữa đơn giản, mấy người liền bắt đầu sắp xếp nhà cửa.

Lúc dọn dẹp cũng không có gì phiền toái, lúc bọn họ ra ngoài mua đồ thì Diệp ngũ muội đã dọn dẹp trong ngoài nhà một lần. Trong nhà có thể mang theo cái gì thì cũng đã mang theo, nếu thiếu thì có thể lên trấn mua. Mặc dù đi đường có chút xa, nhưng vẫn gần hơn lúc trước ở trong thôn rất nhiều. Bận rộn một lúc thì mới dọn dẹp nhà xong, Diệp Gia còn đặc biệt đốt củi nấu nước lau chiếu rồi phơi ở ngoài sân để nắng hong khô.

Diệp Gia lấy hết xà bông thơm chưa khô vẫn còn được cất ở trong rương ra ngoài, mang ra bên ngoài để phơi nắng. Buổi chiều ngủ một giấc rồi thức dậy, Diệp Gia mới suy nghĩ về cách nuôi sống gia đình. Chắc chắn là không nên tiếp tục làm bánh rau hẹ trứng gà, tháng sáu rau hẹ sẽ già, hương vị không ngon, tất nhiên là sẽ không ngon bằng khi trời lạnh. Thời tiết ngày càng nóng, nóng đến mức người ta không muốn ăn gì cả. Nhưng mà vẫn có thể làm thịt heo hoặc các món nguội, đồ nhậu, chỉ là lợi nhuận không nhiều.

"Hay là tăng giá lên," Dư thị cảm thấy lúc đó Diệp Gia bán ở trấn Lý Bắc với giá thấp: "Cuộc sống của người trên trấn Đông Hương bên này tốt hơn người ở trấn Lý Bắc rất nhiêu. Giá cao vẫn có người mua. Hôm nay đi dạo ở trên trấn, ta chỉ thấy có hai cửa hàng bán thịt chín. Không những không ngon mà giá còn rất đắt. Hương vị thịt heo của chỗ chúng ta rất tốt, tất nhiên là có thể bán chạy."

Thời tiết thì ngày càng nóng, tất nhiên đồ nguội sẽ bán rất chạy. Lúc Diệp Gia đi mua đồ thì nàng cũng đi dạo hết trấn Đông Hương, đúng là bán rất ít thịt. Nhưng mà sơ mới đến, còn chưa biết rõ ràng về tình huống và quy củ, Diệp Gia không dám chiếm chỗ dựng quầy hàng.

Giữa trưa quá nóng, Diệp Gia liền làm mì lạnh. Không có ớt thì không thể làm dầu ớt, Diệp Gia cố gắng nấu thù du thật khô thật thơm. Nghiền nát rồi trộn với muối để làm ra. Cách làm món này cũng đơn giản, cứ cho một bó mì vào nấu chín rồi bỏ ra nước lạnh là được. Cắt một ít dưa xanh và ca rốt thành sợi nhỏ. Dưa xanh chính là dưa chuột của thời đại sau này, bây giờ là loại ăn ngon nhất. Lại cho thêm chút giá đỗ xanh và đậu phộng rang. Sau khi làm xong hết thì cho vào lẫn nhau, trộn đều lại là có thể ăn được. Mì lạnh rất ngon, quan trọng nhất là nguyên liệu được chế biến tốt. Diệp Gia thích mùi tỏi nông hơn một chút cho nên cắt thêm chút tỏi để làm tỏi băm, thêm chút dấm, thêm chút hương liệu khác và thù du giã nhỏ, mùi rất thơm.
 
Chương 172


Món này vừa có thể ăn được vừa có thể giải nhiệt, thậm chí Diệp ngũ muội còn ăn đến mức không ngẩng nổi đầu, Dư thị cũng không nhịn được ăn thêm một bát.

"Hôm nay ăn mì lạnh này thật ngon." Bình thường Dư thị thường chú ý không đến lượng đồ ăn cho nên cũng không ăn quá nhiều. Bây giờ ăn hai bát mì lạnh thì bụng căn ra không đi nổi: "Nếu có thể bán món này thì sẽ thực sự rất lãi."

Diệp ngũ muội và Nhuy Tả Nhi ngồi xổm ở trên thêm cửa bưng bát ăn, nghe thấy lời này thì gật đầu lia lịa, bộ dáng ngoan ngoãn kia không kém Nhuy Tả Nhi bao nhiêu. Đây là lợi ích khi sống ở biên giới, có nhiều loại hoa quả của Tây Vực thông dụng sau này. Diệp Gia phát hiện trấn Đông Hương không chỉ có dưa xanh mà còn có dưa lạnh. Cái gọi là dưa lạnh chính là dưa hấu sau này, nghe nói là có người quay về mang chúng đến Đại Yên. Nhưng mà những loại trái cây này vẫn luôn là loại quý hiếm. Những nơi có vị trí địa lý tốt ở biên giới Tây Bắc thì có thể gặp được, còn ở Trung Nguyên thì cũng chỉ có những nhà quyền quý mới ăn được những loại trái cây này. Diệp Gia nghĩ đến dưa hấu có thể giải nhiệt thì không nhịn được mà đi hỏi, kết quả nó đắt đến mức nàng cũng không dám mua.

" Gia Nương, có muốn bảo Doãn An đến nhà nương của con xem một chút không?" Dư thị đã muốn nói lời này khi nghe tin nhà họ Diệp bị tập kích, trong lòng bà ấy không thích nhà thông gia họ Diệp này là một chuyện, nhưng con dâu nhớ đến nhà họ Diệp lại là chuyện khác. Dư thị có lòng nói: "Nhà họ Diệp c.h.ế.t nhiều người như vậy, không biết nhà họ Diệp có xảy ra chuyện..."

Nói đến chuyện này, Diệp ngũ muội l.i.ế.m đũa. Chôn mặt vào trong chiếc bát. Lông mày của Diệp Gia cũng nhăn lại, thật ra không chỉ có nhà họ Diệp, Diệp Gia cũng lo lắng cho một nhà ông Tôn ở Trương gia cầu. Đáng lẽ hôm qua khi ông Tôn rời đi thì nàng nên cản ông ấy lại một chút, cũng không biết lúc vê có gặp mã phỉ vào thôn không. Nếu như đụng phải, sợ là sẽ lành ít dữ nhiều: "Cũng không biết tình huống của Tôn thúc vào ngày hôm qua, nếu nửa đêm về thấy thổ phi..."

Nàng còn chưa nói xong thì đã đối diện với Dư thị, trong mắt của cả hai người đều trâm mặc.

"Chờ một lát ta sẽ đến khu đóng quân tìm." Chúng nữ cũng là nữ tử, thân hình nhỏ nhắn không quá mạnh mẽ, bên ngoài binh hoang mã loạn, nếu ra ngoài thì cũng giống như chất. Khoảng thời gian này không nên ra khỏi trấn Đông Hương. Diệp Gia có chút lo lắng cho Chu Cảnh Sâm, mặc dù biết hắn sẽ không chết, nhưng nếu bị thương nặng không c.h.ế.t thì cũng sẽ rất khổ. Diệp Gia cảm thấy vẫn nên đi tìm người khác thì sẽ ổn thỏa hơn. Đột nhiên lại nhớ ra nhi tử của ông Tôn Tôn Ngọc Sơn cũng ở Bắc doanh. Bây giờ Trương gia cầu xảy ra chuyện, chắc han là hắn ta sẽ biết nhiều chuyện hơn.

"Cũng không biết tình huống của Doãn An như thế nào." Dư thị càng quan tâm Chu Cảnh Sâm hơn, có câu nói là song quyên khó địch thủ bốn tay. Cho dù nhi tử nhà mình có võ nghệ, nhưng nếu gặp phải mấy kẻ khỏe mạnh thì cũng khó tránh khỏi chuyện bi thương: "Hôm qua hắn cũng rời đi vào lúc nửa đêm..."

Nếu như đều lo lắng như thế, Diệp Gia cũng không trì hoãn. Để Dư thị lấy y phục đã chuẩn bị cho Chu Cảnh Sâm ra, nàng mượn chuyện muốn gửi y phục cho tướng công để đến doanh. Bên trong doanh cũng đang náo loạn, từ sáng sớm có tin tức báo đến thì đã bắt đầu ồn ào. Làm loạn cả ngày nhưng vẫn không có kết quả. Diệp Gia đi đến cửa, hai lính gác canh gác ở ngoài cửa đang đứng, mồ hôi chảy ròng ròng. Nhìn thấy một nữ tử cầm túi lớn đi tới, lười biếng nhấc mí mắt. Diệp Gia giả vờ thành dáng vẻ của cô nương trẻ mới cưới chồng, nói thẳng là đến đưa áo cho tướng công.
 
Chương 173


"Ở doanh nào? Tên họ là gì? Bao tuổi?" Hai cái lính gác đã canh cửa được một khoảng thời gian, trong doanh này có rất nhiều người đến từ các thôn trực thuộc, thỉnh thoảng sẽ có người nhà đến đây gửi đồ. Họ đã sớm quen hành vi như Diệp Gia. Diệp Gia vội vàng thông báo tin tức của Chu Cảnh Sâm cho hắn ta. Người lính gác kia nghe xong thì thái độ cũng thay đổi: "Hóa ra là người nhà của Chu ky binh sao!"

"Ky binh?" Diệp Gia có chút ngơ ngác, Chu Cảnh Sâm là ky binh sao? Không phải Chu Cảnh Sâm chỉ là binh lính bình thường thôi sao? Tại sao bỗng nhiên biến thành ky binh?

"Tất nhiên là Chu Cảnh Sâm, đúng vậy." Hai người vừa nghe Diệp Gia nói đặc điểm thì chắc chắn. Sau đó thái độ với Diệp Gia cũng cung kính hơn không ít, trong đó còn có một người đến cầm túi cho Diệp Gia, khách sáo nói: "Chu huynh đệ vẫn còn ở trấn Lý Bắc, bây giờ đang còn giúp xử lý việc, nếu chưa đến mười ngày nửa tháng thì sẽ không quay vê. Ngươi cứ giao đồ cho chúng ta, chờ hắn trở về, chúng ta sẽ chuyển giúp ngươi."

Diệp Gia: "..." Cũng không phải vấn đề chuyển giao, mà vấn đề là có thể đã nhận nhầm người. Vì phòng ngừa bọn họ nhầm lẫn, Diệp Gia liên tục cường điều Chu Cảnh Sâm nhập ngũ vào tháng năm, chỉ mới vào quân doanh nhiêu nhất một tháng rưỡi, cũng chỉ là binh lính nhỏ.

"Chu huynh đệ là người có năng lực, tất nhiên khác với những người thô kệch như chúng ta, hắn có thể trở thành ky mã biết b.ắ.n tên cũng có thể dùng kiếm, đã được cấp trên nhìn trúng." Lính gác thấy Diệp Gia không tin thì nói rõ ràng: "Ngài yên tâm, chúng ta sẽ không nhầm người."... Sau khi làm việc một thời gian dài, hắn trở nên nổi bật vì có nhiều kỹ năng, Diệp Gia biết hắn không sao thì cũng yên tâm. Nhưng mà cũng muốn nghe ngón tình huống của nhà họ Diệp và Trương gia cầu. Lính gác cũng không biết nhiêu, nhưng chắc chắn sẽ biết nhiều hơn người dân thường. Vốn không thể tự ý tiết lộ theo quân quy, nhưng Diệp Gia thật may mắn, hai lính gác này đều là người mới cho nên không biết. Diệp Gia hỏi, bọn họ cũng liền nói. Bọn họ không biết tình huống của nhà họ Trang quá rõ, chỉ biết Trương gia câu không còn nhiều người sống sót. Bây giờ bên trong có người từ trên xuống dưới đều đòi bọn họ chịu trách nhiệm.

Vì thế Tây doanh và Bắc doanh không thể không ra tay: Tây doanh chỉ trích Bắc doanh chỉ đứng ở ngoài nhìn. Coi mạng của người tại Trương gia cầu không phải mạng người. Bắc doanh liền phản pháo Tây doanh là túi rượu cơm, tự mình trấn thủ còn để ra sơ sót lớn như thế. Không bằng lấy cơm của bọn họ cho chó ăn. Diệp Gia nghe xong thì lòng cũng nặng trĩu, việc đã đến nước này, ồn ào thì có ích lợi gì? Xử lý nốt đám thổ phỉ mới là điều quan trọng nhất.

"Không biết trong doanh có người nào tên Tôn Ngọc Sơn không?" Diệp Gia lại hỏi."Tôn trướng đầu không có ở đây." Lính gác lắc lắc đầu.

"Trướng đầu?" Nếu như Diệp Gia không nghe lầm, vào thời cổ đại, cứ mười người thì sẽ thành 1 trướng, một trướng đầu. Tôn Ngọc Sơn nhìn trung thực thật thà, vậy mà lại trở thành trướng đầu trong vòng 1 tháng sao? Tốc độ nhanh chóng này khiến Diệp Gia sợ hãi.

"Vâng. Tôn Ngọc Sơn, Tôn trướng đầu ở Trương gia cầu." Diệp Gia mím môi một cái, lại hỏi chuyện của Tôn Ngọc Sơn.

"Tôn trướng đầu không có ở đây, Trương gia cầu xảy ra chuyện. Người khác ở trấn Lý Bắc bên kia, trong thời gian ngắn cũng sẽ không trở về."... Xem ra là không hỏi được gì. Diệp Gia chỉ có thể từ bỏ, chào hai người bọn họ rồi rời đi. Dư thị đã chờ từ sớm, thấy sắc mặt Diệp Gia thì biết nàng không hỏi được gì. Diệp ngũ muội đã rửa chén đũa, dọn dẹp bếp khô ráo. Xoa xoa tay nhìn không còn chuyện gì nữa, nàng ấy lại ra hậu viện chẻ củi. Đằng sau nhà mới của Chu gia là rừng, ngày thường đều dùng củi ở đó.
 
Chương 174


Cũng có thể kiếm cành lá khô về đốt, nếu lớn thì có thể dùng rìu bổ rồi chất ở đầu nhà. Diệp Gia liếc thấy cô nương đầy mồ hôi thì tim cũng mềm nhũn: "Ngũ muội, đừng làm nữa, vào nghỉ một lát."

Diệp ngũ muội cũng biết mình khăng khăng đi theo như vậy thì sẽ làm phiền tỷ tỷ, nhưng nàng ấy không còn biện pháp nào khác. Nàng ấy không muốn bị cha nương bán đi với một giá cao. Nói thật, nàng ấy cảm thấy hai người tỷ tỷ của mình cũng bị lừa như thế. Nàng ấy không muốn như vậy. Ở đây hơn một ngắn, mặc dù không bắt nàng ấy nhịn ăn nhưng Diệp Gia không muốn nhìn thấy nàng ấy. Lúc này nghe Diệp Gia gọi mình, Diệp ngũ muội nhất thời vui vẻ trở lại. Thả riu xuống, lại chất củi đã được bổ lại, nàng ấy lau mồ hôi rồi mới trở vê phòng. Trên bếp đang nấu canh đậu xanh, bây giờ có thể uống. Càng ngày càng nóng, Diệp Gia vẫn luôn nấu canh đậu xanh. Được nấu bằng nước giếng, có thể coi đây là công cụ giải nhiệt hiệu quả nhất với con người vào thời xa xưa khi nguồn cung cấp khan hiếm.

"Vậy thì cũng chỉ có thể đợi tin tức của Doãn An." Dư thị nghe Diệp Gia nói xong thì nhíu chặt mày: "Nhưng mà nghe con nói như thế, làm sao ta lại cảm thấy có chút kỳ quái?"

Diệp Gia gật đầu, vô cùng tán đồng: "Nhìn thái độ của Bắc doanh, giống như liền đang chờ Tây doanh phạm lỗi."

Mặc dù lời này nói khó nghe, nhưng nếu đứng ở ngoài nhìn mọi chuyện thì sẽ thấy có gì đó không đổi. Theo lý mà nói, người bên trên cố ý xếp hai giáo úy đến trấn thủ Tây Bắc, hoạch ra hai phòng tuyến là để họ có thể trông coi nhau vào những lúc này. Nhưng hai giáo úy của Bắc doanh và Tây doanh không đối phó, gặp chuyện không những không đoàn kết mà còn bỏ đá xuống giếng. Dáng vẻ này giống như họ đang cố tình lợi dụng điểm yếu để g.i.ế.c nhau.

"Nương người nói xem," Diệp Gia không muốn đoán như thế, nhưng đời sau có rất nhiêu bộ phim như vậy, rất khó để nàng không nghĩ như vậy." Không phải chuyện mã phi tập kích thôn, cướp của g.i.ế.c người ở thôn do có người cố ý làm chứ? Rút lui cũng quá sạch sẽ..."

Không chỉ rút lui sạch. Mã phỉ có ngựa, bên trong quân doanh còn có ky binh. Binh lính của Trình gia tại trấn Lý Bắc cũng có thể tay không tấc sắt đánh c.h.ế.t bốn, năm tên mã phỉ, vậy mà binh sĩ ngày nào cũng luyện trong quân doanh lại không bắt được cái bóng của mã phỉ. Đúng là người ngoài đều cảm thấy nực cười với chuyện như vậy. Huống hồ từ lúc xảy ra chuyện đến nay, căn bản không thấy hai doanh trại có hành động lớn gì, đây cũng do cấp trên phái người xuống thì bọn họ mới hành động. Dư thị lộp bộp trong lòng, không khỏi siết chặt tay: "Dù sao thì hai thôn cũng có gần 300 người."

Điều này thì có thể không chuẩn. Trong phòng yên tĩnh, tặc lưỡi, mấy người ở trong phòng đều thở dài. Diệp Gia thở sự buồn bực trong lòng ra, giữ vững tinh thần: "Dù có lo lắng thì cũng không thể thay đổi mọi chuyện. Không bằng đi làm chút chuyện có ích. Kiếm thêm chút tiền để mua quân lính, tương lai gặp chuyện thì cũng có thể dùng tiền đổi mạng. Ngày mai nương và con sẽ lên trấn đi dạo một chút, xem trấn Đông Hương có chợ sành hay chợ sáng không." Dư thị cũng không còn có tính tình trước đây, nếu không lúc đó bà ấy cũng không thể chịu được. Lập tức tỉnh táo lại: "Đúng lúc, ngày mai có thể ra ngoài nghe ngóng một số loại hạt. Mặc dù trời nóng không trông được nhiều rau, nhưng cũng có thể dọn qua đất hoang trong nhà."

Hai mẹ chồng nàng dâu bàn bạc như thế, Diệp Gia lại nhớ đến một chuyện. Nói chuyện Chu Cảnh Sâm là ky binh.

"Như vậy cũng đúng." Dư thị gật đầu, gương mặt như lý thường nói: "Doãn An giỏi ky xạ, hắn không kém bất cứ kỳ nghệ nào trong sáu kỳ nghệ của quân tử."

Diệp Gia:

Kinh hoảng bất an qua được mấy ngày, Diệp Gia ở trong nhà chờ đợi mãi, càng không biết gì thì càng lo lăng.
 
Chương 175


Tin tức vào thời cổ đại không lưu thông, có rất nhiều chuyện không thể biết kịp thời. Cảm giác vận mệnh bị người khác lôi kéo làm cho Diệp Gia có cảm giác vô cùng nguy cơ. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nhớ ra nhiệm vụ thực sự của mình là ở trong vòng xoáy kiếm tiền: Thiết kế một công trình kiến trúc gỗ cho chú chó. Lại được gọi là kiến trúc sư.

Ngoại trừ làm kiến trúc thủy lợi thì Diệp Gia còn hiểu biết vê nghê mộc. Nàng đi xung quanh nhà một vòng, trở ve phòng lấy bút nghiên mà Chu Cảnh Sâm để ở nhà ra. Tường nhà ít nhất phải cao một trượng, còn cộng thêm mái nhà. Hơn nữa còn có phần mái hình tam giác, có lẽ chiêu cao của một tấm ngói là 3 cm. Hình dạng mái ngói như có hình của động vật hoặc thực vật có gai. Vào thời nhà Tần và nhà Hán, các tòa nhà cao tầng được lát bằng ống và gạch đinh liên kết với nhau bằng các mắt xích, có thể ngăn chặn việc trèo và giãm lên chúng một cách hiệu quả. Diệp Gia kết hợp tấm ngói đinh và gạch đinh với nhau. Không phải nàng sợ chết, mà nhờ người không bằng nhờ chính mình, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không thể gửi tính mạng mình vào tay của người khác. Nếu không phải là không có nguyên liệu, không có thời gian cho nàng nghiên cứu thì nàng cũng muốn làm ra một món đồ tốt.

Sau khi vẽ xong, Diệp Gia lên tiếng chào Dư thị rồi đi ra ngoài ngay lập tức. Đi tìm chỗ chuyên làm gạch ở trấn Đông Hương.

Vào thời điểm này, có rất ít xưởng đóng gạch nhưng kỹ thuật này cũng không quá khó. Diệp Gia ở bên cạnh chỉ cho bọn họ thì cũng có thể làm được. Đương nhiên, vẫn còn cách càng đơn giản hơn. Chính là mua vôi sống và các mảnh sứ, gốm đã vờ. Chờ đến khi xây tường lên cao, sau đó cắm mảnh sứ vào lên trên xi măng thì lực sát thương cũng đủ. Nhưng mà dù sao thì cũng có chút thô, hơn nữa gốm sứ nát cũng không bền được như gạch. Diệp Gia đi khắp trấn, hỏi mọi người để nghe ngóng, hỏi ra có một nhà chuyên đóng gạch ở trong trấn. Nàng mang bản vẽ gạch đinh đến đó. Cũng không nói muốn làm cái gì, chỉ nhấn mạnh về kích thước và chất lượng của những viên gạch.

Người làm gạch nhìn chằm chằm vào bức tranh một lúc mà vẫn không dám cam đoan, chỉ nói một câu: "Có thể thử một lần. Không bằng mấy ngày nữa thì ngươi đến đây xem."

Cho dù ra sao thì chuyện này cũng khiến Diệp Gia thoáng bình tĩnh hơn nhiều. Từ chỗ đóng gạch trở về, Diệp Gia gặp hai tôn tử ông Tôn đang lái xe bò. Bây giờ dáng vẻ của ông Tôn hoàn toàn chút chật vật, y phục lam lũ thấm đầy bùn đất, đầu tóc cũng bẩn bẩn mà dính trên đầu. Mới mấy ngày không thấy, gương mặt vốn gầy gò của ông ấy cũng bị hõm vào rất sâu, đôi mắt sưng lên giống như hạch đào. Trên cánh tay còn có vết thương, một đứa nhỏ nửa c.h.ế.t nửa sống nằm ở trong lòng ông ấy. Hai người gặp nhau ở ngã ba rẽ vào Chu gia, ông Tôn dừng xe bò lại. Vuốt ve đứa nhỏ đi đến trước mặt Diệp Gia, còn chưa nói gì thì đã quỳ rạp xuống trước mặt Diệp Gia. Diệp Gia bị ông ấy dọa sợ nhảy một cái, vội vã đưa tay đỡ ông ấy. Ông Tôn lại sống c.h.ế.t không chịu đứng dậy, nước mắt rơi như mưa: "... Đông gia, ta biết thỉnh cầu này của mình có chút mặt dày. Nhưng bây giờ ta thực sự không còn cách nào khác. Bạn già của ta đã đi vào ngày mã phỉ vào thôn, hai đứa nhỏ, tiểu tôn nhi trốn ở dưới gầm giường thoát được một kiếp. Đại tôn nhi chịu một đao, bị thương thành như vậy. Một người già như ta không có bản lĩnh, tiền trong nhà đều dùng để mua thảo dược cho bạn già, bây giờ chỉ có thể đến cầu đông gia thu lưu cứu mạng."

Ông ấy mới nói vài lời thì Diệp Gia đã đoán được, trong lòng cảm thấy chua xót khó chịu. Ông Tôn vuốt ve đứa nhỏ muốn dập đầu lạy Diệp Gia, cơ thể gầy gò của ông ấy co thành một quả bóng.
 
Chương 176


Trên cánh tay có một vết thương, miệng vết thương còn để lộ ra thịt. Không hiểu sao ông ấy có thể chịu đựng được trong mấy ngày hôm nay, thấy thật đáng thương: "Ta sẽ dùng mạng sống của mình để báo đáp ơn cứu mạng. Từ nay về sau đông gia bảo ta làm gì thì ta sẽ làm cái đó. Đông gia, cầu xin người cứu mạng đại tôn nhi của ta..."

"Đã từng xem đại phu chưa?" Cứu mạng khẩn yếu, Diệp Gia kéo ông ấy đứng dậy: "Đại phu nói thế nào?"

"Trấn Lý Bắc loạn thành một nồi cháo. Tất cả mọi nhà trên trấn đều đóng cửa đi tìm nơi ẩn náu, y quán cũng đóng." Ông Tôn khóc không thành tiếng, thực sự là những chuyện này có thể bẻ gãy xương sống của ông ấy: "Lão già này chỉ có thể dẫn đứa nhỏ đến nhờ cậy đông gia."

"Ừ, ta hiểu." Diệp Gia vốn đang lo lắng cho nhà họ Tôn, bây giờ người đã đến đây thì nàng nhanh chóng bảo người lái xe lên trấn: "Y quán trên trấn còn chưa đóng cửa. Bây giờ đừng vê nhà, đến y quán trước."

Ông Tôn biết cứu mạng quan trọng, lập tức gọi Diệp Gia lên xe, nhanh chóng lái xe bò lên trấn. Ở đây cách trấn cũng không xa, đi nơi cũng mới hết một khắc. Bây giờ xe bò đi rất nhanh, chỉ đi một lát đã đến. Y quán ở trấn Đông Hương lớn hơn trấn Lý Bắc, bên trong cũng có nhiều bệnh nhân. Lúc bọn họ đến thì có hai đại phu đang ngồi ở bên trong. Nhìn thấy ông Tôn ôm một đứa nhỏ có một vết thương lớn trên bụng thì lão đại phu liền đứng lên, nhanh chóng di ra. Không nói nhiều lời vô ích, lão đại phu bảo ông Tôn ôm người đi hậu viện. Dược đồng ở hậu viện nhanh chóng chuẩn bị một căn phòng, vài ngày nay ông Tôn còn chưa được chợp mắt. Tinh thần không tốt không nghe hiểu gì cả. Diệp Gia nghe hiểu, kiên nhẫn nghe rồi bảo ông Tôn đi theo mình. Đợi đến khi đặt đứa nhỏ giường, lão đại phu xem xét y phục của đứa nhỏ rồi lập tức bảo dược đồng đến cắt. Trên y phục đều là vết bẩn và máu, vải vóc tử dính ở miệng vết thương nhìn mà phát sợ. Căn bản là không xé được, chỉ có thể cắt đứt. Đợi đến khi cởi sạch y phục, lão đại phu kiểm tra miệng vết thương một lần thì có chút vui mừng: "Miệng vết thương được xử lý rất sạch, dường như được dùng rượu lau qua đúng không?”

"Đúng là đã lau qua." Tốt xấu gì thì ông Tôn cũng đã từng là binh lính, tất nhiên biết nên xử lý miệng vết thương như thế nào: "Hôm nay trời nóng, miệng vết thương vẫn mưng mủ."

Tất nhiên là lão đại phu thấy vết thương bị mưng mủ. Nhưng dáng vẻ này đã tốt hơn rất nhiều so với vết thương chưa được xử lý, vết thương này đã được xử lý cực tốt. Thời cổ đại không có chất kháng sinh, cũng không có rượu cồn. Thời tiết càng ngày càng nóng cho nên vi khuẩn mới sinh sôi thành như vậy. Lão đại phu lại xử lý miệng vết thương của đứa trẻ một lần nữa, nhưng cũng không được tính quá nhẹ nhàng, Diệp Gia thấy vậy thì nhíu mày. Một người lớn như nàng còn cảm thấy đau, trong lúc hôn mê mà đứa nhỏ còn đau đến mức chảy cả mồ hôi lạnh. Nhưng dù có đau thì cũng phải xử lý sạch miệng vết thương. Nếu không thì vết bẩn ở bên trong sẽ tiếp tục làm nhiễm trùng. Lão đại phu xử lý xong vết thương, sau đó thì bắt mạch cho đứa nhỏ. Mạch tượng yếu còn bị sốt cao, cuối cùng thì thở dài một câu: "Nếu cứ sốt cao không giảm thì ta sợ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng."

Nói xong, ông ấy đứng dậy đi vê phía trước viết đơn thuốc. Đến khi viết đơn thuốc xong thì họ cũng phải nhường chiếc giường này lại. Y quán tại thời cổ đại cũng không giống bệnh viện thời sau này, bệnh nhân có thể ở viện trị liệu. Căn phòng mà đại phu để trống là phòng của dược đồng, ban đêm hắn ta sẽ nghỉ ngơi ở đây. Nếu như đã xử lý xong vết thương thì đợi đến lân sau thay thuốc mới phải đến: "Hôm nay phải cố hết sức hạ nhiệt, nếu không thì không bị sốt c.h.ế.t thì cũng sẽ bị sốt đến phát ngốc. Nếu hôm nay giảm được nhiệt độ thì sẽ giữ được mạng sống. Mỗi ngày uống ba bát thuốc, sáng trưa tối uống sau khi ăn cơm. Ba ngày sau thì đến thay dược."
 
Chương 177


Nói xong thì lại căn dặn cách hạ nhiệt cho đứa nhỏ, căn dặn đến mức hiểu mới thôi, sau đó mới để ông Tôn và Diệp Gia đưa người trở vê. Xem xét vết thương này, phải vất vả đến tối mới về đến nhà. Dư thị sắp bị dọa chết, đã đến chỗ xưởng gạch vài lân mà vẫn không tìm thấy Diệp Gia. Chờ đến khi nhìn thấy Diệp Gia xuất hiện ở ngoài sân thì vội vàng chạy ra khỏi nhà đón.

"Nương, con không sao." Diệp Gia vừa nhìn là biết bà ấy bị dọa sợ, nhưng chuyện quá khẩn cấp không thể không quan tay. Đưa tay vỗ vỗ sau lưng bà ấy, cũng an ủi bà ấy một chút. Nhanh chóng bước sang bên cạnh nửa bước, nhường đường cho ba tổ tôn ông Tôn đi đến: "Nương, người xem có thể thu dọn một gian phòng nào không, nhà Tôn thúc gặp chuyện, từ nay về sau sẽ ở lại chỗ chúng ta."

Không cần nhiều lời, bà ấy cũng đã nghe nói về chuyện ở Trương gia cầu. Lúc này nhìn thấy dáng vẻ của ba tổ tôn ông Tôn, tất nhiên Dư thị sẽ không ngăn cản. Bà ấy cũng là người dễ mềm lòng, không thể không thấy c.h.ế.t không cứu. Vội vàng đi thu dọn cùng Diệp ngũ muội. Cũng may là lúc trước Diệp Gia mua được căn nhà có nhiều phòng như vậy. Nếu chỉ mua những căn nhà ba gian trên trấn thì sợ là sẽ không có chỗ cho người dung thân. Dư thị làm việc nhà cũng không quá lưu loát, đều là do Diệp ngũ muội dọn dẹp. Diệp ngũ muội nhanh chóng dọn ra một căn phòng, ông Tôn lập tức ôm đứa nhỏ đi vào. Cũng may bây giờ là mùa hè, không can đệm giường. Đúng lúc trong nhà có nhiều chiếu rơm, chỉ cần trải chiếc chiếu rơm lên là có thể ngủ. Diệp Gia nói qua tình huống cho Dư thị, lại hỏi câu: "Lần trước ngoại trừ rượu lau cho tướng công thì còn gì không?”

"Có, có," Từ lúc Dư thị biết rượu có thể làm giảm nhiệt độ thì đã cất giữ rất nhiều: "Ta đi múc một bát."

Từ lúc thôn xảy ra chuyện thì ông Tôn đã không ngủ vài đêm, chân đi đường cũng run lên. Diệp Gia nhìn thấy ông ấy như vậy thì cảm thấy nếu ông ấy còn không ngủ thì sẽ bị đột tử. Cho nên nàng đã bảo ông ấy đi ngủ một lát, để Diệp ngũ muội ôm đứa bé đến nhà chính bên này. Diệp Gia vốn định tự mình chăm sóc, nhưng Diệp ngũ muội nhìn nàng bận bịu cả ngày mới trở về, còn chưa uống một ngụm nước cho nên nhận sẽ trông nom thay nàng: "Tỷ, tỷ nói cho muội biết cân lau chỗ nào, để muội lau là được."

Diệp Gia nhìn nàng ấy rất lâu, Diệp ngũ muội cũng nói thật với Diệp Gia: "Luc này ở bên ngoài đang rất loạn nên muội không dám ra ngoài, muội sợ chết. Cho nên muốn ở lại Chu gia. Tỷ, muội sẽ không ăn không ở không, muội sẽ làm việc cho tỷ."

"Từ nay về sau sẽ nói thế nào?"

Diệp ngũ muội cắn môi một cái: "Là muội nhân lúc loạn lạc đến nhờ tỷ, không phải tỷ dẫn ta đi. Tỷ, tỷ cứ yên tâm."

Nàng ấy cũng đã nói như vậy, Diệp Gia cũng không miễn cưỡng. Một đêm này, Diệp ngũ muội liên ngủ ở bên cạnh đứa be kia, lau người cho đứa bé kia một đêm. Đến canh bốn sáng thì đứa bé kia mới hạ nhiệt. Ngày kế tiếp trời còn chưa sáng, Diệp ngũ muội đã mang đôi mắt thâm đen đến gọi Diệp Gia: "Tỷ, đứa bé kia tỉnh rồi."

Cái mạng của đứa bé này đã được cứu. Ông Tôn cũng đi đến vào lúc trời tờ mờ sáng. Cũng đang đứng ở bên ngoài, không dám vào phòng. Dù sao phòng này cũng là của nữ tử, một nam tử như ông ấy làm sao có thể tự tiện ra vào khi trời còn chưa sáng rõ. Tất nhiên là chỉ có thể đứng ở ngoài phòng, lúc này nghe Diệp ngũ muội nói đứa nhỏ tỉnh thì vui đến mức phát khóc. Đứng ở ngoài phòng suy nghĩ một lúc, không biết nên báo đáp như thế nào, nước mắt cũng không ngừng chảy. Diệp Gia dậy từ sáng sớm, ông Tôn do dự rất lâu, muốn đưa con bò cho Chu gia ở trước mặt bọn họ.

"Làm sao có thể lấy bò của thúc được? Hơn nữa xem đại phu lấy thuốc cũng không tốn bao nhiêu bạc..."
 
Chương 178


Đúng là mua thuốc tốn không ít tiền, nhưng trong những năm này, bò là thứ quý giá nhất. Một con bò có thể trị giá sáu đến bảy mươi lạng bạc. Cộng thêm chiếc xe, như vậy cũng phải tám mươi lạng bạc.

"Đông gia, không riêng gì việc mua thuốc. Từ nay về sau lão già này sẽ không về Trương gia cầu, hôm nay cả nhà đến nhờ đông gia, biết là đã khiến mọi người khó xử. Lão già này không có bản lĩnh gì khác. Nhưng lại rất quen thuộc xung quanh nơi này, lúc còn trẻ ta đã làm binh lính đi nhiều nơi. Mặc dù không làm được việc quá nặng nhưng vẫn có thể làm được việc nặng. Nhưng nhiều ít vẫn có chút tác dụng."

Mặc dù nói như thế nhưng ông Tôn rất tự biết mình. Diệp Gia không bảo ông ấy và hai đứa bé ký khế ước mà đã đồng ý chứa chấp bọn họ, quả thật là người vô cùng tốt. Dù sao một khi đã chứa chấp bọn họ thì sau này bọn họ cũng sẽ phải ăn uống nhờ Chu gia. Cho dù ông ấy có thể giúp Chu gia làm việc nặng thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Cho dù có bù một con bò và một chiếc xe thì cũng là bọn họ chiếm hời của người khác.

Hôm qua Diệp Gia sốt ruột cứu người, không nghĩ nhiêu như vậy. Bây giờ nghe ông ấy nói như vậy thì tự nhiên cũng nhớ tới việc này. Đúng vậy, mặc dù ông Tôn đã năm mươi sáu mươi tuổi, cũng không quá lớn tuổi đối với nàng, nhưng cũng được tính là người cao thọ khi ở thời cổ đại. Hầu như không có ai muốn đi ra ngoài làm vào độ tuổi này. Hai tôn tử của ông ấy một đứa bốn tuổi một đứa sáu tuổi, đều không phải người ở độ tuổi có thể đi làm. Trừ phi ai đứa nhỏ này khí khế ước bán thân, nếu không thì thực sự không có ai muốn nuôi trẻ nhỏ.

"Nếu đông gia đồng ý, hôm nay ba tổ tôn ta sẽ kí khế ước bán thân." Diệp Gia không nhắc đến, nhưng mà dù sao thì ông Tôn cũng có da mặt mỏng. Hôm qua ông ấy đã nói như vậy vì muốn nhờ vả cứu đứa nhỏ, cho nên cũng nói quá không ít. Sự thật đã như vậy, tình huống của Chu gia cũng không nên nuôi người hầu, là tổ tôn ông ấy da mặt dày nhắc đến. Diệp Gia không nói chuyện, liếc mắt nhìn Dư thị, thật ra Dư thị đã sớm đề cập đến chuyện nô bộc cho nên cũng không có ý kiến gì. Giống như nhận ra Diệp Gia không muốn mở miệng, mà bà ấy cũng không muốn trở thành người ác. Diệp Gia suy nghĩ nửa ngày, lên tiếng nói: "Mà thôi, cũng không cần ký khế ước bán thân. Nếu như thúc cảm thấy quá áy náy thì có thể ký giấy, để hai đứa nhỏ này làm việc cho Chu gia 10 năm."

Dư thị sững sờ rằng Diệp Gia lại không muốn giấy khế ước của bọn họ.

Ông Tôn không ngờ Diệp Gia không cần bọn họ ký khế ước bán thân, nhất thời có chút ngơ ngác. Chờ đến khi nghe Diệp Gia chỉ muốn hai tôn tử của ông ấy làm việc cho Chu gia mười năm thì vui đến mức phát khóc. Ông ấy cũng không biết nói gì cả, chỉ biết quỳ xuống dập đầu lạy Diệp Gia. Diệp Gia làm sao có thể nhịn để người khác dập đầu lạy mình như vậy? Nhất thời ngăn cản ông ấy: "Nếu như đã quyết định như vậy rồi thì ta sẽ viết khế ước."

Mặc dù người trong thời đại này coi trọng chữ tín, nhưng Diệp Gia vẫn tin tưởng giấy trắng mực đen hơn. Diệp Gia làm vậy vừa khiến mình yên tâm mà ông Tôn cũng an tâm. Nàng đi vào phòng lấy bút nghiên từ hôm qua ra, thuận tay viết ba khế ước. Ông Tôn không biết chữ, nhưng mà Diệp Gia vẫn đọc cho ông ấy nghe. Ba bản khế ước được viết thành hai tờ. Đều mang cho ông ấy xem. Ông Tôn tín nhiệm Diệp Gia, nghe theo lời Diệp Gia lăn dấu ngón tay vào vị trí mà Diệp Gia nói. Hai tôn tử cũng ấn, từ này về sau bọn họ ở lại Chu gia cũng an tâm: "Đông gia, từ nay về sau nếu có việc gì thì cứ chỉ điểm ta làm là được."

"Từ nay ve sau tất nhiên thúc sẽ bận rộn, lúc này không vội, mọi người cứ nghỉ ngơi trước đi"
 
Chương 179


Đúng lúc hậu viện vẫn còn đất trống, Diệp Gia và Dư thị đều không còn sức. Đang suy xét xem có nên thuê người hay không, nhưng mà bây giờ lại không cần. Giao cho ông Tôn. Tạm thời không cần làm việc trong vòng hai ngày, Diệp Gia vẫn còn đang tìm hiểu chợ và công việc mua bán ở trấn Đông Hương. Nhìn thấy ông ấy như vậy thì lại bảo ông ấy về ngủ một lát. Ông Tôn nghe thấy nàng nói vậy, cũng đúng là bản thân cảm thấy rất mệt mỏi cho nên quay về đi ngủ. Dư thị nghĩ nghĩ, kéo Diệp Gia sang một bên. Giao tình là giao tình, nhưng không ký khế ước bán thân lại là chuyện khác.

"Không nên ký khế ước bán thân." Diệp Gia thở dài, làm sao nàng lại không hiểu rõ giao tình là giao tình được: "Tướng công đang ở trong doanh trại. Tôn Ngọc Sơn là đồng liêu của tướng công. Vài ngày trước con nghe lính ở đó gọi hắn ta là trướng đầu. Hắn ta mới nhập ngũ một tháng mà đã thành trướng đấu, chắc chắn là có thể thành công. Nếu chúng ta ở nhà lại mua cha ruột và chất tử của Tôn Ngọc Sơn thì chỉ sợ tướng công không dễ làm việc." Diệp Gia nói như vậy thì Dư thị mới nhớ đến tiểu nhi tử của ông Tôn cũng đã từng đến nhà họ ăn cơm. Tôn Ngọc Sơn là thằng nhóc gầy, hình như nhi tử còn rất coi trọng. Bà ấy vỗ trán, vội vàng nói bản thân hồ đồ. Nói đến đây, Diệp Gia lại muốn ra ngoài đường phố.

Hôm qua Dư thị ở nhà cả một ngày, tự dọa bản thân mình, sợ hãi cái gần chết. Lúc này cũng không yên lòng để nàng đi một mình. Diệp Gia chỉ có thể nói: "Nương, hai ngày này phải tốn sức đi thăm dò tình huống của trấn Đông Hương rõ ràng. Nếu không thì miệng ăn núi lở, cả nhà chúng ta cũng không chịu được."

Làm sao Dư thị có thể không rõ, nhưng vẫn không yên lòng: "Để nương đi với con."

Bọn họ dậy sớm, bây giờ sắc trời mới rạng sáng. Diệp Gia nhìn chằm chằm Diệp ngũ muội nhìn rất lâu, thật ra Diệp ngũ muội cũng muốn đi theo. Nhưng mà nếu như Dư thị cũng đi thì trong nhà không còn ai. Nàng ấy rất thức thời: "Tỷ, ta ở nhà trông Nhuy Tả Nhi."

Diệp Gia gật đầu, ra ngoài cùng Dư thị. Di rất sớm, trên đường phố trấn Đông Hương mới có rất ít người. Nhưng có vài người đã dọn sạp hàng ra, đẩy xe đi vê phía chợ Đông. Diệp Gia và Dư thị lập tức đi theo bọn họ, quả nhiên dừng lại ở một khu đất trống có tấm biển ở phía trước. Một nhóm lớn người tụ tập lại, không khác trấn Lý Bắc bao nhiêu. Có chợ sảnh, như vậy sẽ có càng nhiều người đến buôn bán hơn.

Diệp Gia và Dư thị đi thẳng qua đám người, phát hiện không có sạp hàng nào giống như của Diệp Gia. Nhưng mà cách tấm biển trăm bước chính là chợ Đông.

Có hai quán mì trên chợ Đông. Giá mì rẻ hơn ở trấn Lý Bắc bên kia hơn một chút, một cuộn ba văn tiền. Một bát là năm văn tiền. Hai trấn không cách nhau quá xa, cho nên hương vị cũng không khác nhau là mấy. Diệp Gia và Dư thị mua được một cuộn và một bát mì, hai người kén chọn này ăn một chút rôi không ăn nữa.

Cuối cùng đưa ra một kết luận: "Có thể mở một quầy bán đồ ăn sáng, nhưng phải hạ giá xuống một chút." Cho dù hạ giá thì cũng sẽ không quá thấp, cuộc sống của bách tính tại trấn Đông Hương tốt hơn so với ở trấn Lý Bắc. Chỉ cần làm đồ ăn giống vậy thì đã có thể bản được, nếu như hương vị cũng đủ tốt thì Diệp Gia cũng có tự tin bán với giá cao. Chỉ là không thể bán bán trứng gà rau hẹ không dài, Diệp Gia cân nhắc xem sau này có nên làm bánh kếp nhiều loại hay không. Nhưng đa phần bánh kếp phụ thuộc vào nước sốt và độ giòn, nếu không có ở để làm tương thì cũng không ngon.

"Ôi, vẫn còn thiếu gia vị." Thiếu thần khí là ớt trong món ăn, như vậy thì cho dù nấu gì cũng thiếu hương vị. Dư thị không nghe thấy những lời này của Diệp Gia, mà còn kéo Diệp Gia đi quanh chợ sảnh một vòng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top